1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu muốn ăn thịt - Tuần Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nương tử, vi phu muốn ăn thịt

      Tác giả: Tuần Thảo

      Editor: Vivi + bangthan87

      Coverter: Ngocquynh520

      Độ dài: 550 trang word

      Giới thiệu:

      Nương tử, ta muốn ăn cỏ lần nữa

      Người nào đó: Bản nương là hoa phải cỏ ╰( ̄▽ ̄)╮

      Nương tử, lão gia ta muốn cùng nàng lăn ở giường

      Người nào đó đạp đạp : Bản phu nhân cho ngươi lên giường hả (#‵′) cút

      Nương tử, vi phu muốn ăn thịt!

      Người nào đó vung roi quất: Biến, đêm nay, lão nương ăn chay (#= khỏe :) _
      ______ _

      câu văn án: Đây là câu chuyện xưa kể về trượng phu bị bỏ dùng trăm phương
      nghìn kế dụ dỗ vợ trước lăn lên giường, ăn thịt sinh heo .

      p/s: tốc độ là 3 ngày/chương.....nếu được 15 thanks/ngày lại thêm chương mới nhé m.n....

      Truyện này thuộc thể lọai gương vỡ lại lành, thập cẩm đủ cả .. cung đấu có, điền văn có, giang hồ cũng có, sủng có, ngược nam chính có, ngược nữ chính có, hài cũng có. nhưng mờ..... có... !!!!! >*<

      mailinh, nhimxu, Chris2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Mở đầu

      Editor: Vivi

      Khi Hạ Lệnh Mị mơ màng...tỉnh lại, nàng cũng mở mắt ngay.

      Sáng sớm, trong làn sương sớm mang theo mùi khói thuốc súng từ trong hoàng cung như thường ngày, dường như nàng còn nghe thấy tiếng kêu, la hét của bọn lính tuần tra ở bức tường cao ngoài thành. Nàng giật giật người, từ xuống dưới, xương cốt, giống như rã rời, chút sức lực nào, nhất là từ eo trở xuống, dinh dính, chết lặng, ngoài ra còn có cảm giác vô cùng đau đớn do có vật xâm nhập từ bên ngoài vào.

      Mắt nàng khép lại mở ra vài lần, môi nhếch nở nụ cười nhạo. Càng cười, nụ cười càng thanh, mắt mở to, giọt nước mắt, so với việc khóc, nụ cười này còn kinh khủng hơn vài phần.

      Nàng giãy dụa đứng dậy, mái tóc đen dài bị nam tử nằm ở sau lưng nàng nằm đè lên. Dường như đối phương cũng ngủ yên, cau mày, cánh môi trắng xám, khuôn mặt ngày xưa ôn hòa là thế, giờ phút này, trước mặt nàng, khuôn mặt ấy tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng.

      Nàng kéo từng lọn tóc ra khỏi ngực của đối phương, ra chút thêm lạnh chút, nửa bức màn bị gió thổi tung lên khiến cả người nàng lung lay như sắp đổ, người có vô số vết xanh tím, giữa hai chân, luồng dịch trắng đỏ lẫn lộn chảy xuống lòng bàn chân, lại càng nhắc nhở cho nàng biết cuộc giao hoan, hận ý đêm qua thảm thiết tới mức nào.

      Hạ Lệnh Mị hít sâu hơi, nhặt chiếc váy bị xé rách ở mặt đất lên, lau qua loa vài cái, tìm quần áo bình thường, mặc vào.

      Quay lại nhìn xung quanh lần nữa, cuối cùng ở trong đống quần áo đống bừa bộn tìm thấy bức thư. Mở ra, bên trong chỉ có tờ giấy, hai chữ đầu tiên của bức thư là "hưu thư ". Nàng vuốt , nhìn hưu thư từ đầu đến cuối, mãi đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng mới thở ra hơi, thở chậm.

      Từ giờ cho tới sau này, Tiêu lang là người lạ.

      Người nàng hơn mười năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể quên ?

      Hận phu quân ba năm, nàng phải dùng bao nhiêu năm mới có thể thổi tan từng chút từng chút thù hận trong tim?

      Hạ mí mắt, nhìn tới người nằm giường , người khiến nàng hận bao nhiêu năm, càng thêm bấy nhiêu năm. Hạ Lệnh Mị quay đầu, tập tễnh từng bước tiêu sái, rời khỏi chiếc lồng vàng, nơi gian giữ cả thể xác và tâm hồn nàng, quay đầu lại.

      Tạm biệt, Uông phủ;

      Vĩnh viễn gặp lại, Uông Vân Phong.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: Vivi

      Hồi 1:

      Thiên Tề năm thứ mười, đầu hạ.

      Lúc chim yến chui ra khỏi mái hiên để phơi nắng lầu phía tây của Cổ gia, chim bồ câu trắng cũng tụ tập khá nhiều, kêu ầm ĩ từ sớm tới muộn.

      " biết loài hoang dã ở đâu, ầm ĩ ngày đêm khiến mẫu thân được yên tĩnh là sơ sót của con. Nếu , con sai người dùng hương hun chúng, đuổi chúng , được ạ?" Cổ Lang múc thìa hương liệu ở trong hộp làm bằng mã não do tiểu nha hoàn bưng lên, cẩn thận đổ vào lư hương. Ở bên cạnh, người khác đứng trước tiểu nha đầu, dịu dàng làm tiếp việc của thiếu gia, đập nắp lư hương, sau đó, mỉm cười với Cổ Lang.

      Dường như Cổ lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt đung đưa của nàng ta, bà tập trung vào việc lần tràng hạt, sau khi niệm 'a di đà phật', mới : "Ông trời có đức hiếu sinh. Con hun hương, đuổi bồ câu , chúng nó có thể ở đâu? bằng cho chúng nó sống yên ổn ở đây." Dừng chút, lại nghĩ tới điều gì, tiếp: "Ngay cả nữ tử có thân phận , Cổ gia chúng ta còn có thể thu nhận và giúp đỡ, huống chi, đây chỉ là loài chim."

      Cổ Lang xấu hổ, cười cười, liếc mắt cái, nha hoàn lanh lợi nhanh chóng chạy tới, pha ly trà, đưa tới trước mặt , lại tiêu sái cầm ly trà, đưa tới trước mặt Cổ lão phu nhân, lấy lòng vô cùng hợp lý: "Hạ nương có ơn cứu mạng đối với con. phải từ , mẫu thân dạy con phải biết ơn báo đáp hay sao, cho nên..."

      Lão phu nhân hừ lạnh, ngắt lời : "Vậy cũng cần cưới nàng làm chính thê chứ!"

      Cổ Lang cầm ly trà, bỏ xuống được mà tiếp tục cầm cũng xong, đành phải đứng im như đứa con có hiếu, bộ dạng nghiêm túc nghe dạy bảo.

      tức giận của lão phu nhân tích luỹ nhiều ngày, lúc này mới được bùng nổ, cầm tràng hạt dí dí vào trán Cổ Lang. Cổ Lang trắng nõn, lão phu nhân dí dí chút, loé lên suy nghĩ, giữa hai hàng lông mày nổi lên vết ấn màu hồng giống như đoá hoa cài đầu của nữ tử.

      "Đường đường Hộ bộ ngũ phẩm lang trung, có thể cưới nữ tử lai lịch làm vợ hả?"

      Cổ Lang dám chọc mẹ già tức giận, gật gù đồng ý: " thể."

      Lão phu nhân lại : "Trưởng tộc Hoa gia tốn bao nhiêu công sức mới đưa được con vào Bộ hộ, là vì cái gì? Vì để con có thể cưới cháu nhà , cho các ngươi, hai nhà môn đăng hộ đối, coi như là báo đáp công ơn dìu dắt của cha con lúc đương thời. Con ngược lại, thầm lôi đến nhà mình nữ nhân nhà cửa, còn muốn cưới nàng, con khiến thể diện Cổ gia nhà chúng ta mất sạch rồi, con tát cái vào Hoa gia. Hoa gia nhà bọn họ có thể buông tha cho con ?"

      Người Cổ Lang lạnh run: " thể."

      "Vậy con cảm thấy tiểu thư Hoa gia xứng với con?"

      Cổ Lang lắc đầu.

      "Vậy con vừa ý với dung mạo của tiểu thư Hoa gia?"

      Cổ Lang lại lắc đầu.

      "Vậy cuối cùng là vì sao? Vì sao ngươi huỷ hôn? Ngươi muốn lão nương tức chết à!" Dứt lời, giơ tay cướp ly trà trong tay Cổ Lang, uống hai ngụm, sau đó đập tay lên mặt bàn cái mạnh, nước miếng bay tung toé, tiếp tục mắng, đơn giản là phụ công giúp đỡ của Hoa gia, phụ công dạy dỗ bao nhiêu năm của lão nương, phụ bạc tấm chân tình của tiểu thư Hoa gia.

      Cổ Lang cúi đầu nghe mẫu thân lải nhải, vết ấn màu hồng mặt sánh tựa hoa mai, khiến tiểu nha đầu cười khẽ.

      Cổ lão phu nhân nghe thấy tiếng cười, vung tràng hạt lên, tiếp tục mắng, ra vẻ 'đừng tưởng mắt ta mờ, nhìn thấy các ngươi, những kẻ đĩ thoã làm chuyện thấp hèn', còn 'đừng tưởng rằng có thể hầu hạ thiếu gia tốt có thể bước lên trời làm phượng hoàng, trong phủ này, lão nương mà cho phép, đám các ngươi cũng đừng mơ mộng, có thể trèo lên giường của con ta', mắng chửi bọn nha đầu tới mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ.

      Mắng câu, bồ câu trắng ở nóc nhà lại thầm câu, thanh ấy trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Qua nửa nén hương, Cổ lão phu nhân cũng đuối sức, nằm tháp than thở. Cổ Lang lập tức tới, vừa đấm chân cho lão phu nhân, vừa cẩn thận : "Suy cho cùng Hạ nương cũng có ơn cứu mạng với con, nếu phải ngày đó nhờ có nàng dũng cảm lao ra đánh đuổi sơn tặc, con cũng phải theo những gia phó, vùi thân nơi núi rừng, có người nhặt xác. Phần ân tình này, con cũng báo đáp ổn thoả."

      Lão phu nhân tức giận, vỗ gối: "Vậy là ngươi lập tức lấy thân báo đáp hả?"

      Da mặt Cổ Lang ửng đỏ, phản bác: "Phải khiến nàng thương nhung nhớ mới đúng. Nương, người nghĩ xem, nếu cưới nàng, sau này, con đến đâu cùng có nàng ở bên cạnh, bảo vệ cho con, để xảy ra chút sai lầm nào, coi như cần phải tốn tiền tiêu vặt hàng tháng cho những tên bảo tiêu, cớ sao lại làm."
      (vivi: khinh bỉ tên này...*đạp đạp*)

      Lão phu nhân tát cho phát, năm ngón tay in dấu vết chói lọi ở má Cổ Lang: "Hồ đồ! Đồ cưới của Hoa gia cho cháu đồ cũng đủ để ngươi mua phòng toàn hộ vệ, còn cần tới nữ tử Hạ gia chắc. Ngươi nghĩ lại , của cải của Hoa gia, nghĩ lại tiền đồ của ngươi , nếu muốn sau này được sống vinh hoa phú quý..." Trong tim lão phu nhân có trăm nghìn đồi núi khe nước, điều đó đánh thức lòng dạ hẹp hòi của Cổ Lang, hai mẫu tử cùng thấy được hình ảnh Cổ Lang sau này, quyền khuynh hướng dã* ngồi núi vàng núi bạc, ngay cả hai tiểu nha đầu thân tín cũng nhịn được, quan sát thân thể gầy yếu của Cổ Lang, càng nhìn càng vui sướng.

      *Quyền khuynh hướng dã: nắm quyền lực dân chúng lẫn triều đình

      "Nhưng con đồng ý với Hạ nương, thú nàng ..."

      Lão phu nhân vung tay lên: "Hoàn toàn có lệnh của cha mẹ, hai là có lời mai mối, ba là chưa đặt sính lễ, tính."

      Càng nghĩ, Cổ Lang càng thấy mẫu thân già của quá đúng, vừa ý để khó xử. phải Huyện lệnh lục phẩm nữa rồi, nhưng với chức vụ là ngũ phẩm Bộ bộ lang trung, so với trước kia, mặt mũi của bán được rất nhiều bạc, thể vì việc mà đánh mất thể diện. Hơn thế, nương Hạ gia có sức mạnh phi phàm, ngay cả sơn tặc, nàng cũng có thể đánh cho da tróc thịt bong, nếu từ hôn, chừng nàng lôi ra để rút da lột da, sau đó thả vào trong chảo, hầm thành canh loãng.

      Trước mặt người khác, Cổ Lang có tiếng là đứa con có hiếu, khi đến nơi có người, Cổ Lang lại bắt đầu vênh mặt lên ra vẻ là người đứng đầu trong nhà, uy phong bát diện*.

      *uy phong bát diện: uy phong mọi phương diện

      Ở trong lòng Cổ Lang, cổ lão phu nhân được sinh ra trong nhà nghèo, thái độ làm người của bà rất ít khi lo lắng cho tình cảnh của . Giống như lần này, vừa hai câu lập tức bị ăn tát, thể trốn chỉ có thể chịu đựng, nếu thanh danh bất hiếu bị truyền ra con đường làm quan của gặp trắc trở. Hoa gia đồng ý gả cháu của bọn họ cho là vì nghĩ rằng Cổ Lang là người có ơn tất báo, trong tương lai thể thiếu được giúp đỡ từ Hoa gia.

      Nhưng mà lòng người cách nhau cái bụng. Cổ lão phu nhân tính kế Cổ Lang, Cổ Lang lại tính kế Hoa gia, Hoa gia coi như cũng tính kế Cổ gia, là nghìn tơ vạn sợi ân ân oán oán, để ý cũng thể hiểu .

      ăn cái tát, lúc Cổ Lang bước ra khỏi Tây viện, biết mặt trời bị chim chóc nào che , trải ra bóng râm bao phủ đỉnh đầu, mảnh râm mát. phải chứ, gióng sợ hãi truyền đến từ phía sau lưng , khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng nghiêm túc cầm khăn áp lên gương mặt , lạnh nhè , ra bên trong chiếc khăn ấy có cục băng: "Thiếu gia, nô tỳ cố ý dùng cục băng này để ngài giải nhiệt."

      Cổ Lang dịu dàng cầm đồ, đầu ngón tay xoa xoa, cười : "Làm phiền." Tiểu nha đầu càng thẹn thùng, liếc mắt đưa tình, nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia tuấn ra khỏi cửa, tiêu sái quay đầu lại, lúc đó mới cầm chiếc khăn khăn vào hành lang, để lại chú chim to bay hai vòng ở đỉnh đầu, dường như chú chim ấy cũng cảm thấy thú vị, cánh to như quạt hương bồ bay về hướng thiên viện, lâu sau, ở trong Cổ phủ lại nghe thấy tiếng cười.

      Con chim này rất hiểu tính người, nghe thấy người gọi về, nó lao xuống đình viện xanh um, bay qua ba cái sân từ tây sang đông, trực tiếp bay thẳng theo rừng bách ở phía nam, bên trong có người cười : " nương, Phi Đao về rồi."

      Phi Dao dang hai cánh màu đen rám nắng, đậu khuỷu tay giơ cao.

      "Ơ kìa, nương mau nhìn, nó lại bắt sâu." xong, cánh tay của chủ nhân lập tức đưa con chim cắt tới trước mặt nữ tử khác. Phi Đao ngẩng đầu, giống như tranh công, đặt con sâu vặn vẹo ở trong miệng lên cửa sổ, nhảy hai cái về phía trước.

      dựa ở bên cửa sổ, ăn quả dâu ướp lạnh, Hạ Lệnh Mị nhướng mày: "Ta bao nhiêu lần rồi, ta ăn sâu. Lần sau ngươi bắt hai con chim đến đây, chừng ta cân nhắc lại."

      Phi Đao và Hạ Lệnh Mị nhìn nhau lát, chắc chắn con sâu lấy được niềm vui của mỹ nhân, dưới cơn giận dữ, nó vung đôi cánh to lên, trong trung, chú sâu mập vẽ lên đường cong xinh đẹp, rơi xuống cái hồ hai ngày trước mới được dẫn nước vào, làm mồi ở trong bụng cá.

      Hạ Lệnh Mị vui vẻ : " ra, lũ cá ở trong hồ này là tốt số, bất kể là tổ yến, nhân sâm hay là món ăn quý giá nơi thôn quê đều được bón vào bụng của chúng nó, chừng nửa tháng nữa, chúng ta có thể cùng nhau ăn cá chép kho tàu rồi ."

      Nâng Phi Đao, Tụ Ngọc bĩu môi, : " Người Cổ gia cần ức hiếp người khác như thế chứ. Tổ yến và nhân sâm đều có mùi mốc, có thể cho nương ăn sao. Còn cái gì mà 'lão phu nhân thấy nương gầy, cố ý dặn người mang thuốc bổ tới', là dùng mắt chó thấy người thấp mà. Đem cho cá ăn, cá còn chết mất hai con, nếu biết từ sớm, ta thà đem hai con cá đó bón cho Phi Đao còn hơn."

      Phi Đao nghe thấy tên mình, gọi hai tiếng, cánh run run, vô cùng thân thiết tới cạnh bàn tay của Hạ Lệnh Mị, muốn nàng vuốt lông cho nó.

      Hạ Lệnh Mị liếc mắt cái nhìn nha đầu nhà mình nha: "Nhập gia tùy tục. Đây là người của gia đình quan lại, ta lại là nữ nhân giang hồ nơi nương tựa, bị người khác lạnh nhạt cũng là lẽ thường." Nàng đặt chiếc bát sứ trắng xuống, hợp lý, mang theo xúc động: "Làm nữ tử, lấy chồng theo chồng, chỉ cần phu quân đối xử tốt với mình, như vậy là đủ rồi."

      Ánh mắt Tụ Ngọc lóe sáng, liếc mắt nhìn nhau với nha hoàn khác đứng ở trong phòng, cười : "Cũng đúng, nương vừa , ngày hè oi bức, Cổ đại nhân lập tức sai người đưa đồ giải nhiệt tới đây. chừng ngày nào đó, nương muốn lấy ánh trăng từ cao xuống, cũng nhảy lên cung trăng tự mình hái xuống tặng cho nương. Nếu có duyên, tất nhiên nương nghe nấy, ân ái trăm năm."

      Hạ Lệnh Mị nghiêng đầu nghĩ, thở dài: "Hy vọng lúc này được đúng như mong muốn."

      Tụ Ngọc cười : "Nếu Cổ đại nhân phụ bạc nương, ai khác, Phi Đao mổ mù mắt ." xong, hạ cánh tay, Phi Dao rít tiếng, giương cánh bay lên trời cao.

      Ai cũng biết, ở cùng dưới bầu trời, có người chỉ vào con chim quen thuộc, với nam tử đứng bên cạnh: "Đại nhân, người nhìn kìa, kia có phải sủng vật của phu nhân hay ?"
      Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2

      Tay của Uông Vân Phong vắt mái che nắng nhìn con chim lớn lượn vòng qua đỉnh đầu, đột nhiên lùi về phía sau bước

      Người hầu Quyển Thư bên cạnh nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ đúng?" Vừa dứt lời, Quyển Thư kêu to, bụm mặt nghẹn họng nhìn trân trối, cả buổi trời mới chống đỡ trong lòng bàn tay, dí sát cái mũi vào ngửi ngửi: "Đây là... Cứt chim?"

      Vẻ mặt Uông Vân Phong lạnh lùng buông lỏng, cảm khái : "Phi Đao, là người xem chim chóc như kẻ thù."

      Quyển Thư: "Nôn - -!"

      Bạch Nghiên từ dinh thự ra ngẩng đầu nhìn Mạc Vô Lam, đột nhiên nhìn lại góc tường thấy Quyển Thư liền tối tăm trời đất, khẳng định : "Lão gia, đứa con trong bụng Quyển Thư phải là của ta."

      Uông Vân Phong treo bên vẻ mặt cương thi: "Ta biết." Quyển Thư nôn càng lúc càng lớn tiếng

      Bạch Nghiên cọ cọ hai tay: "Lão gia có biết hay , chúng tôi có hàng xóm bí mật?”

      Uông Vân Phong nhìn theo ngón tay của Bạch Nghiên, từ tường cao nhà mình đường nhìn quét đến bức tường thấp của Cổ phủ hàng xóm. Đúng là đầu hạ, bên trong tường hoa đào rụng hơn phân nữa, chỉ còn năm ba nhánh hoa già còn vương vấn tường như muốn rơi. Hình như Uông Vân Phong hơi rung động: “ nhánh hoa nở hồng hạnh vượt tường.”

      Bạch Nghiên cười gian hai tiếng hắc hắc, tiến đến bên tai lão gia nhà mình: "Nghe tòa nhà này là lão phu nhân ở Cổ Gia tự mình tuyển chọn.”

      Uông Vân Phong dửng dưng liếc cái, tự nhiên vào sân của mình, xem kỹ tất cả ba ngõ cửa của tòa nhà lần, còn cố ý sai người đặt cái thang cao ở tường bên cạnh Cổ phủ, theo tiếng hừ lạnh, Bạch Nghiên tựa như nịnh nọt leo lên leo xuống, vừa leo vừa lải nhải: "Ôi chao, sao ta lại leo qua chứ! Ta còn muốn nhìn xem mỹ nhân trong Cổ phủ đấy." Chậc chậc chậc tiến hận hồi lâu.

      "Lão gia, ta thăm dò ràng rồi. Cổ gia này a, lên xuống ngoại trừ gã sai vặt trông cửa, xa phu lái xe, cuối cùng chỉ có Cổ đại nhân là nam tử, còn lại 50 người đều là nử tử. Đương nhiên, Phi Đao là công."

      "Ân."

      "Lão gia, ta thấy phu nhân, đúng, là Hạ nương là chuyển chỗ ngồi thôi? năm này chúng ta theo đuổi bước chân của nàng, thiếu chút nữa đem toàn bộ chim nhạn trong triều bắt nhốt lại, nhìn cánh tay ta này đều gầy như sáo trúc rồi.”

      "Hừ."

      "Ai, đương nhiên, lão gia ghét bỏ vất vả, làm tôi tớ đâu nào chịu khổ! Lại khổ, bất quá lão gia cũng khổ ở mình trông phòng thất còn khổ tâm hơn a a a a... Quyển Thư ngươi dám đánh ta? Ta đều , con trong bụng ngươi phải là của ta. Ai ai, hảo hảo, là của ta là của ta, nhưng mà ta chịu trách nhiệm với ngươi... Ai, ngươi còn đánh "

      Uông Vân Phong thầm than, nhìn tường cao phía xa, suy nghĩ về Na Tư Nguyệt bây giờ làm gì. Bóng lưng nàng rời nhà trong nổi tuyệt vọng năm đó luôn quanh quẩn trong lòng , vậy mà cũng ngờ, bản thân cũng có lúc truy đuổi người như thế. đem đó ngừng chảy nước mắt trong tay , dưới đáy lòng tự thành hồ. Đáy hồ mai táng này vài năm qua bỏ qua vô số những sai lầm, mỗi lần chơi thuyền hồ, liền nhin được nỗi đau đớn.

      phạm vào sai, nhưng có cách nào xin lỗi để cứu vãn.

      Đầu bị Bạch Nghiên che lại biết theo cái góc nào chui ra: "Lão gia, thời Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, bằng tối nay chúng ta liền trèo tường, xem phu nhân ?"

      Uông Vân Phong tràn ra xót xa như bị bốc hỏa, nháy mắt biến mất vô tung. trừng mắt nhìn hầu đồng của mình, lúc sau mới vung tay áo dài, nghẹn ra câu: " có văn nhã!"

      Bạch Nghiên ở phía sau run lẩy bẩy bả vai: "Lão gia, ngài sai rồi, tiểu phó nhiều nhất chỉ có thể xem như mặt người dạ thú."

      Phía trong cổng, Quyển Thư hét lớn: "Cầm thú, còn mau tới thu dọn thư phòng."

      "Ai, đến chim - - " (*tiếng chửi)

      ************************

      Uông Vân Phong mua tòa nhà ngay tại bên cạnh Cổ gia, xung quanh cách 50 dặm chỗ bọn họ là gải đất trung tâm Thần Châu. Trong lúc đó có hai chiếc xe ngựa cùng qua ngã tư đường, hai bên ngã tư đường thuộc loại thường, Đại mộ Uông Gia ở hướng đông, Cổ gia ở hướng Nam, hậu viện lại cách hai con đường, cái cửa lớn ra ngoài như trước chỉ có thể nhìn thấy tường cao, cái cửa khác ra cũng là ngã tư đường ngựa xe như nước, quẹo hai cái khúc cua là Thần Châu Huyện nha.

      Lời , Hạ Lệnh Mị ở đây cũng thoải mái.

      Mỗi ngày giờ dần canh ba còn chưa đến, đủ có thể nghe được tiếng gọi mua hoa của tiểu nương non nớt, con lừa hí lên trong viện đậu hủ Tây Thi, còn có người đàn ông say mê hồng nhan ôm cột ngồi say mê trắng đêm phố. Đợi đến đầu giờ mão, ngoài ý muốn có thể nge được tiếng trâu kêu la như bị cắt cổ, rồi mới tới tiếng kêu án "Đại nhân, ngài phải minh oan thay tiểu nhân - - oan, a!" Điệu này còn thường xuyên biến hóa, có đôi khi là giọng Bắc Kinh, có đôi khi là giọng Hồ Bắc, có đôi khi là giọng Chiết Giang, đầy nhịp điệu, coi như là đặc sắc nhất ở Thần Châu rồi. Về sau, Hạ Lệnh Mị ở tại huyện nha này nổi tiếng nhờ thanh chấn động thiên hạ này.

      Người tập võ chính là tốt ở điểm ất, ngũ quan rất nhạy bén, chút tiếng động cũng khiến nàng thể nào ngủ yên.

      Cuối năm trước nàng theo cùng Cổ đại nhân đến Thần Châu, bây giờ bốn năm tháng. Vốn là chỉ nghỉ ngơi chú, ngoài ý muốn sau khi cứu Cổ Lang mạng, liền nhắc tới nhất định phải báo đáp. Tháng năm này, hùng cứu mỹ, mỹ nhân nghĩ lấy thân báo đáp. Hạ Lệnh Mị trước kia xem biểu diễn nhiều rồi, đối này tài tử giai nhân truyện Kiều rất là quen thuộc, ngay lúc đó cũng vui đùa câu: "Vậy bằng đem công tử hứa cho tiểu phụ nhân ."

      Nàng chính là đùa, thứ nhất là sau khi rời khỏi thành Vạn Uyển thú vị, thứ hai cũng nghĩ trở lại thành Bắc Định mừng năm mới với bổn gia, thứ ba là vì người nào đó bỏ ta luôn thầm theo sau nàng. Nhưng mà lời đùa này lại bị Cổ Lang ở nơi khác cho là , lúc này liền lôi kéo nàng muốn gặp Cổ lão phu nhân. Hạ Lệnh Mị hành tẩu giang hồ nhiều năm, tính tình là tùy ý. Tuy rằng có trang phục và đạo cụ danh môn khuê tú, con rượi Khôi Tư Diễm vượt lên, hơn nữa người giang hồ tính tình ngay thẳng, tới chỗ nào đều giống như bị nước mưa tẩy trừ biến thành cầu vòng, đẹp đẽ loá mắt.

      Điều kiện tiên quyết là, chỉ cần người ngoài vô duyên vô cớ chọc nàng, bằng mảnh vải đỏ tay nàng cũng biết được thế nào là lễ độ

      Cổ Lang là người có nhãn lực, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lệnh Mị phát thân phận của hề đơn giản như vậy. đến cái khác, trường tiên này biết nàng giấu ở đâu, toàn thân yên hồng, bảo thạch đủ màu tròn tròn trơn bóng được khảm cây trượng San Hô, chỉ viên thôi là có thể vác đủ chi phí ba bốn năm của Cổ gia; nàng chưa bao giờ mang theo tiền bạc bên người, lúc giúp đỡ dân chạy nạn lang thang Đông Nhật cho vàng nén cũng cho ngân phiếu, trực tiếp chạ đến kho thóc thương nhân địa phương, lả tả vài roi là có thể mở kho lấy lương thực, sau chuyện này bị phủ nha mời đến, đều toàn thân mà lui; hai nha hoàn theo nàng da như tuyết mặt như hoa, bàn tay bé mượt mà trắng nõn, lúc hầu hạ Hạ Lệnh Mi chu đáo mọi mặt, ngữ hàm kính trọng, phải là tôi tới mà tiểu môn tiểu hộ bình thường nuôi nổi.

      đường tới, đến Cổ gia, tận lực giữ ở lại, mỗi ngày thăm hỏi, nhìn cách ăn mặc cùng cách ăn cử chỉ của nàng đều giống với nhà giàu trong thị trấn mỗi ngày đều gặp qua, cho dù Cổ lão phu nhân rất khó xử, nàng vẫn như cũ nguy nga như núi hề thay đổi. Phần phong thái này, khiến cho Cổ Lang khỏi suy nghĩ nhiều, vốn chính là tâm tư muốn dỗ nàng đường hộ tống mình cũng phai nhạt, mỗi ngày đối với người chỉ bản thân mình muốn tri ân đồ báo, nhất định phải cưới người con này làm vợ, vì muốn tìm kế với xuất thân phía sau của nàng.

      Như thế, cũng biết chân tướng Cổ lão phu nhân là người mặt đỏ người mặt trắng, cư nhiên dỗ dành để cho Hạ Lệnh Mị luôn ở dưới.

      để bụng đối với Hạ Lệnh Mị, cũng dần để cho bà người chủ tới rút cách xa chút. Chính là, Hạ Lệnh Mị chưa bao giờ trả lời kết luận dối với nhân duyên của hai người, ngẫu nhiên làm cho nóng nảy nàng liền mỉm cười : "Lâu ngày biết lòng người." Dòng sức mạnh giả dối này chỉ làm trong lòng người đàn ông ngứa, hận thể đem ăn vào trong bụng.

      Mỗi ngày Hạ Lệnh Mị nhàn hạ có việc gì, ngoài chơi chim trồng hoa cho cá ăn cũng chỉ có thể luyện võ. Sáng sớm mua hoa ngâm thơ nàng liền vung roi tới lui ở trong tiểu viện, màn đêm xuống, cách bức tường thanh huyên náo nàng cũng hăng hái vung trường tiên bãi đất trống, sắc roi tươi đẹp trong trung xuất ra đạo màu đỏ, như gò má vẩy ra tơ máu của mọi người, lại giống như đâm vào ngực tuông ra oán hận trong lòng.

      Cổ Lang, mỗi đêm đánh đàn cổ ở bên cạnh. Chiên trường cao chót vót, máu nhuộm Hoàng Sa, giữa tiếng kiếm leng keng tấu ra bản Sơn Hà cực hây. Chính là, vô luận như thế nào cũng dám trợn mắt đối với dáng diệu uyển chuyển khi múa võ của Hạ Lệnh Mị.

      Roi dài bay ở bên trái , khó khăn đem bàn trà đánh tới góc, mảnh vụn bay ngược: "Ngươi biểu muội của ngươi muốn ở tạm trong phủ?"

      Tay Cổ Lang diễn tấu ngừng, nhíu bên mi mắt, nhìn chăm chú bàn tay bay lên trọn vẹn, làm bộ trấn định: "Biểu muội ta họ Hoa, phụ thân của nàng cùng phụ thân của ta kết nghia huynh đệ. Nghe lần này thần châu có hội hoa mẫu đơn, nghĩ cố ý đến xem, thuận đường tiếp mẫu thân hay càm ràm kẻ dưới. Nếu ngươi có nguyện ý, ngược lại cũng đến coi náo nhiệt, thêm chút kiến thức về cảnh đẹp của Thần Châu, chẳng phải vui vẻ a!”

      『 bá 』, bãi cây bên phải liền bị quất rơi rụng.

      Cổ Lang cười khan : "Nếu ngươi muốn, kia ngày mộc hưu (*ngày nghỉ của quan), hai người chúng ta cùng ngắm hoa.” Nghĩ, tiếng đàn cũng dần chuyển sang mềm mỏng, tiết ra triền miên chi ý, lời trầm thấp có chút tư vị dụ dỗ: “Cách đây trăm dặm có tòa miếu, nghe bên trong thờ cúng Quan nương nương rất linh nghiệm, chúng ta cúng bái. lời trầm thấp trung hơn ti dụ dỗ hương vị: "Cách này ngoài trăm dặm có tòa miếu, nghe bên trong cung phụng Quan nương nương nhất linh nghiệm, chúng ta bái bái. Được hứng thú mà , ở trong miếu chỉ lưu lại hai ..."

      『 mắc kẹt 』, lúc này đến cây đàn này đều bị phân thành hai.

      Hạ Lệnh Mị kinh ngạc : "Ai nha, ta này vũ khí quá trơn tay, làm ngươi bị thương chứ?"

      Cổ Lang kính sợ chưa nhìn ra khoảng cách đàn bị phá vở ở giữa hai chân mình, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: ", có."

      Hạ Lệnh Mị lo lắng, đem trường tiên thu bên hông, ý cười Oánh đỡ , : "Ta biết được ý tứ của ngươi. Ngươi là sợ ta hiểu cấp bậc lễ nghĩa xông Hoa nương, gây phiền toái cho ngươi và làm lão phu nhân khó xử."

      "Nơi nào, ta là sợ tính tình biểu muội kiêu căng..."

      "Ai, ta là người giang hồ, hiểu được ngoằn ngoèo trong bụng các ngươi. Hoa nương là biểu muội ngươi, ta nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, cũng phải nhường nàng. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy ta là cái phân biệt tốt xấu đối với ai cũng dùng vũ lực sao?"

      Tròng mắt Cổ Lang cũng nhìn tàn hoa rơi rớt phía sau liếc mắt cái, chỉ gật đầu: "Ta biết được, đời này ngươi là thông tình đạt lý nhất, bụng lớn có thể khoan dung nử tử.."

      Hạ Lệnh Mị tự mình bưng ly trà cho , đem thổi mặt trà đưa đến bên tay , dõng dạc : "Trong lòng ngươi biết là tốt rồi."

      Biết , rất hiểu , càng thêm ràng điển cố “Sư Tử Hà Đông Rống là có tồn tại. Nhịn được tát cái đổ mồ hôi lạnh, Cổ Lang uống cạn nước trà, chỉ cảm thấy chút đăng chút ngọt, nhất thời cũng nhấm ra được mùi vị gì.

      Đợi đến bóng dáng Cổ Lang rời xa Tiểu Viện, Hạ Lệnh Mị bỏ roi ra hầm hừ: "Lại là nhất biểu muội. Nam tử này trừ bỏ biểu muội làm hồng nhan tri kỉ, liền tìm ra đươc con mà nữa khác!" đến đây phẩn nộ, chỉ cắn lợi xuất huyết.

      Lại vung Trường Tiên lên: "Tắm rửa."

      Tụ Ngọc vừa mới đóng cửa nhà, biết được nương tâm tình tốt, cùng nháy mắt ra dâu với Huỳnh Thạch trong phòng, hai người nhanh tay chận chuẩn bị quần áo nước ấm, thỉnh thoảng trong sương phòng truyền đến tiếng dậm chân của Hạ Lệnh Mị. Đợi cho tất cả đả chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Lệnh Mị phát tiết cơn tức trận, che đậy cửa sổ ở mái nhà, cách bình phong ngồi ở trong bồn tắm, cầm xà phòng đưa cánh tay sát hồng lạt lạt.

      Tức giận chịu nổi nàng sớm mất cảnh giác như mọi ngày, hồn nhiên biết tối nay nóc nhà có - - tặc.
      Winter, Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hồi 3:

      Editor: Vivi

      Trộm, là tên nghề nhưng lại có rất nhiều cách gọi. Ví dụ như: trộm vặt móc túi được gọi là tiểu tặc, cướp của người giàu chia cho người nghèo là đạo tặc, thám hoa háo sắc là hái hoa tặc.

      Trang Sinh tự nhận phải là trộm. Nhưng nghề của cũng có phần thuộc loại trộm hạng nhất, biết nhiều lắm - - - so trăm việc biết nhiều hơn chút, nghìn việc biết ít hơn phần, cho nên người trong giang hồ gọi là 'ngàn thông'. Bách thông dùng tiền để mua tin tức, Vạn Thông ngoắc tay cái là có người tự đưa tin, lúc có bạc tự thu thập tin tức, lúc có bạc, tin tức cũng lười chẳng muốn mua.

      Có rất nhiều cách để thu thập tin tức, nửa đêm bò qua tường vào nhà người ta là loại hạng nhất, lớn cũng .

      Cho nên, qua tấm màn sa mỏng, Trang Sinh nhìn trộm cần cổ mảnh khảnh của nữ tử, tóc đen như sa tanh, còn có thân hình duyên dánh uyển chuyển như nước, như như , trong đầu bắt đầu ý - dâm, tưởng tượng ra khuôn mặt tươi đẹp, mềm mại, đáng của nữ tử.

      Đứng nóc nhà, gió thổi phất qua khiến cảm thấy hưng phấn, nhìn hai bên chút, sau đó chọn vị trí có phong cảnh đẹp nhất, lấy bầu rượu uống ngụm, ám chỉ: "Ta là người tốt, phải hái hoa tặc!"

      Sau đó, tiếp tục lôi viên ngói nữa ra,thò đầu, nhòm vào nhìn. Nhưng lâu sau, lại chán nản. Gỗ làm xà nhà quá thô, che chắn tất cả cảnh xuân, khiến nhìn được. lúc nữa lại cười, bởi vì nữ tử ở dưới chuyện phiếm với bọn nha hoàn. Mang tiếng là biết nghìn chuyện, được rồi, biết nghìn chuyện, nghề nghiệp lúc này của vẫn là tin nhảm mà.

      Trong đó, có nha hoàn kiểm tra quần áo, vừa gập vừa : "Cổ đại nhân tặng cho nương mấy bộ quần áo rất nổi tiếng, có phải Cổ đại nhân muốn xin lỗi nương, đúng ạ?"

      Nha hoàn đứng ngoài bình phong cười nhạo: " nương tức giận đến mức lôi roi ra đánh lung tung vài cái lên người , có xin lỗi bằng bao nhiêu quần áo cũng vô dụng. nương nhà chúng ta hiếm lạ mấy thứ này."

      "Vậy cũng được, ít nhất Cổ đại nhân còn biết nhận lỗi, cũng trước tiếng cho nương biết, suy cho cùng vẫn đặt nương ở trong lòng."

      "Để ở trong lòng có ích gì? phải Cổ lão phu nhân nghe nấy hay sao. Ta cam đoan, biểu muội kia là do Cổ lão phu nhân cố ý mời tới đây nhằm gây sức ép với nương nhà chúng ta. nương, mấy roi kia cần phải quất lên người Cổ đại nhân, đúng ạ?"

      Mỹ nhân ngồi trong thùng tắm nở nụ cười, thở dài: "Nam nhân có biểu muội, nương ta rút nổi roi ra đâu."

      Nha hoàn: "..."

      "Nhưng mà" Hạ Lệnh Mị ngẩng đầu, nhìn về chỗ ngói hở ở nóc nhà, cười lạnh: "Trái lại, dùng thủ đoạn ác độc đối với hái hoa tặc vẫn quá dễ dàng."

      Mọi người cảm thấy hoa mắt, tiếng nước tí tách, lúc nãy, Hạ Lệnh Mị vẫn ngồi trong thùng tắm, lúc này nàng khoác áo ngoài lên người, phá cửa sổ lao ra ngoài, dưới ánh trăng sáng như dát bạc, trường tiên màu đỏ trường lên ánh hào quang nóng ẩm, 'vút' tiếng, quất lên nóc nhà, khiến vô số viên ngói bị vỡ nát.

      Trang Sinh chỉ kịp nhảy ra, huýt sáo, cắn hạt dưa, đứng ở góc của nóc nhà, cười hì hì vô cùng đắc ý: " nương, hiểu lầm rồi, tiểu sinh phải hái hoa tặc đâu."

      Hạ Lệnh Mị quất về phía đối phương: "Cuồng rình hả?"

      "Tiểu sinh rình."

      Hạ Lệnh Mị vung trường tiên lên mái ngói, cuối cùng, lộ ra lòng bàn chân dẫm lên nóc nhà.

      Trang Sinh xấu hổ: " phải ta vẫn chưa trộm hay sao, ít nhất là chưa trộm được cái gì bị phát rồi, trộm càng thể . nương, thể vì mặc ít quần áo mà hãi hại ta được."

      Hạ Lệnh Mị hừ lạnh: "Hái hoa tặc."

      Trang Sinh chỉ vào ngực của nàng, vô lại: "Nhưng lại là hoa tươi, ta lại chưa kịp hái , cho dù là thanh thiên đại lão gia cũng có cách nào phán tội này được."

      "Đồ vô sỉ!" Hạ Lệnh Mị giơ cánh tay dài, lời vừa dứt, trường tiên rít gào, lao đến bụng của Trang Sinh.

      " nương, lại hiểu lầm rồi. Tiểu sinh vô sỉ chỗ nào, cái gì, ta cũng chưa làm. Này, đừng dùng võ nhá, biết quân tử động khẩu động thủ hay sao? Á...á, sao trường tiên của lại có gai thế kia, đâm chết người bây giờ..." Hạ Lệnh Mị vung trường tiên ngừng, Trang Sinh vừa lải nhải vừa cắn hạt dưa lại vừa nhảy lên nhảy xuống, trong lúc đó, động tác của có chút chật vật. Hạ Lệnh Mị càng nghe càng thấy tức, e ngại bộ quần áo mỏng manh người nên dám tự tiện bay lên, chỉ có thể vung trường tiên lên, đuổi theo tên nam tử vô lễ với nàng.

      Hai người cứ nhảy từ nóc nhà này đến nóc nhà khác, cách đó xa, gà trống kêu ầm ĩ, con chó gì sủa rít gào, cách xa mà vẫn nghe thấy Trang Sinh lải nhải: "Á, nương, quất roi khiến ta cảm thấy đau rất thích hợp, mạnh hơn chút. Ta cho vung mạnh hơn chút đó, chân bước ra chút, thắt lưng được tự nhiên kìa, chậc chậc, để cho ta xem xem, người có ký hiệu gì mờ ám hay nào, ấy ấy, mông của ta." Trang Sinh gào to lên án, " nương, dám phi lễ ta!"

      Hạ Lệnh Mị tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chờ nha hoàn đuổi theo phía sau, trực tiếp nhảy thêm vài bước, lúc đó nàng cách Trang Sinh tới năm trượng, vung trường tiên, quét qua những viên ngói ở dưới chân, vô số ngói bay lên, lao về phía Trang Sinh...

      "Xảy ra chuyện gì hả?" Khi Uông Vân Phong vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thư phòng, đúng lúc đó nhìn thấy Quyển Thư chạy tới, khuôn mặt nghiêm túc, xanh lè.

      "Lão gia, Cổ gia, hàng xóm nhà chúng ta xảy ra chuyện."

      Uông Vân Phong kinh ngạc, bước nhanh, vòng qua tiền viện: "Bạch Nghiên đâu? Bảo xem." Chẳng lẽ Hạ Lệnh Mị xảy ra chuyện. Mấy năm nay, nàng theo Ngũ gia của Hạ gia tháo đông chạy tây, đắc tội biết bao nhiêu người, giờ, Hạ gia quyền thế thái thịnh, từ lâu có những nhà làm quan, coi Hạ gia thành đối thủ mất còn, nghĩ mọi cách để tóm đuôi Hạ gia. số được hoàng thượng ép xuống, số bị bị cắn ngược lại cái, có số là do người Hạ gia tự lo liệu, suy cho cùng Thần Châu phải thành Bắc Định, lúc thầm bảo vệ nàng, dám lười biếng chút nào, nếu , lơ là lần thôi, Hạ Lệnh Mị bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

      Đứng ở bên này, đoán nọ đoán kia, trong lòng tràn ngập sóng gió nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trầm ổn. lâu sau, nhìn thấy Bạch Nghiên nhảy xuống từ nóc nhà, chạy trốn, khuôn mặt vặn vẹo, tạo thành hình dáng quái dị, quanh co nửa ngày mới : "Lão gia, phu nhân, nàng..."

      Sắc mặt Uông Vân Phong tái nhợt: " là có người tìm nàng, gây phiền phức?

      Người Cổ gia đâu rồi? Tiếng động lớn như vậy mà bọn cũng gọi người giúp đỡ hay sao? Ngươi đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa, mau đem người lên đó giúp , đừng cho nàng biết xuất thân của ngươi là được."

      Bạch Nghiên ho khan: "Chuyện đó, lão gia, đó là ân oán cá nhân của phu nhân, bọn nô tài nhúng tay vào cũng tốt đâu." Cũng dám nhúng tay ấy chứ, lần đầu tiên, được thấy tính cách của phu nhân khi nóng giận.

      Uông Vân Phong nghĩ rằng Bạch Nghiên sợ Uông gia chọc phải chuyện lôi thôi, khuôn mặt lạnh lẽo: "Sao trước kia ngươi những câu như thế này. Trước kia thầm giúp đỡ, lần này lại được hả? Vậy ai đánh nhau với nàng, sao lại khiến ngươi kiêng dè thế hả."

      Bạch Nghiên lúng túng: " phải nô tài sợ đối thủ của phu nhân, bọn nô tài sợ phu nhân thẹn quá hoá giận thôi." Trời quá tối, da mặt của Bạch Nghiên có dày cũng nhịn được mà phiếm hồng: "Lúc này, phu nhân giống như là...à, ... Ờ....."

      Lòng Uông Vân Phong nóng như lửa đốt: "!"

      Bạch Nghiên nhắm mắt chặt, còn chưa kịp mở miệng, nghe thấy tiếng kêu đầu sợ hãi của Quyển Thư: "Lão gia, phu nhân đuổi theo nam nhân."

      'Rắc', chiếc bút lông ở trong tay Uông Vân Phong gãy thành hai nửa.

      Quyển Thư đứng bên bậc thang, thang tựa vào tường viện, tim phổi: "Lão gia, nô tài nhìn thấy cánh tay của phu nhân kìa."

      'Bùm', giơ chân đá phát, tảng đá bị vỡ ra làm bốn năm mảnh.

      "Lão gia, " Khuôn mặt Quyển Thư tỏ vẻ cầu xin, "Phu nhân chạy tới đây rồi..."

      Uông Vân Phong ngẩng đầu, đúng lúc đó nhìn thấy hình bóng khoác chiếc áo mỏng dài màu nhạt, bay phát qua tường viện nhà mình. Trường tiên màu đỏ quen thuộc quất mạnh lên vách tường, đánh bật ra những hạt bụi màu trắng, giữa bầu trời xanh nhạt, những hạt bụi màu trắng bay lên càng thêm tô điểm cho dáng người mạnh mẽ của Hạ Lệnh Mị. Nàng bay được cao, phi được xa, người vẫn nhảy nhảy, dường như vẫn ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc vấn quanh chóp mũi rời.

      cố gắng mở mắt to, dường như muốn đem hình dàng của đối phương tạc vào đáy mắt, vào trái tim ngay trong khoảng khắc này, tiếp tục sống cùng giống như trước kia.

      quá nhớ nàng.

      Nhưng nhìn thêm lát mới nhớ ra cả người Hạ Lệnh Mị được bọc trong bộ quần áo, tóc dài rối tung, khuôn mặt bừng bừng lửa giận đuổi theo tên nam nhân giống như cợt nhả, phóng đãng, vô lại, thân hình dâm loạn, võ công đủ cao cường, lúc sau, biết mất như chưa tồn tại.

      Hạ Lệnh Mị đuổi theo nam nhân xa lạ.

      Đường đường là Nhị tiểu thư của Hạ gia lại đuổi theo tên vô danh tiểu tốt sống trong giang hồ.

      Phu nhân của Uông Vân Phong, biết xấu hổ, lại dám đuổi theo nam nhân chưa từng gặp mặt, hề biết gì về lai lịch của , đuổi theo tên xa lạ, cuồng vọng lại vô sỉ trong tình trạng quần áo toán loạn.

      "Hạ... Lệnh.... Mị!"

      Phong ba bão táp trong người Uông Vân Phong cuồn cuộn trào dâng, muốn thể lo lắng và tức giận cho nữ tử biết sợ kia, lúc ngẩng đầu lên nhìn chẳng thấy bóng dáng hai người kia nữa.

      Từng cơn gió thổi qua, từ nơi truyền tới tiếng gào thét của nữ tử và tiếng kêu sợ hãi của nam tử, Uông gia • bùng lên tức giận • gia chủ - - Uông Vân Phong, Uông đại nhân, lại lần nữa, Hạ Lệnh Mị thèm để mắt tới .

      Bạch Nghiên tới, thầm đầy thương tiếc: "Lão gia đáng thương, lại bị phu nhân vứt bỏ rồi."

      .

      Uông Vân Phong che mặt, cảm thấy bản thân còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi. cho chút mặt mũi nào, thay mặt Hạ Lệnh Mị, cũng cảm thấy mặt mình chẳng còn tý ánh sáng nào ấy chứ.

      thể nào chấp nhận được khi nhìn thấy tiểu thư đoan trang, khuê các biến thành nữ nhân giang hồ, mạnh mẽ, phóng đãng, chuyện này vô cùng kích thích, khiến chấp nhận nổi.

      Tâm hồn vấp phải cú sốc, Uông Vân Phong thức trắng đêm, bắt Bạch Nghiên lập tức tới Cổ gia để canh gác, phẫn nộ vẫn tiếp tục được duy trì, dặn dò Bạch Nghiên cách bình tĩnh và tàn nhẫn: "Chỉ cần nàng trở về, lập tức bảo vệ cho nàng, giam nàng lại, bất cứ chỗ nào cũng cho nàng ."

      Bạch Nghiên cảm thấy cùng khó xử: "Bọn nô tài có tư cách gì bắt phu nhân an phận? Với lại, lão gia, bọn nô tài là thị vệ của Uông gia, phải Hạ gia. Đối với bọn nô tài, an toàn của lão gia quan trọng hơn phu nhân rất nhiều."

      Uông Vân Phong hít hơi sâu: "Yên tâm, đợi tới ngày mai, lần nữa, nàng quay lại Uông gia."

      Đứng ở bên, Quyển Thư hỏi: "Lão gia, người chuẩn bị mời phu nhân quay về ạ?"

      Bạch Nghiên phun ra mà cười: "Đừng có mà u mê, tính cách của phu nhân, có thể mời về được hay sao. Ta thấy, bằng trực tiếp bắt cóc đem về. Lão gia, người phải tỏ khí thế của người đứng đầu gia tộc, thể để phu nhân lưu lạc ở giang hồ như thế được. Nếu nghe lời, chừng Uông phủ bị tuyệt hậu đó." Thiếp ngươi chịu cưới, huyết mạnh phòng lớn Uông gia sắp bị tuyệt tự rồi.

      Quyển Thư nhếch miệng: "Mấy ngày trước, ta có đọc 《 Quái đàm 》, cố câu chuyện rằng: đời này có loại dược có thể khiến nam tử sinh con, hay là, chúng ta đừng chờ phu nhân nữa, để cho lão gia tự mình sinh con trai trưởng là tốt rồi."

      Uông Vân Phong lắc đầu, với Bạch Nghiên: " , ngươi bảo sinh con trai cho ta nhìn ."

      Mắt Bạch Nghiên trợn tròn, cảm thấy lão gia nhà mình bị phu nhân chọc tức tới mức hồ đồ rồi.

      Suy cho cùng, Uông Vân Phong có tới hồ đồ hay , ai biết, nửa canh giờ sau, khi Hạ Lệnh Mị trở về tới Cổ gia cũng chẳng có mấy người biết.

      Sau đêm hỗn loạn, Hạ Lệnh Mị kéo cơ thể mệt mỏi của mình đứng dậy, tiếng xay đỗ hoà cùng tiếng Tây Thi đậu phụ, tiếng bán hoa của Hoa nương, tiếng của nam nhân cao lớn say giấc mộng xuân, ở trong tiểu viện, trường tiên trong tay vung lên ào ào.

      Ngoài cửa (ba cổng), tuỳ tùng của Uông Vân Phong gõ cửa lớn Cổ gia.
      WinterChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :