1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      NẾU SỦNG THIẾP MUỐN CHẠY TRỐN

      Tác giả: Phỉ Vũ

      Tình trạng: Hoàn thành

      Mới nhất: Chương 90

      Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE

      Editor: Pana

      Văn án 1:

      Vân Đại lại mơ rất nhiều giấc mộng, trong mộng nàng mơ hồ thấy được kết cục của những thiếp thất bên cạnh Diệp đại thiếu gia.

      Thiếp thất số 1 bị ghét bỏ, sau khi rời bỏ Diệp đại thiếu gia có được đống biệt thự cao cấp.

      Thiếp thất số 2 sau khi bị ghét bỏ đạt được hai gian cửa hàng.

      Thiếp thất số 3 sống chết chịu rời , chờ đến khi chân ái của Diệp đại thiếu gia vào cửa, hại chân ái của thiếu gia sinh non, Diệp đại thiếu gia từ mình cắt đứt cánh tay, ban cho chén thuốc tuyệt dục, đem đối phương ném vào thanh lâu, thê thảm.

      ngày, Vân Đại biến thành thiếp thất của Diệp đại thiếu gia.

      Vân Đại làm trời làm đất, kết quả thiếp thất đầu tiên rời , đạt được đống biệt thự cao cấp.

      Vân Đại tiếp tục làm trời làm đất, thiếp thất số 2 cũng rời theo, đạt được hai gian cửa hàng.

      Vân Đại…Vân Đại lệ rơi đầy mặt, quỳ gối trước mặt Diệp đại thiếu gia:

      “ Ta cùng lão Vương cách vách ở bên nhau, ngài có phải hay cũng đưa ta ?”
      Diệp đại thiếu gia lộ ra khuôn mặt ôn nhu đến cực điểm, cười : “Rời chỉ có 1 con đường, đánh gãy chân, nàng đồng ý sao?”

      ————————

      Văn án 2: “ Ân công hắc hóa”

      Kiếp trước Sở Ngọc Dung vì nhà chồng hao hết nhân mạch, bôn ba khắp nơi, cuối cùng bị nhà chồng chướng mắt mà vô tình trừ bỏ.

      Sau khi nàng chết, nhà mẹ đẻ sụp đổ, trượng phu gấp gáp chờ nổi mà cưới người trong lòng vào cửa.

      Chỉ có mã phu lặng lẽ trong ngày thất tuần của nàng, cùng trượng phu trước đồng quy vu tận.

      Lúc đó Sở Ngọc Dung mới biết được chỉ vì lừa nàng gả thấp, người ngày xưa cam tâm tình nguyện vì lao vào lửa cứu nàng phải trượng phu nàng.

      Người chân chính cứu nàng ra khỏi biển lửa mà bị hủy dung chính là nam nhân trầm mặt ít làm việc ở chuồng ngựa.

      May mắn sống lại lần nữa, Sở Ngọc Dung tiếc trả giá đại giới đem ân nhân cứu mạnh mình đưa lên cao.

      Tiểu nhân cản trở , nàng thay tới mười người diệt mười người.

      Kẻ gian nịnh bợ cản đường , nàng lợi dụng toàn bộ thế lực Sở gia vì tạo ra con đường.

      Đến khi vì nàng bị uy hiếp, rơi và tay người khác….

      Sở Ngọc Dung chút do dự lao đầu vào biển lửa cứu , đem ơn cứu mạng nàng trả cho .
      ***** Cảm ơn chị hằng lê giới thiệu cho em bộ truyện này......<3<3
      Last edited: 23/9/20
      Suuuly, garan2602, Tiểu Ly 111120 others thích bài này.

    2. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 1:

      Editor: Pana

      Buổi trưa, đúng là thời điểm khô nóng.

      Diệp Xương Vinh lật xem đống sổ sách, càng xem càng đau đầu.

      Dưới trướng có 30 cái cửa hàng, chưa bao giờ gặp qua đống sổ sách hỗn loạn phức tạp như thế này, làm rất hối hận khi nhận lời Gia tiếp quản quán rượu kia.

      Loại phiền toái này, cửa hàng kia ngã mới gặp quỷ.

      Diệp Xương Vinh ngồi xuống bên ghế định nghỉ ngơi chốc lát, bên ngoài có nha hoàn cười trộm chạy tới.

      Diệp Xương Vinh trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, : “ Ngươi cái nha đầu này sao mà hấp ta hấp tấp”

      Nha hoàn kia cười : “ Tân di nương mang nước ô mai đến cho ngài”

      Diệp Xương Vinh nghe vậy tức khắc trước mắt cơ hồ cảm thấy tối sầm.

      Cũng đợi tìm cớ từ chối, nha hoàn liền báo có việc ở thư phòng nhanh chân chạy .

      Đối phương tuổi tác lớn, hôm nay nàng mặc thân váy vân cẩm màu tím nhạt, tóc búi kiểu mã vân kế, khuôn mặt son phấn, lại phấn nộn tựa như hoa lê trắng, bộ dáng chọc người thích.

      Nàng bưng nước ô mai tiến tới trước bàn hàng để xuống, thanh tự như bánh đường, làn điệu mềm mại: “ Thiếp thân hôm nay làm cho ngài chén nước ô mai, ngài nếm thử, nếu thích sau này thiếp thân còn làm cho ngài uống”

      Diệp Xương Vinh đáy mặt xẹt qua tia xấu hổ, ho khan tiếng, lại thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của nàng nhìn .

      “ Ngươi cần tặng đồ cho ta….ta, trời nóng bức ngươi trở về nghỉ ngơi

      Vân Đại nghe vậy, lông mi khẽ rung, đôi mắt lộ ra ngập ngừng lại tựa như hiểu ý từ chối trong lời , đầu ngón tay khẽ đẩy chén thanh nhàng: “Ngài nếm thử trước xem hợp khẩu vị , nếu lần sau nô tỳ làm lại hợp khẩu vị của ngài hơn…”

      Nàng cực kỳ nghiêm túc, phản phất lần tới đem nước ô mai làm tốt.

      Diệp Xương Vinh thấy như vậy mà nàng còn , mặt già đỏ bừng, muốn lại thôi, vẫn với nàng: “ Ngươi , ta phái nha hoàn cho ngươi nghe”

      Vân Đại thấy thể bộ dáng kiên nhẫn, lúc này mới thẹn thùng mà .

      Chờ nàng vừa , Diệp Xương Vinh với vẻ mặt bất đắt dĩ đem sổ sách trong tay ném xuống.

      đứng dậy vào bên trong thư phòng, đến vài bước, lại quay ngược trở lại, đem theo chén nước ô mai cùng vào.

      Thư phòng này là Diệp gia gia chủ dùng khi ở lại, bố cục có lớn lắm

      Bên ngoài dùng để tiếp khách, ở giữa kê cái giá sách, bên trái là lối khoản năm thước, đến gian nội thất bên trong, vòng qua bình phong thêu tranh thủy mặc liền thấy có người ngồi bên trong lật xem sổ sách.

      “Ngài cũng xem sổ sách nửa ngày rồi, bằng nghỉ ngơi uống tạm chén nước ô mai này.” Diệp Xương Vinh đem chén nước ô mai đặt bàn, ngữ khí thập phần cung kính.

      Người nọ động tác hơi ngừng chút, ngước mắt nhìn lướt qua chén nước ô mai bên cạnh, thanh ôn nhã lãnh đạm: “ Đồ vật tặng cho ngươi, ngươi lại đưa cho ta, Diệp tiên sinh, nhân tình phải làm như vậy…”

      Diệp Xương Vinh nghe vậy trong lòng hơi động, vội giải thích: “ Là di nương nhận sai người, ngài nghe nô tài giải thích, nô tài dám bậy, nếu cứ như vậy mãi, hiểu lầm càng sâu, nô tài chịu nổi, huống hồ tâm ý của di nương phải dành cho nô tài”

      vội vàng giải thích, nam tử mới chậm rãi ngẩn đầu lên.

      Nam tử ước chừng khoản hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, ánh mắt tĩnh lặng, sâu như hồ nước thấy đáy, làn da cực kì trắng, ánh mắt thanh lãnh, khóe môi hơi nhếch.

      “ Nàng nhận ra ngươi, trong lòng nhớ nhung,trong đầu suy nghĩ cũng là ngươi, nếu là người có duyên với nhau ta đem nàng tặng cho ngươi cũng coi như tác hợp cho mối lương duyên”

      Ngữ khí tùy ý, chút e ngại thiếp thất của mình dính liếu cùng người khác.

      Thư phòng có cách , cho nên động tĩnh bên ngoài tự nhiên nghe được ràng.

      Sau này nương gia bị vạch trần kia, chớp mắt bị tóm lại, làm đủ loại hình dáng dưới tay .

      vương tay thon dài trắng nõn lướt qua chén nước ô mai bình thường kia, duỗi tay cầm lấy chung trà nhấp ngụm.

      Diệp Xương Vinh biết chủ tử để bụng.

      Diệp Thanh Tuyển xưa nay đối với thiếp thất rất hào phóng, đối với cũng vậy.

      Hào phóng đến mức có thể thưởng mỹ thiếp cho thuộc hạ trung thành.

      Diệp Xương Vinh thầm nghĩ nếu hơn hai mươi tuổi có lẽ động tâm chút, nhưng tuổi nay sắp ôm tôn tử đến nơi, làm sao làm ra loại tình đứng đắn kia được.

      Trời sinh vị di nương kia có đôi mắt xinh đẹp, nhưng ngốc nghếch đem nhận nhầm thành gia chủ.

      Gia chủ của bọn họ càng buồn cười, chỉ quát lớn làm sáng tỏ, ngược lại hứng thú dâng lên, bộ dáng nghiền ngẫm tựa như xem diễn.

      Theo Diệp Xuân Vinh lí giải, đó chính là Diệp Thanh Tuyển lâu quá biết ngốc tử có dáng vẻ như thế nào, cho nên mới lừa gạt di nương ngốc đến để tiêu khiển, mệt nhất là bị kẹp giữa hai người kia, rất xấu hổ a.

      Bên kia, “Tiểu ngốc tử” trở về Trĩ Thủy Uyển, Thúy Thúy ngồi trong phòng thêu hà bao, ngước mắt thấy Vân Đại trở về, bĩu môi : “ Di nương chính là chịu nghe lời nô tỳ, chủ tử ghét nhất là người khác đưa những món ăn linh tinh này nọ, người lại tin ta”

      Vân Đại rũ mắt liếc nàng ta cái, lập tức vào phòng.

      Thúy Thúy thấy di nương để ý đến mình, thầm nghĩ chắc là nàng ăn mệt chỗ chủ tử.

      Thúy Thúy ở trong phủ biết nhìn thấy bao nhiêu di nương bị đưa .

      Đừng nhìn Vân Đại có hình có dáng, nhưng nàng ta biết chủ tử nhà mình chẳng để vào mắt ai.

      Theo nàng ta quan sát, chủ tử thích nử tử có bộ ngực no đủ, vòng eo nhắn, tốt nhất là mông lớn, như là giống như mỹ nhân xà tinh diễm.

      Dù vậy, đó chỉ là thứ yếu, chủ tử khác với những người ăn chơi trác táng chỉ nhìn bề ngoài, chủ tử càng để ý nữ tử có nội hàm.

      Cái gì là nữ tử có nội hàm?

      Chính là tinh thông cầm kì thư họa, vũ khúc thơ ca, sinh ra thanh nhã thoát tục, cao nhã như hoa lan, lãnh ngạo như hoa mai, nhiễm tục khí như hoa sen. Cũng chỉ có nử tử như vậy mới có thể tiến vào Diệp phủ.

      Mà di nương lại đến từ Hạnh thôn, là tiểu thôn có kiến thức gì.

      Sợ là chữ to nàng còn nhận biết được, càng đừng đến việc học đòi văn vẻ.

      Đêm đến, Vân Đại lại bắt đầu nằm mơ.

      Đầu tiên, trong mộng là nam nhân nho nhã, thái độ ôn hòa, cử chỉ văn nhã, đối với ai đều có thái độ ôn nhu nhã nhặn.

      động thủ giết chết người xông về phía mình tiến về phía tiểu thiếp, Vân Đại cho rằng mình mơ thấy lang quân như ý.

      Cho đến khi bóp nát xương tay của tiểu thiếp, lộ ra bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn khác xa với vẻ mặt ôn nhu thường ngày.

      Từ đầu đến cuối, vẻ mặt đều thản nhiên như việc này chỉ bẻ gãy nhành cây, làm cho người đứng sau rung rẩy.

      Nếu việc này chỉ mới bắt đầu, hình ảnh phía sau lại cực kỳ tàn nhẫn.

      Vân Đại là người nhát gan, từ đến bây giờ người ta giết gà nàng đều dám nhìn, nhìn thấy, máu trong người như muốn đông lại huống chi nhìn thấy toàn bộ quá trình tàn nhẫn như thế, cả người nàng run rẫy mà tỉnh lại.

      Bên ngoài nghe thấy chim tước hót, nàng mới run run mở mắt nhìn thẳng trần nhà.

      Cũng là những lần nằm mơ giống nhau, giấc mộng đêm qua như cách tầng sương mù dày đặc trong đầu nàng dần dần mờ , nàng chỉ nhớ mang máng xảy ra chuyện nhưng làm thế nào cũng nhớ nổi đến cùng là xảy chuyện gì.

      Nhưng giấc mộng này làm nàng sợ hãi sâu tận xương tủy, bảo nàng tưởng tượng đến người đó nàng nhịn được lông tơ dựng ngược hết lên.

      Mộng trở nên mơ hồ , nàng cũng muốn nhớ lại.

      Thúy Thúy vào hầu hạ nàng mặc y phục, còn cố ý dặn dò nàng: “ Di nương nếu muốn ở trong phủ lâu dài, liền đừng có lắc lư trước mặt chủ tử, người nhìn mấy hôm nay di nương nào cố ý đến trước mặt chủ tử ân cần, cẩn thận lại chọc phải phiền toái….”

      Thúy Thúy hảo tâm ngừng nhắc nhắc lại trước mặt nàng.

      Đáng tiếc Vân Đại nghe nhưng chỉ để trong lòng, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

      Nàng ta hôm qua nhắc nhở Vân Đại, Gia (DTT) thích người khác xum xoe đưa này nọ như là nước canh cho , ngày hôm qua Vân Đại lại ở sau lưng Gia, thời điểm Gia chuyên tâm bận rộn lại đem nước ô mai chua lè đưa cho .

      Thúy Thúy thầm nghĩ, người nhà quê chính là người nhà quê, lớn lên có vẻ ngoài tốt, nhưng cố tình đem lòng tốt của nàng ta coi như ý xấu.

      Y như rằng nàng ta(TT) cố ý cho nàng(VĐ) thân cận Gia bằng.

      Trong lòng Thúy Thúy cũng bực bội, nên nàng ta đối với Vân Đại cũng qua loa cho xong.

      Nhưng Thúy Thúy lại biết, đúng lúc Vân Đại tin nàng ta nhưng lại cố tình làm ngược lại lời Thúy Thúy .

      Nếu như làm vậy, Vân Đại cũng biết mình có thể hay cẩn thận bi thảm chấp nhận vận mệnh trở thành người “ Sủng thiếp” kia.

      Vân Đại đối biểu tình mờ mịt của người trong gương thầm thở dài.

      Hôm qua khi nàng , nàng tuy ràng đối phương đối với mình có bao nhiêu kiên nhẫn, nhưng đối phương vẫn ôn hòa mà đối đãi với nàng, làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng dám lộ ra.

      Nàng cũng lo sợ có ngày lộ diện trước mặt người ngoài.

      Vân Đại là người thành giữ bổn phận của nương, lại biết dối, ở trong phủ được về sau càng .

      Thúy Thúy là nha hoàn tốt lại nhiệt tình đối với nàng.

      Nàng sợ có ngày lỡ miệng gì đó đúng, nên với Thúy Thúy luôn lấy trầm mặc mà đối đãi, Thúy Thúy khó tránh khỏi cảm thấy nàng coi thường nha hoàn này.

      Vân Đại dùng đồ ăn sáng, Thúy Thúy thầm đánh giá bộ dáng an an tĩnh tĩnh của nàng.

      Vân Đại sinh ra chính là dáng vẻ ngoan ngoãn an tĩnh làm người thích, làm cho nử tử như nàng ta cũng nhịn được mà sinh ra hảo cảm đối với nàng.

      Đặc biệt Thúy Thúy chính là có cảm giác nàng ta ngầm trộm nuôi con mèo , thấy Vân Đại như Tiểu hoa miêu chạy nhầm vào nhà người khác mà mờ mịt vô thố, nhịn được mà nhìn nàng cách trìu mến mà quên mất rằng, người mà hôm qua nghe lời nàng ta khuyên bảo là Vân Đại.

      “Di nương người đừng có nhục chí lúc này, ngày hôm qua người chuyến, tuy có chút ổn, nhưng tốt xấu gì chủ tử cũng đối với người có ấn tượng, thời điểm cần di nương sủng hạnh, tất nhiên cũng nghĩ đến người…”

      Nàng ta đột nhiên ra sức trấn an Vân Đại làm cho nàng có chút nuốt trôi.

      Theo cách của Thúy Thúy, Gia chủ là người ai cũng sủng hạnh, là nam tử đối với ai ôn hòa, công bằng, vì bận rộn quá nên có thời gian sủng hạnh các thiếp thất của mình, đợi đến khi rảnh rỗi, Vân Đại phải là người thích nhất, nhưng cũng ưu tiên tới Trĩ Thủy Uyển ngủ lại, cấp cho nàng chút ít mặt mũi.

      Vân Đại nhớ tới người “ Sủng thiếp” trong mộng ở tại Trĩ Thủy Uyển kia, trong lòng khỏi rung rẩy, dám đem kết cục bị thảm kia lên người mình, cũng dám lại với ai.

      Chờ đến buổi chiều, Thúy Thúy ra ngoài chuyến, trở về liền hùng hùng hổ hổ, đôi mắt có chút phiếm hồng.

      Vân Đại thấy nàng khóc ướt cả tay áo, kiền đem khăn của nàng lau nước mắt cho nàng ta, nàng ta mới ủy khuất : “ Cái kia cẩu nam nhân…, cùng tiểu Hồng cặp kè với nhau, hôm ta thấy ôm tiểu Hồng hôn môi, giữa ban ngày ban mặt biết xấu hổ”

      Vân Đại nghe tình thấy sao mà kích thích, cũng có chút ngốc.

      A?.... Hôn môi sao?

      Vân Đại lý giải được việc làm của nam nữ, tuy thấy qua nhưng cũng có nghe qua ít.

      Các phu nhân khác ở trước mắt nàng chuyện còn có chút hàm súc, nhưng cũng biết ít việc hôn môi sờ ngực, Vân Đại đối với việc này cũng có chút hiểu biết.

      Dù sao chuyện này có chút mắc cỡ, là chút…. Nhưng cũng nên đem chuyện này làm giữa ban ngày ban mặt a…

      **** lần đầu mình tập edit, có sai xót gì mong mọi người thông cảm nha!!!!
      Suuuly, B.Cat, thongminh12321 others thích bài này.

    3. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 2:

      Editor: Panna

      Thúy Thúy vô cùng ủy khuất, nhưng nàng ruốt cuộc phải là người để người khác bắt nạt, ở chỗ Vân Đại khóc đủ rồi, nàng ta quay đầu liền chạy tới phòng ở của hạ nhân, đem những chuyện mình vừa nhìn thấy hết cho nha hoàn khác nghe.

      Nàng ta rồi, Vân Đại ngược lại nhớ tới ít việc.

      Vân Đại nằm ngây ngốc dưới mái hiên nhìn những chú chim nhảy loạn.

      Nàng nghĩ tới cách có thể giải quyết hết thảy những chuyện này.

      Buổi tối Vân Đại nằm ở giường nằm lát, trong phòng oi bức, trong lòng lại nghĩ đến ý định ban ngày kia làm lòng nàng càng bất an bực bội.

      ngủ được, vậy nàng đành ngồi dậy.

      Bên ngoài bầu trời đầy sao, nhiều đến thể đếm hết, côn trùng nấp trong những bụi cỏ kêu to, nếu nhìn kĩ xung quanh, Vân Đại cơ hồ cho rằng mình vẫn ở Hạnh thôn, cùng người nhà vô lo vô nghĩ.

      Vân Đại ra ngoài, gió lạnh phất lên mặt nàng, thoải mái đến mức làm cho những bực bội, muộn phiền trong lòng nàng tiêu tán ít.

      Bên ngoài đen như mực, cũng may có ánh trăng soi sáng, nàng men theo lối mòn dạo, cũng đến mức ra đường lớn.

      Nếu như có thể chọn, Vân Đại tình nguyện ngủ dưới mái hiên ngắm bầu trời đầy sao.

      Cũng biết nàng đến nơi nào, thế nhưng thấy ánh sáng phát ra sau những lùm cây.

      Vân Đại duỗi tay bắt, tay áo nàng lướt qua khắp bụi cỏ, liền thấy đám đom đóm phát sáng từ dưới chui lên, mang theo những tia sáng huỳnh quang bay lên trung.

      Vân Đại có chút tiếc nuối, nàng dâng lên cảm giác khấn khởi nhất thời, trước đó cũng nghĩ mang theo bình để bắt đom đóm chơi, giờ chúng ở trước mặt nàng, nàng sợ cử động cũng phá hủy khoản khắc tốt đẹp này.

      Nhưng mặt dù bắt chúng, nhưng thấy được cảnh từng đàn đom đóm bay lên trung như vậy nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

      Chúng nó bay đến cái cây gần đó, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng động, nàng mới thu hồi ánh mắt.

      Vân Đại ngước mắt nhìn lại, thấy giờ này mà bên trong chuồng ngựa vẫn có người.

      Lúc này Vân Đại đứng nơi tối, mà người kia đứng nơi có ánh trăng chiếu rọi.

      Từ góc độ của Vân Đại nhìn sang, chỉ thấy bên kia nam nhân để trần nửa người . Ánh trăng như bạc phủ lên thân cường tráng, bờ vai rộng của nam tử ...Vân Đại lần đầu thấy thân thể của nam tử tự chủ khẩn trương mà nuốt ngụm nước bọt.

      Thanh nàng giọng nuốt nước bọt nhưng vẫn làm động tác nam nhân bên chuồng ngựa ngừng lại.

      Lúc đó Vân Đại hoài nghi có phải phát ra nàng rồi . Lại thấy vẫn duy trì động tác khom lưng múc nước, đầu xoay lại chỗ nàng nấp.

      Vân Đại nhất thời cả người cứng đờ.

      Nàng sợ người nọ hiểu nhầm chính mình có đam mê kì quái, vội vàng khom lưng đứng dậy.

      Nam nhân kia đứng thẳng người, lộ ra khuôn ngực kiên cố cùng vòng eo cường tráng .... Cuối cùng Vân Đại nhìn đến khuôn mặt , tim nàng như bị thứ gì đó chạm vào khắc đó, hô hấp có chút gấp gáp.

      Vân Đại thích nam tử ôn tồn lễ độ.

      Tựa như lúc còn ở Hạnh thôn, có tú tài ca ca, có phu tử trẻ tuổi dạy học ở trong thôn....Vân Đại khi đó cũng muốn gả cho người như vậy, phải họ lớn lên có bao nhiêu tuấn lãng, mà người họ có loại khí chất ôn nhu làm cho Vân Đại mê muội.

      Như người nam nhân trước mắt này, sinh ra khuôn mặt ôn nhu tuấn lãng, ngay lúc quần áo người hoàn chỉnh nhưng cũng làm người khác cảm thấy thô tục.

      Đối lập với Vân Đại nhìn thấy thân thể của nam nhân, chợt nhận ra trong tưởng tưởng của mình có chút giống nhau....Đó là nử tử có dáng vẻ mềm mại, nàng đẹp đến mức biết hình dung như thế nào.

      Vân Đại cách nào rời mắt khỏi cơ bụng sáu múi của Diệp Thanh Tuyển, mà cũng để ý đến cái nhìn của nàng.

      cũng lần đầu tiên gặp nử tử nhìn thấy thân thể mà nuốt nước bọt, cái này đúng là…. tình hiếm lạ a….

      Vân Đại cũng biết chính mình bị làm sao vậy, gương mặt bỗng nhiên nóng hầm hậm, đôi chân tự chủ mà bước về phía trước.

      “ Ngươi… ngươi muộn như vậy vẫn còn làm việc sao, ngươi là nô tài trông ngựa trong phủ?: Cơ mặt nàng có chút co quắp, vẫn thấp giọng hỏi.

      Diệp Thanh Tuyển nghe được thanh của nàng, mày kiếm kẽ nhếch.

      Vân Đại có giọng cực kỳ ngọt ngào, lại nhàng ôn nhu.

      Diệp Thanh Tuyển hai ngày trước được nghe qua, ra nàng là di nương mới qua cửa của , kí ức vẫn còn mới mẻ.

      từ trước đến nay đối xử với người khác luôn ôn hòa, liếc Vân Đại cái liền biết nàng là nử tử nhu nhược tầm thường bảo thủ, nhưng hiểu sao lúc này lại “lớn mật” đến vậy.

      Nghĩ đến nàng là mỹ nhân nhưng thâm tâm lại là người lẳng lơ ong bướm, Diệp Thanh Tuyển hàng chậm chạp vỗ về lưng ngựa, lại thấy trước kia mình quá là xem thường nàng.

      Vân Đại thấy ánh mắt của mã phu lạnh lùng quét tới, lời tiếp tục động tác tắm cho ngựa của .

      Nàng lập tức thấy ngượng ngùng cùng quẫn bách. Hành động kia phải quá ràng rồi sao, nhưng nàng vẫn ngu ngốc hỏi tới.

      Chỉ là nếu nàng lập tức tránh quá xấu hổ, có phải hay với vài lời, với mình phải nhìn trộm mà chỉ là vô tình tới nơi này.

      Nàng mặt nghĩ, mặt tới ngồi lên thanh chắn bên cạnh chuồng ngựa, nhưng vậy cách gần hơn chút.

      Vân Đại vân vê vạt áo, suy nghĩ sao cho thích hợp, nhưng trong đầu đều là thân thể cường tráng của dưới ánh trăng.

      Lỗ tai nàng lập tức nóng lên.

      Mã nô kia lời, Vân Đại nhìn thoáng qua , trong đầu miên mang suy nghĩ ánh mắt tự chủ liếc qua vòng eo rồi nhìn đến con muỗi eo theo bản năng mà hành động.

      Vân Đại duỗi tay ấn lên con muỗi đó.

      Kết quả con muỗi kia ong ong bay , mà ngón tay nàng còn ấn vòng eo rắn chắc của người kia.

      Lúc này Vân Đại và mã nô kia đều ngây ngẩn cả người.

      đợi Vân Đại có phản ứng, lập tức xoay người cầm chiếc áo vắt ở bên cạnh khoác lên người, che đậy thân da thịt cường tráng kia.

      như cũ thèm liếc mắt đến nàng, cầm theo xô nước xoay người rời , cực kì giống như tiểu tức phụ bị lưu manh đùa giỡn.

      Vân Đại ngồi ngây ngẩn, lúc sau mới hoàn hồn, rồi “ Nha” tiếng.

      Xong rồi, xong rồi nàng còn chưa kịp giải thích gì với đâu.

      Như vậy có phải hiểu lầm nàng đến đây rình coi thân thể , còn cố ý đến sờ eo ?

      Vân Đại cảm thấy xấu hổ đến mức có mặt mũi nào nhìn người khác, cũng mặt kệ gương mặt còn đỏ của mình vội vàng chạy trốn về Trĩ Thủy Uyển.

      Sau nửa đêm, Vân Đại nghĩ tới màn kia, mặt tự chủ mà nóng lên.

      Cùng lúc đó, Vân Đại còn mơ thấy ác mộng nữa, mà mơ thấy chuyện dường như từng xảy ra.

      Nàng mơ thấy gia chủ có người tiểu thiếp ngầm tư thông với kẻ nô tài, gia chủ thế nhưng chút cũng tức giận, thập phần hào phóng mà thưởng tiểu thiếp kia cùng ít tiền, đuổi tên nô tài đó cùng với tiểu thiếp đến thôn trang lớn mà làm việc, cần lo đến cuộc sống của nửa đời sau.

      Sau khi tỉnh lại, Vân Đại mới nhớ tới ban đầu nàng nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thiếp kia, nhưng sau đó khuôn mặt đó lại chính là nàng.

      Vân Đại hoảng hốt tim còn nhảy bang bang trong lòng ngực.

      Hôm qua đáy lòng nàng quyết làm chuyện, đúng là chuyện ở trong mộng kia.

      Trong mộng kia trừ tiểu thiếp ở trong Trĩ Thủy Uyển có kết cục tốt, còn lại các thiếp thất khác có kết quả tốt đẹp.

      Lúc trước Vân Đại thầm nghĩ, nàng cũng thông đồng cùng nam nhân khác, như vậy nàng cũng có thể được gia chủ hào phóng ban thưởng rồi rời , có kết cục bi thảm như nử tử trong mộng sống tại Trĩ Thủy Uyển này.

      Nhưng khổ nổi nàng quen thuộc người trong phủ nên có đối tượng thích hợp.

      Nhưng giờ tốt….

      Vân Đại có chút ngượng ngùng, cũng có chút động tâm.

      Mã nô kia tuy là người hầu, nhưng lớn lên có bộ dạng đẹp mắt, giống như ý lang quân trong tưởng tượng của nàng.

      Đặc biệt hôm qua chạm vào thân thể , nàng chút cũng chán ghét, ngược lại lòng bàn tay còn có cảm giác tê dại, cũng thấy hành động của bản thân quá làm lòng người kinh hách.

      Nàng cảm thấy giấc mộng kia là ông trời cố tình nhắc nhở nàng, nàng càng thêm chắc chắn ý định trong lòng.

      Cũng may ai biết ý nghĩ trong lòng nàng, bằng chính là phỉ nhổ nàng tâm xuân bất chính, còn vu khống liên lụy đến người khác.

      Tâm tư thiếu nữ bắt đầu chớm nở, trong lòng làm sao cũng ngăn được ý nghĩ này.

      Đêm qua Thúy Thúy cùng đám tỉ muội của mình khóc lóc kể lể, đôi mắt sưng như hai trái hạch đào giúp nàng chải tóc.

      Vân Đại cảm thấy nàng ta khổ sở như vậy, liền trấn an : “Ngươi nếu thoải mái liền xuống nghỉ tạm

      Thúy Thúy mếu máo : “ Nô tỳ cũng phải là loại lười biếng chiếu cố được cho di nương, chút chuyện này nô tỳ vẫn chịu đựng được.”

      Nàng ta tuy là như vậy, nhưng nàng ta biết trong Diệp phủ này làm nha hoàn còn tốt hơn làm di nương, có mấy di nương lưu lại lâu trong phủ này.

      Vân Đại thấy ngữ khí của nàng ta bình tĩnh, liền thấp giọng hỏi: “Ngươi ở trong phủ lâu hơn ta, người trong phủ người đều biết hết sao?”

      Thúy Thúy nghe vậy liền : “ Đó là đương nhiên a, di nương muốn hỏi đến chủ tử của nha hoàn nào?”

      Vân Đại nghe vậy nhàng lắc đầu, chần chờ : “ Ngươi…ngươi có biết người làm việc ở chuồng ngựa sao?”

      Thúy Thúy giật mình, cũng có chút ít ấn tượng.

      Lúc trước các di nương mới vào phủ, thông thường cũng thu mua ít nô tài hầu hạ, làm việc ở chỗ khác, nhưng nô tài làm việc ở chuồng ngựa, nàng ta lần đầu tiên nghe có người hỏi đến.

      Có lẽ di nương cách làm mới, nên nàng ta tưởng tượng được chăn?

      Thúy Thúy bên nghĩ tới mã nô vừa đen vừa gầy kia, bên : “Nô tỳ tự nhiên nhớ , mã nô trong phủ người kia cũng quái gở, hình như là người câm, thế nên đến giờ vẫn chưa cưới được thê tử, biết khi về già sống như thế nào còn biết đâu.”

      Vân Đại nghe được lời này, trong lòng lập tức vui vẻ.

      quả nhiên còn chưa có thê tử…. Nàng buổi sáng còn có chút lo lắng, người tuấn như vậy có khi các nương khác nhanh tay cướp mất.

      giờ xem ra, thế nhưng vẫn còn mình.

      Chẳng qua thế nhưng là người câm, Vân Đại lập tức có thể lý giải nguyên nhân tại sao đêm qua để ý đến nàng.

      “ Di nương muốn làm việc gì cho ngài sao?”

      Vân Đại ấp úng hồi cũng .

      Sau giờ ngọ, Vân Đại bảo Thúy Thúy tìm vài loại hương liệu mang lại đây, nàng dùng ít vải dệt, châm tuyến. Thúy Thúy ở bên nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Di nương đây là muốn làm cái gì?”

      Vân Đại : “Ta muốn làm cái túi thơm mang theo người để tránh muỗi.”

      Thúy Thúy thấy thế lập tức hiểu , những chuyện này là chuyện có thể sai hạ nhân làm, nhưng Vân Đại là tự tay làm, đây chắc là làm để đưa cho Gia dùng đây mà.

      Thúy Thúy thấy, lúc này di nương cũng làm được ít việc có ích.

    4. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 3:

      Edit: Pana

      Thúy Thúy như thế nào cũng thể nghĩ đến, vị di nương phía trước có điều gì đó khác với khi xưa, hành động lần này của Vân Đại, tất cả đều là vì cấp cho gia chủ Diệp gia cái nón xanh.

      Kế tiếp hai ngày, Vân Đại hết sức chuyên chú may túi thơm, đem hoa văn kia may đến thập phần tinh xảo.

      lúc Vân Đại định bỏ hương liệu vào túi thơm, Thúy Thúy với vẻ mặt vui mừng tiến vào : “ Mới vừa rồi tiểu nha hoàn làm việc ở thư phòng đến báo, hai ngày trước người có đưa nước ô mai đến gia chủ rất thích, kêu di nương lại làm chén khác đưa qua.”

      Vân Đại nghe vậy mới mờ mịt nhớ lại việc ngày đó, nàng nhớ rất ràng chén nước ô mai nàng làm kia gia chủ cũng có uống qua.

      Nước ô mai uống, mà gia chủ giờ muốn uống?

      Thúy Thúy biết di nương nghĩ cái gì, thấy nàng phản ứng trì độn, vồi vàng nắm tay nàng chạy vội tới phòng bếp để làm nước ô mai.

      Đâu vào đó Thúy Thúy theo Vân Đại tới thư phòng, nha hoàn bên ngoài đem Thúy Thúy ngăn lại, chỉ cho Vân Đại mình vào.

      Vân Đại tự mình bưng nước ô mai vào.

      Trong phòng vẫn là Diệp Vinh Xương ngồi.

      đến chuyện này, giờ da mặt của Diệp Vinh Xương càng thêm dày.

      Ngày ấy đem nước ô mai đưa cho chủ tử, chủ tử ngụm cũng thèm nhấp, còn bảo mang .

      Lúc đó cũng khát, đơn giản liền uống ngụm.

      ngụm nước ô mai kia vào miệng thanh sảng vô cùng, chính là thích uống những thứ như thế này, hương vị này cũng là chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.

      Lúc này mới cách mấy ngày thấy, trong lòng có chút phiền muộn, có chút tưởng niệm đến vị nước ô mai thanh mát kia. Trái lo phải nghĩ, đơn giản kêu di nương kia làm thêm chén đưa tới, cũng uống qua đồ người ta đưa, giải thích chút hiểu lầm, vì nàng trước mặt Gia vài câu tốt đẹp, để nàng lưu lại trong phủ cũng xem như cấp nàng cái nhân tình.

      Vân Đại tiến vào sương phòng, vừa thấy vị kia trong lòng nàng có chút chột dạ.

      Nàng để bát ô mai xuống bàn, thấp giọng : “ Hương vị vẫn giống như lúc trước ta mang tới, biết ngài có thích .”

      Diệp Vinh Xương tốt xấu gì cũng là quảng phòng thu chi ở trong phủ, người khác thấy đều khách khách khí khí, nhưng thái độ của vị di nương này đối với thập phần tự nhiên.

      “ Người làm chén ô mai này tồi, đúng là rất hợp khẩu vị của ta.” Diệp Vinh Xương cầm chén sứ lên nhấp ngụm, hương vị quả nhiên thanh mát giống hệt lúc trước.

      Bên ngoài Thúy Thúy hướng vào bên trong liếc mắt cái, liền ngây ngẩn cả người, bên nha hoàn cười hì hì tiến đến bên tai thầm, liền thấy sắc mặt nàng ta càng thêm cứng đờ.

      Nha hoàn : “ Ngươi lại biết tính tình chủ tử của chúng ta như thế nào sao, người làm việc trước nay đều theo quy củ, giờ chủ tử cao hứng thế nào liền thế đó.”

      Thúy Thúy cắn căn môi để ý đến nha hoàn kia.

      Vân Đại từ bên trong ra,Thúy Thúy cũng mang vẻ mặt xấu hổ.

      Vân Đại nghi hoặc hỏi nàng: “ Chủ tử thích những thứ chua chua ngọt ngọt như vậy sao?”

      Thúy Thúy hàm hồ : “ Có lẽ là vậy, nô tỳ cũng nữa.”

      Nàng ta nghĩ nghĩ lại với Vân Đại: “ Gia từ trước đến nay hành giống với lẽ thường, người có đôi khi tâm tình tốt, sợ di nương làm sai việc gì, người cũng chưa từng trách cứ qua ai, nhưng ngược lại, đôi khi tâm tình tốt, cảm thấy nơi nào cũng tốt cho nên di nương sau này hãy tha lỗi cho Gia…”

      Nàng ta những lời này có chút kì quái.

      Vân Đại thầm nghĩ mặc kệ gia chủ có làm sao việc gì chẵn nhẽ còn cần tiếp thất như nàng tha lỗi hay sao?

      Nhưng Thúy Thúy có đến Gia là người rộng lượng, cùng với ý nghĩ của Vân Đại mưu mà hợp.

      Vân Đại chỉ cười nhạt : “ Ta biết rồi.”

      Để nàng thoát khỏi ác mộng, nàng tất nhiên cũng cảm kích gia chủ rộng lượng, nên nàng cũng rảnh quản những việc khác.

      Diệp Vinh Xương bỗng nhiên tỏa ra thân thiện, làm cho Vân Đại khẩn trương ít.

      Đặc biết là Thúy Thúy mỗi ngày đều nhiệt tình hỏi thăm, gia chủ gần đây đem công việc sắp xếp xong, liền muốn tới Trĩ Thủy Uyển của nàng.

      Cho nên Vân Đại dám đem tình kéo dài thêm.

      Hôm nay mặt trời vừa lặn, Vân Đại liền đến chuồng ngựa để gặp mã nô kia.

      Nhưng nàng tới chuồng ngựa chỉ thấy ngựa nhưng thấy người đâu.

      Vân Đại đợi trong chốc lát, liền thấy có hai bà tử ngang qua.

      Hai người thấy nàng liền quan tâm hỏi: “ Di nương có việc gì ở chỗ này sao, nơi này vừa bẩn vừa thối.”

      Vân Đại hơi mất tự nhiên, hoảng hốt, thấp giọng : “ Ta có dạo có chút mệt mỏi nên ở chỗ này nghỉ ngơi lát.”

      Bà tử thấy phần da thịt nõn nà, dáng vẻ xinh đẹp, nên cùng nàng : “ Ngài nghỉ ngơi xíu rồi nhanh trở về, nơi này nhiều muỗi, cắn ngài để lại sẹo.”

      Bà tử rồi, Vân Đại chờ tới khi sắc trời tối hẳn, nhưng vẫn thấy mã nô xuất .

      Vân Đại trong lòng có chút vắng vẻ. lại nghĩ đến ánh mắt của đối phương khi nhìn mình, cảm thấy chưa chắc gì đồng ý với suy nghĩ của nàng.

      Hôm sau, Vân Đại cũng tới chỗ chuồng ngựa mà đến chỗ lương đình cao để hóng gió, ngồi trong đình nàng nhìn về phía chuồng ngựa như vậy để người khác chú ý đến mình.

      Nhưng mà vẫn giống như hôm trước vẫn thấy bóng dáng người nọ đâu.

      lúc Vân Đại trong lòng thất vọng tràn đầy, quay người lại lại nhìn thấy góc tường phía Tây, có người chôn đầu ở đó cho hắc mã ăn cỏ.

      Vân Đại lập tức cảm thấy vui vẻ.

      Kia phải là mã nô ngày ấy tắm cho hắc mã sao.

      “ Ta hôm qua có đến chuồng ngựa tìm ngươi, đáng tiếc có gặp ngươi, nghĩ tới hôm nay ở chỗ này có thể gặp ngươi, ngươi gần đây rất bận sao?” Nàng nhéo nhéo cổ tay áo, đôi mắt cất chưa vài phần ngượng ngùng cùng kinh hỉ.

      Diệp Thanh Tuyển ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng cái.

      biết mình vội làm gì hay nhưng cảm thấy nàng rất vội.

      hôm qua nghe thấy nàng vì lấy lòng “ Diệp gia gia chủ” lại cố ý đem đến cho Diệp Vinh Xương thêm chén nước ô mai, cảm thấy nàng toàn tâm toàn ý lấy lòng gia chủ cũng coi như là di nương có chí cầu tiến.

      nghĩ tới nàng còn thầm nhớ thương “ mã nô” là đây?

      Diệp Thanh Tuyển có mở miệng, Vân Đại cũng cảm thấy thái độ lãnh đạm của , lại thấp giọng : “ Ta biết ngươi bị câm, cho nên ngày ấy mới để ý ta đúng … Đáng tiếc ta cũng kịp giải thích với ngươi câu, ngày ấy ta chỉ tình cờ ngang qua, chứ có cố ý ở đó nhìn trộm ngươi…”

      Nàng xong câu này khuôn mặt nhịn được lại nóng lên, ngươi rất đẹp, nàng nhịn được ở trong lòng thêm. Nàng khó tiếp thu được khi ra miệng lời như vậy.

      Diệp Thanh Tuyển nghe nàng giải thích xong, đảo mắt cũng có ý tứ muốn phản bác nàng.

      Vân Đại nhớ tới mình muốn đưa túi thơm cho , nhưng sờ soạn người nữa ngày cũng thấy, mới nhớ tới hôm nay ra cửa nàng lại quên mang túi thơm đó bên người.

      Nàng có chút ảo não, cùng người trước mắt : “ Ta vốn là muốn đưa ngươi vật, nhưng lúc này lại quên mang theo, chạng vạng ngày mai ngươi ở chuồng ngựa chờ ta được ?”

      Ban ngày chỉ nóng bức, hơn nữa nhiều người ánh mắt phức tạp, chạng vạng là lúc mọi người có chuyện gì để làm đều về phòng nghỉ ngơi, nên nàng cũng dễ dàng đưa đồ cho .

      Nàng xong liền đánh giá thần sắc của , thấy vẫn lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng càng thêm khẩn trương, sợ lại giống như lần trước để ý đến nàng xoay người rời .

      trầm mặt lúc lâu đến khi Vân Đại lộ ra có chút thất vọng, cho rằng để ý đến nàng.

      Nếu phải Vân Đại dùng đôi mắt chớp chăm chú nhìn , cho rằng chính mình hoa mắt.

      Nàng cực kỳ ngượng ngập : “ Kia… kia ngày mai ta đến tìm ngươi.”

      xong lời này, nàng cũng dứt khoác xoay người trở về.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng xa, sau lúc lâu, khuôn mặt bỗng nhiên có vài phần trào phúng.

      Cho nên chỉ có thân phận hèn mọn là mã nô, còn là người câm?

      Bên kia, Diệp Vinh Xương cho bọn hạ nhân tìm khắp nơi, mới ở góc xó xỉnh tìm được Diệp Thanh Tuyển .

      Diệp Thanh Tuyển khi rảnh rỗi công việc thích nhất của là chăm sóc hắc mã, nghe ngựa này chủ tử nuôi từ , đến nay được mười năm.

      Diệp Vinh Xương tìm được chủ tử của , nhìn thấy bên trong góc tường những hoa cỏ quý giá bị hắc mã gặm thành trọc lốc, lập tức giật giật khóe miệng.

      Sợ rằng đem con ngựa này bán cũng đủ tiền bù cho đống hoa cỏ kia… kẻ có tiền thể lý giải được.

      “ Mấy quán rượu có sổ sách sạch được xử lí triệt để, nô tài an bài ít thân tín tin cậy tiếp quản.” Diệp Vinh Xương báo cáo mấy cái tên, Diệp Thanh Tuyển đều ngầm đồng ý, lúc này mới nhàng thở ra.

      Xử lý xong việc lần này, có thể thở phào nhõm, cần mỗi ngày thấp thỏm ở cùng chủ tử.

      “ Ta còn có việc muốn ngươi làm.” Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên .

      Diệp Vinh Xương tưởng là chuyện gì quan trọng, lập tức nâng cao tinh thần chờ phân phó.

      Chờ Diệp Thanh Tuyển xong, cả người Diệp Vinh Xương liền sửng sốt.

      “ Nghe hiểu chưa?” Diệp Thanh Tuyển thần sắc như thường, cũng cảm thấy có việc gì ổn.

      Diệp Vinh Xương thấy Gia nhìn về phía mình, biểu tình có chút lời khó hết, trả lời: “Nô tài hiểu.”

      Diệp Thanh Tuyển hơi nhếch khóe môi, cảm thấy cuộc sống này đến mức buồn tẻ đến vậy.

      Vân Đại vào phòng tìm được túi thơm kia, nàng vỗ lên bề mặt hoa văn, trong lòng lại mong chờ đến ngày mai, gặp được đối phương phải như thế nào mới tốt.

      Nàng hồi hộp suy nghĩ hết đêm, ngày thứ hai thức dậy sớm, cố ý đến tủ quần áo, chọn bộ váy mình thích mặc vào.

      Ngày liền qua, sắp tới canh giờ hẹn, nàng mới mang theo túi thơm ra cửa.

      Diệp Thanh Tuyển hôm qua đáp ứng nàng, hôm nay chắc lỡ hẹn.

      Khi Vân Đại , cũng sớm ở chỗ kia chờ nàng.

      “ Nha… Đây, cho ngươi.”

      Nàng bỏ qua ngại ngùng trong lòng đưa túi thơm qua cho .

      Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn nàng.

      Nhìn nương tuổi hoa niên chưa trải đời, đôi mắt sương mù kia lóe lên thần sắc vui mừng.

      gặp qua biết bao nhiêu nử tử, Vân Đại ở trước mắt ngày đầu tiên gặp mặt, liếc mắt cái là biết lòng nàng nghĩ gì.

      Chỉ là xưa nay đều thích nử tử đơn giản như vậy.

      càng thích nử tử mang đến cho “ kinh hỉ.”
      Suuuly, B.Cat, garan260222 others thích bài này.

    5. Pana

      Pana Well-Known Member

      Bài viết:
      178
      Được thích:
      1,488
      Chương 4:

      Edit: Pana

      Vân Đại thấy rủ mắt nhưng có ý định tiếp nhận túi thơm kia, hơi có chút hổ thẹn : “ Buổi tối hôm đó ta thấy có muỗi định đốt ngươi, ta nhịn được liền…. Lúc đó mới cẩn thận đụng đến thân thể ngươi, ta sau khi trở về liền làm cái túi thơm đuổi muỗi này, nếu ngươi chê ta phiền liền nhận nó, xem như ta nhận lỗi chuyện hôm đó?”

      Diệp Thanh Tuyển nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, cũng muốn làm nàng khó xử, đem túi thơm kia nhận lấy.

      Vân Đại thở hắc ra hơi, liếc trộm qua thấy đem túi thơm kia bỏ vào trong ngực, làm tâm tình hoãn loạn của nàng tiêu tán rất nhiều.

      Lúc này là cơ hội tốt, nàng sợ ra lúc này, biết phải đợi đến khi nào mới có thể lại nhìn thấy ….

      Diệp Thanh Tuyển thoáng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ, dường như ấp ủ chủ ý gì đó của nàng.

      Quả nhiên sau đó, Vân Đại bộ dạng lấy hết dũng khí của nàng, nâng mắt lên nhìn .

      “ Ta… ta cảm thấy mình rất thích chàng.” Khuôn mặt đỏ hết lên vất vả lắm mới thốt ra được câu này.

      Người đối diện nàng rốt cuộc cũng có tia biến hóa.

      đợi Vân Đại ra câu tiếp theo, ngoài dự đoán của nàng mà mở miệng : “ Tính đến ngày hôm nay , chúng ta mới gặp nhau có 3 lần.”

      Thậm chí, bọn họ cũng chưa gì nhiều với nhau.

      Nghe được thanh của , Vân Đại liền ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn về phía , lại thấy đối phương quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng : “ Ngươi chuyện này với ta, chẳng lẽ vì ngày đó ta chú ý đến ngươi, nên bây giờ cố ý đến đây để lừa gạt ta, đùa bỡn tình cảm của ta?”

      thể , tâm tư Diệp Thanh Tuyển luôn luôn rất nhạy bén, câu trực tiếp chọc vào chỗ đau của Vân Đại.

      Vân Đại ngờ lại hỏi đến việc này mà quên truy hỏi phải là người câm sao, bèn vội vàng giải thích: “ Ta tuyệt đối lừa chàng, lần đầu tiên gặp chàng có cảm giác rất thích chàng, từ trước đến giờ ta nghe người ta cái gì mà nhất kiến chung tình, chắc hẳn cũng là như ta .”

      Nàng tới đây, ngữ khí càng thêm kiên định, ngượng ngùng mà kiên quyết : “ Ta, ta chính là đối với chàng nhất kiến chung tình.”

      Diệp Thanh Tuyển suýt nữa bị nàng chọc cho cười ra tiếng.

      tốt cho câu nhất kiến chung tình.

      Nàng biết rằng đằng sau câu nhất kiến chung tình này thực chất là thấy sắc nổi lên lòng tham của nàng đây.

      “ Nhưng là….” Ngữ khí của ôn hòa nhàng mà chậm chạp, “ Ngươi là di nương của gia chủ, như thế nào lại ra những lời này.”

      Nàng có nửa điểm phòng bị, phút chốc bị ra thân phận, nàng càng thêm xấu hổ.

      Nàng hôm nay cũng muốn thẳng thắng hết mọi chuyện với , nhưng lại ra trước làm nàng lại lâm vào tình huống khó xử, cho rằng nàng cố ý lừa gạt , muốn đùa bỡn tình cảm của .

      “ Nếu chàng biết được, ta cũng dám giấu gì chàng, ta chính là muốn … Ta sớm nghĩ tới, nếu chàng ngại, ta giải thích ràng với gia chủ, cầu xin thành toàn cho chúng ta.” Nàng ngập ngừng .

      Nàng cùng với những di nương khác giống nhau, nàng vào phủ, cũng phải là được gia chủ nhìn trúng hay thích nàng, thậm chí lúc trước nàng còn biết gia chủ trông như thế nào….

      “ Chàng cảm thấy như vậy được ?” Nàng xong lại khẩn trương hỏi .

      Diệp Thanh Tuyển có trả lời nàng, chỉ là ánh mắt bỗng nhiên lướt qua vai nàng, nhìn về phía đằng sau nàng.

      Thấy được ánh mắt đối phương, Vân Đại quay đầu lại, lại thấy Diệp Vinh Xương mang theo đám hạ nhân về phía nàng.

      Vân Đại tự chủ hít ngụm khí lạnh, mặt lên vẻ thất thố.

      Diệp Thanh Tuyển ở phía sau nàng đem hết biểu cảm của nàng thu vào trong mắt, trong lòng cảm thấy nàng buồn cười.

      phải tin nàng, chi bằng , căn bản tin đời này có cái gọi là nhất kiến chung tình, càng tin tưởng nàng vì tên mã nô ti tiện mà vứt bỏ vinh hoa phú quý.

      Đối với người nghèo mà , vinh hoa phú quý tính là gì, chính là cơm áo lo, thân váy áo hoa lệ, cũng cần làm gì còn được người khác hầu hạ, mỗi thứ đều rất dụ hoặc.

      cảm thấy, lúc này nàng cật lực phủi sạch quan hệ với , tất nhiên rất thú vị.

      bỗng nhiên cảm thấy cổ tay áo có người cầm lấy.

      Tiểu nương có vội vã tránh xa , ngược lại còn cầm tay áo , vẻ mặt sợ hãi mà trấn an : “ Chàng đừng sợ…”

      Vân Đại phải nghĩ đến việc này, nhưng ngờ lại xảy ra nhanh như vậy.

      Nhưng cũng tốt, tục ngữ , dao sắc chặt đay rối.

      Chẳng qua tại nàng hoảng hốt đến hoa mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân và bụng như muốn rút gân.

      Diệp Thanh Tuyển giật giật khóe môi, biết là ai sợ hãi.

      Nhưng mà ngay sau đó, sườn mặt bị thứ gì đó chạm phải.

      cơ hồ biết phải phản ứng làm sao.

      Vân Đại tay che mũi, đôi mắt trông phút chốc chứa đầy nước mắt.

      Đau quá…

      Vân Đại lúc trước có nghĩ đến, muốn giải quyết chuyện này, nhưng biết phải giải quyết như thế nào, chuyện này đúng là làm khó nàng mà.

      Nàng lập tức nghĩ đến Thúy Thúy, người kia chắc chắc có biện pháp làm sao để kết thúc chuyện này.

      Thúy Thúy bắt gặp người trong lòng cùng tiểu Hồng hôn môi, cho nên nàng ta cũng cần cùng người kia giải thích, hay quay lại với ta.

      Thúy Thúy còn với Vân Đại, nam nhân kia có tới tìm nàng ta giải thích, trong lòng tuy thích nhưng cũng tình nguyện quay lại.

      Vân Đại thầm nghĩ, có lẽ mình nên dùng hành động để giải quyết tình nam nữ này.

      Vân Đại cảm thấy biện pháp hôn môi này tuy là có chút mắc cỡ, nhưng đây là cách nhanh nhất cũng thấy được hiệu quả tức .

      Chỉ là lúc nàng quyết định, nhìn đến khuôn mặt đối phương, nhưng dù vậy, nàng cũng chỉ nhón chạm đến mũi của .

      Nhưng đối với người khác, nàng chính là bỗng nhiên xách vạt áo của gia chủ lên, sau đó hung tợn mà đâm đầu nàng vào mặt đối phương.

      Chẳng qua, gia chủ cái gì cũng chưa làm, nàng đem chính mình đâm đến phát khóc.

      Diệp Vinh Xương đến trước mặt bọn họ, Vân Đại lập tức nhịn đau, đành phải nhẫn nại quay đầu nhìn về phía Diệp Vinh Xương, đương nhiên vì “ bắt gian” mà đến, hai mắt đẫm lệ nhìn : “ Thiếp thích người này, thiếp mong muốn ở bên người mà mình thích.”

      Nàng tới đây, sợ có gì đó ổn, lại vội bổ sung: “ Tuy rằng….thiếp là bên tình nguyện, chính mình tự đến tìm , nếu người giận, xử lí mình ta là được, dù sao ta cũng nghĩ đến việc làm di nương của người.”

      Nàng chính là có dũng khí ra những lời này, nhưng cũng nhân lúc này lấy hết can đảm ném ra hai câu “ lời tàn nhẫn.”

      Mọi người đều Diệp gia gia chủ là người rộng lượng, thường xuyên đem thiếp thất của mình tặng cho người khác, nhưng việc liên quan đến mình, nàng cũng dám xác định có thể xảy ra sai lầm gì hay .

      Chỉ là hôm nay qua , mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng sống trong sợ hãi nữa.

      Hơn nữa từ nay về sau, nàng cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ quái nữa.

      Nàng xong những lời đó, bộ dáng mặc người xử trí, lại nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Diệp Vinh Xương.

      Diệp Thanh Tuyển rốt cuộc cũng phản ứng lại, đoán được hành động lúc này của nàng là có ý gì, thế nhưng thấp giọng cười cười….

      Vân Đại lúc này tâm tình trầm trọng, nghe được cười, liền nghi hoặc nhìn về phía .

      Mà lúc này, Diệp Vinh Xương mới có động tác khác.

      cũng hạ nhân phủi tay đến đứng đằng sau Diệp Thanh Tuyển.

      Hạ nhân đem đến trường bào màu đen, Diệp Vinh Xương cầm lấy, rồi sau đó tự mình hầu hạ Diệp Thanh Tuyển mặc vào.

      Vân Đại hơi giật mình, nước mắt cũng ngưng lại, càng xem càng màn trước mắt.

      “ Gia chủ” vì sao phải tự mình hầu hạ mã nô mặc trường bào?

      Diệp Vinh Xương cùng với hạ nhân được giao phó lui về phía sau đợi lệnh, Diệp Thanh Tuyển vuốt phẳn nếp nhăn nơi cổ tay áo, rũ mắt nhìn Vân Đại.

      bỗng nhiên biết Vân Đại nghĩ sao khi thấy cùng mã nô trước kia có gì quá giống nhau.

      Đôi mắt như hồ nước sâu gợn sóng trong đêm tối, yên tĩnh thâm trầm,lộ ra nhè từng đợt lạnh lẽo, sâu lường được.

      Bộ dáng ôn hòa như cũ, trong ôn nhu lộ ra vài phần bén nhọn cùng áp bách.

      Mặt ngoài lộ ra dáng vẻ ôn nhu nhưng bên trong sâu lường được, mọi người đều cho rằng vô hại.

      Vân Đại liền nghĩ đến những bông hoa tuyệt đẹp núi, nhìn qua phá lệ tốt đẹp, nhưng bên trong chứa toàn kịch độc.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng bị dọa đến choáng váng, giơ tay vỗ , nhìn đôi mắt ngập nước của nàng.

      dùng ngữ khí gần như thương tiếc hỏi nàng:

      muốn làm di nương?”

      Vân Đại cứng họng.

      Nàng nhìn thoáng qua vị “Gia chủ” choàng thêm trường bào cho , mặt mơ hồ lập lòe tia u ám.

      ràng chút cũng bất ngờ, nhưng trong khoản khắc, lại dường như xảy ra biến hóa vi diệu.

      Nàng muốn làm di nương, nhưng…. hỏi chuyện này dường như có chút kì quái, nàng cũng dám trả lời .

      Diệp Thanh Tuyển dường như cần nàng đáp lại, lại hỏi: “ Đối với ta nhất kiến chung tình?”

      rũ mắt nhìn nàng chăm chú, đáy mắt nhìn đến hàng mi rũ xuống của nàng.

      Nhưng mà Vân Đại lại cảm thấy ràng, ánh mắt nhiều hơn tia nghiền ngẫm.

      Nhưng chờ đáp án của nàng, mà cúi người phủ lên thân thể của nàng.

      cúi sát người Vân Đại, đôi môi mỏng dừng lại bên tai nàng, dùng lượng chỉ hai người nghe thấy, ôn nhu lên tiếng.

      Vân Đại rụt rụt đầu, đối với hành động bất thình lình của cảm thấy cực mất tự nhiên.

      Hành động của quá mức suồng sã, chỉ vì cho nàng câu.

      “…. Cho ta, Diệp Thanh Tuyển đội nón xanh vui đến vậy sao?”

      Cơ hồ nháy mắt,Vân Đại cả người như bị sét đánh trúng, biểu tình thể tin nổi nhìn .

      mảnh sương mù trong đầu nàng nháy mắt được đẩy ra, trong đầu nàng đồng thời vang lên câu của vị Gia chủ Diệp gia kia khi còn trong mộng.

      Người nọ : “Ta, Diệp Thanh Tuyển sợ báo ứng.”

      Thanh trùng hợp vang lên, nghiễm nhiên xuất phát từ người…

      Ý thức được điểm này, Vân Đại theo bản năng lùi lại, kéo dài khoản cách với , mông để ý ngồi bệt mặt đất.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng hoa dung thất sắc, càng cảm thấy nàng ngây ngốc như con cừu non.

      Hơn nữa vừa rồi, cừu non chợt phát , đồng bạn mà nó cố gắng mượn sức, kì thực là sói đội lốt cừu.

      Cừu non hướng sói xám thổ lộ được nửa, bỗng nhiên phát phía sau có cái đuôi.

      Đáng tiếc nàng quá nhát gan, sợ hãi tìm cách chạy trốn nhưng được.

      Sói xám kia ngồi xổm trước mặt nàng, đối mặt với nàng : “ Theo lý thuyết, nàng cho ta đội nón xanh, ta thể nào để cho nàng sống đến già…”

      Môi Vân Đại rung rung, từ cũng thể ra khỏi miệng.

      Nhưng mà thấy đối phương nghiêm túc cân nhắc việc gì đó, lại cùng nàng : “ Nhưng mà nàng lại đối với ta mảng tình thâm cũng rất tốt.”

      Rốt cuộc, trong phủ có mấy nử tử đối với thân phận Gia chủ Diệp gia của Diệp Thanh Tuyển mà động tâm.

      Diệp Thanh Tuyển nhìn bộ dáng cứng đờ của Vân Đại, vét lọn tóc mai của nàng ra phía sau, lời thập phần khinh thường: “ Cho nên nàng đối với ta mảng tình thâm sao?”

      Lời phản phất hàm chứa ý vị kiều diễm, như trong bông chứa kim.

      Trước đó với nàng, nàng phản bội nàng có kết cục tốt, sau lại ám chỉ, nếu nàng thích vẫn có thể tha thứ cho nàng.

      Dường như việc thổ lộ với là nàng cam tâm tình nguyện chứ phải là bức nàng muốn nàng phải thích .

      Ám chỉ ràng như vậy, Vân Đại có ngốc đến mấy nghe cũng hiểu được.

      Phản phất nếu như nàng thích những việc xảy ra trong cơn ác mộng kia lập tức thành thực.

      Khuôn mặt nhắn của Vân Đại tái nhợt, bộ dáng đáng thương chọc lòng người khác mềm nhũng, nhưng Diệp Thanh Tuyển nhìn đến bộ dáng đáng thương đó, vẫn chờ câu trả lời của nàng.

      Vân Đại ngước mắt lên nhìn , nhìn thóang qua năm ngón tay thon dài của , tựa như nghĩ đến hình ảnh bi thống nào đó, đôi mi nàng rung rẩy.

      Đầu vai co rúm lại, miệng mấp máy, cực kỳ gượng ép gật gật đầu.

      Diệp Thanh Tuyển đứng dậy, bố thí cho Vân Đại chút gian để thở dốc.

      lãnh đạm phân phó Diệp Vinh Xương: “ Nàng vừa nàng nghĩ làm di nương, nhưng nàng đối với ta thích như vậy…”

      khi như vậy, hôm sau liền để cho nàng hầu hạ bên cạnh ta .”

      nhìn về phía Vân Đại, bỏ đá xuống giếng, giọng lại vân đạm phong khinh mà : “Như vậy nàng lúc nào cũng ở bên cạnh ta, đến mức ngày ngày nhớ thương.”

      Vân Đại nghe đến câu cuối cùng, khóc ra nước mắt.

      Diệp Thanh Tuyển thấy nàng cuối cùng cũng biết sợ, trò hay ngày hôm nay cực kỳ vừa lòng.

      Trong phủ quá quạnh quẽ, thiếp thất khác cũng thành tinh, thời gian lâu rồi cũng cảm thất nhạt nhẽo.

      Tiểu ngốc tử lần đầu tiên là nhận sai người, sau lại dám thèm nhõ dãi “ Mỹ mạo” của , còn muốn lợi dụng làm “ Gian phu” của nàng.

      Nàng ngốc như vậy có thể sống đến hôm nay xem như ông trời bạc đãi nàng.

      Nhưng nàng vẫn là nử tử xinh đẹp, nếu là người khác, chưa chắc thành công.

      Nhưng nàng cái gì cũng biết, nhưng cố tình liếc mắt nhìn trúng Diệp Thanh Tuyển, cũng kỳ quái?

      Diệp Thanh Tuyển vừa lòng rời , Diệp Vinh Xương mới đám tới chỗ Vân Đại.

      thấy tiểu nương tử đáng thương cực kỳ, xuất phát từ việc đồng tình trấn an nàng hai câu: “ Chủ tử xưa nay như vậy, chưa từng trách mắng ai, di nương cần để trong lòng.”

      là như vậy, nhưng thực tế chủ tử có chút khác, chưa từng khi dễ nử tử nào giống như hôm nay…

      Vân Đại lau nước mắt, hừ cũng hừ tiếng, liền về Trĩ Thủy Uyển, trốn vào trong phòng ai cũng muốn gặp.

      Thúy Thúy thấy nàng như vậy, nghĩ đến ngày đó, lòng có chút ngượng ngùng khuyên giải, nhưng lại nghĩ gia chủ an bài việc này, trong lòng nhịn được chửi thầm hai câu.

      Di nương nếu ngày đầu tiên cùng Diệp quản có gì đó, đó mới là cho Gia đội nón xanh.

      Nhưng di nương lại biết thế nào, cùng Gia qua lại, nhưng vẫn cấp cho Gia cái “nón xanh”.

      Đến cùng Gia nghĩ như thế nào, người khác luôn luôn thể nhìn thấu được.

      Nếu người đối với việc này tức giận, người lại đổi thân phận của di nương, nếu người tức giận, nhưng lại an bài di nương hầu hạ bên cạnh người, còn cấp cho di nương cái mỹ danh cho rằng di nương “ thương nhớ” người.

      Cẩn thận nghĩ lại, Thúy Thúy cảm thấy Gia phảng phất chính là biến thái.

      Rốt cuộc từ khi Vân Đại vào phủ, chính là nhìn di nương rơi vào cái hố , sau đó nổi lên hứng thú tự cho là mình thông minh lại rơi vào cái hố khác lớn hơn.

      Có lẽ đây gọi là số mệnh an bài?

      Thúy Thúy bỗng nhiên muốn thay Vân Đại rơi vài giọt nước mắt chua xót.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :