1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nợ nhau một lời hứa - Hồ Ly xinh đẹp ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      Tác giả: Hồ Ly xinh đẹp
      Chuyển ngữ: Lạc Băng, Pussycat, Tử Linh Lan, Hiểu Vân
      Tình trạng sáng tác: Hoàn (89 chương)
      Thể loại: đại, HE



      Văn án :

      Cứ tưởng rằng cuối cùng mọi việc chấm dứt, nhưng lại phát ra tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu. Là duyên hay là nghiệt? Là hay là hận? Đến tột cùng là ai nợ ai lời hứa, là ai nợ ai cái ngoảnh đầu đây? Là , hay là ? tóm lại: cái chết của 3 người Mẹ, tạo nên cuộc sống bi thảm cho 7 người!
      Last edited: 26/2/16

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1 : Khắc sâu trong trí nhớ



      Hôm nay là sinh nhật của Thu Ý Hàm, thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thu thị, dù chỉ là bữa tiệc sinh nhật mà thôi, nhưng vẫn phải làm cho long trọng. Thu Ý Hàm thể tự giễu: lẽ nào đây là chỗ đặc biệt của những kẻ có tiền hay sao, ngay cả cơ hội cùng người nhà ăn bữa cơm mừng sinh nhật vui vẻ cũng có. Thu Ý Hàm thích qua lại với những người này, bây giờ ai ai cũng đến nịnh hót mình chẳng phải là chỉ vì tiền của tập đoàn Thu thị sao, nhưng người kinh doanh giỏi bao giờ thể cảm xúc trong lòng mình ra.



      “Ý Hàm, sinh nhật vui vẻ!” Chủ tịch Chương Khiếu Thiên của tập đoàn Chương thị nở nụ cười chào hỏi Thu Ý Hàm.



      “Cám ơn, chú Chương có thể đến dự, làm cho Ý Hàm vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.” Cho dù lúc này trong lòng cách nào kiên nhẫn được nhưng Thu Ý Hàm vẫn mang vẻ mặt vui vẻ nhất chuyện phiếm với ông ta.



      “Vân Long có người con như cháu khiến cho người khác hâm mộ mà, chỉ xinh đẹp, mà còn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trong Tập đoàn Thu thị, đâu giống như đứa con trai hư hỏng của chú, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng.” Chương Khiếu Thiên trêu đùa.



      “Chú Chương quá khen rồi, Ý Hàm còn phải học hỏi nhiều hơn nữa từ chú Chương và các chú khác!” Thu Ý Hàm nở nụ cười đối phó với lời của Chương Khiếu Thiên. Quả , giờ việc kinh doanh của tập đoàn Thu thị hầu hết đều do tổng giám đốc Thu Ý Hàm quản lý, chủ tịch Thu Vân Long, cũng chính là Cha của Thu Ý Hàm thoái lui về phía sau, tuy thoái lui nhưng quyền hành vẫn chưa giao hết cho Thu Ý Hàm. Người cha này tính toán điều gì chẳng lẽ còn sao, Thu Ý Hàm cười mỉa. Chương Khiếu Thiên rốt cuộc cũng dời ánh mắt đến chỗ cha , cuối cùng cũng thoát khỏi vị khách này. Thu Ý Hàm tìm đại nơi ngồi xuống, khi cầm ly rượu lên chuẩn bị uống xung quanh đột nhiên tối đen có ánh sáng.



      Cảnh tượng cái đêm của mười năm về trước lại tái ở gian phòng này. Lúc còn , Thu Ý Hàm tận mắt nhìn thấy dáng vẻ gần như nỗi điên của mẹ đứng ở ban công, rất sợ, sợ mẹ bỏ bất cứ lúc nào, ngừng kêu cha hãy cứu mẹ mình, hãy buông tha cho mẹ, cầu xin cha đừng chọc tức mẹ nữa, nhưng cha vẫn động lòng chút nào.



      muốn chết chết nhanh chút , cần ở đây lãng phí thời gian của tôi.” Thu Ý Hàm thể tin được những lời này lại do chính miệng cha ra, nhưng còn chưa kịp chất vấn cha, mẹ nhảy từ ban công xuống. chạy theo cha xuống dưới, chứng kiến mẹ nằm mặt đất tràn đầy máu, máu nhuộm đỏ quần áo của mẹ. muốn kéo mẹ ra xa vũng máu kia, để mẹ bị máu làm bẩn người nữa, nhưng mẹ nhúc nhích, sau đó cha lôi ra ngoài, nhốt ở trong phòng. Chờ đến khi được ra ngoài tìm thấy mẹ nữa.



      Dường như khi nhớ lại lúc đó, thấy mẹ cả người đầy máu nằm ở trong cái sân kia. “Mẹ, mẹ ngã xuống rồi, mình phải tìm mẹ.” Thu Ý Hàm thào lẩm bẩm, vô thức tới nơi lúc trước mẹ xảy ra chuyện. “Nhiều màu quá, mẹ đứng lên được , Hàm Nhi đưa mẹ tắm dầu thơm nha, tắm xong mẹ phải tỉnh lại được .” Nhưng người mẹ ôm trong lòng liền biến thành vũng máu, Ý Hàm nhìn thấy hai tay của mình dính đầy máu. “Mẹ, mẹ, tay của Ý Hàm nhiều máu quá, mẹ mau ra đây , chúng ta cùng tắm dầu thơm được , mẹ đừng đùa với Ý Hàm nữa. Đúng rồi, nhất định mẹ trốn ở trong đồi đất này.” Ý hàm ngừng dùng tay đào đất lên.



      Vốn dĩ Trọng Lâm muốn ra vườn hoa để hít thở khí trong lành, nhưng vừa mới ra đến liền nhìn thấy ở đó có thào lẩm bẩm mình, nghe cái gì, rồi nhìn thấy lấy tay đào đất, thấy khóc nức nở như điên loạn, người vốn luôn mặc kệ mọi việc như Trọng Lâm lại từ từ về phía , hai tay cũng kiểm soát được mà ôm lấy . “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc”. “Mẹ, có phải là mẹ ? Mẹ, con biết mẹ có bỏ rơi con, nhưng người Hàm Nhi nhiều máu quá, là máu của mẹ, Hàm Nhi sợ lắm.”



      “Hàm Nhi” Trọng Lâm cảm thấy hình như mình từng nghe qua cái tên này, lại cúi đầu nhìn gương mặt của . Đây phải là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay sao, khóe miệng nở nụ cười thích thú. búp bê mong manh dễ vỡ lúc này với thiên kim đại tiểu thư tự cao tự đại tràn đầy tự tin đứng trước mặt mọi người lúc nãy, là cùng người ư.



      giờ trong đại sảnh lại náo nhiệt như lúc trước, mỗi người đều đắm chìm trong niềm vui vẻ hưng phấn của buổi party, chẳng ai phát ra nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay ở chỗ này khóc lóc. Nhân vật chính của buổi party biến mất, hẳn là chuyện rất thú vị!
      kabi_ng0k thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2 : Hai mặt đối lập




      Trọng Lâm đưa Thu Ý Hàm đến bờ biển, hy vọng tâm tình của khá lên, quả nhiên Ý Hàm thôi khóc nữa. Nhưng mà sau khi nín khóc, Trọng Lâm mới phát việc lén lút đưa như vậy dường như phải là lựa chọn sáng suốt. Lúc đầu chỉ muốn khiến cho con cáo già Thu Vân Long kia lo lắng, nhưng giờ xem ra người chịu khổ lại chính là rồi.



      “Mẹ, mẹ, chỗ này có cái bồn tắm rất lớn đó, mẹ nhanh xuống tắm dầu thơm với Hàm Nhi !” Vừa xong Ý Hàm liền bước chân xuống biển. Trọng Lâm vội vàng chạy tới ngăn lại hành động như muốn tự sát của . cũng muốn ngày mai các mặt báo viết: Đại tiểu thư của tập đoàn Thu thị vào buổi tối hôm sinh nhật nhảy xuống biển tự vẫn!



      thể xua tan cái suy nghĩ muốn tắm dầu thơm trong đầu , buộc lòng phải nhét vào xe, bằng tốc độ nhanh nhất, đưa về căn nhà của mình. Cũng tệ, lão già ấy rời bỏ cái căn nhà lạnh lẽo này lâu rồi, cho nên đêm nay cũng thuận tiện hơn.



      Lúc này Trọng Lâm ở trong phòng tắm nở nụ cười đau khổ, nghĩ tới mình mới hai mươi bảy tuổi phải làm ba rồi. Nhưng mà cảm giác này dường như cũng đến nỗi nào.



      “Hàm Nhi, nước chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi.” Trọng Lâm với Ý Hàm bằng vẻ cưng chiều.



      “Mẹ, quần áo này làm sao mới cởi ra được đây”. Giây phút này, Trọng Lâm muốn cười nhưng cười nổi, nhanh chóng cởi hết quần áo của rồi mang bỏ vào bồn tắm lớn.



      ” Để con, con tắm được.” Trọng Lâm đen mặt ra khỏi phòng tắm.



      Giày vò nửa giờ, Ý Hàm cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, nhưng sao lại cho rằng đứa trẻ biết gì có thể tự mặc quần áo cho mình nhỉ? Vội vàng cầm lấy cái khăn quấn lại, ôm lấy Thu Ý Hàm dịu dàng dỗ vào giấc ngủ. Lúc ngủ bế đặt lên chiếc giường ở phía sau rồi quay ra phòng khách. Để phòng hờ xảy ra chuyện gì mà phát kịp, xem ra đêm nay thể ngủ rồi. xoa trán vài cái rồi mở máy tính ra bắt đầu làm việc.





      Thu Ý Hàm lâu được ngủ giấc ngon như vậy, mở mắt ra xem xét xung quanh, phát đây phải phòng của mình, chuyện xảy ra đầu buổi tối qua vẫn nhớ, nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến phải hít vào hơi sâu. Cơ thể bên dưới tấm chăn của mặc gì, có điều qua quá trình kiểm tra cẩn thận, cũng thấy có gì bất thường xảy ra, xem ra bị xâm phạm. Quấn tấm chăn mỏng quanh cơ thể, ra khỏi phòng, nhìn thấy người đàn ông ngủ ghế sopha, lại nhìn thấy máy tính xách tay bàn, chắc là mới ngủ vào rạng sáng. ta thức cả đêm để chăm sóc như vậy nên làm phiền lúc ta nghỉ ngơi, bây giờ tìm ra quần áo của mới là việc cấp thiết nhất. Trong cái xã hội này, chỉ có đối xử tốt với bản thân mới là hành động sáng suốt. hề khách sáo đánh thức chủ nhân nơi này, cúi mặt xuống nhìn thẳng ý muốn của mình.



      Trọng Lâm nhìn lấy lại vẻ tự tin của nàng công chúa, lại thấy buồn cười khi liên tưởng đến biểu tối hôm qua của . Hơn nữa này còn chưa mặc quần áo đàng hoàng lại dám ra điều kiện với người đàn ông lạ, biết do quá tự tin, hay là tự ti đây? Nhưng lại khiến trái tim thoáng chút rung động.



      “Nếu cảm thấy quần áo hôm qua còn mặc được, vậy nó ở trong phòng tắm, tự mà lấy.”



      Bước vào phòng tắm, Ý Hàm nhìn mớ quần áo bị xé rách, nhớ tới tình cảnh trong phòng tắm tối qua, tóm lại ta chính là cố tình, đáng giận. Nhưng lý trí mách bảo rằng thể để lộ cảm xúc ra ngoài.



      có thể cho tôi mượn bộ quần áo được ?” Ý Hàm bực bội ngượng ngập .



      “Ha, đại tiểu thư nhờ vã người khác mà còn kiêu ngạo vậy sao, nhưng mà tôi có bệnh sạch , tôi muốn cho người khác mặc quần áo của mình.” Trọng Lâm chút khách sáo.



      Thu Ý Hàm ngờ rằng mình lại với ta nhiều như vậy, nhưng tình cảnh bây giờ buộc phải chấp nhận, chỉ còn cách gọi điện thoại cho thư ký mang quần áo tới đây, Thu Ý Hàm thầm cảm thấy may mắn khi trước mình tuyển thư ký nữ.



      “Này, cho tôi mượn di động hoặc điện thoại bàn dùng chút được ?”



      xin lỗi, tôi rồi tôi có bệnh sạch .”



      !!!”



      Reng Reng Reng, Trọng Lâm để ý tới , ngạo mạn nhấc điện thoại lên.



      “Tổng giám đốc, quần áo được chuẩn bị xong, bây giờ có cần mang lên ?”



      “Ừ, mang lên .” thừa chữ nào, Trọng Lâm cúp điện thoại, đến cửa ra vào, mở cửa rồi nhận lấy đồ. Lúc này Thu Ý Hàm rất giận dữ, tất nhiên để ý tới Trọng Lâm làm cái gì. Ai ngờ ta lại đưa cho túi quần áo, liền liếc cái rồi cầm quần áo vào phòng tắm. Mặc dù ta sớm nhờ người giúp chuẩn bị quần áo nhưng những việc như thế này lại khiến càng tức giận hơn.



      Thay xong quần áo, đến trước mặt ta, “Tôi trả lại tiền quần áo này… cho sau, còn nữa, tôi tiếng cám ơn .” xong liền bỏ .



      tiễn nha.”

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3 : Phó Tổng giám đốc



      Nhìn bảng công việc cha mới giao cho, Thu Ý Hàm cười nổi, con mất tích suốt cả đêm mà cha cũng quan tâm, chỉ biết sắp xếp công việc cho , là do đứa con này làm việc quá tốt, hay người cha như ông quá vô trách nhiệm đây?



      Tiếng gõ cửa vang lên kéo suy nghĩ của Ý Hàm về thực, nhìn ra cửa.



      “Vào ” khóe miệng thoáng nở nụ cười làm cho người khác thể đoán được.



      “Tổng giám đốc dường như rất vui vẻ, để tôi đoán xem sao. thể vì tôi rồi, tôi đoán đúng phải ?



      “Trình phó tổng quả nhiên làm tôi thất vọng, nhanh như vậy khiến cha tôi xem là tâm phúc, còn bổ nhiệm thành phó tổng giám đốc của Thu thị, tôi còn tưởng ông ấy sắp xếp làm thư ký bên cạnh theo dõi tôi nữa chứ.” Thu Ý Hàm liền hơi.



      “Làm phó tổng phải rất tốt sao, đối với em và tôi đều có lợi. Em xem?” Trình Dịch Phong khẽ cười ra tiếng.



      “Ngoài việc báo cáo lại tình hình của tôi, chủ tịch còn sắp xếp làm việc gì nữa.”



      “Tập đoàn Chương thị.”



      “Quả nhiên ngoài dự tính của chúng ta, chuyện kế tiếp hẳn biết nên làm gì rồi đúng ?”



      “Tôi còn có việc, thể chuyện với người đẹp nữa, ở lại lâu tiện, con cáo già kia nghi ngờ mất. lưu luyến tôi sao?” xong ta nháy mắt đầy ám muội rồi quay lưng bước ra ngoài.



      Thu Ý Hàm quen Trần Dịch Phong lúc còn là du học sinh, còn lập kế hoạch giúp đỡ .



      Ba năm trước đây,



      dựa vào cái gì mà cho rằng tôi hợp tác với .” Thu Ý Hàm bị ta gọi lại, dừng bước, nghiêng đầu .



      “Chỉ vì em cần giúp đỡ của tôi.” Trình Dịch Phong chắc như đinh đóng cột. Trước khi đến tìm , Trình Dịch Phong điều tra tất cả thông tin về .



      “Buồn cười, chẳng qua chỉ là tên nhóc.” Thu Ý Hàm nổi nóng, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Trình Dịch Phong.



      “Chỉ cần có hỗ trợ của em, tôi có thể trở thành loại người mà em cần.” có lời dư thừa nào, ta biểu đạt ràng ý đồ của mình.



      “Nghe ra dường như tôi cũng chẳng thiệt gì.” Thu Ý Hàm nở nụ cười thích thú.



      “Tôi giúp em, em giúp tôi, rất lợi.” Tuy rằng lúc đó người Trình Dịch Phong có quần áo hàng hiệu, nhưng tự tin và kiêu ngạo của ta lại khiến người khác thể xem thường.



      “Thỏa thuận xong.”



      giờ, nhớ tới tự tin khi đó của ta, dường như có mưu tính từ trước. Mấy năm gần đây, Thu Ý Hàm mơ hồ đoán ra được, ngoài việc giúp đỡ , Trình Dịch Phong còn thầm lên kế hoạch gì đó. Có điều, chỉ cần việc ta làm ảnh hưởng tới , can thiệp. Dẫu sao, giữa họ chỉ là cuộc giao dịch mà thôi.



      Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Trọng Thiên



      điều tra ra người bí mật thu mua Chương thị chưa?” Trọng Lâm lạnh lùng hỏi.



      “Là Trình Dịch Phong.”



      “Cụ thể hơn, đừng với tôi là tra ra được.” Giọng Trọng Lâm càng thêm lạnh lẽo.



      “Vâng, ta chính là phó tổng giám đốc của Thu thị mới từ quốc trở về, giờ rất được Thu Vân Long trọng dụng, có điều, hình như ta và đại tiểu thư Thu Ý Hàm của Thu thị có mối quan hệ bình thường.”



      sao? được rồi.” Trọng Lâm chậm rãi ngã lưng tựa vào ghế. “Quan hệ bình thường!”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4 : Cạnh Tranh



      tại tập đoàn Chương thị như bàn ăn ngon, các tập đoàn khác đều dòm ngó muốn bâu vào chia chác. Chương thị phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng phải do Chương Khiếu Thiên quản lý kém, ông ta có năng lực đưa Chương thị vượt qua nhiều khó khăn như vậy mà vẫn bị phá sản, đương nhiên cũng là người khó đối phó. Có bản lĩnh làm cho Chương thị rơi vào nguy cơ khác đương nhiên là thằng con chịu thua kém của ông ta, ở đầu sóng ngọn gió mà còn gây thêm vụ scandal tình ái.



      “Cổ phiếu của Chương thị giảm mạnh sau vụ tai tiếng đồi bại đó, bây giờ là lúc tốt nhất để mua vào, nhưng giờ mà mua ngay quá có lợi cho con cáo già kia rồi.” Trình Dịch Phong thâm thúy liếc mắt nhìn sang Thu Ý Hàm.



      “Có biết là ai tung tin này ra trước ? thể là lão già đó.” Thu Ý Hàm hơi nhíu mày.



      “Trọng Lâm, tổng giám đốc của tập đoàn Trọng Thiên, có khi nào người đẹp của chúng ta chọc giận rồi ? Lần này nhúng tay vào, xem ra chỉ đơn giản muốn giành lấy Chương thị như vậy.”



      “Nếu như vậy, ta đúng là mọn, sớm biết vậy lần trước ký chi phiếu, mà trực tiếp đem tiền đập lên đầu . Nhưng ta chắc phải dạng người hành động theo cảm tính, rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ. Haizz, ta đúng là người khó đoán.” Thu Ý Hàm khỏi trầm tư suy nghĩ.



      “Tỉnh lại , cứ đến ta là em lại làm sao đấy, lẽ nào hai người thực có bí mật đáng xấu hổ gì đó!” Nhìn thấy Thu Ý Hàm mặt biến sắc, Trình Dịch Phong càng hăng say hơn. “Thôi được rồi, đừng nghiêm trọng quá, đùa thôi, đừng suốt ngày ép bản thân mình căng thẳng như thế, con mà, nên dạo phố mua sắm, làm đẹp và đương .”



      “Vớ vẩn” Thu Ý Hàm ở để ý tới ta, cầm lấy giỏ sách đứng dậy ra ngoài.



      “Hôm nay em lái xe, tôi đưa em .”



      muốn người của lão già đó phát ra, đừng theo tôi.”



      biết bản thân bao lâu rồi chưa tới spa, vì muốn thoát khỏi hạn chế của cha, mỗi ngày tự ép mình làm việc như cái máy. Với tình hình Chương thị nay, việc cần làm chỉ có thể là chờ đợi, hôm nay cho bản thân thư giản chút, có áp lực của cha và Thu thị. Ngẩng đầu phát tới cửa trung tâm Bách hóa, liền nở nụ cười của riêng mình, rồi vào.



      Lúc Thu Ý Hàm rời khỏi nhà hàng, Trọng Lâm nhìn thấy . Ban đầu chỉ muốn xem phản ứng của trước tình hình đột biến kia, lại bất tri bất giác lưu luyến bóng dáng độc của , giờ xem ra chuyện này cũng ảnh hướng gì đến .



      “Thu Ý Hàm tiểu thư, thích nợ đồ người khác trả sao?”



      Thu Ý Hàm cau mày lấy bộ quần áo đến phòng thử đồ thèm để ý, nhưng đến phòng thử rồi lại chẳng có hứng thú thử đồ nữa. Giọng này là của người mà muốn gặp nhất giờ, xem ra ông trời cho cơ hội thư thả rồi. Nhưng thử quần áo nhanh vậy rất kỳ quái, mặc kệ , những chuyện thích đừng ép buộc bản thân.



      à, bộ này tôi thử nữa, phiền treo lên lại giúp!”



      “Kiểu này hợp với .” ra ta vẫn chưa , đợi Thu Ý Hàm mở miệng, Trọng Lâm liền kéo đến gian khác, nhìn bộ dạng nghiêm túc chọn quần áo của ta cũng đến nỗi đáng ghét.



      thử xem sao.”



      Nhìn thấy chiếc áo tay , bao lâu rồi còn mặc kiểu này nữa, là từ năm mười tám tuổi lúc quyết định phải mạnh mẽ, phải quên hết những thứ khiến bản thân mềm yếu, bao gồm luôn loại trang phục nữ tính kia.



      “Đừng có lãng phí thời gian, mua nhanh lên sau đó còn mua quần áo cho tôi nữa, là nợ tôi, Thu Ý Hàm đại tiểu thư.”



      “Thứ nhất, tôi mặc loại quần áo ngây thơ như vậy. Thứ hai, ngày đó tôi ký chi phiếu cho rồi, nên tôi nợ cái gì.”



      “Tôi có tôi nhận chi phiếu đó chưa, tờ chi phiếu đó tôi xé lâu rồi, nợ cái gì, tất nhiên là trả cái đó.” vậy, khi Trọng Lâm nhận được tờ chi phiếu kia liền tức giận xé nát nó.



      Thu Ý Hàm muốn tranh chấp cùng ta, bất đắc dĩ đến đến quầy y phục nam chọn bộ cho ta, thanh toán bằng thẻ xong đến trước mặt Trọng Lâm.” Bây giờ tôi hết nợ , có thể rồi chứ.”



      “Thu Ý Hàm, đến khi nào em mới có thể ở trước mặt tôi, bỏ lớp mặt nạ này xuống đây?” Trọng Lâm thầm nhìn .



      cái gì?”



      “Tôi , và Thu Vân Long đúng là cha con với nhau, cách thức đối phó người khác cũng chẳng khác biệt. chút sáng kiến cũng có.” ràng giọng điệu lời lẽ hề nóng nảy, nhưng khóe môi kia nở nụ cười lạnh, lại khiến cho người khác có cảm giác bị đe dọa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :