1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú
      Độ dài: 233 chương + 17 ngoại truyện + Lời kết
      Tác giả: Hoa Vô Tâm
      Thể loại: Xuyên
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang

      Giới thiệu:
      là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

      Nàng là luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

      bởi vì câu phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu muốn gả, Bổn vương cũng miễn cưỡng, nhưng khi gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương có cảnh cáo ngươi."

      Nàng bởi vì theo có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho , nên trả lời : " đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn nhất định tịch mịch."

      Với nàng, hát lên ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là thể sánh bằng nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của .

      Với , đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.
      ly sắclinhdiep17 thích bài này.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 1: Tiệc Thiên Kim 1
      Nàng là đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng xuyên qua, là linh hồn xuyên qua!

      Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là thân phận được chào đón.

      nơi phía sau viện, cha thương, mẹ , nha hoàn ghét bỏ.

      Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là tốt?

      Ông nội làm như vậy, có đáng giá ?

      Mặc kệ có đáng giá hay , nàng cũng xuyên qua rồi.

      Hơn nữa, ông nội chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy cái thế giới kia cũng còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . .

      Ông nội vốn là Thầy tế từ gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt sức đến còn nửa cái mạng.

      Ông nội làm cho A Dạ xuyên vốn là chỉ còn nửa cái mạng, lại thêm Nguyệt Trì Lạc cũng xuyên qua, cho nên nửa cái mạng kia của ông nội cũng cống hiến ra .

      Đáng tiếc, thế giới này có nếu như. Nếu như có, cho dù Nguyệt Trì Lạc có lười biếng thế nào nữa cũng tuyệt để mình rơi vào trạng thái hay biết gì, để ông nội đưa nàng xuyên qua. Nhưng nàng thể nào phủ nhận thực là nàng xuyên qua.

      Nguyệt Trì Lạc cũng hề quan tâm mình cuối cùng có thể xuyên về thế giới đó hoặc là thời kia. Tuy rằng A Dạ có ở đây, thế nhưng từ ông nội là người luôn thương nàng lại vì nàng mà mất mạng, điều này khiến cho Nguyệt Trì Lạc rất đau lòng, rất đau lòng. . . . . .

      Nàng nghĩ việc xuyên qua này, cũng giống như bị cưỡng gian. Nếu thể phản kháng, vậy hưởng thụ thôi. . . . . .

      Đầu tóc rối bù xù hơi xiêu vẹo, Nguyệt Trì Lạc lẩm nhẩm: A Dạ, A Dạ, cậu ở thời khác, có khỏe hay . . . Khỏe hay . . . . . .

      Cho dù thời cách xa nhau, cũng ngăn trở được tình nghĩa bao giờ phai màu giữa chúng ta. . . . . .

      Cho dù muôn sông nghìn núi, cả mình và cậu đều cùng tâm ý tương thông.

      *****

      "Tiểu thư, người rốt cuộc là có nghe em hay ?"

      giọng của người con hơi thô kệch vang lên ở bên cạnh, đánh thức tinh thần hoang của Nguyệt Trì Lạc.

      Lười biếng ngước mắt liếc nhìn Thập Thất cái, Nguyệt Trì Lạc cầm lên bánh ngọt bên cạnh bàn cắn miếng, hề bận tâm hỏi: "Tiệc Thiên Kim là như thế nào?"

      "Như thế nào?" Thập Thất hét lớn tiếng, khóe miệng hơi co giựt: "Cái gọi là tiệc Thiên Kim chính là yến hội chỉ có thiên kim tiểu thư tham gia, mặc dù tiểu thư người hề có chút gì giống thiên kim, nhưng dù sao cũng là nữ nhi lão gia, huống chi là trong cung hạ chỉ, đương nhiên phải tham gia."

      tới đây, Thập Thất vẫn quên dùng dư quang khóe mắt khinh thường liếc xéo Nguyệt Trì Lạc.

      Trong ánh mắt hơi thoáng qua vài tia khinh thường, chỉ thấy, Nguyệt Trì Lạc mặc thân y phục màu hồng nhạt xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có thân hình phúng phính như trẻ con, nghiêng người lười biếng tựa vào ghế dựa, thậm chí khóe miệng còn dính ít mẩu bánh vụn.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 2: Tiêc Thiên Kim 2
      Mặc dù, chủ nhân Nguyệt phủ này ở triều đình chức quan lớn. Nhưng mà, lão Đại đứng đầu trong nhà Nguyệt Vũ Chi chính là kỳ tài buôn bán trong truyền thuyết. Nguyệt Vũ Chi là thương gia lớn nhất thiên triều, trà muối tơ lụa, hễ cái gì kiếm được tiền độc quyền thứ đó, ngươi đời giàu có sánh bằng với quốc gia cũng quá đáng.

      Mặc dù Nguyệt gia ở triều đình có thực quyền gì, nhưng vì tiền tài vô số nên chỉ cần giậm chân cái, cả nước Đông Phương cũng phải rung chuyển chấn động.

      Cái gọi là vô thương bất gian chính là người buôn bán luôn có thủ đoạn của người buôn bán, Nguyệt Vũ Chi có thể được như ngày hôm nay cũng phải chỉ biết ngồi .

      Nguyệt Trì Lạc tuy rằng thích Nguyệt gia nhưng cũng ghét bỏ, bởi vì nàng dù sao cũng có thể được sống những ngày áo tới chỉ duỗi tay, cơm tới liền há miệng, cho nên có ác cảm, có ác cảm.

      Bắt gặp được khinh thường trong mắt Thập Thất, Nguyệt Trì Lạc khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng.

      Nàng có chỗ nào phải? Đến nỗi ngay cả Thập Thất cũng muốn đả kích nàng à, mặc dù dáng dấp Thập Thất tệ, nhưng nếu so sánh nàng với vị nhị tỷ Nguyệt Hinh Nhu đó chẳng phải là khác nhau trời vực sao.

      Nguyệt Hinh Nhu rất đẹp, điều này Nguyệt Trì Lạc phủ nhận.

      Lúc mới đến, Nguyệt Trì Lạc vô tình gặp qua lần ở phía sau hoa viên Nguyệt gia, loại xinh đẹp đó nếu đứng dưới đèn flash ở đại nhất định khiến cho mọi người vô cùng ngưỡng mộ. Về phần có phải thuần khiết tự nhiên hay , Nguyệt Trì Lạc cũng để tâm.

      Nâng tay lên lau miếng bánh dính nơi khóe miệng, Nguyệt Trì Lạc cũng để ý nhiều đến Thập Thất ra: " được sao?"

      Nàng muốn , muốn ra khỏi cửa, bởi vì nàng. . . Rất lười.

      Huống chi, nghe hoàng cung đúng là rất nguy hiểm!

      Đối với nguy hiểm, Nguyệt Trì Lạc tự cảm thấy nên phải tránh xa chút.

      Thập Thất vòng quanh tiểu thư nhà mình, ra vẻ ngây thơ : " cũng được, nhưng dám chống lại ý chỉ vậy chờ Hoàng Hậu chặt đầu của người xuống ."

      Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc co giật, việc này có nghiêm trọng vậy ?

      Tiệc Thiên Kim là buổi tiệc dành cho tất cả con của quan viên, quần thần cửu phẩm trở lên đều được tham gia. Đến khi đó, nhất định là lúc để trăm hoa đua nở, thậm chí nếu có thể gặp vận khí tốt, biết đâu có cơ hội được vào làm thành viên trong hoàng thất. Bất quá đoán chừng, Thập Thất thầm nghĩ dù thế nào cũng tới phiên tiểu thư nhà mình.

      "Đến lúc đó, đệ nhất công tử nước Đông Phương chúng ta cũng có tham dự, tiểu thư người nhất định phải giúp em nhìn cho kỹ." Ánh mắt Thập Thất bắt đầu long lanh, khi ra lời đó còn mang theo sùng bái gì sánh được, rất giống với tộc truy tinh* thời cổ đại. (*tộc truy tinh là chỉ 1 nhóm người vô cùng sùng bái và theo đuổi thứ gì đó)
      Banashi thích bài này.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 3: Tiệc Thiên Kim 3
      Đáng tiếc, tiệc Thiên Kim được tổ chức ở hoàng cung, ngoại trừ vương tôn quý tộc trong cung ra cho phép dẫn theo nha hoàn hay thị vệ vào, cho nên Thập Thất cũng chỉ có thể mơ mộng ở trong lòng mà thôi!

      ". . . Hả. . . . . ." Hai mắt mở lớn tròn to chớp chớp, Nguyệt Trì Lạc hỏi: " là ai hả?"

      "Là Tiêu Dao Thất công tử, tuấn bậc nhất nước Đông Phương."

      "Lần trước ta có nghe A Cửu chính là Đông Phương Tuyết. . . . . ."

      "Ở trong lòng Thập Thất ai có thể sánh bằng với Thất công tử."

      Nhật nguyệt luân phiên, ngày dài lại đến đêm tối, thời gian thoáng cái ba ngày trôi qua.

      Hôm nay, vừa qua khỏi giờ Thìn (7-9h sáng), Nguyệt Trì Lạc bị người kéo dậy từ giường, sau đó là màn trang điểm thay đổi y phục.

      Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc vẫn còn mệt mỏi muốn ngủ mà bước lên xe ngựa.

      xe ngựa, Nguyệt Hinh Nhu đoan trang ưu nhã ngồi ở bên, gương mặt xinh đẹp rộ lên ý cười nhàn nhạt yếu ớt, lúc nhìn thấy nàng bước vào thậm chí ngay cả mí mắt cũng màng ngước lên lần.

      Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch khóe miệng, ngáp cái. Hai mắt giống như ngọc lưu ly trong suốt đảo qua lại xung quanh hai vòng, cuối cùng khi nhìn đến khuôn mặt có biểu cảm gì của Nguyệt Hinh Nhu ở phía đối diện, khuôn mặt nhắn tròn phúng phính lúc này mới còn hứng thú nữa mà rũ mắt xuống. Bên trong xe ngựa lay động lắc lư khiến cho nàng cảm thấy bắt đầu buồn ngủ.

      Chỉ nhìn thấy đầu tóc bù xù vừa bước lên xe ngựa chút lập tức chìm vào giấc ngủ. . . . . .

      Xe ngựa xuyên qua những con phố, mạch chạy thẳng tới cửa thành phía Đông hoàng cung, sau đó dừng lại kiểm tra theo thông lệ.

      Khi xe ngựa Nguyệt Trì Lạc dừng lại để kiểm tra ở phía sau cũng có chiếc xe ngựa theo đuôi mà đến. Nguyệt Hinh Nhu đưa ra thiệp mời, sau đó được thái giám dìu đỡ bước xuống xe ngựa, may mà đoạn đường này cũng dài, Nguyệt Trì Lạc vừa đúng lúc từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại.

      Nàng lắc lư nghiêng ngả bắt chước theo bộ dáng của Nguyệt Hinh Nhu.

      Nguyệt Trì Lạc chuẩn bị bước xuống xe ngựa, chợt nhìn thấy tên thái giám hai tay gầy như que củi tự mình đến tính nâng đỡ. Nàng khẽ cau mày do dự chút, sau đó nhếch miệng cười với tên thái giám kia tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt, thân thể mềm mại mũm mĩm liền tự mình nhảy xuống.

      Nguyệt Trì Lạc chính là loại người lười biếng từ trong xương cốt, hơn nữa đối với người trước giờ chưa từng vận động rèn luyện thân thể mà , chỉ dựa vào thói quen này thể nghi ngờ chính là tự mình hại mình. ngờ thân thể Nguyệt Trì Lạc vừa có chút ổn định, bước chân bị trẹo sang bên, đặt mông ngã ngồi mặt đất.

      Tên thái giám nhìn bàn tay mình còn để ở giữa trung, mặt lên tia khó hiểu, lập tức liền vươn tay đỡ Nguyệt Trì Lạc đứng dậy từ mặt đất, rồi sau đó cúi đầu lùi về phía sau tiếp tục làm công việc của mình.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 4: Tiêu Dao Công Tử 1
      Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi nhưng thêm gì, tự mình đứng lên, sau đó làm như có việc gì phủi phủi bụi bám mông.

      Lúc ngẩng đầu lên, liếc thấy Nguyệt Hinh Nhu đứng bên cạnh hơi biến sắc tự giác cúi đầu xuống.

      Nàng vốn nghĩ đôi tay đó ốm yếu như vậy, nếu như đỡ nổi nàng, chẳng phải là cả hai cùng nhau té ngã sao. Hơn nữa ngoài A Dạ ra, nàng thích người khác đụng vào cơ thể mình, cho nên Nguyệt Trì Lạc chỉ do dự chút rồi vẫn chọn tự mình nhảy xuống, ai ngờ. . . . . .

      tiếng ai ngờ vẫn chưa xong, chợt bên tai thoáng nghe được ở phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp phá trung phi đến.

      Theo bản năng quay đầu lại, thấy hai chiếc xe ngựa lộng lẫy đều sử dụng màu xanh lam cấp tốc phóng qua bỏ lại từng đợt bụi đất bị gió cuốn tung lên, bước chân Nguyệt Trì Lạc dừng lại chút.

      Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy vị thiếu niên ngồi ở bên trong, thiếu niên đó có diện mạo rất động lòng người. Khuôn mặt tựa như tranh vẽ, rét lạnh như băng tuyết, giống như loại tinh mê hoặc người, đôi mắt hơi khép lại, giữa hai lông mày còn có nốt Chu Sa tỏa ra như máu, diễm tuyệt y hệt như hoa túc. . . . . .

      hiểu sao, nàng lại nghĩ đến câu —— Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh nổi vết chu sa điểm trán người? Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được! (câu này được trích ra từ trong bài hát Khuynh Tẫn Thiên Hạ)

      Ngẩng đầu nhìn lần nữa, chỉ có thể thấy được điểm nho bóng dáng màu lam, hai chiếc xe ngựa nọ chạy về hướng thâm cung, nhưng người vẫn còn quỳ đầy mặt đất.

      Nhưng mà. . . Nguyệt Trì Lạc lại có điều rối rắm, tại sao người nọ được trực tiếp ngồi xe ngựa vào, còn nàng phải bộ, công bằng, công bằng. . . . . .

      Đợi đến khi đoàn người Nguyệt Trì Lạc vào Ngự Hoa Viên nơi đó tới ít thiếu nữ rồi.

      Nhìn những thiếu nữ làm dáng trang điểm lộng lẫy kia, Nguyệt Trì Lạc khẽ thở dài. Tiệc Thiên kim này, theo như suy nghĩ của nàng nó cũng khác gì tuyển tú nữ nha, họa chăng chính là bữa tiệc tương thân biến thái!

      Ở đây giữa những hoa thơm cỏ đẹp, dứt khoát Nguyệt Trì Lạc nhiều lắm cũng chỉ coi như là cây. . . . . . Cỏ dại!

      Tìm chỗ tương đối gần sát góc khuất ngồi xuống, dư quang khóe mắt liếc nhìn ở phía đối diện bóng người nam tử ngồi, trong lòng lại thở dài nghĩ: Phái nữ khi bị si mê, quả nhiên tuyệt thua kém với nam tử.

      Ai con cổ đại rụt rè nhút nhát? Lôi kẻ đó ra ngoài đánh chết !

      Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bánh ngọt được bày biện mặt bàn, Nguyệt Trì Lạc cực kỳ tự nhiên cầm lên khối bỏ vào trong miệng, rồi sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, dáng vẻ hưởng thụ đó y hệt như con mèo lười biếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :