1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ bác sĩ ở viễn cổ - Thủy Chử Đậu Khấu (42/42) Hoàn[ Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nữ bác sĩ ở viễn cổ

      [​IMG]

      Tác giả: Thủy Chử Đậu Khấu

      Số chương: 42

      Converter: ngocquynh520

      Editor: [Mèo]FBI
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Người làm eBook: banglangtrang123, wjuliet43, Jun….


      Giới thiệu

      Nữ bác sĩ Trác Ngọc 24 tuổi, sau buổi khám bệnh tại nhà, đường về hiểu sao lại xuyên đến đại lục nguyên thủy.

      Tại đây gặp phải các vấn đề ăn, mặc, ở, , mỗi vấn đề đều khiến cảm thấy nhức đầu.

      Điều làm nghĩ tới chính là, khi toàn tâm toàn ý cải thiện vấn đề sinh hoạt bên cạnh lại xuất con Tỳ Hưu* như hổ rình mồi muốn trở thành bạn đời nó.

      Trời ạ, đây rốt cuộc là thế giới bi thương cỡ nào. có điện, có nhà vệ sinh, lại càng có siêu thị, chẳng lẽ còn bị buộc phát triển cuộc tình nhân thú?

      người nghĩ mọi cách để về nhà, người dùng mọi thủ đoạn đùa bỡn muốn giữ lại bạn đời, cuối cùng cuộc chiến này ai là người chiến thắng?

      *Tỳ Hưu: còn được gọi là Kỳ Hưu, có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm theo truyền thuyết ở Hồng Kông. Hình dáng giống Kỳ Lân nhưng người dài hơn chút vì là rồng con. Mn muốn biết chi tiết search gg nhé

      Các file đính kèm:

      Last edited: 1/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Dị giới.


      Đây là ngày thứ ba Trác Ngọc ở đại lục cổ quái này. Trong ba ngày này cũng chỉ dựa vào mấy túi bánh quy và bình nước trong hòm để duy trì sống (hòm này là hòm thuốc, chứ phải hòm rương to đùng mà mn vẫn để đồ trong đó đâu nhé).

      Lại , mấy túi bánh quy này là do y tá trong phòng khám cho. Y tá này là người rất thích ăn bánh quy, mỗi khi Trác Ngọc khám bệnh tại nhà trở về ấy lại mua chút bánh quy cho mang về. Mặc dù Trác Ngọc muốn gặp y tá này, nhưng bây giờ lại rất cảm kích ấy. Nếu phải ấy thích ăn bánh quy, chỉ sợ mình sớm chết đói.

      Trác Ngọc còn nhớ khi mình mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật xung quanh thiếu chút nữa bị hù chết. Bầu trời bị cành lá dày đặc che khuất, rừng rậm to lớn thấy điểm cuối, loại quả gì đó giống dâu tây lớn bằng bàn tay, ngay cả cây cỏ cũng cao hơn mình.

      Cảm giác thực giống như trong mộng, nhưng khi Trác Ngọc nhéo bắp đùi mình lại cảm thấy đau đớn rất . xem qua di động của mình, chút tín hiệu. còn thử gọi 110, 119 bằng mã số, nhưng số nào có tiếng người.

      cũng từng hô to, hy vọng có người đáp lại , như vậy chứng tỏ là có đồng loại. Nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng lá xào xạc do gió thổi qua cùng ánh mặt trời xuyên qua cành lá dày đặc loang lổ mặt đất. Tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị.

      Con người khi đối mặt với hoàn cảnh đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là người tỉnh táo như Trác Ngọc quen với việc sống chết , xử lý qua rất nhiều việc ngoài ý muốn cũng bị hoàn cảnh xa lạ này làm cho sợ đến phát run.

      nhớ đường trở về phòng khám bệnh. Mặc dù có mưa lại có sấm, nhưng sấm chớp kia ở tận xa phía chân trời. Tại sao tiếng sấm qua , mình lại đến nơi này? Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng Trác Ngọc vẫn xách theo chiếc hòm của mình bắt đầu cuộc hành trình tại đại lục này.

      Trác Ngọc tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực mới tìm được hốc cây rộng hai thước, miễn cưỡng cũng có thể ở được.

      Trước khi tìm được hốc cây này gặp phải con thỏ cao gần bằng mình, răng nhọn trong miệng đều lộ hết ra ngoài. Lúc ấy nghĩ nếu con thỏ này nhảy lên cắn cái, như vậy cái mạng của cũng kết thúc tại đây rồi.

      Vì vậy mỗi ngày đều dùng chút thời gian để ra ngoài thăm dò vật xung quanh hốc cây, hy vọng có thể tìm thấy cái động an toàn chút để thân, ít nhất phải tránh được cái lạnh của ban đêm.

      tại nhìn hết sức chăm chú vào con thỏ cách xa ở phía trước. Hết cách rồi, bánh quy cùng bình nước bị mất, nếu muốn sống phải ăn cái gì đó mới được.

      Vào lúc Trác Ngọc nghĩ biện pháp để bắt con thỏ này bỗng nhiên phát đỉnh đầu mình có bóng râm. Quay đầu nhìn lại mặt đối mặt với dã thú, thậm chí còn có thể nhìn thấy khí trong mũi dã thú khi nó thở ra. Trác Ngọc trừng lớn hai mắt, “a” tiếng liền ngất .

      ---Hết chương 1---

      Chương 2: Quái vật.


      Đến khi Trác Ngọc mở mắt ra ở trong sơn động rồi. Trong động tối đen như mực, đưa tay ra cũng thấy được năm ngón. Trác Ngọc chỉ cảm giác được mình phi thường xui xẻo, ông trời có mắt dùng đạo sấm sét đưa đến nơi quái dị này. tại tốt rồi, lại bị quái vật bắt được, cũng biết quái vật này lúc nào ăn mình.

      giật giật thân thể muốn ngồi dậy lại bị ánh lửa bên cạnh đột nhiên sáng lên hù dọa. Nhìn kỹ chút ra là con quái vật đốt lửa. Trác Ngọc kịp nghĩ nhiều, nhấc chân thừa dịp có ánh sáng chạy ra ngoài động.

      Thế nhưng cho dù có chạy nhanh giống như Lưu Tường*, chạy chưa được mấy bước bị quái vật bắt được, giống như diều hâu vồ gà con, Trác Ngọc cứ như vậy dễ dàng bị quái vật ngậm trong miệng.

      Trác Ngọc càng ngừng giãy dụa, dùng cả tay lẫn chân đánh vào người quái vật. Vậy mà quái vật giống như cảm thấy gì, để ý đến giãy dụa của Trác Ngọc, ngược lại nằm xuống, còn để Trác Ngọc nằm bụng mình.

      Trác Ngọc vẫn chịu từ bỏ, dù có làm gì cũng tránh được giam cầm của quái vật, cứ như vậy liều mạng giãy dụa, nhốt con mồi chặt.

      Qua lâu, biết có phải Trác Ngọc giãy dụa có tác dụng hay , tránh được ôm ấp của quái vật, trốn đến nơi trong động cách xa quái vật, co lại thành cục.

      ra Trác Ngọc rất muốn chạy ra khỏi sơn động, chỉ là quái vật kia vào lúc Trác Ngọc thoát được liền chuyển qua cửa động, đưa lưng về phía cửa động nằm xuống cho Trác Ngọc có cơ hội chạy trốn. Huống chi lúc nãy vừa chạy mấy bước bị bắt trở lại. Trác Ngọc biết mình có cơ hội chạy trốn, cũng chỉ có thể núp trong góc này, trừng mắt đề phòng quái vật tập kích.

      Lúc này Trác Ngọc mới chú ý đến dáng vẻ của quái vật. Đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, hình dáng tựa như sư tử, màu lông xám trắng, có cánh, hai sừng, đuôi cuộn, chiều cao chừng ba thước, hình dáng rất giống Tỳ Hưu mà Trác ba từng đề cập đến.

      Vào sinh nhật 16 tuổi của Trác Ngọc, Trác ba đưa cho ngọc bội Tỳ Hưu, nhân tiện cho Trác Ngọc biết chút kiến thức phổ thông về Tỳ Hưu. Vì vậy Trác Ngọc cẩn thận quan sát quái vật trước mắt, càng nhìn càng xác định quái vật này chính là Tỳ Hưu trong truyền thuyết.

      Nhưng ai có thể đến cho biết, con vật thần trong viễn cổ sao lại xuất ở nơi này, tại sao lại xuất trước mặt , nằm mơ sao? Trong mơ Tỳ Hưu giết sao?

      huyệt động có thể tránh gió che mưa lại có ánh lửa ấm áp khiến Trác Ngọc tinh thần căng thẳng trong mấy ngày qua lệ rơi đầy mặt. Huyệt động, lửa là những thứ mà mấy ngày qua muốn tìm cũng tìm được.

      nên cùng Trác Ngọc cái gì mà đánh lửa, có thể trông cậy vào người đao cũng có, dùng tay chém đứt nhánh cây đường kính mười mấy cm ? Điều này đơn giản là vô nghĩa.

      Mặc dù bên cạnh còn có sinh vật nguy hiểm lúc nào cũng có thể nhào tới, Trác Ngọc cuối cùng vẫn thể kháng cự được thân thể cùng tinh thần mệt mỏi, từ từ tiến vào mộng đẹp. Cho dù con Tỳ Hưu kia muốn ăn mình, cũng xin giết ở trong mộng .

      Lại đến Tỳ Hưu mà Trác Ngọc cho là lúc nào cũng có thể lấy tính mạng mình, vào lúc quan sát nó nhàn nhã lắc cái đuôi. Nhận thấy Trác Ngọc sợ hãi giả bộ rống với Trác Ngọc mấy tiếng khiến Trác Ngọc sợ đến mức dám có chút động tĩnh nào. Vào lúc Trác Ngọc ngủ hăng hái quanh Trác Ngọc mấy vòng, thấy Trác Ngọc run rẩy còn nâng lên chân nhè vỗ vào lưng , lại đặt nằm xuống miếng da thú bên cạnh đống lửa, bản thân nó cũng nằm xuống bên cạnh Trác Ngọc.

      *Lưu Tường: Lưu Tường là VĐV điền kinh đầu tiên của Trung Quốc từng giành 3 danh hiệu: kỷ lục gia thế giới, vô địch thế giới và vô địch Olympic. có lối sống nghiêm túc, có tinh thần nhân ái, vì thế được xem là “biểu tượng văn hóa” của Trung Quốc

      - Hết chương 2 -

      Chương 3: kiện thịt nướng.


      Trác Ngọc bị đói nên tỉnh lại, ngủ dậy thấy con Tỳ Hưu ở ngoài cửa động nướng thịt đống lửa, cái đuôi ở phía sau vẫn nhàn nhã lắc lư.

      Thấy Trác Ngọc tỉnh nó liền quay đầu về phía gầm to tiếng, ngờ thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã về đằng sau.

      Thấy vậy Tỳ Hưu lại bị dọa sợ, ngay lập tức ném miếng thịt nướng xuống chạy về phía Trác Ngọc.

      Thấy quái vật xông về phía mình, Trác Ngọc lập tức bật dậy chạy về phía sơn động bên cạnh. sợ con Tỳ Hưu kia tới đây có thể đè chết .

      Quả nhiên là vậy, mặc dù Trác Ngọc thành công chạy đến sơn động bên cạnh nhưng vẫn bị con Tỳ Hưu đè ở bên dưới, sức nặng của nó khiến thể thở nổi, khuôn mặt lại bị nó dùng đầu lưỡi gột rửa vài lần, cảm giác này cần cũng biết có bao nhiêu khó chịu.

      gắng sức đẩy hai chân trước của Tỳ Hưu ra, cũng may Tỳ Hưu phát Trác Ngọc khó chịu nên thả lỏng tứ chi ép Trác Ngọc ra, dùng miệng tha Trác Ngọc đến đống lửa ngoài động.

      Tỳ Hưu đặt Trác Ngọc run run rẩy rẩy đến ngồi tảng đá, chỉ ngồi im ở đó dám nhúc nhích.

      Tỳ Hưu dùng chân trước vỗ vỗ Trác Ngọc, lại chỉ chỉ miếng thịt nướng chín được đặt tảng đá bên cạnh ý bảo có thể ăn, mình ở bên đống lửa tiếp tục nướng thịt.

      Trác Ngọc khó hiểu nhìn hành động của Tỳ Hưu, chẳng lẽ nó để cho mình ăn? Nhưng nếu hiểu sai, chẳng may chọc giận nó, xui xẻo vẫn là . Vì vậy vẫn chỉ ngồi im nhúc nhích như bức tượng thạch cao.

      Tỳ Hưu vừa nướng thịt vừa vểnh tai chú ý đến động tác của Trác Ngọc ở bên này, đợi lúc lâu cho đến khi khối thịt trong tay cũng nướng xong cũng nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quay đầu mới phát Trác Ngọc vẫn ngồi tảng đá, miếng thịt nướng bên cạnh cũng động tới, nó mất hứng hừ tiếng.

      Lúc này Trác Ngọc chìm sâu vào cơn lốc tình cảm nhớ nhung người thân quê nhà, nghe thấy tiếng hừ của Tỳ Hưu bị dọa sợ nhảy xuống khỏi tảng đá, vừa chạy vừa kêu: “Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…”

      Tỳ Hưu đuổi theo Trác Ngọc, lần nữa tha đến bên cạnh đống lửa. Biết mình hù dọa Trác Ngọc, muốn an ủi Trác Ngọc khóc lóc rối rít, rằng mình ăn thịt nàng.

      Tiếc rằng mình thể chuyện đành phải cầm miếng thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng Trác Ngọc, hi vọng nàng có thể biết mình có ác ý. (Vì chỗ này là suy nghĩ của nam9 nên ta để là nàng nhé )

      Bị thịt nướng chặn miệng, Trác Ngọc vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng lại đoán: chẳng lẽ con Tỳ Hưu này lấy lòng mình?

      ngăn được hấp dẫn của thịt nướng, ăn thử vài miếng, phát đối phương có dấu hiệu nổi giận bắt đầu ăn. Càng ăn lại càng thấy vui mừng, liên tục cầm mấy miếng thịt nướng lớn bằng bàn tay tảng đá ăn.

      ngờ con Tỳ Hưu này động tác thô lỗ mà nướng thịt lại ngon như vậy. Lúc này Trác Ngọc nghĩ đến, với vóc dáng của Tỳ Hưu sao có thể xé miếng thịt nướng thành những miếng chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng đây.

      Bên kia Tỳ Hưu vừa ăn thịt nướng vừa thầm ảo não. Nếu như mình có thể chuyện tốt, như vậy là có thể trao đổi với giống cái rồi, giống cái cũng sợ mình nữa. Nhưng cũng sao, chỉ cần mấy ngày nữa mình có thể chuyện với giống cái rồi. Trong mấy ngày này cứ sống chung tốt với giống cái , bồi dưỡng tình cảm chút. Cũng tại mình ham chơi nên dọa đến giống cái , nếu giống cái cũng thời thời khắc khắc phòng bị mình, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn mình.

      Nhưng phụ thân cũng qua, nếu muốn giống cái chấp nhận cầu , nhất định phải kiên nhẫn, hơn nữa mặt phải dày, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được chấp thuận của giống cái . Vì vậy cho dù có khó khăn nặng nề đến đâu nữa cũng thể từ bỏ.

      - Hết chương 3 -

      Chương 4: Giam cầm.


      Từ đó về sau, mỗi ngày sớm muộn gì Tỳ Hưu cũng nướng thịt cho Trác Ngọc hai lần, thỉnh thoảng còn có thể ngậm đến sơn động tương đối gần dòng suối để uống nước, còn lại phần lớn thời gian Trác Ngọc bị Tỳ Hưu nhốt trong sơn động.

      biết Tỳ Hưu tìm được ở đâu tảng đá lớn vừa vặn có thể che lại cửa sơn động, chỉ để khe hẹp giữa sơn động và tảng đá.

      Vào lúc Tỳ Hưu ra ngoài, Trác Ngọc cũng thử đẩy khối đá kia ra, đẩy đến mức cánh tay đau nhức tảng đá cũng di động dù chỉ chút. Trong sơn động cũng có dụng cụ gì khác, nơi này khép kín khác gì dùng để bế quan.

      Tỳ Hưu mấy ngày qua dường như rất bận rộn, buổi sáng ăn xong liền đem Trác Ngọc nhốt ở trong sơn động, gần tối mới đem con mồi trở lại, vậy còn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ăn xong liền ôm lấy Trác Ngọc ngủ.

      Mỗi lúc như vậy, Trác Ngọc liền suy nghĩ biết có phải Tỳ Hưu quá đơn hay nên muốn đem trở thành đồ chơi. Bằng thể giải thích được dã thú bắt được con mồi vì sao ăn vào trong bụng.

      ra Trác Ngọc nghĩ sai, Tỳ Hưu dĩ nhiên muốn ăn vào trong bụng, chẳng qua “ăn” này phải là “ăn” kia.

      người thú cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Tỳ Hưu cho rằng tình cảm giữa mình và Trác Ngọc khá tốt.

      Vào buổi tối ngày nào đó, nó kéo về rất nhiều trái cây, buổi tối còn nướng hai con thỏ, chính mình ăn con, con khác để cho Trác Ngọc. Sau khi ăn xong lại nhìn quanh vòng thấy trong sơn động có đầy đủ thức ăn nước uống cùng hoa quả, đồ chiếu sáng cũng rất đầy đủ, vì vậy vỗ vỗ bả vai Trác Ngọc, chân chỉ chỉ ngoài động, trong cổ họng lại phát ra thanh trầm thấp, vậy còn lè lưỡi “tắm” cho mặt của Trác Ngọc. Vẻ mặt mong đợi nhìn Trác Ngọc, hi vọng Trác Ngọc có thể bày tỏ điều gì đó.

      Đợi trong chốc lát thấy Trác Ngọc có biểu như mình mong đợi, giống cái quả nhiên vẫn chưa thân cận đủ với mình, nhưng mình thể đợi thêm nữa.

      Tỳ Hưu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ra khỏi sơn động, đem tảng đá che lại cửa động sau đó lưu luyến rời .

      ra Trác Ngọc sớm có thói quen thỉnh thoảng Tỳ Hưu vỗ bả vai mình, dùng lưỡi rửa mặt cho mình cho nên mới nãy cũng chú ý. Đợi đến khi Tỳ Hưu dùng tảng đá che lại cửa động mới phản ứng được.

      chạy đến cửa đá gọi to muốn Tỳ Hưu trở lại. Thường ngày vào lúc này nó đều ôm mình nghỉ ngơi, chẳng lẽ nó cần mình nữa? Vậy nó có thể ăn mình nha, chẳng lẽ nó nỡ ra tay nên để mình đói chết, sau đó mới ăn mình?

      Trác Ngọc nghĩ mãi ra. Nhưng có cảm giác mình bị vất bỏ rồi. biết tại đây mình có thói quen lệ thuộc vào Tỳ Hưu, vốn Tỳ Hưu làm bình tĩnh chút, hành động khác thường của nó vào hôm nay lại làm sợ hãi lo lắng thôi.

      - Hết chương 4 -

      Chương 5: Biến thân.


      P/s: Vì chương này nam9 biến thân rồi nên mình thay đổi cách gọi từ “nó” thành “” nhé

      Tỳ Hưu vừa rời là ba ngày, ra trong ba ngày này ấn mình ở trong huyệt động cao thấp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, đó chính là - biến thân. Chỉ cần nó biến thân thành công là có thể theo đuổi giống cái mà mình thích, cùng trải qua cuộc sống sau này.

      ra Tỳ Hưu thuộc tộc nhân thú. Tộc nhân thú ở đại lục này là sinh vật cao cấp nhất (trừ Trác Ngọc), số lượng cũng nhiều, hình thái biến đổi cũng giống nhau. Trong cuộc đời bọn họ khoảng 30 tuổi vẫn trong thời kỳ ấu niên, năm sau phải trải qua quá trình biến thân này. Sau khi biến thân bọn họ mới có tư cách theo đuổi giống cái kết thành bạn đời. (cái chỗ ấu niên mình cũng k biết để như nào thích hợp, mình định để là đứa trẻ nhưng thấy k hợp vì đây là thời kỳ viễn cổ nên mình muốn để ấu niên cho có k khí cổ xưa, ai có ý kiến thích hợp hơn vs mình nhé )

      Có điều giống đực biến thân cần ba ngày ba đêm, thời gian hơi dài. Đồng thời trong quá trình biến thân xương cốt toàn thân trở nên đau nhức. Mà giống cái qua giai đoạn ấu niên, thời gian biến thân cũng chỉ cần ngày, hơn nữa cần chịu quá nhiều khổ sở.

      Giống cái vào thời thơ ấu dễ sống vì vậy số lượng biến thân thành công cùng ít. Vì vậy khi Tỳ Hưu nhìn thấy Trác Ngọc mừng như điên, rốt cuộc lại để cho nhìn thấy giống cái khả ái có thể biến thân thành công, sao có thể bỏ qua được?

      Cho dù là trong giai đoạn biến thân cũng nhốt Trác Ngọc trong sơn động để cho nàng loạn, để cho người thú khác có cơ hội đến gần Trác Ngọc, để lại đầy đủ thức ăn rời .

      -------


      Trác Ngọc biết cho dù mình có gào thét như nào Tỳ Hưu cũng quay lại, vì vậy chỉ có thể lẳng lặng dựa vào cửa đá, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm góc sơn động. Đói ăn ít đồ, cũng biết mình phải làm gì. Trong sơn động trừ thức ăn cũng chỉ có miếng da thú lớn để nghỉ ngơi, dụng cụ gì để có thể di chuyển hoặc là đập vỡ tảng đá che cửa động.

      Đợi đến khi ăn hết thức ăn, cũng còn gì để duy trì sống. tại chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối mình chưa được buông thả bản thân, chưa kịp hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp, cũng hiếu thuận với cha mẹ tốt. Trước kia cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian, nên việc cũng chưa làm được. biết ba mẹ sau khi biết mất tích có bao nhiêu đau lòng.

      ra vẫn có chút cam tâm, tốt nghiệp viện y học hàng đầu, tiền đồ vô lượng, có bạn trai dịu dàng săn sóc, hôm nay hai bàn tay trắng, hơn nữa lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại đây, nghĩ vậy Trác Ngọc rốt cuộc khó kìm được phẫn hận.

      vách đá trong sơn động là loại nấm được Tỳ Hưu tìm về giống như loại nấm mà trước kia Trác Ngọc hay mua, loại nấm này giống như loại rêu có thể dính chặt vào thạch bích phát ra ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả sơn động, chiếu cả vào thân hình co rúc vào nhau của Trác Ngọc. Ảnh ngược chiếu vách động khẽ chập chờn khiến sơn động trống rỗng càng thêm u tĩnh mịch.

      - Hết chương 5 -
      Phan Hong Hanhlyly thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Nam nhân.


      Ánh nắng sáng sớm chiếu vào mặt Trác Ngọc làm chói mắt. tay Trác Ngọc che đầu, lúc lâu sau mới dụi mắt ngồi dậy. nhớ hôm qua mình dựa cửa đá, sao giờ mở mắt lại thấy mình nằm da thú.

      nhìn quanh sơn động vòng phát thức ăn trong động cũng bị mất, ngay cả loại nấm vách đá cũng thấy, ngay lập tức Trác Ngọc nghĩ chẳng lẽ có người đến lấy trộm?

      quay đầu về phía cửa động, ánh mặt trời từ ngoài động chiếu vào đặc biệt ấm áp. Ngay cả cửa đá cũng bỏ qua ư?

      Trác Ngọc cẩn thận từng li từng tí ra ngoài động, dám tin nháy mắt mấy cái, lại nhéo nhéo cánh tay mình xác nhận mình nằm mơ. cư nhiên lại thấy người, là người sống sờ sờ đó!!

      kịp nghĩ nhiều chạy về phía người đàn ông ở cạnh đống thịt nướng, bắt lấy liền hỏi: “ có biết đây là nơi nào ?”

      có biết làm sao có thể trở về Thế kỷ 21 ?”

      có biết Trung Quốc ở hướng nào ?”

      "….."

      Trác Ngọc liên thanh hỏi rất nhiều vấn đề lại phát người đàn ông bị bắt được có phản ứng, vì vậy liền đổi thành tiếng hỏi: “Hello, my name is Trác Ngọc, I come from China. What’s your name?”

      lắc lắc tay của người đàn ông, lại lắc lắc hai tay trước mắt , bất ngờ chống lại đôi mắt màu vàng. Lúc này mới chú ý đến người đàn ông trước mắt trần trụi, toàn thân cao thấp có mảnh vải che đậy.

      “A….!!”

      Trác Ngọc sợ đến mức muốn chạy về sơn động lại bị người đàn ông ở phía sau xách lên đặt đến bên cạnh đống lửa.

      Giờ phút này đập vào mắt Trác Ngọc là người đàn ông chí dương chí cương hoàn toàn trần truồng. Làn da màu đồng khỏe mạnh, chân tay cường tráng với tỷ lệ hoàn mỹ, cơ bụng phân từng múi, mỗi múi lên cũng lộ ra sức mạnh cùng khí phách dương cương. Gương mặt khôi ngô tuấn tú lại mang theo nét hồn nhiên, sống mũi cao thẳng kiên định như được điêu khắc từ bàn tay của Thần, đôi mắt màu vàng có chút mờ mịt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc liếc mắt nhìn chiều cao của , ước chừng hai thước, phải ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt .

      vất vả mới gặp được người sống, Trác Ngọc có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng việc cấp bách tại là để cho người đàn ông này tìm thứ gì đó che lại bộ vị quan trọng : “Cái đó… có thể mặc quần áo vào hay ?”

      Người đàn ông vẫn bất động như cũ, bỗng nhớ tới người đàn ông này hiểu tiếng Hán và tiếng . Tiếc rằng Trác Ngọc cũng biết ngôn ngữ khác, cũng biết người đàn ông này tiếng gì nên chỉ có thể cởi chiếc áo khoác người mình xuống, nhắm mắt chạy đến sau lưng , dùng áo vây quanh eo ếch của .

      Người đàn ông kéo Trác Ngọc đến ngồi chung tảng đá với mình, lấy khối thịt nướng đưa tới trước mặt Trác Ngọc, ánh mắt sáng quắc nhìn , môi mỏng khẽ mở: “Nàng nhất định đói bụng rồi, nhanh ăn , rất ngon.”

      Trác Ngọc thể tin vào tai mình, lại nghe thấy người đàn ông này dùng tiếng Hán chuyện với ? đột nhiên cảm thấy tức giận, người đàn ông này ràng có thể nghe hiểu gì, vậy mà giả bộ ngu ngốc, để ý tới , mặc cho giống như người điên chuyện mình.

      ném khối thịt nướng đặt ở cạnh mình, chỉ vào người đàn ông có vẻ mặt vô tội: “ ràng được, cũng nghe hiểu lời của tôi, tại sao vừa rồi giả bộ ngu trả lời tôi, trêu đùa tôi rất vui sao?”

      Người đàn ông thấy Trác Ngọc tức giận trở nên khẩn trương. ngờ mình trầm mặc lại làm cho giống cái tức giận, vừa định xin lỗi với Trác Ngọc lại bị cắt đứt.

      mình tôi ở nơi kỳ quái này, còn bị dã thú bắt được, mỗi ngày đều cảm thấy run sợ đến sắp phát điên rồi. vất vả mới xuất , nhưng tại sao cả cũng trêu cợt tôi. Ông trời trêu cợt tôi, tôi kháng cự được, tại sao cả cũng muốn bắt nạt tôi, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”

      Trác Ngọc vừa vừa khóc, nước mắt nước mũi đống lớn, thấy nam nhân về phía mình lập tức quát: “ đừng tới đây!!!”

      Lúc này Trác Ngọc gần như là cuồng loạn, bất cứ hành động nào của nam nhân này đều bị cho rằng có ác ý.

      Người đàn ông dám tiến lên chỉ biết nhìn bộ dáng khóc lóc nức nở của Trác Ngọc, trong lòng cũng rất khổ sở chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí : “Giống cái , nàng cần đau lòng, có được hay ? Ta sai rồi, ta nên trêu cợt nàng, nếu nàng qua đây đánh ta .”

      ngờ Trác Ngọc lại chạy tới đánh , cũng sợ nam nhân này tức giận mà tổn thương mình. Cũng may da dầy, quả đấm của Trác Ngọc đánh vào người chỉ như gãi ngứa.

      “Giống cái , ta là Địch Á, nàng nhận ra ta sao?”

      Nghe được lời , Trác Ngọc dừng động tác lại cũng khóc thút thít nữa, chỉ là giọng còn chút nghẹn ngào: “Ai…ai biết , tôi cho đến bây giờ cũng biết ai là Địch Á.”

      Địch Á nghe như vậy trở nên gấp gáp. Sao giống cái lại biết mình, ràng ở lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả mùi của cũng nhớ? Người thú đối với mùi hương phải rất nhạy cảm sao?

      lại biết Trác Ngọc phải sinh vật như . thấp thỏm nhìn Trác Ngọc: “Nàng nhớ ta sao, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, mấy ngày trước vẫn ở cùng nhau mà?

      Mấy ngày trước? Trác Ngọc nhớ mấy ngày trước ràng ở cùng con Tỳ Hưu, chẳng lẽ là con Tỳ Hưu kia?

      nhìn từ xuống dưới dò xét lượt.

      là con Tỳ Hưu kia? Sao có thể? Điều này là thể, đời sao có thể tồn tại sinh vật chốc là dã thú chốc là người. Nhất định đùa, có đúng hay ? Chuyện cười này chút cũng buồn cười.”

      “Tỳ Hưu là gì, ta biết. Nhưng trước khi biến thân ta chính là người ở cùng nàng, sinh hoạt cùng nàng. Mỗi ngày ta đều nướng thịt, còn hái trái cây cho nàng ăn.”

      “Biến thân, biến thân? cho rằng là Tôn Ngộ à?”

      Thấy Trác Ngọc tin, Địch Á quyết định biến trở về dạng thú cho nghiệm chứng.

      Ánh sáng vàng nhạt lóe lên trước mắt Trác Ngọc, trước mắt tại là con Tỳ Hưu trước kia vẫn liếm má , vỗ bả vai , nướng thịt cho ăn. Chớp mắt cái Tỳ Hưu lại biến thành nam nhân trần truồng. Trác Ngọc trơ mắt nhìn từ thú biến thành người đổi tới đổi lui nhiều lần, ánh mắt trở nên ngây ngốc, trong miệng nỉ non dứt: “Điều này sao có thể, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?”

      Địch Á nhìn gương mặt kinh hoảng của Trác Ngọc, trong lòng cảm thấy khó chịu. Phụ thân qua với mình, giống cái là khó có được, gặp được giống cái mà mình thích càng có nhiều. Có rất nhiều người thú cả đời chấp nhận chỉ có giống cái cùng nhau hưởng thụ cuộc sống và có đời sau đầy đàn. Mình tại sao lại vô dụng như vậy luôn chọc giống cái tức giận và đau lòng. Nếu giống cái muốn tiếp nhận mình nên làm như nào?

      Lâm vào trong suy nghĩ của mình, Trác Ngọc dĩ nhiên biết suy nghĩ của Địch Á. Nếu để cho biết tên người thú này còn nghĩ đến về sau sống cùng , thậm chí muốn trở thành bạn đời của , sinh con cùng , điên mới lạ.

      Địch Á tiến lên trước ôm Trác Ngọc đến ngồi bên cạnh đống lửa, bàn tay vỗ lên lưng Trác Ngọc, lè lưỡi liếm mặt của , vụng về an ủi .

      Trác Ngọc bị động tác của Địch Á làm kinh động, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động. Nếu mình có thể đến đại lục cổ quái này, như vậy gặp được dã thú có thể biến thành người cũng phải chuyện lạ. Ngươi đàn ông tên Địch Á này dường như rất thích mình, mình cần gì bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

      - Hết chương 6 -

      Chương 7: Thám hiểm rừng rậm.


      Nhìn Trác Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên mình ăn thịt nướng, Địch Á thở phào nhõm. Giống cái như vậy là tha thứ cho mình , nghĩ vậy cầm miếng thịt nướng lên ăn.

      Sau khi ăn xong điểm tâm hai người lại chuyện lúc. Trác Ngọc từ biết được chỗ mình ở có tên là Mê Huyễn đại lục, giống như loài người ở đại lục này người thú là sinh vật cao cấp nhất.

      Có người thú ở chung, cũng có người thú sống mình. Sống mình đa số là người thú giống đực ra ngoài rèn luyện. Người thú giống đực vào hai năm cuối thời kỳ ấu niên, cũng chính là lúc 28 tuổi phải rời khỏi bộ lạc ra ngoài rèn luyện, cho đến khi biến thân thành công, tiến vào thời kỳ trưởng thành sau hai năm mới được phép trở về bộ lạc. Giống cái cần rèn luyện như giống đực.

      Trác Ngọc hỏi Địch Á có biết Trung Quốc ở địa cầu hay bị đả kích bởi động tác lắc đầu của . Cho dù chán nản như nào trước mắt cũng chỉ có thể sống ở nơi này, nguyện vọng về nhà chỉ có thể tạm thời gác lại.

      Vì để phân tán chú ý của mình, Trác Ngọc bảo Địch Á đưa mình tiến vào rừng rậm xem xét chút. Nếu như muốn sinh tồn ở đây phải quen thuộc hoàn cảnh nơi này, phải học cách kiếm ăn, bằng ngày ngày ăn thịt nướng của Địch Á vào ngày nào đó chỉ cần nghe thấy hai từ “thịt nướng” mặt biến sắc.

      ra Địch Á muốn đưa Trác Ngọc vào trong rừng rậm. Dù sao trong rừng rậm có nhiều mãnh thú có thể làm nàng bị thương, hơn nữa nếu bị giống đực khác rèn luyện bên ngoài thấy giống cái , sinh lòng thích nàng gặp rất nhiều phiền phức.

      “Địch Á, là tốt nhất, mang tôi xem chút nha, tôi còn chưa thấy tư thế oai hùng của khi săn thú, nhất định rất đẹp trai.”

      Nghe thấy Trác Ngọc khen mình, Địch Á che dấu được vẻ mặt hài lòng. suy nghĩ chút thấy chung quanh đây dường như cũng có nhiều mãnh thú hung hãn liền lôi kéo Trác Ngọc vào trong rừng.

      Cảnh sắc ở đây cùng với cảnh sắc khi vừa tới đại lục này cũng khác biệt lắm. Trác Ngọc có thể nhìn thấy đại thụ cao ngất trời biết là cây gì, có nơi còn có những bụi cây có gai mọc ra ở trong bùn lầy. Cũng may mặc quần dài, mặc dù bị những cái gai sắc bén của bụi cây đâm vào nhưng cũng đến mức làm bị thương chân của .

      Cầm trong tay nhánh cây mà Địch Á đưa cho, có thể dễ dàng vạch những chạc cây xù xì dày đặc kia ra. Những chạc cây kia có những chiếc lá màu xanh to lớn, phía còn có những con côn trùng mà biết tên.

      Địch Á vừa vừa giới thiệu về bộ lạc của mình với Trác Ngọc, bộ lạc của mình có bao nhiêu tốt, hi vọng có thể mang lại hảo cảm cho Trác Ngọc.

      Nhưng lại biết Trác Ngọc muốn biết ít loại cây cỏ, quan trọng nhất là những cây nào có thể ăn cây nào thể ăn.

      “Trong bộ lạc có rất nhiều người, họ đều rất tốt, chơi đùa chuyện trò cùng nàng. Ta đảm bảo nàng nhất định thích nơi đó.”

      Đây coi như là dụ dỗ ư?

      Dọc theo đường Địch Á biết bao nhiêu lần về bộ lạc của mình tốt như thế nào. Nhiều lần Trác Ngọc coi như nghe thấy, trong lòng cũng thầm dù muốn cũng phải hai năm sau mới được a. Hai năm sau chừng tôi sớm về nhà rồi, ai còn muốn chơi cùng với .

      Trác Ngọc cũng hỏi Địch Á vì sao sau khi biến thân hai năm mới có thể trở về bộ lạc, Địch Á sau khi biến thân thân thể còn có chút ổn định. Vì để làm tộc nhân bị thương chỉ có thể đợi thân thể trở về trạng thái bình thường mới có thể quay về. Chỉ là dù thế nào Địch Á cũng chịu có nguy hiểm gì.

      Địch Á xong phát thấy thanh của người bên cạnh, quay đầu lại thấy Trác Ngọc ngửa đầu nhìn trái cây cây liền chạy chậm trở lại: “Giống cái , nàng muốn ăn trái cây này ư, chờ đó, ta hái cho nàng.”

      “Tôi …”

      Trác Ngọc còn chưa xong thấy Địch Á leo nhanh lên cây. ra Trác Ngọc lo Địch Á trèo cao được như vậy, dù sao trái cây cũng ở cây cao mười mấy mét.

      Nhưng sau khi chứng kiến Địch Á leo lên ngoan ngoãn im lặng. Được rồi, là do đánh giá quá thấp năng lực của người thú.

      Địch Á ở tàng cây lật qua lật lại xâu trái cây này, lại nhìn nhìn xâu trái cây khác, chọn tới chọn lui hái được mấy xâu liền trượt xuống, nâng niu trong lòng bàn tay đưa cho Trác Ngọc.

      “Giống cái , mau nếm thử, trái cây này rất nhiều nước, rất ngon.”

      Nghe như thế, vốn là Trác Ngọc đưa tay ra trong phút chốc liền dừng lại, đầu ra ít vạch đen.

      Giống cái , tại sao nghe lại kỳ cục như vậy, giống như mình và quái vật này có gì khác nhau. Lúc trước Địch Á cứ gọi mình như vậy, tâm tư hỗn loạn nên cũng để ý, tại thể để Địch Á gọi mình như vậy được.

      “Về sau gọi tôi là Trác Ngọc hoặc Tiểu Ngọc là được, ngàn vạn lần được gọi tôi là giống cái .”

      Lời của Trác Ngọc khiến Địch Á vui vẻ dứt, Ngọc Nhi quả nhiên ưa thích mình.

      Có điều Trác Ngọc biết, ở Mê Huyễn đại lục có phong tục, khi nam thú nhân theo đuổi giống cái mà mình thích, mặc kệ giống cái thân quen giống đực hay chưa, chỉ khi giống cái nghiêm túc cho giống đực biết tên họ của mình mới có nghĩa là giống cái tiếp nhận giống đực.

      tại trái cây mà Trác Ngọc cầm trong tay là loại quả có vỏ màu trắng. vốn cho rằng nó chỉ to bằng nắm đấm, nhưng có thể là do khoảng cách nên mới thấy như vậy. Đợi đến khi cầm tay mới phát lại có quả lớn như vậy. cành có năm sáu quả, vỏ trái cây màu trắng giòn non xếp thành hàng, nhìn qua thấy rất là mọng nước.

      Địch Á dùng ngón tay vạch hai đường vỏ trái cây dễ dàng tách chúng ra, ý bảo Trác Ngọc nếm thử chút. Trác Ngọc có chút ngạc nhiên liếm liếm phần quả bị tách ra, hơi có mùi, nước rất nhiều, vị giống như quả lê, sau đó ăn ngấu nghiến, quả nhiên là vị của quả lê. thấy ngoại hình lại khác xa liền thuận miệng hỏi Địch Á:

      “Quả này gọi là gì?”

      Địch Á hưởng thụ trái cây mà mình vừa mới hái xuống, nghe được câu hỏi của Trác Ngọc vừa ăn vừa : “Trong bộ lạc ta chưa từng thấy loại quả này, ở đây ta mới thấy, ai biết tên. Ngọc Nhi, nàng biết sao?”

      Trác Ngọc nghe cách gọi mới này, trong lòng liền 囧, bọn họ thân mật đến mức độ này rồi ư, bạn trai cũng gọi thân mật như vậy. muốn Địch Á đổi cách gọi khác, nhưng lại sợ gọi ra cái tên kinh người hơn, vẫn là thôi .

      Sợ mình dạo chơi ở nơi này thời gian thấy nhiều đồ mà mình chưa biết bị lẫn lộn, Trác Ngọc liền gọi loại quả nhiều nước này là quả lê. Sau đó lại cho Địch Á biết, Địch Á híp đôi mắt màu vàng lại, gật đầu cái ý bảo biết. Trong miệng vừa ăn vừa quên khích lệ Trác Ngọc.

      “Ngọc Nhi thông minh, sao ta lại biết cơ chứ?”

      Trác Ngọc nhìn hai mắt lấp lánh hàm chứa ý sùng bái của Địch Á, khóe miệng co rút cái. phải chỉ là cái tên sao, có cần khoa trương như vậy , nhưng vẻ mặt kia quả là đáng .

      Thực ra biết, đây là do cha của Địch Á dạy , đối với giống cái mà mình thích nên keo kiệt lời ca ngợi.

      Hai người đường vừa vừa ngừng, trừ quả lê mới thấy lúc đầu ra Địch Á cũng hái được mấy loại trái cây khác cho , nào đỏ nào xanh, nhưng phải quả nào cũng hái cho Trác Ngọc ăn. Dường như là có lựa chọn, có lần Trác Ngọc thấy trái cây có vẻ hơi đặc biệt muốn chạm vào Địch Á lại ngăn lại, rằng những trái đó có độc hoặc đắng chát, mà những quả Địch Á hái cho đều là những loại quả có độc có thể ăn.

      Có loại trái cây giống như ở địa cầu, như cây vải, cây quýt. ngờ đại lục này lại tốt như vậy, những trái cây này địa cầu vốn thuộc về những mùa khác nhau, ở đại lục này lại có thể sinh trưởng cùng lúc khiến Trác Ngọc phải cảm thán tạo hóa thần kỳ.

      - Hết chương 7 -
      phương1311, Phan Hong Hanhlyly thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Váy da hươu quyến rũ.


      Điều quan trọng tại là làm quần áo. Quần áo Trác Ngọc trải qua mấy ngày nay bị rách hết mặc được nữa, ngay cả chiếc áo khoác cho Địch Á cũng thê thảm đến nỡ nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng che được cảnh xuân ở nửa người dưới.

      Nếu như nghĩ được biện pháp đoán chừng về sau phải trần truồng rồi. Hơn nữa cũng thể chịu được cảnh tượng Địch Á trong hình người trần truồng lúc lúc ở trước mặt mình, như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe của a.

      Trừ cái đó ra còn cần giày, giày thể thao dưới chân cũng sắp hỏng, nếu như có vài đôi để đường dài cũng chỉ có thể chịu đựng khộng đôi giày này nữa, nhưng như vậy lại thể lại trong rừng rậm, cũng thể để Địch Á lúc nào cũng cõng .

      Gần tối lúc trở về sơn động, Địch Á săn được con hươu cao cổ, lại hái thêm mấy loại trái cây mà ban ngày Trác Ngọc ăn.

      Móng tay của Địch Á có thể tự động thu vào duỗi ra, khi xử lý con hươu cao cổ duỗi móng ra vung lên vài cái dễ dàng lột được da hươu ra, tay xé hươu cao cổ thành mấy khối thịt lớn.

      ra Địch Á thích trực tiếp nuốt con mồi vào bụng hơn, nhưng qua thời gian ở chung với Trác Ngọc, biết được thích ăn thịt nướng nên mặc dù khó có lửa, nhưng vì Trác Ngọc ăn rất vui vẻ nên mỗi lần đều dùng toàn lực để tìm đá đánh lửa. Mặc dù mệt nhưng vẫn rất vui, dù sao chăm sóc giống cái là trách nhiệm của giống đực, hơn nữa sau này Ngọc Nhi còn là bạn đời của nên lại càng muốn chăm sóc tốt.

      Trác Ngọc thấy Địch Á ném da hươu ở góc nhặt lại cất ở gần sơn động, dự định ngày mai đến dòng suối để tắm, phơi nắng dưới ánh mặt trời, sau đó xem chút da hươu này có thể dùng để may đồ hay . bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề, biết ở nơi này có mùa đông hay ?

      “Địch Á, nơi này có mùa đông hay ?” Sợ Địch Á hiểu nghĩa của hai từ mùa động, lại thêm:

      “Chính là mùa rất lạnh rất lạnh, người và động vật đều muốn ra ngoài hoạt động.”

      “Có, Ngọc Nhi nàng biết sao?”

      “À.” Trác Ngọc sửng sốt, cười xấu hổ:

      “Tôi đương nhiên biết, chỉ là hỏi qua mà thôi.”

      Đối với câu trả lời có chút chần chờ của Trác Ngọc, Địch Á hơi nghi ngờ. Những điều này từ người thú biết, ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Địch Á, cũng để ý nhiều.

      năm có ba mùa, bây giờ là mùa ấm, sau đó là mùa nóng và mùa tuyết. Mỗi mùa chín mươi ngày.”

      như vậy trước khi mùa tuyết đến chúng ta phải dự trữ thức ăn, có đúng hay ?”

      Trác Ngọc nhớ rất nhiều động vật vào mùa đông dự trữ thức ăn qua mùa đông hoặc trực tiếp ngủ qua mùa đông, đến năm sau xuân về hoa nở mới ra ngoài hoạt động.

      Địch Á mặc dù có thể biến thành người, nhưng bản chất vẫn là thú, cũng có những tập tính này.

      “Đúng như vậy, có người thú trong mùa tuyết còn có thể hôn mê, chỉ là mùa tuyết chúng ta phải ra ngoài săn, nếu thức ăn đủ ăn. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể dự trữ thức ăn, qua chín mươi ngày nữa là có thể.”

      Sau bữa cơm tối hai người trở lại trong sơn động, ngày mệt mỏi nên Trác Ngọc rất nhanh ngủ thiếp , Địch Á cũng để ý.

      Trong giấc mơ Trác Ngọc thấy mình trở lại ngôi nhà ở thế kỷ 21, ăn sủi cảo được ba gói mà thích nhất, mẹ cũng hỏi han ân cần, nằm giường của mình cười ha ha, quả nhiên nhà mình vẫn là thoải mái nhất.

      Cười cười, phát cả người cảm thấy khó chịu, người cũng trở nên nặng nề giống như bị bóng đè. Giãy dụa hồi bỗng nhiên mở mắt ra, phát mình vẫn ở trong sơn động, bên cạnh là Địch Á ở trong hình dáng thú, ra cha mẹ cũng chỉ là giấc mơ. Tỉnh lại Trác Ngọc thể ngủ tiếp, chỉ có thể trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn sơn động đen như mực.

      Ngày hôm sau tỉnh lại Địch Á chú ý tới tâm tình Trác Ngọc suy sụp, đến lùm cây bên cạnh sơn động giải quyết vấn đề sinh lý sau đó liền muốn ra ngoài săn, Trác Ngọc vội vàng cầm da hươu ngày hôm qua theo.

      Địch Á vốn muốn mang Trác Ngọc , dù sao giống cái nhu nhược thế kia, chỉ cần ở nhà chờ giống đực săn thú về là được rồi. Trước kia chưa từng thấy giống cái săn thú, nguy hiểm như vậy khó tránh khỏi bị thương.

      khuyên can mãi nhưng Trác Ngọc vẫn muốn , nhìn bộ dạng kiên định của giống cái, Địch Á chỉ biết thở dài. Địch Á đành hóa thành hình thú ôm Trác Ngọc lên đưa đến dòng suối mà trước kia bọn họ uống nước.

      Lè lưỡi liếm mặt Trác Ngọc, lại vỗ bả vai ý bảo ngồi xuống, : “Nàng ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta, ta trở lại ngay.”

      Sau khi Địch Á , Trác Ngọc dùng nước suối rửa mặt bị Địch Á liếm, sau đó nghiêm túc quan sát nơi này. Mấy lần trước đều là Địch Á vội vàng mang theo Trác Ngọc đến, uống nước xong chưa kịp liếc mắt phải trở về.

      Bên dòng suối có mấy bụi cây rậm rạp tương đối lớn, độ cao bằng hai lần Trác Ngọc, ở giữa còn xen kẽ mấy cây cỏ cao gần bằng Trác Ngọc. Đáy nước trong suốt, trong nước còn rải rác vài tảng đá lớn, cá ở trong nước xếp thành đàn bơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng có con nhảy lên khỏi mặt nước.

      Trác Ngọc cầm da hươu thả vào trong nước rửa qua, nước trong suối vào buổi sáng có chút lạnh, nhưng vì quần áo Trác Ngọc cũng để ý.

      Vì miếng da hươu khá lớn nên Trác Ngọc tốn chút thời gian để rửa sạch vết bẩn miếng da hươu. Sau khi rửa sạch đem miếng da hươu phơi đất cạnh dòng suối, chờ mặt trời lên khô.

      ra Trác Ngọc biết xử lý da thú như thế nào, vì những thứ mà biết đều liên quan đến y học, những thứ lộn xộn lung tung này rất ít khi tiếp xúc, ngay cả làm đồ ăn cũng là do mẹ buộc phải học, bằng sau khi có công việc cuộc sống độc lập nhất định bị đói chết.

      “Rống…”

      Vào lúc Trác Ngọc thầm cảm thán có tiếng thú rống từ phía sau, cho rằng bị dã thú đột kích, Trác Ngọc vắt chân lên cổ mà chạy, ngờ lại bị ngăn cản, ra là Địch Á mang theo con mồi trở lại.

      Lúc trước Địch Á thấy Trác Ngọc cất da hươu cho rằng thích, vì vậy hôm nay lại bắt thêm con hươu cao cổ.

      Bẻ số cành cây dùng để xiên thịt hươu, Địch Á lại tìm thêm số nhánh cây mang về. Trác Ngọc cầm đá đánh lửa tới đốt nhánh cây, cùng Địch Á nướng thịt. Hành động này thể nghi ngờ khiến cho Địch Á thực lễ rửa tội bằng đầu lưỡi thêm lần nữa.

      Giống cái nhà mình tốt, còn giúp mình nướng thịt, phải biết rằng trong bộ lạc rất ít khi thấy hành động như vậy. Trong trí nhớ của , trong bộ lạc cũng có giống cái nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn kiêu ngạo để ai vào mắt.

      Ăn xong điểm tâm, hai người nhàn nhã phơi nắng bên bờ suối. Trác Ngọc đem tấm da hươu khác phơi dưới ánh mặt trời. phát da hươu rất dễ phơi khô, dùng tay kéo thấy rất dẻo dai, dễ bị kéo hư.

      Kéo Địch Á ở trong hình thú nằm híp mắt ở bên để cho giúp xé da hươu thành hình dáng mà mình muốn. Chỉ thấy Địch Á duỗi móng tay ra, soàn soạt soàn soạt vài cái da hươu biến thành mấy mảnh lớn.

      Lúc này Địch Á mới cảm thấy tò mò về hành động của Trác Ngọc. Lúc trước thấy Trác Ngọc cất tấm da hươu chỉ cho rằng thích chúng, tại lại xé thành mấy mảnh, còn cầm mấy dây mây lấy được từ bụi cây khoa tay múa chân, kỳ quái.

      Nhưng cũng hỏi, chỉ nằm lẳng lặng chỗ nhìn . Trác Ngọc bảo làm gì, liền làm theo, trở thành con cún nghe lời.

      Dùng móng của Địch Á đâm thủng lỗ tấm da hươu, Trác Ngọc cầm dây mây bắt đầu làm quần áo.

      Dây mây ở bụi cây có hai loại, dùng để làm quần áo là loại dây mảnh . Dây mây to cũng rất bền chắc, Trác Ngọc định đem nó làm thành sợi dây để dùng.

      Sau khi lãng phí mấy miếng da hươu, cuối cùng quần áo mà Trác Ngọc làm cũng có thể mặc được. Mặc dù cổ áo, dưới nách cùng bả vai vẫn cảm thấy thoải mái, nhưng ít ra việc mặc làm tương đối khá.

      Vốn định làm thêm quần và giày, nhưng suy tính mùa sau là mùa nóng, nếu mặc quần khẳng định rất nóng, vì vậy quần vẫn là để lần sau có thời gian làm tiếp, trước mắt cũng chỉ làm váy để mặc.

      dùng khối da hươu quây lại, lại dùng dây mây xuyên thành nút thắt, ở chỗ eo cũng làm như vậy, quần áo như vậy mặc vào rất dễ dàng.

      kịp chờ muốn mặc vào, thử kéo vài cái thấy cái nút mình buộc cũng bị bung ra.

      Quay đầu thấy Địch Á phe phẩy đuôi nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt có kinh ngạc lại có hâm mộ, ánh mắt long lanh khiến Trác Ngọc cảm giác mình bị chìm vào trong đôi mắt vàng ấy.

      cầm lên miếng da hươu luống cuống làm xong chiếc váy, đưa cho Địch Á: “ thử , nếu vừa tôi làm lại.”

      Rất nhanh Địch Á biến thành hình người khiến Trác Ngọc tránh được bộ vị trọng điểm của Địch Á. Trác Ngọc dùng tay lau mồ hôi trán. Cũng may mà có váy da hươu, rất nhanh cũng cần chịu loại hành hạ này nữa.

      Nhìn Địch Á mặc váy da hươu, Trác Ngọc phát mình sai rồi. ra sau khi Địch Á mặc váy da hươu vào lại càng lộ vẻ cuồng dã hấp dẫn, cái mông cong cong được bao ở trong váy da hươu có vẻ rất bền chắc và khỏe mạnh, mất hồn.

      Cho dù Trác Ngọc có cố gắng tỉnh táo trấn định cỡ nào chăng nữa cũng nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt. Liều mạng áp chế kích động muốn nhào qua, hơn nữa Địch Á lại ở trước mặt lại cố tình lòng vòng muốn thưởng thức bộ váy da hươu của , tư vị kia lại càng khiến người ta choáng váng.

      biết rằng, mỗi lần Địch Á ra phía sau trong mắt lóe ra tia xảo trá, khi đến trước đối mặt với lại khôi phục thành thanh niên thà ngượng ngùng.

      - Hết chương 8 -

      Chương 9: Bí kíp theo đuổi bạn đời: giống cái nổi giận nên chọc.


      Trác Ngọc mấy ngày nay vẫn luôn rất buồn bực. Kể từ ngày đó bên dòng suối bị Địch Á hấp dẫn cho đến hôm nay, cho dù làm gì cũng làm được. vậy Địch Á lại cố tình mặc cái quần da hươu của lắc a lắc trước mặt thẳng đến khi hai mắt Trác Ngọc sáng lên.

      vất vả mấy ngày nay dùng mấy tấm da hươu của Địch Á làm thử cái quần, làm váy cũng tốt rồi. Chỉ cần vá lại những nơi quan trọng, sau đó dùng những sợi dây mảnh buộc lại là được. Mặc dù nhìn cái quần cũng được coi là đẹp, nhưng ít ra vẫn mặc được.

      Địch Á mặc thử quần, nhưng rất nhanh phát ra chỗ bất tiện. Khi hóa thành thú săn mồi cái quần bị xé rách thành những mảnh . Lúc ấy Địch Á chỉ biết nâng móng vuốt lên che mắt lại đành lòng nhìn những mảnh vụn dưới đất. Đến khi săn thú về lại cầu xin Trác Ngọc làm cái khác cho .

      Trác Ngọc muốn đánh , nhưng mỗi lần nhìn thấy nét mặt uất ức cùng đôi mắt to ngập nước nhịn được lại mềm lòng làm cái quần khác cho . Những mảnh da hươu vụn kia Trác Ngọc làm thành vài cái quần lót và những vật khác.

      Quần làm được, nhưng giày vẫn làm được. Trác Ngọc thử dùng mảnh dây bện thành giày cỏ, nhưng giày này cũng chỉ có thể được vào mùa ấm và mùa nóng, còn mùa tuyết được. Nếu vẫn tìm được cách nào, vào mùa tuyết chỉ có thể dùng da thú bao lấy hai chân, hơn nữa vẫn phải sưởi ấm mới bị đông lạnh. Vì vậy Địch Á góp nhăt rất nhiều da hươu cùng da lông động vật khác. Sau khi Địch Á biết được điều tốt của quần áo, mỗi lần xử lý đống thú đều tận lực làm cho da lông hoàn hảo chút tổn hại.

      Trác Ngọc cảm thấy rất hứng thú với Địch Á, loại hứng thú này được hình thành từ an toàn của bản thân . Bởi vì ở trước sức mạnh của hề có năng lực chống cự, điều này thúc đẩy nghiên cứu tất cả hành động của để có thể chung sống hài hòa với nhanh hơn.

      Nhưng Trác Ngọc cũng có ý thức kiềm chế mức độ thân cận giữa mình và Địch Á. cố gắng lợi dụng năng lực của mình để tạo ra hoàn cảnh sinh tồn thích hợp hơn, ví như khám phá tất cả những điều kiện có lợi cho phương diện sinh hoạt.

      tại mài hòn đá tảng đá lớn, hi vọng có thể mài được mặt sắc bén. Như vậy lần sau muốn làm gì cũng cần làm phiền Địch Á rồi. còn để lại ít xương cốt động vật, những xương cốt này có hình dạng lớn khác nhau, có thể mài chúng thành đao xương, còn những khúc xương xinh xắn mượt mà có thể làm nút áo, về sau làm quần áo càng tiện lợi hơn.

      Dĩ nhiên việc mài đao xương đối với Trác Ngọc mà chính là việc hề dễ dàng. mảnh đại lục này xương cốt động vật dường như đặc biệt cứng rắn.

      Địch Á khi có chuyện gì làm giúp mài, nhưng chỉ cho rằng Trác Ngọc muốn chơi. Dù sao móng tay cũng rất sắc bén có thể thỏa mãn những thứ mà cần hàng ngày. Chỉ là Trác Ngọc muốn chơi cũng chơi cùng lúc. Dù sao nữa cũng bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể thân cận cùng Trác Ngọc. Nhưng khi mài xong đao xương thể cười được nữa.

      Đao xương mài xong vô cùng sắc bén, Trác Ngọc dùng nó có thể cắt thịt nướng thành từng miếng , rất dễ dàng ăn cơm. Như vậy về sau ăn cơm cũng cần phiền Địch Á nữa.

      Địch Á lại cho rằng đều do mình nên Trác Ngọc thân cận nữa. thường dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm đao xương. Chỉ là Trác Ngọc đắm chìm trong vui sướng với phát minh của mình nên căn bản chú ý đến hành vi này của .

      còn thử dùng mảnh dây mây để dệt thành chiếu. Đầu tiên dùng dây mây thô to làm thành hình chữ nhật, sau đó dùng dây mây mảnh bắt đầu dệt. Vừa bắt đầu cho rằng dệt chiếu là việc cực kỳ dễ dàng, vì trước kia khi còn ở nhà bà ngoại dưới quê thấy qua. Nhưng đến khi chính dệt mới phát việc này tương đối phức tạp, vì vậy liền lôi kéo Địch Á tới giúp .

      “A, làm gì? Tôi gọi tới để kéo thẳng gốc dây mây này, sao luôn gây phiền toái chứ?”

      Mỗi lúc như vậy Trác Ngọc cực kỳ tức giận gào thét với Địch Á. Nhưng cho dù gào thét cũng vô ích, chính bản thân cũng chỉ biết nửa sao cố thể dạy tốt Địch Á đây?

      Câu như vậy biết Trác Ngọc bao nhiêu lần. Mỗi lần thấy hét lên, Địch Á cũng rất biết điều lời nào, cũng có hành động gì. Chờ đến khi Trác Ngọc hét xong lại khiêm tốn thỉnh giáo Trác Ngọc.

      Phụ thân , giống cái nổi giận nên chọc, nhiều sai nhiều, tốt nhất im lặng, khiêm tốn thụ giáo.

      Đợi đến khi Trác Ngọc phát hỏa xong lại tiếp tục dệt chiếu cùng Địch Á, cuối cùng cũng có thành quả đầu tiên, nhưng vẫn cực kỳ lỏng lẻo, vì vậy lại tốn thêm ít thời gian nữa để sửa lại mới vừa lòng.

      Chiếu dệt xong nằm đó lạnh thoải mái, Trác Ngọc cảm thấy sử dụng vào mùa nóng là rất thích hợp. Nhưng vừa qua mấy ngày Trác Ngọc lại rất mất hứng, bởi vì lá những dây mây kia dần dần héo khiến cho chiếc chiếu khác cành lá rách nát là bao. Sau khi lấy những chiếc lá héo cái chiếu cũng thể nào dùng để ngủ được nữa.

      Trác Ngọc cảm thấy rất mất mát, cảm thấy mình phí mất mấy ngày để làm ra đồ vật vô dụng, cuối cùng Địch Á lại phải an ủi .

      việc gì, có lá cây cũng rất tốt, trải da thú ở phía lúc ngủ thoải mái hơn so với để dưới đất. tin sao? Ngọc Nhi nàng nhìn thử xem.”

      Địch Á ngồi da thú trải mặt chiếu, Trác Ngọc cảm thấy như vậy cũng rất tốt, vì vật lập tức quyết định làm thêm mấy cái chiếu, trải nhiều da thú chút, như vậy về sau hoàn toàn có thể thoát khỏi cảnh nằm dưới đất rồi, như vậy cũng bị đau lưng nữa.

      Rất nhiều ngày sau, Địch Á thấy Trác Ngọc điên cuồng thu thập dây mây dệt chiếu, tay cũng có rất nhiều vết thương , còn thường xuyên chảy máu. khuyên nhiều lần Trác Ngọc cũng ngừng nghỉ.

      Địch Á đau lòng cho giống cái của mình chỉ có thể vừa ở bên thầm mắng mình lắm mồm vừa giúp Trác Ngọc dệt chiếu.

      Nhưng vào ban đêm, khi Trác Ngọc nằm da thú trải chiếu hề trằn trọc trở mình ngủ say sưa, Địch Á mới phát cái chiếu này hóa ra là đồ tốt.

      Dệt xong chiếu Trác Ngọc rất nhanh phát dây mây còn có công dụng khác, đó là có thể dùng dây mây để dệt thành lưới bắt cá. Khi còn bé, Trác Ngọc ở nhà bà ngoại ở dưới quê từng xem cậu mình làm lưới bắt cá, dùng rất tốt. tại dùng những nhánh cây tương đối lớn buộc thành mắt cá hình tam giác, sau đó lấy thêm những dây mây khác dệt thêm. Rất nhanh dệt xong cái túi lưới, cái lưới bắt cá đơn sơ hoàn thành.

      làm thí nghiệm ở trong dòng suối vậy mà lại bắt được vài con cá. Bữa ăn tối đương nhiên là cá nướng rồi, chỉ là Trác Ngọc cũng ăn cá nướng mình, cũng chia cho Địch Á, dù sao Địch Á cũng giúp làm ra lưới cá.

      Cá nướng rất nhanh xong, mặc dù có gia vị gì, nhưng đối với Trác Ngọc ăn thịt nướng trong thời gian dài mà , quả thực là mỹ vị. Nhìn qua Địch Á, biết lần này mình làm đúng.

      Vào lúc cá nướng chưa chín, Địch Á ngây ngô nhìn con cá đống lửa : “Ta chưa bao giờ nghĩ tới cái này gọi là cá gì đó có thể ăn được, dường như rất ngon. Ngọc Nhi, nàng thông minh.”

      Cá nướng vừa chín, Địch Á kịp chờ cầm con lên cắn. Nhưng ngờ nóng đến mức môi cũng bị bỏng, chỉ đành phải “phù phù” ngừng thổi để cho cá nướng nguội nhanh chút.

      Trác Ngọc ở bên thấy vậy, khỏi cười mắng: “Đáng đời, ai bảo vội vàng như vậy.”

      “Ha ha” Địch Á cười hai tiếng: “Ta nếm thử mùi vị chút, nếu con cá này có vấn đề gì nàng có thể ăn.”

      trời chiều chiếu sáng người hai người, gió đêm nhàng thổi qua, đống lửa chiếu sáng mặt của Địch Á khiến Trác Ngọc tự chủ khẽ rung động.

      - Hết chương 9 -

      Chương 10: Trăng rằm.


      Trác Ngọc dùng dây mây bện thành vài cái ba lô, lại dùng da hươu làm thành mấy cái ba lô . Như vậy khi theo Địch Á vào rừng săn có thể mang thêm nhiều trái cây về sơn động.

      ra làm ba lô và túi đeo lưng còn có mục đích khác, nhớ lại lúc mới xuyên đến mảnh đại lục này, xem xét xung quanh cũng phát điều gì. biết nơi Địch Á bắt được mình ở chỗ nào, chỗ ở tại cùng lúc đầu cảnh sắc khác nhau rất nhiều.

      Chỉ có trở lại nơi Địch Á bắt được mình, mình mới có thể tìm được mảnh rừng lúc đầu kia. Nhưng vấn đề quan trong nhất là, phải làm thế nào để lại dấu vết khiến Địch Á mang mình ?

      Thời tiết càng ngày càng nóng rồi, mặc dù Trác Ngọc vẫn ngồi ở dây mây hề nhúc nhích cũng ra rất nhiều mồ hôi. Địch Á tiến vào mùa nóng, nhiệt độ ban ngày trở nên rất cao, nhưng buổi tối quá nóng.

      Mỗi ngày lúc trời chưa sáng Địch Á kinh động Trác Ngọc ra khỏi động săn, lại đeo cái túi Trác Ngọc làm lưng hái thêm chút trái cây về, tuy nhiên lại mang được nước về cho Trác Ngọc uống.

      Đặt con mồi xuống rồi cõng Trác Ngọc uống nước, nửa đường lại phát da Trác Ngọc bị thương do ánh mặt trời. cũng từng muốn Trác Ngọc hóa thành hình thú đến dòng suối , Trác Ngọc lại tạm thời muốn trở về hình thú, về nguyên nhân chưa hề với , nhưng cũng để ý, chỉ khốn nhiễu nếu Trác Ngọc có nước uống có thể chết khát.

      Địch Á từng dùng da hươu bọc lấy Trác Ngọc tránh bị ánh mặt trời chiếu đến, nhưng phát như vậy cũng được, vì dùng da hươu bao lấy Trác Ngọc, rất khó chịu, hơn nữa nhiệt độ ánh mặt trời khiến Trác Ngọc rất nhanh lâm vào hôn mê.

      Nhìn Trác Ngọc mỗi ngày ỉu xìu ngồi dây mây, Địch Á cực kỳ đau lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy ổn. phiền não của mình cho Trác Ngọc biết, Ngọc Nhi thông minh như vậy có biện pháp thôi.

      Trác Ngọc sao có thể nóng lòng. Cùng Địch Á đến dòng suối , chưa được nửa đường chịu nổi. Cứ tiếp tục như vậy chết khát, nếu có cái cốc tốt rồi.

      “Cái cốc a cái cốc, phải tìm ở đâu đây? Ở đây có thủy tinh, nhiều nhất cũng chỉ có cây mà thôi. Cây cũng có thể . Nếu tìm cho tôi cái cây to lớn thử xem?”

      Địch Á rất nhanh trở lại, Trác Ngọc nhìn Địch Á mang về cọc gỗ phải hai người mới ôm hết, khóe miệng khỏi co giật. Làm cái cốc cũng cần cọc gỗ to như vậy , cũng may còn có ít cành cây có thể dùng.

      Trác Ngọc bảo Địch Á lấy cành cây dài chừng 20cm, móc hết ruột ở bên trong, thử lấy ít nước vào đó cũng bị rò rỉ, lại dùng đao xương cắt cọc gỗ thành mấy đoạn, ruột bên trong cũng moi hết ra để lại phần đáy và vách thích hợp làm thành cái thùng. Như vậy là có thể chứa nước rồi, dĩ nhiên cũng để lại cái thùng gỗ dùng làm bồn tắm.

      Địch Á dưới nhiệt độ cao mạo hiểm mang theo thùng gỗ tới tới lui lùi vài lượt đổ đầy nước mấy thùng gỗ. Làm xong gật đầu cái, như vậy cần rầu rĩ vấn đề uống nước của Ngọc Nhi nữa rồi.

      Làm xong trời cũng tối, Địch Á cũng săn thú nữa, cùng Trác Ngọc nướng thịt hươu còn dư vào buổi sáng, miễn cưỡng cũng được coi là bữa tối, sau đó lại ăn thêm chút trái cây mới thôi.

      Cơm nước xong xuôi Địch Á lại chuyển đồ vào trong sơn động, nhiều đồ được chuyển vào khiến gian trong sơn động rất nhiều. Trái lắc lư phải lắc lư, lắc đến mức mắt Trác Ngọc cũng hoa cả lên, hơn nữa Địch Á còn mặc quần da hươu, thân ở trần, mồ hôi dọc theo đường cong sống lưng chảy xuống. Đây là trắng trợn quyến rũ a!!

      “Ngọc Nhi, ngày mai chúng ta đào sơn động lớn thêm chút , về sau cũng có thể để thêm nhiều đồ.”

      “Khụ khụ…” Trác Ngọc uống nước bị sặc. sờ sờ sơn động, thở dài : “Đào như nào a?”

      cũng tin đao xương có thể đào được động núi đá.

      cắm đầu cắm cổ cầm quần áo tắm, bồn tắm có sẵn, lại lấy dây mây dùng để ngồi làm thành cái mành. Mặc dù nước tắm vẫn còn lạnh, nhưng như vậy Trác Ngọc rất thỏa mãn rồ, cuộc sống tại so với lúc mới đến biết tốt hơn bao nhiêu lần.

      Tắm xong Trác Ngọc cũng để ý đến Địch Á ở bên giọng thầm , chuẩn bị tốt chỗ ngủ của mình.

      Giữa chiếu được Trác Ngọc dùng dây mây thô to làm đường ranh giới, chỉ là mỗi lần tỉnh lại thấy Địch Á lấn qua ranh giới từ lúc nào, thậm chí còn áp đến chỗ . Xem ra phải làm hai cái giường mới được.

      Hôm sau Trác Ngọc tỉnh lại bị động tác của Địch Á làm sợ ngây người. Chỉ thấy Địch Á duỗi móng tay ra ngừng đào thạch bích, lâu sau đào được gian lớn.

      vốn cho rằng sơn động này là tự nhiên hình thành, nhìn tình huống này vẫn là do Địch Á đào . Móng tay của cũng quá tốt rồi, vậy còn dùng đao xương của mình làm gì? Này phải làm điều thừa sao?

      Sau bữa cơm chiều vào lúc rảnh rỗi Trác Ngọc ngồi ở cửa động hoặc cạnh đống lửa ngoài sơn động ngẩng đầu nhìn trời. Mỗi lần nhìn thấy ánh trăng sáng bầu trời tinh thần trở nên chán nản. Thơ cổ rằng đây là ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.

      Từ khi đến đây đều điên cuồng nhớ nhà, nhớ ba mẹ cùng bạn bè, phải rằng phàm là thứ gì thuộc về Thế kỷ 21 đều nhớ. Mỗi ngày trước khi ngủ đều lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện hôm sau tỉnh lại trong nhà mình. Thế nhưng nguyện vọng mỗi lần đều thất bại.

      Trác Ngọc biết cảm xúc tại của có vấn đế. cho rằng so về trí tuệ với Địch Á kiểm soát phải Địch Á chăm sóc bảo vệ mình. Nhưng rất dễ nhận thấy đây là điều thực tế. tận lực phân tích mình cách khách quan, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy đồ vật thuộc về đại lục này, trở nên nóng nảy.

      Vào mỗi lần Trác Ngọc ngắm trăng rằm, Địch Á cũng ngồi cạnh , học cùng ngắm trăng rằm. Nhìn lại nhìn vẫn là vầng trăng sáng kia. Nhiều khi thiêm thiếp nhưng trong chốc lát lại tỉnh lại, thấy Trác Ngọc vẫn duy trì tư thế ngắm trăng rằm. Vào lúc đó, Địch Á quay đầu Trác Ngọc qua, dùng giọng điệu rất nghiêm túc khuyên :

      “Sắc trời muộn rồi, cần nhìn nữa, trăng sáng ngày mai có, phải ngoan ngoãn ngủ.”

      Khi Địch Á vậy Trác Ngọc rất muốn khóc. biết mình nên thu lại tâm tình của mình, cũng vẫn tự với mình phải tỉnh táo kiên cường, nhưng lại chịu nổi lời khuyên của Địch Á. Địch Á càng khuyên lại càng khóc lợi hại.

      Đây thực ra là bệnh chung của rất nhiều người, lúc có người vẫn tốt. Vừa bị người khác cảm xúc liền tới.

      Trác Ngọc khóc liền khóc, khóc đến kinh thiên động địa. Khi còn bé nếu khóc lợi hại như vậy, Trác mẹ chỉ cần cầm thứ mà thích đến, bất luận là đồ ăn hay đồ chơi, nhất định ngừng khóc. Nhưng bây giờ Trác mẹ ở Thế kỷ 21 xa xôi, bên cạnh lại có người đàn ông hiểu , như vậy phải càng khóc càng lợi hại sao?

      Địch Á cũng rất sợ, biết rằng mấy câu của mình lại làm Trác Ngọc đau lòng. Nhìn trong mắt Trác Ngọc chảy ra giọt nước long lanh, lè lưỡi liếm liếm. Mặn mặn, cho dù mùi vị được tốt, vẫn tiếp tục liếm, cho đến khi liếm khô nước mắt liền an tĩnh ôm , an ủi .

      - Hết chương 10 -
      Phan Hong Hanhlyly thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Bí kíp theo đuổi bạn đời: Hợp ý.

      Hai ngày nay Địch Á rất khổ não.

      Mấy ngày trước tâm tình Trác Ngọc tốt liền suy nghĩ đưa cho ít đồ để vui vẻ. Vì vậy dậy sớm hơn bình thường, mỗi ngày đều săn những động vật khác nhau, để lại các loại da lông xinh đẹp, hái nhiều loại trái cây, tìm kiếm các loại đồ chơi đưa cho Trác Ngọc hi vọng có thể vui vẻ.

      Ngày hôm nay Địch Á về trễ hơn chút so với mọi ngày. Lúc ấy Trác Ngọc cố gắng soạn dây mây ra, nhe răng nhếch miệng muốn kéo những sợi dây mây cuốn vào với nhau thẳng ra. Địch Á thần thần bí bí giấu hai tay ở sau lưng cười híp mắt gọi Trác Ngọc đứng lên, ý bảo muốn đưa đồ cho .

      Trác Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, ở mảnh đại lục này còn có đồ vật gì có thể hấp dẫn mình? Trừ về nhà, cái mà thích nhất chỉ sợ là hòm của rồi, chỉ là cái đó sớm bị Địch Á giấu , mặc cho đeo bám dai dẳng Địch Á cũng trả lại, vì vậy rất lâu nhắc tới chuyện cái hòm. Chẳng lẽ thay đổi chủ ý, đồng ý trả hòm lại cho mình?

      Đợi đến khi rửa tay cảm thấy Địch Á thả gì đó đầu mình. Đến chỗ thùng gỗ nhìn thấy đầu có thêm sợi lông vũ, màu sắc sặc sỡ rất xinh đẹp, khiến cho Trác Ngọc vốn có bộ dạng tầm thường trở nên kiều diễm động lòng người.

      Xoay người lại phát Địch Á hai mắt chuyển nhìn mình chằm chằm, hai mắt sáng lên khiến cho cảm thấy giống như miếng thịt nướng.

      Địch Á lại cắm thêm mấy cây lông vũ lên đầu Trác Ngọc, lại sửa sang lại mới gật gật đầu.

      Trác Ngọc lúc này mới nhìn thấy thứ mà Địch Á nắm trong tay. Đây là loại động vật rất giống con gà, nhìn qua rất dịu ngoan, lông vũ toàn thân sáng rỡ. nhận lấy động vật từ trong tay Địch Á, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen: “ biết ăn động vật này có hương vị gì?”

      Địch Á vừa nghe Trác Ngọc muốn ăn vội vàng đoạt lại.

      “Con này là chim Phượng, thể ăn.”

      “Thôi , thể ăn vậy bắt nó về làm gì? Chẳng lẽ để chơi?”

      “Nàng cảm thấy lông vũ rất đẹp ư? Hơn nữa ta bắt nó cũng phải để chơi, chỉ là muốn nàng vui vẻ mà thôi.”

      Thấy Trác Ngọc lại trở về chỗ cũ tiếp tục dệt chiếu, Địch Á cảm thấy tình hình này giống như nghĩ. Theo lý thuyết, giống cái tại Mê Huyễn đại lục đều thích lông vũ của chim Phượng, nếu có được mấy cây lông vũ, giống cái bọn họ nhất định khoe khoang khắp nơi.

      Phải biết rằng số lượg chim Phượng rất ít, hơn nữa rất khó bắt. Chim Phượng có lông vũ xinh đẹp dị thường lại càng khó bắt hơn, vì vậy nếu người thú nào có thể bắt được chim Phượng là giống đực người đó được coi là hùng.

      Quan trọng hơn là, lông vũ của chim Phượng tượng trưng cho phối ngẫu, nếu giống đực có thể lấy được lông vũ của chim Phượng cầu với giống cái mà mình thích, cho dù giống cái có kiêu ngạo cỡ nào cũng đồng ý.

      Nhưng tại sao giống cái nhà mình lại có phản ứng?

      đại lục này bất kỳ người thú nào sau khi lấy được lông vũ mà mình thích đều thả chim Phượng . Mà giống cái nhà mình tốt rồi, chỉ có phản ứng lại còn muốn ăn chim Phượng, chẳng lẽ nàng biết chim Phượng rất trân quý sao?

      Địch Á nhàng vuốt ve lông vũ người chim Phượng, trong lòng giống như đưa đám: “Giống cái thích lông chim Phượng sao?”

      Thích em . Ăn cũng được ăn, mặc cũng mặc được, còn có ai rảnh rỗi để mà thích lông vũ sao?

      Địch Á nghĩ mãi cũng ra, chỉ có thể giống cái nhà mình cùng người khác có chút khác biệt.

      Dệt hết dây mây Trác Ngọc bắt đầu quét dọn sơn động. Tuy rằng trong sơn động có gì bẩn, nhưng Trác Ngọc có chút thích sạch , mỗi ngày quét dọn chút, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      Chớp mắt mùa nóng qua vài ngày. Trong những ngày qua vào những lúc Địch Á săn, Trác Ngọc ra khỏi sơn động tùy tiện chọn phương hướng để , hy vọng có thể tìm được nơi mà và Địch Á gặp nhau lúc đầu.

      Mỗi lần đến khi chịu nổi ánh sáng mặt trời mới quay trở về. Khi trở về thường gặp được Địch Á săn thú trở về.

      Địch Á thấy đầu đầy mồ hôi thở hổn hển cũng biết Trác Ngọc ra ngoài thời gian dài. Mặc dù trách cứ Trác Ngọc, nhưng mặt lại luôn treo khuôn mặt mẹ kế, rất là vui khi chạy loạn.

      Cuối cùng vẫn là Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc. Vào ngày khi Trác Ngọc về phía sau sơn động phát loại cây giống cây chuối tây. nhớ lúc trước qua nơi này cũng có loại thực vật này. Nhưng bây giờ lại cao 4, 5 thước. Lá của loại thực vật này có hình tròn, trái cây có vị mặn mặn, lá cũng có chút mặn.

      Nếm được vị mặn, Trác Ngọc nhất thời lệ rơi đầy mặt. lâu rồi chưa ăn muối, cũng sắp nhớ được vị muối là như nào rồi.

      đặt cho loại cây này là chuối tây tròn. dùng đao xương cắt lấy ít lá cây cùng trái cây, sau đó trở lại sơn động. Cũng mặc kệ Địch Á nướng thịt, kéo vô cùng hung phấn : “Địch Á, về sau chúng ta có muối ăn rồi, rốt cuộc mỗi ngày cần ăn mùi vị thịt nướng rồi.”

      dùng nước rửa cái lá, xé phần bao lấy thịt nướng ăn thử. Mùi vị vừa vặn, vì vậy liền nhét mạnh miếng thịt nướng cầm trong tay vào miệng Địch Á, ý bảo nếm thử chút.

      Địch Á vốn tức giận Trác Ngọc, nhưng nhai miếng thịt trong miệng lại trở nên mất bình tĩnh. Đây rốt cuộc là thứ gì, ăn cùng thịt nướng lại có mùi vị ngon như vậy.

      “Đây là cái gì mà có mùi vị ngon như vậy?”

      “Tôi biết cũng thích mà. Tôi gọi nó là quả chuối tây, lá cây này còn có thể xào ăn, cũng có thể nấu cháo nha. Như vậy về sau chúng ta có thể ăn ngon hơn rồi. Chỉ là bây giờ vẫn có nồi thôi.” xong còn thở hơi dài.

      Địch Á dùng lá cây chuối tây tròn bọc rất nhiều thịt nướng đưa cho Trác Ngọc. ra mấy ngày nay nàng tìm đồ ăn, so với lông vũ có vẻ nàng thích đồ thực dụng hơn. Về sau phải quan sát thêm xem nàng thích cái gì, đưa cũng phải đưa đồ nàng thích mới được.

      Địch Á thầm tự trách bản thân mình trách lầm nàng, may mà nàng tức giận với mình. Tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao có thể để cho nàng lại dưới ánh mặt trời nóng bỏng như vậy. Nếu nàng ngất xỉu vào lúc mình ở bên cạnh rất nguy hiểm.

      “Ngọc Nhi, về sau nàng cần tìm đồ ăn nữa. Nàng xem da của nàng phơi nắng cũng bị thương rồi. Nàng yên tâm, về sau ta đảm bảo săn nhiều con mồi hơn, tìm kiếm nhiều thực vật cùng trái cây cho nàng ăn.”

      Trác Ngọc vui vẻ ăn nghe được lời của Địch Á bị nghẹn. Miếng thịt chắn ngang cổ họng lên được mà xuống cũng chẳng xong. giỡn sao, nếu để ra ngoài, vậy sao có thể tìm được cái hòm của mình, làm sao tìm được đường về nhà.

      ráng sức nuốt miếng thịt chắn ngang cổ họng xuống, yếu ớt hỏi: “Nếu tôi và cùng , như vậy hái trái cây tôi thử chút, nếu cũng biết tôi thích mùi vị gì.”

      cần, ta mang về cho nàng ăn thử, hơn nữa…”

      chỉ tay vào mặt trời ở cao: “Ánh mặt trời làm nàng bị thương, ta muốn nàng bị thương.”

      Địch Á nghiêm túc . Trác Ngọc cảm thấy mình thể chấp nhận ý kiến của , giống như rất xin lỗi dụng tâm lương khổ.

      vẫn cố gắng hướng dẫn từng bước: “Tôi dùng lá cây chuối tây tròn này để ngăn cản ánh mặt trời. Lúc nãy đường về tôi dùng nó, chỉ cần chồng thêm mấy cái lá lên là bị thương, tin nhìn xem.”

      Trác Ngọc lấy mấy cái lá cất kỹ xếp lên nhau, dùng dây mây cố định thắt lại chỗ cằm làm thành cái mũ. Dưới ánh mặt trời chói chang lại đội vào đầu Địch Á để cảm thụ.

      “Hơn nữa tôi thử mùi vị ngay tại chỗ, nếu thích ăn cần mang về, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Huống chi mùa tuyết có nhiều thức ăn, thừa dịp tại kiếm nhiều thức ăn chút còn có thể để dành đến mùa tuyết, như vậy chúng ta bị đói rồi. xem có đúng hay ?”

      Địch Á nghiêng đầu nửa ngày phát giác Trác Ngọc sai, nhất là chuyện tìm kiếm thức ăn để lưu giữ đến mùa tuyết khiến thể cãi lại. Phải biết mùa tuyết ở Mê Huyễn đại lục rất nhiều người thú chết, đặc biệt giống cái chiếm đa số. chỉ bởi vì thân thể giống cái yếu đuối chịu được rét lạnh mà còn vì thức ăn thiếu thốn.

      Trác Ngọc ra lý do khiến Địch Á thể cự tuyệt, mặc dù đồng ý mang theo Trác Ngọc cùng săn thú, nhưng cho rằng Trác Ngọc kiên trì được lâu. Dù sao giống cái mảnh mai chịu được khóc to mà thôi.

      Nhưng ngờ đươc là Trác Ngọc vẫn kiên trì, điều này khiến kinh ngạc thôi. Dĩ nhiên đây là sau.
      - Hết chương 11 -
      Chương 12: Bí kíp theo đuổi bạn đời: học cách xin lỗi

      Hai người cứ như vậy bắt đầu cùng nhau săn thú. Mỗi sáng mang theo đồ dùng cần thiết, đóng kỹ cửa đá hai người xuất phát. Bình thường đều là Địch Á hóa thành thú cõng Trác Ngọc. Chung sống lâu như vậy, Địch Á sớm phát giống cái mà mình thích thích thân cận với hình thú của mình. Vì vậy thường xuyên hóa thành hình thú dính vào Trác Ngọc muốn được vuốt ve.

      Mỗi lần vào lúc này, Địch Á đều nghe được Trác Ngọc thầm đánh giá cái gì mà là thần thú Tỳ Hưu trong viễn cổ, mình đáng . cũng để ý, dù sao cơ hội có thể để cho Trác Ngọc chủ động thân cận mình cũng nhiều.

      Vào mùa nóng nhiệt độ tuy cao nhưng có lá cây chuối tây tròn, hơn nữa trong rừng rậm nhiệt độ cũng bị ngăn cản rất nhiều, thường xuyên có gió thổi qua nên cũng có thể chịu được.

      Địch Á mỗi ngày đều mang theo Trác Ngọc đến những nơi khác nhau. phát ra rất nhiều trái cây rau dưa, ví như cải trắng, khoai cây, dưa gang. Có thể do khu vực cùng hoàn cảnh khác nhau nên thực vật ở đây đều rất lớn, mình mang về trong lần cũng mang được nhiều. Nhưng vẫn rất vui mừng, dù sao cải trắng, khoai tây có thể dự trữ trong mùa tuyết. Mặc dù trải qua mùa đông ở nơi này, nhưng những đồ này coi như để cảm tạ Địch Á chăm sóc trong thời gian dài như vậy.

      Vào ngày Trác Ngọc phát nơi mà bọn họ đến cách chỗ ở xa rất giống nơi mà hai người gặp nhau lần đầu. Ngày đó thừa dịp Địch Á chú ý từ từ về phía đó, còn dùng đao xương vạch lên ký hiệu ở cây dọc theo đường , chỉ là chưa được xa bị Địch Á đuổi theo.

      Địch Á nhìn chằm chằm đao xương trong tay , vẻ mặt rất tức giận, rất dễ nhận thấy Địch Á phát ký hiệu cây rồi. Bỗng nhiên thấy lúng túng, làm những thứ này chưa từng nghĩ tới bị Địch Á phát .

      Bây giờ bị Địch Á biết được, nét mặt như muốn ăn thịt người khiến da đầu Trác Ngọc tê dại. Nỗi sợ hãi khi mới đến mảnh đại lục này thể ức chế được lại xuất , sợ đến mức quay đầu chạy về phía trước.

      Cho dù chạy có nhanh hơn nữa vẫn bị Địch Á bắt được, con mồi cùng túi đeo lưng đều bị Địch Á vác về sơn động.

      Trong sơn động trừ tiếng động Địch Á nướng thịt cũng chỉ còn lại yên tĩnh. Trác Ngọc rúc vào góc nơi cách Địch Á xa nhất. cho rằng Địch Á tuy có thể biến thành người nhưng bản chất vẫn là dã thú, trí khôn hẳn cũng có bao nhiêu phát ý đồ của mình. Nhưng tình hình hôm nay xem ra hiểu được, Địch Á so với tưởng tượng của mình còn thông minh hơn nhiều. Làm sao đây, đối xử với mình như nào?

      Địch Á đúng là suy nghĩ nên đối xử như nào với Trác Ngọc. ngờ mình tốt với Trác Ngọc như vậy vẫn muốn bỏ . Ngay từ lúc phát Trác Ngọc vào lúc ra ngoài săn thú liền hoài nghi .

      Sau này mặc dù tin tưởng những gì , nhưng vẫn cẩn thận quan sát hành động của Trác Ngọc trong mấy ngày này, rốt cuộc phát được mục đích của . quả biết mình phải làm sao? Ngay từ cái giây phút mà nhìn thấy Trác Ngọc, Địch Á thích . Trải qua thời gian chung sống dài như vậy, phát bản thân mình chút cũng chịu được ngày Trác Ngọc có bên cạnh mình.

      Giống cái ở Mê Huyễn đại lục trong thời kỳ cho con bú bộ ngực mới có thể to lên, những thời điểm khác . Cho nên khi gặp Trác Ngọc Địch Á cho rằng là giống cái trong thời kì sinh con. Nhưng Mê Huyễn đại lục có tập tục, phàm là giống cái trong thời kỳ cho con bú thể đơn độc ra ngoài kiếm ăn, trừ khi giống đực hoặc đứa bé ở cạnh. Vì vậy mới đem Trác Ngọc về.

      tại có chuyện gì xảy ra, sao nàng lại phải , rốt cuộc phải như thế nào nàng mới rời khỏi mình?

      Địch Á quay đầu nhìn Trác Ngọc trốn tránh mình, nhận thấy rất sợ , tất cả dường như trở về điểm xuất phát.

      được, thể để cho cố gắng bấy lâu của mình trở nên uổng phí. Cho dù giống cái mà thích phải cũng muốn biết nguyên nhân, nếu như là lỗi của , như vậy sửa sai là được.

      Địch Á tới bên cạnh Trác Ngọc, nhìn cổ tay vì mình dùng sức nắm mà bị thương. tự trách lại đau lòng thôi. liếm liếm vết thương cổ tay của Trác Ngọc, nhàng ôm để ngồi chân .

      “Nhất định rất đau có phải ? Là ta đúng, ta nên dùng sức mạnh như vậy, nếu nàng đánh ta . Chỉ cần có thể để cho nàng bớt giận, cho dù như nào ta cũng chịu được.” Phụ thân , giống cái tức giận hoặc vui nhất định phải nhận sai, phải lỗi của mình cũng phải nhận. Chỉ có nhận sai giống cái mới có thể vui vẻ.

      Thấy Trác Ngọc lời nào, lại tiếp tục : “Có phải ta tốt với nàng nên nàng mới muốn rời . Ta có chỗ nào tốt, nàng cho ta biết ta sửa.”

      “Có phải nàng vẫn còn nghĩ tới giống đực trước của nàng hay , phải có ở đây sao?”

      Trác Ngọc suy nghĩ xem phải ứng phó chuyện này như nào, bỗng nghe được Địch Á nhắc tới giống đực trước kia. Chẳng lẽ nó là bạn trai Ôn Thụy của , Ôn Thụy dĩ nhiên có ở đây rồi.

      ấy có ở đây.” Trác Ngọc suy nghĩ chút lại bổ sung: “Nhưng đồ ấy tặng tôi mất rồi, tôi muốn tìm lại.”

      Địch Á đoán được giống đực đó có ở đây, nhưng nghe được chính miệng Trác Ngọc lại càng vui mừng hơn. Mặc dù cảm thấy có lỗi với giống đực đó nhưng vẫn rất vui mừng, ai tranh đoạt Trác Ngọc cùng rồi. Về phần đồ mà giống đực đó tặng đủ để tạo thành uy hiếp, đồ cho dù có tốt hơn nữa cũng so được với người. thay thế được người đó trong lòng Trác Ngọc.

      Tâm tình của tốt, vui mừng hôn lên mặt Trác Ngọc.

      Trác Ngọc sợ nhất chính là Địch Á rửa mặt cho mình. đẩy Địch Á ra lại phát trong lúc giãy dụa ở dưới tấm da hươu có thứ gì đó chọc vào , mặt Trác Ngọc lập tức đỏ lên.

      Ở Thế kỷ 21, mặc dù Trác Ngọc chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng là bác sĩ, dĩ nhiên biết như vậy là ý gì, cũng biết nếu mình tiếp tục lộn xộn, đoán chừng súng cướp cò mất.

      Địch Á thấy Trác Ngọc bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, lại nhìn vẻ mặt của , biết xấu hổ, nhưng bây giờ cũng thể thân thiết phen với . cảnh báo mình phải từ từ, thể gấp, ngày nào đó thành công.

      Địch Á lại rửa mặt cho Trác Ngọc vài lần mới buông Trác Ngọc ra để cho Trác Ngọc ăn thịt nướng trước, còn mình chạy .

      lúc lâu sau mới trở lại, trong tay cầm theo cái hòm của Trác Ngọc. mở cái hòm ra để cho Trác Ngọc kiểm tra xem bên trong có bị mất thứ gì hay .

      Đối với ngân châm dài ngắn bất đồng trong hòm Địch Á cảm thấy rất hứng thú. Lúc trước thử qua vật này, phát ngoại trừ có chút đau cũng thể làm gì.

      chỉ vào ngân châm hỏi Trác Ngọc: “Vật này để làm gì?”

      Trác Ngọc lấy được hòm của mình tâm tình rất thoải mái, rất vui vẻ thỏa mãn hiếu kỳ của Địch Á.

      “Những cái này là ngân châm có thể dùng để chữa bệnh. như vậy cũng biết, chờ lúc nào ngã bệnh tôi dùng với hiểu.”

      “A, vậy những thứ khác để làm gì?”

      “….”

      Hai người cứ như vậy hỏi đáp bất tri bất giác qua nửa ngày, cũng vô hình kéo quan hệ giữa hai người lại gần nhau hơn. Dưới cầu của Trác Ngọc, Địch Á đồng ý mang trở về nơi mà hai người gặp nhau lần đầu để tìm đồ mà đánh mất.

      Lúc đầu Địch Á cũng tình nguyện, nhưng Trác Ngọc vừa ôm cái liền vui vẻ đồng ý. Dù sao cũng muốn để cho Trác Ngọc đau lòng, hơn nữa tin rằng dọc theo con đường này quan hệ giữa và Trác Ngọc tốt hơn.
      - Hết chương 12 -
      FuuPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :