1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nếu em
      [​IMG]



      Tác giả: Lạc Hà
      Dịch giả: Hoàng Mai Hương
      Kích thước: 15.5 x 23.5 cm
      Số trang: 434
      Ngày xuất bản: 01/04/2014
      Giá bìa: 109.000 ₫
      Công ty phát hành: Phương Đông
      Nhà xuất bản: NXB Công An Nhân Dân
      Nguồn sách: Waiting4Liuchuan


      Giới thiệu


      với :Giây phút cuối cùng còn sống thế gian này, việc duy nhất muốn làm chính là ôm lấy chặt đến hơi thở cuối cùng...


      Ngày hôm đó, ngồitrên tầng thượng lạnh như băng, chân buông thõng dưới tòa cao ốc, chỉ cần lay cũng lập tức tan biến thành tro bụi, hồn xiêu phách lạc.

      Ngày hôm đó, mọi người đềukhuyên hãy tiếp tục sống, mọi người đều hy vọng hãy kiên trì sống tiếp. Chỉ có , thẳng tới, khẽ ngồi bên , cùng treo mình tòa cao ốc cao sừng sững, sau đó nắm chặt tay , rằng: “Em hãy nhảy xuống !”

      cúi đầu, nhìn bàn tayđang nắm tay mình. nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành phần da thịt của , đến mức khiến có cách nào nghi ngờ là người được làm được. Nếu như nhảy xuống, tất nhiên chết cùng .

      Hai mươi sáu giờ trước, vì cứu , máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt vào lòng, nhất quyết buông ra.

      Sáu giờ trước, vớicô, giây phút cuối cùng còn sống thế gian này, việc duy nhất muốn làm chính là ôm lấy chặt đến hơi thở cuối cùng.

      Hai giờ trước, lấysinh mạng của mình ra đánh bạc, mảy may suy tính, chỉ vì muốn phải rơi lệ nữa.

      Bây giờ, ở bên ,ngồi cùng bên bờ sống và cái chết. Cái chết cũng thể chia lìa họ.

      là người lo lắng chosự an nguy của hơn ai hết. Thậm chí coi tính mạng của còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ phút này, bình tĩnh với : “Em nhảy ”, và nhảy cùng .

      , ở bên cômãi mãi.​
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương mở đầu



      Mở đầu: Giây phút sinh tử


      Ngày hôm đó, ngồi tầng thượng lạnh như băng, chân buông thõng dưới tòa cao ốc, chỉ cần lay cũng lập tức tan biến thành tro bụi, hồn xiêu phách lạc.


      Ngày hôm đó, mọi người đều khuyên hãy tiếp tục sống, mọi người đều hy vọng hãy kiên trì sống tiếp. Chỉ có , thẳng tới, khẽ ngồi bên , cùng treo mình tòa cao ốc cao sừng sững, sau đó nắm chặt tay , rằng: “Em hãy nhảy xuống !”


      cúi đầu, nhìn bàn tay nắm tay mình. nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành phần da thịt của , đến mức khiến có cách nào nghi ngờ là người được làm được. Nếu như nhảy xuống, tất nhiên chết cùng .


      Hai mươi sáu giờ trước, vì cứu , máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt vào lòng, nhất quyết buông ra.


      Sáu giờ trước, với , giây phút cuối cùng còn sống thế gian này, việc duy nhất muốn làm chính là ôm lấy chặt đến hơi thở cuối cùng.


      Hai giờ trước, lấy sinh mạng của mình ra đánh bạc, mảy may suy tính, chỉ vì muốn phải rơi lệ nữa.


      Bây giờ, ở bên , ngồi cùng bên bờ sống và cái chết. Cái chết cũng thể chia lìa họ.


      là người lo lắng cho an nguy của hơn ai hết. Thậm chí coi tính mạng của còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ phút này, bình tĩnh với : “Em nhảy ”, và nhảy cùng .


      , ở bên mãi mãi.


      Chương 01 – Phần 1



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 1


      Nửa năm trước.


      Đồng Phi Phi vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc Kha Nhã Doanh gọi tới: “Phi Phi, cậu ra ngoài chưa?”


      “Rồi!” Đồng Phi Phi vừa lại lại ở trạm xe buýt vừa oán hận. “Cậu biết lúc mình lừa Thần Mặt Đen, rằng mình phải khám bác sĩ, mình lo lắng thế nào đâu! Suýt chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực rồi! Mình xin cậu lần sau đừng bắt mình phải làm những việc thót tim như vậy nữa, mình phải giữ cái mạng này lại để kiếm tiền nuôi gia đình chứ!”


      “Ây da, sao đâu! Cùng lắm là bị Thần Mặt Đen cho nghỉ việc chứ gì! Với lý lịch của cậu, thêm quan hệ của mình, còn sợ tìm được công việc phù hợp sao?”


      “Quan hệ của cậu?” Đồng Phi Phi chu miệng. “Cậu có quan hệ tốt như vậy sao còn bắt mình xem mặt giúp cậu?”


      “Haizz, những việc cầu cần phải có kỹ thuật cao như vậy đương nhiên phải tìm chuyên gia như cậu rồi!” Kha Nhã Doanh cưng nựng, đồng thời lo lắng dặn dò: “Cậu phải nhớ, nhất định phải gặp Quang Tử đấy nhé!”


      “Biết rồi!” Đồng Phi Phi thấy chiếc xe buýt tiến vào bến, vội vàng tắt điện thoại của Kha Nhã Doanh, nhảy lên xe. Trong vòng tiếng ngắn ngủi, phải về nhà trang điểm sau đó mới ra quán cà phê “Chỗ Cũ” ở vùng ngoại ô để xem mặt đối tượng. Thời gian quả rất gấp khiến người ta phải chạy thục mạng.


      Mười hai giờ năm phút, Đồng Phi Phi sau hồi lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được quán đó. lau mồ hôi, thở phào đẩy cửa, tiếp tân vui vẻ bước tới, nở nụ cười ngọt ngào, nhàng hỏi Đồng Phi Phi: “Xin hỏi mấy người?”


      “Ồ, tôi đặt chỗ rồi, phòng số 6.”


      Nụ cười của tiếp tân có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường, xoay người : “Mời theo tôi.”


      Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, theo ta, qua tấm kính ở hành lang thấy được dung mạo “đẹp đẽ” của mình, phấn nền bột trân châu trắng mịn, lông mày đen sậm, đôi môi đỏ tươi, hơn nữa rất phù hợp với đôi má hồng hồng. kiềm chế nổi, liền đưa tay véo má mình cái, hy vọng lát nữa trái tim người đàn ông đáng thương đó có đủ kiên cường.


      Đứng trước cửa phòng, tiếp tân lịch gõ cửa, thuận tay đẩy cửa, đưa Đồng Phi Phi vào trong: “ Mạnh, khách của tới.”


      Mạnh?” Đồng Phi Phi hoài nghi tại sao cái tên này nghe rất quen. Người đàn ông quay người lại, sau khi nhìn thấy Đồng Phi Phi, kinh ngạc mở to mắt. Đồng Phi Phi bỗng chốc hóa đá: Thần Mặt Đen?!


      Thực ra, Thần Mặt Đen cũng đen lắm, vừa bước qua tuổi ba mươi, là thanh niên có khuôn mặt trắng. Thêm nữa, vẻ bề ngoài lạnh lùng, tác phong làm việc rất nghiêm khắc, những lúc hài lòng khiến tất cả mọi người thấy khí phách mạnh mẽ, hô mưa gọi gió của , do đó tất cả mọi người trong bộ phận kế hoạch phong cho chức danh “Thần Mặt Đen”.


      Bình thường, Đồng Phi Phi luôn kính trọng tránh xa Thần Mặt Đen. Lúc họp đều ngồi rất xa, nhưng lúc bình thường cũng bị phong thái mạnh mẽ của dọa đến mức tim phải nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì giúp Kha Nhã Doanh thoát khỏi thảm họa, lấy hết mười hai vạn phần lòng dũng cảm của mình đứng trước mặt Thần Mặt Đen dối, ai biết được bây giờ lại bị chính ta bắt hình! cúi đầu tự liệt kê lỗi lầm của mình: làm giả vờ ốm để về sớm, thay người khác xem mặt, sau đó trang điểm thành bộ dạng quỷ quái này… Bây giờ thực rất muốn đập đầu vào gối tự tử.


      Đúng lúc nét mặt Đồng Phi Phi khó coi nhất, Thần Mặt Đen cũng chính là Mạnh đại nhân, Mạnh Tuần từ từ cất tiếng : “ Kha? khỏe sao? khám bác sĩ chưa?”


      Đồng Phi Phi ngẩng đầu mới phát ra tiếp tân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người là và Mạnh Tuần. bặm miệng, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, mãi mới nên lời: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi… buổi chiều tôi viết đơn xin nghỉ việc…”


      “Nghỉ việc?” Mạnh Tuần cau mày. “Tôi còn nhớ quy định của công ty, muốn xin nghỉ việc phải xin trước tháng. Nhưng tình trạng của thuộc loại bị sa thải, dù nguyên nhân chỉ viết là cố ý nghỉ có lý do.”


      Đồng Phi Phi chớp chớp mắt như sắp khóc, : “Tôi… tôi có ý nghỉ xin phép…”


      “Thời gian làm, làm việc riêng, giả vờ ốm, lừa lấy ngày nghỉ, thực tế chạy làm việc riêng của bản thân, đây phải là cố ý nghỉ xin phép hay sao?”


      Đồng Phi Phi bị chặn họng, được câu nào. cúi mặt ủ rũ, nước mắt tuôn rơi, hàng mi đen đậm được tô vẽ, giờ theo dòng nước mắt chảy thành hai vệt đen mặt.


      “Mau lau sạch lớp trang điểm của rồi chuyện với tôi.” Mạnh Tuần quay mặt lại, Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra bộ mặt khủng khiếp của mình, vội vàng đứng dậy, vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, dường như lau sạch lớp da của mình, lúc này mới đứng vững, nhàng quay lại, đứng trước mặt Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi xin lỗi! Tôi… lần này tôi thực nhất thời hồ đồ, cầu xin cho tôi thêm cơ hội! Sau này, tôi bao giờ dối nữa! Sau này nhất định cố gắng làm việc! Sau này nhất định vì công ty, vì mà dốc hết tâm sức của mình để làm việc… ”


      Mạnh Tuần cau mày, chuẩn bị ngắt lời tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đồng Phi Phi lập tức im bặt. Mạnh Tuần nhìn màn hình, sắc mặt đột nhiên vui, nhưng khi nghe điện thoại, giọng chuyển sang đầy khách khí: “Mạnh phu nhân?”


      Mạnh phu nhân? Mắt Đồng Phi Phi giật giật, muốn nghe trộm vài câu, nhưng Mạnh Tuần đột nhiên ngẩng đầu, lườm cái, dường như có luồng khí lạnh chạy qua, toàn thân run rẩy, khẽ cười, chạy ra ngoài. Lúc đóng cửa, thoáng nghe thấy Mạnh Tuần câu: “Tôi biết rồi.”


      Hai phút sau, Mạnh Tuần mở cửa phòng, Đồng Phi Phi vội vàng vào trong, với giọng đáng thương: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực biết lỗi rồi. Xin hãy cho tôi cơ hội nữa… ”


      Mạnh Tuần ngắt lời : “Là Kha Nhã Doanh trang điểm cho thành bộ dạng như thế này sao?”


      “Hả?” Đồng Phi Phi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngây người, biến thành bộ dạng ngốc nghếch.


      “Tôi hỏi, có phải Kha Nhã Doanh cho đến để cố ý phá hỏng cuộc gặp mặt này ?” Mạnh Tuần hỏi lại lần nữa, sắc mặt chút kiên nhẫn.


      “Cái này… ” Đồng Phi Phi cắn môi, nghĩ biết phải gì, nhưng phát dường như như thế nào cũng thể che giấu được . lấy hơi dài, thẳng thắn : “Cứ coi là như vậy .”


      Mạnh Tuần cúi đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại. bê cốc cà phê, uống ngụm rồi đặt xuống, ngẩng đầu nhìn Đồng Phi Phi: “ vừa , tình nguyện vì tôi, vì công ty mà tiếc thân mình sao?”


      “Hả? Ồ! Vâng, vâng!” Lần này coi như Đồng Phi Phi bắt nhịp được với Mạnh Tuần, gật đầu liên tiếp.


      “Được, vậy tôi có hai việc. Nếu làm được, chuyện hôm nay tôi tạm thời gác lại. Nếu làm được, vậy xin lỗi, ngày mai cần đến công ty nữa.”


      “Được! Tôi nhất định làm được!” Đồng Phi Phi lập tức giơ tay bảo đảm. Mạnh Tuần trừng mắt nhìn Đồng Phi Phi, nhìn hồi lâu, đến nỗi những chiếc lông tơ khuôn mặt cũng vì sợ hãi mà dựng đứng lên, sau đó mới từ từ : “Thứ nhất, sau này tuyệt đối được dối tôi bất cứ điều gì, bất kỳ lúc nào, bất kể ở đâu và nguyên nhân vì sao. Thứ hai, lấy thân phận Kha Nhã Doanh, giả làm bạn của tôi.”


      Đồng Phi Phi nghe hết điều kiện thứ nhất vẫn gật đầu lia lịa, nhưng nghe xong điều kiện thứ hai, ngây người như con ngốc. Gì cơ? Giả làm bạn của ta? Lấy thân phận Kha Nhã Doanh? hít hơi sâu, thêm lần nữa, cuối cùng cũng lấy được chút dũng khí, run rẩy : “Tổng giám đốc Mạnh, cái này… là như vậy… Tôi… thấy… chúng ta… có thể hợp nhau…”


      “Chỉ cần giả vờ mà thôi, cần hợp.”


      “Nhưng xem… chuyện này dù sao cũng cần cả và tôi tình nguyện…”


      “Đồng Phi Phi, vừa rồi ai chắc chắn làm được? Chưa đến phút hối hận rồi sao?” Mạnh Tuần cười lạnh lùng, Đồng Phi Phi đột nhiên thấy toàn thân lạnh toát.


      “Tôi… nhưng điều tôi đảm bảo là công việc… Còn tôi và Kha Nhã Doanh ngoại hình hề giống nhau! Làm sao có thể giả vờ được?” Đột nhiên nhớ đến điều then chốt này, Đồng Phi Phi lập tức như người sắp chết đuối vớ được cọc.


      “Điều này thành vấn đề. Người nhà tôi chưa từng gặp ấy. Hơn nữa, có thể thay ấy đến đây xem mặt, hiển nhiên là rất thân với ấy, bắt chước ấy càng dễ.”


      Đồng Phi Phi còn muốn vài điều nữa, nhưng Mạnh Tuần nghiêm mặt: “Vừa rồi tôi cũng ràng, đồng ý điều kiện của tôi, tôi lập tức bỏ qua việc ngày hôm nay, đồng ý, phải đến làm việc, hơn nữa, hồ sơ lý lịch càng khó chấp nhận! Điều này cũng có nghĩa là tôi muốn lại lần thứ ba.”


      Đồng Phi Phi lập tức im bặt, cố gắng nở nụ cười gượng gạo, lòng đầy tuyệt vọng: Kha Nhã Doanh, lần này mình bị cậu hại chết rồi!


      “Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây ăn cơm, ăn xong vẫn phải quay về công ty.” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi ngồi xuống, thêm: “Nhớ đó, trong công ty chúng ta vẫn là mối quan hệ sếp và nhân viên. Tôi hy vọng trong công việc cũng làm tôi thất vọng.”


      Đồng Phi Phi khẽ: “Vâng”, phẫn nộ cúi đầu, cố gắng nhồi nhét hết các món hải sản đầy màu sắc bàn, biến chúng thành cái mặt đáng ghét của số người. Trong lòng thầm chê cười, loại người gì vậy, tôi cũng muốn làm bạn của , như kiểu tôi là loại người muốn dựa dẫm vào các mối quan hệ hay sao ấy!


      Mặc dù trong lòng cam tâm, nhưng Đồng Phi Phi cũng có đủ dũng khí để đối mặt với Thần Mặt Đen đó. Im lặng ngồi trong xe của Mạnh Tuần về trước cửa tòa nhà công ty, tháo dây an toàn rồi ngoan ngoãn : “Vậy tôi xuống trước, để đồng nghiệp nhìn thấy hay.”


      “Ừm. Sau khi tan ca đợi tôi, tôi và cùng .”


      “Hả?” Tay Đồng Phi Phi mở cửa bỗng dừng lại, hoài nghi hỏi: “Tại sao? phải giả vờ hay sao?”


      “Là giả vờ, nhưng cũng phải giả vờ giống như , cho nên nhân lúc tôi có thời gian, chơi vui chút.” Mạnh Tuần quay người, mở cửa giúp . “Tôi thích những ngờ nghệch và phiền phức. Sau này cần phải hỏi tại sao nhiều như vậy.”


      Đồng Phi Phi hít hơi sâu, cười rất tươi, nhàng : “Được, tôi biết rồi.”


      xong liền nho nhã xuống xe, mạch vào trong văn phòng. Nhưng đáng tiếc, Mạnh Tuần nhìn theo, Đồng Phi Phi vừa xuống xe, liền nhấn ga, tăng tốc đưa xe vào gara.
      AnhdvaGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 2



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 2


      Đồng Phi Phi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế Hứa Lâm liền quay sang bắt chuyện: “Trưa nay cậu đâu vậy? Mình đến rủ cậu ăn cơm nhưng cậu có ở đây?”


      “Ờ, trưa nay mình có việc phải ra ngoài lúc.” Đồng Phi Phi trả lời.


      “Sao thế? Nhìn cậu như người mất hồn vậy? khỏe sao?” Hứa Lâm quan tâm đưa tay lên trán Đồng Phi Phi.


      Đồng Phi Phi lắc đầu: “Mình sao.”


      Hứa Lâm nhìn , thở dài: “Cậu cứng đầu. Nếu khỏe đừng giấu!”


      “Mình biết rồi, mẹ Hứa!” Đồng Phi Phi cười vui vẻ.


      Hứa Lâm là bạn cùng phòng hồi đại học của Phi Phi, trong phòng Hứa Lâm lớn tuổi nhất nên được phong là “mẹ Hứa”.


      “Nha đầu chết tiệt, linh tinh!” Hứa Lâm cố nghiêm mặt, quay về chỗ của mình. lúc sau MSN[1] của nhận được tin nhắn.


      [1] phần mềm chuyện mạng phổ biến của Trung Quốc.


      Phi Phi: Hứa mỹ nhân, tôi sai rồi! Hôm nào tôi mời đại mỹ nhân ăn cơm nhé?


      Hứa Lâm bĩu môi, cố gắng nén cười, cố ý vênh mặt : Tại sao phải hôm nào? Tại sao phải là tối nay?


      Phi Phi: Ừm… Cái này… Tối nay thực mình có việc bận… Hữa mỹ nhân đại nhân độ lượng…


      Hứa LâmHừ! Đúng là chỉ biết ngon ngọt! Ta có thể là loại người gì chứ! Thôi , nhìn ngươi cũng có vẻ chân thành, thôi đành miễn cưỡng vậy!


      Phi Phi: Ha ha ha, đúng vậy, mỹ nhân, mỹ nhân hãy tha cho tôi !


      Hứa Lâm cuối cùng cũng chịu nổi phá lên cười, ngoái đầu nhìn sang chỗ Đồng Phi Phi, Phi Phi cũng ngẩng lên nhìn, làm bộ mặt quỷ với . Hứa Lâm gì, cúi đầu, nha đầu này, có lương tâm.


      Đồng Phi Phi thấy Hứa Lâm cúi đầu, nụ cười mặt từ từ biến mất. khẽ bặm môi, hít thở , những việc đau khổ giấu kín trong lòng phòng bị kỹ mà tuôn ra, sau đó có cách nào để khống chế được. giơ tay phải lên, dùng lực thắt chặt chiếc khăn màu xanh ngọc trước ngực, buộc chặt tóc, hít hơi sâu, rồi từ từ thở ra, tập trung hết sức vào màn hình máy tính.


      Lúc Mạnh Tuần vào văn phòng, vô tình liếc sang chỗ làm việc của Đồng Phi Phi, vừa hay thấy vẻ mặt kiên cương ngẩng lên, rồi bình tĩnh nhìn xuống màn hình. Sắc mặt dường như rất bình tĩnh, như có chuyện gì xảy ra, họa chăng chỉ là cái nhìn đầy ám hiệu, lộ ra vẻ lạnh lùng, như thời tiết mùa đông lạnh giá, buốt lạnh thấu xương.


      Sáu giờ ba mươi phút, Mạnh Tuần gọi điện vào máy Đồng Phi Phi: “Tôi có thể về rồi. Sau năm phút nữa hãy xuống, tôi đợi ở cửa bên của tòa nhà.”


      “Được.” Đồng Phi Phi tắt điện thoại rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc, sau ba phút xuống dưới cổng, vừa đợi lát thấy chiếc Volvo màu xám bạc tới.


      phải tôi bảo đợi sau năm phút hãy xuống, sao lại xuống trước cả tôi thế?”


      “Ồ, tôi cũng có việc gì, xuống sớm hơn chút, khỏi phiền phải đợi!” Đồng Phi Phi cẩn thận . đùa, có mười lá gan cũng dám để Thần Mặt Đen đợi mình.


      “Chả trách có thời gian ra ngoài coi mắt, hóa ra rất nhàn rỗi.” Câu của Mạnh Tuần khiến ây ngừng bay, gió ngừng thổi. Đồng Phi Phi ngây người lo lắng, lúc đó cảm giác như mình bị dây an toàn thắt chặt, thở ra hơi. lúc sau, mới bực tức : “Tôi… tôi thực biết mình sai rồi.”


      Mạnh Tuần quay mặt, khẽ nhìn lượt: “Rất tốt! Tối nay ăn gì đây?”


      “Hả?” Đồng Phi Phi nhất thời phản ứng kịp.


      “Tôi hỏi , tối nay muốn ăn gì?” Lông mày Mạnh Tuần lập tức cau lại. “Tôi xem lý lịch của viết tốt nghiệp đại học, nhưng dường như IQ của có vấn đề?”


      Máu tức của Đồng Phi Phi dồn lên đầu, suýt nữa tuôn ra. ta có ý gì vậy? Ngầm ám chỉ học thức kém sao? ràng trong mỗi câu , ta đều cố ý chuyển chủ đề, ăn rất thâm thúy. Mặc dù trong lòng phản ứng, nhưng đành dịu giọng: “Tôi cầu kỳ chọn lựa món ăn, chỉ cần đơn giản chút là được.”


      “Đơn giản chút? Nhưng tối nay tôi muốn ăn món ăn Tứ Xuyên.”


      Đồng Phi Phi ngây người, lập tức nở nụ cười: “Ồ, cũng được. Món Tứ Xuyên cũng rất ngon, rất ngon, ha ha.”


      “Đừng cười nữa, giống như con ngốc vậy.” Mạnh Tuần nghiêm túc, mắt nhìn về phía trước. Nụ cười của Đồng Phi Phi bị đông cứng trong phút rồi biến mất. nắm chặt tay, hít hơi sâu, tự nhủ: sao, xã hội mà, sao phải tức chứ? Nhịn được là tốt, nhịn lúc sóng yên biển lặng, lùi bước để tiến hai bước!


      Mạnh Tuần lái xe lòng vòng, Đồng Phi Phi thắc mắc tại sao con đường này quen quen Mạnh Tuần đỗ xe, rút chìa khóa, bước xuống, mở cửa cho Đồng Phi Phi: “Đến rồi, xuống thôi.”


      Đồng Phi Phi từ từ trong xe bước ra, ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường, ánh mắt ngạc nhiên: “Lẩu Đá?!”


      “Đúng, vào .” Mạnh Tuần khẽ đẩy Đồng Phi Phi cái, bước tự nhiên.


      Người phục vụ nhiệt tình tiếp đón: “Rất vui được tiếp đón chị, mời vào trong!”


      Mạnh Tuần muốn ngồi góc gần cửa sổ, mặc dù ờ đây tương đối yên tĩnh, nhưng trong phòng lớn rất ồn ào, hơn nữa ăn lẩu rất nóng. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần cởi áo vest, xắn tay áo, lát sau thấy toát mồ hôi, bạo gan : “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực ngờ lại đến những nơi như thế này! Tôi vẫn cho rằng thích quán cà phê yên tĩnh.”


      “Quán cà phê?”


      Đồng Phi Phi lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt ta, trong lòng dám than lời, chả trách các trong công ty thích ta như vậy, ta thực rất đẹp trai.


      “Đúng thế. phải từ Mỹ về sao? Vậy phải có chút Tây hóa, vì dụ thích ăn món Tây.”


      “Món Tây?” Mạnh Tuần lắc đầu. “Loại thức ăn khô khốc, mấy năm ở Mỹ tôi chịu đủ rồi, về nước tại sao nuông chiều bản thân chứ!”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, , thầm nghĩ ta thích ăn món Tây, tại sao lúc trưa lại hẹn Nhã Doanh ở quán cà phê đó, hại Nhã Doanh đến kịp, cuối cùng biến mình thành vật thế thân. Trong lúc suy nghĩ, nhân viên phục vụ bê nồi lẩu lên. Lúc này, Đồng Phi Phi mới phát ra Mạnh Tuần gọi lẩu Uyên Ương, nén nổi hiếu kỳ hỏi: “ ăn cay sao?”


      Mạnh Tuần cười: “Vừa rồi hình như thích ăn đơn giản chút mà?”


      “Ừm…” Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra, hình như mình vậy. khẽ mỉm cười: “Nếu là gọi cơm, đơn giản chút cũng sai, nhưng nếu ăn lẩu, vậy phải đủ cay ăn mới thích.”


      Mạnh Tuần câu nào, lặng lẽ nhìn . Đồng Phi Phi đẩy chiếc ghế về sau, cười làm lành : “ phải thích ăn cay sao? Vậy tôi liều mình tiếp quân tử!”


      xong, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, đổi lẩu cay. Mạnh Tuần đợi người phục vụ xa, cau mày nhìn Đồng Phi Phi: “Đến bản thân muốn ăn gì cũng , thực hiểu tại sao có thể sống được!”


      Đồng Phi Phi cúi đầu, bặm môi, . Càng càng sai, chi bằng dồn hết sức lực của mình ăn cho no!


      Trút thức ăn vào nồi lẩu, Mạnh Tuần mới phát hoàn toàn xem thường thực lực của Đồng Phi Phi. Nhìn hai đĩa thịt bò, đĩa tôm trước mặt hết sạch, hoài nghi hỏi: “Trưa nay ăn cơm sao?”


      đợi Đồng Phi Phi trả lời, nhớ lại rồi : “ đúng, trưa nay ăn cơm cùng tôi. Tôi nhớ ăn hết đĩa hải sản.”


      Lúc này Đồng Phi Phi mới vội vàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, ngượng ngùng cười: “Lâu rồi ăn lẩu, cho nên rất nhớ mùi vị này.”


      “Ồ? lâu rồi ăn sao?”


      “Vâng, năm năm rồi.”


      Mạnh Tuần cau mày: “Hình như rất thích ăn lẩu, tại sao lâu như vậy rồi ăn?”


      Đồng Phi Phi ngây người, lập tức cúi đầu ngượng ngùng, từ từ gắp vào bát mình miếng nấm. Nấm vừa cay vừa nóng, thổi phù phù, khẽ cắn từng miếng , cho đến khi ăn hết miếng nấm đó, mới trả lời đại khái: “ có thời gian. Ăn lẩu rất mất thời gian, bình thường tôi rất bận.”


      “Bận?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi cũng gì, cúi nhìn đĩa thịt bò được trút sạch vào nồi.


      Đồng Phi Phi thoải mái tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong bát. Năm năm rồi tới đây, mùi vị ngon thế này, quả là rất rất nhớ.


      Ăn lẩu xong, Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về khu Nhã Uyển nhà . Đồng Phi Phi vừa xuống xe, mới đặt được chân xuống liền nghe thấy tiếng của sư tử Hà Đông vang lên: “Đồng Phi Phi, nha đầu thối! Cậu chạy đâu vậy hả? Điện thoại nghe, mình đứng trước nhà gọi cả hai tiếng đồng hồ rồi, mình mà đông cứng ở đây cậu phải đền tiền mua thuốc ình đấy!”


      “Nhã Doanh?” Đồng Phi Phi ngây người nhìn bóng người hầm hầm bước tới, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”


      “Cái gì?” Giọng Kha Nhã Doanh the thé thét lên. “Là ai tối qua giục mình tối nay mang đống sách rách nát tới? phải là cậu quên đấy chứ?”


      Kha Nhã Doanh hầm hầm vứt chiếc túi trong tay mình vào lòng Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi bị va đập mạnh, người bị đẩy về sau bước, vừa hay đứng trước đầu xe, Mạnh Tuần chuẩn bị nổ máy, suýt nữa đâm phải .


      “Làm gì thế?” Mạnh Tuần căng thẳng, lạnh toát cả người. Đồng Phi Phi vẫn đứng thẫn thờ ở đó. Mạnh Tuần tức tối. Đồng Phi Phi bị giọng lạnh lùng làm cho giật mình, co rúm người, vội vàng lùi sang bên cạnh, cuối cùng ngã sõng soài mặt đất.


      “Phi Phi!” Kha Nhã Doanh vội vàng đỡ . Đồng Phi Phi mặt trắng bệch, luống cuống để Kha Nhã Doanh đỡ đứng dậy. Kha Nhã Doanh cũng bị tiếng thét đó làm cho giật mình, nhìn thấy bộ dạng Đồng Phi Phi như vậy, lấy hết sức mình, quay đầu tức giận mắng Mạnh Tuần: “ bị thần kinh à? Sao lại bấm còi inh ỏi vậy? Suýt nữa đâm phải người ta rồi, biết ? Tại sao hung tợn, thiếu đạo đức như vậy?”


      “Rầm” tiếng, Mạnh Tuần đẩy cửa xe, mặt hầm hầm bước đến trước mặt Kha Nhã Doanh: “Rốt cuộc ai là người giảng đạo đức cho ai? Đêm hôm khuya khoắt ai đứng giữa đường trước cổng nhà người khác la hét ầm ĩ, làm phiền giấc ngủ của người khác, gây cản trở giao thông, tôi thấy chính mới là người nên sớm vào khoa thần kinh khám xem thế nào ấy!”


      gì… ”


      “Thôi , Nhã Doanh, thôi … ” Đồng Phi Phi vừa kéo vạt áo của Nhã Doanh vừa quay sang với Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh, xin lỗi, vừa rồi tôi chú ý. Xin lỗi! Xin lỗi! Muộn thế này rồi, hay là về trước ?”


      “Nhã Doanh?”


      “Tổng giám đốc Mạnh?”


      Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh đồng thanh . Kha Nhã Doanh ngây người, kéo Đồng Phi Phi sang bên, khẽ hỏi : “ ta chính là người mà cậu thường gọi là Thần Mặt Đen đó sao?”


      Đồng Phi Phi, vẻ mặt bất lực, gật đầu: “Đúng, chính là ấy. Nhưng bây giờ ấy còn có thân phận khác.”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh vội vàng chớp mắt. Đồng Phi Phi thở dài tiếng, kéo Kha Nhã Doanh lại trước mặt Mạnh Tuần, chính thức giới thiệu hai người với nhau: “Tổng giám đốc Mạnh, đây là người bạn thân của tôi, Kha Nhã Doanh. Còn đây là sếp của mình, Tổng giám đốc Mạnh, Mạnh Tuần.”


      “Mạnh Tuần?” Kha Nhã Doanh cau mày, cái tên này nghe rất quen. Nghĩ lúc lâu, mắt sáng lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “À, hóa ra là !”


      “Rất vinh hạnh được gặp đúng ở đây, Kha.” Mạnh Tuần câu đầy hàm ý.


      Kha Nhã Doanh quay đầu nhìn Đồng Phi Phi, hoàn toàn dám tin: “ phải là như vậy chứ?”


      Đồng Phi Phi trầm tư nhìn , ánh mắt vẻ rất đồng cảm.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 3



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 3


      “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao ta lại ở công ty của cậu?”


      Đồng Phi Phi ngồi giường, nhìn Kha Nhã Doanh lại lại trước mặt mà chóng hết cả mặt. đứng bật dậy, kéo Nhã Doanh ngồi xuống: “Đừng có lại lại như vậy nữa, mình chóng mặt lắm! Mình hỏi tại sao cậu lại lo lắng như vậy? Bây giờ người phải giả bộ làm bạn ta là mình chứ phải là cậu, cậu lo lắng như vậy làm gì cơ chứ?”


      “Chính vì vậy mình mới lo lắng!” Kha Nhã Doanh nắm chặt bả vai Đồng Phi Phi, bộ dạng cứng đơ như sắt thép. “Cậu , mình làm sao có thể yên tâm được đây? Tại sao lấy thân phận của cậu để giả làm bạn ta, mà lại lấy thân phận của mình?”


      “Cái này… ta cũng giống như cậu, bị người nhà giục thế nên loạn hết cả lên, cho nên liền nghĩ cách ứng phó chứ sao!”


      thực, câu hỏi này bản thân Đồng Phi Phi cũng nghĩ rất nhiều nhưng thể nào lý giải được, nghĩ nát cả óc cũng thể hiểu tại sao Mạnh Tuần đưa ra cầu quái gở như vậy. Đoán già đoán non, cũng chỉ có thể nghĩ đến đáp án có vẻ khả quan nhất.


      ta đối phó với người nhà ta, tại sao lôi mình vào? Mình biết ta, dựa vào cái gì mà đưa danh nghĩa của mình ra làm bạn ta? bất công!” Kha Nhã Doanh bất mãn càu nhàu.


      Đồng Phi Phi trừng mắt nhìn , tức giận : “Cậu còn mặt mũi mà bất công? Ai nghĩ ra chủ ý điên rồ như vậy, đường đường chính chính từ chối người ta, còn bày trò bắt mình “gặp Quang Tử”. Lần này tốt rồi, người ta nắm đằng chuôi, ta ra điều kiện gì, mình có thể ngoan ngoãn làm theo hay sao? Cậu thấy bất công ư? Mình mới là người thấy bất công nhất! Mình đắc tội với ai, bây giờ dường như phạm phải tội ác hung bạo gì đó! Thời gian mình làm, mình vốn khiếp sợ ta, bây giờ đến thở mình cũng dám thở mạnh, hơn nữa điều then chốt nhất là tan c mình còn phải thực hiệp ước với vị Thần Mặt Đen tôn kính đưa ra với thân phận bạn ! Đây phải là ép chết mình sao? Mình chết rồi, cậu giúp mình lo hậu nhé?”


      Đồng Phi Phi vốn chỉ nghĩ đôi ba câu để giảm bớt tức giận của Kha Nhã Doanh, nào ngờ càng lúc càng giận hơn. Kha Nhã Doanh thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, nhanh chóng ra khỏi giường, rót cốc nước, đưa tận tay Đồng Phi Phi, mỉm cười: “Hạ hỏa nào, hạ hỏa nào! Nào nào, uống nước nào, ngoan nào! Cậu xem, chẳng phải là mình cũng còn cách nào hay sao? Ai bảo ta là người mẹ mình ép mình phải xem mặt chứ? Đừng vội, đừng vội, việc này chúng mình phải tính kế lâu dài… ”


      “Tính kế lâu dài? Tính kế gì cơ? Mình dám đáp ứng cầu của ta sao? ta đều dùng những lời lẽ độc ác, tàn nhẫn để với mình, đồng ý với ta, ta sa thải mình, lại còn đóng ình cái dấu “cố tình nghỉ lý do”. Mình có việc làm, cậu nuôi mình sao?”


      “Ha ha, nuôi cậu lại có thể đến lượt mình sao? đội quân đông nghịt người đâu?” Kha Nhã Doanh vừa cười vừa .


      Đồng Phi Phi lườm Nhã Doanh: “Cậu hại mình? Sao mình lại quen cậu cơ chứ? Đúng là chọn sai bạn làm hại chính bản thân mình thôi!”


      “Ây da, đừng vậy chứ! Cậu xem, mình đối tốt với cậu như vậy, xa nghìn vạn dặm trường chuyển phát nhanh sách đến cho cậu, còn đứng chờ cậu trong giá lạnh suốt buổi tối! Đúng rồi, cậu trả lời sao đây? Mình gọi điện thoại cho cậu cả buổi tối, lẽ điện thoại của cậu hỏng?”


      “Hả?” Đồng Phi Phi đặt cốc nước xuống, lôi điện thoại trong túi ra xem, quả nhiên có mấy chục cuộc nhỡ, đều là của Kha Nhã Doanh. ngượng ngùng cười: “Có thể do ăn lẩu, quán ồn quá, mình nghe thấy.”


      “Quán lẩu?” Kha Nhã Doanh trợn tròn mắt nhìn. “Cậu ăn lẩu sao?”


      “Đúng vậy.” Đồng Phi Phi cười nhạt. “Thần Mặt Đen ra lệnh, mình có thể phục tùng hay sao?”


      Sắc mặt Kha Nhã Doanh có chút khó hiểu, yên lặng lúc lâu, đột nhiên hỏi câu: “Mình phát hình như Thần Mặt Đen rất đẹp trai, có phải ?”


      Đồng Phi Phi ngây người, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn sang Kha Nhã Doanh: “Mình phát hình như Thần Mặt Đen rất hợp với cậu!”


      “Hả?” Kha Nhã Doanh bị kích động lao tới, cau mày hỏi: “Dựa vào điều gì hả?”


      “Cách suy nghĩ của hai người rất giống nhau. Còn nữa, mình ở bên hai người toàn gặp chuyện đen đủi!” Đồng Phi Phi giơ ngón trỏ phải, nâng cằm Kha Nhã Doanh lên, bất giác khiến Kha Nhã Doanh giật mình ớn lạnh. đẩy tay của Đồng Phi Phi ra, nghiêm nghị phản kháng: “Đừng có dọa mình nữa! Gan mình lắm!”


      “Gan cậu á?” Đồng Phi Phi hét lên. “Vừa rồi là ai ngẩng đầu, cao giọng hét lên với Mạnh Tuần? Sao hả? Bản nương chính là Kha Nhã Doanh! Bản nương muốn gặp , thích gặp ! nghĩ sao? sao nào?”


      Đồng Phi Phi trượt từ giường xuống, đứng trước mặt Kha Nhã Doanh, bắt chước hệt điệu bộ của , khiến Kha Nhã Doanh tức quá vơ lấy chiếc gối ôm, đập : “Cậu còn , còn à? Đều tại cậu! Hại mình mất mặt như vậy!”


      “Cậu mất mặt?” Đồng Phi Phi vừa che chắn vừa hét lên. “Cậu tức như thế, dũng cảm như thế, đẩy người ta đến mấy bước, suýt nữa ngồi lên trước đầu xe, cuối cùng cũng dám tiếng nào mà lái xe bỏ ! Rốt cuộc là ai mất mặt chứ?”


      “Haizz… Cái đó, cái đó, thực là mình chỉ giả vờ oai phong tí thôi…” Kha Nhã Doanh xấu hổ cúi đầu, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng của Mạnh Tuần, lại chịu được phá lên cười, ngẩng đầu đắc ý chạy lại hỏi Đồng Phi Phi: “Haizz, cậu thử xem, vừa rồi cái tên Mạnh Tuần đó nhanh chóng rút lui chứ?”


      Đồng Phi Phi cầm chiếc cốc lên, nhớ lại lúc việc xảy ra, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cậu còn phải , đây thực là lần đầu tiên mình thấy ta bị khuất phục như vậy!”


      ? Mình mà! Hừm, đấu với mình, cũng phải xem bản nương ta là ai!” Kha Nhã Doanh rất đắc ý, coi mình là bá chủ thế giới. “ chừng ta bị mình dọa như vậy, chắc chắn bắt cậu thay mình, bắt cậu làm con tốt giả vờ đóng vai bạn nữa!”


      ?” Đồng Phi Phi cau mày, bán tín bán nghi. “Nhưng mình nghĩ việc này ta dễ gì cho qua như vậy.”


      “Xời, có thể phức tạp như vậy sao? Cậu đừng lo lắng quá như thế chứ!” Kha Nhã Doanh đập vào trán Đồng Phi Phi.


      Đồng Phi Phi xoa trán nhìn : “Mình lo xa sao? Vừa rồi ai đứng ngoài kia hét ầm ĩ vang cả trời kia, còn kéo mình lại phân tích người ta có ý đồ gì nữa chứ?”


      “Hừm… Cái này mình phải chuẩn bị trước, phòng khi hỏa hoạn xảy ra!” Kha Nhã Doanh xong, cau mày suy nghĩ hồi lâu, kéo mạnh ga giường. “Bất luận thế nào cậu và mình phải giữ liên lạc thường xuyên, chúng ta phải liên minh để chống lại đợt lũ này, bước phải xem trước bước!”


      “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.” Đồng Phi Phi bất lực gật đầu. Haizz, với tình hình này, thực người là dao thớt, còn tôi là thịt cá!
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 01 – Phần 4



      Chương 1: Tình như pháo hoa, lời hứa như dấu vân tay 4


      Hôm sau là thứ Bảy, Đồng Phi Phi dậy rất sớm, nuốt vội nuốt vàng bữa sáng xong liền ôm lấy đống sách Kha Nhã Doanh đưa, bắt đầu dịch. Ngoại ngữ thứ hai chọn là tiếng Nhật, còn nhận được chứng chỉ cao nhất. Mặc dù công việc nay của và tiếng Nhật có liên quan nhiều tới nhau, nhưng may mắn là hai năm nay vẫn thường có công việc riêng của mình, giúp người ta dịch hoặc phiên dịch nên trình độ tiếng Nhật của càng ngày càng cao.


      Sáu giờ tối, dịch xong toàn bộ, vừa mới vươn vai điện thoại bỗng reo. ô cầm lên xem, là Hứa Lâm gọi tới, ấn phím nghe, giọng gấp gáp của Hứa Lâm vang lên: “Phi Phi, tối nay cậu có rảnh ?”


      “Có, sao thế?”


      “Cái chàng Vương Đại Thực phải hẹn cậu ngày mai gặp mặt sao, nhưng ấy gọi điện ình ngày mai bận việc, hỏi cậu tối nay có thể gặp ấy ?”


      “Ồ, vậy tối nay , may là mai mình có thể ngủ nướng rồi.” Đồng Phi Phi vui vẻ nhận lời.


      Hứa Lâm thở phào nhõm: “Thế tốt quá. Vẫn chỗ cũ nhé, mình hẹn ấy bảy giờ ba mươi nhé?”


      “Được.” Đồng Phi Phi tắt máy, bới trong tủ quần áo lấy bộ váy màu vàng, trang điểm nhàng, đứng trước gương. Ừm, trang điểm xong, trông mình đẹp, xuất phát thôi!


      “Em nhìn xem bàn tay của dài hơn bình thường này, ngón trỏ của còn dài hơn cả ngón giữa…”


      Trong quán cà phê rất lãng mạn tình tứ, Đồng Phi Phi căng mắt, cố gắng tập trung vào bàn tay đen đen trước mặt, khóe miệng khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: “ à, phải chỉ có bàn tay dài kỳ lạ, biến thái, vốn dĩ toàn bộ con người đều biến thái đấy!”


      Nhưng sau ba phút, ngẩng lên, vẫn là con người lịch , nho nhã, Đồng Phi Phi cười ấm áp: “ Vương, có khiếu hài hước! Thực tôi cảm thấy những ngón tay rất đẹp!”


      Người đàn ông đối diện thần sắc có vẻ thay đổi, khuôn mặt đen đen lại thêm tầng máu đỏ, ta lắc đầu cách khó khăn, đôi môi dày khẽ nhếch lên, để lộ hàm răng to, trắng toát: “Em thực nghĩ vậy sao? Mẹ cũng từng , đôi bàn tay thế này, học piano đáng tiếc!”


      ư? Đúng là thực rất đáng tiếc!” Đồng Phi Phi vừa g cười vừa rút bàn tay trái để bàn của mình, cho vào túi áo ngoài, mở khóa điện thoại.


      “Vương Đại Thực, đúng là thằng đểu!” Tiếng đột nhiên vang lên, giọng nữ cao. Đồng Phi Phi giật mình, tay run lên, ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy người con đó cầm cốc nước hoa quả bàn, hất thẳng vào mặt của Vương Đại Thực: “Vừa với tôi rằng tôi, lại chạy đến đây gặp mặt khác! Vương Đại Thực, đồ sở khanh!”


      “Tiểu Dĩnh, … ” Nước hoa quả mặt Vương Đại Thực từ từ rơi xuống, Vương Đại Thực hoang mang đứng dậy, thân hình béo đập vào bàn, bát canh đầy đỗ trước mặt Đồng Phi Phi từ từ rơi xuống đất.


      “Ôi…” Thực ra phản ứng của Đồng Phi Phi cũng rất nhanh, nhưng do bị vướng giữa sofa và bàn, khoảng trống có hạn nên chỉ có thể trừng mắt nhìn chiếc váy vàng nhạt của mình bị giội đầy màu đỏ thẫm, trả giá rất đáng, giống như người thích ăn món đó vậy, thêm nước xốt trứng và cà chua.


      Đồng, xin lỗi, đợi tôi lát, tôi…” Vương Đại Thực lắp bắp , đợi Đồng Phi Phi trả lời, liền quay người đuổi theo Tiểu Dĩnh chạy ra ngoài. Đồng Phi Phi thở dài, cẩn thận đẩy chiếc bàn, chuẩn bị lấy khăn giấy lau váy nghe thấy giọng quen thuộc vang lên: “Sao thế, gặp mặt người khác là việc làm thêm của à?”


      Đồng Phi Phi giật nảy mình, khẽ gật đầu, gượng cười: “Tổng giám đốc Mạnh, trùng hợp… ”


      Mạnh Tuần chút biểu cảm ngồi xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng nghe có vẻ tức giận: “Hôm nay trang điểm trông rất bình thường. Sao thế, lần này có người cầu thế chân nữa sao?”


      Đồng Phi Phi cảm thấy khí nóng bốc lên đầu, khó khăn lắm mới giữ được nụ cười mặt: “Tổng giám đốc Mạnh, đúng thích đùa… ”


      “Tôi đùa.” Mạnh Tuần đẩy đĩa thức ăn hỗn độn trước mặt. “Lần này người hẹn cũng là Kha Nhã Doanh sao?”


      phải, phải!” Đồng Phi Phi vội vàng xua tay. “Người này do tôi hẹn, có quan hệ gì tới Kha Nhã Doanh!”


      hẹn?” Mạnh Tuần nhìn lại cách trang điểm của Đồng Phi Phi. “ thực mong sớm lấy được chồng sao?”


      Miệng Đồng Phi Phi như bị chặn lại: “Cũng phải…”


      Mạnh Tuần ngắt lời: “Việc riêng của , tôi có hứng thú tìm hiểu, chỉ là đồng ý giả vờ làm bạn của tôi nên… ”


      “Hả? còn định bắt tôi tiếp tục giả làm bạn của ?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên hỏi.


      Mạnh Tuần có vẻ hài lòng khi Đồng Phi Phi ngắt lời như vậy, vẻ mặt có chút tức giận: “Việc này, hôm qua chúng ta lập thành hợp đồng rồi. Hay bây giờ thay đổi chủ ý, định để tôi đuổi việc ?”


      phải, tôi có ý đó!” Giọng Đồng Phi Phi dần. cẩn thận quan sát sắc mặt của Mạnh Tuần, từng câu từng từ giải thích: “Chỉ là tôi rất ngạc nhiên. Ừm, tối hôm qua… phải gặp Nhã Doanh rồi sao? Cho nên tôi nghĩ có lẽ thay đổi ý kiến… ”


      “Việc gì tôi quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?” Mạnh Tuần đủ kiên nhẫn đành ngắt lời Đồng Phi Phi, nhớ đến việc tối hôm qua, cau mày: “Tính khí Kha Nhã Doanh hung bạo như vậy sao?”


      phải, phải! Hôm qua là do tôi tốt, quên mất mình có với hẹn ấy, hại ấy đứng ngoài trời lạnh đợi tôi lâu như vậy, cho nên ấy mới tức giận như thế. Bình thường ấy như vậy đâu!”


      “Ừm, thế tốt.” Vẻ mặt Mạnh Tuần có vẻ giãn ra chút, giơ tay phải gõ gõ xuống bàn. “Hôm qua tôi , tôi thích những hay gây phiền phứcà xui khiến người khác làm việc xấu. Hôm nay thêm hai điều, tôi càng thích những có thái độ tốt và hay dối. Cho nên được giống Kha Nhã Doanh, đứng trước mặt tôi khóc lóc giở trò xấu, hơn nữa, được giống như ngày hôm nay, đằng sau lưng tôi, được lăng nhăng.”


      “Lăng nhăng?” Đồng Phi Phi tròn mắt nhìn, suýt nữa bị nghẹn nước bọt mà chết.


      “Vừa làm người của tôi, vừa chạy đến đây gặp mặt người khác, đây phải là lăng nhăng hay sao? Tóm lại, việc này, tôi hy vọng lần sau tái diễn nữa.”


      Mạnh Tuần xong liền đứng dậy, quay người bỏ . Đồng Phi Phi vẫn ngây người đứng tròn mắt nhìn theo, nhất thời biết nên phản ứng thế nào. Hình như chỉ đồng ý với việc giả làm bạn của ta thôi mà. ta dựa vào điều gì mà dám quản lý cả đời sống riêng tư của như vậy? Loại người gì vậy? ta thực cho rằng mình là Thượng đế sao, cả thiên hạ này chỉ có ta độc tôn thôi sao?


      “Còn đứng ngây ra đó làm gì? sao?” Mạnh Tuần đột nhiên quay lại, Đồng Phi Phi giật nảy mình, vội vàng lấy túi, theo ta. Haizz, có cách nào khác, ai bảo người đó nắm giữ sinh mạng của cơ chứ? chân yếu tay mềm chỗ dựa dẫm, vì chăm lo cho gia đình, có thể câm như thóc, nhẫn nhịn vì đại cục được.


      Đồng Phi Phi lên xe của Mạnh Tuần, thắt xong dây an toàn, cúi đầu : “Lại phải phiền đưa tôi về nhà, thực rất cảm ơn!”


      “Đưa về nhà? Tôi đưa về nhà khi nào?”


      Đồng Phi Phi chớp chớp mắt, chỉ tay vào quần áo của mình, có chút đáng thương: “Giờ tôi như thế này rồi, định đưa tôi để khoe khoang ở chỗ đông người hay sao?”


      Mạnh Tuần nhìn lượt, rút trong hộp khăn giấy để trong ô tô ra vài tờ, đưa cho Đồng Phi Phi, khởi động xe: “Lau sạch , chú ý đừng làm bẩn xe của tôi. Đêm hôm ai nhìn quần áo thế nào. Công ty có việc cần xử lý, tối nay tôi còn có hẹn làm việc khác. hãy giúp tôi xử lý công việc trước .”


      “Vâng.” Đồng Phi Phi cúi đầu, bặm môi cẩn thận lau bộ váy của mình. mà, sao Thần Mặt Đen lại có lương tâm đưa về nhà cơ chứ?


      Hai người về đến công ty, Mạnh Tuần đưa tài liệu cho Đồng Phi Phi, giải thích qua loa lượt rồi bỏ , sau hai tiếng đến tìm . Sau khi Đồng Phi Phi vất vả, khổ sở xử lý tài liệu, vừa lưu lại xong “bụp”, máy tính và đèn đột nhiên tắt ngúm.


      phải vậy chứ?” Đồng Phi Phi lo lắng nhìn ánh đèn cấp cứu ngoài hành lang, vỗ vỗ vào ngực, trong lòng thầm nghĩ: Vẫn may mình lưu lại, phải làm lại!”


      Lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào đồng hồ, mười giờ ba mươi phút, còn hai mươi phút nữa mới đến thời gian hẹn của Mạnh Tuần. bóp bóp hai vai đau nhức, sau đó ngủ gật bàn, hôm nay thực giống như đánh trận vậy, haizz, hy vọng ngày mai Thần Mặt Đen lôi dậy, bắt phải tăng ca!


      Lúc Mạnh Tuần quay lại công ty, cũng gần mười giờ. Từ xa nhìn thấy cả tòa nhà là cả màu đen như mực, đột nhiên trong lòng thấy lo lắng, dừng xe lại bên đường, vội tìm nhân viên bảo vệ trực ban của tòa nhà: “Có chuyện gì vậy? Văn phòng bị mất điện sao?”


      “Vâng, đúng vậy!” Phòng bảo vệ phải vặn to đèn báo hiệu khẩn, nhân viên bảo vệ ngồi đọc báo dưới bóng đèn, ta ngẩng đầu, lười nhác nhìn Mạnh Tuần, như phải việc của mình. “ phải hôm qua dán thông báo rồi sao? Mười giờ ba mươi tối nay đến hai giờ sáng cắt điện để sửa chữa. Tối cuối tuần có người đến… Haizz, vào đây làm gì? Thang máy cũng bị dừng cả rồi…”


      Mạnh Tuần vừa cầu thang bộ vừa lôi điện thoại ra gọi cho Đồng Phi Phi, kết quả nghe được là: “Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy.”


      “Đáng chết!” Mạnh Tuần tắt điện thoại, nới lỏng cà vạt, bước hai, ba bậc cầu thang , khi leo lên tầng thứ mười lăm của tòa nhà, thở ra hơi nữa.


      “Đồng Phi Phi!” đứng ngoài cửa văn phòng hét to, giọng hét khàn khàn vang vào bên trong phòng làm việc trống rỗng, đến bóng ma cũng có.


      “Đúng là lo lắng làm gì cơ chứ. Mất điện rồi, đương nhiên người ta về rồi.” Mạnh Tuần thở phào nhõm, thắt lại cà vạt, đúng lúc chuẩn bị rời , đột nhiên nghe thấy giọng mơ hồ: “Tổng giám đốc Mạnh?”


      Mạnh Tuần kinh ngạc quay đầu lại, Đồng Phi Phi vừa dụi dụi mắt vừa ngồi thẳng dậy: “ đến rồi sao? Tài liệu tôi làm xong, nhưng chưa kịp gửi mất điện. Nếu gấp, sáng thứ Hai tôi gửi cho , được ?”


      Mạnh Tuần im lặng bước tới, ngồi xuống cạnh , đợi hồi sức lại, mới hỏi: “Sao lại tắt điện thoại?”


      “Đâu, tôi có tắt đâu?” Đồng Phi Phi lôi điện thoại trong túi ra, lúc này mới phát quả nhiên màn hình điện thoại đen sì, vội vàng thay pin, cười trừ: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, biết điện thoại hết pin.”


      “Ngủ quên?” Mạnh Tuần thoáng cười. “Vừa rồi mất điện, tại sao gọi điện cho tôi mà vẫn ở đây, lại còn ngủ quên?”


      “Ồ!” Đồng Phi Phi vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn Mạnh Tuần, bộ dạng ngây ngô. “ phải bận sao? Tôi thấy cũng sắp tới giờ hẹn nên nghĩ ngồi gục bàn chờ lát là được. ngờ ngủ quên mất, sau đó điện thoại cũng hết pin…”


      Mạnh Tuần xua tay, ngăn giải thích tiếp, cảm thấy bất lực. đứng dậy, chỉ ra cửa: “ thôi, thang máy bị ngắt rồi, chúng ta bộ xuống.”


      “Vâng.” Đồng Phi Phi vội vàng đứng dậy, cầm lấy túi, theo Mạnh Tuần. Lúc xuống dưới tòa nhà, Mạnh Tuần gì, Đồng Phi Phi cũng dám gì. Hai người đến sảnh, lúc qua phòng trực ban, người bảo vệ ng thấy tiếng bước chân liền thò đầu ra, than vãn: “Hóa ra đến đón người , chả trách lo lắng như vậy.”


      Đồng Phi Phi đột nhiên thấy bối rối, định giải thích . Mạnh Tuần đột nhiên quay sang nhìn , mặc dù có biểu gì, nhưng cũng dọa Đồng Phi Phi sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Do đó câu: “ phải” cứ nằm trong cổ họng, ra được, nuốt xuống cũng xong, suýt nữa làm nghẹn chết.


      Ủ rũ cúi đầu ngồi vào xe của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi cắn môi, cuối cùng cũng chịu nổi, ngẩng đầu, nhút nhát hỏi: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi có thể hỏi câu , muốn tôi giả làm bạn của trong phạm vi nào vậy?”


      Mạnh Tuần ngây người, vẫn nghĩ chưa thông. Đồng Phi Phi tiếp tục giải thích: “Tôi biết thích những nhiều lời và phiền phức, tôi hỏi như vậy chỉ vì muốn hiểu cầu của , như thế phối hợp với tốt hơn, đúng ?”


      Mạnh Tuần nhìn bộ dạng thận trọng của Đồng Phi Phi, nhếch môi: “Thế là thế nào, sợ tôi?”


      là lạ! là Thần Mặt Đen đại danh đỉnh đỉnh, tôi có thể sợ sao? Đồng Phi Phi nhẫn nhịn, ánh mắt đầy kích động, dịu dàng trả lời: “ có, chỉ là tôi tôn trọng .”


      “Tôn trọng?” Mạnh Tuần gật đầu. “Với tư cách là cấp dưới, tôi công nhận thái độ này của , nhưng với vai trò là bạn , tôi cho phép có chút đặc quyền.”


      “Đặc quyền?” Đồng Phi Phi chớp mắt liên tục, phải giả vờ sao? cho rằng đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, như vậy còn có thể hưởng quyền lợi sao?


      “Ví dụ, trong trường hợp phải công việc, cần gọi tôi là tổng giám đốc. Còn nữa, vừa rồi khi mất điện, nếu sợ hãi, có thể gọi điện thoại cho tôi, để tôi đến đón .”


      “Vâng.” Đồng Phi Phi gật đầu ra vẻ hiểu, lẩm bẩm câu: “Nhưng tôi sợ, chỉ là buồn ngủ, như thế cũng có thể gọi đến đón ư?”


      Khóe miệng Mạnh Tuần khẽ chu lại. nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt Đồng Phi Phi. Trong xe rất tối, Đồng Phi Phi thấy được sắc mặt của Mạnh Tuần, chỉ cảm thấy có tia sáng từ trong mắt , tim giật thót, bất giác ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo.


      đường hai người câu nào. Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đến ngõ , Đồng Phi Phi mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, Mạnh Tuần đột nhiên : “Điện thoại, đừng tắt máy nữa.”


      “Hả? Vâng!” Đồng Phi Phi vội vàng gật đầu, còn đưa ra bảo đảm: “Tôi về nhà sạc pin, sau này nhất định chú ý!”


      Mạnh Tuần lúc này mới gật đầu, có ý bảo Đồng Phi Phi xuống xe. Đồng Phi Phi đứng bên cạnh đường, nhìn bụi bay theo bóng chiếc xe xám bạc xa, đôi vai luôn luôn thẳng đứng giờ dần còng xuống. Từ bây giờ, thực cần hai mươi tư giờ để ở chế độ “stand by”[2] rồi.


      [2] Chế độ chờ.


      Mạnh Tuần về đến nhà cũng gần mười hai giờ. rót cốc cà phê, mở máy tính, lên MSN, có tin nhắn đến: “ chuyện với Paul thế nào rồi?”


      Mạnh Tuần day day hàng lông mày, gõ máy tính trả lời: “Cậu ấy đưa cho tôi vài phương án, mình thấy còn phải suy nghĩ trước khi quyết định chút. Bên cậu có thể từ từ, đợi bên tôi có phương án sơ bộ rồi hãy tiếp tục.”


      “Được. Vậy tôi làm việc của công ty trước. Khi nào cậu sang New York?”


      “Có thể trong thời gian ngắn tới tôi chưa thể qua được.” Mạnh Tuần khẽ cau mày. “Đợt này ông già và phu nhân sắp xếp cho tôi mấy vụ xem mặt, tuần bảy ngày, trừ bữa sáng, dường như đều được sắp xếp cả rồi. Hôm nay cuộc gặp với Paul, tôi chỉ có thể hẹn sau chín giờ.”


      “Ồ?” Bên kia gõ mặt cười ha ha. “Vậy phải chúc mừng thôi! Cuối cùng cậu cũng sắp trở thành Ngưu Lang rồi!”


      Mặt Mạnh Tuần chuyển màu xám xịt, gõ ầm ầm xuống bàn phím: “Bên Mỹ lúc này là thời gian làm việc. Alex, cậu dường như rất nhàn rỗi? Tôi có nên kiến nghị với ông chủ của cậu giao thêm cho cậu ít công việc nữa ?”


      “Hả… Tổng giám đốc Mạnh tôn kính, phải nhắc nhở cậu chút, hôm nay là cuối tuần, nhà nước và công ty đều cho tôi quyền được nghỉ ngơi. Cảm ơn!”


      Cuối tuần? Mạnh Tuần vơ lấy cuốn lịch, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ Bảy. Nhìn xuống cửa sổ chat thấy mấy chữ “Tổng giám đốc Mạnh tôn kính”, thấy bất mãn, nhưng cố trả lời bằng vẻ mặt giả vờ tôn kính. Bặm miệng cười, nhếch lông mày hỏi: “Có phải người trong công ty tôi sợ tôi lắm ?”


      “?” Alex trả lời bằng dấu hỏi. chờ Mạnh Tuần trả lời, liền hỏi: “Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?”


      Mạnh Tuần im lặng lúc lâu, chầm chậm gõ bàn phím: “Cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi trước.”


      “Cái này… Cậu biết đấy tôi ở nước Mỹ, tiếp xúc với người công ty cậu nhiều, cho nên tình hình bên Trung Quốc các cậu, tôi hiểu… ”


      “Cậu như vậy là để ám chỉ tôi nên mời cậu bay đến đây vài lần và cùng họp với công ty tôi phải ?”


      “Sợ!” Bên kia trả lời bằng đúng chữ, để nhấn mạnh thực còn giải thích thêm: “Tôi nghe Paul , người trong bộ phận kế hoạch của cậu gan rất bé, khi trả lời cậu về công việc đều phải chuẩn bị rất tỉ mỉ.”


      Mạnh Tuần bất giác cau mày: “Cậu cứ tiếp tục khuếch trương chút cũng sao.”


      “Lão đại, tôi thề với ông trời, câu này tuyệt đối phải mình bịa ra! Tôi đánh cược là cậu nhất định biết sau lưng cậu, bọn họ đặt cho cậu biệt danh gì!”


      “Là gì?”


      “Thần… Mặt… Đen!”


      Lúc này, Mạnh Tuần mất hết bình tĩnh. Vì vậy, đột nhiên nghĩ ra việc. Tuần trước, vì người tên Hứa Lâm làm báo cáo sai, sau khi mắng cho ta bật khóc, Đồng Phi Phi ở phòng uống nước an ủi đó, giọng đầy tức giận: “Thần Mặt Đen! Chúng ta rủa ta, cầu cho ta cả đời này cũng tìm được người !”


      Đồng Phi Phi! Mạnh Tuần cắn môi, xem ra, tôi tìm giả vờ làm bạn tôi thực cũng phải là ức hiếp !
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :