1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Nằm vùng quân hôn

      Tác giả: Giang hồ lang trung

      Thể loại: Đô thị tình duyên, tình và hôn nhân, quân lữ

      Converter: ngocquynh520

      Editor: hanayuki001

      Giới thiệu vắn tắt:

      xuất thân là tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng, cuộc đời bắn tỉa mấy năm khiến có thói quen thấy mục tiêu quanh người. là "Kẻ gây tai hoạ" trong mắt người khác, chỉ riêng hiểu , , mới đúng là mục tiêu để kết hôn.

      Trình Nặc: "Vừa mới bắt đầu hoài nghi thân phận của tôi?"

      Nghiêm Thiếu Thần: Đúng.

      Trình Nặc: "Vậy sợ người tôi điều tra chính là ?"

      Nghiêm Thiếu Thần: " ."

      Cuối cùng nhịn được trừng mắt nhìn , "Vì sao?"

      Nghiêm Thiếu Thần: "Trực giác."

      Trình Nặc: "Trực giác? Đây giống phong cách quân nhân nên có."

      nở nụ cười, khuôn mặt hề có ôn hòa trước đây: "Nhưng đây là hôn nhân, mà phải chiến trường."

      Đây là câu chuyện sau khi cưới của thượng tá lục quân giảng đạo lý và nữ cảnh sát nằm vùng.

      === ====== =======
      Trâu, thuytKỷ Tuyết thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Mở đầu

      Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hải phồn hoa còn tiếng người ồn ào nữa, xe cộ đông đúc, chỉ còn ánh đèn neon chiếu sáng thành phố, cuối cùng tất cả tiếng động lớn ồn ào và ầm ĩ đều dừng lại.

      Màn đêm như tấm lụa đen bao trùm cả chân trời, trong tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố T, tay súng bắn tỉa hơi khom lưng, yên lặng tiếng động lẻn vào bên trong tòa nhà, ghìm súng, ánh mắt cảnh giác những biến hóa xung quanh hành lang, cao năm tầng, đến mỗi tầng lùng tìm chỗ núp, sau đó núp, tiến lên, núp, tiến lên... Đến khi lên mái nhà.

      nằm sấp cả người xuống đất, lăn lộn đến khi dựa sát bên ban công, tìm chỗ núp tốt bưng súng nằm sấp, im lặng chờ mệnh lệnh. Bên tai chỉ quanh quẩn tiếng gió, xung quanh tĩnh mịch, thời gian từng phút từng giây trôi qua, biết núp bao lâu, cơ thể vẫn nhúc nhích.

      "FR33, mục tiêu xuất sau năm phút, con mồi ngồi ở ghế sau xe hơi, hết."

      Cuối cùng mệnh lệnh được truyền đạt xuyên qua tai nghe vô tuyến, Nghiêm Thiếu Thần thu lại vẻ mặt, chờ đợi mục tiêu xuất . Chùm đèn xe màu da cam phá vỡ hoàn cảnh tối tăm, sau đó chiếc xe màu đen chạy vào tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần, nhìn ra vận tốc dưới 80 km/giờ. híp tròng mắt, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để nổ súng.

      Nhưng vào lúc này, cửa sổ bên phải chỗ ngồi phía sau xe tia lửa , Nghiêm Thiếu Thần biết thời cơ đến, thoáng chốc cửa sổ xe bay ra tia lửa , nhắm ngay mục tiêu nhanh chóng bóp cò, trong nháy mắt đạn bay khỏi họng súng, xuyên qua khe hở hẹp của cửa sổ xe, đến huyệt thái dương, phát súng lấy mạng.

      "Bốp" đầu lọc xì gà lăn xuống bên đường, tàn thuốc còn bốc làng khói xanh, chiếc xe màu đen từ từ dừng ven đường, tắt đèn xe, xung quanh rơi vào tĩnh mịch lần nữa.

      Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng móc ra dây thả xuống trong túi, tay xách súng, tay nắm chặc dây thừng, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen kia, dựa vào vách tường tòa nhà nhanh chóng thả dây xuống mặt đất, tìm chỗ núp tốt tiếp tục núp.

      Cuối cùng cửa xe chỗ ghế lái mở ra, Nghiêm Thiếu Thần nhìn xuyên qua kính ban đêm cũng thấy bóng dáng của tài xế, thời gian vẫn trôi qua, mà giờ phút này hoàn cảnh càng lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

      đợi, chờ tính tình tên tài xế kia chịu được bại lộ mục tiêu đầu tiên, cũng đợi đồng đội của đến. Lúc này chỉ có gió vọng lại. Trong hoàn cảnh im lặng đột nhiên truyền ra tiếng côn trùng kêu vang, nghe vào biểu khác thường ràng, Nghiêm Thiếu Thần biết đồng đội chạy đến.

      Bổng nhiên cảm giác thoáng qua trước tầm mắt, đột nhiên cúi đầu, tiếp theo viên đạn bay qua đỉnh đầu của , con ngươi của Nghiêm Thiếu Thần sáng lên, tài xế là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp.

      Tài xế bắn súng đầu tiên thể bắn trúng , ngược lại vì vậy bại lộ phương hướng. Nghiêm Thiếu Thần híp con ngươi, bưng súng lên bóp cò phía đạn bay tới, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn, biết bắn vị trí nào của đối phương.

      Giờ phút này đối diện lại truyền tới tiếng rên rỉ, mà trong tai nghe vô tuyến của cũng truyền ra giọng đồng đội, "Bị thương ở vai, tôi lại đánh lén , tạm thời ngất xỉu."

      mấp máy môi, trầm giọng : "Thu đội."

      Vì người tài xế nằm trong phạm vi nhiệm vụ lần này, Nghiêm Thiếu Thần hạ lệnh đồng đội bắn thêm phát súng lần nữa. Nhưng biết hành động hôm nay khiến tương lai của là quẫn bách thế nào.

      bưng súng giữ vững canh gác, ý bảo đồng đội đối diện theo , hai người lăn lộn đến rừng rậm ven đường, động tác của bọn họ nhanh chóng, biến mất trong rừng sâu giống như bóng hình, chạy đến trước địa điểm tập họp, ở đó bọn họ đậu chiếc máy bay trực thăng.

      Nghiêm Thiếu Thần nhanh chóng lên máy bay trực thăng, ngồi trở lại vị trí phía sau nhắm mắt gì hết.

      Người trong Cabin ngoài phi công ra, ba người còn lại đều là người thi hành nhiệm vụ trảm thủ lần này, chỉ huy phụ trách nhiệm vụ lần này là Trung đội trưởng Trần Đình ngồi bên cạnh , nhìn . mặt Nghiêm Thiếu Thần nhìn ra vẻ mặt nào, giống như thi hành ám sát Nhị đương gia tập đoàn buôn lậu thuốc phiện số trong nước phải là . Nghiêm Thiếu Thần giống những đông đội khác thích sau khi chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao thảo luận quá trình trong đó với đồng đội khác, vẻ mặt chung quy vẫn nhàn nhạt, tĩnh táo hoàn thành nhiệm vụ phía giao cho , lúc xong cũng phát biểu nửa phần cảm xúc.

      "Làm tốt lắm." Đầu Trần Đình dựa vào vách cabin, ta toét miệng cười, tiếp tục : "Đội trưởng Thường tìm cậu, sau khi trở về đến trước phòng làm việc của ấy."

      "Thế nào?" đến đây Nghiêm Thiếu Thần rốt cục mở mắt, hơi nghi ngờ nhìn Trần Đình.

      "Trở về biết." Trần Đình nhớ cuộc điện thoại trước khi chấp hành nhiệm vụ, cười cười, có nhiều lời nữa.

      ※※※

      Trở lại căn cứ, Nghiêm Thiếu Thần đến phòng làm việc của Đại đội trưởng. Đại đội trưởng Thường Văn lên tiếng bảo Nghiêm Thiếu Thần ngồi xuống, tay ấy gõ bàn làm việc, mặt hề nhìn ra tâm tình.

      "Đội trưởng Thường, tìm tôi có việc?" Sau khi Nghiêm Thiếu Thần ngồi xuống nhìn mặt Thường Văn, kiếp sống tay bắn tỉa nhiều năm, có thói quen quan sát biểm cảm mặt đối phương.

      "Vừa nhận được điện thoại trong quân, cố ý gọi đến khen ngợi, là nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt." Thường Văn cười .

      Tin tức truyền rất nhanh, Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, chỉ từ tốn câu, " có gì."

      Thường Văn dường hồ dự liệu được câu trả lời của , híp mắt buông tiếng thở dài, lấy phần văn kiện trong ngăn kéo ra, "Đây là lệnh điều động của cậu, đưa xuống ba ngày trước, tôi kiên quyết áp chế chờ sau khi cậu chiến thắng trở về mới đưa ra."

      Nghiêm Thiếu Thần hơi ngẩn ra, bây giờ ràng hiểu ra sao, ngước mắt tiếp tục nhìn Thường Văn chăm chú, hỏi chuyện lệnh điều động.

      "Trở về tập đoàn quân ( gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn) Đệ Cửu của quân khu B, trực tiếp tiếp nhận chức vụ Đoàn trưởng của sư đoàn A." mặt Thường Văn thể nhiều vẻ mặt, nhưng trong lòng vẫn rất muốn, sau khi Nghiêm Thiếu Thần tốt nghiệp trường quân đội làm bộ đội dã chiến ở quân khu B tới hai năm được chuyển đến đại đội đặc chủng, nhiều năm như vậy Nghiêm Thiếu Thần từ Thượng úy đến Trung tá, Thường Văn có thể là nhìn từng bước trưởng thành, hôm nay áp lực của cấp cưỡng bách, cứ như vậy đưa mầm non mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra , ông cam lòng.

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt lông mày, đương nhiên là thoải mái với lệnh điều động từ trời giáng xuống như vậy, nhưng nghĩ đến ông cụ nhà mình, dường như có thể giải thích những thứ khó tin này.

      "Trở về làm xong thủ tục, thay tôi hỏi thăm ông thủ trưởng, trong đội tôi bận quá, tôi vẫn rãnh gặp ông bà cụ." Ông thủ trưởng trong miệng của Thường Văn ra là cha của Nghiêm Thiếu Thần, Nghiêm Chính. Năm đó Thường Văn đảm nhiệm Đoàn trưởng tập đoàn quân ở quân khu B, nghiêm Chính là lãnh đạo của ông.

      "Được, nhất định." Sauk hi Nghiêm Thiếu Thần ra khỏi phòng làm việc mà chân mày của vẫn giản ra, mấy câu của Thường Văn để biết lệnh điều động lần này có hàm nghĩa khác.

      "Thiếu Thần..." Thường văn thấy sắp , bật thốt gọi , đợi Nghiêm Thiếu Thần xoay người, ông mới cười, ý vị thâm trường : "Trở về , sau này còn gặp lại."

      "." Bốn ngón tay của Nghiêm Thiếu Thần khép lại, làm quân lễ tiêu chuẩn với ông.

      ※※※

      Tầng 17 tòa nhà văn phòng thành phố B, tóc dài mặc áo khoác nâu đeo kính mác lớn, chân đôi bốt cao màu đen ra khỏi thang máy sau đó khẩn khoản bước hành lang, lưu ý đến chiếc máy quay ở góc tường, dựng cổ áo theo bản năng, gõ cửa phòng làm việc.

      "Mời vào." Sau khi Tiếu Kha thấy người đẩy cửa vào, nét mặt vui vẻ hơn.

      Trình Nặc cười nhạt, ưu nhã ngồi ghế đối diện bàn làm việc, "Tiếu Đầu vụ lường gạt tài chính '121' được phá, tôi có thể trở về cương vị bình thường hay ?" Trình Nặc thích thẳng vào vấn đề, nhất là trước mặt thủ trưởng bây giờ của mình.

      " vội vàng vội vàng," Tiếu Kha xua tay, đứng dậy rót cho Trình Nặc ly nước ấm, trở về trước bàn lần nữa, " mới làm xong vụ án quan trọng này, cho mình nghỉ phép trước, nghỉ ngơi tốt mấy ngày."

      Trình Nặc hơi giật mình, đợi chần chờ mấy giây sau đó nhếch môi cười, "Xem ra Trưởng phòng Tiếu an bài nhiệm vụ khác cho tôi?"

      "Đúng thế," Tiếu Kha rất hài lòng với phản ứng của Trình Nặc, "Mấy ngày nữa tập đoàn 'JT' có đợt tuyển dụng, tôi muốn tham gia." vê tắt đầu thuốc tay, khẽ mím môi chờ đợi Trình Nặc đáp lại.

      "Chức vụ gì?"

      "Thư ký của Tổng giám đốc, hoặc là công việc nội bộ ở bộ tài vụ."

      " Trưởng phòng đảm nhiệm nhiều vụ phạm tội tài chính giống như ngài, sợ rằng nhìn tổng quát công an thành phố B cũng tìm ra người thứ hai." Trình Nặc nhịn được chế ngạo mấy câu, quét mắt mặt Tiếu Kha, tiếp tục : "Tiếu Đầu, tôi có thể quên dáng vẻ mình mặc cảnh phục."

      "Ha ha," Tiếu Kha cười to, biết lớn thoải mái với thân phận bây giờ, mặc dù từng với sau này nhanh chóng khôi phục thân phận sĩ quan cảnh sát cho , nhưng trước mắt vẫn kéo dài, thu lại vẻ mặt: "Tôi cam đoan với , sau khi điều tra phá án vụ án lần này, trở về cục cảnh sát làm việc, nhưng bây giờ, phải tiếp tục nằm vùng tài chính của mình."
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

      Lúc Lâm Tu Dương gọi điện thoại đến, Nghiêm Thiếu Thần còn thảo luận kế hoạch huấn luyện đầu năm với Tham mưu trưởng Tô Húc. Nghiêm Thiếu Thần quen hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, sân huấn luyện vĩnh viễn nặng kiểu hình thức, bài trí chiến trường vĩnh viễn cố định, cả lúc huấn luyện phân chia đạn súng máy cũng dùng đạn .

      "Chuyện thay đổi huấn luyện tạm thời vội, hạt giống đều tốt, chỉ xem Bá Nhạc huấn luyện ra sao." Tô Húc thấy điện thoại di động của Nghiêm Thiếu Thần reo ngừng, thuận tiện chuyển đề tài, gác chuyện huấn luyện ra sau.

      Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc nhìn mặt đất với dạng vẻ phục tùng, gật đầu, đến khi Tô Húc rời khỏi mới nhận.

      " Ba, cuối cùng chịu nghe điện thoại!"

      Nghiêm Thiếu Thần lên tiếng, nghe Lâm Tu Dương kêu la trong điện thoại, ngại giọng lớn của Lâm Tu Dương, để điện thoại ra xa, "Tìm có việc?"

      " phải mới trở về sao, tối nay mấy đón gió tẩy trần cho !"

      Mặt Nghiêm Thiếu Thần thay đổi : " trở về mấy ngày trước rồi."

      "Hắc hắc, mấy ngày trước đúng lúc an hem tốt vội vàng đưa công ty ra thị trường, hai ngày nay mới rãnh rỗi, mong Ba thông cảm." Từ Lâm Tu Dương là người tinh ranh, Nghiêm Thiếu Thần chỉ nửa câu mà dễ dàng nghe ra ngụ ý.

      "Tối nay trở về đại viện, ngày khác ." Vừa trở về mấy ngày bận rộn chuyện trong đoàn, toàn ăn ở trong bộ đội, nếu sáng nay lão thái thái tam lệnh ngũ thân, chỉ sợ kéo mấy ngày.

      "Ngạch," Lâm Tu Dương hơi buồn bực, phàm là chuyện Nghiêm Thiếu Thần quyết định rồi chừa đường sống, huống chi là trở về đại viện quân đội, "Vậy cũng tốt, nhưng mà Ba, chiều mai có rãnh ?"

      "Tiểu tử cậu muốn làm gì?"

      " Ba cũng biết rồi!" Lâm Tu Dương sợ mình lý do Ba tự nhiên mà muốn , cậu cười, cười ha hả tiếp tục : "Em lâu gặp, vậy trưa mai em lái xe đến bộ đội đón ?"

      nhíu mày hơi trầm mặc, "Ừ."

      Trưa hôm sau Lâm Tu Dương định lái Bentley Âu lục GTC phong cách của cậu ta, nhưng ngay khi cậu tính toán ô-tô, câu khiêm tốn của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn tiêu diệt ý nghĩ của cậu. Cậu lấy Audi màu đen để lâu trong gara, đạp cần ga chạy thẳng đến quân khu B.

      Nghiêm Thiếu Thần thẳng tắp đứng ở cửa bộ đội, từ sân huấn luyện ra ngoài, người còn mặc quần áo huấn luyện dính bụi đất, cách ăn mặc nằm trong phạm vi suy xét của , nhưng khi Lâm Tu Dương mặc tây trang mang giày da xuất trước mặt , mới cảm giác phong cách dường như giống nhau.

      " Ba, mặc trang phục này là định làm bảo vệ cho em?" Lâm Tu Dương nhìn quần áo huấn luyện đầy "Gió Sương" của từ xuống dưới.

      Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn cậu, nếu Lâm Tu Dương tiếp tục nhảm, trở về sân huấn luyện.

      "Ngạch, Ba lên xe, chúng ta trò chuyện xe." Lâm Tu Dương mở cửa xe ghế trước, chân chó cười với . Nghiêm Thiếu Thần thấy nụ cười của cậu, đặt ngồi vào trong xe.

      "Ôi, lên chức nữa!" Chờ đèn tín hiệu, Lâm Tu Dương chú ý quân hàm vai , hai gạch ba sao, Thượng tá.

      Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, mặc kệ lời cậu .

      "Buổi trưa ăn tạm ở quán cơm Gia Tư đường Giang Nam, buổi tối chúng ta mới tụ họp đông đủ." Lâm Tu Dương khởi động lái xe, lên cầu vượt.

      "Buổi chiều?" Nghiêm Thiếu Thần nhắm mắt thuận miệng hỏi.

      "Buổi chiều bọn em có buổi phỏng vấn, xin Ba tha thứ?" Lâm Tu Dương nhắm mắt tránh nặng tìm khái quát chuyện buổi chiều.

      " trọng điểm." nhíu mày, nhưng giọng xem như bình thản.

      "Ngạch, lúc phỏng vấn hi vọng có thể ở đó, đương nhiên là ngồi ghế người phỏng vấn."

      " thích hợp."

      "Sao có thể, dùng bản lĩnh ngắm bắn bia thường ngày là được, toàn tay súng bắn tỉa nhìn người, vừa nhìn là chắc chắn!" Lâm Tu Dương e sợ Nghiêm Thiếu Thần đồng ý, giành trước: " Ba lúc này tuyển là thư ký tổng giám đốc, liên quan đến công việc bên cạnh em trai của em trong tương lai, thể qua loa sơ suất!"

      ※※※

      Trình Nặc mặc quần áo đứng trước kính, vén tóc dài bù xù ra sau ót búi lên, áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu lam nhạt, đôi giày cao gót họa tiết da báo, trong gương bản thân thành thục và tự tin mà người phụ nữ 27 tuổi nên có, vẫn có gương mặt cân xứng xinh đẹp, thậm chí ánh mắt có mị, nhưng lại có loại mệt mỏi ra được.

      Sơ yếu lý lịch của Trình Nặc gửi đến bộ phận nhân của tập đoàn "JT" vào hai ngày trước, nội dung bảng sơ yếu lý lịch viết rất hoàn mỹ, Trình Nặc có tự tin sơ yếu lý lịch giúp nhận được cơ hội phỏng vấn, làm vẻ mặt dí dỏm hợp với số tuổi của mình trước gương, xách túi ra cửa gọi xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn "JT".

      Hành lang yên tĩnh, tế giày cao gót sàn đá cẩm thạch, tiếng vang hơi nặng nề, nhân viên mặc đồ công sở dẫn đến phòng chờ. Trình Nặc vào trong sau đó quét mắt, tình thế bên trong khiến hơi run sợ, nhiều người ngồi đen kịt, lương cao là điều thúc đẩy những người này nhận lời mời ứng tuyển.

      "Người kế tiếp, Trình Nặc."

      Đến lượt , Trình Nặc đứng lên vào phòng họp dưới hướng dẫn của nhân viên làm việc, ngước mắt lướt qua chỗ người phỏng vấn, tổng cộng có hai người, mặc dù đều là tây trang giày da, nhưng người ngồi tư thế lười biếng, giống tư thế ngồi thẳng tắp của đàn ông có khí.

      " tên là Trình Nặc?" Người ngồi tư thế lười biếng mở miệng trước.

      "Đúng." Vì câu hỏi của , Trình Nặc mới chuyển ánh mắt qua mặt của . có gương mặt đẹp, nhưng khiến Trình Nặc chú ý phải là vẻ ngoài của , dường như gặp ở đâu, nhưng mà lúc này là phỏng vấn, thể nào phân tâm chuyện khác.

      "Tốt nghiệp đại học A, nghiên cứu sinh thạc sĩ ngành tài chính?" Lâm Tu Dương tùy ý lật lật lại sơ yếu lý lịch của , ánh mắt nghiền ngẫm nhìn .

      "Đúng, sau khi tốt nghiệp tôi ở Mĩ hai năm." Trình Nặc nhếch môi cười yếu ớt, tất cả tài liệu đều là Tiếu Kha tự xử lý, mà của những thứ này người đối diện tất nhiên biết.

      "Trình Nặc," Lâm Tu Dương lầm bầm lầu bầu đọc tên của , đẩy sơ yếu lý lịch qua bên, ánh mắt chuyển qua lần nữa, nhíu mày : "Vì vậy ở Mĩ quốc bất ngờ gặp gỡ ông chủ trước của , thành công làm tình nhân của ông ta?" Giọng điệu của Lâm Tu Dương mập mờ, mọi người có thể nghe ra lời của có hàm nghĩa khác.

      Sau khi Trình Nặc nghe xong, thầm nghĩ xem ra gặp người quen cũ, nhưng biểu cảm mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, ung dung cười, : "Lúc ấy 'Hoa Dung' có mở chi nhánh công ty ở California, mà ta được ông chủ Lý khen ngợi vì lúc đó có vụ buôn bán, đối phương đưa ra giá cả cao, đợi chúng tôi ký xong hợp đồng và chuẩn bị đủ hàng hóa, đối phương thà trả tiền bồi thường cao để hủy hợp đồng, nhưng đối với 'Hoa Dung' lúc đó, bọn họ coi trọng là bán cho đối phương sau đó là hiệu ứng truyền thông tuyên truyền lớn mạnh, sau này chuyện này là do tôi ra mặt xử lý, đáng mừng là tôi thành công."

      Trình Nặc tóm tắt khái quát tình huống lúc đó đơn giản ràng, vựa dứt lời mặt vẫn duy trì nụ cười lúc trước, trong lòng hiểu gặp mặt người đàn ông này ở đâu.

      "A, đây là giải thích?" Lâm Tu Dương cười lạnh.

      "Tôi chỉ là kể , tôi muốn ông chủ Lâm để ý những chuyện hoàn toàn bịa đặt." cố ý họ của Lâm Tu Dương, muốn cho ta biết, nhớ ta. Tiệc mời đầu năm lần đó, lúc ấy 'Hoa Dung' mời ít trùm thương giới, trong đó cũng bao gồm tổng giám đốc của tập đoàn "JT", ngày đó ông chủ Lý còn tiến cử cho người đàn ông này, chỉ là ra công ty của ta, ra là ta là Lâm Tu Dương.

      " , mặc kệ có kể hay , tôi cũng tuyển , mời về." Lâm Tu Dương gõ bàn, khóe môi giơ lên, mà ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

      Trình Nặc cười nhạt: "Tiêu chuẩn dùng người của là dựa theo thích của bản thân sao? Với tôi mà , lãnh đạo giống như vậy khiến tôi có cảm giác an toàn."

      "Tốt lắm, như vậy," Trình Nặc cười nhạt, lên trước bắt tay tạm biệt Lâm Tu Dương và người đàn ông bên cạnh . Khi Trình Nặc đưa tay để bắt tay với người đàn ông ngồi tư thế thẳng tắp, đầu tiên người đàn ông thoáng chần chờ rồi mới đưa tay nắm, vêt chai bàn tay người đàn ông làm Trình Nặc chú ý, ngước mắt nhìn chăm chú vào .

      "Xin hỏi đảm nhiệm chức vụ gì ở quý công ty?" Trình Nặc biết hỏi câu này rất đường đột, nhưng bị Lâm Tu Dương xử "Tử hình", lúc này câu hỏi tự nhiên nhiều đắn đo.

      Câu hỏi bất ngờ ngoài dự liệu của Nghiêm Thiếu Thần, lúc chần chờ biết trả lời thế nào, Lâm Tu Dương bên cạnh giành : "Luật sư cố vấn của tôi."

      Trình Nặc nhíu mày, cười như có như với cả hai, xoay người ra khỏi phòng họp, để ý lời ta .

      "Ong chủ của 'Hoa Dung' bị bắt bỏ tù vì là kẻ khả nghi thu gom tư sản của người dân phi pháp, ta lại bình yên chuẩn bị đến công ty khác phỏng vấn." Lâm Tu Dương nhìn ra khỏi phòng họp, lúc này mới nghiêng đầu với Nghiêm Thiếu Thần.

      Nghiêm Thiếu Thần tiếp, vẫn nghĩ chuyện vừa rồi.

      "Nhiều hồng nhan họa thủy, đúng là ai bao mới ra ngoài tiếp tục tìm việc." Lâm Tu Dương cầm bút máy chỉ vào sở yếu lý lịch của Trình Nặc, ánh mắt vẫn nhìn Nghiêm Thiếu Thần, hi vọng có thể phản ứng.

      Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, bình bình : " hẳn."









      Chương 2: Xem mắt

      Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn "JT", Trình Nặc đứng ven đường, ánh mắt lướt nhanh, chiếc xe hơi màu đỏ lái đến chỗ , hơi nheo mắt, giơ tay lên ngăn lại.

      Ngồi lên xe Trình Nặc thầm cắn môi, mặt vẻ vui. Những bình tĩnh lúc trước chỉ là ngoài mặt, mà nội tâm hơn phân nửa là lo lắng, làm công việc nằm vùng nhiều năm, dễ dàng tham gia bất kỳ công ty tài chính, chỉ có tập đoàn "JT", làm ra quân thuận lợi.

      "Sao vậy?" "Tài xế" ngồi ghế lái phía trước mở miệng hỏi.

      Trình Nặc nhắm hờ mắt, nhàn nhạt trả lời: "Xảy ra vấn đề," khẽ thở ra, tiếp: "Nhưng mà vấn đề lớn." Nhưng là phỏng vấn lần đầu, tính là khó khăn với , ở thành phố B, những xí nghiệp khiến khó can thiệp vào có thể đếm đầu ngón tay.

      "Ừ, hôm nay sếp Tiếu và tôi phân tích, Lâm Tu Dương này nhìn bề ngoài tùy tiện dửng dưng, thực tế rất khó đối phó. Bốn năm ngắn ngủn, xí nghiệp mới thành lập lên thị trường, đủ để thấy được suy nghĩ của ta rất kín đáo, thận trọng, cũng tuyệt bước liều lĩnh." Lái xe Mục Nhất Minh là cảnh sát phụ trách truyền tin tức và hỗ trợ bảo vệ cho Trình Nặc trong hành động lần này, trong tổ chuyên án ngoài bọn họ ra người lảnh đạo trực tiếp là Tiếu Kha, chỉ và Mục Nhất Minh tham gia hành động lần này, thực tế đây là lần hợp tác thứ ba của và Mục Nhất Minh.

      "A..." Trình Nặc cười khẽ, sớm như vậy, vì sao những tài liệu này đề cập trước cho biết?

      "Đây là ý của sếp Tiếu, trời sanh Lâm Tu Dương có tính nhạy bén khôn khéo, nếu là biết tính tình của ta sớm, khó tránh bị ta nhận ra là 'Cố ý', nên lần này vấp phải trắc trở là trong dự liệu." Mục Nhất Minh lẳng lặng lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt Trình Nặc biến hóa bị phát .

      "Cho nên, hoàn thành nhiệm vụ lần này." Mục Nhất Minh từ từ dừng xe lại, xoay người im lặng nhìn .

      "Mục Nhất Minh, nghe trước khi chuyển ngành là điều tra viên bộ đội dã chiến?" Trình Nặc hơi ngồi dậy, tay tựa lên ghế tài xế.

      Mục Nhất Minh xoay về, đợi chuyển đèn tín hiệu, khởi động xe lần nữa, "Vị hành khách này, mời ngồi ổn." Vẫn yên lặng nhìn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt bình tĩnh, hề gợn sóng.

      Trình Nặc tức giận trợn mắt nhìn , ngồi trở về rồi quét mắt Mục Nhất Minh, vẻ mặt yên lặng vừa rồi của làm giật mình nhớ ra gì đó, híp mắt nhàn nhạt hỏi câu: " , vị trí lòng bàn tay của luật sư có thể nổi vết chai sao?"

      Mục Nhất Minh hiển nhiên bị đề tài của hấp dẫn, trong con ngươi của chợt lóe sáng, "Tay súng bắn tỉa?"

      Trình Nặc khẽ lắc đầu, trong đầu lên dang vẻ của người kia, có thể do phơi nắng lâu dài, làn da có màu lúa mạchvẻ mặt bình thản của , ánh mắt trong trẻo cho người ta loại hơi thở lạnh lùng.

      Trình Nặc say mê suy nghĩ rất lâu, đến khi chạm phải ánh mắt của Mục Nhất Minh, nhếch môi cười yếu ớt, "Tôi chắc chắn, có lẽ do tôi quá nhạy cảm."

      Mục Nhất Minh nhàn nhạt nhìn , "Giờ dừng ở đâu?"

      "Đến đường Lăng Nam Trung , tôi hẹn bạn." Trình Nặc ngồi xuống, mặt vẻ uể oải, chộp mắt ngủ.

      Trình Nặc hẹn là bạn bè thân thiết nhiều năm của , Dương Tiếu, bằng tuổi với , nhưng hai người đường lớn, Dương Tiếu có vẻ hơn . Dùng lời của Trình Nặc , Dương Tiếu có gương mặt con nít dù đến 40 tuổi, cũng giống nhau lừa gạt nhiều quần chúng biết chân tướng.

      "Nặc Nặc, hôm nay tôi có hai chuyện muốn cho cậu biết." Dương Tiếu kéo đến phòng ngủ mình, thân mật dắt ngồi xuống, mặt nở nụ cười ngọt ngào.

      "Đừng nha, cậu cho tôi biết có chuyện tốt, hôm nay tâm tình của tôi tốt, nghe." Trình Nặc vội vàng khoát tay, vẻ mặt Dương Tiếu càng khôn khéo, chuyện mà phải nghe càng kinh hoàng.

      "Nặc Nặc, vậy cậu nghe trước, nghe ít thối cũng được?" Dương Tiếu thân mật kéo cánh tay của mà lay động, đến khi Trình Nặc chịu nổi, buông tiếng thở dài: "Được, cậu ."

      Bản lãnh làm nũng của Dương Tiếu là bẩm sinh, trừ phi bạn là bé hồ lô kim cương chuyển thế, nếu dù là ai cũng đở nổi. Trình Nặc thầm nghĩ lúc này tám phần phải đồng ý.

      Dương Tiếu cong mắt cười nhạt, "Tối nay tôi có quyết định vô cùng quan trọng, nên cậu làm bạn thân nhiều năm, có quyền, hơn nữa có nghĩa vụ giúp tôi thực ."

      Trình Nặc nghe xong, nhất thời cảm thấy đỉnh đầu đội mũ to, "Chuyện gì?"

      "Ngày mai tôi muốn thổ lộ với người tôi thầm mến nhiều năm, nên cậu nhất định phải ủng hộ tôi!" Dương Tiếu vẫn kéo tay của , trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị và khát vọng.

      Ánh mắt của Dương Tiếu khiến Trình Nặc nhất thời kinh ngạc, vì vậy nghĩ nhiều, : "Có thể, tôi dĩ nhiên ủng hộ cậu."

      "Bingo!" Dương Tiếu nhảy lên vui vẻ giống như trúng giải thưởng lớn, ấy chưa xong mà Trình Nặc thầm than ổn.

      "Bạn học Trình Tiểu Nặc, vì hiến dâng tự nguyện của cậu cho Đảng và nhân dân nhiều năm qua, trải qua tìm hiểu tổ chức quyết định, tối mai đặc phái cậu tham gia buổi xem mắt, đối phương là sĩ quân Thượng tá trong Quân khu, tiền đồ rực rỡ, mong bạn học Trình Tiểu Nặc cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tìm được nửa đời sau thuộc về mình."

      Trình Nặc nghe xong, trước mắt cảm thấy tối sầm, xong rồi lại rơi hố.

      ※※※

      Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi chiều, người xem mắt do cha mẹ Dương Tiếu thu xếp, phẩm hạnh đoan chánh, lại là sĩ quan, tương lai tiền đồ vô lượng. Vốn muốn làm mai mối cho con mình, nếu có thể thành, tất nhiên là chuyện tốt, bất đắc dĩ trong lòng Dương Tiếu có mục tiêu từ lâu, vì vậy hề quan tâm vị sĩ quan này, nếu phải mẫu thân đại nhân của mình buộc gặp mặt, chỉ sợ bóp chết duyên phận ở nôi trong từ lâu.

      Tuy Dương Tiếu hề quan tâm người này, nhưng vẫn ba hoa chích chòe khen ngợi người này giống như trời rớt xuống, nhưng Trình Nặc có hứng thú, nhưng mặc cho Dương Tiếu càn quấy thôi, thay ấy tham gia buổi xem mắt.

      Trình Nặc chỉ đeo đồ trang sức trang nhã, bớ tóc dài cao thành đuôi ngựa, T-shirt trắng và quần jean bó sát, dáng người của Trình Nặc cao gầy, trước khi ra cửa mặc vào áo khoác ngoài màu nâu nhạt mới mua mạng, cả người lộ ra chí khí của tuổi trẻ. Trình Nặc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ nên phải ra cửa.

      Phần lớn người xem mắt đều giống nhau, trước đó định thời gian, địa điểm, chỉ đợi hai bên gặp mặt. Chỗ hẹn lại cách nhà trọ của Trình Nặc xa, cách ba con đường mà thôi, nhưng Trình Nặc nghĩ đến đây, thầm mắng Dương Tiếu, bảo đảm nha đầu này có suy nghĩ để làm thế thân từ lâu.

      Trước khi gặp mặt người trung gian nhắc nhở, đối phương mặc quân phục, nên Trình Nặc muốn tìm được sĩ quan trong nhà hàng tây nhất định khó khăn, nhưng khi đến nơi, xảy ra chuyện bất ngờ.

      quét mắt cả phòng ăn, màu xanh ô-liu ngồi yên lặng cạnh cửa sổ, khóa chặt mục tiêu, Trình Nặc từng bước đến , nhưng càng đến gần càng cảm giác đúng, nhưng lúc này Trình Nặc suy tư nhiều, đến gần cũng đưa đến tầm mắt chú ý của màu xanh ô-liu, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trình Nặc biết vấn đề ở đâu rồi.

      chính là luật sư cố vấn của Lâm Tu Dương, nhưng quân phục người của ràng chỉ có quân nhân mới có thể có. Trình Nặc qua loa phân tích tình huống, nhếch môi cười yếu ớt, "Chào , luật sư đại nhân." Lời của tăng thêm phần nhạo báng, để xoa dịu khí vừa rồi.

      "Chào , Trình Nặc." Nghiêm Thiếu Thần đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng.

      " còn nhớ tên tôi." Trình Nặc hơi nhíu chân mày, cảm giác hơi bất ngờ, theo lý thuyết bọn họ chỉ là gặp mặt lần, lần này dùng "Dương Tiếu", chuyện bị bại lộ trước.

      " ấy đến?" Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, mặt nhìn ra cảm xúc gì.

      "Ặc, Dương Tiếu ấy... thoải mái." Trình Nặc hơi nhức đầu với câu hỏi xuất thình lình của , mà trả lời của chắc chắn cũng cực kỳ hỏng bét, Trình Nặc nghĩ, nếu đây là buổi phỏng vấn, nếu như là người huấn luyện, phải chết thể nghi ngờ.

      "Tôi tên Nghiêm Thiếu Thần, biết bọn họ có ." Dường như thèm để ý, tiếp tục nội dung kế tiếp.

      "Chào , Nghiêm tiên sinh." Trình Nặc cong mắt cười nhạt, bình tĩnh chuyển đề tài, nhưng trong lòng oán thầm, Dương Tiếu lại cho biết tên, vì cuộc xem mắt này lúc đầu ó người lưu tâm.

      " cần khách sáo, gọi món ăn trước ." mặt Nghiêm Thiếu Thần bình thản, nghiêm khắc giống như bình thường.

      "Ặc, xin chờ chút." Trình Nặc ngắt lời của , "Đến nước này, tôi nghĩ buổi xem mắt còn nghĩa nào."

      "Sao thế?" Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, vẻ mặt bình thản như cũ.

      "Chúng ta gặp mặt trước, nên..." Trình Nặc cắn môi, đột nhiên cảm thấy áp bách, là người đàn ông trước mặt này tạo cho , loại cảm nhận chưa bao giờ có.

      "A," môi Nghiêm Thiếu Thần lên đường cung, " lần phỏng vấn?"

      "Đúng." thở ra, thầm nghĩ hiểu biết chuyện của rồi?

      "Ngày đó phải tôi cố ý lừa gạt, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, hơn nữa ý kiến của tôi chỉ để tham khảo." Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần, giống như chỉ là trần thuật lại chuyện, mà phải là giải thích gì với .

      Trình Nặc nhíu mày, "Ý tôi là..." Muốn lại thôi, bọn họ cùng chuyện!

      " kiện kia?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, nhận ra vẻ mặt của Trình Nặc, hiểu .

      "Đúng." Trình Nặc cười cười, cuối cùng cũng hiểu , hôm đó Lâm Tu Dương nể mặt chất vấn , nghi ngờ tính tình của .

      " ," Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, chậm rãi : "Tôi từng là tay súng bắn tỉa, có thói quen nhìn thấu ánh mắt người, ánh mắt láo, cho nên tin tưởng phán đoán của tôi."

      Trình Nặc nhàng cười, "Tôi nên cảm ơn 'Đặc tả' tôi hay ?"

      "Xin tiếp tục hoàn thành cuộc gặp mặt tối nay." Nghiêm Thiếu Thần cười , ánh mắt nhìn thẳng .
      Last edited by a moderator: 6/12/15
      Tuyết LiênKỷ Tuyết thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: Lễ tình nhân

      Trình Nặc hơi ngạc nhiên với lời của , trầm mặc vài giây, nhếch môi cười, " rất khác."

      Đây là đánh giá duy nhất của với Nghiêm Thiếu Thần bây giờ, mà thực tế, đáy lòng của thấy hiếu kỳ bình thường với Nghiêm Thiếu Thần, hơn nữa tin tưởng nếu có thể, loại cảm giác này tiếp tục lan ra.

      Nghiêm Thiếu Thần ngước mắt nhìn , ánh mắt nhìn sang nhân viên phục vụ bên cạnh, đợi nhân viên phục vụ đến trước mặt , giọng : "Chọn món ăn ."

      Trình Nặc nhận lấy menu nhân viên phục vụ đưa cho , lật mấy tờ, nhướng mày, nhất thời có loại cảm giác hoa cả mắt. Mấy ngày qua Trình Nặc phải chuẩn bị để đánh vào nội bộ tập đoàn "JT", chuyện ăn cơm đúng giờ như vậy giống như là chuyện mấy thế kỷ trước kia, nhìn ảnh minh hoạ trong menu, đột nhiên cảm thấy ăn mà phiền toái mà còn căng thẳng.

      " muốn ăn?" Nghiêm Thiếu Thần nhấp chanh nước, nhàn nhạt hỏi.

      " nhìn ra?" ngước mắt đúng lúc chạm phải tầm mắt của , quá thần , trong lòng nghĩ thế nào, biết tất cả.

      "Suy đoán."

      " suy đoán rất chính xác nha, thực tế, nhà hàng tây này tôi thường xuyên đến trước kia." Trình Nặc ngại năng lực nhìn thấy mọi thứ của , ngược lại nghĩ chung sống với người như vậy Nghiêm Thiếu Thần rất dễ dàng, vì quanh co lòng vòng, luẩn quẩn giải thích ý nghĩ của mình.

      "Xin lỗi, chúng ta gọi món." Nghiêm Thiếu Thần hơi liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh . đợi nhân viên phục vụ trả lời quay mặt nhìn Trình Nặc, : " thôi, đổi quán khác."

      "Ặc, cũng được." Trình Nặc thầm than Thượng tá Nghiêm quá mạnh mẽ vang dội, trong giọng hề có ý thương lượng.

      ra vẻ thản nhiên liếc nhìn nhân viên phục vụ. Rất vinh hạnh, nhìn thấy mặt trai hơi lộ vẻ cứng ngắc, nhưng đây chỉ là thoáng qua, dưới vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Thiếu Thần, trai xui xẻo nhanh chóng lui khỏi tầm mắt của Trình Nặc.

      "Tôi lại biết quán Tương Thái có mùi vị tệ lắm, có thể ăn cay sao?" Trình Nặc nhìn người đối diện, hơi thò người ra, đè thấp giọng .

      "Có thể ăn ít, cửa tiệm kia ở chỗ nào?" Đối phương Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy thú vị với cử động của Trình Nặc, nhưng mà vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhìn ra biểu cảm nào.

      "Hơi xa, để ý sao?" Trình Nặc đột nhiên hối hận khi nhắc đến quán Tương Thái kia, bận rộn công việc làm quên dừng bước lại hưởng thụ tốt, nên đề cập tới thôi, nhắc tới muốn , nhưng lo lắng vị sĩ quan Thượng tá đối diện vui.

      " thôi."

      Trình Nặc chỉ ngây người vài giây, Nghiêm Thiếu Thần biến mất trong phạm vi tầm mắt của . tăng nhanh bước chân đuổi theo , đến tầng hầm bãi đậu xe, chú ý chiếc Liệp Báo mang bảng số quân đội.

      " xem xe cơ quan làm sử dụng cá nhân?" hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn bảng số quân đội xe của .

      Nghiêm Thiếu Thần quét mắt biển số xe của mình, lạnh nhạt : "Trước ra khỏi quân đội có chuyện, rồi trực tiếp lái tới."

      Trình Nặc nhẫn nhịn cười ra tiếng, " cần nghiêm túc câu hỏi của tôi."

      Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, gì nữa, khởi động xe hơi sau đó thẳng đến mục đích.

      ※※※

      chọn món ăn mình thích thường ngày, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần tỏ ý có dị nghị với món cay, nhưng vẫn ưu tiên chọn món thanh đạm khác nhau dựa theo tư tưởng lộn xộn của sĩ quan. Trong tiềm thức nghĩ Nghiêm Thiếu Thần vì cái gọi là mặt mũi mà ra vẻ kiên trì. Trình Nặc chọn món, rồi đưa menu cho Nghiêm Thiếu Thần, lường được câu của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn khiến hết chỗ .

      "Tôi gọi món ăn."

      "A? đặc biệt thích hay là kiêng ăn?" ngạc nhiên, cho nhân viên phục vụ liền hỏi.

      " có." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, trước khi nhập ngũ Nghiêm Thiếu Thần là có kiêng ăn mấy món, nhưng bộ đội đặc chủng, liên tục dã ngoại mười mấy ngày huấn luyện thực tế khiến dần dần thay đổi quan niệm về thức ăn, trong mắt người thâm gia quân ngũ như họ, thức ăn chỉ là bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể con người, từ đó còn kén chọn nữa.

      Trình Nặc mím môi cười, vừa định chuyện khác, thấy điện thoại di động của reo chuông, cảnh giác nhíu chân mày, cười nhạt với Nghiêm Thiếu Thần, "Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại."

      Điện thoại là người lảnh đạo trực tiếp của Tiếu Kha gọi đến, để tiện liên lạc giữa bọn họ, toàn bộ thiết trí điện thoại dùng tiếng chuông riêng, phàm là nghe tiếng chuông riêng, biết là người nào.

      Nghiêm Thiếu Thần để ý, gật đầu ra hiệu cho .

      Trình Nặc cầm điện thoại di động đến gần chỗ phòng rửa tay nghe điện thoại.

      " khiến ta nghi ngờ ?"

      Tiếu Kha ở đầu điện thoại bên kia thẳng vào vấn đề, Trình Nặc cười khẽ, "Tin tức của nhanh."

      "Đừng oán giận cảnh quan Mục, và cậu ta đều là phị tá đắc lực của tôi, lần hành động này tôi chỉ an bài hai người các , nên khó tránh khỏi lưu ý nhiều hơn." Tiếu Kha ha ha cười, nghe ra cảm xúc bất mãn của Trình Nặc, phủ nhận.

      "Sếp Tiếu, trước mắt là thời gian cá nhân của tôi, xin hỏi có chỉ thị gì?" Trình Nặc biết cuối cùng xuất vấn đề ở đâu, nhưng có thể khẳng định, vô luận tương lai có thể phát triển với Nghiêm Thiếu Thần hay , muốn trộn lẫn những chuyện lộn xộn này.

      "Hắc, có chuyện khác, chỉ muốn chăm sóc thăm hỏi cấp dưới của mình thôi."

      "Vậy chăm sóc xong rồi, có thể cúp điện thoại hay ?" Trình Nặc lấy "Lễ" đối đãi người, thực tế biết Tiếu Kha vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho , dứt khoát ngụy trang đến cùng, đập chết cũng .

      "Cảnh quan Trình, tư tưởng giác ngộ của tốt, còn cần tích cực học tập." Tiếu Kha cố làm ra vẻ tư thế của lãnh đạo, dừng lại mấy giây, nghiêm mặt : " gặp mặt ai, theo lý tôi thể xen vào, nhưng phải đắn đo tốt chuyện đúng mực trong đó."

      Trình Nặc thu hồi thái độ thờ ơi, nghiêm nghị : "Điều này tất nhiên, biết tính tình của tôi."

      "Được rồi, tôi biết những nhắc nhở này có lẽ là điều thừa với , nhưng mà trình tự phải làm tôi cũng bị trách móc?" lướt qua sân, Tiếu Kha lại : "Nghiêm Thiếu Thần, 33 tuổi, vừa được điều về quân khu B, tuổi còn trẻ nhưng tương lai khả quan, Trình Nặc, nắm chặc."

      "Sếp, theo quả nhiên có phúc lợi, tài liệu tay rất đầy đủ, tin cậy hơn người trung gian kia nhiều." Lời của Tiếu Kha có hai nghĩa, thứ nhất tin tức căn bản của Nghiêm Thiếu Thần cho , thứ hai ám chỉ can thiệp chuyện của và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc khẽ mỉm cười, cười .

      "Ha ha, ít trêu ghẹo tôi, nhưng mà Trình Nặc tôi muốn thêm câu." Tiếu Kha cười to, tiếp tục : "Nghiêm Thiếu Thần và Lâm Tu Dương là em từ cởi truồng lớn lên."

      "A, thời gian cá nhân công việc." Trình Nặc nhíu mày, cúp điện thoại, ánh mắt theo bản năng nhìn chỗ Nghiêm Thiếu Thần, thấy vẫn bình tĩnh ngồi đó, mặt hề lộ vẻ kiên nhẫn.

      bước nhanh trở lại trước bàn ăn, lộ vẻ xin lỗi : "Đợi lâu."

      "Ăn , món ăn mới lên tới." Nghiêm Thiếu Thần ra hiệu động đũa.

      Trình Nặc khách sáo nữa, khẽ mỉm cười, cầm đôi đũa lên. Ăn ngủ , đối thoại trong lúc ăn cơm của bọn họ hơi ít ỏi, Trình Nặc chỉ khen món ăn bảng hiệu của quán của mấy câu, đồng thời chỉ hai món ăn thanh đạm dành riêng cho .

      Lúc Ăn xong bữa tối muốn rời khỏi quán, lại xảy ra khúc nhạc đệm , chuyện tuy , nhưng mỗi lần Trình Nặc nhớ lại đoạn nhạc đệm này, khóe môi tự chủ nhếch lên.

      " trai, lễ tình nhân, mua hoa ."

      Bên cạnh họ đột nhiên truyền đến giọng nữ non nớt hơi nhát gan, hai người dừng bước, rối rít nhìn nơi phát ra giọng . Chỉ thấy bé mặc áo khoác mỏng cầm rổ hoa hồng đứng bên cạnh bọn họ.

      Ánh mắt của bé chan chứa ngó xung quanh, dường như hi vọng người khách trước mắt có thể mua hoa, vì vậy bé e sợ mất lòng khách, vội vàng : " trai, mua đóa hoa cho chị , hoa hồng đỏ rất tươi, rất xứng đôi với chị ."

      "A, cái đó..."

      " mua đóa." Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn hoa hồng trong tay bé, nhàn nhạt .

      Trình Nặc ngồi lên xe, trong tay cầm hoa hồng đỏ kiều diễm, nhưng mặt hơi phiếm hồng, vừa rồi muốn giải thích bọn họ phải là tình nhân, ngờ Nghiêm Thiếu Thần đoạt lời của .

      " làm vậy, thích hợp, huống chi chúng ta phải là..." Trình Nặc muốn lại thôi, mặt rung động nóng bỏng khác thường.

      "Giải thích của chỉ làm bé kia lúng túng." Nghiêm Thiếu Thần khởi động xe, bình thản ung dung trở về.

      "Vậy được rồi." Trình Nặc nhún nhún vai, cười nhạt nhìn .

      Khi xe nhanh chóng lái đến tiểu khu chỗ ở của Trình Nặc, Trình Nặc đề nghị dừng xe ven đường để xuống tản bộ, trước đó nhịn được tham ăn, bây giờ tốt rồi, căng cứng cả bụng.

      Nghiêm Thiếu Thần gì, ngừng xe với đường phố thưa thớt người. Lúc này sắc trời mờ tối, chỉ còn lại ánh đèn neon xung quanh chứng minh đây là đô thị phồn vinh, người xung quanh cũng nhiều, tốp năm tốp ba sánh đôi cùng nhau, mà bọn họ chính là đôi trong đó.

      "Hoa này rất đẹp, nếu là lễ tình nhân, đường cái đầy bán hoa." Trình Nặc lại nhìn hoa trong tay, cười nhạt .

      "Hôm nay phải ngày 14 tháng 2." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, nghi ngờ hỏi.

      "Ngày 14 tháng 3, nghe là lễ tình nhân trắng." Trình Nặc mím môi cười, chứng minh Thượng tá Nghiêm nhìn như trầm lặng mặc dù thích lễ nước ngoài, nhưng người sáng mắt thể biết những thứ này.

      "A, tôi có để ý, phương diện này tôi biết." Qua rất lâu Nghiêm Thiếu Thần mới từ tốn .

      "Đây là khó có thể tin." Trình Nặc hơi giật mình, dừng bước lại nhìn chăm chăm Nghiêm Thiếu Thần, quả nhiên làm tò mò, lời của ràng, nhưng lại cảm thấy bất khả tư nghị, người đàn ông ưu tú như vậy tới bây giờ chưa lời lần.

      "Nhưng mà, tôi giống như , cũng có để ý, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy." Trình Nặc cong khóe môi, hai bên má lõm vào đồng tiền nhợt nhạt, dưới ánh trăng làm nổi bật vẻ ôn nhu của .

      "Thích là tốt rồi." Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn , có nhiều lời nữa, với Trình Nặc đoạn, đến khi họ dừng ở cửa lớn tiểu khu.

      "Tôi về đến nhà." Trình Nặc xoay người, hơi mỉm cười, lời của kiêu căng.

      "Trình Nặc," Đây là lần thứ hai Nghiêm Thiếu Thần gọi đầy đủ tên của hôm nay, cũng khiến hơi kinh ngạc.

      Vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần nghiêm túc, nhưng giọng rất ôn hòa: "Trình Nặc, tôi đề nghị thử phát triển mối quan hệ."






      Chương 4: Xác lập quan hệ

      Sau khi Dương Tiếu giải quyết xong đại đời mình "Gọi điện" cho Trình Nặc, hỏi tình huống đêm đó. Lúc đầu Trình Nặc sơ lược, đến khi Dương Tiếu ngửi ra khác thường, ép hỏi ấn tượng của Trình Nặc với Nghiêm Thiếu Thần thế nào.

      Điện thoại này khiến mặt Trình Nặc tự nhiên hơi mặt đỏ, mấp máy môi, lóng ngóng : "Rất tốt."

      "À, có biến!" Dương Tiếu vừa nghe lời này lập tức lên tinh thần, biết Trình Nặc nhiều năm như vậy, có thể để người đàn ông tốt vô cùng tuyệt đối đếm hết năm đầu ngón tay.

      đột nhiên nâng cao giọng điệu làm Trình Nặc hơi khó chịu, lấy điện thoại ra xa lỗ tai, nâng trán cảm khái: "Cậu, kích động cái gì?"

      "Bạn học Trình Tiểu Nặc, cậu còn tính toán lừa tổ chức bao lâu? Nhanh khai ra !" Giờ phút này Dương Tiếu hận được chay như bay đến nhà của Trình Nặc, để hỏi cho hiểu .

      " ngày đó gặp mặt mới biết chúng tôi gặp mặt lần, nhưng mà tối qua gặp mặt khi ở chung sống ngược lại rất hòa hợp..." Trình Nặc đại khái chuyện trước sau cho Dương Tiếu, gồm đoạn nhạc đệm lúc phỏng vấn ở "JT". Dĩ nhiên, đến bây giờ Dương Tiếu lắm thân phận của Trình Nặc là cảnh sát.

      "Vì vậy, trả lời của cậu... ?" Dương Tiếu cầm điện thoại nghe rất có tinh thần, "Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với vị sĩ quan chưa từng gặp mặt này, lần đầu tiên chính thức gặp mặt đề cập Tuyên bố chính thức', cực kỳ mạnh mẽ vang dội nha!"

      Trình Nặc ràng hơi bỡ ngỡ với chất vấn của Dương Tiếu, kiên trì mập mờ : "Ừ, thử xem."

      "Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình tỏa ra ánh sáng vô cùng chói lọi!" Dương Tiếu hơi híp mắt làm vẻ mặt say mê, chờ hoàn hồn lại : "Nhưng mà, Trình Tiểu Nặc cậu phải thấy tình hình. Xen vào chuyện này, tổ chức nghiên cứu quyết định tiết lộ tin tức nhà trai cho cậu."

      Trán Trình Nặc nhiều vạch đen, hề tiếp nhận điều tra của .

      "Năm nay Nghiêm Thiếu Thần 33 tuổi, đảm nhiệm đoàn trưởng ở tập đoàn quân Đệ Cửu trong quân khu B, cha ta là Nghiêm Chính, hắc hắc, Trình Nặc, lúc này trong lòng cậu nên cân nhắc ."

      Đến khi Trình Nặc cúp điện thoại, miệng vẫn là chữ "O". Nghiêm Chính, Tư lệnh quân khu B nay, lẽ ra những đứa bé trưởng thành trong gia đình này cho người khác loại cảm giác tài trí hơn người, nhưng Trình Nặc nhớ lại buổi gặp mặt đêm đó, Nghiêm Thiếu Thần bình chân như vại ôn hòa và im lặng đúng mực nên rất khó để liên tưởng với gia đình như vậy, bao gồm chuyện qua lại với mình.

      Trong gió Nghiêm Thiếu Thần hơi có vẻ tiêu điều, đèn đường chiếu xuống con ngươi trong sáng của , lúc đợi đáp án chắc chắn cũng chần chờ mà lo lắng, ngược lại vẻ mặt của vẫn bình thản, giống như nắm tất cả trong lòng bàn tay.

      Lúc ấy Trình Nặc rất đấu tranh, ngờ Nghiêm Thiếu Thần nhắc sớm như vậy, khi đó chuyện duy nhất xác định là Nghiêm Thiếu Thần ghét mình, chuyện khác ngẫm nghĩ qua. Sau khi xác định quan hệ Trình Nặc nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, mặc dù có ấn tượng tốt với Nghiêm Thiếu Thần, nhưng căn cứ vào hành vi nghề nghiệp, có thân phận cảnh sát nằm vùng trước mắt thể công khai, mà nàng muốn điều tra Lâm Tu Dương lại là em tốt của Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc nghĩ đến đây mà dám nghĩ tiếp nữa, vì rất khó đoán trước trong tương lai khi chân tướng ràng, Nghiêm Thiếu Thần đối sử với thế nào.

      " làm sao vậy?" Nghiêm Thiếu Thần thấy chậm chạp trả lời, liền hỏi.

      "Có phải quá nhanh điểm hay ?" Trình Nặc muốn còn cần thời gian để suy nghĩ.

      "Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày.

      "Chúng ta mới tiếp xúc tới ba tiếng."

      "Thời gian sau này còn dài, có thể từ từ tiếp xúc." Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, mắt nhìn thẳng .

      Trình Nặc né tránh ánh mắt sắc sảo của , đột nhiên cảm thấy người đàn ông này vô hình trung tạo áp bức cho , nhưng loại áp bức cũng phát sinh lo lắng của , ngược lại rất muốn thử xem.

      Trình Nặc ngước mắt chống lại con ngươi trong trẻo, hơi chần chừ, giọng : "Kia, bằng thử xem?"

      Đến bây giờ, Trình Nặc nhớ lại ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần đêm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ, lộ nét ôn hòa thanh đạm, dường như dự liệu từ lâu, chắc chắc đồng ý.

      Bên này Trình Nặc vừa buông điện thoại, người lảnh đạo trực tiếp Tiếu Kha điện thoại liền gọi đến, Trình Nặc vừa nhìn là ta, hơi nhếch môi, giống như bất ngờ.

      "Sếp Tiếu, buổi chiều tốt."

      "Nghe xác định đối tượng Nghiêm Thiếu Thần rồi hả?"

      "Đây là trong phạm vi nội dung điều tra của nhiệm vụ lần này?" Trình Nặc nhíu mày, cảm giác mình giống như con chuột bạch dưới con mắt mọi người, bất kỳ hành động nào cũng bị giám thị.

      "Tự nắm chặc, mặt khác công việc sắp xếp thế nào?" Dường như Tiếu Kha quen cấp dưới bất mãn với loại "Giám thị" này, tuy tự mình phê bình kín đáo với hành vi như vậy, ai bảo đây là thực tế.

      "Dù sao Nghiêm Thiếu Thần cũng là em của Lâm Tu Dương, nên chúng ta thể nóng lòng nhất thời." Trình Nặc sớm biết mục đích Tiếu Kha gọi điện thoại đến, tiến thêm bước hành động đến việc điều tra lần này, mấy ngày nay vẫn muốn tìm phương pháp điều hòa.

      "Ý của là?"

      "Cho tôi thời gian mấy tháng, đến lúc đó tôi bảo đảm xuất làm việc trong coo ốc văn phòng ở tập đoàn 'JT'."
      Last edited by a moderator: 6/12/15
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chung sống với Nghiêm Thiếu Thần giống như bé trai có suy nghĩ đơn thuần, thích hoặc thích, đúng hoặc đúng, nếu bạn và Nghiêm Thiếu Thần quanh co, kết quả là cuốn bản thân vào, vì thích quanh co. Đây là lần thứ ba hẹn hò với Nghiêm Thiếu Thần, đến khi kết thúc phim Trình Nặc vẫn cảm giác mơ hồ, có ngày gọi điện thoại với Nghiêm Thiếu Thần chỉ thuận miệng muốn xem gần đây diễn viên Tom Cruise đóng phim, ngờ chiều hôm đó nhận được điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, buổi tối xem chiếu phim.

      Trình Nặc ngồi xe của , quay đầu nhìn Nghiêm Thiếu Thần an tĩnh lái xe, đến hầm giữ xe của rạp chiếu phim, Nghiêm Thiếu Thần ngừng xe, mới quay đầu nhàn nhạt hỏi : "Làm sao vậy?"

      "Nghiêm Thiếu Thần, và em chung sống, vì để em làm bia đở đạn ?" Trình Nặc nhớ buổi tối cùng ăn cơm, Nghiêm Thiếu Thần nhận bốn cuộc điện thoại, nội dung duy nhất là giới thiệu đối tượng cho . Nghiêm Thiếu Thần cự tuyệt là bình thường, nhưng mỗi khi cự tuyệt người khác đều nhắc tới , để Trình Nặc nghe hơi được tự nhiên.

      Trình Nặc thấy nhìn mình, sắc mặt cũng tốt, liền tiếp: "Em , lý do từ chối luôn là ' cần, bây giờ tôi có đối tượng, ấy tên Trình Nặc.'" Trình Nặc cắn môi bổ sung, "Luôn là loại khuôn mẫu này, đổi khác."

      Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng mấy giây, lạnh lùng : "Vậy nên đổi gì?"

      "..." Trình Nặc chu miệng, xong rồi, chọc người ta mất hứng rồi.

      Nếu Thượng tá Nghiêm vui, vậy người gây họa tự nhiên phải phụ trách kéo cảm xúc người ta trở lại, Trình Nặc suy nghĩ vẫn nên bắt tay vào bộ phim tối nay. Tom Cruise hành động tỉ mỉ và dũng cảm thử động tác nguy hiểm cao khiến tình tiết tự nhiên thu hút đa số con mắt của người mê phim, Trình Nặc là người trong số đó.

      nhìn Nghiêm Thiếu Thần chuyên tâm lái xe, chân mày nhíu lại, : "Kỹ xảo điện ảnh của bộ phim này giỏi, để hình tượng Tom Cruise chói lọi tỏa xung quanh." Trình Nặc đánh giá kỹ xảo điện ảnh bên trong, nhưng vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh lại nhàn nhạt, giống như cảm thấy hứng thú với kỹ xảo điện ảnh như vậy.

      "Bình thường các huấn luyện cũng có những thứ này?" Trình Nặc nghiêng đầu giọng hỏi.

      Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, " từng, nhưng mà có khoa trương như trong phim vậy."

      "A, vậy sao có thể kiên trì xem hết?" Trình Nặc nhịn được cười, rất khó tưởng tượng người hề cảm thấy hứng thú với phim, lại dày vò Nghiêm Thiếu Thần gần hai tiếng.

      "Tạm được, sau khi trở về có thể điều chỉnh kế hoạch huấn luyện." Nghiêm Thiếu Thần suy nghĩ trong đầu, dường như rất khả thi, lặng lẽ gật đầu.

      Trình Nặc liên tưởng nhưng môn huấn luyện đám lính ở sân huấn luyện, khỏi thở dài, "Xong rồi, những người lính của sau này phải cam đoan được hận Tom Cruise."

      "Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nghe hiểu.

      "Kỹ xảo điện ảnh phim của Tom Cruise là nguồn gốc thay đổi môn huấn luyện sao."

      Nghiêm Thiếu Thần cong khóe môi, gì nữa. Đêm đó Nghiêm Thiếu Thần đưa đến dưới nhà, Trình Nặc muốn tạm biệt , đối phương gọi lại.

      "Trình Nặc."

      quay đầu, nghi ngờ nhìn .

      "Gần đây em có rãnh rỗi ?"

      "Ừ, có, làm sao vậy?" Trình Nặc nhíu mày, thầm nghĩ Nghiêm Thiếu Thần thể biết thân phận nằm vùng của , trong mắt của mình là người chờ việc, mà người chờ việc thiếu nhất là thời gian.

      Nghiêm Thiếu Thần ấm giọng : "Ừ, vậy em về trước , đến lúc đó báo tin cho em."

      trong hanh lang Trình Nặc cảm thấy Nghiêm Thiếu Thần là người bày tỏ cảm xúc mặt dù xảy ra tình huống gì, người như vậy hơn phân nửa tiết lộ nửa câu cho người khác trước khi làm việc. Chuyện buổi tối, khi so sánh mình như bia đở đạn, Nghiêm Thiếu Thần rất mất hứng, nhưng lời. Vừa rồi trước khi chia tay lại thình lình hỏi sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi, rồi lại cho biết tình huống cụ thể thế nào.

      Trình Nặc suy tư mở cửa phòng ra, thuận tay bật đèn, đổi đôi dép, đến trước cửa sổ rồi kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu như thói quen, bóng lưng gầy mới bước . Trình Nặc biết chờ mình lên lầu mới yên tâm rời khỏi, nghĩ vậy, khóe môi của nở nụ cười nhạt, trong lòng càng ấm áp hơn.

      Mặc dù Trình Nặc nghĩ nhiều về tương lai của bọn họ, nhưng bây giờ, Nghiêm Thiếu Thần là chọn lựa tốt nhất của . Bên cạnh Trình nặc thiếu thanh niên ưu chất xuất , Mục Nhất Minh xem như người trong đó, nhưng bọn họ làm cộng ba năm, Trình Nặc chưa từng sinh ra chân tình nào vượt qua tình bạn, cho dù là Tiếu Kha cấp của chỉ ra ám hiệu cho lần, để ý người bên cạnh.

      Nghiêm Thiếu Thần giống vậy, mặc dù được đến cuối cùng là bị chỗ nào của hấp dẫn, nhưng dường như từ khi tiếp xúc với Nghiêm Thiếu Thần, trong đầu của có ý nghĩ lâu dài. Ngay lúc Trình Nặc suy nghĩ lung tung, điện thoại di động của vang lên lần nữa, cúi đầu nhìn, chắc là Nghiêm Thiếu Thần.

      Trình Nặc hơi buồn bực, lúc này mới tách ra bao lâu điện thoại đến? Bình thường bọn họ khoảng năm ba ngày cũng gọi điện thoại." về đến nhà?" Trình Nặc nghe điện thoại sau đó thuận miệng hỏi.

      "Vừa về, tối mai đón em đến đại viện, gặp cha mẹ của ." Nghiêm Thiếu Thần trắng ra, nhưng nghe cuộc điện thoại này Trình Nặc rất thoải mái. thời gian bọn họ tiếp xúc chưa đến ba ngày, nhưng đột nhiên muốn gặp cha mẹ đối phương nên Trình Nặc cảm thấy sợ.

      "A, sớm như vậy?" Đột nhiên gặp trực tiếp cha mẹ của đối phương, Trình Nặc nghĩ đến đây nhức đầu.

      " còn sớm, chúng ta ở chung thời gian, nên chính thức ngồi xuống gặp mặt, giống như tình huống hôm nay muốn tiếp tục giải thích nữa." Nghiêm Thiếu Thần cầm điện thoại, trầm giọng .
      Last edited by a moderator: 6/12/15
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :