1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nếu có duyên trọng sinh

      Tác giả: Nhất Niệm

      Số chương: 55

      Thể loại: Giả trọng sinh, cường thủ, sủng.

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Nhisiêunhân​



      Giới thiệu


      Tại Thanh Yển,

      Người nghe đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của là do dùng thủ đoạn cướp về.

      Chỉ riêng An Lai biết,

      An Lai là vợ .

      Nhân vật chính: An Lai, Viên Thanh Cử.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Thanh Cử

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. (Tạm dịch: xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê muốn tỉnh.)

      An Lai xem đến câu này khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh này.

      Có lẽ… kỳ ngủ thiếp rồi, đây chỉ là giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt mờ mịt trong phút chốc.

      Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, kéo chăn chui vào, để ý đến tập thơ rơi đất.

      Đầu ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của tưởng tượng ra, chứ muốn tin chuyện mình biến thành người khác.

      Nghĩ nghĩ rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp , cửa phòng bệnh có người gõ, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. An Lai giật mình tỉnh lại, nhưng vẫn giả vờ chưa tỉnh, tiếp tục giấu mình trong chăn.

      biết người tới là ai, đó là người đàn ông, người nghe là chồng của .

      tên An Lai, đúng vậy, tên vẫn là An Lai, nhưng thay đổi thành gương mặt biết, hoàn cảnh quen.

      Người đàn ông đó là chồng của An Lai, phải chồng của .

      Mỗi chiều ta đều tới, ở lại đến sáng sớm hôm sau mới . ta nhiều lời, chỉ ở cùng như vậy. Đương nhiên phải hai người nhàm chán giương mắt nhìn nhau, mà ta mang theo chút công việc để làm, đến giờ ăn hỏi muốn ăn gì, những lúc còn lại chỉ đăm chiêu nhìn .

      Dưới ánh mắt phức tạp của ta, An Lai thể che giấu được gì, cho nên chọn cách im lặng, vì biết phải đối mặt với ta như thế nào. sợ vừa mở miệng ra lộ tẩy, càng sợ mình thét chói tai. sợ mình bị mấy ngày quỷ dị mà hoang đường này làm phát điên, có lẽ… điên rồi biết chừng.

      Ờ, chân tướng đại khái cũng chỉ có thượng đế mới biết.

      Xin tha thứ cho , phải là kiên cường, vì nhát gan nên chỉ biết trốn tránh, ví như lúc này ngậm miệng dám ra.

      Đối với biểu sau khi tỉnh lại hỏi gì cũng biết của , mấy bác sĩ phải hội chẩn rồi đưa ra kết luận rằng chẳng những mất trí nhớ, mà còn vì mất trí nhớ nên áp lực tâm lý tạo thành bệnh chứng tự bế. Đúng vậy, tự bế. quá im lặng, im lặng đến câu. Mới đầu họ cho rằng dây thanh quản của có vấn đề, về sau kiểm tra mới biết là do muốn .

      Người đàn ông vừa vào cửa nhìn thấy co rúc thành cục giường. đặt mấy thứ trong tay xuống ghế, tay chân qua khom lưng nhặt tập thơ đất lên, đánh dấu trang sách rồi đặt lên tủ đầu giường. ngồi xuống mép giường, kéo chăn xuống đoạn lộ đầu ra.

      Thân thể mảnh khảnh của hơi giật giật, sau đó cứng ngắc bất động, thậm chí có thể nhìn thấy đôi lông mi dài của khẽ run run. biết tỉnh, cũng biết sợ mình, phải rằng sợ tất cả mọi người chỉ trừ chính ra, từ lúc tỉnh lại như vậy. tự cho là mình che giấu rất khá, nhưng làm sao có thể giấu được .

      Chần chờ chút, cuối cùng vẫn vuốt vuốt lại mái tóc rối của , sau đó thở dài, đứng dậy kéo màn lại, đóng cửa ra ngoài.

      An Lai giả vờ lát rồi cũng ngủ thiếp , lúc tỉnh dậy có chút biết giờ này là giờ nào. thấy người đàn ông úp sấp ngủ ở đầu giường trước tiên. An Lai nhìn lúc, khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài rất dễ nhìn, hơn nữa làn da rất tốt, mũi thẳng, trán đầy, vành tai dày.

      Tóc hơi dài, còn có chút rối. An Lai nhìn kỹ, sau cùng khẳng định nhất định là lâu cắt tóc. Đôi mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cằm cũng lún phún râu. Nhìn chăm chú hồi lâu, thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Tuy vẻ ngoài rất được, nhưng thể che giấu chuyện đầu đè lên bụng . hơi cử động, may mà lập tức mở mắt, An Lai nhàng thở ra.

      Lúc người đàn ông mới tỉnh, ánh mắt mơ màng, mặt có vết hằn hình nếp chăn. Đến khi tầm mắt dừng gương mặt khẽ cười, giọng trầm thấp còn mang vẻ lười biếng vừa tỉnh ngủ, ánh mắt nghiêm túc: “Lai Lai, là Viên Thanh Cử, là chồng của em.”

      Những lời này mỗi khi đến gặp đều lần, sợ Lai Lai của biết là ai, vì bác sĩ mất trí nhớ, tự bế, sợ hãi toàn bộ nhân tố xa lạ. Khi đó lại nhớ đến, Lai Lai trước kia là nhát gan bao nhiêu, tại lại tuyệt vọng, bất lực bấy nhiêu, nên muốn để An Lai thân cận , cho dù là tự bế, cũng muốn để ỷ lại vào mình.

      Viên Thanh Cử đứng dậy, tránh lớp băng gạc xoa xoa tóc , rồi vào phòng vệ sinh, lát sau ra mặt vẫn còn ướt nước. cầm cái khăn nóng, để ý An Lai phản đối mà lau mặt lau tay cho , sau đó cùng ăn cơm bệnh nhân nhạt nhẽo vô vị.

      “Lai Lai nghe lời, uống ngụm , thích cái này ngày mai chúng ta lại đổi món mới.” An Lai bị thao thao bất tuyệt dỗ như dỗ trẻ con, cuối cùng cũng phải uống nửa chén cháo và ăn vài món. ăn vô nữa, lại nghe Viên Thanh Cử : “Lai Lai muốn ăn gì với , có được ?”

      Đôi mắt dịu dàng kia chờ mong nhìn , cổ vũ mở miệng.

      Nhưng An Lai lại nhất định làm thất vọng, chỉ lau miệng rồi lùi vào giường. Viên Thanh Cử cũng nản lòng, nhanh chóng dọn sạch bàn, chỉ để lại mấy cái bát đĩa . Viên Thanh Cử dọn dẹp xong lại vào phòng bệnh, chuyển ghế ngồi bên cạnh An Lai bắt đầu làm chuyện của mình.

      An Lai cầm tập thơ trong tay nhưng xem vào. suy nghĩ, hình như Viên Thanh Cử lúc ăn cơm lại dụ dỗ chuyện, bình thường ngẫu nhiên hai câu cũng chỉ là chim chóc hoa cỏ gì đó ngoài cửa sổ. vì sao sau khi nhận định mất trí nhớ, lại nhắc đến chuyện trước kia với . Mà ở bệnh viện nhiều ngày thế này, ngoại trừ Viên Thanh Cử và bác sĩ y tá, cũng có bạn bè nào đến thăm bệnh.

      An Lai cứ trầm mặc như vậy hơn hai mươi ngày, may mà Viên Thanh Cử cứ vài ngày lại mang quyển sách cho , tất cả đều hợp khẩu vị của , cho nên những ngày buồn chán này cũng quá gian nan.

      Ngày tháo băng, bác sĩ với Viên Thanh Cử ngoại thương tốt lên là có thể xuất viện, loại bệnh tâm lý tự bế này cần phải có người nhà trấn an, ở bệnh viện cũng có tác dụng gì. Vì thế thu xếp chuyện ra viện cho An Lai.

      Ngày xuất viện, Viên Thanh Cử đến rất sớm, có thể nhận ra được chỉnh trang lại, cắt tóc, cạo râu, cả người có tinh thần hơn lúc trước. mang đến cho An Lai bộ đồ mới để thay, là chiếc váy dài màu cam và áo khoác len màu xanh lá.

      An Lai thay vào, cười khen xinh đẹp ngừng, lại nhìn chăm chú lúc, rất luống cuống với mái tóc rối của . Tóc An Lai là tóc xoăn, hiển nhiên người đàn ông như biết cách xử lý. Sau cùng phải nhờ y tá đến dạy tết tóc cho An Lai. thể , là người đàn ông, đôi tay cũng xem như khéo léo, tuy bím tóc có chút loạn nhưng vẫn thành. nắm chặt hai vai An Lai nhìn nhìn lại, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng.

      Thấy An Lai vẫn nghi hoặc nhìn mình, liền quen miệng tự giới thiệu, giọng trầm trầm, dịu dàng mê hoặc: “Lai Lai, nhớ kỹ, là Viên Thanh Cử, là chồng của em.”

      Hôm nay cũng mặc áo sơ mi màu xanh lá, An Lai nhìn vội vàng vì mình, lại nghe thấy câu tự giới thiệu kia, cuối cùng cũng đành lòng, nghiêng đầu mở miệng : “Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang*.” Vì lâu chuyện nên giọng có chút khàn khàn.

      (*)Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang: Lấy mây xanh trời cao làm xiêm áo. Giương cung bắn Thiên Lang hung tàn. (Thiên Lang tinh - tức sao Thiên Lang, tương truyền là ác tinh đại diện cho xâm lược)

      biết là vì nghe thấy mà cả kinh, hay là vì nguyên nhân khác, Viên Thanh Cử chờ mong, cẩn thận hỏi: “Em cái gì?”

      An Lai lặp lại lần: “Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang. Tên của , Thanh Cử.”

      Thắt lưng An Lai đột nhiên bị đôi tay hữu lực giữ chặt, Viên Thanh Cử vùi đầu vào cổ , giọng mũi nghèn nghẹt như thào cái gì. lặp lại nhiều lần mới nghe ràng, : “Lai Lai, lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, nghe thấy tên , em cũng với những lời này.”
      huyendo, thư hồ, ly sắc7 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Chia phòng

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của An Lai bị người đàn ông trẻ tuổi ôm, điều này khiến vô thức ngừng thở.

      ngờ Viên Thanh Cử lại phản ứng lớn như vậy. Mấy ngày nay ở bệnh viện, ngoài lúc ăn cơm có hơi càm ràm dụ dỗ chút, thời gian còn lại đều biểu rất thận trọng, kinh sợ như vậy là lần đầu tiên. Thắt lưng bị siết chặt, cổ ươt ướt, An Lai cảm giác trong lòng là gì. Do dự chút, cuối cùng vẫn chậm rãi nâng tay vòng qua lưng , vỗ vài cái.

      lát sau Viên Thanh Cử mới buông An Lai ra, nâng mặt lên đặt nụ hôn trán. Đến khi phản ứng kịp như bị điện giật, phản xạ đẩy người đàn ông cao lớn trước mắt ra, sau đó nhanh chóng lui vài bước, dựa tường hoảng sợ nhìn .

      Viên Thanh Cử bị đẩy đến lảo đảo, thấy động tác đề phòng ràng của An Lai, nghĩ thầm mình quá sốt ruột rồi, tại đối với chẳng qua chỉ là người xa lạ mới gặp vài lần mà thôi. nên chậm lại, tựa như mấy ngày nay để từ từ tin tưởng mình, ít nhất cũng cho phép chải tóc giúp , hôm nay còn chuyện với nữa. nên cầu quá nhiều, nếu như con thỏ bị hoảng sợ, lại rút vào hang động u lạnh lẽo của riêng mình.

      hít sâu lần nữa, vuốt vuốt mặt, giấu vẻ đau xót xuống dưới đáy mắt. mỉm cười, dỗ dành An Lai: “Lai Lai, đừng sợ được , chúng ta về nhà.”

      An Lai nghĩ nghĩ, vừa nãy có phải phản ứng quá lớn rồi hay , cho nên lúc Viên Thanh Cử thử đến gần nắm tay mình cũng phản kháng, điều này làm Viên Thanh Cử nhàng thở ra.

      An Lai tùy ý để Viên Thanh Cử dắt tay ra phòng bệnh, trong hành lang người qua người lại khuân vác các thứ. Đến khi hai người ra đến cổng mới thấy bên ngoài đậu sẵn hai chiếc xe, chiếc ô tô con màu đen và chiếc xe tải , những người vừa rồi chuyển đồ trong bệnh viện lên xe tải. Viên Thanh Cử thấy nhìn thuận tiện giải thích: “Đây là quà những người đến thăm bệnh đưa cho em.”

      An Lai nhíu mày nhìn xe “quà tặng”, hóa ra phải ai đến thăm bệnh mà sợ là đến ít người, chỉ là bọn họ gặp nhau thôi. Là Viên Thanh Cử ngăn lại sao? Vì tự bế, nên sợ gặp họ lại bị kích thích?”

      An Lai nhìn Viên Thanh Cử, nhưng cũng gì thêm, chỉ mỉm cười xoa xoa tóc . Lúc này tài xế nhìn thấy họ ra, vội vàng bước đến ân cần chào hỏi: “Tiên sinh, phu nhân.” Cực kì cung kính.

      Viên Thanh Cử ừ tiếng, gật đầu với tài xế. Tài xế mở cửa hàng ghế sau chiếc xe ô tô cho họ. An Lai rành về xe, chỉ cảm thấy chiếc xe này bên ngoài rất đẹp, bên trong cũng rộng rãi thoải mái.

      Viên Thanh Cử tay đỡ An Lai, tay che khung cửa: “Cẩn thận đụng đầu.” Đợi đến khi An Lai ngồi ổn mới cùng vào, thuận tay chỉnh lại làn váy cho . Cả đoạn đường đều nắm tay An Lai, giới thiệu những nơi xe vừa lái qua, đâu là nơi nổi tiếng nhất thành phố, đâu là khu thương mại phồn hoa nhất…

      An Lai vẫn yên tĩnh nghe, tin tức lớn nhất thu hoạch được là: Đây là thành phố tên Thanh Yển, có con sông Thanh Hà chảy ngang qua.

      Xe chạy ra vùng ngoại thành, Viên Thanh Cử chỉ vào ngọn đồi ngoài cửa sổ : “Đó là núi Nghiệp, nhà chúng ta ở đỉnh núi.”

      An Lai cho rằng ý của Viên Thanh Cử là núi có thị trấn hay tiểu khu, phòng của bọn họ ở đó. Kết quả đến khi vào con đường quanh co lên đỉnh núi, mới phát sai hoàn toàn. núi chỉ có biệt thự, mà còn chỉ có căn. Sau khi biết này, phản ứng đầu tiên của An Lai là cảm thấy quá rộng, dù ban ngày có cướp cũng kinh động đến chung quanh, kêu đến rách cổ họng cũng chẳng ai đáp lại.

      Lúc xe dừng, ngoài cửa đứng sẵn đám người, nhìn cách ăn mặc, An Lai đoán rằng họ là bảo vệ và người giúp việc. Ồ, thậm chí còn thấy đầu bếp và người làm vườn nữa.

      Viên Thanh Cử nhíu mày nhìn bọn họ, trấn an vỗ vỗ tay An Lai: “Lai Lai ngồi trong xe chút có được , lát nữa tới đón em.”

      An Lai gật đầu, nhìn xuống xe mấy câu gì đó với người đàn ông quản lý, ông ta liếc mắt nhìn qua bên này, vẫy vẫy tay bảo mọi người tản . Sau đó Viên Thanh Cử quay lại xe.

      Viên Thanh Cử mở cửa xe, tươi cười vươn tay với An Lai: “Bảo bối, hoan nghênh về nhà.”

      An Lai được đỡ xuống xe, sau đó lại bị ôm vào ngực, có chút tự nhiên xoay người, chợt nghe giọng đỉnh đầu vang lên: “Lai Lai, đây là bác Hách, về sau chuyện gì trong nhà cũng có thể tìm bác ấy, em nhớ chưa?” Câu cuối có vẻ vô cùng lo lắng.

      An Lai gật gật đầu, tỏ mình hiểu, rất muốn với , rằng tự bế phải là nhược trí. Nhìn cẩn thận sắp xếp mọi thứ cho mình, trong lòng chỉ thấy chua xót, vì người cẩn thận che chở kia mất. Sợ nhìn thấy vẻ thương xót trong mắt mình, nghiêng đầu dựa vào vai . Viên Thanh Cử vô cùng vừa lòng với nghe lời của , vỗ vỗ đầu mấy cái.

      Bác Hách đứng bên cạnh : “Cậu ba, phòng dọn dẹp xong, có thể để phu nhân nghỉ ngơi trước, cơm trưa cũng sắp xong rồi.”

      An Lai bị dọa sợ! Cậu ba? Ai là cậu ba? An Lai nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bác Hách.

      Hiển nhiên động tác này của làm Viên Thanh Cử rất vui vẻ, xoay đầu qua phía mình, cười : “Là gọi chồng của em đó.”

      囧... Đây là cái xưng hô gì? An Lai trừng to mắt nhìn .

      “Ha ha ha…” Viên Thanh Cử nhìn ánh mắt kia, cười lớn ra tiếng. nhịn được nhéo nhéo mặt , bác Hách đứng cạnh cũng ý cười đầy mặt, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

      Viên Thanh Cử sung sướng đưa An Lai vào nhà, qua cửa sắt, qua sân trước vào cánh cửa , lại leo cầu thang đá lúc mới đến nhà chính. An Lai cảm thấy dùng biệt thự để hình dung nơi này ràng là oan cho nó, phải gọi trang viên đúng hơn.

      Viên Thanh Cử dẫn An Lai vào căn phòng cuối hành lang lầu hai, vừa mở cửa nhìn thấy chiếc giường lớn đặt ngang phòng. Lúc này mới nhìn thẳng vào vấn đề: với Viên Thanh Cử là vợ chồng! Điều này có nghĩa… bọn họ phải ngủ cùng giường.

      Ngay lúc sợ sệt, Viên Thanh Cử vào phòng để quần áo lấy áo ngủ của ra, lại kéo vào phòng tắm: “Lai Lai, tắm rửa trước được , sau đó ngủ lúc, đến giờ cơm quay lại gọi em dậy.”

      Viên Thanh Cử cũng phát thân thể căng thẳng của An Lai, nên xong liền đóng cửa ra ngoài. An Lai nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới thả lỏng.

      Trong phòng tắm có cái gương lớn, An Lai quay người liền thấy được gương mặt tinh xảo kia, nổi da gà toàn thân. Chẳng lẽ cái này giống như phim ma sao, lúc soi gương lại nhìn thấy người khác phải là mình.

      An Lai ép mình được nhìn nữa, được nghĩ nữa. mở vòi sen, chỉnh nhiệt độ lên cao nhất rồi rời khỏi phòng tắm. lát sau vào, tấm gương bị hơi nước phủ kín, còn thấy , lúc này mới nhanh chóng tắm rửa.

      Đến khi mặc quần áo, phát bồn rửa mặt chỉ có bàn chải đánh răng, ly súc miệng, đồ dùng để tắm cũng chỉ dành cho nữ. tìm vòng, phát ra dao cạo râu hay thứ gì khác. Ra khỏi phòng, cố ý vào phòng quần áo xem thử, bên trong cũng chỉ có quần áo và giầy của nữ.

      nghi hoặc, chẳng lẽ Viên Thanh Cử ở phòng này? Hay vợ chồng nhà giàu đều là mỗi người phòng?

      mang theo nghi hoặc ra khỏi phòng, bên phải có cánh cửa, cửa khóa, An Lai xoay tay nắm cái là mở được. Ai ngờ đập vào mắt là Viên Thanh Cử chỉ choàng lớp khăn tắm, xem ra cũng vừa tắm xong, cầm khăn mặt lau tóc.

      Tay An Lai như bị nung nóng, thét lên tiếng, nhắm mắt xoay người, động tác rất nhanh.

      Lúc cửa mở, Viên Thanh Cử cũng có chút kinh ngạc An Lai lại chủ động tới tìm . nhìn loạt động tác của đến sợ run, vội vàng ném khăn mặt đuổi theo. Chân dài, bước chân lớn, sải bước mấy cái đuổi kịp, bắt cổ tay dùng lực kéo vào ngực mình: “Lai Lai, em sao vậy?”

      An Lai dám ngẩng đầu, bị Viên Thanh Cử ôm vào lòng giãy ra được, trán dán vào bờ ngực trần của , dễ dàng nhìn thấy cơ bụng rắn chắc. Vì vừa rồi chạy vội nên khăn tắm tuột xuống hông, thậm chí còn để lộ rốn. An Lai nhắm chặt mắt lại, xấu hổ giận dữ : “ mặc quần áo trước .”

      Giọng yếu như muỗi kêu nhưng Viên Thanh Cử vẫn nghe được, bộ dạng của An Lai lại chọc cười . Nhìn gương mặt trong lòng, cổ và tai đều hồng lên, nghĩ thầm, vợ của ra cũng rất khả ái. buông lỏng tay ra, giọng chứa ý cười: “Được, mặc quần áo.”

      An Lai vừa được tự do lập tức nhanh chóng đóng cửa phòng, ngã xuống chiếc giường mềm mại, cảm thấy vô cùng xấu hổ. được tự nhiên lăn mấy vòng giường. Oa… sao vẫn chưa té xuống, bởi vì… giường quá rộng.

      An Lai lăn từ mép giường bên trái sang mép giường bên phải hết năm vòng, cho dù muốn nằm ngang ngủ cũng thành vấn đề. Từ đầu giường xuống cuối giường là tám vòng rưỡi. Ài, quá lãng phí, chỉ người mà lại ngủ giường lớn như vậy.

      Vì vừa rồi vội vàng chạy về nên An Lai chưa đóng cửa, lúc Viên Thanh Cử thay quần áo ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là vợ của lăn giường từ bên này qua bên kia, lại ngây ngốc lăn từ đầu đến cuối, làm biết mệt. vất vả nhịn cười, chờ lăn xong mới hắng giọng : “Ừm, em làm gì vậy, Lai Lai?”

      An Lai nghe giọng , nhanh chóng đứng dậy cúi đầu, chắp tay sau lưng ấp úng : “Giường… giường rất lớn.” Oa, làm chuyện ngu ngốc lại bị bắt gặp.

      Nghe An Lai vậy, đôi mắt Viên Thanh Cử tối sầm lại, tiếc là An Lai cúi đầu nên nhìn thấy. Viên Thanh Cử nuốt nước bọt, giọng khàn khàn, ý vị sâu xa: “Vậy sao…”

      tại An Lai muốn ở trong này nữa, may mà Viên Thanh Cử cũng nghĩ như vậy. hít sâu, qua dắt tay : “, dẫn em xem thư phòng.”

      Thư phòng ở lầu ba, có phần giống phòng sách . Viên Thanh Cử chỉ chỉ giá sách cạnh cửa sổ: “Những quyển em thích xem nhất đều để ở đó.”

      An Lai lại gần nhìn, quả nhiên là loại sách thích xem, làm sao lại biết mình thích sách gì chứ? Hay là , những quyển này cũng là An Lai “nguyên bản” thích.

      Chỉ lát bác Hách lên cơm trưa xong, hỏi dọn ra ở đâu, cuối cùng vẫn là dọn ở thư phòng. Ăn cơm xong, An Lai chỉ ở lại thư phòng xem sách lát mệt mỏi, quay về phòng ngủ bù. Viên Thanh Cử vẫn ở lại xử lý công việc.

      Cứ như vậy qua buổi chiều. Sau khi rửa mặt, nhìn Viên Thanh Cử xuất trong phòng mình, An Lai kinh ngạc: “ phải ngủ ở đây sao?”

      Viên Thanh Cử nhíu mày, giật giật môi, như cân nhắc tìm từ, hồi lâu mới : “Trước khi em bị tai nạn, chúng ta giận nhau, cho nên…”

      Đây là lần đầu tiên Viên Thanh Cử nhắc đến chuyện trước kia, An Lai thậm chí còn biết mình bị thương như thế nào.

      “Bây giờ chúng ta vẫn cứ như trước .” An Lai biết cầu này có chút quá phận, nhưng theo như mấy ngày nay xem ra, chỉ cần đồng ý, Viên Thanh Cử miễn cưỡng .

      Quả nhiên, Viên Thanh Cử thở dài, dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều : “Được, tất cả đều nghe em.”
      hoadaoanh, huyendo, thư hồ6 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Hôm sau

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      “Vậy em nghỉ ngơi sớm .” Viên Thanh Cử nhấc tay vỗ vỗ đầu An Lai, đóng cửa ra ngoài.

      An Lai nhìn cánh cửa đóng kia hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, lúc này mới bắt đầu đánh giá căn phòng này. ngồi giường lớn, cuối giường treo chiếc tivi LCD. Bên cạnh có cây cột, qua nữa là phòng tắm. Cạnh tủ đầu giường là chiếc bàn trang điểm khắc hoa theo phong cách châu Âu. Tủ tường và gương đều nằm đối diện giường, kế bên là cánh cửa thông qua phòng để quần áo. Ngoài ra còn có bộ bàn tròn với sofa.

      Căn phòng có cửa sổ sát đất. An Lai bước qua, dựa vào lan can nhìn xuống, bên dưới là cái hồ, vì cạnh hồ có đèn đường nên cảnh tượng nhìn rất ràng.

      tìm được tấm hình kết hôn hay ảnh chụp chung nào của với Viên Thanh Cử trong phòng, điều này rất bình thường. Bọn họ phải là vợ chồng sao? chỉ phân phòng ngủ, mà còn có ảnh chụp chung. An Lai hoài nghi biết có phải là chồng như lời hay . Nếu như phải, vậy sao lại đối xử tốt với như vậy, tình cảm lừa được, cẩn trọng, tỉ mỉ chu đáo của khiến An Lai tin đối tốt với mình.

      Lắc lắc đầu, quay trở lại giường, có chút sợ hãi hai chiếc gương kia. vào phòng quần áo tìm lúc, lấy ra hai cái áo choàng, áo ren phủ lên chiếc gương bàn trang điểm, áo tơ lụa cùng màu với tủ tường. An Lai tìm hai chiếc móc đính gương của tủ, sau đó treo áo khoác lên.

      Làm những chuyện này mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn, lúc này mới chui vào chăn. Vì buổi chiều ngủ rồi nên lăn qua lộn lại vẫn ngủ thêm được, lại ngồi trở dậy mở tivi. tivi là bộ kịch cung đình náo nhiệt, vừa xem hai mí mắt dính vào nhau, cuối cùng ngủ thiếp trong tiếng ồn ào của tivi tường.

      Sáng hôm sau, Viên Thanh Cử thức dậy, qua định gõ cửa phòng ngủ chính nghe bên trong có tiếng động, gõ hai lần có ai đáp, tự mình mở cửa vào. Tivi chiếu tin tức buổi sáng, nữ phát thanh viên nhắc nhở mọi người chú ý cảm cúm, còn vợ của nằm sấp giường ngủ say, trong tay vẫn còn cầm điều khiển từ xa.

      Viên Thanh Cử tay chân qua tắt tivi, lại đến trước giường rút điều khiển đặt tủ đầu giường, vợ vẫn hay biết. đột nhiên phát hai chiếc gương trong phòng đều bị che lại. Viên Thanh Cử nhíu mày, biết nghĩ gì, ngây người lúc lại tay chân ra ngoài.

      Thời điểm An Lai rời giường là mười giờ, chần chờ nhìn quần áo ủi phẳng đầu giường, bước xuống tìm vòng cũng thấy bộ quần áo mặc hôm qua, do dự lát, cuối cùng vẫn vòng lại mặc bộ quần áo chuẩn bị sẵn kia.

      Sau khi rửa mặt bao lâu, bác Hách đưa bữa sáng lên lầu, cũng vì sao ông ấy lại biết dậy.

      tùy ý ăn vài miếng bánh ngọt rồi uống ly sữa. thấy Viên Thanh Cử cử đâu, hỏi bác Hách.

      “Cậu ba làm, cậu nhắn đến giờ cơm trưa quay về.”

      Lại nghe thấy xưng hô đó, An Lai vẫn có chút khó tiếp thu, nhịn lúc, cuối cùng vẫn quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình: “Sao bác lại gọi ấy là cậu ba?”

      Bác Hách cười rất hòa ái: “Lần đầu tiên phu nhân nghe thấy cũng hỏi như vậy.”

      Động tác uống sữa của An Lai khựng lại, sau đó uống hết hơi rồi mới hỏi: “Vậy khi đó bác trả lời tôi thế nào?”

      Bác Hách lưu loát thu dọn chén đĩa, đương nhiên : “Gọi cậu ba đương nhiên là vì cậu ba còn có cậu cả và cậu hai.”

      Đây cũng được coi là đáp án à, An Lai định hỏi tiếp nhưng ông thu dọn xong ra ngoài. An Lai biết mình có nhìn nhầm hay , lúc bác Hách đóng cửa cười rất giảo hoạt.

      Nửa giờ sau, bác Hách lại đưa ly nước và thuốc tới. An Lai nhìn viên thuốc kia, nghĩ thầm mình cũng phải có bệnh, nếu uống vào chừng lại bị bệnh . Vì thế sau khi đợi bác Hách ra ngoài, bắt đầu tìm nơi xử lý mấy thứ này. Thùng rác rất sạch , bỏ vào đó bị phát mới là lạ. Nghĩ lát, sau cùng chú ý đến bồn hoa cửa sổ. dùng tay cào lớp bùn đất xốp lên thành chỗ , bỏ thuốc rồi lại đắp vào, nhìn có gì kỳ lạ.

      rửa tay, quay về phòng ngốc lát mới lên thư phòng ở lầu ba giết thời gian.

      Mười giờ rưỡi, bác Hách cầm mâm ô mai lên: “Cậu ba vừa gọi điện về, là có thể kịp quay lại ăn trưa.”

      “Ừm.” An Lai lật sang trang mới.

      Bác Hách dường như hài lòng lắm câu trả lời của , ông đặt ô mai xuống nhưng vẫn . Mãi đến khi An Lai ngẩng đầu nghi hoặc nhìn, ông mới : “Vậy cơm trưa dọn ở đâu?”

      An Lai tới mười giờ mới ăn sáng, cũng đói bụng: “Chờ ấy trở về rồi sau.”

      Lúc này bác Hách mới hài lòng, mỹ mãn rời .

      An Lai khó hiểu nhìn ô mai hồng hồng ươn ướt, ô mai đầy đặn nhiều nước, nhưng vẫn rất chua, An Lai ăn ngụm dám thử nữa.

      lại rất thèm ánh nắng mặt trời cửa sổ, nhưng sofa và ghế dựa đều quá nặng, thể di chuyển. Suy nghĩ lúc, ôm thảm sofa trải xuống đất ngồi, dù sao sàn nhà cũng bẩn, cứ ngồi vậy lát nữa trả về cũng được. Chỉ là vừa ngồi xuống Viên Thanh Cử về.

      Lúc cửa thư phòng mở ra, phản ứng đầu tiên của An Lai là: xong rồi, lại bị bắt gặp ngay trường.

      “Tôi…”

      định giải thích, dù sao lúc này nhìn cũng “đàng hoàng” lắm, nhưng Viên Thanh Cử hoàn toàn có ý trách cứ, ngồi xuống bên cạnh An Lai: “Em thích đọc sách ở đây?”

      “… Ánh nắng ở đây rất tốt.”

      Viên Thanh Cử gật đầu, thêm: “Về sau, tới giờ cơm nếu như về phải tự mình ăn, cần chờ . Có đôi khi rất bận, biết đến lúc nào mới về được.” Tuy là vậy, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, khóe miệng kìm được nhếch lên.

      An Lai hơi hé miệng, sau cùng quyết định gì cả, cứ để hiểu lầm tốt đẹp này trở thành bí mật .

      Người giúp việc nhanh chóng dọn cơm lên thư phòng, mùi vị tệ, đa dạng phong phú, năm mặn canh, nhưng An Lai đói nên chẳng ăn được bao nhiêu.

      Buổi chiều bọn họ cùng ở trong thư phòng, ai làm chuyện nấy, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây. Viên Thanh Cử ngẩng đầu lên khỏi đống bảng biểu báo cáo, nhìn vặn eo bẻ cổ dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, cảm thấy trong lòng căng đầy. Năm tháng bình yên, tĩnh lặng như vậy rất tốt, cuộc sống này có cho cái gì cũng đổi.

      qua lấy lại quyển sách tay : “Trời sắp tối rồi, tốt cho mắt, ngày mai lại xem.”

      An Lai thuận theo mặc an bài, ngồi cả buổi trưa nên lưng cứng ngắc, uốn éo người vận động chút. Viên Thanh Cử cất sách, quay lại ngồi cạnh giúp mát xa lưng: “Về sau lúc ngồi phải vận động lát, cẩn thận đừng để còn trẻ bị trật hông.”

      An Lai được tự nhiên nhích lên trước, Viên Thanh Cử đè vai lại: “Đừng nhúc nhích.”

      An Lai đành phải ngồi mặc xoa nắn, nhưng theo ngón tay đè ấn, cảm giác tê mỏi lưng đúng là bớt ít. xoa thêm hồi, An Lai : “Được rồi.”

      Viên Thanh Cử cũng kiên trì, dựa sát người lại, vòng tay qua eo , cằm đặt vai : “Ngoan, để ôm lát.”

      An Lai nghĩ coi như là lấy phúc lợi mát xa lưng cho nên cũng tùy . Nhưng đợi hồi lâu thấy đứng dậy, dùng khuỷu tay đẩy đẩy : “Này, ngủ rồi sao?”

      Bên cổ truyền đến tiếng cười rầu rĩ, hơi thở phả lên tai và mặt , rụt rụt cổ. Viên Thanh Cử thấy thế lại xoa đầu : “ bé ngốc.”

      Viên Thanh Cử đứng lên kéo tay An Lai: “Dậy , sắp đến giờ cơm tối rồi.”

      An Lai vừa động chân, lại “a” tiếng ngã trở về. Viên Thanh Cử vội ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

      An Lai nhăn mặt, thảm thương nhìn : “Tê chân rồi…”

      Viên Thanh Cử hơi há miệng, sau cùng thở dài, tay vòng qua vai , tay kia vòng qua chân bế lên: “Em xem, rời khỏi em phải làm sao đây?”

      Đột nhiên bị bế bổng khiến An Lai có chút luống cuống. Viên Thanh Cử nhíu mày: “Còn chịu ôm cổ , sợ ngã xuống?”

      An Lai mở to đôi mắt vô tội nhìn , nhúc nhích, nào ngờ đôi tay ôm lại buông lỏng, An Lai bị dọa đến thét chói tai, vô thức ôm lấy cổ Viên Thanh Cử.

      “Ha ha ha…”

      Nghe thấy tiếng cười vui sướng kia, An Lai hận đến ngứa răng, vì hai tay đều bận nên cắn xuống khuôn ngực trước mặt. Nhưng lớp da dưới răng quá cứng, thể cắn được.

      Ài, đúng là bé ngốc, làm sao biết mình làm chuyện quá ngốc nghếch chứ.

      Lúc An Lai cắn xuống, tiếng cười đầu ngừng lại. An Lai nghi hoặc ngẩng đầu, còn chưa cắn được mà đau rồi sao?

      Viên Thanh Cử ngờ lại làm vậy, thất thần nhìn mê ly, thầm tiếng: “Lai Lai…” Cảm xúc trong lòng mềm mềm ấm ấm, mở to mắt nghi hoặc nhìn , miệng khẽ mở, vô tội cực kỳ, như con dê con sắp bị làm thịt. nhất thời động tình, cúi đầu xuống.

      An Lai nhìn gương mặt càng ngày càng gần, vô thức quay đầu , nụ hôn của người đàn ông rơi xuống má. cũng ngại, thuận thế ngậm lấy vành tai mượt mà gần trong gang tấc, khẽ mút vào.
      hoadaoanh, huyendo, thư hồ5 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Mặt nạ

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      An Lai dùng cả tay cả chân kháng cự vùng vẫy, nhưng quên chân bị tê, nếu có Viên Thanh Cử đỡ ngã xuống đất luôn rồi.

      Chân vừa chạm đất, liền khập khiễng muốn chạy, lúc này chỉ muốn tránh xa khỏi người đàn ông nguy hiểm này. Nhưng sao lại để chạy được, Viên Thanh Cử giữ chặt trong ngực, thở dốc bình ổn xao động trong cơ thể, mặc cho tay đấm chân đá cũng chịu buông. biết có ý khiêu khích , cũng muốn làm kinh sợ, nhưng người thương nằm trong lòng, sao có thể như Liễu Hạ Huệ* được chứ. Chờ đến khi trong ngực an tĩnh trở lại mới nâng gáy ép ngẩng đầu lên, nào ngờ lại rũ mắt xuống chịu nhìn , đôi lông mi dài run run đọng nước mắt.

      (*)Liễu Hạ Huệ: Dựa điển tích “tọa hoài bất loạn” (ngồi trong lòng mà loạn), chuyện kể Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.

      Viên Thanh Cử thở dài, thương định hôn lên giọt nước mắt đau buồn kia nhưng lại khiến nó lăn xuống thành vệt nước. chỉ có thể ngừng đối kháng với , bất đắc dĩ giọng giải thích: “Lai Lai, chúng ta là vợ chồng.”

      Vì là vợ chồng nên tôi mới sợ đó, An Lai nghĩ thầm.

      ức hiếp tôi!” sau khi trốn thoát được lại bắt đầu dùng phương thức khác, nức nở lên án.

      Viên Thanh Cử cười khổ: “Cũng muốn ức hiếp em, nếu phải em cắn …”

      làm tôi sợ, sao tôi có thể cắn được chứ?”

      “Được được được, là do tốt được chưa?” Viên Thanh Cử cũng muốn tranh thắng thua với , ép mình mở to mắt, được nhìn đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên kia nữa, cười khổ : “Về sau… ức hiếp em nữa. Ngoan, đừng khóc, nếu ngày mai mắt lại đau.”

      “Vậy buông tay!”

      Viên Thanh Cử nghe lời, nhìn tuy khập khiễng nhưng vẫn nhanh chóng chạy khỏi mình, nụ cười khóe miệng dần biến mất. cũng đuổi theo, chỉ nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, kéo ngăn kéo bàn lấy điếu thuốc ra. bước đến cửa sổ ngồi xuống tấm thảm từng ngồi, chân gập lại, lưng dựa vào tường. Tường hơi lạnh, điều này làm khẽ nhíu mày.

      thảm vẫn còn hơi ấm sót lại, như có thể nhìn thấy cảnh lười biếng dựa tường đọc sách. Viên Thanh Cử rít hơi dài, năm ngón tay trái mở ra, gân xanh hằn lên, kéo mạnh tóc đầu, sức lực mạnh cứ như muốn giật đứt tóc.

      Chỉ lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên.

      “Vào .” Viên Thanh Cử đứng lên, chậm rãi đến cạnh bàn dập thuốc.

      “Cậu ba, cơm tối xong rồi, vẫn dọn lên thư phòng sao?”

      Viên Thanh Cử có chút vui, giọng rất cao: “Phu nhân đâu?”

      “Phu nhân về phòng rồi.” Bác Hách quy củ .

      Viên Thanh Cử phất phất tay: “Vậy trực tiếp bưng qua đó .”

      “Nhưng mà…” Vẻ mặt bác Hách xoắn xuýt: “Phu nhân khóa cửa, chịu ra ngoài.”

      Viên Thanh Cử tức điên rồi, tự giễu cười tiếng, nghĩ thầm con mẹ nó đây là làm sao vậy, lão tử hôn vợ mình cái, kết quả vợ cáu kỉnh với chịu ăn cơm!

      “Được rồi, tôi xem sao.” bước tới vài bước lại lùi trở về, chỉ tấm thảm bên cửa sổ với bác Hách: “Bác tìm người chuyển giá sách này vào trong chút, sau đó trải tấm thảm ở đây, phải là thảm mềm.” Dừng chút lại tiếp: “Còn nữa, tìm cái nệm êm gì đó bao bức tường này lại .”

      Bác Hách cảm thấy phức tạp, thử đề nghị: “Nếu trực tiếp chuyển ghế sofa qua đây luôn ?”

      Viên Thanh Cử xua tay: “Làm như tôi , ấy chỉ thích ngồi dưới đất như trẻ con thôi.” xong lại tự mình cười.

      Bác Hách nhìn cậu ba cười ngây ngô, thở dài, cậu ba là ông nhìn lớn lên, ở Thanh Yển có ai nhắc tới mà cười mắng câu bá vương đâu. Aiz, vẫn là ngạn ngữ phải, nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cậu chủ bá vương nhà bọn họ đứng trước mặt phu nhân đúng là…

      “Còn nữa,” Viên Thanh Cử lại vòng trở về ngắt đoạn cảm thán của bác Bách, chỉ vào quả ô mai bị An Lai cắn nửa bàn: “Hoa quả ngày mai phải đổi.” xong lại nhặt nửa quả ô mai lên bỏ vào miệng, cau mày lầu bầu: “Cái này quá chua.” Sau đó nhấc chân xuống lầu, chuẩn bị gọi bà xã ra ngoài ăn cơm.

      Bác Hách lại thở dài, lắc đầu theo.

      An Lai vừa vào phòng vùi mình vào trong chăn, đầu óc hỗn loạn, chưa bao giờ gặp tình cảnh bất lực như thế, nhưng lại biết phải kể cùng ai.

      Giống như Viên Thanh Cử từng , thân thể này là vợ của , thân mật chỉ là chuyện bình thường. Nhưng An Lai lại phải vợ ! Lần này hồ đồ trôi qua, nhưng lần sau phải làm sao bây giờ?

      Từ khi tỉnh lại trong thể xác này, từng thử trấn định, thử bình tĩnh. Trong lòng luôn có giọng : Đứng lên , đừng trốn tránh nữa, đứng lên đối mặt với tất cả, tiếp tục sống.

      Nhưng thực lại hoàn toàn có cách đối mặt với cuộc sống mới này, có cách đối mặt với Viên Thanh Cử, làm sao có thể tiếp tục sống cùng chồng của người khác chứ?

      An Lai còn chưa xoắn xuýt lâu ngoài cửa vang lên tiếng cầu xin liên miên của Viên Thanh Cử: “Lai Lai, em mở cửa được ? sai rồi, về sau nếu em đồng ý tuyệt đối làm vậy với em. Nếu em còn giận cứ đánh , mắng đều được, đừng tự nhốt mình nữa có được ? Lai Lai, em tha thứ cho lần này …”

      “Đúng là hồn tan.” An Lai lật người nằm ngửa, nhìn chằm chằm tấm màn ngẩn người, nhưng giọng ngoài kia khiến thể bình tĩnh được.

      Lý trí còn sót lại chút lưu tình cười nhạo : An Lai, tỉnh lại trong thân thể này là do mày xui xẻo, cuộc sống này uất ức gì mày, mày bất lực thoát khỏi được trạng là do bản thân mày. Mày tủi thân, mày bất lực là chuyện của riêng mày, mày có tư cách gì mà phát giận buồn bực với Viên Thanh Cử, chẳng lẽ là vì ấy quá cưng chiều thân thể này sao?

      An Lai mở to mắt, nước mắt đong đầy, lăn qua tóc mai thấm vào chăn, mãi đến khi hai mắt cay cay mới khẽ nhắm lại. lấy mu bàn tay lau lung tung mấy cái, nhảy xuống giường mở cửa, nghèn nghẹn : “Vào .”

      Viên Thanh Cử nhìn gương mặt còn ươn ướt của , ngực tựa như bị dao vạch đường, đau đến còn sức chuyện, chỉ có thể trầm thấp gọi tiếng: “Lai Lai…”

      tiếng này đại biểu cho vạn lời ngàn tiếng nguyện ý gánh chịu đau đớn thương tổn thay em, chỉ cần em có thể thu hồi nước mắt, nở nụ cười.

      An Lai giật khóe miệng: “Tôi sao.”

      Viên Thanh Cử bước lên bước vươn vươn tay, tựa như muốn ôm , nhưng dừng chút lại thu tay về.

      An Lai ngồi giường, cúi đầu gì.

      Bác Hách mang cơm lên, hai bên đều ai lên tiếng. An Lai chỉ uống chút nước canh, Viên Thanh Cử cũng thao thao bất tuyệt khuyên nữa.

      đêm này, nhất định ngủ.

      Những ngày sau, An Lai ngày càng mơ màng, ngày càng trầm mặc, cũng đến thư phòng nữa, phần lớn thởi gian đều ở trong phòng ngẩn người. Cuộc sống của cả hai lại quay về đoạn thời gian trong bệnh viện, lúc Viên Thanh Cử ở nhà chỉ ở trong phòng mình, Viên Thanh Cử tan việc trực tiếp vào phòng , làm việc bàn tròn cạnh cửa sổ, lúc ăn cơm vẫn khuyên như dỗ trẻ con.

      ngày, Viên Thanh Cử bàn cơm: “Lai Lai, ngày mai bắt đầu tiết Thanh Minh*, dẫn em ra ngoài chút được ? Rất nhiều nơi có hoa nở, em nhất định thích.”

      (*)Tiết Thanh Minh: là trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nếu tính tiết Đông chí là gốc tiết Thanh minh cách tiết này khoảng 105 ngày, còn nếu tính tiết Lập xuân là gốc nó cách tiết này khoảng 60 ngày. Tính theo lịch, nó rơi vào khoảng từ sớm nhất là giữa tháng Mão (tháng Hai) đến muộn nhất là giữa tháng Thìn (Tháng Ba).

      An Lai dùng đũa chọc chọc chén cơm, lắc đầu tỏ vẻ muốn ra ngoài.

      Ăn cơm xong, An Lai làm tổ giường mở TV. Viên Thanh Cử có chuyện gì làm cũng kéo ghế ngồi cạnh giường xem cùng .

      Bật qua hai đài, TV chiếu phim Hai Mặt Nạ. Lúc rạp phim chiếu phim này, mọi người chung quanh đều quá trần tục, phim trong nước sản xuất xem. Nhưng lúc này lại thấy tồi, hình ảnh đẹp, nhạc cũng rất tốt, kỹ thuật diễn của nhân vật chính lại càng cần phải .

      Chỉ chốc lát sau đến cảnh hai nữ chính đổi da trong hồ nước. An Lai nhìn tấm da được người cởi ra lại đeo lên người khác, bỗng nhiên cảm thấy sởn gai ốc.

      Hồ : Dùng tim của ngươi đến đổi da ta.

      An Lai tắt TV, ném điều khiển ra xa rồi rúc vào chăn, với Viên Thanh Cử: “Em mệt rồi.”

      Viên Thanh Cử đến bên giường dịch góc chăn cho , tiếp tục đề nghị: “Ngày mai đưa em ra ngoài phơi nắng được ,” nghĩ nghĩ lại thêm: “Chúng ta cũng xa quá, chỉ đến sau núi thôi, thế nào?”

      An Lai lại theo thói quen lắc đầu, Viên Thanh Cử có chút phiền não: “ sao, mai lại sau, chừng sáng mai tỉnh dậy em lại muốn đấy.”

      An Lai vẫn đến đêm khuya mới ngủ, nửa đêm trời bắt đầu mưa, An Lai mơ mơ hồ hồ nghĩ: Tiết Thanh Minh quả nhiên phải mưa mới hợp phong cảnh, Viên Thanh Cử vậy mà lại chọn tiết Thanh Minh phơi nắng, quả nhiên rất có thường thức. Nhớ đến đó, khóe miệng vô thức cong lên.

      Đêm nay, An Lai nằm mơ, trong mơ có gương mặt mơ hồ về phía , : “Tim.” Giọng rất dịu dàng, có chút quen thuộc, nhưng nhớ nổi là ai.

      “Tim?” An Lai hiểu.

      : Dùng tim đến đổi da của tôi. Da cho , giờ tôi đến lấy tim. xong, năm ngón tay ta hóa thành móng sắc đánh về phía An Lai.

      Lúc này, An Lai rốt cuộc cũng thấy bộ dạng của : Là gương mặt máu thịt mơ hồ, cứ như da mặt bị trực tiếp xé ra. Tay cầm khối thịt đầy máu, gặm từng ngụm từng ngụm. Thấy An Lai nghi hoặc, ta trào phúng, bĩu môi nhìn xuống ngực An Lai.

      An Lai cúi đầu, trước ngực lỗ máu lớn, bên trong rỗng toác.

      An Lai giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầy người. Chẳng biết từ lúc nào tấm áo choàng tơ lụa kính thử đồ bị gió thổi rớt xuống, An Lai vừa mở mắt nhìn thấy người trong gương cũng mở to hai mắt nhìn mình, mà gương mặt kia lại phải của .

      An Lai rốt cuộc khống chế được nỗi sợ, giữa ban đêm yên tĩnh, tiếng thét thê lương vang vọng khắp trang viên.

      Viên Thanh Cử vừa nghe sợ tới mức từ giường lao xuống, thậm chí kịp bật đèn, kịp mang giầy chạy qua phòng An Lai, đường đá phải cái tủ, đau thấu xương, nhưng cũng bất chấp. Mới vừa chạy đến cửa phòng ngủ chính nghe được tiếng khóc của An Lai, may mà đêm nay lúc ra khóa cửa. đẩy cửa vào, bật đèn, An Lai thấy vậy càng khóc to hơn.

      Viên Thanh Cử bước nhanh tới xốc chăn lên, của ôm đầu gối, co thành cục lạnh run. Tim kéo căng đau nhói.

      “Lai Lai, tỉnh, tỉnh…”

      hí mắt, vừa thấy dùng cả tay lẫn chân nhào vào lòng , giữ chặt lấy áo gào khóc.

      Nếu là lúc bình thường, nhất định rất vui khi chủ động thân cận mình, nhưng lúc này chỉ muốn ác mộng mau chóng rời khỏi . ôm chặt vào ngực, vỗ về tóc , trấn an xoa lưng , từng tiếng từng tiếng an ủi: “ ở đây, Lai Lai đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi, ở đây, Lai Lai đừng sợ…”

      rất khó khăn mới từ gào khóc biến thành nức nở, thanh dần dần xuống, hô hấp cũng bình ổn lại. Viên Thanh Cử thấy khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, dính lên luôn cả áo , định đứng dậy lấy khăn mặt lau cho . Nhưng vừa động giật mình, hai mắt đỏ hồng đáng thương tội nghiệp nhìn , miệng hơi hé ra, bộ dạng lại muốn khóc.

      Viên Thanh Cử xoa xoa mặt , trấn an : “Ngoan, vào toilet lấy khăn lông, quay lại ngay mà.”

      chuyện, tay giữ chặt vạt áo buông, ràng tin.

      Viên Thanh Cử bất đắc dĩ cười, kéo sát vào lòng: “Được, .” vọng ra ngoài cửa: “Bác Hách, có đó ?”

      Bác Hách nghĩ thầm, động tĩnh lớn như thế, toàn bộ mọi người trong trang viên đều thức dậy, ông có thể có mặt sao. Chỉ là hơn nửa đêm, để nhiều người đứng chờ như thế cũng cần thiết, vì thế ông đuổi hết những người khác , ở lại mình chờ nghe phân phó. Nghe thấy Viên Thanh Cử gọi, ông vội vàng đáp: “Cậu ba.”

      “Phiền bác lấy cái khăn ấm tới đây.”

      “Phu nhân?”

      “Mơ thấy ác mộng, có việc gì, tôi ở đây là được.”

      Bác Hách nhanh chóng quay lại, ngoài khăn mặt còn mang thêm ly sữa ấm. Ông đứng trước cửa gọi: “Cậu ba?”

      Viên Thanh Cử kéo chăn bọc An Lai lại, : “Vào .”

      Bác Hách mắt nhìn thẳng mang đồ đặt tủ đầu giường.

      Viên Thanh Cử bật đèn bàn đầu giường lên: “Bác Hách, bác cũng ngủ sớm .”

      “Vâng.” Bác Hách tắt đèn lớn trong phòng, lui ra ngoài.

      Viên Thanh Cử lấy khăn mặt, vén chăn, nâng mặt An Lai lên: “Lai Lai, bảo bối, chúng ta lau mặt.”

      Làn da An Lai rất mẫn cảm, ban nãy dùng nước mắt rửa mặt lâu như vậy, tại khăn bông vừa chạm vào đau đến kêu lên.

      “Đau sao? chút nữa, bảo bối em ráng nhịn chút.” lau thêm tay cho An Lai mới bưng ly sữa lên đút . An Lai bị dỗ uống được nửa, nửa còn lại Viên Thanh Cử mấy ngụm uống hết. bỏ ly tắt đèn, vừa nằm xuống lập tức nắm áo , vỗ vỗ tay : “Đừng sợ, .”

      Đắp kín chăn cho cả hai, vừa vỗ lưng vừa : “Ngủ , luôn ở đây mà.”

      Nhưng vẫn an phận, cứ nhích tới nhích lui, tóc mềm trêu chọc cổ , chọc đến mức tâm viên ý mã*. Cuối cùng nhịn được đè lại hỏi: “Làm sao vậy?”

      (*)Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa. chung là tim đập thình thịch, ý nghĩ loạn xạ ấy.

      An Lai cũng rất bất đắc dĩ: “Nghẹt mũi, thở được.”

      Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười đè nén, thân thể run run, An Lai buồn bực đấm cái. Viên Thanh Cử giữ tay , giọng đầy ý cười: “Em xoay người sang chỗ khác thử xem.”

      An Lai nghe lời xoay người, Viên Thanh Cử ôm sát, hai người dùng độ cong vô cùng phù hợp dựa vào nhau, cứ như từ như vậy. Viên Thanh Cử khoát tay lên lưng , ôm hỏi: “Bây giờ được chưa?”

      rầu rĩ ừ tiếng.

      Viên Thanh Cử thở dài: “Bé ngốc, ngủ , mơ giấc mơ đẹp, nếu trong mơ có còn gì tốt hơn.”
      huyendo, ly sắc, 1395 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :