1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng không dễ làm - Thiên Đinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Nữ hoàng dễ làm

      Tác Giả: Thiên Đinh

      Editor: Triêu Nhan Nhi

      Tốc độ đăng chương: bò, lê và lết

      Số chương: hơn 100 chương

      Thể Loại: Nữ tôn, Np,...​

      Giới thiệu:

      Nàng xuyên đến thế giới nữ tôn nam ti. khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt,thu về hậu cung đống phu lang.

      Nữ hoàng!!!!

      Đâu có dễ làm.

      ------
      Nàng chỉ là dạo ở công viên giải sầu, nghĩ tới còn có thể li kì xuyên qua, còn trở thành công chúa của quốc gia! Càng hơn thế, nàng cư nhiên là người kế nhiệm duy nhất cho ngôi vị hoàng đế của nữ hoàng, cái này lạ.

      Quần thần tiến cử Phò mã cho nàng, để nàng sớm vì Hoàng gia sinh cái nối dõi tông đường, bởi vì các loại bất đắc dĩ, nàng, Ngải Thanh Thanh phải đáp ứng.

      Vốn định nghĩ tuyển nam nhân về để làm vật trang trí, lại nghĩ tới cuộc tuyển phi phong bá như vậy lại rất an ổn, thân là hoàng thất trưởng công chúa, phải hạ sinh long nữ

      Nàng, Ngải Thanh Thanh, cũng cần phải sớm như vậy kết hôn, cho nên, dù thế nào cũng chờ thêm thời gian nữa hãy tính

      P/s: Nhi giới thiệu nam chính để m.n hồi hộp chơi. Bài này nữ tôn, np nhá

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: dạo ở công viên
      Editor: Tiểu Nhan Nhan


      Đeo lưng túi du lịch, chân giẫm lên đá cuội, ta ngắm cảnh du lịch như bộ đội, mình hướng về phía sâu trong rừng trúc đến.

      Từ xa, nghe thấy tiếng nước chảy, ta liền lần theo nơi phát ra thanh.

      "Ha ha! thể tưởng tượng được, nơi này còn có dòng suối trong suốt, xem ra, chuyến này rất tệ a."

      bao lâu, phía cuối nơi phát ra thanh là đáy của con suối. Phải biết rằng, thời đại bây giờ sao có thể thấy được con suối sạch , nếu có, ít nhiều đều bị ô nhiễm.

      Ở trong công viên dạo vài vòng, ta cũng cảm thấy có chút mệt, đơn giản ngồi vào tảng đá bên suối để nghỉ ngơi.

      Xem xét hoàn cảnh xung quanh, khóe mắt thoáng nhìn thấy cách đó xa có cái gì đó phát ra ánh sáng. Trong lòng tràn đầy tò mò, vì thế, ta chậm rãi về phía vật thể phát sáng, chờ đến khi ta đến gần vừa đủ thấy, vật phát sáng cư nhiên là khối đá .

      Ta xoay người nhặt lên cẩn thận quan sát, nó dài rộng khoảng bốn li, chiều cao li, thực hợp quy tắc, lại bóng loáng, như là ai đó cố ý mài ra.

      " kì quái, nơi này sao có thể có tảng đá như vậy? Nơi đây là "vùng ngoại ô hoang dã" nha?. Ân, có lẽ ai đó tới đây du ngoạn rồi lưu lại ."

      Chờ đến khi ta tự hỏi tự trả lời xong, tận lực tìm lí do thuyết phục chính mình tin tưởng đây là của người khác lưu lại, sau đó ta lại tới tảng đá kia ngồi xuống.

      " lỗ... lỗ...", vừa ngồi xuống, bụng liền liên tiếp phát ra tiếng vang.

      "Xem ra nên ăn chút gì đó."

      Lục lọi ba lô, cúi đầu tìm kiếm thức ăn chuẩn bị sẵn. Ta thế nhưng sợ nhất là đói bụng, chỉ cần cơn đói vượt quá ba mươi phút, ta bị tuột huyết áp mà choáng váng đầu, này có lẽ là do trước kia dinh dưỡng đồng nhất.

      Lấy ra bánh quy mua ở siêu thị cùng sữa, ta liền bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa nhịn được hồi tưởng cảnh tượng tối hôm qua nhìn thấy bên vệ đường.

      đường cái , ở gần nhà ga, ta thấy có trung niên nam tử khoảng bốn mươi lăm tuổi ngồi xổm ở ven đường ăn bát mì ăn liền, lúc ấy ta cảm thấy tâm có chút lạnh lẽo .

      Bởi vì thời tiết khác thường, mấy ngày gần đây rất lạnh. Tuy tại là mùa thu, ban ngày cũng có mặt trời xuất , nhưng gió thổi vù vù làm cho người ta khống chế nổi run lên, cảm giác nhiệt độ khí thấp giống hệt mùa đông.

      đường bộ, ta còn có cảm giác lạnh, huống chi ngồi xổm ở chỗ, có khi còn trực tiếp ngủ bên vệ đường, buổi tối khiến người ta lạnh lẽo bao nhiêu? Ta thể tưởng tượng.

      Trở về với muội muội điều ta nhìn thấy, lời của nàng càng làm ta khiếp sợ.

      Nàng trước kia nàng ở D thị làm việc, từng ở trong siêu thị nhìn ra ngoài thấy có nông dân công lấy theo siêu thị mua ra, nhìn thấy thể ăn nhưng vẫn lấy thực vật ăn, ngay cả ở bên trong thùng rác đều đến lấy ăn.

      Ta dám tưởng tượng đây là cảnh tượng gì, chỉ cảm thấy thế giới quá lớn, cũng quá điên cuồng.

      Đây là xa quê hương tìm kiếm người dân trong nhà sao, rốt cuộc là cái dạng gì, có người biết ? Có người quan tâm sao? Quần thể này trong xã hội rốt cuộc có bao nhiêu người? Làm người giàu có mỗi ngày đều ăn thịt cá, lại đem tiền cho bọn họ, Người giàu có từng nghĩ đến người nghèo?

      Còn nhớ lúc vừa tốt nghiệp đại học, ta Ngải Thanh Thanh cũng lòng tràn đầy hoài bão ước mơ, hy vọng có thể tìm công việc tốt cho khát vọng của mình, Thực giá trị của bản thân, còn có thể kiếm tiền, hảo hảo hiếu thuận cha mẹ chút. Dù sao bọn họ đem ta nuôi lớn thế này dễ, huống chi tiền cho ta học đại học là tiền vay của ngân hàng, tiền này tương lai vô luận thế nào cũng muốn còn.

      Nhưng là, chờ ta bước chân vào xã hội, mới phát hết thảy đều phải chuyện dễ dàng. Hai mươi ngày mới có thể tìm được công việc cho chính mình, làm công tác bên ngoài. Tuy rằng phải là công ty chính quy, là tiệm bán giày da sỉ, hơn nữa tiền lương cũng cao, nhưng mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với người ngoại quốc, điều này làm ta thực vui vẻ, bởi vì mục tiêu của ta là rèn luyện năng lực đối thoại với người ngoại quốc, làm ở đây có thể nâng cao khả năng ngữ.

      Từng tháng tiền lương tiết kiệm ít hoa ngữ trong lời , tiền lương nuôi sống mình là hoàn toàn có vấn đề, chính là lý tưởng cao thu vào xa rất nhiều mà thôi.

      Vốn tưởng rằng chính mình như vậy rất thê thảm, đến khi ta gặp những người này, mới biết được cái gì gọi là gian khổ, chua xót.

      Chuyện này làm lòng ta rất hoảng, cho nên lúc sáng rời giường liền cố ý gọi điện cho lão bản xin nghỉ phép, mượn cơ hội đến công viên giải sầu.

      Thẳng đến khi ăn xong, suy nghĩ trong đầu cũng xong, cầm rác trong tay cho vào gói to tính phóng tới bên cạnh, nhưng nhìn thấy ở bên đường có cái thùng rác, động tác liền ngừng lại. Lúc xoay người, thấy ở phía sau tảng đá tảng ta ngồi phía dưới có cái hố, cái hố này cùng hòn đá lúc nhìn thấy cũng khác nhau lắm, ta bỏ thứ tìm được vừa rồi đặt ngay bên cạnh tảng đá vào thử.

      "Thiên a! này cũng quá thần kì, lớn vừa khít. Ai có thể làm vậy a, cư nhiên có thể bắt nó từ phía khu ra, còn khu như vậy có hình dạng, quá cường hãn." (editor: khu: hình như là cắt xén đẽo gọt phải)

      Ta chỉ lo sợ hãi than, hoàn toàn quên mất cái này có khả năng là do người đẽo gọt. Dù khoa học kỹ thuật phát đạt như hôm nay, cũng có cái công cụ nào có thể tảng đá đẽo ra khối đá , mà tảng đá lại hoàn hảo có tổn hao gì. Haizz....cũng biết đầu này bị làm sao, đọc nhiều sách như vậy liền quên mất. Nếu tại ta có thể ý thức được tình đơn giản, sau này ở tương lai ta hận chết đầu óc ngu như heo của ta lúc này.

      Sợ hãi than "kỳ quan", sau đó lại phát mình có chút mệt nhọc, vì thế, ta ôm ba lô của mình tính ngủ giấc, chờ khi tỉnh dậy tiếp tục ngoạn.

      Nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khí xung quanh vô cùng thoải mái, mát mẻ. Điều kiện như vậy thực thích hợp để ngủ giấc. Nghĩ nghĩ, chốc lát sau ta liền thiếp
      ___________phân cách tuyến______

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Mơ hồ xuyên qua
      Editor: Nhan Nhi

      "Công chúa, công chúa, ngươi ở đâu a? Ngươi mau ra đây a, công chúa...." tiếng tiếp tiếng, tiếng gọi ầm ỉ quanh quẩn khắp hoàng cung.

      "Là ai gọi a, thực rất có tố chất, quấy rầy người ta nghỉ ngơi." Bị đáng thức, ta bất mãn oán hận than tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhắm chặt, ý đồ lại muốn tiếp tục ngủ.

      "Công chúa, người ở đâu a? Người làm ơn trả lời ta tiếng, công chúa...." Tiếng người tìm lại lần nữa vọng lại, rơi vào tai Ngải Thanh Thanh ở trong rừng trúc.

      "Nha, những người này phải có tật xấu , ở đây là công viên mà lại hô to gọi , tất cả động vật đều bị bọn họ dọa sợ đến mức trốn sâu vào rừng, họ lại như thế nào chịu xem xét, thực là có đạo đức."

      Tức chịu được, ta liền leo lên tảng đá, đứng thẳng người, hai mắt phun lửa trừng trừng nhìn ra bên ngoài rừng trúc, dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta, ta tột cùng muốn nhìn xem ngươi là đại nhân vật gì, hừ! Ta quyết để yên.

      Haizz, ta cái gì cũng hảo, nhưng lúc nằm giường, nếu có người đem ta đánh thức, ta dù có như thế nào cũng đem hai mắt ta trừng chết .

      "Công chúa...." thanh dần dần đến gần rừng trúc.

      "Công chúa? Thực ngạc nhiên, tìm công chúa trong công viên, sao ngươi đến Cố Cung mà tìm? Chỗ chụp cổ trang tuồng cổ chắc ở gần đây , mới có người muốn tìn công chúa." Nhặt ba lô rơi dưới đất lên, ta tức giận nhanh về phía bên ngoài rừng trúc. Ta tò mò, ai mà ngốc như vậy, lại tìm công chúa trong công viên.

      "Ân? Nơi này khi nào có tòa núi giả? Ta nhớ vừa rồi lúc đến đây hoàn toàn có nha, chẳng lẽ công viên vừa nhờ công tượng (người làm tượng) đẩy nhanh tiến độ tạo ra nó, tốc độ này cũng phải quá kinh người ."

      Vừa ra khỏi khu rừng, tòa núi giả liền chặn đường của ta. lúc buồn bực, khi nào nơi này lại có nhiều hơn núi giả, trong lúc vô thức nâng đầu lên, cẩn thận thoáng nhìn thấy cung điện.

      Cái này càng làm ta giật mình, cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát chính mình có nhìn lầm, là cung điện, xác thực là cung điện.

      "Trời ạ! phải là ta bị mộng du , ta xem cảnh này hẳn phải trong mơ mới đúng, bằng sao nơi này lại có cung điện mà chỉ cổ đại mới có hơn nữa cung điện này so với Cố cung của Bắc Kinh càng to lớn, càng tráng lệ. Phải, ta nhất định là nằm mơ, ha ha!" Vừa nghĩ, ta vừa tự với chính mình .

      Ngay tại lúc ta an ủi chính mình, có đám người hướng ta chạy lại, nhanh chóng quỳ lạy

      "công chúa, ngươi ở nơi này làm gì. Vừa rồi lúc nô tỳ kêu người, sao người trả lời tiếng. Làm hại bọn nô tỳ lo lắng gần chết. Còn có a, công chúa sao người lại mặc quần áo kỳ quái như vậy"

      cái nữ tử ăn mặc phức tạp hướng ta bên người trái phải nâng dậy, còn ngừng bình luận quần áo của ta, xem ra người này là diễn viên có địa vị trung cấp.

      Ta ngây ngốc nhìn xiêm y của mình, làm sao kỳ quái, rất chính quy nha. Nhìn mọi người, theo ta mặc quần áo thế kỷ 21, tưởng tượng chút tình cảnh "hạc lạc trong bầy gà", có thể quái sao. Lại ngẩng đầu nhìn nhóm người ăn mặc kỳ lạ, ta xoay người chỉ chỉ vào phiến rừng trúc.

      "Ta vừa rồi nằm trong đấy ngủ tảng đá, nên có nghe tiếng các ngươi gọi ta." (Nhi: dối trắng trợn) Ta suy nghĩ dù sao cũng là mộng, liền tùy các nàng gọi như thế nào cũng được, hơn nữa có thể ở trong mộng làm công chúa quả thực tồi.

      "Công chúa, cứ mặc kệ , trước hết để nô tỳ giúp ngài hồi Ngọc Lam điện, buổi chiều bệ hạ muốn đến nhìn ngài, vừa nghĩ thấy ngài liền thực sốt ruột." Thị nữ kia tiếp, coìn quên cho những người khác lại nâng ta.

      "Oa! Có nhiều người như vậy hầu hạ ta, đãi ngộ tốt, mộng đẹp này của ta thực rất có trình độ." Nhìn thái độ các nàng tốt như vậy, ta kkhông khỏi suy nghĩ trong lòng.

      ___ ___
      Cứ như vậy ta bị đám người vây quanh, ta mơ mơ màng màng theo các nàng vào cung điện tráng lệ.

      Lọt vào tầm mắt là điêu lan ngọc thể, chu diêm lân giác, khí thế rộng rãi. Mại nhập đại điện, tầm nhìn nếu chỉ có thể dùng từ để hình dung, phải là cực độ xa hoa.

      Vật dụng được làm bằng gỗ lim cao cấp, bồn cảnh trồng hoa thảo quý hiếm, thảm lông trắng tinh khiết dưới chân cũng là nhập từ Ba Tư, còn có hai thị nữ đứng bên cạnh, vậy chủ nhân nơi này, thân phận cao quý đến cỡ nào.

      Được người giúp vào phòng tắm, muốn ta tẩy rửa thay quần áo, đổi quần áo người. Ngẫm lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là tắm cái mà thôi, tắm tắm.

      Thấy có người hướng trong phòng tắm đưa quần áo, ta dỡ ba lô, nhấc chân mình vào

      "Các ngươi ra ngoài , ta tự mình làm là được." Tuy nàng là ở trong mộng, nhưng vẫn muốn bị nhìn thấy, nghĩ muốn có người xem xét lúc tắm rửa, liền phân phát các nàng lui xuống.

      "Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Mọi người đồng thanh đáp, sau đó khom người lui ra, tiện tay còn đóng cửa phòng lại.

      Thấy các nàng đều ra ngoài, ta mới bắt đầu thoát quần áo người, sau đó chậm rãi bước vào trong nước.

      "Ngô, thoải mái nha." Ngâm người xuống nước, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên thả lỏng, ta sảng khoái hừ tiếng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

      ngờ cảnh trong mộng lại chân như vậy, bể tắm rộng lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, lại tắm nước ấm rất hưởng thụ.

      Ngoạn ngoạn cánh hoa mặt nước, tắm rửa kì cọ trong bể khoảng nửa giờ ta mới ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, sau đó mặc bộ quần áo mà những người đó chuẩn bị. Nhưng là mặc nửa ngày, ta cũng chỉ có thể mặc xiêm y vào, còn áo khoác phiền phức ta mặc, bởi ta biết cái nào mặc trước cái nào mặc sau, vạn nhất mặc lầm bị người khác chê cười, dù ở trong mộng, bị người chê cười vẫn rất khó chịu.

      Mặc vào nội sam, ta lén lút vào cạnh cửa nhàng đẩy ra, xem xét tình huống bên ngoài.

      "Di, có ai, vừa đúng lúc."

      Vừa hay có người, thực làm ta cao hứng. Khinh thủ khinh cước ra, nhìn bốn phía xung quanh, phát sau phòng tắm có cánh cửa. Ta tò mò đến gần, lén lút vào, trái tim thẳng thắn nhảy ngừng, có cảm giác bản thân như tên trộm. Haizz...ta thực càng sống càng tệ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Mơ hồ xuyên qua

      Editor: Nhan Nhi






      "Công chúa, công chúa, ngươi ở đâu a? Ngươi mau ra đây a, công chúa...." tiếng tiếp tiếng, tiếng gọi ầm ỉ quanh quẩn khắp hoàng cung.


      "Là ai gọi a, thực rất có tố chất, quấy rầy người ta nghỉ ngơi." Bị đáng thức, ta bất mãn oán hận than tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhắm chặt, ý đồ lại muốn tiếp tục ngủ.


      "Công chúa, người ở đâu a? Người làm ơn trả lời ta tiếng, công chúa...." Tiếng người tìm lại lần nữa vọng lại, rơi vào tai Ngải Thanh Thanh ở trong rừng trúc.


      "Nha, những người này phải có tật xấu , ở đây là công viên mà lại hô to gọi , tất cả động vật đều bị bọn họ dọa sợ đến mức trốn sâu vào rừng, họ lại như thế nào chịu xem xét, thực là có đạo đức."


      Tức chịu được, ta liền leo lên tảng đá, đứng thẳng người, hai mắt phun lửa trừng trừng nhìn ra bên ngoài rừng trúc, dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta, ta tột cùng muốn nhìn xem ngươi là đại nhân vật gì, hừ! Ta quyết để yên.


      Haizz, ta cái gì cũng hảo, nhưng lúc nằm giường, nếu có người đem ta đánh thức, ta dù có như thế nào cũng đem hai mắt ta trừng chết .


      "Công chúa...." thanh dần dần đến gần rừng trúc.


      "Công chúa? Thực ngạc nhiên, tìm công chúa trong công viên, sao ngươi đến Cố Cung mà tìm? Chỗ chụp cổ trang tuồng cổ chắc ở gần đây , mới có người muốn tìn công chúa." Nhặt ba lô rơi dưới đất lên, ta tức giận nhanh về phía bên ngoài rừng trúc. Ta tò mò, ai mà ngốc như vậy, lại tìm công chúa trong công viên.


      "Ân? Nơi này khi nào có tòa núi giả? Ta nhớ vừa rồi lúc đến đây hoàn toàn có nha, chẳng lẽ công viên vừa nhờ công tượng (người làm tượng) đẩy nhanh tiến độ tạo ra nó, tốc độ này cũng phải quá kinh người ."


      Vừa ra khỏi khu rừng, tòa núi giả liền chặn đường của ta. lúc buồn bực, khi nào nơi này lại có nhiều hơn núi giả, trong lúc vô thức nâng đầu lên, cẩn thận thoáng nhìn thấy cung điện.


      Cái này càng làm ta giật mình, cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát chính mình có nhìn lầm, là cung điện, xác thực là cung điện.


      "Trời ạ! phải là ta bị mộng du , ta xem cảnh này hẳn phải trong mơ mới đúng, bằng sao nơi này lại có cung điện mà chỉ cổ đại mới có hơn nữa cung điện này so với Cố cung của Bắc Kinh càng to lớn, càng tráng lệ. Phải, ta nhất định là nằm mơ, ha ha!" Vừa nghĩ, ta vừa tự với chính mình .


      Ngay tại lúc ta an ủi chính mình, có đám người hướng ta chạy lại, nhanh chóng quỳ lạy


      "công chúa, ngươi ở nơi này làm gì. Vừa rồi lúc nô tỳ kêu người, sao người trả lời tiếng. Làm hại bọn nô tỳ lo lắng gần chết. Còn có a, công chúa sao người lại mặc quần áo kỳ quái như vậy"


      cái nữ tử ăn mặc phức tạp hướng ta bên người trái phải nâng dậy, còn ngừng bình luận quần áo của ta, xem ra người này là diễn viên có địa vị trung cấp.


      Ta ngây ngốc nhìn xiêm y của mình, làm sao kỳ quái, rất chính quy nha. Nhìn mọi người, theo ta mặc quần áo thế kỷ 21, tưởng tượng chút tình cảnh "hạc lạc trong bầy gà", có thể quái sao. Lại ngẩng đầu nhìn nhóm người ăn mặc kỳ lạ, ta xoay người chỉ chỉ vào phiến rừng trúc.


      "Ta vừa rồi nằm trong đấy ngủ tảng đá, nên có nghe tiếng các ngươi gọi ta." (Nhi: dối trắng trợn) Ta suy nghĩ dù sao cũng là mộng, liền tùy các nàng gọi như thế nào cũng được, hơn nữa có thể ở trong mộng làm công chúa quả thực tồi.


      "Công chúa, cứ mặc kệ , trước hết để nô tỳ giúp ngài hồi Ngọc Lam điện, buổi chiều bệ hạ muốn đến nhìn ngài, vừa nghĩ thấy ngài liền thực sốt ruột." Thị nữ kia tiếp, coìn quên cho những người khác lại nâng ta.


      "Oa! Có nhiều người như vậy hầu hạ ta, đãi ngộ tốt, mộng đẹp này của ta thực rất có trình độ." Nhìn thái độ các nàng tốt như vậy, ta kkhông khỏi suy nghĩ trong lòng.


      ___ ___

      Cứ như vậy ta bị đám người vây quanh, ta mơ mơ màng màng theo các nàng vào cung điện tráng lệ.


      Lọt vào tầm mắt là điêu lan ngọc thể, chu diêm lân giác, khí thế rộng rãi. Mại nhập đại điện, tầm nhìn nếu chỉ có thể dùng từ để hình dung, phải là cực độ xa hoa.


      Vật dụng được làm bằng gỗ lim cao cấp, bồn cảnh trồng hoa thảo quý hiếm, thảm lông trắng tinh khiết dưới chân cũng là nhập từ Ba Tư, còn có hai thị nữ đứng bên cạnh, vậy chủ nhân nơi này, thân phận cao quý đến cỡ nào.


      Được người giúp vào phòng tắm, muốn ta tẩy rửa thay quần áo, đổi quần áo người. Ngẫm lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là tắm cái mà thôi, tắm tắm.


      Thấy có người hướng trong phòng tắm đưa quần áo, ta dỡ ba lô, nhấc chân mình vào


      "Các ngươi ra ngoài , ta tự mình làm là được." Tuy nàng là ở trong mộng, nhưng vẫn muốn bị nhìn thấy, nghĩ muốn có người xem xét lúc tắm rửa, liền phân phát các nàng lui xuống.


      "Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Mọi người đồng thanh đáp, sau đó khom người lui ra, tiện tay còn đóng cửa phòng lại.


      Thấy các nàng đều ra ngoài, ta mới bắt đầu thoát quần áo người, sau đó chậm rãi bước vào trong nước.


      "Ngô, thoải mái nha." Ngâm người xuống nước, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên thả lỏng, ta sảng khoái hừ tiếng, cảm giác vô cùng thỏa mãn.


      ngờ cảnh trong mộng lại chân như vậy, bể tắm rộng lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, lại tắm nước ấm rất hưởng thụ.


      Ngoạn ngoạn cánh hoa mặt nước, tắm rửa kì cọ trong bể khoảng nửa giờ ta mới ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, sau đó mặc bộ quần áo mà những người đó chuẩn bị. Nhưng là mặc nửa ngày, ta cũng chỉ có thể mặc xiêm y vào, còn áo khoác phiền phức ta mặc, bởi ta biết cái nào mặc trước cái nào mặc sau, vạn nhất mặc lầm bị người khác chê cười, dù ở trong mộng, bị người chê cười vẫn rất khó chịu.


      Mặc vào nội sam, ta lén lút vào cạnh cửa nhàng đẩy ra, xem xét tình huống bên ngoài.


      "Di, có ai, vừa đúng lúc."


      Vừa hay có người, thực làm ta cao hứng. Khinh thủ khinh cước ra, nhìn bốn phía xung quanh, phát sau phòng tắm có cánh cửa. Ta tò mò đến gần, lén lút vào, trái tim thẳng thắn nhảy ngừng, có cảm giác bản thân như tên trộm. Haizz...ta thực càng sống càng tệ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Công chúa ngốc

      Editor: Nhan Nhi



      Vừa vừa quan sát, mới phát nơi đây nguyên lai là gian phòng ngủ . Mặt đất phô mộc, xúc cảm ấm áp, dù chân trần vẫn cảm thấy lạnh


      Đem mảng lụa xanh mỏng giắt xuống, mặt mảng lụa thêu tú phân biệt là mai, lan, cúc, trúc rất sống động, gió khẽ phất cảm giác nhàng phiêu đãng, tựa như thiếu nữ thanh xuân múa .


      Sau tầng tầng lớp lớp mạn sa, hé ra chiếc giường chạm trổ tinh xảo, xung quanh bốn phía điêu khắc phượng hoàng thanh long rất sống động, giống hệt như . Trong phòng còn có rất nhiều đồ cổ tranh chữ, vừa nhìn thấy liền biết chủ nhân là người cực phú cực quý


      "Căn phòng thực tốt a." Nhìn cảnh trước mắt, ta trong lòng tán thưởng thôi


      "Ở trong này ngủ chút hẳn là sao, dù sao đây cũng chỉ là mộng, bị người phát cũng chẳng sao, hắc hắc!" Nhìn chiếc giường thoải mái xa hoa, ta hưng phấn mà đánh giá.


      Vuốt ve sàng đan cùng chăn bông mềm mại, xúc cảm thuận hoạt, ta thực hận thể đem trương giường về nhà mình, mỗi ngày được ngủ chiếc giường như vậy rất hưởng thụ a.


      Haizz... đáng tiếc lại thể. Dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, ta xoay người nằm thẳng giường, sau đó kéo chăn qua, chẳng lâu sau liền mê ngủ.


      ___oOo___


      "Thỉnh bệ hạ, công chúa nghỉ trưa ạ." Thấy nữ hoàng vào tẩm cung, thị nữ Phương Như Mai vội vàng đến bên người nàng nhanh chóng bẩm báo.


      "Uh, ngươi lui xuống trước , trẫm tự mình xem nàng là được rồi." Nữ hoàng thản nhiên đáp, sau đó liền hướng về tẩm cung công chúa đến.


      Phương Như Mai cung kính thối lui đến bên, muốn quấy rầy nữ hoàng thăm công chúa. Nhìn bóng dáng nữ hoàng dần xa. Cũng là mẫu thân, Phương Như Mai dưới đáy lòng khỏi thở dài.


      Ai...kỳ thực bệ hạ cũng là người đáng thương. Dưới gối chỉ có Ngữ Yên công chúa là hoàng nữ duy nhất, lại cố tình trước đây bị cảm phong hàn phát sốt, sau, liền trở nên si si ngốc ngốc, cả ngày ngây ngô như tiểu hài tử, còn có ít mạc danh kỳ diệu, luôn muốn làm loạn thất bát tao ít quần áo mặt người.


      tại bệ hạ cao tuổi, ngôi vị hoàng đế này trong tương lai nhất định là muốn truyền cho công chúa, nhưng tình huống của công chúa, có thể thấy gánh nặng của nữ hoàng cũng a, xem bệ hạ tại bộ dáng tiều tụy thực làm người ta đau lòng.


      Nữ đế Ngải Thi Mã vào tẩm phòng nữ nhi nàng_Ngải Ngữ Yên, khinh thủ khinh cước vào bên giường tọa hạ, ôn nhu nhìn chăm chăm vào Ngữ Yên. (Công chúa danh tự là Ngải Ngữ Yên, còn nữ chính là Ngải Thanh Thanh)


      "Ngữ Yên?" nhàng vỗ về cái chăn người Ngữ Yên, nữ hoàng thử đáng thức nàng.


      "Haizzz.....năm đó đều do mẫu hoàng tốt, chỉ biết lo xử lí chính vụ, kịp phát bệnh phong hàn của con, làm chậm trễ thời gian chữa trị, khiến con phát sốt ngừng, cuối cùng làm đầu óc choáng váng. Tất cả do lỗi của mẫu hoàng, con nhìn xem, ông trời vì chuyện này mà trừng phạt ta, từ đó về sau liền thể sinh hạ nữ nhi." Gặp Ngữ Yên có phản ứng, nữ hoàng vẫn ngồi ở bên hồi tưởng về quá khứ, cuối cùng, chảy xuống giọt nước mắt chua sót, đây là cái mẫu thân sám hối trước chính mình đứa .


      "Ngữ Yên, ta hi vọng có ngày ngươi có thể hảo hảo đứng lên. Dù sao ta cũng già, ngôi vị hoàng đế trong tương lai khẳng định là muốn truyền cho ngươi, nhưng tình trạng ngươi lại như thế này, sao ta có thể yên tâm."


      Nàng sợ tương lai nàng hai chân tàn tật, Ngữ Yên lại si si ngốc, đến lúc đó nếu có người muốn mưu tưởng tạo phản, thiên hạ đại loạn, cuối cùng người chịu khổ lại chính là lê dân bá tánh a


      "Lão thiên gia, ông làm ơn mở mắt ra , làm cho Yên nhi hảo hảo đứng lên, Phượng Tích quốc cần nàng a." đến đoạn thương tâm, Ngải Thi Mã khỏi thấp giọng tê rống.


      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía thanh thiên, khẩn cầu thần linh làm cho Phượng Tích quốc Ngữ Yên công chúa, nữ nhi của nàng có thể khôi phục thành người bình thường.


      Phương Như Mai đứng ở ngoài cửa chuẩn bị vào bẩm báo chợt nghe tiếng nữ hoàng kêu rên, trong lòng cũng vạn phần bi thống. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng là thân mẫu, nàng có thể cảm nhận được nữ hoàng trong lòng tràn ngập đau xót, bi ai.


      Đứng thẳng trong chốc lát, điều chỉnh tốt hô hấp, nàng mới cung kính mở cửa tẩm phòng.


      "Chuyện gì?" Ngải Thi Mã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc hướng người tới hỏi.


      "Khởi bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân có chuyện quan trọng muốn cầu kiến, ở ngự thư phòng ạ." Phương Như Mai thong dong hồi đáp.


      "Nga? Là Lý ái khanh, trẫm lập tức qua, các ngươi ở lại hầu hạ công chúa, gặp Lý thừa tướng cầu kiến, Ngải Thi Mã hướng ngoài cửa đến, lúc còn quên dặn người hảo hảo chiếu cố Ngữ Yên.


      "Vâng, nô tỷ tuân chỉ." Phương Như Mai thối lui đến bên, khom người cung tiễn nữ hoàng.


      Nhìn bóng dáng nữ hoàng rời , lại xoay người nhìn công chúa trong phòng, dưới đáy lòng đồng thời cầu nguyện: hi vọng công chúa nhanh chóng hồi phục

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :