Nốt ruồi son - Tiểu Hồ Nữ (6P)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nốt ruồi son

      Tác giả: Tiểu Hồ Nữ

      Converter + Editor: ngocquynh520

      Nguồn: LQD

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      (1)

      Mùng mười tháng sáu, thời tiết mùa hè nóng bức, trong thành Tô Châu nóng bức khó nhịn, ngày hè giống như lửa. gần nửa năm chưa rơi giọt mưa rồi, cho dù là tỉnh sâu nhất trong thành, cũng đều sắp có nước rồi.

      Mấy ngày trước đây từng có thuật sĩ , lần này bị vậy, là có người nghịch thiên mà . Trong lúc nhất thời, người trong thành bàng hoàng nghị luận ầm ĩ, biết là người phương nào xúc phạm trời cao vì chuyện gì. Cứ thế mãi, nếu trời còn mưa, chỉ sợ người người cũng sắp còn mạng sống.

      Thủ phủ thành Tô Châu là Đỗ Minh Trừng - chủ nhân Đỗ phủ, đêm qua cơ hồ đêm chưa ngủ, trời chưa sáng liền đứng dậy tới đại sảnh. lâu lắm chỉ thấy quản gia vội vã chạy lên trước bẩm báo: "Tất cả bố trí tốt, vừa có tin tức, lập tức bẩm báo với thiếu gia."

      Đỗ Minh Trừng nghe xong khẽ gật đầu, phất tay ý bảo quản gia xuống trước.

      là chủ nhân Đỗ phủ, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, là con trai duy nhất của Đỗ Kiệt - Đỗ lão gia, chủ nhân trước của Đỗ phủ, thuở thông minh lanh lợi, xem qua là quên. Bảy tuổi, lại có người coi bói kiếp trước của tầm thường, là ngôi sao trời chuyển thế, cho nên kiếp này chắc chắn đại phú đại quý, nhưng sau đó lại thở dài tiếng , chỉ sợ cuộc đời này nhất định liên lụy vì tình.

      Đỗ Minh Trừng mười hai tuổi theo Đỗ lão gia học làm ăn, mười tám tuổi có thể độc bá phương. Tám tháng trước Đỗ lão gia bệnh ốm chết, thân là con trai độc nhất của Đỗ phủ liền mình chống giữ gia nghiệp Đỗ phủ, tuổi quá trẻ cư nhiên xử lý tất cả ngay ngắn ràng, khỏi khiến người ngoài than thở kỳ lạ.

      Gia nghiệp, phú quý, trong mắt Đỗ Minh Trừng chỉ là mây trôi, khẩn cầu cũng phải là những thứ này. vẫn mong ngóng chỉ có ngày hôm nay, mà chờ đợi ngày này hai mươi năm rồi. Từ nagỳ tới đời này, liền vững vàng nhớ ngày này.

      "Yên Chi, ta rốt cuộc lại nhìn thấy ngươi." Đỗ Minh Trừng nhìn ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm.

      Chuyện của kiếp trước, khỏi tái trước mắt từng chút.

      (2)

      Người coi bói năm đó cũng coi như có chút bản lãnh, có thể nhìn ra kiếp trước của tầm thường, bất quá rốt cuộc đạo hạnh còn cạn. Đỗ Minh Trừng cũng phải là ngôi sao chuyển thế. Chân chính kiếp trước của , là con linh hồ được Vương Mẫu nương nương nuôi.

      Hồ luôn luôn là trong những sinh linh được cho rằng là cực kỳ có linh tính trong thiên địa, mà lại là loại hồ có linh tính nhất, cửu vĩ hồ.

      Khi đó, Vương Mẫu sủng ái , bàn đào ngự tửu, tiên thảo thần thủy, thậm chí là Kim Đan trong lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân, ở trong mắt của bất quá cũng chỉ là vật tầm thường.

      Bầu trời tuy tốt, nhưng cuối cùng phải đất tự do, chịu được tịch mịch trong lòng. Thừa dịp Vương Mẫu nhất thời chưa chuẩn bị, lại len lén tự hạ giới, nhân gian tìm kiếm vui vẻ tiêu dao của .

      Núp ở trong động, uống nước suối, ăn quả dại, hấp linh khí của trời, tinh hoa của nhật nguyệt, khổ khổ tu luyện. Mặc dù an nhàn thoải mái giống bầu trời, nhưng tiêu dao tự tại. Gần như ngàn năm, rốt cuộc tu thành hình người, uổng công hạ giới ăn gió nằm sương ngàn năm.

      Thay trang phục người, rời núi sâu từng sống ngàn năm, tới nơi phồn hoa phàm trần của loài người, tất cả đều khác, tất cả thấy đến cũng đều mới mẻ.

      Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tất cả tất cả đều học được rất nhanh, dựa vào linh tính bẩm sinh của , bao lâu liền sáp nhập vào cái thế giới mới này. Quán rượu quán trà, thuyền hoa kỳ xã, khắp nơi có thể thấy được bóng dáng tác phong nhanh nhẹn của . Bình thường đấu rượu đánh cờ với mấy nhà văn nhà thơ, bình thư bàn vẽ, du lịch chung quanh, thưởng thức cảnh đẹp. Làm người là sung sướng vô cùng a! Trong mắt người đời, là công tử tuấn tú tài văn chương xuất chúng, phong lưu phóng khoáng, người nào ngờ tới là Cửu Vĩ Linh Hồ hóa thân.

      quên được năm kia vừa đúng lễ miếu thành hoàng biết, tất cả mọi người trong thành đến miếu cầu phúc hứa nguyện, khỏi theo đám người tham gia náo nhiệt. nghĩ chuyến này lại thay đổi vận mạng của .

      Vào khoảnh khắc màn kiệu của chiếc kiệu dừng ở ngoài miếu Thành Hoàng chậm rãi vén lên, nụ cười xinh đẹp như đào ra ngoài, nốt ruồi son lớn bằng hạt gạo điểm ở giữa hai chân mày, giống như điểm máu , khiến cho người trong kiệu có vẻ kiều mỵ hơn. Chẳng qua là trong nháy mắt, liền giật mình. đời này, thời gian ngàn năm, chưa bao giờ có nữ tử làm tim đập thình thịch như thế. Thế gian lại có người xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn tiểu thư kia, lại khỏi ngây dại.

      Tiểu thư kia tựa hồ phát giác cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, thấy công tử tuấn tú sững sờ nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy nhu tình, gò má khỏi đỏ bừng. Cúi đầu từ từ qua, nhưng trong lòng bỏ được bóng dáng lỗi lạc kia, vì vậy len lén quay đầu lại nhìn, e lệ cười tiếng.

      Chính là nụ cười này khiến cho thể quên. thầm hỏi thăm, biết được nữ tử trong kiệu nguyên là đại thiên kim của Lưu tướng gia, tuổi mười sáu, tên là Yên Chi.

      Ba ngày sau liền tự mình đến Lưu phủ cầu hôn. Lưu tướng gia là người tài, thấy tuổi còn trẻ năng cũng tục, lại là nhân tài, cũng so đo lai lịch xuất thân của , lập tức liền hứa hẹn gả nữ nhi cho , lại thương trong nhà có người khác, chiêu ở rể.

      có giấu giếm lai lịch của mình với Yên Chi, trong ngày thành thân liền thẳng ra tất cả với nàng. Yên Chi nghe xong cũng có giật mình sợ, kể từ lúc gặp nhau ở hội chùa, lòng của nàng là của , trọn đời thay đổi, vô luận là hồ, là tiên hay là người.

      Sau khi cưới vợ chồng ân ân ái ái, như keo như sơn, khó trách người thường chỉ nguyện uyên ương nguyện tiên, tình nguyện chỉ cần đời này sung sướng, cũng cần mãi mãi tịch. Nhưng trong lòng cũng khỏi thầm lo lắng, cuối cùng là lén trốn xuống hạ giới, lại xúc phạm giới luật của trời len lén lấy nữ tử nhân gian làm vợ, chỉ sợ ngày kia Vương Mẫu sai người hạ giới tìm , đến lúc đó vợ chồng chia lìa nên làm thế nào cho phải.

      Hoa đẹp thường nở, tiệc vui chóng tàn ở đây, thành thân mới vừa trăm ngày, Yên Chi lại đột nhiên nhiễm bệnh là dậy nổi, tất cả danh y được tìm đều bó tay hết cách.

      Quả nhiên là Vương Mẫu phát giác hành động của ở nhân gian nên giận dữ, trừ lệnh lập tức trở về đến Thiên giới chờ phạt, càng giận lây sang thê tử Yên Chi ở nhân gian của , chẳng những muốn cho nàng kiếp này chịu hết ốm đau hành hạ mà chết, còn phải khiến nàng từ đó đời đời kiếp kiếp thể đầu thai là người.

      Vừa được biết tin tức này tâm liền lạnh. Được trường sinh bất tử thế nào? Nếu như nghe được tiếng bước chân nhàng của nàng, thấy được thân thể uyển chuyển của nàng, còn sống làm gì. khổ cầu Vương Mẫu bỏ qua cho Yên Chi. tình nguyện buông tha xương thần xác tiên này, chỉ cầu đổi được cơ hội cho nàng chuyển thế làm người.

      chịu được khổ khổ cầu khẩn, Vương Mẫu cuối cùng đáp ứng mở mặt lưới, lấy lại kiếp sống vĩnh hằng cách chức vào phàm trần, để Yên Chi con đường sống.

      Chỉ cần nàng có thể sống lại làm người, có cơ hội gặp lại. Ở phủ, thầm chuẩn bị, lặng lẽ tìm hiểu địa điểm nàng đầu thai, chỉ chờ kiếp sau vợ chồng đoàn tụ lần nữa.

      Hôm nay chính là ngày Yên Chi của chuyển thế, ngay từ mấy ngày trước an bài nhân thủ khắp thành, chỉ cần có bé ra đời ở hôm nay, liền lập tức bẩm báo với . Vô luận như thế nào cũng muốn tìm được Yên Chi của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      (3)

      Tiếng bước chân dưới đường cắt đứt trầm tư của , vú nuôi Ngọc Dao của Đỗ Minh Trừng vội vã chạy lên trước với : "Thiếu gia, Thúy di nương sợ là sắp sinh."

      Thúy di nương trong miệng Ngọc Dao là thị thiếp Đỗ lão gia nạp khi còn sống, nguyên cũng là nha hoàn trong Đỗ phủ, tên gọi là Thúy Lũ, bàn về tuổi còn hơn Đỗ Minh Trừng hai tuổi, mặc dù thể là quốc sắc thiên hương, cũng đẹp đẽ động lòng người. Đỗ lão gia phong lưu vô độ, nạp đến mười thiếp. Nhắc tới cũng kỳ, trừ mẫu thân Đỗ Minh Trừng, chánh thất của Đỗ lão gia ra, mười tiểu thiếp nàykhông có người nào sinh nam nửa nữ cho Đỗ lão gia, duy chỉ có cho Thúy Lũ có đứa mồ côi từ trong bụng mẹ.

      "Vậy mời bà đỡ tới trong phủ đỡ đẻ ." Lòng yên phân phó .

      sinh mệnh mới sắp đến Đỗ phủ rồi, mà người khổ đợi hai mươi năm lại xuất ở nơi nào đây?

      Đợi chút đến giờ lên đèn, vẫn có tin tức truyền đến, Đỗ Minh Trừng khỏi lo âu trong lầu, chẳng lẽ là ban đầu nhớ lộn ngày.

      Đến gần hết ngày, chỉ có Ngọc Dao chạy tới chúc mừng , là Thúy di nương mới vừa sinh ra vị tiểu thư.

      vị tiểu thư! Đỗ Minh Trừng nghe thế trong lòng khỏi cả kinh, loại dự cảm may xông lên đầu.

      Bước nhanh về phía hậu đường, để ý lễ giáo quy củ gì, Đỗ Minh Trừng bước vào phòng Thúy di nương, vội vàng với bà đỡ ôm đứa bé: "Đưa đứa bé cho ta xem."

      Vừa cơ hồ là giành đứa bé từ trong tay bà đỡ, tỉ mỉ xem sinh mạng này. Vừa nhìn giống như sét đánh ngang tai. Đứa bé như hoa như ngọc, nhàng động lòng người, nốt rười son ở giữa hai lông mày đột nhiên ở trước mắt, giống như chấm máu .

      Bỏ qua ngàn năm, chỉ vì đổi được nắm tay dài lâu đời này. TÍnh toán hết cả, lại kháng cả mệnh, nhưng cuối cùng tranh hơn mệnh. Nữ nhân mến kiếp trước lại đầu thai chuyển thế thành muội muội cùng cha khác mẹ của đời này, đây chuyện cười rất lớn.

      Ngoài phòng, trời từ từ tối xuống, sấm sét vang dội thoáng qua, bé trong ngực tựa hồ là bị sấm sét này làm kinh sợ, "Oa" tiếng khóc, theo tiếng khóc, mưa có hơn nửa năm cuối cùng từ trời giáng xuống.



      (4)

      Thoáng cái vài chục năm qua, bé năm đó lớn lên trở thành Đại Tiểu Thư Đỗ phủ, tên gọi là Chu nhi.

      Những năm gần đây Đỗ Minh Trừng chỉ lần ảo tưởng Chu nhi có lẽ cũng phải là Yên Chi chuyển thế, tất cả đều chẳng qua là nghĩ sai rồi, nhưng theo Chu nhi ngày từng ngày lớn lên, tim của cũng ngày từng ngày lạnh xuống. Hình dạng của nàng ràng chính là Yên Chi kiếp trước, thậm chí ngay cả khi giơ tay nhấc chân đều có gì khác kiếp trước, chẳng qua là ở trong mắt của nàng tìm được tình ý ấm áp giữa vợ chồn năm đó, chén canh Mạnh Bà khiến cho nàng quên mất tất cả trí nhớ kiếp trước.

      Mỗi lần nhìn thấy Chu nhi, nốt ruồi son ở giữa hai chân mày của nàng giống như châm, châm đau.

      Những năm gần đây Đỗ Minh Trừng vẫn chưa từng lấy vợ, người làm mối tới cửa nối liền dứt, kể từ năm Chu nhi cập kê, trước cửa Đỗ phủ càng náo nhiệt, người làm mai tới vì huynh muội bọn họ cũng sắp đạp hư cửa lớn Đỗ phủ.

      Cũng mặc kệ người phương nào tới cửa làm mai, Đỗ Minh Trừng đều gật đầu đáp ứng. ai biết vì sao, ngoại trừ chính .

      Năm Chu nhi mười tám tuổi, Thúy Lũ rốt cuộc chịu được nữa, mở miệng nhắc tới hôn của Chu nhi với Đỗ Minh Trừng.

      "Tam Công Tử của tri Phủ lão gia bàn về tuổi, tướng mạo, gia thế đều xứng đôi với Chu nhi, ba phen mấy bận tới cửa cầu hôn, lần này vô luận như thế nào cũng thể từ chối nữa, biết thiếu gia có đồng ý mối hôn này hay ." Ngày nay Thúy Lũ tìm được Đỗ Minh Trừng, thẳng vào vấn đề.

      "Chu nhi còn , lại nàng là tiểu thư duy nhất của Đỗ gia, phải cẩn thận giúp nàng tìm vị hôn phu tốt, cũng thể qua loa gả nàng . Xin di nương cần nóng lòng." Đỗ Minh Trừng trả lời Thúy Lũ. Những năm gần đây bởi vì Chu nhi, Đỗ Minh Trừng vẫn tương đối tôn trọng vị di nương tuổi tương tự với này.

      "Tháng sau Chu nhi liền tròn mười tám tuổi rồi, năm ta 18 làm mẹ của nàng rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn nàng giống như huynh trưởng, tuổi gần bốn mươi cũng đàm hôn luận gả?" thanh Thúy Lũ cao, nhưng thái độ đủ để cho người cảm thấy lạnh như băng thấu xương.

      "Đừng cho là ta biết những năm này trong lòng ngươi nghĩ cái gì." Thúy Lũ thấy Đỗ Minh Trừng lâu lên tiếng, khỏi tiếp tục làm khó dễ. "Thua thiệt ngươi cũng là tri thư hiểu lễ, trong lòng lại có ý niệm dơ bẩn đó."

      câu này hoàn toàn chạm đến đau xót trong đầu của Đỗ Minh Trừng. Chu nhi là muội muội ruột kiếp này của mình, đây là chuyện tình những năm gần đây Đỗ Minh Trừng muốn tới nhất.

      A! A! A!

      Cuối cùng ý trời khó vi phạm, nếu việc đến nước này, cưỡng cầu có ích lợi gì? Vẫn nên do trời thôi.

      (5)

      Đỗ phủ có rất nhiều năm chưa từng náo nhiệt như thế rồi. Thủ phủ (nhà giàu) thứ nhất Thành Tô Châu gả muội muội, Tri Phủ Đại Nhân cưới con dâu, quả đưa tới hồi oanh động ở trong thành. Những ngày qua người đến người trong Đỗ phủ, chúc, tặng lễ nối liền dứt. Ba ngày sau chính là ngày Chu Nhi xuất giá, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ kiệu hoa nhà Tri Phủ tới đón tân nương. Từ xuống dưới đều đắm chìm ở trong vui sướng.

      Chỉ có Đỗ Minh Trừng cao hứng nổi. Trong lòng là do trời , nhưng đúng là vẫn còn cách nào để xuống. Tân khách lui tới ở nhà trước càng làm cho phiền não chịu nổi, căn bản vô tâm đãi khách, vì vậy rút tới phía sau tìm chút thanh tịnh, tất cả chuyện ở nhà trước đều do Thúy Lũ và quản gia xử lý.

      Trong lúc vô tình lại tới trước khuê phòng Chu Nhi. Ngọc Dao bên trong phòng giúp Chu Nhi mặc thử áo cưới, y phục màu đỏ, trâm cài vàng xanh, trang điểm cho tân nương trong kính xinh đẹp vô cùng, trong lúc nhất thời khiến cho Đỗ Minh Trừng ở ngoài cửa nhìn quanh giống như quay trở về kiếp trước, Chu Nhi trước mặt đúng là Yên Chi - tân nương ban đầu của .

      Ngọc Dao thấy được Đỗ Minh Trừng dừng ở cửa, vội vàng ra ngoài đón. Chu Nhi nghe tiếng tựa hồ kinh ngạc, hồi lâu mới xoay người lại, nhàng kêu Đỗ Minh Trừng tiếng, "Ca ca tới."

      " nên gọi ta ca ca." Chính là tiếng ca ca này khiến cho buồn bã nhiều năm qua của Đỗ Minh Trừng rốt cuộc bộc phát vào lúc này, bất chấp tất cả vọt tới bên trong phòng, kéo Chu Nhi thét lên như nổi điên: "Yên Chi, chẳng lẽ nàng nhớ nổi chuyện của kiếp trước rồi sao? Ta là vị hôn phu kiếp trước của nàng. cái nhăn mày nụ cười, nhất cử nhất động của nàng, bao gồm nốt ruồi son ở giữa hai chân mày của nàng, đều làm cho ta vĩnh viễn thể quên. Mà sao nàng có thể tàn nhẫn quên ta như thế."

      Ngọc Dao bên cạnh bị cử động đột nhiên xuất của Đỗ Minh Trừng làm sợ choáng váng, nửa ngày cũng phản ứng kịp, sau đó mới nhanh tiến lên kéo Đỗ Minh Trừng ra.

      "Thiếp chưa từng quên kiếp trước, càng có quên vị hôn phu của thiếp." Lời sau của Chu Nhi khiến Ngọc Dao và Đỗ Minh Trừng càng thêm giật mình.

      "Ban đầu ở cầu Nại Kiếp, thiếp cũng có uống chén canh Mạnh Bà kia vào. Khi lần đầu tiên chàng ôm đứa bé là thiếp thiếp liền nhận ra chàng, chẳng qua là ý trời trêu người, kiếp này chúng ta vẫn cách nào ở chung chỗ." Chu Nhi vừa vừa khóc rống lên, nước mắt lây dính áo cưới lửa đó.

      "Tốt! Ngươi đường đường đại thiếu gia Đỗ gia lại làm ra bực chuyện vô sỉ này." Chẳng biết lúc nào, Thúy Lũ vào trong phòng, màn vừa rồi đều bị nàng xem ở trong mắt.

      "Làm ra bực chuyện vô sỉ này ngươi còn có mặt mũi ở lại chỗ này à. Ta khuyên ngươi Đỗ Minh Trừng nên sớm rời Đỗ gia, tránh cho là người người khác nhạo báng, khiến cho liệt tổ liệt tông Đỗ gia người hổ thẹn." Thúy Lũ gây .

      "Ta có thể rời , nhưng mà ta nhất định phải mang Chu Nhi ." Đỗ Minh Trừng nắm tay Chu Nhi, gằn từng chữ.

      Trong mắt người đời Đỗ Minh Trừng vĩnh viễn thể nào quang minh chính đại ở chung chỗ với Chu Nhi, rời là biện pháp tốt nhất. Kiếp trước vì nàng ngay cả sinh mạng vĩnh hằng cũng có thể buông tha, kiếp này bỏ qua phần vinh hoa phú quý này lại có tiếc gì?

      "Chu Nhi là nữ nhi của ta, tiểu thư Đỗ phủ, con dâu nhà Tri Phủ Đại Nhân. Có thể nào rời khỏi chung với ngươi, chịu người vô sỉ như ngươi liên lụy!" Thúy Lũ vẫn nhất quyết tha.

      "Chu Nhi tiểu thư căn bản phải cốt nhục của lão gia." Ngọc Dao bên lâu lên tiếng đột nhiên chỉ vào Thúy Lũ . "Hơn ba mươi năm trước, cũng chính là sau khi mẹ ruột thiếu gia sinh ra thiếu gia lâu, lão gia từng mắc trận bệnh nặng, từ đó về sau lão gia còn con cháu khác. Chuyện này chỉ có Đỗ phu nhân lúc ấy còn khoẻ mạnh và ta biết. Năm đó, ta từng trong lúc vô tình gặp ngươi len lén gặp riêng người khác ở trong hoa viên. Đây chính là nguyên nhân vì cái gì những năm gần đây lão gia nạp mười mấy vị thiếp mà chỉ có ngươi có thai, ngươi gả vào Đỗ phủ, đơn giản là vì gia sản bạc vạn này."

      Lời của Ngọc Dao giống như đạo sấm sét, khiến người nơi đó đều kinh hãi, ai cũng chưa từng nghĩ đến Ngọc Dao luôn luôn trầm mặc ít lại biết được rất nhiều bí mặt thể cho ai biết trong Đỗ phủ này.

      Tất cả chân tướng rốt cuộc ràng, Vương Mẫu cuối cùng là đau lòng Đỗ Minh Trừng , sau khi đùa giỡn vẫn trả lại Yên Chi cho . Hai mươi năm sinh tử bằng nội tâm đau khổ. coi như là trừng phạt đối với hành động việc làm của kiếp trước.



      (6)

      Ngày hôm sau, bên trong thành truyền ra tin tức. Thúy di nương Đỗ phủ treo cổ tự vận ở trong phòng mình, nguyên nhân cụ thể .

      Chưa tới ngày, trong thành truyền ra tin tức càng thêm kinh người. Đỗ phủ thủ phủ thành Tô Châu trong đêm bị đốt hết, từ xuống dưới hơn trăm miệng ăn đều chạy hết, duy chỉ biết tung tích huynh muội Đỗ Minh Trừng. Sống thấy người, chết thấy xác.

      Nghị luận trong thành rối rít lên lần nữa, biết là nguyên nhân gì khiến cho Đỗ phủ hiển hách thời lại gặp phải biến cố như thế trong mấy ngày.

      Chỉ có mình Ngọc Dao hiểu. Đêm hôm đó nàng tận mắt nhìn thấy Đỗ Minh Trừng động thủ thiêu phòng chứa củi của Đỗ phủ, kêu tỉnh trăm miệng ăn trong Đỗ phủ dậy chạy trốn. Mà thừa dịp loạn mang theo tiểu thư Chu Nhi lặng lẽ rời từ cửa sau, tìm kiếm vui vẻ tiêu dao kiếp trước nên có.

      trời dưới đất, cuối cùng là chỉ nguyện uyên ương nguyện tiên. Tin tưởng đời này, có người nào khiến bọn họ tách ra nữa.

      Hoàn.
      bornthisway011091linhdiep17 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :