1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nỗi nhớ khắc sâu - Hữu Phỉ Hoàn Tử (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Nỗi nhớ khắc sâu
      [​IMG]

      Tác giả: Hữu Phỉ Hoàn Tử

      Edit: La Na
      Bìa: Minh
      Nguồn edit; Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com.

      Giới thiệu:

      văn án bản cẩu huyết: đoạn say rượu phong nhã làm dây dưa ra đoạn dài tình đơn phương thầm mến dài hơn mười năm, người đàn ông lớn tuổi chưa lập gia đình từng bước từng bước hướng dẫn cho nữ thần ngày xưa tự động nhảy vào phần mộ hôn nhân.

      Giới thiệu bản đau khổ: Tạ thầy thuốc bị làm nô dịch trong hôn nhân.

      Giới thiệu bản đứng đắn: Lần này gặp lại, với là lơ đãng, nhưng với lại là đất rung núi chuyển, giờ phút này Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, dùng quan tâm làm vận mệnh, vì muốn lại để lỡ mất, sao dám tuân.

      Dạo quanh mười năm, chúng ta trở thành người thích hợp nhất để ở bên nhau.

      Nhắc nhở để nhảy hố:

      1. Song xử, 1v1, HE.

      2. Ấm áp ngược, kết hôn rồi chuyện đương sinh bảo bối ~~

      Nội dung: Đô thị tình duyên, bản tình ca nhất kiến chung tình và hôn nhân.

      Tìm tòi mấu chốt: Nhân vật chính: Trần Thực, Tạ Cảnh Thâm┃ phối hợp diễn: Tiết An An ┃ cái khác: Chưa kết hôn mà có con​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 28/3/16
      langthangkt, ngocthach, windlove_969313 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chỉ cần ngược là mừng rồi ヾ(@^▽^@)ノ
      ta đào sẵn hố để đợi đất lấp :3 :3 :3

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ chapter 1

      Edit: La Na

      Từ chức ở thành phố H gần ba tháng, đối bạn học cũ Tạ Cảnh Thâm, tình cảm của Trần Yên Thực trải qua ba giai đoạn, từ khi vừa mới bắt đầu xem là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt, sau này cũng từ từ biến thành bạn bè bình thường tự do chung đụng, cho đến bây giờ, lòng tràn đầy xấu hổ, muốn lại gặp nữa.

      Cho nên nửa tháng này luôn trốn ở nhà, hoạt động ngoài trời duy nhất của là thức dậy theo chạy theo cha mình trong khu vực chạy bộ, vì tránh tình cờ gặp nhau.

      Nhưng mà ngờ vất vả mới hẹn người bạn ra ngoài ăn bữa cơm, lại đụng phải người kia.

      Trần Yên Thực rơi lệ đầy mặt, ông trời ông thực là chơi tôi chơi tôi vẫn là chơi tôi ~

      Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác màu đen, càng lộ ra dáng người cao ngất, theo sau đám người ra, cùng song song với còn có .

      lơ đãng nhìn bóng dáng cầm tờ báo cực lực che vẻ mặt thô tục của bản thân , thực ra cảm thấy từ thô tục này thích hợp, tuy rằng hành vi này thô tục, nhưng kì lạ là vóc người duyên dáng.

      Bữa cơm này cảm thấy rất bất đắc dĩ, vốn quyết tâm làm mỹ nam yên lặng, nhưng mà bé bên cạnh quá họat bát gây trở ngại cho ngừng, thể năm lần bảy lượt mở miệng.

      Nhưng mà vừa nãy có bao nhiêu bài xích bữa cơm đón gió tẩy trần này, giờ phút này còn cảm tạ nó nhiều hơn thế nữa.

      Lên tiếng chào hỏi hỏi các trưởng bối xong, mới tới chỗ người kia, chắc chắn người nào đó cho vào sổ đen, mỗi lần gọi điện thoại đều tắt máy, gần đây cũng bận, nhưng ngờ, còn chưa có tới cửa bắt người, người nọ tự dâng bản thân lên.

      thảm, tiếng bước chân dường như đến mức nghe thấy, Trần Yên Thực giơ tờ báo nghiêm nghiêm cẩn cẩn che tầm mắt của mình, cho nên khi tờ báo bị người ta đoạt mất, hoàn toàn phản ứng kịp, theo bản năng muốn giật lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt cười như cười của Tạ Cảnh Thâm.

      bị phát , Trần Yên Thực dứt khoát thoải mái đứng lên, tỏ vẻ bản thân nổi giận, trực tiếp vòng qua bỏ , thực tế là vừa nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm thể tránh khỏi cảm giác khó chịu. Nào biết lại bị Tạ Cảnh Thâm bắt lấy cổ tay, Trần Yên Thực trừng , Tạ Cảnh Thâm thoải mái nhìn lại, kéo tới chỗ vừa nãy. Hơn tháng gặp, sao lại trở nên bá đạo như thế?

      Trần Yên Thực thoát ra được, mắt thấy sắp tới trước mặt mấy người nọ rồi, Trần Yên Thực nóng nảy, vươn tay cấu véo , nhưng cách lớp áo khoác dày dạy, Tạ Cảnh Thâm cảm giác được gì.

      Càng ngày càng gần, Trần Yên Thực đành phải nhận mệnh, trước mặt trưởng bối luôn là dịu ngoan, cho nên bây giờ đành ngoan ngoãn chào hỏi: "Hi."

      Nào ngờ sắc mặt mấy người đối diện đều rất ổn, tình hình này, Trần Yên Thực nguyên nhân, đành phải ngoan ngoãn câm miệng.

      Chỉ có khóe miệng Tạ Cảnh Thâm hàm chứa ý cười, trước mặt trưởng bối kiêu ngạo siểm nịnh, phong độ lỗi lạc: "Ba, mẹ, chú Thẩm, thím Trầm, đây là bạn con, mấy ngày nay ấy giận con, ngờ vừa khéo gặp nhau ở đây, nên con đưa ấy đến để làm quen với mọi người."

      Trần Yên Thực trợn mắt há mồm, lần này chơi lớn quá ha, sắc mặt bình tĩnh chút.

      Tạ Cảnh Thâm kéo chút, ôm eo của , quay đầu nhìn : "Gọi ."

      Trần Yên Thực rất muốn phản bác, nào ngờ Tạ Cảnh Thâm nhéo eo cái, thế là trực tiếp thốt ra: "Bác trai, bác ."

      Giờ phút này Trần Yên Thực rất muốn cắn lưỡi tự sát.

      Tạ Cảnh Thâm ngược lại lại ôn nhu tiếp tục giới thiệu: "Đây là Thẩm Kha, là con của chú Thẩm và thím Trầm."

      Trần Yên Thực tự giác chào hỏi: "Xin chào."

      Sắc mặt của đối phương cũng được đẹp mắt lắm, nhưng vì lễ phép nên vẫn giật giật khóe miệng, trả lời lại câu: "Xin chào."

      Đột nhiên Tạ Cảnh Thâm tăng thêm lực tay, Trần Yên Thực đau đến mức khom người xuống, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi.

      Mẹ nó, đúng là đời trước thiếu nợ tên súc sinh này mà, trong lòng Trần Yên Thực mắng mấy lời thô tục đến vài lần.

      Nhưng bên này hai mắt đẫm lệ mông lung, Tạ Cảnh Thâm bên kia hốt hoảng, vội vàng hỏi bị sao thế, đợi Trần Yên Thực trả lời ôm Trần Yên Thực lên, dưới tình thế cấp bách hai tay Trần Yên Thực câu lên cổ , nghe chào mấy vị trưởng bối: "Ngại quá, hình như ấy được thoải mái, con đưa ấy bệnh viện, ba người về trước nhé."

      Dứt lời bước chân vội vàng ôm rời khỏi nhà hàng.

      Chỉ còn lại ba Tạ mẹ Tạ hai mặt nhìn nhau, họ thể hạ mặt mình xuống xin lỗi vợ chồng Thẩm gia.

      Trần Yên Thực mặt là đau, mặt là giận, rất muốn kéo mặt Tạ Cảnh Thâm xuống, xem da mặt dày bao nhiêu.

      mặc nhiều lắm, nên dáng người bị phác họa thấy , Tạ Cảnh Thâm nhìn ngực phập phồng vì giận, trong mắt còn có nước mắt mờ mịt, thực giống như bị làm... Khụ khụ, cảm thấy bây giờ nên đứng đắn lại chút.

      Trần Yên Thực nhìn chằm chằm, theo ánh mắt của di chuyển đến ngực bản thân, nhất thời càng giận ra lời.

      Tạ Cảnh Thâm trực tiếp ôm vào bãi đỗ xe, nhét vào trong xe, Trần Yên Thực giãy dụa muốn ra ngoài, nhưng bị cài dây an toàn trước.

      Tạ Cảnh Thâm lên xe, chuyện đầu tiên làm đó là khóa kéo cửa, tiếp theo mở điều hòa, mở đèn lên, xoay người qua muốn cởi áo khoác cho Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngờ người này lại cầm thú đến mức này, vừa muốn la to, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Tạ Cảnh Thâm lập tức ngậm miệng lại.

      "Để nhìn eo em xem."

      Trần Yên Thực cực lực che lại: " cần đâu."

      đảm bảo là bị bầm xanh rồi, người này xuống tay biết nặng , tốt xấu gì cũng là con mà.

      Tạ Cảnh Thâm muốn tách tay ra, càng cảm thấy ủy khuất, hôm nay bị người này ăn hiếp nhiều lần rồi, nghĩ như vậy, càng chống đối Tạ Cảnh Thâm mạnh mẽ hơn.

      Dường như Tạ Cảnh Thâm cũng nhìn ra suy nghĩ của , ràng chỉ cần sử dụng chút lực, là đàn ông, sức tay lớn, Trần Yên Thực thể chống cự lại.

      Vừa khéo Tiết An An gọi điện thoại tới, tranh thủ lúc nghe điện thoại, Tạ Cảnh Thâm cởi áo khoác của , quả thực sắp khóc thành tiếng, nhưng vẫn cố để lộ khác thường.

      Tiết An An đến nơi mà thấy ai: "Cậu đâu rồi?"

      Trần Yên Thực biết nên trả lời sao cho thuyết phục, Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu liếc nhìn cái, Trần Yên Thực tức giận trả lời: "Bị chó cắn."

      "Cái gì? Cậu đùa à?"

      Tạ Cảnh Thâm dứt khoát dừng động tác ở tay lại, chớp mắt nhìn chằm chằm. Trần Yên Thực nghĩ bữa cơm này có lẽ
      Tạ Cảnh Thâm dứt khoát dừng động tác ở tay lại, chớp mắt nhìn chằm chằm. Trần Yên Thực nghĩ bữa cơm này có lẽ là ăn được, vừa lúc cũng muốn ràng với Tạ Cảnh Thâm.

      có việc gì, vì có chút thoải mái, nên mình về, hẹn cậu ngày khác ha.”

      “Thực có việc gì chứ?Mình thấy mình nên đưa cậu về nhà xem sao.”

      có việc gì đâu, cần.”

      Trần Thực còn chưa xong, điện thoại bị Tạ Cảnh Thâm lấy : “Là mình, Tạ Cảnh Thâm, vừa nãy mới đụng ấy, ấy có chút thoải mái, mình tính thuyết phục cổ đến bệnh viện… Ừm, có gì đáng ngại, uống thuốc ổn thôi… Yên tâm, cậu cần đến, lúc đó mình đưa ấy về nhà… phiền… Gặp sau.”

      Tạ Cảnh Thâm cúp điện thoại, vẫn quên chuyện trước cuộc điện thoại, Trần Yên Thực vốn tức giận với hành vi của , nhưng thấy từ từ bỏ điện thoại vào túi, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.

      Quả nhiên cảm giác của là chính xác, Tạ Cảnh Thâm bắt chéo hai tay của ra sau lưng, tay kia cởi áo khoác vừa được cài lại của .

      Tay của Tạ Cảnh Thâm rất ấm áp, nhàng xốc áo người lên, lưng Trần Yên Thực có mảng xanh rất to, quả thực phải khiến Tạ Cảnh Thâm hít hơi, cúi đầu, hơi thở phà lên lưng Trần Yên Thực, tay xoa xoa: “Đau ?”

      Trần Yên Thực rất sợ ngứa, bản năng trốn, nhưng mà cả người bị Tả Cảnh Thâm giam cầm trong ngưc, muốn trốn cũng trốn được.

      Nghe theo câu hỏi của Tạ Cảnh Thâm, cục tức trong lòng rốt cuộc cũng xuất ra được: “ xem có đau ?”

      thẳng người lên, chân thành tha thiết xin lỗi: “Thực xin lỗi, khống chế lực tốt.”

      Trần Yên Thực đẩy ra: “Ngồi , đừng động tay động chân.”

      Tạ Cảnh Thâm thấy thế này ổn, ngoan ngoãn nghe lời ngồi lại.

      Trần Yên Thực bắt đầu kể lể: “ có biết vừa ? Vì sao lại muốn gạt ba mẹ chứ?Tôi với , , có, , chút, quan, hệ!”

      Tạ Cảnh Thâm lạnh lùng giễu cợt: “Tốt xấu gì cũng lên giường rồi, sao lại vứt bỏ sạch như vậy, hả?”

      “Chuyện kia” của Tạ Cảnh Thâm rất có ác ý, mà chuyện đó lại là chuyện Trần Yên Thực muốn đề cập tới nhất: “Say rượu làm loạn thôi mà, làm gì mà tích cực dữ vậy?”

      “Em biết đàn ông đều có cảm tình với xử nữ sao?”

      Đây lại là chỗ rất đau của Trần Yên Thực.

      kỹ , Trần Yên Thực cảm thấy tự bản thân như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng lại quá xem trọng dục vọng, bạn trai đầu tiên của chỉ vì chịu ở chung mà trở mặt chia tay , sau này cũng chưa gặp được người đàn ông nào khiến cam tâm tìn nguyện trao quả ngọt cả.

      Cho nên chuyện với Tạ Cảnh Thâm lần, đối với muốn nhớ lại, khụ khụ, tuy rằng khi tỉnh dậy thấy đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, vẫn thở phào nhõm hơi, ngẫm lại, đối tượng tình đêm là Tạ Cảnh Thâm, dường như có thể khiến người ta chấp nhận, nhưng dù vậy, lần đầu tiên thường là hồ đồ, hoặc là có chút buồn phiền, nhưng kì lạ là bởi vì đối tượng là Tạ Cảnh Thâm, ngược lại khiến cảm thấy chột dạ, cảm thấy bản thân tức giận mà hiểu lý do là gì, cuối cùng đành phát cáu với chính mình. Hơn nữa phát sinh chuyện ấy với bạn thân, khi gặp lại quả thực rất xấu hổ.

      Trần Yên Thực có chút căm tức: “Cho nên ? Bác sĩ Tạ cũng vậy à?”

      “Đúng.”Tạ Cảnh Thâm đến gần , ánh mắt thâm sâu như biển, như muốn hút người ta vào, “Vậy em xem phụ nữ có để ý đến xử nam ?”

      Trần Yên Thực vươn tay ngăn cản : “Cách tôi xa chút.” dám nhìn vào mắt , xoay mặt , bãi đỗ xe mờ tối, cho dù bên trong xe có mở đèn, nhưng cũng sáng lắm, điều đó càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Trần Yên Thực, kích động muốn vuốt ve lên nó.

      Nhưng cũng có hành động gì, với quan hệ tại của bọn họ vẫn chưa thích hợp.

      Tạ Cảnh Thâm càng đến gần, tựa hồ muốn bức Trần Yên Thực đối diện với : “Sao? Em còn chưa có trả lời câu hỏi với .”

      Trần Yên Thực từng trốn chạy người này như lạc đà nam mĩ, sao gặp lại, người này lại trở nên vô sỉ như thế, lại dây dưa vấn đề với ngừng nghỉ, khác hẳn với bộ dáng tuy cười tùy tiện nhưng lịch ôn hòa của lúc trước.

      Trần Yên Thực chịu mở miệng, lấy bất biến ứng vạn biến.

      .”

      Vẫn bỏ qua sao, Trần Yên Thực nhớ lại vấn đề ai hỏi, nghĩ Tạ Cảnh Thâm 28 tuổi, chắc chắn thể là lần đầu tiên, tuy rằng vốn cũng để ý lắm, chỉ cần trong thời gian quen nhau với đối phương quá giới hạn là được, nhưng thời khắc này cũng thể để Tạ Cảnh Thâm đắc ý, vì thế mở miệng: “Đúng vậy, tôi thích xử nam.”

      Hôm nay cuối cùng Tạ Cảnh Thâm cũng nở nụ cười được lần: “ khéo, đúng là đấy đấy.”
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      the loai tham tinh ma con sach thi t nhay ho ngay!!!!The truyen nay bao nhieu chuong z nang?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, chapter2

      Edit: La Na

      Trần Yên Thực cảm thấy thể tin được, quay đầu nhìn , thấy ý cười của ngày càng sâu, giật mình vì bản thân lại bị đùa bỡn, mặt càng đỏ hơn, hừ tiếng, quay đầu thèm chuyện nữa.

      Trong xe yên tĩnh vài giây, cuối cùng vẫn là Trần Yên Thực mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn , muốn tìm lại chút khí thế cho bản thân: "Tạ Cảnh Thâm, hôm nay chúng ta ngồi trong này cho ràng, sau này tôi muốn nhìn thấy nữa."

      Tạ Cảnh Thâm khôi phục lại bộ dáng cao ngạo lạnh lùng trong phút chốc, ha ha tiếng, đảo tay lái.

      Trần Yên Thực muốn cướp tay lái: " muốn mang tôi đâu?."

      Tạ Cảnh Thâm lạnh lùng quát: "Đừng nhúc nhích, em muốn gây ra chuyện phải ?"

      Trần Yên Thực nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng muốn gặp chuyện may, đành ngồi lại chỗ của mình: "Rốt cuộc là đâu?"

      " về nhà ."

      Trần Yên Thực lại muốn đoạt tay lái: " , đưa tôi về nhà, tôi phải về nhà."

      " lưng em bị bầm xanh mảng to, về nhà xử lý chút ."

      Trần Yên Thực: " cần, dù sao từ từ cũng bớt thôi."

      Tạ Cảnh Thâm liếc cái: "Nhưng mà xấu quá, thích."

      ... Mẹ, triệu câu mắng con mẹ nó cũng thể hình dung được tâm tình của Trần Yên Thực giờ phút này, lão tử có là cho mi nhìn sao? Hả???

      Từ sau khi về nước Tạ Cảnh Thâm luôn ở mình, đến nhà, Trần Yên Thực sống chết chịu xuống xe, Tạ Cảnh Thâm dứt khoát ôm lấy , dùng chân đóng cửa xe lại.

      Trần Yên Thực phải là người an phận: "Thả tôi xuống."

      "Thả em xuống cho em trốn à?"

      "Được rồi, tôi , ok?" Dù sao Tạ Cảnh Thâm cũng ăn .

      Tạ Cảnh Thâm đặt xuống, đợi đứng vững nắm chặt lấy tay , Trần Yên Thực chuyển mắt từ từ nhìn bàn tay nắm lấy mình, rồi từ từ chuyển lên mặt Tạ Cảnh Thâm, bắt gặp ánh mắt của , Tạ Cảnh Thâm chút nào cảm thấy hợp, hỏi lại : "Lạnh ?"

      "Tàm tạm."
      Sợi len này rất tốt, Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua "Người đẹp băng giá" Trần Yên Thực, cởi áo khoát ngoài, trực tiếp ôm cả người vào trong ngực, mang theo vào thang máy.

      Trần Yên Thực ngay cả từ chối cũng kịp.

      Mở cửa vào nhà, Tạ Cảnh Thâm lấy đôi dép lê nữ đặt bên chân Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngẩn người: " phải mình sao, sao lại có..." muốn hỏi sao lại có dép lê nữ, nhưng nghĩ lại, hỏi như vậy dường như tốt lắm, giống như rất để ý đến .

      Tạ Cảnh Thâm tỏ ra sóng lớn sợ: "Sau khi em tới lần trước mua."

      Lần trước...

      Cái gọi là lần trước, là lần duy nhất bọn họ lăn với nhau.

      - - -

      Trần Yên Thực nhớ lại hơn hai tháng trước, ngày đó, lần đầu tiên gặp Tạ Cảnh Thâm, lúc đó còn công tác ở thành phố C, sau khi nhận điện thoại của mẹ Trần lập tức trở về thành phố H, hai nơi cách nhau xa, hai giờ đến, Trần Yên Thực xuống xe thẳng đến bệnh viện, cùng ngồi với mẹ Trần bên ngoài phòng mổ chờ tin, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh để làm an lòng mẹ.

      Đến cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra, run rẩy kịch liệt, gian nan lắm mới hỏi bác sĩ được câu: "Ba tôi sao chứ?"

      Bác sĩ mổ chính là Tạ Cảnh Thâm, tháo khẩu trang xuống, liếc thấy giọng đầy sợ hãi của , giọng trầm thấp rất có tác dụng trấn an lòng người, : "Trần Yên Thực, bình tĩnh lại."

      Trong lòng Trần Yên Thực hiểu sao lại thả lỏng chút, rất tò mò vì sao bác sĩ lại biết tên của mình, nhưng giờ phút này có tâm tư quan tâm đến việc này, chỉ nghe Tạ Cảnh Thâm tiếp tục : "Ba cậu sao."

      Trần Yên Thực hoàn toàn yên tâm, chân thành cảm ơn.

      Sau khi Trần Yên Thực tốt nghiệp phải thành phố C công tác, thời gian bên canh ba mẹ lại càng ít, cho nên nếu lúc này ba xảy ra chuyện, có lẽ cả đời này thể tha thứ cho bản thân, con muốn dưỡng mà cha mẹ thể chờ, phải chịu bao nhiêu ân hận, đau đớn.

      Sau khi ba Trần phẫu thuật xong Trần Yên Thực với mẹ Trần thay phiên nhau chăm sóc ông, mãi đến khi ba Trần tỉnh lại, Trần Yên Thực mới có tâm tình nghĩ đến cái khác, lúc này mới hậu tri hậu giác liên hệ người bác sĩ tuấn lãng tĩnh lặng và người thiếu niên luôn mang nụ cười ôn hòa với nhau.

      Sau này lúc Tạ Cảnh Thâm đến từng phòng để kiểm tra, vừa lúc Trần Yên Thực ở bên chăm sóc ba Trần, Tạ Cảnh Thâm kiểm tra sơ lược cho ba Trần phen, thường thường hỏi mấy vấn đề, Trần Yên Thực đứng bên, cẩn thận đánh giá Tạ Cảnh Thâm, người đàn ông này cả người tản ra khí tức “người lạ, chớ lại gần”, nhưng mà bộ dáng chăm chỉ làm việc với sườn mặt lúc quay đầu lại có thể lấy cả mạng người ta, biết trong bệnh viện mấy ý tá nhìn là lúc nào.

      Trần Yên Thực hề chớp mắt nhìn , cảm thán thời gian mài dũa cậu thiếu niên ôn hòa non nớt thành người đàn ông chín chắn góc cạnh.

      Lúc đứng dậy, nhìn lướt qua Trần Yên Thực, ánh mắt tương đối lạnh nhạt, Trần Yên Thực mới hồi phục tinh thần lại, vì bản thân vừa háo sắc mà buồn bực.

      Đưa Tạ Cảnh Thâm ra phòng bệnh, thuận tiện hỏi vài câu về tình hình của ba Trần, biết được còn trở ngại gì nữa.

      Tạ Cảnh Thâm rời khỏi phòng bệnh được vài bước, Trần Yên Thực ngập ngừng khóe miệng, cuối cùng thử thăm dò gọi câu: "Tạ Cảnh Thâm?"

      Tạ Cảnh Thâm dừng bước chân, đưa lưng
      về phía Trần Yên Thực, Trần Yên Thực nhìn thấy vẻ mặt , lúc sau mới quay lại, mặt hề có nụ cười, nhưng cũng lạnh lùng như lúc nãy, cho nên lúc đó quan hệ bọn họ chỉ là tình cờ.

      Nghe ngữ điệu của biết được tâm tình: “Hiếm khi cậu còn nhớ mình.”

      Lời này khiến Trần Yên Thực có chút ngượng ngùng, vội giải thích: “Lúc đó tâm mình chỉ nghĩ đến bệnh tình của ba, nghĩ nhiều, bây giờ mới nhớ tới có thể là cậu, nhưng mà, cậu thay đổi nhiều đó, mình cũng dám xác định.”

      “Là sao?”

      “Um.”

      có lời để đành phải chuyển chủ đều, Trần Yên Thực bị bại trận dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Cảnh Thâm, mở miệng trước: “ rất cảm ơn cậu, thời gian nữa mình mời cậu bữa cơm nhé.”

      Tạ Cảnh Thâm trả lời rất khách quan: “ cần cảm ơn mình, chuyện này là trách nhiệm của mình.”

      “Ừm… Vậy cậu mau .”

      “Ừ.”

      “Gặp lại.”

      “Gặp lại.”

      Sau đó Trần Yên Thực rất thường đụng Tạ Cảnh Thâm trong bệnh viện, theo lý thuyết mà cần mỗi ngày đều đến xem bệnh, nhưng mà Trần Yên Thực lại luôn gặp .

      Thường xuyên qua lại mới từ từ cởi bỏ xa lạ sau mười năm gặp, dần dần quen thuộc.

      Cuối cùng Tạ Cảnh Thâm mới giảm lãnh đạm thoạt nhìn như muốn đến gần như lúc đầu.

      Ngày ba Trần xuất viện, vẫn là Tạ Cảnh Thâm tiễn bọn họ.

      Trần Yên Thực vốn định tìm Tiết An An, nhưng vì Tiết An An có việc thoát thân ra được, tuy là từ Trần Yên Thực sống ở thành phố H, nhưng sáu năm này đều ở thành phố C, mấy người bạn cũ ở quê liên lạc với nhau từ sớm, ngoại trừ Tiết An An lớn lên từ với , mà ngoại trừ Tiết An An ra, cũng chỉ có người tiếp xúc với khoảng tháng nay là Tạ Cảnh Thâm có thể gọi là bạn bè thôi.

      Tạ Cảnh Thâm nhận điện thoại của Trần Yên Thực, đồng ý cực kỳ thoải mái, thực tế lúc Trần Yên Thực học đại học thi bằng lái rồi, nhưng trước giờ mua xe, bây giờ dường như quên phắng hết rồi.

      Hiển nhiên ba mẹ Trần rất thích Tạ Cảnh Thâm, ngày đó ba Trần xuất viện về nhà, mẹ Trần đặc biệt trước mặt Trần Yên Thực là bác sĩ Tạ tệ, bộ dáng tuấn tú lịch , y thuật cao, nhẫn nại với bệnh nhân, tóm lại rất tốt, hiếm có.

      Trần Yên Thực tất nhiên là biết mẹ già muốn thử mình, dở khóc dở cười, đành làm bộ như biết gì hết, cũng a dua người kia tốt lắm, tụi con là bạn bè cũng tệ.

      Trong nhận thức của Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm chính là bạn học cũ có quan hệ tệ với , thực chưa từng nghĩ đến những phương diện khác, với Tạ Cảnh Thâm ngẫm lại đều thấy kỳ quái.

      Nhưng cũng thể trách ba mẹ được, ba mẹ nhà ai nhìn con 28 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai có thể nóng lòng chứ? Bạn cùng lứa e rằng kết hôn hết từ lâu, em bé cũng có luôn rồi, người nhà viên viên mãn mãn.

      Nhưng mà đối với Trần Yên Thực mà , tình thú vị, lúc buồn chán chuyện đương, xem như liều thuốc điều hòa cuộc sống, nhìn đối tượng đương lấy lòng mình rồi sau đó thời gian, tiện nghi gì cũng chiếm được, thái độ đối với cũng lập tức xoay chuyển, chu đáo như lúc trước, lâu sau đó cùng với trẻ tuổi khác bị Trần Yên Thực phát , rồi chia tay. Dường như sau khi đến thành phố C, tình đều lối mòn, có ngoại lệ. cũng cảm thấy bản thân vô vị, lấy loại chuyện này thử nghiệm đàn ông, cuối cùng chỉ ôm thất bại, quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Cho nên đương rất ít lại muốn chuyện kết hôn, bởi vì vốn có ý định lâu dài.

      Nếu muốn đến việc kết hôn, Trần Yên Thực nghĩ, vẫn nên tìm người thương mình, cần phải luôn miệng , nhưng ít nhất khiến cảm thấy chán ghét, nếu ta giống đa số đàn ông khác, sinh hoạt cùng ta, cảm thấy thể chịu được, nhưng mà hai mươi tám năm qua rất ít khi gặp người đàn ông mình tán thưởng, trong công việc, có năng lực làm việc hơn người, đương nhiên là có chút ngạo khí, quen nhìn đến người đàn ông có năng lực thấp hơn mình, càng chán ghét loại đàn ông sợ hãi trốn tránh trách nhiệm, thích đàn ông có năng lực, như vậy mới có thể học được nhiều thứ. Cũng phải chưa từng có người như vậy theo đuổi, nhưng thường tâm khí bọn họ rất cao ngạo, trong đám phụ nữ tương đối được chào đón, gặp phải loại nhân vật khó chơi như Trần Yên Thực, lúc đầu còn có hứng thú khiêu chiến chút, nhưng mà Trần Yên Thực kéo hai kéo, cuối cùng có thân sĩ buông tay, hoặc vẫn buồn nôn như vậy.

      Thực ra chuyện này, xét đến cùng, chỉ là vì có tình cảm, nên chỉ xem tình nam nữ là trò chơi.

      Về phần tình cảm thương, nghĩ, có thể trải nghiệm sao? cũng biết nàng luống tuổi biết đến tình trai là gì hòa lẫn với người lạnh lùng, tuyển chọn bản thảo lúc nào cũng dùng ánh mắt sắc bén. Trong sách truyện đại trà, cũng hâm mộ nữ chính trong tiểu thuyết, bên cạnh nữ chính luôn có nam chính và nam phụ trung trinh như , sức quyến rũ vô biên, nhưng mà kiểu này, xảy ra người đâu. Như chính có từng trải qua hay , đương nhiên là có, lúc học trung học, mối tình đầu, mỗi lần nhìn cậu ta là tim đập thình thịch, nhưng mà cũng chỉ có thể gọi là thích, chưa đến mức gọi là , cho nên sau này lên đại học, thầm mền này biến mất vết tích.

      Đương nhiên cũng từng nghiêm túc với đoạn tình của mình, người nọ cũng được xem như ưu tú, năm thứ tư đại học hai người mới bắt đầu, khi đó người nọ đối với cũng coi như muốn gì được đó, trong màn đương này, giống nhân vật nữ vương, nhưng lúc đó quả rất thích người kia, nghiêm túc tiến hành phần tình cảm này, cũng từng có kế hoạch kết hôn, cho nên sau khi tốt nghiệp theo người này tới thành phố C, bây giờ Trần Yên Thực nghĩ lại, vẫn là thể câu, tình có thể làm mờ mắt người ta, lúc đó đối với phương diện này Trần Yên Thực là tương đối bảo thủ, cảm thấy chuyện này thể được, sau này người nọ xảy ra đống lý do, chỉ trích Trần Yên Thực cũng ta, Trần Yên Thực cảm thấy thực khó tin, cũng là người tương đối kiêu ngạo, tự nhận là kín cổng cao tường cuộc sống thuận buồm xuôi gió, lão tử vì mình ngươi mà chạy đến thành phố C lập nghiệp, ngươi còn lão tử ngươi? Sau đó là đoạn cuộc sống hề yên tĩnh, hai người tranh cãi, cuối cùng nhìn lại hai người đều chán nhau, Trần Yên Thực quyết đoán chia tay.

      Sau đó Trần Yên Thực từ từ tiếp nhận hành vi trước hôn nhân ( xem mắt ), nhưng kỳ lạ là thể toàn tâm toàn ý tin tưởng vào đàn ông, đối với tình cũng dần mệt mỏi, có đôi khi xem mắt, nhìn đối tượng kết hôn mà cứ ngỡ mình là người ngoài cuộc, dưới loại tình huống này, càng thể phát sinh quan hệ gì với bất kỳ ai.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :