Chương 3: Lễ tình nhân
Trình Nặc hơi ngạc nhiên với lời của , trầm mặc vài giây, nhếch môi cười, " rất khác."
Đây là đánh giá duy nhất của với Nghiêm Thiếu Thần bây giờ, mà thực tế, đáy lòng của thấy hiếu kỳ bình thường với Nghiêm Thiếu Thần, hơn nữa tin tưởng nếu có thể, loại cảm giác này tiếp tục lan ra.
Nghiêm Thiếu Thần ngước mắt nhìn , ánh mắt nhìn sang nhân viên phục vụ bên cạnh, đợi nhân viên phục vụ đến trước mặt , giọng : "Chọn món ăn ."
Trình Nặc nhận lấy menu nhân viên phục vụ đưa cho , lật mấy tờ, nhướng mày, nhất thời có loại cảm giác hoa cả mắt. Mấy ngày qua Trình Nặc phải chuẩn bị để đánh vào nội bộ tập đoàn "JT", chuyện ăn cơm đúng giờ như vậy giống như là chuyện mấy thế kỷ trước kia, nhìn ảnh minh hoạ trong menu, đột nhiên cảm thấy ăn mà phiền toái mà còn căng thẳng.
" muốn ăn?" Nghiêm Thiếu Thần nhấp chanh nước, nhàn nhạt hỏi.
" nhìn ra?" ngước mắt đúng lúc chạm phải tầm mắt của , quá thần , trong lòng nghĩ thế nào, biết tất cả.
"Suy đoán."
" suy đoán rất chính xác nha, thực tế, nhà hàng tây này tôi thường xuyên đến trước kia." Trình Nặc ngại năng lực nhìn thấy mọi thứ của , ngược lại nghĩ chung sống với người như vậy Nghiêm Thiếu Thần rất dễ dàng, vì quanh co lòng vòng, luẩn quẩn giải thích ý nghĩ của mình.
"Xin lỗi, chúng ta gọi món." Nghiêm Thiếu Thần hơi liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh . đợi nhân viên phục vụ trả lời quay mặt nhìn Trình Nặc, : " thôi, đổi quán khác."
"Ặc, cũng được." Trình Nặc thầm than Thượng tá Nghiêm quá mạnh mẽ vang dội, trong giọng hề có ý thương lượng.
ra vẻ thản nhiên liếc nhìn nhân viên phục vụ. Rất vinh hạnh, nhìn thấy mặt trai hơi lộ vẻ cứng ngắc, nhưng đây chỉ là thoáng qua, dưới vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Thiếu Thần, trai xui xẻo nhanh chóng lui khỏi tầm mắt của Trình Nặc.
"Tôi lại biết quán Tương Thái có mùi vị tệ lắm, có thể ăn cay sao?" Trình Nặc nhìn người đối diện, hơi thò người ra, đè thấp giọng .
"Có thể ăn ít, cửa tiệm kia ở chỗ nào?" Đối phương Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy thú vị với cử động của Trình Nặc, nhưng mà vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhìn ra biểu cảm nào.
"Hơi xa, để ý sao?" Trình Nặc đột nhiên hối hận khi nhắc đến quán Tương Thái kia, bận rộn công việc làm quên dừng bước lại hưởng thụ tốt, nên đề cập tới thôi, nhắc tới muốn , nhưng lo lắng vị sĩ quan Thượng tá đối diện vui.
" thôi."
Trình Nặc chỉ ngây người vài giây, Nghiêm Thiếu Thần biến mất trong phạm vi tầm mắt của . tăng nhanh bước chân đuổi theo , đến tầng hầm bãi đậu xe, chú ý chiếc Liệp Báo mang bảng số quân đội.
" xem xe cơ quan làm sử dụng cá nhân?" hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn bảng số quân đội xe của .
Nghiêm Thiếu Thần quét mắt biển số xe của mình, lạnh nhạt : "Trước ra khỏi quân đội có chuyện, rồi trực tiếp lái tới."
Trình Nặc nhẫn nhịn cười ra tiếng, " cần nghiêm túc câu hỏi của tôi."
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, gì nữa, khởi động xe hơi sau đó thẳng đến mục đích.
※※※
chọn món ăn mình thích thường ngày, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần tỏ ý có dị nghị với món cay, nhưng vẫn ưu tiên chọn món thanh đạm khác nhau dựa theo tư tưởng lộn xộn của sĩ quan. Trong tiềm thức nghĩ Nghiêm Thiếu Thần vì cái gọi là mặt mũi mà ra vẻ kiên trì. Trình Nặc chọn món, rồi đưa menu cho Nghiêm Thiếu Thần, lường được câu của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn khiến hết chỗ .
"Tôi gọi món ăn."
"A? đặc biệt thích hay là kiêng ăn?" ngạc nhiên, cho nhân viên phục vụ liền hỏi.
" có." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, trước khi nhập ngũ Nghiêm Thiếu Thần là có kiêng ăn mấy món, nhưng bộ đội đặc chủng, liên tục dã ngoại mười mấy ngày huấn luyện thực tế khiến dần dần thay đổi quan niệm về thức ăn, trong mắt người thâm gia quân ngũ như họ, thức ăn chỉ là bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể con người, từ đó còn kén chọn nữa.
Trình Nặc mím môi cười, vừa định chuyện khác, thấy điện thoại di động của reo chuông, cảnh giác nhíu chân mày, cười nhạt với Nghiêm Thiếu Thần, "Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Điện thoại là người lảnh đạo trực tiếp của Tiếu Kha gọi đến, để tiện liên lạc giữa bọn họ, toàn bộ thiết trí điện thoại dùng tiếng chuông riêng, phàm là nghe tiếng chuông riêng, biết là người nào.
Nghiêm Thiếu Thần để ý, gật đầu ra hiệu cho .
Trình Nặc cầm điện thoại di động đến gần chỗ phòng rửa tay nghe điện thoại.
" khiến ta nghi ngờ ?"
Tiếu Kha ở đầu điện thoại bên kia thẳng vào vấn đề, Trình Nặc cười khẽ, "Tin tức của nhanh."
"Đừng oán giận cảnh quan Mục, và cậu ta đều là phị tá đắc lực của tôi, lần hành động này tôi chỉ an bài hai người các , nên khó tránh khỏi lưu ý nhiều hơn." Tiếu Kha ha ha cười, nghe ra cảm xúc bất mãn của Trình Nặc, phủ nhận.
"Sếp Tiếu, trước mắt là thời gian cá nhân của tôi, xin hỏi có chỉ thị gì?" Trình Nặc biết cuối cùng xuất vấn đề ở đâu, nhưng có thể khẳng định, vô luận tương lai có thể phát triển với Nghiêm Thiếu Thần hay , muốn trộn lẫn những chuyện lộn xộn này.
"Hắc, có chuyện khác, chỉ muốn chăm sóc thăm hỏi cấp dưới của mình thôi."
"Vậy chăm sóc xong rồi, có thể cúp điện thoại hay ?" Trình Nặc lấy "Lễ" đối đãi người, thực tế biết Tiếu Kha vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho , dứt khoát ngụy trang đến cùng, đập chết cũng .
"Cảnh quan Trình, tư tưởng giác ngộ của tốt, còn cần tích cực học tập." Tiếu Kha cố làm ra vẻ tư thế của lãnh đạo, dừng lại mấy giây, nghiêm mặt : " gặp mặt ai, theo lý tôi thể xen vào, nhưng phải đắn đo tốt chuyện đúng mực trong đó."
Trình Nặc thu hồi thái độ thờ ơi, nghiêm nghị : "Điều này tất nhiên, biết tính tình của tôi."
"Được rồi, tôi biết những nhắc nhở này có lẽ là điều thừa với , nhưng mà trình tự phải làm tôi cũng bị trách móc?" lướt qua sân, Tiếu Kha lại : "Nghiêm Thiếu Thần, 33 tuổi, vừa được điều về quân khu B, tuổi còn trẻ nhưng tương lai khả quan, Trình Nặc, nắm chặc."
"Sếp, theo quả nhiên có phúc lợi, tài liệu tay rất đầy đủ, tin cậy hơn người trung gian kia nhiều." Lời của Tiếu Kha có hai nghĩa, thứ nhất tin tức căn bản của Nghiêm Thiếu Thần cho , thứ hai ám chỉ can thiệp chuyện của và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc khẽ mỉm cười, cười .
"Ha ha, ít trêu ghẹo tôi, nhưng mà Trình Nặc tôi muốn thêm câu." Tiếu Kha cười to, tiếp tục : "Nghiêm Thiếu Thần và Lâm Tu Dương là em từ cởi truồng lớn lên."
"A, thời gian cá nhân công việc." Trình Nặc nhíu mày, cúp điện thoại, ánh mắt theo bản năng nhìn chỗ Nghiêm Thiếu Thần, thấy vẫn bình tĩnh ngồi đó, mặt hề lộ vẻ kiên nhẫn.
bước nhanh trở lại trước bàn ăn, lộ vẻ xin lỗi : "Đợi lâu."
"Ăn , món ăn mới lên tới." Nghiêm Thiếu Thần ra hiệu động đũa.
Trình Nặc khách sáo nữa, khẽ mỉm cười, cầm đôi đũa lên. Ăn ngủ , đối thoại trong lúc ăn cơm của bọn họ hơi ít ỏi, Trình Nặc chỉ khen món ăn bảng hiệu của quán của mấy câu, đồng thời chỉ hai món ăn thanh đạm dành riêng cho .
Lúc Ăn xong bữa tối muốn rời khỏi quán, lại xảy ra khúc nhạc đệm , chuyện tuy , nhưng mỗi lần Trình Nặc nhớ lại đoạn nhạc đệm này, khóe môi tự chủ nhếch lên.
" trai, lễ tình nhân, mua hoa ."
Bên cạnh họ đột nhiên truyền đến giọng nữ non nớt hơi nhát gan, hai người dừng bước, rối rít nhìn nơi phát ra giọng . Chỉ thấy bé mặc áo khoác mỏng cầm rổ hoa hồng đứng bên cạnh bọn họ.
Ánh mắt của bé chan chứa ngó xung quanh, dường như hi vọng người khách trước mắt có thể mua hoa, vì vậy bé e sợ mất lòng khách, vội vàng : " trai, mua đóa hoa cho chị , hoa hồng đỏ rất tươi, rất xứng đôi với chị ."
"A, cái đó..."
" mua đóa." Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn hoa hồng trong tay bé, nhàn nhạt .
Trình Nặc ngồi lên xe, trong tay cầm hoa hồng đỏ kiều diễm, nhưng mặt hơi phiếm hồng, vừa rồi muốn giải thích bọn họ phải là tình nhân, ngờ Nghiêm Thiếu Thần đoạt lời của .
" làm vậy, thích hợp, huống chi chúng ta phải là..." Trình Nặc muốn lại thôi, mặt rung động nóng bỏng khác thường.
"Giải thích của chỉ làm bé kia lúng túng." Nghiêm Thiếu Thần khởi động xe, bình thản ung dung trở về.
"Vậy được rồi." Trình Nặc nhún nhún vai, cười nhạt nhìn .
Khi xe nhanh chóng lái đến tiểu khu chỗ ở của Trình Nặc, Trình Nặc đề nghị dừng xe ven đường để xuống tản bộ, trước đó nhịn được tham ăn, bây giờ tốt rồi, căng cứng cả bụng.
Nghiêm Thiếu Thần gì, ngừng xe với đường phố thưa thớt người. Lúc này sắc trời mờ tối, chỉ còn lại ánh đèn neon xung quanh chứng minh đây là đô thị phồn vinh, người xung quanh cũng nhiều, tốp năm tốp ba sánh đôi cùng nhau, mà bọn họ chính là đôi trong đó.
"Hoa này rất đẹp, nếu là lễ tình nhân, đường cái đầy bán hoa." Trình Nặc lại nhìn hoa trong tay, cười nhạt .
"Hôm nay phải ngày 14 tháng 2." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, nghi ngờ hỏi.
"Ngày 14 tháng 3, nghe là lễ tình nhân trắng." Trình Nặc mím môi cười, chứng minh Thượng tá Nghiêm nhìn như trầm lặng mặc dù thích lễ nước ngoài, nhưng người sáng mắt thể biết những thứ này.
"A, tôi có để ý, phương diện này tôi biết." Qua rất lâu Nghiêm Thiếu Thần mới từ tốn .
"Đây là khó có thể tin." Trình Nặc hơi giật mình, dừng bước lại nhìn chăm chăm Nghiêm Thiếu Thần, quả nhiên làm tò mò, lời của ràng, nhưng lại cảm thấy bất khả tư nghị, người đàn ông ưu tú như vậy tới bây giờ chưa lời lần.
"Nhưng mà, tôi giống như , cũng có để ý, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy." Trình Nặc cong khóe môi, hai bên má lõm vào đồng tiền nhợt nhạt, dưới ánh trăng làm nổi bật vẻ ôn nhu của .
"Thích là tốt rồi." Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn , có nhiều lời nữa, với Trình Nặc đoạn, đến khi họ dừng ở cửa lớn tiểu khu.
"Tôi về đến nhà." Trình Nặc xoay người, hơi mỉm cười, lời của kiêu căng.
"Trình Nặc," Đây là lần thứ hai Nghiêm Thiếu Thần gọi đầy đủ tên của hôm nay, cũng khiến hơi kinh ngạc.
Vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần nghiêm túc, nhưng giọng rất ôn hòa: "Trình Nặc, tôi đề nghị thử phát triển mối quan hệ."
Chương 4: Xác lập quan hệ
Sau khi Dương Tiếu giải quyết xong đại đời mình "Gọi điện" cho Trình Nặc, hỏi tình huống đêm đó. Lúc đầu Trình Nặc sơ lược, đến khi Dương Tiếu ngửi ra khác thường, ép hỏi ấn tượng của Trình Nặc với Nghiêm Thiếu Thần thế nào.
Điện thoại này khiến mặt Trình Nặc tự nhiên hơi mặt đỏ, mấp máy môi, lóng ngóng : "Rất tốt."
"À, có biến!" Dương Tiếu vừa nghe lời này lập tức lên tinh thần, biết Trình Nặc nhiều năm như vậy, có thể để người đàn ông tốt vô cùng tuyệt đối đếm hết năm đầu ngón tay.
đột nhiên nâng cao giọng điệu làm Trình Nặc hơi khó chịu, lấy điện thoại ra xa lỗ tai, nâng trán cảm khái: "Cậu, kích động cái gì?"
"Bạn học Trình Tiểu Nặc, cậu còn tính toán lừa tổ chức bao lâu? Nhanh khai ra !" Giờ phút này Dương Tiếu hận được chay như bay đến nhà của Trình Nặc, để hỏi cho hiểu .
" ngày đó gặp mặt mới biết chúng tôi gặp mặt lần, nhưng mà tối qua gặp mặt khi ở chung sống ngược lại rất hòa hợp..." Trình Nặc đại khái chuyện trước sau cho Dương Tiếu, gồm đoạn nhạc đệm lúc phỏng vấn ở "JT". Dĩ nhiên, đến bây giờ Dương Tiếu lắm thân phận của Trình Nặc là cảnh sát.
"Vì vậy, trả lời của cậu... ?" Dương Tiếu cầm điện thoại nghe rất có tinh thần, "Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với vị sĩ quan chưa từng gặp mặt này, lần đầu tiên chính thức gặp mặt đề cập Tuyên bố chính thức', cực kỳ mạnh mẽ vang dội nha!"
Trình Nặc ràng hơi bỡ ngỡ với chất vấn của Dương Tiếu, kiên trì mập mờ : "Ừ, thử xem."
"Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình tỏa ra ánh sáng vô cùng chói lọi!" Dương Tiếu hơi híp mắt làm vẻ mặt say mê, chờ hoàn hồn lại : "Nhưng mà, Trình Tiểu Nặc cậu phải thấy tình hình. Xen vào chuyện này, tổ chức nghiên cứu quyết định tiết lộ tin tức nhà trai cho cậu."
Trán Trình Nặc nhiều vạch đen, hề tiếp nhận điều tra của .
"Năm nay Nghiêm Thiếu Thần 33 tuổi, đảm nhiệm đoàn trưởng ở tập đoàn quân Đệ Cửu trong quân khu B, cha ta là Nghiêm Chính, hắc hắc, Trình Nặc, lúc này trong lòng cậu nên cân nhắc ."
Đến khi Trình Nặc cúp điện thoại, miệng vẫn là chữ "O". Nghiêm Chính, Tư lệnh quân khu B nay, lẽ ra những đứa bé trưởng thành trong gia đình này cho người khác loại cảm giác tài trí hơn người, nhưng Trình Nặc nhớ lại buổi gặp mặt đêm đó, Nghiêm Thiếu Thần bình chân như vại ôn hòa và im lặng đúng mực nên rất khó để liên tưởng với gia đình như vậy, bao gồm chuyện qua lại với mình.
Trong gió Nghiêm Thiếu Thần hơi có vẻ tiêu điều, đèn đường chiếu xuống con ngươi trong sáng của , lúc đợi đáp án chắc chắn cũng vì chần chờ mà lo lắng, ngược lại vẻ mặt của vẫn bình thản, giống như nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Lúc ấy Trình Nặc rất đấu tranh, ngờ Nghiêm Thiếu Thần nhắc sớm như vậy, khi đó chuyện duy nhất xác định là Nghiêm Thiếu Thần ghét mình, chuyện khác ngẫm nghĩ qua. Sau khi xác định quan hệ Trình Nặc nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, mặc dù có ấn tượng tốt với Nghiêm Thiếu Thần, nhưng căn cứ vào hành vi nghề nghiệp, có thân phận cảnh sát nằm vùng trước mắt thể công khai, mà nàng muốn điều tra Lâm Tu Dương lại là em tốt của Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc nghĩ đến đây mà dám nghĩ tiếp nữa, vì rất khó đoán trước trong tương lai khi chân tướng ràng, Nghiêm Thiếu Thần đối sử với thế nào.
" làm sao vậy?" Nghiêm Thiếu Thần thấy chậm chạp trả lời, liền hỏi.
"Có phải quá nhanh điểm hay ?" Trình Nặc muốn còn cần thời gian để suy nghĩ.
"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày.
"Chúng ta mới tiếp xúc tới ba tiếng."
"Thời gian sau này còn dài, có thể từ từ tiếp xúc." Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, mắt nhìn thẳng .
Trình Nặc né tránh ánh mắt sắc sảo của , đột nhiên cảm thấy người đàn ông này vô hình trung tạo áp bức cho , nhưng loại áp bức cũng phát sinh lo lắng của , ngược lại rất muốn thử xem.
Trình Nặc ngước mắt chống lại con ngươi trong trẻo, hơi chần chừ, giọng : "Kia, bằng thử xem?"
Đến bây giờ, Trình Nặc nhớ lại ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần đêm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ, lộ nét ôn hòa thanh đạm, dường như dự liệu từ lâu, chắc chắc đồng ý.
Bên này Trình Nặc vừa buông điện thoại, người lảnh đạo trực tiếp Tiếu Kha điện thoại liền gọi đến, Trình Nặc vừa nhìn là ta, hơi nhếch môi, giống như bất ngờ.
"Sếp Tiếu, buổi chiều tốt."
"Nghe xác định đối tượng Nghiêm Thiếu Thần rồi hả?"
"Đây là trong phạm vi nội dung điều tra của nhiệm vụ lần này?" Trình Nặc nhíu mày, cảm giác mình giống như con chuột bạch dưới con mắt mọi người, bất kỳ hành động nào cũng bị giám thị.
"Tự nắm chặc, mặt khác công việc sắp xếp thế nào?" Dường như Tiếu Kha quen cấp dưới bất mãn với loại "Giám thị" này, tuy tự mình phê bình kín đáo với hành vi như vậy, ai bảo đây là thực tế.
"Dù sao Nghiêm Thiếu Thần cũng là em của Lâm Tu Dương, nên chúng ta thể nóng lòng nhất thời." Trình Nặc sớm biết mục đích Tiếu Kha gọi điện thoại đến, tiến thêm bước hành động đến việc điều tra lần này, mấy ngày nay vẫn muốn tìm phương pháp điều hòa.
"Ý của là?"
"Cho tôi thời gian mấy tháng, đến lúc đó tôi bảo đảm xuất làm việc trong coo ốc văn phòng ở tập đoàn 'JT'."
Last edited by a moderator: 6/12/15