1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu được xin hãy bên nhau - Chương Hiểu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Nếu được xin hãy ở bên nhau

      Thể loại: ngôn tình, trinh thám
      Tác giả: Chương Hiểu
      Độ dài: khoảng 200-300 chương
      Tình trạng sáng tác: sáng tác
      Cảnh báo: truyện chắc dài, hố sâu

      Giới thiệu

      Chương Hiểu theo nhận xét của nhiều người là cá thể ngoài hành tinh. Mạnh mẽ , độc lập đôi khi cũng rất tàn nhẫn nhưng lại hết sức trẻ con . Còn , Ngạn Thâm- pháp y quyền lực , lạnh lùng nhưng sâu trong trái tim chính là những khoảng trống của quá khứ đầy đau khổ. Hai con người ấy ra sao giữa dòng đời oan trái. ?

      : " Nếu được tôi thà tin rằng muốn giết tôi cũng muốn tin bị tâm thần phân liệt .'

      " " Vậy hãy chấp nhận "
      ____________________________________________________________________

      Chương 1 ; Gặp lại

      Sáu giờ sáng, sân bay Y, mang đôi giày bata màu đen, mặc chiếc áo rộng gấp hai thân người, dài quá đầu gối vội vã chạy đến và ngừng vào tai khác.

      - Bác sĩ Chương, cảnh sát Cao chờ trường. Nạn nhân được phát vào lúc ....

      - Khoan , trước hết là ai? Tại sao lại biết tôi? Và tại sao tôi phải theo ?

      lúng túng gương mặt của .
      -Xin lỗi bác sĩ Chương, em là Diệp Như, cảnh sát của tổ trọng án X được tổ trưởng Cao cử đến đây để đón chị.

      - Ah... Nhưng phải là đầu tuần sau tôi mới làm sao?

      - Nhưng vụ án này quái lạ lắm chị àh... Cảnh sát Cao cần phải có giúp đỡ của chị.

      - Dừng. Tôi làm công đâu đấy....

      - Em biết, em biết mà. Chị yên tâm. Diệp Như cười xòa, vừa , vừa mở cửa chiếc xe KIA .

      Bắc Kinh đón Chương Hiểu bằng cơn mưa vội vã, mang theo mùi ẩm đất xông vào mũi tạo cho người khác bứt rứt và bực bội khó tả.

      - Mưa đầu mùa hả?

      - Dạ, hôm qua còn nắng gắt mà sáng nay mưa đến như vậy. Bắc Kinh khó hiểu mà.

      - Có lẽ cả đời người cũng hiểu đâu. Câu từ quá khứ vọng về, chiếm cả tâm hồn Chương Hiểu.

      Chìm vào suy tư, mấy chốc, chiếc xe đến trường vụ án. Càng đến gần trường, mưa càng to, trời càng u, sấm chết vang dền như chứa sức mạnh ma quái. Bỗng Chương Hiểu rùng mình.[/size]

      Chương 2 : Biến thái
      -Chào bác sĩ Chương. Rất vui được gặp lại em .

      - Cảnh sát Cao. hôm nay ngầu quá. Câu sau gần như vào tai .

      Cao Trình gần như bật cười những cố gắng kiềm chế.

      - Nạn nhân tên Lưu Hồng, 24 tuổi làm sinh viên đại học T, buổi tối làm thêm ở siêu thị trung tâm . Theo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân chết từ 10h đến 11h đêm qua. Nguyên nhân chính là do vết cắt ở động mạch cổ mà chết. Nhưng mà....

      -Nạn nhân bị xâm phạm tình dục? Câu hỏi nhưng gần như khẳng định của Chương Hiểu thu hút chú ý của ít người.

      -Việc này lạ nhưng mà điều lạ chính là chỗ mà nạn nhân bị xâm phạm . Cao Trình nhìn Chương Hiểu, kỳ hoặc gần như nổi trong mắt .

      Diệp Như từ xa lại

      - Ở đâu vậy. Bộ phận sinh dục chắc là phải rồi ... vậy là miệng, mặt hay là mắt.

      - Đều phải, là đùi.

      - Là đùi... kinh hoàng gần như ra trong mắt Diệp Lan. Với trẻ mới vào nghề như đây quả là kinh hoàng.
      lỗ khá to khoét sâu ở đùi trái, quanh đó có thể thấy cả những nguyên bào sợi , những tế bào biểu bì nhô ra.
      - đâm vào đây sao. Diệp Lan chỉ vào chỗ khoét ấy với ánh mắt gần như tưởng .
      - Biến thái.. quá biến thái
      - Chương Hiểu, thấy sao?

      -Hung thủ là người trẻ từ 20 đến 25 tuổi , trình độ văn hóa thuộc bậc thấp hoặc vừa , chắc là tốt nghiệp phổ thông hoặc là hoặc từng học đại học nhưng bị đuổi . Và điều đặc biết là ta có sử thích khát máu và ham muốn tình dục đặc biệt. Chỉ có máu và đau đớn mới đem đến cho khoái cảm tình dục tuyệt đối .

      -Tại sao vậy? Cao Trình gần như hỏi ngay lập tức

      -Tại sao ư? Muốn biết vậy ngày mai đọc báo cáo cảnh sát Cao. Tôi thích làm công việc hai lần đâu.

      Mọi người gần như sững người trước câu ấy và nhìn Chương Hiểu đầy nghi hoặc. Cao Trình sau hồi sững sờ bỗng bật cười,

      - là. Lại giở chứng rồi ...

      Chương 3 : Em quên cậu ta chưa ?

      Bước ra khỏi trường vụ án, tâm trạng Chương Hiểu nặng nề mà phần nào cảm thấy thư thái và cảm ơn. Tại sao ư? Có lẽ chính bận rộn ấy làm mệt mỏi và mệt mỏi nghỉ, suy và càng nhớ .

      Cơn mưa ngừng từ bao giờ, Chương Hiểu gọi taxi, bộ con đường về trung tâm và để cho cảm giác cái se lạnh của buổi tối Bắc Kinh tràn vào lòng, thấm vào từng thớ thịt. được khoảng, bỗng chiếc xe rand rover đậu lại bên cạnh, cửa sồ dần hạ xuống

      - Có cần đây hầu em bác sĩ Chương?

      Nụ cười tỏa nắng của Cao Trình làm ấm lòng Chương Hiểu, xua cái giá lạnh trong .

      - Với vóc dáng này muốn chở chị ư..... đảo mắt, giả vờ xem xét từ xuống như đánh giá vậy

      - Còn kém quá xa nhưng hôm nay tâm trạng bà đây tốt nên lợi cho vậy. xong mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

      Cao Trình bật cười , cốc vào đầu cái đau: " Đồ xấu xa. Lớn rồi mà vẫn như con nít vậy"

      -Con nít gì chứ! Lấy tay ra. Đừng tưởng bà đây dễ bắt nạt. xong Chương Hiểu bỗng phì cười

      Cao Trình giang hai tay , ôm chặt Chương Hiểu vào lòng:

      -Cuối cùng cũng về rồi Hiểu Hiểu của .

      Câu làm khí xe bỗng chùng xuống, cái gì đó lặng lẽ bỗng dâng lên trong lòng Chương Hiểu. biết nó là gì. Có thể là ấm áp lâu chưa tìm thấy, có thể là cảm giác được ai đó ôm vào lòng, có thể là Bắc Kinh -quê hương , có thể là tất cả .

      -Về thôi, bác Diệp đợi em đó.

      Bác Diệp trong lời của Cao Trình chính là mẹ . Diệp Giao người phụ nữ mạnh mẽ, gánh vác cả gia đình. Còn ba ư. Ông chết từ khi mới vào đời. Đến bây giờ, ngay cả khi lớn lên vẫn chưa biết cha mình là ai, tên gì, ra sao. Lúc , cũng như các em bé khác khát khao có ba, khát khao gia đình hạnh phúc. nhớ như in lúc 5 tuổi, từng la khóc hỏi mẹ:

      - Mẹ ơi. Hiểu hiểu có ba sao? Con là con hoang sao ?

      Mẹ Diệp trả lời. Bà chỉ khóc. Ôm và khóc. Lúc ấy hoang mang, đau lòng, lần đầu tiên trong đời đau đến vậy.

      - Mẹ ơi. Mẹ đừng khóc nữa. Hiểu hiểu cần ba ,chỉ cần mẹ vui thôi.

      Kể từ đó, hỏi, nhắc đến và tưởng mình quên từ ba ấy. Nhưng mà có quên được ?

      Chương Hiểu ghét Bắc Kinh. Nó làm hay nhớ về quá khứ, hay nhớ về những kỷ niệm buồn, rất buồn để rồi cảm thấy hoang mang, cảm thấy lạc lỏng.

      biết mình mạnh mẽ , nếu có chắc chỉ là vỏ bọc để che đậy trái tim hoảng sợ, hoảng sợ chìm vào quá khứ và bị nó nhấn chìm.

      miên man trong suy nghĩ bỗng Cao Trình hỏi

      -Sao , năm năm qua sống tốt ? Có béo lên tí nào đây?

      -Béo lên hả. đừng có mà trù em. Em đây còn phải lấy chồng chứ.

      -Em yên tâm nếu ai lấy em vậy Cao Trình này đành hy sinh vì nhân dân vậy .

      Cao Trình , ánh mắt ánh lên tình cảm đặc biệt mà Chương Hiểu thấy. Nó rực rỡ nhưng rồi cũng tắt rất nhanh như chưa từng xuất .

      -Ngạn Thâm , Hiểu Hiểu em quên cậu ta chưa? Câu hỏi của Cao Trình làm Chương Hiểu giật mình. bao lâu rồi nghe hai từ đó. Ngạn Thâm...Ngạn Thâm ....Bao nhiêu lần cái tên ấy về trong trái tim . nắm tay trong vườn trường. cùng cãi nhau về bộ phim mới của Châu Tinh Trì. cùng ngắm sao băng .... bao lâu rồi. Năm năm sao? chính xác là Năm năm chín tháng, 16 ngày. xa và hạnh phúc cũng rời xa .

      Chương Hiểu cười. Nụ cười mang chút cay đắng nhưng đa phần là khinh thường.

      -Đó là ai vậy? Em có quen sao?

      Chương 4: Án mạng liên hoàn.

      Sau câu ấy, khí yên tĩnh lại trở lại. Chiếc xe lướt qua những con phố , đường về nhà càng gần bỗng thanh vội vã của tiếng điện thoại phát ra từ chiếc khay bên cạnh vang lên, xé toạc mọi lặng im.

      "Bước chân nay đổi thay khiến chúng ta khó bên nhau

      Suốt đời kiếp này đây, liệu có bao người như tôi và em ..."

      Chương Hiểu biết nó. Lúc ấy rất thích Bên hồ Baikal và gần như bắt buộc Ngạn Thâm làm nhạc chờ. Nhưng cũng lâu rồi dám nghe lại bài hát này. Nó làm nhớ đến nhớ đến da diết, nỗi nhớ thấm vào tâm can, ngự trị và nhấn chìm tâm hồn , đày đọa thể xác .

      hiểu tại sao Cao Trình lại lấy nó làm nhạc chờ. muốn hỏi nhưng dám hỏi cũng có thể chính có cho mình câu trả lời nhưng lại né tránh. Chương Hiểu quay sang nhìn Cao Trình, nét mặt làm sợ, nỗi sợ đột ngột tràn vào đầu óc:

      - Chương Hiểu . Cao Trình gọi lớn tên . biết, chỉ khi có tình huống đặc biệt mới gọi cả họ tên .

      - Phát nạn nhân nữ cách trường vụ án cũ 2km cũng bị xâm phạm tình dục.

      Chương Hiểu nghe xong, bất ngờ, hốt hoảng chỉ có lạnh lùng đôi mắt , dường như mọi thứ đều nằm trong suy nghĩ của người con ấy.

      -Xem ra các gặp phải sát thủ liên hoàn rồi . tên cuồng sát và biến thái.

      cơn gió lạnh thổi qua tóc Cao Trình dẫu mở cửa kính. Nó lan tỏa từ đôi mắt Chương Hiểu ra gian và xâm chiếm trí óc . Cao Trình lái xe nhanh như có thể đến trường vụ án thứ hai. Qủa sai, nó cách trượng vụ án đầu tiên chưa đến 2km.

      Vừa đến trường, cảnh sát trẻ tuổi đến và báo cáo . hốt hoảng vẫn nổi trong con mắt chàng trai ấy. Giọng gần như lạc nhưng vẫn cố để .

      - Báo cáo tổ trưởng Cao nạn nhân là nữ tên là Trương Tâm Du, quốc tịch Trung Quốc, 24 tuổi, sống ở gần đây học nghiên cứu sinh. Theo kết quả khám nghiệm sơ bộ, nạn nhân chết do đứt động mạch chủ ở cổ, mình có các dấu vết xô xát khác .

      -Giống như vụ án trước?. Cao Trình nhìn viên cảnh sát trẻ.

      -Lần này là ở đâu? Chương Hiểu lớn tiếng hỏi. Đôi mắt sắt lạnh của làm người cảnh sát giật mình trong giây lát

      -Nạn nhân bị móc mắt và bị xâm phạm tình dục ở đó.

      Cao Trình dừng bước. Vẻ khó tin ra gương mặt .

      Càng bước đến gần tử thi, Chương Hiểu càng hiểu sợ hãi gương mặt viên cảnh sát. Máu đỏ chảy cả vùng thấm vào chiếc áo maù trắng như những đóa hoa bỉ ngạn lặng lẽ nở rộ . Nhưng kinh dị nhất chính lại đôi mắt bị móc ra, nhãn cầu vẫn còn nằm ngay bên đầu nạn nhân. Nó nằm im, lặng lẽ đến đáng sợ. Gần đó có vài người cảnh sát nữ nôn ói dữ dội.

      -Như tôi lúc trước, hung thủ bao gồm những đặc điểm như trẻ tuổi, trình độ thấp hay vừa có khả năng cao là làm công nhân nhà máy hay nhân viên bán thời gian cho các công xưởng. Trong cuộc sống hằng ngày, bị mất hoặc có chức năng sinh lý kém. Nhiều khả năng bị ảnh hưởng từ do biến cố gia đình hay gặp biến cố khi dậy từ môi trường học tập. Đặc biệt, hung thủ ngày càng khát máu. thích cảm giác máu chảy, từng giọt, từng giọt đến khi chết. Cảm giác ấy đem đến cho khoái cảm mãnh liệt.

      Chương Hiểu lên tiếng. Tiếng của lớn nhưng trong gian ghê rợn này lại vang cách lạ kỳ.

      -Vậy tại sao là mắt?

      -Tâm hồn, muốn có cả thể xác lẫn tâm hồn nạn nhân. Qủa là kẻ tham lam. Nhưng càng tham lam lại càng cho thấy kém cỏi của mình.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5 : Chương Hiểu là ai?


      Hơn 7h sáng tại văn phòng trung tâm của sở cảnh sát X, những gương mặt mệt mỏi và khí căng thẳng đè lên tâm trạng của những cảnh sát. Diệp Như vẫn nổi tiếng hoạt bát hôm nay cũng im lặng, chăm chú nhìn những tấm ảnh với tư liệu trong tay.

      - Bắt đầu thôi. Cao Trình vào, kéo hết rèm sổ lại và .

      - Trước hết tôi xin giới thiệu Chương Hiểu mọi người gặp vào hôm qua. ấy là tiến sĩ tâm lý học chuyên môn tâm lý hành vi, vừa trở về nước sau khi lấy bằng tiến sĩ và lâm sàng ở đây. Ngoài ra, ấy lấy bằng bác sĩ đa khoa trong nước và làm giảng viên của đại học P.

      Diệp Như nhìn Chương Hiểu với ánh mắt sùng bái. ngờ người con với vẻ ngoài mỏng manh ấy lại tài giỏi như vậy.

      - Đúng là nữ thần mà. Tiếng của Diệp Như hơi lớn, thu hút ánh mắt của khá nhiều người trong đó có Chương Hiểu.

      - Chào mọi người. Tôi là Chương Hiểu. Tôi làm việc với mọi người với tư cách là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm và cũng là người trực tiếp đánh giá trạng thái tâm lý của các bạn thông qua kiểm tra hàng tuần.

      - Bây giờ, tôi sâu vào phân tích tâm lý và phác họa chân dung nhân vật trong vụ án của chúng ta. Đầu tiên, hung thủ từ 20 đến 25 tuổi, theo nghiên cứu lâm sàng, đây là độ tuổi mà tính cách và tâm lý con người có trưởng thành và biến đổi nhất định. Nếu tuổi dậy tâm lý còn non nớt, hay lớn hơn khả năng khống chế hành vi cao hơn 20 đến 25 tuổi là độ tuổi thích hợp nhất cho các vụ án. như vậy có nghĩa là các độ tuổi khác có khả năng gây án. điều đặc biệt để đưa ra kết luận đó là nạn nhân đều ở 24 tuổi và kết quả khám nghiệm tử thi cũng có dấu vết xô xát chứng tỏ nạn nhân biết hoặc ít nhất cũng có thể giao lưu với hung thủ trước đó. Ngoài ra, hung thủ là người phản xã hội rệt thông qua hành vi giết người và tình dục, muốn phát tiết phẫn nộ tích tụ trong lòng mình. Có thể thấy, đây là lần đầu tiên hung thủ gây án, nếu ở độ tuổi lớn hơn, làm việc này từ lâu rồi.

      - Vậy còn trình độ văn hóa và nghề nghiệp của sao? Diệp Như nhanh miệng hỏi

      -Điều này dễ thôi. trường xảy ra vụ án là ở đâu?

      -Khu thành cũ. Cao Trình . ánh sáng lóe lên trong mắt .

      - hiểu rồi. Khu thành cũ chủ yếu là các công xưởng sản xuất thô sơ người làm ở đó chắc chắn trình độ văn hóa cao. Bây giờ các nhà máy dù cũ cũng đòi hỏi bằng tốt nghiệp cấp ba nếu chỉ có thể làm bán thời gian thôi.

      Chương Hiêu nhìn Cao Trình và nở nụ cười.

      -Coi như làm mất mặt em.

      câu làm cả phòng cười vang, căng thẳng gần như được xua tan.

      -Nhưng cũng có chỗ hiểu tại sao lại kém sinh lý.

      -Hỏi hay lắm! Cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Tôi chắc chắn trong quá khứ chịu những cú sốc tâm lý khá nặng như cha mẹ ly hôn hay cảnh cha mẹ ngoại tình hay cảnh gì đó liên quan đến tình dục. Từ đó để lại cho những ấn tượng mạnh và theo nghiên cứu lâm sàng những người như vậy có hoặc kém về mặt sinh lý. Bởi vậy, cần có tác động mới khiến khát khao ấy trỗi dậy.

      -Và đó chính là máu. khát máu. Tiếng gần như hét lên của Diệp Lan vang vọng trong phòng. Ai cũng cảm thấy ghê rợn và cảm giác sợ hãi tiến đến, gần hơn, gần hơn nữa.

      -Cao Trình theo người phụ nữ hấp dẫn nhất ở bộ phận nào? Chương Hiểu hỏi, xóa phần nào rùng rợn ấy.

      -Ngực

      -Eo hay vòng ba

      Hàng loạt những câu trả lời nhưng lại rơi vào im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Chương Hiểu. im lặng, ánh mắt như dẫn dắt như chờ đợi.

      -Đều đúng .

      -Là đùi sao? cảnh sát trẻ giọng .

      -Đúng vậy. đến đây, Chương Hiểu cười , gương mặt như vừa có cơn gió thoảng qua. Ánh mắt hướng đến viên cảnh sát như khích lệ.

      -Đùi còn được gọi là "vùng gợi cảm đặc biệt". Nhất là đối với các mặc váy như 2 nạn nhân của chúng ta. Đó là ranh giới giữa mép váy và tất chân, nó hở hoàn toàn, càng kín đáo. Chính vì thế, nó thu hút rất nhiều khoái cảm ở nam giới. Đầu tiên chiếm lấy vùng gợi cảm nhất phụ nữ thể thỏa mãn về thể xác. Còn mắt ư? Mắt như chúng ta vẫn thường hay chính là cửa sổ tâm hồn. vui sướng, sợ hãi, kinh hoàng...tất cả đều thể . Hung thủ muốn cả tinh thần hay chính xác hơn muốn lăng nhục linh hồn nạn nhân.

      - là kinh khủng.

      -Nhưng mà, người phù hợp với điều kiện ấy ít đâu. Cao Trình lên tiếng

      Nét mặt Chương Hiểu bỗng lạnh lùng hẳn, buốt giá gần như nổi trong mắt :

      -Chính vì thế tôi mới kém cỏi.






      Chương 6 : Chào mừng em cùng xuống địa ngục
      Chương Hiểu nhìn mọi người. Nếu lúc trước ánh mắt toát lên vẻ sắc lạnh bây giờ nó lại như nhác dao, đâm thẳng về phía hung thủ. Cái nhìn của làm Cao Trình giật mình, tưởng như mình quên ánh mắt này từ lâu lắm rồi nhưng hôm nay nó lại xuất - người mà vốn tưởng như thân thuộc. nhớ lần cuối mình nhìn thấy ánh mắt này là ở Chương Lâm ba . Nó khắc sâu vào đầu óc , nó ám ảnh và rồi...

      -Cao Trình. Tiếng gọi của Chương Hiểu làm giật mình. Mọi người nhìn , sao lại có thể để bản thân mình lơ là như vậy được. Cao Trình tự trách mình.

      -Xin lỗi. đến đâu rồi.

      - kém cỏi vì bộc lộ quá bản chất của mình. Ham muốn thực của . Khát máu, tình dục chẳng qua là trò trẻ con. Cái mà khao khát thực chính là trả thù, là nhìn thấy đau đớn, hoảng sợ trong tâm hồn người chết để rồi cướp đoạt nó, sở hữu nó và tận hưởng thành quả của mình. Đối với tôi những con người như thế chẳng qua chỉ là những linh hồn tội nghiệp mà thôi.

      -Cao Trình, khoanh vùng tìm kiếm xung quanh trường vụ án từ 10km trở lại, tìm kiếm những người phù hợp những đặc điểm và nhớ những khu vực nào gần đây có gà hay chó bị mất tích hay chết đột ngột đó là kẻ mà ta cần tìm.

      -Vì sao?

      -Vì cần thời gian để bộc lộ bản chất của mình.

      Chương Hiểu ngừng lại. nhìn khắp căn phòng, tiến đến gần Cao Trình hơn, vỗ vào vai

      -Nhớ chuyển lương tăng ca cho em. Giờ em ngủ đây, được làm phiền dưới mọi hình thức.

      Vừa ra khỏi sở cảnh sát, điện thoại di động của Chương Hiểu kêu liên tục

      -Chương Hiểu đáng chết. Bây giờ chịu về nhà chưa hả? Mẹ đây chờ con ngày rồi đấy. Giọng the thé, từ đầu bên kia mang theo chút tức giận, nhưng có gì đó thân thương làm Chương Hiểu bật cười. Nụ cười lan ra cả đáy mắt, làm gương mặt vốn cân đối của thêm phần rạng ngờ khác hẳn với vẻ sắc bén, lạnh lùng lúc trước. Chương Hiểu đẹp, vẻ đẹp tự nhiên son phấn, trang điểm nhưng nét thanh tú gương mặt vẫn thu hút rất nhiều người cả nam lẫn nữ.

      Theo lời bạn học thân nhất của Lâm Gia Tuệ nhận xét: Chương Hiểu làm người khác ấn tượng nhất chính là đôi mắt. Nó u buồn nhưng nếu rực sáng làm người khác rung động, "đất trời nở hoa".

      Còn theo fan hâm mộ Diệp Như Chương Hiểu như nữ thần , sắc xảo và thông minh.

      Nhưng Chương Hiểu nghĩ vậy. thấy mình đẹp có chăng cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Phẩu thuật thẩm mỹ ai cũng như ai thôi.

      -Vâng, vâng, Diệp phu nhân, con về đây. Ba mươi phút nữa chắc chắn chuông cửa vang lên. Phu nhân yên tâm.

      -Yên tâm sao. Con lừa ai đấy?

      - mà, mà. Bây giờ mà còn nữa là trễ đấy Diệp phu nhân àh.

      - Hai mươi chín phút 20 giây nữa mà mẹ nhìn thấy con chờ mà nhặt xác nghe chưa.

      -Alo...alo...sao nghe được vậy ta. Con ngắt máy nha Diệp phu nhân.

      kinh khủng. Nếu ngắt máy biết ra sao nữa. là đau đầu mà, phải chạy nhanh thôi.

      Nụ cười của , những biểu cảm đáng của đều được người con trai với dáng đứng thẳng tắp ghi hết vào mắt. nhìn xa, bàn tay dần nắm chặt lại, từng khớp xương nổi mu bàn tay. cười và quay người ngược hướng với vừa bước và thầm

      -Chương Hiểu chào mừng em cùng xuống địa ngục.

      Câu rất gần như tan biến ngay lập tức vào gian. chiếc lá rơi xuống nhàng đáp đất như báo hiệu tương lai đầy đau thương.

      Chương 7 : Tiểu Tuệ Tuệ
      Chuông cửa reo lên, người phụ nữ trung niên từ trong nhà nhanh chóng chạy ra, tay còn cầm chiếc xẻng:

      -Diệp phu nhân, con mẹ về rồi nè!

      cái cốc đau đầu Chương Hiểu:

      -Năm năm xa cách mà sao người phũ phàng quá vậy. Chương Hiểu la ó lên nhưng cũng quên ôm Diệp Giao vào lòng.

      -Con cũng biết năm năm rồi sao. Sao luôn , về đây làm gì.

      Chương Hiểu nhức đầu, bài ca này lại đến nữa rồi. Lần đầu tiên học đại học, lần thứ hai trại hè, và đây là lần thứ n. Mỗi lần như thế, Chương Hiểu sợ hơn bao giờ hết. Tại sao ư? Bởi vì đây chỉ là mở đầu.

      -Con lớn rồi mà long nhong vậy . Mau lấy chồng . Năm nay con bao nhiêu rồi hả?

      -28...Chương Hiểu giọng xíu như thầm.

      -Cũng biết là 28 rồi đấy, 1 năm nữa là 29, rồi 1 năm nữa là 30, rồi 10 năm nữa, 20 năm nữa là thành bà cụ già rồi.

      Bạn muốn biết cảm giác của Chương Hiểu bây giờ ? Chỉ muốn đập đầu vào gối chết thôi.

      -Mẹ àh! Diệp phu nhân ơi, con mới về nhà mà, chưa uống nước nữa là. Chuyện này tính sao nha. Bây giờ con đói rồi. Đói lắm rồi nè. Bụng lép kẹp.

      Vẻ mặt Chương Hiểu như con mèo tội nghiệp. Đôi mắt còn hơi ướt.

      -Thôi . Con tưởng qua mặt được mẹ àh. Chỉ biết tham ăn thôi.

      điều mà Chương Hiểu rất thích về nhà chính là đồ ăn ngon. Diệp phu nhân là người phụ nữ truyền thống đúng chuẩn nhất. Cầm, kỳ, thi, họa thiếu thứ gì chỉ có điều...như các bạn thấy rồi đấy hơi hung dữ chút, chút thôi.

      Năm năm rồi, Chương Hiểu về nhà. đưa cho mình rất nhiều lý do nhưng có lẽ chỉ biết mọi lý do suy cho cùng cũng là để trốn tránh. Bởi lẽ sợ. sợ hãi. sợ Bắc Kinh, sợ nhà mình, sợ căn phòng mà gắn bó từ . Vì ở nơi đâu quê hương này cũng chất chứa rất nhiều ký ức đau thương về tuổi thơ, về người ba mà chưa từng biết đến và cả về ...Ngạn Thâm.

      có thể nhìn thấy dáng vẻ người con 18 tuổi ngồi ghế vừa cười, vừa đọc những dòng chữ của . Có gì đâu, chẳng qua là:

      -Chương Hiểu, im lặng. Tôi muốn học bài

      -Chương Hiểu, tôi biết sao em có thể đậu trường y với trí tuệ này được.

      là vậy đó. của tuổi 18 thanh xuân ngây thơ như thế đó. Nhưng biết, dù bây giờ cũng vậy thôi. kém cỏi mà.

      "Chỉ có giọng tiếng cười của em

      mãi là điểm tựa cho muôn dặm đường đời

      Mưa xuân sương thu năm tháng trôi vô tình

      Biển cạn đá mòn vạn vật hóa hư vô

      Chỉ có giọng tiếng cười của em
      mãi là điểm tựa cho muôn dặm đường đời "

      Điện thoại reng, làm Chương Hiểu giật mình. Chỉ mới 2 ngày thôi mà biết nghĩ về quá khứ bao nhiêu lần rồi. đáng khinh bỉ.

      -Xin chào, tôi là Chương Hiểu.

      -Xin chào, tôi là giáo viên của đại học P. Ngày mai, Chương có buổi hẹn với hiệu trưởng, xin hỏi có thể đến ?

      -Vâng, tôi đến đúng hẹn. Cảm ơn.

      Ngắt điện thoại, tâm trạng Chương Hiểu tốt lên trông thấy.

      -Cuộc sống mới bắt đầu rồi. Có gì sợ chứ. Dũng cảm lên Chương Hiểu àh. tự với mình như thế.

      -Hiểu Hiểu dấu ơi. Cậu đâu rồi mình đến rồi nè.

      Chỉ nghe thôi, Chương Hiểu cũng biết là ai rồi. Lâm Gia Tuệ bạn thân từ thuở , cùng kinh qua bao phong bao, bão táp nơi giảng đường.

      -Tiểu Tuệ Tuệ, nhớ mình ? Xem này, béo lên rồi. Chương Hiểu thương tình bẹo vào má Lâm Gia Tuệ cái đau.

      -Oái, cậu làm gì vậy. Đau quá. Sao quà đâu, quà đâu.

      Lâm Gia Tuệ giơ cả hai tay ra nhìn vô cùng đáng . Nhưng Chương Hiểu vẫn muốn trêu ấy thêm chút.

      -Gía trị của mình chỉ có thế thôi sao?

      -Đâu có, đâu có. Mình cậu mà nhưng quà cũng rất quan trọng đó.

      - Biết rồi, biết rồi. Đây nè.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8 : Hành trình của những giọt nước mắt.
      Chương Hiểu nhớ bao lâu rồi chưa đặt chân vào đại học P. ra cuộc đời vốn phù phiếm như thế . nơi từng gắn bó sáu năm, nơi chứng kiến những nụ cười cùng vô vàn những đau thương cho tuổi thanh xuân rực rỡ bây giờ lại xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

      Nếu được chọn , Chương Hiểu vẫn muốn sống lại những ngày tháng ấy. Bởi lẽ, nó giúp hiểu mình hơn, cảm nhận cuộc sống tốt hơn và hơn hết, ở đây ghi dấu cho mối tình đầu tiên mà chắc cũng là sâu đậm nhất trong cuộc đời . Ngạn Thâm, con người đột ngột xông vào đời rồi cũng biến mất cách nhanh nhất. Có thể, thế vẫn chưa đúng bởi lẽ chính từ bỏ . Từ bỏ người lấy tất cả cuộc sống . Vì sao ư? Mỗi lần nghĩ đến lý do đó là lòng lại đau như cắt. Người ta , thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết thương nhưng sao vẫn cảm thấy đau, đau lắm "trái gió trở trời" nó lại nhức nhói đau.

      - giáo Chương, đây là lịch làm việc cụ thể của . Từ thứ 2 dến thứ 4, giảng dạy ở trường, những ngày còn lại hướng dẫn thực tập sinh lâm sàng.

      -Ngày chủ nhật luôn hả?

      -, chỉ đến buổi chiều thứ bảy thôi.

      - trước, tôi thích làm thêm đâu.

      -Vâng, tôi hiểu.

      Người chuyện với là thư ký hiệu trưởng Trương Hy. Nếu là hiệu trưởng, chưa chắc dám những điều ấy vì có lẽ hình ảnh người thầy trong ngày khai giảng năm học vẫn in sâu trong , nó làm e dè hẳn với con người ấy. biết mình vẫn luôn kỳ quoặc như thế.

      -Bây giờ, tôi đưa tham quan vòng nhé. Những năm gần đây, đại hoc P thay đổi ít. Phía trước là khu giảng đường chính, còn đây là phòng thí nghiệm...

      nhiệt tình của Trương Hy làm Chương Hiểu thích thú, như thấy lại hình ảnh của chính mình ngày xưa có bao nhiêu tự hào khi giới thiệu cho Lâm Gia Tuệ nghe về trường mình.

      -Còn ở kia? Chương Hiểu chỉ về phía dãy phòng mà tập trung rất nhiều sinh viên.

      -ÀH. Ở đó tổ chức hội thảo chuyên đề thôi. Hay là đến xem .

      -Cũng được.

      -À, Trương Hy này, sau này cứ gọi tôi là Hiểu Hiểu , đừng gọi là... đến đây, Chương Hiểu dừng hẳn. như tin vào mắt mình. dáng người thẳng tắp trong chiếc áo sơ mi màu khói và chiếc quần tây đen bước lên bục. đến. bước, hai bước và.

      -Xin chào các bạn sinh viên, tôi là Trình Ngạn Thâm, rất vui được gặp các bạn.

      giọng ấy. giọng mà Chương hiểu tưởng như chỉ xuất trong những giấc mơ bây giờ vang bên tai . Là , Ngạn Thâm. Ngạn thâm...Chương Hiểu nhìn . đứng đấy, chững chạc và lạnh lùng, uy quyền và xa lạ. Hai con người, hai trái tim vốn cùng nhịp đập nhưng giờ đây cách nhau chưa đến 100 bước mà cứ ngỡ như cả nghìn trùng.

      Nước mắt rơi từng giọt, nó dâng lên từ trái tim, lăn dài gò má, sượt qua môi mặn đắng và rồi vỡ tan tành, hóa hư vô. biết ai từng : hành trình của những giọt nước mắt luôn chất chứa những đắng cay. Và đắng cay này là điều mà phải nhận ư?

      Chương Hiểu từng nghĩ ra hàng trăm trường hợp gặp lại nhưng chắc chắn là phải như thế này. Sao có thể. Nơi mà quen nhau, nơi mà hai người cùng nắm tay trong vườn trường, nơi mà cuộc đời sụp đỗ.... . Có cái gì đó nó bóp chặt cổ , thể thở được. Chương Hiểu quay , mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Trương Hy, cái nhìn quái lạ của các sinh viên mới đến, mặc tất cả. Thứ trong đầu lúc này chỉ có chạy trốn. Đến nơi xa, nơi mà cái tên Ngạn Thâm bao giờ diện.

      , bỗng Trình Ngạn Thâm dừng lại, nhìn chằm chằm vào nơi mà Chương Hiểu vừa bỏ chạy. nhìn rất lâu, tựa như thế kỷ trôi qua rồi quay . Những giông tố nơi đáy mắt thoáng vụt qua rồi cũng nhanh chóng thay bằng giá lạnh thường trực.

      -Xin lỗi, chúng ta tiếp tục. Có nhiều người nhận xét rằng pháp y rất đáng sợ và cũng ít sinh viên chọn pháp y làm mục tiêu theo đuổi. Nhưng các bạn ngồi đây có ai từng hỏi rằng mình muốn là ai khi đóng vai là bác sĩ hay chưa? ...

      Bài thuyết giảng kết thúc bằng ánh mắt hâm mộ của những sinh viên và đương nhiên thể thiếu những tràn vỗ tay vang dội cả hội trường.

      -Trước khi kết thúc, tôi chỉ muốn với các bạn câu. Con người đeo cho mình vô vàn những mặt nạ để sống, chỉ có người chết mới hiểu được bản chất của tâm hồn.

      xong, cúi chào, trước khi quay , lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa ấy.

      -Chương Hiểu, em quay lưng với tôi ba lần rồi. Tôi tuyệt đối để cho lần tiếp theo xảy ra.


      Chương 9: em sinh đôi
      Chạy ra khỏi trường, tâm hồn Chương Hiểu trống rỗng, , mãi cho đến khi tối mịt. Những ngọn đèn đường hắt lên cái bóng hao gầy của người con . Nó trơ trọi, nó tĩnh mịch và đơn lạ thường. Đó là những gì mà Cao Trình cảm nhận được khi nhìn thấy Chương Hiểu.

      đường về nhà, ngay ngã tư đường đông đúc, bắt gặp hình ảnh quen thuộc. Nó vụt qua tầm mắt và nó khiến trái tim nhói đau. Cao Trình lặng lẽ theo và cùng cảm nhận đơn nhấn chìm cả tâm hồn. có lúc, muốn chạy ra khỏi xe và ôm vào lòng nhưng làm vậy. Bỡi lẽ, quá hiểu người con này. mãi mãi muốn thể yếu đuối của mình trước bất kỳ ai đặc biệt là người thân. luôn tỏ ra kiên cường nhưng càng như vậy nó càng khiến những người quanh đau đớn. muốn phá vỡ lớp mặt nạ ấy rất dễ như ra sao đây? Cao Trình dám mạo hiểm hay đúng hơn sợ mối quan hệ này bị phá vỡ bởi hành động của mình.

      Và rồi, nhìn thấy ngồi xuống băng đá. Đôi mắt nhìn lên bầu trời. Đêm nay trăng cũng sao, bầu trời tối đen như tấm màn khổng lồ. Nó che đậy, nó phủ kín tâm hồn con người. sợ, sợ rồi. Bởi lẽ, biết chỉ có người ấy Trình Ngạn Thâm mới có thể khiến cho Chương Hiểu đau khổ đến vậy. mãi mãi quên cái đêm mưa gió ấy, bầu trời cũng tối mịch như thế này, run rẩy gọi điện cho . giọng yếu ớt, dường như trút hơi thở cuối cùng của mình. :

      -Cao Trình àh. Em mệt quá.

      nhưng có ai biết được lời của như con dao đâm sâu vào tim . Nó khoét sâu, nó làm trái tim rỉ máu. Cảm giác đáng sợ ấy bây giờ lại dâng lên trong . Đó là ngày mà Chương Hiểu chia tay Ngạn Thâm.

      Chuông điện thoại reo, Cao Trình lập tức nhận máy.

      -Báo cáo tổ trưởng Cao, bắt được nghi phạm nhưng mà là hai nghi phạm và cả hai là... ngập ngừng của Diệp Như làm Cao Trình lo sợ, dự cảm chẳng lành nổi lên trong .

      -Là sao? Mau . sốt ruột.

      -Cả hai là em sinh đôi ạ.

      - em sinh đôi sao?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10: Khoái cảm
      Cao Trình ngay lập tức gọi điện cho Chương Hiểu, nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp để phá vỡ bức màn ấy. giữ lấy nó cho đến khi đủ dũng khí. Cao Trình tin mình chờ được và linh cảm cho biết nó cũng đến sớm thôi.

      -Hiểu Hiểu, em ở đâu vậy? bắt được nghi phạm rồi nhưng tụi cần giúp đỡ của em.

      -Em hiểu rồi. Bây giờ em ngay.

      -ok. chờ em.

      Cao Trình vẫn ngồi đấy. thấy thay đổi gương mặt Chương Hiểu. đứng dậy, vội vã bắt taxi và trong phút quay đầu, thấy đôi mắt ánh lên lạnh lẽo, cái giá lạnh mà vài phút trước đây nó thay bằng lạc lõng. Đợi xong, nhanh chóng lái xe về sở cảnh sát.

      Chương Hiểu đến sở cảnh sát cũng là lúc Cao Trình vừa về đến. cùng vào.

      -Dựa theo phác họa mà em cung cấp, cộng với kết quả xét nghiệm ADN trong tinh dịch trong người hai nạn nhân, cảnh sát bắt được hai nghi phạm lần lượt là Hà Phong và Hà Phú. Cả hai là em song sinh cùng trứng và lượng tinh dịch mỗi nạn nhân quá ít nên rất khó trong công tác xác định.

      Chương Hiểu biết em sinh đôi cùng trứng thông thường có ADN giống nhau do phân chia và tái tổ hợp từ gen cha mẹ nhưng vẫn có thể khác nhau nhưng rất hiếm gặp và khác biệt đó chủ yếu là do trong quá trình lớn lên do đột biến mới tạo thành. Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN trong tinh dịch phụ thuộc số yếu tố: số lượng tinh trùng, sức khỏe tinh trùng cùng vớikỹ thuật của máy móc. Chính vì thế việc xác định được trong trường hợp này hoàn toàn hợp lý.

      -Nghi phạm là người Cao Hùng, đến Bắc Kinh định cư được khoảng ba năm, sống trong khu B, gần chỗ phát hai nạn nhân chưa đến 5km. Đồng thời cả hai cùng làm công nhân ở xưởng sản xuất thép gia công.

      Cao Trình mạch, Chương Hiểu gì. im lặng, cái im lặng đến đáng sợ.

      -Dù có hoàn hảo đến đâu cũng là con người thôi. em sinh đôi sao? Thú vị. giọng sắc bén và cũng dễ dàng nhận ra thú vị đích thực mà đến.

      Chương Hiểu và Cao Trình bước vào phòng nghe nhìn. Cạnh đó là phòng tra khảo, Diệp Như và cảnh sát khác thẩm vấn Hà Phong.

      - tên gì?

      -Hà Phong. giọng rè rè, khàn đặc.

      - trai của Hà Phú sao?

      -Các người biết rồi mà.

      -Trong thời gian từ 22h đến 1h ngày 18/5 làm gì và ở đâu?

      -Lúc đó hả, tôi giết người, tận hưởng thú vui tao nhã của mình.

      Vẻ mặt méo xẹo, ánh mắt gian ác như chính thực quá trình ấy. Bỗng ánh mắt hung tàn hẳn.

      - cảnh sát àh. giết người bao giờ chưa? có cảm giác gì khi nhìn thấy người thoi thóp trước khi chết? Máu chảy xuống, giọt rồi nhiều giọt, rồi đỏ thẳm.

      Hai tay vòng vào nhau, ánh mắt toát lên sung sướng. xong, nhắm mắt lại. Và Chương Hiểu biết tận hưởng. Tận hưởng cảm giác sung sướng của trò chơi này.

      Diệp Như im lặng. rợn người.

      - biết sao? Tôi nghĩ chắc cũng biết đâu. Nó tuyệt hơn cả ma túy, thuốc phiện. Đặc biệt, cái cảm giác ra vào những bộ phận ấy nó sung sướng đến khó tả. Hhahhah

      cười, nụ cười man rợ, vang trong phòng. um ám của phòng thẩm tra cộng với những hình ảnh kinh dị nơi trường và thanh ấy, nó làm Diệp Như hoảng sợ

      Chương hiểu đứng trước tấm kính và quan sát mọi thứ. Ánh mắt chăm chú vào từng cử chỉ của và bỗng bật cười.

      -Cao Trình! Đưa ra, thẩm vấn Hà Phú

      -Có cần thay đổi người thẩm tra ? Cao Trình tin cũng thấy Diệp Như phải đối thủ của những tên biến thái này.

      - cần. Nhưng mà phải hỏi y như vậy . Được chứ? quay đầu nhìn ánh, ánh mắt ràng phải là nghi vấn mà là ép buộc. Lại lạnh lùng rồi.

      -Được. Cao Trình cười

      Hà Phú được dẫn vào. điềm tĩnh của làm Chương Hiểu chú ý. Hà Phong và Hà Phú giống nhau như đúc, thông thường em sinh đôi cùng trứng có thể giống nhau về hình thể thậm chí là di truyền nhưng tính cách chắc chắn có sai lệch. Dù lớn lên trong cùng hoàn cảnh nhưng cách tiếp xúc và khả năng tư duy, cách nhìn của mỗi người thể hoàn toàn giống nhau được. Dù đó chỉ là phần trăm khác biệt đối với Chương Hiểu cũng đủ rồi. Đó cũng chính là lí do vì sao đứng đây.

      - tên gì?

      -Hà Phú. Vẫn cái giọng rè rè và khàn đặc ấy.

      -Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án từ 22h đến 1h ngày 18/5 làm gì và ở đâu?

      -Tôi giết người. Nạn nhân đầu tiên và sau đó là người thứ hai.

      -Sau đó sao?

      -Về nhà thôi. Ngủ và ngày mai làm.

      như đó là lẽ dĩ nhiên.

      Diệp Lan ra khỏi phòng theo ý Cao Trình, để cho Hà Phong và Hà Phú mỗi người ở phòng khác nhau.

      Chương Hiểu vẫn đứng đó. Ánh mắt như rada quang sát cả hai nghi phạm. Cả Hà Phong và em trai Hà Phú đều ngồi im và nhìn lên ánh đèn trong phòng. Họ ngồi như vậy phút, hai phút, tiếng , hai tiếng. Chương Hiểu cũng nhìn và rồi mỉm cười:

      -Ngu xuẩn.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 11: Bế tắc
      cuộc họp được mở ra khẩn cấp, trong các vụ án khác, bắt được nghi phạm chính là đột phá rất lớn dù số lượng nghi phạm nhiều vẫn mang tính định hướng nhất định. Nhưng lần này, khi mà mọi việc gần như sáng tỏ bất ngờ tất cả lại vào ngõ cụt. Hàng loạt nghi vấn được đặt ra nhưng chứng cớ và thông tin về nghi phạm vẫn chưa đầy đủ.

      -Thông tin về gia đình hai em Hà Phong và Hà Phú sở cảnh sát Cao Hùng tổng hợp và gửi qua cho chúng ta. Chính vì thế, tất cả bây giờ việc mà ta cần làm chính là giải quyết các vấn đề sau. Đầu tiên, vụ án do người hay là cả hai cùng làm. Nếu là người là ai trong hai người họ. Còn cả hai họ cùng làm hay người chỉnh định, người làm.? Và tại sao họ lại làm vậy?

      giọng Cao Trình dõng dạc, mang theo uy nghi và nghiêm khắc. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhưng ai cho ý kiến gì, ai ai cũng nhìn chăm chăm vào hồ sơ và lời khai của cả hai

      -Chương Hiểu, em thấy sao?

      Cao Trình quay sang nhìn . Chương Hiểu nhìn vào hồ sơ mà chăm chú quang sát ánh đèn trong phòng.

      -Em nghiêng về khả năng cả hai cùng có mặt ở trường nhưng có phải cả hai cùng gây án hay em biết. Và Cao Trình hình như quên, chúng ta có hai nạn nhân. Cả hai cùng do người giết, hay là luân phiên?

      Câu hỏi của Chương HIểu càng làm mọi người bất ngờ. Nhưng ai cũng biết đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra nhất là đối với những tên biến thái ấy.

      Phòng họp lại rơi vào trạng thái im lặng. Ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình. Bỗng viên cảnh sát trẻ đẩy cửa vào

      -Tổ trưởng Cao, có hồ sơ về gia đình hai nghi phạm.

      Cao Trình cầm lấy ngay lập tức. Khi đọc lướt qua, Chương Hiểu thấy lông mày nhíu lại rất chặt, rất chặt khiến có suy nghĩ: ấy có lông mày tướng từ khi nào vậy?

      -Gia đình nạn nhân là gia đình thuộc bậc trung lưu. Bố là Hà Tường, làm kỹ sư xây dựng qua đời trong tai nạn giao thông, còn mẹ là Tưởng Tình, là thư ký, bà ấy chết ngay giường do kiệt sức quá độ vì tình dục. Từ đó, hai em được mợ là Tưởng Kỳ nuôi dưỡng nhưng mà năm 2000, bà ấy bị bắt vì tội bạo hành trẻ em. Sau đó, họ chuyển đến nhi viện và khi được 20 tuổi, họ chuyển đến Bắc Kinh

      -Gia đình như vậy biến thái cũng lạ. Diệp Như lắc đầu.

      -Mọi người biết đâu, khi về chuyện giết người vẻ mặt ấy, đến bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ đấy.

      Chương Hiểu đọc , đọc lại hồ sơ ấy rất lâu. hồ sơ còn có tấm hình hai em lúc . Đúng là giống nhau như hai giọt nước. ý nghĩ lóe lên trong đầu , nó vụt qua rất nhanh nhưng nó khiến Chương Hiểu có suy nghĩ rất táo bạo.

      -Cao Trình, em muốn thẩm vấn Hà Phú lần nữa.


      Chương 12: giả, giả .
      Chương Hiểu bước vào phòng, cầu được mình và tắt hết các máy quay hình.

      -Chào , tôi là Chương Hiểu. vừa , vừa kéo ghế ngồi xuống.

      - tên gì?

      - phải hỏi rồi sao, cảnh sát rảnh rỗi lắm hả? giọng đầy vẻ hằn học.

      -Rất buồn khi phải rằng tôi phải cảnh sát.

      -Trả lời câu hỏi của tôi ?

      -Hà Phú. Còn là ai?

      Chương hIểu cười, gõ gõ tay lên bàn, tiếng, hai tiếng

      -Tôi hả, tôi là người biến thái giống

      -Tôi hiểu gì. Biến thái sao nhưng tôi nghĩ mình là người đặc biệt.

      -Đúng, vô cùng đặc biệt, mà là đặc biệt đáng thương. Ba tuổi người cha mất, nếu tôi đoán sai, cha Hà Tường chính là thần tượng của đúng ? Nhưng rồi ba chết trong tai nạn giao thông, gia đình suy sụp. Mẹ là người phụ nữ công chức nhưng bà quan tâm các . Hơn hết, Tưởng Tình là người phụ nữ giữ phụ đạo. Mẹ dẫn đàn ông về nhà và quan hệ ngay chiếc giường của bố . nhìn thấy, nhìn thấy hết. Cảnh hai người đó ân ái, sung sướng của họ khi đạt cao trào. Ngày này qua tháng nọ từng người, từng người . Số lượng đàn ông ngày càng tăng và cuối cùng mẹ chết ngay giường. Tôi biết vui lắm đúng ? chắc bao giờ vui mừng như thế.

      Hai tay Hà Phú nắm chặt lại, hung ác nổi gương mặt . Ánh mắt lồng lộn lên, Chương Hiểu biết muốn giết chỉ phút nữa thôi.

      - câm miệng cho tôi.

      -Xin lỗi nhưng tôi chưa xong mà, câu chuyện chưa đến hồi ly kỳ nhất. Sau đó, hai em được đưa đến ở chung với mợ. Nhưng trời trêu người, mợ Tưởng Kỳ cũng thừa hưởng dòng máu xấu xa của gia đình mẹ . Bà ấy có sở thích hành hạ trẻ em. Hai em sống qua từng ngày dưới đòn roi của người phụ nữ xấu xa ấy. Nhưng mọi việc dừng ở đó, bà ấy còn làm việc bằng cầm thú đó chính là ...Bà ấy cưỡng dâm các . chỉ lần mà chắc là mỗi tháng. ÀH, tôi nghĩ mình đoán sai rồi, là mỗi ngày hay mỗi giờ nhỉ?

      - im ngay, câm miệng lại cho tôi. có tin là tôi giết hả? xông về phía Chương Hiểu, ánh mắt khát máu ấy, giận dữ, khuôn mặt móp méo đến phát kinh.

      Cao Trình và các đồng nghiệp đứng trong phòng nghe nhìn quang sát mọi thứ. Theo cầu của Chương Hiểu nên tắt hết các máy ghi hình như vì lo sợ cho nên Cao Trình giấu mở máy ghi . Khi nghe đến hai em họ từng bị lạm dụng tình dục tất cả đều sững sờ. Nhưng chưa kịp thoát khỏi sững sờ ấy, Cao Trình chạy ngay về phòng nghe nhìn. Mở cửa ra, thấy Hà Phú lao ngừng về phía Chương Hiểu, đôi tay rướm đầy máu vì cọ xát mạnh với còng tay. Cao Trình dám tưởng tượng nêu như có chiếc còng ấy hay như đến trễ chút ...

      Chương Hiểu thấy Hà Phú bình tĩnh lại, được đưa về chiếc ghế, hai cảnh sát kiềm chặt hai bên tay.

      từ từ đến, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hà Phú và ghé sát gương mặt lại gần ta. Cương HIểu thấy căm hận trong đôi mắt ấy.

      -Kích động gì chứ, phải cũng diễn trò cho chúng tôi xem sao? HÀ PHONG ơi Hà Phong tôi rất buồn phải với rằng Game over rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :