1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu đời anh vắng em - Guillaume Musso (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      - Tác giả: Guillaume Musso
      - Dịch giả: Hương Lan
      - Công ty phát hành: Nhã Nam
      - NXB: Văn học
      - Số trang: 404
      - Giá bìa: 72.000 VNĐ
      - Ngày XB: 1/2011


      *****************************
      Giới thiệu

      Gabrielle, 33 tuổi

      Cuộc đời chỉ có hai người đàn ông.

      là cha và là mối tình đầu của .

      Số phận đẩy cả hai rời xa .

      Rồi rất nhiều năm sau…

      Hai người đàn ông bất ngờ trở lại

      Cùng ngày, cùng nơi,

      tên trộm khét tiếng và cảnh sát chiến tích lẫy lừng,

      Họ truy lùng nhau và cả hai đều quyết tâm tiêu diệt người còn lại.

      Gabrielle phải lựa chọn. Nhưng…

      Từ những mái nhà cổ kính của Paris hoa lệ đến ánh nắng chan hòa bờ biển San Francisco. mối tình ám ảnh suốt cuộc đời. câu chuyện có sức mê hoặc, đầy kịch tính và cũng thiếu những diệu kỳ.

      Tác giả Guillaume Musso là nhà văn trẻ người Pháp, sinh năm 1974 tại Antibes, trị trấn bên bờ Địa Trung Hải. Ngay từ năm mười tuổi, cậu bé Guillaume phải lòng văn chương và tuyên bố ngày nào đó viết tiểu thuyết. Lớn lên, lại theo học ngành kinh tế rồi trở thành giáo viên sau khi tốt nghiệp nhưng niềm đam mê thuở ban đầu vẫn tràn đầy. Năm 2001, “Skidamarink”, tiểu thuyết đầu tay của ra đời và nhận được những tín hiệu tốt từ giới phê bình. Và tác phẩm thứ hai “Rồi sau đó” (2004) đưa tên tuổi Musso đến với công chúng và dần trở thành cái tên ấn tượng của của văn học lãng mạn đương đại nước Pháp. Các tác phẩm của Musso được nhiều độc giả mến và được dịch ra nhiều thứ tiếng.

      “Nếu đời vắng em?” (2009) là tiểu thuyết thứ sáu của Musso được xuất bản tại Việt Nam.

      Nhận định

      “Trinh thám hồi hộp, lãng mạn giàu cảm xúc, kỳ ảo dị thường.” - Le Figaro Littéraire

      “Có sức mê hoặc từ đầu đến cuối.” - TV Mag

      “Như món trang sức khó có thể chối từ.” - Ici Paris

      “Ly cocktail tuyệt hảo của kịch tính và trí tưởng tượng.” - Elle

      “Musso chứng tỏ được rằng là bậc thầy của nghệ thuật bí .” - Paris Match

      Mục lục
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29
      Phần kết
      Last edited by a moderator: 21/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1 - Mùa hè năm ấy
      Tình đầu luôn là tình cuối.

      Tahar BEN JELLOUN

      San Francisco, California

      Mùa hè năm 1995

      Gabrielle 20 tuổi.

      là người Mỹ, sinh viên năm thứ ba trường Đại học Tổng hợp Berkeley.

      Mùa hè năm ấy, thường mặc chiếc quần jean màu sáng, áo sơ mi trắng và áo khoác da ôm sát. Mái tóc dài mượt và đôi mắt màu xanh lấp lánh sắc vàng làm trông giống Françoise Hardy trong những bức ảnh do Jean-Marie Périer chụp vào những năm 1960.

      Mùa hè năm ấy, thường đến thư viện, hoặc say sưa với công việc tình nguyện viên tại trạm cứu hỏa đường California.

      Mùa hè năm ấy, sống trọn vẹn cho mối tình lớn đầu tiên trong đời.

      Martin 21 tuổi.

      là người Pháp, vừa tốt nghiệp cử nhân Luật tại trường Sorbonne.

      Mùa hè năm ấy, tới Mỹ mình để trau dồi tiếng và khám phá đất nước này cặn kẽ. xu dính túi, làm đủ mọi việc vặt, lao động hơn mười sáu tiếng ngày: chạy bàn, bán kem dạo, làm vườn...

      Mùa hè năm ấy, mái tóc đen dài ngang vai khiến trông giống Al Pacino hồi mới khởi nghiệp.

      Mùa hè năm ấy, sống trọn vẹn cho tình lớn cuối cùng của đời mình.

      Quán cà phê sinh viên tại trường Đại học Tổng hợp Berkeley

      - Này Gabrielle, có thư cho em đấy!

      Ngồi bên chiếc bàn, rời mắt khỏi cuốn sách.

      - Thế là sao?

      - lá thư gửi cho em, người đẹp ạ! Carlito, người quản lý quán nhắc lại và đặt cạnh tách trà của phong bì màu kem.

      - Thư của ai nhỉ?

      - Của Martin, chàng người Pháp ấy. Cậu ta hết hợp đồng rồi, nhưng sáng nay cậu ta vẫn qua đây để gửi lại lá thư này.

      Gabrielle ngỡ ngàng nhìn chiếc phong bì rồi thả nó vào túi áo trước khi rời khỏi quán cà phê.

      Nhìn từ tòa tháp, ký túc xá rộng mênh mông với những rặng cây xanh rờn đắm mình trong bầu khí mùa hè. Gabrielle dọc theo những lối và những ngã rẽ của khuôn viên cho tới khi tìm thấy chiếc ghế đá còn trống nằm dưới bóng những cây cổ thụ hàng trăm tuổi.

      Ở đó, chỉ có mình, mở phong thư trong tâm trạng ngờ vực pha lẫn tò mò.

      ° ° °
      Ngày 26 tháng Tám năm 1995

      Gabrielle thân mến,

      chỉ muốn báo để em biết ngày mai quay về Pháp.

      Chỉ để với em rằng đối với , trong suốt quãng thời gian ở California, có gì quý giá hơn những lần được ngồi cùng em trong quán cà phê ký túc xá, tán gẫu về vài cuốn sách, những bộ phim, những điệu nhạc và quan điểm sống.

      Chỉ để với em rằng, rất nhiều lần ước mình được là nhân vật viễn tưởng. Bởi trong tiểu thuyết hay trong phim, nhân vật nam chính thường bớt vụng về hơn trong việc bày tỏ với nhân vật nữ chính rằng rất thích , thích được trò chuyện với và thực có cảm xúc rất đặc biệt mỗi khi nhìn . Đó làcảm giác vừa dịu êm, vừa đau đớn, vừa mãnh liệt. mối đồng cảm lạ kỳ, thân thiết đến bàng hoàng. điều gì đó vô cùng hiếm gặp, trước đây chưa từng cảm nhận. điều vô cùng lạ lẫm, hề nghĩ nó có tồn tại đời.

      Chỉ để với em rằng có chiều, khi chúng ta bất ngờ gặp mưa trong khuôn viên và cùng trú dưới mái hiên thư viện, cảm thấy, và đoán dường như em cũng vậy, giây phút ấy toàn thân choáng váng như bị hút hồn, và trong thoáng cả hai chúng ta đều ngây ngất. Ngày hôm đó, biết chắc rằng chỉ chút nữa thôi chúng ta hôn nhau. chẳng thể tiến lên bởi em kể cho nghe về người bạn trai của em, và cũng bởi muốn trong mắt em lại "như những chàng khác", chỉ tán tỉnh em mà mảy may nghiêm túc.

      Thế nhưng cũng biết nếu lúc đó chúng ta hôn nhau, ra với trái tim mãn nguyện, bất chấp trời mưa hay nắng, bởi như thế cũng là chút gì đó đối với em. biết nụ hôn đó theo rất lâu khắp bốn phương trời, đó kỷ niệm rực rỡ để nương vào trong những lúc đơn. Nhưng người ta cũng rằng những chuyện tình đẹp nhất là những cuộc tình họ chưa trải qua. Vậy có lẽ nụ hôn chưa trao là nụ hôn nồng nàn nhất...

      Chỉ để với em rằng mỗi khi nhìn em, nghĩ tới 24 hình ảnh chạy liên tục mỗi giây đồng hồ trong cuốn phim. Ở em, 23 hình ảnh đầu sáng tươi và rực rỡ, song hình ảnh thứ 24 lại toát lên nét buồn hoàn toàn tương phản với vẻ tươi sáng của em. Giống như hình ảnh mong manh, vết rạn dưới mảnh vỡ: chi tiết hoàn hảo song lại phác họa nên con người em chân hơn mọi phẩm chất hay mọi thành công của em. Rất nhiều lần, tự hỏi điều gì có thể khiến em buồn đến vậy, rất nhiều lần thầm mong em với , song em chưa bao giờ .

      Chỉ để nhắn em hãy tự chăm sóc mình tốt và đừng để cho nỗi buồn xâm nhiễm. Chỉ để nhắn em đừng để hình ảnh thứ 24 kia giành chiến thắng. Đừng để ác quỷ áp đảo thiên thần quá thường xuyên.

      Chỉ để với em, cũng thấy em tuyệt vời và rực rỡ. Song, người ta điều này với em đến năm chục lần mỗi ngày, thành ra điều đó cũng chỉ khiến trở nên giống những chàng khác...

      Cuối cùng, chỉ để với em rằng bao giờ quên em.
      Martin.

      ° ° °
      Gabrielle ngẩng đầu lên. Trái tim nặng trĩu, vì hoàn toàn chờ đợi điều này.

      Ngay từ những dòng đầu tiên hiểu lá thư này đặc biệt. Tất nhiên, biết câu chuyện viết trong thư, nhưng hoàn toàn dưới góc độ như vậy. nhìn xung quanh, sợ rằng cảm xúc lộ mặt mình. Khi cảm thấy mắt mình nhòa nước, rời khỏi ký túc xá và lên tàu điệu ngầm vào trung tâm San Francisco. định ở lại thư viện học muộn hơn nhưng giờ biết mình thể làm được điều đó.

      Ngồi xuống ghế, tâm trí lơ lửng giữa cảm giác ngạc nhiên khi nhận được lá thư của Martin và nỗi sung sướng nhưng đau đớn khi đọc thư. Chẳng phải ngày nào cũng có người dành cho quan tâm như vậy. Cũng chẳng phải ngày nào cũng có người để ý nhiều tới tâm tính của hơn mọi điều khác.

      Tất cả mọi người đều tưởng là người mạnh mẽ, hòa đồng trong khi lại rất yếu đuối và hơi mất phương hướng trước những mâu thuẫn rất con . Những người biết từ nhiều năm nay hề biết có những chuyện khiến dằn vặt, vậy mà có thể đọc được nội tâm của và hiểu tất cả chỉ trong vài tuần lễ.

      Mùa hè năm ấy, cái nóng cháy bỏng đổ xuống bờ biển California, loại trừ San Francisco cho dù thành phố này thuộc vùng vi khí hậu. Trong toa tàu, hành khách dường như lả , giống như bị cơn nóng mùa hè nuốt chửng. Song Gabrielle lại như họ. đột nhiên trở thành nữ hùng trong văn chương trung cổ, đắm chìm trong thời đại của những hiệp sĩ. Thời đó, những mối tình cao quý mới bắt đầu xuất . Chrétien de Troyes 1 vừa gửi cho bức thông điệp và quyết định biến tình bạn mà dành cho chàng thành...

      đọc đọc lại bức thư, nó khiến thấy lòng nhưng cũng làm đau.

      , Martin Beaumont, giống như những chàng khác...

      đọc đọc lại bức thư khiến vừa hạnh phúc, vừa tuyệt vọng, vừa phân vân.

      Phân vân đến mức quên cả xuống tàu khi đến ga gần cuối. Thế là phải thêm bến nữa, rồi cuốc bộ dưới tiết trời nóng nực để về được đến nhà.

      Hoan hô nữ hùng, well done!

      ° ° °
      Ngày hôm sau

      9 giờ sáng

      Sân bay San Francisco SFO

      Trời mưa.

      Vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, Martin cố nén cái ngáp và bấu chặt lấy thanh ngang cũkỹ chỉ chực long ra mỗi khi xe rẽ ngoặt. mặc người chiếc áo bành tô bằng dạ dày, quần jean thủng lỗ chỗ, đôi giày basket cũ và chiếc áo phông có in hình nhóm nhạc rock.

      Mùa hè năm ấy, tất cả thanh niên đều có thứ gì đó in hình Kurt Cobain.

      Trong đầu , những kỷ niệm về hai tháng vừa qua ở Mỹ cứ xáo trộn. được ngắm nhìn đầy con mắt và trái tim cũng đầy. California đưa quá xa Évry và vùng ngoại ô Paris. Hồi đầu hè, định thi vào trường cảnh sát nhưng kỳ nghỉ ngắn ngủi ở nơi này làm thay đổi mọi thứ. Chàng trai trẻ dân ngoại ô có được niềm tin vào bản thân, nhờ đất nước mà cuộc sống ở đó cũng khó khăn như bất kỳ nơi nào khác, nhưng lại là nơi con người luôn biết hy vọng và khát khao thực ước mơ của mình.

      Và giấc mơ của là viết truyện. Những câu chuyện vào lòng người, những câu chuyện về những con người bình thường gặp những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Bởi vì chỉ thực tại thôi đối với đủ và viễn tưởng là thứ vẫn luôn tồn tại trong cuộc đời . Từ khi còn rất , những nhân vật thích thường giúp thoát khỏi những đớn đau, an ủi những khi thất vọng hay đau buồn. Những nhân vật ấy nuôi dưỡng trí tưởng tượng trong , giúp kìm nén những cảm xúc bồng bột để có thể nhìn cuộc đời bằng con mắt bao dung hơn.

      Chiếc xe buýt chạy từ đường Power tới thả hành khách xuống sân bay quốc tế. Bị xô đẩy, Martin cố túm lấy cây đàn ghi ta để giá hành lý. Đồ đạc lỉnh kỉnh, là người cuối cùng ra khỏi xe buýt, lục tay vào túi áo tìm vé và nghếch mũi lên trời, cố định vị mình giữa đám đông nháo nhác.

      chưa nhìn thấy ngay.

      đậu xe hàng đôi và cứ để máy nổ.

      Gabrielle.

      Người đẫm nước mưa. lạnh. hơi run rẩy.

      , nhận ra nhau. , chạy lại với nhau.

      Họ ôm siết lấy nhau, tim đập rộn ràng, giống như lần đầu tiên, như họ tin là như thế.

      Rồi nhoẻn miệng cười và khiêu khích :

      - Thế nào, Martin Beaumont, có thực nghĩ rằng những nụ hôn chưa trao là những nụ hôn nồng thắm nhất ?

      Rồi họ hôn nhau.

      Họ tìm môi nhau, hơi thở quện vào nhau, những sợi tóc ướt lướt thướt quấn lấy nhau. đặt tay lên gáy , đỡ hai má . Họ cuống quýt trao nhau những lời vụng về.

      đề nghị: " ở lại thêm !"

      ở lại thêm !

      Lúc đó hề biết cả đời mình chẳng còn có điều gì hơn thế nữa. có gì trong sáng hơn, rực rỡ hơn và mãnh liệt hơn đôi mắt màu xanh lá của Gabrielle lấp lánh dưới làn mưa, trong buổi sáng mùa hè ấy.

      Và giọng van vỉ của : ở lại thêm !

      ° ° °
      San Francisco

      28 tháng Tám - 7 tháng Chín năm 1995

      Martin trả thêm 100 đô la để lùi ngày bay. Món tiền giúp được sống mười ngày quan trọng nhất trong đời.

      Họ nhau.

      Trong những hiệu sách các con phố ở Berkeley nơi mùi hương du mục vẫn còn phảng phất.

      Trong rạp chiếu phim ở đường Reid nơi họ chẳng xem được mấy đoạn trong bộ phim Leaving Las Vegas vì còn đắm chìm trong những nụ hôn và những cái vuốt ve.

      Trong nhà hàng , trước mặt là chiếc bánh hamburger kiểu Hawai to tướng nhân dứa và chai Sonoma.

      Họ nhau.

      Họ nghịch ngợm, đùa giỡn như lũ trẻ, siết chặt tay nhau và chạy dọc bãi biển.

      Họ nhau.

      Trong căn phòng ký túc xá trường đại học, nơi bất ngờ đàn tặng bản La Valse à mille temps 2 của Jacques Brel bằng đàn ghi ta. nhảy cho xem, thoạt đầu chậm rãi, rồi càng lúc càng nhanh hơn, xoay tròn, hai tay dang rộng, bàn tay ngửa lên trời trông giống như con quay.

      buông cây đàn và cùng hòa vào vũ điệu mê say. Họ làm thành con quay, xoay mãi, cho đến khi đổ ập xuống nền nhà...

      ... họ nhau.

      Họ lơ lửng, bay bổng.

      Họ là Chúa, là thiên thần, là duy nhất trái đất này.

      Xung quanh, cả thế giới mờ và chỉ còn là bức phông sân khấu, họ là hai diễn viên duy nhất trong đêm diễn đó.

      Họ nhau.

      Bằng thứ tình ngấm vào máu.

      Bằng cơn say triền miên.

      Trong khoảnh khắc này và mãi mãi về sau.

      Nhưng đồng thời, nỗi lo sợ cũng bao trùm khắp nơi.

      Sợ đủ.

      Sợ ngạt thở vì thiếu khí.

      Vừa ràng vừa mập mờ.

      Vừa là trừng phạt vừa là triệt hạ.

      Là mùa xuân tươi đẹp nhất, là cơn bão mãnh liệt nhất.

      Bất chấp mọi thứ, họ nhau.

      ° ° °
      .

      Vào giữa buổi đêm.

      Trong ô tô của , đậu nó bãi Tenderloin, khu phố nhạy cảm nhất thành phố. Radio xe rung lên theo nhịp gansta rap và bài Smells Like Teen Spirit.

      Đó là đỉnh điểm của hiểm nguy, khi cơ thể người nhòa trong những làn đèn pha lia qua lia lại, khi mối đe dọa bị nhómxã hội đen tấn công hay bị cảnh sát tóm luôn rình rập.

      Lần này phải là tình với " bó hoa hồng", tình với "những lời âu yếm dịu dàng". Đó là tình "như sắt nung lửa" khi người ta giằng giật nhiều hơn là cho . Đêm đó, giữa họ là cơn thèm thuốc, là mũi kim cắm vào cơ thể, là cơn mê đắm của con nghiện. muốn cho thấy cả khía cạnh đó của , là vết gợn phía sau hình ảnh lãng mạn: chính là thiếu khuyết, là hình ảnh thứ 24. muốn thử xem liệu có thể theo tới cả vùng đất ấy hay bỏ rơi dọc đường.

      Đêm đó, còn là người của nữa, trở thành người tình của .
      bởi màn đêm là của những người nhau
      bởi màn đêm thuộc về chúng ta

      ° ° °
      .

      Vô cùng dịu dàng.

      bãi biển, khi trời vừa hửng sáng.

      ngủ quên chiếc áo khoác dạ của . gối đầu lên bụng .

      Hai tình nhân trẻ, gói mình trong làn gió ấm, dưới ánh hồng dương của bầu trời California.

      Hai cơ thể thư giãn, hai trái tim được vá lành, họ nép vào nhau, trong khi chiếc đài bán dẫn đặt cát phát ra bản nhạc du dương quen thuộc.

      ° ° °
      Ngày 8 tháng Chín năm 1995

      9 giờ sáng

      Sân bay San Francisco SFO

      Đoạn kết của giấc mơ.

      Họ đứng tại sảnh sân bay, giữa đám đông và tiếng ồn ào.

      Cuối cùng thực tế cũng chiến thắng viễn cảnh về tình vượt thời gian.

      phũ phàng. đau đớn.

      Martin tìm kiếm ánh mắt của Gabrielle. Sáng nay, những tia nắng vàng biến mất trong đôi mắt . Họ chẳng biết thêm gì với nhau. Và thế là họ ghì nhau vào lòng, bấu chặt lấy nhau, người này cố tìm thấy ở người kia nguồn sinh lực thiếu trong mình. Trong cuộc chơi này, Gabrielle tỏ ra mạnh mẽ hơn . Những ngày hạnh phúc vừa qua, biết đó là những ngày đánh cắp từ cuộc đời, trong khi lại tưởng quãng thời gian đó kéo dài mãi mãi.

      Thế nhưng chính lại cảm thấy lạn. liền cởi chiếc áo khoác dạ ra và choàng lên vai . Thoạt đầu từ chối, ra vẻ em là người mạnh mẽ, kiểu sao cả đâu, song vẫn cố thuyết phục bởi thấy run rẩy. Đến lượt mình, tháo sợi dây chuyền bạc có cây Nam Thập Tự đeo cổ xuống. nhét sợi dây chuyền vào tay .

      Tiếng gọi hành khách lần cuối. Họ buộc phải rời nhau.

      biết lần thứ bao nhiêu hỏi :

      - Em có người du lịch ở châu Âu ?

      Và như mọi lần, đặt ngón tay lên môi rồi cụp mắt nhìn xuống.

      Thế là hai cơ thể tách nhau ra, về phía phòng chờ ra máy bay, mắt vẫn rời khỏi .
      ° ° °

      Ngày 9 tháng Chín

      Paris

      Sân bay Charles-de-Gaulle

      Sau hai chặng dừng chuyến máy bay và nhiều lần trễ giờ, chuyến bay Aer Lingus cũng hạ cánh xuống Roissy vào cuối buổi chiều. Ở San Francisco vẫn là mùa hè. Còn ở Paris, trời sang thu. Bầu trời xám xịt, u ám.

      Hơi ngơ ngác, đôi mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ, Martin đứng chờ để lấy hành lý. màn hình ti vi, tóc vàng với bộ ngực căng phồng silicon hét lên "Chúa cho tôi niềm tin". Sáng nay, rời khỏi nước Mỹ của Clinton, tối nay, ở trong nước Pháp của Chirac. Và ghét cay ghét đắng đất nước mình vì đó chẳng phải là nơi có Gabrielle.

      lấy va li của mình cùng cây đàn ghi ta rồi bắt đầu hành trình về nhà: tàu RER B tới Châtelet-Les Halles, sau đó là tàu RER D hướng Corbeil-Essonnes, xuống ở ga Évry rồi bắt xe buýt về khu Pyramides. muốn mượn nhạc để rời xa thế giới, song pin trong chiế máy walkman của cạn kiệt từ đời nào. Vô vọng, vô phương, cứ như có ai đó tiêm nọc rắn vào tim . Rồi chợt nhận ra nước mắt chảy dài má mình và lũ thanh niên ngu xuẩn trong khu nhìn mình với vẻ nhạo báng. cố tìm lại chút sĩ diện: ở Évry ai được tỏ ra yếu đuối, nhất là xe buýt về Pyramides. Thế nên ngoảnh mặt và lần đầu tiên ý thức được rằng đêm nay ngủ cùng .

      Và những giọt nước mắt lại lăn dài.

      ° ° °
      Nửa đêm.

      Martin ra khỏi căn phòng , ở nhờ ông bà trong căn hộ chung cư dành cho người có thu nhập thấp.

      Thang máy hỏng. Cuốc bộ chín tầng gác. Hộp thư báo bị giật tung, tiếng xô xát từ gầm cầu thang vọng ra. Ở đây vẫn chẳng có gì thay đổi.

      Phải mất nửa tiếng tìm kiếm mới thấy buồng điện thoại còn chưa bị phá hỏng. nhét vào khe thẻ điện thoại 50 đơn vị và bấm số máy bên kia bờ Đại Tây Dương.

      ° ° °
      Cách đó 12 000 cây số, ở San Francisco lúc này là 12 rưỡi trưa. Điện thoại reo vang trong quán cà phê sinh viên ở ký túc xá Berkeley...

      ° ° °
      49, 48, 47...

      Bụng quặn lại, nhắm mắt và đơn giản:

      - đây, Gabrielle. Trung thành vớilời hẹn buổi trưa của chúng mình.

      Thoạt đầu, cười vì ngạc nhiên và vì hạnh phúc, rồi bật khó vì quá đau buồn khi họ còn được bên nhau nữa.
      ... 38, 37, 36...
      với rằng rất nhớ , say đắm, biết làm thế nào sống được nếu có...

      ... với khao khát được ở bên đến chừng nào, được thực ở bên , được ngủ cùng với , được hôn và vuốt ve , được cắn xé và giết chết trong cơn .
      ... 25, 24, 23...
      nghe và mọi ký ức lại trào lên: làn da mịn màng của , mùi cát và gió trong tóc , những lời "em hôn "...

      ... những lời " hôn em", bàn tay bám lấy cổ , đôi mắt tìm kiếm ánh mắt , mãnh liệt và êm ái khi họ ôm siết nhau.
      ... 20, 19, 18...

      hoảng sợ nhìn màn hình tinh thể lỏng trong buồng điện thoại và đau đớn tuyệt vọng khi nhìn thấy những đơn vị điện thoại cứ hết dần nhanh như vậy.
      ... 11, 10, 9...

      Rồi họ chẳng gì nữa cả, bởi giọng cứ nghẹn .

      Họ chỉ còn nghe thấy tiếng hai trái tim đập thình thịch như hòa nhịp cùng hơi thở đau đớn quện vào nhau, cứ như chiếc điện thoại đáng nguyền rủa này hề tồn tại.
      ... 3, 2, 1, 0...

      ° ° °
      Hồi đó, người ta vẫn còn chưa nhắc gì đến Internet, thư điện tử, Skype hay những tin nhắn điện thoại.

      Hồi đó, bức thư tình gửi từ Pháp phải mất mười ngày mới đến được California.

      Hồi đó, mỗi khi bạn viết " em", phải chờ ba tuần mới nhận được hồi .

      Và chờ đến ba tuần mới được câu "em ", điều đó quả là quá sức chịu đựng khi người ta hai mươi tuổi.
      ° ° °
      Thế rồi, những bức thư của Gabrielle cứ thưa thớt dần cho tới khi hoàn toàn mất dạng.

      Rồi hầu như trả lời điện thoại nữa, cả trong quán cà phê, cả trong phòng ký túc xá, thường để mặc cho bạn trong phòng ghi lại những lời nhắn.

      đêm, thể chịu được nữa, Martin giật tung điện thoại và dùng nó đập tan bức vách kính của cabin công cộng. Cơn giận dữ khiến hành động theo kiểu từ trước tới giờ vẫn thường lên án. trở nên giống những kẻ mà vẫn căm ghét: những kẻ phá hoại tài sản công cộng, những kẻ luôn phải nốc lon bia mới có thể ngủ được, những kẻ suốt ngày phì phèo thuốc cỏ thơm và xem thường mọi thứ: cuộc sống, hạnh phúc, khổ đau, quá khứ và tương lai.

      Trong cơn khủng hoảng, hối hận vì bởi giờ đây chẳng còn biết phải tiếp tục sống như thế nào. Mỗi ngày, tự thuyết phục mình rằng ngày mai tươi đẹp hơn, thời gian chữa lành tất cả, song ngày hôm sau lại thấy mình càng lún sâu thêm vào tuyệt vọng.

      ° ° °
      Thế rồi ngày, Martin tự nhủ chỉ có thể chinh phục lại Gabrielle bằng cả trái tim mình. Nhờ đó, lấy lại được sức mạnh để đứng dậy. quay lại trường đại học, xin làm bốc vác trong siêu thị Carrefour Évry 2. Ban đêm, làm bảo vệ trong bãi đậu xe và bắt đầu tiết kiệm từng xu.

      Lẽ ra lúc đó phải có người , người cha, người mẹ, người bạn thân hay bất kỳ ai khuyên đừng bao giờ làm việc gì "bằng cả trái tim". Bởi nếu bằng cả trái tim, có thể sau này, chẳng bao giờ còn được nữa.

      Song Martin chẳng có ai để nghe theo, ngoài "trái tim nhiệt thành của chàng trai ngốc nghếch".

      ° ° °
      Ngày 10 tháng Mười hai năm 1995

      Gabrielle, tình của ,

      Hãy cứ để được gọi em như vậy, cho dù có thể lần này là lần cuối.

      còn ảo tưởng quá nhiều nữa, cảm thấy mình dần vuột mất em.

      Với , xa cách chỉ làm tình cảm thêm mãnh liệt và hy vọng rằng trong em vẫn còn có chút gì đó nhớ .

      ở đó, Gabrielle, cùng với em.

      Gần hơn bao giờ hết.

      Lúc này đây, chúng ta như hai kẻ vẫy gọi nhau qua dòng sông. Đôi lúc, chúng ta gặp nhau ở giữa cầu, ở bên nhau chớp nhoáng, để tránh những đợt cuồng phong, rồi mỗi người lại trở về vị trí của mình, chờ đợi đến lần sau, để được bên nhau lâu hơn. Vì mỗi lần nhắm mắt lại và mường tượng hình ảnh đôi ta trong mười năm nữa, vẫn thấy lên hình ảnh hạnh phúc, hạnh phúc dường như rất : ánh nắng mặt trời, tiếng cười con trẻ, ánh mắt đồng điệu của cặp vợ chồng nhau say đắm.

      muốn bỏ qua cơ may ấy.

      ở đó, Gabrielle, ở bờ sông bên kia.

      chờ em.

      Chiếc cầu ngăn cách chúng ta có vẻ cũ kỹ, song chiếc cầu đó vẫn còn vững chắc, nó được làm nên từ những thân cây cổ thụ đương đầu với nhiều bão tố.

      hiểu em sợ muốn bước qua cầu.

      biết có thể em bao giờ bước qua.

      Nhưng hãy để được hy vọng.

      cầu ở em lời hứa, hồi âmhay cam kết gì hết.

      chỉ muốn có tín hiệu từ phía em.

      Và tín hiệu ấy, có cách rất đơn giản để em gửi nó tới cho . Em thấy món quà Noel đặc biệt kèm với thư : tấm vé máy bay New York vào ngày 24 tháng Mười hai. ở Manhattan ngày hôm đó và chờ em cả ngày ở quán cà phê DeLalo, dưới chân tòa nhà Empire State. Hãy tới gặp nếu em tin chúng ta vẫn có thể ở bên nhau trong tương lai...

      Hôn em,

      Martin.

      ° ° °
      24 tháng Mười hai năm 1995

      New York

      9 giờ sáng

      Những bước chân của Martin nghiền sào sạo lên lớp tuyết mới. Trời rét như ở Bắc cực, song bầu trời xanh trong suốt, chỉ gợn khi làn gió thổi qua làm vẩn lên vài bông tuyết.

      Người dân New York dọn tuyết vỉa hè trong tâm trạng phấn khởi bởi khí trang hoàng và tiếng nhạc Christmas Carrols vọng ra từ tất cả các cửa hiệu.

      Martin đẩy cánh cửa quán cà phê DeLalo. tháo găng tay, bỏ mũ len và khăn quàng cổ ra rồi xoa hai tay vào nhau cho ấm lên. Hai ngày nay, ngủ được, giờ cảm thấy hồi hộp và rạo rực giống như được truyền chất cafeine.

      Nơi này ấm áp và ngập tràn khí Noel, lấp lánh dưới ánh đèn màu nhấp nháy là những thiên thần bằng đường, những chú lùn bằng bánh mì tẩm ngũ vị hương thả xuống từ trần nhà. Trong khí phảng phất mùi hương pha trộn giữa quế, thảo quả và bánh chuối. đài, những bài hát Noel truyền thống được phát xen kẽ với những bản nhạc pop trẻ trung. Mùa đông năm đó, nhóm nhạc Oasis nổi như cồn và bài Wonderwall được phát liên tục, mỗi tiếng lần.

      Martin gọi cốc sô la nóng tưới rượu marshmallows rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.

      Gabrielle đến, tin chắc như vậy.

      Đến 10 giờ, xem lại biết bao nhiêu lần giờ bay chiếc vé gửi .

      Khởi hành - 23 tháng Mười hai: 22 giờ 55 phút - San Francisco SFO.

      Giờ đến - 24 tháng Mười hai: 07 giờ 15 phút - New York JFK

      lo lắng: tuyết rơi thế này, chắc chắn chuyến bay phải chậm mất vài giờ. Bên ngoài cửa kính, dòng người đổ ra vỉa hè giống như đoàn quân gìn giữ hòa bình vứt bỏ súng ống để đối lấy những chiếc cốc nhựa có nắp đậy.

      Lúc 11 giờ, Martin đọc lướt tờ USA Today mà vị khách bỏ lại bàn. Trong tờ báo, người ta vẫn còn mải mê tranh cãi về việc tha bổng O.J. Simpson 3, bùng nổ của thị trường chứng khoán và về chùm phim truyền hình Cấp cứu khiến dân Mỹ say mê. Mùa đông năm đó, Bill Clinton vẫn chưa gặp Monica và dũng cảm đương đầu với Quốc hội để bảo vệ các chính sách xã hội của mình.

      Gabrielle đến.

      Đến giữa trưa, Martin đeo tai nghe máy walkman lên. Đôi mắt mơ màng, dạo bước cùng Bruce Springsteen những con phố ở Philadelphia.

      ấy đến.

      13 giờ, mua cái bánh kẹp xúc xích nóng từ xe hàng lưu động, mắt vẫn hề rời cửa ra vào, nhỡ chẳng may...

      Chắc ấy sắp đến.

      14 giờ, bắt đầu đọc Cạm bẫy tình, cuốn tiểu thuyết mua tại sân bay.

      tiếng sau, mới đọc được bốn trang...

      Chắc chắn ấy đến.

      16 giờ, lôi trò chơi điện tử Game Boy cầm tay ra, thua năm bàn xếp hình Tetris chỉ trong vòng chưa đầy mười phút.

      Có lẽ ấy đến...

      17 giờ, nhân viên phục vụ quán cà phê bắt đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên.

      Còn nửa cơ may đến.

      Đến 18 giờ, quán đóng cửa. là người khách cuối cùng rời khỏi quán.

      Và cho đến khi ra ngoài, vẫn còn hy vọng.

      Vậy mà...

      ° ° °
      San Francisco

      15 giờ

      Tim thắt lại, Gabrielle bước cát về phía đại dương. Thời tiết cũng giống y như tâm trạng của : cây cầu Cổng Vàng chìm trong sương mù, những đám mây nặng trĩu vây quanh đảo Alcatraz và gió nổi lên. Để đỡ lạnh, vùi mình trong chiếc áo khoác dạ của Martin.

      ngồi xuống cát và lôi từ trong túi ra tập thư viết cho . đọc lại vài đoạn. Cứ nghĩ tới em là tim đập rộn ràng. ước em ở đây, vào lúc giữa đêm này. muốn nhắm mắt lại để khi mở mắt ra thấy em ở đây... lấy từ trong phong bì ra những món quà xinh xắn gửi: nhành cỏ may mắn có bốn lá, bông hoa nhung tuyết, tấm ảnh đen trắng cũ của Jean Seberg và Belmondo trong bộ phim Tận cùng nỗi đau...

      biết giữa mình và Martin có tình cảm đặc biệt hiếm thấy. kết nối mãnh liệt mà dám chắc ngày nào đó còn có thể tìm lại được. hình dung ngồi chờ ở New York, trong quán cà phê nơi hẹn . tưởng tượng ra và khóc.

      ° ° °
      Ở New York, quán phải đóng cửa được nửa tiếng nhưng Martin vẫn đợi, bất động và lạnh cóng. Đến giờ, chẳng hiểu gì về tình cảm củaGabrielle. hề biết tình của họ khiến hạnh phúc đến chừng nào, hề biết cảm thấy lạc lõng và mỏng manh thế nào trước khi gặp . biết giúp khỏi gục ngã trong thời điểm vô cùng nhạy cảm của đời ...

      ° ° °
      Mưa bắt đầu rơi cát ở San Francisco. Xa xa, tiếng nhạc thiết tha từ chiếc dương cầm biển khổng lồ 4 réo rắt theo từng sóng vỗ vào các ống dẫn thanh bằng đá. Gabrielle đứng lên để theo kịp chuyến xe điện leo dọc đoạn đường dốc ngược lên phố Fillmore. thẫn thờ hết quãng đường qua hai dãy nhà sau Nhà thờ Grace, dẫn tới Trung tâm Y tế Lenox.

      Cuộn mình trong chiếc áo khoác dạ của Martin, lần lượt qua từng cánh cửa tự động. Cho dù cũng được trang hoàng trong ngày lễ song sảnh bệnh viện vẫn có vẻ ảm đảm và buồn tẻ.

      Đứng gần chiếc máy bán nước tự động, bác sĩ Elliott Cooper nhận ra và đoán được vừa khóc.

      - Chào Gabrielle, ông vừa vừa nở nụ cười trấn an .

      - Chào bác sĩ.

      ° ° °
      Martin chờ đến tận 23 giờ, mình trong cái rét cắt da cắt thịt của buổi đêm. Đến giờ trái tim hoàn toàn trống rỗng và cảm thấy tủi hổ. Hổ thẹn vì xông lên tiền tuyến mà hề phòng vệ, với trái tim nông nổi, lòng nhiệt tình và quả cảm thơ trẻ.

      đặc cược tất cả và mất sạch.

      lang thang các con phố: đường số 42, các quán bar, các bến tàu, rượu, những cuộc gặp ràng tốt đẹp. Mùa đông năm ấy, New York vẫn còn là New York. Chẳng phải là thành phố của Warhol hay của Velvet Underground, cũng chẳng phải là thành phố được dọn dẹp sạch về sau này. Đó là New York vẫn đầy rẫy đe dọa và ngoài vòng pháp luật dành cho những kẻ sẵn sàng mở cửa đón quỷ dữ.

      Đêm đó, lần đầu tiên trong mắt Martin chỉ toàn bóng tối và gian nan.

      bao giờ trở thành nhà văn. làm cảnh sát, là kẻ săn.

      Đêm đó, chỉ mất tình .

      còn mất cả hy vọng.

      ° ° °
      Thế đấy.

      Câu chuyện này chỉ kể lại những gì xảy ra trong cuộc sống.

      Chuyện về người đàn ông và người đàn bà chạy về phía nhau.

      Tất cả bắt đầu từ nụ hôn, vào buổi sáng mùa hè, dưới bầu trời San Francisco.

      Câu chuyện gần như kết thúc vào đêm Noel, trong quán bar New York và bệnh viện ở California.

      Rồi nhiều năm trôi qua...

      --------------------------------

      1. (1135-1185) Nhà thơ, nhà văn trung cổ người Pháp, được xem là trong những người mở đầu trào lưu tiểu thuyết hiệp sĩ. (Mọi chú thích có lưu ý gì thêm đều là của người dịch).

      2. Điệu Valse vĩnh cửu.

      3. Orenthal James Simpson, cựu ngôi sao bóng bầu dục Mỹ, bị cáo buộc sát hại vợ cũ và người tình của , được tuyên trắng án trong phiên tòa ngày 3/10/1995.

      4. Organe Wave, công trình điêu khắc hoành tráng ở Vịnh San Francisco, được thiết kế như chiếc dương cầm.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 2 - Tên trộm thiện xảo nhất
      Người ta có thể ai đó vì những lý do riêng và ghét người đó cũng chính vì những lý do như vậy.

      Russell BANKS

      Paris, bờ trái dòng sông Seine

      29 tháng Bảy

      3 giờ sáng

      Tên trộm

      Paris tắm mình trong màn đêm sáng giữa mùa hè. các mái nhà của bảo tàng Orsay, bóng đen nhanh thoăn thoắt lẩn sau thân cột rồi đột ngột ra trong vầng sáng hắt lên từ dãy đèn chiếu hình bán nguyệt.

      Mặc chiếc áo liền quần màu sẫm, Archibald McLean thắt hai sợi dây leo vào chiếc đai đeo ngang hông. chỉnh lại cái mũ trùm len màu đen cho chụp xuống tận đôi mắt sáng, nổi bật khuôn mặt trét đầy xi đen của . đóng ba lô lại rồi nhìn xuống thành phố trải rộng trước mắt. Từ nóc của bảo tàng nổi tiếng này mở ra tầm nhìn ấn tượng, trông mọi công trình bên bờ phải con sông: cung điện Louvrre mênh mông tràn ngập các tác phẩm điêu khắc, mái vòm hình búp của nhà thờ Sacré-Coeur, mái vòm tròn của cung điện Grand Palais, bánh xe khổng lồ trong Công viên Tuileries và mái vòm tròn màu xanh dát vàng của nhà hát Opéra Garnier. Đắm mình trong màn đêm, thủ đô mang vẻ đẹp vượt thời gian. Đây vẫn là Paris từ thời Arsène Lupin, Paris trong vở Bóng ma trong nhà hát.

      Archibald đeo găng tay bảo hiểm vào, thả lỏng cơ bắp và thả dần sợi dây thừng dọc theo bức tường đá. Tối nay màn hóc búa và nguy hiểm. Song cũng chính điều đó làm nên sức hấp dẫn của nó.

      Viên cảnh sát

      - là điên rồ!

      Ngồi theo dõi từ trong ô tô, viên đại úy cảnh sát Martin Beaumont quan sát qua ống nhòm tên tội phạm mà truy lùng từ hơn ba năm nay: Archibald McLean, tên trộm nổi tiếng nhất trong số những kẻ chuyên đánh cắp các bức tranh đại.

      Viên cảnh sát vô cùng phấn khích. Tốinay, chuẩn bị tóm được tên trộm lừng danh, kiện mà cả đời cảnh sát mới có được lần. Giờ phút này chờ đợi từ lâu. cảnh diễn diễn lại hàng trăm lần trong đầu. hành động khiến cho cả Interpol lẫn hết thảy đám thám tử tư làm thuê cho những tay tỷ phú từng có tranh bị Archibald cuỗm mất phải thèm thuồng.

      Martin điều chỉnh ống nhòm để hình ảnh nét hơn. Cái bóng lờ mờ của Archibald cuối cùng cũng ra trong bóng đêm. Tim đập rộn ràng, Martin nhìn thả sợi dây từ mái rồi trượt xuống theo bờ tường bảo tàng cho tới khi xuống đến trong hai chiếc đồng hồ khổng lồ hướng ra sông Seine.

      Trong giây lát, viên cảnh sát hy vọng nhìn được nét mặt của con mồi, song Archibald ở quá xa và quay lưng về phía . điều có vẻ như vô cùng khó tin, mặc dù có hai mươi lăm năm hành nghề song chưa ai từng trông thấy khuôn mặt của Archibald McLean...

      ° ° °
      Archibald đứng yên phía sau chiếc đồng hồ thủy tinh phát ra ánh sáng nhờ nhờ. Dán mình vào mặt đồng hồ có đường kính bảy mét này, thấy khó lòng chống lại thúc giục của thời gian. biết bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát , song vẫn ngó xuống phố. Bến sông yên tĩnh nhưng hề vắng vẻ: những chiếc taxi thỉnh thoảng vẫn chạy qua, vài người dạo chơi ban đêm thả bộ, số khác trở về nhà nghỉ ngơi sau đêm dài vui chơi.

      vội vàng, tên trộm đứng dựa vào gờ đá và tháo từ thắt lưng ra bánh xe có những mũi nhọn đính kim cương. Bằng động tác nhanh nhẹn, chính xác và đều đặn, cà nó lên mặt kính, vào đúng vị trí nơi các kim đồng hồ bằng hợp kim dóng thẳng hàng với nhau để chỉ sáu giờ. Đúng như dự tính, lưỡi cưa bánh xe chỉ cào lên kính và vẽ thành đường tròn mặt phẳng. Archibald ấn vào đó cái ống hút chân có ba đầu rồi với lấy ống xi lanh bằng nhôm có chiều dài bằng chiếc đèn pin. đưa dụng cụ men theo đường cứa bằng động tác chính xác và tự tin, kéo kéo lại. Đúng là sợi dây cắt kính thực thụ, tia laser làm thành đường xẻ mảnh và sâu. Miếng kính nhanh chóng nứt ra theo đường cắt. Khi miếng kính chuẩn bị rơi xuống, Archibald ấn ống hút. Tấm kính nặng nề rời luôn ra, hề có tiếng vỡ nứt, và nhàng hạ xuống đất, để lộ lối hình tròn,sắc nét như ô cửa. Khéo léo như nghệ sĩ nhào lộn, Archibald luồn mình vào lỗ hổng đưa vào trong những bảo tàng đẹp nhất thế giới. Kể từ giây phút này trở , chỉ còn ba mươi giây trước khi chuông báo động reo.

      ° ° °
      Dán mũi vào kính xe, Martin thể tin vào mắt mình. Chắc chắn Archibald vừa hoàn thành cú ngoạn mục khi đột nhập vào bảo tàng bằng cách tài tình như vậy, song chuông báo động nhất định reo chỉ trong ít giây nữa thôi. Hệ thống an ninh của bảo tàng Orsay được củng cố lại rất nhiều kể từ sau vụ việc diễn ra vào năm ngoái, nhóm người say rượu xô đổ cánh cửa thoát hiểm và chui được vào bên trong bảo tàng. Những người này lảo đảo lại trong các phòng trưng bày nhiều phút rồi mới bị chặn lại. Và trong quãng thời gian đó họ kịp phá hỏng bức tranh nổi tiếng của Monet, Cây cầu Argenteuil.

      Vụ việc gây nhiều tai tiếng. Bà Bộ trưởng Văn hóa thể chấp nhận nổi chuyện có người đột nhập được vào Orsay như vào cối xay gió. Sau đó, tất cả các khu vực nhạy cảm của bảo tàng đều được rà soát lại. Là thành viên của OCBC - Trung tâm chống buôn lậu văn hóa phẩm-, Martin Beaumont được mời tham gia tư vấn trong việc rà soát và đảm bảo an ninh cho tất cả các lối vào. Lý thuyết mà , các phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật ấn tượng nổi tiếng bất khả xâm phạm.

      Nhưng nếu vậy, tại sao cái chuông báo động chết tiệt này lại kêu nhỉ?

      ° ° °
      Archibald đặt chân xuống trong những chiếc bàn của quán cà phê. Chiếc đồng hồ kính khổng lồ dẫn thẳng xuống quán cà phê Độ cao, nằm tầng cao nhất của bảo tàng, gần các phòng trưng bày sản phẩm theo trường phái ấn tượng. Tên trộm nhìn đồng hồ đeo tay: vẫn còn hai mươi lăm giây nữa. nhảy xuống đất và leo vài bước lên những bậc thang dẫn tới các phòng tranh. Những con mắt thần chiếu tia hồng ngoại đan thành mạng lưới vô hình trải dài năm mươi mét dọc hành lang. tìm ra hộp báo động và tháo ốc tấm bảng bảo vệ ra rồi kết nối với chiếc máy tính xách tay tí hon chỉ lớn hơn chiếc iPod chút. màn hình, các con số trôi với tốc độ chóng mặt. trần nhà, hai máy quay có gắn thiết cảm ứng nhiệt chuẩn bị đổ chuông. Chỉ còn mười giây nữa...

      ° ° °
      thể kiên nhẫn thêm,Martin bước ra khỏi xe và vặn người răng rắc. ngồi theo dõi được bốn tiếng và bắt đầu thấy bắp chân tê chồn. mất thói quen rồi. Hồi mới vào nghề, có khi thức trắng nhiều đêm để theo dõi trong những điều kiện tưởng: trong cốp xe ô tô, trong thùng xe tải chở rác, trong lớp trần giả. Gió chợt nổi lên. rùng mình và cũng hẳn là khó chịu trong đêm hè oi bức này. Từ khi làm việc ở OCBC, chưa từng cảm thấy phấn khích như hôm nay. Những lần cuối cùng thấy trong người rạo rực cách đây năm năm, từ thời còn làm cho Stups. nghề khốn kiếp gắn chặt với quãng đời khốn khó mà hề cảm thấy hối hận khi đoạn tuyệt. thích cái vị trí đặc biệt của nghề "cảnh sát nghệ thuật" này hơn, công việc có thể dung hòa niềm đam mê hội họa với cam kết của khi gia nhập ngành cảnh sát.

      Ở Pháp, chỉ có khoảng ba chục người được theo học khóa đào tạo cao cấp của trường đại học Lourve, nhờ đó họ mới có thể bước vào công việc đỉnh cao này. Mặc dù từ đó trở , luôn điều tra trong gian sang trọng của các bảo tàng, các phòng tranh, gặp gỡ các nhà buôn đồ cổ và giám đốc bảo tàng nhiều hơn là bọn buôn lậu và trộm cướp, song vẫn là cánh át chính hiệu. Và cảnh sát có rất nhiều việc phải làm. Với hơn ba ngàn vụ trộm năm, nước Pháp là đích ngắm ưa chuộng của bọn "trộm cắp di sản", mà buôn lậu những thứ này cũng sinh lời kém những đường dây buôn lậu vũ khí hay ma túy.

      Martin khinh thường lũ trộm vặt sục sạo trong những nhà thờ ở nông thôn, vơ vét các bức tượng thiên thần hoặc Đức mẹ Đồng Trinh. thể chịu được ngu dốt của lũ càn quấy tìm thú vui tiêu khiển bằng trò đập phá các tác phẩm điêu khắc trogn công việc. Và cũng căm ghét lũ trộm cướp làm việc theo đơn đặt hàng của những kẻ sưu tầm hoặc buôn lậu đồ cổ. Bởi lẽ, giống như những gì người ta vẫn nghĩ, những tên trộm các tác phẩm nghệ thuật hề là những quý ông đơn độc. Đa số chúng đều có liên quan tới tội phạm có tổ chức và những băng đảng nguy hiểm nhất, những kẻ luôn nhúng tay vào các đường dây "rửa" tranh ăn cắp bằng cách tuồn chúng ra nước ngoài.

      Đứng dựa vào mui chiếc Audi cũ, Martin châm điếu thuốc, mắt vẫn rời khỏi mặt tiền bảo tàng. Qua ống nhòm, nhìn cái lỗ khổng lồ mở toang hoác chiếc đồng hồ thủy tinh. Vẫn chưa có tiếng chuông báo động nào, nhưng biết chắc chỉ vài giây nữa thôi, tiếng còi chói tai rú lên, xé tan màn đêm tĩnh mịch.

      ° ° °
      Ba giây.

      Hai giây.

      gi...

      tia nhõm rạng gương mặt Archibald khi sáu chữ số dừng lại màn hình máy tính bé tí xíu. Rồi dãy số độc đắc nhấp nháy, vô hiệu hóa toàn bộ hệ thốngd ò tìm cử động. Đúng như dự tính. Có thể ngày nào đó nhầm lẫn. Chắc chắn ngày nào đó thực vụ trộm nên làm. Nhưng phải là đêm nay. Lối được giải phóng. Màn kịch có thể bắt đầu.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 3 - Huynh đệ độc
      Có hai loại người. Những người sống vui đùa rồi chết. Và những người chẳng bao giờ làm gì khác ngoài việc giữ thăng bằng giữa hai bờ vực trong cuộc sống. Có những diễn viên. Và những nghệ sĩ dây.

      Maxence FERMINE

      Martin lại châm điếu thuốc nữa mà vẫn thể nào trấn tĩnh nổi. Lần này chắc chắn có điều gì đó ổn. Báo động lẽ ra phải kêu từ cách đây phút rồi.

      Từ tận đáy lòng, chàng trai trẻ cảm thấy khó chịu. Chẳng phải đó chính là điều vẫn thầm mong sao: mình tóm cổ Archibald, chẳng cần giúp đỡ của đám bảo vệ hay cảnh sát tư pháp, để có pha đối mặt cần ai chứng kiến?

      Martin biết rằng rất nhiều đồng nghiệp của vẫn ngưỡng mộ các "phi vụ" của Archibald và cảm thấy hãnh diện khi theo đuổi tên tội phạm như . Đúng là McLean phải tên trộm thông thường. Từ hai mươi lăm năm nay, khiến giám đốc tất cả các bảo tàng toát mồ hôi lạnh và giễu cợt tất cả cảnh sát thế giới này. Là kẻ ghiền những phi vụ đẹp, biến nghề trộm cắp thành nghệ thuật và thể biệt tài cùng độc đáo trong mọi vụ trộm của mình. bao giờ phải dùng vũ lực, chẳng hề nổ phát súng nào và cũng hề làm rơi giọt máu. Với vũ khí duy nhất là liều lĩnh và ranh mãnh, hề ngại cuỗm báu vật từ tay những nhân vật nguy hiểm nhất - từ tên trùm mafia Oleg Mordhorov-, bất chấp cả việc bị mafia Nga truy lùng hay bị các ông trùm Nam Mỹ treo giải cho ai lấy được đầu . Martin thường tỏ ra bức xúc về cách giới truyền thông vẫn đưa tin về . Cánh nhà báo phác họa Archibald bằng những chân dungđáng ngưỡng mộ và biến thành nghệ sĩ nhiều hơn là tên tội phạm.

      Ngược lại, cảnh sát lại chẳng biết gì nhiều về Archibald McLean: chi tiết về quốc tịch, tuổi tác, AND. bao giờ để lại dấu vết. các băng ghi hình, rất hiếm khi thấy được mặt , nếu có cũng chẳng bao giờ cùng khuôn mặt vì thực điêu luyện trong thuật hóa trang. FBI treo nhiều món thưởng cho bất cứ ai cung cấp tin để có thể bắt giữ song vô ích, những thông tin thu thập được luôn mâu thuẫn nhau. Archibald thực tắc kè hoa, có thể thay đổi hoàn toàn dáng vẻ bề ngoài và nhập vai tài tình như diễn viên thực thụ. Chưa từng có đồng bọn hay mối hàng nào của chịu tiết lộ thông tin. Tất cả những chi tiết này đều khiến người ta nghĩ rằng Archibald hoạt động độc lập và chỉ cho riêng .

      Khác với đồng nghiệp và báo giới, Martin chưa hề để mình bị nhân vật này mê hoặc. Cho dù có lừng lẫy đến mấy McLean vẫn chỉ là tên tội phạm.

      Đối với Martin, đánh cắp tác phẩm văn hóa hề giống với việc trộm bất cứ tài sản gì khác. cả giá trị thương mại, mọi sáng tạo nghệ thuật đều mang màu sắc linh thiêng và góp phần tiếp chuyển di sản văn hóa được tích lũy qua nhiều thế kỷ. Do đó, đánh cắp tác phẩm nghệ thuật thực chất là xâm phạm nghiêm trọng tới giá trị và nền tảng của nền văn minh chúng ta.

      Và kẻ nào dám làm điều đó đáng được nương tay.

      ° ° °
      gian yên tĩnh thiêng liêng, tiếng động, bóng người: bên trong bảo tàng tĩnh lặng cách kỳ lạ. Archibald tiến vào các gian trưng bày trịnh trọng như bước vào nhà thờ. Ánh đèn đêm trong bảo tàng, màu xanh ngọc và xanh ban, nhấn chìm các gian phòng trong gian của lâu đài bị ma ám. Archibald để mình bị cuốn theo khung cảnh. vẫn luôn nghĩ rằng ban đêm, các bảo tàng có thể lấy lại được sức sống của chúng, trong bình yên và bóng tối, tránh xa tiếng ồn ào của đám đông và những ánh đèn máy ảnh của khách du lịch. Vì quá muốn phô ra vẻ đẹp của các tác phẩm, chẳng phải người ta dần làm mất vẻ tự nhiên của chúng và rốt cuộc phá hủy chúng hay sao? Giờ đây, mỗi năm, bức tranh phải hứng lượng ánh sáng có lẽ bằng đến năm mươi năm của thời xưa! Bị soi chiếu nhiều như vậy, dần dần chúng mất độ bóng, cạn kiệt sức sống và giảm tuổi thọ.

      tiến vào gian đầu tiên, dành cho Paul Cézanne. Từ hơn hai mươi năm nay, Archibald "ghé thăm" hàng chục bảo tàng và có trong tay số kiệt tác vĩ đại nhất; thế nhưng lần nào cũng đều có cùng cảm xúc, đều rùng mình trước tài năng thiên bẩm của họa sĩ. số tác phẩm đẹp nhất của Cézanne nằm trong gian phòng này: Những người tắm, Những tay chơi bài, Ngọn núi Sainte-Victoire...

      Tên trộm phải cố dứt ra khỏi phút chiêm ngưỡng mê say. lôi từ trong thắt lưng ra sợi dây mảnh bằng titan và gắn chặt nó vào bức tường ngăn cách gian phòng này với gian bên cạnh.

      Bởi Archibald đến vì Paul Cézanne...

      ° ° °
      Martin lấy gót giày di nát đót thuốc lá trước khi chui lại vào trong xe. Đây phải là lúc lộ mình. Nếu sau mười năm làm việc rút ra được điều gì, đó là đến tên tội phạm thiên tài nhất rồi cũng mắc lỗi. Đó là bản tính tự nhiên của con người: sớm hay muộn, tự tin cũng khiến người ta lơ là và lơ là đó khiến họ phạm sai lầm - dù là nhất - và chỉ cần thế thôi cũng đủ để bị tóm gọn. Và điều tối thiểu có thể được là trong những tháng gần đây Archibald dã liên tục tiến hành những phi vụ động trời, thực chuỗi những vụ trộm chưa từng thấy trong thế giới nghệ thuật: ngoài số báu vật khác, có thể kể đến bức Vũ điệu của Matisse ở bảo tàng Ermitage tại Saint-Petersbourg, những bản thảo giao hưởng viết tay vô giá của Mozart tại Thư viện Morgan ở New York, bức tranh khỏa thân tuyệt đẹp của Modigliani tại Luân Đôn... Và ba tháng trước đây, trong khi hưởng kỳ nghỉ cuối tuần du thuyền riêng, tỷ phú người Nga Ivan Volynski gặp phải bất ngờ khó chịu khi bị nẫng mất bức tranh nổi tiếng NO 666 của Jackson Pollock, được ông ta đấu giá thành công tại Sotheby's với giá gần 90 triệu đô la. Vụ trộm khiến tỷ phú này điên tiết vì - theo người ta đồn đại - ông ta mua bức tranh này với ý định dành tặng cho bồ trẻ mới cặp.

      Martin bật đèn trần xe và rút từ trong túi áo ra cuốn sổ bìa da thuộc, trong đó ghi lại những vụ trộm gần đây nhất.

      NGÀY TRỘM

      TÁC PHẨM

      TÁC GIẲ

      NGÀY MẤT CỦA TÁC GIẲ

      3/11

      Vũ điệu

      MATISSE

      3/11/1954

      5/12

      Bản thảo viết tay

      MOZART

      5/12/1791

      24/1

      Người đàn bà khỏathân

      MODIGLIANI

      24/1/1920

      6/2

      Chân dung Adèle

      KLIMT

      6/2/1918

      8/4

      Gã ăn mày

      PICASSO

      8/4/1973

      16/4

      Nàng Maja khỏa thân

      GOYA

      16/4/1828

      28/4

      Ba đám tang

      BACON

      28/4/1992

      Có quá nhiều trùng hợp nên thể đó chỉ đơn thuần là trùng hợp: giống như tên giết người hàng loạt, Archibald McLean hề hành vu vơ, mà tuân theo modus operandi 1 cụ thể. Giống như để tưởng niệm các nghệ sĩ, dường như thời gian gần đây luôn tiến hành các vụ trộm vào ngày mất của các nghệ sĩ mà tôn thờ! Vì kiêu mạn tột cùng hay chỉ là cách để trêu ngươi cảnh sát và dựng nên huyền thoại, vụ trộm nào cũng ký tên bằng cách để lại tấm danh thiếp có trang trí hình Nam Thập Tự. Quả , tên trộm này là tay ngoại hạng.

      Khi tìm ra phương thức hành động này của , phản ứng đầu tiên của Martin là dò lại tất cả các ghi chép của Interpol, song hề tìm thấy chút gì giống với những suy luận của mình. Xem ra là thanh tra duy nhất thế giới tìm ra mối liên hệ giữa ngày các tác phẩm bị đánh cắp và ngày mất của các tác giả! cảnh sát trẻ từng phân vân biết có nên cảnh báo cấp , trung tá Loiseaux, giám đốc OCBC hay . Cuối cùng quyết định giữ thông tin này cho riêng mình và hành động đơn lẻ. Do kiêu mạn chăng? Đương nhiên, song đó cũng là do cá tính: Martin là người độc, thoải mái và kém hiệu quả khi làm việc theo nhóm. Khả năng tối ưu của chỉ có thể phát huy khi được làm việc theo cách của mình. Và đó là cách hành động tối nay, mang nộp cho OCBC cái đầu của Archibald đặt cái khay. Giống như mọi lần, trung tá Loiseaux và đồng nghiệp của vội vàng nhận công trạng về mình, song điều đó làm Martin quan tâm. chẳng phấn đấu thành cảnh sát để tìm kiếm danh vọng hay thừa nhận.

      hạ thấp kính chiếc xe hai chỗ cũ kỹ. Màn đêm đáng sợ, đầy đe dọa và cũng đầy hứa hẹn. Tít cao, qua các ô cửa sổ ở mặt tiền bảo tàng có thể nhìn loáng thoáng những chiếc đèn chùm mang đậm vẻ cổ xưa.

      nhìn đồng hồ đeo tay của mình, chiếc Omega "Speedmaster" phiên bản hạn chế, món quà của người bặt tăm từ lâu.

      sang ngày 29 tháng Bảy được vài tiếng.

      Ngày mất của Vicent Van Gogh.

      ° ° °
      - Chào mừng ngày giỗ, Vincent, Archibald khi bước vào gian bên cạnh, trong đó trưng bày vài tác phẩm nổi tiếng nhất của Van Gogh: Giấc ngủ trưa, Chân dung bác sĩ Gachet, Nhà thờ Auvers-sur-Oise...

      tiến sâu vào phòng vài bước và dừng lại trước bức chân dung tự họa nổi tiếng nhất của họa sĩ. Mờ ảo trong ánh hào quang bí , bức tranh có vẻ gì đó ma quái với sắc màu xanh tím và xanh lá lấp lánh trong bóng tối.

      Từ trong khung tranh bằng gỗ thếp vàng, Van Gogh nhìn xéo , chăm chăm và lo lắng. ánh mắt dường như dõi theo song lại cũng như trốn chạy. Những nét vẽ ngắt đột ngột làm lên nét mặt ông vừa rắn vừa thô. Mái tóc màu cam của họa sĩ cùng bộ râu đỏ trông như ngọn lửa liếm lên mặt ông, và nền bức tranh là những đường uốn lượn đầy ảo giác.

      Archibald mê mẩn nhìn bức tranh.

      Giống như Rembrandt và Picasso, Van Gogh thường tự lấy mình làm mẫu. Theo dòng những bức tranh, với phong cách thể nào bắt chước, ông quay cuồng tìm kiếm chính mình. Người ta thống kê được hơn bốn chục bức chân dung tự họa của ông: những tấm gương biết dối cho phép quan sát diễn biến bệnh tình của ông cũng như xáo trộn trong lòng ông. Song bức tranh này nổi tiếng là tác phẩm mà Van Gogh gắn bó nhất. Có thể vì ông vẽ nó trong thời gian bị giam cầm tại nhà thương điên Saint-Rémy-de-Provence, chưa đầy năm trước khi ông tự vẫn, trong những thời kỳ sung mãn nhất song cũng đau đớn nhất của cuộc đời ông.

      Gần như thông cảm, Archibald cảm thấy thực bồi hồi trước gương mặt đau đớn trong tranh. Đêm nay, bức tranh gợi cho tên trộm thấy hình ảnh của người huynh đệ đơn.

      Bức tranh này, có thể lấy từ cách đây mười hay hai mươi năm. Nhưng quyết định chờ đến đêm nay, nó là tuyệt đỉnh vinh quang trong nghiệp đạo chích của .

      Có tiếng bước chân vọng lên từ tầng dưới, nhưng Archibald thể nào rời mắt khỏi đôi mắt của họa sĩ người Hà Lan, bị hút hồn bởi tài năng của ông, mà suy cho cùng tài năng ấy có lẽ chiến thắng cơn điên loạn.

      Những quay quắt biểu lộ qua những bức chân dung tự họa của Van Gogh gợi cho những câu hỏi mà cũng tự đặt ra cho chính mình về tồn tại của bản thân. Thực là ai? Có phải dã quyết định đúng trong những thời điểm quan trọng? làm gì trong quãng đời còn lại? Và nhất là, liệu có khi nào đủ dũng cảm đểbước bước lại gàn - người phụ nữ duy nhất có ý nghĩa đối với cuộc đời - để cầu xin tha thứ?

      - Thế nào, chúng ta chứ, Vincent? hỏi.

      Trong ánh sáng huyền ảo, ánh mắt Van Gogh như lấp lánh hơn. Archibald quyết định coi đó như dấu hiệu đồng tình.

      - Được, vậy hãy cài đai lưng vào. Có thể hơi xóc chút đấy! cảnh báo và nhấc bức tranh ra khỏi vị trí.

      Ngay lập tức, chuông báo động đổ dồn và tiếng còi rú lên vang động khắp bảo tàng.

      ° ° °
      Tiếng báo động vang vọng ra tận ngoài đường.

      sẵn sàng chờ đón, Martin chỉ đợi có tín hiệu này để hành động. mở cửa xe và bước xuống vỉa hè sau khi lấy súng từ trong hộp đựng găng tay ra: khẩu súng bán tự động Sig-Sauer 9mm, giờ đây hầu hết cảnh sát Pháp đều được trang bị. kiểm tra lại ổ đạn mười lăm viên rồi đút súng vào bao.

      Mong rằng mình phải dùng tới nó...

      lâu luyện tập. Từ khi chuyển sang OCBC, chưa từng bắn phát súng nào, trong khi hồi còn ở Stups sử dụng súng thường xuyên.

      Martin băng qua hai làn đường để áp mình vào bức tường bảo tàng nằm vuông góc với sông Seine. Con phố Légion-d'Honneur vắng tanh nếu kể tới hai kẻ vô gia cư ngủ trong túi ngủ ở ngay cửa xuống ga tàu điện ngầm RER C. Viên cảnh sát trẻ nép mình sau cây cột Morris và tiếp tục theo dõi từ vị trí mới. Ngước đầu lên nhìn mái, qua ống nhòm thấy sợi dây mới được thả dọc bờ tường bảo tàng ròng xuống trong những ban công tầng hai.

      cảm thấy nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực.

      Đừng chần chừ nữa, Archie. Tao đây. Tao chờ mày đây.

      ° ° °
      Archibald vừa tháo bức tranh ra những tấm lưới thép bảo vệ sập xuống cực nhanh ở cả hai bên căn phòng nhốt tên trộm lại và ngăn cho trốn thoát. Hệ thống bảo vệ kiểu này nay được lắp đặt ở tất cả các bảo tàng lớn thế giới: tìm cách triệt để ngăn bọn trộm đột nhập vào bên trong song đảm bảo chắc chắn chúng thể thoát ra ngoài được.

      Chỉ vài giây sau, đội bảo vệ đổ ra truy lùng ở tầng của bảo tàng.

      - kia rồi, trong gian 34! đội trưởng đội bảo vệ vừa hét lên vừa xông ra hành lang dẫn tới các phòng tranh.

      hề hoảng hốt, Archibald chụp ngay mặt nạ dưỡng khí vào, đeo đôi kính bảo vệ mắt mỏng màu xanh và lôi từ trong túi ra thứ giúp "tàng hình".

      Đội bảo vệ tiến dần tới, nhanh chóng băng qua các phòng trưng bày tranh ấn tượng. Khi họ tới được bên lưới thép vừa kịp đón ba quả lựu đạn tháo kíp mới được ném ra sàn. Hoảng hốt, đám bảo vệ đứng trơ ra. Rồi những quả lựu đán phát nổ, xì ra những làn khói màu tím. Chẳng mấy chốc, thứ khói đặc sệt và cay xè tràn ngập căn phòng, nhấn chìm mọi thứ trong gian mù mịt sặc mùi nhựa cháy.

      - Chết tiệt! hun chúng ta đây mà! Viên đội trưởng hét lên và lùi lại vài bước.

      Các thiết bị báo khói phản ứng hề chậm trễ và lần này còi báo cháy rú lên khiến khung cảnh càng thêm phần hỗn loạn. Ngay lập tức, màn chắn mỏng bằng kim loại tự động kéo khắp gian phòng, bảo vệ các họa phẩm khỏi các vòi nước phun tự động kích hoạt ngay khi nhiệt độ trong phòng lên quá cao.

      ° ° °
      Cùng lúc đó, trưởng đồn cảnh sát quận VII nhận được ngay những hình ảnh trực tuyến truyền từ các máy quay đặt trong bảo tàng Orsay. Hệ thống bảo vệ từ xa nối liền báo động từ bảo tàng tới các phòng ban ở đồn cảnh sát đôi khi cũng gặp lỗi báo nhầm, song lần này tín hiệu báo động được đánh giá là nghiêm trọng và ngay lập tức, ba xe cảnh sát xuất phát, rú còi ầm ĩ và chạy cấp tốc về phía bảo tàng lừng danh nằm bên bờ tả sông Seine.

      ° ° °
      - Tôi chịu hiểu nổi chơi trò gì! viên đội trưởng đội bảo vệ làu bàu, chiếc khăn mùi soa bịt chặt mặt để ngăn khói.

      Ông vớ lấy bộ đàm và hét lên ra lệnh cho trực ban:

      - Cử ngay đội gác lên cầu thang thượng. Tôi muốn chúng ta để mất dấu !

      Sau tấm lưới sắt, ông nhìn thấy lờ mờ bóng người di chuyển trong gian Van Gogh. Tranh thủ lúc khói chưa kịp lan đen khắp phòng, ông rà soát toàn bộ gian phòng qua đôi mắt kính hồng ngoại. Thoạt nhìn, chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy nguy cơ tên trộm có thể tẩu thoát: theo những gì ông quan sát được, những song sắt ở đầu kia gian phòng cũng sập xuống, chặn mọi đường trốn. Cảnh sát chỉ việc tóm gọn khi chúng ta mở cửa, ông nghĩ và hoàn toàn yên tâm.

      ° ° °
      Điều ông nhìn thấy là sợi dây mỏng bằng titan ngăn tấm lưới sắt lại cách mặt đất năm mươi phân.

      ° ° °
      nụ cười sáng khuôn mặt Archibald khi trườn mình qua khe cửa rồi thoát ra khỏi bảo tàngtheo cách vào. Toàn bộ hành động kéo dài chưa đầy năm phút.

      Chỉ cần năm phút thôi cũng đủ để tháo từ tường xuống bức tranh vô giá.

      --------------------------------

      1. Phương thức hành động (tiếng Latin).
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần I - Dưới bầu trời Paris - Chương 4 - Hai người đàn ông trong thành phố
      Chỉ có kẻ thù mới với nhau; bạn bè và tình nhân luôn luôn dối, vì họ bị bủa vây bởi chiếc lưới trách nhiệm.

      Stephen KING

      Sau màn chạy ngoạn mục mái nhà, Archibald túm lấy sợi thừng, buộc vào cái móc bên hông rồi trượt xuống ban công. dừng lại lấy hơi, nhảy qua lan can và đáp xuống mái hiên bằng kính dày mờ nhô cao phía cửa ra vào. Rồi với những bước di chuyển thoăn thoắt như loài mèo và gần như phải lấy đà, nhảy từ độ cao nhiều mét đáp xuống bậc thềm.

      Màn trình diễn tệ, thưa nghệ sĩ nhào lộn... Martin khen ngợi, vẫn miệt mài theo dõi từ phía sau cây cột Morris. Viên cảnh sát trẻ rút khẩu súng ra và sẵn sàng lao tới. Cuối cùng cũng chạm đến đích! Mặc dù thực hiểu vì sao, song dường như tên trộm này khiến đầu óc trở nên bị ám ảnh. thề là người đầu tiên phá tan bức màn bí mật về . Cho dù thiếu thông tin về McLean, vẫn cố gắng tự phác họa ra bức tranh tâm lý của , cố gắng tư duy giống để hiểu được lô gíc trong đầu . Đó phải là cám dỗ. Đó là thứ khác: tò mò được thỏa mãn cộng thêm mối liên hệ vô hình giữa hai đối thủ trong ván cờ. Chính là mối liên hệ gắn kết Brossaurd với Merine, Roger Borniche với Émile Buisson 1, Clarice Sterling với Hannibal Lecter 2...

      Thôi nào, đừng có nghĩ nhảm nữa. Ra khỏi chỗ nấp và tóm gọn !

      Thế nhưng, bất chấp mệnh lệnh trong đầu, Martin vẫn đứng yên, hoàn toàn thụ động đứng xem bộ phim mà phải là nhân vật chính.

      Giờ đến lúc cuộc truy tìm của kết thúc nhưng bỗng thấy cảm giác trống rỗng kỳ lạ trong lòng. ngập ngừng này đến từ đâu? Tại sao lại có cảm giác cần hay đúng hơn là thèm muốn được chơi trò mèo đuổi chuột như thế này?

      Để kéo dài cảm giác thích thú chăng?

      Về phần Archibald, thể phí thời gian. Nhanh như tia chớp, thoáng biến mất sau quầy báo phố Légion-d'Honneur rồi lại ra với bộ dạng hoàn toàn thay đổi. bỏ bộ đồ cải trang và thay bằng áo vest màu sáng cùng quần vải.

      Việc cải trang rất giỏi chẳng hề là chuyện hoang đường, Martin nghĩ. phải chỉ có quần áo bên ngoài mà ngay cả dáng vẻ của tên trộm dường như cũng thay đổi hoàn toàn: nặng nề hơn và gù hơn, trông như Archibald già cả chục tuổi chỉ trong vòng mười giây.

      Song điều đáng ngạc nhiên nhất vẫn còn ở phía trước.

      quá vô lý!

      Dưới ánh sáng đèn đường, viên cảnh sát trẻ quan sát tên trộm leo lên... chiếc Vélib': trong hai mươi ngàn chiếc xe đạp công cộng mà thành phố Paris để cho khách du lịch và người dân thoải mái sử dụng. Chỉ sau vài tháng áp dụng, hình ảnh chiếc xe đạp màu xám lông chuột nghiễm nhiên trở thành trong những hình tượng phổ biến các con phố thủ đô. Xem ra, McLean có vẻ thích loại phương tiện này cho dù sử dụng nó vào mục đích rất đặc biệt, vì vẫn cẩn thận dựa chiếc xe vào cột đèn đường trước khi leo lên mái bảo tàng!

      Trong khi cả dàn hòa thanh tiếng còi xe cảnh sát rú lên báo hiệu đoàn xe của đồn cảnh sát quận VII lao đến, Archibald kịp sang tới bến tàu Anatole-France. Martin lưỡng lự định lên xe ô tô nhưng lại thôi. Viên cảnh sát vẫn bám sát trong khi Archibald dọc lên phía đầu sông Seine, bỏ lại tòa nhà Quốc hội phía sau lưng và đạp thẳng về phía đảo Cité. Ba xe cảnh sát dừng lại quảng trường Henry-de-Montherlant, ngay trước mặt cổng bảo tàng, đổ xuống khoảng chục cảnh sát mặc đồng phục và đồng loạt tiến vào bên trong qua cửa chính.

      giây nào họ ngờ rằng người xe đạp mà họ mới gặp cách đó vài phút lại chính là người mà họ tới đây để bắt giữ.

      ° ° °
      Hoàn toàn bất ngờ, Martin tự hỏi biết tiếp theo nên làm gì. Archibald leo lên vỉa hè chạy dọc theo bờ sông và bắt đầu thong thả đạp xe, ngược chiều xe chạy. lần quay đầu lại xem có ai theo dõi . vỉa hè phía đối diện, Martin rời nửa bước. Cũng may mà chiếc Vébib's khá dễ nhận ra - với những miếng nhựa phản quang ở bánh xe, ánh đèn sáng rỡ phía trước và sau xe-, nhờ thế phải lo mất dấu vết . Hơn nữa, chiếc xe được gia cố thêm, bộ khung bọc ngoài các dây cáp và phanh, có lẽ phải nặng tới cả tấn và dập tắt hoàn toàn hy vọng của người nào muốn tự coi mình là Bernard Hinault 3.

      Lúcnày, gió thổi mạnh khiến những lá cờ tam sắc nóc tòa nhà Kho bạc bay phần phật. Martin rất căng thẳng, song vẫn kiểm soát tốt tình thế: cho dù Archibald có phát ra cũng khó mà thoát khỏi tay . Với khoảng cách giờ, thể có chuyện đó được. Sáng nào Martin cũng chạy bộ rất chuyên cần cho tới khi mệt lử để đẩy xa hơn nữa giới hạn của bản thân. Nếu tên trộm cố chạy nước rút để cho có cơ hội khởi động. Dù sao cũng phải cảnh giác, tuyệt đối hề muốn mạo hiểm kéo dài khoảng cách.

      Hai người dàn ông băng qua cầu Royal, thân cầu cong như tấm lưng lừa và mái dầm là những đường cong hoàn mỹ, nối liền phố Beaune với dãy nhà Flore.

      Archibald dường như tận hưởng chuyến dạo đêm, nhởn nhơ đạp xe, hít sâu khí trời với vẻ khoái trá của khách du lịch. Phía trước xe, hai cánh tay đòn chằng lấy chiếc giỏ sắt được coi như chỗ để hàng. Archibald để lên đó chiếc túi lính thủy bằng vải kaki, chắc chắn có nguồn gốc từ kho quân dụng thanh lý. Trong túi là bức tranh Van Gogh trị giá đến cả trăm triệu euro...

      Đến kè Voltaire, tự cho mình tận hưởng thú vui thanh cảnh, đạp xe chậm hơn nữa, tha thẩn trước những phòng tranh, hiệu sách nghệ thuật và cửa hàng đồ cổ đắt tiền.

      Thế đấy, lại còn chơi trò du lịch nữa cơ! Martin thở dài.

      Thế nhưng gần như thể cưỡng lại, viên cảnh sát cũng thả mình cuốn theo hấp dẫn của khu phố. Về đêm, kè Voltaire dường như có tuổi và chẳng quá khó khăn cũng có thể hình dung lại khung cảnh thế kỷ trước. Vào thời Ingres và Delacroix có xưởng tranh trong khu này, thời Baudelaire viết tập Ác hoa trong khách sạn ở ngay gần đây...

      biển quảng cáo đầy khiêu khích vách điểm dừng xe buýt đột ngột kéo Martin quay trở về tại. Lúc này Archibald đạp xe ngang qua các thùng kim loại của những người bán sách cũ. số gần đây bị đập méo và những thông điệp đó chẳng còn đọc được ràng: Djamila, em - Régis là thằng ngu - Sarko đồ khốn - Chính trị của Ségo cũng giống văn hóa của Paris Hilton.

      Vừa qua cầu Carrousel, tên trộm liền chiêm ngưỡng với vẻ sành sỏi của hàng Sennelier, Những sắc màu bến, đây là nơi cung cấp vải và màu cho cả Cézanne lẫn Modigliani hay Picasso. Cạnh đó, hai cảnh sát gác phía trước căn nhà của cựu tổng thống Chirac. Archibald vừa cười vừa ngang qua họ.

      Rồi tên trộm có vẻ chán chơi trò du lịch, bắt đầu tăng tốc. Tuy nhiên, điều đó cũng chưa đến nỗi khiến Martin cảm thấy bất an. Đoạn đường này rất nhiều cột đèn. Khi vòm sắt cầu Pont des Arts ra ở chân trời, xe cộ có vẻ tấp nập trở lại, nhiều chiếc taxi lao hết tốc lực phần đường dành cho xe buýt. Phía bờ sông Seine, hai công nhân vệ sinh quét dọn cây cầu dài như chiếc sà lan được cải tạo thành nhà hàng này. chiếc xe sơn hai màu xanh lục và trắng của "Công tình vệ sinh môi trường đô thị Paris" đậu vỉa hè, đèn báo hiệu nhấp nháy và máy vẫn nổ song người lái xe bốc hơi đâu mất.

      Giờ Archibald đạp lực. phóng như tên qua tòa nhà Viện hàn lâm, buộc Martin phải chạy đều và nhanh hơn. Trong đầu viên cảnh sát trẻ, những dự tính trái ngược nhau nổi lên. Nên bắt giữ McLean ngay lập tức hay mạo hiểm theo dõi càng xa càng tốt? Bởi lẽ cho dù có bỏ tù Archibald cũng chẳng có gì đảm bảo rằng ngày nào đó người ta có thể tìm ra kho báu chiến lợi phảm của và thu lại được hàng chục bức tranh cuỗm . hình ảnh lướt qua trong đầu viên cảnh sát, hình ảnh hang Cây Kim, kho báu huyền thoại của Arsène Lupin, được ngụy trang những vách đá ở Étretat, ở đó cất giấu toàn bộ kho tàng của mình: bức La Joconde, những bức tranh nổi tiếng nhất của Botticelli, những bức tranh trầm mặc nhất của Rembrant... Chắc chắn kho báu của McLean cũng chẳng có gì phải mặc cảm nếu bị đem ra so sánh.

      Chính mình tìm ra . Mình giỏi hơn . Mình có thể bắt bất cứ lúc nào...

      Dưới những tán cây rậm rạp ở kè Conti, Archibald đạp xe chậm lại, điều này khỏi khiến Martin thấy dễ chịu. xe cảnh sát tuần bến cách đó xa là trạm lính cứu hỏa, song cảnh sát chỉ cốt truy lùng những kẻ vô gia cư chứ săn lùng trộm. Archibald chẳng buồn nhíu mày và vẫn tiếp tục đạp xe về đảo Cité.

      Khi bóng cây cầu Pont-Neuf ra ở chân trời, Martin lần đầu tiên tự hỏi: trong trò chơi đuổi bắt này, liệu có chắc rằng mình đóng vai con mồi?

      ° ° °
      Kè Grands-Augustins, tên trộm vứt lại chiếc xe đạp dưới chân vòi phun nước Wallace, được tạo nên từ bốn bức tượng thiếu nữ yểu điệu nâng bể nướcbằng gang trang trí hình những chú cá heo và thần sông.

      Archibald nhặt chiếc túi lính thủy khoác lên vai rồi lên cầu Pont-Neuf. Bị bất ngờ, Martin lại rút súng ra theo phản xạ, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc phải lộ liễu bước theo cùng vỉa hè.

      Với những ban công hình bán nguyệt và hàng trăm gương mặt các vị thần tô điểm dưới gờ cầu, cây cầu cổ kính nhất Paris cũng là cây cầu tráng lệ nhất. Mười hai nhịp của nó bắc qua hai nhánh sông Seine, vẽ thành đường vòng cung duyên dáng bị ngắt giữa chừng và chỗ võng xuống tiếp nối với mặt đất đảo Cité.

      cầu vắng vẻ kỳ lạ, dường như gió mạnh thổi bay tất cả. Đúng như con tắc kè, Archibald lấy lại vẻ dẻo dai và bền bỉ trước đó. Bước của chẳng còn vẻ gì giống với người xe đạp bình thản mà Martin vẫn bám theo cho tới đây. Chỉ trong vài giây băng qua những ban công hình bán nguyệt hai nhịp cầu đầu tiên.

      Miệng thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi, cánh tay mang súng để ngang người, nòng súng chĩa xuống mặt đất, bước chạy của viên cảnh sát trẻ có phần loạng choạng. Có thể có chiếc ô tô đợi phía bên kia cầu. Có thể đồng bọn của xuất để tiếp sức cho . Lần này, nguy cơ để vuột mất Archibald trở nên quá ràng nếu cứ tiếp tục đeo bám thế này. Martin tháo chốt an toàn của khẩu súng, kéo cần lên đạn rồi bất thình lình quát to:

      - Cảnh sát đây, đứng lại!

      Tên trộm đột ngột bước chậm lại.

      - Dừng lại, nếu tôi nổ súng! Martin quát tiếp để tận dụng hiệu ứng bất ngờ.

      Lần này Archibald khựng hẳn lại:

      - Xòe tay ra và từ từ quay lại!

      để nhắc thêm, Archibald thi hành và lần đầu tiên Martin được nhìn kỹ nét mặt tên trộm.

      Archibald là gã khoảng sáu mươi tuổi, còn tráng kiện. Mái tóc nâu hơi bạc và bộ râu quai nón cắt ngắn óng ánh trong đêm. Đôi mắt xanh của rất sáng, gần như cười làm bừng sáng khuôn mặt với những nét hài hòa, loáng thoáng những vết đen do kem hóa trang. Mọi biểu chẳng có chút gì là sợ hãi hay bất ngờ cả. Ngược lại, tất cả đều toát lên vẻ thích thú và thản nhiên.

      - Chào Martin, trời đêm đẹp quá, phải ?

      Viên cảnh sát trẻ thấy máu trong người đông cứng lại...

      Khỉ , sao biết được tên mình?

      ... song vẫn cố để lộ vẻ ngạc nhiên.

      - Im miệng lại và đặt túi xuống đất!

      Archibald thả chiếc túi rơi xuống chân. Martin nhận thấy nắp túi chiếc phù hiệu của Lực Hoàng Gia, thuộc quân .

      - Nếu cậu thực muốn bắt tôi cậu phải hành động khi còn ở cổng bảo tàng, Martin ạ.

      Làm sao biết được...

      - Cậu được vận may nhưng lại bỏ lỡ mất, tên trộm kết luận.

      có giọng trầm và pha sắc xứ Scotland, với r hơi rung . Martin nghĩ tới giọng của Sean Connery, người vẫn hãnh diện giữ lại giọng của cố quốc bất kể nhân vật mà ông vào vai thuộc quốc tịch nào.

      - Giơ hai tay ra! Martin quát lên và lôi đôi còng tay từ trong túi áo khoác ra.

      Lần này gã Scotland tuân theo .

      - Cậu chỉ phạm sai lầm duy nhất, nhưng lại là sai lầm lớn nhất: cậu chọn đường thua trong khi lẽ ra cậu thắng. Lưỡng lự luôn là sai lầm chết người...

      Martin đứng sững trước hoán vai quá bất ngờ này. Archibald vẫn tiếp tục:

      - Những người thua cuộc luôn bại trận do lỗi của chính họ, chứ phải vì đối thủ, nhưng điều này tôi nghĩ cậu biết rồi.

      Gió thổi mạnh hơn. trận gió cuốn bụi bay mù lên, Martin buộc phải đưa tay lên che mặt. hề lay chuyển, McLean vẫn tiếp tục:

      - Đôi khi thua cuộc còn dễ dàng hơn trả giá cho chiến thắng, phải ?

      thấy Martin trả lời, Archibald nhấn mạnh:

      - Hãy thừa nhận rằng ít nhất cậu cũng tự đặt cho mình câu hỏi!

      - Câu hỏi gì? Martin bất đắc dĩ hỏi.

      - "Nếu hôm nay mình bắt được Archibald, ngày mai cuộc sống của mình còn ý nghĩa gì nữa?"

      - cần phải nếu: hôm nay tôi bắt giữ ông. Ngay bây giờ.

      - Thôi nào, con trai, hãy thừa nhận rằng cậu chỉ có mỗi mình tôi đời này thôi.

      - Tôi phải con trai ông, OK?

      - Cậu vợ, con, người bạn tử tế nhiều năm nay. Cha mẹ cậu? Cả hai đều qua đời. Đồng nghiệp của cậu? Đa số bị cậu coi thường. Cấp ? Cậu cho rằng họ coi trọng công việc của cậu.

      Mặc dù vẫn đứng dưới tầm đe dọa của họng súng, McLean vẫn tỏ ra bình tĩnh lạ kỳ. Martin có súng, Archibald chỉ có lời . Thế nhưng vào lúc này, lời còn hữu hiệu hơn cả khẩu súng ngắn tự động.

      Giống như để tiếp thêm sức mạnh cho lời , đôi mắt Archibald lấp lánh. Từ toát ravẻ gân guốc với tinh tế.

      - Trong vụ này, cậu đánh giá quá cao năng lực của mình rồi, chàng trai ạ.

      - Tôi nghĩ thế, Martin dối.

      cố tìm cách tự trấn an, siết chặt khẩu súng, nhưng dường như nó nặng đến cả tấn. Hai tay nhớp nháp, va dù các móng tay vẫn bấu chặt lấy cò súng, khẩu Sig-Sauer vẫn cứ trơn tuột giữa các ngón tay.

      - Tối nay, lẽ ra cậu nên báo cho đồng nghiệp tới, gã Scotland đay nghiến.

      tóm lấy chiếc túi vải đặt dưới chân, như thể đến lúc từ biệt, rồi lôi từ trong túi ra bức chân dung tự họa của Van Gogh và huơ cao ngoài khoảng .

      - Hoặc bức tranh này hoặc tôi! cảnh báo và làm điệu bộ như sắp quẳng bức tranh xuống sông.

      Martin thấy nỗi hoảng sợ dâng lên. Đôi mắt dán chặt vào bức tranh, màu xanh thẫm đó gần như trở nên thôi miên.

      Có điều gì đó ổn. Theo biết, Archibald là kẻ sành sỏi, nhà duy mỹ thực thụ. Chẳng phải là loại người mạo hiểm phá hủy bức tranh như thế, cho dù với mục đích thoát thân. Đúng là năm ngoái làm phi vụ động trời khi phá hỏng cuộc triển lãm gây tranh cãi của Jeff Koons tại lâu đài Versailles. Quả bom tự chế mà đặt trong con tôm hùm khổng lồ treo ở trong những phòng triển lãm phá nát tác phẩm điêu khắc của nghệ sĩ đương đại này. Nhưng Jeff Koons phải Vincent Van Gogh...

      - Đừng làm điều ngu ngốc, McLean!

      - Lựa chọn dễ dàng, phải ?

      - Ông bao giờ dám! Martin thách thức. Tôi biết ông hơn ông tưởng đấy.

      - Nếu vậy ... hasta la vista 4, con trai! Archibald hét lên và dùng hết sức ném bức tranh xuống dòng nước đem ngòm.

      Quá hoảng hốt, Martin trèo lên thành lan can đua ra giữa hai nhịp cầu. Trời gió to, sông Seine dậy sóng khác gì biển động. Martin lúc nào cũng ghét bơi, hề đặt chân tới bể bơi từ sau hồi thi tuyển lên bậc trung úy, khi đó suýt trượt. Nhưng đêm nay có thể làm gì khác được?

      lấy hơi và nhảy xuống dòng nước đen.

      sống của Van Gogh nằm trong tay .

      ° ° °
      Archibald băng qua nhánh bên kia của dòng sông Seine rồi xuôi về phía bến Louvre, ở đó chiếc xe nhập từ , phiên bản hạn chế, đậu sẵn. ngồi vào sau tay lái và chạy lên kè François-Mitterand cho tới khi chìm hẳn vào bóng đêm.

      --------------------------------

      1. Robert Broussard - Jacques Réné Mesrine và Roger Borniche - Émile Buisson: hai cặp thanh tra - tội phạm nổi tiếng thế kỷ XX của Pháp, được dựng thành phim.

      2. Hai nhân vật chính trong phim " im lặng của bầy cừu" (1991).

      3. Tay đua xe đạp nổi tiếng người Pháp, từng năm lần vô địch Tour de France.
      4. Nhanh chân lên.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :