1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu như ta thuộc về nhau

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Nếu như ta thuộc về nhau
      Tác giả: Uyển Nhi (Mèo)
      Tình trạng: viết
      Độ dài: chưa biết ( chắc khoảng 40-50 chương)
      Cảnh báo: 16+
      Lịch post: 1-2 chương/ tuần
      - Mình chỉ có vài cầu nho đối với các bạn đó là:
      1. Tôn trọng tác giả, Đừng mang truyện của mình đâu mà chưa xin phép nhé!
      2. Góp ý chân tình, đừng tục
      3. Nếu có thể, hãy để lại dấu chân khi qua topic này
      Chân thành cảm ơn các bạn!


      Nếu ta thuộc về nhau… lại lần nữa em chứ?
      Nếu ta thuộc về nhau… vì em mà bỏ rơi ấy?
      Nếu ta thuộc về nhau… có trở về bên em?
      Và nếu chúng ta thuộc về nhau, em xin lỗi, em bất chấp tất cả để đưa về với bóng đêm!
      Chương 1: Honey! Bắt được rồi!

      HongKong 11:00 pm
      Giữa tiếng nhạc sập sình, ánh sáng mờ ảo, đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt và say đắm, trong mắt người ngoài là thế. Alan vô cùng bất ngờ khi luồn lách qua nhóm thanh niên ồn ào này để tìm kiếm bóng dáng của người bị cái hôn vồ vập của “tiểu thư người Nhật”. nghĩ là này say rồi, cố gắng đẩy nàng ra nhưng hiểu sao tiểu thư này lại bám chặt lấy , hai tay yên phận rà xoát khắp người . bực mình chộp lấy hai tay của chéo ra sau lưng, nhưng chẳng mấy chốc lại đột ngột thả ra khi nghe tiếng rên rỉ vì đau: “A!”. Biết sao được, vốn bao giờ ra tay với phụ nữ, mạnh tay như thế chỉ vì muốn tháo nàng này khỏi người thôi. Chợp lấy cơ hội, nhanh chóng khiễng chân hôn “chụt” lên má . để kịp phản ứng lập tức nhảy vọt ra phía sau, cảm nhận được cơn giận của rồi. Phải chạy nhanh thôi!

      Đứng ở góc khuất trong Club, chạm lên môi, dư vị của nụ hôn vừa rồi hi vọng chớ kĩ, nếu giận đấy. Lén lút nhìn về phía , mỉm cười rạng rỡ: - Honey! Bắt được rồi!
      **************************************************************
      Tokyo – 7 năm trước
      Phía sau trường trung học số 2 có ngọn đồi trồng rất nhiều hoa hồng, đây là nơi gặp nhau của Kami và K. Như thường lệ hôm nay Kami vẫn là người đến sớm hơn, muốn nhìn thấy hình dáng của K từ phía mặt trời để đến gặp mình. Kami ngồi đợi rất lâu, dường như cả mùa thu qua nhưng K vẫn chưa đến, giận rồi. Hậu quả của giận dữ đó là cả vùng hoa hồng dưới chân đều bị Kami giẫm nát, toan nắm lấy cành hoa hồng để xả giận cánh tay liền bị giữ lại.
      - Em ngoan!
      Kami quay đầu sang bên, tỏ vẻ muốn nhìn thấy mặt , mím chặt môi. mau dỗ em , nhủ thầm trong lòng. Lần nào làm biểu cảm này cũng nhanh chóng xuống nước, dỗ dành , lần này giận lâu hơn chút, ai bảo dám trễ lâu như vậy.
      K thở dài nhìn Kami, bao giờ bé mới chịu lớn, thời gian của ở đây còn nhiều, muốn nhìn thấy Kami trưởng thành hơn chút…như vậy mới an tâm rời . cởi áo khoác trải xuống dưới mảnh đất vừa bị phá, kéo ngồi xuống bên cạnh mình. đột nhiên cảm thấy hôm nay rất lạ, vì thế bỏ cơn giận ra sau đầu, tận lực quan sát .
      - Hôm nay, làm sao thế?
      K lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc Kami thầm: - Kami của bao giờ mới chịu lớn? Em ngoan như thế đến gặp em nữa đâu!
      Lập tức đôi mắt to tròn kia phủ đầy làn sương mờ ảo, ấy cần nữa, ấy muốn vứt bỏ . “Tách!” giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan mu bàn tay của K. biết làm sao với bé này đây, chỉ mới như thế khóc thế này…nếu ngày đó đến, biết Kami phản ứng dữ dội ra sao. tiểu phiền toái! bế đặt vào lòng, cằm tựa vào vai , nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể làm như thế mới có thể bình ổn lại cảm xúc của lúc này. ôm , nghĩa là vẫn thương , bỏ rơi .

      - Kami, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? đột ngột hỏi khiến bé trong lòng hơi ngạc nhiên, chẳng phải năm nào cũng đón sinh nhật với sao? Nhưng vẫn trả lời bằng giọng nhàng, nũng nịu.
      - Hai tháng nữa em tròn 15 tuổi! phải tặng món quà lớn cho em đó!

      cười nhạt, cần nhắc nhở, quà sinh nhật cho đến năm 18 tuổi đều chuẩn bị đầy đủ, hi vọng năm nào cũng chính tay tặng cho .
      Mặt trời khuất hẳn sau ngọn núi phía xa, trời tối, bầu trời ngàn sao lấp lánh. cõng rảo bước con đường về nhà, lưng ngủ tự bao giờ.

      Ít lâu sau đó có đến gặp thêm hai lần nữa, lần này dẫn khắp mọi con phố của Tokyo, ăn những món ăn mà thích, mua rất nhiều đồ cho nhưng điều khiến hài lòng đó là chịu chụp chung với tấm hình nào cả. hỏi rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thỏa hiệp kể cả khi giận dữ bỏ về nhà.

      Sinh nhật lần thứ 15 của được bà nội tổ chức rất lớn, bạn bè của bà cùng với những người họ hàng xa đều đến dự. Họ khen càng lớn càng xinh, học giỏi lại ngoan ngoãn, tặng rất nhiều quà cho . Nhưng món quà trông chờ nhất mãi vẫn chưa đến, trong suốt bữa tiệc cứ ngồi thẫn thờ nhìn ra cổng. K, sao chưa đến?

      Đêm hôm đó khóc ướt cả gối, ghét lắm, nếu đến có thể gọi cho cuộc điện thoại mà, có biết rất lo lắng cho . Ngay sáng hôm sau, bà nội gõ cửa phòng , gương mặt bà trở nên buồn bã hơn bao giờ hết. Bà mang đến cho tôi hộp quà màu tím rồi ôm tôi vào lòng, tôi như chết lặng khi nghe bà .
      - Hôm qua, K gặp tai nạn khi đường đến đây…rất có thể….rất có thể cậu ta….

      hiểu sao lúc này đây bình tĩnh lạ thường, phải, điều bà phải , làm sao K có thể gặp tai nạn xe chứ, ấy lái xe rất cừ mà. phải đâu, bà chỉ đùa thôi. Ngay sau đó ngất lịm
      mất tích hơn tháng nay rồi, mỗi ngày đều sống như người mất hồn, còn điên loạn gào thét, đập phá đồ đạc trong phòng, im lặng đến bất thường. Điều này khiến bà nội rất lo lắng, bà nhiều lần hỏi rốt cuộc trong hộp quà kia có thứ gì mà ngay sao khi mở nó ra liền trở nên như vậy. nằm im liền giường, tay nắm chặt sợi dây chuyền đeo cổ, sợi dây chuyền ấy…có hình của .

      Kami!
      Đừng chờ , hãy sống tốt, trưởng thành em nhé!

      Đó là dòng tin nhắn cuối cùng mà gửi cho .
      Nhiều năm sau đó khi hỏi về dòng tin nhắn đó dõng dạc mà thừa nhận rằng: “Nếu khứa vết nơi tim em… liệu em có thể chờ suốt 10 năm ?”

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2: Đọa thiên sứ!
      - , ở đâu!!!
      - , em sợ lắm…
      Trong gian mờ ảo, nhìn thấy bóng dáng , ấy gọi . ấy khóc, tiếng khóc ấy là tim đau nhói. muốn về phía của ấy nhưng sao di chuyển được. Bóng tối bao trùm lấy , nhấn chìm vào đêm đen dày đặt. thể , bé của muốn đến bên ấy!

      giật mình tỉnh giấc, lại là giấc mơ ấy. tự đặt câu hỏi cho rất nhiều lần, người con ấy liệu có phải Diệp Cẩn Chi, nếu phải tại sao ở bên Cẩn Chi nhiều năm như vậy nhưng giấc mơ ấy vẫn cứ đeo bám . Trong suốt 7 năm qua, chưa đêm nào ngủ an giấc, luôn choàng tỉnh lúc nửa đêm vì giấc mơ ấy. Tiếng khóc của người con kia khiến cảm thấy bản thân tồi tệ… luôn tự với mình rằng đó là Cẩn Chi, là thanh mai trúc mã của nhưng trong tìêm thức vẫn tin, trái tim vẫn luôn trống rỗng…

      Nhưng cho dù đấu tranh giữa lý trí và trái tim thế nào thể thay đổi. là hôn phu của Cẩn Chi, phải có trách nhiệm với ấy. Có lẽ, khi kết hôn, có gia đình riêng còn gặp ác mộng mỗi đêm nữa.

      Phòng chờ - chuyến bay từ Hồng Kông về thành A
      Diệp Cẩn Chi sau cái hôm bị bắt gặp ở Club trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn. Lần đầu tiên trong đời ta thấy Alan nổi giận với mình, chắc hẳn rất lo lắng. Trước cơn giận dữ của Alan, Diệp Cẩn Chi chỉ biết cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi mà hề nhìn thấy vết son hồng nổi bật má Alan, dĩ nhiên vết son ấy nhanh chóng biến mất trước khi ta kịp nhận ra.

      Trong phòng chờ lúc này đây ngoài Diệp Cẩn Chi còn có khác, ấy rất thoải mái tựa lưng vào ghế sofa ngủ gục. Khi nhìn đến gương mặt của ấy, Diệp Cẩn Chi tự cảm thấy thua kém. Làn da trắng hồng, chân mày thanh thoát, hàng mi cong dài bởi vì ngủ mà rẽ ra như cánh quạt, đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch lên. Có lẽ ấy giấc mơ rất đẹp. Bởi vì quá chăm chú nên ta hề nhận ra nằm ngủ tỉnh từ bao giờ.
      - , nhìn đủ chưa? hỏi Diệp Cẩn Chi bằng tiếng Trung nhưng ràng cho lắm. Làm sao có thể trách cơ chứ, đứa trước năm 15 tuổi sống ở Nhật, 7 năm qua lại lang bạt nơi đất khách quê người với ¼ dòng máu Trung Quốc chảy trong người được như thế rất giỏi rồi.

      Diệp Cẩn Chi để ý thấy hình như này phải người Trung Quốc và ấy cũng thích mình nên từ mức độ hảo cảm 100% nay rớt xuống 0%. ta đâu cần dữ với như vậy, chỉ nhìn chút thôi mà. Người nước ngoài xấu xa, để ý đến ta nữa.

      Cửa phòng mở ra, Alan mang theo hai ly cà phê bước vào phòng. để ý thấy khí trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng. lẽ vị hôn phu trẻ con này của lại gây chuyện với người ta nữa rồi? Vốn định tiến lên hỏi xem có chuyện gì xảy ra kia đứng dậy, tiến về phía . Nhìn gương mặt hình như ấy còn hơn Diệp Cẩn Chi, có lẽ tính khí cũng giống nhau, đợi chờ cơn bão đến từ vị tiểu thư này.

      đến trước mặt , nhếch môi cười, sau đó kề sát tai thầm . Tất cả hành động diễn ra trong nháy mắt.
      - Dư vị nụ hôn ấy… cảm thấy thế nào?
      Oanh! Hóa ra này vị tiểu thư trong club, làm sao có thể xuất ở đây. Nếu như đêm đó là do say rượu loạn tính bây giờ đứng trước mặt nhắc lại chuyện đó để làm gì? Rốt cuộc có mục đích gì đây? thu lại vẻ mặt ôn nhu thường ngày, nhìn bằng ánh mắt thâm thúy.

      Ánh mắt ấy với rất quen thuộc, nó từng chứa đầy ôn nhu, chứa đầy ý cười của dành cho nhưng hôm nay nó lại xoáy sâu vào lòng , làm vết thương vốn kết vảy trở nên rỉ máu. Vốn chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khỏi đau lòng, giờ phút này nên như thế, nên nhìn bằng ánh mắt của người xa lạ, tràn đầy đề phòng. sợ sao, sợ làm tổn thương vị hôn phu của ?

      nhanh chóng lướt qua mở cửa ra khỏi phòng. Bây giờ chưa phải lúc để bất cứ điều gì với . lúc này còn là K, sát thủ đứng đầu Diễm môn…và cũng phải Kami của 7 năm về trước. muốn khi trở về với , là Kami của . Và cũng chỉ là K, là K của riêng mình .

      Tổng bộ NBI
      - Sếp, vừa nhận được tin báo Đọa Thiên Sứ tiến vào lãnh thổ Trung Quốc, nhưng cụ thể là thành phố nào vẫn chưa điều tra được!
      Trình Lộ gật đầu tỏ vẻ biết, Đọa Thiên Sứ hành tung bí , lần này sao có thể dễ dàng để lộ dấu vết cho các biết cơ chứ. Xem ra, ta rất nóng lòng tìm thấy thứ gì đó ở Trung Quốc. Là thứ gì khiến công chúa của ông trùm xã hội đen Nhật Bản trở nên rối loạn như thế nhỉ? thú vị. Xem ra cần xin phép cấp trở về Trung Quốc chuyến rồi.

      Đọa Thiên Sứ, hẹn gặp …ở Trung Quốc!

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Thành phố này !
      trận bão tuyết chào đón đến với thành phố này, sân bay thành phố A hôm nay thưa thớt người nhưng ai cũng có thân nhân…Riêng thân mình kéo chiếc vali nặng trĩu. phải có bạn bè ở đây…chỉ là muốn làm phiền họ, ai cũng có cuộc sống riêng của mình…huống chi dính vào cũng chẳng phải điều tốt lành gì. từ lâu rồi, còn nghe thấy ai gọi mình là sao chổi nữa. Vì sao ư? Bởi vì tất cả những kẻ đó đều theo thân nhân của mình xuống mồ cả rồi.

      cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo rất nhiều tuyết bay lả tả, chúng rơi xuống mái tóc xoăn hung đỏ của , nhìn rất chướng mắt. ghét tuyết! Kéo chặt cổ áo khoác, lầm lủi bước về phía màn đêm.

      Bác tài lái xe, thi thoảng lại nhìn về phía sau, đây là vị khách cuối cùng trong ngày của bác, rất trẻ. Bác đoán có lẽ ấy tầm tuổi con bác, nhìn có vẻ giống người Trung Quốc lắm, đôi mắt sâu xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa kính, cái nhìn mênh mang, vô định. Bác khẽ lắc đầu, những thanh niên ở độ tuổi này có lẽ chuyện buồn chỉ có thể là tình hoặc công việc mà thôi. Nhưng nhìn cách ăn mặc của ấy giống đứa nhà khó khăn. ấy…thất tình phải. Buộc miệng, bác lên tiếng an ủi :
      - Mỗi người qua cuộc đời ta đều có vai trò nhất định, nhưng có ở lâu được hay lại phụ thuộc vào duyên số. Hết duyên rồi chia tay cũng là lẽ thường tình, đừng buồn, cháu gặp được người tốt hơn.

      thanh trầm ấm, hiền hậu của bác tài kéo về với thực tại, mất lúc lâu mới hiểu rằng bác ấy an ủi mình, vốn tiếng Trung của tốt lắm. Hóa ra bác ấy nghĩ thất tình ư? Nhớ lại tình cảnh ở sân bay vài tiếng trước, ừ , thất tình .
      - Làm sao bác biết tôi thất tình?

      Bác tài nhìn rồi tập trung lái xe, nhưng miệng bận rộn trả lời câu hỏi của .
      - Bác sống đến từng tuổi này rồi, làm sao biết người trẻ các cháu nghĩ gì. Mối bận tâm duy nhất của tuổi trẻ chỉ có thể là công việc hoặc tình . Nhìn cháu rất giống tiểu thư nhà giàu, vậy chỉ có thể là tình mới khiến cháu miên man suy nghĩ như thế thôi! Mà cháu phải người Trung Quốc à?
      nhíu mày, chống chế: - Vâng, tôi là người Nhật gốc Trung. Nhưng Bác lầm rồi, tôi thất tình, vốn dĩ ấy là của tôi!

      Nghe thế bác đồng ý cho lắm nhưng vẫn im lặng lái xe. Xe chạy mất giờ mới đến tiểu khu Hoan Lạc Tụng . bước xuống xe, cuối chào bác tài nhiệt tình rồi kéo vali vào thang máy, thẳng lên căn hộ của mình.

      Căn hộ của nằm ở tầng cùng, tầng này chỉ có 2 căn nằm đối diện nhau. Số 1999 là nhà , 2000 là nhà . Có lẽ chuyện gặp ở sân bay là tình cờ việc mua nhà, là cố ý sắp xếp. Cổ nhân có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, lâu ngày sinh tình, tin mình thể lần nữa khiến .

      nhìn sang nhà đối diện, phòng ốc tối om, xem ra vẫn chưa về nhà…Giờ này có lẽ ở bên vị hôn phu của mình, nghĩ đến cảnh âu yếm với người con khác khỏi ghen tuông. Biết làm sao được, bây giờ, danh nghĩa, là hôn phu của người ta. K, đợi đấy, lâu đâu, hối hận vì quên .

      Đêm nay lại là đêm dài với

      Chưa đầy 6 giờ chuông điện thoại reo đánh thức . rất muốn chửi CMN mà, 4 giờ sáng mới có thể chợp mắt, kẻ nào thất đức lại réo dậy vào giờ này? Nhấc điện thoại, đặt vào bên tai, giọng “thánh thót” dội vào màng nhĩ khiến lập tức ném điện thoại xuống cuối giường.
      - Kelly! Tại sao đến thành A lại gọi cho chị ra đón em? Em muốn chết à?

      Đó là Nguyễn Vy Vy, bạn của . Mối lương duyên của các bắt đầu khi đến nước du lịch, Vy Vy lúc này là du học sinh, công việc làm thêm đó là hướng dẫn viên du lịch. Vị khách đầu tiên của ấy là , nhóc 16 tuổi trong khi đó Vy Vy 20. Thực tế cuộc sống chứng minh rằng tình bạn phân biệt tuổi tác, giới tính, quốc tịch hay tôn giáo. Các là bạn từ ngày ấy cho đến mãi mãi về sau.

      Nhặt chiếc điện thoại lên, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi mới tiếp tục chuyện với Vy Vy, giờ tỉnh ngủ hẳn. Làm sau ngủ được với bà chằn lửa nổi giận, khéo ấy bắt máy bay bay về đây để đốt nhà ấy chứ.
      - Vy Vy, tôi muốn làm phiền chị. Lúc này hẳn chị ở Bắc Kinh?
      Ở tận Bắc Kinh xa xôi, Vy Vy rủa thầm cái tên Kelly ít. ràng nó tuổi hơn nhưng làm cái gì cũng trước bước, nhiều lúc tự hỏi có phải mao xí nó cũng biết hay .
      - Nếu gọi cho chị sớm chị nhanh chóng bay về thành A để đón !
      - Vậy ai cho chị là em đến thành A? Là Nana hay Chiba? Chuyến này chỉ có bà, Nana và Chiba biết, bà chắc chắn rồi. Vậy chỉ còn hai người đó. Nếu họ làm chị này lại biết cơ chứ? Thế này việc tiếp cận lại tăng thêm ít phiền toái rồi.
      - mặc kệ ai , trong vòng hôm nay chị bay về thành A. đừng có mà bỏ trốn. Nếu ….hửm, hậu quả rồi nhỉ?

      chưa kịp là chúng ta gặp nhau dài dài đầu bên kia nghe thấy mấy tiếng “tút”,”tút” kéo dài. Bản tính này của chị ấy lại có thể làm Boss của người ta là lạ. gấp chăn, leo xuống giường, làm vệ sinh rồi nhanh chóng mặc đại cái váy trắng, khoác áo măng-tô ra khỏi nhà.

      Bước xuống sân tiểu khu mới cảm nhận được cái lạnh rét da thịt của thành A, làn sương mỏng bao trùm khắp mọi nơi. Cái áo khoác người đủ để ủ ấm . hối hận khi ra đường giờ này, nếu phải bụng đói có mang kiệu tám người khiến đến rước cũng ra khỏi nhà. Hình như gần đây có cái siêu thị mini phải, phải nhanh chóng để còn về leo lên giường ngủ tiếp. Hôm nay là Chủ Nhật mà.

      dáng người cao lớn bước từ màn sương về phía , do qua vội vàng va phải người ta. cuống quít xin lỗi, chợt ngẩng đầu nhìn lên. Kia chẳng phải ai xa lạ, là .

      Alan cao mày nhìn cuống quít xin lỗi mình. Vốn dĩ định sao rồi nhanh chóng lên nhà, ngờ ấy ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. cảm thấy bất ngờ, đó lại là tiểu thư người Nhật kì lạ mà gặp ở Hồng Kông. Lần đầu là say rượu loạn tính, lần thứ hai là tình cờ, vậy lần thứ ba này là do quá có duyên sao? Là duyên phận, hay là sắp đặt từ trước. hiểu mỗi khi đối diện với trái tim lại đập liên hồi, cảm giác rất lạ xâm chiếm con người nhưng biết nó là gì. Do đó, cho vào danh sách những người cần phải đề phòng, làm đau tim, khống chế được mình, quả là nguy hiểm.

      Xốc lại tinh thần, giương môi, nở nụ cười tươi, bật thốt lên câu tự cho là rất ngu ngốc:
      - Hi Alan! Thành phố này !

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4:

      Những ngày sau đó nhìn thấy Alan, như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Nhưng hề lo lắng hay phải cố buộc mình được nghĩ đến . làm sao đây khi người mình tay trong tay cùng khác về quê thăm ông bà? phải có khả năng ngăn cản nhưng có ích sao? đối với bây giờ là những người xa lạ, xuất trước mặt lúc này có thể chỉ làm ghét thêm mà thôi. Nhớ lại thái độ của đối với mấy hôm trước khỏi buồn bã. Điều lo sợ nhất trong cái kế hoạch cướp đoạt hôn phu này đó là trở thành người vô hình trong thế giới của . Mà , cho phép điều đó xảy ra.

      - Kelly…à Hy Nguyệt, em nghĩ gì thế? Vy Vy đứng bên cạnh lay . Bởi vì giật mình mà sợi dây chuyền tay đột ngột rơi xuống đất. bắt gặp ánh mắt khó chịu từ nhân viên nọ dù là chỉ trong phút chốc. cười mỉa mai, ngay từ khi các vừa bước vào cửa hàng ta mấy hoan nghênh. nên trách nha, là do ta có mắt nhìn, dù bộ đồ người các đến hai trăm tệ riêng cái đồng hồ Seiko phiên bản hạn chế này tay Vy Vy đủ mua hết cái cửa hàng này.

      - Gói sợi dây chuyền đó lại!...Sau đó gọi quản lí của các đến đây.
      Chỉ vào sợi dây chuyền nằm dưới đất, hất hàm sai khiến nhân viên nọ. Trước giờ, chưa từng lương thiện với bất cứ ai có mắt mà như mù, biết địa vị của mình là ở đâu.

      lúc sau quản lí cửa hàng chậm chạm ra, xem ra…lại là kẻ ngu xuẩn. Đó là người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, da mặt được bào dưỡng khá tốt…xem ra hưởng lợi ít từ những vị khách vip ở đây. Hôm nay tâm tình tốt, sửa trị ít người xem như làm việc tốt cho La Lan vậy.

      Vương Mẫn làm việc ở đây ngót gần mười năm, từ nhân viên leo lên làm trưởng cửa hàng tốn ít công sức, về phần mắt nhìn người lại càng thấu đáo hơn ai. Nhưng hôm nay hình như ta phạm phải sai lầm cơ bản nhất, tin lời con nhân viên ngu ngốc. trước mắt đâu phải hạng tầm thường, khí chất cao quý kia hề bị lớp quần áo rẻ tiền che khuất mà ngược lại còn tôn thêm vẻ đẹp. Trời, đồng hồ Seiko bản hạn chế, có làm công cả đời cũng thể mua nổi nó. Vội vàng khúm núm cúi đầu, .

      - Thưa , tôi xin thay mặt nhân viên của mình xin lỗi nếu như ta có vô tình phạm lỗi!

      Vy Vy đứng bên cạnh từ nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hy Nguyệt vốn là tốt bụng, xem ra là nhân viên này làm sai. Vậy cứ mặc kệ em ấy vậy. Hi vọng đừng náo loạn đến tai La Lan, nếu chị ấy lại làm chuyện bé xé ra to.
      - có biết phẩm chất tối thiểu của nhân viên tiếp thị là gì ?
      - Dạ, khách hàng là thượng đế!
      - Tốt, vậy tôi cho nghe, từ lúc chúng tôi bước vào cửa hàng ta dùng ánh mắt đánh giá chúng tôi dưới mười lần, lần nào cũng là trực tiếp quét từ xuống dưới, vẻ mặt khinh thường. Thậm chí ta còn bận tâm giới thiệu sản phẩm với chúng tôi…Sợi dây chuyền ở kia vừa rơi xuống đất ta vội cầm điện thoại tưởng như trong phút chuốc gọi bảo vệ bắt chúng tôi đó! xem…nên xử lí ra sao? Hửm? cố tình đề cao cuối, lập tức vẻ mặt của Vương Mẫn đen hơn đáy nồi. Làm sao ta có thể tuyển nhân viên ngu ngốc đến độ đó được nhỉ? Lần này gây họa lớn rồi, nếu đến tai bà chủ e rằng cả cũng mất luôn công việc này như chơi.

      - Thành xin lỗi ! A Huyên, mau đến xin lỗi quý đây! Mau lên.
      A Huyên từ lúc thấy Vương Mẫn khúm núm nhận lỗi mặt trở nên tái nhợt, lần này xong rồi. Nghe thấy tiếng Vương Mẫn vội vàng bước tới, cúi đầu thấp hi vọng vị tiểu tổ tông kia tha cho .
      - Thành xin lỗi , tôi có mắt thấy thái sơn, tôi bao giờ phạm lỗi nữa, mong bỏ qua!

      nâng khóe môi, bỏ qua cho ư…dễ dàng quá.
      - Tôi định gọi điện thoại trực tiếp cho bà chủ La Lan của các người. Nhưng mà nhìn cũng đáng thương.. Thế này , tôi và chị mua sắm, mà mua rất nhiều đồ,…hay là.. theo chúng tôi mua sắm . Tôi trả lương cho
      - dám, dám! Vương Mẫn và A Huyên vội vàng gật đầu, các thở hắt ra. Nhưng mà xem ra họ vui mừng quá sớm rồi… mua sắm với , chưa bao giờ là việc nhàng nha!
      - A Huyên, lấy cho tôi đôi giày kia!
      - A Huyên, đổi cho tôi cốc nước!
      - A Huyên, cầm giúp tôi mấy cái túi đồ này !
      - A Huyên, chị Vy Vy muốn mua cái áo khoác ban nãy, phiền mau xuống tầng 3 đem nó lên đây!
      A Huyên khóc thầm trong lòng, có lầm vậy, đây là tầng thứ 25. Huống chi nãy giờ các thử biết bao nhiêu là cái áo khoác. ta vừa định lên tiếng ở bên đây vờ như nhắc tới cái tên La Lan.
      - A Huyên…hình như bà chủ của các là Hứa La Lan nhỉ? Trùng hợp , tôi và chị ấy là chỗ quen biết, hay hôm nào tôi giới thiệu với chị ấy nhé?
      - cần đâu ạ, tôi lấy áo khoác ngay cho ! xong ta vội vàng chạy biến.

      Sau đó A Huyên cũng được kết thúc giờ làm việc…nhưng tin rằng, ta nhớ kĩ này hôm nay cả đời.
      - Hy Nguyệt…mấy hôm nay chị để yên cho em suy nghĩ, bây giờ có thể cho chị biết lý do vì sao em đến thành A được rồi chứ?
      Vy Vy vừa lái xe vừa hỏi , câu hỏi này xem ra chị ấy nhịn quá lâu rồi. rất muốn xấu nhẹm chuyện đó …nhưng mà, sớm muộn gì chị ấy cũng biết.
      - Vy Vy, em đến đây để tìm K…

      Két! Chiếc xe chạy nhanh bỗng chốc dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đường bốc khói.
      - Em tìm K? Hy Nguyệt, cái người đó chết rồi…em đừng cố chấp nữa!
      Vy Vy quen biết nhiều năm, từ trong miệng Nana nghe thấy cái tên này duy nhất lần nhưng làm phải nhớ kĩ. Bởi vì, Hy Nguyệt, mạnh mẽ nhất, kiêu ngạo nhất từng có ý định tự tử vì ta. tình mà rất hi vọng K còn sống, vì bấy lâu nay em này của sống chỉ có hai mục đích đó là tìm K và trả thù cho K. phải biết Hy Nguyệt nhúng chân vào vũng bùn đen hắc đạo, nhưng cách nào cản được con bé. Có thể cứu rỗi linh hồn của thiên sứ chỉ có K, nhưng người chết làm sao có thể sống lại?

      - Chị biết , chúng em… từng lướt qua nhau. Cái lần đó, ở Ai Cập, khi em làm phóng …trong đoạn clip quay được, em thấy ấy. Sau đó em mất hai tháng tìm hiểu mới biết được, hóa ra ấy bây giờ là Alan, chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, ấy…có vị hôn thê!

      Hy Nguyệt nghe bình thản làm sao, nhưng ba chữ vị hôn thê cuối cùng thể kìm nén mà bật khóc, ôm chặt Vy Vy mà khóc nức nỡ như đứa trẻ. Trong giây phút đó Vy Vy nhận ra rằng, em luôn tỏ vẻ trưởng thành, luôn chăm sóc …thực ra chỉ là đứa cần được bảo vệ.

      - cho chị biết, K ở nơi nào trong thành A này, chị mang ta về cho em!
      Vy Vy bật từng tiếng tựa như dỗ dành, phải rồi, chỉ cần là thứ Hy Nguyệt muốn, mang đến cho con bé, tiếc mọi giá.
      Đợi lúc lâu Vy Vy cũng nghe thấy tiếng trả lời, hóa ra…Hy Nguyệt gục vào vai ngủ tự lúc nào.
      - Ngủ ngon, em của chị!

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5.1 Tình thú!
      - Vy Vy, chị xem này, tuyết lại rơi rồi…ngoài đường giờ này lạnh lắm nhỉ? Nhưng biết làm sao bây giờ, em muốn ăn lẩu!
      Vy Vy ngồi xem báo cáo thoáng mỉm cười, nàng này lại muốn kiếm chuyện để ra khỏi nhà. Mấy hôm nay bận rộn chỉnh đốn tài liệu cuối năm nên thể đưa Hy Nguyệt ra ngoài dạo, ai bảo nàng này lại là dân mù đường chính hiệu. Nhìn đống tài liệu bàn vơi hơn hai phần ba, quyết định đưa tiểu tổ tông này ăn lẩu xem như phần thưởng cho ngoan ngoãn mấy hôm nay của .
      - Mặc cho ấm vào, chúng ta Cao Hưng lầu ăn lẩu!

      Hy Nguyệt nhanh nhảu chạy biến vào phòng thay quần áo, trước khi đóng cửa còn cố nhoài đầu ra hỏi: - Thế, chúng ta mời La Lan và cả ấy được chị?
      thừa biết ấy trong miệng Hy Nguyệt là ai nhưng thể đồng ý, dây dưa quá nhiều chỉ làm cả hai thêm khó xử mà thôi.
      - Chị gọi cho La Lan!

      Hy Nguyệt lắc đầu, tại sao chị ấy lại cố chấp như vậy, bao nhiêu năm qua Hoắc tổng luôn lặng lẽ chiếu cố chị mặc dù chị cố tình xa lánh, hắt hủi . Họ từng là cặp đôi rất đẹp nhưng mà hiểu lý do gì lại tách ra. biết khúc mắc của họ làm sao có thể giúp họ được, chỉ là việc tạo cơ hội gặp nhau cũng khó khăn như thế này đây. rất đồng tình với Hoắc tổng, nếu nhau phải cùng vượt qua mọi trở ngại, người nhiệt tình như lửa còn người kia nhàng, vô tình tựa như cơn gió. Nhìn vào Hoắc tổng thấy được bản thân mình nhưng ta hãy còn may mắn lắm. Cầm điện thoại lên, lướt dãy tên dài trong danh bạ tìm cái tên Hoắc Lâm Khang.

      Thành A là trong top 10 những thành phố đáng sống nhất thế giới với dịch vụ và an ninh hàng đầu. Nhưng đằng sau vẻ ngoài bình lặng đó chỉ có biết mỗi đêm có hàng trăm những vụ giao dịch đen được thực ở đây. Ai bảo, nơi này quá an bình khiến FBI an tâm mà thèm quản.

      Trình Lộ, đến đây chưa nhỉ?
      Phố xá lên đèn, dòng người về nhộn nhịp, ngồi xe vẫn nghe thấy những tiếng rao hàng từ những khu chợ đêm, biết so về thức ăn vặt hay bất cứ món ăn nào hàng quán vỉa hè vẫn có sức quyến rũ hơn…Nhưng ai bảo chị lái xe kia lại có bệnh khiết phích..giống hệt người kia.

      Chiếc Lamborghini Gallardo LP 560 vẽ đường cong tuyệt đẹp đỗ trước Cao Hưng Lầu, quá vội vàng mà Vy Vy vô tình bỏ qua chiếc xe quen thuộc thẳng vào nhà hàng, liếc nhìn chiếc xe vỗ ngược thở ra, quá hên, nếu nhìn thấy đồ thuộc sở hữu của Hoắc tổng chị ấy bỏ chạy lấy người ngay.
      - Xin chào, tôi là người đặt phòng bao ở lầu 3, xin hỏi bạn tôi đến chưa?
      tiếp tân lễ phép cuối đầu, sau đó dò tìm danh sách rồi thông báo.
      - Chào Nguyễn, bạn đến, tôi đưa lên phòng!
      Vy Vy lắc đầu tỏ vẻ cần rồi tiến đến thanh máy nhấn nút.

      “Ting” cửa thang máy mở ra, dọc theo hành lang Vy Vy mỉm cười giới thiệu những món ăn ngon ở nhà hàng này cho . Mặc dù tỏ vẻ lắng nghe nhưng tâm trí của bay nơi đâu, vừa nãy nhìn thấy Diệp Cẩn Chi, vừa vào thang máy ta bước vào… biết, cùng nhỉ?
      - Này, Hy Nguyệt, em thơ thẩn gì đó…Đến nơi rồi, mau vào thôi!

      “Cạch” cánh cửa được đẩy ra, người người ông với dáng người cao lớn, thon gầy rồi đưa lưng về phía cửa, ta có vẻ trầm tư. Dù có hóa thành tro cũng vẫn nhận ra người này là ai, lườm sang nàng bên cạnh, Vy Vy hiên ngang bước vào, mu bàn tay gõ lên mặt bàn tạo tiếng vang đánh thức người kia.
      - Hoắc tổng, xin chào…nhưng phòng này hôm nay tôi đặt trước!
      Hoắc Lâm Khang cười nhạt, dĩ nhiên biết phòng này là đặt trước, nhưng cả cái nhà hàng này là của , muốn ngồi ở đâu ai dám ngăn cản . Nhưng trước mặt con mèo xù lông này, nên thu liễm tính tình.
      - Vy Vy, Kelly, chào các em, rất vui vì có nhầm lẫn này, nhờ vậy chúng ta mới có dịp ngồi xuống chuyện phiếm nhỉ?
      - Kelly biết , chị này của em hành tung vô định, muốn gặp ấy còn khó hơn gặp tổng thống nước A.

      Cả và Vy Vy đều chửi thầm trong bụng, con hồ ly mặt dày vô sỉ, ràng là chúng tôi biết tỏng mưu đồ của , câu chào hỏi thôi cắt sạch đường lui của Vy Vy.
      khí trong phòng bao lúc này im lặng đến bất thường, hai nhân vật chính trong chuyện tình cẩu huyết này lườm nhau, còn ôm bụng nằm dài bàn, ai hiểu được lòng , đói lắm…Cố tình ho khan, muốn phá vỡ cục diện chiến trường binh đao lửa bỏng này.
      - Hai người nhìn nhau lâu lắm rồi, có ăn bảo?
      Vy Vy lập tức cốc đầu cái đau, ràng là gây là chuyện này còn vờ như biết gì, đói hả? Cho đói chết luôn…Hừ.
      - Nguyệt, Vy tỷ, hai người làm gì thế?...Hoắc tổng, sao cũng ở đây? La Lan bước vào phòng, thoáng ngạc nhiên vì có mặc của Hoắc Lâm Khang nhưng nhìn thấy cục diện lúc này hiểu dụng ý thâm sâu của Vy Vy khi cố ý dặn đến trễ.
      - Nào, mọi người cùng ngồi xuống ! Chúng ta nếu gặp nhau phải vui vẻ chuyện, dù gì cũng là bạn cũ, Vy tỷ cũng nên làm khó Hoắc tổng! La Lan vui vẻ kéo tay Vy Vy ngồi xuống ghế, rồi ra hiệu cho Hoắc Lâm Khang cũng ngồi xuống.
      Lúc này người phục vụ cũng vào. – Xin hỏi các vị dùng gì ạ?
      - Gọi món , Hy Nguyệt, em đói phải , thế em gọi trước ! Hoắc Lâm Khang tỏ ra phong độ, đưa menu cho Hy Nguyệt nhưng lắc đầu.
      - Hãy cứ để chị Vy Vy gọi , nơi này chị ấy là người “quen thuộc” nhất!
      Vy Vy mỉm cười thâm thúy, được lắm, nơi này tôi quen thuộc nhất phải , thế các người đừng trách sao tôi ác độc.
      - Lẩu cay, đầu cá hấp ngâm ớt, đậu phụ Tứ Xuyên, nghêu hấp Thái, tôm xào trà! Đủ chưa, nếu chưa đủ có thể kêu thêm?

      Vẻ mặt Hoắc Lâm Khang vẫn bình tĩnh tựa như những món gọi đều hoàn hảo, chỉ có mới biết thể nào ăn cay được, nếu ăn cay e rằng hôm nay khó lòng ra khỏi đây.
      - Vy Vy, trời hôm nay lạnh, ăn cay là thích hợp, tuy nhiên ăn cay quá cũng tốt cho dạ dày, hay kêu thêm phần canh cá, phần thịt bò xào cà tương được ?
      - Tốt, vậy cứ theo đó mà dọn lên , còn nữa, cho chúng tôi bình trà Bích Loa Xuân! Hy Nguyệt biết chị ấy cố tình trút giận lên Hoắc Lâm Khang nhưng mà phải người ta bảo “thương cho roi cho vọt” sao? Cái này cũng là loại tình thú, gọi những món sau chỉ vì sợ xảy ra án mạng mà thôi.
      Những món ăn được dọn ra bàn trông rất hấp dẫn, Vy Vy còn cố tình gắp nhiều cho Hoắc Lâm Khang nhưng vẫn động đũa, thấy thế Vy Vy cười lớn.
      - Thế nào, Hoắc tổng? dám ăn?
      Hơi chao mày, cuối cùng Hoắc Lâm Khang cũng cầm đũa gấp thức ăn cho vào miệng, hương vị cay nồng của ớt và tiêu kích thích vị giác của , dịch vị như muốn trào ngược từ dưới lên. Cổ bắt đầu ửng đỏ, hai mắt dần mờ , hơi lắc đầu để xua cơn choáng váng. Nguyễn Vy Vy, em đủ ác độc, vậy chìu theo ý em vậy. Cố tình gấp thêm miếng cá cho vào miệng, ngay sau đó người đàn ông cao to khỏe mạnh thế mà trong phút chốc ngã ngay xuống sàn, co giật.

      La Lan hoảng hốt, Hy Nguyệt khẽ lắc đầu tỏ vẻ đồng tình còn Vy Vy mặt trở nên tím tái, nhanh chóng ngồi xuống sàn, kiểm tra tình trạng của , hành động lưu loát rồi nhanh chóng ra lệnh: - Nguyệt, gọi ngay đến bệnh viện thành phố, La Lan giúp mình đỡ ấy ra xe!
      Hy Nguyệt phía sau suy nghĩ mông lung, tình thú mà bà ngoại là đây ư?
      - Nguyệt, còn chờ gì nữa, mau lên! Vy Vy hối thúc từ xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :