1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi lòng hoa tầm gửi - Thập Lục Nguyệt Tây Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Nỗi lòng hoa tầm gửi
      Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua (Dưa hấu tháng mười sáu )
      Editor: Đào Sindy

      Thể loại: đại, 3S, trùng sinh, showbiz. HE, 1vs1.

      Số chương: 72

      Tốc độ: Tùy thuộc

      ***Truyện được làm tặng gia đình thân : Độc Bá Thiên, Mẫu Tử Song Linh, Lăng Tình***

      [​IMG]



      Tô Đường sống lại.

      Còn có khuôn mặt đẹp thời thượng bốn nghìn năm khó gặp.

      Kiếp trước sống lang thang, ‘cành’ nương tựa.

      Nhưng đời này gặp được người đàn ông có thể loại bỏ sợ hãi, đau khổ cho mình, khiến có ‘cành’ mà nương nhờ.

      "Em muốn gì?"

      Em muốn... vĩnh viễn tốt với em. Tô Đường cắn môi, cặp mắt mông lung sương mù, thận trọng .

      Người đàn ông cười khẽ, nâng chiếc cằm trắng nõn của lên: " Sao lại thể? "

      Rồi dùng nụ hôn giam lại.

      Tô Đường là hoa tầm gửi, dây dưa quấn chặt lấy người đàn ông kia. Người đàn ông đó là ánh nắng, là mưa sa, là đất để sinh trưởng. Rắc rối dây dưa mà leo lên , dựa vào .

      :)) Câu chốt lại cả truyện:

      # Cả đời này, chỉ mong cùng sống hết quãng đời còn lại #

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Edit: Đào Sindy

      Tô Đường vừa có ý thức, bên tai truyền đến tiếng "chát" thanh thúy, vang dội, mạnh mẽ, cả người bị đánh cho ngã lăn ra đất, gương mặt truyền đến đau đớn, bên lỗ tai bị đánh vang lên tiếng ông ông. Lực tay của đối phương rất lớn, bên trong sức mạnh đó lộ ra tàn nhẫn, như là ước gì tát phát cho chết luôn, cần nhìn đến miệng bị rách chảy máu.

      Tô Đường nhịn được nghĩ, phải tại chết rồi sao, bị bạn trai Quý Tử Khiêm hại chết. Nhưng tại sao bây giờ còn cảm nhận được đau đớn.

      Lúc này ý thức của Tô Đường còn ràng, lại bị người ta đánh, vô ý thức thào : "Đừng đánh tôi."

      Đối phương hung tợn : "Đánh mày đó!"

      Mặt Tô Đường đau rát, nhưng trừ cái đó ra, đầu càng đau hơn.

      Giờ phút này, trong đầu hỗn loạn vô cùng, có đoạn trí nhớ thuộc về điên cuồng ập đến.

      Đó là thuộc về ký ức nguyên thân Tô Đường.

      "Sao mày chết ? Sao chết chung với người mẹ vợ bé của mày ? Mày còn sông làm gì?"

      Đánh cái tát, đối phương vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại bước lên nắm lấy tóc , sức lực mạnh mẽ cứ như lát sau kéo rách da đầu .

      Tô Đường vô lực vật lộn phen, nhưng lại trùng sinh vào thân thể này mới chỉ vừa mười sáu tuổi, cánh tay bắp chân , căn bản có khí lực gì, vả lại nguyên thể được nghĩ ngơi tốt vài ngày, cho nên sao có thể chống cự lại bác người cao sức lớn quen khổ cực cơ chứ?

      Trước mắt người trung niên này là bác tướng mạo hung ác, ánh mắt ngoan lệ, nhìn qua giống như lần đầu làm loại chuyện này.

      Bà ta cười lạnh tiếng, tiếp tục dùng giọng chói tai quát mắng: "Mày càng lớn càng giống khuôn mặt hồ ly vợ bé của mẹ mày. Nhìn qua biết phải thứ gì tốt. Bà đây đến để thay trời hành đạo!"

      xong bàn tay linh hoạt lại chát chát chát thêm vài tiếng.

      Bàn tay nhanh như gió, lộ ra cảm giác hung ác khiến người ta sợ hãi.

      Tô Đường bị bà ta đánh đến cả người choáng váng, nước mắt sớm đảo quanh trong hốc mắt.

      buồn bã cầu xin tha thứ, nhưng cơ bản là có chút tác dụng nào, bác trung niên này ngược lại đánh càng mạnh, càng nặng hơn.

      Ánh mắt Tô Đường xuyên qua sương mù mông lung, nhìn thấy cuối hẻm có những chiếc xe cao cấp đậu. Cửa sổ ghế sau xe đóng lại, mặc dù khoảng cách có chút xa, nhìn hoàn cảnh bên trong, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, ngồi trong đó ắt hẳn là phu nhân ăn mặc cao quý ưu nhã , giờ phút này giương mắt bình thản nhìn chăm chú tình huống bên này.

      Trong trí nhớ tiếp thu ban nãy, biết, người phụ nữ kia là Trầm Oánh, vợ của cha ruột thân thể này.

      Cũng là người phụ nữ hận mẹ con thân thể này đến thấu xương.

      Trầm Oánh... Cái tên này vô cùng quen tai. Nhưng Tô Đường có thời gian suy nghĩ Trầm Oánh là ai. Bởi vì đau đến còn tâm trạng gì.

      Bác trước mặt, thù oán với , trước đó hai người chưa bao giờ gặp nhau, lại chặn thân thể này trong hẻm , chẳng qua nghe theo mệnh lệnh của người phụ nữ trong xe mà thôi.

      Người phụ nữ kia, đến cùng cho bác trung niên bao nhiêu chỗ tốt, để bà ta làm như thế với bé mười sáu tuổi. Coi như cầu xin, cũng có tác dụng gì?

      Tô Đường muốn ôm chặt mình, để giảm thương tổn, nhưng đối phương chờ kịp phản kháng, bàn tay trước mắt lưu tình chút nào.

      cắn môi mình, khiến nó chảy máy, mới miễn cưỡng để mình phát ra tiếng kêu khổ sở.

      Nước mắt thuận theo khuôn mặt rơi xuống từng giọt.

      biết qua bao lâu, rốt cục bác mới dừng động tác lại.

      Tô Đường theo bản năng thở ra, nhưng
      [​IMG]
      Nhược Vân, mylien1961, Hale2052 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2

      Edit: Đào Sindy

      Lúc bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt Tô Đường, mặt cũng khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Bởi vì nhìn qua cảm thấy Tô Đường bị người ta đánh cho quá thảm rồi. Cả khuôn mặt sưng lên còn hình dạng, mà càng đáng sợ chính là vết dao mặt , sâu ràng, cả khuôn mặt đều bị máu tươi thấm ướt, chỉ mặt, mà toàn thân đều là máu.

      Đầu tiên bác sĩ hỗ trợ báo cảnh sát. Nhưng người đối diện biết thứ gì, lông mày bác sĩ nhíu chặt. Lúc đầu ta muốn có phải chọc vào người nên chọc rồi , nhưng nhìn bé trước mắt, tại ta cũng đành lòng hỏi thêm thứ gì.

      Bác sĩ nhìn tinh huống vết thương mặt , châm chước mấy phần ăn ngay : "Mặt của có nguy cơ bị hủy dung. Bởi vì vết thương quá sâu. Gần nhất nên tránh để vết thương chạm nước, còn có ăn kiêng rất nhiều, đều phải nhớ . Tôi kê cho số loại thuốc, thoa ngoài da cộng thêm uống thuốc, độ khôi phục vết thương thể trước, trước tiên hãy dùng thuốc tuần, đến lúc đó nhìn kết quả."

      Tô Đường mím môi, gật đầu, nỗ lực đè xuống kinh hoảng và khổ sở trong lòng.

      Làm , đương nhiên Tô Đường cũng thích chưng diện. Nhưng biết khuôn mặt của mình tại trong tương lai lâu đẹp đến mức vượt qua tưởng tượng của mọi người.

      đường đến bệnh viện ban nãy, mới rốt cục nhớ tới tên và giọng của này là ai.

      giống với loại vô danh nhu , nguyên thân Tô Đường, tên tuổi kiếp trước vang vọng quốc tế, các loại giải thưởng quốc tế nhàng tới tay.

      Tô Đường, con riêng của Đường Thế Thành.

      Từ khi còn đến khi lớn được mệnh danh " Nữ thần Quốc dân ", năm hai mươi lăm tuổi vinh hạnh ngồi lên chiếc ghế ảnh hậu, bị tất cả truyền thông đặt danh hiệu "Nữ thần" trong tất cả các .

      Trừ những tên tuổi này của ra, còn được mọi người ca tụng là có sắc đẹp độc nhất vô nhị.

      Dùng lời truyền thông thuật lại đó là "Sắc đẹp của Tô Đường như khối minh châu sáng chói, chiếu sáng rạng rỡ, những người khác nhìn thấy khuôn mặt thời thượng của đều phải làm nền cho , như ánh sao ảnh đạm, u ám ánh sáng."

      Tô Đường là minh châu, mà những người còn lại chỉ làm nền cho sắc đẹp của , ảm đạm phai mờ như ánh sao sáng.

      Cho dù là đương thời, cũng tìm ra người thứ hai có sắc đẹp sánh kịp Tô Đường. Tức được truyền thông tán thưởng: "Người đẹp bốn nghìn năm khó gặp."

      Nhưng kết cục của Tô Đường, cũng rất là thê thảm.

      Cuối cùng ấy bị kẻ ác tâm hủy dung, khắp mạng đều đăng ‘ảnh nóng’ của , mỗi tấm đều rất khó nhìn, bao lâu, lại lộ ra tin bê bối về vụ hút thuốc phiện, mạng chửi khắp nơi, nhất thời, bị ngàn người chỉ trỏ. Mà nghiệp của cũng bởi vậy rớt xuống ngàn trượng, bị công ty mình từ bỏ, nghiệp đến đáy cốc, còn khả năng khôi phục.

      Những chuyện này bị lộ ra ánh sáng lâu, Tô Đường liền tự sát.

      Nuốt cả lọ thuốc ngủ để tự sát.

      Hưởng dương chưa qua hai mươi lăm tuổi.

      Tô Đường chết muộn hơn Tô Đường ấy năm, cho nên biết, những chuyện xảy ra sau khi Tô Đường kia chết.

      Rất nhiều người cũng nhịn được suy đoán vì sao Tô Đường lại đưa mình tới tay tay bài tốt đánh cho thành dạng đó. Hút thuốc phiện, **, quy tắc ngầm. Các chuyện liên quan đến ùn ùn kéo đến, liền thành người đại biểu cho nhân vật phản diện.

      Khi đó, Tô Đường từng đoán vì sao Tô Đường lại có kết cục như vậy. Trực giác của Tô Đường cho thấy phải ấy cố ý lộ ra.

      có khả năng, cảm thấy, Tô Đường phải người như thế.

      Làm người qua đường, suy đoán ác ý, có thể Tô Đường bị kẻ khác hãm hại.

      thí dụ như, chị cùng cha khác mẹ của Tô Đường.

      Nhưng có bất kỳ chứng cứ nào. chỉ dựa vào phim thần tượng ngốc nghếch ngọt ngào mà suy đoán.

      từng có truyền thông giống suy đoán của , nhưng tin tức công bố bao lâu bị người ta xóa bỏ, sau đó tìm kiếm ra sao cũng được.

      Sau việc về tin tức này, Tô Đường càng xác định suy đoán trong lòng mình.

      Nhưng Tô Đường tuyệt đối ngờ rằng, vậy mà trùng sinh thành Tô Đường kia!

      biết tại sao mình lại
      [​IMG]
      Nhược Vân, ly sắc, mylien19613 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3:

      Edit: Đào Sindy

      Tô Đường cắn môi, cảm thấy mình nhất định làm tốt như nguyên thân.

      Nguyên thân ưu tú như vậy, tự tin, ưu nhã, thong dong, bị Trầm Oánh hãm hại còn có thể phát ra ánh sáng, chiếu sáng rạng rỡ, trước mặt tất cả mọi người biểu ra mình đẹp độc nhất vô nhị. Nhưng nghĩ đến việc bị lộ ra dưới ánh sáng huỳnh quang, chỉ nghĩ đến đây cảm thấy hốt hoảng thôi.

      khẳng định mình được.

      Như Quý Tử Khiêm đánh giá , con vịt xấu xí. Như thế nào nữa, cũng thể biến thành thiên nga trắng.

      Tô Đường khỏi nghĩ, đời này có Quý Tử Khiêm ?

      Vậy mình kiếp trước ở đâu?

      Là sống khỏe như cũ, hay là tồn tại?

      Tô Đường lắc đầu, suy nghĩ thêm về chuyện liên quan tới Quý Tử Khiêm và mình.

      tại, là Tô Đường rồi.

      Tô Đường khóc đến mở mắt ra được.

      Nghĩ đến Trầm Oánh phái người vẽ hoa lên mặt mình, nước mắt của làm sao cũng ngăn được. Bởi vì ngay cả nguyên thân ưu tú như vậy, cuối cùng vẫn bại.

      Cho đến lúc chết khi trước, mẹ con kia sống rất tốt, sống đến vinh dự chói mắt.

      Nguyên thân lại thua vì các chuyện bê bối. Tô Đường suy đoán, những vụ bê bối kia, đều do hai mẹ con Trầm Oánh dựng nên.

      Như vậy tại đổi thành , làm sao đấu hơn được bọn họ?

      muốn tránh hai mẹ con Trầm Oánh.

      Nhưng có thể tránh mãi được sao?

      thế giới này, còn người quen biết rồi, mẹ của nguyên thân Tô Tố, qua đời vào mấy hôm trước, chính là bị Trầm Oánh làm tức chết.

      Về phần cha ruột nguyên thân, Tô Đường nghĩ, cũng hẳn là trông cậy được.

      phải kiếp trước cuối cùng Tô Đường thê thảm như vậy sao thấy ông ta giúp đỡ chút nào?

      Như vậy tại, nên làm sao đây?

      Tương lai phía trước sầu lo, mãi đến khuya Tô Đường khóc mệt mới ngủ thiếp .

      Trong mơ, nhớ đến bác trung niên kia cầm cây chùy đập vào mặt mình, liều mạng né tránh, nhưng làm thế nào, cũng trốn thoát, chỉ có thể vô lực, trơ mắt nhìn đối phương chút lưu tình vẽ lên mặt mình.

      Mũi đao lạnh lùng, vạch lên mặt đau đớn vô cùng, cảm giác sợ hãi, bất lực khi ấy, cho đến khi tỉnh lại, đều bồi hồi như cũ trong lòng , lâu tản .

      Sắc mặt Tô Đường tái nhợt mà nghĩ, giấc mơ này, có thể theo cả đời.

      mãi mãi quên thời khắc mình bị vẽ hoa lên mặt này, tuyệt vọng và bất lực trong lòng giống như thủy triều tuôn ra kèm theo hoảng hốt sợ hãi.

      Chuyện này khiến cho trong lòng tại vẫn còn sợ.

      cẩn thận từng li từng tí dùng khăn mặt lau sạch nước mắt mặt, cởi băng gạc xuống, đổi thuốc vết thương mặt cho mình, sau đó thay băng gạc sạch .

      Tô Đường đói bụng đến còn cảm giác, chỉ có thể để mình châm nước nóng, sau đó uống thuốc hôm qua bác sĩ kê, lại uống thêm mấy ngụm nước nóng, mới miễn cưỡng khôi phục mấy phần tinh thần.

      chuẩn bị ra ngoài xem có việc làm thêm nào hay , nhưng tại là học sinh cấp hai, việc có thể làm nhiều, nhưng mặc kệ như thế nào, cần tích lũy ít tiền, sau đó rời trấn này.

      sợ Trầm Oánh làm số chuyện bất lợi với mình nữa.

      Cho nên trấn này, thể tiếp tục ở lại.

      Tô Đường vừa mở cửa phòng, liền thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa khí thế uy nghiêm, toàn thân tản ra loại cảm giác thượng lưu.

      Ông mặc thân quân trang đen, thế đứng thẳng, thần sắc nghiêm túc, bộ dáng ăn có ý tứ. Huân chương bả vai ông, Tô Đường nhìn hiểu, nhưng có cảm giác là quân hàm rất cao.

      biết tại sao người này lại đứng đây, cũng muốn biết, trong đầu tại lo lắng làm sao để sống tốt.

      Nhưng lúc muốn đóng cửa rời , người đàn ông kia mở miệng chuyện: "Cháu là con Tô Tố?"

      Nghe được tên Tô Tố, Tô Đường theo bản năng dừng bước, Tô Tố là mẹ của thân thể này: "Chú biết…mẹ tôi?"

      Người đàn ông trung niên ừ tiếng, nhìn mặt , nhíu mày: "Mặt cháu sao thế?"

      Tô Đường dám sờ mặt mình, cũng dám lảm liều, nhất thời gì.

      biết lai lịch của đối phương, cũng biết đối phương có mục đích gì, quan hệ với Trầm Oánh thế nào, cho nên dám, cũng thể ra chuyện xay ra của mình.

      Cũng may đối phương cũng muốn tìm tòi sâu hơn: "Hôm qua chú mới biết Tô Tố qua đời."

      Lúc lời này, thần thái và giọng điệu đối phương đều có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Tô Đường lại nghe ra chút buồn vô cớ bên trong.

      Ông ta đến tột cùng là ai?

      Cùng Tô Tố có quan hệ như thế nào?

      Hình như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tô Đường, người đàn ông nhàn nhạt giải thích : "Chú là Khương Ưng."

      Khương Ưng! Thế mà lại là Khương Ưng!

      Nhưng làm sao lại là Khương Ưng.

      Lão tứ Khương gia Khương Ưng, ở Thủ Đô người nào mà biết?

      Ngay cả dân ở tỉnh như , cũng từng nghe qua tên tuổi đối phương. Bởi vì ông thường xuyên xuất TV.

      Bởi vậy nên khi thấy thân phận và địa vị của đối phương, là bất phàm bực nào.

      Nhưng sao ông lại biết mẹ nguyên thân.

      Khương Ưng nhìn bé xinh xắn yếu ớt trước mặt, nhíu mày hỏi: "Cháu nhận ra chú sao?"

      Tô Đường bối rối lắc đầu.

      Khương Ưng cũng cảm thấy có lẽ đối phương biết mình, cho nên vừa rồi cũng là thuận miệng , thấy lắc đầu, cũng tiếp tục để trong lòng.

      "Tô Tố còn, tiếp theo cháu tính thế nào?"

      Tô Đường cắn môi, giọng : "Tôi biết."

      Đối với tương lai, Tô Đừờng mê mang, có ý nghĩ còn lại nào.

      Khương Ưng nhìn đối phương bị băng gạc bao quanh chặt chẽ, hoàn toàn nhìn ra tướng mạo, ở trong lòng khẽ thở dài hơi. Gương mặt này, nhìn qua bị thương , cũng biết còn có thể chữa . Ông mở miệng : "Cháu với chú về Thủ Đô , học phí và sinh hoạt cần lo lắng."

      Tô Đường nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn thể tin được đối phương như vậy.

      Nhưng vẫn lắc đầu cái, thể tin được thiện ý vô duyên vô cớ đến từ người khác, cho nên từ chối : " cần, tôi..."

      "Theo chú biết, thế giới này cháu còn thân nhân, về phần nơi này." đến đây, Khương Ưng nhìn hoàn cảnh bên trong từ cánh cửa Tô Đường chưa kịp khép, thần sắc lạnh lùng : "Nơi này cháu cảm thấy có thể cho người ở sao?"

      Tô Đường nghe vậy nhất thời trầm mặc.

      Khương Ưng sai, nơi này thể cho người tiếp tục ở. chỉ là bởi vì đồ dùng trong nhà bị đập hết, bên trong chất đầy mảnh vỡ đồ vật, càng bởi vì, biết khi nào Trầm Oánh lại phái người đến tiếp tục gây chuyện.

      Khi đó, còn có thể trốn sao?

      Khương Ưng nhìn Tô Đường trước mắt biết làm sao, đến cùng vẫn giải thích câu: "Chú và mẹ cháu có giao tình, bây giờ ấy còn, chú giúp ấy chăm sóc cháu cũng thỏa đáng."

      Tô Đường ngẩng đầu nhìn Khương Ưng, nhớ tới báo chí từng miêu tả ông, làm người chính trực, quang minh lỗi lạc, lòng dạ bằng phẳng, toàn bộ miêu tả đều là chính diện, còn thấy lí lịch sơ lược của người ta TV, quang huy mà xán lạn. Đơn giản chính là nhân vật đại biểu cho bên thắng trong cuộc sống.

      Lấy thân phận và địa vị của đối phương, ắt hẳn lừa nhỉ.

      Đối phương có thể là cành ô liu cấp thiết đưa ra cho , cứu từ trong biển lửa.

      Tình huống bây giờ kém như vậy, nếu như lần này từ chối Khương Ưng, như vậy sinh hoạt tiếp theo của dám tưởng tượng.

      Cho nên Tô Đường tiếp tục do dự, gật đầu, đáp ứng ông.

      có thứ gì cần thu dọn, chỉ đói đến cả người choáng váng. Cảm giác giây nữa đói đến hoa mắt.

      Khương Ưng nhìn mặt mà chuyện, ông dứt khoát dẫn Tô Đường đến quán vỉa hè, gọi cho dĩa mì xào.

      Mì xào rất phổ thông, bên trong có ít sợi củ cải, rau thái, hành lá. Gia vị nhiều, nhưng giờ phút này ăn trong miệng Tô Đường, mì xào phổ thông cũng giống như mỹ vị ngon nhất thế giới. bao lâu, ăn xong.

      Chờ ăn xong, mới phát Khương Ưng vẫn luôn nhìn mình, hơi đỏ mặt, cũng may băng gạc bao lấy mặt , đối phương cũng phát giác ra bối rối.

      "Đợi đến Thủ Đô, chú dẫn cháu khám mặt."

      Tô Đường giọng ừ tiếng, trong giọng mang theo chút nghẹn ngào.

      Tâm tư đối phương tỉ mỉ, mỗi bước đều giúp cân nhắc.

      Đến Thủ Đô rồi, mặt hẳn là được trị khỏi chứ?

      Nhưng nghĩ đến mẹ con Trầm Oánh và Đường Vãn Thu cũng ở đây, Tô Đường sắp có chuyến đến Thủ Đô, trong lòng vừa mong chờ, vừa sợ hãi.

      Nếu như suy đoán chính xác về kết cục bi thảm của nguyên thân kiếp trước, hai mẹ con Trầm Oánh và Đường Vãn Thu lòng dạ độc ác, khiến lòng phát lạnh, tê dại cả da đầu.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4:

      Edit: Đào Sindy

      Tuy tồn tại của mẹ con Trầm Oánh khiến Tô Đường hoảng hốt.

      Cũng may niềm vui duy nhất ngoài ý muốn tại chính là Khương Ưng vươn ra cành ô liu cho .

      Nếu như có thể có được che chở của Khương Ưng, vậy xem ra nương nhờ thế lực , đối phương muốn đụng , cũng phải cân nhắc kỹ chút.

      Bởi vì so thế, trong Thủ Đô ai bằng được nhà họ Khương? Trước mặt nhà họ Khương, nhà họ Thẩm tính là thứ gì chứ?

      So năng lực cá nhân, nhà mẹ đẻ Trầm Oánh cũng ai có thể vượt quân hàm Thượng tướng của Khương Ưng, so sánh với ông, những người kia đều bị hạ thấp xuống.

      Dòng chính nhà họ Khương, năng lực Khương Ưng, địa vị cũng cực kỳ xuất chúng.

      Nhưng trong lòng Tô Đường còn hơi hoang mang, thấy quan hệ giữa Khương Ưng và Tô Tố, hình như giao tình cạn, nhưng cuối cùng ở kiếp trước, lúc nguyên thân lâm vào cảnh khốn cùng, ông ấy lại ra tay giúp đỡ.

      Đây là vì sao?

      Đến cùng là vì sao.

      Cái này ràng phù hợp lẽ thường.

      Tô Đường đột nhiên nghĩ tới số chuyện gây tiếng vang lớn năm đó.

      Bởi vì vòng thượng lưu của Thủ Đô cách quá xa, cho nên rất để ý những chuyện về những người này.

      nỗ lực hồi tưởng, Tô Đường đột nhiên nhớ tới, có nămtin tức , Khương Ưng trong lần làm nhiệm vụ, máy bay bị rủi ro ngoài ý muốn qua đời!

      Bởi vì ông chết rồi, cho nên kiếp trước, khi nguyên thân cần trợ giúp nhất, ra tay giúp đỡ?

      Tô Đường mím môi dưới đáy lòng thầm hạ quyết tâm, cả đời này, muốn Khương Ưng sống khỏe.

      Chỉ có ông, mới có năng lực đối kháng Trầm Oánh.

      Nhưng chuyện xảy ra cụ thể với Khương Ưng ngày đó, Tô Đường nhớ rồi. Chỉ nhớ hình như là năm gần đây.

      cần phải nhớ lại kỹ.

      Tô Đường thấy Khương Ưng tùy tiện cho mình chỗ ổn định, nhưng nghĩ tới, thế mà đối phương trực tiếp dẫn đến nhà mình.

      Bởi vậy có thể thấy được, ông muốn chăm sóc Tô Đường tốt.

      Như vậy ở kiếp trước, nguyên thân cũng đồng ý cầu Khương Ưng muốn chăm sóc ấy sao?

      Những chuyện quá khứ này, Tô Đường .

      Nhưng biết, mình phải ở lại đây quãng thời gian.

      Quãng thời gian này có lẽ rất ngắn ngủi, nhưng cần thiết với tại.

      "Bình thường chú hay bận công việc nên ở nhà, hay ở trong nhà là con trai của chú Khương Trì. Đợi lát nữa cháu có thể gặp nó." Cho dù ở nhà mình, Khương Ưng cũng như ở khu bộ đội, cả người như thanh lợi kiếm, khí thế hiển thị . Lưng eo thẳng tắp, tư thế ngồi tiêu chuẩn, hai tay đặt đầu gối.

      Tô Đường gật đầu.

      " Bình thường cháu có cần gì với dì Trầm, ấy lại với chú, có thể làm được chú cố
      [​IMG]
      Trúc Khải, Nhược Vân, mylien19613 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :