1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NỮ LƯU MANH TRỌNG SINH NGOÀI Ý MUỐN
      Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
      Editor: Kinh Thuế
      Convert: ngocquynh520

      Giới thiệu

      cái bánh bao có thể dẫn tới hồi huyết án, cái bánh bao cũng có thể trở thành chiến tích để đời của ác nữ lưu manh.

      Nàng là côn đồ nổi danh gây căm phẫn cho cả thành thị, nàng lừa ăn, lừa uống, lừa cả chính mình.

      Nàng đánh nhau như muốn sống, cướp tiền biết ngại ngùng. Dù sao nàng vốn hư đốn, người khác nàng hư đốn nàng càng thích.

      Cho đến lần tốt bụng chết tiệt, nàng cứu người cũng là tự xử bản thân.

      Lúc tỉnh lại xuyên qua nhập vào nữ nhân mập nặng tròn trăm cân.

      Khi ác nữ gặp phải xuẩn ngốc, khi béo mập phải giảm cân, khi trai gặp phải cá kình, khi nữ lưu manh trở thành nữ si tình, khi trời đổ cơn mưa bạc.

      Có thể tin tưởng thế giới này, mập bao nhiêu cũng có thể giảm, chuyện gì là thể.
      Phong Vũ Yên, Dionthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bánh bao tái xuất
      Editor: Kinh Thuế

      chiếc bánh bao trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, được người hung hăng giẫm cước, sau đó đôi tay bé vô cùng bẩn thỉu nhanh chóng nhặt lên. Rồi bóng đen nho rất nhanh chạy vào ven đường.

      Nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, lộ ra khuôn mặt nam nữ chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong trẻo. Đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi nhàng chớp, như muốn rũ xuống tầng bụi mỏng ở , đó vẫn chỉ là đứa trẻ còn rất khoảng sáu hay bảy tuổi là cùng. Khi những đứa trẻ khác làm nũng với cha mẹ mình đường ăn xin, đứa bé như vậy cái gì cũng biết, chỉ đơn thuần muốn xin cơm, bởi vì, nó muốn sống.

      Nuốt ngụm nước miếng, mặc dù bánh bao bị người dẫm qua nhưng đối với người đói bụng vài ngày mà đây chính là vật cứu mạng. Khi phải chịu đói quá lâu, ý thức còn phân biệt được cái gì sạch hay sạch nữa.

      Nó dáo dác liếc nhìn bốn phía, tựa như sợ cái gì, sau đó cẩn thận đặt bánh bao lên miệng, cắn cái.

      “Nhìn xem! Nó ăn cái gì kìa!” biết ai kêu lên tiếng, sau đó là thanh nối tiếp truyền đến, hướng thẳng đến nó câu kéo, đoàn lớn bé trẻ con ăn mặc rách rưới chạy đến, cả lớn cộng vào phải đến mười người.

      Tên ăn mày sợ hãi lui về phía sau bước, vùi đầu vào trong thân mình.

      “Giao thứ đó ra đây!” Cầm đầu là đứa bé trai đầu trọc, chừng mười mấy tuổi, xem ra trong đám trẻ , nó là lớn tuổi nhất, cũng rất có bộ dáng thủ lĩnh, theo sau là đám trẻ tầm gần tuổi nhau.

      Thế giới này, ngay cả ăn mày cũng phân ra thứ bậc mạnh yếu cao thấp.

      Đứa bé ăn mày lắc đầu, cầm chặt chiếc bánh bao giấu sau lưng, tuy tuổi nó còn nhưng biết nếu ăn cái gì, nó nhất định bị đói chết.

      giao ra, tốt, đánh nó.” Đầu trọc cười lạnh , hàm răng cười nhếch lên khiến cho cơ mặt cũng co lại theo, cũng có thể giũ ra tầng bụi đất, biết mấy ngày nó rửa mặt rồi.

      Đứa bé ăn mày co rúm người lại, dường như việc này tập thành thói quen từ lâu, nó xiết chặt tay bảo vệ đầu mình, mong muốn làm vậy giảm đau đớn chút.

      Bởi vì, rất đau, rất đau.

      Hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nó co thân thể mình thành khối nhất, tay vẫn nắm chặt, che chở cho đầu.

      Từng nắm đấm hạ xuống, nó gắt gao cắn chặt môi mình, mặc cho quyền cước của bọn chúng đánh lên người lên mặt mình.

      “Các ngươi làm gì vậy?” Đột nhiên, thanh cực kỳ dễ nghe truyền đến, ở cái địa phương này giống như tiếng suối trong cực kỳ sạch phát ra, đám trẻ con kia vừa nghe nhanh chóng chạy , ngay cả tên đầu trọc cũng chỉ hung hăng trợn mắt nhìn tiểu khất cái toàn thân phát run, nhổ xuống bãi nước bọt, khẽ lầm bầm câu, tìm mày tính sổ sau, rồi cũng nhanh chóng chạy theo những đứa khác.

      Đứa bé ăn mày khẽ vụng trộm mở hai mắt ra, nhưng thân thể của nó theo bản năng chợt phát run, y phục người vốn rách rưới lại bị xé toang ít, khuôn mặt có vài vệt xước chảy máu.

      đáng thương, đau ?” đoàn bóng râm đến trước mặt nó dừng lại, nó ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt lại chưa kịp thích ứng với ánh sáng cảm thấy hơi đau xót chút.

      Người này đẹp quá, đây là cảm giác đầu tiên của nó, cho tới bây giờ nó cũng chưa từng gặp người nào đẹp hơn. Đây là bé trai, phải là thanh niên mới đúng, con mắt ôn nhu dường như có thể ra nước, hơn nữa còn là màu xanh da trời, gương mặt vô cùng tuấn mỹ lộ ra dưới ánh mặt trời, màu tóc cũng rất đặc biệt là màu vàng nhạt, còn có ngón tay thon dài, trắng bóc mềm mại.

      “Vật , đau ?” Người nọ vươn tay, biết từ đâu lấy ra chiếc khăn tay màu trắng, lau khuôn mặt nhắn của nó, lực tay nhàng làm nó có xúc động muốn rơi lệ.

      đau!” thanh , nó lắc đầu, tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người nào đối tốt với nó như vậy.

      “A, nhóc con xinh đẹp.” Đột nhiên thiếu niên bật cười, con ngươi hắt lại ánh mặt trời trong trẻo như nước suối sạch , sợi tóc bay bay khuôn mặt, nó tựa như ngửi được mùi hương đặc biệt dễ chịu, làm cho nó muốn đến gần rồi lại sợ hãi khi đến gần.




      Chương 2: Chỉ khi em cường đại mới bị người bắt nạt
      Editor: Kinh Thuế

      Bàn tay thiếu niên buông xuống mơn trớn khuôn mặt nho của đứa bé, đúng là đứa bé đáng thương.

      “Cái này cho em!” Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới điều gì, tháo chiếc vòng màu bạc cổ xuống, phía dưới vòng cổ là viên đá quý hình giọt nước màu xanh da trời, tựa như màu mắt của thiếu niên vậy.

      Thiếu niên đeo vòng cổ dường như vẫn còn độ ấm cơ thể lên cổ hài tử, lúc này mới thỏa mãn nâng cằm lên.

      “Thiếu gia, cái này của người là….” Người bên cạnh vừa muốn , lại bị thiếu niên khoát khoát tay đành ngưng lại, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ hài tử kia. Nơi khóe mắt ràng co rút cái.

      “Nhớ kỹ, chỉ khi em cường đại rồi mới bị người khác bắt nạt.” Thiếu niên xong, đứng dây, sợi tóc như tơ nhàng buông lỏng để lộ ra hai bên tai cũng là vòng tai đá quý hình giọt nước như vậy. Toát lên khí chất quý tộc ưu nhã.

      “Thiếu gia, chúng ta nên rồi.” Người dàn ông bên cạnh thiếu niên lại mở miệng, thỉnh thoảng thúc giục mà thiếu niên chỉ nhàn nhạt gật đầu, góc áo bạch sắc theo tà gió phất bay, tạo thành đường vòng cung mỹ lệ trung. Sau đó từ từ biến mất.

      “Vật , hẹn gặp lại.” Thiếu niên quay đầu lại, tuy còn trẻ tuổi nhưng vẫn lộ ra khí chất tôn quý từ , chỉ có điều lại vô cùng ấm áp.

      Mà đứa bé chỉ nắm chặt vòng cổ trong tay, đầu viên đá nhọn đâm vào tay nó nhói đau tựa như cảm giác của trái tim, cho đến khi mạt xanh đó biến mất, nó mới cúi đầu, nhìn bánh bao trong tay, vậy mà, giọt nước mắt lạng lẽ chảy xuống, từ từ choáng ngợt như mở ra thế giới mới với đứa .

      “Nhóc ăn mày kia giao ra đây!” Lại là thanh chán ghét kia, nhưng lần này nó cũng câu, chỉ cắn ngụm bánh bao.

      “Giao đồ người kia cho mày ra đây!” Đứa bé vừa ác ý nhếch mép vừa , theo như nó quan sát, người kia chắc chắn là kẻ có tiền, thứ gì cho cũng nhất định rất đáng tiền.

      Đứa bé ăn mày chỉ dùng sức nắm chặt tay mình, bờ môi nho mím chặt lại.

      đưa đánh cho ta.” Lại là loại điệu này, chỉ là khi nó vừa muốn vươn tay đứa kia liền ngẩng đầu lên nhìn nó, con ngươi trong trẻo chăm chú nhìn dõi theo nắm tay nó, sau đó lần đầu tiên chủ động lại gần.

      “Á, nó cắn tay tao, tay của tao, tay tao, cứu mạng…” Từ phía thằng bé mẻ răng kia truyền đến tiếng thét thảm thiết, bên cạnh chim bị dọa cho kinh sợ tung cánh bay tán loạn.

      thê thảm, giống hệt tiếng mổ lợn, nó ngừng giáng quyền xuống người đứa bé gầy hơn rất nhiều so với mình, nhưng đứa bé đó vẫn cương quyết bám trụ, ánh mắt nhìn chằm chằm nó như dã thú.

      Chỉ khi em cường đại mới bị người khác bắt nạt, nó nhớ kỹ.

      Tiếng kêu thảm ngừng vang lên lâu lâu địa phương này.

      con phố có tên, tựa kêu là, tỉnh Thiên Phù.

      “Lão đại, bọn nó nộp phí bảo kê.” người đàn ông răng ố vàng theo sau lưng người chỉ vào đôi cha con bán đồ ăn, người cha già cẩn thận che chắn đứa con trong ngực, ngừng phát run, run rẩy ngã xuống đất xem ra là thân thể chống đỡ nổi.

      “Chúng tôi có, buôn bán có lời lập tức nộp cho ngài.” Ông lão cầu xin tha, cẩn thận dò xét người được xưng tụng là đệ nhất ác nhân của tỉnh Thiên Phù.

      “Phi, ngươi lại mấy lần đều là có, ngươi giao nộp muốn chúng ta ăn khí mà sống à.” Người đàn ông răng ố khinh bỉ nhổ xuống, rồi nịnh nọt nhìn người trước mặt.

      “Lão đại. Bọn họ…”

      “Thu cái gì!” Đó là thanh hết sức tinh tế, nghe qua có vài phần , ông lão ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nam nữ, mặt có ý cười đầy châm chọc: “ giao nộp thu đồ.”

      “Bọn khốn nạn các ngươi!” đột nhiên đứng lên, muốn nhào tới trước chuyện, kết quả người đàn ông răng ố còn chưa động thủ, bàn tay thon dài quét qua, bé con liền ngã mặt đất, khóc to oa oa.









      Chương 3: Thiên sứ cũng là lưu manh
      Editor: Kinh Thuế

      Sau đó chính là những hành động cướp bóc, toàn bộ chén bát trước mặt ông lão đều bị đập vỡ.

      Mà cha con ông đứng bên cạnh giận dám gì, bởi vì bọn chúng chính là lưu manh nổi danh nhất tỉnh Thiên Phù, mà kẻ cầm đầu kia chính là tên khốn nạn, cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là người tốt. Cho nên chính là kẻ triệt để xấu xa.

      Hai cha con chỉ biết gắt gao che chở nhau trong lòng, vừa rồi bọn họ cũng giữ lại được chút gì, khuya đêm nay biết ăn cái gì đây.

      Người con nước mắt chảy dài, bàn tay nắm chặt lại, bé căm ghét tên xấu xa kia, rất căm hận.

      Ban đêm, bé chống cằm ngồi ngoài cửa, nghe mẹ , chỉ cần cầu nguyện với những vì sao ước mơ trở thành .

      “Những vì sao ơi những vì sao, hy vọng ngươi có thể ban cho con nhiều tiền, như vậy có thể mua được nhiều quần áo mới xinh đẹp.” Ước mơ của hài tử đều đơn thuần, chỉ tiếc những vì sao lại nghe được.

      Tiếng bước chân đều đặn rơi xuống phá vỡ im lặng đêm tối, bé đứng lên, nhìn bóng dáng ngày càng ràng hơn, bé chớp chớp mắt khỏi lùi về sau hai bước, gương mặt này, bé nhớ được.

      Bé ngẩng đầu, nhìn người cao lớn trước mặt lại đứng yên nhúc nhích nổi.

      Mà người kia đến trước mặt bé ngồi dien./dan!le}quydon xổm xuống, mặt đối mặt với bé: “Những vì sao thực ước mơ của nhóc đâu, chỉ khi nhóc trở nên mạnh mẽ mới có được mọi thứ.” Tiếng trong veo, chứa chút tạp chất, thập phần dễ nghe, hiển nhiên là tiếng của trẻ tuổi.

      khó hiểu mở to hai mắt, hoàn toàn hiểu ý của .

      Ánh trăng nhạt trong rơi xuống người, trước mặt có đôi mắt trong veo lạnh lùng, dưới ánh trăng làn da trắng nõn khác thường, khóe môi tự nhiên cong lên, bé cứ như vậy nhìn chằm chằm mặt , đột nhiên bật cười.

      “Thiên sứ tỷ tỷ!”

      thích của hài tử luôn luôn thẳng thừng, cư xử với thiện ác cũng hoàn toàn trực tiếp.

      khẽ nhếch lông mày: “Nhóc hận ta đẩy ngươi, cướp đồ của nhóc hôm nay sao?” Đúng là tiểu hài tử ngây thơ đáng , như là…..Mắt như mờ , hình như rất giống trước kia. Nhưng mà, so với con bé hạnh phúc hơn nhiều lắm.

      “Ta hiểu nha.” Bé nhìn thẳng , ban ngày là thiếu nữ mang vẻ mặt độc ác nhưng bây giờ lại khiến cho nó cảm thấy giống như thiên sứ trong sáng.

      “Nếu như tỷ tỷ đẩy ta, ca ca xấu xa kia đánh ta, cho nên tỷ tỷ vốn là giúp ta.” Khuôn mặt lộ ra nụ cười, lên má lúm đồng tiền xinh hai bên.


      Thiếu nữ đứng dậy, vỗ vỗ đầu nhóc, sau đó lấy từ trong túi ra vật gì đó, đặt trong tay bé . nhóc dùng hai tay cầm lấy, nghiêng đầu khó hiểu nhìn thiếu nữ.

      “Đây là cái gì?” nhóc hỏi nhưng thiếu nữ chỉ kéo mũ che đầu của mình lên, giống như quỷ mị mình trong bóng đêm, cuối cùng chậm rãi biến mất phía góc đường.

      “Tiểu Vi bé , về nhà mau.” nhóc nhìn về bóng tối phía trước, nghe được tiếng mẹ gọi đành quay người trở về.

      “Tiểu Vi, trong tay con cầm cái gì vậy?” Mẹ bé khó hiểu nhìn vật trong tay con , ngạc nhiên hỏi.

      “Cái này ạ, thiên sứ tỷ tỷ cho.” đưa gói to cho mẹ mình, mà mẹ bé mở ra xem xét, con mắt đột nhiên mở to, bên trong là chồng tiền đồng.

      Thiếu nữ trong bóng đên nhưng đột nhiên lại quay đầu, khóe môi cong cong, ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao sáng chớp mắt.

      Chuyện xưa trong cổ tích đều tồn tại. Cho nên, cái có thể dựa vào cho tới bây giờ chỉ có chính bản thân mình.

      Bây giờ là nữ lưu manh nổi danh nhất ở Thiên Phù tỉnh, nữ ác bá, lừa ăn, gạt uống, gạt chính bản thân mình, tại, cũng rất mạnh cho nên còn người nào dám bắt nạt nữa.

      Trở về chỗ ở của chính mình, bàn tay to đột nhiên với ra ngoài, ngăn cản thiếu nữ đường nhưng ngay cả mí mắt cũng buồn nháy, trực tiếp gạt bàn tay kia ra vào, chỗ ở, kỳ chỉ là gian kho hàng, đối với , chỉ là nơi có thể ở lại thôi, đường cái cũng từng ngủ qua huống chi là mặt đất lại có nóc nhà, tối thiểu phải màn trời che đậy.



      Chương 4: Lưu manh xuất hành
      Editor: Kinh Thuế

      “Ngươi ra ngoài làm gì?” Đó là thanh của tên con trai, chạy theo ra ngoài, miệng ngoác ra, có thể nhìn hàm răng bị mẻ của .

      phải chuyện của ngươi.” Người con xoay người, nghiêng đầu nhìn : “Chuyện của ta nhọc ngươi trông coi.” Thiếu nữ xong, trực tiếp qua người , đến bên cạnh tấm ván gỗ cũng là giường của , mà người con trai chỉ trầm mặc nhìn, bàn tay nhàng xoa nắn vết sẹo hình dấu răng còn hằn ràng cánh tay.

      Sau đó hơi thẫn thờ thở dài.

      Thiếu nữ thấy người con trai rồi, trực tiếp ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, tháo chiếc vòng trang sức từ cổ xuống, hình giọt nước màu xanh da trời, nắm chặt trong lòng bàn tay, đặc biệt chăm chú nhìn.

      “Đại ca ca, bây giờ ta rất mạnh rồi.” thào tự , sau đó ngả đầu xuống ngủ. Trong mộng lại là đôi mắt ôn nhu kia, đêm này hiếm khi gặp mộng đẹp như vậy.

      trời trong nắng ấm, gió nhàng thổi, đứa bé từ xa chạy tới, trong miệng còn ca hát.

      “Ta đường nhặt được mười đồng tiền, giao nó cho chú cảnh sát, chú cảnh sát cầm tiền, xoa đầu ta khen ngợi, ta ghét bỏ rằng, tay chú bẩn.”

      Nơi này là tỉnh Thiên Phù, nơi ai trong coi cả. Cho dù như vậy, nhưng đây lại là địa phương tập trung dân cư đông đúc.

      Nếu phải có dân thường sinh sống, chắc chắn đây khu phố điên cuồng vô cùng.

      “Nữ lưu manh đến đấy, nữ ác ma đến rồi, nữ nhân khốn nạn đó tới, mọi người chạy mau” là ai hô to tiếng, sau đó mọi người đều vội vã chạy trốn, có người còn trực tiếp cầm miếng vải lên che mặt lại.

      “Có cần khoa trương như vậy ?” người con quần đỏ tóc hồng hà hơi thổi khô móng tay mới được làm, nhìn toán người đông đúc trước mặt đột nhiên còn ai.

      “Tiểu Mộc, sức quyến rũ của ngươi đúng là lớn, để ngươi đứng ở ngã tư đường là thích hợp nhất, còn có thể thay thế đèn xanh đèn đỏ.”

      gọi Tiểu Mộc thản nhiên híp mắt lại, đầu ngẩng cao, khóe môi khẽ nhếch mang theo phần tà khí trong nụ cười: “Phải ? Nếu như vậy, ta chắc chắn biến ngươi thành cột đèn đỏ đầu tiên.” ôm hai tay trước ngực, mặt tràn lãnh khí, tuyệt đối phải loại tốt lành, ràng tuổi còn trẻ mà ánh mắt trong veo lại lộ ra vẻ từng trải lõi đời, tựa như mọi biến cố lớn cuộc đời đều trải qua.

      Người con tóc hồng khỏi rụt cổ lại, đúng là ác ma.

      đường bóng người, đúng lúc này từ hướng nào truyền đến tiếng khóc của trẻ con.

      “Ha, ra còn có cá lọt lưới, chúng ta thu phí bảo kê mau.” Tiểu Mộc khẽ nhíu lông mày, có ý tốt nhìn chằm chằm vào nhóc khóc ngừng kia, chính là trong chớp mắt lại hơi chần chừ chút.

      “Tiểu Mộc, ngươi rất tàn ác.” Nữ tử tóc hồng vỗ mông ngựa thiếu nữ, thích chính là loại người như vậy, phụ nữ như vậy giữa đường lớn là đại tỷ, hành động tàn nhẫn ngay cả đàn ông cũng bì nổi, đánh nhau như muốn sống nữa hoàn toàn là bộ dạng liều mạng, bây giờ còn trở thành nữ lưu manh lợi hại nhất, cho dù mới chỉ là thiếu nữ thôi cũng đủ làm cho người ta kính phục.

      “Cám ơn.” Tiểu Mộc lơ đễnh , đối với loại lời biết là ca ngợi hay châm chọc này mà …. chút phật lòng, xấu xa, tà ác, dù sao vốn cũng là nữ lưu manh.









      Last edited: 22/4/16

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen nghe co ve hap dan day

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: ra thế giới này rất sạch
      Editor: Kinh Thuế

      Hai người tiến bước về phía nhóc vẫn khóc lớn ngừng, cho đến khi bóng trùm lên cả người bé, bé mới xoa xoa cặp mắt của mình, nhìn thẳng chằm chằm vào Tiểu Mộc. Còn ngừng khóc ngay lập tức.

      “Tiểu Mộc, sức quyến rũ của ngươi cũng lớn , già trẻ đều ăn.” Bọn họ đứng đắc ý giữa đường két két tiếng, chiếc xe tải từ hướng nào chạy tới, hai người đều giật mình nhanh chóng né di/endan`le/quy.,don sang bên cạnh, chỉ còn vẫn khóc lớn ngừng vẫn ở giữa đường.

      “Tiểu Vi…” thanh hoảng hốt của người phụ nữ trẻ tuổi vang lên.

      “Tiểu Mộc, chạy mau.” Lại là tiếng kêu khác.

      Trước mắt xe tải vùn vụt lao tới, theo bản năng, kéo, đẩy bé sang bên cạnh.

      Phịch tiếng, sau đó là mảnh huyết sắc chói mắt.

      Người phụ nữ trẻ vội vàng chạy lại, che hai mắt bé , mà người bên cạnh tựa như vẫn bị màn vừa rồi làm cho kính sợ.

      thiếu nữ trẻ tuổi cứ như vậy nằm mặt đất, bên môi vẫn trào tơ máu ra, dần dần nhiễm đỏ quần áo của , thiếu nữ vươn tay cố vươn tay cầm chặt lấy quần áo của mình, ý thức như dừng lại, hình ảnh cuối cùng là nhóc ngồi mặt đất kia, nước mắt bé chảy dài.

      Nhớ kỹ, chỉ khi em cường đại mới bị người ta khi dễ.

      Là ai, là ai chuyện bên tai suốt như vậy, rốt cuộc là ai…

      tốt quá, đứa con kia rốt cuộc chết, những ngày bình yên của chúng ta đến rồi.’

      “Đúng vậy, chết là tốt, loại người này vốn nên tồn tại đời, biết là do ai dạy dỗ ra loại con như vậy, ta sớm nên chết .”

      Bên tai truyền đến ngày càng nhiều thanh mắng mỏ tức giận, thiếu nữ khẽ giương môi cười nhạt, nhờ vậy gương mặt cũng thấy tươi tắn hơn, biết thời gian qua bao lâu.

      dùng sức nắm chặt tay, trước mắt là mảnh huyết sắc mông lung.

      Dần dần, khép lại đôi mắt…Cũng là vĩnh viễn.

      “Thiên sứ tỷ tỷ…” Bé được che kín hai mắt, chỉ có nước mắt vẫn rơi ngừng qua kẽ tay chảy xuống.


      thoải mái khẽ lật người, phát dưới giường truyền đến thanh chi đinh, lại trở mình cái, sau đó lại là loạt thanh kia, tựa như giường sắp sập.

      Giường của chắc chắn như vậy sao, lại trở mình cái nữa, giường bắt đầu lung lay, sau đó phịch tiếng, trực tiếp ngã oạch đất, thiếu nữ hoảng hốt bật dậy, vẫn nhìn mình ngồi đống phế tích nào, khi nhìn mặt cũng ba vạch đen. Quả nhiên là, giường sụp.

      nhìn chằm chằm đống đồ đạc trước mặt mình, di, đây là cái gì? khó hiểu nghiêng đầu, đối với tình huống tại vẫn là hiểu cho lắm.

      hiểu, , còn Thủy Thủy, dùng sức dụi mắt hai cái, cây củ cải, hay là móng heo, từ bụng phát ra bản giao hưởng thanh, đói rồi, lại dụi mắt, thiếu nữ cũng lo lắng nhiều, coi cái kia như móng heo mà dùng sức cắn xuống.

      Sau đó, đột nhiên, mặt của trắng bệch, sau đó là xanh, cuối cùng biến thành đỏ, cuối cùng cũng vội vàng nhả cái vật thể kia ra.



      Quyển 1: Sau khi trùng sinh
      Chương 1: phải móng heo.

      Editor: Kinh Thuế

      bi ai nhìn vật thể trăng trắng kia, bị chính mình xem thành móng heo nên bề mặt vật thể để lại hai dấu răng sâu. chuyển động chút, cái móng heo kia cư nhiên lại nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác đau muốn chết.

      thể nào, béo mập, đây là….cánh tay của sao, chỉ là, sao cánh tay lại biến thành dạng này, thiếu nữ xoa đầu mình, mới phát đầu đau, đầu vẫn còn quấn băng vải. Dùng sức giật băng vải xuống, cầm chặt chút, sau đó rất nhanh thả lỏng.

      Luôn có cảm xúc kì quái , hình như quên việc gì phải.

      Ngồi đống lộn xộn, đương nhiên là bị làm sập giường, chắc chắn cái giường này bền rồi, chính mình mới chỉ lật người vài cái mà. Có điều khi nhìn thoáng qua bốn phía, hồng nhạt, hống phấn, thể nào, đây là màu sắc buồn nôn nhất.

      Vừa sợ vừa hãi nhìn tay của mình, phì phì, mập mập, trắng trắng.

      Mập mạp…

      đột nhiên nghĩ đến gì đó, sờ lên mặt của mình, mặt là đống thịt nhắc nhở thiếu nữ phát sinh điều gì, sau đó là bắp đùi của mình, là cái chân đầy thịt.

      Khóe miệng của run rẩy cái, chậm rãi đứng lên, cúi đầu xuống, nhìn lại chính mình, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên tối đen, sâu thấy đáy.

      Người con lung lay lắc lư ra ngoài, dưới chân dẫm lên những mảnh gỗ vụn tan xác từ chiếc giường, muốn đến chỗ chiếc gương lớn cách xa đằng kia, đứng trước gương, nhìn hình dáng bây giờ thiếu nữ như dại ra, khóe mắt thỉnh thoảng co lại, nhéo nhéo mặt mình, quả nhiên là rất đau.

      Trong gương thiếu nữ nhéo mặt chính mình, thịt béo mềm mềm mặt như muốn chảy xuống, hai mắt bị thịt núc ních chen làm cho chỉ lộ ra hai khe , hai môi mím chặt lại với nhau, sắc mặt đỏ hồng như uống rượu. Thiếu nữ lại nhéo thịt mặt, chỉ cần sờ cũng có thể kéo dài ra, chỗ thịt này biết phải tốn bao lâu mới có thể được như vậy. là làm khó thân thể này.

      Phía dưới bằng phẳng vững chắc như tường, đúng vậy, chính là tường, thân cao chưa tới 1m6, nhưng mà, cái cân nặng này, có lẽ phải đến hơn trăm cân rồi, thân thể lung lay như sắp đổ, cảm giác các bộ phận cũng đầy đủ, vẫn rất tốt. nhảm, cũng phải là người máy, chỉ là cường tráng chút thôi, kỳ chỉ là chút, là rất cường. Cũng rất tráng.

      Người khác là mặt tròn như chậu bạc, mà giờ phút này sắc mặt như mặt chậu.

      cái mặt kia …cũng đau đớn thông báo cho biết .

      chết rồi, chết trong vụ xe tải kia, nhập vào người người con mập. Hơn nữa còn là mập như heo.

      Thở dài hơi, ngồi chiếc ghế dài, nhưng mà cũng cẩn thận, sợ thân thể này lại đè sụp cái ghế như cái giường kia.

      Nâng cánh tay béo phì kia lên, còn có thể nhìn ra dấu răng mờ mờ mặt, chính là cánh tay bị xem thành móng heo, nhưng mà, lúc này nhìn sao cũng vẫn thấy giống móng heo.

      Nhìn thoáng qua bốn phía, thấy mình kỳ quái, nếu như người khác rơi vào trường hợp này, phản ứng thế nào, thét lên, sợ hãi hay lại bất tỉnh, đáng tiếc, năng lực thừa nhận của bản thân lớn hơn nhiều so với người bình thường.

      Có lẽ là quá cường đại biến thái mới phải.

      Đăng đăng đăng, từng tiếng bước chân mất trật tự vang lên, sau đó là phịch tiếng, xem chừng cửa ngoài cũng bị phá vỡ rồi, động đất ư, hai mắt nâng lên nhìn tình huống trước mắt, nhìn chằm chằm đám người chạy vào.

      “Châu Châu, bảo bối của mẹ.” thanh kinh động quỷ thần khiếp đảm truyền đến, sau đó bị người phụ nữ siết chặt.

      Châu Châu hay là Trư Trư, lớn lên giống trư, đến tên cũng vậy à, trêu chọc ai hả, mà cho đến bây giờ vẫn hiểu tại sao mình lại nhập vào trong thân thể nữ nhân mập này.

      “Bảo bối của mẹ a, con bị ngã làm sao rồi hả?” Người phụ nữ nhìn rất đẹp, hơn nữa trông còn rất trẻ, tuyệt đối giống mẹ của thân thể này, có thể thấy được bảo dưỡng vô cùng tốt.


      Quyển 1 - Chương 2: Sụp chín cái giường
      Editor: Kinh Thuế

      Bà dùng sức ngừng xoa nắn khuôn mặt heo này cũng chính là mặt tại, muốn xoa đến biến dạng khuôn mặt này .

      Sau đó mấy người đứng cạnh nhịn được nhìn đến cái giường sụp.

      “Dư Châu, thêm cả lần này con phá chín cái giường lúc ngủ rồi.” Người đàn ông sắc mặt nặng nề, ông dùng sức hít sâu hơi, dùng mắt liếc nhìn thiếu niên cao lớn tuấn mỹ đứng bên cạnh, thiếu niên cười khổ tiếng, đành phải tiến lên.

      “Mẹ, cần ôm nữa, Châu Châu có chuyện gì, nó sắp bị mẹ ghìm ngạt thở rồi kìa.” Kỳ cậu muốn , nếu có chuyện cũng chính là cái giường kìa, em này của cậu, toàn thân cao thấp đều là thịt, ngã xuống cũng đau đâu. Có lẽ cũng đau chút , nhưng hiển nhiên cái giường mới là thứ bị hủy, câu này cậu cũng dám ra. Mẹ cậu biết nổi điên mất.

      “Á, đúng vậy.” Người phụ nữ vội vàng thả con bị ôm chặt ngạt thở mặt mũi đỏ bừng, lại chăm chú nhìn mặt con , đáng mà, càng xem càng đáng , đúng là con bảo bối của bà.

      Tiểu Mộc, đúng, tại hẳn phải gọi là Dư Châu rồi, Dư Châu, tên này làm nhớ đến vở kịch, trong đó con tinh tinh lại bị kêu thành cá kình bé , cho nên nghe cái tên này giống cá kình, chỉ có điều, người ta là cá kình nam, mà là nữ.

      ngẩng đầu, nhìn những người đứng trước mắt, lần đầu tiên chăm chú quan sát bọn họ, người phụ nữ, là mẹ của thân thể này, rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, mắt phượng dài, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhưng hai người này là mẹ con sao? Vì sao, mẹ gầy như vậy mà con lại…mập đến thế.

      Còn có người đàn ông trung niên, bên cạnh là thiếu niên trẻ tuổi giống nhau đến năm phần, người đàn ông mặt mày uy nghiêm, xem xét có vẻ là chủ nhà đứng đầu, là người quen ra lệnh, nàng cho 55 điểm, kém, chính giữa.

      Mà thiếu niên phong thuần tuấn lãng đứng bên cạnh, tuổi còn rất trẻ, chắc chắn là cha con, song đôi mắt hoa đào dài, lông my khẽ động, mặt luôn thoáng nét u sầu, biết cách khiến lòng người chua xót, nghĩ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó khẽ mỉm cười, chắc chắn đống con tự nguyện quỳ dưới chân , khần cầu thương.

      cho 65 điểm, hơn chút, bởi vì trẻ tuổi hơn, cũng chiếm được cảm tình hơn.

      “Được rồi, Nhu nhi, trước tiên cần tìm chỗ khác cho con , hơn nữa nó nên nghỉ ngơi, đầu vẫn còn vết thương đấy.” Hơn nửa ngày, thân là người đứng đầu gia đình, cần tỉnh táo trước, ông nhìn vợ mình ngừng khóc, còn có con ngồi ghế salon dậy nổi, vỗ vỗ trán mình, trời ạ, ông sắp điên rồi.

      Người phụ nữ nghe chồng xong, ngừng gật đầu, mà Dư Châu cũng nhìn người gọi là mẹ này, con mắt hạ xuống, thoạt nhìn đây đúng là người mẹ dễ mau nước mắt.

      “Bảo bối, hôm nay đành để con tủi thân ngủ trong phòng khách vậy, ngày mai mẹ cho người mua mấy cái giường về dự bị sẵn nhé.” Rồi bà lại siết chặt ôm Dư Châu vào lòng.

      Dư Châu dùng sức hít thở, từ đầu đến cuối đều trầm mặc, phải kẻ ngu, cho họ bây giờ tôi phải con các người, tôi cũng phải Cá Kình, tôi là xuyên qua, dám cam đoan nếu như bây giờ mình ra, những người này tuyệt đối đưa gặp bác sĩ.

      nay phiền não cũng phải mấy chuyện này mà là hình dáng thân thể này, bước cũng nặng nề khó nhọc muốn chết, đến lúc đó, biết có phải do tự mình hành hạ mình đến chết .

      khó khăn mới biết mình chết, cho dù ở trong thân thể của ai cũng vậy, chỉ cần còn sống là tốt rồi, nếu như còn sống vậy cái gì cũng có được.

      “Mẹ.” gọi tiếng, người phụ nữ xưng hô với chính là vậy, hẳn sai chứ, đây là thanh đầu tiên khi tỉnh lại, cảm giác còn lại thân thể này nhiều, tuổi hẳn cũng lớn, biết có đến trường . Thân thể như vậy, có thể di động sao?

      “Làm sao vậy bảo bối?” phát người mẹ này thỉnh thoảng lại xoa mặt mình cái, chỉ sợ có gì thoải mái.

      “Mẹ, mặt của con phải bột mì, cần xoa nắn như vậy.” kéo tay người phụ nữ xuống, hai mắt nheo lại đáng thương, khuôn mặt lớn như chậu rửa mặt này hai mắt lại tý, cho dù dùng sức trợn to hai mắt cũng to ra được bao nhiêu.

      Xem ra, xuyên vào đứa con vừa xấu vừa mập rồi.

      “Được được, mẹ xoa, mẹ dẫn con nghỉ nhé, con đáng thương của mẹ, nhìn xem bị ngã thành ra thế này.” biết bà lại những gì, Dư Châu trầm mặc cúi đầu, theo như để ý, sao lại xuyên qua đến đây, sau đó, nhìn lại mảnh vụn giường, biết, có phải vì vậy .

      Ngủ phá hư đến chín cái giường, quả nhiên là lợn biến thành mà.
      Last edited: 22/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: muốn ăn
      Editor: Kinh Thuế

      Siết chặt tay, vẫn có cảm giác đây là thân thể của mình.

      quyết định, mình phải giảm béo, tuyệt đối phải giảm béo.

      Buổi sáng, vừa mở mắt, vốn cho rằng nhìn thấy nhà của – kho hàng kia, chỉ là đáng tiếc, phản chiếu trong mắt vẫn là đống hồng nhạt, màu sắc làm sởn gai ốc. Dường như người con này trước đây rất thích màu hồng nhạt, làm có loại xúc động khóc ra nước mắt.

      Dừng sức ngồi dậy, có thể cảm nhận được đống thịt thừa dưới cằm lắc lư.

      xuống giường, di chuyển thân thể, tựa như ngọn núi lớn di động, khiến áp lực nhất chính là lực hút khổng lồ từ mặt đất với thân thể này.

      ngã sấp xuống, thể quen nổi thân thể này, đúng là chưa bao giờ ngã sấp như vậy, sau đó tiếp tục nhoài người về phía trước mặt đất, biết là do thịt người dày hay do thảm lát dày, dù sao bản thân cũng có cảm giác đau đớn, có điều tiếng ngã phịch kia quả đánh động kinh người.

      “Phì.” nhổ sợi lông ra, biết là của con vật nào hay từ thảm nữa, dù sao cũng bẩn.

      Chỉ là vừa định đứng dậy cửa ngoài bị lực mạnh mẽ đá văng ra, chú ý là đá, mà phải đẩy ra.

      “Châu Châu, con ngoan, sao con lại quỳ mặt đất vậy?” Bên tai lại truyền đến thanh làm đau hết cả tai, ầm ĩ khiến muốn ngất , trước kia mất mẹ, hôm qua lại mới nhận thức được bà mẹ.

      Dư Châu cúi đầu, dùng sức đứng dậy, lung lay như sắp ngã tiếp, liếc nhìn bình hoa bên cạnh, đầu túa ra trận mồ hôi lạnh, dùng lực đấm mạnh vào, cả bình hoa đều nứt ra, lực phá hoại của thân thể này, cũng đủ đáng sợ đấy.

      “Châu Châu, con ngã có đau ?” bàn tay ngừng xoa nắn mặt , nhịn đau trợn mắt: “Mẹ, mẹ nên nhìn xem sàn nhà có bị con ngã vỡ hơn.” Hiếm khi được câu đùa lạnh như vậy.

      Mà đôi tay xoa nắn mặt cũng sững sờ dừng lại, bà nghiêng đầu khó hiểu nhìn con đầu vẫn quấn bằng đầy trán kia, nhưng cũng chỉ nhìn thấy đôi mắt híp lại càng hơn, cũng có rơi xuống giọt nước mắt nào, càng kêu đau, chỉ là tự mình đứng lên, phủi phủi bụi quần áo của mình.

      Chuyện này càng làm cho những người đứng sau thấy kì quái, Dư Châu khóc như vậy khác lạ, nếu là bình thường ngã đau ở đâu tuyệt đối khóc kinh thiên động địa như thiếu mất tay chân vậy, lần này lại giống như vậy, khóc, thậm chí giọt cũng chảy.

      Cha con nhà họ Dư nhìn nhau, đều thấy được trong mắt người đối diện nghi hoặc nồng đậm.

      “Châu Châu, con đừng khóc, mẹ làm đồ ăn ngon cho con rồi, lát nữa là có thể ăn.” Mẹ nhàng dỗ dành, lại bắt đầu xoa nắn khuôn mặt mập mạp này. Bà còn cho rằng Châu Châu ngã đến choáng váng rồi, đều do nó, bà nén giận trừng mắt nhìn Dư Dịch đứng bên cạnh, mà Dư Dịch cúi đầu bóp trán, mẹ cậu mặc dù tên là Hứa Nhu nhưng lại rất dễ kết thù với cậu, như vậy làm cho cậu có cảm giác, cậu là nhặt được đúng , quá trọng nữ khinh nam rồi.

      Khóc? Dư Châu nhếch môi cười, ai kịp để ý, trong mắt vừa lướt qua tia đùa cợt, còn có nỗi đau xót nhàn nhạt mấy ai đoán được. ra, khi còn rất cũng biết cảm giác khóc là như thế nào. làm sao có thể khóc được, tại chỉ có xúc động muốn giết người thôi.

      Dư Châu, vì cái gì lại mập như vậy!

      Vì cái gì, vì cái gì hả?

      Ngửa mặt lên trời thở dài tiếng, lông mi cũng nhắm chặt che nốt đôi mắt híp vốn , dù sao, nhìn mình cũng phải là chuyện tốt. Thậm chí là xấu muốn chết.

      Ngồi chiếc ghế siêu lớn được làm riêng theo cầu của , thực ra, vẫn còn nửa cái mông của lộ ra bên ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống thôi, ba người nhà kia ngồi gọn chỗ, chỉ có mình độc bá khu, là diện tích của cũng vô cùng lớn rồi.

      Dư Châu nhìn đống đồ ăn trước mặt, có bánh ngọt, có đồ uống, đùi gà, sữa, còn có vài đĩa thức ăn lớn, toàn bộ đều được đặt trước mặt . cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy chứ đừng ai đó có thể ăn hết nhiều đồ thế này, đúng là quá đáng sợ mà.

      Cái con bé Dư Châu này, là.

      Những đồ này, đều muốn ăn vào bụng sao, ta nghĩ mình là heo hả?

      “Châu Châu, con sao vậy, sao lại ăn, con cứ từ từ ăn, lát nữa mẹ lại làm tiếp cho con thêm phần, sao đâu, ăn .” Hứa Nhu lại quan tâm con , chỉ sợ bị đói.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :