1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nở Rộ - Sói Xám

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Nở Rộ

      Tác giả : Sói Xám Mọc Cánh

      Dịch giả : Hồng Trang

      Nhà xuất bản : Thời Đại - Đinh Tị

      Hình thức bìa : Bìa mềm

      Ngày xuất bản : 22 - 4 - 2013


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/XSya0Dw.gif" width="162" height="210" />

      Đối với Lương Phi Phàm, có điều gì làm được, có thứ gì thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu mỗi người đều có gót chân Asin Cố Yên chính là điểm yếu duy nhất của .

      Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm thấp thỏm lo âu. Người con ở bên nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù có cố gắng cách mấy cũng thể hoàn toàn có được , chỉ có thể cố chấp buông.

      Cố Yên thừa nhận ai chiều hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ muốn đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình , an toàn… chỉ trừ tin tưởng. hiểu nỗi lo lắng của , cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ dường như mỗi bước của họ đều phải thận trọng và dè chừng.

      Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất , phá vỡ bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình của họ đến lúc lụi tàn… hay đợi được đến ngày nở rộ?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1


      “Cậu chủ về!" Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào.

      Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: "Cậu chủ về sớm vậy?"

      Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: "Yên tiểu thư đâu?"

      "Dạ, tiểu thư ngủ lầu. Có cần mời tiểu thư xuống , thưa cậu chủ?"

      Lương Phi Phàm gạt tay: " cần đâu! Để tôi lên đây." Tính gắt ngủ của chủ lúc mới tỉnh dậy ai chịu nổi.

      Lương Phi Phàm cười rồi thẳng lên lầu. Được đoạn, ta dừng lại, với quản gia: "Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!"

      Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: "Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về. làm vui lòng chủ thế?"

      Lương Phi Phàm tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười : "Mặt trăng trời."

      Trong phòng, Cố Yên ngon giấc.

      là cuối hè, trong phòng bật điều hòa, khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại về trong giấc mơ.

      Trong mơ, đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó.

      bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối.

      Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào thành lời, người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: "Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên."

      "Vâng, thưa chú!"

      Cậu thanh niên nghe tiếng gọi liền xuất , xách hành lý của Cố Yên, bên tai: "Chào em! là Phương Diệc Thành." đoạn, cậu ta đưa tay ra, những ngón tay khô ráp nhưng nóng ấm bắt lấy tay ...

      trong giấc mộng ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên, sau đó nắm chặt lấy tay , miệng nở nụ cười.

      Lúc đó cũng là giữa hè. Trong cái nắng hè oi ả, tiếng ve sầu kêu râm ran, bụi bay trong những chùm ánh sáng, xung quang bỗng trở nên yên tỉnh, trời đất tiếng động. Trong lòng Cố Yên, cậu thanh niên đẹp trai với nụ cười rạng rỡ, bàn tay ấm áp của cậu ta như hứa hẹn điều gì đó dài lâu.

      "Phương Diệc Thành, em muốn về nhà!"

      "Phương Diệc Thành, mua cho em cái kia !"

      "Phương Diệc Thành, mai đưa em đến trường được ? Bạn em muốn biết mặt đây!"

      "Phương Diệc Thành, hứa tối nay xem phim mà, sao lại thất hẹn?"

      "Em muốn hái trăng trời!"

      "Ổ! Sao em biết muốn tặng em mặt trăng trời?" Giọng cậu thanh niên làm thức tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào pha chút giận hờn . tỉnh giấc, mở to đôi mắt, cậu thanh niên cao to, đẹp trai nhìn với ánh mắt dịu dàng.

      "Lương Phi Phàm? về khi nào vậy?!"

      Tiểu nha đầu tỏ vẻ vui mừng để lấy lòng, khiến nụ cười của cậu ta càng rạng , đưa tay vuốt ve đôi má ửng đỏ: "Tranh thủ làm xong việc, liền về ngay . Nhớ rồi à?"

      Cố Yên ngáp cái, lười biếng chui vào chiếc chăn mỏng.

      Lương Phi Phàm cười, mắng : "Vô lương tâm!"

      "Dậy ! Chẳng phải em muốn hái trăng trời sao? hái xuống cho em rồi này!"

      Vừa nghe xong, quả nhiên Cố Yên thò đầu ra nhìn cách hiếu kỳ. Lương Phi Phàm khẽ vuốt chiếc cằm của , rồi để chiếc hộp lên gốỉ. Cố Yên ngồi dậy, mở chiếc hộp, đâu có mặt trăng nào!

      "Lương Phi Phàm!" Cố Yên dùng ngón tay trỏ chỉ về phía . " lừa em hả?"

      "Đây là thiên thạch mặt trăng, mất bao nhiêu công sức mới kiếm được đấy." Lương Phi Phàm cởi áo khoác, chui vào trong chăn ôm lấy , cơ thể mềm mại nằm gọn trong lòng . Nắm bàn tay , thở dài: "Sao nhớ ? Mấy tối nay, thể nào ngủ được, nhớ em..."

      Cố Yên mấy thích thú với viên đá, cầm tay nghịch lúc rồi trả lại cho Phi Phàm. ta cầm lấy, : "Mài viên đá thành chuỗi vòng tay cho em chơi nhé?"

      Cố Yên lắc đầu, vùi người trong lòng , làn da mềm mại cọ sát vào vòm ngực rắn chắc, khiến men tình lại cháy lên trong . kéo chiếc chăn che hờ đôi chân dài thon mượt, chẳng mấy chốc, hai người họ lại quấn lấy nhau miết mát đến tận khuya. Cố Yên mệt đến nỗi phải dùng bữa tối giường. Hôm sau, toàn thân ê ẩm, tỉnh dậy là buổi chiều.

      Lật người sang bên, lưng đau ê ẩm khiến Cố Yên bất giác kêu lên tiếng . Từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa khe khẽ.

      "Chuyện gì thế?" Tính khí lúc ngủ dậy của tiểu thư nhà họ Cố quả là danh bất hư truyền.



      Cửa từ từ hé ra, giúp việc bê bộ đồ tắm đứng ở cửa: " chủ, cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm, cậu có dặn chúng tôi đừng gọi , để ngủ muộn chút. Tối nay, kỷ niệm năm ngày khai trương khách sạn "Phi", cậu , gọi dậy sửa soạn, xe đợi dưới lầu."

      "Dự tiệc?" Cố Yên chau mày, vươn vai, lười biếng nằm chiếc giường rộng. Mệt chết được! Lương Phi Phàm đúng là đồ xấu xa, biết tối nay có tiệc mà "hành" người ta ra nông nỗi này đây.

      Cố Yên chuẩn bị bước xuống giường lại nghe thấy tiếng hầu thúc giục: "Yên tiểu thư, Dung thiếu gia lại gọi điện về nhắc nữa đây!"

      Cố Yên ngồi dậy rồi, nhưng nghe vậy vặn mình cái, rồi lại vùi người vào đống chăn mềm mại.

      Mấy người hầu sốt ruột muốn khóc . Dung thiếu gia gọi điện về mấy lần nhưng bọn họ chẳng ai dám gọi Yên tiểu thư, cứ chần chừ mãi, lúc này dậy rồi, sao lại nằm xuống ngay chứ?

      " với ta, bản nương còn buồn ngủ lắm, kêu ta đừng có vội." Cố Yên mắt nhắm, tay ôm chiếc gốỉ, uể oải .

      Tại khách sạn "Phi"...

      Lương Phi Phàm tay cầm ly rượu vang, dựa lưng vào thành sofa, ngón tay gõ vào chiếc ly thủy tinh, đây là thói quen lúc rảnh rỗi của .

      Dung Nham vẻ nịnh bợ tới: " cả, em mới gọi lại giục lần nữa, đến ngay, hay là chúng ta chơi…."

      Lương Phi Phàm lườm ta cái, mắt nhắm hờ gì.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt tối sầm, thoáng chút vui. Nhóm em, bạn bè xung quanh lưng ướt đẫm mồ hôi .

      Bữa tiệc kỷ niệm năm ngày khai trương khách sạn "Phi" chỉ vì chờ đứa con mà muộn đến hơn tiếng đồng hồ. Những ông khách tai to mặt lớn ngồi chờ cách ngu ngốc, khi ra về biết phỉ báng thế nào?

      Lúc này, trong lòng Dung Nham tức đến ói máu, cái con bé Cố Yên này đúng là xung khắc với trong lá số tử vi, yên lành lại thích kiếm chuyện.

      "Đến rồi, đến rồi, Yên tiểu thư!" Giọng lanh lảnh khiến tất thảy các quan khách đều hướng về vừa mới bước vào.

      Người phục vụ mở cửa, Cố Yên ung dung bước vào. Mái tóc dài buộc cao đơn giản, tay và cổ đều đeo đồ trang sức, mặc chiếc váy bồng như công chúa, từng lớp voan đen mỏng xếp chồng lên nhau, dài chấm gối, càng làm tôn lên đôi chân thon dài. vẻ đẹp thánh thiện ấy vừa mới bước vào cửa thu hút bao ánh nhìn.

      Lương Phi Phàm đứng dậy, về phía để che những ánh nhìn ấy, tay vẫy vẫy về phía hội trường: "Bắt đầu !"

      Bữa tiệc đương nhiên rất vui vẻ.

      Được vài tuần rượu, Lý Vi Nhiên vừa cười vừa cầm hai chiếc ly: "Tiểu Yên, tối nay để đại ca chờ lâu quá, phải phạt rượu đây!"

      Cố Yên ngồi trong lòng Phi Phàm, buông câu: " biết uống!"

      "Đây chỉ là rượu trái cây, uống là nể mặt em chúng tôi rồi!" Lý Vi Nhiên rồi đảo mắt nhìn Tần Tống, cười nham hiểm.

      Liếc nhìn đám ngưòi xung quanh, trong lòng Cố Yên hiểu hơn ai hết, đó chẳng phải là rất bất công sao?

      Tôi nể mặt á? Sao nghĩ xem, đại ca nhà các người vần tôi suốt cả đêm, vừa mới ngủ được lúc, giờ hai đùi vẫn còn đau ê ẩm, tôi trách thôi, lại còn...

      "Tôi nghĩ, đại ca các muốn phạt tôi theo cách khác đây?" Cố' Yên ngẩng đầu nhìn Lương Phi Phàm với nụ cười ngọt ngào, đôi môi tô son ướt át dưới làn da trắng. "Phải thế , Phi Phàm?"

      Đôi mắt Cố Yên đầy ý khiến Lương Phi Phàm phút chốc như chết lặng.

      Đầu óc lâng lâng, máu nóng trong người dâng lên, cảm giác ham muốn đó lại thức tỉnh.

      kìm nén nổi, làn môi mỏng của Phi Phàm ghì chặt xuống, nụ hôn kéo dài trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.

      Mặt Cố Yên đỏ ừng, đẩy ra: "Tôi chịu phạt tới đây, giờ đến lượt cậu!" Cố Yên đứng dậy, với lấy chai Im priai đặt trước mặt Lý Vi Nhiên. "Lúc nãy, chú gọi tôi là gì nhỉ ?

      "À, chị Yên..." Lý Vi Nhiên thấy mình lỡ lời, liền sửa lại ngay. " cả, xem, em gọi đúng rồi chứ .?"

      Được mỹ nhân trao nụ hôn, tâm trạng Lương Phi Phàm vui hẳn lên. Mặt mày rạng rỡ ôm lấy Cố Yên, cười, , chỉ như người ngoài đứng nhìn cuộc vui.

      Dung Nham và Trần Ngộ Bạch, người phải người trái ép Lý Vi Nhiên: "Chú năm, đừng trách bọn nhé, uống !"

      Lý Vi Nhiên còn đường lùi, đành cầm chai rượu uống "ừng ực", vừa uống vừa nhìn đám em chẳng nể nang chút tình nghĩa, khiến những người có mặt trong quán bar phải reo hò cổ vũ.

      "Vui quá nhỉ!" Tiếng phụ nữ lanh lảnh phát ra bên ngoài nhóm người. Lý Vi Nhiên cố vùng ra khỏi hai người kia, vội chạy tới: "Chị Minh Châu, cứu em với!"

      Cố Minh Châu rẽ đám người bước tới. mặc chiếc váy màu hồng cánh sen dài chấm đất, trang điểm kỹ lưỡng: "Vi Nhiên, lại là em hả? Em thấy đấy, Dung nhị và Trần tam ngoan như thế trước nay có gây chuyện như em đâu."

      Bị điểm đích danh, Dung Nham và Trần Ngộ Bạch nhìn nhau .

      "Chị!" Cố Yên nghiêm túc đứng lên chào.

      Cố Minh Châu gật đầu ý bảo nghe thấy, rồi qua trước mặt Cố Yên, ngồi xuống cạnh Lương Phi Phàm: "Lương đại ca, chúc mừng nhé!"

      Lương Phi Phàm thấy vòng tay trống trải hơi chau mày, nhưng muốn để đổi phương nhìn thấy nên vẫn cười khách sáo: "Cảm ơn!"

      "Tìm chỗ nào yên tĩnh chuyện lát !"

      Hai bọn họ mới hơn hai tiêng đổng hổ trôi qua.



      Cố Yên nhàn rỗi, ngồi tựa cửa sổ xem pháo hoa. Trong đầu lên dòng suy nghĩ, biết lát nữa có nên với chị Minh Châu là mình muốn về thăm cha ? Chị ấy bận nhiều việc nên mình cũng dám mở lời, nhưng có chị ấy dẫn về liệu cha có muốn gặp mình ...

      "Nghĩ gì thế?" Kỷ Nam tới, gõ gõ vào đầu Cố Yên.

      " nghĩ xem mai có nên làm đây?" Cố Yên khéo léo che đậy suy nghĩ.

      "Phải chứ, nhưng tôi hỏi chuyện đây." Kỷ Nam xua tay.

      Cố Yên làm ở công ty của Kỷ Nam, lúc đến lúc , có khi thích lại xin nghỉ mấy tuần liền. Mấy người rảnh rỗi là tình nhân của Kỷ Nam, thế là từng góc trong công ty được Cố Yên cho lắp camera, tâm trạng vui liền gọi ngay vài ba đến chỉnh cho trận, khiến cả công ty nhiều phen khiếp vía. Kỷ Nam nhiều lần cầu xin ra mở công ty riêng, nhung Cố Yên ngoan cố chịu làm theo.

      "Kỷ Nam, tôi nhớ cha tôi lắm!" Cố Yên nghiêng đầu tựa vào vai Kỷ Nam.

      Kỷ Nam thở dài, vòng tay vỗ vỗ vào vai , an ủi: Có lòng nhớ tới cha là tốt rồi, đừng về. Gặp nhau bằng nhớ tới nhau."

      Cố Yên bĩu môi, gì.




    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2


      đường về, Cố Yên trông có vẻ mệt mỏi, ngồi tựa vào người Lương Phi Phàm, câu.

      Lương Phi Phàm bế đặt lên đùi mình, hôn lên mái tóc, vào tai : "Sao buồn thế? Mệt à?"

      Cố Yên buồn bã, trả lời, lâu sau mới hỏi: "Chị với chuyện gì thế?"

      Mặt Lương Phi Phàm hơi sầm lại, cười nhạt: "Cố Minh Châu , Phương Diệc Thành về rồi."

      Thực ra, khi có lệnh điều Phương Diệc Thành về đây, Lương Phi Phàm biết trước việc này. Mấy ngày nay nghĩ, Cố Yên biết rồi có phản ứng thế nào.

      Giờ xem ra, Cố Yên có chút kinh ngạc hay tâm trạng bất an như tưởng tượng. chỉ "ừ" tiếng nhạt nhẽo rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gì.

      vuốt ve ngón tay Cố Yên: "Tuy là điều động công tác, nhưng thành phố này là địa bàn chính của Phương kia, lần này ta trở về chắc định diễn trò gì đây. Mới chừng ấy tuổi có thể ngồi vào vị trí đó, xem ra ta cũng phải tay vừa." Xét về mặt năng lực Phương Diệc Thành là trong số rất ít người mà Lương Phi Phàm nể phục. Năm đó, khi Phương Diệc Thành theo Cố Bác Vân, Lương Phi Phàm cũng hay đến tìm ta đấu Karate, người xuất thân dòng dõi thương gia, người kinh nghiệm chiến đấu vô cùng dày dặn, hai người họ luôn là đối thủ xứng tầm. Để tìm được đối thủ ngang sức ngang tài như thế đối với Lương Phi Phàm, quả là việc dễ dàng gì.

      Cố Yên có hứng thú với mấy chuyện thương trưòng, Lương Phi Phàm xong, cũng chỉ "ừ" tiếng, sau đó lại quay nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe.

      Lương Phi Phàm im lặng hồi: " ta mới được thăng chức, đến nhà Cố Minh Châu cũng chỉ là thăm hỏi binh thường, chắc lát nữa tới nhà họ Lương. Cố Minh Châu , ta có hỏi thăm em."

      Cố Yên cau mày, ngữ điệu vẫn hơi lạnh nhạt: "Ồ!"

      " ta cũng về được thời gian rồi, liên lạc với em à?" Lương Phi Phàm cố tỏ vẻ như thuận miệng hỏi. Số của Cố Yên mấy năm nay đổi, nếu Phương Diệc Thành muốn tìm , chắc chắn cần phải thông qua Cố Minh Châu.

      ". vẫn ngữ điệu ấy, Cố Yên trả lời, cứ như thể mấy chuyện đó liên quan tới mình. Sờ tay vào túi áo, qua lớp vải mỏng, dường như nắm chiếc điện thoại chắc hơn.

      Lương Phi Phàm có cảm giác như nắm đâm đánh vào bịch bông, tức giận thở dài, vòng tay ôm Cố Yên chặt hơn.

      Cố Yên hơi nhắm mắt, hàng mi dài che khuất thần sắc của đôi mắt. Cái tên kia như ma quỷ ám ảnh trong đầu , cố gắng cầu nguyện, nhưng bên tai vẫn nghe đâu đây giọng từ thời niên thiếu ngọt ngào: "Phương Diệc Thành! ngu ngốc! Phương Diệc Thành...!"

      Lại đêm dài mộng mị. Cố Yên chợt mở to đôi mắt, cảm thấy thân thể mệt mỏi, tâm trạng vui, quay người sang bên khiến Lương Phi Phàm nằm cạnh cũng tỉnh giấc .Thấy bờ vai trần lộ ra trước mắt, lại ham muốn được chạm vào người .

      Cố Yên cố đẩy ra, hai người họ quấn lấy nhau tiếng chuông điện thoại ở đầu giường bỗng kêu lên từng hồi phiền toái.

      Lương Phi Phàm luôn miệng gọi: "Em ", sau mỗi tiếng gọi là nụ hôn ướt át khắp cơ thể . đẩy ra, tính đàn ông trong lại càng trỗi dậy. Lát sau, chờ thỏa mãn cơn thèm khát, vội tụt xuống giường, cầm lây chiếc điện thoại chạy vào phòng tắm.

      Bữa sáng thường nhật ở Lương thị.

      "Bụp!"

      Lần thứ mười hai, Trần Ngộ Bạch bị đánh gục.

      Lương Phi Phàm hất hàm hỏi đám đàn em: "Đến rồi à?"

      Ký Nam đứng xem lâu, lúc này mới vuốt cằm bình luận: "Đại ca xuất chiêu quá đẹp!"

      Dung Nham đến muộn nên hiểu chuyện gì, ta vổ vai Tần Tống, hỏi: "Lão Tam lại chọc giận đại ca chuyện gì thế? Bị dạy cho bài đích đáng quá nhỉ!"

      "Hồng nhan họa thủy mà, huống hồ Lão Tam còn gây ra hai cái họa nữa! Con bé trong nhà đó tự nhiên gọi điện cho chị Yên kể khổ, làm hỏng cuộc vui của đại ca, chọc đại giận chỉ có mà chịu đòn thôi." Tần Tống cười khoái trá, thuật lại việc.

      Trần Ngộ Bạch nhe răng, trừng mắt khiến Tần Tống tức ngậm miệng, đến dìu ta lên lầu. Lúc này chỉ còn ,Lý Vi Nhiên khoa chân múa tay.

      "Đại ca, cú móc trái của đẹp lắm đây!"

      "Đến đây, tôi dạy cậu."

      " được! được... ai... à,.. Đừng đánh nữa đại ca! Cứu tôi với… cứu với! hai cứu em với... Tiểu tứ, Tiểu Lục..." Lý Vi Nhiên miễn cưỡng chống trả, miệng ngừng kêu cứu.

      Dubg Nham và Kỷ Nam, mỗi người bên dìu Trần Ngộ Bạch xuống lầu:

      Đùa cái kiểu gì thế, mấy người bọn họ hợp lại cũng đánh nổi đại ca, thế mà cậu dám chọc vào!

      Tần Tống đứng ở bậc cầu thang, to: " năm, em lấy hộp y tế xuống cho rồi, giờ đợi dưới lầu, tự xuống lấy nhé!"

      Tiểu Ly kéo Cố Yên dạo.

      "Tiểu Ly..." Cố Yên giằng lấy ly rượu trong tay ta: "Đừng uống nhiều như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Mắt Tiểu Ly nhòe : "Trần Ngộ Bạch là thằng đểu!" ta nghẹn ngào , rồi với lấy chai rượu rót vào ly. "Cố Yên, mình chẳng cần ta nữa đâu!"

      Cố Yên cười nhạt: "Cậu quyết được sao?" Xảo quyệt như Trần Ngộ Bạch, đến mười cái dây như Tiểu Ly cũng thể trói được ta.

      "Đến cậu mà cũng như vậy...." Tiểu Ly sụt sịt, đau khổ muốn chết, ràng là ta sai, nhưng sao lại được, chỉ làm ầm lên tí thôi giận thèm chuyện. Trần Ngộ Bạch luôn tìm cách khiến Tiểu Ly cảm thấy như mình vô cớ kiếm chuyện.

      Trời dần tối, người đến quán mỗi lúc đông, Cố Yên mải bắt chuyện với mấy người đàn ông trong quán, ngoảnh lại thấy Tiểu Ly đâu.

      Cố Yên lo lắng bởi Tiểu Ly uống khá nhiều, giờ lại lang thang mình nên yên tâm.

      Vội đảo mắt tìm kiếm ở mọi ngóc ngách, thấy đâu, lại lên lầu tìm từng phòng.

      Cuối cùng cũng thấy Tiểu Ly say khướt, quần áo xộc xệch, bị hai tên thanh niên đè xuống sofa sờ mó.

      Cố Yên vừa lao tới vừa nhanh tay bấm ngay số máy liên lạc gần đây nhất. Tới nơi, đẩy đám người ra, ôm lấy Tiểu Ly bảo vệ. Lúc này, có tới hàng chục tên say rượu vây lấy như muốn ăn tươi nuốt sống hai .

      "Đừng có lại gần! Các người làm gì vậy?" Cố Yên nghiêm mặt hỏi.

      "Ha ha, mày còn hỏi bọn tao muốn làm gì hả?" Vừa , vừa đưa tay lên sờ ngực Cố Yên. "Bọn tao thèm con nai như mày đây! em đâu, xơi tái nó !"

      "Cút !" Cố Yên lấy hết sức đá cho cái, miệng hét to, thừa lúc bọn kia chú ý, ghé sát vào chiếc itiện thoại trong túi xách. "Đây là WADY, bọn mày đừng có làm bậy! Hôm nay ai dám động đến tao, xong chuyện liền giết tao bịt miệng, nếu có người tới chôn sống lũ chúng mày! Chắc chúng mày chưa muốn chết đâu nhỉ?

      Đây, có chút tiền với mấy cái thẻ, mật khẩu đều là 413251,chúng mày hãy cầm lấy rồi chỗ khác chơi, tao truy cứu nữa, việc này coi như xong'

      Tất cả bọn chúng quay ra nhìn nhau, ai nấy đều mặt mày sửng sốt, nghe giọng này, chắc lai lịch cũng phải vừa.

      Tên Kim Mao vừa mới sờ ngực , tay vẫn còn chút khoái cảm, giờ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn từ cổ xuống khe ngực, chỗ bị đá vẫn còn đau, máu điên nổi lên cùng máu dê, ta giật phăng chiếc túi, kéo Cố Yên lên ghế xé toạc quần áo của .

      "Ông mày cần tiền, cần người!" Giọng cười hằn học kèm theo những động tác mướt mát cơ thể Cố Yên.

      Những tên khác thấy tình hình thuận lợi, cũng gào lên phụ họa, mấy tên trợ giúp Kim Mao chinh phục Cố Yên giẫy giụa, đám còn lại quay ra giở trò với Tiểu Ly.




    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3


      Lý Nham nắm tóc Kim Mao, nắm đấm bay thẳng vào mặt khiến ngã dúi dụi, đồng thời ném cho cái nhìn khinh miệt của giới thượng lưu... Giết gà cần dùng tới dao mổ trâu, thực ra bọn tiểu tử này biết, suýt chút nữa chúng làm hại thiên kim tiểu thư!

      Từ khi sinh ra đến giờ, Lý Nham chưa từng chứng kiến thần sắc của Phương Diệc Thành khi nhận được điện thoại của Cố Yên, đó là vẻ mặt choáng váng, hoảng loạn và cả mừng rỡ.

      " có sao ?" Lý Nham cởi áo khoác choàng lên người Cố Yên, rồi giọng hỏi.

      Cố Yên cắn môi ngồi dậy, “ừ” tiếng.

      Hai người còn khó xử, biết cửa phòng bật mở.



      Lương Phi Phàm dẫn bọn Dung Nham xuất . chẳng thèm nhìn ai, cởi ngay áo khoác, quàng lên người Cố Yên, rồi bế ra khỏi đám đông.

      Ánh mắt Kỷ Nam đổ dồn về phía Lý Nham. Lý Nham cũng nhìn lại , rồi lại nhìn Dung Nham đứng bên cạnh,ánh mắt khó hiểu.

      Khi bước chân ra cửa, Phi Phàm quên quẳng chiếc áo khoác của Lý Nham cho Kỷ Nam, rồi lạnh mặt với Dung Nham: "Thu xếp việc còn lại ở đây cho ."

      Dung Nham gật đầu tỏ vẻ hiểu ý đại ca, biết đại ca muốn đích thân xử lý vì muốn chạm mặt người của Cố Yên.

      Trần Ngộ Bạch cũng vội ôm lấy Tiểu Ly lúc này bất tỉnh nhân , mặt mày xanh nhợt, và cũng làm những động tác tương tự như Lương Phi Phàm, sau đó bế Tiểu Ly rời .

      Chủ quán bar là người đàn ông trung niên béo tốt, trán ướt sũng mồ hôi, khom lưng cúi chào Lương Phi Phàm và Trần Ngộ Bạch. Tên Hoàng Mao sợ quá chạy lại ôm chân lão ta van xin "Ông chủ..."

      "Chủ cái đầu mày!" Lão ta vội đá ra như để tránh liên lụy tới mình. Mẹ kiếp! Bọn đàn em có mắt như mù yên lành lại rước họa lớn về cho lão, mà cũng may, nhờ thế nên lão mới được tận mắt nhìn thấy cả sáu vị phật gia xuất .

      Tên Hoàng Mao vẫn xán tới cầu xin ông chủ tha thứ, nhưng bị cái ghế trong tay Kỷ Nam phang mạnh xuống, khiến ngã sập xuống sàn. Lý Nham định xông đến ngăn cản bị Dung Nham ngăn lại: "Đội trưởng Lý có thể về được rồi, việc ở đây có chúng tôi lo."

      Lý Nham im lặng lát, rồi ra hiệu thu quân về.

      Tần Tống và Lý Vi Nhiên thấy Kỷ thiếu gia nổi cơn tam bành cũng ngứa ngáy chân tay.

      Lý Vi Nhiên nhìn theo bóng Lý Nham rồi huých huých Tần Tống: "Tiểu Lục, gặp lại kẻ thù, chắc cũng ngứa mắt lắm rồi phải ? Cái tên họ Lý kia năm đó nợ chú ít nhỉ?"

      'Tần Tống và Lý Vi Nhiên là hai em họ, ông nội của họ là bạn chiến đấu với ông của Lý Nham, nên từ đám trẻ cùng nhau chơi đùa trong cái sân rộng, Tần Tống và Lý Vi Nhiên hơn Lý Nham, nên thường bị Lý Nham bắt nạt.

      "Hừm, bọn chúng ra tay chút nào, đánh em sấp ngửa, lại còn bị gãy hai cái xương sườn."

      " kém quái" Lý Vi Nhiên chế giễu.

      "Hừm, bị đánh cho gãy mũi mới gọi là kém đây!" Tần Tống phản bác.

      "Cũng vì chắn cho chú khỏi bị ăn đòn nên mới thê thảm như vậy đó!" Lý Vi Nhiên cũng lại.

      "Ai! năm, thôi sao còn động chân động tay với em thế?"

      " đánh cho chừa cái thói vong ơn bội nghĩa kia , sáng ra trêu ngươi ... Ái chà, còn cả gan đánh lại cả đấy!"

      "Em đùa mà, em đùa mà…'

      Xe chạy rất êm.Cố Yên như chú mèo con cuộn mình trong lòng Lương Phi Phàm, cảm nhận được tim đập rất nhanh.

      biết rất giận, nhưng im lặng của lại khiến khó mở miệng lời xin lỗi.

      Hai người im lặng suốt quãng đường về.

      Về đến nhà, Lương Phi Phàm dìu Cố Yên lên lầu, nằm xuống giường.

      quay lưng , lát sau mang đến ly sữa nóng, đặt vào tay Cố Yên, : "Uống rồi nghỉ !"

      "Phi Phàm..' Thấy sắp quay lưng , Cố Yên vội níu tay lại.

      Lương Phi Phàm còn rất giận, nhưng thấy bộ dạng đáng thương nép bên chiếc gối, khuôn mặt bé xị ra tội nghiệp, lòng lại dịu xuống. ngồi xuống bên giường, sắc mặt vẫn lạnh băng.

      "Em sai rồi, em nên đuổi bọn A Hổ . Em xin lỗi" Cố Yên giọng .

      A Hổ là vệ sĩ được Phi Phàm sai tới bảo vệ Cố Yên. Hôm nay, Cố Yên dự định ở bên cạnh Tiểu Ly, nhưng sợ có mặt của ta làm mất vui, nên tìm lý do đuổi ta về.

      sao, em ngủ !" Lương Phi Phàm kìm nén cảm xúa. ố Yên tưởng như chỉ giận có mỗi chuyện này?!

      "Em... em muốn tắm, mồ hôi ra nhiều, người dính lắm” Cố Yên thở phào hơi.

      Lương Phi Phàm lại cảm thấy... ta – muốn - giết – người

      Tắm xong, thấy vẫn ngồi giường, ' Yên hơi ngạc nhiên, sắc mặt dường như còn tệ hơn lúc nãy.

      dám hỏi, lặng lẽ trèo lên giường. Trải qua ngày mệt mỏi, sợ hãi, vừa nằm xuống ngủ ngon lành. Lương Phi Phàm vẫn ngồi đó, nhìn ngủ, nỗi hận trong lòng lại như dâng lên.

      Quen mười năm nay, biết rất tính cách của , luôn là yếu đuối và cần được che chở, nhưng ở bên bảy năm rồi mà vẫn vô tư, ngây thơ như thế trong lòng hiểu hơn ai hết, muốn lớn lên, muốn sống mãi ở cái tuổi mười bảy năm nào!

      Cố Yên, rốt cuộc phải qua bao nhiêu cái bảy năm nữa, người đầu tiên em nghĩ tói khi gặp khó khăn mới là đây?



      Lý Nham về tới trụ sở cũng quá nửa đêm.

      Ánh trăng soi nửa khuôn mặt của người đàn ông đứng trước cửa. Trầm tư hồi lâu, đúng lúc Lý Nham định quay người đó đột nhiên lên tiếng: " ấy đâu rồi?"

      "Lương Phi Phàm đưa ấy rồi.' Lẽ nào lại đưa ấy về đây? Nếu có về đây, liệu ta có dám gặp ?

      Phương Diệc Thành chớp chớp mắt, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

      Lý Nham nhìn động tác của ta rồi thầm thở dài. Chiếc điện thoại cũ kia chẳng phải là chiếc ta vẫn dùng bao năm nay sao? Theo phán đoán của Lý Nham, trong đó chi lưu duy nhất số điện thoại.

      Suốt mấy tiếng ngồi họp, Phương Diệc Thành ngồi cạnh Lý Nham. Chiếc điện thoại trong túi kêu lên, ta vội vàng đến mức làm đổ ly nước, chạy vụt ra ngoài, làm đổ chiếc ghế, đâu còn chút uy nghiêm, vững vàng như núi nữa...

      Sức ảnh hưởng của Cố Yên đúng là... đáng sợ.

      Điện thoại trong tay Phương Diệc Thành lại reo lên, Lý Nham vội ra ngoài.

      Cố kìm nén cảm xúc, ấn phím nghe, là giọng nam trầm ấm: "Cảm ơn!"

      " có gì!"

      Hai câu đối thoại ngắn của hai người đàn ông phẫn nộ như nhau.

      Lương Phi Phàm nhàng để điện thoại vào chỗ cũ. Cố Yên say giấc, để lộ cánh tay trắng nõn mấy vết bầm tím.

      nhàng vuốt ve làn da của Cố Yên. Làn da của thực rất mỏng, chỉ cần hơi quá đà trong lúc ân ái là có thể làm thâm tím đến mấy ngày hôm sau. Khi mùa hè đến, thể mặc áo ngắn tay ra ngoài, liền giận , lại dỗ dành với lời hứa lần sau nhàng hơn, nhưng chỉ được vài lần, lại ngăn nổi ham muốn của mình.

      Năm đó, lần đầu tiên hai người gặp mặt, biết, là liều độc dược mà cả cuộc đời này thể nào tìm được thuốc giải.

      Nãm đó, Cố Yên mười bảy tuổi. thường mặc chiếc vấy trắng tinh khôi, tóc đen dài ngang lưng, hàm răng trắng với đôi mắt đen láy, đứng ở cầu thang làm chắn lối của .

      Có lẽ cả đời này Lương Phi Phàm cũng thể nào quên được buổi chiều năm ấy, buổi chiều đầu hạ với ánh nắng chan hòa khắp nơi. đứng khựng lại trước thân hình cao lớn của lối cầu thang, rồi dựa vào tường, hơi nghếch đầu nhìn . Lúc đó, chỉ muốn cắn vào đôi môi ửng đỏ hé ra như thách thức kia.

      Nhưng vào thời điểm ấy, bên cạnh lại có chàng tên Phương Diệc Thành kia, người mà đến bây giờ vẫn giữ trọn trái tìm .

      Trong đêm mưa tầm tã, quỳ gối trước cửa Cố gia. mừng như điên dại vì có cơ hội chiếm được cảm tình của , quản mưa gió mà ôm , che mưa cho suốt tiếng, nếu như có Dung Nham nhắc nhở, e rằng đêm đó ôm cho tới sáng.

      Lương Phi Phàm chìm trong hồi ức, cứ thế, ngồi nhìn cho tới khi trời tờ mờ sáng. Bàn tay bé bỗng động đậy, Cố Yên tỉnh giấc, co người lại khi thấy Lương Phi Phàm nhìn mình say đắm, híp mắt lại, hỏi: " nghĩ gì mà nhìn em chằm chằm thế?"

      Lương Phi Phàm nhìn ' Yên rất lâu, cuốì cùng cũng hạ quyết tâm: "Cố Yên, chúng ta cần chuyện."


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4


      Bảy năm nay, phải muốn chuyện thẳng thắn với , nhưng cứ nghĩ tới việc khơi lại chuyện cũ làm đau khổ, lại do dự. Bởi biết hơn ai hết, Cố Yên rất hối hận.

      Giờ Phương Diệc Thành lại xuất , chi cần nhìn vào những phản ứng gần đây của là có thể biết được vẫn chưa thể nào quên được quãng thời gian tươi đẹp giữa hai người họ. đau khổ lần bằng Lương Phi Phàm đau đời, tuy muốn gợi lại vết thương lòng của , nhưng ngày hôm nay, muốn lần cho ràng.

      "Vâng." Cố Yên cười hi hi nhìn , dường như có ý muốn đứng dậy.

      nhíu mày, lát sau mới : " muốn chuyện giữa hai chúng ta, về quá khứ, tại và cả tương lai. có những suy nghĩ muốn với em, và cũng muốn nghe em những điều lòng em nghĩ. Giờ em dậy rửa mặt , đợi em ở phòng đọc nhé!"

      "Nhưng em vẫn buồn ngủ lắm!" Cố Yên cuộn tròn người trong chiếc chăn rồi nhắm mắt lại, có hứng thú với những gì gọi là "quá khứ, tại và tương lai" mà vừa đề cập tới.

      "Em ngủ nhiều lắm rồi đây, cũng phải dậy ăn chút gì chứ! Mình vừa ăn vừa chuyện, được ?"

      "!" thẳng thắn từ chổi.

      Lương Phi Phàm tỏ vẻ chán nản, ngày thường làm gì, vì quen được chiều chuộng, nhưng bây giờ, lẽ nào nhận ra ôm bồ tức giận sao? thờ ơ của như trêu ngươi , rốt cuộc trong lòng , có vị trí thế nào?

      " lại lần nữa, dậy ngay" Giọng lạnh đến độ.

      Cố Yên hoảng hốt vén chăn, thò đầu ra nhìn gương mặt nóng bừng bừng vì giận dữ của . Sao lại có người đàn ông như thế chứ? Có gì vui cứ thẳng ra, đằng này mặt lại hằm hằm dọa người. Người ta ngủ làm phiền khiến toàn thân ê ẩm, xong việc, tinh thần sảng khoái rồi lại cầu " chuyện". Giờ lại làm ra vẻ như muốn ăn thịt người ta. giận dỗi trùm chăn kín đầu, rồi bắt chước giọng điệu của : "Em lại lần nữa, em dậy."

      Cố Yên biết bao giờ dùng vũ lực với mình, đây cũng phải lần đầu tiên làm tức điên. Trước đây, mỗi khi tức giận, cùng lắm là đạp cửa mà , lại trùm chăn ngủ tiếp, nhưng hôm nay, sao lại thấy động tĩnh gì?

      Thấy vậy, liền hé chăn, ló đầu ra nhìn thấy đứng trước giường, im lặng nhìn với ánh mắt sắc lạnh. bĩu môi, lại chui vào chăn bỗng nghe : "Phải mất bao lâu nữa... em mới quên được ta?"

      Cố Yên sửng sốt.

      " cho biết, phải mất bao nhiêu cái bảy năm nữa mới là người đầu tiên em nghĩ tới khi gặp khó khăn? đối với em thế nào, em là người nhất. Bảy năm nay, lẽ nào đổi lại được câu của em?"

      Huyệt hai bên thái dương đập mạnh, tim như muôn nhảy ra ngoài, hóa ra số mà gọi là của Phương Diệc Thành, thảo nào, người đầu tiên có mặt lại là Lý Nham, thảo nào, sắc mặt lại khó coi đến vậy... Bỗng cảm thấy trong lòng dâng trào nỗi buồn khó tả.

      "Em gọi nhầm số rồi." Cố Yên cố gắng giải thích, nhưng chẳng ích gì. "Tình huống lúc đó rất gấp... Hôm trước ta có gọi cho em... nên số liên lạc trong điện thoại đầu tiên là của ta..."

      "Hôm đó hỏi, em lại bảo em liên lạc với ta- Cố Yên, em lừa ." Giọng Lương Phi Phàm đầy đau khổ.

      Cố Yên cắn môi: "Phi Phàm, em biết rất tốt với em." Vừa , vừa co người lại.

      Lương Phi Phàm cười nhạt, tốt với em sao? Tốt cũng có ích gì, khi mà dâng hiến cả trái tim và cuộc đời nhưng chỉ đổi lại được thờ ơ của em mà thôi!

      Cố Yên day dứt, im lặng trong đau khổ.

      Lương Phi Phàm cố kìm nén cơn tức giận, bước nhanh ra ngoài, bởi nếu còn nán lại tìm câu trả lời, kìm được mà làm tổn thương .

      Nghe tiếng đóng cửa cái "rầm", Cố Yên gục đầu vào đống chăn, khóc nức nở.

      Phải bao lâu nữa, em mới quên được ?

      Nhớ lại năm đó, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Khi bà đột ngột qua đời, cũng là lúc người cha đột ngột xuất . Mùa hè năm đó, từng trải qua những thời khắc buồn vui nhất của cuộc đời. Chàng thanh niên cao to với nước da rám nắng xuất sau lưng cha, lặng lẽ xách chiếc va li từ tay , bàn tay ấm áp và tràn trề sức mạnh, ấy nở nụ cười, khuôn mặt như tỏa nắng. Thời khắc đó làm xua cái nắng oi ả của mùa hè, xung quanh bỗng trở nên yên ắng...

      bao năm trôi qua mà tại sao mỗi khi nhớ lại, quá khứ lại về ràng đến thế? Trái tim Cố Yên như băng giá, cứ ngỡ rằng từng ấy năm cũng đủ để quên , nhưng thực ra, làm sao có thể quên được?

      Lương Phi Phàm phóng xe như bay tới khách sạn "Phi".

      Ông chủ quán tỏ ra rất ngạc nhiên khi còn sớm thế này mà ông chủ lớn xuất , hon nữa lại cầu ông ta tìm cho "hợp khẩu vị", ngày thường đến mấy tiếp rượu ngồi cạnh thôi mà cũng cho, hôm nay biết xảy ra chuyện động trời gì đây? "Hợp khẩu vị" ư? Chắc chắn phải giống Cố tiểu thư đây mà!

      Lương Phi Phàm ngồi tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn thấy có hình dáng hơi giống với mà chỉ mới lúc nãy thôi, trong cơn tức giận chỉ muốn bóp chết. Khác ở chỗ này tên là Tiểu Ngôn.

      Tay Lương Phi Phàm nắm chặt vào thành ghế môi bặm lại, bộ dạng như muốn ăn thịt người, khiến run lên vì sợ hãi.

      Đây phải lần đầu ta nhìn thấy ông chủ lớn, ngày thường Lương Phi Phàm thần thái oai phong, tuy hơi lạnh lùng nhưng cũng mang sắc mặt muốn ăn thịt người như thế này.

      Tuổi đời còn , mới được vài phút, bông òa khóc.

      Bầu khí im lặng trong phòng bị phá vỡ, nỗi hận trong lòng như vơi vài phần. Rốt cuộc phải ấy, làm cái quái gì thế này?

      "Im !" Lương Phi Phàm lạnh lùng buông hai chữ. Trải qua đêm dài ngủ, mệt mỏi, đưa tay lên day day hai huyệt thái dương, rồi đứng lên ra phía cửa sổ.

      Tiểu Ngôn tuy mới mười bảy tuổi, cái tuổi trăng tròn đẹp như mộng ấy lại trải qua thời gian dài huấn luyện, với từng trải, ta kìm nén nỗi sợ hãi, gạt dòng nước mắt, Mới lại gần ông chủ lớn, xoa xoa lên hai bên thái dương.

      Lương Phi Phàm nhíu mày, khua tay tỏ ý hãy thôi .

      sững lại, lùi ra sau mấy bước. Trong phòng, bầu khí im lặng lại ùa về.

      Trải qua đêm ngủ, tâm trạng lại vui, Lương Phi Phàm chỉ muốn được yên tĩnh mình. Khẽ nhắm đôi mắt, như thiếp , nào ngờ được vài giây, bỗng từ sau lưng, bàn tay mát lạnh vuốt ve cơ thể. hiểu từ lúc nào, Tiểu Ngôn trút bỏ bộ quần áo mặc người, làn da mềm mại của ta cọ xát vào , bàn tay bé khéo léo luồn ra phía trước, cởi bỏ chiếc thắt lưng, đồng thời làm những động tác massage cho phần nhạy cảm nhất cơ thể , khiến chẳng mấy chốc, cảm giác khoái cảm trong dâng cao đến tột cùng.

      Thân thể Lương Phi Phàm co cứng như tê dại khiến trẻ tưởng đón nhận mình, chỉ đến khi những động tác của trở nên mạnh bạo hơn, mới khẽ kêu lên: Buông ra!"

      sững người, dám tiếp tục.

      Lương Phi Phàm đẩy Tiểu Ngôn ra khỏi lòng mình, tay với lấy tờ giấy ăn khẽ lau, thầm nghĩ, lần này mình phải biểu dương đám đàn em huấn luyện ra bé có ngón nghề chuyên nghiệp như thế này. Vốn là người từng trải, thể công nhận, kỹ thuật của điêu luyện, mới thế thôi làm người ta điên đảo.

      Chỉ tiếc điều... ta phải Cố Yên. Nếu phải dù có điêu luyện đến mấy, cũng chẳng cần.

      trẻ run rẩy trong lúc Lương Phi Phàm chỉnh lại y phục: "Ông chủ Lương…'

      " liên quan tới , phải sợ." lạnh nhạt .

      Tiểu Ngôn buồn bã khi ông chủ những từ chối mà còn dùng thái độ lạnh băng đáp trả nhiệt tình của , nước mắt lại tuôn trào gương mặt xinh xắn.

      Tần Tống tức tốc đạp cửa chạy vào, đập vào mắt ta cảnh mảnh vải người khóc rưng rức, cùng với bộ mặt no đủ nhưng vẫn chau mày khó chịu của người đàn ông.

      "Chuyện gì?" Lương Phi Phàm hất hàm hỏi.

      Tần Tống nheo mày nhìn , vẫn sao cả, may quá...

      Giọng điệu ta cũng bớt: "Cố gia sai người đến đưa tiểu thư rồi!"

      "Biết rồi!"

      "Nghe .. Cố lão gia đích thân hạ chỉ. Cố Minh Châu công tác nên biết chuyện… "

      “Mẹ kiếp!Sao sớm?"

      Sắc mặt Lương Phi Phàm sầm lại, đứng phắt dậy phi nhanh ra ngoài.

      Tần Tống đến bên dỗ dành Tiểu Ngôn: "Ninh Tiểu Ngôn đừng khóc nữa mà!" ta nghe Tiểu Ngôn bị điều đấn phục vụ đại ca, liền vội vàng chạy tới ứng cứu, ta đến phải để nhìn thấy ta khóc! Tiểu Ngôn vừa xấu hổ vừa tức giận, ôm lấy Tần Tống khóc như mưa…...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :