Nắng ấm - My Lan (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyrics

      lyrics New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Nắng ấm




      Tác giả: My Lan

      Thể loại: truyện dài, đại, giả tưởng

      Nguồn: http://shadowscapestime.tumblr.com/

      Tình trạng bản thảo: viết

      Cập nhật: 1 tuần 1-2 chương

      Giới thiệu nội dung

      - đóa hoa luôn kiếm tìm Mặt Trời ấm áp giữa ngày đông kéo dài tưởng chừng như vô tận.

      - chàng trai trẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn trong tâm khảm

      Họ đến với nhau, đơn giản và tự nhiên như hơi thở. Có lẽ đó là số mệnh, cũng có lẽ, là duyên phận còn dang dở từ kiếp nào.

      Với , là Mặt Trời, là hơi ấm, là chỗ dựa, là người thân, là người .

      Với , là nắng ấm nghịch ngợm, là đứa cần được chăm sóc, là người thể sống thiếu , là người thân, là người .

      Giữa họ, “tình ” dường như chưa khi nào là đủ.

      Ghi chú: Mong nhận được ủng hộ của mọi người. Bạn nào có nhu cầu mang truyện nơi khác cảm phiền trích dẫn đường link nguồn đầy đủ, mình cảm ơn.

    2. lyrics

      lyrics New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      ::: 1 :::


      Hôm đó là ngày đặc biệt khó quên.

      Khi ta tự mãn cho rằng bản thân có được mọi thứ, chúng liền quay lưng rời bỏ ta, trở lại. Có đôi khi, cuộc sống chính là như vậy, đến và vốn chẳng có quy luật gì, mà cái con người có thể làm lại quá hữu hạn. Muốn níu giữ mà giữ được, có chăng còn lại chỉ là tiếc nuối buồn thảm sâu trong đáy lòng.

      Trong kí ức của , bầu trời vẫn xanh, gió vẫn nhè hiu hiu lướt qua tàng cây rậm rạp trước nhà, nắng vẫn ấm áp giang rộng đôi cánh tay vô hình ôm chầm lấy , mẹ vẫn dịu dàng cười cười… nhưng mọi thứ dường như hề giống như trước đó nữa. Đó là cảm giác rất lạ, trong quen thuộc hé lộ những thứ xa lạ, lí trí ngừng rằng mọi thứ vẫn ổn nhưng trái tim lại kêu gào về điều gì đó sắp xảy ra.

      Bé Cưng nhíu nhíu mi, cặp mắt đen láy nhìn chăm chú vào thân hình bận rộn qua lại trong bếp, giọng mềm mại đầy thương vẫn vậy nếu như hoàn toàn bỏ qua những ngón tay run rẩy theo tiết tấu nào cùng vụng về hiếm thấy của bà.

      Mẹ sao vậy?

      Từ khi có trí nhớ đến giờ, trong căn nhà nằm ở góc khuất trong con ngõ vắng vẻ này chưa từng xuất người đó, dù chỉ là cái bóng thoáng qua. Mẹ người kia nơi rất xa, bận rộn kiếm tiền nuôi khôn lớn, khi nào có thời gian nhất định trở về cùng hai mẹ con. Mẹ người kia rất , hàng năm đều gửi quà sinh nhật cho , trong tấm thiệp cùng tràn ngập những lời hứa hẹn ngọt ngào. Mẹ còn rất nhiều, nhiều đến mức thể nhớ hết.

      Lẽ nào… người đó chuẩn bị trở về sao?

      “Cha” là người như thế nào?

      Liệu có giống cha của Minie nhà bên, hiền lành ấm áp xoa xoa đầu , mỗi lần làm về đều cho những món đồ nho thú vị? Hay như cha của Jose, cầm gậy đuổi đánh cậu suốt con phố? Có lẽ có chút ngượng ngùng tự nhiên , Bé Cưng mím môi cười trộm, cha và gặp nhau lâu quá rồi mà. Quan trọng nhất là, lần này cha về có tên – cái tên của riêng mình!

      Ở Liten, khi đứa trẻ được công nhận là người trưởng thành, chúng được người cha ban tên vào ngày lễ thánh Kirmizi. Nếu như cái tên đầu tiên dùng từ khi mới sinh ra đến trước ngày lễ thánh là minh chứng cho tình vô điều kiện của cha mẹ cái tên thứ hai này là biểu của thừa nhận và những trách nhiệm tương xứng trong tương lai.

      Bé Cưng mơ mộng tưởng tượng thời khắc người cha chỉ-gặp-trong-mộng xuất trước mặt mình, cha cười hiền, có chút ngượng ngùng ôm vào lòng, giọng trầm ấm thào lời xin lỗi vì bao năm qua quá bận rộn có thời gian cùng , sau đó cả nhà cùng tham gia ngày lễ thánh… Nếu là có thể trở thành Ozel tốt, cha mẹ nhất định rất vui, cuộc sống của cả nhà khá hơn, cha có nhiều thời gian ở nhà cùng mẹ con .

      tự vẽ ra rất nhiều viễn cảnh…

      Nhưng tuyệt đối nghĩ mọi chuyện thành ra như vậy.

      Bóng dáng nhắn run rẩy đứng trong sân đấu trường Sehir Olum, khuôn mặt trắng bệch nhìn quanh. Chuyện gì xảy ra thế này? Xung quanh , những đứa trẻ hoặc đứng hoặc ngồi, vẻ mệt mỏi sợ hãi nhuốm đầy những khuôn mặt non nớt, dòng máu nóng hổi chảy dài nền đất, tựa như con quái vật vươn móng vuốt đáng sợ của nó ra xa xa. hàng ghế khán giả, người người hào hứng gào thét, dường như vô cùng hưng phấn chờ đợi chuyện sắp diễn ra. Ngày lễ thánh hằng tưởng tượng phải như vậy, Bé Cưng cố kiềm chế nước mắt sợ hãi, hiểu, vì sao…

      Sáng nay, sau bữa sáng, mẹ giúp tắm rửa thay đồ mới, vừa làm vừa khe khẽ hát cho nghe bài hát ru quen thuộc. Lời ca ngắn ngủi thấm đượm thương, chất giọng nhàng da diết của mẹ càng khiến nó trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, từ đến giờ thích nhất nghe mẹ hát bài này, nhất là trước khi ngủ.

      Trưa hè bên chiếu võng đưa

      Mẹ ru con ngủ, mẹ ru con ngủ giữa trưa nắng vàng

      Chim trời ai dễ đếm lông

      Nuôi con ai nỡ, nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày

      “Hôm nay là ngày rất đặc biệt, Bé Cưng của mẹ…” Khẽ hôn lên tóc , mẹ khẽ thầm “Sau ngày hôm nay, con chính thức trưởng thành, có thánh thần làm chứng, con của mẹ trở thành…” đến đây, mẹ nghẹn ngào nên lời.

      Trở thành cái gì?

      “Mẹ…” hé môi muốn hỏi.

      “Bé Cưng, nhớ kĩ lời mẹ …” Mẹ bất ngờ nắm chặt đôi vai , kiên định lên tiếng “Con nhất định phải sống! Bất chấp tất cả, nhất định phải sống, có gì quan trọng hơn việc còn sống sót. Danh dự, địa vị hay quyền lực gì đó đều cần ta còn sống mới có giá trị. Là mẹ vô dụng, bảo vệ được con…”

      thể nghe hết lời mẹ muốn .

      Cánh cửa nhà bật mở, mấy gã đàn ông lực lưỡng ào vào nhà. Dưới cái nhìn sững sờ của hai mẹ con, người đàn ông thó, khuôn mặt khắc khổ đáng sợ bước lại gần, hơi cúi đầu thay cho lời chào, sau đó lạnh lùng .

      lâu gặp, phu nhân Fally. Ông chủ hạ lệnh chúng tôi tới đón hai người đến đấu trường Sehir Olum…”

      Phu nhân Fally? Gọi mẹ sao? Trước giờ đâu có ai gọi mẹ như vậy. Bé Cưng nhíu mi khổ não, hoàn toàn nghe ra trọng tâm câu chuyện rốt cuộc nằm ở đâu.

      “Sehir Olum? phải lâu đài Sapphire sao?” Mẹ kinh ngạc hỏi lại. Vì sao giống như những gì người đó hứa. Con của bà…

      “Nhà tiên tri rằng ngày lễ thánh năm nay có thể trực diện quan sát tượng Ruby Ay.” Người đàn ông cười khùng khục, như thể kể câu chuyện vô cùng buồn cười.

      thể nào…”

      “Đó là số mệnh, con người thể chống lại thánh thần. Phu nhân Fally, xin mau thôi, tôi chắc rằng bà vẫn chưa quên rằng ông chủ thích chờ đợi.”

      Sau đó, bị đưa vào đây.

      Cách song cửa sắt gỉ lấm tấm những vệt đen kì cục, giương mắt nhìn mẹ im lặng khóc, khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ u ám và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Mẹ mấp máy môi nhìn , cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nên lời.

      ai cho biết, chuyện gì xảy ra.

      Cảm giác bất an bối rối càng lúc càng rệt hơn, chà chà chân, hai tay nắm chặt làn váy, môi mím chặt. Phải sống sót, bằng bất cứ giá nào! Trong đầu chỉ còn đọng lại duy nhất điều này, nếu đó là điều mẹ muốn, hoàn thành, bất chấp tất cả, sống và trở về với mẹ.

      Lần đầu tiên trong đời, ước mong được gặp lại người cha chưa-từng-xuất- trở thành điều gì đó ngớ ngẩn. Lúc này đây, chỉ ước mọi chuyện khó hiểu này mau kết thúc, thề có thánh thần làm chứng, tình nguyện cả đời chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, gặp cha hay chuyện ban tên gì đó vứt cho ai cần .

      Hôm nay là ngày đặc biệt.

      Nó là ngày lễ thánh Kirmizi.

      Ngày lễ trưởng thành của những đứa trẻ đủ tuổi.

      Ngày có thể quan sát tượng Ruby Ay – mặt trăng máu – trăm năm mới xuất lần.

      Cũng là ngày những đứa con riêng của Jonathan Degerli giành giật cơ hội duy nhất được chính cha ruột ban tên và thừa nhận.



      Đấu trường Sehir Olum được xây dựng cách đây 300 năm bởi vị quý tộc có danh vọng rất lớn thời đó. Ban đầu, nơi này được dành cho những trận chiến tay đôi nảy lửa của các nô lệ với ước muốn giành được tự do. Mảnh đất này từng thấm đẫm máu, mồ hôi và nước mắt của rất nhiều người. tại, nơi này thuộc sở hữu của gia tộc Degerli, mục đích sử dụng về cơ bản có gì khác biệt – tất cả tùy vào tâm tình của người đứng đầu gia tộc.

      Jonathan Degerli là cái tên gắn liền với rất nhiều truyền thuyết, dù chẳng phải hùng hay người nổi tiếng gì cho cam. Đơn giản chỉ là, từng người đàn bà, đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, đến cuối cùng, người đó chết , còn vẫn sống, lay lắt trôi qua từng ngày. Ở cái thời buổi yên bình đến nhàm chán này, mọi câu chuyện đều có thể được hư cấu phóng đại cả trăm ngàn lần, ai quan tâm thế nào, họ chỉ cần điều gì đó thú vị để giết thời gian.

      Lâu đài Sapphire – món quà cưới từng muốn tặng người đó – tồn tại cùng lời nguyền rủa chết chóc. từng tin, cho đến khi nó cướp Mặt Trời của , báo trước hay lưu lại bất kì điều gì, nàng biến mất khỏi đời như chưa từng xuất . Vì lời hứa với người cha sắp sửa ra , tiếp tục kéo dài hơi tàn cái thế giới chẳng còn chút ý nghĩa nào, lấy người đàn bà mang lại lợi ích cho gia tộc, để ả sinh ra người thừa kế hợp pháp, sau đó tìm vài người tình giúp khỏa lấp khoảng trống trong lòng. Ngày rồi cũng qua.

      Chớp mắt, hai mươi năm trôi qua, ngả người dựa vào thành ghế, Jonathan chống cằm nhìn mấy đứa giữa sân đấu, mặt biểu cảm. nhớ nổi bản thân có bao nhiêu người tình, đương nhiên cũng chẳng biết ngoài đứa con hợp pháp bản thân còn bao nhiêu đứa nữa. Mấy năm trở lại đây, vào ngày lễ thánh, trong sân đấu đều xuất vài đứa trẻ là con của , đáng tiếc, chẳng có đứa nào bước ra khỏi nơi này. Sinh ra rồi chết , chẳng để lại bất kì dấu ấn gì, giống như nắm tro tàn, gió thổi liền bay.

      Còn sao?

      Rốt cuộc còn phải sống như thế này bao nhiêu năm nữa?

      Mặt trời mọc rồi lặn vô số lần, nhưng vết thương kia vẫn còn đó, đau đớn và đầm đìa máu chảy. Vì sao trái tim vụn vỡ của vẫn kiên trì kéo từng nhịp đập uể oải, sao nó ngừng đập luôn ? Sao máu vẫn chảy, lồng ngực vẫn phập phồng hô hấp bầu khí lạnh lẽo?

      Có phải nàng trừng phạt phản bội lời thề chung thủy giữa họ?

      Vậy nên mới bắt tiếp tục trải qua từng ngày.

      thể cảm nhận được điều gì ngoài đau đớn.

      Và tuyệt vọng.

      Nhấp ngụm rượu, Jonathan liếc nhìn mấy người bên cạnh, nhanh chóng bắt được tia khát máu chợt lóe lên trong mắt họ.

      Đối với những đứa sinh ra trong gia đình bình thường, ngày lễ thánh mang ý nghĩa đánh dấu trưởng thành, chúng được ban tên và đón nhận những trách nhiệm mới tương xứng, đơn giản là ăn bữa cơm, chúc mừng vài câu, thêm tên vào gia phả và phân công công việc trong tương lai, vậy là xong! Còn đối với những gia tộc lớn mạnh và giàu có, ngày lễ thánh luôn liền với chết chóc – gia tộc chỉ cần kẻ mạnh, mà cách đơn giản trực tiếp nhất tìm ra kẻ mạnh chính là để chúng tự mình tranh giành sống. Được ban tên và thừa nhận là thành viên của gia tộc đồng nghĩa với việc bàn tay từng rất sạch của đứa mười mấy tuổi kia dính máu rất nhiều người. Đó chính là ý nghĩa thực của đấu trường Sehir Olum – sống và chết, tại và tương lai… khoảnh khắc cuối cùng của tuổi thơ được đánh dấu chấm hết tại đây.

      Lúc đó, vốn chẳng nghĩ rằng mình sống, Jonathan chìm trong hồi ức, nàng chết, thế giới của cũng chết theo, ngờ… Vậy mà hơn hai mươi năm trôi qua, tất cả những kẻ từng chứng kiến thời điểm đẹp nhất đời đều lần lượt ra , những nơi từng lưu lại dấu chân nàng ít nhiều thay đổi. Có lẽ, thời gian vô tình muốn xóa sạch hết chút kí ức ít ỏi còn lại của . Elie, rất nhớ em, rất muốn gặp em, còn em sao?

      Đắm chìm trong hồi ức, Jonathan khẽ nhếch môi, đôi mắt mơ màng lóe lên hoài niệm, nhớ thương và chút điên cuồng. Quá lâu cho kiên nhẫn vốn nghèo nàn của . Nếu những điều mê tín được truyền bá kia là , Elie của sớm được hồi sinh bắt đầu kiếp sống mới rồi, nàng có lẽ sớm quên mất người đàn ông mang tên Jonathan Degerli này, có lẽ trái tim nàng thuộc về ai đó khác. Bi đát làm sao khi vẫn còn ngồi đây, bám víu vào những kỉ niệm phủ đầy bụi, kéo dài hơi tàn trong chuỗi ngày tưởng chừng vĩnh viễn bao giờ kết thúc này.

      Đổ máu trong ngày lễ thánh trước giờ vốn phải là quy định bắt buộc. ràng có thể ngăn cản chuyện này, nhưng bất động. Đám vô tội đó vốn dĩ cần bắt buộc phải trở về, hoàn toàn có thể cho chúng khoản tiền rồi xua chúng nơi nào đó xa xôi, nhưng làm gì cả. biết người đàn bà cưới là kẻ điên khát máu, nhưng mặc kệ. Chết hết cả , có thể chết tốt!

      Jonathan Degerli là kẻ điên.

      Còn con của là những kẻ đáng thương.



      Mấy gã đàn ông lực lưỡng hé mở cánh cửa sắt, nhanh nhẹn vứt vài món vũ khí vào trong rồi sập cửa, mặc kệ tiếng cầu xin khóc lóc của mấy đứa trẻ. Nhìn nhiều thành quen, họ sớm miễn dịch với mấy chuyện này. Có vậy mới thấy, sinh ra trong gia đình bình thường đôi khi tốt hơn giàu sang phú quý rất nhiều, chí ít chúng phải trải qua chuyện này.

      Trong sân đấu lúc này có khoảng mười lăm đứa trẻ, tuổi tác chênh lệch nhiều, nhìn qua bộ dạng và quần áo liền thấy được cuộc sống hàng ngày khá ổn, chỉ ít từ xuống dưới đều sạch tử tế. Trái ngược với vẻ mặt hưng phấn của những người ngồi khán đài, đám ít nhiều đều bị hoảng sợ bởi cái mà chúng sắp phải đối mặt. Mấy bé trai biểu còn khá bình tĩnh, trong khi đám con sớm nhũn cả chân, có người còn khóc thút thít. Sống mười mấy năm, đến con gà còn dám giết, giờ bảo chúng cầm dao giết người, có đùa cũng nên đùa cái gì nhàng hơn mới đúng.

      Cách tuyển chọn giữa các gia tộc trước giờ vốn đều công khai, chỉ là… có người mẹ nào lại hi vọng con mình phải bước vào nơi này?! Trở về gia tộc nghe vinh quang, thực thế nào chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

      Bé Cưng run run nhích từng bước tới gần cánh cửa sắt, nơi mẹ vươn tay muốn chạm vào . Bím tóc xinh xắn có chút xổ ra, vài lọn tóc bất trị bám chặt vào gò má ướt mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt mấp máy.

      “Mẹ… Mẹ…”

      “Là mẹ vô dụng, bảo vệ được con…” Mẹ thào tự trách, đoạn vươn tay muốn chạm vào “Con mau nép vào đây, đừng để ai nhìn thấy, mẹ cứu con, cứu con…”

      “Có phải… cứ giết hết họ con mới có thể ra khỏi đây ?” thầm, trong lòng ước lượng khả năng. Mấy thanh kiếm kia quá lớn, đao cũng to hơn tay , chỉ có dao găm là tạm được, nhưng muốn gần người mới có thể…

      “Bé Cưng!” Mẹ quát khẽ “ cần nghĩ lung tung!”

      “Nhưng, mẹ…”

      “Mẹ cứu con! Tin mẹ!”

      Fally kiên định , trong tâm khảm dấy lên ngọn lửa quyết tuyệt. Người đó giữ lời hứa, vậy tự mình cứu đứa đáng thương này. Sinh ra trong gia tộc sớm bị diệt vong, bà đủ hiểu chuyện gì xảy ra cho những đứa con riêng được nhận trở về. Bé Cưng là đứa con bà dứt ruột đẻ ra, thương nâng niu bao nhiêu năm, sao có thể để con bé bước lên con đường lối về đó?! Tất cả là do bà yếu đuối, là Ozel nhưng lại từ bỏ kiêu ngạo của mình vì người vĩnh viễn cũng mình, bây giờ còn bắt đứa thay mình gánh chịu.

      người mẹ, vì con của mình, bà nhất định phải mạnh mẽ.

      Tất cả sai lầm hãy để bà gánh chịu.

      Thánh thần chứng giám, xin hãy bảo vệ cho con của con!

      Tuy biết vì sao mấy người đàn ông to cao đáng sợ kia nhìn thấy mẹ, nhưng Bé Cưng cũng thông minh nuốt thắc mắc vào bụng. Lúc này, có thể ở gần bên mẹ thêm giây là tốt lắm rồi.

      Quan sát thấy mặt trời lên đến đỉnh, nhà tiên tri bắt đầu thực những nghi thức đầu tiên. Vì hôm nay xuất Ruby Ay – họ tin rằng đây là lúc các thần giáng trần – nên các nghi thức đều trở nên dài dòng và phiền phức hơn mọi khi. Lễ cầu nguyện dâng tế vật cho thánh thần kéo dài rất lâu, những con người thành kính nhắm chặt mắt, lẳng lặng chắp hai tay trước ngực, trong đầu ngừng mặc niệm cầu xin thánh thần che chở, dường như hưng phấn khát máu trước đó là của ai khác.

      “Thánh thần cao quý, xin hãy nhận lấy tế vật và che chở cho Liten!” Nhà tiên tri dõng dạc , hai tay giơ cao mâm hoa quả đủ sắc màu được bày biện công phu.

      Tất cả mọi người cúi đầu, vô cùng thành khẩn. Liten là dân tộc kì lạ. Họ thờ phụng thánh thần, cầu xin được che chở và bình yên; nhưng đồng thời, họ cũng là những kẻ hiếu chiến và khát máu. Dù ngàn năm trôi qua, có những điều vẫn còn nguyên trong tâm khảm, chỉ là họ có muốn trực tiếp bộc lộ ra mà thôi.

      Giương mắt nhìn lên trời cao, nơi mặt trời dần khuất núi, mọi người đều chờ mong được tận mắt nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh đỏ au như máu. Truyền thuyết kể lại rằng, vào thời khắc mặt trăng máu lên tới chính giữa bầu trời, thánh thần và quỷ dữ đồng thời xuất , ước nguyện của con người vào thời khắc đặc biệt đó ngay lập tức trở thành . cần biết là tiền tài, địa vị hay quyền lực, chỉ cần dám ước nguyện họ thỏa mãn hết.

      Khuôn mặt lạnh nhạt chút biểu cảm của Jonathan khiến hi vọng yếu ớt trong lòng Fally dần lụi tàn. phải sớm biết rồi sao, người đàn ông đó vốn hề có trái tim, hoặc giả trái tim kia chết theo người đó rồi. Đứa con đáng thương của bà…

      Những tia nắng cuối cùng dần héo hắt trước lấn lướt nhanh chóng của màn đêm, chỉ còn loáng thoáng thấy chút sắc đỏ ở nơi xa xa phía cuối chân trời. Mặt trăng chậm rãi bắt đầu ngày của riêng mình, nhàng mà nhanh nhẹn giang tay ôm lấy bầu trời cao rộng, xua tan cảm giác ấm áp của mặt trời. Theo bước chân hào hứng tinh nghịch của những cơn gió, từng tia mát lạnh lặng lẽ buông xuống nhân gian. Thứ ánh sáng vàng dịu quen thuộc theo mắt thường có thể nhìn thấy đậm dần lên, vang cam đỏ thay phiên chuyển động, ràng là những sắc màu ấm quen thuộc lại khiến người ta rùng mình, bầu trời tối đen trong trẻo ánh sao càng khiến nó trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.

      “Nghi lễ thánh bắt đầu!” Nắm bắt tốt thời gian, nhà tiên tri cất tiếng, bàn tay già nua cầm li rượu chiếc bàn trước mặt hất xuống sân đấu trường bên dưới.

      Tiếng la hét ồn ào ngay lập tức vang lên tựa như sóng trào, lớp sau lớn hơn lớp trước, dường như những con người thành kính hiền lành trước đó chưa từng xuất . Nghi lễ thánh mỗi năm là khoảng thời gian được chờ mong nhất, đó là lúc có thể tận mắt chứng kiến những đứa trẻ mang dòng máu cao quý liều chết giành giật sống – thời khắc quý giá mọi người có thể cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và mấy kẻ giàu có ngồi ngôi cao kia chẳng phải xa xôi như họ hằng tưởng. Đứng trước sinh tử, ai cũng như nhau thôi.

      Bắt đầu rồi sao?

      Bé Cưng ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy mấy đứa con trai đứng lăm le nhìn đám con co rúm góc, tay cầm chặt dao găm. Dưới ánh trăng, lưỡi dao lóe lên tia sáng kì dị, thân hình bé run rẩy, vô thức lùi bước muốn lại gần mẹ hơn. Bỗng nhiên, cảm thấy bàn tay ấm áp mềm mại quen thuộc chạm vào tay mình, quay đầu lại, mấp máy môi gọi mẹ, mắt mở to nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tranh sáng tranh tối đối diện, chỉ là những giọt nước mắt bướng bỉnh chịu nghe lời làm hình ảnh mẹ cứ nhòe mờ dần.

      Mẹ nhét sợi dây chuyền vào tay , đoạn mỉm cười dịu dàng “Bé Cưng của mẹ, cần phải sợ, mẹ bảo vệ con…”

      “Mẹ…”

      “Đừng bao giờ đánh mất bản chất ban đầu của mình, con , dù ở đâu hay đối mặt với tình huống nào chăng nữa, hãy trân trọng bảo vệ trái tim trong sáng đơn thuần của chính con, thánh thần che chở cho con.” Mẹ nhanh, mặt nhòe lệ “Đừng từ bỏ chính mình vì bất kì điều gì khác, có thể sống sót là trời cao ban ân…”

      “Mẹ… Chúng ta về nhà được ?” Cảm giác được mẹ định làm gì, nghẹn ngào.

      Hơi lắc đầu, mẹ thào “Mẹ lúc nào cũng ở bên con.” Là mẹ vô dụng, vì ích kỉ của mình mà làm con phải chịu khổ, giờ là lúc mẹ bù đắp lại cho con.

      Thần ơi, xin hãy cho con sức mạnh bảo vệ đứa trẻ đáng thương này. Là Ozel, con hèn nhát trốn chạy trách nhiệm vốn thuộc về mình. Là đứa con , con ích kỉ mặc kệ mẹ cha ngăn cản, phản bội gia tộc. Là người phụ nữ, con chọn người đàn ông thể cho mình hạnh phúc. Cuộc đời con hoàn toàn sụp đổ, bởi chính tay mình. Nhưng là người mẹ, con muốn cho con mình những gì tốt nhất, chẳng sợ phải hi sinh tính mạng này. Đứa đáng thương này đáng phải chịu những chuyện khủng khiếp như vậy, con bé xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn thế, bình yên hơn thế.

      Fally đưa tay rút con dao giấu trong búi tóc xuống, lầm bầm câu chú ngữ cổ xưa mẹ từng dạy, đôi mắt trong suốt kiên định nhìn thẳng lên trời – nơi vầng trăng dần bị nhuộm trong sắc đỏ dị. Vốn chẳng có thánh thần giáng trần nào hết, Ruby Ay là đêm của quỷ dữ. Thánh thần dẫn dắt con người làm điều tốt mà cần gì hết, còn quỷ dữ thỏa mãn mọi ước muốn của con người và lấy thứ mà chúng thích nhất – sống. tay nắm chặt bàn tay bé yếu ớt của con , bà mỉm cười vui sướng, con , hãy hạnh phúc!

      Tận mắt nhìn mẹ mạnh mẽ đâm con dao vào thẳng tim mình, cảm nhận dòng máu ấm nóng bắn lên mặt, lên người Bé Cưng, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh ngạc, đau đớn và thể tin, đôi môi hồng mấp máy mà chẳng thể thành lời.

      Mẹ!

      Mặt trăng lên đến đỉnh trời, như thể cảm thấy được lời kêu gọi của ai đó, nó lia ánh sáng tìm đến góc khuất nhất của đấu trường, thích thú tận hưởng sức sống tươi mới lan tràn. Chẳng còn gì tuyệt hơn dòng máu ấm nóng từ chính trái tim người tuôn ra, những tia sáng bé leo lét nhảy nhót khắp nơi, mong muốn hấp thu càng nhiều sống càng tốt.

      Fally từ từ gục xuống trong vũng máu, đôi mắt dịu dàng ánh lên tia sáng thương lưu luyến nhìn bóng hình bé ấy dần mờ ảo rồi tan biến trong ánh sáng đỏ.

      Hãy hạnh phúc con của mẹ.

      Trân trọng cuộc sống theo cách của riêng mình, hưởng thụ từng giây được sống – đó là điều mẹ làm được, con hãy thay mẹ trải nghiệm tất cả.

      Đây là điều duy nhất mẹ có thể làm.

      Vì con.

    3. lyrics

      lyrics New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      ::: 2 :::



      Inglizce.

      Biệt thự ngoại ô thành phố Gozleri.

      Bầu trời trong xanh gợn mây, quang đãng xa xôi. Gió hiu hiu thổi, lướt qua tàng cây ngọn cỏ như người nghệ sĩ khẽ lướt tay dây đàn, mải mê với những giai điệu của riêng mình. Tia nắng tinh nghịch vui vẻ dạo chơi khắp nơi, trò chơi đuổi bắt cùng mấy nhóc bóng tối dường như chưa khi nào nhàm chán với chúng. Đến những đóa hoa dại cũng biết chúng ham chơi như thế nào, nhưng vậy sao, vạn vật đều thích cảm giác ấm áp vui thích chúng mang tới mà.

      Ngôi nhà cổ kính thoáng chút u luôn là nơi khiến bao người tò mò bởi hiếm khi thấy họ ra khỏi nhà hay bắt chuyện với hàng xóm xung quanh. Từ khi chuyển tới đây, họ chỉ thoáng thấy bóng dáng đôi lần, đến cả mấy người giúp việc cũng lạnh nhạt khó gần, hỏi cả chục câu mới đáp lại hai, làm cho người ta tò mò.

      Nghe chủ nhân của ngôi nhà này từng là những người rất nổi tiếng, giàu sang phú quý của họ có thể sánh ngang với bậc quý tộc. Nghe vị phu nhân yếu đuối kia mắc quái bệnh, cả ngày suy yếu nằm dài giường. Nghe người chủ gia đình có ham mê đặc biệt, quanh năm suốt tháng trong đầu chỉ toàn mấy suy nghĩ đen tối đáng sợ. Còn có người rằng, vị bác sĩ gia đình đó là tội phạm nguy hiểm bị truy nã khắp đất nước… Đồn đại muôn hình muôn trạng, càng càng xa, quả biết bị vứt ở xó xỉnh nào nữa.

      Vùng ngoại ô vốn chính là như vậy, yên tĩnh đến nhàm chán, quanh năm chẳng có mấy chuyện hấp dẫn hay kịch tính như thành phố. Người sống ở đây đa phần đều là kẻ có tiền, mỗi ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi phải ăn chính là ngủ, thời gian dư dả chẳng biết làm gì cho hết. Có chút chuyện, xào qua xào lại, thay đổi hương vị liền thành món ngon cho mấy buổi tiệc trà giết thời gian, phần nào giúp họ vui vẻ thoải mái chút.

      Chân tướng là cái gì, chẳng ai quan tâm.

      Gia đình Nehir tới nơi này cũng có vài năm, chào hỏi, cũng chẳng tham gia tiệc tùng trà chiều, hoàn toàn bảo trì tình trạng lạnh lùng xa cách, khiến người khác ngứa mắt khó chịu vô cùng. Điều duy nhất họ từng biết, hoặc giả từng nhìn thấy, chính là gia đình bí này có đứa khoảng tám chín tuổi, ngày ngày lang thang tự chơi mình ở khu rừng sau nhà. đứa bé xinh đẹp – ít người xun xoe bàn tán – là con trai nhưng lại trắng trắng mềm mềm đáng như con , đặc biệt nhất là đôi mắt màu lưu ly long lanh như muốn hớp hồn người khác.

      Càng nhìn càng tò mò về cha mẹ của đứa đó.

      tò mò được thỏa mãn chính là nguyên nhân của vô vàn lời đồn thổi.



      Christian Nehir lặng lẽ rời nhà từ cửa sau, thẳng tiến theo con đường mòn dẫn vào rừng, khuôn mặt nhắn biểu tình. Cậu thích đám tọc mạch khó chịu sống gần nhà, cũng cần người chơi cùng mình, mình cậu có thể tự chơi được. Vươn tay đẩy ra những cành cây cản đường, cậu vững vàng bước tiếp, tuyệt lo lắng nơi u ẩm ướt trước mắt có nguy hiểm hay .

      Sau cơn mưa sáng nay, khu rừng như được rửa sạch hết mọi u buồn bụi bẩn, trở nên sạch thoáng mát hơn hẳn. Cây cối tầng tầng lớp lớp chen chúc tận hưởng chút ánh nắng hiếm hoi sau mấy ngày mưa dầm dề u ám. Những cây cổ thụ cao to chắc chắn xòe rộng tán cây, đan vào nhau thành tấm lưới xanh mướt óng ánh. Dây leo mềm mại quấn lấy thân cây xù xì to lớn, nhàng khoe ra mấy nụ hoa nho , đám cây bụi chậm chạp vươn lên khỏi lớp đất bùn ẩm ướt, nương theo cơn gió rung rinh thân thể. khí tản mát mùi đất, mùi cỏ cây tươi mới đan xen cùng mùi của những đóa hoa hé mở tạo thành dấu ấn riêng của vùng đất hoang sơ này.

      Hít hơi sâu bầu khí trong lành, Christian đưa mắt nhìn quanh, thân thể vô thức thả lỏng. Ở nơi này có những ánh mắt soi mói tò mò trắng trợn, những nụ cười giả tạo hay vô vàn những câu hỏi trời dưới đất, cậu thở dài khoan khoái, quơ quơ cành cây mới nhặt được dưới chân, tiếp tục chuyến thám hiểm của mình. Hôm nay cậu muốn tìm hạt dẻ, nghe hạt dẻ nướng rất ngon, biết đâu còn có thể thấy được sóc nữa, cậu hi vọng nghĩ.

      Chuyển tới đây gần bốn năm, bệnh của mẹ vẫn chẳng có chuyển biến tốt, mỗi ngày đều uể oải nằm dài giường. Từ khi có trí nhớ tới nay, mẹ luôn ốm yếu, cha luôn bận rộn qua lại chăm sóc mẹ, còn cậu có mấy người giúp việc chăm bẵm, họ cần lo lắng. từng, cậu cũng ước mong giống như đám bạn xung quanh, ăn đồ ăn mẹ nấu, chơi cùng cha học cùng mẹ, mỗi dịp cuối tuần cha mẹ đưa cậu công viên hay nơi nào đó thú vị, những món quà sinh nhật đặc biệt… Có điều, mơ mộng và thực luôn cách nhau rất xa, cậu buồn bã lắc đầu, cậu phải người quan trọng nhất trong lòng cha mẹ, có lẽ trước kia từng là, nhưng bây giờ .

      Mà thôi sao, cậu có thể tự chăm sóc cho bản thân mình rất tốt, cha mẹ cứ chăm lo cho nhau là được.

      Khu rừng này rất tuyệt nha, vừa yên tĩnh vừa thoải mái, có mấy người thích lung tung vớ vẩn gì đó, cũng phải đối mặt với đơn khi chẳng ai để tâm tới mình. Cậu có thể vui vẻ chơi cả ngày ở đây, tựa như nhà thám hiểm tivi, mình vào rừng tìm kiếm những sinh vật mới, chỉ cần đừng quá xa khỏi đường mòn là được.

      Hôm nay mẹ khỏe, mới sáng sớm ồn ào náo động, mọi người chạy qua chạy lại như con thoi. Christian ngồi mình bàn ăn, chậm chạp nhàm chán gặm bánh mì và uống sữa nóng. Trong những trường hợp như thế, việc cậu cần làm chính là ngồi gọn vào góc, và im lặng – cha như thế ngày cách đây mấy năm, khi lần đầu tiên cậu chứng kiến mẹ như thế, còn nhớ lúc đó cậu hoảng sợ, khóc lóc và làm bác sĩ phân tâm, suýt chút nữa…

      Người mẹ luôn cười dịu dàng dường như chỉ có ở trong mộng.

      Người cha có lúc nghiêm khắc có khi ấm áp tốt bụng chắc chỉ là ảo giác.

      Vứt mọi suy nghĩ ra sau, cậu tăng nhanh bước chân, những mong chạy nhanh vào sâu trong rừng.

      “Ta là Christian Nehir – nhà thám hiểm đại tài thế giới, hôm nay ta lật mở bí mật của mi, hãy đợi đó!” Cậu vui vẻ cất lời, tiếng trong trẻo non nớt chứa ý cười lan tỏa khắp gian tĩnh lặng, dọa mấy chú chim vội vã đập cánh bay khỏi cành cây.



      “Chris đâu rồi?” Louis mệt mỏi dựa vào ghế, vừa hỏi vừa tranh thủ nhấp ngụm café.

      “Cậu bé vào rừng chơi từ sớm rồi.” Bà vú Poni cười đáp, những ngón tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa ăn sáng muộn cho cả nhà. Họ khoảng thời gian khó khăn, giờ là lúc cần bổ sung thể lực nhất.

      Hơi nhíu mày, Louis thầm “Thằng bé lại sao?”

      bao lâu cùng thằng bé ăn chung bữa rồi nhỉ? Ông cũng nhớ nữa. Mỗi ngày đều quay quanh Sam, chăm sóc lo lắng cho bà từng chút , có lẽ là hết sức, cũng có thể là vì những lí do khác, ông bỏ qua đứa con trai của họ, mặc nó muốn làm sao làm.

      Liệu như thế có phải là sai ?

      Ông biết.

      Sam đánh đổi rất nhiều mới sinh ra Chris khỏe mạnh như ngày hôm nay. Bà thương đứa này đến mức nào, ông đều biết cả, chỉ có điều… cứ mỗi lần nhìn thấy nó, ông liền nhớ tới vợ mình quanh năm làm bạn với thuốc thang bệnh tật, đến cả việc đứng lên dạo cũng khó khăn. Suy nghĩ đó như con quái vật bóp chặt trái tim ông, khiến ông chẳng thể nào hòa nhã thoải mái với thằng bé được.

      “Thằng bé là vô tội.” Bác sĩ Chang giọng . Ông là bác sĩ riêng của gia đình Nehir, mấy năm qua chuyện lớn chuyện đều hiểu cả, chỉ là có tâm mà có lực, muốn giúp cũng giúp xong.

      “Cháu biết, nhưng…” Louis thở dài.

      “Thằng bé từng là điều mà hai vợ chồng cậu mong đợi nhất…” Bà Poni hoài niệm , tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua “Tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt vui sướng của Sam khi biết mình mang thai, dù bây giờ ấy được khỏe, tôi tin rằng ấy luôn hi vọng cậu có thể thương chăm lo cho thằng bé.”

      Đứa đáng thương ấy lúc nào cũng lủi thủi mình, có bạn bè cũng được cha mẹ quan tâm, bà Poni thở dài, chỉ mong Sam sớm ngày khỏe lại, có như vậy gia đình này mới có thể yên ổn được.



      Khoảng rừng cạnh đường mòn quá um tùm rậm rạp, tia sáng le lói qua tàng cây khiến mọi thứ như lấp lánh bắt mắt hơn. Điểm xuyết trong cái xanh mướt mát mắt ấy là những màu sắc tươi tắn mới mẻ của đám hoa dại, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng.

      Christian vui vẻ loanh quanh trong rừng, khi nhặt nhạnh ít hạt dẻ lẫn trong đất bùn, lúc lại ngó nghiêng chọc chọc mấy bông hoa chớm nở. Trong rừng cây bóng người, cảm giác đơn lướt qua rồi biến mất, cậu mím chặt môi, cố mặc kệ thứ cảm xúc khó chịu kia. Cậu cũng muốn có bạn chơi cùng, cũng hi vọng cha mẹ có thể để ý đến mình nhiều hơn, nhưng… cậu thể bảo cha bỏ mặc mẹ để quan tâm mình, càng thể bảo bạn bè đừng hỏi chuyện gia đình mình. Mỗi người đều có những mối quan tâm riêng, điều thực quan trọng được đặt lên trước nhất – bác sĩ Chang từng vậy – nếu đó là đúng, vậy cậu vốn quan trọng sao?

      Đá đá mấy viên sỏi trước mặt, cậu chớp chớp mắt, muốn tỏ ra yếu ớt vì mấy chuyện này, quan trọng hay là chuyện của họ. Bà Poni , ngày nào đó, khi trưởng thành, cậu cũng tìm thấy người như thế, giống như mẹ là người quan trọng nhất của cha, cậu cũng có thể trở thành người quan trọng nhất của ai đó.

      Người đó ở đâu nhỉ?

      Bao giờ mới xuất ?

      Cậu muốn…

      Chợt, cảm giác man mát nơi cổ chân truyền tới khiến cậu bừng tỉnh. Gì vậy? Hay là… nghĩ đến mấy câu chuyện đáng sợ của chị Nina, cậu hơi rùng mình.

      Chắc phải đâu nhỉ?

      Hít hơi sâu lấy dũng khí đưa mắt nhìn xuống, khi thấy thứ bám vào chân mình, cậu thở phào nhõm. Là cây hoa ngả rạp nền đất, cành lá nghiêng nghiêng khẽ chạm vào chân cậu. Christian ngồi xổm xuống, đôi mắt chăm chú nhìn loài hoa lạ lẫm có chút héo rũ trước mắt, trong lòng trào lên cảm giác kì lạ. Đóa hoa hơi cụp lại, thân mình mảnh dẻ yếu ớt vắt ngang qua mấy ngọn cỏ xanh mơn mởn bên dưới, rễ nửa cắm trong đất nửa trồi ra ngoài, mấy chiếc lá rủ xuống, tựa như đứa trẻ bị người bỏ rơi, uể oải buồn bã nằm lặng nhìn thời gian trôi.

      Có lẽ là do cơn mưa hôm qua, cậu thầm đoán, nghĩ đến mấy cây cổ thụ gần nhà nghiêng ngả trong gió lớn, lại nhìn lại cành lá mỏng mảnh xíu trước mặt, coi như hiểu. Chắc do rễ yếu quá, bám trụ được. Tội nghiệp, cả cái cây mới có đóa hoa duy nhất, liệu nó có chết ?

      Chẳng biết vì sao, trong lòng ngừng xao động, thôi thúc cậu mang nó về nhà. Coi như có người bạn , cậu tự nhủ, đôi bàn tay lóng ngóng cầm hòn đá vừa tay chọc xuống đất tách cây hoa ra, mắt mở to nhìn chằm chằm chỉ sợ cẩn thận làm đứt rễ cây. Lấy khăn tay bọc kĩ, cậu đứng lên, co cẳng chạy về nhà.

      Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại ngày hôm đó, Christian Nehir đều cảm thấy may mắn khi quyết định mang cây hoa kia về nhà. Có lẽ, chính vào thời khắc đó, giấc mộng của đời trở thành .

    4. lyrics

      lyrics New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      ::: 3 :::


      Sụp đổ.

      Vụn vỡ.

      Biến mất.

      Cả thế gian chỉ còn lại màu đỏ chói chang đến khó chịu.

      Mẹ nằm đó, nền đất lạnh lẽo, đôi mắt tràn đầy thương vẫn mải ngóng nhìn , mặc cho máu chảy, mặc cho đau đớn. những muốn chạy tới mà thể, dòng máu nóng hổi tựa như gông kềm kìm giữ đôi chân , có cố sức thoát ra đến mấy cũng vô ích. Sâu trong đáy lòng, có giọng lạnh lùng thông báo với rằng – muộn rồi, bà ấy chết rồi! , phải như vậy! Mẹ làm sao có thể bỏ chứ? Mẹ ở mãi bên , dù là bao lâu chăng nữa, mẹ làm sao có thể…

      Tôi xin dâng lên Người

      sống và linh hồn mình

      Cầu xin Người mở ra

      Cánh cổng thời gian và gian

      Xuyên qua hết thảy

      Bắt đầu cuộc sống mới

      Thanh dịu dàng âu yếm quanh quẩn bên tai lâu, lâu, mãi cho đến khi tất cả đều chìm vào im lặng.



      Cảm nhận được ánh nắng dịu dàng mơn man người mình, Bé Cưng thoáng cựa quậy, thích ý vươn mình về phía nắng mai, những mong đón lấy càng nhiều ấm áp.

      bao lâu rồi?

      Chẳng ai biết.

      Điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí là máu đỏ ghê người cùng giọng nhàng của mẹ. Trái tim thoáng nhói lên như nhắc nhớ lại thời khắc ngắn ngủi mà khó quên ấy. Hóa ra, câu chuyện cổ mẹ thường kể là có – dưới chứng giám của Ruby Ay, quỷ thần lấy sống và thực ước nguyện của người. Mẹ dùng sinh mạng của mình để cứu thoát khỏi nơi đó, thứ duy nhất còn ở lại bên là sợi dây chuyền của mẹ và những kí ức mờ dần theo thời gian.

      Nhìn mặt trời tỏa sáng rực rỡ bên kia lớp kính, thoáng thở dài. Trời vẫn xanh trong như thế, nắng mai vẫn ấm áp như thế, đến cả bầu khí cũng thanh mát quen thuộc, phải chăng tất cả chỉ là cơn ác mộng? Chỉ cần tỉnh dậy thấy mẹ đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp rực nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt nhìn tràn trề thứ tình bao dung thành lời. Họ chưa từng rời khỏi nhà, cũng chưa từng đến đấu trường Sehir Olum, ngôi nhà ấm cúng chỉ có hai mẹ con , còn cha vẫn bận rộn ở phương xa xôi nào đó chưa trở về. mặc chiếc váy vải bông mềm mại mẹ mới may, ăn món bal krep nóng hổi thơm ngào ngạt cùng với mứt kiraz ngọt lịm, sau đó cùng đám bạn vào rừng hái quả dại về cho mẹ ngâm rượu, đường về có thể ghé qua nhà bác Mak mua thêm bột mì, mẹ hứa dạy làm món mì Omurlu dành riêng cho ngày sinh nhật, còn muốn mua món bánh Corek siêu ngon của dì Fair cho mẹ ăn thử nữa.

      Còn rất nhiều rất nhiều việc muốn cùng mẹ thực .

      Thế sao chứ?

      Mẹ chết rồi.

      Dâng sinh mạng mình cho quỷ thần để cầu xin cho được sống.

      biết chuyện gì xảy ra lúc đó, tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ cảm thấy lực hút cực mạnh cuốn lấy rời khỏi mẹ, tất cả mọi thứ vùn vụt bay qua trước mắt rồi mờ dần và biến mất trong bóng tối vô tận. lơ lửng bay trong gian tối đen sâu thăm thẳm đó, mơ mơ màng màng mặc thời gian trôi qua. biết mình còn sống hay chết, ra điều đó cũng quan trọng gì lắm, dù sao mẹ còn, thế giới quen thuộc biến mất, hình như có tồn tại cũng chỉ là thừa thãi.

      Tương lai trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết. biết phải mong chờ điều gì, hi vọng điều gì nữa. từng, mong muốn nhiều, chờ đợi nhiều, đáng tiếc thực dạy cho bài học quá đắt giá. Mẹ rồi, cha cũng cần , ra chưa bao giờ là nàng công chúa của cha, có chăng chỉ là đứa sinh ra ngoài ý muốn, có cũng được có cũng chẳng sao.

      Thế gian này liệu còn có ai cần , thương như mẹ từng.

      Có lẽ bởi vì thời gian quá nhiều, nhàm chán suy nghĩ lung tung, mơ hồ phỏng đoán rất nhiều, cũng từng nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng đó. Nếu như cũng giống như họ, cầm đao đứng lên tự giành lấy cơ hội sống sót, liệu có thành công ? Giả sử là có, vậy trong rất nhiều ngày sau này, liệu có thể yên ổn khi nhớ lại bản thân từng đạp lên sinh mạng của người khác, dùng máu của họ trải đường cho chính mình?

      “Đừng bao giờ đánh mất bản chất ban đầu của mình, con , dù ở đâu hay đối mặt với tình huống nào chăng nữa, hãy trân trọng bảo vệ trái tim trong sáng đơn thuần của chính con, thánh thần che chở cho con. Đừng từ bỏ chính mình vì bất kì điều gì khác, có thể sống sót là trời cao ban ân…”

      Giọng dịu dàng của mẹ vang lên, tựa như dòng nước ấm áp bao lấy , xoa dịu cảm giác bất an xao động trong lòng. Bản chất ban đầu? Trái tim trong sáng đơn thuần ban đầu? Phải chăng đó là li do mẹ sẵn sàng dâng ra tính mạng của mình, vì muốn bảo vệ sao? Khi tất cả mọi người đều chờ mong cuộc chiến đẫm máu, khi đến cả bản thân con cũng muốn buông xuôi thuận theo vận mệnh, chỉ có mẹ ở đó, ngừng nỗ lực bảo vệ con.

      Nhưng mình sao có thể tiếp tục sống?

      Con muốn mình đơn thế gian này đâu.

      uể oải co người lại, đôi mắt mơ hồ nhìn quanh gian u tối rộng lớn tìm thấy điểm dừng quanh mình.

      “Mẹ lúc nào cũng ở bên con.”

      sao?

      Trước ngực chợt thấy ấm lên. cúi đầu, đưa tay chạm vào… là dây chuyền của mẹ. Mặt dây hình ovan khá đơn giản, mặt chằng chịt những họa tiết và kí tự kì lạ, có cảm giác như thể nó sáng lên trong đêm tối, mang lại chút hơi ấm xua tan đơn đến tuyệt vọng trong . Chậm chạp lần theo viền mép của mặt dây chuyền, bên tai như còn vang vọng giọng nhàng đầy hoài niệm của mẹ khi kể cho nghe về câu chuyện sau nó, ở đó có gia đình thương, kì vọng của mọi người, giấc mộng của mẹ, nỗi nhớ nhung da diết và nuối tiếc thành lời.

      Mẹ từng như thế nào nhỉ? Liệu có khác với bây giờ nhiều ? vui vẻ chìm trong tưởng tượng của riêng mình.

      Chợt… mặt dây chuyền bật mở.

      kinh ngạc nhìn thứ ánh sáng xanh lá từ mờ nhạt đến nét lan tỏa xung quanh, như đôi cánh tay mềm mại ấm áp của mẹ ôm lấy mỗi ngày. Dường như họ chưa từng chia xa, mẹ vẫn ở bên , hai người vẫn vui vẻ hạnh phúc cùng trải qua từng ngày dài bận rộn, bầu khí xung quanh thoang thoảng mùi thơm dìu dịu quen thuộc của mẹ, xen lẫn hương thơm thanh tân của cỏ cây hoa lá cùng mùi thức ăn – đó là hương vị gia đình, hương vị của quá khứ.

      “Mẹ lúc nào cũng ở bên con.”

      Thời khắc ấy, có lẽ là quá thoải mái, mau chóng chìm vào giấc ngủ yên bình, tận hưởng niềm hạnh phúc trong giấc mơ dài, quan tâm bao năm bao tháng trôi qua, xung quanh chỉ có tĩnh lặng và bóng tối làm bạn… cho đến khi cảm nhận được những tia nắng ấm áp mơn man người mình.

      Khoan , nắng?

      Cố vực dậy lí trí, lần đầu tiên trong đời, thực chăm chú nhìn chăm chăm vào bóng mình lớp kính trước mặt, sau đó… chỉ muốn hét lên to!!!!!!!!!

      Cái gì vậy trời?

      hay đùa vậy? Cây hoa trụi lủi vàng chóe kia sao?

      Đó là cái cây đặt ngay ngắn bậu cửa sổ, chậu cây nho màu đất nung – có vẻ hơi quá lửa, cháy xém cả thế kia – nghĩ, có chút soi mói. Thân cây tương đối khẳng khiu, hai cái cành duy nhất chỉa về hai phía khác nhau, miễn cưỡng có vẻ giống đôi cánh tay gầy tường quen thuộc. cùng là đóa hoa màu vàng chói lọi, hơi giống bộ đồ mặt trời mặc khi tham gia đóng kịch ở trường, tự giễu nghĩ, nhụy hoa màu đen nằm chính giữa làm thấy thoải mái lắm. Thử nghĩ mà xem, nếu như thứ đen nhẻm đó là mặt, đám cánh hoa rũ rĩ kia là tóc, vậy là xấu xí mà!

      Hàng ngàn hàng vạn noron trong não vận động với tốc độ ánh sáng cũng đủ giúp giải đáp tình huống kì dị này. Là mộng sao? ngơ ngác cử động, đóa hoa trong kính cũng lắc la lắc lư rồi đập thẳng vào kính, cành lá cũng khươ khoắng loạn xạ. Cú va đập hề , chí ít cá nhân cảm thấy như vậy, nhưng mà… mơ hồ nhớ lại mấy bài học lịch sử xa xưa, biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này.

      Đúng vào cái lúc bị dìm đầu trong chậu nước kinh khủng này, giọng non nớt có chút thấp thỏm vang lên bên tai “Em… sao chứ?”

      Đương nhiên là có sao rồi. cáu kỉnh đáp, “hai tay” vung vẩy điên loạn.

      “Cây biết ?” Christian thào, khuôn mặt hơi tái.

      Ban nãy, khi vừa mở cửa vào phòng, cậu gần như ngay lập tức chú ý đến cây hoa đặt bậu cửa sổ - thứ vốn dĩ ủ rũ gục đầu lúc này lại vươn về phía cửa sổ, đóa hoa áp thẳng vào cửa kính, hai cái cành khẳng khiu khươ khoắng cách kì quặc. Căn phòng này có chỗ nào hở để gió lùa vào, mà cho dù là có nó cũng đủ để khiến cành cây hoạt động theo kiểu như vậy.

      Cậu cho rằng mình hoa mắt.

      Cũng từng nghĩ phải chăng mình điên rồi, bị ảo tưởng.

      Nhưng sau hơn mười phút quan sát cái cây uốn éo đủ kiểu, Christian tự thấy vấn đề hề nằm ở sức khỏe của bản thân. Thi thoảng bên tai loáng thoáng chút thanh, chất giọng mềm mại, non nớt, yếu ớt mang theo chút oán giận, giống như làm nũng với mẹ mình. Cậu nghĩ ngợi mông lung, vô thức mỉm cười, nhất định là bé rất đáng , có khi còn là nàng công chúa được gia đình nâng niu quý. Ma xui quỷ khiến, cậu cất lời.

      Như nhận ra điều gì, đứng hình.

      Có người?

      Mà người đó còn nhìn thấy ngọ nguậy, nghe thấy ?

      Chuyện này… phải làm sao đây?

      Christian lên tiếng, cắt ngang bầu khí im lặng quỷ dị “Em nghe hiểu những gì , đúng ?” Cứ cho là cậu bị điên , cậu sợ im lặng khi cứ phải mình sinh hoạt lắm rồi, cậu muốn có bạn, dẫu là cái cây biết cũng sao.

      nghe thấy sao? Nghe thấy sao? (tiếng vọng n + 1 lần)

      “Ừ, nghe thấy. Còn nhìn thấy em ngọ nguậy nhảy múa nữa.” Cậu khẽ cười, đoạn quay người khóa cửa cẩn thận, sau đó kéo ghế đến gần bậu cửa sổ, khoan khoái ngồi xuống, muốn bắt chuyện với “người bạn” mới.

      phải nhảy múa. phản bác, chỉ là… có chút khó chấp nhận mà thôi.

      “Vậy là gì?” Cậu hứng thú hỏi.

      biết nữa. yếu ớt đáp.

      Nhìn cây trước đó còn tràn trề sinh lực nay ủ rũ cúi đầu, cậu vội vàng hỏi “Em làm sao vậy?” Là đói sao? Khát nước hay cần ăn gì? “Nó” khỏe ở đâu sao? Cậu nên làm gì? Khó khăn lắm mới có người bạn, cậu gấp gáp lo lắng.

      sao. “Cái đầu” khẽ lắc lắc, cành lá rũ xuống buồn bã.

      “Vậy sao em vui?” Cậu ướm hỏi.

      có mẹ. có người nhà. Chẳng có ai cả. Lại còn biến về nguyên hình nữa, thào tự . Tuy mấy cái này trong sách lịch sử đều có qua, nhưng tự mình trải qua vẫn khiến khiếp sợ thôi.

      Nguồn gốc xa xưa của dân tộc Liten là động thực vật. Đúng vậy, nghe có vẻ khó tin nhưng dân tộc Liten chính là kết quả của tiến hóa mấy ngàn vạn năm của biết bao nhiêu loài động thực vật tồn tại thế gian này. Tựa như món quà đặc biệt của thánh thần, động thực vật từ những thứ vô tri vô giác theo thời gian dần trở nên linh mẫn hơn, khi linh hồn được sinh ra, mọi biến đổi trở thành điều tất yếu phải xảy ra. Mọi loài động thực vật đều cần khoảng thời gian nhất định cùng cơ-hội để chuyển hóa sang hình dạng mới, thoải mái tự do hơn, tất nhiên cũng xinh đẹp hấp dẫn hơn. Sau này, họ gọi hình thái mới này là con người – đứng hai chân, thân thể cân đối, có da có thịt, hấp thụ chất dinh dưỡng từ những thứ bé khác, có khả năng trực tiếp sinh sản duy trì đời sau…

      Đó là quá trình dài lâu và kì diệu – hình như thầy của từng tổng kết như vậy.

      biết trong đầu suy nghĩ cao siêu cái gì, Christian nhìn chăm chú cái cây trước mặt, mới dợm nghĩ đến việc “nó” có thể muốn rời , có lẽ phải gọi là về nhà mới đúng, cậu cảm thấy khó chịu. Niềm vui sướng khi có người bạn cùng mình chia sẻ thời gian vừa lóe lên trong tâm khảm chợt tắt lịm, cậu suy sụp, nghĩ đến cảnh mấy đứa cùng tuổi thấy cậu xuất , dù chơi cùng dừng lại, còn nhìn cậu chòng chọc, cậu liền cảm thấy uể oải.

      Mọi người đều cậu khó gần, còn cho rằng cậu lạnh nhạt quan tâm, thích những nơi yên tĩnh ít người qua lại. ra, phải như vậy. Cậu cũng muốn được cha mẹ quan tâm thương, muốn có bạn bè chơi cùng, muốn thoải mái chạy chơi khắp hang cùng ngõ hẻm, cười cười với mọi người. Nhưng ai bảo cậu là con của gia đình ít giao du với người xung quanh chứ? Ai bảo gia đình cậu lạnh lùng bí quá làm gì? Tò mò được giải đáp theo thời gian liền biến thành khó chịu, ngứa mắt cùng tẩy chay, xa lánh.

      Ba bận chăm sóc mẹ, bác sĩ Chang bận chăm sóc mẹ, bà Poni bận chăm sóc mẹ, đến cả Nina và Sephy cũng bận chăm sóc mẹ. Cậu ăn mình, chơi mình, ngủ mình, ai để ý, mà có để tâm quan sát cũng chỉ được lát, cậu phàn nàn nên họ nghĩ cậu thích mình, hay có lẽ là cậu lớn rồi, cần gian riêng để suy ngẫm những chuyện trời dưới biển gì đó. Có ai hay biết, cậu từng ước ao có ai đó tới mắng mình trận, đánh vài cái cũng được, như thế chí ít cậu còn cảm thấy có người quan tâm đến mình.

      “Em… ở đây cùng được ?” Dẫu biết mình làm vậy là ích kỉ, cậu vẫn muốn tranh thủ lần.

      Cùng ? ngơ ngác lặp lại.

      chăm sóc em tốt, cho em tưới nước tắm nắng thỏa thích, còn có thể kể chuyện cổ tích, hát cũng được. Em thích nghe nhạc có thể mở cho em nghe cả ngày. Lâu lâu chúng ta có thể vào rừng chơi. Em muốn gì cũng được.” Christian vội vàng chứng mình hữu dụng của bản thân.

      Nhiều năm sau, khi nhớ lại ngày hôm nay, hay cười mới tí tuổi am hiểu dụ dỗ con , lại còn “muốn gì cũng được”, là con người đen tối, lớn trước tuổi. Lúc ấy, cười cười, đưa tay xoa đầu , tự hào thông mình, sớm chút nghĩ ra cách trói chặt bên mình, sau đó nghiêm túc đe dọa “hàng nhận rồi miễn trả lại” làm cười nghiêng ngả. Những chuyện này đều sau.

      “Em ở lại nhé, nhé!” Cậu nhóc Christian ngừng nài nỉ.

      Đóa hoa thoáng gật , có lẽ đây chính là “bắt đầu” mà mẹ nhắc tới. Qua mấy cánh hoa hơi rũ xuống, lần đầu tiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt ngập tràn sung sướng với câu trả lời của mình. Mái tóc đen bóng dày dặn rủ xuống vầng trán cao, đôi mắt màu lưu ly rực sáng lóng lánh tựa đá quý, cánh mũi cao thẳng bướng bỉnh, đôi môi hơi nhạt màu toe toét cười vui. ấy có vẻ tốt, thầm nghĩ, mọi chuyện ổn thôi, phải ?

      Con người ta, ở cái thời điểm còn ngây thơ trong sáng, thường dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, mặc kệ nó quái dị hay kì lạ đến đâu. Cũng chính thời điểm đó, họ thoải mái cho tình cảm và tin tưởng, ghét đơn giản dễ hiểu như chính khái niệm ban sơ của chúng. hoài nghi lo âu mệt mỏi ngoài kia chưa tìm được đường tiến vào tòa thành trong tim họ, đến cả cơn mưa sợ hãi cũng bó tay chịu nhịn trước mặt trời hi vọng và những đám mây ước mơ.

      Christian quá đơn. Cậu muốn người bạn.

      Bé Cưng đơn vô cùng. muốn người thân.

      Họ cần nhau.

      thời điểm chính xác, đối diện với người chính xác, đó là lúc mọi thứ được bắt đầu.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :