1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nửa Vòng Tròn - Hà Xử Thính Vũ (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NỬA VÒNG TRÒN
      [​IMG]


      Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

      Thể loại: đại

      Edit: Hamilk

      Tình trạng sáng tác: Hoàn


      Độ dài: 44 chương


      Nguồn raw: Nửa vòng tròn


      Nguồn convert: Bạn Saothienlang: Tàng thư viện

      Nguồn edit:
      http://forum.kites.vn/?mod=viewthread&tid=408991&extra=&page=1&mobile=2


      VĂN ÁN:


      lớn lên trong gia đình gặp nhiều trắc trở, từ bị ánh mắt người đời đánh giá là thấp kém.


      chưa từng thừa nhận những nghiệp chướng của ba là nguồn gốc tội lỗi của mình, nhưng vô hình chung dùng định kiến để phán đoán người cũng "vô tội" cách đầy võ đoán.


      Khi mẹ cho xem ảnh của , muốn giúp sắp đặt chuyện hẹn hò, kiên quyết từ chối.


      Có ý gì đây? Lẽ nào vì có xuất thân tốt nên chỉ có thể là người khuyết tật mới xứng lứa vừa đôi ?


      Nhưng đến ngày, cuối cùng cũng hiểu ra rằng, ngọc đẹp tì vết chỉ là truyền thuyết.


      khi cảm nhận được thỏa mãn và hạnh phúc sao phải quan tâm đến khuyết điểm bé tí teo?

      Last edited by a moderator: 26/9/17
      tart_trungGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : NÔNG CẠN



      Hàng ngày, cứ đến sẩm tối, hình ảnh con phố vàng nằm ở trung tâm thành phố luôn là những dòng người tấp nập, xe cộ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng choang, sặc sỡ tựa như dải lụa màu. Chỉ đến đám người với những chức vụ cao thấp khác nhau mà người ta thường gọi bằng cái tên chung là “ thành phần tri thức” đổ ra từ những tòa nhà cao tầng, trong chốc lát bị phân thành nhiều loại. Với những người có địa vị vào gara để xe, những người có tiền lương hơi khá chút xếp hàng ở khu vực đợi taxi. Còn tầng lớp tiểu viên chức hơn phân nửa bọn họ lên tàu điện ngầm hoặc về bằng phương tiện giao thông công cộng. Ban ngày, mọi người tuy quần áo đều thẳng thớm như nhau nhưng giờ đây nhìn kỹ thấy lộ ra vẻ trễ nải: cà vạt kéo thấp, lớp phấn trang điểm hơi bong khiến nếp nhăn quanh mắt càng trở lên ràng. Mặc dù bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng vấn đề hình thức nhưng giờ đây cũng thoát khỏi nanh vuốt của mệt mỏi. Cả ngày bọn họ chật vật cố tỏ ra nghiêm trang hoặc tươi cười nhưng giờ phút này thể chống đỡ mà đổ sụp xuống. Con người giống như loài thực vật bị xếp trong phòng điều hòa lâu ngày, bốc hơi nước quá nhiều nhưng lại được đón nhận ánh nắng mặt trời thừa thãi mà cứ như vậy trở nên phờ phạc, ủ rũ.


      Đúng 6 giờ tối, giống như mọi khi, Đổng Triều Lộ kiểm tra lần cuối bàn làm việc của mình, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, mặc thêm áo gió và khoác ba lô về. Nơi làm việc vốn là công ty chuyên sản xuất đồ gia dụng có Tổng công ty ở Bắc Âu. Công ty này có quy mô rất tầm cỡ với các xưởng sản xuất đặt tại mười mấy quốc gia khác nhau. Công ty của so với đại công ty chỉ như chàng bé đứng trước sân khấu lớn.


      Công việc của Đổng Triều Lộ có gì để ca thán. Chức vụ nên trách nhiệm nhàng, công ty lại hoạt động hiệu quả, phúc lợi tương đối tốt nên mức lương so với các công ty cùng loại có phần cao gấp đôi. Nhưng quan trọng nhất là mới hai mươi lăm tuổi, cơ hội thăng chức vẫn còn khá nhiều.


      Đồng Triều Lộ đợi thang máy tới rồi len vào. nhàm chán nhìn những con số vô nghĩa nhảy từ tầng 18 xuống tầng 1. Cửa thang máy vừa mở, đám người vội vã ra cầm theo tấm thẻ ra vào quét lên chiếc máy gác cổng tự động. Sau khi cất tấm thẻ vào túi, vô thức đưa tay lên vén tóc, do dự giây rồi rẽ vào khúc quanh nơi có phòng trang điểm ngay gần đại sảnh.


      Thường hay thang máy thẳng xuống dưới tầng hai để tàu điện ngầm về nhà. Nhưng tối nay khác, bạn thân Nhược Chi còn phải tham gia buổi họp lớp phổ thông.


      Hình ảnh của trong gương còn rất trẻ, làn da tươi tắn cho dù chút son phấn nhưng nhẵn nhụi láng mịn. Xuất phát từ cầu công việc nên hàng ngày chỉ dặm chút son phấn, trang điểm sơ qua cho phải phép. ngắm mình trong gương, nhìn trước ngó sau, ngoài lớp mồ hôi dầu nhàn nhạt mặt ra mọi thứ đều tạm ổn.


      vươn tay khiến vòi nước tự động chảy ra làn nước ấm. đặt túi sang bên, vốc nước rửa mặt. Sau khi dùng khăn giấy lau lớp nước li ti còn đọng lại mặt, có cảm giác tinh thần trở nên sảng khoái hơn nhiều.


      trang điểm mà chỉ dùng ít kem dưỡng thoa lên mặt sau đó rời khỏi phòng hoá trang. Mới được vài bước di động đổ chuông. vừa a lô tiếng Nhược Chi trong điện thoại vang lên:


      “ Cậu ở đâu đấy?”.




      “ Thế còn cậu ở đâu?”. hỏi lại.


      “ Mình đứng ở cổng chính, cậu ra khỏi cửa là thấy ngay. Cậu nhìn thấy xe của mình chưa?”.


      Quả nhiên, Triều Lộ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ngay Nhược Chi ngồi trong chiếc Mazda. vừa cười vừa mở cửa xe ngồi xuống.


      Hôm nay Nhược Chi mặc bộ váy âu phục màu trắng, kết hợp với đôi khuyên tai ngọc trai lấp ló sau những lọn tóc xoăn màu nâu trẻ trung, càng tôn thêm vẻ ngoài nhắn như búp bê ngoại quốc, sang trọng và đáng . Nếu để ý ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn kim cương carat, mọi người căn bản nghĩ rằng là mẹ của đứa trẻ bốn tuổi.


      Nhược Chi vừa lái xe vừa hỏi: “ Sao cậu lại trang điểm ra làm sao thế này?”.


      Triều Lộ trả lời: “ Mình chỉ là viên chức quèn, phô trương quá thành khoe khoang, trong khi thực lực kinh tế lại có. May mà thu nhập của mình cũng khá, có ra ngoài cũng đến nỗi mất mặt”.


      Nhược Chi tỏ ý trách móc: “ Cậu phải biết, lớp chúng mình, bọn họ…”.


      Triều Lộ cười : “ Cậu đấy. Mình từ lâu rồi, thời sinh viên vun vén kết giao với bạn học, giờ tỏ ra thân mật với bọn họ được sao? lẽ bọn mình phải vun đắp thứ tình cảm sâu sắc ấy để có được cái gì đó? Cậu chỉ thích xem náo nhiệt”.


      “ Cậu đúng, mình rất muốn nhưng cậu có biết vì sao mình lại muốn ? “ Nhược Chi vừa bẻ lái chuyển hướng cách nhuần nhuyễn vừa chuyện, bổ sung câu bằng giọng trầm bổng: “ Mình muốn để xem cảm giác chiến đấu như thế nào. Mình muốn thấy những kẻ từng khinh thường mình phải đứng bên mà uất hận, ước ao và đố kỵ ra sao”.


      Triều Lộ lên tiếng: “ Thế mới , cậu đúng là nên rủ mình theo”.


      Nhược Chi bật cười: “ Cậu nghĩ ình đấy à? Ngồi cùng bàn đối diện với những kẻ đáng ghét mình nuốt sao nổi cơm”.


      Triều Lộ cất giọng lười biếng: “ Lần này thôi nhé, lần sau đừng có tìm mình nữa đấy”.


      Nhược Chi thuận miệng hỏi lại: “ Sao vậy?”


      Triều Lộ hơi dựa vào thành ghế ngước nhìn kính chiếu hậu ngoài cửa xe, hờ hững : “ như cậu đó”.


      Nhược Chi phản ứng sau mấy giây nhớ lại: “ À à, ăn ngon miệng phải ?”.


      Triều Lộ hít hơi sâu: “Nhược Chi, giờ đây tâm trạng của mình khá hơn mười năm trước. Mình muốn nhớ lại những hồi ức vui. Và mình cũng muốn hồi tưởng lại thời tuổi trẻ hay ấy. May mà mọi thứ đều qua . Mình với bạn học có gì để thích hay thích, đơn giản chỉ là muốn gặp mà thôi. Hơn nữa, mình được như cậu, gả vào gia đình tốt, được làm thiếu phu nhân. Công việc của mình lại có gì đặc biệt, có gì hay ho để diễu võ dương oai với bọn họ. Tương lai sau này có xoay vần thế nào mình cũng vô tư thuận theo ý trời”.


      Phía trước gặp đèn đỏ, Nhược Chi cho xe dừng lại, quay đầu chất vấn Triều Lộ: “ Triều Lộ, cậu có thấy mình là người nhàm chán nông cạn ?”.


      Triều Lộ lắc đầu trả lời chân thành: “ Thực mình rất tự hào vì có người bạn thân như cậu”. thở dài: “ đời này có mấy ai là nông cạn. Nếu trước kia bọn mình gặp phải mấy người hời hợt như thế, chừng ngày hôm nay cậu dẫn mình lên sân khấu diễn trò”.


      Đèn xanh bật sáng, Nhược Chi đạp chân ga to: “ Triều Lộ, chỉ có cậu là hiểu mình nhất”.


      Địa điểm liên hoan nằm ngay trung tâm thành phố. Nhược Chi đường lái xe gặp giao thông khá thuận lợi nên chỉ mất chưa đến năm phút tới nơi. Lúc trước Triều Lộ hỏi chi tiết về buổi gặp mặt như tên nhà hàng, địa điểm cụ thể nên bây giờ ngồi xe chỉ biết theo hướng dẫn của Nhược Chi.


      Đó là khu trung tâm thương mại. Cho xe đỗ trong gara xong, Triều Lộ theo Nhược Chi vào thẳng thang máy.


      “ Đúng là ở đây rồi”. Nhược Chi dẫn Triều Lộ lòng vòng khắp tầng 8 rốt cục cũng tìm thấy nơi mà mọi người tới. Nhược Chi báo tên phòng xong liền được nhân viên hướng dẫn mời vào.


      “ A, Chu Nhược Chi, Đổng Triều Lộ”. Có người đứng lên, vui vẻ bắt chuyện với các .


      “ Ha ha, Tiêu Mông kìa”. Nhược Chi bước về phía đó, nhàng đặt tay lên vai ấy, họ làm như lâu lắm rồi bạn cũ gặp lại nhau.


      Triều Lộ tới gật đầu tươi cười chào Tiêu Mông rồi quay sang đám bạn cùng lớp thăm hỏi: “ lâu gặp”. Sau đó nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nhược Chi.


      Triều Lộ nhìn Nhược Chi ngẫm nghĩ, nếu như Nhược Chi mục đích đến đây hôm nay là để náo loạn ấy chọn đúng chỗ. bé ngây ngô chỉ biết học hành ngày nào nay biến thành phụ nữ đẹp duyên dáng với khuôn mặt thanh tú, mọi cử chỉ đều tỏ ra sang trọng đúng kiểu thiếu phu nhân. Từ phẩm chất, tác phong đến những món đồ trang sức tinh tế, kiểu tóc tao nhã, bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, cùng ánh sáng lấp lánh đến lóa mắt của chiếc nhẫn kim cương…Mọi thứ người đều được khen ngợi và ai là tỏ ra ngưỡng mộ.


      Cũng có người chuyện với Triều Lộ, mặn nhạt đáp lời. Họ khen , khen lại. Có người hỏi tình hình của gần đây, ứng đối vài câu, quá, cũng cụ thể. Dần dần người tiếp chuyện phát ra trọng tâm câu chuyện khó có thể xâm nhập nên cũng ít lời . Đối với Triều Lộ điều này có gì quan trọng cả.


      Đồ ăn nguội lạnh từ lâu nhưng ai động đũa, bọn họ chỉ uống chút đồ uống. Triều Lộ và Nhược Chi nghĩ chắc còn ai đó chưa đến nên cũng ăn ngay. lúc lâu sau mới có người hỏi: “ Hay là gọi nhân viên mang đồ ăn nóng lên nhỉ?”.


      “ Đợi lát, để mình gọi điện cho Phương Uẩn Châu hỏi xem cậu ta đến đâu rồi”. Tiêu Mông vừa vừa cầm điện thoại ấn số.


      Nhược Chi vội vàng nuốt ngụm trà trong miệng, đặt chén xuống hỏi: “ Ai cơ? Cậu là Phương Uẩn Châu?”. xong, nghiêng đầu nhìn Triều Lộ.


      Triều Lộ hơi ngẩn người cầm chén trà. Bị Nhược Chi nhìn thấy, lúc này mới hoàn hồn, đưa chén trà lên môi nhấp ngụm .


      Tiêu Mông cúp điện thoại : “ Mọi người chờ chút , cậu ấy ở dưới tầng, lên ngay bây giờ đấy”. Mặt mũi ấy tiếp tục hớn hở: “ biết có đúng . Năm đó cả nhà cậu ấy di cư sang Singapore, tưởng rằng quay lại nữa. ngờ khéo thế, tuần trước ở hội sở mình gặp cậu ấy, hóa ra cậu ấy sống cùng thành phố với chúng ta. Cậu ấy lần này trở về cư trú ở đây là do công ty điều phái. Mình liền chuyện họp lớp, cậu ấy đồng ý tới luôn”.


      Di dân…cư trú? Triều Lộ cười khổ, Phương Uẩn Châu này, bỏ rồi còn quay lại làm gì, như vậy chẳng phải gây bất ngờ sao?


      Cánh cửa phòng bao bị mở ra lần thứ hai. Người đến đúng là Phương Uẩn Châu. Nếu lúc này Triều Lộ hề tò mò về tình hình của là giả. nhìn , trong lòng so với lúc mới nghe tin đến có phần bình tĩnh hơn.


      “ Ồ, Uẩn Châu, tên tiểu tử này xuất đúng là `thiên chi kiêu tử, nhân sĩ thành công` nhé”. Có người tới, thân thiện ôm lấy bờ vai .


      Câu này là – Triều Lộ cũng nghĩ như vậy. vài năm gặp, chỉ đẹp trai như trước mà có vẻ nam tính uy nghi hơn xưa. Bờ vai rộng, vóc dáng cao lớn, đôi lông mày thăng trầm già dặn, trưởng thành mà lạnh lùng. Tất cả đều hoàn hảo – cúi đầu tiếp tục uống trà. từng xem mạng khi miêu tả về người khác, sau nhiều năm hội ngộ mối tình đầu, phát ra người bạn trai tuấn thời thanh xuân biến thành ông chú râu mép bụng phệ, so với cuộc gặp mặt ngày hôm nay xem ra cũng đến nỗi tệ.


      Phương Uẩn Châu đầu tiên xin lỗi, giải thích nguyên nhân đến muộn do đường bị kẹt xe, hào khí hơn nữa khi định về chỗ ngồi chấp nhận chịu phạt bằng ba cốc rượu lớn. Vừa vặn hai bàn bên cạnh thừa chỗ, để kịp lựa chọn, Tiêu Mông liền đề nghị: “ Phương Uẩn Châu, cậu ngồi bàn này , mình với cậu lại gặp nhau, nhân tài tới rồi chúng ta mau tụ họp thôi”.


      Phương Uẩn Châu cười : “ như vậy mình phải ngồi đây rồi”. xong liền kéo ghế qua chỗ trống ngồi xuống.


      Di động của Triều Lộ đột nhiên vang lên.


      Mọi người đều chuyện phiếm, ai để ý tiếng động, chỉ có Uẩn Châu quay sang nhìn . Triều Lộ cố ý như vô tình tránh tầm mắt của , nghiêng người quay ra sau lưng ghế lấy di động trong túi. Điện thoại báo có tin nhắn. Triều Lộ mở ra đọc:


      “ Uẩn Châu tới, cậu sao chứ?”.


      Triều Lộ suy nghĩ lúc mới trả lời:


      “ Mình sao”.


      biết, Nhược Chi lo lắng cho . ra, tin tưởng bản thân mình đến nỗi yếu ớt như vậy. Nhưng thời gian đem mọi tiếc nuối ngày xưa pha loãng. Mặc dù tuổi trẻ của bị mất mát như liều thuốc độc ăn mòn, giờ đây liều thuốc ấy dần mất hiệu lực. Xem xét lại phải chăng ông Trời sinh ra phải người phụ nữ nhiệt tình, giàu tình cảm mà chỉ là có nội tâm thờ ơ, lãnh đạm. Trùng hợp thay, sâu trong cơ thể đó là ngọn lửa hiền hòa từng bị Uẩn Châu nhóm lên từ lâu, lúc này đây ngọn lửa đó bị dập tắt.


      Dập tắt, ngay cả tro tàn cũng để lại. Bởi vì tro tàn rất , chỉ cần trận gió bị thổi tung.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2 : TRÒ HAY



      Ăn uống xong, mọi người rủ nhau KTV ca hát. Phòng hát được đặt ngay tầng cao nhất của tòa nhà. Triều Lộ hơi mệt nhưng đành bất đắc dĩ nhìn Nhược Chi hào hứng. Triều Lộ biết, Nhược Chi rất thích hát hò. hơi khó xử khi thấy thời gian còn sớm. Nhược Chi có chờ đến lúc tan tiệc lái xe đưa về nhà nên muốn làm ấy mất hứng.


      Đám người tràn vào phòng karaoke, rất nhanh tự tìm lấy thú vui: người ca hát, người chơi đố số, còn có đám tốp năm tốp ba ngồi chuyện trời đất. Nhược Chi mải cầm mic nên để ý đến Triều Lộ, Triều Lộ cũng muốn làm phiền hào hứng của ấy. Ai đó ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra chơi điện tử. Trong gian phòng mờ mờ ảo ảo, tựa người vào chiếc sô pha mềm mại, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại xem lúc lâu, mí mắt chẳng mấy chốc đánh nhau.


      là người đặc biệt, vì mệt mỏi nên mặc dù tiếng chuyện xung quanh ồn ào vẫn có thể ngủ như thường. Tối thứ sáu lại là ngày dễ vào giấc ngủ nhất, tích tụ mệt mỏi của cả tuần dễ dàng kéo vào mộng đẹp. Hôm nay cũng vậy, mới đầu còn nghe thấy tiếng nhạc đệm và giọng hát thoải mái của đám bạn cả trai lẫn cùng tiếng reo hò cổ vũ và thanh của xúc xắc đung đưa, bên cạnh đó là tiếng chuyện trò xì xào bàn tán. Sau đó dường như chỉ còn mình tiến vào cái hang vắng vẻ người. Mơ hồ nghĩ đến đó bỗng thấy toàn thân run lạnh, theo bản năng bất giác nằm co người.


      Về sau, cảm thấy có thứ gì đó mềm mại nhàng như tấm vải phủ kín lên người. còn thấy lạnh, ngược lại, cảm giác đặc biệt thoải mái. Tấm vải vì thế mà được quấn cho chặt hơn, che kín lên tận cổ.





      “ Triều Lộ, Triều Lộ”.


      Thoáng cái Triều Lộ bị ai đó gọi dậy, ánh mắt vẫn còn mờ mịt: “ Nhược Chi à? Phải về rồi sao?”. đưa tay dụi mắt, chiếc áo khoác nam từ vai trượt xuống, vạt áo kéo dài xuống thảm.


      vội vàng giữ lấy chiếc áo để tránh cho nó rơi hẳn xuống đất. Ngủ giấc say nên đầu óc của vẫn còn trống rỗng, kịp nghĩ xem đây là áo của ai và vì sao lại được khoác lên người mình. Cho đến khi Phương Uẩn Châu giơ tay muốn lấy lại chiếc áo mới bừng tỉnh.


      “ Cảm ơn”. đặt chiếc áo lên tay .


      “ Em đúng là dễ ngủ , điều này vẫn có gì thay đổi”. Phương Uẩn Châu nhàng .


      Triều Lộ thản nhiên trả lời: “ Chuyện như vậy có thay đổi hay chẳng có gì quan trọng”.


      “ Triều Lộ, cậu hát bài gì à? Mới có mười phút mà cậu chạy biến đâu mất. Mình nhìn lại, hóa ra cậu ngủ say như chết”. Nhược Chi nhìn nháy mắt xen vào.


      Triều Lộ hiểu ý đứng cạnh Phương Uẩn Châu nữa mà ra đứng cạnh máy hát.


      nhạc vang lên, là nhạc nền của bài “ Đáp án”. Đây là bài hát cũ do chiếc đầu đĩa tự bật. Triều Lộ có thời gian hay hát bài này nên tiện tay cầm luôn chiếc mic. Lời bài hát vô cùng đơn giản, quanh quẩn lại chỉ có hai câu, bởi vậy mà Triều Lộ cần nhìn phụ đề cũng có thể hát. cầm míc, nhắm mắt cất giọng:


      “ …..”


      Giọng hát của trong trẻo, giản đơn mà ý nhị, phù hợp với kiểu ca từ nỉ non chất vấn. Loáng cái, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.


      Triều Lộ buông mic nhìn quanh. Uẩn Châu biết đứng sau từ khi nào. nhìn vào ánh mắt phức tạp của sau đó thẳng ra chiếc bàn đặt ở góc tường để lấy túi, chuẩn bị đợi lát nữa việc hát hò kết thúc là có thể về.


      “ Ồ, Đổng Triều Lộ hát tệ, vậy mà trước đây mình lại biết. Nhưng cậu làm cho các bạn buồn hẳn đấy. Hát cái gì mà xa cách với chả xa cách, đa sầu đa cảm quá thôi ”. chàng nam sinh vừa vừa đến bên chiếc đầu đĩa nhấn nút mấy cái: “ Mình đề nghị chúng ta hát chung bài, hát xong giải tán, lần sau gặp lại. Mọi người thấy thế nào?”.


      Triều Lộ đặt túi xuống, cởi cúc áo khoác, ngồi lại lên ghế, : “ Có nhiều bài mới phải ai cũng biết. Cậu chọn bài nào mà ai cũng thích ấy”.


      Phương Uẩn Châu đột nhiên mở miệng: “ Lâu rồi mình toàn nghe nhạc trẻ, hay là bọn mình hát bài nhạc xưa ”.


      “ Nhạc xưa? Nhạc xưa đúng ? Được, để mình chọn”. chàng kia .


      Cuối cùng, quả nhiên là bài hát cũ – bài “ Bằng hữu” của Chu Hoa Kiện. Người gào thét đến khàn cả giọng, người hát sai tông, cũng có người say mê chuyên chú, giọng hát khá nghẹn ngào. Sau khi chia tiền thanh toán, mọi người thang máy xuống tầng để giải tán.


      Chẳng mấy chốc xuống đến tầng , Uẩn Châu đứng bên cạnh Triều Lộ dáng điệu như che chở, giọng với Nhược Chi: “ Nhờ em đưa Triều Lộ về nhà nhé”.


      “ Uẩn Châu, cậu đến đây bằng gì vậy?”. Câu hỏi này là của Tiêu Mông.


      “ Mình taxi tới”. Phương Uẩn Châu trả lời. “ Mình mới về được mấy ngày nên chưa kịp mua xe”.


      “ Để mình chở cậu về. Đừng khách sáo nhé, dù sao bọn mình cũng là hàng xóm, hoàn toàn tiện đường mà”. Lời này là , nếu Tiêu Mông và Uẩn Châu thể chạm mặt nhau.


      Uẩn Châu từ chối, hào phóng nhận thành ý của Tiêu Mông khiến đám bạn học hay trêu chọc phải nhăn nhó làm mặt quỷ. Tiêu Mông và Uẩn Châu vờ như thấy và cũng ý kiến gì thêm.


      Nhược Chi quan sát nhìn Triều Lộ, nét mặt từ đầu đến cuối lộ ra vẻ gì khác thường.


      “ Mình biết ấy đến”. Trong lúc lái xe, Nhược Chi lên tiếng.


      “ Mình và bạn học lâu ngày gặp đều tới cả. ấy có đến cũng lấy gì làm lạ. thế giới này có chuyện gì là thể xảy ra, mình hoàn toàn thấy bất ngờ”.


      Nhược Chi biết làm sao đành chuyển hướng để câu chuyện trở nên vui vẻ, thoáng cái mặt mày bỗng hớn hở: “ A, cậu rất chuẩn. Chuyện đời đúng khó . Cậu nhìn xem, Lưu Kiều ngày xưa là thông minh, hiền thục vậy mà bây giờ sao? Hôn nhân của ấy được như ý, cuộc sống lại vô cùng khó khăn. Hôm nay gặp lại, thấy tính tình ấy trở nên nóng nảy, ăn sỗ sàng. Lúc thanh toán, ấy còn xem lại menu như sợ người khác tính nhầm tiền. Đúng là thể nhận ra. Còn Dư Tiếu Nhiễm nữa, trước kia ta cậy nhà có tiền có của, thèm liếc mắt nhìn ai, bây giờ đâu dám đánh giá coi thường mình. thế ta còn khoe khoang tự mình mới thành lập nhà trẻ tư nhân, rồi bảo nhà trẻ công lập được tốt bằng? ta giả mù sa mưa khuyên mình thế này: Nhược Chi à, tiết kiệm tiền học của con làm gì, sao lại cho nó học trường tư? Lạ đấy – Tại sao ta lại biết mình tiết kiệm tiền, lại còn biết con mình học trường tư?


      Triều Lộ trả lời: “ Cậu nhạy cảm quá rồi. Có khi ấy chỉ muốn khoe khoang cuộc sống của mình chứ có ý xỉ vả gì cậu đâu”.


      Giọng Nhược Chi trở nên lạnh nhạt: “ Khoe cứ khoe, xỉ nhục mình để làm gì chứ? Người khác mình , ta từng coi thường, giễu cợt mình thế nào cậu đều biết cả. Trước kia ta gọi cậu ra sao, cậu quên đấy chứ? ràng ta cố ý mà. Mình cũng là người chẳng ra gì, cùng lắm chỉ hơi khoe khoang chút thôi. Mình vô duyên vô cớ chế nhạo người khác, lấy việc dẫm đạp lên đầu người khác làm trò vui, trừ khi ai đó trêu chọc mình trước, lòng dạ mình hẹp hòi, nhất định mang thù”.


      ra trong lòng Triều Lộ cũng nghĩ những suy đoán của Nhược Chi về Tiếu Nhiễm phải có lý. Chỉ vì trải qua rồi nên muốn quan tâm. Chẳng qua muốn thừa nhận và cũng muốn làm thương tổn Nhược Chi. sớm luyện tập xong việc biến mình thành kiểu người tường đồng vách sắt.


      “ Được rồi, cậu cũng gắng hết sức, hề thua kém chút nào đâu”. Triều Lộ cười . nhớ lại lúc Nhược Chi với Tiếu Nhiễm, khí thế và giọng chút kém cạnh. Nhược Chi lúc đó có nhàng hỏi Tiếu Nhiễm câu: “ Mình ở nhà khá lâu nên biết giá cả thị trường. Con cậu nhà trẻ hết bao nhiêu tiền tháng?”


      Tiếu Nhiễm chân mày cau lại, đáp: “ Tổng cộng hết 1500 tệ tháng”.


      Vẻ mặt Nhược Chi vô cùng kinh ngac: “ Sao cơ? ngàn rưỡi? Sao lại có trường tư thục nào mà rẻ như vậy? Cục cưng nhà mình trẻ tháng hết ba nghìn đây này. So sánh ba nghìn và nghìn rưỡi, ai cũng biết, rốt cuộc ở đâu mới là tốt hơn”.


      Nét mặt Dư Tiếu Nhiễm thoáng chốc đỏ lựng.


      Xe rẽ vào khu chung cư kiểu cũ. Triều Lộ đợi Nhược Chi dừng xe để tự mình vào trong. Nhược Chi cũng kiên nhẫn, khu chung cư này thể so với những khu nhà kiểu mới, con đường bên trong uốn lượn quanh co, thuận tiện để tìm chỗ đỗ. Trước khi Triều Lộ mở cửa, Nhược Chi gọi giật lại.


      “ Triều Lộ, mình trộm nhìn thấy Uẩn Châu vẫn còn tình cảm với cậu. Nếu có cơ hội đừng ngại mà nắm chặt lấy”.


      Triều Lộ sửng sốt mất vài giây sau đó mới mở cửa xe xuống.


      “ Với mình còn tình cảm gì nữa”. rồi bước xuống xe: “ Thôi cậu về ”.


      Ánh đèn hắt xuống tàng cây tạo thành những mảnh vỡ, gió mạnh khiến cây cối đung đưa nghiêng ngả. Triều Lộ nắm chặt áo khoác, bước nhanh vào trong.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 : TẤM ẢNH



      Triều Lộ tắm xong ra chưa kịp tắt đèn đóng cửa thấy mẹ là bà Hà Nhị Lan đứng ngay lối dáng vẻ như chờ đợi.


      “ Sao mẹ còn chưa ngủ?”. Lúc Triều Lộ về nhà nửa đêm. Thường ngày mẹ có thói quen ngủ sớm, nếu có thức cũng là vì chờ cửa. Vậy mà giờ này vẫn chưa thấy bà ngủ nên khỏi ngạc nhiên. “ Mẹ có chuyện gì ạ?”. Triều Lộ lo lắng khi thấy vẻ khác lạ của mẹ.


      “ Việc này….À, mẹ có việc gấp muốn với con”. Hà Nhị Lan vừa vừa kéo con vào phòng.


      Triều Lộ ngờ vực hiểu chuyện gì xảy ra.


      “ Nhìn người này con thấy có được ?”. Hạ Nhị Lan để con ngồi giường rồi quay lại lấy trong ngăn kéo tủ ra tấm ảnh đưa cho Triều Lộ.


      Triều Lộ cầm lấy mà chỉ liếc mắt nhìn qua – là ảnh của thanh niên khá trẻ tuổi. suy nghĩ cuối cùng cũng hiểu: Bà muốn giới thiệu cho đối tượng để kết hôn?


      “ Cậu ấy là con của ông chủ nơi mẹ làm việc. Cậu ấy là con , từng du học, là giảng viên của trường đại học. Mẹ tiếp xúc thấy cậu ấy là người tính cách điềm đạm cương trực, vừa nhìn biết ngay con nhà gia giáo, gia cảnh gia đình cũng tồi. Mẹ cậu ấy qua đời mấy năm rồi. Đây phải chuyện gì xấu …Ít nhất con mà lấy cậu ấy phải chịu cảnh mâu thuẫn với mẹ chồng, đến lúc sinh con có mẹ hỗ trợ. Nếu con vừa ý, chủ nhật này để mẹ sắp xếp hai đứa gặp nhau”.


      Triều Lộ định nhìn kỹ tấm ảnh nhưng khi nghe ý mẹ muốn nghiêm túc tìm bạn trai cho , điệu bộ hết sức ân cần, liền cầm lấy tấm ảnh xem cách tỉ mỉ.


      bước sang ranh giới của tuổi 25, mẹ ít lần than thở chịu tìm đối tượng xem mặt e rằng chậm mất. có ý phản bác bởi lời bà phải có lý. Tài sản lớn nhất của người phụ nữ là dung mạo lúc còn trẻ. Cũng có người cho rằng trí tuệ, tính cách và tài năng mới là vĩnh hằng. việc lần này, Triều Lộ vẫn giữ nguyên thái độ. Có ít phụ nữ hiền lành, tài cán, trẻ trung xinh đẹp nhưng vẫn gặp thất bại trong tình . phải là người thực dụng nên trước kiểu chuyện như vậy tỏ ra dè bỉu hay khinh thường. Tất nhiên hiểu điều, dù trẻ đẹp đến mấy cũng dễ bị giảm giá trị khi đến tuổi, phải đối mặt với việc mình càng ngày càng già , có chút lo lắng.


      Bởi vậy mà chỉ lần nghĩ đến việc chung thân đại . Nhất là khi tâm trạng sa sút, càng muốn tìm ình chỗ dựa, bến đỗ. Con người thay đổi hoàn toàn so với lứa tuổi hai mươi thích phiêu bạt, giờ đây, rất cần tìm ình chỗ dựa tin tưởng để cậy nhờ. Chỉ là…Trước tiên chưa đến tình cảm và duyên phận vốn là những chuyện xa xôi mịt mờ. “ Gia cảnh” của cũng là cả vấn đề, điều này trong lòng hiểu và vì thế muốn miễn cưỡng. Lúc này đây có người để lựa chọn nhưng lại tin tưởng và mong rằng tình cảm này được đơm hoa kết trái. Nhưng dù sao nữa trong lòng cũng dấy lên tò mò.


      Tấm hình người thanh niên ngồi ghế sô pha, đầu hơi cúi xuống, tay thoải mái đặt đầu gối, còn tay kia cầm cuốn sách. Góc chụp phải chính diện nên chỉ ra ba phần tư gương mặt. Tuy thể nhìn toàn bộ dung mạo nhưng ước chừng người này thể quá ba mươi. Mái tóc cắt ngắn nhuộm màu để lộ vầng trán cao sáng sủa. Đôi lông mày rậm, ánh mắt vì cúi đầu nhìn nhưng vẫn thấy được làn mi dày và cong. Khoảnh khắc chụp tấm hình này hình như ta hoàn toàn để ý, ánh mặt trời chiếu người, khiến toàn bộ tấm ảnh như được mạ màu ấm áp. Ánh mặt trời chiếu trong khí làm cả những đám bụi bay lửng lơ. hiểu sao lúc này, trong đầu Triều Lộ lại liên tưởng đến hai từ - XUẤT THẦN.


      “ Ảnh chụp rất tự nhiên”. Triều Lộ nhéo vào mặt mình cái để lấy lại tinh thần.


      “ Ba cậu ấy chụp cho đấy. Lúc chụp tấm hình này cậu ấy hề hay biết nên mới tự nhiên như vậy. Ông ấy sau khi nghỉ việc có việc gì làm nên rất thích chụp ảnh, dụng cụ chụp ảnh mua về cả đống. Đây đúng là gia đình rất có tri thức”. Bà Hạ Nhị Lan hăng say giới thiệu.


      Triều Lộ đặt tấm ảnh lên giường hỏi: “ Mẹ thấy lạ sao? Bản thân ta và điều kiện gia đình tốt như vậy tại sao lại tìm được vợ? Sao lại nghĩ đến con? Hay là do mẹ tự quyết định?”.


      Ánh mắt bà Hạ Nhị Lan thoáng bối rối: “ Việc này…làm sao mẹ tự quyết định được. Đương nhiên là do nhà họ đồng ý nếu sao lại muốn cho hai đứa gặp nhau?”.


      Triều Lộ nhìn ánh mắt úp mở của mẹ, năng lắp bắp khiến càng thêm nghi ngờ: “ Mẹ họ muốn gặp mặt là sao? Rốt cục bên kia có vấn đề gì mà đến nhà ta để đặt vấn đề?”.


      Bà Hạ Nhị Lan lúc trước phấn khích là thế giờ bỗng trở nên im lặng thở dài: “ Cậu ấy cái gì cũng tốt …nhưng cơ thể lại được khỏe cho lắm. À, cơ thể phải bệnh tật gì đâu, cậu ấy rất khỏe mạnh là khác. Chỉ là… lại được thuận tiện”.


      Triều Lộ đứng phắt dậy, nét mặt sau khi biết có vẻ gì là bất ngờ. xoa mặt cười nhạt: “ Con biết ngay mà, nếu sao đến lượt con”.


      “ Triều Lộ à, con đừng trách mẹ nhiều chuyện. Mẹ cũng là muốn tốt cho con. Cậu ấy bản chất tốt, gia cảnh tốt. Gia đình ta như vậy con còn toan tính gì nữa. Cho dù người ta có tàn tật, đến lúc sống với nhau cũng phải trở ngại gì lớn. Nhiều năm sống ở nước ngoài có thể thấy cậu ấy vẫn có thể tự lo được cho bản thân, con quá vất vả đâu. Quan trọng nhất là mẹ và cậu ấy tiếp xúc với nhau thời gian dài, thấy cậu ấy là người tốt nên mới…”


      “ Mẹ”. Triều Lộ lớn tiếng ngắt lời. “ Bên ngoài con bị người ta coi thường còn chưa đủ hay sao mà về nhà mẹ lại còn sỉ nhục con nữa. Là ai trong gia đình này khiến nhà ta như vậy? Tuy con là con . Mẹ có thể lên kế hoạch làm bất cứ điều gì cho con nhưng con tự mình tìm người đàn ông tử tế để kết hôn. lẽ con xứng đáng sống chung với người đàn ông tốt? Vì sao chứ? Hay tại con có người cha phải ngồi tù vì tội ngộ sát? Cha chết, chết nhiều năm rồi. Còn con sao? Vì sao con phải mang trong mình cả đời cái bóng ma ấy? Như vậy đâu đủ. Chỉ vì người cha phạm tội mà nửa đời người con bị người ta chỉ chỏ. Đến khi về già con lại tiếp tục bị người ta châm biếm chỉ vì người chồng tàn tật hay sao?


      “ Triều Lộ, có lời này chắc con muốn nghe nhưng ở đời vẫn có những người rất khách quan…” Giọng bà Hạ Nhị Lan khàn đặc.


      “ Mẹ cần phải nữa”. Triều Lộ chuẩn bị ra cửa, thấy mẹ định lên tiếng khuyên bảo, liền ngắt lời bà: “ Con phải biết đạo lý ấy”. xong đẩy cửa bước ra ngoài.


      hành lang đèn vẫn bật sáng, Triều Lộ cởi chiếc khăn ẩm quấn đầu treo lên giá. Nhìn vào chiếc gương treo bên cạnh, thấy ánh mắt mình vằn đỏ, môi khô nứt. mở vòi vốc nước lên mặt, hít sâu hơi sau đó với tay tắt điện.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : HƯ



      Thứ hai làm, Triều Lộ mở Outlook xem như thường lệ. Tổng cộng có năm thư mới nhưng toàn là những thư quan trọng. Triều Lộ mở thư ra xem, cuối cùng cũng có bức khiến chú ý.


      Đó là bức thư chào đón đồng nghiệp mới gia nhập Liên minh. Phía góc trái là phần tự giới thiệu bằng tiếng , còn bên phải là bức ảnh ra khuôn mặt quen thuộc của Phương Uẩn Châu. mới được nhậm chức Tổng giám đốc kinh doanh khu vực Trung Quốc.


      Lẽ ra chức vụ Tổng giám đốc kinh doanh là do người Thụy Sĩ đảm nhiệm nhưng vị này bị Tổng công ty triệu hồi về nước nên chiếc ghế ở Trung Quốc vẫn còn để . Triều Lộ nhớ lại, trước khi nhận được bức thư ấy có nghe số tin tức nội bộ do những người thạo tin tiết lộ: Người giữ chức vụ tổng giám đốc do công ty bên Singapore điều sang vốn là người Trung Quốc. Phương Uẩn Châu sau khi tốt nghiệp cấp ba theo mẹ di cư sang Singapore, điều này biết, chỉ là nghĩ trùng hợp như thế. Giữa biển người mênh mông, ngờ bọn họ lại gặp nhau trong buổi họp lớp, bây giờ còn cùng nhau làm việc chung trong công ty.


      Vừa khéo Triều Lộ lại mới tham gia vào hoạt động tuyển dụng chức vụ tổng thư ký giám đốc. Thực ra vị trí này vốn thiếu người nhưng do tổng thư ký giám đốc cũ là Grace sau khi kết hôn, gia đình chồng khá giả nên muốn ta vui vẻ ở nhà giúp chồng chăm con. Grace đệ đơn từ chức lên công ty đồng thời đồng ý làm việc tiếp cho đến khi tuyển được người mới. Tổng giám đốc cũ trước khi bay trở về nước để ý đến vấn đề này. Vì thế, HR đành đưa ý tưởng thông báo tuyển dụng ra bên ngoài đồng thời tìm người thay thế trong nội bộ công ty ( đây cũng là hình thức tuyển dụng thường làm). Họ dự tính chọn ra hai người, đợi tân Tổng giám đốc đến nhậm chức xem qua sau đó đưa ra quyết định.


      Đối với Triều Lộ, mặc dù hồ sơ lý lịch của nhiều nhân viên tham gia tuyển dụng tương đối tốt nhưng rất may mắn khi bị loại, thế hồ sơ của còn được xét duyệt và giữ lại.


      Triều Lộ đóng hộp thư đứng dậy sang phòng trà nước uống cà phê. Mới sáng sớm nhưng phòng giải lao rất náo nhiệt. Người pha trà, uống cà phê nhiều hơn bất cứ nơi đâu. Ba máy pha cà phê phía trước đều có người. Triều Lộ phải đứng đợi mất lúc lâu. đồng nghiệp chuyện phiếm, nội dung bay tới tai :


      “ Tổng giám đốc mới Tony Fang trông trẻ , tôi nhìn đoán chưa chắc đến hai tám, có khi chỉ mới hai lăm”. Người có tên tiếng là Emma, nhân viên kỳ cựu của bộ phận hành chính, tuổi đời chưa đến ba mươi, làm ở công ty này được sáu năm. Bình thường ta là người khá hòa đồng, hơi nhiều nhưng phải kiểu người đặt điều đưa chuyện, mỗi tội ta hay lôi những tin đồn liên quan ra để tám. ta nhấp ngụm cà phê, giọng với ngồi đối diện chiếc ghế chân cao: “ Cathy, người nào lần này được chọn làm tiếp chức vụ thư ký quả là có diễm phúc?”.


      vậy e rằng quá sớm”. Cathy xong cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt ta lướt qua người Triều Lộ để lại dấu vết.


      ra Triều Lộ nghe câu của Emma nhưng bị cái nhìn của Cathy khiến cho xấu hổ. cũng có hứng thú đoán mò xem bọn họ gì nên nhanh chóng lại gần cây cà phê rót ly đầy mang .


      Ngày thứ hai, vòng phỏng vấn cuối cùng được tiến hành ngay trong phòng Tổng giám đốc. Hôm trước, Phương Uẩn Châu gặp mặt Triều Lộ, biểu của hai người vẫn tỏ ra như lần đầu mới gặp nhau. Ngoài Cathy và Triều Lộ còn có người nữa được tuyển chọn thông qua thông báo tuyển dụng bên ngoài. Triều Lộ là người cuối cùng được gọi vào trong.


      Đây phải lần đầu tiên Triều Lộ bước vào căn phòng đại này. Trước kia có thời gian được giao nhiệm vụ chuyển phát thư từ. Đồ đạc trang trí trong phòng có gì thay đổi, ngoại trừ chi tiết đó là bàn bày chậu cây và ly nước chứng tỏ chủ nhân mới của căn phòng đến. Phương Uẩn Châu vẻ mặt bình tĩnh ngồi chiếc ghế ông chủ.


      “ Mời ngồi”.


      Triều Lộ ngồi xuống đối diện.


      “ Thời gian quý giá, tôi lời ít ý nhiều muốn hỏi em vấn đề”.


      Triều Lộ đưa mắt nhìn thẳng, vẻ mặt chăm chú lắng nghe, dáng vẻ kính cẩn.


      Phương Uẩn Châu tiếp: “ Nếu lần này em được chọn làm thư ký của tôi. Em thoải mái tiếp nhận công việc chứ?”.


      Triều Lộ hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lập tức trả lời: “ Tất nhiên rồi”.


      Phương Uẩn Châu ngắm nghía chiếc bút trong tay, chậm rãi : “ Tôi lại nghĩ em ít nhiều có do dự”.


      về tư lần này là do tôi chủ động tham gia tuyển dụng theo thông báo nội bộ. Nếu được giữ chức vụ này tôi thấy mình vô cùng may mắn nên sao tôi phải do dự? về công tôi vốn là nhân viên của công ty, chỉ cần thuyên chuyển công tác cách hợp lý tôi vui vẻ nhận lời. Huống hồ đây lại là việc rất có ích cho tiền đồ của tôi”.


      Trong mắt Phương Uẩn Châu ra vẻ tán thưởng: “ Có người cộng như tôi, em sợ phát sinh những điều thoải mái sao?”.


      “ Nếu vì điều gì đó thoải mái mà tôi phải trốn tránh e rằng năm tôi phải thay đổi đến mười hai công ty khác nhau. Hơn nữa…”. chần chừ chút, cuối cùng vẫn quyết định ra: “ Nếu chúng ta có khả năng hợp tác, đến lúc đó tôi nhất định . Tôi nghĩ, nếu sau này tôi có tìm công việc khác trong hồ sơ lý lịch có ghi kinh nghiệm làm “ thư ký tổng giám đốc” chắc chắn có sức cạnh tranh hơn”.


      Phương Uẩn Châu đặt bút xuống, biểu đột nhiên nghiêm túc. lát sau : “ Suy nghĩ rất có tư duy và đây là lợi thế của em. Tuy nhiên, tôi cũng để em được biết. Tôi dựa vào lý do cá nhân để lạm dụng chức quyền. Tôi quyết định chọn em làm thư ký vì: Thứ nhất, em là nhân viên trung thành của công ty. Sau khi tốt nghiệp đại học, em hề đổi qua làm công việc nào khác, kiểm tra đánh giá hàng năm thành tích cũng rất tốt. Hai là em có khả năng về ngoại ngữ. Mặc dù em tốt nghiệp trường đại học có danh tiếng nhưng chuyên ngành của em là tiếng nên trình độ ngoại ngữ của em kém. Ba là em có kinh nghiệm công tác, thư ký cũng là công việc tương đồng rất cần đến khả năng giao tiếp…Quan trọng hơn nữa là hình thức phải hết sức ưa nhìn. Tôi tin tưởng em có thể đảm nhiệm chức vụ mới này và hoàn toàn hài lòng khi giao cơ hội đó cho em”.


      Triều Lộ bỗng nhiên thấy cảm kích. Trước khi được chọn làm thư ký mới, hề thấy xúc động trước lời đề bạt của . Nhưng tại thời điểm này, khi tuyên bố lý do tuyển dụng, lại thấy lòng mình vô cùng ấm áp. biết, cố ý những câu có lý có tình là để an tâm suy tính.


      với câu xuất phát từ tận đáy lòng: “ Cảm ơn . Tôi cố gắng làm tốt”.


      tuần sau, thư thông báo Triều Lộ chính thức giữ chức vụ Thư ký tổng giám đốc được truyền khắp tổng công ty.


      Sau này, Cathy mỗi lần chạm mặt Triều Lộ đều cố tỏ ra ôn hòa. Cũng có người ngồi lê đôi mách đem chuyện Cathy sau lưng phỉ báng thế nào để kể cho nghe nhưng lúc ấy Triều Lộ chỉ lẳng lặng cười cho qua.


      mấy quan tâm đến chuyện đó.


      Tối thứ sáu, Nhược Chi gọi điện cho Triều Lộ. ấy sau hồi vòng vo liền hỏi tới Phương Uẩn Châu, hỏi Triều Lộ sau buổi họp lớp giữa hai người có liên lạc gì nữa . Triều Lộ đáp: Có, bọn mình vẫn thường gặp nhau.


      “ Cái gì? Triều Lộ, mình phải gặp cậu ngay”. Bên kia đầu dây điện thoại, Nhược Chi đứng bật dậy la hét ầm ĩ.


      Triều Lộ nghĩ công việc chiều thứ bảy cũng có gì nên hẹn gặp Nhược Chi lúc hai giờ. Còn địa điểm theo như lời Nhược Chi , ấy mới phát ra gần nhà mình có quán cà phê rất thú vị tên là “ Những chú mèo và dương cầm”, hỏi Triều Lộ có muốn đến đó hay ?


      Bởi Triều Lộ rất thích mèo lại thấy tên quán là lạ nên hỏi luôn: “ Đúng là có mèo và biểu diễn dương cầm à?”.


      “ Có mà, có mà”.


      “ Được, hẹn gặp lại cậu sau”.


      Chỗ ấy khó tìm. Quán mới mở, diện tích lớn nhưng cũng quá chật hẹp. Chiếc rèm màu trắng sữa sạch treo chiếc cửa sổ gỗ sát đất màu xanh biếc. Như lời Nhược Chi ở đây đúng là có mèo và dương cầm. Chưa vào đến nơi thấy ở cửa chính là chú mèo nằm cuộn tròn gà gật. Còn bên chiếc cửa sổ sát đất là chú mèo khác với điệu bộ lười biếng, híp mắt nhìn ra ngoài quan sát người xung quanh.


      Nhược Chi chưa đến, gọi điện con trai quấn mẹ cho bước ra ngoài, đến tuổi này rồi mà thằng bé vẫn còn bám dính lấy . Triều Lộ thông cảm nhắc Nhược Chi việc gì phải giữ ý, cứ để từ từ rồi hãy .


      chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ rồi gọi phục vụ mang đến tách cà phê.


      Sau khi vào mới phát ra quán này được trang trí giống như động tiên, hình như phía sau còn có khu vườn với những hàng rào tre xanh ngắt giản dị, vài người khách ngồi ngoài đó an nhàn sưởi nắng. Mà số lượng mèo chỉ dừng lại ở hai, mới nhìn qua thấy có đến bốn năm con. Ấn tượng nhất là chiếc đàn dương cầm màu trắng được đặt ngay chính giữa, kết hợp với đồ nội thất trang trí bên trong vô cùng ăn khớp. Lúc này có ai trình diễn nên chiếc đàn chỉ lặng lẽ nằm đó nhưng lại khiến cho toàn bộ quán cà phê như được tăng thêm khí nghệ thuật.


      Cuộc sống ngày bé của Nhược Chi khá khó khăn. Triều Lộ nhớ mỗi lần được chơi, ấy tiếc rẻ dám mua nước uống. Triều Lộ lúc đó lại thầm đưa cho bạn chai nước đun sôi để nguội khiến Nhược Chi khỏi thấy bùi ngùi.


      Trong quán còn cung cấp sách miễn phí, để giết thời gian Triều Lộ tiện tay lấy quyển sách ảnh giá xuống giở xem. xem chưa bao lâu bên tai bỗng vang lên tiếng đàn với nhịp điệu chậm rãi say đắm. Triều Lộ am hiểu lắm về nhạc cổ điển nhưng cũng đủ biết đây là tác phẩm của Robert Schumann.


      ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đàn. Mới đầu hành động đó xuất phát từ bản năng hiếu kỳ nhưng khi nhìn lướt qua dáng dấp của người chơi liền cảm thấy có gì đó khác thường.


      Ngồi phía trước chiếc đàn dương cầm là đôi nam nữ, nhưng họ chơi đàn phải bằng bốn tay. Chàng trai mình dùng tay phải để chơi những nốt chính, còn dùng tay trái chơi các nốt hợp . Khó có thể tìm thấy tiết mục nào được phối hợp ăn ý đến thế. Toàn bộ bản nhạc có vẻ như do cùng tay người chơi.


      Triều Lộ nhìn thêm, càng nhìn càng thấy chàng trai đó quen mắt như gặp ở đâu. Cho đến khi, vịn tay vào chiếc đàn để đứng lên mới đột nhiên nhớ ra, thảo nào thấy có cảm giác quen thuộc đến vậy. Chàng trai này phải chính là người mà mẹ rất hào hứng cho xem ảnh sao?


      điều chỉnh lại chiếc nạng, loạng choạng về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Khi đánh đàn, dáng vẻ trầm tĩnh đẹp đẽ, lúc bước mới tỏ ra vất vả: tay phải chống nạng, dùng lực ở eo hất chân trái lên, bước lại vẽ thành nửa vòng tròn, sau khi đứng vững rồi chân phải mới bước lên theo, sau đó tay phải lại vung nạng, chân trái vòng lên phía trước, chân phải tiến lên… Cứ lặp lặp lại từng bước như vậy cách khó khăn.


      Rất nhanh Triều Lộ còn phát thêm, chỉ chân trái, tay trái mà ngay cả cổ tay và khuỷu tay của cũng bị co quắp cách dị thường, tuy rằng điều này quá ràng nhưng ngay lập tức hiểu ra – đây là lý do vì sao chỉ có thể dùng tay để đánh đàn.


      Mẹ từng hành động cử chỉ của được thuận tiện cho lắm nhưng thực tế phân nửa bên trái cơ thể dường như bị tê liệt.


      Trong lòng Triều Lộ bỗng nhói đau. Trong thời gian ngắn xem ảnh , đương nhiên chỉ nghĩ đến tâm trạng của bản thân nhưng tại nhìn thấy ràng ngay trước mắt lại khỏi phát sinh cảm giác thương tình.


      nhìn dường như chút ngại ngần kéo đôi chân tật nguyền lê bước. Triều Lộ tùy tiện suy đoán, có lẽ kia là khách quen của quán, đồng thời bọn họ còn có chỗ ngồi quen thuộc ở đây. Triều Lộ nhìn bọn họ càng lúc càng lại gần, trong lòng bỗng dưng hồi hộp.


      May mà cuối cùng bọn họ dừng lại ngồi cách bàn.


      Sau khi ngồi xuống, chàng trai kia mới ngồi xuống theo, động tác của có phần được nhịp nhàng, dù thoạt trông có vẻ rất cẩn thận, nhưng trong khoảnh khắc ngồi xuống dường như vẫn phần nào mất độ khống chế toàn thân. khẽ chỉnh lại tư thế ngồi, dựa cái nạng vào bậu cửa sổ.


      Ngồi xong đâu đó, quay lại mỉm cười với ngồi bên. Nhìn nụ cười ấy, trái tim Triều Lộ hơi xao động.


      phát ra nụ cười của mang chút đau khổ, xấu hổ hay che giấu mà nụ cười ấy hoàn toàn chỉ mang thứ tình cảm vô cùng ấm áp.


      Trong trí nhớ của Triều Lộ, rất ít khi cười và cũng ít khi thấy ai có nụ cười đẹp đến như thế - Tựa như, có thể hòa tan trong ánh nắng màu cam giờ phút này chảy lấp loáng như nước những khung cửa sổ.


      Mà tiếng cười của trước mặt vang lên trong trẻo, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc uốn xoăn trông đến mê người.
      Nhok_NjcoGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :