1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nụ cười - Deepbluesea (38 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      [​IMG]

      Nụ Cười


      Tác giả: Deepbluesea

      Nguồn: TTV- nothing_nhh

      Thể loại: Ngôn tình đại, HE

      Tình trạng: Hoàn

      Edit: Meimoko

      Beta : kunb0s2toma

      Nguồn : lacthuylinh.wordpress.com

      Tôi nguyện dùng tất cả những gì tôi có để giữ lại nụ cười của em!

      Nỗi đau nào đằng sau phản bội?

      mưu nào dưới tấm chân tình?

    2. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 1: Sinh thời, thể buông tha

      Trời tối dần, hành lang cũng bật đèn, cách mét lại có cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gạch men sứ sàn, phản xạ thành thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng.

      Phó Dĩ Mạt vẫn như thường lệ là người về muộn nhất. khóa cửa văn phòng lại, dọc hành lang đến chỗ thang máy. Giày da va chạm với sàn nhà tạo nên những tiếng vang thanh thúy.


      Bảo vệ ở đại sảnh nhìn thấy , lên tiếng chào hỏi: “ Phó tiểu thư về trễ như vậy sao?”

      khẽ gật đầu, qua ta nhanh như cơn gió lướt qua cửa sổ.

      Bảo vệ đứng phía sau nhìn theo bóng lưng mà khe khẽ lắc đầu. Trong tòa cao ốc này, Phó Dĩ Mạt là có tiếng tăm lừng lẫy, ánh mắt của người đẹp này luôn luôn trấn tĩnh, đạm mạc. Đáng tiếc, đôi mắt đó chưa bao giờ nhìn đến ai đó.

      Đêm khuya, ngã tư đường, người qua lại hết sức vắng vẻ.

      Những ngươi xa lạ muôn hình muôn vẻ lướt qua , Phó Dĩ Mạt cũng hề ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, tay giữ chặt lấy túi xách, bộ dáng lúc nào cũng như vô cùng vội vàng.

      Phó Dĩ Mạt đến sân ga tàu điện ngầm, người qua lại ở chỗ này cũng rất đông. Đột nhiên, có bàn tay đáng khinh chạm lên thắt lưng của

      vẫn như cũ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn môi, giống như có chuyện gì xảy ra.

      “ Này, em đứng xa như vậy làm gì?”

      “…”

      “ Nhanh đến bên , mau lên!”

      chàng trai trẻ tuổi cau mày nhìn về phía .

      ngẩn ra, lập tức hiểu cậu ta muốn giúp mình giải vây.

      Phó Dĩ Mạt thậm chí còn tự chủ được, thẳng thắn nhìn kỹ ta cái.

      Đó là chàng trai tuấn, cằm có mấy sợi râu mọc ra, hốc mắt rất sâu, nhưng càng nhìn càng thấy đôi mắt đó sáng ngời. Khóe môi cậu ta ôn nhu nhếch lên, giống như làm nũng với bạn .

      bỗng nhiên đỏ mặt, thản nhiên quay .Bàn tay sau lưng kia quả nhiên biến mất từ lúc nào.

      cũng cám ơn, chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.Chàng trai kia đến bên cạnh . bàn tay của cậu ta vươn ra kéo lấy tay , hơi nghiêng người, che khuất nửa thân .

      Nơi sống là vùng ngoại ô. đỉnh đầu là những cành cây cong queo trụi lá, thác loạn đột ngột vươn ra, giống như đem bầu trời kéo lại gần.Xa xa, có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu đến làm chiếc bóng của thêm dài. có chút mệt mỏi, đành dừng chân lại.

      Tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại.

      Vừa quay đầu thấy chàng trai xe điện ngầm đứng cách đó xa. Vẻ mặt của cậu ta rất thản nhiên. khẽ nhíu mày, xoay người, chỉ còn lưu lại bóng lưng cho cậu ta.

      “ Này!”

      Chàng trai rốt cuộc cũng mở miệng, cúi đầu, tiếng êm khiến người ta mê muội.

      “ Chị….quên tôi rồi ư?”

      Cậu ta lên, nhìn thẳng vào mắt .Ánh trăng rất sáng, bóng hình của lên ràng trong mắt cậu ta.

      Chàng trai thở dài, khóe miệng nhếch lên.

      dễ quên! Đêm Noel năm trước, ở Firenze, nếu tôi nhớ nhầm, chị tên là Vivian.”

      Phó Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn cậu ta cái, sau đó nhanh chóng quay phắt mặt .

      “ Thực xin lỗi, cậu nhận sai người rồi!”

      dường như nóng giận, mặt đỏ lên, bĩnh tĩnh về phía nhà mình. Có chút gấp gáp mở cửa, vào rồi mới nhàng đóng chặt lại.

      Bầu trời đêm nay có sao, chỉ có ánh trăng sáng thần kỳ.

      đưa bàn tay sờ lên nút bấm công tắc. Bấm cái, thế nhưng bên trong vẫn là màu đen kịt.

      Tiểu khu này tiến hành sửa chữa đường dây điện cho nên mất điện trong ba ngày hai đêm. Cũng may, vốn dĩ quen với bóng tối, hề sợ hãi, trái lại còn có cảm giác khá an toàn.

      đá rơi giày cao gót, vào phòng bếp, tự rót cho mình ly rượu đỏ. Sau đó, hung hăng quăng mình lên ghế sô pha.

      Trong phòng rất tối, ngồi im chỗ, dần dần trấn định lại. sai! từng ra lệnh cho chính mình phải quên .

      đêm phóng túng duy nhất trong đời, rượu có pha thuốc kích thích, tình đêm one night love. tỉnh lại trong khách sạn, đầu đau vô cùng, đưa mắt sang bên cạnh bỗng thấy người thanh niên trẻ tuổi say ngủ. Cậu ta tóc ngắn, bộ dạng khoan khoái nhàng, giống như loại người loạn tính vì rượu.

      Cảm thấy hổ thẹn, đến bây giờ vẫn nhớ cơ thể của cậu ta, bờ môi của cậu ta.Cánh tay rắn chắc hữu lực, đường cong của tấm lưng tuyệt đẹp.

      Lúc ấy uống rượu, nhưng vẫn nhớ nụ hôn sâu của cậu ta.Thẳng thắn mà rằng, kỹ thuật điêu luyện ấy làm người ta ấn tượng sâu sắc.

      Sau khi tăng ca rồi lên xe điện ngầm, ngờ lại gặp phải người tưởng chừng bao giờ xuất nữa, chuyện này khiến cảm thấy uể oải vô cùng.

      đưa ly rượu tay lên môi, uống hơi cạn sạch. quyết định phải quên chuyện này . Chuyển nhà, hay nghỉ phép dài hạn đây?

      Chủ nhật, vẫn như thường lệ chỉ có mình, ánh nắng chiều đông lắc lư qua lại. Mặt cỏ trong tiểu khu này được chăm sóc cẩn thận thường xuyên, mặc bộ đồ bó sát, khoác áo choàng màu xám ngồi ở khúc rẽ cầu thang, trong tay nắm chặt điếu thuốc lá. hút, chỉ dùng ánh mắt hết nhìn đầu ngón tay rồi lại nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh.

      Xa xa, có chiếc xe ô tô màu xanh đen từ từ dừng lại.

      Ngón tay Tào Dương kẹp điếu thuốc lá, nhìn bóng dáng màu xám kia. Quá xa, thể nhìn hính dáng.

      Là thói quen sao?

      Vừa ra khỏi đường cao tốc, theo bản năng mà rẽ trái, chạy xe vào tiểu khu này, đợi hai giờ, vì thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của .

      Trước kia thuê phòng ở khu nhà cũ trong nội thành, nhưng những người ở đó tranh chấp cãi vã ầm ĩ qua lại tới lui, nên về sau chuyển đến nơi này- địa phương hẻo lánh nhưng tĩnh lặng.

      cúi đầu, tóc dài xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt. Bờ vai co lại, khiến bản thân mình trông càng bé hơn.Trước đây, phải như thế này. Khuôn mặt vốn luôn tràn ngập nụ cười tươi tắn, hoạt bát, lông mi chớp chớp, khi thầy giáo mắng run lên.

      đột nhiên muốn đến gần .

      Vì thế, dụi điếu thuốc, bước xuống xe. “ Rầm!” Cửa xe đóng lại.Thế nhưng kết quả lại là đến quầy bán quà vặt ở góc đường mua chai nước khoáng.

      nên tỉnh táo lại chút mới được!

      Last edited by a moderator: 6/8/14

    3. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 2: Bắt đầu khóc, bắt đầu hồi tưởng, bắt đầu….

      [​IMG]

      Quang cảnh Firenze


      Thứ hai, trời u.

      Phó Dĩ Mạt là người đầu tiên vào thang máy. Theo thói quen, ấn nút lên ngay sau đó rồi bấm ngón tay tự đùa nghịch. Người càng lúc càng nhiều, lui dần về phía sau. Cửa thang máy “ Đinh” tiếng, những tiếng chuyện nho vang lên.

      “ Này, này! Có xem chuyên mục cuối tuần ?”

      “ Gì?”

      “ Còn gì nữa? Chính là chuyên mục tin tức Tài chính và Kinh tế Thị trường Chứng khoán, phỏng vấn danh nhân của Hoa Thần,người được xưng là Bàn Tay Vàng- Tào đại soái ca. ta điểm chứng khoán của Hoa Thần lên đến 4000.”

      “ A, đến Tào Dương, tuần trước tôi mới thấy ta vừa kết hôn! Đúng là trai tài sắc!”

      “ Hả…”

      Có thể cảm thấy đề tài này hợp với địa điểm, người kia tự giác lên tiếng nữa. Mấy ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng đến góc nơi Phó Dĩ Mạt đứng.

      Phó Dĩ Mạt quay đầu , mặt chút thay đổi nhìn những con số điện tử cửa thang máy.

      Đèn đỏ chợt lóe, chợt lóe, giống như đôi mắt của đứa trẻ, chớp nháy liên tục.

      ……

      “ Mạt Mạt, vì sao để ý đến tớ? Tớ gọi mà cậu chẳng chịu thưa là sao?”

      Năm hai tiểu học, hiểu được thế nào là thẹn thùng, kéo lấy tay nữa. vừa mới thay răng, răng cửa như cái động trong miệng. tới lui thế mà cũng chịu thuận theo, buông tha mà lẵng nhẵng phía sau . Bộ dáng trông đến là ngốc.

      Mười bốn tuổi, cha mẹ ly hôn, được họ nội gửi nuôi bên ngoài. Nguyệt tháng đầu tiên trong đời, máu đỏ nhuốm đầy váy trắng, cởi quần áo bọc lấy thắt lưng , cầm lấy túi sách của rồi cõng lên lưng, gọi : “ Nha đầu ngốc!”

      Hai mươi hai tuổi, cùng nhau tốt nghiệp Đại học, cùng nhau vào được Hoa Thần. Qua nửa năm, càng ngày càng thăng tiến, chức vị mỗi lúc cao, khuôn mặt mang đậm khí phách của người đàn ông, dịu dàng với : “Mạt Mạt, nhẫn nại vài năm nữa, mang hạnh phúc đến cho em!”

      Khi đó, luôn mỉm cười, chưa bao giờ hoài nghi.

      Di động đột nhiên vang lên, Phó Dĩ Mạt hoảng sợ, vội vàng ấn nút nghe.

      “ Tiểu Mạt, là dì đây!”

      thầm kêu khổ trong lòng, khỏi nhíu mày.

      giọng khá dễ nghe như tiếng ca từ trong điện thoại truyền đến tai : “ Đối tượng xem mặt lần này là cháu của người bạn mà vất vả lắm dì mới tìm được, mới từ nước ngoài trở về. Gia thế cũng như nhân phẩm của cậu ta đều rất tuyệt vời, bên kia cũng rất vừa lòng. Lần này, cháu nhất định phải nắm lấy chắc, đừng có lại quên rồi bỏ hẹn như những lần trước.”

      Người chung quanh đều ngừng thở, hình như chờ mở miệng.

      cúi đầu: “Đúng vậy! Dì , cháu nhất định quên! Có thời gian cháu gọi lại cho dì sau.”

      Phó Dĩ Mạt rất chậm, từng chữ đều rất ràng, thần sắc bình thường, chút xấu hổ.

      Cửa thang máy lại được mở ra. Tiến vào là người đàn ông. ta đẹp trai và cao ráo, ánh mắt tinh , khóe miệng tươi cười.

      Tiếng hít thở suýt xoa lại vang lên, mọi người trong thang máy đều cảm giác như có cơn gió xuân như khẽ thổi vào.Phó Dĩ Mạt ngây người chút, tiếp nhận ánh mắt nhìn chăm chú vào của ta.

      Lông mày người đàn ông này cong và dày, biểu tình đủ mê người khiến những trong thang máy đều chú ý đến ta.

      Nhưng, chỉ nhìn Phó Dĩ Mạt. “ Hi”

      Sau đó tiến lên từng bước, đứng bên cạnh .

      mặt tỏ vẻ nhẫn nãi, mày hơi nhăn lại, bình thản gật đầu.Sau đó, ấn tiếp nút đóng, tiếp tục nhìn lên cửa thang máy.

      …….

      Hôm nay là ngày thuận lợi. Mới vừa bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên sàn chứng khoán, giá cổ phiếu cao, khiến nhiều người trở tay kịp. Cùng lúc đó, điện thoại của lại ngừng đổ chuông, tổng bộ muốn có báo cáo phân tích của quý này, bộ phận nghiệp vụ muốn bản tóm lược biến động sàn giao dịch chứng khoán nay….

      Thái dương của hơi đau, cơ hồ sắp mất kiên nhẫn.Toàn bộ những việc ít khi làm cơ hồ đều phải làm xong trong ngày hôm nay.

      Bao gồm cả người muốn nhìn thấy.

      Vừa kết thúc xong công việc, thư kí tổng giám đốc- Dương Quyên bước vào cửa, đem hộp socola màu vàng rất lớn đặt lên bàn của . ta nhìn chằm chằm vào , : “Phó tiểu thư, Tào tổng vừa mới từ Hongkong trở về. Đây là quà ấy mang về. Còn nữa, tối hôm nay ấy mời nhân viên cao cấp các ngành ban dùng cơm.”

      Thế này mới đúng là…. ngày hoàn toàn ổn chút nào cả.

      Phó Dĩ Mạt ngước mắt lên nhìn Dương Quyên, thản nhiên : “Tôi biết rồi.”

      Dương Quyên có chút thất vọng, xoay người, sải bước đôi giày cao gót tám phân phát ra những tiếng “ Cộp, cộp, cộp”, thư thái khỏi.

      Phó Dĩ Mạt xoa xoa hàng mi, nhấc điện thoại lên, ấn dãy số: “Dì , là cháu! Việc kia cháu nghĩ qua, dì giúp cháu hẹn đối phương ngay vào tối nay .”


    4. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 3: Khúc Tiêu Bang đêm nay là dành cho em

      Dưới chùm đèn thủy tinh rực rỡ, đồ ăn được bày biện trông rất ngon mắt, cây xanh hai bên, khung cảnh vô cùng lãng mạn, Tần Nặc ngồi ghế, nhìn Phó Dĩ Mạt đứng ngây người ở cửa.


      nhất định là bị dọa cho sợ hãi, lông mày nhướn cao đầy vẻ kinh ngạc.

      Cậu đương nhiên là nhớ này. Tay của lạnh lẽo, nhưng mềm mại như lông chim, lúc ấy trong phòng rất tối nhưng lại cự tuyệt bật đèn.

      Sáng sớm, sau khi cậu mở mắt, thấy ngồi bên giường của cậu cúi đầu, im lặng kéo khóa giày da, sau đó mặc quần áo, tiêu sái bước ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại.Bóng dáng rời lúc đó của , quá lạnh bạc.

      Sau đó, cậu có qua Firenze vài lần nhưng cũng gặp được lần thứ hai.

      Thời gian chậm rãi qua , cậu hề nhớ tới chuyện này, tưởng chừng quên mất rồi.

      Cho đến khi trưởng bối trong nhà lấy lí do xem mặt mà đưa ảnh chụp của đối phương cho cậu xem, nhìn thấy đôi mắt giống như từng quen biết, trái tim cậu đập “ thình thịch”, cảm giác vui sướng nên lời.

      Sau đó, ở tàu điện ngầm lại gặp được . Vẫn bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, gương mặt viết bốn chữ lớn “ Đừng có lại gần”, lúc này, cậu mới bàng hoàng phát ra điều. Cậu luôn luôn nhớ đến này.

      Trước khi gặp này, cậu từng nghĩ cuộc sống đen chính là trắng.

      Nhìn đến này, cậu mới biết hóa ra thế giới này còn có bụi xám xịt.

      So với đen ấm hơn chút, so với trắng lạnh hơn chút, nhưng loại bụi này có vẻ rất uất ức, giống như từ trong kí ức của con người ra.

      Nhưng mà, quan trọng hơn là, cậu nhớ đến dáng vẻ của . Đôi mắt mênh mang như làn nước, mái tóc quăn mềm mại buông xõa hai vai, váy dài bó sát người, hoa văn nhiệt đới diễm lệ rạng rỡ vây quanh thân.

      giường, đôi môi lạnh lẽo, xương quai xanh khêu gợi, cánh tay thon dài như ngọc. Cậu vẫn còn nhớ sau nụ hôn cuồng nhiệt, bỗng thở dài hơi, trong miệng gọi tên người khác.

      Phó Dĩ Mạt sửng sốt chút, dần dần khôi phục bình tĩnh: “ Tần tiên sinh?”

      Cậu gật đầu, mỉm cười đứng dậy: “Là tôi, Phó tiểu thư! Mưu mẹo còn hơn duyên phận, rốt cuộc cũng giúp tôi gặp đượcem.”

      Phó Dĩ Mạt thầm cười khổ.

      Đối tượng xem mắt lại là đối tượng tình đêm, loại chuyện này ngờ lại gặp phải.

      Người đàn ông này đúng là nhớ dai.

      Tần Nặc kéo ghế giúp ngồi xuống, sau đó đến đầu kia của chiếc bàn, ngồi vào vị trí đối diện.

      “ Chúng ta cũng phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vẫn mong được quan tâm để ý đến!”

      Phó Dĩ Mạt thở dài, cuối cùng cũng mỉm cười.

      thực thoải mái, mưu mẹo hơn duyên phận, ai mà biết liệu lời cậu ta có phải là ?

      nheo mắt lại, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Đột nhiên, cảm thấy thân thể rất lạnh.

      Qua lớp thủy tinh, Tào Dương cùng đám đồng nghiệp vào cửa. Bề ngoài của ta rất tuấn lãng, khi chuyện luôn trưng ra bộ dáng vui vẻ, vì thế đến đâu cũng là mục tiêu chú ý của mọi người.

      “ Kia phải là Phó tiểu thư hay sao?”

      Giọng tinh tế của Dương Quyên vang lên. ta khoa trương vẫn tay với mấy người đồng nghiệp, sau đó cùng vài người khác về phía Phó Dĩ Mạt.

      Đều là những thanh nhiên ưa thích náo nhiệt, sao có thể bỏ lỡ tiết mục vui như thế này?

      đám định sang bên này, còn mấy người còn lại đưa mắt nhìn người đứng đầu của bọn họ.

      Phó Dĩ Mạt chỉ đơn giản cười tiếng, sau đó đứng lên chào hỏi: “ Ôi, Tào tổng, xem, tôi thực có hẹn mất rồi!”

      Tào Dương cúi đầu nhìn , trái tim của này đủ kiên cường.

      Tần Nặc từ phía sau bước lên, đứng ở bên cạnh Phó Dĩ Mạt. Tào Dương nhìn thoáng qua Tần Nặc, sau đó vươn tay ra với cậu: “Xin chào, tôi là Tào Dương.”

      Tần Nặc ngẩn người: “A, hóa ra chính là ông chủ của Mạt Mạt! Hân hạnh, tôi là Tần Nặc! Nếu ….mọi người cùng nhau dùng bữa nhé!”

      “Thôi! Thôi! Tôi quấy rầy hai vị! Hai người cứ tiếp tục! Cứ tiếp tục!”

      Tào Dương cười cười, xoay người, ánh mắt chú ý đến cánh tay Tần Nặc vẫn khoát lên vai Phó Dĩ Mạt.

      cũng né tránh.

      ra mệnh lệnh cho chính mình được để ý tới nữa, nhưng hiểu sao trái tim vẫn đau ỉ.

      Chú thích: Khúc Tiêu Bang- Khúc ảo tưởng ngẫu hứng

    5. Minako

      Minako Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      25
      Chương 4

      ra khỏi khách sạn, tuyết rơi vẫn dày như lúc trước, sợi dây liên kết giữa quá khứ với tại giống như bị chặt đứt. như thường lệ, vẫn tự mình, tự chăm sóc, tự quan tâm đến chính mình.

      Hơi lạnh lan tràn những cánh đồng bát ngát, gió bắc gào thét qua, thế giới như hải dương màu trắng, nguyện ý chìm xuống đó, vĩnh viễn bao giờ trồi lên.

      Có người đột nhiên đuổi theo từ phía sau, cầm lấy bàn tay của , bỏ vào trong túi áo đựng tiền.

      Ấm áp, từng chút theo đầu ngón tay truyền đến.

      vẫn đạm mạc như cũ nhìn về phương xa, mặt mơ hồ ra phức tạp.

      “ Sao vẫn cứ thẹn thùng như vậy, Mạt Mạt?”

      Cậu nhịn được nhàng xoa bóp bàn tay của . đột nhiên trượt chân, bổ nhào về phía trước.

      Cậu theo phản xạ vươn người ra đỡ , giúp kịp thời đứng vững, nhưng chính bản thân lại bị ngã xuống đất.

      Mắt cá chân đau nhức, cậu hừ thành tiếng.

      Phó Dĩ Mạt sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, đem chân của cậu ôm vào lòng, nhàng xoa nắn.

      “ Đau ? Đau ?”

      Cậu nhàng ngẩn ra, nhìn , vẫn cười tươi, giống như đứa trẻ ngốc nghếch.

      bị cười, khuôn mặt nóng dần lên, hơi giận dỗi bỏ tay ra.

      Cậu bắt lấy tay , cười như mặt trời tỏa nắng, ngữ điệu mềm , ánh mắt sáng quắc.

      “ Cũng phải là bé lọ lem, em cần gì mà phải vội vã tránh né như thế? Nếu như là buổi gặp mặt, theo phép tắc hẳn là tôi nên đưa em về nhà! Nhưng bây giờ biết làm sao đây? Tôi làm được rồi! Tôi muốn tách khỏi em.”

      Môi Phó Dĩ Mạt trắng bệch, kinh ngạc nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười tươi, bộ dáng nhìn qua thực vui vẻ. đứng dậy, vỗ vỗ bàn tay cắm trong túi của mình, mỉm cười : “Được rồi! Tôi đến chỗ cậu!”

      Cậu chậm rãi bước từng bước phía sau , mắt đen nhìn chiếc áo khoác dài ngừng lắc lư theo từng bước của . Mái tóc đen dài tung bay trong gió. Cậu đột nhiên gắt gao nắm chặt tay kia lại thành quyền, tự khắc chế chính mình. Cậu biết chính mình muốn gì, nhưng biết , trái tim của mình đột nhiên đau.

      Đau đớn này là bắt đầu từ khi nào vậy?

      ……

      Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Phó Dĩ Mạt ôm đầu gối ngồi trong bóng tối, đột nhiên đánh mất dũng khí.

      ! Đây phải là kết quả mà mong muốn!

      chẳng qua là định nghĩ cách làm hỏng buổi xem mặt thôi. Kết quả sao bỗng giống như sắc nữ bất mãn chạy đến nhà của người đàn ông độc thân thế này?

      Tiếng nước dừng lại, Tần Nặc ra, bộ dáng sáng sủa, đẹp trai đứng ở cạnh cửa.

      Cậu ta có bờ vai rộng, thắt lưng hẹp, dáng người nhìn chút cũng đủ khiến người ta tim đập thôi.

      Cậu tới, đứng trước mặt của .

      “ Thơm quá.”

      Cậu hôn , từng chút , từ vầng trán, đến khóe mắt.

      Phó Dĩ Mạt ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn cậu.Trong phòng bật đèn khiến trong mắt , gương mặt của cậu có chút mơ hồ.

      Đầu óc như bị lạc đến chốn nào đó, nhưng thân thể lại rất ràng.Vì thế, tham lam đứng dậy, lưỡi nhàng liếm lấy cái miệng của cậu.

      cẩn thận, giống như thăm dò.

      Giống như con mèo .

      Tần Nặc nhàng kéo lấy từng ngón tay của . ngón, rồi lại ngón. Mỗi ngón tay đều nhàng cắn cái.

      Cậu thích ngón tay của , thon dài tinh tế, có chút lành lạnh, giống như phải thuộc về con người, có thực trong nhân gian khói lửa, chỉ lúc làm tình mới bắt đầu nóng lên từng chút.

      Người con này giống như thuốc phiện, vừa mới hé mở đôi mắt ra dễ dàng làm cho người ta trầm mê.

      ……

      Nửa đêm tỉnh lại, cậu nhìn thấy ngồi bên cửa sổ, trong tay kẹp điếu thuốc, kinh ngạc chảy nước mắt.

      bé ngốc!”

      Cậu đứng lên, hung hăng gõ lên trán , sau đó tiếp nhận điếu thuốc trong tay , hấp ngụm rồi thản nhiên thở ra. Trong sương khói lượn lờ, hai đồng tử trong mắt của cậu trong suốt, phản chiếu lên hình ảnh của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :