1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nước Mắt Phù Dung - Phạm Thị Kim Thoa

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]
      Truyện: Nước Mắt Phù Dung

      Tác giả: Yuki (Phạm Thị Kim Thoa)

      Nhà xuất bản: truyen8

      Văn án:

      Nước Mắt Phù Dung là câu chuyện tình tưởng như chẳng có gì đặc biệt, song nó lại diễn cả những cảm xúc chân nhất của thứ tình cảm này.

      Tình , vốn phải điều muốn có thể mà muốn liền tuỳ ý buông tay.

      Ranh giới giữa , giữa và hận chẳng qua cũng chỉ cách nhau nhịp đập.

      Khi trái tim lỡ nhịp, muốn nó trở lại nhịp đập vốn có của nó liệu có thể hay sao ?

      Cuộc đời tựa như đoá phù dung. Phù dung… phù dung… phù dung hoà trong gió, nước mắt rơi.

      Nước Mắt Phù Dung cứ chầm chậm vào và cuốn hút bạn đọc.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: Bước đầu thực kế hoạch.

      Nhìn người con trước mặt rời , Chính Kiệt hoảng hốt, vội đứng dậy bước nhanh tới giữ tay .

      Thế nhưng, đôi tay vụt tuột. Giữa màn mưa giá lạnh, lại lần nữa trải qua cảm giác để tuột mất người con mình . Chính Kiệt nhíu mày, nỗi thống khổ, dày vò từng chút, từng chút lại bắt đầu gặm nhấm trái tim.

      Hơn 10 giờ đêm, trời mưa lâm thâm, đường phố bắt đầu vắng bóng người. Băng Di tay cầm chiếc ô màu xanh ngọc, bước chầm chậm đường. Bước chân ấy bỗng dừng lại trước con hẻm, nơi chàng trai ngồi. Chàng trai cả người ngấm mưa. Lặng đứng nhìn chàng trai trước mặt, đôi mắt lạnh lùng, Băng Di khẽ đặt chiếc ô xuống cạnh chàng trai… tiếp tục bước . Vừa bước được 1 bước, bàn tay lạnh cóng nắm lấy cổ tay , nắm chặt đến mức xương cổ tay tưởng chừng như vỡ ra. quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng nhếch lên nụ cười.

      - Tôi phải ăn mày - Giọng khàn khàn, lạnh lùng vang lên, lạnh hơn cả đêm đông giá rét. - Mau đem của bố thí này .

      Chàng trai nhưng hề ngẩng đầu lên, giọng lạnh vẻ độc.

      Băng Di quay lại nhìn chàng trai, thấy chàng trai vẫn cúi đầu, đôi môi lại nhếch lên nụ cười. Dứt tay ra khỏi bàn tay lạnh giá kia, quay người bước tiếp. Vừa bước được bước, lại bị bàn tay ấy kéo lại.

      - Cầm cái này . - Chàng trai và ném chiếc ô ra… nhưng mặt vẫn cúi gằm như vậy.

      lạnh lùng.” Băng Di để ý đến thái độ của chàng trai, tiến đến nhặt chiếc ô lên rồi quay lại quỳ xuống trước mặt chàng trai, giương chiếc ô về phía .

      - Biến . - Chàng trai mệt mỏi nhắm mắt, đối với Băng Di cái liếc nhìn cũng .

      “Tôi tin nhìn tôi”

      - chuyện như vậy có phải là quá tuyệt tình với người có lòng tốt . - Băng Di tiến sát vào chàng trai, nhàng bên tai , giọng có chút trách cứ, tựa như những người từng quen biết từ lâu.

      Hành động thái quá của hề quen biết này khiến Chính Kiệt cuối cùng cũng kìm được tức giận. đẩy mạnh ra.

      Băng Di bị đẩy mạnh ra, tất cả đều nằm trong dự đoán. Nhìn chàng trai trước mặt cả người chấn động, khỏi cười thầm trong bụng. “ chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay tôi.”

      Chính Kiệt hoàn toàn chấn động, khuôn mặt này là khuôn mặt ngày ngày mong nhớ, là khuôn mặt in sâu trong trái tim . tin vào mắt mình, chắc chắn đây lại là ảo giác, Tịnh An còn thế gian này nữa rồi. Chính Kiệt cười khổ, cố chấn tĩnh lại bản thân mình. Nhưng, là , trước mắt , khuôn mặt này sai, là khuôn mặt của Tịnh An. Chính Kiệt giơ tay, cố chạm vào gương mặt mà bao lần để tuột mất.

      Băng Di hề phản ứng, cố tình để cho Chính Kiệt vuốt ve mặt mình, để tin rằng trước mặt , quả Tịnh An chết kia xuất .

      - Tịnh An.

      Chính Kiệt khẽ gọi, ấm áp, đau đớn và cả niềm hạnh phúc bất ngờ.

      - Em về rồi. - Đôi môi lạnh cóng run rẩy cong lên, giọt nước mắt theo khóe mi từ từ rơi xuống, hòa vào làn mưa bụi dấu vết.

      Để cho Chính Kiệt cảm nhận được chút hạnh phúc, Băng Di lạnh lùng lùi về sau.

      Cảm xúc dồn nén, khiến trái tim và cả trí não trở nên mụ mẫm. Chính Kiệt ngừng gọi tên Tịnh An, ngừng tiến lại gần người con trước mặt. Cho dù đây là giấc mộng, cũng muốn nắm bắt nó.

      - Tịnh An, rất nhớ em.

      Băng Di nghe những lời này, trong lòng hề có chút cảm thương, ngược lại lại cảm thấy khoái cảm, cảm thấy trò chơi này thực thú vị. biết rằng bây giờ chỉ cần mình đứng dậy dứt khoát rời cũng đủ khiến cho chàng trai kia đau đớn đến chết rồi. Thế nhưng như vậy chưa đủ, còn muốn phải đau đớn đến mức muốn chết được mà muốn sống cũng xong.

      Băng Di nhặt ô lên, nhìn Chính Kiệt với ánh mắt dịu dàng.

      - nên về nhà , cả người ướt hết rồi, mùa đông trời rất lạnh, cẩn thận kẻo cảm.

      Giọng ân cần, đầy lo lắng này càng khiến Chính Kiệt sa vào vực thẳm đớn đau. Càng khiến lầm tưởng, người trước mắt mình là người mà mình mong đợi.

      Để lầm tưởng, để coi lầm tưởng đó là , sau đó lần nữa khiến phải trải qua cảm giác người mình trước mặt mình lâm vào nguy hiểm.

      Băng Di đứng dậy, tay đưa vào túi sách, nhấn nút điện thoại. “Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu.”

      Nhìn người con trước mặt rời , Chính Kiệt hoảng hốt, vội đứng dậy bước nhanh tới giữ tay .

      Thế nhưng, đôi tay vụt tuột. Giữa màn mưa giá lạnh, lại lần nữa trải qua cảm giác để tuột mất người con mình . Chính Kiệt nhíu mày, nỗi thống khổ, dày vò từng chút, từng chút lại bắt đầu gặm nhấm trái tim.

      Băng Di nhìn ánh đèn xe xa xa hắt lại, hề để ý đến đau đớn khuôn mặt Chính Kiệt mà lạnh lùng hất tay ra bước tiếp.

      Ánh đèn xe chói lọi rọi tới, nhìn vào chiếc môtô phóng nhanh về phía , trái ngược với nét bình tĩnh gương mặt Băng Di, cả người Chính Kiệt bao chùm vẻ hoảng hốt, vội lao người tới đẩy ra.

      Tiếng xe rú xa. Bò dậy từ bên đường, Chính Kiệt cả người đau đớn, tia máu chảy dọc theo thái dương, che khuất cả tầm mắt. Thế nhưng điều đầu tiên nghĩ đến là Tịnh An, lê chiếc chân đau tới gần , ôm vào lòng, hết sức lay gọi , nhưng người con trong lòng lại cứ nhắm mắt, cả người vô lực dựa vào . Chính Kiệt cảm nhận cả thế gian này như quay cuồng, vội lấy điện thoại gọi cấp cứu mới phát màn hình điện thoại tối om.

      Cố cõng Băng Di lưng, mặc kệ chân đau, mặc kệ vết thương còn chảy máu ở thái dương, mặc cho những bước khập khễnh kia, lần này quyết buông … dù chỉ là mộng.

      Băng Di nằm lưng Chính Kiệt, đôi mắt vốn nhắm giờ mở, ánh mắt lạnh lùng, chứa đựng nỗi căm phẫn, thù hận, và cả thỏa mãn. “Cảm ơn Lưu Tịnh An, cảm ơn khuôn mặt này của khiến Lâm Chính Kiệt trở nên ngu ngốc.”

      Chính Kiệt cõng ra đường lớn, ngừng vẫy gọi taxi, nhưng chiếc nào dừng lại. nhàng đặt Băng Di xuống, bây giờ nghĩ được cách nào khác. muốn mất Tịnh An. Chính Kiệt màng đến mạng sống của mình, lao ra ngoài đường chắn chiếc xe ô tô chạy tới. Chiếc xe phanh gấp, người trong xe có vẻ hài lòng, nhưng may cuối cùng cũng đồng ý cho tới bệnh viện thành phố.

      Khi hai người đến bệnh viện, khuya, bệnh viện hết mực yên ắng, hành lang bóng người, mơ hồ cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét ngoài kia.

      - sao đâu, ấy chỉ tạm thời ngất thôi, lát tỉnh.

      Bác sĩ sau khi kiểm tra cho Băng Di xong ra ngoài chuyện với Chính Kiệt.

      - Tôi thấy cậu ngược lại nên lo cho bản thân mình.

      Từ khi Chính Kiệt cõng Băng Di vào, vị bác sĩ này để ý chỉ có vết thương đầu mà bước của cũng khác thường. Với tư cách là bác sĩ, đặc biệt còn là bác sĩ riêng nhà họ Lâm, ông thể lo lắng.

      - Tôi sao. - Chính Kiệt cố nén cơn đau ở chân. - Chú đừng chuyện này với bố tôi.

      - Cậu đừng cố chấp như thế, mà kia.

      Ông nhìn mà Chính Kiệt vừa cõng vào có cảm giác rất quen thuộc như từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời cũng nhớ ra ấy là ai.

      - ấy chỉ là người qua đường.

      Chính Kiệt nhanh chóng trả lời, muốn bất cứ ai hay đúng hơn là sợ, sợ họ biết về xuất của Tịnh An, nhất là những người có mối quan hệ với bố .

      Chính Kiệt xoay người vốn định bước vào phòng, bỗng trước mắt mọi vật trở nên mơ hồ, hơi nhíu mày day day thái dương, cả người liền đổ xuống, trong đầu chỉ còn khoảng yên lặng.

      Tiếng ồn ào vang lên chốc lát, kế tiếp lại trở về vẻ yên lặng vốn có của nó. Băng Di từ từ mở mắt, với túi sách ở tủ đầu giường bệnh, lấy điện thoại ra, gần mười cuộc gọi nhỡ, cùng tin nhắn đều từ người.

      - Tôi có việc bận, xin lỗi, tối nay thể giúp được.

      Băng Di gọi vào dãy số quen thuộc ấy.

      - Điện thoại tôi để trong túi nên để ý.

      - Xin lỗi, lần này giúp được . - giọng nam trầm vang lên trong điện thoại.

      - sao, phải nhưng có người khác làm thay là được rồi. Mà người của làm cũng giống đấy. Nếu phải Lâm Chính Kiệt nhanh tay, tôi sợ có khi hôm nay tôi phải gặp diêm vương rồi. - Băng Di vừa vừa cười chế diễu.

      - gì. - người đầu dây kia kinh ngạc - Tôi bảo ai đến hết.

      Băng Di có chút kinh ngạc, xong lại trở về vẻ lạnh lùng.

      - Vậy coi như ý trời rồi. Tạm biệt.

      xong cúp máy, đôi môi nở nụ cười lạnh.

      - Nếu vậy, coi như ý trời rồi.

      Ngồi lúc, vẫn thấy Chính Kiệt, Băng Di vốn nghĩ chỉ ra ngoài lát, ngờ lại lâu như vậy vẫn quay trở lại. Nhìn đồng hồ, hơn giờ sáng. “ thể nào ta lại rời như thế”, trong lòng cảm thấy chút hụt hẫng, là cảm giác hụt hẫng của kẻ thua cuộc. “Lẽ nào ta lại đành lòng bỏ rơi khuôn mặt này.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Để tuột mất.

      , khiến con người ta đau đớn, tin vào nó, nhưng phải đến cuối cùng rồi con người ta vẫn phải chấp nhận nó sao. Quy luật thế gian này là vậy, lẩn tránh, chẳng qua chỉ là quá trình chuốc thêm đau khổ mà thôi.

      Màn đêm bao chùm, bên ngoài gió từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau gào thét.

      Trong dãy hành lang im lìm bị bóng tối nuốt chửng, duy nhất hai phòng bệnh còn sáng đèn.

      Chính Hân ngồi cạnh giường bệnh nhìn Chính Kiệt, may mà bác sĩ vừa rồi là bác sĩ riêng của gia đình , nên ngay sau khi trai ngất liền gọi tới. Nếu giờ này cũng biết trai ở nơi nào nữa. Bên ngoài rốt cuộc làm gì mà cả người lại trở thành như thế này, sốt cao, lại bị thương. hơn 3 tháng rồi, hơn 3 tháng trôi qua lẽ nào vẫn trách mình vì cái chết của Tịnh An. hơn 3 tháng rồi lẽ nào vẫn thôi hành hạ bản thân.

      - à, bây giờ có thể dừng lại được rồi, hãy sống cho bản thân mình . Đừng mãi chìm đắm trong đau khổ như vậy nữa.

      Chính Hân nhàng nắm tay , nhìn trai đau khổ như vậy nước mắt lại tự chủ mà rơi xuống. Giọt nước mắt rỏ bàn tay chằng chịt những vết thương của Chính Kiệt.

      Màn đêm trôi qua, chút ánh sáng ngày đông bắt đầu len tới, sương giăng đầy trong khí chùng chình, bứt rứt, mờ ảo tựa như tấm mặt nạ giả dối. Vừa tỉnh dậy đôi môi Băng Di lại kìm được khẽ nhếch nụ cười.

      - Lâm Chính Kiệt rời khỏi đây ư. Là giữ chặt, vậy tôi để lần nữa trải qua mùi vị tuột mất người mình .

      Băng Di cầm túi sách, rời khỏi phòng bệnh. vốn tính lần gặp này trực tiếp đối diện với Chính Kiệt, nhưng là trân trọng cơ hội này, vậy quyết để chịu thêm chút đau đớn nữa.

      Trong phòng bệnh, tiếng nước rỏ tích tắc từng hồi nhịp nhàng. Chính Kiệt hơi nhíu mày, mắt từ từ mở ra, chậm rãi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời yếu ớt ngày đông, vừa tỉnh lại, trong đầu liền nghĩ ngay đến Tịnh An.

      Chính Kiệt giứt kim truyền ở tay ra, vội vã bước xuống giường, vừa bước xuống, chân trái đau đớn khuỵu xuống.

      - - Chính Hân vừa từ ngoài vào nhìn Chính Kiệt ngã mặt đất, hoảng hốt vội chạy lại đỡ .

      Thế nhưng Chính Kiệt lại hất tay Chính Hân ra kiên trì đứng lên bước tiếp, bước chân khập khễnh. Trong đầu lúc này chỉ có hình ảnh Tịnh An, chỉ có mình .

      - , vẫn còn sốt cao định đâu. - Chính Hân níu tay , lo lắng.

      - Buông ra, phải gặp Tịnh An.

      Chính Kiệt , giằng tay Chính Hân ra, vội vã bước.

      Nghe hai bốn chữ “ gặp Tịnh An” phát từ miệng Chính Kiệt, cả người Chính Hân sững lại. nhíu mày, ngây ngốc nhìn trai. Trái tim nhói đau, Tịnh An… đến giờ trai vẫn chưa thể thoát khỏi giấc mộng do chính bản thân mình dựng lên.

      - , đừng như thế nữa, Tịnh An… chết rồi, chết rồi. Chính tận mắt nhìn thấy cậu ấy rơi xuống vực, cảnh sát cũng chắc chắn cậu ấy chết rồi chỉ là tạm thời chưa tìm được xác mà thôi.

      Chính Hân gần như hét lên, muốn trai mãi chìm trong đau khổ cùng ảo tưởng nữa. , khiến con người ta đau đớn, tin vào nó, nhưng phải đến cuối cùng rồi con người ta vẫn phải chấp nhận nó sao. Quy luật thế gian này là vậy, lẩn tránh, chẳng qua chỉ là quá trình chuốc thêm đau khổ mà thôi.

      Chính Kiệt nghe xong cả người chấn động, trái tim đau đớn như có từng chiếc kim châm vào. cố tìm mọi cách để phủ nhận Tịnh An chết, nhưng làm cách nào cũng thể phủ nhận được. Nhưng người con thấy tối qua, khuôn mặt ấy chính là , gần gũi như vậy thân thuộc như vậy. Mặc kệ lời Chính Hân , Chính Kiệt kiên trì bước về phía trước. Dù chỉ có tia hi vọng nhoi thôi, cũng thể để tuột nó được.

      - Tịnh An.

      Mở cửa phòng bệnh ra, Chính Kiệt trong lòng hụt hẫng, trái tim lần nữa sa vào vực thẳm đớn đau.

      - Tịnh An – giọng tắc nghẽn nơi cuống họng mang theo mất mát.

      Trước mặt , phòng bệnh trống , bóng người. Chính Kiệt hung hăng túm lấy bả vai của y tá tiến tới.

      - ở phòng này đâu.

      - Tôi biết, có lẽ ấy xuất viện rồi. - Y tá bị thái độ của Chính Kiệt dọa cho sợ, giọng hơi run.

      - Sao các người lại tùy tiện cho ấy xuất viện. - Chính Kiệt vừa quát lớn vừa lay mạnh y tá. – Tại sao lại để ấy , ai cho phép các người để ấy như thế.

      Chính Hân thấy Chính Kiệt như vậy vội chạy tới kéo tay ra.

      - Xin lỗi .

      Cẩn trọng xin lỗi y tá, Chính Hân đau lòng nhìn Chính Kiệt.

      - à, Tịnh An chết rồi, dù có hành hạ bản thân mình cậu ấy cũng sống lại được. Em xin , hãy sống tốt được . Đừng mãi ảo tưởng như thế nữa

      “Tịnh An chết rồi, chết rồi. Chỉ là ảo tưởng sao.” Chính Kiệt ngồi sụp xuống, cười tê dại, tiếng cười thê lương đau đớn. Tiếng cười ấy lan dài, vang trong dãy hành lang vắng lặng.

      Chính Hân nhìn như vậy chỉ biết ôm lấy , nước mắt ngừng rơi.

      Băng Di đứng ở góc, cũng nghe y tá hết chuyện Chính Kiệt hôm qua sau khi cõng vào bệnh viện xong ngất , bây giờ nhìn toàn cảnh đau thương này, trái tim cũng hề rung động bởi nó đóng băng rồi.

      - Lâm Chính Kiệt, dù lần này cứu mạng tôi. Nhưng xin lỗi, tôi thể làm gì cho được. Nếu trách, hãy trách tại sao mình sinh ra lại là con trai của Lâm Chính Quốc. Những đau khổ mà phải trải qua giờ chỉ là 1 phần trong đau khổ mà tôi trải qua.



      - Em hãy về , muốn yên tĩnh. - Chính Kiệt nằm giường, mệt mỏi nhắm mắt.

      - đừng như vậy. - Chính Hân cố an ủi . - hãy về nhà được .

      - em về . - Chính Kiệt nhắm măt, chán chường .

      - … Tịnh An chết rồi.

      “Tịnh An chết rồi.” câu này nghe dưới 1000 lần. Chính Kiệt nhếch môi cười chua xót.

      - Tịnh An chết rồi, phải nhớ, nhớ rất , ai, những gì khiến Tịnh An phải chết cũng đều nhớ rất . - Từng câu từng chữ Chính Kiệt đều nhấn mạnh. - Vì vậy em cũng cần mỗi lúc đều nhắc nhở . muốn yên tĩnh em hãy về .

      Chính Hân nhìn , thể gì cuối cùng lại chỉ có thể bất lực rời . Lời chẳng phải quá rồi sao. đối với cái chết của Tịnh An, chỉ hận chính bản thân mình, hận đến thấu xương, mà còn hận người em . Nếu lúc ấy, quá nhiều chuyện, đúng lúc khuyên được tên tội phạm kia rồi lại hành động sơ sảy báo cảnh sát tới có lẽ Tịnh An cũng phải chết, trai cũng phải đau khổ tự hành hạ bản thân mình như thế này.

      Chính Hân vừa ra khỏi, Chính Kiệt lại mở mắt ra, nhàng quay đầu về phía cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi vô thức hướng ra màn mưa phía sau khung cửa kia. Bên ngoài, cây cối khô cằn, lá rụng gần hết, vài chiếc lá đọng lại còn mang vẻ héo úa rệt. héo úa kia, khiến Chính Kiệt giống như nhìn thấy chính bản thân mình. tại, cũng giống như những chiếc lá héo úa còn bám cây kia, cố sống, cố neo đậu thế gian này, nhưng thực ra sau thẳm bên trong trái tim và cả trí não mục ruỗng.

      Đau đớn khiến cho cõi lòng nguội lạnh, khiến cho trái tim tê cứng, và cũng khiến cho linh hồn trở nên khô cạn. Mùa đông năm nay mưa nhiều, tại sao mưa lại dai dẳng đến thế. Mưa là hát khúc ca của riêng mưa hay là khóc cho cõi lòng nguội lạnh.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Lạnh lùng chỉ là vẻ bề ngoài, mà đau đớn chính là vết sẹo lớn sâu thẳm trong tim.

      Bước vào Tập đoàn Lâm Huy, Băng Di khẽ phủi mấy hạt mưa bụi còn vương áo, nhấn thang máy lên tầng 15.

      Trong thang máy, hình ảnh được phản chiếu ở bốn góc. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, Băng Di từ từ đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xa lạ kia, khóe môi cũng theo đó nhếch lên nụ cười chế giễu. “Lâm Chính Quốc, vậy là thời khắc đối mặt với con ác thú là ông cuối cùng cũng đến.”

      - Tôi muốn gặp chủ tịch Lâm Chính Quốc.

      - muốn gặp chủ tịch Lâm, có hẹn trước . - Thư kí lịch hỏi lại.

      - cứ vào với ông ấy, tôi là Lưu Tịnh An.

      Thư kí hơi chần chừ, xong cảm thấy bây giờ còn sớm, chủ tịch cũng chưa có hẹn với ai vào giờ này.

      - Vậy đợi lát.

      Thư kí xong quay ra gõ cửa, vào phòng chủ tịch.

      - Chủ tịch, có tên Lưu Tịnh An đến gặp ngài.

      - Tịnh An. - Lâm Chính Quốc chăm chú xem bản kế hoạch, nghe thấy tên Lưu Tịnh An có chút chấn động, song lại cảm thấy tức giận. Rốt cuộc là ai dám giả mạo Tịnh An.

      Ông lập tức ra ngoài, mới đầu là phong thái ung dung, khi nhìn thấy Băng Di, khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch. Cả người khẽ run rẩy.

      - Chủ Tịch, ông sao chứ. - Thư kí đứng đấy vội đỡ lấy ông, lo lắng hỏi.

      - sao - Lâm Chính Quốc buông tay thư kí kia ra, tiến từng bước run rẩy về phía Băng Di. -Tịnh An.

      Ông nhíu mày, nhìn kĩ để xác định chính xác khuôn mặt kia chính là khuôn mặt của Tịnh An

      - Chào ông chủ tịch Lâm. Chúng ta có thể vào phòng trước rồi chuyện được .

      Băng Di theo Lâm Chính Quốc vào phòng làm việc của ông ta. Lâm Chính Quốc quả nhiên hổ danh là cáo già trong thương trường, trí óc dù ở mọi hoàn cảnh vẫn minh mẫn.

      - là ai.

      Ông thoạt đầu nhìn Băng Di còn hiểu lầm chính là Tịnh An. Nhưng đây là điều thể, người chết tuyệt nhiên thể nào sống lại được.

      - đáng khâm phục, chủ tịch Lâm. Ông tỉnh táo hơn con trai ông nhiều.

      - gặp con trai tôi. - Lâm Chính Quốc ngoài kinh ngạc khỏi lo sợ.

      - Phải cảm ơn ta, cứu tôi mạng. - Băng Di lạnh lùng trả lời.

      - Nó giờ ở đâu, làm gì nó rồi.

      Giọng ông có vài phần hốt hoảng. Hơn 3 tháng qua kể từ khi Tịnh An mất, Chính Kiệt cũng rời khỏi nhà, liên lạc với bất kì ai, khiến ông cho người tìm cũng tài nào tìm được.

      Băng Di nhìn thái độ lo lắng mặt Lâm Chính Quốc, càng hài lòng hơn về kế hoạch của mình, tiếp cận Lâm Chính Kiệt đúng là lựa chọn tốt nhất. Hổ dữ cũng ăn thịt con mình, câu này quả nhiên sai, đối với Lâm Chính Quốc cũng vậy, Lâm Chính Kiệt và Lâm Chính Hân là nhược điểm duy nhất của ông ta.

      - Ông đúng là người cha tốt, hết mực thương con trai mình. - Băng Di cười chế giễu.

      - ta bây giờ có lẽ còn nằm trong bệnh viện, cũng có lẽ là ở nơi khác, mải mê tìm kiếm ai đó. - Nhìn bộ dạng lo lắng của Lâm Chính Quốc, Băng Di lại nở nụ cười. - Yên tâm, ta sao, cũng có gì đáng ngại, huống chi trước đó, em ta cũng chăm sóc tỉ mỉ.

      - rốt cuộc là ai, dùng khuôn mặt kia đấy đến đây là có mục đích gì.

      - Ông đừng dùng ánh mắt nghi ngờ ấy nhìn tôi. Tôi đến đây, là muốn giúp ông, giúp ông tìm lại con trai của mình.

      - vậy là có ý gì.

      - Lưu Tịnh An chết kia khiến Lâm Chính Kiệt hận ông thấu xương, còn tôi, tôi có thể dùng khuôn mặt giống Lưu Tịnh An này giúp ông xóa bỏ hận thù ấy. - Băng Di vừa , vừa đưa tay vuốt khuôn mặt mình. - ta có thể vì khuôn mặt này mà màng đến mạng sống của mình để cứu tôi. Vậy tôi cũng nên đáp trả ta cái gì đấy. Con người mà, có ân phải trả chứ.

      Băng Di nhấn mạnh từng chữ.

      - Vậy chi bằng hãy vĩnh viễn đừng xuất trước mặt nó nữa. - Lâm Chính Quốc nhìn trước mặt, khuôn mặt này có thể giống Tịnh An, nhưng nội tâm hề.

      - Làm sao thế được, tôi lỡ xuất mất rồi.

      - muốn gì cứ thẳng, đừng vòng vo như thế, tiền, cần bao nhiêu tôi có thể cho .

      - Chủ tịch Lâm, ông đừng cứng ngắc như vậy. - Băng Di cất tiếng cười giễu cợt - Tiền, ừm… tôi đích thực cần tiền. Nhưng tôi vẫn ở bên Lâm Chính Kiệt.

      - . - Lâm Chính Quốc tức giận chỉ tay vào mặt Băng Di.

      Băng Di lạnh lùng nhìn Lâm Chính Quốc, ánh mắt tồn tại tia sợ hãi, lấy chiếc điện thoại reo chuông trong túi sách ra Băng Di hờ hững trả lời.

      - ta ở đâu.

      Phía bên kia máy là giọng nam khàn. Nghe câu trả lời, Băng Di khẽ nhếch môi cầu lại ta.

      - Chụp lại rồi gửi cho tôi.

      cúp máy, nhìn thẳng Lâm Chính Quốc.Chưa đầy 30 giây sau, tin nhắn được chuyển đến.

      - Con trai ông đúng là ngoan ngoãn chút nào, thân còn bị bệnh mà lại chạy lung tung.

      Băng Di và đưa tấm ảnh trong tin nhắn vừa rồi lại trước mắt Lâm Chính Quốc.

      - Tiếc quá chủ tịch Lâm, xem ra bây giờ ta thể có tôi rồi. Nếu ông muốn diệt khẩu tôi có vẻ muộn, có tôi con trai ông vĩnh viễn bao giờ thoát khỏi địa ngục này.

      - đúng là nham hiểm. - Lâm Chính Quốc tức giận đến cực độ, ông giơ tay tát thẳng vào mặt Băng Di. đời này, chưa người nào dám nhìn thẳng vào mặt ông thách thức như thế.

      Thở dài hơi, Băng Di ngẩng mặt lên nhìn ông ta, ánh mắt chất chứa thù hận.

      - Còn phải học hỏi chủ tịch Lâm nhiều, tôi đâu bằng 1 phần nham hiểm của ông. Bây giờ chính thức vào chủ đề chính. Tôi muốn có chức vị trong công ti ông, cần quá cao, giám đốc , ông thấy thế nào.

      - Cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra. thể nào, giám đốc… nghĩ bản thân mình đủ tốt.

      - Đương nhiên. tại tôi lên làm giám đốc, dù ở bộ phận nào chăng nữa, cũng là cái nền tốt để con trai ông mai này ở công ti. Đến lúc đấy, người khác nhìn vào có thể thấy cặp tình nhân, hay cũng có thể là cặp vợ chồng mĩ mãn.

      - mơ tưởng. - Lâm Chính Quốc bật cười chế giễu.

      - Là tính tương lai. Nhưng dù gì, chủ tịch Lâm à hãy suy nghĩ kĩ vào. Con trai ông, đừng để ta phải chờ lâu.

      Băng Di lấy chiếc bút bàn làm việc của Lâm Chính Quốc, ghi lại số điện thoại của mình, cũng ghi lại địa chỉ tại của Chính Kiệt, sau đó đặt tập ảnh nên bàn làm việc của ông.

      - Chút nữa tôi quên mất, đây chính là quà gặp mặt, cho ông biết con trai của ông hơn 3 tháng qua làm gì, ở đâu.

      - có thể về được rồi. - Băng Di rút điện thoại ra gọi vào số vừa rồi.

      - định đến khuyên ta về à. Trời rất lạnh đấy. - Người đàn ông phía bên kia điện thoại dùng giọng chế giễu. - đàn bà độc ác.

      - Tôi thuê , bảo làm gì cứ thế mà làm, đừng lo chuyện đâu. Tiền tôi chuyển vào tài khoản của rồi.

      Cầm điện thoại trong tay, đôi mắt hướng ra khung cảnh bên ngoài xe, nhìn dòng người tấp nập qua lại trái tim tự chủ lại khẽ nhói đau. ‘‘Bố, hai người ở trời có nhìn thấy , con bây giờ rất mạnh mẽ, còn nhu nhược, yếu đuối như xưa nữa. Con thay hai người trả thù, khiến cho gia đình họ tan cửa nát nhà, khiến họ phải chịu đựng đau đớn gấp bội những đau đớn mà gia đình mình phải trải qua.’’

      Chiếc taxi dừng lại trước cổng bệnh viện. Băng Di bước xuống xe, lột vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ còn lại với nỗi đau và u buồn trong đôi mắt ưu thương.

      Mở cửa phòng bệnh, phía bên trong người phụ nữ nằm giường, đôi mắt tiêu điểm nhìn lên trần nhà.

      - Mẹ - Băng Di ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. - hơn 3 tháng rồi bây giờ con mới đến thăm mẹ, con đúng là đứa con bất hiếu.

      Bà Ngân Hoa vừa nghe tiếng người liền ngồi chúi vào góc giường, cả người run rẩy sợ hãi.

      - Mẹ, là con đây, là Băng Di của mẹ đây. - Băng Di tiến lại gần mẹ, ôm bà chặt.

      - Băng Di.

      - Vâng, con là Băng Di.

      Bà Ngân Hoa nhìn kĩ khuôn mặt Băng Di, xong lại phát bệnh.

      - …. phải Băng Di, phải Băng Di của tôi. Biến - Bà ngừng đẩy Băng Di ra. - Biến , biến . Đình Khang, Băng Di, các con ở đâu mau đến cứu mẹ.

      Rời khỏi vòng tay ấm áp, trái tim Băng Di rơi vào khoảng trống tối tăm lạnh lẽo.

      - Mẹ, con là Băng Di, là con của mẹ đây. - Băng Di vừa khóc vừa cố lại gần bà.

      - , tránh ra. là ai, có phải là người của Lâm Chính Quốc ? - Bà nhìn Băng Di bằng ánh mắt căm thù. - Tôi giết , giết chết .

      Bà Ngân Hoa hung hăng bóp cổ Băng Di, mang bao nhiêu thù hận chuốc hết nên . Nếu phải bác sĩ vào kịp, có lẽ Băng Di chết dưới chính tay mẹ của mình rồi.

      Nhìn vào mình trong gương, nước mắt từ từ rơi xuống, kèm theo nụ cười chua xót.

      - Mẹ nhận ra con, cũng phải thôi. Khuôn mặt này vốn dĩ đâu phải là con. Đâu phải là Tạ Băng Di của ngày trước, khuôn mặt này thay đổi, ngay cả họ con cũng đổi rồi mà. Hạ Băng Di, bây giờ con là Hạ Băng Di lạnh lùng tàn nhẫn, con khiến Lâm Chính Quốc tán gia bại sản, khiến cho con trai ông ta phải đau khổ đến chết, khiến cho cha con họ phải thù hận nhau.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Chấp nhận thỏa thuận.

      Tình luôn vậy, dù là đau khổ, con người ta cũng muốn quên .

      Tình có những lúc khiến con người ta tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng ấy cũng thể ngăn được chút hi vọng cuối cùng.

      Văn phòng chủ tịch, tầng 15 tập đoàn Lâm Huy.

      - trai con ở bệnh viện, con lại báo cho ta tiếng, con coi người bố này là gì hả ? - Trong phòng làm việc, Lâm Chính Quốc tức giận quát lớn vào mặt Chính Hân.

      - Là ấy vốn dĩ muốn cho bố biết, bố biết có thể làm được gì, bố có thể khuyên ấy về nhà được . – Chính Hân phản bác, việc của trai, bây giờ bản thân cũng bất lực biết phải làm sao.

      Ông Chính Quốc quăng tập ảnh lên bàn.

      - Phải, nó căm ghét ta. Nhưng nhìn xem những gì trai con làm trong hơn 3 tháng qua.

      - Sao lại. - Chính Hân lật từng bức ảnh, trai sao lại hành hạ bản thân mình đến mức này.

      - Con thấy thế nào, nó từ bỏ gia đình, ra ngoài làm cái gì đây, làm công việc khuân vác thuê, sống trong căn nhà tồi tàn, ban đêm lại say xỉn, người thừa kế của tập đoàn lớn lại có thể sống cuộc sống sa đọa như vậy.

      - Bố nếu biết sao còn để ấy sống thế. - Chính Hân vẫn chưa hết bàng hoàng.

      - Ta mà biết, để nó ngày sa đọa như bây giờ. Mà con, là em lại để trai mình như vậy. Phải để người ngoài thông báo mới có thể biết.

      - Con là em , còn bố là bố mà cũng biết đấy thôi. - Giọng Chính Hân đầy vẻ bất lực. - ấy bây giờ, vốn như trước kia, hận tất cả những người có liên quan đến cái chết của Tịnh An, bao gồm cả bố, cả con cũng ngoại lệ, ấy hận con lúc trước báo cảnh sát hại Tịnh An phải chết. Kể từ giây phút Tịnh An rơi xuống vực, con… còn là đứa em ấy luôn quý bao bọc từ nữa rồi. Thứ mà ấy cần bây giờ, phải quan tâm của bố, cũng phải quan tâm của con, tất cả những quan tâm ấy chỉ là thừa thãi thôi. Thứ mà ấy cần chỉ có Tịnh An. Mà Tịnh An còn thế gian này nữa.

      Lời của Chính Hân, từng câu, từng câu đánh vào nội tâm Lâm Chính Quốc. Mặt Lâm Chính Quốc đỏ lên vì tức giận. Cái chết của Tịnh An, cũng là điều mà ông muốn, Tịnh An, ngay khi cả nó lớn lên bên ông nó cũng vẫn là con ông. Con mình chết, có người cha nào mong điều ấy xảy ra cơ chứ.

      chỉ vậy, lời của Chính Hân cũng khiến ông phân vân, khiến ông do dự. Liệu ông có nên chấp nhận kia, để ta ở bên Chính Kiệt. Chỉ thời gian thôi, khi Chính Kiệt có thể chấp nhận việc Tịnh An ra mà tiếp tục sống tốt, sau đó khiến ta rời … bằng mọi giá. Nhưng thể, nội tâm của ta quá sâu, ông cũng biết chỉ vì tiền nên tiếp cận hay vì còn mục đích gì khác, mạo hiểm như vậy rất nguy hiểm, có thể khiến Chính Kiệt càng trở nên đau khổ.

      - Xuống dưới , lái xe đợi ở dưới rồi. Đến đưa trai con về. Nó nghe lời gọi cho ta.

      - ấy ở bệnh viện.

      - Nó chạy ra ngoài rồi.

      - ấy… - Chính Hân vừa cảm thấy bàng hoàng, lại vừa lo sợ. Khi rời khỏi trai vẫn còn sốt cao, trời lạnh như vậy lại ra ngoài.





      Tình luôn vậy, dù là đau khổ, con người ta cũng muốn quên .

      Tình có những lúc khiến con người ta tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng ấy cũng thể ngăn được chút hi vọng cuối cùng.

      Chính Kiệt đứng ở con hẻm mà tối qua gặp Băng Di. dù có cố thức tỉnh mình như thế nào, gương mặt ấy vẫn ra. Là khuôn mặt của Tịnh An, là khuôn mặt của , là khuôn mặt khiến mất hết lí trí. Trời mùa đông giá rét, cái giá rét đến thấu xương. Mệt mỏi, đau đớn, nhưng cứ để như vậy, để giá rét kia làm đông cứng những vết thương còn rỉ máu, để nỗi đau thân xác làm lu mờ nỗi đau trong trái tim. hơn 3 tháng rồi, có ngày nào hành hạ bản thân mình, thêm giờ nữa cũng đâu có gì, chỉ có như vậy, trái tim mới bớt đau hơn chút.



      Khi Chính Hân vừa tới lập tức nhìn thấy Chính Kiệt, đứng tựa lưng vào góc tường, bóng hình đọc bị màn đêm nuốt chửng. Trời lạnh như vậy lại ăn mặc phong phanh, Chính Hân vội chạy lại chỗ .

      - , sao lại ra đây, trời lạnh như vậy. - Chính Hân nhìn lên mặt , bình thường khi lạnh mặt tái , nhưng mặt trai lại đỏ lạ kì. - vẫn sốt phải . , mau về nhà thôi.

      Chính Hân kéo , nhưng lại lạnh lùng hất tay ra.

      - Nếu muốn về nhà, vậy quay lại bệnh viện cũng được. Đừng đứng đây như thế.

      Chính Kiệt trả lời, vẫn yên lặng.

      - … vậy em đứng đợi cùng .

      Tựa mình vào bức tường lạnh giá, Chính Hân ghét cố chấp của trai lúc này, và ghét cả bất lực của bản thân .





      1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, cộng với thời gian trước khi Chính Hân đến đứng ở đây được gần 5 tiếng. Cả người đông cứng vì lạnh, thế nhưng bên trong người lại có luồng khí nóng hực, cảm giác khó chịu, nôn nao, trước mắt mọi vật mơ hồ chao đảo, chân trái từng đợt đau nhức, cố nén tất cả. khí im lặng, từng đợt ho nối tiếp. mong buổi tối hôm qua, Tịnh An xuất phải giấc mơ, ngu ngốc đến nỗi tin rằng chỉ cần đứng chờ ở nơi gặp lại xuất , nhưng cuối cùng, vẫn là bản thân mơ mộng, ảo tưởng.



      Chính Hân nhìn , từng tiếng ho của khiến ngực như nghẹn lại. Bố nếu chịu về gọi bố tới, vốn muốn làm như vậy, kiên nhẫn đứng đây cùng . Nhưng nhìn , nếu còn cố chấp như thế này được, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi điện cho bố.

      Chưa đầy 30 phút sau, Lâm Chính Quốc tới cũng dẫn theo vài người tới cưỡng ép Chính Kiệt về. Về tới nhà rồi lại dốt trong phòng, cho bảo vệ canh bên ngoài để chốn đâu được nữa.



      Chính Kiệt khi bị bắt về lúc đầu phản kháng mãnh liệt, nhưng cuối cùng cũng thể chống cự được. Bất lực, bị nhốt ở trong phòng, cả ngày im lặng, nửa lời, chịu ăn, cũng chịu uống, ngày càng sốt cao, sốt đến thần trí mê man, trong mơ ngừng gọi tên Tịnh An.

      Chính Hân ban đầu vào phòng đưa cơm cho , đơn giản thấy cơm lúc trước vẫn còn nguyên chỉ là lo lắng. Nhưng khi chạm vào người , là sợ hãi đến cuống cuồng, vội gọi bác sĩ tới. Tình trạng của Chính Kiệt quả tốt, sốt đến 40 độ, bác sĩ sau khi cắm bình truyền cho , dặn dò xong rời khỏi. Chính Hân cùng Lâm Chính Quốc đứng nhìn Chính Kiệt, trong lòng xót xa cùng đau đớn đến tột độ.

      Chính Kiệt sau khi tiếp nước tình trạng bắt đầu có chuyển biến, thần trí hồi phục đôi chút. mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Chính Quốc liền lập tức quay mặt . Khi xoay người, cánh tay vì truyền nước nên nhói đau. Dựt kim truyền ở tay ra, muốn nhìn mặt ai, nhất là người bố cướp mất hạnh phúc của kia.

      Ông Chính Quốc thấy con trai nhìn mình bằng ánh mắt căm phẫn, nội tâm đau triệt để. Nhưng dù nó có ghét ông, căm hận ông, ông cũng muốn nó tự hành hạ bản thân mình như vậy. Đối với người ngoài, ông là kẻ từ thủ đoạn, nhưng với máu mủ của mình, ông lại tuyệt đối mềm lòng.

      - Con… có phải chán sống rồi hả. Chính Hân, gọi bác sĩ Hà đến đây.

      Phải chán sống rồi. Mệt mỏi, đau đớn, cái chết so với cuộc sống này còn dễ chịu hơn nhiều.

      Chính Kiệt cứ như vậy, trong vòng 3 ngày, chỉ khi sốt đến mê man, bác sĩ mới có thể điều trị, khi tỉnh lại, nhìn thấy bác sĩ, lại đập phá, cũng chịu ăn uống. Mọi người, ngay cả bác sĩ cũng bất lực.



      Lâm Chính Quốc nhìn con trai ngày tiều tụy, sốt cao hạ, lại chấp nhận điều trị, trong lòng xót xa.

      - Chủ tịch, đây là thông tin về ấy. - Trợ lí từ ngoài bước vào cầm theo tập hồ sơ, để lên mặt bàn làm việc của Lâm Chính Quốc rồi ra ngoài

      Cầm tập hồ sơ lên, cẩn trọng xem từng thông tin ghi bên trong.

      - Hạ Băng Di, mồ côi từ , lớn lên ở trại mồ côi tại sao lại có khuôn mặt giống Tịnh An như vậy. - Lâm Chính Quốc băn khoăn - Mà xuất lại đúng lúc.

      Trong lòng băn khoăn do dự, nhưng tình trạng của Chính Kiệt ngày càng tệ, nếu cứ ngang bướng như thế biết ra sao nữa. Đúng như Chính Hân , thứ mà Chính Kiệt cần phải quan tâm của Chính Hân, cũng phải quan tâm của ông mà là Tịnh An. Thứ Chính Kiệt cần chỉ có Tịnh An, Tịnh An còn nữa rồi. Bây giờ lại có người con giống Tịnh An như đúc xuất , vì con trai, ông tạm thời khuất phục ta.

      - Tôi là Lâm Chính Quốc. - Lâm Chính Quốc gọi vào số mà Băng Di để lại trước khi .

      - Ông quyết định muộn hơn tôi tưởng.

      Băng Di cầm điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt thù hận có chút thỏa mãn.

      - Cho tôi địa chỉ, tôi cho người tới đón .

      - Tôi tự tới.

      Lâm Chính Quốc cho Băng Di địa chỉ. Là nhà của ông ta, nơi này Băng Di đương nhiên biết. làm sao có thể quên được, nơi vốn dĩ từng là nhà của mình, nơi chất chứa những kỉ niệm hạnh phúc nhất, và cũng là nơi đau thương nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :