1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ chính, đừng tưởng tôi sợ cô - Huyết Hồ Điệp

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Tên truyện: Nữ chính, đừng tưởng tôi sợ !!!

      Tác giả: Huyết hồ điệp

      Thể loại: Xuyên , nữ phụ, đại, nữ cường (siêu siêu siêu cường =D )

      Lịch post: hai ngày chương (trừ khi bận quá mới ba ngày chương)

      Giới thiệu

      Âu Tử Tuyết, nữ sinh cấp ba xinh đẹp, giỏi giang, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Hôm nay vừa mới được hotboy trong trường tỏ tình, ngờ vì quá vui vẻ, vấp phải chân bàn té ngã rồi xuyên vào cuốn truyện mới đọc tối qua. Nhưng xuyên cũng thôi , vì sao xuyên vào nữ chính mà lại xuyên vào nữ phụ thê thảm nhất truyện. được, nhất định phải thay đổi a!!!

      Nữ chính à, ta chỉ muốn an bình mà sống, chúng ta nước sông phạm nước giếng, vậy liền tốt rồi. Nhưng nếu ngươi cứ cố tình gây , vậy ta đây liền khách khí nữa. Đừng tưởng ta sợ người!!!
      Hale205 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1

      Bên trong căn biệt thự rộng lớn, khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi vẻ mặt đau khổ cố gắng nuốt hết cuốn tiểu thuyết ngôn tình tay. này tên Âu Tử Tuyết, là học sinh trường quốc tế cấp ba nổi tiếng khắp nước, thành tích học tập xuất sắc, diện mạo xinh đẹp, là nữ thần của ít nam sinh trong trường.

      Âu Tử Tuyết tại rất đau khổ. , phải là cực kì đau khổ mới đúng. Việc muốn làm nhất bây giờ chính là quăng cuốn truyện nhảm nhí này qua bên và lăn ra ngủ, nhưng mà dám a!!! Nếu dám đọc hết cuốn truyện này mà ngủ ngày mai bạn thân lột da ra mất. Nghĩ đến đây, Âu Tử Tuyết còn cách nào, cắn răng ngồi đọc tiếp. Dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của bạn thân mình, vậy nên, dù muốn hay , nhất định phải đọc.

      Càng đọc, sắc mặt Âu Tử Tuyết càng trở nên đen sì, thực hiểu con này viết thứ quái gì trong này nữa. Nữ chính của người ta trong sáng, xinh đẹp, thuần khiết, thiện lương, nữ chính của nó lại tàn nhẫn, độc ác, mưu mô, xảo trá, thích giả dạng bạch liên hoa ngây thơ yếu đuối, đọc muốn ói. tức tối nhấc điện thoại gọi cho con vô lương tâm nào đó hỏi lí do, câu trả lời của nó khiến tức chết.

      ra con này đọc truyện có nữ chính hoàn hảo như thiên sứ mãi liền thấy chán nên mới viết ra truyện này. Cũng may nó cũng quá ngu ngốc, đem quá khứ của nữ chính làm cho lâm li bi đát để giải thích cho tính cách sau này của ta. Có lẽ tình tiết này lừa được vài tên ngốc nào đó cảm thấy tội cho nữ chính, nhưng tất nhiên, trong đó .

      vất vả đọc xong cuốn truyện máu chó này, Âu Tử Tuyết lập tức lăn lên giường ngủ thẳng. Trước khi ngủ còn nghĩ, ngày mai lên trường phải mắng con này trận nhớ đời.

      Sáng hôm sau, Âu tử Tuyết rốt cuộc được thỏa ý nguyện, đem bạn thân ra mắng cho hồi, sau đó nằm dài xuống bàn, cảm giác là dễ chịu. Đúng lúc này, đám bạn xung quanh chợt ồ lên khiến mở mắt. Ở ngoài cửa lớp, chàng hotboy của trường cầm bó hồng đắm đuối nhìn , khuôn mặt đỏ ửng, ngượng ngùng :

      -Tử Tuyết, làm bạn của mình nhé.

      Âu Tử Tuyết hai mắt sáng rực, vạn phần kích động. Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp đơn rồi. Định đứng dậy lao ra ôm lấy ta, tặng cho ta nụ hôn thay lời đồng ý, ngờ vì quá kích động mà vấp phải chân bàn, té ngã, đầu đập xuống cạnh bàn, lâm vào hôn mê. Trước khi mất ý thức, đầu Âu Tử Tuyết xuất đúng câu: "Con mẹ nó, xui xẻo mà!!!"

      Chương 2

      Tại phòng Vip số 1 bệnh viện lớn nhất thành phố X, tầm mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tái nhợt nằm yên giường bệnh. này có khuôn mặt rất xinh đẹp. Làn da trắng mịn chút tì vết, cái mũi xinh, đôi môi trái tim phớt hồng, lông mi cong vút, lông mày lá liễu, mái tóc đen dài mềm mại như tơ.

      Đột nhiên, lông mi khẽ run rẩy. mở mắt, đôi mắt màu đen thâm thuý, trong veo mà sâu thẳm. Ánh mắt lúc đầu có điểm mơ màng, nhưng rất nhanh liền trở nên tỉnh táo. cơn đau đầu bỗng ập đến, đoàn kí ức xa lạ ngừng xuất trong đầu. nhắm nghiền hai mắt để tập trung tiêu hoá những thứ vừa rồi. Khoảng mười lăm phút sau, hai mắt rốt cuộc mở ra, ánh mắt lãnh tĩnh đến đáng sợ. này ai khác chính là Âu Tử Tuyết.

      Âu Tử Tuyết khẽ nhếch môi, cú ngã, chỉ khiến toàn bộ kí ức trước năm mười lăm tuổi hoàn toàn nhớ lại mà còn đem xuyên vào cuốn truyện máu chó mới đọc tối qua. Hai từ "xui xẻo" đúng là chưa bao giờ từ bỏ nhỉ?

      Âu Tử Tuyết trước năm mười lăm tuổi là sát thủ khét tiếng trong giới hắc đạo, xinh đẹp vạn phần, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn. Năm mười lăm tuổi vì gặp phải tai nạn máy bay mà mất trí nhớ, trở thành nữ sinh bình thường.

      Bởi vì từng làm sát thủ nên tâm trí của tương đối vững vàng, đối với việc bản thân bị xuyên đến đây cũng có chút ngạc nhiên hay sợ hãi nào. nằm giường chuyên tâm nhớ lại những tình tiết đọc trong truyện, đồng thời suy nghĩ cho cuộc sống sau này của mình. Thân thể xuyên vào là nữ phụ trong cuốn truyện đọc tối qua, trùng tên với , cũng là Âu Tử Tuyết. Nữ phụ này thân phận tồi, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Âu thị nổi tiếng thế giới, rất được sủng ái. Bởi vì vị hôn phu là Hàn Thiên Dật bị nữ chính quyến rũ mà nhất nhất chống lại nữ chính. Cuối cùng rơi vào tầng tầng cạm bẫy của nữ chính, bị người người phỉ nhổ, chịu nổi mà tự vẫn.

      Âu Tử Tuyết tặc lưỡi, cảm thấy nữ phụ này đáng thương. Bất quá nếu nhập vào thân thể này tuyệt đối để chuyện đó xảy ra. Nữ chính cũng được, nam chính cũng được. Đến người liền đuổi người. Cuộc sống của ai có thể can thiệp.

      Suy nghĩ tốt cho tương lai, Âu Tử Tuyết mới cảm thấy mĩ mãn, ngồi dậy rời khỏi giường bệnh, thử hoạt động tay chân. Hoàn hảo, cả cường độ thân thể, sức mạnh thân thể, độ nhạy bén, linh hoạt đều theo đến đây. Âu Tử Tuyết nhếch môi cười nghiền ngẫm. Nữ chính à, tốt nhất ngươi đừng có tính kế tôi, bằng tôi cũng biết bản thân làm ra việc gì đâu. Cả nam chính nữa, nếu chọc tới , cũng ngại khiến bọn đoạn tử tuyệt tôn luôn.

      Chương 3

      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, Âu Tử Tuyết do dự phóng thẳng lên giường, giả vờ như chưa tỉnh lại. Hai tai tập trung lắng nghe. Nghe tiếng bước chân hình như là của nhiều người, hơn nữa dường như rất gấp gáp.

      Rầm!!!

      Cánh cửa bị đạp phăng cách thương tiếc. Âu Kì Tuyết cảm thấy mình bị nam nhân ôm chặt. Nam nhân kia oà lên khóc hu hu:

      -Oa oa oa. Tiểu Tuyết, mau mở mắt ra nhìn hai . hai xin em mà, mở mắt ra .

      Âu Tử Tuyết nằm khoé miệng nhịn được co giật vài cái. chết đâu, khóc lóc thương tâm như thế làm gì? Sau đó, nghe thấy giọng nam khác, có vẻ già dặn hơn, dường như rất phẫn nộ.

      -Đều tại tên tiểu tử khốn khiếp nhà họ Hàn kia. Lần này nếu Tuyết nhi có mệnh hệ gì ta nhất định bắt nó chôn cùng!!!

      Âu Tử Tuyết rốt cuộc đoán ra, hai người này tám chín phần chính là trai cùng ba của thân thể này. Bây giờ, họ cũng là ba và trai của rồi. Ông trai khóc lóc thảm thiết của sau khi nghe cha ngừng khóc hẳn. Mặc dù nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được cả người ông này toả ra sát khí đáng sợ, thấp giọng gầm gừ:

      -Hàn Thiên Dật, con khiến trả giá đắt vì việc này.

      Âu Tử Tuyết đối với vị trai mắc chứng cuồng em này thực rất hài lòng. Còn cả người ba kia nữa, đối với thân thể này quá tốt, quá chiều chuộng. Đối với đứa từng bị cha mẹ ghẻ lạnh, thậm chí bị cha ruột đem bán cho tổ chức vì muốn có tiền hút thuốc phiện như thứ tình cảm này rất đáng quý. thầm thề nhất định phải bảo vệ gia đình mới này tốt.

      Nhẩm tính thời gian, có lẽ cũng nên tỉnh dậy rồi. Âu Tử Tuyết lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt, vờ như rất mệt mỏi. Đập vào mắt khuôn mặt cực kì tuấn, hai mắt hồng hồng, nơi khoé còn vương lại chút nước mắt. Đây đích thị là ông trai Âu Tử Kỳ của rồi. Còn người đàn ông trung niên tuấn lãng kia có lẽ là ba rồi.

      Âu Tử Kỳ thấy tỉnh lại vô cùng mừng rỡ, ôm chầm lấy khóc thêm trận nữa. Ba đứng kia hai mắt phiếm hồng, vội đến bên hỏi han:

      -Tuyết Nhi, con có sao ? Có thấy chỗ nào khoẻ ?

      Âu Tử Tuyết mỉm cười :

      - Ba, con sao. Xin lỗi, khiến ba lo lắng rồi.

      Sau đó lại quay sang phía Âu Tử Kỳ, đưa tay lên lau nước mắt ngừng chảy dài kia.

      - hai, mau nín. Nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu chứ rơi lệ, câu này là chính đó nha.

      Âu Tử Kỳ đỏ mặt xấu hổ, vội chùi sạch nước mắt. Lại bị Tiểu Tuyết an ủi, đúng là mất mặt mà. Câu đó đúng là năm xưa , nhưng bản thân gần như cũng quên mất, ngờ vẫn còn nhớ.

      Âu Tử Tuyết bật cười nhìn trai mình lúng ta lúng túng, sau đó chậm rãi ngồi dậy, muốn rời khỏi giường. Âu Tử Kỳ lập tức lao tới ngăn lại, chưa khoẻ, phải nằm yên nghỉ ngơi. Ngay cả ba - Âu Thiên Lãnh - cũng nhất quyết bắt nằm xuống nghỉ ngơi. là hết nổi hai người này luôn mà!!!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4

      Bất lực trước phản đối của ba và trai, Âu Tử Tuyết đành phải chấp nhận nằm viện dưỡng bệnh thêm vài ngày. Lúc này Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh mới hài lòng nở nụ cười, sau đó hỏi có muốn ăn gì . Âu Tử Tuyết rất vui vẻ trả lời:

      -Con muốn ăn đồ nướng xiên que!!!

      - được, cơ thể còn chưa khoẻ, chỉ có thể ăn thức ăn như cháo - giọng nam trầm trầm lạnh nhạt vang lên, bên trong còn chứa mấy phần chán ghét.

      Ba người đồng loạt xoay người. Đứng ở phía cửa là nam nhân cực kì điển trai, người khoác chiếc áo blouse màu trắng. hai Âu Tử Kỳ sắc mặt vui, hừ lạnh cái:

      -Em tôi cầm phải quan tâm. Biến , đừng ở đây giả nhân giả nghĩa.

      Âu Tử Tuyết hơi lục lại trí nhớ liền nhận ra đây là Lưu Lâm Tuyền, người thừa kế Lưu gia, thế gia y học nổi tiếng thế giới. Lưu Lâm Tuyền cũng là trong những người bị nữ chính lừa vào hậu cung của ta. Đáng thương cho nữ phụ là chỉ vì muốn vạch mặt nữ chính mà tìm đến hết thảy nam chính ra sức thuyết phục, để cuối cùng bị gán cho cái danh hám trai, lẳng lơ. Vậy nên bây giờ tên Lưu Lâm Tuyền này mới chán ghét như vậy.

      Lại , Lưu Lâm Tuyền nghe thấy Âu Tử Kỳ vậy liền nở nụ cười mỉa mai, tiến lại gần , kề sát khuôn mặt vào, tà mị :

      -Ồ, cần tôi quan tâm sao...

      Chữ "sao" còn đem kéo dài, khiến ngứa tai. Âu Tử Tuyết vung tay tát thẳng vào mặt Lưu Lâm Tuyền, sau đó lơ đãng cười:

      - có lỗi, vừa rồi mặt có con ruồi, tôi nhịn được đập phát.

      Dứt lời, mở tay ra, bên trong quả nhiên có con ruồi chết. Nét mặt Lưu Lâm Tuyền đen sì, biết bản thân bị chơi xỏ, nhưng lại có bằng chứng gì. Con ruồi trong tay ta ràng là , phải giả.

      Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh cố nhịn cười, trong lòng cảm thấy cực kì thoải mái. Âu Tử Tuyết nhìn như bình thản, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý. Con ruồi đó vốn đậu giường, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy giữ trong tay rồi tát ta, như vậy liền có bằng chứng rất ràng. Sau đó, quay sang phía Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh, vẻ mặt nhõng nhẽo:

      -Ba à, con khỏe rồi mà. Cho xuất viện nha.

      Âu Thiên Lãnh thấy con cưng chỉnh tên tiểu tử nhà họ Lưu trận, trong lòng cảm thấy thoải mái, liền vui vẻ gật đầu. Âu Tử Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc, vội nhảy phốc xuống giường, giục Âu Tử Kỳ làm thủ tục xuất viện. nhà ba người vô cùng vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua người nào đó đứng thù lù cục ở kia.

      Lưu Lâm Tuyền tức giận trừng mắt nhìn , hừ lạnh:

      -Âu Tử Tuyết, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Cũng có thông minh lên chút đó, nhưng nếu nghĩ làm vậy mà có được tôi lầm rồi. Trong lòng tôi chỉ có mình Thanh Thanh mà thôi.

      Dứt lời liền xoay người bỏ . Âu Tử Tuyết thừa biết đám nam chính trong truyện ngôn tình đa số đều mắc chứng tự luyến cực nặng nên cũng chẳng thèm để ý làm gì, chỉ chuyên tâm sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị về nhà.

      Chương 5

      Loay hoay hồi lâu, ba người Âu Tử Tuyết sắp xếp xong mọi chuyện. Âu Tử Tuyết khệ nệ vác vali ra khỏi phòng bệnh, dường như có chút chật vật. Thực ra cũng thấy nó quá nặng, có điều lại quá to. cồng kềnh a!!! Âu Tử Kỳ trông thấy đau lòng em vừa khỏi ốm dậy vội qua cướp lấy vali, ân cần :

      -Tiểu Tuyết, em vừa mới khỏe lại, đừng cố quá làm gì. Để hai xách cho.

      Ba ba Âu Thiên Lãnh của cũng chen vào:

      -Đúng đấy, để con vác cho. Nó là con trai, da dày thịt thô, vác nặng chút cũng sao đâu.

      Âu Tử Kỳ sắc mặt đen thui như đít nồi. Âu Tử Tuyết lại chút nể mặt, phá lên cười vui vẻ. Cảm giác có gia đình quá tốt. Xin lỗi nguyên chủ, nhưng gia đình này, thuộc về tôi rồi. yên tâm, tôi thay bảo vệ họ, coi như là món quà để an tâm lên thiên đường .

      Âu gia nhà ba người vừa vừa cười vô cùng vui vẻ, tiến thẳng đến nhà xe, leo lên xe thẳng về nhà. Xe chạy lâu, gần tiếng sau mới dừng lại. Âu Tử Tuyết nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt cảm khái thôi. Quả nhiên đại gia chính là đại gia, kiếp trước có tích lũy cả đời chắc cũng xây nổi căn biệt thự này.

      Thấy con cưng đứng đó ngây người ra, Âu Thiên Lãnh nhịn được lo lắng hỏi:

      -Tuyết nhi, con sao vậy? Có chỗ nào khỏe à?

      Âu Tử Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn ông nhoẻn miệng cười:

      - sao đâu ba. Chỉ là mấy ngày liền về nên con thấy có chút nhớ nhà thôi.

      Ở kiếp trước, quá khứ của chẳng tốt đẹp gì. người ba nghiện thuốc phiện, cả ngày chỉ biết đánh đập mẹ con . Năm bốn tuổi, mẹ chịu nổi liền bỏ theo người đàn ông khác, để mặc ở lại căn nhà lạnh lẽo đó. Mấy ngày sau, người ba tàn bạo của vì muốn có tiền hút thuốc liền đem bán cho tổ chức, để rồi cuối cùng bị biến thành cỗ máy giết người tàn nhẫn lạnh lùng. May mắn sau khi mất trí nhớ, lại có được hai năm học, sống cạnh bạn bè, đem tình cảm thiếu thốn khi xưa bù đắp thêm vào, mới khiến của nay cũng quá lãnh huyết như lúc trước.

      Bây giờ tốt rồi. Có người ba, người luôn hết mực thương, cưng chiều mình, còn mong muốn cái gì hơn nữa đây. Nam nhân? cần. toàn bộ đều ném qua cho nữ chính hết . Kiếp này cứ ở đây ăn bám ba với hai là được rồi.

      Âu Tử Kỳ thấy em cưng giống như có tâm , trong lòng liền thấy khó chịu. Chắc chắn là Tiểu Tuyết lại nhớ tới tên tiểu tử họ Hàn kia. được, nhất định phải khuyên bảo , từ bỏ tên nhóc đó . Tên nhóc đó có gì tốt chứ? Chỉ biết làm đau lòng thôi. Nghĩ thế, liền nắm lấy tay , ra sức khuyên răn:

      -Tiểu Tuyết, em lại nhớ tên tiểu tử họ Hàn đó sao? Em nghe hai , mau đá , có xứng với em đâu. chỉ là tên ngu ngốc tự đại mà thôi. Nếu làm sao để ả hồ ly tinh kia mê hoặc như vậy được chứ.

      Âu Tử Tuyết thấy hai mình xổ nguyên tràng dài nghệch mặt ra, nhưng rất nhanh liền bật cười thành tiếng:

      - hai, nghĩ nhiều quá rồi. bị ai mê hoặc liên quan gì tới em chứ? Em suy nghĩ phải làm thế nào để sau này có thể ăn bám với ba cả đời cho tốt đây.

      Chẳng kịp để Âu Tử Kỳ trả lời, Âu Thiên Lãnh chen vào, vỗ ngực cam đoan:

      -Tuyết Nhi, con yên tâm, ba sẵn sàng để con ăn bám cả đời đấy. con sau này còn lấy vợ, lúc đó chúng ta đá nó ra khỏi nhà rồi con và ba cùng sống vui vẻ nhé!

      Âu Tử Kỳ sắc mặt lần nữa đen thui như đít nồi, mà Âu Tử Tuyết cũng nhịn được phá lên cười lần nữa. nhìn với ánh mắt cưng chiều, sau đó bày ra vẻ mặt ai oán nhìn Âu Thiên Lãnh. Ba ba cũng thiên vị em quá rồi!!!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6

      Sau khi nhờ hai vác dùm mớ đồ đạc lên phòng, Âu Tử Tuyết do dự nằm dài lên giường, hai mắt bắt đầu dò xét căn phòng. Chiếc giường kingsize màu xanh biển nhạt, tường sơn màu trắng tạo nên sáng sủa và sạch cho căn phòng, quả rất hợp ý . Bên kia là chiếc bàn học nho được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Cạnh nữa là chiếc bàn trang điểm bằng gỗ xịn với vài ba thỏi son đơn giản. Cuối cùng là cái tủ đồ siêu bự màu trắng. rất tò mò biết bên trong cái tủ đó có những gì.

      Bật dậy khỏi giường và mở toang cái tủ ra, Âu Tử Tuyết tròn mắt nhìn đống quần áo bên trong. Quần áo bên trong phần lớn đều là váy, quần áo ngược lại có bao nhiêu. Kiểu cách những bộ váy kia tương đối thanh lịch, phải loại hở hang như trong truyện miêu tả. Phía dưới là giày. Phần lớn là giày cao gót và giày búp bê, có giày thể thao mà thích.

      Âu Tử Tuyết thở dài, mặc dù gu ăn mặc của nguyên chủ cũng quá tệ, nhưng thực hợp với sở thích của a. vất vả lôi ra cái thùng lớn, đem gần như toàn bộ quần áo giày dép của nguyên chủ tống vào đó, chỉ chừa lại vài bộ cần thiết, rồi nhét chiếc thùng vào góc tủ. Cái tủ vốn chật ních lập tức trở nên thoáng hẳn ra.

      Liếc nhìn cái tủ đồ trống rỗng, Âu Tử Tuyết khỏi nở nụ cười khổ. Xem ra cần phải sắm thêm ít đồ rồi. Dù sao tại cũng còn sớm, Âu Tử Tuyết với tay lấy cái thẻ tín dụng cấp bạch kim mà ba ba tặng nhân ngày sinh nhật mười lăm tuổi, thay bộ đồ thoải mái, rồi phóng thẳng xuống nhà nhờ bác tài xế chở tới trung tâm mua sắm. Lúc bước vào, mấy nhân viên ở đây lập tức tụm lại xì xào, vẻ mặt khinh bỉ nhìn . Nhưng mà Âu Tử Tuyết nửa điểm cũng thèm để ý, chỉ nhanh chóng tìm đến nơi mình cần đến. Mua liền đống quần áo thích, mang đến quầy quẹt thẻ thanh toán, Âu Tử Tuyết cảm thấy hạnh phúc. Kiếp trước lúc là học sinh, luôn mơ ước có ngày được như thế này, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện.

      Nhanh nhẹn vác đồ về xe, Âu Tử Tuyết bảo bác tài chở mình về nhà, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Trong rất nhiều tiểu thuyết nữ phụ từng đọc đa phần có tình huống nữ chính sau khi xuyên vào nữ phụ phát nản vì gu ăn mặc của nữ phụ, sau đó đến mua đồ ở trung tâm mua sắm rồi bắt gặp nữ chủ nam chủ tay trong tay tiến tới. mô típ vô cùng quen thuộc, nữ chủ giả dạng bạch liên hoa yếu đuối khiêu khích, nữ chính lạnh lùng đáp trả và lọt vào tầm ngắm của nam chủ. May mắn hôm nay có đụng phải tình huống này. Mặc dù sợ nam chủ nữ chủ, nhưng rất ngại phiền toái a. Tránh được cái gì tránh vẫn tốt hơn.

      Cứ thế loay hoay hết ngày, Âu Tử Tuyết cũng có chút mệt phờ, cơm tối cũng thèm ăn, trực tiếp lăn ra ngủ. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh định gọi dậy ăn cơm, nhưng nghĩ đến vừa mới khỏi dậy nên vẫn để yên cho ngủ. Tối hôm đó, Âu Tử Tuyết giấc ngủ ngon lành.

      --- ------ ------ ------ -----

      Trời vừa hừng sáng, Âu Tử Kỳ rời khỏi giường, đích thân vào bếp làm đồ ăn sáng cho em cưng. Dì La - đầu bếp của gia đình - hiếm hoi có được bữa nghỉ ngơi, cảm thấy vui vẻ thôi. Trong lòng bà cũng khỏi cảm thán, thiếu gia quá cưng chiều tiểu thư mà. Thế nhưng bà cũng vui mừng được quá lâu. Đại thiếu gia ăn sung mặc sướng từ như Âu Tử Kỳ làm gì mà biết nấu ăn. Bà đành phải đứng bên cạnh chỉ dạy từng chút , nhưng Âu Tử Kỳ mãi vẫn chiên nổi quả trứng nào.

      Dì La đứng cạnh đó lệ rơi đầy mặt, năn nỉ van xin thiếu gia đứng qua cho bà làm . Nhưng mà thiếu gia quá cố chấp, nhất định đòi tự tay làm cho tiểu thư ăn. biết lát nữa tiểu thư xuống có nuốt nổi mấy món này của thiếu gia nữa. Đáng thương cho bà, lát nữa phải tốn mớ thời gian dọn dẹp bãi chiến trường do thiếu gia bày ra rồi.

      Loay hoay trong bếp suốt tiếng đồng hồ, Âu Tử Kỳ vẫn chưa làm được món gì ra hồn. Nhìn bánh mì và trứng cháy đen thui đĩa, khỏi thở dài, định đem đổ chợt nghe tiếng chuông cửa, liền đặt chúng xuống ra xem sao.

      Bên ngoài kia, Chu quản gia vẻ mặt cực kỳ khó coi dắt hai người nam nữ vào bên trong. Hai người này, nam tuấn lãng vô song, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng, mũi cao, làn da trắng thua gì con . Nữ thanh thoát xinh đẹp, bộ dạng thập phần nhu nhược, khiến cho đàn ông nhịn được mà muốn thương. Hai người này ai khác chính là nữ chính gian xảo giả tạo Lục Sắc Vi và vị hôn thê trong truyền thuyết của Âu Tử Tuyết - Hàn Thiên Dật.

      Âu Thiên Lãnh vừa lúc bước xuống dưới nhà cùng Âu Tử Kỳ vừa chạy từ bếp ra trông thấy hai người này nét mặt lập tức tối sầm. Hàn Thiên Dật chút để ý tới vẻ mặt của hai người, kéo Lục Sắc Vi ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng:

      -Âu chủ tịch, Âu thiếu, xin chào.

      Âu Tử Kỳ nét mặt lạnh lùng nhìn hai người thân thiết như đôi vợ chồng mới cưới kia, chán ghét hỏi:

      -Hai người đến đây có chuyện gì?

      Hàn Thiên Dật hơi nhếch môi, bá đạo ôm chặt Lục Sắc Vi vào lòng, chút kiêng dè :

      -Tôi đến đây tất nhiên là để huỷ hôn. Phiền toái mau gọi ta ra đây. Tôi muốn ta biết rằng cả đời này người tôi nhất chỉ có Vi nhi mà thôi.

      Lục Sắc Vi bày ra vẻ mặt ngọt ngào rúc đầu vào người Hàn Thiên Dật, trong mắt xẹt qua tia đắc ý. Mà phía bên kia, hai cha con của Âu thị sắc mặt lại trầm tới cực điểm, hận thể giết chết đôi cẩu nam nữ kia.

      Chương 7

      Âu Tử Kỳ định mở miệng bên đột nhiên vọng xuống thanh.

      -Là ai mới sáng ra liền ồn ào như vậy? để cho người khác ngủ nữa à?

      Tất cả đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Âu Tử Tuyết biết khi nào đứng đó, khuôn mặt ngái ngủ, vươn người ngáp cái. Hai cha con Âu thị sắc mặt tốt chút nào. Lại để bắt gặp chuyện này, e rằng rất đau lòng. Âu Thiên Lãnh trầm nhìn Hàn Thiên Dật, quát:

      -Đủ rồi, Âu gia ta tuyệt đối chấp nhận chuyện này. Các ngươi lập tức cút khỏi đây cho ta.

      Lục Sắc Vi ánh mắt lóe lên mấy tia tính toán, rời khỏi lồng ngực của Hàn Thiên Dật, tiến đến chỗ Âu Tử Tuyết, vẻ mặt đau khổ cầu xin:

      -Âu tiểu thư, tôi biết như thế này là bất công với , nhưng mà tôi với Dật là lòng nhau. Xin , thành toàn cho chúng tôi được ?

      xong còn giả vờ thút thít mấy cái, bộ dạng ủy khuất vô hạn, hai mắt long lanh chực trào nước mắt, khiến cho người khác muốn ôm vào lòng an ủi vỗ về. Tất nhiên, Hàn Thiên Dật cũng có ngoại lệ, tiến đến ôm ta vào lòng, vẻ mặt thương tiếc vỗ về:

      -Vi nhi, em cứ yên tâm, cho dù thế nào nhất định cũng hủy hôn với ta. đời này, người nhất chỉ có mình em thôi.

      Lục Sắc Vi ánh mắt đắc ý liếc nhìn Âu Tử Tuyết, nghĩ tức điên lên mà mắng chửi ta, nhưng ngờ chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Âu Tử Tuyết. Hàn Thiên dật ngước đầu nhìn , vẻ mặt khinh miệt, gằn từng tiếng:

      -Âu Tử Tuyết, tốt nhất là biết điều hủy hôn . Loại đàn bà lẳng lơ như , tôi tuyệt đối bao giờ chấp nhận đâu.

      Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh tức đến mức mặt đều đỏ bừng, định mở miệng hai bóng người đột nhiên phóng vào. Nhìn kĩ lại, ngờ chính là chủ tịch tập đoàn Hàn thị cùng phu nhân của mình, đồng thời cũng là ba mẹ của Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật hai mày chau lại, dường như rất là khó chịu. Nếu như ba mẹ can thiệp vào khó mà hủy hôn ước với ta rồi.

      Hàn Lãng cười cười như muốn giải hòa, đưa tay kéo hai cha con của Âu thị xuống, tỏ vẻ xin lỗi:

      -Lão Âu, tiểu tử này đều là trẻ tuổi non dạ nên mới làm ra chuyện này. Ngươi cũng đừng chấp nhặt nó làm gì. Việc hủy hôn chắc chắn có xảy ra đâu, ngươi yên tâm .

      Hàn phu nhân ngồi bên cũng liên tục tiếp lời, sau đó quên quay qua hung hăng trừng Hàn Thiên Dật cái. Thằng nhóc này đúng là thể khiến bà ngừng lo lắng mà, cư nhiên bị con hồ ly tinh dụ dỗ, đòi hủy hôn với Tuyết nhi. tên gọi Lục Sắc Vi kia bà vừa nhìn biết là loại người giả tạo gian xảo, hiểu sao lại có thể mê hoặc con trai bà.

      Nhìn hai vị trưởng bối Hàn gia ra sức làm hòa với Âu Thiên Lãnh khiến Lục Sắc Vi vô cùng tức giận, hai tay gần như vò nát tà váy. Hàn Thiên Dật cũng oán hận kém, trực tiếp đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Âu Tử Tuyết, quát:

      -Âu Tử Tuyết, đúng là kẻ vô liêm sỉ, vì muốn níu chân tôi liền gọi cả ba mẹ tôi đến đây. cho biết, hôm nay dù bất cứ giá nào tôi cũng phải hủy hôn với .

      Ba mẹ của Hàn Thiên Dật cơ hồ là tức đến hộc máu, hai người bọn họ ở đây ra sức làm hòa, con trai họ lại dám những lời như vậy. Hai người vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp thanh của Âu Tử Tuyết sớm hơn bước vang lên:

      -Hàn thúc, Hàn , hai người cũng thấy rồi đó. Hôm nay những đem bạn đến ra oai với con mà còn buông lời sỉ nhục con như vậy, hai lý do này đủ để con hủy mối hôn này rồi chứ?

      Sáu người đứng đó thần sắc ngốc trệ đứng yên nhúc nhích, tựa hồ còn chưa tiếp nhận được này. Âu Thiên Lãnh và Âu Tử Kỳ là hai người tỉnh lại đầu tiên, sắc mặt cực kì vui mừng. Vợ chồng Hàn Lãng sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng con trai mình thêm cái nữa. Hàn Thiên Dật lại là bộ dạng thể tin được, mà Lục Sắc Vi ánh mắt oán hận ngừng. Âu Tử Tuyết lạnh nhạt nhìn Hàn Thiên Dật, nhấn mạnh thêm câu:

      -Hàn thiếu, phiền nhớ kĩ cho, hôm nay phải là hủy hôn, mà là tôi hủy hôn. Từ nay về sau, chúng ta còn bất kì quan hệ gì với nhau nữa. tốt nhất đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8

      Hàn phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt mong chờ nhìn Âu Tử Tuyết, do dự hồi liền hỏi:

      -Tuyết nhi, việc này thể cứu vãn sao?

      Âu Tử Tuyết hơi gật đầu, vẻ mặt có chút ôn hoà, đáp:

      -Hàn , việc này tự nhiên thể thay đổi. Nhưng mà người yên tâm, quan hệ giữa hai chúng ta vì vậy mà rạn nứt. Người vẫn là Hàn tốt nhất của ta.

      Âu Tử Tuyết từ trong truyện biết được hai vợ chồng Hàn thị đối với nguyên chủ thực rất quý và cưng chiều, luôn bênh vực nguyên chủ. Vậy nên đối với hai người này hảo cảm cũng rất nhiều. Đáng tiếc Hàn phu nhân trong truyện vì ngăn cản nữ chủ với con trai mình liền bị nữ chủ thiết kế mưu hại chết. Ngay cả Hàn Lãng cũng thoát khỏi độc thủ của ta, theo bước Hàn phu nhân mà .

      Nghĩ đến hai người này đối với mình tệ, Âu Tử Tuyết quyết định cứu hai người. Sau đó tìm cách lột luôn mặt nạ của nữ chủ, để mấy nam nhân kia sáng mắt ra chút. Dù sao từ lúc đọc truyện rất ngứa mắt nữ chủ rồi.

      Bên dưới, Hàn Lãng cùng Hàn phu nhân hung hăng kéo Hàn Thiên Lãnh về nhà. Lục Sắc Vi chỉ đành vội vã đuổi theo, căn phòng thoắt cái trở nên yên tĩnh hẳn ra. Âu Tử Tuyết vươn người ngáp dài phát, nhanh nhẹn quay lại phòng ngủ, trước khi còn dặn với lại câu:

      - hai, trước tám giờ đừng gọi em dậy nhé!

      Dứt lời liền đóng lại cửa phòng, lăn ra ngủ thẳng. thể , khoảng thời gian 2 năm làm học sinh khiến hình thành thói quen lười biếng này, nếu là ngày nghỉ tuyệt rời giường trước tám giờ.

      Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh vẻ mặt bất đắc dĩ lần lượt rời . Âu Thiên Lãnh đến thư phòng làm việc, còn Âu Tử Kỳ lại tiếp tục vào bếp thực sứ mệnh cao cả của mình. Dì La dọn dẹp bếp trông thấy bước vào thực là khóc ra nước mắt. Thiếu gia a, tôi cũng lớn tuổi rồi, người tha cho tôi a!!!

      Tám giờ rưỡi sáng, Âu Tử Tuyết rốt cuộc rời khỏi giường. mang theo vẻ mặt còn chút ngái ngủ, lười biếng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ bộ màu xanh biển, sau đó xuống bếp tìm đồ ăn.

      Lúc bước vào phòng bếp, hai mắt Âu Tử Tuyết nhịn được mà trợn ngược lên. Phòng bếp bây giờ chẳng khác gì bãi chiến trường khổng lồ. Ở phía kia, hai Âu Tử Kỳ của chật vật chiến đấu với mớ dụng cụ làm bếp, khó khăn đem cái trứng và bánh mì có phần cháy đen lên đĩa.

      Âu Tử Kỳ nhịn được thở dài hơi. Xem ra đối với việc này thực có chút năng khiếu nào rồi. Chỉ đơn giản chiên quả trứng, từ sáng tới giờ chiên gần năm mươi lần mà vẫn được. Bánh mì nướng lại căn chuẩn thời gian, gần như toàn bộ đều cháy hết. Haiz, như thế này làm sao dám đưa cho Tiểu Tuyết ăn đây.

      Âu Tử Tuyết nhìn vẻ mặt rầu của Âu Tử Kỳ khỏi bật cười, sau đó nhanh chóng bước vào. Âu Tử Kỳ vừa trông thấy vẻ mặt biến đổi, lập tức đem trứng và bánh mì giấu ra sau lưng, lắp bắp:

      -Tiểu...tiểu Tuyết, em xuống từ lúc nào vậy?

      Âu Tử Tuyết trả lời, chỉ tiến tới trước mặt , giơ tay:

      - hai, đưa em cái đó .

      Âu Tử Kỳ cảm thấy rất mất mặt, thứ này làm sao có thể để cho tiểu Tuyết ăn được chứ? Nghĩ thế, lùi lùi về sau mấy bước, cười gượng gạo:

      -Tiểu Tuyết, mấy thứ này cũng hay đâu, em ngồi xuống , dì La làm bữa sáng cho em.

      Âu Tử Tuyết nhướng mày tỏ vẻ vui, bàn tay vẫn chìa ra phía trước, kiến quyết :

      -Đưa em.

      Âu Tử Kỳ rốt cuộc chịu thua, thu hết cam đảm mới dám đặt trứng và bánh mì lên bàn. Âu Tử Tuyết cúi đầu nhìn thức ăn, xong lại ngước lên nhìn khiến đỏ bừng mặt. Mất mặt, thực là quá mất mặt rồi. Hừ hừ, nhất định phải tìm cách học nấu ăn cho tốt, vãn hồi lại mặt mũi lần này mới được.

      Dì La đứng bên cười thầm, thiếu gia, đây là quả báo a!!! Haiz, thứ này sao tiểu thư có thể nuốt nổi chứ. Vẫn là bà nên làm đồ ăn khác tốt hơn. Ngay cả Âu Tử Kỳ cũng nghĩ chắc đem thứ này vứt vào thùng rác, nhưng mà...

      Ngoài dự đoán của hai người, Âu Tử Tuyết lại ngồi xuống ăn rất ngon lành. Cả hai trợn mắt lên, tỏ vẻ thể tin được. Âu Tử Kỳ thân là người làm cùng dì La thân là người đứng bên giám sát tự nhiên là hiểu được mức độ kinh khủng của nó. Âu Tử Kỳ vội phóng tới trước mặt , tay với ra muốn giành lấy thức ăn, :

      -Tiểu Tuyết, thứ này rất khó ăn, mau để hai đổ nó .

      Âu Tử Tuyết bưng thức ăn né sáng bên, mỉm cười nhìn :

      - hai, đây là vất vả thức dậy sớm để làm cho em, sao có thể đổ được. Em nhất định ăn hết thứ này.

      Âu Tử Kỳ thực cảm động đến phát khóc, hai mắt có chút hồng hồng. Dì La cũng thấy rất vui, tiểu thư đúng là rất tốt. Âu Tử Tuyết vẫn tập trung xử lý phần thức ăn của mình. Hơi đắng chút, nhưng vẫn ăn tốt, sao.

      Ăn uống xong xuôi, Âu Tử Tuyết cực kỳ tự giác đem bát đĩa dọn sạch bỏ vào bồn, sau đó dưới giám sát của Âu Tử Kỳ uống hết ly sữa lớn mới được thả . Âu Tử Tuyết xoa xoa cái bụng, cảm thấy quá no. Nhưng mà cũng rất vui, hai đối với tốt.

      tại là nghỉ hè, Âu Tử Tuyết cũng phải học. ngồi mở laptop lướt hồi, đặt mua cái tủ sách lớn, lại chọn căn phòng trống trong nhà, xây dựng thiên đường riêng của mình. Lướt thêm hồi, lại mua thêm cái tủ lạnh mini, cái tivi màn hình lớn, cái giường cỡ vừa và các loại máy chơi game. Đợi hàng giao đến, thanh toán, sắp xếp xong xuôi, Âu Tử Tuyết quyết định dạo hồi để tìm thứ lấp đầy cái tủ sách trống rỗng của mình.

      Chương 9

      Âu Tử Tuyết chép miệng nhìn bộ ngực của mình trong gương, cảm thấy may mắn. Hoàn hảo, có lớn lắm, dùng vải quấn cẩn thận chút lo bị vướng víu rồi. Thực ra nguyên nhân Âu Tử Tuyết hay dùng vải quấn chặt ngực lại là vì năm xưa tiếp nhận huấn luyện từ , lúc đó có ngực, hoạt động tương đối thoải mái, nhưng khi bắt đầu lớn dần, ngực cũng lớn ra, đám nam nhân trong tổ chức cứ hay nhìn chằm chằm vào đó, lại thêm có ngực khi hoạt động ngực cứ nảy lên nảy xuống rất bất tiện nên quấn lại luôn cho gọn. ( tiểu điệp: Em là em bó tay với chị luôn rồi :v)

      Âu Tử Tuyết nhanh chóng quấn gọn bộ ngực của mình lại, mặc chiếc áo thun màu trắng in chữ Los Angeles màu đen cùng chiếc quần jean lửng. Mang vào đôi giày thể thao cực chất mới mua hôm qua, đội lên chiếc nón lưỡi trai màu rượu vang, khoác ba lô lên vai. tại sẵn sàng cho cuộc càn quét của mình.

      Rời khỏi nhà từ lúc còn sáng sớm, Âu Tử Tuyết chầm chậm bước đường, thong thả ngắm nghía cảnh vật xung quanh. Tiết trời buổi sáng vô cùng mát mẻ, khí trong lành khiến cảm thấy rất thoải mái. Bước chân có phần nhanh hơn chút, Âu Tử Tuyết quyết tâm ngày hôm nay phải tìm được nhiều truyện hay, lấp đầy tủ sách, dựng nên thiên đường riêng cho bản thân mình.

      Mở ra tờ danh sách những nơi có truyện hay mà mình tìm được hôm qua, Âu Tử Tuyết nhanh chóng xác định mục tiêu đầu tiên: hiệu sách cũ bên trong ngõ phía bên trái cách đây năm trăm mét. Theo như thông tin thu được tối qua, nơi này có ít những cuốn sách cũ rất hay, những bộ truyện xuất bản từ lâu, còn thị trường, ở đây cũng có. Âu Tử Tuyết gật gù, nghe rất tồi, mong là nó khiến thất vọng.

      Bốn giờ hai mươi lăm phút buổi chiều, Âu Tử Tuyết sau khi càn quét lượt các hiệu sách tìm được rất nhiều truyện hay. Bởi vì quá nhiều, thể mang hết về nhà nên chỉ chọn ra ít trong số đó bỏ vào ba lô, còn lại thuê người chở về, có lẽ ngày mai là tới. Mang theo tâm trạng hạnh phúc, Âu Tử Tuyết nhảy chân sáo vui vẻ về nhà. Nhưng mà chưa được bao xa xuất cảnh tượng rất là ngứa mắt: đám ba, bốn mươi người tay cầm gậy gộc vây quanh nam nhân trẻ tuổi, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nam nhân kia. Nam nhân kia khuôn mặt thực vô cùng tuấn mỹ, nhưng cũng lạnh lùng. Mặc dù bị nhiều người vây xung quanh như vậy, nhưng lại hề hoảng hốt chút nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh. nhìn gật gù tỏ vẻ tán thưởng, đúng là tệ.

      Bởi vì người này khiến thuận mắt nên quyết định giúp phen. Âu Tử Tuyết tiến lên hai bước, đứng đối diện đám người, cười mỉa:

      - đám người như vậy lại vây đánh người, đúng là biết nhục là gì mà.

      tên trong đám đó bước ra, cầm gậy chỉ thẳng vào mặt , quát:

      -Nhóc con, mau cút cho ta. Bằng chớ trách chúng ta vô tình.

      tên tỏ vẻ dâm đãng bước ra, bắt đầu buông lời trêu ghẹo, tay đưa tới định sờ má .

      -Tiểu mỹ nhân, theo đại gia về nhà , đại gia ....Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!

      Tên này còn chưa kịp chạm vào bị bẻ gãy tay, hoảng sợ lùi lại. Âu Tử Tuyết nhếch môi cười lạnh, đem ba lô vai ném qua phía nam nhân trẻ tuổi kia, :

      -Cầm giúp tôi.

      Dứt lời liền lao thẳng vào đám người kia, hạ tên gần nhất bằng cú đấm vào mặt. Tên to con nhất trong đám người hình như là thủ lĩnh, lập tức chỉ huy đàn em của mình xông lên. Đồng tử Âu Tử Tuyết co rụt lại, ánh mắt loé lên mấy tia lạnh lùng. Mấy tên này phải là loại du côn bình thường, tuyệt đối là người trong giới hắc đạo. Mặc dù phải là loại sát thủ đỉnh cấp như , nhưng dùng để giết mấy người bình thường vẫn dư sức.

      Âu Tử Tuyết cả người nhiều thêm mấy phần nghiêm túc, tốc độ cũng tăng lên. nhanh như cắt cúi đầu né cây gậy tên thủ lĩnh vung tới, chân chuẩn xác đá vào thứ của quý kia. Tên thủ lĩnh hét thảm tiếng, cả người khuỵu xuống, ôm lấy của quý của mình, nhìn oán độc. Nhưng còn chưa kịp mở miệng tặng thêm cước vào cằm khiến bay ra xa, trực tiếp bất tỉnh nhân .

      Những tên khác đối với việc thủ lĩnh bị đánh bay chút chú ý, trực tiếp lao vào tấn công. Âu Tử Tuyết liếm liếm môi, hai mắt tràn chiến ý, lao tới tấn công. Cùi chỏ thúc thẳng vào thái dương tên gầy gò phía bên phải, sau đó nhanh nhẹn búng người sang trái né những đòn tấn công, tay đổi thành trảo bắt lấy bả vai tên, mạnh mẽ bẻ gãy xương vai rồi tiện tay ném qua bên.

      Lúc này đám người có chút hoảng sợ vì tàn nhẫn và mạnh mẽ của , nhưng vẫn chưa lùi lại. Âu Tử Tuyết như hổ vào bầy dê, thỏa thích ra chiêu. Nam nhân đứng ngoài ánh mắt có chút kiêng kị, khẽ nuốt ngụm nước bọt. Cái này...thực là nữ nhân sao? Sao lại có thể cường thế như vậy? Mặc dù tự tin có thể đánh bại toàn bộ những kẻ này, nhưng dính chút vết thương, ê ẩm mấy ngày là thể tránh khỏi. Dù sao người ta vẫn mãnh hổ nan địch quần hồ mà, và vẫn luôn tin vào câu này. Thế nhưng mà nhận thức của hôm nay cơ hồ là hoàn toàn sụp đổ.

      Nhìn đứng giữa vòng vây mà cứ như ở chỗ người, chiêu chiêu uy mãnh đem những kẻ kia đánh bại, bản thân ngược lại tổn hao cọng tóc nào, rùng mình. Nhìn kĩ thêm chút nữa, thiên a, ta thậm chí còn thở gấp hay đổ mồ hôi gì cả. Đây có thực là con người nữa vậy hả trời!!!!

      Lại thêm mười lăm phút trôi qua, triệt để đứng hình. vừa tung ra cước cuối cùng kết thúc trận chiến, sau đó tiến về phía . cái nữ nhân đáng sợ.

      Âu Tử Tuyết tiến tới chỗ nam nhân, chìa tay ra. Nam nhân tưởng đòi tiền, lập tức rút trong túi ra cái thẻ tín dụng đặt vào tay . Âu Tử Tuyết sắc mặt đen sì, nhướng mày nhìn . tưởng chê ít, lại lấy ra thêm cái, đưa cho . Lần này Âu Tử Tuyết trực tiếp phát khùng, hung hăng cốc đầu phát, mắng:

      -Đầu óc có vấn đề à? Đưa mấy thứ này cho tôi làm gì? Tôi là đưa ba lô của tôi kia kìa!!

      Dứt lời liền đem hai cái thẻ ném lại cho . Nam nhân lúc này mới sực nhớ ra, ngượng ngùng trả lại ba lô cho . đưa tay cầm lấy ba lô, đeo lên vai, sau đó nhìn , hỏi:

      - cảm ơn tôi tiếng à? Tôi vừa mới cứu đấy.

      Nam nhân kia tự nhiên thể nhận bản thân vừa được cứu được. Điều này quá mất mặt rồi. Bởi thế, gân cổ lên cãi:

      -Ai cần giúp, mình tôi cũng có thể dễ dàng hạ hết bọn chúng rồi.

      Âu Tử Tuyết hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:

      -Vậy nghĩa là tôi nhiều chuyện rồi?

      Nam nhân tính sĩ diện rất cao, gật đầu thừa nhận, nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ. Âu Tử Tuyết lạnh nhạt gật đầu xin lỗi, sau đó thêm bất cứ lời nào, tiến thẳng về nhà. được mấy bước, đến trước gốc cây, đột nhiên đấm mạnh vào đó phát khiến cả cái cây rung lên, từ bên tên trung niên cầm máy ảnh rơi xuống, nhưng chưa kịp làm gì bị giáng vào đầu cú trời giáng, trực tiếp ngất .

      Âu Tử Tuyết đưa tay lên tùy tiện nhìn vết máu do đánh vào thân cây mà có, cũng để ý gì, quay đầu mà thẳng, trước khi còn ném lại câu:

      -Tự giải quyết cho tốt.

      Nam nhân sắc mặt vô cùng phức tạp, trong lòng nảy sinh ra thứ cảm xúc kỳ lạ. Lặng lẽ gạt thứ cảm xúc kia ra khỏi đầu, nhấc điện thoại gọi thủ hạ đến đem tên trung niên này về điều tra. muốn biết ai là kẻ gài bẫy , sau đó khiến cho kẻ đó hối hận vì được sinh ra đời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :