1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chủ thiên hạ - Vu Giai (1.3/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nữ Chủ Thiên Hạ


      Tác giả: Vu Giai


      Thể loại: Cổ đại


      Editor: Min Ngốc


      Số chương: 10

      Giới Thiệu

      Tiếng đàn vừa ngưng, ngón tay thon dài của nàng đè dây tỳ bà xuông, nàng đứng dậy nhàng tới trước mặt , vẫn mang theo tư thái tuyệt sắc như cũ.

      "Ta có thể giúp ngươi."

      "Ngươi?" có người nào đàn khúc 《 túy vũ phá 》này hay hơn nàng, đây là bản đàn hay nhất mà từng nghe qua, đẹp nhất, vang nhất lại có lực uyển chuyển, làm cho người nghe thư thái có cảm giác muốn bay lên.

      có chút mong đợi nhìn kỹ thuật nhảy của nàng, mặc dù trong mộng từng được thấy qua.

      "Xem thường ta?" Nàng nhíu mày, tay lần tới kệ sách trong thư phòng, tùy tiện lấy hai quển kinh thư ném cho , "Ngươi tùy tiện hỏi, tùy tiện kiểm tra, ta có thói quen giải thích gì nhiều, coi như ta chưa gì hết."

      cần kiểm tra, biết bất kỳ quyển kinh thư nào nàng đều có thể đọc làu làu, nàng lớn lên ở Tự Miếu. Hài tử nhà khác lấy 《 Tam Tự kinh 》, 《 Đệ Tử Quy 》 làm sách vỡ lòng, còn nàng học chữ từ quyển kinh Phật .

      tin nàng là ——"Tại sao muốn giúp ta?"

      "Muốn lấy lại những gì ta mất, giống như ngươi muốn đạt được mục đích của ngươi vậy." Ống tay áo quét qua những bụi bằm cuốn kinh thư, bọn chúng so với đàn tỳ bà kia lâu có người đụng tới chán nản.

      hiểu, hoàn toàn hiểu tâm tư của nàng, "Ngươi phải hận, cũng nên hận Chu gia, sao lại hận ? Nhưng là. . . . . ."

      Lòng đế vương tràn đầy dối trá, nàng biết nên cho hiểu, để buông lỏng phòng bị, quyết định hợp tác với nàng.

      Thôi, tốt nhất là nên với !

      " đời này có người có thể làm cho ta quên hận, để ta giống như tiểu thư Chu gia lớn lên trong tình thương. Nàng là mỹ nữ đẹp nhất trong chốn nhân gian, có kí ức tốt đẹp. Nhưng, người kia phá hủy nàng —— căn bản xứng có được nàng, nhưng có được, lại trở tay phá hủy nàng. Người kia. . . . . . Người kia hủy diệt người ta thương nhất đời này, khiến ta lần nữa sống trong thù hận, ta cũng muốn cho sau này sống trong thống khổ. Mà đời này, người duy nhất có thể hủy diệt chính là ngươi."

      Gật đầu, tiếp nhận câu trả lời của nàng.

      "Ngươi rất hiểu , giống như ngươi hiểu được Phật. Mà có Phật, tôn sùng đến độ si mê, ngươi cho rằng ta là người ngươi cần."

      Nàng cần ca ngợi, chỉ cần câu trả lời chắc chắn của , " hợp tác của chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

      "Ta an bài cho ngươi vào Thanh Lương Tự, thường tới đó tĩnh tâm, nhất là sau khi Hoàng Hậu Chiêu Huệ chết ." phát lúc tới cái tên này, nàng hơi nhíu mày, vội nhanh chóng đến trọng tâm, "Để người trở thành đồ đệ của Pháp nhãn trụ trì, chuyện tiếp theo, người sớm có tính toán. Nếu ngươi có việc cần có thể lien lạc với ta thong qua Lô Đa Tốn."

      Nàng cười yếu ớt, thoa phấn mà khiến cả căn phòng tràn ngập hơi xuân.

      thầm nghĩ: nếu nàng cũng xuất thân bình thường như hai vị tỷ tỷ của mình, nhất định có thể trở thành giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.

      Nhưng, ông trời lại dẫn nàng tới con đường hận quốc thù nhà.

      Có lẽ đợi đến khi nghiệp lớn thành, bọn họ cảnh ngộ khác.


      Thu lại tình cảm nên trong lòng, về phía sau nàng, nhìn cảnh xuân trước mặt, "Ta chuẩn bị tất cả những thứ ngươi cần, đối với ta, ngươi cần khách khí. . . . . ."

      "Ta muốn mang thanh tỳ bà kia , ta đặt nó ở nơi này đủ lâu, nó muốn về nhà rồi." Nàng ngược lại khách khí, xoay người liền muốn mang thanh tỳ bà cổ kia .

      lấy khăn gấm lau thanh kim tỳ bà, "Ngựa tốt tặng Bá Nhạc, đàn hay kiếm tri —— ngươi là người hiểu nó nhất, nó vốn nên thuộc về ngươi, cầm ! Chỉ là, đừng để nó bán đứng thân phận của ngươi."

      " , có ai hỵ vọng chuyện này thành công hơn ta."

      Nàng nắm chặt tỳ bà, xoay người ra cửa cung. Xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, nàng phải ra ngay bờ sông, xuôi xuống Giang Nam, tiến vào Nam Đường.

      thuyền hoa, tâm sớm xa. Nàng cắt mái tóc, cây kéo từng chút từng chút cắt lọn tóc của nàng, tiện tay ném thẳng xuống dòng nước chảy cuồn cuộn, tận mắt chứng kiến lọn cuối cùng chìm xuống đáy sông.

      có, cái gì cũng có.

      Nàng lấy từ trong tay áo ra tấm khăn ố vàng, nhiều năm qua nàng cố ý nhìn đến câu chữ phía nó, tuy nhiên chúng sớm khắc sâu trong lòng nàng ——

      Lại thấy cây ngô đồng nảy ra chồi mới, dưới lầu là trận tiêu điều lạnh lẽo.

      Phiền muộn dựa vào lan can người nào biết, bất giác đôi mắt đẫm lệ.

      Tầng thành mất phục thấy kiều tư, ngày hội dây dưa buồn bã bất tự trì.

      có khói nguyệt năm đó, Phù Dung bên hồ khóc Nga Mi.
      (Đây là bài thơ ạ, thơ viết tấm khăn ý, nên Min để gần như nguyên nhé)

      "Ha, khóc Nga Mi. . . . . . cũng khóc sao? Cũng nhớ nàng sao? ! Quá muộn, cho dù có nhiều điếu văn hay chăng nữa cũng thể khiến nàng ấy trở về."

      Ném chiếc khăn cũ vào đống lửa, cái phất tay của nàng đem tro buị đổ xuống sông. Trong nháy mắt đó nàng nhìn thấy có người ngoài chạy lên thuyền, chính là có người nhìn chằm chằm nàng.

      Nàng vén rèm vào khoang thuyền, chỉ mong cái gì cũng thấy —— nhưng nếu thấy thế nào đây? quên nàng, rất nhanh, cho dù gặp lại cũng nhớ nàng —— đời này mọi thứ có lẽ đều rất dễ quên .

      "Công tử, cá làm xong, ngài mau dùng cơm! Công tử!" Gã sai vặt đến gần chủ nhân mới sáng tỏ nhìn chằm chằm thuyền bên cạnh !"Công tử, người xem cái gì đấy?"

      Ban đầu là động tác cắt tóc của nàng hấp dẫn , sau đó lại nghe thấy nàng ngâm những câu thơ kia, nghe qua, những câu này là sau khi quốc chủ băng hà , làm sao nàng có thể biết?

      " nương thuyền kia cắt tóc."

      "Làm sao lại cắt tóc? phải là muốn xuất gia làm ni chứ."

      Dung nhan tuyệt sắc như vậy mà lại xuất gia làm ni thực đúng là quá lãng phí —— Trong lòng Hàn Túy Niên thầm nghĩ.



      *Mô phật, lần đâu edit cổ đại có gì sai sót xin được lượng thứ!
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1 Tiểu Trưởng lão

      Hàn Túy Niên sau khi xuống thuyền lập tức phi ngựa tới Vương Cung, thậm chí về phủ, lòng muốn sớm nhìn thấy Quốc chủ, muốn đem tình hình sớm bẩm báo, quân đội của Nam Đường cũng sớm có kế hoạch.

      Đứng ở cửa cung, định cung nhân vào bẩm báo, thấy quốc chủ hướng bên này tới, là muốn xuất cung sao? Ngay tại? Vào thời gian này?

      Hàn Túy Niên vội vàng quỳ xuống hành lễ, qốc chủ nhìn thấy từ xa, để Lưu công công đỡ dậy, "Hàn ái khanh trở lại?"

      "Dạ, thần muốn vào cung bẩm báo cho quốc chủ."

      "Vừa vừa ! Bổn cung định Thanh Lương Tự làm lễ phật, ngươi hộ giá."

      ". . . . . . Vâng"

      muốn bẩm báo cho quốc chủ những gì mạo hiểm tính mạng để lấy được, đường hộ giá bẩm báo, vào lúc thế cục rung chuyển, cái này so với tiết lộ bí mật có gì khác nhau?

      cố gắng nhắc nhở quốc chủ chỗ mấu chốt của tình hình tại, "Quốc chủ, Phàn Nhược Thủy trở lại."

      "Tên phản thần đó?" Quốc chủ cau mày giạn dữ, " sao dám trở lại?"

      Phàn Nhược Thủy vốn là Công Bộ Thị Lang, sau khi phản bội Bắc Phương Đại Tống chạy trốn, ngay sau đó quốc chủ ra lệnh truy sát, gặp là giết. Dưới tình huống này mà còn có thể trở lại, thể khiến cho người ta cảm thấy kì quái.

      "Thần muốn chuyện có liên quan tới tên này."

      Hàn Túy Niên đợi chờ, hi vọng quốc chủ có thể đuổi mấy tên râu ria kia ra, cùng chuyện riêng, nhưng quốc chủ có, ngược lại làm ra biểu tình chờ chuyện. Trong lòng biết thể làm gì, Hàn Túy Niên chỉ có thể tiếp.

      "lần này thần lên phía Bắc, nhờ chút quan hệ của gia phụ cũng thám thính được chuyện. Nghe Phàn Nhược Thủy trọng dụng của Tống Triều, lần này mạo hiểm trở lại nhất định có chuyện phải làm. Thần còn nghe hoàng đế Tống Triều phái rất nhiều mật thám tiến vào nước ta, tìm kiếm quân đội nghiêm mật của chúng ta, và tình huống của nhân dân."

      Quốc chủ phất ống tay áo, hoàn toàn sợ, "Đại Tống phái mật thám tới nước ta, chuyện này bản bản cung sớm nghe , chỉ bằng đám mật thám có thể làm được gì? Quân tử sợ người khác dòm ngó, để cho bọn chúng tra !"

      Trong lúc chuyện bất chợt tới Thanh Lương Tự, cổ tháp trăm năm, hết lòng tin theo Phật giáo quốc chủ Nam Đường coi ngôi chùa này là vì nước. Thường xuyên tới tham thiền lễ Phật, ngay cả khi bàn chính với đại thần cũng thường đến đây thắp hương thành kính. Nhưng Hàn Túy Niên đối với chỗ này thể quen được, chỗ này làm hứng thú với chốn ca múa của bị ảnh hưởng, giữ mình trong sạch lấy khiến thấy hổ thẹn với cha .

      *************

      "Túy Niên à, trong khoảng thời gian ngươi , Thanh Lương Tự này xảy ra chuyện lớn. Lão trụ trì Pháp Nhãn phương trượng viên tịch rồi, bây giờ trụ trì là đồ đệ của Pháp Nhãn phương trượng, đừng thấy tuổi , đối với hiểu biết về Phật pháp rất thâm sâu. Mau theo bản cung gặp , cũng coi như thay ngươi cầu lấy cái duyên Phật."

      Trong lòng Hàn Túy Niên biết sùng kính của Quốc chủ đối với Phật giáo thắng được tất cả, dám trái thánh ý, đành thuận theo, theo sát bên cạnh quốc chủ vào trong chùa.

      Từ đại điện tới thiên điện, đoạn đường chỉ có tiểu tăng dẫn đường, nhưng hề thấy trụ trì ra nghênh đón quốc chủ —— vị trụ trì mới nhậm chức này quá phách lối! Hàn Túy Niên đối với phật pháp với chùa hề hứng thú nhưng vị trụ trì này thực khiến tò mò.

      Vào hậu viên, hương hoa tràn ngập khoang mũi, quốc chủ đắm chìm bên trong Úc Hương, chợt có tiểu tăng tới : "Quốc chủ mời tới hậu viện, trụ trì cầu phúc chưa xong, nửa canh giờ tới mới có thể gặp mặt các vị."

      Bọn họ còn phải chờ? Hàn Túy Niên giận giữ, lúc nào hòa thượng thế đạo tôn quý hơn quốc chủ rồi ?

      " là to gan, thế mà lại để Quốc chủ. . . . . ."

      Uy thế của vừa thể ra, bị quốc chủ vội vã ngăn lại, "Tiểu Trưởng Lão chính là như thế, Phật lớn hơn trời, đây cũng chính là chỗ đặc biệt của cao tăng đắc đạo . Xin phiền chuyển lời tới Tiểu Trưởng lão bản cung đợi ở chỗ này, xin Tiểu Trưởng Lão niệm Phật cầu phúc, chớ để tục nhân bọn ta quấy rầy thanh tu."

      Quốc chủ như vậy, là thần tử có tư cách gì oán giận? Ngoan ngoãn đứng sang bên ! Cũng may ở nơi này rất thanh tịnh, rất thích hợp để đem tình huống ở Bắc Phương bẩm báo.

      "Quốc chủ, hoàng đế Đại Tống gần đây trọng dụng Lô Đa Tốn, tên Lô Đa Tốn là người của bộ binh, thế cục đối với chúng ta rất bất lợi."

      "Có Trường Giang hiểm trở làm bình phong, nước ta cần lo nhiều." Quốc chủ câu giải dối, vê đóa Xuân Hoa đỏ au, lại nhớ tới người, "Phụ thân ngươi Hàn Hi mấy năm gần đây có khỏe ?"

      tới việc nước lại bàn tới phụ thân ? Hàn Túy Niên vội : "Gia phụ tuổi già, hàng năm đều ở trong nhà nghỉ ngơi, lâu ra cửa."

      "Ha ha!" Quốc chủ hắng giọng cười to, "Phụ thân ngươi bước chân ra khỏi nhà, bổn cung tin tưởng, nhưng sợ ông ta ở trong nhà phải là để nghỉ ngơi!"

      xong cao hứng, quốc chủ nhớ lại chuyện xưa ——

      "Lệnh tôn Hàn Hi năm đó cũng bằng tuổi ngươi ngồi vào đúng vị trí tại của ngươi —— lễ bộ thị lang, chỉ là khi đó ông ta giống như còn dạy bảo văn chương cho Đông cung thái tử, lại , ông ta cũng là cự thần hầu hạ tiên đế rồi."

      *********

      Hàn Túy Niên trả lời: "Gia phụ hai mươi hai tuổi thi đậu Tiến sĩ, cũng giống như thần gia đình gặp biến cố, Chạy nạn từ phương bắc tới nơi đây."

      Quốc chủ ngang nhiên cười tiếng, "Đúng rồi, bản cung còn nhớ lệnh phụ năm đó đường chạy nạn còn từng thề thốt rằng muốn ra trận làm tướng quân . Đều qua nhiều năm như vậy, cũng biết phụ thân ngươi đối với chuyện ngươi nhắc qua có ý kiến gì?"

      Hương hoa thoang thoảng bay tới, khiến tinh thần quốc chủ rất thoải mái, tán gẫu mãi tới những chuyện năm xưa mà Hàn Túy Niên quên lãng.

      "Năm đó phụ thân ngươi cùng Lý Cốc lúc chia tay ở Chính Dương, hai người nâng chén sảng khoái, uống đến nhàng sung sướng phụ thân người với Cốc Lý rằng, " Nếu nước Ngô để ta làm tể tướng, ta chắc chắn đánh thẳng tới Trung Nguyên rồi. " Lý Cốc lại , ‘ Trung Nguyên nếu như dùng ta làm tướng, ta đoạt lấy Ngô quốc giống như lấy đồ trong túi. ’ Sau đó Lý Cốc làm tướng, giúp Chu Thế Tông đoạt lại Hoài Nam. Những năm này, Chu bị Tống thay thế mà Đường ta cũng thế Ngô —— có thể khiêm tốn sao? Hồng thề năm đó còn nhớ ?"

      Quốc chủ xoay người đem cánh hoa rớt tay áo ném xuống dòng nước, khiến chúng rơi rụng trôi dạt , chúng có chỗ để đến!

      "Bổn chủ nghe gần đây ông ta lại bao thêm ca kỹ, hàng đêm sênh ca, sống qua ngày như vậy so với bổn quốc chủ ngược lại thư thái tự tại hơn !"

      Quốc chủ bất mãn với phụ thân lâu rồi, lại bị người tố hành vi ngay thẳng, hai tội danh rơi xuống, cũng đủ mất mạng . Hàn Túy Niên vội quỳ xuống: "Gia phụ già nua bệnh hoạn, thể để quốc chủ trọng dụng, nhưng thần nguyện thề đời đời con cháu, vì quốc chủ mà màng tới tính mệnh, chết hối tiếc."

      "Bổn chủ chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện xưa, ngươi mau dậy ! Phật chúng sinh bình đẳng, nơi này thanh tịnh, cần dùng đại lễ."

      Quốc chủ sai Lưu công công đỡ Hàn Túy Niên dậy, đúng vào lúc này, trong bụi hoa mờ hồ thấy cánh tay áo bay múa, mê hoặc ánh nhìn cuare Hàn Túy Niên.

      *****************************************************************************************

      "Để quốc chủ chờ lâu, bần tăng có tội."

      "Tiểu Trưởng Lão lòng lễ Phật, là bổn chủ tới phải lúc, phiền Tiểu Trưởng Lão thanh tu!"

      Quốc chủ lệnh Hàn Túy Niên tiến lên, ", Mau bái kiến Tiểu Trưởng Lão, chính à người mà bổn chủ nhắc với ngươi tân trụ trì Phật pháp vô biên."

      Trong lòng biết là người quốc chủ coi trọng, Hàn Túy Niên dám chậm trễ, hành lễ liên tục ngừng, "Hàn Túy Niên bái kiến trụ trì trưởng lão."

      "A di đà Phật, bần tăng hữu lễ."
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.2: Tiểu Trưởng lão

      Hai người cùng hành lễ, cùng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Túy Niên sợ ngây người. Đây là Tiểu Trưởng Lão cái gì chứ? Đây phải vị tiểu thư xén tóc đốt lụa sông mà hôm đó nhìn thấy sao!

      Nhưng, nhưng. . . . . . mặt lại xuất vết sẹo dài từ cánh mũi tới mang tai, vết sẹo này che mất phân nửa khuôn mặt của Tiểu Trưởng Lão, xấu xí có chút ít chói mắt.

      nhìn chằm chằm vào mặt của Tiểu Trưởng Lão, quốc chủ cho rằng Hàn Túy niên bị vết sẹo mặt Tiểu trưởng lão dọa sợ, vội giải vây thay Tiểu Trưởng Lão: "Tiểu Trưởng Lão thửa thiếu thời hàng năm tu hành, phải chịu rất nhiều cực khổ, cũng bị chút thương tổn ."

      Tiểu Trưởng Lão A di đà phật tiếng, chút ngần ngại về vết sẹo ghê rợn mặt, "Người xuất gia lục căn thanh tịnh, cái gọi là tất cả tội nghiệt duyên với lục căn, diệt tai mắt mũi lưỡi là nguyện vọng, có sẹo tức là , bần tăng sao lại dể ý đến biểu tượng nông cạn ấy ! Ngược lại khiến Hàn đại nhân sợ hãi, quả thực là bần tăng có tội."

      Hàn Túy Niên vội : "Đâu có đâu có, là tại hạ thất kính. Hàn mỗ chỉ tò mò Tiểu Trưởng Lão tuổi còn trẻ lại có thể đứng đầu chùa, là khó gặp, khó gặp."

      Quốc chủ thấy Hàn Túy Niên ngạc nhiên vì Tiểu Trưởng Lão trẻ tuổi như vậy có được phật hiệu, vẫn khen, "Túy Niên à, ngươi đừng nhìn Tiểu Trưởng Lão trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, mà cho rằng ngài ấy có kinh nghiệm. Phải biết, khi còn tiểu trưởng lão đây khắp nơi tu hành, trải qua thiên tân vạn khổ mới tu được chánh quả như hôm nay. Phật gia 1680 vạn năm, trải qua vài kiếp nạn, theo bản chủ thấy, Tiểu Trưởng Lão chính là Nhất phật xuất thế."

      Hàn Túy Niên đối với cao hiệu của Tiểu Trưởng Lão cách nào hứng thú, thầm suy đoán đời ày có hai người dáng dấp giống nhau đến vậy sao? Ngay cả hơi thở người tản ra cũng giống nhau? Trong lòng vẫn hoài ngi, cố ý hỏi: "Tiểu Trưởng Lão thường du lịch, có từng qua Bắc Phương?"

      Tiểu Trưởng Lão thản nhiên trả lời, "Bần tăng xung quanh du lịch, Phật chẳng phân biệt được giới bên trong giới bên ngoài, pháp phân biệt nam bắc, bần tăng dĩ nhiên là qua Bắc Phương ."

      "Tháng trước? Tiểu Trưởng Lão cũng ở Bắc Phương sao?" Hàn Túy Niên nhất quyết tha, đường hỏi tới.

      Tiểu Trưởng Lão vẫn là chậm rãi trả lời: "Đầu năm sư phụ bệnh nặng, bần tăng vẫn hầu hạ bên cạnh sư phụ, cho đến khi người viên tịch. Tháng trước làm sao có thể qua Bắc Phương đây? Chắc hẳn Hàn đại nhân có lời muốn hỏi bần tăng?"



      "Đây cũng hẳn, chẳng qua là cảm thấy Tiểu Trưởng Lão với người mà ta quen biết dáng dấp có mấy phần tương tự."

      đợi Tiểu Trưởng Lão trả lời, quốc chủ thay: "Người đều giống nhau, vật có tương đồng, cõi đời này vạn vạn vật đều có duyên phận riêng vói Phật, vốn phải là chuyện lạ, Hàn ái khanh chớ thành to."

      Hàn Túy Niên nghĩ cầm đuốc lên để truy hỏi như vậy mà có kết quả, khéo lại chọc cho quốc chủ tức giận. Nhân lúc quốc chủ xin Kinh Phật nơi Tiểu trưởng lão, lặng lẽ hỏi Lưu công công vẫn luôn túc trực bên cạnh quốc chủ.

      "mấy tháng ta , làm sao lại đột nhiên nhảy ra Tiểu Trưởng Lão?"

      Những lời này chắc là có trả lời rồi, Lưu công công sau quốc chủ cách đoạn xa, vừa vừa : "Hàn đại nhân, như ngài biết, từ sau khi Chiêu Huệ hàng hậu qua đời, tuy quốc chủ có Tiểu Chu Hậu làm bạn, nhưng vẫn buồn buồn vui. Là vị Tiểu Trưởng lão này khuyên giải quốc chủ, từ lúc đó quốc chủ mới thấy khá hơn."

      muốn biết chính xác lai lịch của vị tiểu trưởng lão này, cũng phải là bệnh trong lòng quốc chủ khó . Xem ra ở chỗ này có kết quả gì, Hàn Túy Niên lấy lý do đường xa chưa ghé về phủ, xin quốc chủ cho nghỉ thẳng về nhà.

      Theo lẽ thường nên bái kiến phụ thân ;

      Theo lẽ thường phụ thân cùng đoàn ca kĩ tầm hoan tán nhạc;

      Theo những gì khúc mắc trong lòng phải được giải đáp ngay lập tức;

      Theo lẽ thường muốn đuổi người;

      Theo lẽ thường ——

      Tiền sảnh rất nhanh khôi phục yên tĩnh như mong muốn, yên tĩnh đến trong khí chỉ còn lại thanh phụ thân ngừng nấc rượu, Hàn Túy Niên chỉ muốn mau chóng kết thúc đối thoại giữa hai phụ tử.

      "Phụ thân, ngài có nghe qua người là Tiểu trưởng lão ?"

      "Cha ngươi làm sao có thể biết hòa thượng đây? Trừ phi là vật báu duy nhất của thế gian." Hàn Hi say tới độ bước cũng loạng choạng, ông ta ngã trái ngã phải giơ bầu đến chỗ Hàn Túy Niên, lấy ly rượu muốn cho con trai vừa đường xa vất vả của ông ta thưởng thức rượu ngon, "Đến đây, rượu này là Cố đại nhân từ phía bắc mang tới , ngươi cũng nếm thử chút. . . . . . Nếm thử chút. . . . . ."

      Hàn Túy Niên đoạt lấy bầu rượu trong tay phụ thân, để ông ta ngồi yên ghế, cố gắng để ông ta ngã xuống đất, "Bây giờ là lúc nào? Phụ thân chỉ biết nuôi ca kỹ và say rượu thôi sao? Lần này lên phía Bắc nhi tử nhìn thấy những người đất Tống chinh chiến năm đó, mọi người oai hùng, so với lâu bảo an của chúng ta phải là đối thủ của họ."

      "Đánh lại cũng cần đánh! Ngay cả quốc chủ cũng muốn đánh, ngươi còn bận tâm cái nỗi gì?" Nhi tử uống, lão ta tự rót tự uống, cũng thích ý.

      Trong lòng sớm biết phụ thân còn hăng hái như thủa còn niên thiếu, Hàn Túy Niên cũng lười so đo, chỉ hỏi chính , "Phụ thân, Tiểu trưởng lão đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Con thấy hành động của bình thường, lời bất phàm, hơn nữa quốc chủ còn rất sùng bái tin tưởng ."

      Hàn Hi cũng mơ mơ màng màng mấy năm trời, đầu lưỡi liếm láp: " phải chỉ là tên hòa thượng sao! Còn có thể thế nào?"

      Hàn Túy Niên thực nhịn nổi phụ thân mình nữa liền : "Hôm nay ở Thanh Lương Tự, quốc chủ cũng có nhắc qua lời thề son sắt giữa người và Lý cốc đại nhân, nghe giọng điệu của quốc chủ phải chỉ tùy tiện nhớ đến. Phụ thân đại nhân, có mấy lời nhi từ nên ra, nhưng mà phụ thân, Lý Cốc đại nhân sớm được phong tướng, mà người. . . . . . Ngài tay viết giỏi văn chương, tài hoa vô song, nhưng tại sao người lại có thể ôm ca kịch hồn nhiên sống qua ngày đây?"

      "Cái này có cái gì tốt?" Hàn Hi lại rống to, "Ngay cả quốc chủ cũng hâm mộ cuộc sống của ta."

      Hết thuốc chữa, lão đầu tử này hoàn toàn hết thuốc chữa —— Hàn Túy Niên thống hận chính mình tại sao nhìn phụ thân nhiều năm chìm trong hoan nhạc mà vẫn còn ôm kì vọng với ông.

      xoay người trở về thư phòng của mình, thư án nhất định có đống công văn chờ xử lý, phía sau chợt truyền đến thanh già nua của phụ thân ——

      "Tiểu Trưởng Lão du ngoạn bên ngoài có rất nhiều tranh chữ cổ, cầm những thứ này đến tặng rất nhiều trọng thần —— tự nhiên bao gồm phụ thân của ngươi."

      ****************************************************************************************

      Phụ thân nhiều lắm, nhưng đủ rồi.

      phải đều Khổ Hành Tăng (Tu hành khổ cực) sao? hòa thượng như lấy đâu ra nhiều trân bảo? Chẳng lẽ là nhất phật xuất thế, mang theo tài phú vô tận tới thế gian này? Nếu Phật Pháp Vô Biên, êm đẹp như vậy sao lại đến bái phỏng nhiều trọng thần? Chính là có mưu đồ khác!

      Hàn Túy Niên kêu gã sai vặt bên cạnh , "Minh Liễu, chúng ta Thanh Lương Tự chút, ngôi chùa này nên thường xuyên , như vậy Phật tổ mới có thể phù hộ chúng ta."

      "Có cần chuẩn bị gì ạ?" Minh Liễu kỳ quái, thiếu gia từ trước đến giờ cực kì chán ghét lễ phật lại nảy ra ý niệm này. nghĩ Tự Miếu dâng hương bái Phật phải mang thêm chút đồ, thiếu gia vội vàng như thế, sợ là còn kịp chuẩn bị !



      " cần, mang theo tiền nhang đèn là được."

      Hàn Túy Niên tung người lên ngựa, so với kiệu mềm, thích cưỡi ngựa xuất hành hơn. Phía bắc người ta cũng ngồi kiệu mà chọn ngựa để di chuyển, bọn họ so người nơi này càng hiểu được hơn cách sống an nhàn sung sướng và chỗ xấu xa.

      Minh Liễu cưỡi ngựa chạy theo tới Thanh Lương Tự, đến chính điện, Hàn Túy Niên cho Minh Liễu thỏi bạc, dặn dò y phải chuyện với hòa thượng canh cửa tốt, nhấn mạnh hỏi lai lịch của trụ trì, còn hậu viện.

      nhớ nhầm, ngày đó Tiểu Trưởng Lão từ trong này ra ngoài, thiền phòng chắc hẳn là ở đây! lục lọi mọi nơi, cực lực tránh khỏi tầm mắt những tiểu hòa thượng quét dọn.

      Bỗng nhiên tiếng tỳ bà du dương vang lên, là 《 Nghê Thường Vũ Y khúc 》—— đây là thủ cổ khúc rồi, nghe đồn vì Đường Minh Hoàng cùng ái phi của Dương Quý Phi ở cùng nhau, sau đó bị thất truyền, muốn nhưng lại nghe được trong ngôi chùa cổ này.

      Hàn Túy Niên dừng bước, đứng dưới bức tường thưởng thức khác cầm tuyệt mỹ này.

      Người đời cũng khen thi từ của phụ thân cao, nhưng lại biết ông đối với đàn cần lại càng tinh thông. Ngẫm lại cũng đúng, người hàng năm chìm trong ca vũ hỏi làm sao tinh thông luật !

      Nếu phụ thân có thể đối với khúc nhạc giống như đối với triều cục, đất nước có lẽ đến nỗi này.

      nhàng thở dài tiếng, tiếng tỳ bà kia chợt dừng, thay vào đó là tiếng chào hỏi từ bên trong truyền ra: "Thí chủ mời vào !"

      Còn trốn nữa khiến người ta càng nghi ngờ, Hàn Túy Niên khoan thai tiến vào thiền phòng, phòng này cùng phòng những tăng nhân bình thường cũng có khác biệt quá lớn, cũng chỉ lớn hơn chút, càng nhìn lại càng trống trải.

      "Ta biết Tiểu Trưởng Lão lại tinh thông cái này." chỉ là tỳ bà, chưa từng thấy qua hòa thượng ngồi gảy tỳ bà .

      "Bần tăng biết Hàn đại nhân lại tinh thông nghe lén đến vậy." Tiểu Trưởng Lão ôn hòa nhìn , mang theo vẻ thần thánh thấu đời người, lại che đậy được ngữ điệu chua ngoa.

      Hàn Túy Niên cũng để trong lòng, thậm chí cảm giác tốt, điều này khiến cho càng hiểu thêm về con người của Tiểu Trưởng lão, "Ta chỉ tò mò trong chùa này lại có người gảy khúc đàn mà khi còn tại thế Chiêu Huệ hoàng hậu sáng tác."

      "Hàn đại nhân làm sao biết được khúc nhạc này là Chiêu Huệ hoàng hậu sáng tác, mà phải Đường cổ khúc đây?" để thanh tỳ bà xuống, lấy cốc bích ngọc, rót ly trà nước đưa cho .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.3: Tiểu trưởng lão





      Hàn Túy Niên thưởng thức, "Là Vụ lý thanh?"

      Tiểu Trưởng Lão gật đầu, "Hàn đại nhân là người hiểu trà."

      "Tương truyền lúc pha trà trong nước sương, nước sương tưới lên lá trà tạo thành mảnh xanh ngắt, loại trà trân quý như vậy hiếm thấy trong thời tiết khắc nghiệt hàng năm."

      "Nhưng ngươi uống qua."

      "Chuyện này ta nên cảm ơn vị phụ thân sống an nhàn sung sướng của ta."

      "—— Hàn Hi đại nhân." nhìn chằm chằm Hàn Túy Niên, phật châu lượn lờ nơi ngón tay, "Hàn đại nhân, ngươi nên học tập chút từ lệnh tôn, ông ta chính là vị trí giả chân chính."

      Hàn Túy Niên buồn cười nhìn , "Đúng vậy, phụ thân chính là trí giả, so với ông ấy bất kể người nào cũng hiểu làm thế nào để luôn sống trong an nhàn vui sướng."

      Tiểu Trưởng Lão thoái mái chuyển động phật châu, mắt nhìn lúc như có lúc như . Thời gian ngừng lại trước chuyển động của Phật châu , chợt mở miệng, đổi đề tài: "Làm sao ngươi biết ta đàn chính là 《 Nghê Thường Vũ Y khúc 》của Chiêu Huệ hòang hậu?"

      "Ta có may mắn được nghe Chiêu Huệ hoàng hậu gảy qua khúc đàn này, tiếng đàn của Tiểu Trưởng lão giống hệt vói tiếng đàn ấy, sở dĩ vừa nãy Hàn mỗ đứng thẳng mà , chỉ là nghi ngờ Chiêu Huệ hoàng hậu hiển linh, tấu khúc với này cổ tháp bên trong." Lúc hai người tiếp xúc, xưng mình là bần tăng, trái lại lấy"Ta", điểm này Hàn Túy Niên cũng bỏ qua.

      "Trong chùa cũng quanh năm chong đèn đốt nhang để thờ cúng Chiêu Huệ hoàng hậu."

      lại quanh co, Hàn Túy Niên cảnh cáo mình theo sát tâm tư của , để tránh dẫn lối khác, "Hàn mỗ nghe mỗi ngày Tiểu Trưởng Lão đều cầu phúc cho Chiêu Huệ hoàng hậu."

      "Đây tất cả đều là chủ ý của quốc chủ, " tự mình nhâm nhi ly trà, coi ai ra gì, "Ngài cũng biết, tình cảm của quốc chủ đối với Chiêu Huệ hoàng hậu thắm thiết nồng nhiệt, sống chết rời."

      "Tiểu Trưởng Lão rất được quốc chủ tin tưởng, thậm chí còn thay mặt quốc chủ cầu phúc cho Chiêu Huệ hoàng hậu, Tiểu Trưởng lão nhất định có nghe bài thơ này chứ?" Hàn Túy Niên từng câu, thận trọng, " "Hựu kiến đồng hoa phát cựu chi, nhất lâu yên vũ mộ thê thê. Bằng lan trù trướng nhân thùy hội, bất giác nhiên lệ nhãn đê. Tằng thành vong phục kiến kiều tư, giai tiết triền ai bất tự trì. hữu đương niên cựu yên nguyệt, phù dong trì thượng khốc nga mi."
      ."

      Phật châu chuyển động, vẫn thưởng thức trà, "đây là bài thơ mà quốc chủ vì thương tiếc Chiêu Huệ hoàng hậu mà ngâm lên, bần tăng nghe qua."


      "Ta cũng nghe qua, nhưng phải từ nơi quốc chủ. Mà là ít ngày trước ta có phụng mệnh lên phương Bắc, đường trở về vô tình gặp gỡ vị tiểu thư, nàng ngâm những câu thơ này, mà trước đó nàng cắt mái tóc của mình, ta nghĩ rằng nàng định vào trong miếu làm ni , có lẽ. . . . . . vẫn còn." Hai chữ cuối cùng ra, nhìn chằm chằm vào Tiểu Trưởng lão.

      Tiểu Trưởng Lão hắng giọng cười to, "Hàn đại nhân biết đùa, thánh địa Phật Môn Thánh há lại phân biệt nam nữ?"

      "Phật lục căn thanh tịnh, chúng sinh bình đẳng, như vậy, nam nữ có làm sao?"

      Bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ cách nhau vỏn vẹn bước ngắn, "Ngài đoán, nếu ngài thân là nữ nhi, lệnh tôn đại nhân liệu có cảm thấy tốt hơn chút —— ta nghe ông ta cũng muốn ngài dấn thân trốn quan trường."

      Đánh vào đúng chỗ trọng yếu của hăn, Sắc mặt Hàn Túy Niên tái nhợt, "Ta còn có chút việc quan trọng phải xử lý, ngày khác lại thỉnh giáo phật pháp của Tiểu Trưởng lão."

      gần như là chạy trốn .

      ” nhìn bóng lưng chạy trốn của Hàn Túy Niên, thân áo tráng tung bay trong gió, tà áo bị thổi bay, giống như phiêu đãng trong gió. bóng dáng sau lưng bay ra, hòa thượng này vẫn nấp bên trong phòng, chỉ là Hàn Túy Niên chưa từng phát . chú ý của toàn bộ đều tập trung người Tiểu Trưởng Lão, bỏ quên những cái khác

      "Sao ngươi lại ra?"

      "Ta sợ mình ngươi ứng phó được."

      "Ngươi quá lo lắng, lễ bộ thị lang bé này làm sao có thể làm khó ta."

      "Nhưng ngươi cảm thấy lời có chút kì lạ, dường như biết cái gì đó?"

      "Cho dù biết tất cả, cũng có năng lực xoay chuyển càn khôn."

      Phật châu bị nắm chặt, tình thế bắt buộc , "Đại Hòa Thượng, phải ngươi muốn câu nguyện trong ngày hồng thiên, núi đá bên cờ sông Trường Giang phải phát ra Phật sao? Còn mau ——"

      Đại Hòa Thượng béo tốt liếc cái, chợt : "Ngươi là nữ nhi sao?"

      "Ta là hòa thượng, trải qua 1680 vạn năm kiếp nạn mới có Tiểu Trưởng Lão là ta xuất thế, ngươi quên sao?"

      "Ta hi vọng ta quên."

      ****************************************************************************************

      Tiểu Trưởng Lão cực kì cổ quái, tuyệt đối rất cổ quái!

      Hàn Túy Niên thề muốn tra lai lịch của " ", dùng cách kia cũng đạt mục đích.

      "Thiếu gia, ngài vẫn để ý Tiểu Trưởng lão kia? Bỏ mặc chuyện Phàn Nhược Thủy?" Minh Liễu lại đốt đèn, cũng bày ra tâm của Hàn Túy Niên , "Có người nhìn thấy ở bờ sông."

      Hàn Túy Niên biết, tên phản thần Phàn Nhược Thủy này trở lại có ý tốt, biết trở lại Nam Đường khẳng định có liên quan tới tiên hoàng Đại Tống, biết phải làm gì để thay đổi trạng trước mắt.



      Nhưng cũng biết, mình chỉ lễ bộ thị lang nho , quan văn lại càng , cũng chỉ là cái loại vô dụng đó. vừa có quyền sai phái quân đội, càng có quyền quyết định chính sách, thậm chí ngay việc điều tra hướng của Phàn Nhược Thủy cũng làm được.

      "Minh Liễu, ngươi ta làm nhiều như vậy là vì cái gì?"

      "Thiếu gia, Minh Liễu biết, ngài có chí hướng riêng của ngài."

      chỉ có cười khổ, ngay cả bản thân cũng hiểu, làm sao có thể trông cậy gã sai vặt cho đáp án !"Ngươi phái mấy người dò la xung quanh cho ta, đây là bức họa Phàn Nhược Thủy , dặn bọn chúng phải nhìn kĩ."

      "Đây. . . . . . Vẽ giống Phàn đại nhân!"

      "Đó là do phụ thân, ngươi cần xem bức họa 《 dạ yến đồ 》mà phụ thân vẽ, đó mới là giống như đúc, kiệt tác rất sống động !" Ngay cả phụ thân hàng năm say mê trong ca vũ mà có thể họa ra bức tranh lâm ly như thế, là tác phẩm truyền đời.

      Phụ than hàn Hi của hàn Túy Niên được hưởng tài hoa phong nhã, nếu ông ta sống đúng thời, cũng trở thành Phong lưu tài tử. Mặc dù sống trong thời loạn, người thâm sâu tự nhiên giống phụ thân vậy, mắt nước trong tầm mắt.

      Minh liễu mang bức họa ra ngoài, Hàn Túy Niên lập tức vùi đầu vào đống công văn, đàn hương lượn lờ, như khúc 《 Nghê Thường Vũ Y khúc 》vang vẳng đâu đây, giống như được thấy bóng dáng ôm đàn tỳ bà của Tiểu Trưởng Lão.

      Bỗng nhiên rùng mình cái, hiểu tốt như vậy lại kì quái nghĩ đến Tiểu Trưởng lão kia ?

      Ngay lúc đó Minh Liễu chạy vào, "Thiếu gia, thiếu gia, gia đinh ngoài kia trông thấy hòa thượng, dáng dấp rất giống Phàn Nhược Thủy."

      Hòa thượng? Mấy ngày nay sao lại dấp dính nhiều đến hòa thượng như vậy ? !

      ", ra bờ sông xem chút."

      thúc roi ngựa chạy tới nơi, bên bờ sông trống trải nhường nào, nhìn quanh nào có hòa thượng nào, chỉ thấy chiếc xe ngựa chầm chậm khuất xa, nhìn qua có chút đột ngột.

      Hàn Túy Niên giục ngựa tiến lên, " xe là người nơi nào? Mau xưng tên tuổi!"

      Đợi rất lâu thấy đáp lại, Hàn Túy Niên rất nghi ngờ bên trong xe ngựa có chứa ngươi cần tìm. do dự nữa, đứng dậy vén rèm xe lên, khom lưng chui vào bên trong xe, lại vừa vặn chạm phải khuôn mặt trong trắng thuần khiết của Tiểu Trưởng lão.



      "Tiểu Trưởng Lão có nhã hứng, lại tới đây bờ sông niệm phật sao."

      "Bờ sông thanh tĩnh, bần tăng có thể ngộ ra rất nhiều mà ồn ào bình thường thể lĩnh ra." Hai ngón tay thuận thế chuyển động Phật châu, khuôn mặt vẫn là vẻ thản nhiên.

      "Tiểu Trưởng Lão, phải ngài thường lục căn thanh tịnh. Lục căn cũng đứt, chung quanh đều là hồng trần, chung quanh đều vì Bồ Đề, tại sao lại thanh tịnh?" Hàn Túy Niên vẫn giữ nụ cười nơi đáy mắt.

      Tiểu Trưởng Lão liền đọc mấy lần"A di đà Phật" , "Bần tăng lại thể địch nổi mấy câu của hàn đại nhân, là ngộ tính đủ a!"

      Hàn Túy Niên vì mấy câu tán dương của mà đem chính vứt ra sau đầu, "Tiểu Trưởng Lão có từng thấy có hòa thượng mập ngồi bên sờ sông ?"

      "Hàn đại nhân ám hiệu bần tăng nên dạo ở bờ sông sao?"

      "Tiểu Trưởng Lão chút cũng mập, vóc người này so với các tiểu thư khuê các còn uyển chuyển hơn."

      nhìn chằm chằm vào mỗi vẻ mặt của Tiểu trưởng lão, thử dò xét. đáng tiếc, khuôn mặt Tiểu Trưởng Lão như nước sông, bình tĩnh vô ba.

      Điều này càng khiến hàn Túy Niên hoài nghi, cho dù là người xuất gia, đường đường nam tử bị người ta giống nữ nhân, cũng nên chút phản ứng cũng có chứ!

      thẳng, "Tiểu Trưởng Lão, tại hạ lùng bắt tên tội nhân phản quốc, nếu ngài thấy , xin với ta tiếng."

      "Nhất định nhất định."

      để người đánh xe mở đường, theo dõi bóng lưng của Tiểu trưởng lão, hồi lâu sau Hàn Túy Niên vẫn thể trở lại bình thường được.

      phải vào cung, phải nhắc nhở quốc chủ để ý nhất cử nhất động của Tiểu Trưởng Lão này, đây là trách nhiệm làm thần tử của , cách nào đùn đẩy cho người khác.

      === =========ta là tuyến phân cách đáng === ========
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :