Nắm bắt trái tim – Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      NẮM BẮT TRÁI TIM
      Tác giả: Cố Tây Tước

      Độ dài: 2 chương

      Dịch: rainyalice


      Nguồn: rainyalice.wordpress.com

      [​IMG]

      Câu chuyện về con mèo ốm và gã cặn bã…

      Nội dung tóm tắt: Mùa hoa mùa mưa, thanh mai trúc mã, oan gia vui vẻ, gương vỡ lại lành

      Nhân vật chính: Dư Tâm Hân, Trình đại thiếu gia.

      ***
      (*) Mùa mưa mùa hoa là khoảng thời gian đẹp đẽ mà cũng đầy ngượng ngùng, bối rối của lứa tuổi 16, 17, là khoảnh khắc của mối tình đầu.

      16 tuổi là mùa hoa, độ tuổi vô tư lự, những ưu sầu chưa chạm đến, thuần khiết tươi đẹp.

      17 tuổi là mùa mưa, đứng trước những trăn trở về nghiệp, tình cảm, trách nhiệm đầu tiên về cuộc đời, là quá trình tất yếu để trưởng thành, những thổn thức về tình ấy, tựa như cơn mưa xuân xinh đẹp.

      [​IMG]

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      CHƯƠNG 1
      Lời tác giả:

      Giải thích chút về nhan đề khó hiểu của câu chuyện, nó mang ý nghĩa lấy tâm chiếu tướng (trái tim giống như vị trí của quân vua bàn cờ), trước khi viết truyện ngắn này xin chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ~


      1, Gặp lại

      Dư Tâm Hân xuân xanh nay 25 tuổi, vừa tốt nghiệp chính quy ra ngoài công tác được hai năm, nhưng bị ép xem mắt dưới mười lần. ra là vì trong nhà có thầy u, cả và chị dâu đều bị đầu độc bởi loạt chương trình xem mắt truyền hình thịnh hành nay, nhất quyết lấy ra làm vật thí nghiệm, chủ yếu là do tuổi tác cũng còn nữa rồi, đúng chứ? Con xem nhà bên cạnh ấy, chị Mao Mao tuy hơn con tuổi, lớn lên cũng chẳng xinh đẹp bằng con, nhưng người ta cũng tốt nghiệp chưa đến hai năm mà kết hôn rồi đó, lại còn tìm thấy giảng viên đại học cao cấp vô cùng đẹp trai, còn có Đình Đình nhà bên cạnh của bên cạnh nữa, ít hơn con hai tuổi, mà em bé được hai tuổi rồi!!

      Dư Tâm Hân thầm gào thét trong bụng đúng là nghiệp chướng mà, phụ nữ cả đời này lẽ nào chỉ có mỗi con đường kết hôn rồi sinh con thôi sao? Nhưng trở ngại là trong nhà này bản thân chẳng có đồng minh, mà cũng có tiếng , cho nên chỉ có thể lặng lẽ kháng cự lại.

      Vội vàng hẩy miếng cơm cho xong rồi định ôm người bỏ chạy về khu trọ của mình, lại bị mẹ khăng khăng gọi lại, “Dư Tâm Hân, mẹ nhiều như thế con có nghe lọt tai hả? Đợi , dì Mãn mà hồi con từng gặp, sống ở nước ngoài mười năm, giờ quay trở về rồi, hôm nay đến nhà mình, còn có con trai của dì ấy nữa, mà hồi con cũng hay cùng thằng bé chơi chung ấy, cũng sang đây, con phải gặp mặt lần cho mẹ, nếu như con trai dì Mãn nhìn trúng con, đó chính là phúc đức tích từ kiếp trước của con! Con trai dì Mãn chính là… Bố trẻ con, Trình Diệm tốt nghiệp đại học nào ấy nhỉ?”

      Bố trẻ con hẩy hẩy tẩu thuốc, : “Đại học Yale.”

      “À đúng, đại học Yale!” Mười lăm phút thổi phồng trôi qua, quay đầu nhìn lại con nhà mình, ánh mắt mang theo ý chán ghét, “Con xem con thi vào trường nào hả? Mẹ cũng ngại chẳng dám với dì Mãn! Công việc cũng vậy, ôi, hai năm mới lên được cái chức quản lý bé tẹo.”

      “…” Mẹ, con có phải là con mẹ đích thân sinh ra vậy?

      Dư Tâm Hân ngồi đó mà tưởng như ngồi chông, nhắn tin với bạn thân, “Mau gọi điện cho tao .” Vài giây sau tiếng điện thoại vang lên, Dư Tâm Hân vội bật dậy nghe điện, “Hả? Gì cơ? Mày bị thương hả? Tao qua ngay lập tức, mày cứ đợi ở đấy!”

      Người ở đầu kia điện ngoại nghe tiếng tít tít, “Chết tiệt!”

      Dư Tâm Hân bên này mang vẻ mặt rầu rĩ tỏ chuyện với người nhà, “Bạn con bị xe đâm, con phải qua bên đó ngay, hôm nay chắc gặp được Yale rồi, lần sau có cơ hội gặp lại vậy! Con đây!”

      Bà Dư còn chưa kịp câu gì, bóng dáng con thấy đâu nữa, quay đầu với bố trẻ con: “Chẳng ra thể thống gì hết!”

      Trưởng nam nhà họ Dư thản nhiên thốt ra câu, “Cậu Trình Diệm kia hình như năm đó từ chối Tâm Hân.”

      Bà Dư: “… Hả?”

      Ông Dư: “Há? Thế chẳng phải có khả năng sao?”

      Chị dâu đa sầu đa cảm nhà họ Dư: “Tâm Hân đáng thương.”

      Dư Tâm Hân lao ra khỏi đại viện liền thở phì hơi, vừa đứng thẳng dậy khoác túi lên trông thấy chiếc xe con bóng loáng đỗ xịch trước mặt .

      Người xuống trước là quý phu nhân xinh đẹp, tiếp đó là gã tài xế tuấn tú.

      Dư Tâm Hân trố mắt nhìn cái, lại thêm cái nữa, sau đó quay đầu, giả bộ làm người qua đường lướt qua, gã tài xế đẹp trai nhìn người qua đường, hơi nhíu mày, gọi tiếng, “Dư Tâm Hân.”

      Dư Tâm Hân nghiến răng, xoay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp, “… Ặc, gọi tôi à?”

      Gã tài xế đẹp trai giãn lông mày, mỉm cười, cười đến mức biết so với Dư Tâm Hân chân hơn được mấy phần, “Đúng vậy, đâu thế?”

      “À, lung tung, lung tung thôi, cứ mặc tôi.” Dư Tâm Hân muốn tiếp, lại bị Mãn tiến lên bước gọi lại, “Cháu là Tâm Hân à? Thay đổi nhiều quá, sắp nhận ra nữa rồi, sao lại phải vậy? Dì là dì Mãn đây, lâu lắm gặp, , đưa dì vào nhà cháu ngồi nào.” Tuy là quý phu nhân, nhưng phong cách hành lại quả quyết vô cùng, Dư Tâm Hân bị túm lại, sau đó, lại bị kéo vào đại viện nhà mình, biết có phải bản thân quá mẫn cảm , mà đồng chí Dư Tiểu Hân có cảm giác gã tài xế theo phía sau cứ nhìn chằm chằm vào lưng mình.


      2, Đính hôn

      Dư Tâm Hân lại lần nữa trở về với động quỷ, bà Dư cười tươi như hoa, đương nhiên là lúc trông thấy Mãn và Trình Diệm, nhìn sang con mình, cứ như phải mẹ ruột, “Còn mau pha trà mời dì Mãn Trình Diệm hả!”

      Dư Tâm Hân đặt túi xuống, sắc mặt sa sầm vào phòng bếp, chị dâu nhà họ Dư cũng theo sau, “Để chị giúp em.” Sau đó thấp giọng hỏi, “Tâm Hân, chàng đẹp trai đó rất là tuấn tú, em có định tranh thủ ?”

      Dư Tâm Hân lia ánh mắt đầy sát khí qua, chị dâu nhà họ Dư oai phong bất phục, “Đẹp trai quá mất, nhìn như con lai nhỉ?”

      “Lai cái khỉ mốc ý, cùng lắm chỉ là lai giữa hai miền bắc nam Trung Quốc thôi.”

      “Ồ, mẹ cậu ta là người phương Nam mà, thảo nào ở tuổi này mà da dẻ dì ấy vẫn mịn màng đến thế,” Sau đó lướt về phòng khách với vẻ mặt ngưỡng mộ, miệng lẩm bẩm, “Tối nay phải đắp mặt nạ sữa bò mới được, hừm.”

      Dư Tâm Hân buồn bực, “ phải đến giúp em pha trà sao?”

      “Tôi uống cà phê là được rồi.” Phía sau có người lên tiếng.

      Dư Tâm Hân giật mình, quay người cười : “ ngại quá, nhà tôi có cà phê.”

      “À, thế nước lọc vậy.” Đối phương nhường bước rồi cầu thứ khác.

      Dư Tâm Hân rót cốc nước sôi đưa cho , người phía sau lại : “Tôi chỉ uống nước tầm 20 độ, thứ này quá nóng.”

      Cái tên này gây đấy hả? Dư Tâm Hân nghĩ bụng, kiềm chế lấy ra bình nước từ trong tủ lạnh đổi cho , lúc đưa qua, đối phương lại lắc đầu, “Như thế này chắc chắn là rất lạnh, uống vào bị đau bụng.”

      đủ chưa?!” Dư Tâm Hân bình thường có vẻ mặt như con mèo ốm, nhưng bị chọc tức cũng phát điên.

      Kết quả câu này vừa quăng ra, liền bị mẹ Dư vào tính giục trà nghe thấy, lập tức nổi giận: “Sao con có thể ăn như vậy với Tiểu Diệm hả? Hả? Phép lịch khi tiếp khách cũng biết à!”

      Dư Tâm Hân khóc ra nước mắt, gã thư sinh bên cạnh bỗng lên tiếng, “ sao đâu dì ạ, sau này cháu và Tâm Hân sống với nhau, cháu từ từ dạy ấy.”

      Bà Dư đờ ra, Dư Tâm Hân cũng đờ ra nốt.

      Bà Dư: “… Cháu gì?”

      Trình Diệm tao nhã mỉm cười, “Thưa dì, cháu và Tâm Hân đều còn nữa, mà đôi bên cũng có ý, cho nên cháu nghĩ —- nếu như mọi người phản đối, hôn của cháu và Tâm Hân định luôn trong năm nay được ạ?”

      phản đối!” “Phản đối!”

      Hai mẹ con cùng đồng thanh, hô phản đối đương nhiên là Dư Tâm Hân, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?!

      “Tôi này, đầu óc có vấn đề à?”

      Bà Dư dữ tợn lườm con , “Con trật tự!” Sau đó tươi cười chuyển hướng sang Trình Diệm, “Cái đó, Tiểu Diệm à, nếu cháu ra ngoài ngồi trước nhé, để và con chuyện chút?”

      Trình Diệm mỉm cười, hào hiệp nhượng bộ, “Tất nhiên ạ.”

      Bóng dáng đầy phong thái tuấn vừa ra, bà Dư liền chất vấn con : “Con vừa cái gì?”

      Mèo ốm cúi đầu, “… ạ.”

      “Đồng ý ?”

      đồng ý.”

      “Con muốn nhìn mẹ chết hả?”

      “… Mẹ, phải con do mẹ sinh ra sao?”

      “Nhặt được thuyền, để báo đáp lại công ơn dưỡng dục của mẹ, cho nên dù thế nào con cũng phải đồng ý!”

      “…”

      Dư Tâm Hân bị bà Dư kéo ra bên ngoài, trong cái ngày lẽ ra phải trôi qua mơ hồ như mọi ngày này, Dư Tâm Hân lại bị định chuyện hôn nhân, nhân sinh lại càng mơ hồ hơn.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      CHƯƠNG 2
      Dịch: rainyalice

      [​IMG]
      3, H cái gì

      Hai người từ trải qua đoạn tình thanh mai trúc mã, sau đó nữ theo đuổi nam, nam ngại , tôi muốn đương, mỗi người ngả, về sau nam tôi lấy em, chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?

      việc trôi qua được hai tuần, Dư Tâm Hân cứ nhớ đến chuyện xưa ấy là sóng lòng lại cuộn trào, đến tận lúc tan sở, vừa bước ra khỏi cổng công ty, định hẹn bạn bè ăn cơm để trút bầu tâm , cuộc điện thoại gọi tới, nhìn cái, thấy quen quen, nhìn lại lần nữa, đây chẳng phải là cái người gần đây hay gọi đến sao?

      Mỗi lần người này gọi tới phải là để hỏi tan làm chưa, mà là hỏi dậy chưa, nhưng hỏi xong lại tiếp nữa, nếu phải Dư Tâm Hân bị mẹ ép buộc, sớm liệt cái phần tử tẻ nhạt này vào danh sách đen chút đắn đo.

      “Thành phần tẻ nhạt” và “Trình Diệm”, , hoàn toàn ăn khớp với nhau, Trình đại thiếu gia học xong về nước phát triển, lập nên nghiệp, quãng thời gian này gần như có được ngày ngủ đủ giấc, nhưng dù bận thế nào mỗi ngày đều gọi điện cho Dư Tâm Hân hai lần, cũng biết là bên kia mỗi lần phải rất lâu mới bắt máy, vẫn giở tài liệu, rất kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nối được, cười hỏi: “Tan làm chưa?”

      “…”

      “Sao vậy, khi nào mới gặp nhau được lần?”

      “…”

      “Nếu có ý kiến, vậy hôm nay , tôi đến chỗ của em đón em nhé?”

      “…”

      “Được, thế quyết định vậy .”

      Cúp điện thoại, mỉm cười, tiếp tục giở tài liệu.

      Còn đồng Chí Dư Tâm Hân bên này, gió bấc cuốn bay lá rụng lượn qua phía sau , mang theo tiếng thương hải tang điền [1]: “Mình muốn giết , , nếu như muốn cùng mình chung sống, mình phải thừa cơ xử … Ha ha ha ha… xử .”

      Đúng vậy, phải xử .

      Tối hôm ấy, Trình đại thiếu gia – Trình Diệm hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong đến đón đồng chí Dư Tâm Hân tới chỗ ở của trong nội thành, cái tên này vừa về nước, địa bàn chuẩn bị xong xuôi hết rồi sao? Đồng chí Dư Tâm Hân ngắm căn nhà xa hoa, lòng thầm so sánh với cái tổ chim sẻ của mình, ấm ức oán hận chồng chất thêm bậc.

      Vừa muốn hỏi đưa đến đây làm gì?

      Đối phương lịch mời uống rượu vang đỏ, hai người đều ăn cơm riêng trước đó. Dư Tâm Hân nhận ly rượu, định có chuyện gì nhanh lên, đối phương lại cheers với , Dư Tâm Hân trợn mắt, dốc sạch rượu, muốn hỏi tại có thể bắt đầu được chưa? Đối phương lại mời thêm ly, đồng chí Dư Tâm Hân thầm tôi còn sợ chắc? Vô cùng quả quyết, lại cạn sạch ly, sau đó thêm ly, rồi ly nữa.

      Cuối cùng, đồng chí Dư Tâm Hân bị cái gã hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong ấy xử đẹp, xử cách triệt để, xử cách tàn bạo vô nhân đạo.

      Ánh dương buổi sớm mai thong thả lướt người Trình đại thiếu gia mặc bộ đồ nội y được chế tác cách hoàn mỹ, lồng ngực kia giấu hết được những dấu vết hoan ái nho , khiến Dư Tâm Hân lúc này vẫn còn co quắp giường chưa được tỉnh táo lắm, nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Tôi…”

      Trình Diệm quay đầu nhìn cái, điềm tĩnh lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên của .”

      Chết tiệt! Dư Tâm Hân đổ lệ!

      Đồng chí Dư Tâm Hân cũng là lần đầu tiên, nhưng vấn đề là mẹ nó tại sao lại có cảm giác mình phối hợp cùng với vậy? ràng là chuốc rượu mình, hơn nữa mình vốn quên mất cái chuyện phối hợp cụ thể trải qua trong đêm đó rồi, cho nên dám chắc được là ai phối hợp ai?!

      Dư Tâm Hân rầu rĩ, đau đớn, còn tí tự tin nào đối với thực.

      Mấy ngày sau kìm được bèn gọi điện cho chị Mao – người rất am hiểu đủ loại kiến thức về H, tại ở phương Nam xa xôi, lúc này đùa nghịch với con trai.

      Dư Tâm Hân: “Mao à, nếu trong trường hợp uống rượu xong làm loạn, ai phải chịu trách nhiệm, mà cả hai người đều say mèm? Hu hu, nam tương đối chiếm ưu thế!”

      Đối phương: “No, là nữ!”

      “…” (Tác giả: Trời đất, hỏi nhầm đối tượng rồi, đồng chí mèo ốm ạ ╮(╯_╰)╭ )

      Đối phương: “Ha ha ha ha ha mày cưỡng bức ai thế? Nào nào, ra nghe xem nào.”

      Mèo ốm thuần khiết cố đấu tranh: “ phải là tao cưỡng bức .”

      “Úi chà, cưỡng bức rồi cần gì phải để ý ai cưỡng ai, thế có vui ? Mất hồn ? Có cảm giác giống như bay lên thiên đàng ?”

      “… Địa ngục.”

      Đối phương dường như gặp phải sét đánh giữa trời quang, “ thể nào, theo tao điều tra —- À há, người đó hẳn phải rất cường tráng chứ nhỉ? Ha ha ha ha ha! như vậy lần đầu tiên hơi đau chút, nhưng sau đó chính là mất hồn hao khí, ha ha ha ha.”

      “…” Dư Tâm Hân mặt đỏ bừng dứt khoát cúp điện thoại!


      4, Kết hôn

      Khi Dư Tâm Hân gặp lại Trình Diệm đại thiếu gia bề ngoài lịch thiệp mà nội tâm lại đen tối chẳng ra sao nào đó, là ngay sau khi bị mẹ gọi đến đại viện.

      Gã đàn ông hào hoa áo quần bảnh bao theo sát phía sau bước vào, nhìn xinh xắn với khuôn mặt đỏ ửng, chợt : “Gần đây liên lạc được với em, cho nên chỉ có thể nhờ gọi em về.”

      Mặt người dạ thú, tuyệt đối là cầm thú!

      Bà Dư: “Chà, đính hôn rồi, còn gọi cái gì, gọi mẹ chứ, nào, Tiểu Diệm.”

      Trình Diệm nho nhã lễ đỗ khẽ mỉm cười: “Vâng, thưa mẹ, vậy con đưa Tâm Hân ra ngoài ăn cơm có được ạ?”

      “Được chứ, sao lại được? Thế nào cũng được hết! Các con !”

      Dư Tâm Hân bị đẩy ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn trời huýt hơi dài, lệ rơi đầy mặt, mẹ ôi, đáng lẽ mẹ cứ bỏ mặc con ở thuyền cũng được.

      nào.” Người bên cạnh dịu dàng cười .

      “… Trình Diệm, để tôi cắn cái nhé?”

      Đối phương hơi nhướng mày, sau đó Trình đại thiếu gia cao quý giơ tay lên, “Cắn chảy máu liếm sạch là được.”

      Hứ cái gã nham hiểm, mèo ốm họ Dư cắn cái, chảy máu, “Ss!” nuốt vào, ngẩng đầu lên, chùi miệng, “Ăn cơm thôi!”

      Gã nham hiểm nào đó theo phía sau, khẽ cười, vẫn là bộ dáng đó, chút cũng thay đổi.

      Dưới thúc giục cực lực của hai nhà, sau khi đôi vợ chồng son “hẹn hò” được hai tháng hôn bắt đầu được chuẩn bị, cũng chính là lễ tình nhân bốn ngày sau.

      Hôm nay, là ngày dâu chú rể thử lễ phục.

      Trong phòng thử đồ thay lễ phục của câu lạc bộ thiết kế hôn lễ cao cấp này, nhân viên cầm quần áo vẫn đứng ở bên cạnh dõi theo cánh tay của chú rể tuấn thay âu phục, yếu ớt hỏi câu, “Trình tiên sinh, vết xước tay ngài…” Lúc nãy khi mặc áo sơ mi, trông thấy tay cũng có hai vết xước giống nhau, khỏi hiếu kỳ bèn hỏi.

      Kết quả chú rể nở nụ cười ấm áp, thoảng theo vài phần cưng chiều, “ có gì, bị bà xã S-M thôi.”

      Đám nhân viên có mặt ở đó: “…”

      Đồng chí Dư Tâm Hân vừa thay xong váy cưới bước ra ngoài: “…”

      Hôn lễ ngày hôm ấy, dâu với chú rể: “Trừ phi trong vòng ba mươi giây với em đúng trăm lần em, nếu em đồng ý gả cho .”

      Bà Dư phun hỏa, đám khách khứa ồn ào.

      dâu cũng làm như xem trò vui, để xem đảo lưỡi xong trăm lần em bằng cách nào?

      Cho dù thất bại (Chắc chắn là thất bại, đồng chí Dư Tâm Hân rất quả quyết, bởi vì từng thử rồi), vậy chí ít… ngay trước mặt cũng được nghe vài lần câu em.

      Sau đó chú rể chỉ suy nghĩ giây, rồi vào điện thoại: “ em.” Ghi xong, phát lại rất nhanh…

      Cả lễ đường bật cười nghiêng ngả, dâu mất mặt lệ đổ ngừng, còn tin vào tình nữa ~~~~(>_<)~~~~

      Lịch sử tình của mèo ốm có thể tóm lại là “vô cùng khó hiểu”, nhớ thuở ban đầu, khoảng thời gian mới mười mấy tuổi, ngượng nghịu với cái tên ma cà bông đó rằng em thích , lại nhận được câu trả lời tôi muốn đương, được thôi, bây giờ quay về lại lập thức kết hôn với , phải là vô cùng khó hiểu là gì?

      Trở về sau tuần trăng mật, bị giày vò chẳng còn ra hình ra dạng, người thực trở thành mèo ốm – đồng chí Dư cuối cùng cố lấy hết dũng khí, giận dữ với người nào đó nấu bữa tối trong phòng bếp: “Giải thích , tại sao muốn kết hôn với em?”

      Trình Diệm thiếu gia hề quay đầu lại, “ em.”

      “Tin mới có quỷ ấy! Năm đó phải thích em sao?” Vẫn canh cánh trong lòng, thổn thức khôn nguôi.

      Trình thiếu gia quay đầu nhìn , ý tứ sâu xa : “ như vậy đương, dễ xảy ra chuyện.”

      “…”

      Trình đại thiếu gia rửa tay, chầm chậm lau khô, rồi chầm chậm bước về phía đồng chí Dư Tâm Hân, đến khi gần trong gang tấc, hơi thở tựa hoa lan: “Ngộ nhỡ hồi trung học mà ăn mất em, thế phải bị mẹ em đánh chết sao?”

      “… mới đúng là con trai ruột của mẹ em.”

      Gã đàn ông cười trầm, “Vậy chúng mình chính là loạn – luân rồi, ừm, nếu như là với em, cũng ngại đâu.”

      chết !”

      “Ha ha, chết rồi, ai làm em vui sướng đây?”

      Dư Tâm Hân lệ đổ ngừng.

      Tình duy mỹ thuần khiết gì đó, chỉ có trong tiểu thuyết thôi!

      —-***—-
      [1] thương hải tang điền: ruộng dâu biến thành biển xanh, ý cảnh đời luôn biến đổi, có gì gọi là bền vững mãi mãi, thế xoay vần.
      hangcaoPham Trang thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :