1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [​IMG]
      - Nguồn: http://www.tieuyeuxa.com/download
      - Tác giả: Dạ Cát Tường
      - Tên editor +beta: Tiểu
      - Thể loại: cổ đại, HE
      - Số chương: 114
      Văn án
      Tại đại đường cử hành hôn lễ “Ta tên Long Trác Việt, về sau có thể làm tỷ đệ tốt với ngươi sao?” Nam tử mắt lóe tinh quang, gương mặt xấu xí được che lại khiến người khác khó có thể bình luận gì được.
      có thể cùng ngươi làm tỷ đệ tốt sao, tiểu Việt Việt?” khăn hỉ được nàng nhấc lên, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ra trước mắt .
      Toàn bộ những người có mặt trong đại đường nhất loạt ngã xuống! ~.~
      Nhan Noãn Noãn tỉnh lại phát mình ở trong kiệu hoa, bị người khác tính kế gả cho nam nhân nửa người nửa trong truyền thuyết, ngốc tử với dung mạo của quỉ. Nhưng nam nhân với dung mạo như tranh vẽ trong tân phòng của nàng này là ai?
      Người ta xuyên qua được làm Vương phi, oanh oanh liệt liệt đấu thắng mẹ chồng, giáo huấn tiểu thiếp, chỉnh chết ác phu, cuộc sống hạnh phúc vô biên. Nàng xuyên qua cũng thân Vương phi, lại có diễm phúc cùng Vương gia phu quân danh chính ngôn thuận bái đường trở thành hảo tỷ muội?!
      Phu quân người ta lấy binh đao trấn át võ lâm, thiên hạ đệ nhất oai phong lẫm liệt. Phu quân nhà nàng lại lấy thêu thùa làm thú vui, kỹ thuật thêu thiên hạ vô song. Phu quân nhà người ta mạnh mẽ, oai hùng dấu lệ.
      Phu quân nhà nàng mỗi ngày khăn thay mấy bận, bộ dáng hoa lê vũ đái tức tưởi với nàng: “Nương tử, vi phu bị người ta khi dễ!”
      Last edited: 14/8/14

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Trích đoạn 1
      “Di, Noãn Noãn, nơi này của tỷ vì sao lại to và mềm vậy? Đụng vào thoải mái nha! Của
      ta như thế nào lại bằng phẳng thế này?” bàn tay to lớn của mỗ nam đặt nơi ngực mỗ nữ, tò
      mò hỏi, đôi mắt trong sáng như tiểu hài tử vô tội nhìn nàng.
      Sắc mặt mỗ nữ xám ngoét, gân xanh nổi đầy mặt, mỗ nam bị nàng chưởng đánh bay ra
      ngoài kèm theo tiếng rống giận kinh người: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi chết
      !”
      “Noãn Noãn, ta chỉ sờ ngực tỷ chút thôi mà, như thế nào lại tức giận như vậy? Nếu
      ta cho tỷ sờ lại nha, muốn sờ thế nào sờ thế đó, sờ bao lâu cũng được nha!” mỗ nam
      rồi nhanh chóng cởi quần áo người để lộ ra lồng ngực rắn chắc…
      ~.~
      Trích đoạn 2
      đêm say rượu.
      “Ô... Ô ô ô, tỷ đáng giận, tối hôm qua tỷ khi dễ người ta, ô ô…” mỗ nam cuộn người trong
      góc giường cắn chăn, gương mặt tuấn mỹ ngập nước mắt, dáng vẻ vạn phần động lòng
      người.
      “Việt Việt, nín , ta chịu trách nhiệm với đệ nha.” mỗ nữ vỗ vỗ vào vai mỗ nam, khóc
      ra nước mắt, nàng mới là người bị thiệt nha.
      vậy chăng? Tỷ cam đoan sau này chỉ đối tốt với mình ta? thương ta, chăm
      sóc cho ta?”
      “Ta cam đoan về sau chỉ đối tốt với mình đệ, chỉ mình đệ, chăm sóc cho
      đệ suốt đời!” mỗ nữ giơ tay lên trời thề thốt, cảm thấy nhân phẩm của mình như rớt xuống
      bậc.
      Nàng tuyệt nhiên hề phát , mỗ nam với dáng vẻ ủy khuất kia đáy mắt lại lên
      tia giảo hoạt!
      ~.~
      bề ngoài đơn thuần, đáng , đặc biệt thích khóc nhưng kỳ thực lại phúc hắc đến
      cực điểm, giả ngây ngốc chiếm hết tiện nghi của nàng.
      Nàng bề ngoài thanh tú, thích trưng diện và đặc biệt thích cười nhưng kỳ thực lại là nữ tử
      kiêu ngạo cuồng vọng, bảo vệ phu quân là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng từ khi xuyên
      về đây.
      Nàng bảo hộ , , khi dễ . Nam nhân của nàng chỉ cho phép mình nàng khi dễ,
      ai dám đụng tới nàng xử người đó.
      sủng nàng, thương nàng, thích trêu chọc nàng. Nữ nhân của , ai cũng đừng mơ
      tưởng đụng đến, dám đụng đến chờ chết .
      Last edited: 14/8/14

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 1. Xuyên qua!
      Thương Nam quốc, mùa xuân năm trăm mười sáu!
      Pháo hoa nổ vang trời, trung vang vọng tiếng nhạc hỉ, náo nhiệt vô cùng, chiếc
      kiệu hoa lộng lẫy cùng đội ngũ rước dâu hoa lệ chậm rãi tiến tới ngã tư, tám nam tử
      nâng kiệu thân hồng y chói lóa vô cùng, đoàn rước dâu vô cùng phô trương thu hút tất
      cả ánh nhìn của dân chúng trong kinh thành.
      “Này, nhà ai đón dâu vậy? Đoàn rước lớn, phô trương nha!”
      “Ngươi phải người Thương Nam hay sao mà cả chuyện đại quốc gia như vậy
      cũng biết? Hôm nay chính là ngày Hiền vương gia thú Vương phi nha!”
      hay giả vậy? Ngươi chính là ngốc tử Vương gia nửa người nửa đó sao?”
      “Tìm khắp Thương Nam quốc này còn có thể tìm thấy Hiền vương thứ hai sao?”
      “Là nữ nhi nhà ai kém may mắn quá vậy?”
      “Nghe là Nhan gia đại tiểu thư của Nhan gia.”
      có khả năng , Vũ Dương hầu sao có thể đồng ý gả đại tiểu thư cho gã nửa người
      nửa lại còn ngốc ai bằng như Hiền vương chứ? Ta nghe bộ dáng
      rất kinh khủng a, tin tức của ngươi có đáng tin vậy?”
      “Tin hay là chuyện của ngươi, Nhan đại tiểu thư kia cũng chẳng khác gì phế nhân,
      vừa xứng với Vương gia ngốc!”
      “Hư, ngươi chút, ở đường cái bàn luận chuyện của Hiền vương cùng Nhan đại
      tiểu thư mà sợ rơi đầu sao?”
      Trong kiệu hoa, nữ tử thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ trùm lên mũ phượng, tựa vào thành
      kiệu nhúc nhích, giống như là ngủ vậy.
      Dưới khăn hỉ, đôi mắt trong như nước hồ thu, lay động lòng người, hàng mi dài cong
      vút chớp , đáy mắt lên tia mê ly thất hồn đoạt phách.
      Nhan Noãn Noãn đưa tay ôm đầu. Tại sao đầu nàng lại đau thế này? Nàng vẫn còn sống
      sao? Làm sao có thể chứ, nàng phải bị chính đồng đội của mình thương hại sao?
      Ký ức đau đớn lúc đó vẫn còn trong tâm trí nàng, nếu chỉ bắn phát súng
      nàng còn có thể tin được là mình còn sống, nhưng là nàng trúng tới mười phát lận, còn
      sống cũng quá kỳ tích .
      Nhớ lại chuyện đó nàng khỏi cảm thấy đau lòng, quả thực là sỉ nhục cảnh đội quốc
      gia mà. Nàng dĩ nhiên là điệp viên nằm vùng xuất sắc nhất, ràng sắp tiếp cận thành
      công ở thời điểm mấu chốt lại bị chính đồng đội ám hại, thất bại trong gang tấc,
      hoàn hảo là nàng chưa có chết, thù này trả nàng còn là Nhan Noãn Noãn
      nữa.
      Đáy mắt xẹt qua tia hàn ý, Nhan Noãn Noãn lúc này mới phát ra trước mắt mình
      bị vật gì đó che phủ, nàng đưa tay giật xuống, đánh giá gian hẹp chung quanh,
      còn chưa kịp nhận ra mình ở đâu loạt hình ảnh giống như cuộn phim tua
      nhanh bỗng nhiên xuất trong đầu khiến nàng kinh hãi.
      Nhan Noãn Noãn sợ đến ngây người!
      Trí nhớ này ràng phải của nàng nhưng những hình ảnh lướt qua vừa rồi sống động
      như thể chính bản thân nàng trải qua rồi vậy. Nhan Noãn Noãn ngẩn người, nàng cuối
      cùng cũng ý thức được chuyện, nàng phải đại nạn chết mà là – nàng
      xuyên qua rồi!
      Kinh ngạc qua , Nhan Noãn Noãn gần như phát điên, quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào
      thành kiệu hoa.
      “Ta xxx, lão nương cư nhiên xuyên qua rồi!”
      Kiệu hoa bị quyền của nàng khiến cho rung lắc dữ dội, nhóm kiệu phu cước bộ trái phải
      loạng choạng, mắt thấy kiệu hoa sắp đổ xuống mà khỏi khẩn trương.
      “Người đâu, mau tới hỗ trợ ổn định lại kiệu hoa, mau…” thanh nữ tử kinh hãi, cao vút
      đột ngột vang lên.
      Kiệu hoa sắp đổ tới nơi, đây lại là đường lớn, nếu đổ chết người chắc chắn
      cũng trở thành trò cười trong những cuộc trà dư tửu hậu chốn kinh thành. Hiền vương kia
      tuy rằng ngốc nhưng tốt xấu gì cũng là người của hoàng thất, Vương phi tương lai lại là Vũ
      Dương hầu đại tiểu thư, chuyền này mà đồn ra xa đầu bà ta sợ rằng cũng khó mà giữ
      được rồi.
      Nhan Noãn Noãn ngồi trong kiệu hoa mắt chóng mặt, những người này có thể nào đừng
      đưa qua lắc lại , nàng cũng muốn hôn mê rồi!
      Kiệu hoa vất vả mới có thể ổn định lại, thanh bà mối lần nữa vang lên: “Khiến
      Vương phi sợ hãi rồi. Vương phi, người sao chứ ạ?”
      Nhan Noãn Noãn giữ mũ phượng, choáng váng : “ có việc gì!”, nội tâm khỏi
      than thầm: “ nặng a, cổ nàng sắp bị cái mũ này đè gẫy rồi!”
      “Vương phi có việc gì là tốt rồi!”
      Đội ngũ rước dâu tiếp tục , Nhan Noãn Noãn ổn định lại trọng tâm, những đoạn ký ức lần
      nữa kéo tới như thủy triều, cảnh vật ngừng biến hóa, mọi việc diễn ra cứ như trong
      phim vậy.
      Nhan Noãn Noãn, đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ của Thương Nam quốc, nhát gan yếu
      đuối, có ý chí, cầm kỳ thi họa thông, tại kinh thành vang danh phế nhân.
      Đáy mắt Nhan Noãn Noãn lên tia mê hoặc, cái gì là chiến khí chứ?
      Hôm nay chính là ngày Nhan đại tiểu thư gả cho Hiền vương gia…
      Truyền thuyết về Hiền vương gia này dài như muốn khủng bố tinh thần nàng, cái gì là nửa
      người nửa , ngốc tử vương gia chứ?
      Nhan Noãn Noãn rối rắm. Xuyên qua cứ xuyên qua , tại sao nàng vừa xuyên qua
      phải lấy tên ngốc chứ? Ông trời muốn đùa chết nàng sao?
      Nàng nắm chặt hỉ khăn trong tay, đôi mắt đẹp phóng ra hàn quang lạnh lẽo khiến nhiệt độ
      bên trong kiệu hoa giảm xuống nhanh chóng, nếu trong này mà có người khác chắc chắn
      quá khắc bị ánh nhìn của nàng đóng băng rồi.
      Khiến cho nàng tức giận hơn cả phải là việc phải gả cho ngốc tử, cũng
      phải chủ nhân của khối thân thể, nàng ta bất quá chỉ là vật thế thân, nguyên nhân chủ yếu là
      nàng ta lại vì sợ hãi mà uống thuốc độc tự sát.
      Hoàng đế hạ chỉ vì Hiền vương tuyển phi, trong tất cả nữ nhi con nhà đại thần chỉ có bát
      tự của Nhan Lăng, nhị tiểu thư Nhan gia là xứng đôi với Hiền vương.
      Nhan Lăng là nữ nhi Nhan Hướng Thái thương nhất, tới chuyện Nhan Lăng
      muốn gả cho ngốc vương, đến cả Nhan Hướng Thái cũng muốn nữ nhi
      bảo bối của mình nhận hết ủy khuất mà gả cho Hiền vương gia nên liều mình bày kế tráo
      đổi bát tự của Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Lăng.
      Chủ nhân khối thân thể này nhiều lần cầu xin Nhan Hướng Thái đừng để nàng gả cho
      Hiền vương nhưng Nhan Hướng Thái mực thờ ơ.
      “Noãn nhi, có thể gả cho Hiền vương gia làm Hiền vương phi là phúc khí mấy đời của
      con rồi!”
      “Nhưng… nhưng bát tự này phải của con, là của nhị muội a!”
      Nhan Hướng Thái giận tím mặt, vỗ bàn quát lớn: “Vô liêm sỉ, đây là bát tự của ngươi,
      Hoàng thượng hạ chỉ, ngươi ở đó hồ ngôn loạn ngữ là muốn cho Nhan gia dưới phải
      gánh tội khi quân sao?”
      “Nhị thúc, ta có, mọi người nghĩ sai rồi…”
      “Đủ rồi, ta là ngươi chính là ngươi! Chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày thành thân rồi,
      ngươi tốt nhất nên an phận cho ta, nếu dám làm càn đừng trách ta nể tình thúc
      cháu. Hừ!”
      Trong đầu xuất hình ảnh lãnh khốc, vô tình của Nhan Hướng Thái, Nhan Noãn Noãn bất
      giác ôm ngực đau đớn, đại để nàng cũng hiểu được sơ sơ đây chính là ký ức còn sót lại
      của chủ nhân khối thân thể này. Bị chính thúc thúc ruột thịt tính kế khiến nàng thất vọng, đau
      khổ. Nhan Noãn Noãn tại là chủ nhân của khối thân thể này, đối với những cảm nhận
      của chủ nhân trước, nàng thể làm như biết được.
      Từ nay về sau, Nhan Noãn Noãn chính là nàng, nàng chính là Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn nghẹn khuất, hậu quả thực nghiêm trọng. Đụng đến ai nàng mặc kệ, cư
      nhiên dám đựng đến Nhan Noãn Noãn nàng, quả thực là tự mình tìm khổ mà! Thân thúc
      thúc là cái gì chứ? Tưởng nàng dám làm gì ông ta sao?
      Kiệu hoa đột ngột dừng lại, Nhan Noãn Noãn nghĩ là đến Hiền vương phủ nên vội thu lại
      những suy tính, yên lặng nghe ngóng tình hình bên ngoài.
      Chỉ nghe thanh của hỉ bà dõng dạc vang lên: “Hạ kiệu! Thỉnh vương gia đá cửa kiệu
      hoa!”
      Cửa lớn Hiền vương phủ chật ních người, những người này thể nghi ngờ chính là
      vương công quí tộc, đại thần trong triều, cả đám người trưng ra bộ mặt chờ xem kịch vui
      nhìn về phía đội ngũ đưa dâu.
      Đá kiệu cái gì chứ, đến cả cái bóng của chú rể còn thấy nữa là…
      Hỉ bà hiển nhiên cũng phát vấn đề, nụ cười mặt phút chốc ngưng trệ, sao… như
      thế nào thấy Hiền vương gia chứ? Tân nương tử cũng đến rồi, tân lang chẳng phải là
      nên đợi sẵn ở cửa rồi sao? Chẳng lẽ có chuyện nên đến chậm? Chờ lát vậy,
      chừng đến ngay thôi, đằng nào hạ nhân cũng thông báo rồi mà.
      Hỉ bà tự trấn an bản thân, nụ cười lần nữa xuất mặt nhưng trong lòng lại biết rất
      , tên ngốc tử có chuyện gì quan trọng chứ, biết thời khắc mấu chốt này lại
      xảy ra loại chuyện đây.
      Thời gian chậm rãi trôi qua, những cơn gió thổi qua khiến những dải lụa chung quanh
      kiệu hoa đung đưa như những cơn sóng đỏ rực, ngẫu nhiên để lộ trước mắt mọi người
      thân ảnh đoan chính an tĩnh bên trong kiệu, cho dù gương mặt được hỉ khăn che
      phủ nhưng cũng khỏi khiến những người chứng kiến cảnh này lay động tâm tư.
      Nụ cười mặt hỉ bà cuối cùng cũng giữ nổi nữa, trán mồ hôi lấm tấm, ràng
      là mùa xuân mà sao bà ta cảm thấy lưng mình đều ướt hết cả.
      Hiền vương gia rốt cuộc cũng xuất ở thời khắc mấu chốt nhất. Hạ nhân trong
      Hiền vương phủ cũng biết làm việc như thế nào mà ngày đại hỉ như vậy cũng
      hề để tâm tới.
      Những tiếng cười nhạo ngừng vang lên, càng ngày càng càn rỡ lọt vào tai Nhan Noãn
      Noãn, bàn tay nàng đầu gối nắm chặt thành quyền, miệng ngừng lẩm bẩm.
      Ra oai phủ đầu sao? Ngốc tử cư nhiên cũng muốn khai chiến với nàng sao?
      Nhan Noãn Noãn trong lòng căm phẫn thôi, nàng muốn tự mình xuống kiệu,
      bất quá nhiều năm làm mật thám nằm vùng luyện cho nàng tính nhẫn nại rất cao, tại nơi
      xa lạ này, nàng đương nhiên ngốc đến nỗi để bản thân mình trở thành tấm bia cho
      người đời chỉ trích rồi.
      thanh bén nhọn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Noãn Noãn, ép nàng
      ngoan ngoãn ngồi yên trong kiệu hoa.
      “Hoàng thượng giá lâm!!!”
      Thanh nửa nam nửa nữ, nửa cứng nửa mềm vừa dứt, Nhan Noãn Noãn rùng mình, toàn
      thân nổi da gà, hóa ra thái giám trong truyền thuyết là như vậy sao?
      Hoàng thượng! Người nổi tiếng nắm giữ quyền lực cao nhất cùng sinh tử toàn bộ người
      trong thiên hạ đó sao? Ở nơi phong kiến như vậy, ai cũng có thể đắc tội riêng người mới tới
      này nàng nhất định được phép đắc tội!
      Toàn bộ những người có mặt biến sắc, vội vàng quì xuống, bọn họ nghĩ đến
      ngày đại hôn của Hiền vương gia lại có thể nghênh đón thánh giá như vậy, từ ngày Hoàng
      thượng hạ chỉ ban hôn tới nay, chuyện này chưa bao giờ được đến cả. Có người còn sợ
      tới mực tái xanh mặt mày.
      “Ha ha, giờ lành chưa tới, xem ra trẫm đến rất kịp lúc, vừa hay có thể làm chủ hôn rồi!”
      tràng cười hào sảng vang lên, hoàng đế từ kiệu rồng ra.
      Hoàng bào thêu hình rồng uốn lượn dưới ánh mặt trời ngừng phát ra ánh sáng quyền
      uy, hoàng đế thong thả bước tới, mày rậm, mắt phượng đậm vẻ phong tình, sóng mũi cao
      thẳng, đôi môi mỏng hơi giương lên, ngũ quan phi thường tuấn mỹ.
      Long Cẩm Thịnh nhìn quanh đánh giá lượt, nhíu mày hỏi: “Ân, như thế nào lại
      thấy Hiền vương?”

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 2. Hạ gục toàn bộ!
      “Hồi… hồi bẩm Hoàng thượng, Vương gia ở… ở bên trong, nhất quyết chịu rửa mặt,
      thay quần áo!” người đàn ông trung niên từ trong đám đông bước lên, qui củ báo cáo.
      “Lưu tổng quản, hôm nay là ngày gì chẳng lẽ ngươi biết sao? Ngươi làm việc bất cẩn
      như vậy là còn cần đầu mình nữa?” Long Cẩm Thịnh nhàn nhạt , gương mặt tuấn
      mỹ giống như cười nhưng ngữ điệu lại khiến người ta rét lạnh, tỏ phong thái hoàng
      gia giận mà uy.
      Lưu tổng quản bị câu của hoàng đế hù cho tim loạn chân run, nét hoảng sợ in
      gương mặt: “Nô tài đáng chết!”. Có trời mới biết tại sao Hoàng thượng lại đột ngột đến Hiền
      vương phủ, còn muốn làm chủ hôn nữa chứ. Hoàng thượng tuy trước giờ đối với Vương gia
      rất tốt, nhưng cũng chưa đến mức coi trọng như vậy được.
      “Còn ở đó thất thần làm gì?” Long Cẩm Thịnh liếc Lưu tổng quản, thản nhiên .
      “Nô tài lập tức thỉnh Vương gia!” Lưu tổng quản như được đặc xá, vội vàng đứng dậy, lảo
      đảo chạy vào Vương phủ.
      Hiền vương phủ trước đó náo nhiệt bao nhiêu lúc này lại im lặng bấy nhiêu, Long Cẩm
      Thịnh thong thả bước tới đại môn, bước chân chậm rãi, nhàng lại tựa như sấm sét bên
      tai, toàn bộ những người có mặt quì rạp người đất, đến thở cũng dám thở mạnh.
      Kiệu rồng xa hoa dừng lại song song với kiệu hoa đỏ thắm, hàng ngự lâm quân áo giáp
      sáng choang, khí thế bức người.
      “Tất cả đều đứng hết lên !”
      “Tạ Hoàng thượng!”
      Đoàn người cung kính tạ ơn rồi nhất loạt nâng tà trước đứng dậy, trong lòng vẫn chưa hết
      lo sợ, cúi đầu đứng thành hai hàng trước đại môn Vương phủ, chút trào phúng lúc
      trước cũng thấy đâu. trắng ra là bọn họ tới tham dự hôn lễ của Hiền vương,
      ngoại trừ vì thân phận người trong hoàng thất chỉ lòng muốn xem kịch vui mà thôi.
      “Nương tử, nương tử của ta ở nơi nào?”
      trận tiếng cười vui từ trong phủ truyền ra, thanh động lòng người, nhàng thổi tới
      tận tim những người có mặt, trong nháy mắt, đạo đỏ tươi đập vào mắt mọi người.
      Mũ tân lang chưa gài chặt, vạt hỉ bào mở rộng, giầy bên có bên , nhìn thế nào cũng là
      bộ dáng lôi thôi lếch thếch. Lại nhìn đến gương mặt so với than còn đen hơn của tân
      lang, môi dày, vết sẹo dài kéo từ dưới mắt cho tới tận cằm. Qủa nhiên giống với
      lời đồn, Hiền vương này so với heo thậm chí còn muốn xấu hơn!
      Mặc dù ở đây có nhiều người từng gặp qua Hiền vương nhưng vẫn nhịn được
      trừng mắt nhìn, vẻ xem thường hề che giấu.
      Nhan Noãn Noãn nghiêm chỉnh ngồi trong kiệu, những lời Long Trác Việt truyền tới tai
      nàng làm cho nàng khỏi cảm thán. đời này lại có người có giọng dễ nghe
      như vậy sao, thanh thuần, trong sáng như tiếng nước trong khe suối, êm tai! Nàng khó
      có thể tưởng tượng được con người với giọng dễ nghe như vậy với tên ngốc tử nửa
      người nửa trong lời đồn, phải là quá ?
      Nhưng mà, cho dù giọng của có dễ nghe đến thế nào nữa cũng thể nào
      làm cho nàng quên đòn phủ đầu khi nãy được.
      “Hoàng huynh!”
      Long Cẩm Thịnh nhìn Long Trác Việt có chút chật vật trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên,
      tươi cười cùng sủng nịch giúp chỉnh lại hỉ bào.
      “Người biết còn tưởng đệ là tiểu khất cái ở đâu chạy tới mất!”
      Long Trác Việt nhu thuận để Long Cẩm Thịnh thay sửa sang lại hỉ bào, khóe miệng
      ngoác ra tới tận mang tai trông rất dọa người, miệng ngừng oán giận: “Hoàng huynh,
      người nhanh chút, nhanh chút !”
      Long Cẩm Thịnh cười cười, thay Long Trác Việt khép lại vạt áo, đúng lúc này phía sau
      lại truyền đến thanh nữ tử.
      “Vương gia, ngài chậm chút!” nha hoàn từ trong phủ chạy ra, quay đầu thấy Long
      Cẩm Thịnh đứng đó vội vàng quì xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!”
      Long Cẩm Thịnh hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn chiếc giầy trong tay nha hoàn, thản nhiên
      : “Còn mau giúp Vương gia mang giầy vào, làm lỡ giờ lành trẫm hỏi tội ngươi!”
      Nha hoàn mới đến khúm núm : “Dạ!”
      Ở chỗ người Long Cẩm Thịnh có thể bỏ qua lễ nghĩa quân thần với Long Trác
      Việt nhưng là ở trước mặt đại thần cùng dân chúng, nếu tỏ uy nghiêm của mình
      có khác nào tự làm khó chính mình chứ.
      Long Trác Việt xuất , người vui mừng nhất chính là hỉ bà.
      “Thỉnh vương gia đá cửa kiệu!”
      “Ta muốn nhìn thấy nương tử ta!” Long Trác Việt vừa thấy hỉ bà đỡ Nhan Noãn Noãn từ
      trong kiệu bước ra liền vội vàng muốn gỡ khăn hỉ xuống, bộ dáng hấp tấp của khiến
      những người có mặt che miệng nhịn cười, chỉ vì Long Cẩm Thịnh ở đây nên bọn họ
      dám làm càn.
      “Vương gia đừng vội, khăn này chỉ có thể gỡ xuống lúc vào động phòng thôi!”
      “Như vậy a…” đáy mắt Long Trác Việt lên tia thất vọng, bất quá nhanh chóng lấy
      lại nụ cười, hớn hở : “Vậy nhanh vào động phòng a!”
      Lời này của khiến những người có mặt lần nữa ngây ra, hàm ý châm chọc trong mắt
      ngày càng .
      Nhan Noãn Noãn cúi đầu yên lặng, trong lòng khỏi rối rắm, thiên a, cả đời minh
      của Nhan Noãn Noãn nàng chẳng lẽ phải hủy trong tay ngốc tử này sao?
      Khóe miệng hỉ bà giật giật, cả đời làm bà may của bà ta, lần đầu tiên mới gặp được
      cực phẩm tân lang như vậy, có phải hay cũng là phúc ?
      “Hoàng đệ, muốn động phòng phải bái đường !”
      Long Cẩm Thịnh vừa dứt lời, hỉ bà lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng vậy Vương gia, giờ lành
      đến, có thể vào bái đường rồi, nếu để lỡ giờ lành tốt đâu!”
      Hiền vương đại hôn, cho dù từ là hoàng tử được coi trọng nhưng do có
      Long Cẩm Thịnh che chở, lại tự mình hạ chỉ ban hôn, cho nên hạ nhân trong Vương phủ
      cũng cố hết sức trang hoàng nơi này lộng lẫy, hoa lệ vô cùng.
      “Nhất bái thiên địa!”
      Thanh người chủ trì cao vút, vì Long Cẩm Thịnh đích thân tới làm người chủ hôn cho
      nên tập trung hết sức có thể, thanh vang dội khắp đại đường.
      “Nhị bái Hoàng thượng!”
      Nhan Noãn Noãn bị hỉ bà xoay chuyển ngừng, bàn tay gắt gao nắm dây lụa đỏ,
      cúi đầu hạ mắt, chỉ có thể nhìn chân của chính mình cùng phần hỉ bào của ai đó. Nàng
      cảm thấy mình như nằm mơ vậy, vừa mở mắt trở thành người có gia đình?
      Thân là thám tử nằm vùng, nàng quanh năm suốt tháng sống trong hắc đạo, lúc nào cũng ở
      trạng thái đề cao cảnh giác, đừng tới hôn nhân, ngay cả tình trai cũng là thứ
      xa xỉ đối với nàng.
      “Phu thê giao bái!”
      Thân mình lại bị xoay chuyển, lúc này đây, tầm mắt Nhan Noãn Noãn dừng lại đôi giày
      thêu kỳ lân màu đen cùng với hỉ bào đỏ thẫm như ráng mây chiều.
      “Kết thúc buổi lễ, đưa vào…” người chủ trì chưa hết câu bị thanh vui sướng động
      lòng người của ai đó cắt đứt.
      “Ta tên Long Trác Việt, về sau có thể làm hảo tỷ đệ với ngươi sao?” Nam tử mắt lóe tinh
      quang, gương mặt xấu xí được che lại khiến người khác khó có thể bình luận gì được.
      câu này của khiến cho Nhan Noãn Noãn sững người, hảo tỷ đệ? Cùng với tên ngốc
      này làm tỷ đệ tốt phải nàng cũng trở thành ngốc tử sao?
      Lời từ chối vừa lên đến cửa miệng lại bị Nhan Noãn Noãn nuốt xuống, nàng tuy rằng khinh
      thường việc làm bạn cùng kẻ ngốc nhưng tại nơi xa lạ này, có hoàng thất dựa lưng cũng
      phải là chuyện xấu gì. Huống chi, nàng đắc tội với ai cũng thể đắc tội với
      Hoàng thượng được, bằng dù nàng có ba đầu sáu tay cũng đừng mong thoát
      thân.
      Nhan Noãn Noãn nhấc khăn hỉ, vẻ kích động cầm tay Long Trác Việt lắc qua lắc lại: “
      có thể làm hảo tỷ đệ sao? tốt, tiểu Việt Việt!”
      Thân là mật thám nằm vùng, năng lực giỏi nhất của nàng chính là ngụy trang, che giấu, giờ
      phút này, nàng trưng ra bộ dáng vô hại, tươi cười .
      Toàn bộ những người có mặt trong đại đường nhất loạt ngã xuống!

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 3. Ngốc tử muốn động phòng
      Khăn hỉ vừa nhấc lên, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Nhan Noãn Noãn ra, đại
      đường phút chốc chìm trong thanh hít khí, người người mang vẻ mặt kinh diễm
      nín thở nhìn nàng, là mỹ nhân a!
      Nữ tử mi thanh mục tú, môi đào nhắn khẽ giương lên, đôi mắt như nước mùa thu,
      trong sáng, thuần khiết động lòng người. Giá y đỏ thẫm vừa khít người, ôm lấy vòng eo
      thon cùng những đường cong hút hồn, tà váy dài thêu hoa mẫu đơn cao quí theo cử
      động của nàng ngừng lay động, sinh động hệt như trăm hoa khoe sắc, xinh đẹp tuyệt
      trần mà kém phần thanh thuần thoát tục, phiêu dật xuất trần tựa như tiên nữ hạ
      phàm!
      Nàng kinh hỉ nhìn Long Trác Việt cười, nụ cười đẹp đến độ băng tuyết cũng phải tan, dáng
      vẻ thanh nhã, câu hồn đoạt phách.
      Những người có mặt thầm cảm thán, ai có thể ngờ được Nhan đại tiểu thư vang danh phế
      nhân lại có thể là người khuynh quốc khuynh thành như vậy chứ? Cho dù nàng cầm
      kỳ thi họa thông, có thể lấy được nàng về, bọn cũng hoàn toàn nguyện ý!
      Ánh mắt mọi người đổ dồn người Hiền vương gia, những tiếng thở dài ngừng
      vang lên, cho dù Nhan đại tiểu thư có vang danh phế nhân nhưng cũng là trang quốc
      sắc thiên hương, gả cho Hiền vương như vậy là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!
      Đáng tiếc, rất đáng tiếc a!
      Nhan Noãn Noãn từ lúc tỉnh dậy kiệu hoa đến giờ vẫn chưa có cơ hội nhìn qua dung
      mạo của khối thân thể này nên đương nhiên cũng thể hiểu được những tiếng thở dài
      của đám người chung quanh là vì thương cảm cho nàng. Nàng chỉ nghĩ là do hành động gỡ
      khăn hỉ của mình khiến cho bọn họ kinh hãi cùng bất mãn mà thôi.
      Long Trác Việt nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của nữ tử trước mặt, đôi mắt
      phượng đen láy như dạ minh châu, trong sáng vướng chút bụi trần thủy chung
      rời khỏi gương mặt nàng, nhìn chớp mắt, giống như có thể nhìn thấu vạn vật thế
      gian.
      Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt có chút sửng sốt, nàng nghĩ tới người xấu
      xí như Hiền vương gia lại có đôi mắt đẹp, có hồn đến vậy.
      Nhưng là…
      Đôi mắt phượng xinh đẹp đó ở gương mặt đen còn hơn than của Long Trác Việt
      đảo vòng, cũng đến nỗi dọa người lắm! Có lẽ kiếp trước nàng nằm vùng trong
      hắc đạo, thường xuyên tiếp xúc với những vết sẹo vằn vện, hình xăm rắn rết,… nên đối với
      vết sẹo kéo dài từ dưới mắt cho tới cằm này của Long Trác Việt cũng cảm thấy đến
      nỗi tệ lắm!
      Long Cẩm Thịnh đáy mắt cũng giấu được kinh ngạc cùng rung động, nhưng cũng rất
      nhanh lấy lại tư thế, cười lớn : “Ha ha, tốt, rất tốt, quả là tuyệt thế giai nhân!
      Những nữ nhân bình thường khác vừa nhìn thấy hoàng đệ lộ vẻ chán ghét cùng xem
      thường, Nhan đại tiểu thư đây lại chút sợ hãi, giống người thường!”
      Long Cẩm Thịnh rất ngạc nhiên, trước đây nữ nhi nhà nào cũng vậy, vừa nghe
      phải gả cho Hiền vương gia liền khóc nháo đòi sống đòi chết, nếu phải
      người nguyện ý cũng đâu phải đích thân hạ chiếu ban hôn cho hoàng đệ ngốc tử này
      chứ. Nhan đại tiểu thư này nghe những lời ngốc nghếch của hoàng đệ những
      cảm thấy ủy khuất mà ngược lại còn rất vui vẻ đáp lại, nhìn thấy dung mạo hoàng đệ,
      ngoại trừ có chút giật mình hề sợ hãi hay chán ghét, rất tốt!
      nữ tử có phản ứng khác lạ như vậy là người như thế nào?
      Long Trác Việt sau hồi kinh ngạc cũng hồi phục lại tinh thần, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng,
      ngây thơ hỏi: “Ngươi… ngươi sợ ta sao?”
      “Hử?”
      “Bọn họ đều bộ dáng của ta thực rất đáng sợ, trông rất giống quái!” Long Trác
      Việt nhìn vẻ mặt hiểu của Nhan Noãn Noãn, thành cùng ủy khuất .
      “Có xấu, bất quá cũng đến nỗi như lời đồn!” Nhan Noãn Noãn dừng lại ở đôi mắt sáng
      lấp lánh của Long Trác Việt, kìm được ra suy nghĩ trong lòng. Có lẽ nàng
      bị trong sáng cùng khí thế của mê hoặc rồi.
      Sợ sao? Nàng thân là mật thám nằm vùng, chuyện sinh tử từ lâu còn quan trọng
      nữa, nàng ngay cả chết còn sợ sao có thể sợ vết sẹo chứ? Bất quá nàng
      cũng thể thẳng ra được, trước mặt là hoàng đế cùng bá quan văn võ, cho dù tên
      ngốc này ngại có nghĩa là hoàng đế đại gia để ý ?
      biết những lời vừa rồi của nàng có tính là bôi nhọ hoàng thất? Nhan Noãn Noãn còn
      tập trung suy đoán tâm tư hoàng đế đại gia bàn tay to lớn nhào tới, ôm
      chặt lấy cổ nàng.
      “Ô ô ô, nương tử, ngươi đối với ta tốt a, ô ô ô, bọn họ đều chán ghét ta, chỉ có ngươi
      ghét bỏ ta, chỉ có ngươi nguyện ý làm tỷ đệ với ta!”
      Tiếng khóc hưng phấn của Long Trác Việt truyền thẳng vào tai Nhan Noãn Noãn làm cho
      đầu óc nàng phút chốc choáng váng. Ai có thể tưởng tượng được nam nhân cao hơn
      nàng cả cái đầu thế nhưng bây giờ lại trưng ra bộ dáng tiểu nương tử ôm chặt lấy
      nàng, khóc lóc kể lể chứ? Nhan Noãn Noãn cam chịu, nàng có thể cảm nhận được cả nước
      mắt của men theo cổ nàng chảy xuống xương quai xanh, cảm giác mát lạnh
      nhàng lan tỏa.
      Hàng mi dài cong vút của Nhan Noãn Noãn khẽ giật, nàng thậm chí còn cảm nhận được
      trong nước mắt của còn kèm theo cả nước mũi nữa… là… đáng ghét mà!
      Toàn bộ ánh mắt đại đường lần nữa dồn lên người Long Trác Việt, có người nhịn
      được lắc đầu, tiếc hận cho bông hoa đẹp bị bãi phân trâu làm ô uế!
      Nhan Noãn Noãn thầm kinh hãi, khí lực của tên ngốc này cũng lớn , cư nhiên khiến
      nàng có cách nào thoát ra được.
      lâu sau, Long Cẩm Thịnh nhịn được khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt thản nhiên
      liếc qua người chủ trì hôn lễ, người chủ trì hiểu ý, lập tức ổn định hơi thở, lớn tiếng
      vang: “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
      Thanh của người chủ trì vừa rơi xuống, hỉ bà cười cười tiến lên: “Vương gia, mau dẫn
      tân Vương phi vào động phòng ạ!” vừa vừa kéo Nhan Noãn Noãn trong lòng ra,
      thuận tay đem khăn hỉ trùm lên đầu nàng.
      biết có phải là vì hai tiếng ‘động phòng’ của hỉ bà mà Long Trác Việt hai mắt
      sáng rỡ, vẻ hưng phấn giấu nổi, vòng tay cũng buông lỏng, hỉ bà tốn chút sức
      lực kéo được Nhan Noãn Noãn ra.
      Hiền vương phủ mặc dù phú quí hoa lệ bằng các vương phủ khác nhưng cũng
      thua kém là mấy, hành lang cửu khúc uốn lượn, thềm đá xa hoa, hoa viên núi giả vô số, chỉ
      cần cơn gió thổi qua, hương hoa lập tức bao trùm lấy gian, thấm vào hô hấp
      mỗi người.
      Nhan Noãn Noãn rất nhanh được đưa tới tân phòng, được nha hoàn đỡ ngồi
      giường, đập vào mắt nàng là màu đỏ tươi chói lóa.
      Long Trác Việt háo hức chờ mong được động phòng, nhưng là chân trước vừa mới bước
      tới cửa bị người túm lại lôi ra.
      “Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, ngài nhất định phải cùng chúng ta uống mấy
      chén , đêm nay say về!”
      “Nhưng là ta... Nương tử... Nàng... Động phòng...” Long Trác Việt rối rắm, bên bị
      người lôi kéo, tay ngừng chỉ về phía Nhan Noãn Noãn ngồi giường như
      muốn điều gì đó nhưng lại thành câu, duy nhất khiến cho người khác nghe
      là hai tiếng ‘động phòng’ kia.
      “Vương gia cần nóng vội, tân nương tử cũng chạy mất được đâu!”
      “Cái chính là… muốn động phòng cũng nên nóng lòng, huống chi… Vương gia…”
      người trong đám nhìn Long Trác Việt lượt từ đầu tới chân, mỉa mai cùng bỡn cợt
      : “Huống chi vương gia, người có hiểu được cái gì gọi là động phòng a?”
      Lời này vừa ra, mấy người lôi kéo Long Trác Việt cười vang.
      Tuy rằng thẳng ra nhưng ý tứ ràng là khinh miệt, tên ngốc mà cũng muốn
      động phòng sao? Cười chết người ta a!
      Long Trác Việt nhìn thấy đám người cười vang, đôi mắt ngây thơ nhìn bọn họ, khó hiểu gãi
      gãi đầu, nghĩ ngợi chút rồi cũng nở nụ cười, hiển nhiên so với những người kia còn vui
      vẻ hơn cả!
      ~.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :