1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ đế xinh đẹp: Bảy phu tranh sủng - Tiểu Điệp Yêu (XK,NP)(8/155) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Nữ đế xinh đẹp : Bảy phu tranh sủng

      Tác giả: Tiểu Điệp

      Thể loại: Xuyên , NP

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Số chương : 155 chương ( 1377 trang word)

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Lãnh Minh Nguyệt

      Lịch post : 1 tuần / chương ( Nếu rảnh nhiều hơn ^^ )




      Giới thiệu:



      Cổ mộ đen, ngọc Huyết Hồn đầy máu tươi, dẫn hồn đến đại lục dị thế.


      Xuyên qua nhập vào nữ nhi Thừa tướng được thương, ai thương nàng, nàng tìm người thương, người nào khi dễ nàng, nàng đạp lại. Nàng chút thương tiếc đốt phủ Thừa tướng để hả giận, mình tiêu dao thiên hạ.


      Thiên nữ giáng trần, bốn nước hỗn loạn, gió nổi mây phun, dấy lên trận gió tanh mưa máu.


      Trở thành nữ đế, khi dễ mỹ nam, lăn lộn thuận buồm xuôi gió.


      Muốn nàng thu nhận làm hoàng phu, được thôi, mang giang sơn đến làm sính lễ .
      Last edited by a moderator: 1/9/16
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:Cổ mộ ngàn năm

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:

      http://***************.com/download/file.php?id=19226&t=1





      Ban đêm, trời tối như mực, vầng trăng cong cuối chântrời bị mây đen che khuất, khí có chút yên tĩnh,quỷ dị.


      Dãy núi bốn phía nối tiếp ngừng, còn bị bóngđêm bao phủ, mờ mờ ảo ảo có chút thần bí. Trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cú mèo, khiến cho người nghe sởn hết cả gai ốc.


      Lúc này, trong rừng có bốn bóng người đến, trong tay cầm đèn pin, ánh sáng từ từ đến gần rồi dừng lại .


      - Đến rồi, chính là chỗ này!


      nam nhân có thân hình cao lớn, vẻ mặt nặng nề, cầm đèn pin chỉ vào nơi cách đó xa. Ánh sángchiếu lên đống cỏ khô, mơ hồ có thể nhìn thấy tấmbia mộ.


      - Ừ, sai, chính là chỗ này.


      Bên cạnh nam nhân là nữ nhân xinh xắn, thanh trong trẻo, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào địa phươngmà ánh đèn chiếu tới.


      Hai người nam nhân khác, cao gầy nhìn xemmộ bia kia, trong mắt lộ ra chút vui mừng, tiến về phía trước vài bước, cầm đèn pin rồi ngồi xuống đánhgiá cổ mộ cẩn thận.


      trận gió lạnh thổi qua, mang theo chút khílạnh, nàng chịu được rùng mình cái, tronglòng ngừng tuôn ra khí lạnh. Bàn tay bé kéo lấy nam nhân kia, sợ hãi nhìn xung quanh khu rừng tối như mực.


      - Như Hải, ta hơi sợ.


      Lâm Như Hải cầm chặt bàn tay bé của nàng, truyềnmột chút ấm áp cho nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ mộ, trong mắt lộ ra hưng phấn và tham lam:


      - Đừng sợ, có ta ở đây. Mộng Tâm, chỉ cần lấy được bảobối ở đây, chúng ta có tiền rồi.


      Nguyệt Mộng Tâm lo lắng nhìn bạn trai, trong lòng cóchút hối hận, cũng có chút bất an, mí mắt phải của nàng nháy ngừng.


      Nàng và bạn trai đều học về khảo cổ, trong lúc dạo chơiở vùng phụ cận vô tình phát cổ mộ này. Khi ấy, hai người vừa mừng, vừa sợ. Khi nàng muốn gọi điệnthoại cho thầy để báo cáo cho viện bảo tàng đến khaiquật bị bạn trai ngăn cản.


      ngờ, bạn trai nàng lại kêu hai người đến trộm cổ mộ này. Nàng biết đây là phạm pháp, nhưng khôngthể nhịn được khi bạn trai dịu dàng dỗ ngọt khuyên bảonàng. Lúc này, mới chọn thời gian, rồi cùng đến đây.


      Trong núi, cây cối bụi cỏ lắc lư “sột soạt sột soạt” theo cơn gió lạnh, lộ ra vài phần u ám. Nguyệt Mộng Tâm lạisợ hãi, tuy là nàng học về khảo cổ, cũng từng với thầy đến vài nơi để thực tập. Nhưng đêm hôm khuya khoắttheo người ta đến đào mộ, nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi.


      Tay nàng dùm sức nắm chặt tay bạn trai, trong lòng càng cảm thấy bất an, nhưng nghĩ đến việc có thể kết hôn vớiLâm Như Hải, nàng liền cố gắng đè nén bất an tronglòng.


      Lâm Như Hải kéo tay Nguyệt Mộng Tâm hướng đến cổ mộ, giọng hỏi:


      - Thế nào, cổ mộ này mở ra được ?


      - thành vấn đề.


      Nam tử gầy, diện mạo xấu xí, đôi mắt ngừng chuyền động, ánh mắt hèn mọn bỉ ổi ngừngliếc đến thân thể Nguyệt Mộng Tâm.


      Trong mắt Nguyệt Mộng Tâm lộ ra chút vui. Cả ngày hôm nay, ánh mắt của người này thỉnh thoảng lạinhìn đến thân thể của nàng. Nếu phải vì việc đàocổ mộ, bình thường nàng sớm ném qua vai.


      - Cổ mộ này chưa từng có ai trộm, đây là mộ lớn, vật chôn theo chắc chắn ít.


      khuôn mặt trắng bệch của người nam nhân cao kia lộ ra chút màu máu, vô cùng hưng phấn, hai mắt hiệnlên hào quang khác thường, liếc nhìn người nam nhân gầy kia.


      Loại ánh mắt này chỉ có hai người họ hiểu, người namnhân gầy nhìn thấy ánh mắt của người kia, ánh mắtnhìn Nguyệt Mộng Tâm càng trở nên nóng rực.


      Hai người họ là cao thủ trộm mộ rất nổi danh, khônghiểu phong thủy, chỉ biết tìm mấy tấm bia đá, trộm đượckhông ít cổ mộ. Người nam nhân có vóc dáng cao kia rấtgiỏi sử dụng hỏa dược, biệt hiệu là “Dạ Hỏa”. Còn người nam nhân gầy kia, nên nhìn vào dángngười bé của , sức lực của rất lớn, nhữngquan tài bên trong mộ đều do mở ra, biệt hiệu là“Toản Thiên Thử”


      - Chúng ta bắt đầu , nhưng mà như trước, đồ vật bên trong mỗi bên nửa.


      Lâm Như Hải nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh lần nữa.


      - Chú em yên tâm, trước khi chúng ta xong.


      Dạ Hỏa cười cười với Lâm Như Hải, vỗ bả vai dỗ dành .


      Nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Dạ Hỏa, Nguyệt MộngTâm có chút hốt hoảng, bất an trong lòng lại tăngthêm vài phần, trực giác phụ nữ khiến cho nàng cảm thấycó chút tin tưởng hai người kia.


      Ba người lập tức bỏ ba lô người xuống, lấy công cụ ra rồi phân công hành động. Đào khoảng ba, bốn giờ đồng hồ, người ba bọn họ đều là bùn đất, đầu dínhđầy mồ hôi. Cho đến khi cái xẻng của Toản Thiên thửđụng đến gạch của mộ, mặt ba người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.


      Dạ Hoả chôn thuốc nổ xuống, trải tấm thảm lên.Oanh tiếng, Nguyệt Mộng Tâm cảm thấy mặt đấtdưới chân mình chuyển động. lát sau, bốnngười nhìn đến cửa động bị nổ tung, trong khí tràn ngập mùi thuốc súng, lấy đèn pin chiếu qua, bêntrong tối sầm nhìn thấy đáy.


      - Mộng Tâm, ngươi ở đó, ba người bọn ta xuống dưới.


      Lâm Như Hải với Nguyệt Mộng Tâm


      biết bạn mình sợ hãi, nên đứng ở trôngchừng vẫn tốt hơn, đến lúc đó nếu có tình huống ngoài ý muốn, cũng dễ đối phó hơn.


      - , Như Hải, ta muốn cùng ngươi xuống dưới đó.


      Trong lòng Nguyệt Mộng Tâm bỗng nhiên trở nêncuồng nhiệt, nàng muốn biết thân phận của chủ nhânngôi mộ này, còn có vật bồi táng theo là gì.


      Lâm Như Hải nhìn nàng, có chút sững sờ, sau lại cảm thấy thoải mái. Cùng nhau học khảo cổ, đương nhiên biết nàng sinh ra hiếu kì với cổ mộ này, tronglòng hơi do dự có nên đem nàng xuống .


      Toản Thiên Thử và Dạ Hoả liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt lộ ra tia hào quang bí hiểm, hai người rạng rỡ tươi cười.


      - Ta nghĩ hay là để cho Nguyệt tiểu thư cùng xuống , nơi này vắng vẻ, cách thôn xóm lại xa, bình thường cũng có ai đến, haha, có chuyện gì đâu.


      Toản Thiên Thử nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm rồi .


      Nguyệt Mộng Tâm liếc mắt nhìn Toản Thiên thử , nàng kìm nén móc tròng mắt của tên nam nhân này xuống. Ánh mắt của giống như là nàng cómặc quần áo, bại lộ trước mặt , điều này khiến chonàng rất thoải mái.


      - Vậy được rồi.


      Lâm Như Hải gật đầu , rồi quay đầu nhìn cái động tối như mực, trong lòng có chút khẩn trương và sợ hãi,mạnh mẽ cắn răng. Cổ nhân , người vì tiền mà chết,chim vì ăn mà chết, lần này đánh cược lần, vìtương lai của chính mình.


      Toản Thiên Thử vào trước, đằng sau là Lâm Như Hải, Nguyệt Mộng Tâm và cuối cùng là Dạ Hoả. Ở cửa động, vài cơn gió lạnh thổi qua lộ ra chút mùi thôi thối, ngửi thấy khiến người ta muốn ói, tay chân cũng lạnhlẽo.


      Trong lòng mỗi người đều pha lẫn mọi cảm xúc: khẩntrương, sợ hải, còn có cả hưng phấn…


      Tiếng thở dốc của mấy người ngừng tăng thêm, mồ hôi trán túa ra như mưa, bên trong đường vào mộ lộ ra khí quái dị.


      đến cửa đá bị đóng chặt, cửa đá khắc vàichữ to, dùng hu sa đỏ tươi như máu để viết, rất quái đị, lộ ra chút tà khí.


      Lâm Như Hải cầm đèn pin chiếu lên dòng chữ cửa đá, lòng bàn tay Nguyệt Mộng Tâm tràn đầy mồ hôi, mở miệng phiên dịch :


      - Người nào tiến đến, chết !


      Mấy người hít sâu hơi, cảm giác trong cổ mộ này hơi cổ quái, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bốn người nhịn được rùng mình, chỉ là thịt mỡ đến tay còn ăn sao?


      Dạ Hoả mang theo rất nhiều hoả dược, cầm câyđuốc ném tới cửa đá. Oanh tiếng, cửa đá bị sập nửa. lúc sau, mùi thuốc súng dần tản , bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng vào trong mộ.


      Đèn pin chiếu đến đâu, tất cả đều là vàng bạc, công cụbằng đồng. Bọn họ có chút choáng váng, trong mắtToản Thiên Thử và Dạ Hoả lộ ra vẻ tham lam. Trước giờ, bọn chưa từng nhìn thấy vật bồi táng nào như vậy, tuỳ tiện bán đều rất có giá trị.


      Lâm Như Hải kích động hồi, có những bảo bối này, chính mình liền trở thành tỷ phú, cả đời lo ăn mặc. Nghĩ tới đây, thân thể liền nhịn được runlên, tiến lên phía trước cầm lên miếng tiền đồng, con mắt trợn to nhìn chằm chằm miếng tiền đồng được thiết kế vô cùng tinh xảo, mặt cười tươi, tràn đầyđắc ý.


      Nguyệt Mộng Tâm có chút kích động, đôi mắt chuyển động nhìn xung quanh, lúc sau liền phát cáiquan tài cách đó xa. Cẩm thạch, quan tài cũng được làm bằng cẩm thạch? Phía được khắc hình Phượng Hoàng, nàng rất muốn biết người bị chôn cất làai.


      Thân thể nàng tự chủ được, nhàng đến gầnquan tài , đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Đây là văn hoángàn năm trước, thời đại rực rỡ mà nhiều người đến sao?


      Nguyệt Mộng Tâm đến bên cạnh quan tài, đứng im quan sát. Việc này đương nhiên khiến cho Toản Thiên Thử chú ý, lặng lẽ đến bên cạnh nàng, nịnh nọt :


      - Nguyệt tiểu thư, có muốn xem thử bên trong , ta giúp ngươi mở ra.


      Từ khi nhìn thấy nữ nhân này, liền thèm chảy cả nước miếng, những diện mạo rất xinh đẹp, lại cònrất có khí chất, khác với những nữ nhân mà từngchơi đùa trước đây.


      Nguyệt Mộng Tâm nhăn mày, trừng mắt nhìn ToảnThiên Thử, trong đáy mắt lộ ra khinh thường và chánghét, nhưng nàng biết muốn mở quan tài này phải nhờtới , liền lạnh nhạt :


      - Vậy ngươi mở ra .


      Toản Thiên Thử tự nhiên nhìn ra, trong lòng thầm mắng,đàn bà thúi, đợi xem lát nữa ngươi còn mạnh mồm được .


      Giơ hai cánh tay khô gầy ra, thầm dùng sức, chỉ trong thời gian chung trà mở nắp quan tài ra. Lúc này, kéo Nguyệt Mộng Tâm lui về sau vài bước,tránh né mùi hôi của xác chết trong quan tài.


      Sau khi Nguyệt Mộng Tâm phục hồi lại tinh thần, liềnnhanh chóng bỏ tay của Toản Thiên Thử ra, trong lòngcó chút buồn nôn, ánh mắt lại rơi vào hòm quan tài.


      - Mở ra, ha ha ha, Mộng Tâm, chúng ta phát tài rồi, chúng ta có tiền.


      Lâm Như Hải nghe thấy tiếng quan tài bị đẩy ra liền nhanh chóng đến bên cạnh Nguyệt Mộng Tâm, khôngnhịn được cười to .


      Dư vị của bàn tay bé, ấm áp, có xương bàn của Nguyệt Mộng Tâm lưu lại, khiến cho lòng của ToảnThiên Thử có chút khó chịu. Bất quá việc lớn quan trọnghơn, lát sau thu thập người đàn bà này.


      Bốn người nhanh chóng đến bên cạnh quan tài, nhìn vàobên trong.


      Trong quan tài có tuyệt thế mỹ nữ, khuynh quốckhuynh thành nằm ngủ, mái tóc búi lên bằng cây trâm Phượng Hoàng tinh xảo. Mỗi miệng con chim phượng hoàng đều ngậm lấy viên Dạ MinhChâu sáng ngời, nàng ta mặc bộ Phượng cẩm bàorất uy nghi, tráng lệ, xinh đẹp có gì sánh bằng.


      Bốn người hít vào hơi, trong mắt tràn đầy kinhdiễm. Hơn nghìn năm rồi, nữ nhân nằm trong quan tài lại giống như ngủ say, giống như ngườiđã chết.


      Bên trong quan tài có rầt nhiều ngọc phỉ thuý tinh xảo. người nàng ta toả ra mùi hương sen thanh nhã,nhàn nhạt bay vào mũi khiến cho lòng người rung động.


      Cảm giác kinh khủng lúc nãy trong lòng họ lập tức tiêu tan, chỉ cảm thấy bên trong ngôi mộ này có chút u ám, trong quan tài có nữ nhân rất sinh động, khiến cho cổ mộ này trở nên đẹp quỷ dị.


      Nguyệt Mộng Tâm có chút ngây dại, nhìn nữ tử trướcmắt, ánh mắt liền rơi vào tay nữ tử trong quan tài. Đó là cái lược gỗ, trong lòng nàng bỗng dâng lên ham muốn, mê muội, liền vươn tay ra cầm lấy nó.


      Khi nàng cầm lấy cây lược gỗ, cơn gió lạnh chợt thổi qua, nữ tử trong quan tài lập tức hoá thành đống xương trắng.


      Bốn người khỏi sợ hãi, kì quái kêu lên tiếng, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sợ có việc gì xảyra ngoài ý muốn.


      Bốn phía yên tĩnh lạ lùng, yên tĩnh đến mức cây châm rơi mặt đất cũng có thể nghe được. Trong khí, hơi thở như ngưng kết thành băng, lạnh buốtvô cùng.


      ☜♥☞ º°”˜`”°º Hết chương 1 º°”˜`”°☜♥☞
      luongnhu96Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Đoạn Huyết châu dẫn hồn

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:

      http://***************.com/download/file.php?id=19227&t=1






      Lúc này, bên trong cổ mộ chỉ có tiếng hít thở của bốnngười. lúc sau, Toản Thiên Thử mạnh mẽ uống từng ngụm nước, rồi cầm đèn pin chiếu vào quan tài. Bộ xương trắng lúc nãy hóa thành đống tro cốt.


      Dùng sức hít sâu hơi, rồi cười :


      - có chuyện gì. Lão Dạ, có thể quan tài vừa mở, gió lùa vào nên mới biến thành như vậy. Ha ha, chínhmình dọa mình.


      Dạ Hỏa cũng cười theo, thả lỏng tâm tình, cười vài tiếng rồi :


      - Ngươi có từng nghe, người dọa người hù chết người . Ha ha.


      Lâm Như Hải và Nguyệt Mộng Tâm liếc mắt nhìn nhau,họ hiểu cái cổ này nằm sâu dưới lòng đất, ngàn năm có chút khí, quan tài vừa mở gió liền lùa vào, làm cho thi hài bị oxi hóa nên mới hóa thành mộtđống tro tàn.


      Ba người nhìn chằm chằm chiếc lược gỗ tay NguyệtMộng Tâm. Chính vì nàng cầm lấy cây lược nên nữ nhânnằm trong quan tài mới bị biến thành như vậy. Nhưng chỉ là cái lược rẻ tiền, chú ý của ba người lập tức bị số vàng bạc, ngọc phỉ thúy trong quan tài hấp dẫn.


      Lâm Như Hải sợ hai người kia thầm nuốt riêng, liền nhanh chóng về phía trước. Nhìn quan tài chấtđầy vàng bạc và ngọc phỉ thúy tinh xảo liền mừng thầm.Ông trời chiếu cố , làm cho trong lúc vô tình phát cái cổ mộ này.


      - Những bảo bối này, ngươi cứ đưa toàn bộ cho haihuynh đệ chúng ta .


      Toản Thiên Thử đột nhiên lên tiếng, với Lâm NhưHải, mặt lộ ra nụ cười ác độc, quỷ dị, đáy mắt lên sát khí.


      Khuôn mặt của Lâm Như Hải biến sắc, lui về phía sau bước, run giọng :


      - Hai người muốn làm cái gì? trước là chia đôirồi.


      Dạ Hỏa biết như thế nào đứng ở đằng sau lưngcủa Lâm Như Hải, tay cầm con dao sắc bén đặt cổ của , trong mắt lộ ra khát máu, cười lạnh :


      - Chú em, huynh đệ ta cám ơn ngươi chỉ đường,chúng ta đốt cho ngươi chút giấy tiền.


      Nguyệt Mộng Tâm cúi đầu nhìn chiếc lược trong tay, liền phát hạt châu đỏ như máu được khảm thân lược. Trong lòng nảy sinh cảm giác kì dị. Nghe được cuộc đối thoại của hai người đàn ông kia,lòng nàng chấn động mạnh. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Hỏa kề dao lên cổ của Lâm Như Hải, sắc mặt nàng có chút trắng bệch. Trong lòng liền hiểu , hai ngườiđàn ông này giữ uy tín, muốn đen ăn đen.


      - Buông Như Hải ra, chúng ta lấy những thứ kia, các ngươi thả bọn ta .


      Nguyệt Mộng Tâm nắm chặt lược, quyết đoán .Trong lòng nàng có chút sợ hãi, ngừng tự trấn anbản thân mình phải bình tĩnh. Nếu như bình tĩnh, hai người bọn họ phải chết ở đây.


      - Đúng vậy, mấy vật này chúng ta lấy nữa, hai vị đại ca tha cho ta .


      Lâm Như Hải khổ sở van xin. Nhìn thấy con dao cổ, trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi, toàn thân run rẩy., thể chết ở đây, còn nhiều việc chưa làm, những việc cần hưởng thụ cũng chưa có hưởng thụ, thể cứ như vậy mà chết . cam lòng.


      - Tha cho các ngươi. Ha ha, đúng là ngây thơ. Chỉ là, nếu Nguyệt tiểu thư có thể cùng chúng ta …nóikhông chừng hai người bọn ta giết các ngươi.


      Ánh mắt của Toản Thiên Thử nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng Tâm, cười quái dị .


      Lúc nãy, nữ nhân nằm trong quan tài khiến cho cả người nổi lên ham muốn, dục vọng. Bây giờ nếm thử mùi vị của nữ nhân này, đến lúc xong việc, liền giếtbọn họ. Vàng bạc châu báu ở đây là của hai người.


      Nguyệt Mộng Tâm tức giận khiến cho cả khuôn mặt đỏbừng. Nàng nhìn tên nam nhân vô sỉ trước mắt, cho dù có chết nàng cũng đồng ý, kìm được sựtức giận, nàng liền mắng:


      - Ngươi chỉ là con chuột bẩn thỉu, nằm mơ .


      Dạ Hỏa thấy nàng đồng ý, sát ý trong đáy mắttăng thêm vài phần. Lưỡi dao sắc bén hướng về phía cổcủa Lâm Như Hải, dòng máu đỏ tươi theo con dao chảy xuống, cười lạnh :


      - Toản Thiên Thử, với người đàn bà này làm gì. Giếtloại người nhu nhược này trước, sau đó chơi nàng ta làđược, nàng ta chạy cũng thoát.


      - , các ngươi thể giết ta, ta muốn chết. Mộng Tâm, cứu ta, cứu ta, ngươi đồng ý với bọnhọ .


      Lâm Như Hải nhìn thấy máu của mình, lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán. muốn chết, ánh mắtnhìn Mộng Tâm van xin, tại chỉ có nàng mới có thểcứu .


      Nguyệt Mộng Tâm nhìn Lâm Như Hải, nàng thể tin được, toàn thân đau đớn, nam nhân trước mắt nàng làm cho nàng thấy lạ lẫm.


      Hai tay nàng nắm chặt, móng tay đâm sâu vào thịt. Tay trái nắm chặt cây lược khiến cho răng lược đâm sâu vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả cây lược. Hạt châu đỏ như lửa nhiễm máu liền lóe ra tia sáng. Nếu như cẩn thận quan sát Nguyệt Mộng Tâm, hạt châu kiađang hút máu của nàng.


      Vẻ mặt Toản Thiên Thử cười dâm đãng, nghĩ nàng im lặng nghĩa là đồng ý, liền chậm rãi đến:


      - Ha ha, nếu muốn cứu nam nhân của ngươi, liền ngoanngoãn hầu hạ ta, ta tha mạng cho hai người các ngươi.


      Nguyệt Mộng Tâm để ý Toản Thiên Thử đến gần mình, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Như Hải, ánhmắt lộ ra vẻ thất vọng và khinh thường. Lòng nàng lạnh như băng, rất đau, đau quá. Đau như bị con dao nhọn đâm nhát, máu tươi đầm đìa.


      Nàng và qua lại ba năm, đem tất cả cho , ngờ vì mạng sống liền muốn nàng hầu hạ hai tên cầmthú này.


      Nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hai người đàn ôngkia vì những vật bồi táng giá trị đó, sao có thể tha cho hai người bọn họ. Nàng cho dù chết, cũng để haitên cầm thú này thực được ý đồ. Nàng muốn bọnhắn phải trả giá đắt, nếu chết liền cùng chết, đáy mắtnàng lên vẻ tàn nhẫn và ác độc.


      Toản Thiên Thử ôm lấy Nguyệt Mộng Tâm đứng im nhúc nhích, đôi tay bắt đầu sờ loạn thân thể nàng.


      - Toản Thiên Thử, ngươi sao lại gấp như vậy. cần vội, đợi lát, lát nữa ta cho các ngươi sờ thoải mái. Ta có điều kiện


      Nguyệt Mộng Tâm thản nhiên cười tươi , ngón tay thon dài đặt ở bờ môi của .


      Toản Thiên Thử thấy nàng đột nhiên thay đổi, trong lòngrung động, dục vọng trong cơ thể bỗng bừng cháy. Động tác, nụ cười của nữ nhân trước mắt đều có thể khiến hắnmất hồn. hèn mọn bỉ ổi khiến cho người ta muốnói:


      - Vậy ngươi , điều kiện gì?


      - Dạ hỏa, ngươi có thể giúp ta giết ? Sau đó,ta với hai người các ngươi …, thế nào?


      Nguyệt Mộng Tâm cười rất tươi chỉ vào Lâm Như Hải.Nụ cười của nàng như đóa hoa bách hợp nở rộtrong bóng tối, cao nhã mà kiều mị. Ánh mắt nàngchuyển động, lên chút hào quang.


      lát nữa, đường đến U Minh giới, nàng cùng Như Hải. Nàng trách , tất cả đều do hai tên nam nhân tham lam kia mới dẫn đến kết cục này.


      Trong cổ mộ, ba người đều im lặng nhìn Nguyệt MộngTâm. Bọn tưởng tượng được nàng đưa ra cầu như vậy. Chỉ là trong nháy mắt, Dạ Hỏa và Toản Thiên Thử đều lộ ra nụ cười quỷ quái nhìn chằm chằmLâm Như Hải. Lòng của nữ nhân, còn ác độc hơn so vớinam nhân bọn .


      Lâm Như Hải giận dữ, mở to mắt nhìn Nguyệt Mộng Tâm, trong lòng lạnh lẽo. muốn nàng ở cùng haingười kia, để mình được cứu, ai ngờ nàng lại cắn mình cái, khiến cho lòng vừa đau, vừa tức giận. bị mù mới thích loại nữ nhân này, nên tức giận mắng:


      - Nguyệt Mộng Tâm, ngươi là người đàn bà biết xấu hổ. Ta nhìn lầm ngươi. Ngươi là đồ tiện nhân, kỹ nữ, ta biến thành quỷ cũng tha cho ngươi…


      Nguyệt Mộng Tâm lộ ra vẻ để ý, nhưng trong lòng lại rất đau. Cũng tốt, hận nàng như vậy cũng tốt. Nhìn nam nhân mà mình , nàng :


      - Dạ Hỏa, ngươi còn ra tay, trời gần sáng rồi.


      - , được. Muốn giết giết nàng, giết con tiện nhân này. Ta còn rất trẻ, ta muốn chết, đại ca ta cầu xin ngươi.


      Sắc mặt Lâm Như Hải trắng bệch, kích động nhìn DạHỏa, trong đáy mắt có chút sợ hãi, tinh thần của hắncũng vì vậy mà sụp đổ.


      Dạ Hỏa nhe răng cười nhìn Lâm Như hải, ánh mắt khát máu:


      - Chú em, muốn hận hận nữ nhân của ngươi, là nàng muốn ngươi chết.


      Mũi dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực của Lâm NhưHải, dòng máu đỏ tươi rất nhanh chảy xuống. Lâm Như Hải che ngực, ngón tay chỉ vào Nguyệt Mộng Tâm:


      - Tiện nhân, ta…ta ở dưới….Chờ ngươi.


      Thân thể mềm nhũn ngã xuống trong vũng máu, đôimắt mở to nhìn nàng, đây gọi là chết nhắm mắt.


      Nguyệt Mộng Tâm bình tĩnh nhìn bạn trai, nhìn thấy hắnchết trước mặt mình, thân thể nàng khẽ run, nàng muốn hét lên nhưng thanh lại kẹt lại trong cổ thể kêu lên. Cổ họng đau hồi.


      Loạng choạng đến bên cạnh , ánh mắt nàng cóchút thê lương. Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay vuốtmắt của , rồi ngẩng đầu nhìn Dạ Hỏa, bờ môi cườiquyến rũ, quỷ mị.


      Dạ Hỏa thấy bộ dạng tươi cười của nàng, trong lònglạnh lẽo, có chút hốt hoảng vì nữ nhân này rất lạ.


      - Nguyệt tiểu thư, bọn ta thực cầu ngươi đưa ra. Bây giờ, đến lượt ngươi thực cầu của bọn ta.


      Toản Thiên vội vàng, từ phía sau ôm lấy Nguyệt MộngTâm, bàn tay hèn mọn vuốt ve ngực nàng, vẻ mặt dâm đãng .


      Đột nhiên, Nguyệt Mộng Tâm nhanh như chớp rút cây dao ngực Lâm Như Hải ra rồi đâm vào bụng Toản Thiên Thử.


      Sắc mặt Dạ Hỏa biến đổi, thầm nghĩ tốt, nhưnghắn chậm bước.


      Toản Thiên Thử kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, tayôm lấy bụng té mặt đất. thể ngờ, nữ nhân kia vừa mới dịu dàng, ngoan ngoãn đột nhiên lại đâmhắn dao.


      Nguyệt Mộng Tâm thấy mình đâm trúng , liền điên cuồng đâm về phía Dạ Hỏa. Dạ Hỏa nhanh chóng tránhné, dao kia liền đâm vào khí. Nàng muốnđâm lại, ai ngờ Dạ Hỏa bắt được tay nàng, dao rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang leng keng.


      -Lão Dạ, giết…nàng, báo thù cho …ta.


      Toản Thiên Thủ ôm bụng cho máu chảy ra, hắncảm thấy mạng sống của mình dần dần biến mất. Cả ngày đánh nhạn, ngờ lại bị nhạn mổ vào mắt, đáy mắt độc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.


      - Được, Toản Thiên Thử.


      Vẻ mặt Dạ Hỏa trầm, trong ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, sát khí nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm.Toàn Thiên Thử chết cũng tốt, tất cả những thứ ở đây đều thuộc về .


      - Ha ha, các ngươi nghĩ có thể sống mà ra ngoài sao?Các ngươi đều phải chết, hồn phách vĩnh viễn đến được U Minh giới, vĩnh viễn bị giam cầm ở đây, bị trừng phạt, ha ha…


      Mái tóc dài của Nguyệt Mộng Tâm tung bay, ánh mắttràn đầy hận ý, lạnh lùng .


      Dạ Hỏa nhíu mày, nữ nhân này mang đến cho cảm giác rất quỷ dị. Trong lòng bất an, nhặt cái dao đất lên, lưu loát đâm vào ngực nàng.


      lát sau, trong cổ mộ đột nhiên an tĩnh, NguyệtMộng Tâm nhắm mắt lại, thân thể chậm rãi té mặt đất, nở ra nụ cười thản nhiên. Nàng giết ToảnThiên Thử, kéo người theo cũng được.


      Bỗng nhiên, trong cổ mộ, bốn phía nổi lên cơn gió lạnh, mơ hồ truyền đến tiếng khóc của nữ nhân. Hạtchâu thân cây lược bỗng bay lên, phát ra tia sáng giống như tia chớp đỏ rực, rất rực rỡ, tươi đẹpvà chói mắt.


      Dạ Hỏa sợ hãi nhìn hạt châu, gió lạnh từng cơn. Trước mặt có rất nhiều xương cốt chuyển động, trongánh mắt còn lóe ra sắc hồng, mở to miệng nhào về phía .


      Thấy màn như vậy, Dạ Hỏa cảm thấy ớn lạnh, hai tay ôm lấy đầu mình, hoảng sợ hét to.


      ngọn lửa cháy bừng theo hạt châu bay ra, rồi lập tứckhuếch tán. Ngay lập tức, tất cả những gì trong cổ mộđều bị đốt cháy thành tro tàn. Tiếng kêu thảm thiết củaDạ Hỏa xen lẫn với tiếng ầm ầm của cổ mộ ngừng lắc lư, sụp đổ.


      Mặt đất đều bị rung động. lâu sau, lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Phía chân trời, biết từ bao giờánh trăng từ trong đám mây đen ra, ánh trăng mông lung, có màu đỏ như huyết,lộ ra chút u ám quỷ dị.


      ☜♥☞ º°”˜`”°º Hết chương 2 º°”˜`”°☜♥☞
      bornthisway011091, luongnhu96Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Xuyên qua dị giới

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:

      http://***************.com/download/file.php?id=19395&t=1



      Màn đêm buông xuống, trong phủ Thừa tướng tràn ngập ánh sáng. Cảnh ca múa, chuyện rất ồn ào, náo nhiệt.Nhóm vũ nữ tay cầm quạt, thân hình mảnh khảnh, uốn lượn như rắn nước, kỹ thuật nhảy khiến cho lòng ngườirung động. Phía bên trong, mọi người ăn uống vui vẻ. Những tỳ nữ thanh tú lần lượt bưng những món ăn tuyệtmỹ đặt lên bàn.


      Ngược lại với vẻ ồn ào náo nhiệt bên ngoài, bên tronghậu hoa viên của phủ Thừa tướng lại rất yên tĩnh. Bâygiờ là mùa hạ, hoa sen trong hồ nở rộ, phấn hồng hòalẫn với sắc trắng, hương thơm ngây ngất, nhàn nhạt theo làn gió tản ra xung quanh. Mùi hương sen thơm ngát, thanh nhã khiến cho lòng người cảm thấy khoan khoái, nhàng.


      "Bịch"


      người rơi vào hồ sen. Cách đó xa có nha hoàn mặc bộ quần áo trắng nhạt, lẳng lặng đứng bên cạnh hồ sen. Nhìn thấy bong bóng nổi lên mặt nước, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, hai tay nắm chặt làn váy, cúi đầu giọng :


      - Tiểu thư, xin lỗi, nô tỳ nhất định đốt cho ngươi nhiều tiền giấy, vàng mã.


      Nguyệt Mộng Tâm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hô hấpcó chút khó khăn. Nàng mở to mắt, uống ngụm nước. Nhìn thấy bản thân mình ngâm mình trong nước, nàng lại uống thêm ngụm nước. Thân thể nàng có chút khó chịu, cứ tiếp tục như vậy nàng bịchết đuối.


      Bỗng nhiên, cổ dục vọng nổi lên trong lòng nàng,nàng muốn sống. Khuôn mặt đỏ bừng, nàng liều mạnhtiến về phía trước. Vừa ngoi lên mặt nước, nàng nhanh chóng điều tiết hơi thở của mình, rồi ho vài tiếng,đem nước trong miệng nôn ra ngoài.


      Uống bụng nước, nàng rất khó chịu, rốt cuộc đây là đâu? Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng nhìn thấy tiểu nương ăn mặc như nha hoàn, sắc mặt trắng bệch,sợ hãi nhìn chính mình. Nhìn biểu cảm của nàng ta giống như nhìn thấy quỷ vậy, cho đến khi nàng muốn mở miệng , tiểu nương kia biết chạy đâu rồi.


      Nguyệt Mộng Tâm sờ lên mặt mình, nàng đáng sợ nhưvậy sao? Được rồi, nhìn bốn phía xung quanh, nàng mới phát mình ở trong hồ sen, ra là như vậy.


      Cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình, nàng ngẩn người.Hai tay ngừng vuốt ve thân thể, lúc này mới pháthiện, thân thể này phải là của nàng, so thân thểnàng hơn rất nhiều. lúc sau, nàng lấy lại tinhthần, hồn phách của nàng chiếm lấy thân thể của người khác sao?


      Thân phận của thân thể này là gì? Nhìn quần áo cũ nát,địa vị nhất định cao, phải là nha hoàn đấy chứ?


      Nàng phải bị giết trong cổ mộ sao? Tại sao lại xuất ở đây? Chẳng lẽ nàng xuyên .


      Từ trước tới giờ, tiểu thuyết và phim truyền hình xuyênkhông, nàng thường thèm để ý, bởi vì tất cả đồ vật bên trong có cái nào thực thuộc về lịch sử.Nhưng là chuyện này xảy ra người nàng, nàng cóchút uể oải.


      Khẽ thở dài, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng cảm giác như mình nằm mộng. Từng cơn gió thổiqua, hương sen ngan ngát tràn vào trong mũi, nàng rùngmình.


      Bơi vào bờ, toàn thân nàng ướt sủng. may mắn, bây giờ là mùa hạ. Nếu như là mùa đông, rớt xuống hồ bị chết cóng mới lạ. Nàng muốn tìm chỗ để thay quần áo, nhưng nhìn cách ăn mặc của tiểu nương kia, biết nàng lại xuyên qua triều đại gì?


      Nghe được tiếng cười ầm ỹ cách đó xa, Nguyệt Mộng Tâm định tìm người hỏi mộtchút. Nàng hướng về phía có thanh đến, bốn phíaxung quanh lối được treo rất nhiều đèn lồng đỏ,


      Hai bên đường, hàng trúc chập chờn, rủ xuống. Cây cỏtươi tốt mọc xung quanh hòn non bộ, nước chảy rì rào,yên tĩnh mà rất xinh đẹp.


      bao xa, Nguyệt Mộng Tâm nghe thấy thanh kỳ quái, nàng cẩn thận lắng nghe, khuôn mặt bỗng bừng đỏ lên. Thanh này ràng là tiếng nam nữ hoan ái. Nhìn về phía hòn non bộ cách đó khôngxa, nàng thấy đôi nam nữ tằng tịu với nhau,hai người thỏa thích triền miên cùng nhau, tiếng rên rỉ của nữ nhân kia cũng càng ngày càng lớn...


      muốn quấy rầy chuyện tốt của người khác, nàng muốn tránh nơi khác. Nhưng vừa mới bướcđược vài bước, nàng cảm thấy có ánh mắt nhìnmình chằm chằm, theo bản năng quay đầu lại nhìn, là nam nhân kia nhìn chính mình.


      Trời rất tối, nàng nhìn khuôn mặt của ,nhưng mà ánh mắt rất sắc bén, lạnh như băng, khôngcó chút cảm xúc, nàng rùng mình.


      Đột nhiên, đám hắc y nhân biết chui từ đâura, bao vây ba người bọn họ.


      Khuôn mặt Nguyệt Mộng Tâm xầm lại. Vào đêm khuya, đúng là thời cơ rất tốt để giết người. Trong lòng nàng nhịn được liền mắng. Con bà nó, rốt cuộc đây làđâu? Vừa rồi suýt nữa chết đuối trong hồ sen, bây giờlại đụng phải sát thủ.


      đợi nàng lên tiếng giải thích, thủ lĩnh đám Hắc y nhân kia lạnh lùng lên tiếng:


      - Giết, người cũng được để sót.


      Hơn mười hắc y nhân phía sau nhanh chóng tiến lên tấncông ba người họ.


      người áo đen đứng trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, giơ đao lên định chém về phía nàng.


      Sắc mặt nàng liền thay đổi, cái khó ló cái khôn, nhanhchóng chỉ vào phía sau hắc y nhân rồi kêu to:


      - Cẩn thận, phía sau ngươi có người.


      Hắc y nhân theo bản năng quay đầu lại, khi phát hiệnmình bị lừa, trong lòng giận dữ, giơ đao lên định giết nữ nhân này, ai ngờ vừa quay lưng lại thấy bóng dángcủa nàng đâu nữa.


      Nguyệt Mộng Tâm nhanh chóng né sang bên, ánhmắt liếc nhìn về phía hòn non bộ, mấy chục hắc y nhânđang vây quanh hai người kia.


      Trong lòng hiểu , những người này đến để giết namnhân kia, chính mình lại bị vạ lây, trong lòng liền cảmthán, chính mình may mắn, nàng phải nghĩ biệnpháp rời khỏi chỗ này.


      Nữ nhân ở hòn non bộ sớm sợ hãi, thét to lên. Hai tay ôm lấy quần áo che lấy ngực mình, thân thể đẫy đà trắng nõn, mềm mại bại lộ trong khí, nàng ta sợ tớimức thân thể phát run, trốn vào trong núi giả.


      Nam nhân đối với việc có sát thủ xuất cũng khôngcó kinh hoảng, đôi mắt u ám lộ ra khinh thường. người tản ra khí thế hiên ngang, ánh mắt lạnh lùng:


      - Đến rất nhanh.


      Tay nhàn rỗi, quỷ mị đâm thẳng về phíatrước, trong chốc lát gọn gàng giải quyết được mấytên hắc y nhân.


      thanh nặng nề xuyên qua trung, hung hăng chém . liền xoay người, bàn tay nhanhchóng vơ lấy cây đao nằm mặt đất, nhàng ngăntrở đao kia, hai thanh đao vừa chạm vào nhau liềntóe lên tia lửa.


      Đám hắc y nhân nhanh chóng tấn công đằng sau lưng , giống như có con mắt sau lưng vậy, nhanh lẹ bay lên, né tránh đao kia. Cầm cây đao trong tay, xoay người, bay tới đám mồi của mình.


      Ánh đao lóe lên như đạo vòi rồng, đến mức máu người Hắc y nhân tung tóe
      khắp nơi, đao liền bị mất mạng.


      Những hắc y nhân này sợ chết, như người điên tiếp tục tấn công, ánh mắt nam nhân kia bỗng lên sựlãnh khốc, khát máu. Ánh đao lại lóe lên, so với vừa rồicòn nhanh hơn, mạnh mẽ chém vào người hắc y nhân.Mấy tên hắc y nhân bị chém ngang lưng, kêu la thảmthiết rồi chết ngay tại chỗ.


      Phía bên Nguyệt Mộng Tâm cũng rất nguy hiểm, hắc y nhân vừa bị nàng trêu đùa nhìn chằm chằm nàngnhư con rắn độc. May mắn nàng học được chútTaekwondo nên tránh né được mấy lần, nhưng là thể lựccủa thân thể này rất yếu, nàng thể tự điều khiển.Trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, lẽ hôm nay nàng phải chết ở chỗ này. Đôi chân lảo đảo, ngã xuống mặt đất, chính mình chết cũng rất nhanh, khóe miệng tươi cười.


      Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm mặt đất, có chút kinh ngạc, sắp gặp Diêm Vương còn cười được. giết rất nhiều người, nhưng nữ nhân này có chútkhác người, trong đầu lên ý niệm, giơ đao đâm nàng.


      Nguyệt Mộng Tâm chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh. lần trải qua sinh tử, khi đao đâmđến, dục vọng muốn sống lại dâng trào. Trong lồngngực truyền đến hồi đau đớn, dòng máu đỏ tươi theo đó mà tuôn ra.


      Hắc y nhân đao đâm nàng, muốn rút đao ra thìđột nhiên Nguyệt Mộng Tâm mở mắt. Đôi mắt nànglạnh lẻo, ác liệt, nắm chặt đao trong ngực. Nàng sao có thể chết dễ dàng như vậy?


      Trong lòng hắc y nhân bỗng run rẩy, dùng nội lực muốnđem đao nhổ ra, ai ngờ lồng ngực bỗng nhiên đau đớn, ánh mắt lộ ra vẻ dám tin, nhìn thấy đao ngực liền phun ngụm máu, rồi té mặt đất.


      Nguyệt Mộng Tâm thấy chết rồi liền thở phì phò,miệng khẽ cười. Khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn, thốngkhổ, nàng dùng sức cắn môi, đem đao trong lồng ngực rút ra, máu tươi phun trào ra. Nàng muốn mình chết còn bị cắm thêm cây đao người, như vậy rất khó coi. Dần dần, ý thức của nàng trở nên mơ hồ.


      tia sáng lên bao trùm lấy thân thể NguyệtMộng Tâm , dòng máu tuôn ra lập tức ngưng lại, miệngvết thương bắt đầu khép lại.


      Mà bên kia, hơn mười hắc y nhân chết rất thê thảm, chỉ còn lại tên thủ lĩnh vẫn điên cuồng tấn công. Nam nhân kia như tự là địa ngục, máu tươi dính lên cẩm bào, ánhmắt lộ ra vẻ u ám, lãnh khốc, hoàn toàn chiếm được thượng phong, cứ như vậy mèo vờn chuột đùa giỡn với hắc y nhân kia, mỗi lần ra đao liền cắt miếng da của hắc y nhân, máu tươi như hoa, kiều diễm xinh đep rơi mặt đất.


      Trong lòng hắc y nhân sợ hãi vô cùng, nam nhân này còntàn nhẫn hơn sát thủ, thủ đoạn rất độc ác.


      khác gì tra tấn người, lộ ra bộ dáng tươicười tà mị, thanh lạnh lẽo như băng :


      - Kiếp sau, ngươi lại đến giết ta.


      Ánh đao lóe lên, xoẹt qua cổ hắc y nhân, máu phun ra như suối, cái đầu bay lên trung rơi đến trướcmặt nữ nhân kia.


      Nàng ta cuốn quýt mặc quần áo, lại nhìn thấy đầu người đầy máu nằm mặt đất, sợ hãi vô cùng, dung nhankiều diễm biến sắc, ánh mắt hoảng sợ, hét lên tiếng,ngã xuống đất ngất .


      Nam nhân nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân té xỉu, ném cây đao , nhàn nhã đến trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, nữ nhân này vừa rồi rình coi .


      Nhìn thấy tên hắc y nhân chết bên cạnh, con mắt mở to, lộ vẻ thể tin được , liền có chút hứng thú.Nữ nhân này chân tay mềm yếu lại có thể giết được sát thủ, nhưng nàng ta lại bị trọng thương, sợ là khôngthể sống lâu.


      Ánh sáng người Nguyệt Mộng Tâm sớm biến mất, là ấm áp. Cảm giác được đau đớn dần biến mất, nàng mắt nhắm mắt mở nhìn khuôn mặt tuyệt mỹkia, đôi mắt thâm trầm, lạnh như băng, lúc này ý thức của nàng bỗng dần dần mất .


      Lúc này, đám người tụ tập tới đây, nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng thét chói tai của nữ nhân kia và tiếngkêu la thảm thiết, sớm kinh động đến đám ngườiđang uống rượu, ăn uống bên ngoài.


      Người cầm đầu vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng runrẩy, nhìn thấy máu tươi dính vào bộ quần áo hoa mỹ củahắn, liền hốt hoảng quỳ xuống:


      - Vi thần cứu giá chậm trễ, xin Vương gia thứ tội, vithần tội đáng chết vạn lần, lại khiến cho Vương gia gặpchuyện trong phủ Thừa tướng.


      Mà bên người thừa tướng đều là ít văn võ bá quan trong triều, tất cả đều quỳ mặt đất. Nhómquan văn nhát gan, nhìn thấy cảnh máu me liền té xỉu,còn những người khác đều sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, trongdạ dày bỗng nhiên buồn nôn, che miệng dám nôn ra. Quan võ quen nhìn cảnh này, nhưng là trong lòng vẫn có chút sợ hãi.


      tà mị cười, người tỏa ra khí thế của bậc vươnggiả. Văn võ bá quan quỳ mặt đất cũng dám ngẩng đầu nhìn , sợ chọc giận , kết cục giống như đám thi thể kia.


      - Ha ha, bổn vương truy cứu. Đứng lên , hôm nay là đại thọ bốn mươi của ngươi, để cho ngươi nhìnthấy máu, hẳn là ta nên chịu tội mới đúng.


      Nam nhân kia nhìn thừa tướng, vươn tay nâng thừatướng quỳ mặt đất đứng dậy.


      Thừa tướng thấy nam nhân trách tội mình liền đứng lên, trong lòng vui vẻ, nhưng khuôn mặt vẫn cóchút lo lắng :


      - Vương gia, ngài có bị thương ? Vi thần ngay lập tức mời ngự y.


      - cần, chỉ là mấy tên thích khách, còn chưa đủ đểbổn vương luyện tập . Bổn vương mệt mỏi, về nghỉngơi trước.


      nhàng phất tay, nhàng , hai mắt lộ lên tia hào quang.

      ¸.•♥•.¸¸.•♥• Hết chương 3 •♥•.¸¸.•♥•.¸
      luongnhu96Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Mỹ nam đoạn huyết châu

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Attachment:

      http://***************.com/download/file.php?id=19748&t=1






      đám hộ vệ mặc áo giáp đen, bên hông đeo chuôi trường đao, chỉnh tề xuất ở hậu hoa viên củaThừa tướng phủ.


      Thủ lĩnh hộ vệ quỳ xuống :


      - Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin vương giatrừng phạt.


      - Đứng lên , hồi phủ.


      Nam nhân kia chắp tay sau lưng, tiêu sái bước , tất cảhộ vệ nhanh chóng theo phía sau , trong chốc lát còn thấy bóng dáng ai nữa.


      cơn gió thổi qua, trong hậu hoa viên tràn ngập mùi máu tươi. Thừa tướng nhíu mày, nhìn nam nhân kia rờiđi, đáy mắt có chút toan tính.


      - Lão gia, đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng ở đây. Hình như bị thương.


      tỳ nữ thét to .


      Thừa tướng xoay người, nhìn thấy người nằm trênmặt đất, sắc mặt liền chuyển biến. Ngay lập tức, phủ thừa tướng trở nên náo loạn.


      Nguyệt Mộng Tâm biết bản thân mình đâu, nàng mịt mờ nhìn bốn phía.


      Xung quanh đây đều được bao trùm bởi màu trắngxóa, có giới hạn.


      Đây là đường đến U Minh giới sao? Vì sao cả ngàyvẫn nhìn thấy ai. Trong lòng có chút nghi ngờ, trải qua hai lần sống chết, lòng nàng yên tĩnh, mộtchút kinh ngạc. Khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, đợi sau khi uống xong canh Mạnh Bà, nàng quên tất cả.


      Bỗng tiếng đàn du dương từ xa truyền đến, gươngmặt nàng trở nên vui vẻ. Có người đánh đàn, chứng minh nơi này có người, nàng nhanh chóng đến nơiphát ra tiếng đàn.
      Tiếng đàn biến ảo khôn lường, như cơn gió mát lướtqua, làm cho lòng người say mê. Nó xâm nhập vào linh hồn con người, gợi lên đồng cảm.


      Nguyệt Mộng Tâm nghe được tiếng đàn, lòng nàng lại nôn nóng bất an. Tiếng đàn cách nàng ngày càng gần.Ngước mắt lên nhìn, cách đó xa có nam nhânmặc áo trắng ngồi im đánh đàn.


      Dương như cảm thấy có người đến, dừng đánh dàn,ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ:


      - Ngươi đến rồi!


      Thanh của rất êm tai, dễ nghe, trong trẻo nhưnglại rất lạnh lùng.


      Khi Nguyệt Mộng Tầm nhìn thấy khuôn mặt của namnhân kia, nàng hít vào hơi. thân áo trắng nhưtuyết, dáng người thon dài, có chút gầy, mái tóc xanh nhàng rủ xuống phía sau lưng, phía còn cắmmột cây trâm ngọc bích. Dung mạo của tinh xảo, tuyệt mỹ, da thịt trong suốt như ngọc, ánh mắt u ám nhưđáy hồ, xuất trần mà phiêu dật. Xung quanh có mộtluồng tiên khí nhàn nhạt, nhiễm chút bụitrần, làm cho người ta phải kính trọng.


      Chính nàng chưa bao giờ gặp được nam nhân nào đẹpnhư vậy. giống như bước từ trong tranh ra, đồng thời trong lòng nàng tuôn ra cảm giác kì lạ.


      thấy nàng đứng im bất động, si ngốc nhìn chínhmình, đáy mắt đen tối lóe lên tia hào quang, liền ho vài tiếng.


      Nguyệt Mộng Tâm tỉnh táo lại, sắc mặt đỏ lên. Nàng tại sao lại mê trai như vậy, con người thanh tịnh lộ ra chút khó hiểu, đến đây để đón nàng sao? Chẳng lẽ là quỷsai? Nhìn thân áo trắng, chẳng lẽ là Bạchvô thường, nàng đột nhiên cảm thấy những gì trong sách và ti vi đều là gạt người. Bạch vô thường mang theo chút khí nào.


      - Ngươi là Bạch vô thường? Vậy Hắc vô thường ở đâu? ở cùng với ngươi sao?


      Nguyệt Mộng Tâm tò mò, nếu như đúng là Bạch vôthường, vậy bộ dạng của Hắc vô thường như thế nào? Trong đáy mắt có chút chờ mong nhìn nam nhân trướcmắt.


      sững sờ, hiểu được ý tứ trong lời của nàng, ánh mắt điềm tĩnh, ôn hòa :


      - Đây là phải U Minh giới.


      - Đây là phải U Minh giới??? Vậy chỗ này là chỗnào?


      Lúc này, Nguyệt Mộng Tâm kinh ngạc, nhìn xung quanhđều là mảnh trắng xóa.


      - Ngươi ở bên trong Huyết Hồn Châu, ta là hồnphách của Huyết Hồn Châu. Ta ở bên trong, hút lấy máu của ngươi, bây giờ ngươi chính là chủ tử của ta. Thân thể ngươi bị hủy, ta hao tốn hơn phân nửa linhlực mới đem hồn phách của ngươi xuyên đến thời đại khác. Vừa rồi ngươi lại bị thường, linh lực của ta bịhao tổn, có lẽ ta phải ngủ say khoảng thời gian. Ta lưu lại cho ngươi bộ đồ tu tiên, sau khi khỏe mạnh hãy luyện tập cho tốt, cho đến khi có đủ linh lực để truyền cho ta, ta thức tỉnh.


      Lam Niệm đến trước mặt nàng, khuôn mặt tuyệt mỹlộ ra chút yếu ớt. nhàng vươn tay, đầu ngón taytrắng như ngọc điểm trán của nàng.


      viên châu đỏ như máu xuất trán của nàng, hạt châu rơi vào trong lòng bàn tay của Lam Niệm, màu đỏ tươi khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị. ánh sáng màu lam bao trùm lên Huyết Hồn Châu, Huyết Hồn Châu liền nhanh chóng hấp thu ánh sáng đó.


      lúc lâu, trán Lam Niệm thấm đẫm tầng mồ hôi. Ánh sáng màu lam hòa lẫn với sắc đỏ, trông thậtđẹp mắt.


      làn sương mù nhàn nhạt ngay lập tức bao trùm lên thân thể của Nguyệt Mộng Tâm. Lam Niệm giơ tay lên thủ ấn, khiến cho nàng lập tức ngủ say. Theo thời gian, sương mù dần tan biến, chỉ để lại tiếng thở dài nhànnhạt .


      tia ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, ngườiđang ngủ say giường chậm rãi mở to hai mắt, nhìnbốn phía có mạn che màu hồng, cách đó xa có làn khói xanh từ trong lư hương bằng đồng lượn lờ bay lên, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt thanh nhã .


      Cảm giác được cổ họng có chút khô, nàng muốn uốngnước. Nhưng thân thể vừa mới chuyển động, nàng liềncảm thấy nhức đầu, nhàng rên rỉ tiếng.


      - Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi.


      nha hoàn mặc bộ quần áo hồng phấn đến, vẻmặt cao hứng .


      - Ngươi là ai? Tiểu Thu đâu ?


      Nguyệt Mộng Tâm nhìn thiếu nữ trước mắt, đáy mắt lóelên tia sáng, lạnh lùng hỏi.


      Nàng có tất cả trí nhớ của thân thể này. Thế giới nàykhông thuộc về bất cứ thời đại nào trong lịch sử, nànghoàn toàn đoán sai. Đây chính là dị giới, còn có tên gọi là Điệp Vũ đại lục.


      Ở đây phân thành bốn quốc gia: Phong Dạ quốc, YếnVũ quốc, Nguyệt Ly quốc, Nguyên quốc.


      Theo trí nhớ của nữ nhân này cũng có gì nhiều,xem ra nàng phải tìm hiểu thêm chút, xem thửcáithế giới này rốt cuộc là cái dạng gì?


      Nữ nhân này trùng tên với nàng, là đích nữ do chính thất sinh ra, là nữ nhi của thừa tướng Yến Vũ quốc, là đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng .


      Mặc dù là thiên kim của phủ Thừa Tướng, có lẽ được ăn ngon mặc đẹp, được vô vàn sủng ái. Nhưng thậtcũng phải như vậy.


      Mẫu thân của nàng là con của Tư thục gia, cha nànglúc đó chỉ là tú tài, về sau đỗ trạng nguyên, lại cướithêm người, đó là con của Thừa tướng tiền nhiệm, cùng với mẫu thân nàng là bình thê, nàng ta tênlà Thanh Vân.


      Thừa tướng vốn dĩ muốn bỏ người vợ này, nhưng nhớ lại tình cũ nên cũng thôi. Nhưng ngờ rằng, ở trong phủ Thừa tướng được vài năm nàng liền sinh bệnhmà chết.


      Về sau, đem nàng giao cho Thanh Vân nuôi lớn. Nàng ta nắm quyền hành trong phủ Thừa Tướng, vì thừatướng sinh ra hai nữ nhi, nhận được vô vàn sủng ái. Đốivới người ngoài vướng bận như nàng, trước mặtngười ngoài thừa tướng chiếu cố nàng rất tốt, nhưng bên trong, Nguyệt Mộng Tâm ngày ngày được ăn no, còn bị hạ nhân trong phủ khi dễ.


      Tính cách của Nguyệt Mộng Tâm mềm yếu, nàng nhẫn nhục chịu đựng, cuộc sống rất khó khăn. Trong thời xãhội phong kiến này, trọng nam khinh nữ. Đặc biệt là những người phú quý như nàng, hiền đến mức khiến chongười ta lấn áp, chèn ép.


      Thiếu nữ mà nàng nhìn thấy khi ở trong hồ sen chính là nha đầu thiếp thân của Nguyệt Mộng Tâm. Chính nàngta đẩy nàng vào trong hồ, muốn làm cho nàng chết đuối. Trách được khi nhìn thấy chính mình, lại sợhãi bỏ chạy.


      Nam nhân làm hại nàng bị vạ lây chính là Dạ vương gia của Yến Vũ quốc, Dạ Ly Hoan. Là đứa con trai thứ năm của hoàng thượng. Vào đại thọ bốn mươi của thừa tướng có rất nhiều quan viên đến đây chúc mừng, trongđó có cả .


      Dựa vào trực giác của nàng, người rất nguy hiểm, thâm sâu khó lường. Có rất nhiều truyền thuyết kểvề , là người khát máu, rất biến thái, giết rấtnhiều người , lòng dạ vô cùng độc ác.


      Mười tuổi theo quân đội đến biên cương bảo vệ Yến Vũ quốc, mười tám tuổi bộc lộ tài năng trong quân đội. chém chết ba đại tướng quân của Phong Dạ quốc,thanh danh vang vọng, là chiến thần của Yến Vũ quốc. Từ đó về sau, Phong Dạ quốc cũng dám sangxâm chiếm.


      Lần này bị hoàng đế triệu hồi kinh đô, bị thừa tướng mờitới tham gia tiệc đại thọ, Nguyệt Mộng Tâm cũng là nghe được tiểu Thu mới biết được, nhìn thoáng qua , liền ghi nhớ ở trong lòng.


      Nam nhân này lớn lên rất nghiệt, tự nhiên làm cho nữ nhân nhớ mong. Đối với Dạ vương gia vừa lại vừa sợ , trong đó cũng có cả Nguyệt Mộng Tâm.


      Loại địa phương ăn thịt này, đúng là phải nơi để cho người ngu ngốc ở. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng than , xuyên qua nơi phiền phức như vậy. Bấtquá, Nguyệt Mộng Tâm trước kia chết rồi, nàng thay nàng ta sống tốt. Sống cách tự do tự tại, để cho bất cứ ai khi dễ, nàng phải nào đem vậnmệnh nắm giữ trong tay mình.

      - Đại tiểu thư, mấy ngày nay tiểu Thu bị phát sốt, mê sảng. Thừa tướng kêu nô tỳ đến hầu hạ người.


      Lăng Hương biết trong lòng nàng cảm thấy kì quái, liềnnhanh chóng giải thích nghi hoặc cho nàng nghe.


      Nàng là nô tài mới vào trong phủ, bị Đại tổng quản phái tới chiếu cố đại tiểu thư, tự nhiên cũng nghe được lời đồn trong phủ. Đại tiểu thư được sủng ái, hơnnữa lại bị hạ nhân khi dễ, trong lòng nàng có chút đồng tính với vị tiểu thư này .


      - Ừm, lấy cho ta ly nước, ta ngủ khoảng bao lâu rồi?


      Trong lòng Nguyệt Mộng Tâm cười lạnh, xem ra tiểuThu là bị chính mình hù. Nhìn gian phòng được bố trí xa hoa, đẹp đẽ. Đây phải là phòng ở trước kia của Nguyệt Mộng Tâm .


      Trước kia nàng ở trong kho củi. Là nơi rách nát, bẩnthỉu, hẹp. Đồ dùng tốt nhất cũng chỉ là cáigiường ván bằng gỗ.


      - Dạ, đại tiểu thư, ngươi hôn mê ba ngày. Lão gia rấtlo lắng, kêu nô tỳ phải chăm sóc tốt cho tiểu thư.


      Lăng hương đến bên bàn rót ly nước, đưa tớitrước mặt nàng.


      Nguyệt Mộng Tâm tiếp nhận ly trà, uống hơi hết ly.Trong yết hầu lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trong bụng bỗng réo lên.


      - Đại tiểu thư, ngươi nhất định đói bụng, ta lấy cho tiểu thư chút cháo.


      Lăng hương miệng che cười khẽ, xoay người ra ngoài.


      Sắc mặt của Nguyệt Mộng Tâm trở nên hồng hồng. Hônmê ba ngày, đói bụng là chuyện bình thường. Lồng ngựcnàng có chút nhói đau, trong lòng nhịn được oán thầm vài câu. Tên vương gia chết tiệt!!! Nàng tựa đầu vào cạnh giường, thoáng trầm tư suy nghĩ. Lam Niệmcho nàng biết rất nhiều thứ, trí nhớ của Nguyệt Mộng Tâm, còn có bộ đồ tu tiên Hồng Mộng tiên huyền. Ngoài ra còn có ít thuật luyện đan và số đồ vật bằng vàng.


      Thò tay vào kéo quần áo tơ lụa của chính mình, trênngười lộ ra cái yếm trắng hoa mai, giống như làn da nõn nà. Cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, vết đao kia đãbiến mất, chỉ còn lại vết sẹo trắng nhạt. Nếu khôngđể ý, còn tưởng đây là cái bớt. Trái tim Nguyệt MộngTâm ở bên phải, phải bên trái, cho nên Lam Niệmmới có thể cứu được nàng.


      Thân thể này vốn có đầy đủ dinh dưỡng, lại mấtmáu quá nhiều. Tuy Lam Niệm giúp nàng chữa trị vếtthương, nhưng vẫn rất yếu ớt, cần tĩnh dưỡng thờigian ngắn.


      tại, việc quan trọng nhất là bảo vệ chính mình.Kiếp trước bị người ta giết chết, kiếp này sinh mạng xémnữa bị mất , nàng cảm thấy được quan trọng củanăng lực.


      Nàng muốn bị người ta giết, nàng muốn có nănglực bảo vệ chính mình, bị người ta trói buộc, chi phối vận mệnh của mình.


      Sửa sang quần áo gọn gàng, Lăng Hương liền vén tấmrèm che, nâng cái khay trong tay đến, khẽ:


      - Đại tiểu thư, dùng bữa thôi.


      Nguyệt Mộng Tâm xuống giường, đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn bên trong khay, nàng cảm thấy mình sê được ăn no, ngước mắt liếc nhìn Lăng Hương cái.


      Lăng hương tự nhiên phát giác, cười khẽ mà :


      - Đại tiểu thư, ta lại lấy cho người thêm chén.


      - Cảm ơn ngươi, Lăng Hương.


      Nguyệt Mộng Tâm mỉm cười thản nhiên . Nha đầu này, nàng đánh giá cả buổi, nàng là tiểu nươngrất đơn thuần.


      -Đại tiểu thư, đây là việc mà nô tỳ phải làm.


      Sắc mặt của Lăng hương trở nên hồng, hai tay nắm lấy ống tay áo có chút xin lỗi .


      Lăng hương thấy Nguyệt Mộng Tâm cám ơn mình, trong lòng được sủng ái có chút lo sợ. Nàng vốn là con nhà nghèo, luôn cho rằng các vị tiểu thư đều rất cao quý, đốivới hạ nhân đánh cũng là mắng, ít ai lại nóihai chữ cám ơn.


      Bỗng đột nhiên có người tiến đến, Lăng Hương nhanh chóng phản ứng kịp thời, vẻ mặt cung kính :


      - Lão gia.


      ☜♥☞ dº°”˜`”°º Hết chương 4 º°”˜`”°☜♥☞
      luongnhu96Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :