1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Dong Binh xuyên qua : tuyệt sắc Cẩm y vệ - Kim Bạc Bạc (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nữ Dong Binh xuyên qua : tuyệt sắc Cẩm y vệ

      Tác giả : Kim Bạc Bạc

      Độ dài : dài lê thê nhưng hoàn
      Tốc độ edit : 2n /1c , có khi 1c/1n cũng chừng , nếu các nàng comt và thanks nhiệt tình ta up chương mới càng nhanh a~

      Edit : thienbao95

      Giới thiệu :

      Cùng sinh cùng tử với bằng hữu, chơi đùa vũ khí cao cấp nhất thế giới , giết người nguy hiểm nhất , cuộc sống vui vẻ như vậy, tiền tài danh vọng tính là cái gì?

      Uống rượu ca hát , vui vẻ bao nhiêu! Nàng chính là lính đánh thuê cao nhất : Dạ Nguyệt.

      Xuyên qua giả mạo nam tử trở thành cực phẩm hoàng gia Cẩm y vệ, gặp gỡ phúc hắc Vương gia, đối địch nhau , rốt cuộc là địch hay là bạn? Là hay là hận? Được rồi, đều đánh là thân , mắng là , vậy có nên giết ngươi ?​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu 1 :

      Bóng đêm u ám, ngay thời điểm bình minh dần dần biến mất , chân trời lại có mấy khỏa tinh tĩnh mịch , mờ ảo .

      Thời điểm này là lúc con người mỏi mệt nhất.

      Dạ Nguyệt đứng ở chỗ bí mật vẫn nhúc nhích , nhìn chăm chú vào kho hàng phía trước trong tòa nhà .

      Cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ nơi cổ tay mình, Dạ Nguyệt trả lời tai nghe , giọng ra hai chữ ‘ hành động ’, lập tức sạch lưu loát đưa tay lộn ngược súng bắn tỉa nâng lên vai, ngay cả thời gian để nhắm cũng cần, trực tiếp bắn ra.

      Ban đêm ánh sáng u ám hoàn toàn gây trở ngại cho nàng, chuẩn xác bắn lầm mục tiêu , vì nàng sớm xác định mục tiêu – bức tường tòa nhà chịu lực ở trung tâm là yếu nhất.

      Theo sát công kích của nàng , ở mặt khác hai góc của kho hàng trong tòa nhà đều phát ra cường đại hỏa lực, mục tiêu cùng Dạ Nguyệt hoàn toàn nhất trí.

      Vừa lòng nhìn tòa nhà nháy mắt sụp xuống, Dạ Nguyệt cũng tiêu sái đem súng bắn tỉa vai xuống, dễ dàng để nó dựa nghiêng mặt đất, khóe miệng tia tựa tiếu phi tiếu đùa cợt ý cười, nàng chờ đồng bạn của nàng thu binh trở về.

      Tối nay nhiệm vụ như vậy, đối nàng mà , chẳng qua chỉ như bữa ăn sáng mà thôi.

      Kỳ nhiệm vụ lần này của tập đoàn sát thủ Châu Phi, nàng vốn để trong mắt, nhưng tại thời điểm nghe đến địa danh này, nàng lại chút do dự tiếp nhận.

      Nguyên nhân? có.

      Chỉ bởi vì thời điểm nàng nghe đến cái địa danh này , tâm đột nhiên liền giật mình, giống như cảm giác được ở trong này, phát sinh tình gì đó mà thôi.

      Nếu tâm động , nàng đương nhiên là làm ngay .

      Hồ sơ lý lịch của Dạ Nguyệt ở mỗi quốc gia trong bản ghi chép tư liệu cũng là giới thiệu vắn tắt tới cực điểm.

      Tuổi:

      Cha mẹ: ( nhi )

      Quốc tịch:

      Tướng mạo:

      Chỉ có duy nhất bản ghi chép giới tính nàng là nữ, hơn nữa là nữ nhân tóc đen da vàng .

      Tuy vậy nhưng cơ hồ ai biết , trong thế giới lính đánh thuê nàng lại là nhân tài kiệt xuất nhân sĩ, làm cho những ai mỗi khi nhắc tới đều kinh hồn bạc vía .

      Mỗi lần tiếp nhận nhiệm vụ , nàng đều cùng đồng bọn đứng ra bàn bạc , ở trong điện thoại nàng là người cuối cùng chỉ huy, còn lại lúc hoàn thành nhiệm vụ nàng đều yên lặng rời .

      Nhưng là trong lòng mọi người đều biết , chỉ cần nàng sẵn lòng muốn mạng của người nào , người đó được phép chết toàn thây .

      Rất nhiều quốc gia thời điểm có chuyện tình thể ra mặt , cần đến lính đánh thuê , cơ hồ người mà mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là Dạ Nguyệt.

      Nàng đưa ra bảng giá mặc dù là cao nhất, nhưng tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể tính là lớn nhất .

      Chưa từng có lần thất thủ được ghi trong bản ghi chép, nàng cùng hai đồng bạn của nàng , trở thành lính đánh thuê cao nhất .

      "Phỏng chừng những tên này còn trong giấc mộng ?"

      Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ làm cho Dạ Nguyệt tiếng động giương cao chút khóe miệng.

      Người chuyện, đúng là trong những đồng bạn của nàng : Dạ Lang.

      "Đó là trừng phạt đúng tội bọn họ ."

      Thời điểm Dạ Nguyệt ra những lời này, khỏi tự giễu môi chút , thần sắc tràn ngập ý cười.

      Nếu người khác nghe thấy những lời này từ miệng của lính đánh thuê cao nhất ra , chỉ sợ ngay cả hàm răng đều cười rụng , ai tiếp nhận lính đánh thuê , vậy mà nàng trong lời lại chuyện chính nghĩa, chẳng phải là truyện cười.

      Nhưng đối với nàng mà , điều đó vô tình chính là .

      Mỗi lần nàng nhận nhiệm vụ, đối tượng của nhiệm vụ tuyệt đối phải là tội ác chồng chất , độc ác nhàn tẫn .

      Nhưng Dạ Nguyệt cũng tuyệt đối phải vì chính nghĩa, mà là vì cảm thấy hứng thú -- kích thích.

      Sống ở đời, cuộc sống mà có kích thích thống khoái .

      Đen ăn đen, vốn là cuộc sống kích thích thống khoái nhất .

      Điều này quá mức đơn giản, chuyện tình ngay cả chút kích thích đều có, Dạ Nguyệt khinh thường mà làm.

      Cho dù giá có cao tới đâu, nàng cũng nguyện ý làm cái chuyện chướng mắt này

      Cuộc sống đời, rất nhiều chuyện này chuyện nọ vốn nên thuận theo ý thích mà làm, cần phải ... Vì ít lợi ích vô ý nghĩa, đem lạc thú của chính mình hủy .

      Cứ làm chuyện mình thích .

      Mỗi đêm đều làm việc cùng nhau với Dạ Lang , từ sống nương tựa lẫn nhau, bạn bè sống chết rời.

      Chơi đùa vũ khí cao cấp nhất thế giới, giết người nguy hiểm nhất .

      Chẳng phải là cuộc sống vui vẻ nhất ?

      Cuộc sống vui vẻ như vậy, tiền tài thanh danh tính là cái gì?

      Uống rượu ca hát, vui vẻ bao nhiêu.

      Nàng chính là Dạ Nguyệt.

      Đột nhiên cảm giác được phía sau có sát khí, Dạ Nguyệt khỏi rất nhanh liếc mắt cái, nhìn về phía Dạ Lang đứng ở phía sau nàng .

      Quay đầu lại, ánh mắt Dạ Nguyệt liền nhíu thành cái kẽ hở.

      Dạ Lang, đồng bạn của nàng trong tay cầm khẩu AK47 cũng có buông, mà là giơ lên nhắm vào mục tiêu .

      Mục tiêu, là ngực của nàng .

      "Chúng ta là bằng hữu tốt nhất , ta nghĩ giết ngươi."

      Thanh Dạ Lang cười khẽ trong ban đêm có chút đột ngột, làm cho Dạ Nguyệt tâm tình cũng theo xuống, mặt vẫn là bất động thanh sắc, trấn định vô cùng , lạnh lùng xoay người nhìn chăm chú vào Dạ Lang, tại việc duy nhất nàng có thể làm chính là chờ, chờ người đồng bạn khác lại đây.

      Dạ Nguyệt giương cao chút khóe miệng, tùy ý cười cười: "Dạ Lang, ngươi như thế nào rồi ? Có phải hay uống rượu ?"

      Dạ Lang miệng thổi ra tiếng đến trạm canh gác , nét mặt, toàn thân đều là đắc ý: ""Ta rồi, chúng ta nghĩ giết ngươi, nhưng nhiều nhiệm vụ ngươi cũng nguyện ý làm , những năm gần đây, là cản trở chúng ta ít tài lộ."

      Dạ Lang đồng thời ra hai chữ chúng ta , Dạ Nguyệt trong lòng rùng mình.

      Dựa theo cách của Dạ Lang , khi đồng bạn kia đến đây, cũng là vì giết nàng.

      Trong lúc đó trái tim nàng như bị điện giật , cảm giác được ngực chính mình chợt đau đớn

      Viên đạn là từ ngực bắn ra , tay bấm cò súng, cần phải chính đồng bạn nàng trong đêm bắn nàng .

      Dạ Nguyệt đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng cũng là thản nhiên đùa cợt.

      Xem ra có câu ngạn ngữ sai -- có thể bán đứng người của ngươi, tuyệt đối chỉ có là bằng hữu ngươi.

      Nàng thế nào cũng có nghĩ đến, Dạ Lang, hai người nàng từ cùng nhau lớn lên ở nhi viện, trải qua vô số sinh tử cho tới hôm nay mới làm bằng hữu , vì tiền, cư nhiên tới nông nỗi như vậy.

      Đặc biệt ở tại, bên trong ngân hàng của bọn họ, tiền cũng đủ nhiều để tiêu xài từ đây cho đến cuối đời cũng chưa hết, bọn họ vì tiền mà giết nàng.

      Xem ra , tiền là ai ngại nhiều .

      Dạ Nguyệt nhắm mắt lại đồng thời đột nhiên hiểu được việc , trách được thời điểm khi nàng nghe đến cái địa danh này, nguyên lai, nơi này là nơi nàng chết .

      ý niệm cuối cùng trong đầu chính là: "Chết tiệt lòng hiếu kỳ."

      Chân trời, ánh rạng động thứ nhất ra, mọi việc hết thảy đều giống như có phát sinh qua .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Nàng chính là công tử

      Dạ Nguyệt đồng thời khôi phục ý thức, cảm giác được chính mình bị đôi tay ôm lấy.

      Trong lòng rùng mình, vội vàng mở to mắt nhìn lại.

      Hé ra khuôn mặt phóng đại của nữ nhân cơ hồ để sát vào tầm mắt nàng , làm cho nàng khỏi hơi hơi nhíu mày chút .

      ""Mau cho ta biết, là nam hài hay là nữ hài ?"

      Dạ Nguyệt còn chưa kịp biết ràng chuyện gì xảy ra phía trước, thanh suy yếu lo lắng theo bên cạnh truyền đến, nữ nhân ôm nàng cúi đầu nhìn nàng cái, chậm rãi : "Hồi bẩm phu nhân, là nữ hài ."

      "Nữ hài ?"

      Thanh nháy mắt trở nên suy sụp làm cho Dạ Nguyệt ở trong lòng nhịn được cười nhạt.

      Đây là niên đại nào , cư nhiên còn tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng như vậy, quả thực chê cười.

      Nữ nhân , có đôi khi so với nam nhân kém đâu .

      Theo thanh nhìn lại, nhìn thấy phu nhân đầu đổ mồ hôi suy sụp nằm ở giường , Dạ Nguyệt bắt đầu có chút sáng tỏ, chính mình hẳn là đầu thai đến nơi này, làm nữ nhi của phu nhân này .

      Tầm mắt di động sang hướng bên cạnh , lúc sau trong lòng Dạ Nguyệt cũng có chút kinh ngạc .

      Phòng ở đây , bài trí cũng phải loại đại nàng trước kia quen thuộc, đầu giường cổ kính khắc chạm rỗng , bình phong phác họa thủ công, toàn bộ vật dụng hết thảy giống như lui trở về vài trăm năm trước.

      Phát như vậy , làm cho Dạ Nguyệt nhịn được nhíu mày, là luân hồi, nhưng vì sao nàng lại luân hồi vào niên đại trước ?

      Hơn nữa còn mang theo trí nhớ kiếp trước ?

      Thời điểm Dạ Nguyệt trong lòng thầm cân nhắc , phu nhân nằm ở giường chính là mẫu thân cả đời của nàng đột nhiên mạnh mẽ chống lưng từ giường ngồi dậy, mặt trầm xuống , nhìn thẳng nữ nhân ôm Dạ Nguyệt : "Tiểu Thanh, ngươi tại nhớ kỹ cho ta, ta sinh hạ chính là nhi tử."

      Tiểu Thanh ôm Dạ Nguyệt đầu tiên là run sợ chút, lập tức liền hiểu được ý tứ phu nhân mình, vội vàng gật gật đầu, có chút bối rối đáp: "Vâng ạ "

      mặt phu nhân có vẻ tiều tụy chịu nổi, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Thanh cũng là sắc bén vô cùng.

      nhàng từng chữ từng câu : "Ngươi theo bên cạnh ta nhiều năm , theo cùng của hồi môn của Bắc Liệt gia lại đây, lại gả cho người nhà trong phủ này, tại lại là bà vú của nàng , đối với ngươi, ta gì khác, chỉ cho ngươi biết điều , chỉ cần ngươi chăm sóc tốt cho nàng , cuộc sống sau này của ngươi phải lo."

      Tiểu Thanh ôm Dạ Nguyệt cánh tay khỏi có chút nắm chặt , lát sau , im lặng gật gật đầu: "Phu nhân yên tâm, xem diện mạo thiếu gia , tương lai xác định phải là kẻ tùy tiện ."

      Phu nhân nghe được Tiểu Thanh ra hai chữ thiếu gia , khóe miệng khẽ nâng lên chút, thân mình yếu đuối chậm rãi trở về giường , ánh mắt ai oán nhìn Dạ Nguyệt nên lời, giọng : "Đem nàng đặt ở đầu giường của ta , ngươi mời lão gia , cho biết ta sinh được đứa con trai."

      Tiểu Thanh chần chờ chút, nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt phu nhân, chân tay đem Dạ Nguyệt đặt cạnh cái gối phu nhân nằm , nghĩ muốn ra ngoài, nhưng lại bất động đứng lại , mấp máy môi vài cái , chậm rãi : "Phu nhân, hay là thôi , vừa rồi thời điểm ta phòng bếp nấu nước sôi, nghe bọn lão gia hôm nay uống rượu , muốn ngủ lại nơi Như phu nhân , chỉ sợ. . . . . ."

      Lời của nàng vẫn chưa xong, khóe mắt phu nhân liền rơi lệ , giọng điệu trở nên sắc bén , đứng lên: "Ngủ lại như thế nào, nàng bất quá chính là sinh hai đứa con trai, lão gia mới như thế sủng ái nàng thôi, tại ta đây chính thất cũng vì Đông Phương gia sinh đứa con trai, chẳng lẽ lão gia đến cái liếc mắt cũng nhìn ?"

      --

      Dạ Nguyệt lẳng lặng nằm , nàng chút xíu muốn thiêm thiếp ngủ say nhưng nhìn thấy lông mi mẫu thân có giọt lệ , trong lòng dần dần dâng lên tia thương hại.

      Lần đầu tiên, trong lòng có người.

      Tiểu Thanh ra ngoài thỉnh phụ thân nàng lại đây, thời gian ngắn, mẫu thân của nàng chờ đợi giường , từ lúc mẫu thân sinh nàng tấm thân vô cùng mỏi mệt , nên nàng còn chưa kịp gặp mặt phụ thân , cuối cùng chống đỡ nổi ngủ say.

      Nàng cả đời còn chưa có xem qua khuôn mặt phụ thân , lại như trước thấy bóng người.

      Ngoài cửa truyền đến nhàng tiếng bước chân, thời điểm Tiểu Thanh mình người trở về phòng , vừa định mở miệng bẩm báo , nhìn thấy phu nhân ngủ say, vội vàng đem miệng khép lại, nhàng ôm lấy Dạ Nguyệt, tiếng động thở dài tiếng.

      Ngày hôm sau, sáng sớm

      "Nhi tử tỷ tỷ bộ dạng thực tuấn tú , nhìn qua cứ tưởng cùng nữ hài tử giống nhau, làm cho người ta vừa thấy liền muốn ôm vào trong lòng a ."

      Dạ Nguyệt nghe thấy thanh ôn nhu này, mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tất của Tự Thủy Nhu Tình, ánh mắt để sát vào nàng mà chuyện , nàng khỏi hơi hơi nhíu mày chút .

      Nàng dám cam đoan, nữ nhân này trong lòng nghĩ cái gì tuyệt đối cùng lời ôn nhu mà nàng ra hoàn toàn bất đồng, trong cặp mắt kia hoàn toàn là hận ý , cúi đầu nhìn nàng nhưng lại hiểu gì về trẻ con , biểu như vậy ràng.

      Cho dù trong lòng tràn đầy sát ý, nhưng là nhìn cái cũng thấy cái gì.

      Khuôn mặt trước mắt nhìn đến nàng cũng là mang theo tươi cười, đưa tay hướng đến thân nàng : "Đến, di nương bồng nào ."

      Tay Dạ Nguyệt vừa mới va chạm vào quần áo của Tự Thủy Nhu Tình , rất nhanh bị đôi tay đem Dạ Nguyệt giành bế trước .

      Tiểu Thanh gắt gao ôm Dạ Nguyệt, đột nhiên trở nên sắc bén lên, cung kính : "Tiểu công tử mới ra đời, dựa theo phong tục, trừ bỏ cha mẹ ở ngoài, cũng chỉ có bà vú mới có thể bế, mong Như phu nhân thứ lỗi."

      "Ta mau quên a , nhất thời vui quá, thiếu chút nữa ngay cả kiêng kị này liền quên ."

      Như phu nhân xin lỗi cười cười, đầu tiên là hướng đến nam tử bên cạnh mình nhìn thoáng qua, mới quay đầu nhìn phu nhân nằm ở giường , giọng : "Tỷ tỷ, ngày hôm qua , lão gia vội vàng dạy Vũ nhi cùng Quân nhi hai người bọn họ luyện võ, mệt nhọc ngày, buổi chiều lại uống rượu nhiều chút , ta cũng dám đánh thức dậy lại đây nhìn ngươi, tỷ tỷ chắc tức giận ?"

      Nàng vốn đem mặt dời chỗ khác , khinh thường nhìn Như phu nhân kia , nhìn đến như là giải thích, kì thực trong lời toàn là khiêu khích, nhịn được nhìn thoáng qua khuôn mặt ôn nhu kia , mới đưa tầm mắt trực tiếp dời , nhìn về phía người đứng bên cạnh Như phu nhân, nam tử tuấn tú tuổi chừng ba mươi hai.

      Mắt lạnh đánh giá nam tử trước mắt có thể tuấn , Dạ Nguyệt trong lòng thầm cười lạnh tiếng, nếu là nàng đoán sai, chính là phụ thân kiếp này của nàng .

      Nghĩ đến những chuyện làm với mẫu thân mình , ánh mắt nhất thời nổi lên khinh thường .

      Nam tử nhìn thấy trong mắt Dạ Nguyệt tràn đầy khinh thường, nhất thời sửng sốt chút, khỏi dùng sức nháy mắt cái, chờ lại mở to mắt , Dạ Nguyệt cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường .
       
      Đông Phương Vũ Trọng giật mình đến gần Dạ Nguyệt tinh tế quan sát , liếc mắt nhìn nàng cái, trầm giọng : "Phu nhân, có từng nghĩ tới tên của chưa ?"

      "Nàng sinh vào ban đêm, Minh Nguyệt nhô lên cao, tự nhiên kêu Dạ Nguyệt."

      Mẫu thân Dạ Nguyệt xong, lạnh lùng nhìn trượng phu của mình liếc mắt cái, chuyện tình đêm qua làm cho nàng đau đến thấu tâm, cũng cùng phu quân mình thương lượng, thẳng ra cái tên mà bản thân trong lòng nghĩ đến.

      Nhìn đến phu quân hơi hơi nhăn mày, mặt Như phu nhân tươi cười như hoa.

      Tuy rằng ai toạc ra , nhưng trong lòng bọn cũng biết Dạ Nguyệt tên này, ràng mang theo oán hận của phu nhân .

      Nam tử vừa định chuyện, hai cái nam hài bốn năm tuổi bộ dáng sai biệt lắm từ ngoài cửa chạy vào, người giữ chặt bàn tay , nhàng lay động chút: "Phụ thân , hôm qua người phải dạy ta luyện bộ kiếm gia truyền sao , chúng ta cũng chờ lâu, cũng thấy người đến ."

      Nam tử hơi hơi nhíu mày chút , liếc mắt nhìn phu nhân của mình cái , mặt lộ vẻ khó xử.

      Phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của , cười lạnh tiếng: " khi như vậy, ngươi cứ , chỗ này của ta cũng trông cậy vào ngươi ."

      Lời của nàng vừa ra, bên kia Như phu nhân liền xin lỗi cười cười, trực tiếp tiếp miệng, căn bản để cho phụ thân Dạ Nguyệt có cơ hội : "Vũ nhi cùng Quân nhi hiểu chuyện, suốt ngày chỉ nghĩ tu luyện võ công, nhìn thấy phụ thân liền dính vào, mong tỷ tỷ lượng thứ ."

      Lập tức than hơi: "Nếu phải vì Đông Phương gia, kỳ ta cũng luyến tiếc bọn nó còn tuổi như thế liền luyện tập võ công. : "

      Vẻ mặt ngọt ngào , nhưng trong giọng lại mang theo đắc ý Dương Dư42ơng (dương dương tự đắc) cùng khiêu khích.

      Phu nhân liếc mắt nhìn sâu Như phu nhân cái, cũng đáp lời, chính là giương mắt nhìn trượng phu mình , lạnh lùng ;" thôi, ta chỉ hi 19vọng lão gia tháng sau, ngàn vạn lần cần lại uống rượu , lại quên ngày đầy tháng của Dạ Nguyệt ."

      Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn phụ thân cùng hai ca ca vây quanh từ trong phòng ra ngoài,73 trong lòng khỏi cười lạnh tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Ở cái thời kia , nàng là nữ nhân, có thể từ đứa nhi trở thành lính đánh thuê cao nhất thế giới .

      ở thời đại này , nàng đồng dạng cũng có thể trở thành người làm cho người ta tuyệt đối dám coi thường .
      Last edited by a moderator: 30/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Là của ta , ai cũng đừng nghĩ lấy

      "Dạ Nguyệt , hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của ngươi , lúc này trở về Đông Phương phủ, ở trước mặt các vị trưởng bối, nhất định phải cấp cho phu nhân mặt mũi lớn ."

      Tiểu Thanh bên giúp Dạ Nguyệt dùng kim quan bó lại tóc, bên tủm tỉm cười đánh giá nàng , thiếu niên mười lăm tuổi Dạ Nguyệt.

      Bởi vì luyện võ, thân hình Dạ Nguyệt phá lệ thon dài, tuy rằng nhìn qua có chút đơn bạc, nhưng cùng nữ tử đương thời mềm mại hoàn toàn bất đồng.

      Nhìn ra trong đó là tư thế hiên ngang oai hùng , khóe miệng kia tựa tiếu phi tiếu ý cười, lại thêm phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Dạ Nguyệt vẻ mặt ngạo nghễ cùng tiểu hài tử mười lăm tuổi hoàn toàn bất đồng, trong thanh lại mang theo tia hàn băng .

      Nghe thấy lời bà vú, Dạ Nguyệt khóe miệng nâng lên chút, hướng đến mẫu thân nàng Bắc Liệt Ngọc nhìn thoáng qua, toàn bộ lời đều biến thành câu, giọng : "Nương, ngươi yên tâm, ta để cho ngươi thất vọng ."

      Chỉ cần câu như vậy là đủ.

      Mặc kệ là ở thời nào , chỉ cần Dạ Dguyệt hứa hẹn, nàng đều làm được.

      Bắc Liệt Ngọc mỉm cười gật gật đầu, lấy tay giúp Dạ Nguyệt sửa sang lại quần áo chút , động tác hiền từ vô cùng, giọng điệu có chút nghiêm khắc, trầm giọng : "Nhớ kỹ lời hứa của ngươi ."

      Dạ Nguyệt lông mi khẽ chớp , lạnh giọng : "Nương yên tâm."

      theo mẫu thân ngồi xe ngựa , Dạ Nguyệt ánh mắt cũng dần lạnh như băng.

      Từ lúc nàng được sinh ra , liền gặp qua vô số việc nhìn qua như là ngoài ý muốn, nhưng thực tế tuyệt đối là do người làm ra.

      Đủ kiểu các phương thức để làm cho đứa bé chết ngoài ý muốn, đều ở người nàng phát sinh qua .

      Nếu phải nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, hơn nữa mẫu thân Bắc Liệt Ngọc đưa nàng di cư sang ngoại trạch biệt viện Đông Phương phủ , chu đáo chặt chẽ bảo hộ, nếu lúc này , nàng cũng biết mình thành cái dạng gì nữa ..

      Tuy rằng mỗi lần đều biến uy thành an , nhưng nàng biết mình ở trong hoàn cảnh nào, mọi việc nhìn qua bình yên , nhưng bên trong tuyệt đối lại giống như vậy.

      Nhiều bất ngờ phát sinh ở người nàng , liền tuyệt đối phải là bất ngờ .

      Huống chi, mặc kệ người kia bố trí cái gì , cho dù có che đậy, nhưng chỉ cần là do người làm , đều để lại dấu vết .

      người nàng phát sinh nhiều cái ngoài ý muốn, cần phải , cũng biết là người nào gây nên .

      Đến năm nàng mười lăm tuổi , nàng cùng với mẫu thân , và bà vú Trương ma ma biết đời đem tình hình qua cái rành mạch .

      Đông Phương Thế Gia, cùng Vân Lăng quốc khai quốc tới nay, liền cùng Tây La , Nam Vũ , Bắc Liệt tam đại gia tộc ngang hàng ở Vân Lăng quốc , cùng họ với Hoàng tộc : tứ đại Cẩm Y Vệ .

      Trong kinh thành , an toàn của mọi người đều do tứ đại gia tộc phụ trách, có nhiều chuyện tình hoàng thượng muốn làm nhưng thể trực tiếp ra mặt , đều được bọn họ tứ đại gia tộc làm thỏa đáng.

      Từ khi khai quốc tới nay, cho dù gặp chuyện gì chỉ cần bọn họ tứ đại gia tộc ra tay , chưa từng làm hoàng thượng thất vọng qua .


      Điều đó làm cho tên tuổi của tứ đại gia tộc càng thêm oanh liệt khắp kinh thành, tuy rằng được phong vương, nhưng thanh danh cùng địa vị trong triều , so với chính tông huyết thống Vương Phủ cũng chút nào thua kém . Thậm chí so với các Vương Phủ khác càng thêm vang dội .


      Nhưng đó là của mười lăm năm trước .

      Chẳng qua cho tới nay trong tứ đại gia tộc đứng đầu là Đông Phương Thế Gia, biết nguyên nhân gì, bắt đầu từ hai đời trước , con trai bắt đầu thiếu rất nhiều.

      Bảy huynh đệ của thế hệ , cư nhiên chỉ có người có được đứa con trai, người lớn thưa thớt, địa vị trong khoảng thời gian ngắn xuống dốc phanh, càng này càng xuống, chỉ sợ địa vị ở tứ đại gia tộc cũng biết có thể hay bảo trụ.

      Phụ thân Dạ Nguyệt : Đông Phương Vũ, cả thế hệ Đông Phương gia tộc chỉ có duy nhất có con nối dòng.

      Đó là nguyên nhân cặp song sinh của Như phu nhân mới được sủng ái đến kiêu ngạo như thế .

      Chính vì vậy , từ lúc nàng được sinh ra , mới bị cái thiên vị lệch lạc này quấy rầy .

      Nàng Dạ Nguyệt là được chính thất sinh ra , nếu như có ngoài ý muốn, nàng chính là người thừa kế tiếp theo của Đông Phương gia tộc .

      Nàng thân ở vị trí này, là có rất nhiều người nhắm đến như hổ rình mồi .

      Nhưng là từ nay trở về sau, tất cả là quá khứ.

      Dựa theo quy củ Vân Lăng Quốc , ở tứ đại gia tộc nhi tử đầu tiên được chính thất sinh ra, thời điểm năm mười lăm tuổi, thượng bẩm triều đình , triều đình đem chiếu thư sắc phong nhận định người thừa kế tiếp theo của gia tộc .

      Từ lúc nàng đến cái thế giới này , hôm nay , là ngày sinh nhật Dạ Nguyệt mười lăm tuổi . Cũng là ngày Dạ Nguyệt nhận sắc phong của triều đình.

      Từ xe ngựa xuống , đứng ở ngoài cửa lớn Đông Phương phủ , Dạ Nguyệt trong mắt tràn đầy lãnh ý muốn còn sót lại chút gì, bị loại thản nhiên châm chọc thay thế .

      Giương mắt nhìn bảng hiệu ở trước cửa đại môn Đông Phương phủ , khóe miệng cũng nổi lên chút tựa tiếu phi tiếu đùa cợt.

      Nàng quan tâm đến vị trí người thừa kế này, nhưng lại chấp nhận được việc trải ra mười lăm năm , về sau cũng buông tha người xâm phạm nàng lần nữa , phải làm mẫu thân đời hãnh diện.

      Nàng vào này thế giới này , nhẫn mười lăm năm, từ nay về sau, có lẽ đều thay đổi.

      Hết thảy, bắt đầu từ hôm nay trở .

      lúc sau , quản gia luôn luôn ở ngoài cửa chờ đợi các nàng, vội vàng chạy chậm đến xe ngựa khom mình hành lễ: "Phu nhân, công tử, lão gia cùng các vị trưởng bối đều ở phòng luyện võ chờ các ngươi."

      Bắc Liệt Ngọc giọng lên tiếng, phất tay : "Ta còn nhớ đường, theo trí nhớ của mình là được, ngươi xuống ."

      Dựa theo thường lệ , hôm nay các trưởng bối của Đông Phương gia tộc đều tụ lại đại sảnh luyện võ, chính là làm lễ mừng sắc phong người thừa kế .

      Đông Phương Thế Gia vốn là võ đạo, trong tộc hết thảy lễ lớn đương nhiên tổ chức ngay tại phòng luyện võ.

      Khoảng cách đến phòng luyện võ có sai biệt lắm còn đúng mười bước , Dạ Nguyệt liền nghe ràng trong đại sảnh truyền đến thanh tiếng cười cùng khen ngợi , đối tượng mà mọi người tán dương , ai khác chính là hai ca ca song sinh của nàng .

      Thanh trong đó trộn lẫn đắc ý cùng khiêm tốn , cười .

      Tựa hồ, lễ mừng hôm nay cũng phải vì nàng sắp sắc phong người thừa kế mà chuẩn bị, mà là vì hai ca ca sáng sớm theo mẫu thân mình tới phòng luyện võ kia .

      Nghe bên trong tràn đầy thanh khen ngợi , Dạ Nguyệt khóe miệng nâng lên chút, theo sát Bắc Liệt Ngọc bước vào phòng luyện võ.

      Chờ Dạ Nguyệt hai người vừa bước vào cánh cửa , thanh nhất thời toàn bộ đều biến mất, trong đại sảnh trở nên lặng ngắt như tờ.

      riêng gì Bắc Liệt Ngọc mang vẻ mặt nghiêm túc, mà bởi vì Dạ Nguyệt từ bên ngoài tới khóe miệng kia chút như có như đùa cợt, làm cho những người đó trong lòng cảm giác được tự nhiên, càng nhiều chính là xấu hổ.

      Dạ Nguyệt lại hoàn toàn nhìn tới khí quái dị trong phòng luyện võ , nhìn chung quanh phen, đem tất cả mọi người nhìn lần, cuối cùng trực tiếp nhìn tới vẻ mắt đắc ý của Đông Phương Võ cùng Đông Phương Quân sớm đứng trong phòng luyện võ , đến trước người Đông Phương Vũ ôm quyền thi lễ : "Cha."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đông Phương Vũ nhìn đến hai huynh đệ song sinh rồi so sánh với Dạ Nguyệt bộ dạng thanh tú nhu nhược , khỏi hơi hơi nhíu mày, nặng nề ừ tiếng xem như đáp lại phần thi lễ của nàng .

      Trầm ngâm chút, tựa hồ do dự cái gì, qua nửa ngày mới khẽ cắn môi, đưa ra quyết định , lảng tránh tầm mắt của Bắc Liệt Ngọc , trầm giọng : "Hôm nay là ngày Đông Phương gia tộc chúng ta sắc phong người thừa kế , nhưng là. . . . . ."

      Mặc dù có chút chần chờ, nhưng chuyện tình sớm tính toán tốt ra: "Dựa theo lệ thường, lẽ ra Đông Phương Dạ Nguyệt là người thừa kế , nhưng vì Đông Phương Thế Gia về sau đem sức phục vụ hoàng thượng , lúc này ta đổi cái quy củ, Dạ Nguyệt hai cùng hai ca ca trong đó cùng người giao thủ, người thắng làm vua, trở thành người thừa kế tiếp theo của Đông Phương gia ."

      Lời của Đông Phương Vũ vừa ra, Bắc Liệt Ngọc vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi tới cực điểm.

      Hít sâu hơi, đem phẫn nộ trong lòng áp chế , tận lực duy trì giọng điệu vững vàng , lạnh giọng : "Con của chính thất sinh ra là người thừa kế , đây là quy củ thượng cổ thể thay đổi của Đông Phương gia, cho dù lão gia nghĩ muốn thay đổi, chỉ sợ cũng phải do mình lão gia định đoạt ."

      Lúc này, các trưởng bối mới vừa rồi còn cười vui vẻ, đều nhìn bọn họ rồi cúi đầu , trong lòng Bắc Liệt Ngọc tức giận lại được , khỏi cười lạnh tiếng: "Xem ra, các ngươi sớm thương lượng chuyện tình tốt lắm, trong lòng lão gia nào có Dạ Nguyệt, các ngươi liền như vậy quyết định chuyện của Dạ Nguyệt ?"

      "Tỷ tỷ như vậy liền oan uổng lão gia ."

      Lâm Nhược đứng bên cười mĩm chi , giọng đánh gảy lời Bắc Liệt Ngọc, buông xuống mí mắt, nhìn bàn tay mình, giọng điệu ôn nhu, lời ra giống như người gây : "Lão gia làm ra quyết định như vậy, cũng là bất đắc dĩ, hết thảy đều là vì Đông Phương gia tộc mới như thế, bằng các thúc bá cũng đồng ý, tỷ tỷ cần gì vì cái danh phận lại để ý đến đại cục ."

      Lập tức giương mắt nhìn Bắc Liệt Ngọc cái, nhợt nhạt cười: "Nếu Dạ Nguyệt có năng lực làm người thừa kế , lão gia tuyệt đối có quyết định như vậy" .

      Bắc Liệt Ngọc mắt lạnh nhìn Lâm Nhược cho hết lời, chờ thanh của nàng còn vang lên nữa , xác định nàng như trước câu , mới giọng : "Hảo cái có năng lực."

      Lập tức quay đầu nhìn Dạ Nguyệt: "Ngươi cứ ? Nếu ngươi muốn, nương lập tức đến chỗ hoàng thượng. . . . . ."

      Dạ Nguyệt lông mày nhếch lên cười yếu ớt, đánh giá hai ca ca dùng ánh mắt giết người nhìn nàng, khẽ mở miệng đánh gảy lời đề nghị của Bắc Liệt Ngọc: "Nương, nếu phụ thân ra quyết định , cứ dựa theo lời mà làm ."

      cho Bắc Liệt Ngọc thời gian phản đối, ngửa đầu nhìn Đông Phương Vũ: " biết trong lòng phụ thân , phương pháp tỷ thí là như thế nào?"

      Đông Phương Vũ nhìn Bắc Liệt Ngọc ánh mắt lạnh như băng, trong lòng khỏi thở dài tiếng.

      Cũng phải thiên vị Lâm Nhược , mà là hai huynh đệ Đông Phương Võ đích đôi luyện võ tốt có khiếu.

      Đông Phương Thế Gia tới hoàn cảnh này rồi, nếu còn người thừa kế cường đại, chỉ sợ qua vài năm, ngay cả kinh thành liền trụ được .

      Đông Phương Võ cùng Đông Phương Quân bộ dáng uy phong lẫm lẫm, theo bề ngoài nhìn qua, mặc kệ là phương diện của người nào, đều tuấn tú vô cùng so với Dạ Nguyệt mạnh hơn nhiều.

      Mỗi người ở Đông Phương gia tộc , đều cảm thấy được bất luận bọn họ ai là người ngồi vị trí người thừa kế này , tối thiểu so với Dạ Nguyệt tốt hơn nhiều lắm.

      Hai người huynh đệ bọn họ ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt, giống như đoán chừng bộ dáng của nàng .

      Đông Phương Vũ giương mắt hướng chung quanh nhìn thoáng qua, cao giọng : "Hôm nay Đông Phương Thế Gia chúng ta lần đầu tiên dùng võ xác định vị trí người thừa kế , để công bằng..., ta quyết định rút thăm đối tượng cùng Dạ Nguyệt quyết đấu. . . . . ."

      "Ta thấy hoàn toàn cần phải rút thăm ."

      Đông Phương Vũ lời chưa kịp xong, bị lời của Dạ Nguyệt đứng trong đại sảnh trực tiếp đánh gảy.

      Dạ Nguyệt vẻ mặt trong lúc đó đùa cợt làm cho vẻ mặt Đông Phương Vũ nhất thời chìm rất nhiều, nàng sao cả cười cười, lông mi cao gầy khẽ nhếch , cao giọng : "Dựa theo ý của ta, vẫn là thỉnh hai vị ca ca đồng thời cùng ta so đấu, như vậy cũng đỡ phải chậm trễ thời gian của mọi người ."

      Lời của nàng vừa mới ra, phòng luyện võ liền phát ra thanh tức giận. như vậy, quả thực chính là cuồng vọng tới cực điểm.

      Hai huynh đệ Đông Phương Võ cùng Đông Phương Quân, tuổi tuy rằng chỉ có mươi chín tuổi, nhưng là thân võ công, cho dù là tứ đại gia tộc bất cứ người nào cũng dám coi thường.

      Mà Dạ Nguyệt lại trực tiếp điểm danh quyết đấu hai người bọn họ.

      Nhìn đến Đông Phương Vũ mặt lộ ra do dự, Dạ Nguyệt trong mắt liền lộ ra ý cười;"Dù sao cũng ra quyết định , cần gì phải phiền toái nhiều như vậy ."

      Khóe miệng hướng lên hơi hơi nâng lên chút, tựa tiếu phi tiếu : "Hay là, phụ thân đối với chính mình tay dạy dỗ đồ đệ có nắm chắc?"

      đến đây, huynh đệ Đông Phương Võ còn lựa chọn , đương nhiên càng chấp nhận được Dạ Nguyệt đổi ý.


      Dạ Nguyệt ngửa đầu nhìn hai huynh đệ Đông Phương Võ cao hơn nàng chỉ cái đầu, nâng lên cánh tay phải, dùng ngón trỏ nhàng hướng bọn họ nâng lên chút, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu tràn ngập trào phúng, lời ra lại đủ để hai ca ca của nàng kịp trở mình: "Đến, tôi nhường các ngươi ba chiêu."

      Đông Phương Võ cùng Đông Phương Quân hai người liếc nhau, tức giận hừ tiếng: "Ai muốn ngươi nhường ."

      Trong lúc chuyện, bàn tay hai người cũng nâng lên , hướng Dạ Nguyệt tấn công tới.

      Lực đạo như khai thiên lập địa .

      Nắm tay uy vũ sinh Phong.

      Hai người ra tay, làm cho Đông Phương Vũ trong mắt nhất thời lộ ra vẻ mặt vừa lòng, hai đứa con trai có thể có thành tích như hôm nay , cũng uổng dùng tâm dạy bảo nhiều năm.

      Xem ra, Đông Phương gia tộc vẫn còn có hi vọng.

      Vừa lòng chính là trong nháy mắt, trong nháy mắt bị chủy thủ ( dao găm ) trong tay Dạ Nguyệt đánh tan thành mây khói.


      Thời điểm bàn tay Đông Phương Quân sắp lập tức chụp đến vai Dạ Nguyệt , Đông Phương Quân lại đứng tại chỗ tựa hồ bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm , Dạ Nguyệt đôi mắt chợt lạnh lùng, trong lòng bàn tay hơn cái chủy thủ, nhanh như tia chớp xuất vai của Đông Phương Quân .

      Bàn tay Đông Phương Quân tiến đến chủy thủ của nàng, cứng rắn đem tay mình vỗ vào chủy thủ , đưa tay làm cho chủy thủ xuyên qua .

      Đồng thời, cánh tay Dạ Nguyệt rất nhanh tìm kiếm góc độ, nhìn ra công kích của Đông Phương Võ có sơ hở, chuẩn xác lầm đánh lên gáy Đông Phương Võ, vừa lòng nhìn Đông Phương Võ công kích nhất thời tạm dừng, thân mình mềm nhũng hướng đến mặt đất ngã lên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :