1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ cầm đồ của ác hoàng tử

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nữ cầm đồ của ác hoàng tử
      Ô Lông Trấn hệ liệt – Chi Nhất
      Tác giả : Hà Vũ

      *****
      Edit: Quảng Hằng


      Văn án



      "Ác phu khó chơi, tiểu nữ nhân biết cảm tình là gì , thuần phu xấu hổ.

      Mỹ nhân khó truy, nam nhân hoa tâm trong tình trường là con sói, sủng thê thực rêu rao."
      Nguyên Dắng, đường đường là ông chủ hiệu cầm đồ Ô Long Trấn, tự cho là phong lưu tiêu sái, tuấn dật ôn nhã,

      Cả đội người ái mộ rồng rắn kéo dài phía sau toàn chỉ lấy chữ để “Nguyên tiêu” tự xưng, người rồi lại người

      Nhiều đến nhiều kể xiết. Nhàn đến vô Nguyên Dắng đại gia trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh,

      Mỗi ngày cùng “Nguyên tiêu” Liếc mắt đưa tình, ngày qua ngày tự do tiêu dao.

      Thẳng đến khi, nữ nhân gọi là Nguyễn Chân Chân xuất , nàng thanh lệ lãnh ngạo,

      Làm cho hội trưởng“Nguyên tiêu” nhất thời tâm thần xôn xao, mới muốn tiến lên bắt chuyện cùng mỹ nhân,

      Ai biết, mỹ nhân khó dây vào, ràng đem bạch diện thư sinh đánh văng xa,

      Vết thương đó làm cho nằm giường rất nhiều ngày, hơn nữa muốn nàng bồi thường ngàn lượng?

      Người nọ là thổ phỉ sao? Chẳng qua chỉ là vết thương mà thôi, thế nhưng lại đòi nhiều ngân lượng như vậy?

      Tức giận đến mức Nguyễn Chân Chân hận thể lại đá cước, dứt khoát tiễn luôn,

      đòi tiền có, đòi mạng , mà Nguyên Dắng đại gia này cũng là sảng khoái,

      Sớm tính toán sẵn, cần tiềncũng cần mạng của nàng,

      Chỉ cần nàng đem bản thân “Cho ”, cuối cùng còn biết sống chết lên tiếng cầu,

      là suốt đời này được chuộc thân, hai là đêm đêm giúp làm giường ấm áp...



      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Khủng Long thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nữ cầm đồ của ác hoàng tử
      Edit: Quảng Hằng



      Câu chuyện này về chàng trai cung nữ (nàng là sát thủ) suốt bao năm, hoàng cung tranh đoạt chàng thích những tranh đấu đó, lặng lẽ theo bà bà đến cư tại Ô Long Trấn, nhưng vẫn nguoi tìm kiếm người xưa, đến lần, có chuyện xảy ra, cây đổ bầy khỉ tan, chàng mới nhân cơ hội đó cứu người , mạo danh sư phụ nàng ấy, dụ nàng ấy đến Ô Long Trấn, thế là thỏ trắng bị con sói xám ngắm nghía lâu, tìm cách nuốt trọn đường giãy dụa.


      Mình mê tác giả Hà Vũ, nhưng cũng như bao truyện khác có đôi chút mình cũng cảm thấy ko thik điểm nào đó trong chuyện nhưng có nghĩa mình bỏ qua câu chuyện hay như thế ^^!

      Tiết Tử



      thời loạn thế.

      Thời đại Hậu Chu tên hiệu Nguyên Niên, đại tướng Triệu Khuông Dận phát động Trần Kiều binh biến, sửa quốc hiệu là Tống, từ nay Đại Chu triều tan thành mây khói. Theo kinh tương, sau Thục, Nam hán, Bắc Hán, Ngô Việt các vương triều lần lượt diệt vong, thời của Ngũ Đại Thập quốc cuối cùng cũng đến hồi suy tàn, chỉ còn lại Nam Đường có thế lực cường mạnh.

      Trận chiến này, khiến cho dân gian nhiều năm rối loạn, dân chúng lầm than, núi sông từng đẹp như thế, thời trước mắt chỉ là tang thương.

      Mọi người chịu đủ bi thương của chiến tranh, hằng ngày sống trong hoảng sợ. Rất nhiều người đều suy nghĩ, trong thiên hạ, biết tìm đâu ra nơi cực lạc để có thể an cư lạc nghiệp, sanh con dưỡng cháu? Địa phương như thế liệu có tồn tại hay ? Nếu thực co chỗ như vậy, nó ở nơi nào?

      Dần dần, rất nhiều người bắt đầu hoài nghi niềm tin về nơi đó , xa xứ, chỉ vì tìm kiếm cõi gọi là Cực Lạc trong lòng, hoặc hy vọng nho .

      Khi bọn họ rốt cục đến chỗ này, chần chờ cũng suy tư về chốn đào nguyên thế nhân lần tìm thấy, là ở vùng núi Tây Nam xa xôi, trấn ba mặt giáp giới biên thuỳ sao? Ở nơi diện tích lớn này dân cư nhiều ít, phong cảnh đẹp xấu, là quê hương tốt đẹp bọn họ muốn cố gắng tìm kiếm sao?

      Núi đây, sông đó, vòng trăng lưỡi liềm ra ở phía chân trời, thấy thế nào, tựa hồ đều có thể mơ hồ nhìn thấy ra , góc ấm áp thân tình.

      Chỉ trừ những người ở nơi này. Đó là đám người rất kỳ quái , chủ khách sạn thấy tiền sáng mắt, trầm ít lời là ông chủ bán quan tài, nhát gan sợ phiền phức lại quỷ kế đa đoan tư thục tiên sinh, giảo hoạt lại độc miệng phòng thu chi...... A! Còn có nữ đạo sĩ chiếm lấy đạo quan núi lại chỉ từng thấy nàng ăn rồi làm, mặt mỗi người đều lộ ra quỷ dị cùng thần bí.

      Nhóm người này, có thể cũng trải qua vô vàn đau khổ cùng tang thương mới tìm được nơi này hay ? Ở trong này khai khẩn, canh tác, dưỡng thực, sinh sống, tại trấn có tiếng tăm gì , nhàn nhã xem người qua đường ,xuyên qua mà thành phong cảnh, cười nhìn trời hạ mưa gió nổi lên bốn phía, cùng với hồi lại hồi hận tình thù...... Hơn nữa gian khổ, trung thành, cố chấp, cũng toàn tâm toàn ý bảo vệ trấn hoà bình này.

      Ai biết được?
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Nữ cầm đồ của ác hoàng tử

      Edit: Quảng Hằng


      Câu chuyện này kể về trấn có tên là Ô Long Trấn, nơi này có thể phải tầm thường, thuộc dạng ngọa hổ tàng long, toàn những nhân vật đặc biệt trong chốn triều đình, hay giang hồ đến đây để cư, tranh với đời, có người là hoàng tử, công chúa tiền triều, người là đồ tể chuyên giết mướn, thần y bị câm chuyện, và còn rất nhiều rất nhiều người kì lạ nữa mà QH chưa đọc hết, họ độc đáo thâm hiểm, nhưng cũng đầy nghĩa khí, tạm thời mình chỉ ed quyển này, còn truyện khác mình chưa có thời gian để nghía đến ^^!




      magenta;Chương 1


      <img class="alignnone size-full wp-image-29940" title="565711_36333_657521_cccy" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/565711_36333_657521_cccy1.jpg" height="359" width="590" />




      buổi đầu hạ. Bên trong hoàng thành cung, lá sen dưới hồ xanh mát mắt, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú tràn đầy buồn bã và bực mình.

      Thực phiền, địa phương quỷ quái này có thứ gì có thể khiến cho hứng thú. Di? Bên cạnh ao khi nào lại xuất cung nữ gần mười tuổi gầy gò...... trán có thương tích, còn chảy máu.

      Nàng là ai? Chẳng lẽ là thị nữ của Hầu gia vương triều Bắc Hán có quyền thế nhất đây sao?

      Hừ, ra Tín Dương Hầu thoạt nhìn bất nam bất nữ, chỉ có ở trước mặt hoàng gia gia thổi kéo đàn hát, lấy lòng khoe mã, còn có thể đánh người......

      Nguyễn Chân Chân đến nay còn nhớ , ngày nàng đến Ô Long Trấn đó là ngày mùng tám tháng tư, vừa vặn là ngày Phật đản.

      Ô Long Trấn, hoàn toàn tầm thường, thậm chí ngay cả bản đồ cũng tìm thấy địa phương này, luôn luôn tồn tại cách lặng lẽ.

      Nàng sư phụ vì sao lại ra lệnh cho mình tới nơi này, nhưng sư phụ chọn chỗ này, nàng duy nhất có thể làm đó là hạ tâm mà chờ đợi.

      Chỗ này thoạt nhìn có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ nàng lại thích nơi này. người luôn luôn đối với bất kỳ việc gì bên người đều hờ hững coi thường như Nguyễn Chân Chân mà , là chuyện làm người ta kinh ngạc đến cỡ nào!

      Ở trong này, nàng lần đầu cảm giác được khí có thể trong lành như thế, thái dương là xán lạn như vậy, các em bé nơi đây có thể tươi cười rất thoải mái. Hằng ngày chờ đợi sư phụ đến như hẹn, nàng thường xuyên mình ngồi ở chân núi đầu Trấn tây, cái gì cũng làm, chỉ là lẳng lặng hít thở.

      Thời gian lâu, nàng gần như sắp quên mất, con người, nên hít thở thanh thản như thế nào

      có mùi máu tanh, có hơi thở chết chóc, cũng cần sồng ttong lo sợ. Chỉ là, lặng lẽ thở, bởi vì còn sống.

      tháng trước, Tín Dương Hầu Bắc Hán quốc bị thánh thượng giáng chỉ định tội đột nhiên mất tích, hầu phủ bị cấm quân tịch biên tài sản, nàng thân là nữ quyến trong phủ bị bắt áp lưu đày. đường lưu đày, ràng truyền đến tin tức Bắc Hán quốc bị Đại Tống diệt quốc, trong lúc nhất thời, vô luận là quan binh hay là tù phạm, tất cả mọi người chỉ có thể làm chim trong rừng, lập tức giải tán chạy tán loạn.

      Nàng có chỗ để , chỉ có thể rài đây mai đó ,vô định, thẳng đến khi ở trấn Tây Nam phát tin tức sư phụ lưu lại, mệnh lệnh nàng đến Ô Long Trấn trước chờ , cho nàng tự do mà nàng tha thiết ước mơ.

      Đó là lời hứa vô cùng hấp dẫn! Vì thế nàng mình ra , hỏi thăm phương hướng đến Ô Long Trấn, gặp núi trèo núi, gặp sông vượt sông. Khi nàng đứng ở mảnh khe sâu của lối vào, mới giật mình thấy mình từ mùa xuân khi tuyết còn đọng cành, đến hoa dại nở rộ đầu hạ, nàng đằng đẵng được hai tháng rồi!

      Nhưng nơi này, phải là chốn đào nguyên thế nhân lần tìm thấy, cũng có cư dân nhiệt tình hiếu khách nghênh đón nàng, thậm chí ngay từ đầu liền tận lực làm khó dễ cùng vắng vẻ nàng. Nhưng nàng trừ lưu lại, còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy khó dễ cùng vắng vẻ làm người ta căm tức.

      Nàng thân phong trần mệt mỏi, vừa đói vừa mệt đứng ở lối vào thôn trấn, dưới gian nhà rách nát núp bòng dưới gốc cây cổ thụ già nua, nghiêng ngả, đối mặt với năm sáu người ngồi nghiêm chỉnh, xem ra là nam nữ đương gia có thể thay trong trấn tác chủ.

      “Ta , ngươi tên là gì?” Đầu tiên mở miệng là nữ nhân, vẻ mặt đầy phấn son giống như cần tiền, mặt trái xoa lại trái đỏ ửng như như mông khỉ, làm người ta nhìn ra tuổi.

      “Nguyễn Chân Chân.” Nàng trả lời cẩn thận.

      “Mấy tuổi rồi?” Câu hỏi thay đổi người, nam nhân ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc áo màu trắng áo dài đầy kiêu ngạo, , đáy mắt lại giấu giếm vô số mưu quỷ kế.

      “Mười chín.”

      “Ngươi muốn ở Ô Long Trấn bao lâu?” Khôi ngô tráng kiện, cuốn ống quần, nam tử trẻ tuổi bộ dáng nông phu thà chất phác cười với nàng , hai hàm răng trắng như tuyết rất chói mắt.

      “Ta xác định, chờ người ta muốn tìm đến đây, rời .”

      “Nga, như vậy a.” Mọi người liếc nhau, vẻ mặt hiểu mà , giống như truyền cho nhau tin tức gì.

      “Nếu chỉ là tạm thời lưu lại, vậy tốt rồi.” Bên cạnh bàn là nam tử chuyện nhã nhặn thoạt nhìn rất dễ chuyện, vừa đánh bàn tính, vừa xem sổ sách.

      “Vậy xin hỏi, ta tạm thời có thể lưu lại ?” Điếm có điếm chương (điều lệ), tự có tự quy, trấn là do những người này cai quản, Nguyễn Chân Chân đương nhiên muốn biểu ra tính chất đặc biệt người dân lành vĩ đại, môi khẽ cười, nụ cười vừa đáng vừa ngại ngùng.

      “Có thể, nhưng ngươi phải tìm việc làm, người rảnh rỗi dễ dàng gây rắc rồi cho nên cũng thể ở . Dựa theo quy cũ của trấn này, chỉ cần có thể tìm được việc làm ở trấn này, ngươi có thể lưu lại.”

      Nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia tươi cười giả tạo so với nàng còn muốn đáng hơn, còn mặt mồm miệng lanh lợi giải thích : “ tại thói đời xảo trá, bên ngoài loạn lạc, dám tùy tùy tiện tiện cho những người liên quan vào trấn, nếu là nguy hại đến an nguy cùng sinh kế của dân trong trấn, chính là chúng tôi có lỗi, nương có đúng ?”

      “Đương nhiên, đại nương rất đúng.” Nữ nhân này dễ chọc, Nguyễn Chân Chân cố ý kêu ngọt.

      Đại nương? Sắc mặt mọi người đều thay đổi hạ, lại cực lực chịu đựng hé răng. Chỉ có nữ đạo sĩ trang điểm trẻ tuổi bưng bát trà uống nước, “Phốc xích!” Bỗng chốc phun ra toàn bộ, ôm bụng cười đến cười run rẩy hết cả người.

      “Khanh khách...... Ngoan !” Nữ nhân kia cũng giận, cười hì hì nhìn Nguyễn Chân Chân từ xuống dưới.

      Ngô, này tiểu nha đầu lừa đảo này đúng là tỷ muội hài hước, tuy rằng lặn lội đường xa, toàn thân còn dính bụi đường và mặt mũi lấm lem, vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhắn xinh xắn như đóa hoa . Mày cong vòng nguyệt, đẹp và quyến rũ mê người, đặc biệt là cặp mắt xinh đẹp kia, chứa khí cùng ngạo khí, bộ dáng kiêu ngạo siểm nịnh, giọng nhanh chậm, nhìn ra được là người tập võ, hơn nữa công phu tựa hồ còn tồi.

      “Vậy xin hỏi các vị, ta nên đến nơi nào tìm việc làm?” Bị người ngầm đánh giá, đồng thời Nguyễn Chân Chân cũng thầm đánh giá đối phương.

      Theo bề ngoài cũng khí chất , những người này đều phải dân sống trong trấn nhiều thế hệ, người có chút che giấu khí chất giang hồ vẫn có thể nhìn ra, thoạt nhìn sâu lường được, thậm chí mang theo khí chất quý khí bức người.

      Những người này cũng dễ chọc. Đây là kết luận mà Nguyễn Chân Chân quan sát. Nhưng mà binh đến tướng đỡ thôi, nàng chỉ có thể kiên trì ở lại chờ sư phụ. “Trước tiên là về ngươi biết làm gì ?” Mang túi da đựng cung tên lưng, cầm kéo “Răng rắc sát” tu bổ lông chim tên, thợ săn trẻ tuổi đặt câu hỏi.

      “Dạ?” Nguyễn Chân Chân cau đôi mi thanh tú, trong mắt lóe nghi hoặc.

      là hỏi ngươi sở trường về cái gì.” Nữ đạo sĩ người chân lời thẳng thắn nhắc nhở: “Chính là có thể trồng trọt, nấu nướng, tính toán sổ sách, thêu hoa, ngươi biết làm gì ?”

      Trồng trọt? Nấu nướng? Tính toán sổ sách? Thêu hoa? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên trận. Muốn ở lại chỗ này, phải làm việc này sao? Nàng bất quá là ngắn ngủi lưu lại, cũng phải nhận lời mời làm việc, sao phải tham gia cuộc thi này?

      “Trừ bỏ những thứ đó, giết gà mổ trâu, trêu chó chọc mèo, biết làm gì cũng được.” Nữ đạo sĩ đầy vẻ cổ vũ .

      biết giết người có thể xem như sở trường hay ? Nguyễn Chân Chân thầm cười khổ trong lòng, bất đắc dĩ lại xác định trả lời: “Ta...... biết mỗi thứ chút, có thể thử trước ?”

      “Có thể!” Vài người châu đầu ghé tai phen, xem ra thảo luận muốn nàng thử thứ gì trước

      Chỉ chốc lát sau, nam tử gảy bàn tính dùng ngón tay chỉ những người bên cạnh, nhất nhất phân phó: “Ngươi muốn thử xem mình có thể trồng trọt hay theo Tiểu Cù đến trong vườn , hôm nay thu hoạch lúa mạch, vừa vặn thiếu người làm.”

      Nông phu được gọi là Tiểu Cù lập tức đứng lên, cười chân chất, xoa xoa tay, nhìn nở mở hàm răng trắng lóa.

      “Muốn thử săn thú theo Tiểu Kinh, hai ông cháu lão hán trong trấn hôm nay cũng muốn lên núi, vừa khéo kết bạn.” thợ săn mang hơi thở ngang tàng,thái độ cùng nông phu hoàn toàn tương phản, liếc nàng cái, vẻ mặt khinh thường.

      “Nếu cảm thấy bản thân biết nấu nướng thôi, theo Bảo nương trở về khách sạn, nơi đó có đầy đủ toàn bộ hết.”

      Bảo nương? Chẳng lẽ là vị đại nương trang điểm lòe loẹt kia sao? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên nhìn nhìn “Đại nương”, người sau nhìn nàng nháy nháy mắt, cho là đúng bật cười.

      “Nếu biết thêu hoa, chờ ta thông báo với người của tú phường đến đón ngươi, nếu biết chữ có thể theo Hoàng Phủ tiên sinh dạy học......” Lời còn chưa dứt bị người đánh gãy.

      cần phiền toái lôi thôi, nơi đó của ta có Tân phu tử tiền nhiệm.” Tư thục tiên sinh nhanh chóng cho thấy tình huống.

      “Vậy vừa vặn cạnh tranh chút, tục ngữ rất đúng, Người giỏi có người khác giỏi hơn......” Người chỉ điểm .

      “Ngươi vì sao cho nàng ấy đến chỗ ngươi cạnh tranh gãy bàn tính với ngươi?” Hoàng Phủ tiên sinh phục.

      tốt lắm đâu, nam quả nữ, cùng chung chỗ......” Nam tử nhã nhặn vô cùng gian tà, chuyện vô cùng ý.

      “Ngươi!” Trong lòng Hoàng Phủ vô cùng muốn mắng , do dự nghĩ lại, tiếp theo quyết định, quên ! Lười cùng tên giảo hoạt này chấp nhặt.

      Nam tử nhã nhặn cười trộm, đùa sao, cũng xem là ai, làm sao có thể để cho người ngoài đến tranh bát cơm của mình chứ?

      đằng hắng hai tiếng, tiếp tục : “Về phần chỗ của lão Tạ......” Đánh giá Nguyễn Chân Chân thoạt nhìn chật vật lại giấu được khí chất xinh xắn trời sinh chút: “Quên ! nương gia thích hợp cả ngày ở trong tiệm bán quan tài.”

      “Ê ê, vì sao đề cập tới ta? Chẳng lẽ thiên tiên đạo quan rất kém cỏi sao?” Nữ đạo sĩ vừa lòng nhận kỳ thị cùng vắng vẻ, lập tức nhấc tay kháng nghị.

      “Ngươi có thể nuôi sống chính mình sao? Gần đây trấn lí bình an, ai chết cũng có ma quỷ làm loạn cần ngươi niệm chú siêu độ, vậy, cuộc sống chưa chắc đảm bảo, chẳng lẽ ngươi muốn suốt ngày ăn chay?” Nam tử nhã nhặn chút khách khí, đâm thằng vào chỗ đau.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Nữ cầm đồ của ác hoàng tử - Chương 1

      Edit: Quảng Hằng

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-29945" title="mynu83" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/mynu83.jpg" height="377" width="590" />




      Khá lắm Khúc phòng thu chi độc miệng! Nữ đạo sĩ họ Hoa đuối lý, chỉ có thể ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của hỏi thăm qua lần, lại nhớ tới gần đây quả thực có khởi sắc, thê lương xót xa trận.

      “Còn ta đâu?” Luôn luôn bị mọi người ngăn trở, duy nhất nam tử trẻ tuổi ghé vào góc xó ngủ gà ngủ gật, cuối cùng tự khuỷu tay nâng đầu lên chút, hơi hơi mở con mắt, nhắc nhở mọi người tồn tại của .

      “A! Thiếu chút quên, còn có Nguyên công tử của chúng ta, gấp cái gì? Chờ nàng hợp với mấy thứ kia, cho công tử mang về xem thử có tác dụng gì . Vài ngày nay bận rộn lắm sao. Mấy ngày liền bôn ba, ngàn dặm xa xôi, tại ngủ lấy sức , mọi người đều đến, còn sợ nàng chạy sao?” Khúc phòng thu chi nhướng mày, lộ ra ý cười có dụng ý khác.

      “Ừm, cũng đúng......” Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, ngầm hiểu tiếp tục nằm sấp bàn.

      Cứ như vậy, Nguyễn Chân Chân đầu tiên bị Khúc phòng thu chi nhận được bồ câu đưa tin của chủ nhân Tú trang phái tới, tiểu nha đầu lĩnh bị đoàn người gọi là “Lúm đồng tiền muội” mang rồi. Lúm đồng tiền muội chỉ có ngày thường xinh đẹp động lòng người, tay nghề lại siêu quần, chỉ vừa ra tay, Chân Chân biết kĩ thuật thêu thùa của mình bằng phần vạn của người ta, đợi người ta mở miệng, lúc lâu sau nàng tự động trở về chỗ ở của Khúc phòng thu chi.

      Tiếp theo, Nguyễn Chân Chân lại cùng Khúc phòng thu chi đến trường của Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ tiên sinh cố tình tỏ ra thập phần vừa lòng với phu tử(*) mới tới nửa tháng trước, lại nhìn thấy nhà Hoàng Phủ gia chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, cũng đủ hiểu nuôi nổi phu tử khác.

      ((*)Giáo viên)

      Vị Tân phu tử kia vốn dĩ có lòng tốt muốn đem cơ hội nhường cho người đến sau, tiếc rằng Hoàng Phủ tiên sinh người ta mặt tha, còn nhìn nàng nháy mắt, ám chỉ nàng chạy nhanh , nàng chỉ phải thức thời theo Khúc phòng thu chi trở về.

      (Ờ, dễ gì Hoàng Phủ cho vào nhà, làm hỏng ‘việc tốt’ chứ, có điều ở truyện khác nha, ko phải truyện này)

      Sau đó, ở trong vườn ngây người gần nửa canh giờ, Nguyễn đại nương thiếu chút nữa bị mặt trời chói chang buổi trưa sưởi nắng tươi sống ngất xỉu, Trẻ tuổi tráng hán được mọi người gọi là “Tiểu Cù” tay bưng bát trà, tay giúp nàng quạt quạt, mặt ngay thẳng trung hậu tràn đầy xin lỗi, trong lúc nhất thời, nàng gì, ngẩng mặt hỏi trời cao. Lại sau đó, khác với vẻ trung hậu thà của nông phu, thợ săn họ Kinh kia liền có vẻ rất phúc hậu, hoàn toàn là dự tính cho nàng cơ hội “Thử lần”, trực tiếp đá điệu nàng, tự mình lên núi.

      Cuối cùng nàng bị đưa vào Như Ý khách sạn, lúc lâu sau lại bị đưa trở về chỗ Khúc phòng thu chi, bà chủ được mọi người xưng là “Bảo nương” cấp ra lý do là, xào rau ăn ngon hơn so với Phú công công. Nếu đem nàng lưu lại, Phú công công thất nghiệp, Bảo Huyến Hương nàng vạn vạn thể làm ra loại việc bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này được.

      Lại có lý do như vậy! Nguyễn Chân Chân vạn vạn nghĩ tới, mình lại nhận lấy ngông nghênh làm khó dễ như vậy, chỉ muốn dừng chân nơi đây để chờ người mà thôi, cầu này cũng quá mức ? Nhưng người trong trấn muốn thu lưu nàng, còn tìm đủ loại chuyện làm khó dễ cùng lấy cớ muốn làm nàng biết khó mà lui.

      cỗ phẫn nộ tự nội tâm lặng yên dâng trào, sát khí nhuộm thấm đôi mắt xinh đẹp, những tên tiểu nhân đáng giận này cho bọn họ nếm mùi đau khổ chút, chỉ sợ bọn họ tiếp tục làm khó dễ, khi dễ người, bằng làm cho bọn người kia chứng kiến sở trường mà nàng giỏi nhất, mói có thể cho nàng ở lại?

      Cười lạnh, dần dần nở lớn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt dĩ nhiên có sát khí, bọn họ biết, thực tế, đời này cũng mấy ai biết. Ở mặt ngoài nàng là nữ hầu nho được sủng ái nhất bên người Tín Dương Hầu Cơ Dương của vương triều Bắc Hán, ngầm bên trong nàng cũng là trong những sát thủ của tổ chức sát thủ thần bí “Bách Điểu Các” của Bắc Hán quốc.

      Nhiều năm qua, Tín Dương Hầu ỷ vào tổ chức này ở trong triều hô mưa gọi gió, ai bì nổi, người cẩn thận đắc tội với , kết cục chỉ có diệt vong. Nàng thuở cha mẹ đều qua đời, tám tuổi bị thúc thẩm bán vào phủ Tín Dương Hầu làm thị nữ, ở hầu phủ mười năm, nàng rất ít làm việc nữ tử dân gian, mười ngón tay dính nước, nữ hồng lại quanh năm đụng vào, nàng chỉ biết giết người!

      Người chết ở dưới tay nàng nhiều vô số kể, cũng từng nghĩ tới việc rửa tay gác kiếm, nhưng cuộc sống lại ưu ái nàng, nếu muốn sinh tồn nhất định phải đả thương người, nàng còn đường lựa chọn!

      Sát ý càng ngày càng đậm! Nhưng, tựa hồ ai để ý. Trong gian nhà rách nát, tính toán sổ sách tiếp tục tính toán sổ sách, ngủ gà ngủ gật tiếp tục ngủ vui đến quên cả trời đất, nữ đạo sĩ quấn quít lấy ông chủ bán quan tài bàn chuyện làm ăn...... Cũng có thể là sơ ý nên hoàn toàn ai phát !

      Lúc bàn tay mềm lặng lẽ nắm thành quyền là lúc...... “Này!” tiếng lười biếng hô lên ngăn lại động tác của nàng.

      Nguyễn Chân Chân ngẩn người ra, ngước mắt nhìn lại, góc xó, dung nhan tuấn tú vừa tỉnh ngủ, ngẩn lên nhìn nàng.

      “Ngẩn người cái gì, ngốc nghếch, khó trách bọn họ đều chướng mắt ngươi, nếu ngươi muốn lưu lại, vậy theo ta .”

      “Ngươi là ai?” Sau khi biết thân phận mọi người, chứng kiến bọn họ quái đản vô lại, người này, giống như bị nàng bỏ rơi vậy.

      “Ta?” Nam tử đầy vẻ lười nhác, mắt đen màn đêm, mặt lộ vẻ bộ thực cổ quái, nhìn chằm chằm nàng lâu, mới đánh cái ngáp to sau đó mới báo tên họ với nàng: “Ta gọi là Nguyên Dắng, ta mở hiệu cầm đồ.”

      Nguyên nhân? Đây là tên quái gì thế? “ người ta có gì đáng giá có thể cầm.” Nàng cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắt kia.

      Người nam tử này bề ngoài thoạt nhìn vô cùng lười nhác, lại có đôi mắt lợi hại. vừa mới kêu nàng, có phải phát ý đồ của nàng hay ? Hay chỉ là trùng hợp mà thôi? Nhưng vì sao khi đôi mắt đen kia nhìn nàng, nàng liền chột dạ cho rằng nhận ra cái gì, làm cho nàng có cảm giác bị nắm gáy.

      “Đừng nóng vội mà, cũng ăn ngươi, tuy rằng thoạt nhìn ngươi rất ngon miệng! Hắc hắc......” năng ngọt xớt, khẩu khí rất giống tú bà ở kỹ viện, lại rất giống ăn chơi đệ nhất phú hào.

      Nguyễn Chân Chân nhăn mày lại, nội tâm phút chốc trận chán ghét. Nàng thích người này......

      “Khúc phòng thu chi, ta mang nàng nhé.” đứng lên, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, lại hướng Khúc phòng thu chi dựa bàn vùi đầu tính toán sổ sách khẽ thông báo.

      “Nga, tiễn tiễn, tốt nhất cũng đừng trở về.” Khúc phòng thu chi ngay cả đầu cũng ngẩng lên, trực tiếp mở miệng tiễn khách.

      “Ta !” Nguyễn Chân Chân trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú về hướng mình, theo bản năng cự tuyệt.

      “Vì sao?” tò mò hỏi: “Ngươi phải muốn ở lại chỗ này sao?”

      “Ta muốn lưu lại, nhưng......” Nàng theo bản năng cảm thấy với ai cũng đều tốt, chính là thể cùng nam nhân này.

      “Đừng chần chờ nữa, ta đói bụng, là thời điểm về nhà ăn cơm.” đưa tay tóm lấy cổ tay tinh tế nõn nà của nàng, dường như rất quen thuộc.

      “Buông tay!” Nguyễn Chân Chân bị cử chỉ lỗ mãng của chọc giận, hét to tiếng.

      “Ngươi đói bụng sao? Còn nữa, bộ quần áo rách nát này...... Khó ngửi quá, ngươi bao nhiêu lâu tắm rửa rồi?” liếc mắt nhìn bộ quần áo màu tím vừa rách vừa bẩn người nàng, đầy kinh ngạc.

      Nguyễn Chân Chân bị đáy mắt khinh khi của chọc giận, ánh mắt nhìn nàng, tựa như nàng là con chuột chết chìm vậy. Tự ti lại phẫn hận cảm giác tự nhiên trào dâng, bàn tay bị nắm lấy nháy mắt nắm chặt thành quyền, muốn ra tay công kích, phút chốc, bên cánh tay nàng nhất thời tê dại, hoàn toàn chút khí lực.

      Có người từ phía sau điểm huyệt của nàng! Nàng kinh ngạc đến sắc mặt đều thay đổi, bị người công kích, mình lại hề phát , đây là chuyện trước nay chưa từng có, có thể thấy được người nọ là cao thủ tuyệt đỉnh!

      là ai? Là Khúc phòng thu chi nhìn như đơn bạc vô hại kia, hay là nữ đạo sĩ kỳ quái? , hiềm nghi lớn nhất hẳn là vị u luôn luôn mở miệng chuyện nhiều –Ông chủ quan tài kia.

      Cho dù là ai, tại Nguyễn Chân Chân hề có biện pháp, chỉ phải trơ mắt nhìn chính mình bị đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ vừa nắm vừa kéo ra khỏi phòng. cơn gió thổi qua, “Ào ào xôn xao” phất phơ tấm mành, tiên sinh phòng thu chi vẫn cứ tập trung tinh thần “Phách lý cách cách” đánh bàn tính, nữ đạo sĩ vẫn vội vàng cùng ông chủ quan tài cãi nhau, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi, kỳ thực hoàn toàn hề xảy ra.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2:

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-30097" title="67143_347682568661851_248832085_n" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/67143_347682568661851_248832085_n.jpg" height="490" width="468" />


      Hoa sen hồng trắng, vừa chớm nở. Mở to ánh mắt cứ mãi nhìn tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh ao. Ừm, trán lành, má lại trúng hai bạt tai. Mắt lạnh nhìn nàng bị đánh thành như vậy cũng vụng trộm trốn khóc, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, cắn chặt môi, trong đôi mắt to lộ ra hai đám lửa nho .

      Khá lắm nha đầu mạnh mẽ! Đôi mắt thiếu niên chợt tắt, này ngươi tên là gì? Nguyễn Chân Chân.

      Nguyễn? Bên tai chữ Nguyên? Đúng vậy.

      Ha, tên của ta cũng có chữ Nguyên, ngươi chẳng phải chính là lỗ tai của ta sao?

      Vậy ngươi là ai? Ta? Ta là...... Ừm...... Là tiểu thái giám a!

      Nga...... Tiểu cung nữ hồ nghi, sao thái giám trong hoàng cung này, so với chủ nhân còn ăn mặc sặc sở hơn?

      ********************************
      Ở Ô Long Trấn, “Như Ý khách sạn” làm đồ ăn siêu cấp khó ăn, “Quan tài Như Quy” Xem như nhà ở quỷ dị, “Trường Hoàng Phủ” làm cho người ta bóp cổ tay, xấu người biết mỏi mệt, “Nguyên ký hiệu cầm đồ” Còn có thể miễn cưỡng xưng là bình thường, trừ bỏ ba ngày hai đầu có vài vụ làm ăn mà thôi.

      Mà Nguyên Dắng, vị này đường đường là đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ, ở Ô Long Trấn nho cũng có thể xưng là giá trị con người xa xỉ, từng cùng trang chủ Tú trang tranh nhau chức “Nhà giàu nhất” đoạt chức á quân, hơn nữa bộ dáng tuấn tú, mấy năm luôn luôn đoạt danh hiệu “Tình nhân trong mộng” ba lần, được đông đảo thiếu nữ tự xưng là “Nguyên tiêu” chạy ào theo.

      Nhưng hôm nay, trước mặt mọi người nhìn đến Nguyên Dắng cùng nữ tử dáng vẻ chật vật tay nắm tay, thái độ gần gũi lại khắp nơi đường, chỗ phồn hoa nhất rêu rao, trong phút chốc vô số trái tim vỡ nát.

      “Hu hu...... Ta muốn sống nữa, Nguyên công tử lại nắm tay nữ nhân kia......”

      “Đúng vậy, làm cho người ta rất đau lòng, tuy rằng Nguyên công tử vừa yếu ớt vừa tùy hứng, lại vừa tính toán, nhưng người ta vẫn thích ba năm lẻ hai mươi lăm ngày rồi......”

      “Vậy nữ nhân là ai? Sao nhìn quen mặt vậy? Nha! Vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt của Nguyên công tử bị sao rồi?”

      “Ai! Quên , hay ta quay đầu thích Khúc phòng thu chi tốt hơn, Khúc phòng thu chi bộ dạng cũng tuấn tú lịch , Ừm... Nhưng mà trình độ giảo hoạt của người nọ cùng Nguyên công tử hề thua kém, rất khó đối phó!”

      Dọc theo đường , Nguyễn Chân Chân nghiến răng nghiến lợi bị Nguyên Dắng kéo , mặt nghe vô số tiếng hét, tiếng nức nở, tiếng xuýt xoa, cùng với tiếng lau nước mũi, mặt còn phải đề phòng bất cứ lúc nào cũng có người tập kích mình. Mới vừa rồi có nữ hài tử chạy như điên đến trước mặt nàng, đỏ ửng đôi mắt thỏ nhìn chằm chằm nàng xem đầy đủ 5 phút, mới “Oa” tiếng che mặt khóc rống lại chạy như điên mà .

      Cái gì cùng cái gì a, nàng mới đến, đắc tội ai chứ? Khiến cho phố nữ nhân dường như đều cùng nàng có cừu oán? Đương nhiên cần hỏi, đầu sỏ gây nên chính là nam nhân chết tiệt bên cạnh tên “Nguyên nhân” này!

      “Ngươi muốn uống chút trà lạnh hay ? Còn có, nơi này mứt táo ăn ngon lắm có muốn nếm thử xem?” được đoạn, Nguyên Dắng ở chỗ cửa hàng trà lạnh dừng chân lại, ngưỡng cổ “Ùng ục ùng ục” Uống vài bát nước trà, lại bưng chén đến đút cho nàng, trong tay còn cầm miếng điểm tâm nóng hổi.

      “Tránh ra!” Mới vừa rồi tuy rằng bị chủ khách sạn xem trọng, nhưng tốt xấu gì cũng ở nơi đó ăn cơm xong uống qua trà miễn phí, cho nên khuôn mặt nhắn của Nguyễn Chân Chân ngoảnh sang bên, hoàn toàn tiếp nhận hảo ý của .

      “Nếm thử thôi, nếu hối hận a!” chết tâm, buông bát, đưa bàn tay nắm cằm của nàng.

      “Buông ta ra!” Nàng bị động tác của phát hoảng, nghiến răng nghiến lợi cả giận : “Nếu ngươi muốn gặp Diêm Vương nhanh chóng buông ta ra!”

      “A? Dám uy hiếp ta? Hắc hắc, lá gan rất lớn nhỉ!” Dáng vẻ ngạo nghễ vô lại, làm ra vẻ tin tưởng , đồng thời còn giống như khiêu khích tiến đến nàng bên tai : “ cho ngươi biết, công tử ta cố tình muốn gặp Diêm Vương gia, cũng cố tình muốn buông ra ngươi.”

      “Ngươi!” Nàng tức giận đến mức huôn mặt nhắn xanh mét, đáy lòng lần rồi lại lần phát ra lời thề, đợi khi được giải khai huyệt đạo, là ngày tên nam tử khinh bạc này tìm chết!

      “Tức giận sao? Bộ dáng tức giận là đẹp mắt, mặt đỏ ửng giống như quả táo.” vui mừng quá đỗi lấy hai tay nhéo mặt nàng, còn vặn vẹo mân mê ra đủ loại hình dạng, đùa vui vẻ đến quên trời đất.

      Người đường đầy đường, lam cho tất cả bọn họ đều nhìn đến choáng váng cả mắt, đại thẩm bán lạnh trà mở lớn miệng, trong tay mang theo ấm trà, hề ý thức được mình rót trà đến chảy thành sông luôn rồi.

      “Heo@#$%^&...... Ta *&^%$@@!” Nguyễn Chân Chân mắng, quả thực thể tin được đường cái khinh bạc mình như vậy, bất đắc dĩ huyệt vị bị điểm, nàng thể dùng sức đá văng tên tiểu tử khốn kiếp này ra, chỉ có thể giận dữ mắng ra câu khiến cho người nào đó cười sặc sụa.

      cái gì thế, để cho ta đoán xem, đoán xem nào......” cẩn thận đoán, nghiêng đầu, phi thường nghiêm túc suy tư, lại như chợt hiểu: “Dừng tay...... Tên khốn kiếp này?” sai, ngươi chính là tên khốn kiếp! Nguyễn Chân Chân trợn mắt nhìn .

      “Oa!” như là phát ra chuyện thú vị gì, lại là trận vô cùng phấn khởi, “Cũng biết mắng chửi người sao? Giọng mắng chửi nghe hay, tiếp tục tiếp tục, mắng thêm vài câu nữa , ta còn muốn nghe!”

      Hai bàn tay to bận rộn ngừng càng lúc càng có quy tắc, buông gò má của nàng ra, lát càng ngừng vỗ vai của nàng, vuốt dọc theo sống lưng của nàng, lại theo đường cong linh lung hướng mông xinh vòng quanh......

      “Ngươi là tên biến thái vô sỉ hạ lưu xấu xa đáng giận đến cực điểm......” Nguyễn Chân Chân thiếu chút ngất xỉu, tên háo sắc bại hoại này!

      Xấu hổ và giận dữ đan xen tiếng mắng, hề dừng lại từ từ xa,dáng vẻ thân mật nóng bỏng ái muội có thừa của hai người, trong mắt người qua đường bên cạnh, hề nghi ngờ lại đưa tới trận đau lòng muốn chết, tiếng hút khí cũng những lời bàn luận sôi nổi.

      Suốt theo đường , Nguyên Dắng giở trò ăn nộn đậu hủ, nghe tiếng mắng trong miệng giai nhân , thẳng đến phố Đông, chỗ có bảng hiệu to trước cổng “Cầm đồ” , mới cảm thấy mỹ mãn thu tay.

      Nghỉ chân, khẽ ho khan tiếng, rèm cửa rủ xuống lập tức vừa vén lên, phía sau tiếp trước chạy ra hai lão nhân, lão thái thái cộng lại chừng trăm hơn tuổi, vừa thấy liền mặt mày hớn hở.

      “Công tử, hôm nay về sớm! Chơi vui ?” chuyện là lão đầu râu bạc, vẻ mặt nếp nhăn nở rộ giống như đóa hoa cúc.

      “Công tử, ăn cơm chưa? Ai nha, chỉ sợ ngài ăn ngon, ngẫm lại tên Khúc phòng thu chi kia nghèo chỉ còn cái mạng, có thể có gì để chiêu đãi ngài chứ, chùng tôi định mang chút điểm tâm đến cho ngài đây!” Mở miệng là lão thái thái mập mạp, cũng cười như đóa hoa cúc nở rộ.

      “Công tử, quả phụ nhà Liễu thợ rèn ở trấn phía nam hôm nay lại tới nữa, là muốn chuộc tượng Quan của vong phu nàng ba tháng trước cầm ở trong này, ngài xem mấy món đó đâu giá trị bao nhiêu, sao nàng ta lại vẫn hết hy vọng nhỉ?” Đại cúc hoa dứt.

      “Công tử, hôm nay ta làm nhiều nước ô mai, rồi đem ướp lạnh, xem hôm nay thời tiết là nóng, ngài mau uống vào ít xua tan nóng bức .” đóa đại cúc hoa khác cũng tiếp tục líu ríu ngừng.

      Sau đó, căn bản cho chủ nhân nhà mình mở miệng, hai ánh mắt nhất trí chuyển sang hướng Nguyễn Chân Chân mặt mày lãnh đạm trăm miệng lời hỏi: “Công tử, vị này là......” Nguyên Dắng còn chưa kịp trả lời, cổ tay trắng noãn luôn luôn bị nắm ở trong tay đột nhiên tránh thoát, trong khoảnh khắc lấy được tự do, lại lấy tư thế chỉ mành treo chuông, chút khách khí hướng Nguyên Dắng đánh tới......

      “Phanh” tiếng, Nguyễn Chân Chân vẫn chưa kịp nhảy nhót bị mình trả thù thành công, ngược lại khiếp sợ nhìn người nam nhân mình chưởng đánh bay, ngã xuống đất dậy nổi.

      Có lầm hay ? , lại biết võ công? Dọc theo đường , nàng nhận định hành vi cử chỉ phóng đãng vô lương của công tử nhi, chắc chắn chút công phu, bằng sao có thể cả gan làm loạn như thế? Nhưng mới vừa rồi, lòng bàn tay nàng vừa chạm đến thân hình , ràng là người chưa bao giờ tu luyện qua nội công tâm pháp!

      Chột dạ, hoảng loạn, nghi hoặc, còn có chút hối hận nháy mắt nảy lên trong lòng. Nàng so với ai đều ràng hơn, sức lực chưởng vừa rồi có bao lớn, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

      “Công tử!” Hai tiếng kêu to chỉnh tề như nhất, vang vọng phía chân trời.

      Tiếp theo, hai đóa cúc hoa bao giờ hiền hòa nữa, giống như lệ quỷ của địa ngục đến đòi mạng. người nhanh chóng chạy về hướng Nguyên Dắng, người khác đằng đằng sát khí hướng Nguyễn Chân Chân công kích, khí thế hung hãn, quả thực làm người ta líu lưỡi.

      “Dừng tay! được đả thương nàng......” Nguyên Dắng từ đất ngồi dậy, tay nhấc thân mình, tay ôm ngực, hơi thở mong manh, ý tứ lại hiểu được ràng.

      “Công tử! Nha đầu chết tiệt này đả thương ngài, dù nàng ta có chết vạn lần cũng đáng tiếc!” Bị gọi lại, lão đầu tuy rằng phục, cũng dám làm ngược lại ý của chủ nhân, chỉ phải trừng mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, dùng ánh mắt chém vào nàng thương tích đầy mình.

      Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nguyên Dắng bị lão thái thái nước mắt đan xen ôm vào trong ngực, mặt trắng bệch, Nguyễn Chân Chân câu cũng nên lời.

      “Ngươi lại đây.” nhìn nàng, lại suy yếu gọi nàng.

      “Làm...... Cái gì?” Nàng cũng nhìn , nhưng có ý định qua, chân ngược lại hướng về phía sau lui hai bước.

      Nếu chút võ công, như vậy nàng tuyệt sinh ra tia áy náy, nhưng lại chỉ là dân chúng tầm thường tay trói gà chặt, đặt ngay trước mắt làm nàng vô cùng bối rối.

      “Theo ta vào.” ý bảo nàng vào nhà. Nguyễn Chân Chân cắn răng cái, nàng luôn luôn dám làm dám chịu, nếu chết như thế, vậy nàng đền mạng cho là được! Nghĩ đến điều này, hai chân tự chủ được bước nhanh theo.

      đứng đắn(*)......” Đằng trước, hơi thở mong manh, chẳng hiểu sao lại thốt ra câu như vậy.

      (*)Bất Tam, Bất Tứ: cái tên của 2 lão nhân gia

      Cái gì? còn có khí lực mắng nàng đứng đắn?!

      được tổn thương nàng...... được......” Nguyễn Chân Chân làm sao cũng nghe hiểu từng câu đứt quãng của Nguyên Dắng, ngẩng đầu tim đập mạnh và loạn nhịp thấy chân mềm nhũn, thân mình ngã ra sau, ngụm máu tươi thẳng tắp phun ra ngoài, bất tỉnh nhân .

      “Công tử!” Hai tiếng kêu to lại vang vọng phía chân trời lần nữa, tiếp theo là trận gào khóc rống......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :