1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      NẾU NHƯ KHỔNG TƯỚC XOÈ ĐUÔI
      [​IMG]

      Tác giả: Aris
      Converter: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật
      Độ dài: 49 chương + 1 ngoại truyện


      Editor: ViVu

      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      1. Thanh mai trúc mã, HE.

      2. phải 3S nhưng ngược đáng kể, lâu ngày sinh tình.

      3. Nội dung: Quá trình chuyển đổi các mối quan hệ của hai nhân vật chính từ xa lạ - chán ghét - bạn thân - người .

      4. Lịch post: 2-4 chương/tuần

      Giới thiệu


      Khi còn , nửa đoạn đường, Khương Dĩ Nặc và Phương Tiêu Nhiên là đôi bạn giả dối, nửa còn lại, cùng nhau chứng kiến con đường tình gập ghềnh của đối phương.

      “Tôi là bạn ấy, đừng dây dưa với ấy nữa.” Đây từng là lời kịch của . Ai đến cũng cự tuyệt.

      cá thể vô cùng mâu thuẫn giữa thực và tưởng tượng, là người bình thường như mọi người, nhưng cũng phát ra ánh sáng vô cùng đặc biệt.

      Biết bản tính của nhưng khi nghe : “Nếu như khổng tước xòe đuôi, em tiếp nhận sao?” động lòng sao?

      Tình , nở rộ vào thời khắc đó.

      ⊹⊱。◕‿◕。 ⊰⊹



      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 5/2/16
      windlove_9693, DionTrâu thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Editor: ViVu

      Mở đầu: Tại sao có thể trêu xong bỏ chạy?

      “Phương Tiêu Nhiên, em dám với lần nữa là em ở đâu ?” người đàn ông dáng người cao lớn thon gầy, mặc áo sơ mi trắng in hoa và quần cụt, đeo cái kính mát màu đen gọng to gào thét giữa sân bay. Những người qua lại khỏi ghé mắt nhìn, biết người nào có thể làm cho chàng đẹp trai này tức giận đến mức chẳng thèm chú ý đến hình tượng.

      “Tốt lắm! Tại sao em có thể trêu xong bỏ chạy? Em chờ đấy, đến lúc đó đừng có hối hận!” Hung ác cúp điện thoại, người đàn ông đùng đùng tức giận nhìn chằm chằm vào bảng thông tin chuyến bay ngừng nhấp nháy, cắn răng nghiến lợi : “Phương Tiêu Nhiên, em lợi hại lắm!”

      Tại sao tình cảnh tại lại như thế này, phải bắt đầu từ những chuyện cực kỳ lâu trước đây.


      Chương 1: Chuyện ngày xưa

      Năm hai sơ trung, gia đình Phương Tiêu Nhiên và Khương Dĩ Nặc chuyển đến cùng chung cư, quan hệ giữa các hộ trong chung cư rất hòa hợp, hai nhà Phương, Khương lại có hai đứa bé bằng tuổi nên dĩ nhiên chẳng bao lâu trở nên thân quen với nhau.

      Điều kiện gia đình Phương Tiêu Nhiên cũng bình thường, cha Phương là người có cầu rất cao, từ áp dụng phương pháp giáo dục dành cho người ưu tú với Phương Tiêu Nhiên, vì vậy cuộc sống lúc của Phương Tiêu Nhiên là trường luyện thi, nhạc cụ, thư pháp, sáng tác… Thành tích của luôn dẫn đầu, chỉ cần đạt được thành tích này, những việc khác trong nhà đều tùy ý .

      Trái lại, ở nhà, Khương Dĩ Nặc lại được đối đãi rất khác biệt, bởi vì Dĩ Nặc là cháu trai duy nhất của bà nội, cho nên nhận được quan tâm săn sóc của rất nhiều người, là đối tượng được mọi người cưng chiều, từ lúc học, nghịch ngợm gây , mặc dù đầu óc thông minh, nhưng thành tích lại luôn ở mức trung bình, may mà cha mẹ Khương Dĩ Nặc nghĩ cũng thoáng, quá để ý đến việc này.

      Sau khi hai nhà trở nên thân quen, mẹ Khương vô cùng thích khôn ngoan của Tiêu Nhiên, lại thêm thành tích ưu tú của , thỉnh thoảng cũng lấy làm gương trước mặt Dĩ Nặc, mọi thứ của con trai đều tốt, chỉ có việc học tập làm bà đau đầu, có tấm gương luôn luôn tốt, vì vậy thường hay gọi Tiêu Nhiên đến chơi với Dĩ Nặc.

      Ở trường học, hai người là hai thái cực đối lập nhau, hai cực này tuyệt đối hấp dẫn nhau. Trong trường Khương Dĩ Nặc là ngôi sao bóng rổ, mặc kệ là dạng nữ sinh nào cũng đều bàn luận về ta, hôm nay mặc cái gì, chải kiểu tóc gì, nữ sinh bên cạnh ta đổi thành người nào…

      Tiêu Nhiên chưa bao giờ tham gia thảo luận những đề tài này, bởi vì chỉ có biết, bộ dạng thực của , khi ở nhà luôn thích mặc quần cụt mang dép lê chạy loạn, tóc như ổ gà chẳng chịu chải gọn, luôn thích nằm giường đọc sách, khắp nơi đều có giấu sách, hơn nữa còn là truyện manga…

      Còn Khương Dĩ Nặc lại thấy, Phương Tiêu Nhiên là đứa bé bị cha mẹ quản lý, cái gì cũng đều nghe theo lời người lớn, mẹ vẫn thường khen ấy biết vâng lời ở trước mặt mình, từ lúc học tiểu học có rất nhiều chuyện, đều làm theo ý mình, nữ sinh mang mắt kính tròn kia chỉ hiền lành, thú vị, mà còn có thể là tương đối nhàm chán. Nhưng mà, phải thừa nhận, ở trường tương đối nổi bật, thành tích tốt, biết đàn dương cầm, viết chữ đẹp, thể dục cũng kém, là học trò tâm đắc của các giáo viên. Nhưng nếu đổi lại là , sớm tuyệt vọng với cuộc sống của mình rồi.

      Vào lúc thi vào trường cao trung trọng điểm, cho dù Tiêu Nhiên phát huy năng lực thất thường cũng dễ dàng vào trường cao trung trọng điểm, thế mà Dĩ Nặc cũng có thể ung dung vào được. Điều này làm mẹ Khương vô cùng cảm kích Phương Tiêu Nhiên, nếu phải lúc ôn thi con bé chuẩn bị tài liệu cho nó, chỉ bằng khả năng của con trai, làm sao có thể đậu được.

      Vốn dĩ hai người là cực Nam cực Bắc, đều vừa mắt đối phương, nhưng lần tình cờ, hai người còn thấy khó chịu về nhau nữa. Tiêu Nhiên và Dĩ Nặc học ở nhà ta. Con ai cũng có mấy ngày thoải mái, vừa đúng lúc mấy ngày đó đến, Tiêu Nhiên gần như còn cảm giác, càng lúc càng đau dữ dội.

      Lúc mới bắt đầu Dĩ Nặc để ý khác thường của , cho rằng có thể bởi vì cuộc thi nào đó thể đứng nhất, nên mới vui, trong ấn tượng của chỉ có nguyên nhân này mới có thể làm u ám như thế. Cho nên cũng cảm thấy có gì khác thường.

      Nhưng lúc làm xong đề toán, muốn nhờ xem giúp, lại phát cuộn tròn người lại, nước mắt đầy mặt. Chưa từng thấy như thế, vì vậy cố gắng tỏ ra mình hề lúng túng hỏi : “Này, cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?”

      cắn chặt môi, tay ôm bụng, khó khăn : “Tôi cũng đâu có muốn, đau quá…”

      Vừa nghe cơ thể thoải mái, Dĩ Nặc lập tức đỡ lên giường của mình, đắp kín chăn, sau đó gãi đầu, ra phòng khách lấy nước nóng. “Cậu sưởi ấm , tôi cũng biết còn có thể làm gì nữa.”

      còn nhiều hơi sức, nhưng Tiêu Nhiên vẫn cố gắng mỉm cười, “ có sao, cậu làm đề trắc nghiệm tổng hợp , tôi khỏe hơn chút giải thích với cậu.”

      ra đây là lần đầu tiên họ chuyện với nhau như thế này, trước đây hai người vừa ý nhau nên chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, chuyện lâu như vậy, phải gọi là “chưa từng có” trong lịch sử.

      Từ đó về sau, dần dần thân hơn, nhiều hơn. cảm thấy, ra cũng là nam sinh cũng rất cẩn thận, biết chăm sóc người khác, hơn nữa lại rất thông mình; cảm thấy, ra cũng khác biệt với mấy bé bình thường, cũng thích phim thần tượng, thích nghe những bản nhạc thịnh hành, vui nở nụ cười rạng rỡ, lúc buồn cũng rơi nước mắt.

      Lúc cao trung là giai đoạn dậy quan trong, vóc dáng Khương Dĩ Nặc càng lúc càng cao, người càng lúc càng đẹp trai rạng ngời, mặt dần mất vẻ ngây thơ, người đưa thư tặng quà cho ta càng lúc càng nhiều. Tiêu Nhiên nhớ lần đầu tiên bắt gặp “ tích huy hoàng” của là nửa học kỳ cuối năm lớp mười.

      Trong lúc tổng vệ sinh, cầm biên bản kiểm tra muốn đến phòng làm việc của giáo viên, nghe có người chuyện ở phía sau bồn hoa. “Tại sao muốn chia tay với em? phải đồng ý làm bạn trai của em sao?” Nữ sinh khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã, làm cho người ta nghe thấy thoải mái.

      xin lỗi, từ lâu tôi có người trong lòng rồi. như thế, tôi làm sao có thể từ chối ở trước mặt mọi người?” Lời này hề có thành ý, cần nhìn, cũng biết là Dĩ Nặc, tên nhóc ngu ngốc kia sao có thể chịu trách nhiệm như thế, đáng đánh!”

      Nữ sinh cũng nổi giận, “ gạt em, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ em ra, có ai ở bên cạnh !”

      “Việc này, tôi và ấy biết nhau từ lúc sơ trung rồi, cũng xem như là thanh mai trúc mã của tôi, xin lỗi, trong lòng tôi cũng chỉ có ấy, hi vọng có thể tìm được người lòng thích .” Thoải mái tự nhiên mấy câu, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời . Tiêu Nhiên nghe những lời này, nheo mắt lại, quen biết từ lúc sơ trung? Dường như tất cả các nữ sinh học chung sơ trung cũng đều có thể xem là thanh mai trúc mã của ta rồi, là mối họa lớn! bĩu môi sau đó rời khỏi, có chút xíu đồng tình với nữ sinh bày tỏ kia, cho cùng vẻ ngoài tuyệt đẹp của Khương Dĩ Nặc làm người ta quên mất nguy hiểm, lúc đói bụng quên rằng, nấm càng đẹp càng độc.

      vẫn là học sinh xuất sắc của trường, làm tốt công việc của học sinh, thành tích học tập nổi trội, thể dục ưu tú; vẫn là đối tượng làm đau đầu các giáo viên. Mặc dù thành tích tệ, nhưng luôn có giáo viên phản ánh, đương với ai, lại đánh nhau với người nào, các học sinh trong trường, nam sinh cho rằng có nghĩa khí của lão đại, sẵn lòng xông pha với , nữ sinh cho rằng đẹp trai lại lạnh lùng, cho dù là công khai hay thầm thích đều phải ít.

      Nữ sinh bên cạnh luôn luôn cố định, cũng thành thói quen, dù sao cũng còn là trẻ con, nên cũng dễ dàng qua lại như trước, số lần qua nhà cũng ít . Nhưng quan hệ của hai người ngược lại, càng lúc càng hòa hợp, điều này được Dĩ Nặc kết luận thành: càng chia xa lại càng tuyệt vời.

      Nghỉ đông lớp mười , bên cạnh xuất tương đối cố định tên Thượng Lam Tang, chuyện này trở thành tin tức mới của toàn trường. họ Thượng này có gia cảnh tốt, là hoa khôi của trường, trong lúc nhất thời những nữ sinh thầm đau thương cũng có, hâm mộ cũng có, mà trái tim tan nát cũng có.

      Đối với bạn này của , Tiêu Nhiên chỉ nghĩ, nếu như có thể làm cho Dĩ Nặc ít gieo họa vào mấy nữ sinh khác, ta cũng coi như là người tốt, có câu cứu mạng hơn xây bảy tòa tháp, ta là cứu tinh cứu vớt tất cả nữ sinh, nhất định sống lâu trăm tuổi.

      Ngày có kết quả thi tốt nghiệp cao trung, hai người đều tụ họp ở nhà họ Khương, cùng nhau chờ đợi kết quả kỳ thi được công bố, Dĩ Nặc khăng khăng tra kết quả của Tiêu Nhiên trước, điểm của cao hơn 20 điểm để có thể đậu vào đại học P đứng đầu thành phố. Tiêu Nhiên vui mừng ôm lấy Dĩ Nặc nhảy lên, rồi sau đó nhanh chóng quay sang, vội vàng giúp Dĩ Nặc tra kết quả, Dĩ Nặc đầu óc thông minh, cấp ba chỉ hơi ham chơi chút, may mà có chút vận *** chó (Tiêu Nhiên thường thế), mới có thể giúp thi đậu vào đại học R chỉ xếp sau đại học P.

      Vì vậy hai nhà đều có hỉ lâm môn, do từ lúc sơ trung hai đứa bé đều học chung, cho nên tiệc mừng cũng tổ chức chung với nhau. Bất quá bọn họ cũng quan tâm đến nhũng việc này, có thể đậu trường tốt nhất, tất nhiên Tiêu Nhiên rất vui mừng. Mặc dù Dĩ Nặc để ý, nhưng có thành tích như vậy, cũng xem như dễ ăn với cha mẹ.

      Kỳ nghỉ này rất dài, tất cả mọi người đều chơi hết mình, lúc Dĩ Nặc ra ngoài, ngoài trừ dẫn bạn , cũng dẫn theo Tiêu Nhiên, bọn họ cùng nhau vui chơi cả mùa hè.

      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      Phiên Nhiên, ChrisTrâu thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2: Lần đầu tiên của và lần thứ nhất của (1)

      Editor: ViVu

      Lên đại học, thời gian hai người gặp mặt cũng ít , nhưng cả hai vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết.

      Thượng Lam Tang học ở vùng khác, bất quá Dĩ Nặc vẫn kiên trì gọi điện thoại mỗi ngày, cái này bị Tiêu Nhiên gọi vui là: mỗi ngày đều gọi love’s call. Nhưng mà có thể kiên định quen nữ sinh như thế, là kỳ tích, rất bội phục nữ sinh tên Thượng Lam Tang này.

      Trở thành sinh viên, Tiêu Nhiên nuôi mái tóc ngắn ngang vài thành tóc dài, đường cong thay đổi càng lúc càng có nét phụ nữ, hiểu chút về cách ăn mặc, tự nhiên bên cạnh có người theo đuổi.

      Ngày kia, Dĩ Nặc nhận được điện thoại của Tiêu Nhiên: “Alo. Có chuyện gì?”

      Tiêu Nhiên có chút hưng phấn lại hơi ngượng ngùng, “Tôi cho cậu biết chuyện…”

      ấy trở nên hơi lạ lùng, Dĩ Nặc hỏi : “Có chuyện gì vậy… ấp a ấp úng, cậu nhanh lên chút, tôi chờ chơi bóng rổ với bạn học đấy…”

      Tâm tình Tiêu Nhiên háo hức, giờ có chút mất hứng, tức giận : “Tôi có bạn trai!”

      Dĩ Nặc uống Yakult, thiếu chút nữa phun hết Yakult trong miệng mình lên mặt nữ sinh đối diện, khó khăn lắm mới nén trở lại, cười đến mức thở nổi: “Cậu? Có bạn trai? Khi nào dẫn qua đây dạo?”

      Giọng điệu Tiêu Nhiên trở nên kiên quyết: “ như thế nào nữa, đó cũng là bạn trai tôi, còn dắt tới dạo? Vị kia nhà cậu lúc mới dẫn đến, chị đây có gì sao?”

      Dĩ Nặc nghĩ đến vẻ mặt giận đến nổi đóa của Tiêu Nhiên vào lúc này, tròng lòng rất vui vẻ, đột nhiên có người gọi nhanh ra sân bóng, thu lại nụ cười gian, “Được rồi, tôi biết rồi. Khi nào dẫn ta ra cho tôi nhìn chút, cậu giúp tôi kiểm định tôi cũng phải phụ trách với cậu chứ…”

      nghiêm chỉnh gì cả. Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên mắng Dĩ Nặc ở đầu dây bên kia…

      “Tiêu Nhiên, phim của chúng ta là 7 giờ đến 10 giờ tối, bị muộn rồi…” về phía này, chính là bạn trai , Diệp Bằng Cư, lớn hơn tuổi, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ chững chạc hấp dẫn người khác.

      Tay của bị kéo, có chút xấu hổ khi hai người nắm tay nhau xem phim.

      Khương Dĩ Nặc và Tiêu Nhiên từng giao hẹn, nếu như có bạn trai bạn , nhất định phải để cho đối phương xét duyệt lần. Vỉ vậy đương nhiên Diệp Bằng Cư phải để cho Khương Dĩ Nặc “mục long ngự lãm” rồi. (ý phải tận mắt nhìn thấy)

      Barbera, trước đây hai người thường hay đến đây. Diệp Băng Cư hơi hiếu kỳ hỏi Tiêu Nhiên: “Là người như thế nào, sao nhất định phải gặp ?”

      Tiêu Nhiên nhớ lại lời của Dĩ Nặc trong điện thoại, khỏi nhếch miệng lên. “Là bạn tốt của em trong nhiều năm, cũng như trai em vậy.”

      Diệp Bằng Cư cười cười, hỏi thêm gì nữa, và Tiêu Nhiên bàn chuyện đêm thất tịch trải qua như thế nào. Hai người cười vui vẻ, có người nhanh chóng ngồi xuống, mang đến mùi nước hoa nhàn nhạt.

      Tiêu Nhiên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là Khương Dĩ Nặc, vì vậy nở nụ cười thoải mái. “Đến rồi?”

      Nhìn người con trai tuấn mặc quần áo hiệu Ck, Diệp Bằng Cư khỏi cảm thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn lịch đưa tay ra: “Chào cậu! Tôi là bạn trai của Nhiên Nhiên, Diệp Bằng Cư.”

      Khương Dĩ Nặc nhìn nam sinh này chút, sạch lanh lẹ, chỉ là, biết giác quan thứ sáu của nhảy ra từ đâu, cảm thấy người đàn ông này đáng tin cậy. Bắt tay, tùy tiện chào hỏi: “Khương Dĩ Nặc.”

      “Làm sao giờ này cậu mới đến? Mẹ cậu phải gọi cậu dậy từ sớm sao?” Tiêu Nhiên theo thói quen chèn ép Khương Dĩ Nặc. di*ễn~đàn~l*ê~quý~đ*ôn. Khương Dĩ Nặc liếc mắt nhìn , “Sao cậu biết?”

      Tiêu Nhiên phất tay, “Sáng sớm mẹ cậu vừa mới tìm mẹ tôi khiêu vũ, sao tôi có thể biết…”

      “Vì thế nên… Ngày nghỉ lớn, còn sớm như vậy gọi tôi, đương nhiên là phải ngủ lại rồi.” Nhìn hai người Diệp Bằng Cư và Tiêu Nhiên vô cùng thân ái, hai cái đầu xúm lại, Dĩ Nặc cảm thấy mình cực kỳ sáng (ViVu: làm bóng đèn) sau đó cố ý ho tiếng, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, liếc cái, “Sao vậy?”

      chỉ chỉ hai người bọn họ, “Cậu là cố ý? Trước đây mỗi khi hai chúng tôi ra ngoài đều dẫn theo cậu, tại cậu có bạn trai rồi, có thể trả thù rồi đúng ?”

      Tiêu Nhiên nghe được lời kháng nghị của , lắc đầu vẻ đắc ý. “Giờ sao đây? phục? Tôi cũng dễ dàng gì mới có thể để cậu thành kỳ đà cản mũi. Hơn nữa, Lam Tang nhà cậu đâu?”

      Dĩ Nặc lấy tay vuốt vuốt tóc, lười biếng trả lời: “ ấy còn chưa có nghỉ, phải ngày mai mới về”

      Nghe thấy như thế Tiêu Nhiên lại vui vẻ . “Như thế này , hai ngày này chị tạm thời chứa chấp cậu, hai chúng tôi dẫn cậu chơi chung, ai bảo cậu trước đây đều dẫn tôi theo như thế?”

      Diệp Bằng Cư vẫn luôn thể chen vào, cũng cảm thấy có chuyện thú vị, trêu đùa Tiêu Nhiên: “ ra em đều làm kỳ đà cản mũi à? Vậy tiết kiệm…”

      Làm ra vẻ tức giận, Tiêu Nhiên véo Diệp Bằng Cư cái, mỉm cười, “ lo học, hợp tác với loại người như cậu ấy chén ép em!”

      Khương Dĩ Nặc gõ gõ bàn, “Này này này, cái gì mà loại người này! Tôi là loại người gì vậy? Tôi chính là trưởng thành dưới cờ đỏ, là thanh niên khỏe mạnh, có chí hướng của Trung Quốc!”

      bữa cơm ăn rất vui vẻ, ba người cười cười . Sau khi ăn xong, Diệp Bằng Cư đánh giá Dĩ Nặc là: thiếu gia giàu sức quyến rũ, Khương Dĩ Nặc đánh giá Diệp Bằng Cư là: lòng dạ thâm sâu, cẩn thận hơn.

      Tiêu Nhiên chính là rất cố gắng với bạn trai mình, Diệp Bằng Cư là người hiền lành, có đôi lúc thể hiểu được suy nghĩ của , làm Tiêu Nhiên rất buồn bực.

      Lễ tình nhân lãng mạn, còn gọi là lễ Valentin, cũng là sinh nhật Tiêu Nhiên. Mấy ngày trước với Diệp Bằng Cư ra ngoài vào lễ tình nhân, kết quả Diệp Bằng Cư lại , có hứng thú với ngày lễ mà giới thương gia lăng xê, đúng là làm cho Tiêu Nhiên còn tâm trạng. Ngoại trừ sáng sớm Dĩ Nặc gõ cửa tặng quà, cũng thấy ai liên lạc với .

      Đến xế chiều, điện thoại Tiêu Nhiên vang lên. “Alo, Bằng Cư…” có chút sức lực. còn chưa có muốn tha thứ cho quên sinh nhật .

      “Em tới quán cafe ở cua quẹo trường học…” Trong điện thoại, giọng điệu của Bằng Cư vẫn chững chạc đàng hoàng, hề có chút áy náy.

      Vốn dĩ lười vận động, Bằng Cư lại liên tục muốn , thể làm gì khác hơn là mặc áo khoác vào, ra cửa, đến quán cafe bên cạnh trường học. Đẩy cửa ra, bên trong im lìm, quán hôm nay buôn bán rất đáng nghi ngờ, Bằng Cư muốn đến đây làm gì.

      Chợt thanh vang lên, pháo hoa trong phòng cháy sáng, ánh đèn dìu dịu chiếu vào sân khấu hình tròn của quán, Bằng Cư ở đó mỉm cười. “Nhiên Nhiên quý, chúc em sinh nhật vui vẻ. cầu kỳ hoa lệ, cho nên muốn dùng phương pháp này đề chúc mừng sinh nhật em. Sau này, sinh nhật mỗi năm, đều bên cạnh em.” Sau đó bài hát You are my angel nhàng vang lên,

      Tiêu Nhiên đứng phía dưới, hốc mắt đỏ hoe, đây là sinh nhật hai mươi tuổi của mình, từ lúc sinh ra đến giờ, là sinh nhật lãng mạn nhất.

      Về đến nhà, kể sót chi tiết nào cho Dĩ Nặc nghe, sau đó ngọt ngào : “Tôi thích người như thế, mặc dù bề ngoài ấy có động tĩnh gì, nhưng kỳ thực lại là người rất tỉ mỉ.”

      Khương Dĩ Nặc xem thường, bất quá, Diệp Bằng Cư cũng phải là con mọt sách, thỉnh thoảng cũng chơi vài trận bóng rổ, người cũng xấu.

      Hết chương 2




      Chương 3: Lần đầu tiên của và lần thứ nhất của (2)


      Editor: ViVu

      Lúc năm thứ ba đại học, đột nhiên Lam Tang muốn chia tay với Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nghe thế, lập tức ngồi máy bay bay đến thành phố Lam Tang ở. Tiêu Nhiên rất lo lắng cho tình trạng của Dĩ Nặc, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho , thoạt nhìn Dĩ Nặc cái gì cũng để trong lòng nhưng là người rất khó để động lòng, qua lại với Lam Tang lâu như thế, ngay cả Tiêu Nhiên cũng cho rằng bọn họ kết hôn, mãi cho đến già, ai biết trước được ngày nghỉ còn chưa hết, đột nhiên Lam Tang lại thay đổi đến bất ngờ.

      Diệp Bằng Cư cũng quan tâm tình hình của Dĩ Nặc, bởi vì từng nghe Tiêu Nhiên , hiếm khi Dĩ Nặc sống chết giữ lấy người. Tiêu Nhiên rất ghét loại tình đáng giá này, nhưng Bằng Cư lại : “Người đàn ông tốt như quá ít……” Nghe những gì , vốn vẫn luôn cau mày lo lắng cho Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên cũng phải cười, ôm : “Thế , phải em nên xem là báu vật sao?”

      Lúc những lời này, tay ôm chặt lấy bờ vai , hình như cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng ôm chặt vào lòng.

      để cho mẹ Khương biết chuyện Dĩ Nặc bay tìm Lam Tang, Tiêu Nhiên báo với bạn cùng phòng của ta, để cho bọn họ tiết lộ hành tung của Dĩ Nặc, khi học nhờ bọn họ ghi chép bài hộ ấy, thậm chí còn thông đồng với bọn họ nghĩ ra lý do đề phòng lỡ như lộ tẩy.

      Bốn ngày sau, ta trở lại.

      Cặp mắt đỏ bừng, râu lún phún, quần áo vừa nhăn vừa cũ lại vừa bẩn, nam sinh tuấn trước kia chẳng thấy đâu, khắp người toàn mùi rượu và thuốc lá. có về nhà, gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, học môn kinh tế vi mô, nhìn giáo viên chút, giả vờ như cơ thể thoải mái, ra ngoài nhận điện thoại.

      Giọng trầm trầm khàn khàn, nghe ra vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi, cảm thấy rất đau lòng, lập tức trốn học, chạy đến trạm xe đón .

      ta kiên quyết chịu về nhà, cũng chịu trở về trường học, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ say khướt lảo đảo, người đường lịch rối rích nhường đường cho ta. hết cách với ta, thể làm gì khác hơn ngoài dẫn thuê phòng khách sạn ở gần trường.

      Vào phòng, tựa như người chết ngồi ngơ ngác ở đó, lời, máy móc hút thuốc. Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, bước tới ném điếu thuốc của .

      Dĩ Nặc cũng phản đối, nằm ngay đơ giường, lặng yên tiếng động.

      Thở dài, Tiêu Nhiên thể làm gì khác hơn là kéo đứng dậy. “Đừng như vậy, rửa mặt cái nào.” Lôi kéo , cởi áo sơ mi ra, lộ ra nửa người của , lộ những cơ bắp cường tráng, vào lúc khác, chắc chắn Tiêu Nhiên cũng chảy nước miếng, nhưng lúc này có tâm trạng để nhìn, thử nước nóng, kéo qua. “ tắm cái , ngoan nào!”

      Dĩ Nặc kéo tay , vẻ mặt Tiêu Nhiên lo lắng nhìn sắc mặt kinh người của , lúc còn sơ trung cũng cao hơn bao nhiêu, tại phải ngẩng đầu nhìn . cúi đầu dựa vai , toàn bộ sức nặng đều đặt lên người , Tiêu Nhiên muốn , cậu rất nặng đấy… Nhưng gì, để mặc cho dựa vào, hai tay chậm rãi, do dự ôm lấy bờ vai , bờ vai dày rộng hơn của Bằng Cư, ôm rất thoải mái.

      Sau đó cảm thấy vai ươn ướt, vỗ vỗ đầu , cứ đứng cứng ngắc như vậy với .

      Kế tiếp mệt mỏi còn cảm giác ngã xuống giường sau đó lại ngủ thiếp . Lúc tỉnh lại bất ngờ phát Dĩ Nặc nằm bên cạnh mình, thân thể cuộn tròn như đứa bé trong bụng mẹ, chen chúc với chiếc giường lớn. Còn người mình, lại đắp chăn.

      ngồi dậy, chỉ có cảm giác cả người đều mệt mỏi ê ẩm và đau đớn, với ta có đoạn đường mà tựa như chạy mấy cây số. Giơ tay lên xem đồng hồ, lại gần mười giờ tối.

      Bụng đói cồn cào, nhìn nhìn , đống lớn như thế này, thể dời nổi, chỉ có thể đắp chăn cho , để cho ngủ ngon. Còn mình ra ngoài, chạy đến KFC ôm hộp thức ăn trở lại.

      ngờ lúc đẩy cửa phòng ra, Dĩ Nặc ngồi dậy, mặt cảm xúc xem tivi.

      Đặt hộp thức ăn lên bàn đầu giường. “Ăn chút , tôi sắp đói chết rồi, cậu cũng đói đúng

      thẫn thờ nhìn lát, gật đầu cái. Cuối cùng nhìn thấy có chút phản ứng, Tiêu Nhiên mới thở phào nhõm, lấy cái túi khác. “Cầm lấy! May mà trước giờ tôi ra ngoài luôn mang theo tiền, nếu cậu lấy đâu ra những thứ này!” ném dao cạo râu Gillette đến bên cạnh .

      Rửa tay, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh , Tiêu Nhiên nhét thức ăn vào trong tay , vừa uy hiếp, “Nếu ăn, tôi ăn hết, cho chết đói luôn!” lại còn lầu bầu. “Trốn tiết, cả đêm về, tốn tiền, cũng phải chuyện của tôi, tôi đây là muốn cái gì hả……”

      Dĩ Nặc ăn mấy thứ linh tinh, chợt dừng lại, Tiêu Nhiên quay đầu nhìn . chớp đôi mắt xinh đẹp, “Cảm ơn.”

      Trí thông minh chưa có bằng , còn biết cảm ơn…… nhìn nhìn , nghiêng đầu xem TV, “Thôi khỏi, chỉ cần cậu nhanh chóng tốt lên là tôi càng vui vẻ hơn.”

      May mắn ngày hôm sau có tiết, nếu Tiêu Nhiên nhất định chết, ngày thứ ba học môn tự chọn cũng nhờ người khác xin nghỉ giúp , từ lúc ra khỏi lớp kinh tế vi mô có quay lại, mọi người còn tưởng đột nhiên trúng tà muốn bỏ nhà trốn đấy chứ.

      Về phần Bằng Cư, mỗi ngày đều nhắn tin cho biết mình ở bên ngoài có chút việc bận cần xử lý, chưa nguyên nhân cụ thể với . Với cái tính cáu kỉnh xấu xa của người đàn ông này, nếu như để người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu ấy, quả thực sống bằng chết.

      Đến buổi tối ngày thứ ba, Dĩ Nặc cạo râu, thay bộ quần áo Tiêu Nhiên cầm từ trường đến, mặc dù tinh thần phấn chấn, nhưng cũng khôi phục bảy phần vẻ đẹp trai ban đầu.

      với Tiêu Nhiên: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

      Chờ đợi những lời này đến sắp tuyệt vọng, dĩ nhiên Tiêu Nhiên vui mừng thôi, vội vàng trả phòng, cùng với Dĩ Nặc trở về nhà.

      Mẹ Khương tất nhiên ngốc, bà chạy qua nhà họ Phương, len lén hỏi Tiêu Nhiên, hai ngày nay tại sao con trai yên lặng như vậy, cửa cũng ra. Tiêu Nhiên chỉ có thể cười cười, người bạn tốt của cậu ta vừa qua đời, cậu ta rất đau lòng.

      Mẹ Khương than thở, “Đứa này, hiếm khi trong tình trọng nghĩa như thế” Tiêu Nhiên đứng bên cạnh chỏ có thể nhìn trời, mặc dù dối bạn tốt của cậu ta “bất hạnh qua đời”, nhưng đây cũng có thể xem là đúng.

      nhờ bạn học của Dĩ Nặc mỗi khi có giờ học, nếu rãnh rỗi kéo ra khỏi nhà học chung với cậu ta, để Bằng Cư lôi kéo ta chơi bóng rổ.

      tuần lễ trôi qua, vẫn trầm lặng đáng sợ như thế, Tiêu Nhiên nhìn thấy như thế nhịn được nữa, lôi kéo đón xe chạy ngồi bờ biển. Gió hè thanh thản dễ chịu, Dĩ Nặc vẫn thẩn thờ, nhưng Tiêu Nhiên lại linh hoạt hơn rồi. “Cậu xem! Tôi lại đánh chết con muỗi này! May nhờ có tôi biến mình thành vũ khí, nếu đúng là bữa đại tiệc vô cùng phong phú nha…”

      Cầm lấy lon nước táo lên men mà Tiêu Nhiên mang theo, Dĩ Nặc lên tiếng mở ra uống, Tiêu Nhiên lại càng lúc càng an tĩnh, thầm kêu: Hỏng bét…… xong rồi……

      đau đến thể chịu được, chợt áo sơ mi của Dĩ Nặc khoác lên vai , Dĩ Nặc đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt , Tiêu Nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”

      “Lên đây.” rất ít chuyện, tại giọng còn khàn khàn, trầm trầm mà có từ từ tính.

      Chờ lâu cũng thấy có động tĩnh, Dĩ Nặc quay đầu lại, nhìn Tiêu Nhiên ôm bụng, vẻ mặt khó coi, thấy quay đầu lại làm như có chuyện gì, khỏi bật cười, rồi sau đó nghiêm mặt. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lúc này còn muốn làm loạn để chịu khổ sao……”

      ra là cậu ấy để trong mắt, nhìn thấy cười, Tiêu Nhiên cảm giác mình có đau cũng đáng. Vì vậy ngoan ngoãn leo lên lưng , nhàng cõng , hề nặng chút nào. Dĩ Nặc nghĩ thầm, bình thường tham ăn như thế đều nơi nào cả rồi……

      có thể nghe mạch đập của cậu ấy, yếu ớt . “Tôi còn phải vì muốn cậu nhanh chóng khôi phục như trước sao…… Cậu cho rằng tôi tự nguyện sao……”

      Tiêu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Dĩ Nặc, cậu ta buồn buồn . “Ừ, biết rồi… Cậu cần nữa, nằm yên .”

      “Ừ.” cố gắng hết sức để mình kêu lên.

      Về đến nhà, Dĩ Nặc đặt lên giường của , trong nhà, cha mẹ vẫn chưa về, Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt đau đến co rúm lại, thở dài, nấu nước ấm cho ôm ấm bụng, cho đến khi nhà có người về.

      Dĩ Nặc khôi phục lại bình thường, tựa như biến thành người khác, kết quả học tập biến thành viên mãn, ngoài ra còn tham gia các tổ chức, câu lạc bộ ở trường, mặc dù là năm ba, coi như là quá trễ. Nhưng dựa vào tài ăn , biển xuất sắc ở buổi phỏng vấn, ở cuộc thi mô phỏng Liên Hợp Quốc, được chọn Mĩ tham gia mô phỏng Liên Hợp Quốc.

      Sau khi trở về, lại tham gia cuộc thi sáng tạo ý tưởng kinh doanh toàn cầu, đến Nhật Bản tham gia trận chung kết, trở thành nhân vật làm mưa làm gió, học giỏi, có năng lực, quan trọng hơn là diện mạo rất được.

      Vì thế, người hâm mộ xếp thành hàng, nữ sinh muốn làm bạn ta, tùy tiện ngoắc tay cái, là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Dĩ Nặc lại thuộc cái dạng ai đến cũng cự tuyệt, nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu liên tục đổi mới, cho dù lúc này ta cũng sắp tốt nghiệp rời khỏi sân trường……

      Tiêu Nhiên cũng quản nhiều như vậy, hai bằng của mình cũng sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày ăn cơm với Bằng Cư, sau đó rãnh rỗi xem phim, khác gì cuộc sống công nghiệp.

      Gia đình Dĩ Nặc mua căn biệt thự, tu sửa để chuyển qua, nhưng mẹ Khương bỏ được căn hộ này, hàng xóm lâu năm nên tình cảm cũng sâu nặng, cho nên vẫn giữ lại chỗ này.

      Tiêu Nhiên về nhà nghe mẹ chuyện này, đột nhiên cảm thấy hơi mất mác, làm hàng xóm với Dĩ Nặc lâu như thế, nếu đổi thành người, quen.

      Nằm giường, ủ rủ gọi cho Dĩ Nặc cuộc điện thoại.

      lâu mới nhận, hơi thở Dĩ Nặc hơi gấp, “Alo, có chuyện gì sao?”

      Tiêu Nhiên hơi buồn bực, hỏi ta: “Cậu làm gì thế? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, lại còn thở hổn hển?”

      Dĩ Nặc có chút lấp liếm, ậm ừ trả lời: “À, bận. lát tôi gọi lại cho cậu ~” trước khi điện thoại bị ngắt, Tiêu Nhiên nghe giọng phụ nữ, “Nhanh lên……”

      hơi giật mình, Dĩ Nặc là ……

      Trong lòng có chút được tự nhiên, đây chính là đàn ông, động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới……

      Từ đó về sau, rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Dĩ Nặc.

      Bằng Cư định tiếp tục học lên nữa, cho nên rất vất vả để có thể được nằm trong danh sách được khen thưởng của khoa. Tiêu Nhiên rất đau lòng cho ta, lúc nghỉ ngơi, đều nghĩ cách để ta được ăn ngon. Tổng cộng số ngày hai người cùng nhau tự học tăng gấp mười lần số ngày cùng nhau làm những chuyện khác.

      Chủ nhật lúc Tiêu Nhiên phải về nhà, Bằng Cư vẫn kiên trì đến phòng tự học. Dĩ Nặc thường hay cười nhạo ta, nhìn dáng vẻ cần cù của ta, quả rất giống như đến phòng tự học để tìm tình nhân.

      Tiêu Nhiên lại cảm thấy thời gian hai người ở chung ít , lúc ăn cơm cũng bắt đầu thể gì nhiều, cũng ôm nhau nữa, chỉ ngẫu nhiên nắm tay, có thể được miêu tả như là tình vô cùng thuần khiết.

      Nhưng thực tế vô cùng tàn khốc, rất nhanh mọi người đều đồn đại rằng, Bằng Cư có bạn khác, là con của giáo sư khoa kinh tế. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Mỗi cuối tuần bọn họ đều rất lãng mạn, tất cả các chủ nhật Bằng Cư đều cả đêm về, nhưng cũng ở nơi nào.

      Tiêu Nhiên cũng muốn tin, bởi vì ở bên cạnh ta lâu như vậy, tự nhiên trở thành thói quen của . Mặc dù gần đây hai người đều rất bận, nhưng dành thời gian ăn cơm với nhau, cùng nhau tản bộ dưới sân trường.

      Nhưng khi tận mắt nhìn thấy tin nhắn ta gửi cho nữ sinh kia tất cả trở thành sỉ nhục với : chỉ muốn tổn thương ấy, từ từ , để cho ấy thích ứng, sau đó chia tay ấy ngay lập tức. Bé cưng, em đừng tức giận, em.

      Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Nhiên cảm thấy mình thở nổi, trái tim tựa như bị khoét khối thịt, máu tươi chảy ròng ròng.

      Cho nên và Diệp Bằng Cư chia tay, vào ngày kỉ niệm ba năm của bọn họ. Diệp Bằng Cư lại , giữa , luôn tồn tại Khương Dĩ Nặc, hơn nữa muốn nằm trong danh sách được cử học, điều này cho được.

      Ngày hôm đó, gọi điện thoại cho Dĩ Nặc. Dĩ Nặc dẫn đến quán rượu uống rượu. uống nhiều, chỉ ly tequila (1) cũng bất tỉnh, uống xong chỉ ngồi bên cạnh Dĩ Nặc lầm bầm. “Tại sao lại thích tôi? ràng muốn ở bên tôi cả đời……” “ quan tâm tôi, quan tâm tôi nữa……”

      (1)ViVu: loại rượu của Mexico, được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, độ cồn từ 38 – 40% (loại đặc biệt lên đến 43 – 46%)

      Dĩ Nặc đưa tới nhà trọ ở gần trường, vì vừa khóc vừa gào lại vừa ói giằng co cả đêm.

      Sắp đến tốt nghiệp, tất cả mọi người đều phải đối mặt với thực tế. Sân trường vốn dĩ là thuần khiết cũng trở nên tàn khốc, cũng làm cho Tiêu Nhiên trưởng thành chỉ sau đêm khi phải nhận lấy tổn thương.

      Hết chương 3.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      duyenktn1, ChrisTrâu thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4: Trở thành đồng lõa của người đàn ông khổng tước

      Editor: ViVu

      May mắn chính là, cả hai người họ đều tự dựa vào kinh nghiệm phong phú và thực lực của bản thân để tìm được công việc làm cho người ta phải khao khát. Dĩ Nặc bước vào công ty tư vấn Offer, Tiêu Nhiên tiến vào tòa soạn tạp chí Fashion.

      Ngày bọn họ tốt nghiệp, gia đình Dĩ Nặc cũng chính thức dọn khỏi nhà cũ.

      Trước khi mẹ Khương còn lôi kéo tay Tiêu Nhiên, có chút đành lòng: “Dì luôn rất thích con, sau này con thường xuyên ghé thăm dì nha…… Bằng đón con qua đó, cho con về nữa.”

      Tiêu Nhiên đỏ mắt. “Dì Lãnh, dì yên tâm , con nhất định thường xuyên đến thăm dì, bằng , con đâu để ăn được món thịt kho đây?” Món sở trường của mẹ Khương chính là thích kho, đây cũng là trong những nguyên nhân quan trọng mà Tiêu Nhiên thích nhà họ Khương.

      Công ty Dĩ Nặc ở khu trung tâm thương mại dịch vụ, còn công ty Tiêu Nhiên lại ở trung tâm thành phố, khoảng cách cũng quá xa. Thỉnh thoảng Dĩ Nặc cũng đến tìm ăn cơm, sẵn tiện chuyện phiếm về cuộc sống.

      Mới vào công ty, mỗi người đều có rất nhiều thứ để học. Tiêu Nhiên là tốt tính lại thông minh, quan hệ với đồng nghiệp vô cùng hòa hợp. Có rất nhiều chuyện nằm trong phạm vi công việc của , cũng chủ động làm, học nhiều thêm chút bao giờ sai, hơn nữa cũng vì mình tốt nghiệp thành tích tốt nghiệp đại học vượt trội của mình mà tự cao tự đại, làm cho các tiền bối rất là hài lòng, sẵn lòng dạy ít việc, điều này làm cho mỗi ngày mà Tiêu Nhiên trải qua đều rất phong phú.

      giúp vị tiền bối sắp xếp chữ, điện thoại di động của vang lên, liếc nhìn tên người gọi. “Alo? Ừ, được, vậy lát gặp.”

      Ở nhà hàng Tây dưới lầu, Dĩ Nặc thân tây trang, vóc người thon gầy, áo sơ mi gài hai nút cổ, có chút mùi vị lưu manh ngỗ ngược, chỉ là đầu năm nay phụ nữ đều khẩu vị tốt, người đường già trẻ nam nữ đều nhịn được phải nhìn ta mấy lần cũng đủ biết ta có bao nhiêu sức hấp dẫn……

      “Sao hôm nay lại đến tìm tôi vào buổi trưa?” Tiêu Nhiên sóng vai bước với , vào nhà hàng Tây.

      Dĩ Nặc xoay xoay cổ. “Mới vừa làm xong hạng mục lớn, mệt chết được, vừa đúng lúc buổi chiều được nghỉ, hơn tuần rồi có quấy rầy cậu, nên tới thôi.”

      “Bạn cậu đâu?” Tiêu Nhiên nhìn thực đơn, lơ đãng hỏi.

      vuốt vuốt tóc, “Cậu người nào vậy?”

      còn cách nào, nhíu mày, chỉ thực đơn. “Tôi muốn thịt bò bít tết và canh sò, còn lại cậu chọn giúp tôi là được rồi.” Sau đó đưa thực đơn cho , tiếp. “Chính là ở công ty cậu nhưng khác hạng mục đấy, cậu dáng người rất khá, còn nữa……”

      Dĩ Nặc nhìn thực đơn, chậm rãi lướt qua, trả lời. “À, ta… đổi từ lâu rồi có được chưa……”

      Vừa mới uống hớp trà, thiếu chút nữa Tiêu Nhiên sặc ra. “Lúc này mới có bao lâu đâu…… Cậu đổi……”

      Ra hiệu để gọi món ăn, Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn . “Tôi cũng muốn thế, nhưng kia hiểu phong tình, phải dạng của tôi.”

      Nghe ta thế, Tiêu Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. “Chẳng lẽ cậu quen bạn đều dùng nửa người để suy nghĩ sao?”

      Dĩ Nặc nghe Tiêu Nhiên vậy, vội che miệng lại, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh : “Cậu gì đó! Con nít lung tung, ai biết dùng nửa người suy nghĩ, ở nơi đông người, cậu muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy sao?”

      Tiêu Nhiên chép miệng. “Vốn dĩ là vậy mà, hình mẫu của cậu phải là mấy nàng ngực lớn nhưng có đầu óc sao?”

      Người nào đó vì lời của mà bắt đầu tưởng tượng xa vời, buông tay ra. “Hết cách rồi, cậu thấy những nàng trong Playboy đều rất nóng bỏng, vóc người và đường cong……” Sa vào mộng cảnh tốt đẹp.

      Đúng lúc này, nhân viên phục vụ tới. “Quý khách khỏe chứ ạ, xin mời chọn món.” Đối mặt với ta là vẻ mặt ‘mập mờ’ của chàng trai tuấn tú nhắm mắt và mỹ nữ bên cạnh chờ chế giễu.

      Đại thiếu gia say mê, mở mắt ra, lúng túng nhìn nhân viên phục vụ, Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của , nhịn được muốn cười nhưng lại dám cười to.

      Đợi đến khi nhân viên phục vụ khuất, Dĩ Nặc nhìn cái. “Cười cười , cậu sợ nghẹn đến bệnh à……”

      “Oa ha ha ha ha ha……” Tiêu Nhiên bật cười, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, xoa bụng mình, chỉ vào người Dĩ Nặc, vỗ bàn. “Ai, ai bảo cậu……” Cười đến mức nghiêng tới ngả lui, cũng được, cái người này tự xưng tuấn phong lưu phóng khoáng ngang ngạnh lại có lúc cũng lúng túng như thế, là khó có được, khó có được nha……

      “Ánh mắt em tràn đầy mỹ lệ, mang nhịp tim ……” Điện thoại di dộng của vang lên. Nhanh chóng bắt máy, cau mày, “Tần tiểu thư, tôi với rất ràng, tại sao lại chịu hiểu vậy?”

      Nhìn bộ dáng phiền não của ta, Tiêu Nhiên cười lắc lắc đầu, tiếp tục dùng thịt bò bít tết của mình, tiêu đen cho vào rất vừa vặn, rất là ngon miệng.

      “Gặp nhau vui vẻ chia tay cũng vui vẻ , như thế với cả hai chúng ta đều tốt, phải sao?” Dĩ Nặc vuốt vuốt huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Nhiên ăn bò bít tết của , hơi xấu hổ, cắt đứt điện thoại của đối phương: “ xin lỗi, tôi phải ăn trưa, làm phiền đừng gọi tới nữa.”

      Để điện thoại xuống, Dĩ Nặc cười khổ cái. Tiêu Nhiên nghiêng đầu chút, lau miệng, “Ai gọi vậy?”

      “Cậu đúng là miệng quạ đen, chính là cậu ……” Dĩ Nặc bắt đầu ăn món chính của mình.

      Tiêu Nhiên còn gì để với cậu ta, tại sao cậu ấy lại có thể dễ dàng với phụ nữ như thế, thay phụ nữ như thay áo. Nhưng diện mạo cậu ấy xuất chúng cũng chỉ là thứ yếu, quan trong nhất vẫn là cậu ấy rất dễ dàng chiếm được hảo cảm và tin tưởng của phụ nữ. khi bắt đầu tin tưởng cậu ấy, làm sao có thể chia tay là chia tay?

      thầm thở dài: đàn ông, có ai là người tốt. Có thể Dĩ Nặc vẫn là bạn tốt của mình, nên cho dù cậu ấy phải là người tốt, cũng hoàn toàn hết cách với cậu ta.

      Điện thoại vang lên, Tiêu Nhiên cầm lấy. “Alo? Tôi là bạn ấy.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, “Tần tiểu thư, phiền chuyện bình thường, tôi có thể nghe được, hơn nữa chúng tôi quen nhau nhiều năm, mới là người thứ ba.”

      Nghe Tiêu Nhiên , Dĩ Nặc cười vui. Tiêu Nhiên trừng mắt liếc cái, tiếp tục nghe điện thoại. “Có cái gì mà tin? ddl.equ.yd.on Tôi quen ấy từ lúc sơ trung rồi, cứ khoảng thời gian ngắn hái hoa, tôi quen rồi, cho nên cũng đừng đau lòng, quên ta, tìm người đàn ông khác tốt hơn .”

      Tiêu Nhiên để điện thoại xuống, tiếp tục dùng thức ăn của mình. Dĩ Nặc hơi phục, “Cái gì gọi là tôi cứ khoảng thời gian ngắn là hái hoa, là tung tin đồn nhảm mà……”

      Cầm dao ăn chỉ cái, “Cậu xem, bây giờ thời gian cậu quen bạn dài nhất là bao lâu? Có quá ba tháng ?”

      Dĩ Nặc lắc đầu.

      Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi: “Vậy, có quen nhau, lại xảy ra quan hệ với người ta, có hay ?”

      Dĩ Nặc gật đầu.

      “Vậy tôi có gì sai?” Tiêu Nhiên dáng vẻ như đúng là thế nhìn ta. Dĩ Nặc lau miệng, tự mình kêu oan: “Đại tiểu thư, mỗi lần tôi quen ai đều rất nghiêm túc! như vậy, xử oan tôi rồi……”

      Cậu ấy còn kêu oan…… Dưới tay cậu ta dã biết dính phải bao nhiêu trinh tiết của những thiếu nữ ngu ngốc, thế mà thấy ngượng?!

      Dĩ Nặc tiếp: “Tôi thừa nhận, lúc quen nhau cũng có ‘thế này thế kia’, nhưng đó đều là ngươi tình ta nguyện, tôi chưa bao giờ ép buộc ai cả, thậm chí còn bị ép buộc đấy chứ……”

      Vừa ăn cướp vừa la làng…… Tiêu Nhiên cảm thấy ràng hai người thể tiếp tục cái đề tài này, vì vậy chuyện với nữa, tiếp tục ăn thức ăn của mình. Nhìn thấy lại có thể tiếp tục tranh cãi với mình, Dĩ Nặc vươn đầu qua nhìn , “Tức giận sao ?”

      Tiêu Nhiên chuyện, lấy tay véo véo mặt , “Đừng tức giận mà……”

      “Khương Dĩ Nặc!” Giọng lúc nãy hai người mới vừa nghe thấy, bên tai, làm cho hai người khỏi đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng .

      thanh giày cao gót thanh thúy vang lên phụ nữ có dáng người xinh đẹp, mặc váy chữ A tới, lớp son phấn mặt dày ngoại trừ xinh đẹp còn có thô tục, thảo nào Dĩ Nặc lại nhanh chán như thế, Tiêu Nhiên nghĩ trong lòng……

      Người phụ nữ vênh váo hống hách tới bên cạnh Tiêu Nhiên, “ chính là bạn của Dĩ Nặc?”

      Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, “Đúng. Xin hỏi có chuyện gì sao?”

      ta và tôi lên giường! Hơn nữa còn chỉ lần, những chuyện này biết ?” ta cực kỳ tức giận, lớn tiếng kêu la, nội dung chấn động như thế thành công thu hút chú ý của mọi người trong nhà hàng.

      Tiêu Nhiên muốn đào cái đường hầm để bỏ chạy, nhìn Dĩ Nặc chút, cậu ta nhìn có vẻ khẩn cầu, hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là để cho ra tay. “ ấy đều thẳng với tôi rồi, nhưng ấy chính là người như thế, mặc kệ bên ngoài ấy có như khổng tước khắp nơi rêu rao bao lâu, ấy cũng đều trở về.”

      Người phụ nữ kia nhìn Tiêu Nhiên. “Làm sao có thể nhịn được?”

      ôm bả vai nhìn người vừa tới, “ xem, hôm nay lớn tiếng mắng chửi, trước mặt nhiều người như thế, cho tôi biết bạn trai tôi ngoại tình với , chuyện này tôi còn có thể nhịn, còn có cái gì thể nhịn đây?”

      Vốn dĩ muốn liều mạng với Tiêu Nhiên, ngờ lại vội cũng tức, còn bình chân như vại, hờ hững với mấy chuyện này.

      Bảo vệ nhà hàng nhanh chóng tới, Tiêu Nhiên rất có chừng mực : “Vị tiểu thư này nhận nhầm ngươi, phiền đưa ta ra ngoài là được rồi.”

      Tất cả mọi người giải tán, Dĩ Nặc vỗ vỗ Tiêu Nhiên, “Rất ghê gớm…… Như vậy rất có phong cách ~”

      Tiêu Nhiên lạnh mặt, “Bữa cơm này ăn rất thoải mái, sau này, ngàn vạn lần dừng để tôi gặp chuyện này! Tệ hại!”

      xong, cầm túi của mình lên, cũng thèm để ý Dĩ Nặc, thẳng ra ngoài.

      Hết chương 4.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      đăng lộn pic rồi nàng ơi
      Hành Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :