1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ bác sĩ kì quái - Minh Thiên (chương 6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nữ bác sĩ kì quái
      Tác giả: Minh Thiên

      Văn án
      Bởi vì giận dỗi, đôi tình nhân yên lành sau khi chia tay người làm bác sĩ khoa tiết niệu, còn người lại đến khoa phụ sản làm bác sĩ. Nhưng trọng điểm là làm ở khoa tiết niệu là người con , làm ở khoa phụ sản là người con trai! Hai người chỉ cần đụng mặt ở bệnh viện nhất định xảy ra những tranh cãi lặt vặt.
      Trương Tịnh Hoa sau khi làm việc được 3 năm, người nhà quả thực chịu nổi nữa mà bắt đầu cầu xem mắt, đối tương xem mắt thứ ba của chính là Chu Kiền.
      Đây rốt cuộc là trùng hợp thần kì hay là mưu hoàn mỹ?​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 nghề nghiệp được thông cảm

      Thứ hai, tuần mới lại bắt đầu. Thời tiết còn rất tốt, mặt trời dù nấp sau nhưng rặng mây, nhưng vẫn ấm áp. khí còn vương chút mùi hương đặc biệt của cỏ xanh sau khi cắt. Trương Tịnh Hoa luôn thích mùi hương của loại cỏ này,trong tiềm thức cảm thấy mùi hương này rất giống mùi dưa hấu tươi ngon, ngửi thấy ngọt, rất dễ chịu.

      Trương Tịnh Hoa thực ra là người rất mâu thuẫn. thích buổi sang yên tĩnh tràn ngập mùi hương của cỏ, nhưng cũng thích đô thị huyên náo ồn ào về đêm với ánh đèn lập lòe, những ly rượu xanh đỏ. thích nhạc , cũng thích kim loại nặng. Bạn thân hồi học sinh của Tịnh Hoa, Lâm Vi Vi, nhiều lần thế này với : “Tịnh Hoa, mặc dù chúng ta quen biết nhiều năm, nhưng có lúc tôi hiểu được bà nghĩ cái gì nữa.”

      Những lúc như thế, Trương Tịnh Hoa gì mà chỉ im lặng cười.

      ra có rất nhiều lúc, Vi Vi hoàn toàn hiểu Trương Tịnh Hoa. Cứ lấy ví dụ như nghề ngiệp mà Trương Tịnh Hoa lựa chọn, Vi Vi từ đầu tới cuối thể hiểu, vì sao Tịnh Hoa lại lựa chọn trở thành bác sĩ khoa tiết niệu, ràng lúc ở đại học, ấy rất muốn làm bác sĩ phụ sản. Vi Vi chỉ nhớ năm nhất đại học, tiết trao đổi hôm đó, đám tân sinh mới lên năm nhất, ồn ào thảo luận kế hoạch tiền đồ của mình, lúc đó trường mở môn “ hướng dẫn việc làm cho sinh viên”. Lúc lên lớp, thầy giáo bèn hỏi kế hoạch về sau của mọi người là gì, lúc mỗi người trả lời dường như đều rất hưng phấn, tinh thần sôi nổi,chỉ có Tịnh Hoa lúc đó rất bình tĩnh, bằng thanh trầm trầm, em muốn làm bác sĩ khoa phụ sản, bởi vì, chào đón sinh mệnh mới chào đời là việc có tránh nhiệm trọng đại đồng thời cũng có ý nghĩa trọng đại, em muốn trở thành người có ý nghĩa, em muốn đem đến hi vọng và hạnh phúc cho những gia đình kia, những người mẹ kia.

      Lúc đó trong ánh mắt của bạn học thái độ nào cũng có, có người cảm thấy Tịnh Hoa rất dũng cảm, có người cảm thấy rất lí trí, cũng có người cảm thấy Tịnh Hoa chỉ cố ý như vậy đẻ giành tình cảm của giáo viên, có người cảm thấy Tịnh Hoa biết tự lượng sức mình mà ba hoa. Thầy giáo cũng bình luận gì nhiều, chỉ , ước mơ rất đẹp đó, nhất định phải kiên trì đến cùng.

      Lâm Vi Vi cảm thấy thầy giáo rất qua loa, cho dù ai trả lời cũng chỉ : “rất hay đó” “ tồi” “ý kiến hay đấy! Nhất định phải hiên trì” những câu trả lời như vậy chẳng mang đến chỉ dẫn chính xác nào cả. Nhưng Vi Vi nhớ rất , bản thân lúc đó bị Tịnh Hoa làm cho cảm động rồi.

      Mặc dù được nguyên do, nhưng Vi Vi chính là cảm nhận đươc ràng, Tịnh Hoa trả lời câu hỏi đó từng từ từng chữ, quanh thân dường như tỏa ra ánh hào quang.

      Tịnh Hoa như thế, giống như hố đen, có sức hấp dẫn thể diễn tả được, chỉ với người khác giới, mà Lâm Vi Vi cũng bị thu hút. Vi Vi chính là cảm thấy Tịnh Hoa là tia sáng, khiến cho chịu được mà lại gần, trở thành bạn của ấy.

      Cảm giác mà Tịnh Hoa đem đến cho người khác là lí trí, thành thục, yên tĩnh, ưu nhã, tựa như chưa bao giờ lo lắng chuyện gì. Nhưng cũng bởi vì như thế, có những lúc Vi Vi cảm thấy mình chưa bao giờ bước vào được trái tim của ấy. Mặc dù mọi người đều , bạn thân nhất của Tịnh Hoa là Lâm Vi Vi, nhưng Vi Vi vẫn khó có thể lí giải được những lựa chọn của Tịnh Hoa.

      Ví dụ như, công việc của ấy.

      Lúc học đại học, Tịnh Hoa là học sinh xuất sắc, lúc sắp tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn của lớp từng liên lạc với Tịnh Hoa, hỏi ấy có muốn suy nghĩ làm nghiên cứu sinh được cử học tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu hay . Trường của Tịnh Hoa là trương đại học hạng ba có danh tiếng gì, trái lại trường đại học y khoa mà ấy được cử lại là trường nổi tiếng. Mỗi năm, bao nhiêu sinh viên sau khi tốt nghiệp mơ ước có thể tiếp tục được nghiên cứu ở đây, nhưng Tịnh Hoa lại từ chối.

      chỉ Vi Vi va giáo viên hướng dẫn hiểu mà ngay cả bố mẹ của ấy cũng hiểu. Gia đình của Tịnh Hoa rất tốt, có thể coi là thư hương môn đệ, bố mẹ rất hi vọng có thể lấy được học vị cao chút, hôm được biết Tịnh Hoa có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh, bố của Tịnh Hoa rất vui, trực tiếp lái xe đến trường chuẩn bị cùng giáo viên hướng dẫn thương lượng việc được cử học của con , nhưng ngờ ông mệt nhọc xuống đường cao tốc, đến được phòng làm việc, mới biết tin Tịnh Hoa từ chối cơ hội này.

      Những việc này Tịnh Hoa hoàn toàn với Vi Vi, Tịnh Hoa trong mắt bạn bè đều là rất tự lập. Những việc này, Vi Vi cũng chỉ biết phần mà thôi. Chỉ nhớ ngày hôm đó, bố của Tịnh Hoa rất tức giận, dường như trút giận lên Tịnh Hoa ngay lúc đó, Tịnh Hoa cũng vẫn lạnh nhạt, gì.

      Sóng gió này kết thúc bao lâu Tịnh Hoa tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp ấy thần tốc đến làm việc tại bệnh viện, cũng làm bác sĩ chủ trị như ý nguyện, nhưng, là khoa tiết niệu.

      Làm ở khoa tiết niệu thuận tiện mà! Vi Vi chỉ lần khuyên Trương Tịnh Hoa.

      sao. Tôi rất tốt, Vi Vi bà yên tâm . Tịnh Hoa lúc này ngước đôi mắt có vẻ mệt mỏi, cười dịu dàng với Vi Vi, trả lời như thế với .

      Mặc kệ Vi Vi hỏi như thế nào, Tịnh Hoa vẫn chịu .

      “Tịnh Hoa, gần đây bà thế nào? Hôm nay rảnh cùng ăn cơm? Lâm Vi Vi thu dọn đồ của mình, gọi điện cho Trương Tịnh Hoa. Hôm nay bị ông chủ phái đón khách hàng, vừa hay qua bệnh viện mà Tịnh Hoa làm việc.

      Tịnh Hoa lúc nghe điện thoại, giọng vẫn rất trầm ổn, mang hương vị của người phụ nữ trưởng thành, rất nhanh trả lời Vi Vi: “ được chứ, đợi chút có bệnh nhân đến khám lại, sau đó rảnh rồi, tôi đến quán cafe chúng ta thường tới đợi bà, thế nào?” Vi Vi được. Thế là mọi chuyện cứ được quyết định như thế.

      Trương Tịnh Hoa ngồi ở quán cafe chưa lâu Vi Vi liền đến. Hai người phụ nữ ngồi đói diện với nhau, tự gọi đồ uống và điểm tâm mà mình thích. Nào ngờ lại có trầm mặc trong phút chốc. Sau đó, vẫn là Vi Vi mở miệng trước.

      “Tịnh Hoa, gần đây thế nào?”

      “Cũng được, bà sao?” Tịnh Hoa ngẩng đầu, chỉ quấy ly cafe trong tay, tùy tiện trả lời.

      Vi Vi dừng lại, rất lâu mới trả lời: “Tịnh Hoa, tôi sắp kế hôn rồi.”

      “Rất tốt a, Vi Vi bà phải hạnh phúc đấy.” Tịnh Hoa đặt chiếc thìa cafe xuống, nhưng nhìn Vi Vi, tầm nhìn của , dường như trong chốc lát đặt ở nơi rất xa rất xa.

      “...” Vi Vi trầm mặc, có gì để , hai người cứ ngồi như thế, rất lâu cũng chuyện.

      “Trương Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, tôi rất mệt.” Dường như phải qua cả thế kỉ, Tịnh Hoa cuối cùng mới ra câu như vậy. bình tĩnh và nhanh nhẹn trong ánh mắt phảng phất vỡ vụn theo câu đó.

      Lâm Vi Vi biết chuyện giữa Tịnh Hoa và Trương Nhân.

      Trương Nhân là đồng nghiệp của Tịnh Hoa, hai người đều làm việc ở khoa tiết niệu, ta đến sớm hơn Tịnh Hoa chút, từ lúc Tịnh Hoa vào bệnh viện làm việc, Trương Nhânvẫn chưa ngừng theo đuổi Tịnh Hoa. Rất nhiều việc lãng mạn, rất nhiều hành động cẩu huyết, ngay cả Lâm Vi Vi cũng cảm thấy, người đàn ông, người đàn ông trưởng thành sau khi trair qua nhiều chuyện trong xã hội, có thể vì nữ sinh mới ra trường làm nhiều việc khiến người khác cảm thấy ấu trĩ như vậy, để khiến cho ấy thích, rất dễ dàng, rất khó có được, ở cùng ta, Tịnh Hoa nhất định hạnh phúc, nhưng, Tịnh Hoa thể nào mở lòng được vói ta.

      Nguyên nhân trong đó, Trương Tịnh Hoa hiểu, Lâm Vi Vi cũng hiểu, chỉ là, họ chịu ra mà thôi.

      Nguyên nhân mà Tịnh Hoa thể gỡ bỏ phòng bị, cho cùng, thực ra cũng chỉ vì hai chữ.

      Đó là tên của người.

      ta tên là, Chu Kiền.

      Lúc học đại học, Tịnh Hoa thích các bài hát của Tôn Yến Tư, mỗi lần đều thích hát câu như thế này: “cẩn thận, giẫm phải đuôi chó, giống như điện giật, nhất định đừng tấn công nơi mềm yếu nhất của người khác.” Chu Kiền, chính là nơi mềm yếu nhất của Trương Tịnh Hoa. Chu Kiền, chính là tử huyệt của Tịnh Hoa, là bí mật mà ai cũng biết nhưng đều để trong lòng ra.

      Vi Vi ngẩng đầu nhìn Tịnh Hoa, trong ánh mắt của Tịnh Hoa, trong phút chốc có tia sáng lướt qua, thần sắc lưu luyến và ai oán đó, khiến cho Lâm Vi Vi kìm được mà đau lòng.

      qua nhiều năm như vậy, Tịnh Hoa, người đó, vẫn để lại vết thương lớn trong lòng bà sao?

      Tịnh Hoa, là bạn của bà, tôi muốn giúp bà, nhưng lực bất tòng tâm, cảm giác vô lực này, để tôi đau giúp bà.

      “Vi Vi, có lẽ tôi có cách nào tiếp nhận Trương Nhân.” Tịnh Hoa như vậy, chỉ lần.

      Điều này Lâm Vi Vi biết, nhưng quả thức biết nên khuyên Tinh Hoa thế nào. Bởi vì muốn giải quyết vấn đề này, thể tránh khỏi nhắc tới người đó, Chu Kiền.

      người bạn, Lâm Vi Vi thể nhắc nhở Tịnh Hoa lần nữa nhớ tới vết thương lúc đó. Điều mà có thể làm, cũng chỉ là cùng né tránh vấn đề này.

      “Tịnh Hoa, tôi sắp kết hôn. Thế nào, bà có đến ? ra tôi rất muốn bà làm phù dâu cho tôi.” Lâm Vi Vi như thế với Tịnh Hoa.

      “Đương nhiên là vấn đề rồi. Người bạn quan trọng nhất của tôi kết hôn, sao tôi có thể chứ.” Tịnh Hoa cũng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhanh gọn mà trả lời.

      Người mà Lâm Vi Vi sắp lấy, là bạn đại học của họ. Thẳng thắn mà , người con trai đó Tịnh Hoa cũng nhớ lắm, chỉ là mang máng nhớ đó là người con trai trầm ổn thà, Vi Vi thương ấy làm việc rất thẳng thắn, như vậy, điều Tịnh Hoa có thể làm cũng chỉ là chúc phúc cho họ thôi.

      Còn về bản thân , người đó của mình, giờ ở đâu chứ? Tịnh Hoa cũng phải chưa từng nghĩ chấp nhận Trương Nhân, Trương Nhân tốt với , thực ra đều để trong mắt, cũng cảm động sâu sắc. cũng biết, có những lúc,người mà bạn phải là người hợp với bạn nhất, đời này, có thể bước cùng người bạn nhất, mới là điều đẹp nhất. Nhưng Tịnh Hoa chính là rất khó để mình đối mặt với Trương Nhân. theo đuổi của Trương Nhân, cho dù là mãnh liệt, hay là dịu dàng như nước, đều khiến cho Tịnh Hoa chỉ muốn trốn chạy. Có lẽ, “từng qua biển lớn gì nước, chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây”*, quả chính là cảm giác như vậy.

      , đúng, có biển lớn, cũng có Vu Sơn. Tịnh Hoa vội vàng dừng lại suy nghĩ của mình, lại lần nữa ngụy trang cho mình. Từ trước tới nay có người nào khó có thể buông tay, sai, chính là như vậy.

      Lần gặp mặt này của Lâm Vi Vi và Trương Tịnh Hoa, chưa đạt được tiến triển thực chất nào, liền phải vội vã chia tay.

      (*) đây là 2 câu thơ trong bài thơ Ly tư của Nguyên Chấn- nhà thơ nổi tiếng thời Đường

      曾经沧海难为水

      除却巫山不是云

      Nghĩa gốc của hai câu là: từng qua biển cả bao la hùng vĩ sao có thể rung động trước hồ nước bé , từng nhìn qua mây mù đỉnh Vu Sơn(là trong hai ngọn núi đẹp bên đầm Vân Mộng- tỉnh Hồ Bắc) sao còn có thể reung động trước những đám mây tầm thường kia.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2 HÔN LỄ CỦA LÂM VI VI

      Hôn lễ của Lâm Vi được tổ chức vào đầu tháng sau.
      Có những lúc, bạn bè tồn tại cách kì lạ như thế, các bạn có thể rất lâu rồi chưa gặp mặt, chuyện, nhưng có ngày, khi các bạn cần đến nhau, chỉ cần vừa gặp mặt, cảm giác thân thiết trước đây lại ùa về, giống như các bạn chứ từng xa cách.
      Chí ít quan hệ giữa Trương Tịnh Hoa và Lâm Vi Vi chính là như vậy.
      Cùng bước tấm thảm đỏ, cùng Vi Vi, từng bước từng bước đến gần người mà ấy giao phó cả đời,trong lòng Trương Tịnh Hoa rất vui, giống như có tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp những góc tối u uất và những vết thương trong . Nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình có được hạnh phúc, ra lại là chuyện tốt đẹp đến vậy.
      Gặp lại nhiều bạn đại học, bạn cùng phòng trong bốn năm, cả thầy giáo phụ trách cùng những người bạn từng kề vai sát cánh. Tịnh Hoa có cảm giác thanh xuân của , tình của , mọi thứ của đều sống lại. Cho đến khi bắt gặp người đó trong đám đông- Chu Kiền.
      Tịnh Hoa luôn biết mình trốn nổi Chu Kiền.
      thục tế cũng chưa bao giờ né tránh .
      Bởi vì, thế giới này quá bé. Bé đến nỗi, người mà bạn ghét nhất, muốn gặp nhất lại làm cùng bệnh viện với bạn.
      Tịnh Hoa luôn cố gắp tránh gặp mặt Chu Kiền. Chỉ cần nghĩ tới cái tên này, Tịnh Hoa nôn nóng kìm chế đến thể khống chế bản thân, dường như sắp mất hết khả năng tự chủ và lí trí của mình.
      Nhưng lần này, Chu Kiền cứ đứng đó, nhìn trắng trợn.
      Trương Tịnh Hoa , tránh được nữa rồi.
      " Tịnh Hoa, lâu gặp." Chu Kiền với thế đấy.
      " Để phải mong nhớ rồi, nhưng mà quan hệ giữa chúng ta có gì mà lâu gặp chứ? Bác sĩ nam khoa phụ sản và bác sĩ nữ khoa tiết niệu cùng làm việc tại bệnh viện, tầng ba tôi tầng bốn, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy." Khi Tịnh Hoa ngẩng đầu lên, thay nét mặt khác, trong mắt tràn ngập ý cười, nhưng có chút cảm giác thân thiết nào.
      " Cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, em là người cúi đầu đó, còn , vẫn luôn ngẩng đầu." Chu Kiền cũng cười nghiền ngẫm, chậm rãi mở miệng.
      "Gần đây hơi thiếu tiền, tôi cúi đầu xem có ai rơi ví tiền hay , cũng làm vướng mắt à?" Lí trí của bỗng nhiên vỡ vụn, bắt đầu như ngang ngược.
      Thế là Chu Kiền gì nữa cười cầm ly rượu sang bên,, chuyện với bạn bè.
      Nhưng tâm trạng của Tịnh Hoa hoàn toàn rối bời rồi. Trương Tịnh Hoa, bình tĩnh và lí trí của mày đâu hết rồi? Mày vốn là nhã nhặn cơ mà, sao có thể vì câu của tên đó mà mất hết lí trí , lại còn biến thành bộ dạng vô cớ gây chứ? Mày phải nên thành thục trầm ổn mà chào hỏi ta, để cho ta thấy mày sống tốt như thế nào sao? Sao mày lại ấu trĩ như vậy?
      Tịnh Hoa giận chính mình. may mà hôn lễ cũng sắp kết thúc, đám bạn cũ ôm vai bá cổ về phía cổng khách sạn, tính KTV, hỏi Tịnh Hoa, chỉ khéo léo . Đùa chứ, giờ chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt. Mọi người đều có chút say, nhận ra ngụy trang của , thế là dần biến mất trong tầm mắt của .
      Tịnh Hoa mình đứng ở cổng khách sạn, Vi Vi bớt chút thời gian ở cùng , hỏi còn ổn , sao, chỉ là có chút mệt, ngủ giấc là được. Vi Vi cũng thể ở lâu với được, chỉ đành dặn đường cẩn thận, sớm nghỉ ngơi chút.
      Nhưng người tính bằng trời tính.
      thế nào cũng ngờ tới mình lại quên đem ví tiền vào ngày hôm nay. Khi cầm điện thoại lên, nó lại hết pin. Tịnh Hoa cảm thấy hôm nay mình thê thảm cực độ, tiếp sau đó, lại xảy ra việc the thảm hơn nữa-giày cao gót của , gót giày gãy rồi. T_T
      Tịnh Hoa khóc ra nước mắt, ngồi bên lề đường, chỉ cảm thấy cũng hết cách với bản thân. Người luôn tỉnh táo như , hôm nay sao lại liên tiếp mắc phải những sai lầm cỏn con thế chứ? muốn quay lại tìm Vi Vi, tâm tình của mình đủ loạn rồi, hôm nay là hôn lễ của ấy, muốn vì lí do của bản thân mà phá hỏng tâm tình của ấy.
      Định thần lại, nghĩ ra cách chặn chiếc xe để quá giang về nhà. Kéo theo chiếc giày gãy, đến bên đường,chưa chặn xe, xe dừng lại rồi, cửa xe dần được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt mà trong mắt , chính là khuôn mặt muốn gặp nhất đời.
      "Sao thế? Người ta là xe hơi thả neo, tiểu thư Tịnh Hoa của chúng ta lại bị giày sao gót thả neo? Có bản lĩnh, quả thực có bản lĩnh. Cao nhân nhất đẳng đúng là cao nhân nhất đẳng." Chu Kiền châm chọc nhìn chân của Tịnh Hoa, giống như để ý mà vậy.
      Tịnh Hoa để ý tới , vòng qua muốn tìm chặn chiếc xe khác, Chu Kiền dừng xe lại, mở của xe, thêm gì nữa, chỉ nhìn Tịnh Hoa.
      Tịnh Hoa chịu ngồi xe của , thèm nhìn liền qua. Chu Kiện thu lại vẻ mặt quan tâm, trịnh trọng xuống xe, cong lưng, tay còn làm động tác "mời": "Được rồi, là sai, đều là bạn bè, hà tất phải làm căng như vậy? đưa em về."
      Tịnh Hoa vẫn để ý tới .
      Chu Kiền tới trước mặt , ép nhìn mình:" Trương Tịnh Hoa, chỉ coi em là bạn, có nhất thiết phải cố ý thế ? việc qua lâu như vậy rồi, còn so đo tính toán, chịu từ bỏ, chỉ khiến cảm thấy coi thường em mà thôi."
      Tịnh Hoa cau mày, gì,cuối cùng vẫn ngồi lên xe của Chu Kiền, Chu Kiền chỉ là hỏi có cần mở máy lạnh , thích nghe nhạc gì, thấy trả lời,cũng hỏi thêm nữa, chỉ tùy ý mở bài hát của Lâm Hải. Bài đó là "Ánh trăng biên giới", Tịnh Hoa rất thích bài này. cả đoạn đường, hai người đều gì.
      Sau hôn lễ, Tịnh Hoa vẫn đến bệnh viện làm như thường, còn Vi Vi từ chức, bắt đầu chuyên tâm làm tốt bổn phận người vợ, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều lên, bắt đầu thường xuyên cùng Tịnh Hoa ra ngoài trò chuyện.

      Điều này khiến cho Tịnh Hoa có chút khó hiểu, Lâm Vi Vi mà biết là hoạt bát, lòng hướng về nghiệp, Tịnh Hoa hiểu, vì sao Vi Vi lại vì cuộc hôn nhân mà từ bỏ nghiệp vất vả vật lộn trước đây. Trước đây làm về tài nguyên nhân lực, dù học y, nhưng thích chút nào, kiên quyết làm tài nguyên nhân lực, vật lộn rất vất vả mới có được vị trí trong công ty như ngày hôm nay, sao phải vì hôn nhân, từ bỏ hết những cố gắng trước đây chứ? Tịnh Hoa hỏi , chỉ cười.

      " Bởi vì, tôi gặp được người khiến tôi muốn an định, gặp được thứ mà tôi muốn bảo vệ." Lúc ở quán cafe, Vi Vi với như vậy.
      Ngày hôm đó Vi Vi thực rất đẹp, cả người ấy tỏa ra mùi vị nồng nàn, đắm chìm trong hạnh phúc. Giây phút đó, Tịnh Hoa cảm thấy mình lại có chút ngưỡng mộ, hay có thể là ghen tị. Có những lúc như vậy, Tịnh Hoa cảm thấy rất mệt, muốn tìm người, yên ổn an định lại. Mặc dù chỉ là suy nghĩ trong giây lát.

      biết vì sao sau ôn lễ của Vi Vi, cơ hội gặp mặt của Tịnh Hoa và Chu Kiền cứ nhiều lên thể lí giải được. Tựa như quả thực ứng với câu của Chu Kiền trong hôn lễ hôm đó, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy.
      Tịnh Hoa cũng biết vì sao, thể đối xử với bằng trái tim bình thường được.

      Hôm nay lại gặp Chu Kiền. Lúc thấy Chu Kiền, vừa kết thúc ca phẫu thuật, cởi bỏ chiếc áo trắng đồng phục thường ngày xuống, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu hồng. Trương Tịnh Hoa rất thích con trai mặc áo sơ mi màu hồng, nhưng hôm nay, chiếc áo màu hồng người Chu Kiền nhìn thế nào cũng rất chướng mắt, khiến Tịnh Hoa nhịn nổi mà muốn chế giễu vài câu. Tịnh Hoa cố gắng thử dùng lí trí để kìm chế tâm trạng muốn bùng nổ của mình. Chỉ là, Tịnh Hoa còn chưa kịp kéo đủ lí trí của mình về Chu Kiền bước tới.

      Chu Kiền có ý muốn chào hỏi Tịnh Hoa. Tịnh Hoa cũng giả vờ nhìn thấy Chu Kiền, vòng qua người . Vốn muốn lấy cốc nước uống, cũng bởi vì nhìn thấy mà hết cả tâm trạng uống nước, chỉ muốn nhanh chóng về phòng làm việc của mình ngay lập tức. Cầu thang có chút đông người,lúc sát nhau, cốc nước của Chu Kiền nghiêng đổ lên người Tịnh Hoa.

      Tịnh Hoa rất muốn bình tĩnh cười cái, sau đó tiêu sái vào phòng thay đồ, rồi sáng sủa ra như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng dường như Chu Kiền ý thức được việc làm, ngay cả câu xin lỗi cũng có, cứ thế muốn rời .

      Tịnh Hoa cảm thấy lí trí của mình nổ tung rồi, ngẩng đầu nhìn Chu Kiền cái,mày Chu Kiền giật giật, để ý tùy tiện :" Bác sĩ Trương, làm sao thế? Em cũng muốn hỏi mua chiếc áo này ở đâu à? Nhưng theo được biết em chưa có bạn trai nhỉ? Hay là, em kết hôn rồi?"

      Tịnh Hoa bỗng nhiên trầm mặc, nghe được thanh nào nữa.
      Sao có thể, dễ dàng, tùy tiện ra câu " hay là em kết hôn rồi" như vậy chứ?Cảnh ngộ của bây giờ, đều do ban tặng, sao có thể dễ dàng ra mấy chữ" kết hôn rồi" như vậy? Chẳng lẽ biết những lời này làm tổn thương như thế nào sao? Đúng vậy, biết, bởi vì căn bản là người vô tình mà!

      Tịnh Hoa ngẩng đầu, thu hồi cảm xúc của mình, lần nữa đổi sang vẻ mặt bình tĩnh, ngước mắt nhìn Chu Kiền, ảo não :" phải đấy, thực ra tôi còn cho rằng bác sĩ Chu muốn xem xem váy của tôi có hợp với em hay đấy. Theo tôi biết, phụ nữ bên cạnh bác sĩ Chu ngoài mẹ ra chính là em , chiếc váy này là hợp với tuổi tác của dì nha!"

      Nét mặt Chu Kiền có biến hóa gì lớn, chỉ là gì nữa, Tịnh Hoa cười đắc ý, quay người rời , bóng lưng kiêu ngạo như con phượng hoàng.

      Chu Kiền nhìn theo hướng mà Tịnh Hoa rời , trong ánh mắt có chút ý cười, người phụ nữ này vẫn như vậy, luôn cho rằng mình miệng lưỡi nhanh nhẹn, luôn cho rằng mình đủ bình tĩnh, đủ mạnh mẽ, thực ra, chỉ có biết, yếu đuối thế nào, mong muốn được bảo vệ thế nào.

      Chỉ có Chu Kiền biết, Tịnh Hoa vẫn là bé ngốc thời đại học, giỏi ngụy trang cho mình, nhưng thể khống chế chính mình, cẩn thận giữ lại cho mình khoảng cách an toàn, nhưng, chỉ cần chiếc áo sơ mi hồng, vài giọt nước, có thể dễ dàng kích động , làm vỡ lớp bảo vệ mà vất vả tạo nên.

      Tịnh Hoa, em như vậy, bảo phải yên tâm thế nào.
      (hết chương 2 )
      Last edited: 14/2/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3 EM TRONG KÍ ỨC CỦA
      Chu Kiền quen Tịnh Hoa là lúc hội sinh viên trong trường chuẩn bị cho buổi tiệc chào đón năm mới. Lúc đó, Tịnh Hoa là nhóm trưởng của đội văn nghệ. xinh xắn, lại rất hoạt bát, xứng đáng đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách toàn hội trường buổi liên hoan. Thông minh, chăm chỉ, dịu dàng, là toàn bộ đánh giá của Chu Kiền khi đó dành cho .

      Chu Kiền của khi đó, thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày, là lúc họp ở hội sinh viên, nhìn Tịnh Hoa viết viết vẽ vẽ bảng, phân công nhiệm vụ cho mỗi cán , hoặc là bàn bạc với bộ phận khác về việc sắp xếp các tiết mục. Lúc chuẩn bị cho buổi liên hoan đón năm mới, là thời gian bận nhất trong năm của hội sinh viên. Mỗi người trong hội đều bận rộn, bạn cùng phòng của Chu Kiền, Thẩm Hãn, mỗi ngày đều chịu nổi mà cằn nhằn: " Lúc nào mới kết thúc đây... Chúa ơi... Con còn hai bài luận chưa viết, sắp thi rồi... Làm thế nào đây, làm thế nào đây... Mau kết thúc ... Chúa của con ơi..." Chu Kiền cười, :" vậy để mình họp thay cậu nha." Thẩm Hãn reo lên như gặp được cứu tinh:" Người em có nghĩa khí!" Sau đó lại hô lên:" đúng, cậu trêu mình chứ gì? cậu luôn đến hội sinh viên, làm mình sắp quên mất, cậu mới chính là cái tên chủ tịch hội sinh viên, là!


      Thực ra Chu Kiền chính là chủ tịch hội sinh viên.

      Trương Tịnh Hoa biết. Chu Kiền giả làm cán mới của bộ văn nghệ, còn là Trương Tịnh Hoa đích thân phỏng vấn .

      Chu Kiền phát ra có lẽ thích Trương Tịnh Hoa mất rồi. bắt đầu thích được nhìn thấy , cho dù làm gì, chỉ nhìn ngắm chỉ đạo hướng dẫn, nhanh gọn sắp xếp nhiệm vụ, cho dù là mới tan học liền lập tức chạy tới hội sinh viên bán sức, bê những thứ đồ cần thiết cho trang trí sân khấu mới được đem tới, cũng vui vẻ.

      Thẩm Hãn Chu Kiền nhất định là phát ngốc rồi, thích theo đuổi, em giúp nghe ngóng hết rồi, Trương Tịnh Hoa vẫn chưa có bạn trai, nghe còn có tên theo đuổi rất lâu rồi, người em còn mau ra tay.

      Chu Kiền cười, , Tớ và ấy phải còn chưa thân thiết sao? thể gấp gáp được, dọa phải ấy làm thế nào.

      Thẩm Hãn liền tức lên, , chưa thân thiết cậu mau làm quen , bò bít tết chín ba phần và bò bít tết chín bảy phần có cái nào phải bò bít tết chứ, đừng lề mề nữa người em, đợi cậu chín hết rồi, rau hoàng hoa cũng nguội rồi, người ta cũng rửa sạch đĩa rồi ý chứ.

      Đoạn lí luận này được những người khác trong kí túc xá của Chu Kiền cho là kinh điển, về phần Chu Kiền lại được đặt cho biệt danh "bò bít tết". Nhưng những điều này đều quan trọng, quan trọng là, sau khi công tác chuẩn bị cho buổi liên hoan hoàn thành, phần bò bít tết bảy phần chín Chu Kiền, và phần bít tết ba phần chín Tịnh Hoa, lại thực , chín rồi.

      " Chu Kiền, trưa nay đến hội sinh viên chuyến, gần đây chúng ta mới mua ít vải màn sân khấu, đội tuyên truyền có lẽ đến mượn phần, em có cuộc họp ở câu lạc bộ, nhớ bảo họ lấy tấm màu lam, nhất định đừng lấy tấm màu đỏ."

      " Chu Kiền, chiều này tiết hai có tiết ? Nếu đến hội trực ban , Hoàng Khải hôm nay xin nghỉ rồi, lớp đó thiếu người, ngoài ra ba rưỡi thầy Tôn ở đoàn ủy có bưu kiện chuyển phát nhanh cần lấy, em và người chuyển phát nhanh hẹn lấy ở trước thư viện rồi, chút lấy bưu kiện đó nha."

      " Chu Kiền, tờ quảng cáo hôm qua em gửi vào mail nhận được chưa? Đó là quảng cáo cho đợt chiêu sinh lần này, em làm xong hết rồi, tìm thời gian in ra là được, tiền em cũng trả rồi, là tiệm photo ở quảng trường cuộc sống đó, bản giấy màu đồng đấy, đừng đánh nhầm chữ đấy!"

      [[ "Chu Kiền" ]]

      [[ "Chu Kiền" ]]

      Thẩm Hãn nhìn Chu Kiền, khó hiểu mà : "Bò bít tết, chủ tịch người ta vung tay quản lí, sao chỉ cậu lại chạy đôn chạy đáo như vậy? là, sao? Cậu vẫn chưa theo đuổi được Trương Tịnh Hoa? Đùa mình hả? Cái gì? Cậu vẫn chưa bắt đầu theo đuổi? là, cậu làm cái gì vậy? Cậu cứ đem thời gian lãng phí mà vứt sao? Thời gian đợi người nhàn rỗi đâu, aiz, Chu Kiền, Chu Kiền..."

      Những lúc thế này Chu Kiền chỉ cười, gì. Trong lòng của Chu Kiền lúc đó, thực ra nghĩ, có thể là cán làm chân chạy việc cho mình thích, chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.

      Có lúc, Chu Kiền là người rất nhát gan. biết ưu tú của Tịnh Hoa, biết đối thủ cạnh tranh của mình rất nhiều, cũng biết Thẩm Hãn ngừng lặp lại nhắc nhở cái lí luận "thời gian là sinh mạng, theo đuổi con phải kịp thời". Nhưng, Chu Kiền dám.

      Quan niệm mà Chu Kiền luôn luôn tôn thờ là, nếu như bạn chưa từng có, vậy bao giờ mất .

      Cùng với hiểu biết về Trương Tịnh Hoa ngày càng cặn kẽ, Chu Kiền sớm còn thích nữa rồi. Chu Kiền của tại, Trương Tịnh Hoa. giống như "Đá vọng thê" và "Thâm khuê oán phu" trong miệng Thẩm Hãn , bị Tịnh Hoa thu hút cách sâu sắc, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của , tất cả đều có sức hấp dẫn vô cùng lớn với . giống như vệ tinh, bị lực hấp dẫn hút chặt bên người Tịnh Hoa. Chu Kiện biết sau khi tỏ tình, Tịnh Hoa đối xử với thế nào, tiép nhận sao? Hay là bị dọa, về sau còn liên lạc với nữa?Hoặc là tiếp nhận , nhưng xác suất này là bao nhiêu? Chu Kiền trước giờ là người làm việc dứt khoát, lần này, lần đầu tiên trong cuộc đời , bắt đầu do dự.

      Chu Kiện ghét chần chừ do dự của mình, vô số lần, muốn lòng mình với Tịnh Hoa, nhưng cuối cùng lại thôi. Trong lòng Chu Kiện thực rất sợ Trương Tịnh Hoa từ chối mình, sau đó cho bất kì cơ hội nào nữa, cho dù chỉ là cơ hội chuyện như bạn bè bình thường.

      Thẩm Hãn hiểu đây là loại tình cảm như thế nào, Chu Kiền cũng muốn giải thích gì. Chỉ là trong lòng biết ,điều mà sợ, thực ra hoàn toàn phải là bị từ chối, mà là sau khi bị từ chối, ngay cả bạn bè bình thường hay quan hệ cấp cấp dưới( chị là tổ trưởng đội văn nghệ, giả là cán dưới quyền của chị) cũng duy trì được. Bởi vì Chu Kiền quá , quá để ý, cho nên, cũng rất sợ mất .

      Bắt đầu mập mờ với Trương Tịnh Hoa, là sau khi kết thúc kì nghỉ đông. Hôm đó Tịnh Hoa ở thư viện, cố gắng tìm tài liệu gì đó. Chu Kiền sớm nhìn thấy bóng dáng Tịnh Hoa ở giữa các giá sách, cố ý đứng cách chỗ đứng hàng giá sách, nghe tiếng lẩm bẩm: " Angiomyolipoma, angiomyolipoma, angiomyolipoma..."

      Thận angiomyolipoma sao? Tịnh Hoa bị vấn đề này làm cho phiền não à... Chu Kiền nghĩ như vậy, bắt đầu di chuyển đến hướng khác của thư viện. Đợi lúc trở về, tay là sách liên quan đến angiomyolipoma, tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu đọc.
      (*) thận angiomyolipoma là bướu (khối u) lành tính ( phải ung thư) kích thước tư vài mm đến 20cm , có thể gây chảy máu trong nước tiểu hay ở sau màng bụng. Mọi thông tin chi tiết xin vui lòng liên hệ với bác gu gồ *^_^*

      Tâm tư của Chu Kiền căn bản đặt sách. và Tịnh Hoa khác nhau, Tịnh Hoa hi vọng trở thành bác sĩ phụ khoa, còn lí tưởng của , luôn là làm bác sĩ khoa tiết niệu. Nguyên nhân rất đơn giản, ông ngoại của , từng mắc thận angiomyolipoma, còn nhớ sức khỏe của ông ngày càng yếu , khối u ngừng cướp năng lượng từ cơ thể ông, nhưng lúc đưa tới bệnh viện, bác sĩ phải cắt bỏ hết toàn bộ thận. Ông ngoại dựa vào phân tích kỹ gian nan vất vả sống tiếp, cuối cùng vẫn đợi được nguồn thận thích hợp để cấy ghép. Chuyện này khiến cho Chu Kiền hạ quyết tâm làm bác sĩ, hơn nữa nhất định phải làm bác sĩ khoa tiết niệu. muốn giúp những người như ông mình, thoát khỏi giày vò của căn bệnh quái ác.

      Cho nên khi nghe thấy tài liệu mà Tịnh Hoa tìm thực ra liên quan tới angiomylipoma, trong lòng mừng thầm. Bởi vì, angiomyolipoma, là thứ am hiểm nhất. Mặc dù cách làm được quang minh lỗi lạc, nhưng vẫn dùng ánh mắt ai có thể chú ý mà nhìn Tịnh Hoa:" Nhóm trưởng, trùng hợp vậy? Em cũng đến thư viện sao?

      Trong lòng Tịnh Hoa rất lo lắng. Đề tài luận văn mà thầy giao cho là làm thế nào giữ gìn cách chữa trị angiomyolipoma, đối với bệnh khoa tiết niệu, có chút hiểu biết nào hết, mặc dù chỉ mới bắt đầu vào học, nhưng Tịnh Hoa muốn viết xong luận văn sớm chút, bởi vì, còn nhiều việc khác phải làm.

      Tìm ở hệ thống phân loại tìm kiếm trong thư viện rất lâu, sách có liên quan phải bị mượn lại ở thư viện khác, Tịnh Hoa là người có tác phong nhanh gọn trong công việc, chỉ muốn mượn được sách trong hôm nay,tốt nhất là viết xong luận văn trong vòng tuần, vậy là tốt nhất.

      Lúc Chu Kiền gọi , liền nhìn thấy quyển " cách phòng ngừa và chữa trị angiomyolipoma", trời ơi, đó chính là sách mà cần. Lại nhìn sang bên cạnh, cũng là sách liên quan đến angiomyolipoma. Tịnh Hoa cảm thấy mình gặp được cứu tinh rồi, nhưng phải thế nào với đây? chừng cũng cần gấp mấy quyển này, trực tiếp hỏi mượn hình như tốt cho lắm... Nếu tìm lại lần nữa? Nhưng quả là tìm ra rồi...

      Trước giờ Trương Tịnh Hoa luôn bình tĩnh, lần này lại có chủ kiến như vậy.

      " Nhóm trưởng đại nhân sao vậy? Sao cứ nhìn sách trong tay mãi thế,sao chịu nhìn ? phải chứ, còn đẹp bằng quyển sách? Chu Kièn e cố ý khoa trương hỏi Tịnh Hoa,

      " À... phải đâu, chỉ là vừa tìm sách có liên quan đến angiomyolipoma, nhưng tìm mãi thấy, rất lo lắng, cho nên có chút xuất thần thôi." Tịnh Hoa giả vờ để ý trả lời.

      " Trùng hợp vậy? vừa hây mượn được, nhóm trưởng hay là chúng ta cùng đọc nhé? Chu Kiền làm ra dáng vẻ bừng tỉnh, cười hỏi ý kiến của Tịnh Hoa.

      Đương nhiên là được rồi. trong lòng Tịnh Hoa nghĩ như vậy. sớm nhìn ra sách trong tay Chu Kiền chính là sách mình cần, biết, mình như thế, Chu Kiền nhất định mời cùng đọc, như vậy cần chủ động mở miệng, cũng ngượng ngùng. Tịnh Hoa là rất sĩ diện, có lúc thậm chí sĩ diện đến cố chấp. Tịnh Hoa rất hài lòng với câu trả lời và kết quả của mình.

      Cũng như thế, Chu Kiền cũng rất hài lòng với câu trả lời và kết của mình. vốn muốn mời Tịnh Hoa cùng đọc, kéo gần khoảng cách của hai ngườ. càng giả vờ để ý, Tịnh Hoa càng muốn đọc sách với , cũng càng tiện mở miệng. Như vậy khi chủ động đưa ra đề ra ý kiến hai người cùng nhau đọc, Tịnh Hoa cảm thấy mục đích của mình đạt tới rồi, quyết nghĩ ngợi nhiều Chu Kiền có phải muốn mập mờ với mình hay , như vậy Chu Kiền mới thuận lợi kéo gần khoảng cách giữa .

      Mặc dù quá trình này, tâm lí của hai người đều đơn thuần, nhưng chí ít, họ cùng qua buổi chiều yên tĩnh, vui vẻ, hơn nữa, thành công giúp hai người có thêm đề tai chuyện ngoài 'công việc của hội sinh viên' ra.

      cũng chứng minh như vậy, hôm đó, Tịnh Hoa cũng bị cách ứng xử và cử chỉ của Chu Kiền thu hút rồi.

      Chu Kiền năng hùng hồn đó, cảm giác xem ra rất uyên bác, tự tin, hài hước. Tịnh Hoa là hiếu thắng, luôn hi vọng gặp được, người đủ mạnh , đủ đẻ chinh phục . Trong phút chốc, Tịnh Hoa cảm thấy, mình tìm được rồi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4 MỜ ÁM LUÔN LÀ ĐẸP NHẤT

      Sau lần gặp mặt ở thư viện, quan hệ giữa Tịnh Hoa và Chu Kiền bắt đầu thân thiết hơn, chỉ còn là sắp xếp công việc và báo cáo công việc theo trình tự hóa nữa, lúc rảnh rỗi hai người cũng chuyện qua wechat, hoặc thỉnh thoảng cùng ra ngoài ăn cơm. Thẩm Hãn với Chu Kiền đến lúc tỏ tình rồi, Chu Kiền cười cười, chỉ là đợi thêm chút nữa, thêm chút nữa.

      Tháng tư, là sinh nhật của Tịnh Hoa.

      Chu Kiền tay thu xếp tất cả thủ tục trong buổi tiệc sinh nhật của Tịnh Hoa, với mọi người: " hôm nay để nhóm trưởng nghỉ phép, thuận tiện thử nghiệm thành quả rèn luyện ở đội văn nghệ năm qua của tôi."

      Hôm đó Tịnh Hoa rất vui, rất nhiều bạn, có bạn xa cách nhiều năm, có bạn ngày ngày đều gặp, rất nhiều câu chúc phúc, mặc kệ có xuất phát từ đáy lòng hay , nhưng Tịnh Hoa đều lựa chọn tin tưởng.

      Đó là sinh nhật trôi qua vui vẻ nhất sau khi lên đại học của Tịnh Hoa.

      Có người còn trêu đùa :" Tịnh Hoa, bạn trai năng nổ giỏi giang quá!"

      Tịnh Hoa cười, phản bác, cũng thừa nhận, chỉ là cười.

      Chu Kiền thích Tịnh Hoa, đó là bí mật mà ai cũng biết rồi. Tịnh Hoa cũng thích Chu Kiền, điểm này, cũng vô cùng ràng.

      Lâm Vi Vi hỏi Tịnh Hoa: " Tịnh Hoa bà chuẩn bị lúc nào tiếp nhận Chu Kiền?"

      Tịnh Hoa vẫn cười, cười đến quỷ quyệt.

      Có những lúc, mập mờ mới là khoảng thời gian đẹp nhất. Chu Kiền, em xác định mình có hay , nhưng em biết, ở bên , em rất thoải mái, rất vui, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng. Có lẽ em là người rất nhát gan rất nhu nhược, em muốn tự tay phá hỏng cảm giác mông lung tốt đẹp này giữa chúng ta, em đủ dũng cảm, em sợ phải suy nghĩ tìm tòi vấn đề lúc nào tấn công, lúc nào từ bỏ, cho nên, đừng để em phải làm người mở miệng, nếu như thực có ngày đó, xin hãy làm chuyện tốt đẹp cũng như tàn nhẫn này, đừng để em làm, xin .

      Mà ngày đó, cũng nhanh đến thôi.

      Học viện sắp xếp cho mọi người tham gia tọa đàm. Trong tòa nhà thể dục đầy người ngồi, Tịnh Hoa và Chu Kiền, còn có nhiệm vụ của số cán trong hội sinh viên khác, lại ở trong phòng giám sát, phát hình ảnh phim chiếu của buổi tọa đàm cho mọi người. Công việc này quả thực rất nhàm chán, có vài cán mới cũng sắp ngủ gật rồi. Thẩm Hãn bê thùng coca vào, đặt thùng coca nặng xuống, gọi mọi người đến lấy uống. Mọi người dần vực dậy tinh thần, cười qua đó, Thẩm hãn sau khi 'ừng ực ừng ực' uống ngụm lớn, liền vô cùng hưng phấn , hay là thế này , chúng ta cùng chơi trò , trò chơi suy luận.

      Dù sao cũng nhàm chán, cho dù là trò gì cũng cứ chơi . Mọi người dần tỏ ra như vậy. Thế là Thẩm Hãn liền bắt đầu :" Trong học viên y học, mỗi phòng kí túc xá có ba người, A,B,C là bạn cùng phòng của nhau, đều là nữ sinh. Có ngày, A và B chết, C phát điên, trong phòng gối của A có máu, bây giờ mọi người là cảnh sát, tớ là C, mọi người hỏi tôi các câu hỏi, tớ trả lời phải hoặc phải, sau đó suy ra nguyên nhân kết quả của việc này." tới đây, Thẩm Hãn dừng lại, cười giảo hoạt; " Thế nào? Có muốn thử . Người càng đoán ra chân tướng sớm càng khẩu vị nằng đó."

      Trong thời gian tiếp theo, mọi người đều bắt đầu đoán, Thẩm Hãn ung dung thong thả uống coca, ngụm tiếng " phải" " phải", phủ định hết tất cả tình hương mà mọi người đưa ra. Tịnh Hoa vốn định đoán, gan thực ra rất bé, câu chuyện ma cũng có thể làm cho cả đêm ngủ được.Nhưng lần này, chịu hết nổi rồi, đoán nhiều khả năng như vậy, sao đều đúng chứ? Chưa kịp dùng lí trí khống chế bản thân, câu hỏi ra khỏi miêng rồi.

      "A và B bị giết phải ?" Tịnh Hoa hỏi.

      " phải." Thẩm Hãn còn kiên nhẫn, bắt đầu nghịch lon coca trong tay.

      "A và B tự sát phải ?" Tịnh Hoa lại hỏi.

      " phải." Thẩm Hãn ra hai từ đơn giản ấy.

      phải bị giết, cũng phải tự sát... Lẽ nào... Tịnh Hoa thăm dò hỏi:" A và B có phải là... Bị dọa chết ?"

      (*)giết (shà) và dọa (xìa) trong tiếng trung có cách phát gần giống nhau nên Thẩm cố tình troll các bạn trẻ đó mà *^_^*
      Thẩm Hàn nhìn đồng hồ, trong mắt bắt đầu có tia sáng: "Phải."

      "C là bị dọa điên phải ?" Tịnh Hoa cảm thấy lông tơ ở cổ có chút dựng ngược lên, trong phòng im phăng phăc. ai gì nữa, đều yên lặng nghe cuộc đối đáp giữa Tịnh Hoa và Thẩm Hãn.

      "Phải."

      "ABC sau khi nhìn thấy cái gì đó mới bị dọa đúng ?" Giọng của Tịnh Hoa có chút run rẩy, nhùn dừng lại, cảm giác bản thân sắp tiếp cận được chân tướng khiến chỉ muốn tiếp tục hỏi.

      "Phải." Thẩm Hãn cũng nghiêm túc lên, bắt đầu chuyên chú nhìn Tịnh Hoa.

      "Nhìn thấy thứ gì đó... Sau đó liền bị dọa... Hơn nữa là bị dọa chết... Ở học viện y học...Lẽ nào... Là thi thể?" Tịnh Hoa xác định mà lẩm bẩm mình, cảm thấy hai hàm răng mình va vào nhau rồi, da gà cũng nổi hết lên.

      "Phải."

      Tịnh Hoa rùng mình cái.

      Đáp án trong đầu sống động làm dám tiếp tục tìm tòi thêm nữa, bị dọa bởi đáp án của chính mình rồi. Cũng may, thời gian tọa đàm cũng kết thúc, Tịnh Hoa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ uốn mau chóng về kí túc xá. khí trong phong giám sát có chút kì lạ, mấy nữ sinh bị dọa đến nỗi ôm nhau ngồi chỗ, dám chuyện.

      Trường y, xác chết, dọa chết người, kí túc xá nữ, mấy từ khóa này liên hệ với nhau, cũng đủ để khiến cho nữ sinh trường y mất ngủ.

      thực tế, Trương Tịnh Hoa hôm nay, thực mất ngủ rồi.

      Tịnh Hoa có cách nào để ngừng suy nghĩ đến câu chuyện kinh dị kia, oán trách Thẩm Hãn sao lai đề ra ý tưởng tồi tệ này chứ, đồng thời cũng trách mình sao lại tham gia vào, nếu như biết, sợ. Tịnh Hoa ngủ được mình ở trong phòng lăn lăn lại giường. Muốn xuống giường, tìm lấy cuốn sách để đọc, nhưng ngờ lại sợ tới mức dám xuống giường luôn. chỉ đành ngừng lướt điện thoại, lần lại lần làm mới QQ, nhìn xem bạn bè onl còn bao nhiêu người, tìm người có thể cùng chuyện, dời chú ý của .

      Cũng trong lúc này, lần đầu tiên Tịnh Hoa cảm thấy độc. Trong danh sách bạn bè của nhiều bạn như vậy, nhiều nhóm như vậy, nhưng, trừ Lâm Vi Vi ra, lại biết có thể tìm ai.

      Vi Vi chắc ngủ rồi,. Giờ này nên làm phiền ấy. Tịnh Hoa nghĩ như vậy. Cho đến khi nhìn thấy tên của người, sáng lên từ hàng danh bạ rất dài của .

      Chu Kiền.

      Tịnh Hoa cắn răng, nhấp vào cái tên đó, thăm dò: "Còn chưa ngủ?"

      Chu Kiền trả lời rất nhanh: " ừm, em cũng thế."

      Tịnh Hoa trầm mặc, còn gì để . Đúng thế, có tư cách gì, để nửa đem, gửi tin nhắn cho , cầu bầu bạn với mình, chỉ bởi vì bị trò chơi suy luận ấu trĩ dọa sao?

      Thế là Tịnh Hoa đáp: "Nghỉ ngơi sớm , trưa mai còn phải họp, đừng quên đấy."

      Chu Kiền rất lâu sau mới trả lời câu: "Ừm được."

      Tịnh Hoa trả lời lại nữa, ngây người nằm giường, lúc thả lỏng, lúc sợ hãi, lúc , quấn quýt sâu sắc.

      Dường như qua nửa thế kỉ, màn hình di động của Tịnh Hoa lại sáng lên.

      Mở ra xem, vẫn là Chu Kiền.

      "Tịnh Hoa, có phải em bị câu chuyện của Thẩm Hãn dọa sợ rồi ?" Chu Kiền hỏi như thế.

      Tịnh Hoa trả lời lại. rất muốn với Chu Kiền là rất sợ, cần chuyện cùng, nhưng, biết rất , thể cầu , có tư cách.

      "Tịnh Hoa, chuyện cùng ." Chu Kiền đợi Tịnh Hoa trả lời, tiếp tục gửi tin nhắn.

      "Tịnh Hoa, để làm dũng khí của em." Chu Kiền .

      "Tịnh Hoa, để làm dũng khí của em." Chu Kiền gửi đến tin nhắn thứ hai, nội dung giống như vậy.

      "Tịnh Hoa, để làm dũng khí của em." Chu Kiền gửi tiếp tin nhắn thứ ba.

      Tịnh Hoa cảm thấy lòng rối như tơ vò. biết, thực biết. biết mình muốn gì, cũng biết rốt cục bản thân muốn hay . chỉ biết mình lưu luyến cảm giác tốt đẹp này, sợ, nếu mình tiến thêm bước, giữa và Chu Kiền là vạn kiếp bất phục.

      Tịnh Hoa cảm thấy Chu Kiền là người rất tốt, cho dù là làm bạn hay là người , khi ở cùng đều khiến Tịnh Hoa cảm thấy vô cùng dễ chịu, thẳng ra, trong nội tâm Tịnh Hoa, phải mong muốn tiến thêm bước, nhưng Tịnh Hoa lo lắng, nếu có ngày, và Chu Kiền chia tay, ngay cả người bạn chụp hình chung cũng mất .

      Nếu như chưa tưng có được, vậy mãi mãi mất , người quan trọng nhất này.

      Nếu như mãi mãi , vậy mãi mãi mất , mãi mãi có thể cùng duy trì khoảng cách an toàn gần nhất.
      Tịnh Hoa muốn trực tiếp tắt máy . Thực tế, cũng làm như vậy. dứt khoát tắt điện thoại, chuẩn bị ngủ. Nhưng tắt máy mới chưa đầy phút, liền hối hận.

      lật người mở lại máy, Chu Kiền chỉ lưu lại tin nhắn.

      , Tịnh Hoa, em ung dung lí trí như em thể , nhìn thấy em rồi, nhìn thấy yếu đuối mềm yếu của em. Hãy để cho em dũng khí để bảo vệ em, Tịnh Hoa, đừng trốn tránh , đừng kháng cự . biết am biết tình cảm của với em. Chúng ta vẫn luôn trốn tránh, lần này, dũng cảm hơn, em nguyện ý, ở bên ?

      , Tịnh Hoa, thích em.

      Tịnh Hoa cầm điện thoại, nước mắt khống chế được mà chảy xuống.

      nguyện ý cùng dũng cảm ?

      vẫn là hạ ý thức muốn trốn chạy, vẫn khống chế được mình mà nhiều lần nghĩ tới nếu như chia tay thế nào. quá để ý, cho nên quá lo được lo mất, có lẽ đây là . Vi Vi vẫn luôn khuyên đừng sợ, Vi Vi đời này, luôn phải có lần như thế, vì người mà ngừng phấn đấu, bỏ ra tất cả, tính toán, cầu báo đáp. Tịnh Hoa hiểu, vì sao bản thân lại khiến chính mình nhếch nhác như vậy. Nhưng Tịnh Hoa dường như đột nhiên hiểu ra, cảm giác xúc động muốn ở cùng nhau đó, cái loại xúc động mà toàn thân như bị điện giật, đầu óc phát sốt đó.

      Tịnh Hoa nắm điện thoại, rất chặt, dường như làm nó sắp vỡ vụn đến nơi, rất lâu, Tịnh Hoa tả lời Chu Kiền.
      Tịnh Hoa , được.

      Chấp nhận lời tỏ tình của Chu Kiền, Tịnh Hoa cảm thấy hòn đá đè nằng người từ lâu đến nay hình như được lấy rồi. cảm thấy thả lỏng trước nay chưa từng có, câu chuyện suy luận của Thẩm Hãn cũng sớm vứt ra sau đầu, Trương Tịnh Hoa cả đêm vô cùng yên ổn, đêm nay, Chu Kiền mang tâm trạng tràn đầy vui vẻ, lại xúc động đến mất ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :