1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nắm tay người - Gia Diệp Mạn (3/4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      NẮM TAY NGƯỜI
      Tác giả : GIA DIỆP MẠN
      Thể loại : Đoản văn, huyền huyễn
      Convert: Nothing_nhh (Tangthuvien).
      Edit : Nhi Đỗ
      Số chương : 4​


      Tình hình là bộ này lâu rồi, cũng có vài nhà edit, cơ mà ta thích bộ này nên xin được làm lại. Dò khắp diendan chưa nhà nào làm, xin được đào hố nhé.


      Giới Thiệu:

      Chuyện về nữ quỷ và đứa bé mà nàng thu dưỡng...

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1

      Oa~~.. Oa~~....

      Sớm tinh mơ, tiếng khóc non nớt của trẻ con vang dội, làm phiền đến giấc ngủ của đám ma núi Trường An.

      Tiếng khóc inh ỏi như vậy khiến Tống tài nào ngủ nổi, lăn qua lăn lại vài lần đành đứng dậy, cẩn thận tránh né tia sáng mặt trời len lõi qua tán lá cây tử đằng rủ xuống trước cửa sơn động, phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cửa, lên tiếng gọi con quái củ cải trắng nhảy loi choi qua trước mặt nàng: “Bạch Bạch, có chuyện gì thế, tại sao mới sáng sớm lại có tiếng trẻ con khóc?”

      “A, còn chưa biết sao?” quái củ cải trắng nhảy vài bước về phía Tống , nền đất ẩm ướt để lại mấy hố cạn nho . “Có đứa bé người trần bị ném lên núi Trường An chúng ta, Thủy quỷ và Liễu Thụ đánh nhau bên bờ sông, cả hai đều muốn hút máu đứa bé đó. Ta phải mau chóng xem!” xong nó lại nhảy loi choi tiếp.

      Đứa người trần, lại là chuyện có tính người, chắc lại làm chuyện gì mờ ám mới sinh ra đứa bé? Tống nghĩ sơ qua, ngoắc tay hái tán lá sen lớn giơ lên che đầu rồi ra khỏi động.

      Tuy ánh nắng buổi sáng sớm gay gắt nhưng vẫn có lực sát thương đối với nữ quỷ như Tống . Mà lá sen được trồng trong bùn có khí khá nặng, có thể che chở cho cơ thể nàng bị thương tổn bởi ánh mặt trời.

      Từ ngày Tống bỏ mạng rồi lơ lửng ngọn núi Trường An này ngàn hai trăm năm, những quái trẻ tuổi đều gọi nàng tiếng “ ”, những người sàn sàn tuổi nàng gọi nàng là “ Tử”. Nhưng ngàn năm qua, những người bạn tốt cùng thế hệ đều dần dần đầu thai hoặc thành tiên, số chịu nổi Lôi kiếp bị Thiên Lôi đánh chết, số lại bị đạo sĩ thu phục sau này hồn bay phách tán, dần dần chỉ còn mình nàng trở thành trưởng bối ngọn núi này.

      Năm đó Tống chết rất thê thảm, lúc đó nàng theo người trong thôn chạy nạn ngang qua núi Trường An, bị bọn cướp bắt cóc. Trong cơn nguy hiểm, mọi người trong thôn đều chạy hết, chỉ còn lại nàng và vài người khác chạy nhanh bị tóm được, chết trong lúc chống cự. Bọn cướp lột y phục của nàng, cũng tìm được thứ gì quý giá, tính dâm nổi lên khi thấy thi thể còn ấm áp của nàng, nếu phải do chó sói ngửi thấy mùi máu tươi tìm tới, e rằng nàng cũng thể giữ trọn vẹn trinh tiết ngay cả khi chết.

      Mặc dù đám chó sói ấy dọa cho lũ cướp chạy hết, nhưng chúng cũng xé nát thi thể nàng. có thi thể hoàn chỉnh, ba hồn bảy vía của nàng thể ngưng tụ, chỉ có thể bồng bềnh trôi nổi cùng mưa gió ngọn núi Trường An này. Ba trăm năm sau, có vị công tử tuấn tú cùng với gã thư đồng qua nơi này săn thú, thấy hài cốt nàng nằm rải rác, sau vài lần la rầy gã người hầu được, vị công tử đành phải tự tay thu thập hài cốt của nàng gom vào chỗ rồi chôn cất qua loa. Từ đó về sau, Tống tu thành thân nữ quỷ.

      Thù lớn nàng chưa trả được, nay lại thiếu nợ ân tình của người ta, cho dù là thân quỷ cũng thể nhập vào luân hồi, chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này chờ đợi cơ hội.

      Khi Tống tới bờ sông thấy đám quái túm tụm vây quanh. Gần trăm năm qua núi Trường An có dấu chân người, đại đa số nhóm quỷ này chạy tới đây xem náo nhiệt,cũng muốn tìm niềm vui mà thôi.

      Thủy quỷ vươn móng tay dài mọc lên từ đám xỉ rêu nước tí tách móc mắt Thụ , “Tiểu oa nhi này vốn trôi sông của ta mà tới, ngươi dựa vào đâu mà dám tới cướp?”

      Cánh tay Thụ hóa thành cành liễu quấn lấy móng tay dài của Thủy quỷ, giận dữ hét: “ ràng nó bị kẹt trong đám rễ cây của ta nên mới dừng lại, nếu phải đồ quỷ xấu xa nhà ngươi cản trở, lão tử sớm hóa xương máu nó làm phân rồi!”

      Hai người bọn chúng oánh lộn qua lại, còn đứa bé nằm trong chậu gỗ con vẫn cất tiếng khóc vang dội như cũ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì khóc nhiều.

      tới!” quái củ cải trắng tinh mắt, nhìn thấy Tống , kêu lớn: “Mọi người mau tách hai người họ ra.”

      Đám quỷ biết Tống ghét nhất là tranh cãi ầm ĩ, vội vàng hò nhau tách quỷ kia ra.

      , người mau làm chủ cho con!” Thủy quỷ gục xuống dưới chân Tống , giơ móng tay bị Thu làm rạn nứt cho nàng xem: “Thụ thô lỗ kia cướp đồ của con còn chưa tính, lại còn làm móng tay con bị thương!”

      Thụ nổi giận đùng đùng, tức tối “hừ” tiếng, mở miệng lời.


      Tống tới bên chậu gỗ đựng đứa bé, ngắm nghía lượt, khom lưng bế nó lên. Đứa bé gào khóc đột ngột dừng lại, đôi mắt ầng ậc nước kia mở to nhìn nàng. Vải bao quanh nó là tơ lựa thượng hạng, xem ra là đứa bé nhà giàu mắc nạn. cổ treo tấm thẻ, bên viết hai chữ Trọng Viêm, có lẽ đây là tên của tiểu gia hỏa này.

      Tống và nó mắt to nhìn mắt , ai ngờ thằng nhóc kia cúi đầu dụi dụi vào ngực nàng, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

      Thân quỷ của Tống luôn lạnh lẽo, mà sức sống của thằng nhóc này lại dồi dào, giống như ngọn lửa. Cái miệng có răng cắn cắn vạt áo nàng, lại khiến nàng nóng đến khó chịu: “Nó làm sao vậy?”

      Dương lão mẫu lúc sinh thời từng có kinh nghiệm nuôi trẻ : “ , đứa bé đói bụng, e là tìm sữa ăn.”

      Tống nghe thấy thế, nét mặt già nua ngàn năm qua lần đầu tiên đỏ mặt: “Ta chết khi còn chưa lấy chồng, lấy đâu ra sữa đút cho nó.”

      Thấy Tống có ý trả đứa bé lại, Thụ hét to tiếng: “ có ý gì?”

      Tống nghiêm mặt : “Ta muốn đứa bé này.”

      “Hả?” Lời vừa dứt, cả đám quỷ hoảng hốt hô lên: “ phải thích dính máu tươi sao?”

      Tống ôm vật trong lòng càng chặt hơn chút: “Đứa bé này là chuyển kiếp của người nhặt hài cốt cho ta chín trăm năm trước. Có lẽ ông trời thương ta làm hồn dã quỷ nơi đây quá lâu, lần này cho ta cơ hội báo ân, giúp ta sớm siêu sinh.” Nàng nhìn đám quỷ lượt, cuối cùng ánh mắt nghiêm khắc dừng lại người Thụ và Thủy quỷ. “Sau này tất cả các ngươi đều được phép động đến nó.”

      Chúng quỷ đưa mắt nhìn nhau: “Nuôi người trần ở nơi này sao? lẽ định chờ đứa bé này lớn lên rồi lấy thân báo đáp ân tình đó chứ?”

      Tống cười gượng hai tiếng: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi. Ân nhân của ta chính là Biện hoàng tử của Tấn quốc dưới chân núi, có số mệnh đế vương, chỉ cần ta bảo vệ đến năm mười lăm tuổi, trong mệnh số có quý nhân phò trợ.”

      “Dạ.” Lũ quỷ đồng thanh dạ tiếng rồi tản . quỷ cũng có đạo lý, tuyệt đối làm hại ân nhân cứu mạng của mình.

      “Đúng rồi, Dương mẫu.” Tống lên tiếng gọi Dương lão mẫu định rời . “Nghe nhà bà mới có thêm con cừu .”

      “Việc này… .” Dương lão mẫu chà hai tay vào nhau. “Thứ kia… của tôi có thể cho nó ăn.”

      Tống chuyển đứa bé vào trong vòng tay bà: “Nó ăn nhiều đâu.” Nét mặt Dương lão mẫu đau khổ vạch vạt áo ra..

      Thằng bé ngửi thấy mùi sữa, đói khát mút lấy mút để, bàn tay bé vẫn quên túm lấy dây lưng phía trước của Tống chịu buông ra. Dưới ánh mắt dữ dội ấy, từng phần đoạn dây lưng dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất còn thấy gì nữa....

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2

      Tống nhận nuôi đứa kia được bao lâu cảm thấy hối hận, nàng từng nghĩ vô số cách có thể báo ơn, nhưng lại ngờ rằng có ngày lại tự tay nuôi nấng đại ân nhân của mình.

      đói cũng khóc, mệt cũng khóc, cũng khóc, lớn xong cũng khóc. Sơn động luôn luôn thanh tịnh của nàng trở thành nơi ồn nhất Trường An.

      Bởi vì lười nhác, thường ngày Tống thường để đầu tóc rối bù, từ ngày có Trọng Viêm, thằng này lại cực kỳ thích túm tóc nàng, túm xong còn hay nhét vào trong miệng.

      Làn tóc Tống mềm mượt như lụa, mỗi lần nhóc Trọng Viêm ngậm trong miệng nhai chóp chép, đôi mắt trong veo ánh nước của thằng bé mở to đầy thỏa mãn. Khổ thân Tống , dương khí của quá nặng, những lọn tóc đáng thương của nang bị nhai ngớt liền rơi vào trong miệng . Nàng đành phải ngồi trước bàn vấn lại tóc, làm hành động thiếu nữ lâu làm. Kết quả, khi ôm Trọng Viêm ra khỏi cửa, lũ quỷ nhìn thấy nàng đều xì xào bàn tán: “Xem , ràng muốn lấy thân báo đáp, bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc rồi.” Mặc dù rất nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy ràng, trong lòng hơi xấu hổ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nhóc tỳ mập mạp trắng trẻo kia làm nũng với nàng, đôi mắt to ngấn nước nhìn nàng, nàng lại nhịn được ôm lấy bé xoa xoa, rất thích.

      Trọng Viêm lúc còn , răng rất sắc, đến khi Dương lão mẫu khóc sướt mướt đánh chết cũng cho thằng bú sữa nữa khiến Tống phải vắt hết sức ra suy nghĩ tìm cái ăn cho bé.

      Đến khi nhóc ba tuổi, nửa đêm Tống ra ngoài, nhặt những quả đào lớn, cắt thành những mảnh phơi phiến đá, đúng lúc nhóc tỉnh lại, lại leo đến bên cạnh nàng, cắn ngon tay thèm thuồng nhìn. Tống tiện tay đút cho nhóc miếng đào, ngờ lại ăn được. Từ đó về sau nếu có đào ăn lại khóc rống lên. Tống cười : “Sâu , ta thấy gọi ngươi là Trái Đào cũng hợp lắm đó.”

      Khi Trọng Viêm được năm tuổi, bắt đầu ầm ĩ muốn học chữ. Tống tự thấy bản thân đảm đương được việc dạy học cho nhóc, đành phải đưa đến sơn động của Đào tinh thăm hỏi, nhờ làm sư phụ của Trọng Viêm.

      Đào tinh kia vốn là là hạt đào do thư sinh vào kinh thành dự thi tiện tay vứt bỏ bảy trăm năm trước. Về sau thư sinh đó đỗ Trạng Nguyên, Đào tinh thường từ đắc rằng, thời gian còn là quả đào, mỗi ngày đều ở bên cạnh chồng sách vở của thư sinh, nhiễm thư hương, là người có văn hóa.

      Nhưng vì ghét Trọng Viêm ăn quá nhiều đào, lúc đầu Đào tinh kiên quyết chịu dạy . Tống khuyên can mãi, lại tặng hai gốc cây cỏ linh chi, mới miễn cưỡng nhận đồ đệ này.

      Vì có Tống che chở nên Trọng Viêm ở núi Trường An luôn bình an vô . Chẳng qua có lần ban ngày chạy ra ngoài, ở quá gần bờ sông, suýt chút nữa bị Thủy quỷ vốn có oán hận sâu xa kéo vào trong nước. Nhưng lần đó vung tay cào mặt Thủy quỷ, khiến nàng khóc lóc thảm thiết, đắc ý bò từ trong nước lên. Thụ vốn còn tức giận, sau khi chứng kiến hành động của Trọng Viêm, ngược lại còn chủ động lấy lòng, dạy luyên công, chỉ chờ mong có thể làm Thủy quỷ khóc lần nữa.

      nơi Tống cấm đặt chân tới, đó là rừng cây hạnh. Nhưng theo thời gian Trọng Viêm lớn lên, lòng hiếu kỳ cũng nặng hơn. Năm mười lăm tuổi, nhân lúc Tống có mặt, lét lút ra khỏi sơn động xông vào.

      Cây hạnh thích sống quần cư, tiến vào rừng hạnh, hoa hạnh lộng lẫy, nơi nơi đều tràn ngập mùi hương dâm mỹ. Trọng Viêm trợn mắt há hốc mồm nhìn đâu đâu cũng thấy đám trai tầm hoan, dáng người xinh đẹp ưỡn ẹo, thân thể triền miên dây dưa… Là vùng đất chưa từng đặt chân tới bao giờ..

      Lúc Tống tìm được Trọng Viêm, nằm thiếp trong rừng cây, bên cạnh có tốp năm tốp ba Hạnh cởi quần áo . Gương mặt Trọng Viêm đỏ hồng, ràng bị ếm. Nhìn thấy Tống , đám nữ vội trốn xuống lòng đất đào tẩu.

      Sau khi trở về, Tống quyết định giáo dục Trọng Viêm: “Hạnh thích nhất tình ái, sợ ngươi vào đó bị dụ dỗ, cho nên mới cho phép ngươi tới. Ngươi là con người, nếu bị Hạnh dụ dỗ, bị hút máu, mất dương thọ.”

      Trọng Viêm đỏ mặt gật đầu.

      Tống thở dài hơi, cục thịt bé năm xưa nay trở thành thiếu niên tuấn lãng rồi, gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, cũng khó trách đám Hạnh kia muốn nhúng chàm . Lại đến việc này, tuổi tác của thằng bé này nếu ở nhân giới có lẽ sớm thành thân. Nàng nhìn Trọng Viêm cúi thấp đầu, bối rối biết có nên để cho xuống núi hay ?

      …” Trọng Viêm giọng hỏi, “Bọn họ là gì…Vì sao lại làm chuyện đó…”

      “Việc này…” Tống đờ người, yếu ớt bay tới trước mặt Trọng Viêm, “Thực ra, vì bọn họ thích lẫn nhau. Sau này ngươi hiểu, đến khi xuống núi ngươi mang theo nhiều linh thảo chút, đổi lấy tiền có thể cưới người vợ.” Nàng ngừng lát. “Sau đó ngươi hoàn toàn hiểu được.”

      ngờ Trọng Viêm tái mặt, “ đừng đuổi Trọng Viêm , sau này ta hứa dám… nghe lời ngài nữa.”

      phải ta có ý này.” Tống ngồi xuống bên cạnh , thở dài: “Ngươi thể ở mãi nơi này. Có lẽ cha mẹ ngươi luôn chờ ngươi trở về, năm đó bọn họ vứt bỏ ngươi hẳn là vì bất đắc dĩ.”

      Trọng Viêm rũ mắt, lại đột nhiên phát ra bàn tay Tống chợt chợt , túm tay nắm chặt: “ , sao lại thế này..”

      sao.” Tống thản nhiên rút tay ra: “Chẳng qua sắp tới tiết Đoan Ngọ, linh lực của những quái như ta đều bị giảm phân nửa. Hôm nay lúc đưa ngươi về may bị ánh mặt trời chiếu vào, thời gian nữa khỏi thôi.”

      Tống giấu diếm chuyện gì, ngay từ khi còn thân thế của . Trọng Viêm cũng biết mình khác với cư dân núi Trường An này. Nhưng tuyệt đối muốn rời khỏi nơi này, cần ngôi vị hoàng đế, thầm nghĩ cứ sống chung với Tống như giờ, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Nhìn thấy sắc mặt Tống tái nhợt, trong lòng đột nhiên nảy lên thứ cảm xúc khó tả.

      Tiết Đoan ngọ, giữa trưa, núi Trường An sấm vang dứt. Tất cả các quái đều trốn vào trong rừng sâu, sơn động. Dương khí cuồn cuồn như vậy khiến tà quỷ quái khó sống.

      Phía trơi nơi ở của Tống , tiếng sấm còn vang dội hơn nữa, những tia chớp cuồn cuồn đánh xuống, đánh nát cả những vách đá.

      tia sấm màu bạc vừa to vừa nặng len theo khe hở đỉnh uốn lượn đánh thẳng xuống, đập thẳng vào sơn động. “ !” Thấy tình hình xấu, Trọng Viêm màng đến lời dặn dò của Tống liền xông vào.

      Nhưng lại chậm bước, vừa mới nhảy vào, Tống bị tia sét đánh trúng, kêu tiếng thảm thiết. Trọng Viêm chưa từng nghe thấy tiếng kêu đau đớn nào như vậy, giống như xé rách tim . liều lĩnh băng qua ôm lấy nàng, thay nàng cản lại tia chớp chém xuống.

      quái mỗi năm đều phải trải qua lôi kiếp, phép màu càng cao gặp kiếp nạn càng nguy hiểm. Tống trúng trăm ngàn năm lôi kiếp, đây là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. “Chỉ e rằng có chuyện rồi.” Tống nghĩ thầm. Lúc này nàng còn bị Trọng Viêm ôm chặt, ràng tên nhóc này rất sợ.

      sao.” Tống vỗ vai , lại phát cánh tay mình lại xuyên thấu thân thể , lắc đầu cười. “Ngay cả thực thể thân quỷ cũng còn duy trì được nữa sao?”

      “Nếu ta có thể giúp ngài chắn lôi kiếp, vì sao ngài cho ta. Còn muốn chịu tội nữa.” Trọng Viêm chịu buông tay, giọng rầu rĩ. Lúc lao tới, lẽ ra tai sét kia rơi xuống người , nhưng sau đó nó lại vòng vo đánh trúng cây đại thụ ngoài động, cây đại thụ đó đổ ầm ầm ngã xuống. Tia sét lật lăn chút, rồi mới cam lòng rút lui.

      “Ngươi biết chuyện này nguy hiểm thế nào đâu.” Tống . “Loài người có thể giúp quái chúng ta tránh kiếp, mặc dù Lôi Điện thể làm ngươi bị thương, có thể ngươi ngăn được ý trời, nhưng chắc kiếp nạn đó trả lại người ngươi, ngươi có thể bị trừng phạt, nhưng chừng kiếp này có thể ảnh hưởng đến kiếp sau của ngươi. Ta chịu bao nhiêu lần, đau chút rồi qua. Bao nhiêu năm như vậy, phải vẫn ổn sao?”

      Nàng khẽ cử động thân thể. “Trọng Viêm, mấy ngày nay ngươi giúp ta canh chừng bên ngoài cửa động, bị đánh tan hồn phách cần phải tụ lại, được để bất kỳ kẻ hay vật nào tiến tới quấy rầy.”

      yên tâm.” Trọng Viêm ôn thân thể ngày càng trong suốt của nàng, tim đau như bị dao cắt. cúi đầu nhìn nàng, giống như hạ quyết tâm, ánh mắt lóe sáng, yết hầu chuyển động, run rẩy áp môi nhàng hôn lên trán nàng: “…, sau này để ta bảo vệ nàng, ta để nàng bị thương, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Ánh mắt rất sáng, Tống hoảng hốt, nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng rực của : “Ngươi ra ngoài trước .”

      Sau khi Trọng Viêm rời khỏi, Tống nằm nền đất râm mát hồi lâu. giờ nàng sớm còn là bé khờ dài hồn nhiên năm xưa. Khi nàng còn sống, sớm động lòng vị công tử tuấn trong trấn. Nhưng nàng chết quá sớm, tất cả đều còn chưa kịp hưởng thụ.

      luồng oán khí màu đen từ trong cơ thể tràn ra. Nàng bật cười tự giễu bản thân, vốn tưởng mình có thể từ bỏ ý hận này, hóa ra là phải. Trong lòng nàng vẫn tồn tại oán hận, cho nên mới thể đầu thai, chỉ có thể ngày qua ngày làm dã quỷ thể lộ ra trước ánh sáng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3

      Trọng Viêm liên tiếp ở ngoài động bảy ngày, cũng thấy Tống ra, nhiều lần muốn vào xem thử, đều bị cây đào tinh ngăn lại: “Ngươi có mệnh cách đế vương, lại là nam tử, dương khí quá thịnh, sau khi vào ảnh hưởng đến khôi phục của , ngươi vẫn là thành ở nơi này !”

      Trọng Viêm có chút ủ rũ: “Đào sư phó, người A thích ta chứ?”

      “A.. a… A !” Râu vểnh miệng cây đào tinh run rẩy, vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng, ngươi cuối cùng lớn!”

      Da mặt Trọng Viêm trướng đến đỏ bừng, mấp máy môi định cái gì, con quạ đen tinh luống ca luống cuống bay tới: “ xong, xong, có đoàn người lên núi chúng ta, các ngươi mau trốn .”

      Cây đào tinh cho là đúng: “Người nhìn thấy chúng ta đều bị dọa chết, há có đạo lý chúng ta trốn !”

      Quạ đen tinh cong cánh dưới, mấy mảnh lông chim bị đốt trọi sột soạt rơi xuống: “ chỉ có người, còn có đạo sĩ, rất lợi hại đốt cánh của ta. Các ngươi muốn tin tin, ta trước.” xong khẩn cấp giương cánh đào tẩu.

      “Ông trời ơi, đạo sĩ!” Cây đào tinh gấp đến độ xoay quanh, suy nghĩ liền trốn vào trong cây đào, trong cây đào cao lớn truyền đến thanh run rẩy của , “Tiểu Trọng , nên bảo vệ cho tốt, bị đạo sĩ bắt phiền toái.”

      Nguyệt hắc phong cao, mấy bó đuốc được giơ cao xếp thành hàng, ngoằn ngoèo hướng về phía Tống và Trọng Viêm ở mà đến, gió gào thét cuốn tới tiếng nức nở sợ hãi của thiếu nữ.

      Trọng Viêm làm pháp thuật đơn giản giấu phần mộ và cửa động của Tống , lại niệm quyết thân tránh , hạ quyết tâm cho những người này quấy rầy đến nàng.

      Sáu quan binh trói đôi cha và con , xô xô đẩy đẩy dẫn bọn họ lên núi. đạo sĩ mặc hoàng bào trong tay giơ thanh kiếm tránh ma quỷ, mũi kiếm khêu bức linh phù bốc cháy đằng trước mở đường. Bị linh phù đe dọa, đám quỷ núi Trường An cũng dám vọng động, chỉ sợ qua đêm nay, trong núi này lại thêm hai cái oan hồn.

      Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần, Trọng Viêm muốn ra tay, quan binh khôi ngô nhất trong đó đột nhiên lên tiếng: “Là nơi này , sớm xong việc, gia còn vội vàng quay về đấy.”

      Đoàn người đẩy đẩy hai cha con mặt đất.

      quan binh tướng mạo gian xảo bỉ ổi : “Thủ lĩnh, ngài phải còn muốn nương của lầu Xuân Hương sao?” xong ánh mắt của rơi xuống người thiếu nữ run lẩy bẩy, chỉnh chỉnh đai lưng quần, “Thủ lĩnh, dù sao bọn họ cũng sống được lâu. Đại tiểu thư của Tư Mã nguyên soái này là mỹ nhân nổi danh kinh thành, bằng để cho mấy huynh đệ chúng ta vui sướng môt lúc ?” xong kéo mắt cá chân thiếu nữ phen xé rách váy của nàng.

      “A!” Thiếu nữ vừa thẹn lại sợ hét chói tai, phụ thân của nàng trợn trừng mắt rống to: “Súc sinh! Các ngươi được động đến nữ nhi của ta!” Nhưng lại bị cước đạp mặt đất, dưới cơn giận phun ra ngụm máu đen.

      Trọng Viêm muốn cứu người, đột nhiên nghe được Tống quát lạnh: “Giao bọn họ cho ta!” Vừa dứt lời, liền gió lạnh nổi lên, khoảng đỉnh đầu mấy tên quan binh kia ngưng tụ mây đen vừa dày vừa nặng, mây đen xoay tròn, giống cái miệng to như chậu máu, mạnh mẽ cắn nuốt tất cả những gì bị nó bao phủ.

      Dị tượng đột nhiên khiến đạo sĩ hoàng bào sợ hãi: “Có khí!”

      Mà mấy quan binh kia chỉ cảm thấy phía sống lưng phát lạnh, nhìn lại về hướng nơi lãnh kia, mỗi người đều hoảng sợ trợn to hai mắt. nữ quỷ tóc dài răng nanh bạch y tung bay nhào về phía bọn họ, người nữ quỷ ngừng tràn ra oán khí màu đen, ánh mắt kia băng lãnh đến xương, thu tâm hồn người, bọn họ nhất thời ai cũng thể động đậy.

      Tống cười lạnh : “Trời xanh thương ta, người ngày xưa hại tính mạng của ta đều tề tụ tại đây, Tống ta cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận. !”

      Theo tiếng rống của nàng, mây đen lượn vòng hóa thành hình dáng chiếc ô lá sen che nắng nàng thường dùng, trong nháy mắt trở nên to lớn ùn ùn kéo đến dưới đất bao lại mấy kẻ ác kia, sau đó tự động bao chặt lại.

      Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, bọn họ kịch liệt giãy giụa trong lá sen. Mà oan hồn tích tụ trong lá sen nhìn thấy kẻ thù, liều lĩnh nhào lên, hóa oán hận trăm ngàn năm qua thành răng nhọn cắn nuốt máu xương kẻ thù. Chậm rãi, lá sen tròn trịa biến mỏng, tiếng kêu thảm thiết cũng mất dần. Cuối cùng nó trải ra trung, mảnh hắc khí trào ra, rất nhanh bị gió núi thổi tan.

      Từng luồng khí trắng mỏng từ từ bốc lên, hóa thành mấy bóng người mơ hồ. Bọn họ vây quanh bên người Tống , “ Tử, cám ơn ngươi.” “Cám ơn ngươi, thay chúng ta báo thù, chúng ta có thể đầu thai.” “ Tử, tạm biệt.”

      Thôn dân cùng bị hại chết với Tống báo được thù lớn, sau khi tạ ơn nàng liền rời . Thân thể Tống lắc lư, hình thái lệ quỷ biến mất, lại biến thành bộ dáng thường ngày Trọng Viêm vẫn quen thuộc.

      “A , nàng cũng muốn sao?” Trọng Viêm tới đỡ lấy nàng.

      Thân thể của nàng bắt đầu phát ra bạch quang nhàn nhạt, lệ khí người đều biến mất thấy.

      Tống gật gật đầu, có chút mệt mỏi, “Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn bị vây trong đó. Bây giờ cũng là lúc rời .”

      “Ta cho!” Trọng Viêm lớn tiếng .

      Tống cười an ủi , “Đợi ta chuyển sang kiếp khác thành người, lại đến tìm ngươi, được ?”

      được!” Mắt Trọng Viêm đỏ lên, “Nàng uống canh Mạnh bà, quên ta!”

      “Ngươi…!” Tống muốn cái gì, lại đột nhiên chú ý tới kiếm đâm vào ngực, linh phù lửa nhập thể, thân quỷ lãnh của nàng chịu nổi, trong nháy mắt hôi phi yên diệt!

      Trọng Viêm mắt thấy Tống bỗng nhiên tiêu tan, kinh sợ quay đầu lại, mới phát lại là tên đạo sĩ hoàng bào vừa nãy chạy trốn!

      “Ngươi giết A !” Trọng Viêm phen tóm cổ áo nhấc lên.

      Đạo sĩ hoàng bào bị thiếu niên tuấn mỹ trước mắt hù dọa, đá đạp lung tung hai chân giữa trung, “Nàng là lệ quỷ, bản tôn luôn luôn lấy trừ diệt quỷ là nhiệm vụ của mình.”

      Nam tử vất vả tránh thoát ràng buộc của dây thừng nhanh chóng nhặt kiếm mặt đất lên, kiếm đâm xuyên qua ngực đạo sĩ, cả giận : “ gian tặc, tìm chết !”

      Trọng Viêm buông lỏng tay ra, đạo sĩ hoàng bào rơi xuống mặt đất, thống khổ co giật.

      “Chúng ta tới, đạo sĩ kia hại chết !” Đám quỷ núi Trường An vây lên, kéo đạo sĩ hoàng bào , đạo sĩ kêu thảm thiết trận liền có tiếng vang.

      Trọng Viêm ngơ ngác nhìn mảnh lá sen héo rũ cháy xém mặt đất kia, bước nhanh tới muốn nhặt lên, ai ngờ trận cuồng phong ào ào cuộn qua, xé rách lá sen khô ấy thành mảnh , về với cát bụi.

      “A —!” núi Trường An, quanh quẩn tiếng kêu thống khổ của thiếu niên rất lâu.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :