1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhân bị chồng ruồng bỏ: Giám đốc chớ chọc ta!- Thuần Khiết Đảng(Chương 41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      NỮ NHÂN BỊ CHỒNG RUỒNG BỎ: GIÁM ĐỐC CHỚ CHỌC TA!

      Tên gốc: Hạ đường bị chồng ruồng bỏ chi giám đốc chớ chọc ta.

      Tác giả: Thuần Khiết Đảng.

      Nguồn: Wattpad.​

      Giới thiệu:

      lần hôn nhân thất bại, kém dương sai làm cho nàng rơi vào các loại nam nhân ôm ấp…

      tàn nhẫn lãnh khốc làm nhục đẩy nàng vào địa ngục, theo nhau mà đến nhưng lại liên tiếp chọc ghẹo cùng hành hạ…

      ôn nhu cùng nhu tình làm cho nàng như ở thiên đường, cuối cùng mới nhận ra nàng chỉ là công cụ để thỏa mãn dục vọng…

      Bị chồng ruồng bỏ? quan hệ, ly hôn rồi nàng chỉ sống vì mình.

      Mỹ nam? thành vấn đề, trước sau trái phải nhiều vô số kể, dùng hết, tắm rửa sạch chờ tỷ tỷ đến a!

      Làm lại? No! NP đều phải kỹ thuật, có ngươi được sao?

      P/s: Lần đầu ta làm "chuyện ấy". Mong được ủng hộ! Lịch post ta dám hứa chắc chắn ngày giờ nhưng 1 tuần có ít nhất 5 chương. Thân!
      Dioncô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1:

      Ngắm nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ máy bay giống như kẹo đường, ta làm tổ ở ghế, vẻ mặt điềm tĩnh mà trong trẻo lạnh lùng.

      “A Ninh, ngươi suy nghĩ gì?”

      Quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt màu xanh thâm thúy, ta khẽ lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào. nhìn ta như muốn : “ có gạt ta?”.

      Lập tức, ta ngửa người về phía sau, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn nam nhân trước mắt: tóc ngắn đen như mực, đôi lông mày rậm, sâu trong hốc mắt là con ngươi màu xanh ánh lên cơ trí, mũi ưng cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, dáng người cao gầy, hai chân thon dài, cho dù ngồi cũng có thể đoán ra chiều cao tối thiểu là 1m85, quanh thân tản mát loại khí chất cao quý mà ôn nhu.

      “Chậc chậc… nghiệt a…” Ta tặc lưỡi lắc lắc đầu.

      “A? Vì cái gì?” Khóe miệng nhếch lên, mỉm cười mê người, chút nào ngại ta dùng từ.

      “ Lam Dịch Kỳ, ngươi người có chuyện gì lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì? Đến Trung Quốc biết lại có bao nhiêu nữ nhân bị hấp dẫn mà chạy theo ngươi a.” Ta rất chính nghĩa kháng nghị .

      “Ha ha, xinh đẹp phải là dùng để hình dung nữ nhân sao?” Lam Dịch Kỳ vẻ mặt từ thẹn thùng chuyển thành nghi hoặc, lập tức lại thay thế bằng nụ cười xấu xa, mập mờ thổi khí bên tai ta: “Nhưng mà, đến hấp dẫn, ta chỉ muốn hấp dẫn ngươi, Ninh.”

      Mặt mũi nóng rần, ta dùng sức đẩy con vật khổng lồ trước mắt: “Ngươi chết !” Mặc dù ở nước ngoài hai năm, thương trường đẫm máu chiến đấu hai năm, nhưng đối với trai đẹp sử dụng phương thức mập mờ ân cần này vẫn là có sức chống cự.

      Nhìn ta hổn hển xấu hổ, cười ha ha, trong mắt nhìn ra bất kỳ manh mối gì.

      Ai, tâm chết như ta, sao lại còn chờ đợi thứ gì rơi xuống đây? Vật kia, bị gọi là “Tình ” gì đó, đối với ta mà quá mức xa xỉ.

      “Tiên sinh, ngài có cần gì ?” Ai, bất đắc dĩ lắc đầu, từ khi lên máy bay đến giờ mới có hai tiếng, nữ tiếp viên qua tám lần, xem ra, mỹ nam sức quyến rũ đúng là có biên giới a!

      Lam Dịch Kỳ ai đến cũng cự tuyệt, mỗi lần đều cùng các nàng chuyện lúc, chừng trong số các nàng là “bữa tối” đêm nay của . Cũng quấy rầy “săn bắn”, ta quay đầu lại, thưởng thức mây bay ngoài cửa sổ.

      Hai năm trước, ngày nào đó, ta cũng như vậy ngồi trong máy bay, chỉ là khi đó ta khóc mà bây giờ ta mỉm cười. Khi đó mục đích là nước Pháp mà bây giờ là Trung Quốc.

      Còn nhớ , đêm đó, sau khi cũng Bùi Tử Nghị ký thỏa thuận ly hôn, trốn trong phòng tắm khóc đêm, rạng sáng ngày hôm sau, liền mang theo kính râm lẳng lặng rời căn biệt thự ở hai năm, đường đến sân bay, ghé qua công ty đưa đơn từ chức.

      Ta mang theo tất cả, biệt thự và công ty còn chút đồ đạc của ta, có thể mang ta đều mang , thể mang ta tặng cho người khác. Ta nghĩ, nếu có giấy thỏa thuận ly hôn và đơn từ chức, Bùi Tử Nghị cảm thấy như ta chưa từng tồn tại. Nghĩ tới đây, khỏi cười khổ cái, năm 22 tuổi ta tốt nghiệp đại học, làm thư ký cho Bùi Tử Nghị hai năm, vì câu “Chúng ta kết hôn !” của Bùi Tử Nghị liền kết thúc cuộc sống độc thân, gả cho nam nhân mà mình thầm mến bốn năm. Mặc dù biết , kết hôn vì hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ chứ có tình cảm gì với ta. Thương , chỉ biết là thương , ngây thơ cho rằng chiếm được trái tim của , ít nhất cũng có thể có được thân thể của . Thế nhưng, cho ta chỉ là danh hiệu “Bùi phu nhân” hữu danh vô thực. Rốt cục, sau khi tên Mục Sa Sa đó xuất , ta mới phát mình khờ, đến thân thể đều khinh thường cho ta, tại sao có thể mơ tưởng có được trái tim của ?

      “Làm sao vậy, Ninh?” Vì cái gì mặt ngươi lại có nụ cười bi thương đến vậy?

      Lam Dịch Kỳ đột nhiên cất tiếng hỏi làm cho ta tỉnh lại từ trong ký ức, nhìn hình ảnh của mình in cửa sổ mới biết , dùng vui vẻ cùng phóng khoáng ngụy trang hai năm, ta suýt nữa lại trở về làm oán phụ. khỏi khinh bỉ chính mình, lập tức thay bằng nụ cười ưu nhã mà lười biếng: “ có chuyện gì, lâu rồi trờ về nước, có chút cảm khái.” xong còn nghịch ngợm hít hít mũi.

      “Ha ha.” Lam Dịch Kỳ ôm ta vào lòng, âu yếm dùng mặt vuốt mái tóc dài của ta:
      “Vậy chúng ta ở Trung Quốc thêm vài ngày , thuận tiện trở về thăm cha mẹ của ngươi, được ?”

      Cái này ấm áp ôm ấp làm cho ta có chút ảo giác, người nam nhân này ta. Nhưng mà, dù sao cũng chỉ là ảo giác, đối với người nào cũng ôn nhu, giống như Bùi Tử Nghị, dù chỉ chút ôn nhu cũng muốn cho. Tại sao lại nhớ rồi?! Ảo não lắc đầu, dưới ánh mắt giết người của các nữ tiếp viên, ta tham lam ôm lấy vòng eo cường tráng, dùng sức cọ xát trong ngực , tìm vị trí thoải mái, tìm Chu công đánh cờ! Ngay lúc đó, quên nhìn trộm gương mặt tuấn tú đỉnh đầu, miễn phí đậu hủ ta làm sao bỏ qua, chỉ là, màu xanh con ngươi bên trong làm sao có thể có ôn nhu cùng thương tiếc?

      Bạn tốt Ngải Tiểu Ái có câu: “Nếu như người nam nhân ngươi, khi nhìn ngươi, ngươi thấy được thương tiếc…?”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2:

      Ta bất đắc dĩ nhìn xem bên cạnh, Lam Dịch kỳ bị đống nữ nhân vây quanh, vốn là mười phút liền có thể ra cửa chính sân bay lại biến thành nửa giờ.

      thể lần nữa cảm thán: “Lam nhan họa thủy a!”

      Nhìn bên cạnh vòng son phấn, đoán chừng thể ngay được, dứt khoát đem vali hành lý để xuống, ngồi ở phía , mở điện thoại di động chức năng MP4 nghe nhạc.

      Lam Dịch Kỳ thông qua khóe mắt, thỉnh thoảng nhìn xem Ninh Hạ. Nữ nhân mặc bộ quần áo thể thao màu trắng lười biếng ngồi vali hành lý, hai chân thon dài vắt chéo, tay áo xắn cao, mũ lưỡi trai che cặp mắt to linh động, lại càng làm nổi bật chiếc mũi dọc dừa, đôi môi đào tinh xảo động lòng người. Lúc này, cái miệng nhắn như có như mấp máy theo điệu nhạc, tóc dài màu đen cột đuôi ngựa phía sau đầu nhàng tung bay theo gió.

      ràng là nữ nhân 28 tuổi, lúc này lại giống như trẻ tuổi tràn đầy sức sống, trong lòng bất đắc dĩ cười nhạo mình chút: “Lam Dịch Kỳ a Lam Dịch Kỳ, khi nào mà ngươi lại thích nghiên cứu nữ nhân đến vậy? Trước kia phải đều là nữ nhân đến nghiên cứu ngươi sao?”

      Nhưng mà, thể thừa nhận, lúc này Ninh Hạ, bỏ dáng vẻ thành thục khôn khéo thường ngày, toàn thân tản mát loại màng danh lợi mà tiêu sái sức quyến rũ, làm cho ai có thể bỏ qua.

      Phát có nàng ở bên cạnh, chính mình cách nào chuyên tâm tầm hoa vấn liễu, vì vậy, chỉ có thể xin lỗi các nàng mà tạm biệt.

      “Xem ra nhân viên chi nhánh công ty tiếp đãi rất có trách nhiệm nha, chúng ta xuống máy bay lâu như vậy mà còn có người đến đón.” Lam Dịch Kỳ khoác tay lên vai Ninh Hạ, tay nới lỏng cà vạt.

      Quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía sau , tháo xuống tai nghe: “Giải tán?”

      “Giải tán!” Theo Ninh Hạ tầm mắt nhìn thoáng qua đám nữ nhân phương hướng biến mất, vẻ mặt tự giễu lắc lắc đầu.

      “Vậy chúng ta cũng thôi. Xem ra nhân viên tiếp đãi đến!” Ninh Hạ cất điện thoại di động, vừa mới chuẩn bị , chiếc Audi màu đen dừng lại trước mặt hai người, bước xuống là nam nhân hơn hai mươi tuổi mặc tây trang màu đen, vẻ mặt cung kính mỉm cười xin lỗi hai người: “Là Ninh Hạ tiểu thư và Lam Dịch Kỳ tiên sinh sao?” đợi hai người trả lời, còn : “ xin lỗi, đường xảy ra chút chuyện nên tôi đến chậm, làm cho hai vị đợi lâu.”

      quan hệ, dù sao chúng tôi cũng có việc gì, còn có thể ngắm cảnh ở sân bay” Ninh Hạ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bên cạnh Lam Dịch Kỳ đồng thời mỉm cười với nam nhân vừa .

      Đối với Ninh Hạ khéo hiểu lòng người, khoan dung độ lượng, nam nhân rất cảm kích, nên biết chỉ chậm chút mà là giờ.

      xe, nam nhân tự giới thiệu mình là Đường Kính Buông, là quản lý bộ phận quan hệ xã hội của Tập đoàn quốc tế Mary tại Trung Quốc.

      Hai mươi phút sau, Ninh Hạ cùng Lam Dịch Kỳ cũng tới khách sạn – Khách sạn Đế đô.

      Ninh Hạ nhớ , Đế đô là khách sạn năm sao đại nhất, là sản nghiệp của Tập đoàn Hoàn Vũ, cũng chính là địa bàn của Bùi Tử Nghị.

      Đứng tầng tám mươi hai, trong căn phòng tổng thống rộng lớn, ta đột nhiên cảm thấy tất cả như là giấc mơ xa hoa và buồn cười.

      Hai năm trước, , hẳn là bốn năm trước, bắt đầu từ lúc ta trở thành thư ký của Bùi Tử Nghị, thay đặt trước phòng tổng thống này biết bao nhiêu lần để cùng bạn mây mưa thất thường. Chỉ có trời mới biết cảm giác khi đó của ta như thế nào, giống như đứa bé đem món đồ mình quý nhất tặng cho người khác.

      Uống cạn ly rượu đỏ, cổ họng tràn đầy hương vị cay nồng. Kí ức như thủy triều cắn nuốt lớp vỏ ngụy trang kiên cường, Ninh Hạ a Ninh Hạ, ra hai năm qua ngươi vẫn luôn dừng ở vạch xuất phát, người nam nhân kia vẫn luôn sống trong trái tim ta. đáng buồn!

      Ở Paris hai năm, ta còn tưởng rằng mình là nữ nhân vừa xinh đẹp lại kiên cường, độc lập, nhưng khi hít thở bầu khí quen thuộc này lần nữa, ta mới nhận ra rằng mình chưa từng thay đổi.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3:

      Sau ngày nghỉ ngơi, Ninh Hạ và Lam Dịch Kỳ vui vẻ đến công ty trình diện.
      Lần này về nước, Lam Dịch Kỳ đảm nhiệm chức vị Giám đốc đại lý Mary tại Trung Quốc, mà Ninh Hạ là thư ký của .

      là thư ký, kỳ công việc thư ký đều do Lâm Lệ phụ trách, công việc của Ninh Hạ thực ra cũng như Lam Dịch Kỳ, lương bổng cũng như vậy, cũng có phòng làm việc cùng thư ký riêng của mình. Lúc trước, Tổng công ty ở Pháp chỉ phái mình Lam Dịch Kỳ đến Trung Quốc, nhưng lấy lý do là quen thuộc thị trường Trung Quốc nên nhất quyết kéo Ninh Hạ cùng . Mà Chủ tịch đồng thời là cha của Lam Dịch Kỳ lo có cơ hội tác hợp hai người họ, thêm vào đó là năng lực và kinh nghiệm của Ninh Hạ tại Trung Quốc rất phong phú, vì vậy hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

      Vừa mới về nước nên công việc vô cùng bận rộn, trong công ty có quá nhiều vấn đề cần giải quyết. Mà vị giám đốc kia lại có sở trường là đùn đẩy trách nhiệm, thế nên, ngay lúc này đây xung quanh ta tràn ngập giấy tờ. Nhìn hồ sơ sổ sách chồng chất bàn làm việc, ta hung hăng trừng mắt Lam Dịch Kỳ nằm nghêu ngao salon. Rốt cuộc sau ba giờ bị tra tấn lỗ tai, ta thể nhịn nữa đạp bàn đứng dậy, trong mắt toát ra ánh lửa, bước dài đến bên ghế salon, cầm lấy gối ôm đập vào mặt : “Ngươi có thể cút về phòng làm việc của ngươi ? Đừng có ở chỗ này mà tra tấn lỗ tai của ta nữa!”

      Bàn tay to giơ lên, nhàng cầm lấy cánh tay bé của ta, thuận tiện bắt lấy gối ôm: “Tiểu Ninh Hạ, ta là sợ ngươi mình đơn, ngươi biết ? Ta là dùng nhạc để làm cho công việc của ngươi thêm tươi đẹp!” xong liền bày ra vẻ mặt “Ta rất tủi thân!”.

      “Ta chưa gặp ai biết xấu hổ như ngươi! Ngươi là Giám đốc, cả ngày làm gì chỉ biết đổ tội cho ta!”

      “Còn có ngươi phải sao? Nếu ta theo ngươi, ngộ nhỡ ngươi bị người khác bắt nạt sao?”

      “Cũng chỉ có ngươi mới bắt nạt ta!” Dùng sức bỏ tay ra: “ cho ngươi biết, trong vòng năm phút phải cầm tài liệu bàn cút , nếu … Hừ hừ.” xong liền vén tay áo lên.

      “Đừng a, ta lập tức … A…”

      Giơ lên đấm: “! !”

      Lam Dịch Kỳ từ salon lăn xuống đất, vội vã tránh khỏi đạp của ta: “Ta … Ta còn được sao… A!” Nhanh chóng ôm lấy tài liệu bàn chạy ra khỏi cửa.

      Nhìn bàn làm việc sạch , tâm trạng vui vẻ, thảnh thơi ngồi vào ghế, uống cà phê chờ đến lúc tan làm.

      ***

      “Kia là Giám đốc sao? Đẹp trai quá !”

      “Đúng vậy, giống như từ trong tranh bước ra!”

      “Phải đó…”

      Bên cạnh, cái người gây ra hỗn loạn còn quay lại mỉm cười, lập tức, trong đám đông có vài người chịu nổi kích thích liền hôn mê bất tỉnh.

      Đối với việc mọi người làm quá, Ninh Hạ nhìn thấy nhưng thể trách, vẫn ung dung bước đến thang máy.

      Ngay khi cửa thang máy khép lại, Lam Dịch Kỳ mới lách mình vào trong.

      “Ngươi ghen sao?” Nhìn Ninh Hạ lời nào, Lam Dịch Kỳ khoác tay lên vai nàng, khuôn mặt giấu ở cổ Ninh Hạ.

      Sau mười giây im lặng, khi Lam Dịch Kỳ nghĩ rằng mình đoán đúng, Ninh Hạ nâng khuỷu tay thúc mạnh cái làm cho Lam Dịch Kỳ ôm bụng kêu oai oái.

      ***

      Điện thoại nội bộ reo lên, tầm mắt vẫn nhìn vào màn hình máy vi tính, tay phải theo thói quen nhấn nút handsfree: “Ninh tiểu thư, Giám đốc dặn ngươi đến phòng tiếp tân, Tổng giám đốc Bùi của Tập đoàn hoàn vũ đến.”

      Bùi Tử Nghị, cuối cùng vẫn phải gặp mặt, trốn tránh hai năm, bây giờ trở về, về trước mặt ngươi.

      Chỉ là, ngươi còn nhớ ta sao? Ta nên dùng thân phận nào xuất trước mặt ngươi đây? Vợ cũ, đối tác hay là đối thủ?

      “Được rồi, ta tới ngay!”

      Soi gương, giấu nụ cười khổ, tự với mình, ta là Ninh Hạ, là thư ký của Giám đốc Tập đoàn Mary ở Trung Quốc, nữ cường nhân mạnh mẽ, quyết đoán.

      Tại hành lang gặp Lam Dịch Kỳ, bỏ xuống vẻ mặt côn đồ cợt nhả thay bằng nghiêm túc cùng tự tin, đôi mắt màu xanh nhìn ta tràn đầy khích lệ cùng tin tưởng. như vậy, sáng chói như thần làm cho ta chợt thấy động lòng.

      biết quá khứ của ta, nam nhân trong phòng tiếp tân là chồng cũ của ta, là đối thủ lớn nhất của Tập đoàn Mary ở Trung Quốc, cũng là đối tác của hạng mục trị giá 10 triệu lần này.

      Cửa phòng tiếp tân mở ra là lúc, ta có ngây ra chút, người nam nhân kia, chuyện của hai năm trước, khi nhìn thấy ta lần nữa, có vẻ mặt như thế nào? Ngạc nhiên, mừng rỡ, áy náy hay là thể tin?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4:

      Cửa mở ra, vì Lam Dịch Kỳ đứng chắn trước mặt nên ta nhìn đến vẻ mặt của .

      Hơi cúi đầu, tầm mắt nhìn vào cánh tay của Lam Dịch Kỳ, ta tìm lại chính mình.

      giây sau, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xuất trong giấc mơ của ta suốt hai năm, trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, vui mừng, ta thấy được vẻ hoang mang, khiếp sợ, khó có thể tin gương mặt tuấn kia, nhưng chỉ là thoáng qua, trừ ta ra có ai phát . Khi đôi môi khêu gợi của cong lên, ta cũng bình tĩnh mà hào phóng chào hỏi : “Tổng giám đốc Bùi, lâu rồi gặp?”

      “Ninh tiểu thư, lâu rồi gặp.” khẽ gật đầu.

      Lần này, ta mỉm cười đáp lại, đây là thương nhân cùng thương nhân thầm so đấu, hai năm qua huấn luyện ta thành nhân viên xuất sắc, vì vậy, ta nhàng xoay người, mỉm cười với Lam Dịch Kỳ rồi giới thiệu: “Đây là Giám đốc mới nhậm chức của Tập đoàn Mary ở Trung Quốc – Lam Dịch Kỳ tiên sinh.”

      “Đây là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoàn Vũ – Bùi Tử Nghị tiên sinh.”

      Sau khi hai bên ngồi xuống, ta để Lâm Lệ pha cà phê, còn mình như thư ký ngồi ở bên cạnh ghi chép nội dung cuộc chuyện.

      ***

      Ngón tay chạm vào bia đá lạnh buốt, xinh đẹp trong hình luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      Nâng cao ly rượu màu nâu đỏ: “Tiểu , ta mang đến chai Lafite 86 năm mà ngươi thích nhất, hàng chuẩn của nước Pháp! Uống ly ?”

      Nghiêng ly rượu, chất lỏng màu nâu đỏ dưới ánh nắng đầu thu trông như thủy tinh lấp lánh.

      “Hai năm rồi sao?” Uống ngụm rượu đỏ, cái vị cay nồng làm ta dám khen ngợi: “Ngươi a, muốn chơi đùa cùng ta đến già, tại sao có thể trước như vậy?”

      Tựa đầu vào bia mộ lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.

      “Giận ta sao? đến gặp mặt ngươi lần cuối…? Ta cũng muốn,… Ngươi biết , cái ngày ngươi bị tai nạn, ta cũng bị như thế. Ta nghĩ có phải bởi vì chúng ta thần giao cách cảm hay , ta ở Paris chẳng hiểu sao lái xe lao xuống dốc, nằm viện ba tháng…? Ta cho ngươi biết, mà ngươi cũng cho ta, chúng ta đều sợ đối phương lo lắng! Nhưng mà, kết quả, ngươi ra , ta ở lại. Tại sao? Phải chăng ngươi muốn ta sống, sống cả phần của ngươi…? Tiểu , thế giới này, ngươi là người duy nhất mà ta tin tưởng, có ngươi, ta chỉ còn lại mình… mình, rất đáng sợ…!”

      ***

      Tháng sáu, lúc nãy mặt trời còn tỏa nắng, vậy mà giờ lại mưa tầm tã.

      Quên mang ô, mưa trút xuống kịp chuẩn bị.

      Nghĩa địa Ly Sơn trong cơn mưa càng toát lên vẻ bi thương tĩnh mịch. Nhìn quần áo người ướt đẫm, ta dứt khoát bước trong mưa. Trong đầu trống rỗng, biết nên làm cái gì, tầm mắt có chút mờ mịt nhìn dưới đất. Đột nhiên, đôi giày da CJ màu đen xuất trước mắt ta. đầu có bóng đen, giúp ta chắn lại nước mưa trút xuống.

      Là Bùi Tử Nghị, ta ngạc nhiên nhìn , ở nơi này có thể gặp là trùng hợp a!

      “Hi!” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, ung dung chào hỏi trước.

      Chúng ta cách rất gần, gần đến nỗi ta có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt người , tự nhiên đỏ mặt, vài giây sau, lấy lại tinh thần, mỉm cười chuyên nghiệp: “Hi!”

      khí có chút lúng túng, hai người cùng im lặng. Ta cụp mí mắt, ta muốn hỏi tại sao lại tới đây, thể phủ nhận, ta vẫn còn quan tâm đến .

      Có lẽ do bất ngờ, ta hơi khó chịu, làm sao ta có thể hỏi như vậy, sao có thể : “ trùng hợp, ngươi cũng đến thăm mộ ai sao?”

      “Là mẹ… Mẹ ta.” Có thể nhìn ra thắc mắc của ta, chủ động trả lời.

      Nghe vậy, ta khiếp sợ ngẩng đầu, có nhận thấy thay đổi xưng hô. Chỉ là trong lòng tràn đầy khiếp sợ cùng thương cảm.

      Bùi lão phu nhân! Vị lão nhân hòa ái thiện lương? Nhìn trong mắt giấu được bi thương, có chút buồn bã, dù sao, đó cũng từng là mẹ chồng của ta. Nhớ khi đó, người từng vì Bùi Tử Nghị lạnh nhạt với ta mà chiến tranh lạnh ba ngày.

      “Đừng buồn.” Ngoài hai chữ này, ta biết nên cái gì, bây giờ, thân phận của ta, hết sức đơn giản.

      Nghe vậy, sững người lát, lập tức chớp mắt: “Cảm ơn!”

      Trong nháy mắt đó, ta giống như nhìn thấy thất vọng cùng uể oải trong đôi mắt .

      “Vậy, ta trước.” Vòng qua , nóng lòng muốn thoát khỏi cái gian hẹp này, trái tim đập rộn ràng, ta sợ hãi, sợ trái tim chết này vì cùng tiếp xúc lại rung động lần nữa.

      Cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, nhiệt độ nóng bỏng từ nơi hai người tiếp xúc bắt đầu lan ra toàn thân, dám quay đầu lại, dám nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, nước mưa lạnh như băng rơi mặt cũng thể làm dịu trái tim loạn nhịp của ta.

      P/s: Chương 10 có H .Các nàng cứ chuẩn bị tinh thần nha!
      ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :