1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Nương tử đứng lại: Hoàng hậu muốn đào hôn

      Tác giả: Nguyệt Thanh Thu


      Converter: ngocquynh520


      Editor: Dung Cảnh


      Giới thiệu:

      Ba năm trước bản thân trúng mị độc. Vì cứu , nàng cùng giao hoan.

      chờ đến khi đề tên lên bảng vàng khi đó quay về cưới nàng, nhưng vừa liền đến ba năm. Ba năm sau vẫn chỉ là tên thư sinh nghèo túng.

      Nghèo nghèo , ai bảo nàng thương như vậy! Ai ngờ lại người trong truyền thuyết kia, biết nhẫn nhục, giành lại Hoàng quyền của mình.

      Giả làm thư sinh nghèo, chỉ vì muốn thử nghiệm tấm lòng của nàng.

      thể chịu được nữa! Diệp Mộ Liễu nổi giận. Nàng, nàng, nàng muốn đào hôn!

      Hoàng thượng tìm được nàng rồi!

      Nam chính: Lý Ngọc
      Nữ chính: Diệp Mộ Liễu
      Last edited by a moderator: 28/8/16
      Cung Trường Nguyêt, ly sắcChris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Màn song đấu bắt đầu


      Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng.

      Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét có chút nào hài hòa:

      “Cái gì? Cha, người muốn con hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? cần, con tuyệt đối cần!”

      “Liễu Nhi, chú ý lời của con!”

      Trong phòng, nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng .
      鸂鶒: Khê xích : giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦.

      “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!”

      “Hoàng đế như thế nào? phải là quỷ háo sắc hay sao?”

      Nam tử đứng bên cạnh, mặc người bộ tử sam, mắt ngọc mày ngài, gương mặt như ngọc, xinh đẹp hấp dẫn mang theo ba phần khí của nữ tử, cái miệng như đào vểnh lên, bất mãn .

      “Cha, phải người biết, người nọ, , ….”

      “Chớ có bậy!”

      Diệp Minh Đường vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, trừng mắt ngắt lời của .

      “Liễu nhi, cha con chỉ là Huyện lệnh nho . Bên có lệnh, làm sao có thể tuân lời đây!”

      Nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của con tràn đầy nước mắt, Diệp Minh Đường cảm thấy đau lòng, giọng điệu trở nên nhàng.

      “Con mặc kệ, mặc kệ! Cha chính là muốn bán con cầu vinh!”

      Diệp Mộ Liễu thấy còn cách nào khác, lập tức quay đầu, hướng về phụ nhân trung niên xinh đẹp trong phòng .

      “Mẹ, người xem, cha muốn đẩy con vào hố lửa, người cũng trông nom!”

      “Lão gia…”

      Thấy con luôn luôn kiên cường có thể so với nam tử lại hiếm khi bộc lộ vẻ yếu ớt như nữ tử như vậy, Diệp Lâm thị đau lòng thôi.

      “Con phải đúng. Chàng có biết Văn Tuyên đế thân thể yếu kém nhiều bệnh, lại thường xuyên sa vào nữ sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Thân thể xương cốt vẫn luôn suy nhược chịu nổi, lúc nào cũng có… khả năng. Nếu như, có cái gì may xảy ra… Con còn trẻ, phải làm quả phụ hay sao?”

      “Hừ, nàng còn dám !”

      Thấy tình cảnh như vậy, Diệp Minh Đường liền cảm thấy đau đầu. Làm sao muốn đẩy con bảo bối duy nhất của mình vào hố lửa. Nhưng mà, Hoàng mệnh thể tuân theo!

      “Từ đến lớn đều tại nàng nuông chiều cho nên Liễu Nhi mới ngày càng vô pháp vô thiên! Ta rồi, con là phải học thêu thùa, đọc <<Nữ giới>>, <<gia huấn>> mới phải. Nàng lại dung túng cho con học võ! Nàng xem, càng ngày càng biết tôn trọng trưởng bối. Ngay cả người làm cha như ta cũng nghe!”

      “Dù sao con nguyện ý cũng phải hầu hạ, muốn cũng phải hầu hạ!”

      Nghĩ đến việc như mũi tên lên dây, bắn được. Diệp Minh Đường kiên quyết .

      “Hôm nay Bệ hạ cải trang vi hành đến huyện Thanh giang chúng ta. Con chuẩn bị chút, buổi tối phục vụ Bệ hạ.”

      , muốn, có đánh chết con cũng làm!”

      Diệp Mộ Liễu làm mặt quỷ đối với cha mình, thừa dịp bất ngờ, nhanh chân bỏ chạy.

      “Cha, con đây. Chờ tên Hoàng đế kia con trở về. Muốn phục vụ chính người tự phục vụ !”

      “Con, con, con…”

      Diệp Minh Đường tức đến khó thở, nhìn con trong nháy mắt thấy đâu, hai mắt trợn ngược, ngất
      Last edited: 10/6/16
      Chris thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: Cùng mỹ nam đánh cướp

      Núi xa xanh ngắt, sóng nước dập dờn, hồ nước xanh biếc.

      núi, cả rừng đào thơm ngát, cành liễu đung đưa. Từng cụm hoa đào xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh bình minh càng thêm rực rỡ.

      Diệp Mộ Liễu nhìn chằm chằm vào phía trước, ra, bản thân trong lúc tức giận mà vô tình chạy mạch đến rừng đào, cách huyện Thanh Giang mười dặm.

      tại là mùa hoa đào nở rộ. Lễ hội thanh minh, bên trong rừng đào có ít công tử, tiểu thư khuê các đến dạo chơi.

      Chỗ nàng đứng là rừng đào phía sau núi, tại qua giờ ngọ, vì thế cả rừng đào lớn lại trở nên đặc biệt yên tĩnh.

      Tức giận đá hòn đá núi, lại chú ý phía trước. Ngay chỗ rẽ đột nhiên truyền đến thanh kỳ lạ.

      Diệp Mộ Liễu vểnh tai lắng nghe, là tiếng binh khí đánh nhau, trong hỗn loạn có tiếng nam tử kêu cứu, theo tiếng gió thổi truyền đến tai nàng….

      Giữa thanh thiên bạch nhật, tại nơi cha nàng cai quản lại có người làm xằng bậy! Diệp Mộ Liễu cực kỳ tức giận, sớm quẳng điều vui ra sau đầu.

      Nàng lần theo tiếng kêu, quả nhiên ở bên vách núi có bốn năm người áo đen bịt mặt vây quanh nam tử áo trắng, chiến đấu kịch liệt.

      Nam tử áo trắng ràng là thư sinh yếu đuối. Nhưng hết lần này tới lần khác bị mấy người áo đen bịt mặt có thân hình cao lớn, tung ra nắm đấm có lực, hết sức thành thạo.

      Đám người áo đen bịt mặt ra tay ác độc, từng chiêu thức trí mệnh. Lưỡi kiếm trong tay sắc bén, mỗi chiêu đều đâm vào chỗ hiểm của thư sinh áo trắng nhưng lại bị khó khăn né tránh.

      Diệp Mộ Liễu nhăn mày, có chút hoài nghi. Rốt cuộc tên thư sinh kia là vận may quá tốt hay chính là cao thủ thâm tàng bất lộ?

      Trong lúc nghi hoặc, thư sinh áo trắng lại kêu lớn:

      “Giết người phóng hỏa, cứu mạng!”

      Cứu người như cứu hỏa! thể chần chờ nữa, Diệp Mộ Liễu phi thân nhảy lên, gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.

      “Dừng tay! Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm càn, các người coi vương pháp ra gì sao?”

      “Vương pháp?”

      người áo đen trong đó cười khặc khặc.

      “Kiếm ở trong tay bọn ta, bọn ta chính là vương pháp! Nếu thức thời nhanh cút. Nếu đừng trách đao kiếm vô tình. Nếu làm hỏng đại của bọn ta, ta bắt ngươi đền mạng !’’

      “Hay là, nhìn ngươi tuy phải là đàn bà nhưng cũng là loại da mịn thịt mềm, có thể để cho đàn ông nếm thử chút.”

      Vì Diệp Mộ Liễu luôn thích nữ giả nam cho nên phát thân phận của nàng là con .

      Nhất thời chỉ thấy đám người áo đen cười lớn. Diệp Mộ Liễu vừa nghe, tức giận vô cùng.

      “Đúng là thói đời, nghĩ tới Đông Lâm quốc chúng ta lại có người bại hoại như các ngươi! Chắc chắn là thượng bất chính hạ tắc loạn, tên tiểu Hoàng đế ngu dốt háo sắc mà con dân của cũng hoang dâm thể chịu được. Xem ra hôm nay ta phải thay trời hành đạo, thu thập mấy tên bại hoại các ngươi!”

      Đám người áo đen vừa nghe, nhất thời gương mặt lên thần sắc quái dị.

      Ngay cả nam tử áo trắng tuấn mỹ, bên trong con ngươi đen bóng như mặc ngọc, lóe ra ánh sáng, khóe miệng kìm được mà co rúm.

      “Bớt nhảm , thiên đường ngươi , ngươi lại cứ khăng khăng muốn xông vào địa ngục!”

      Người áo đen bịt mặt cầm đầu lớn tiếng quát.

      “Các huynh đệ, lên!”

      “Người em, cứu mạng!”

      Nam tử áo trắng xoay người tránh sang bên phải, bên dùng quạt chống đỡ lưỡi kiếm sắc bén của người áo đen, bên tránh đằng sau Diệp Mộ Liễu. Gió núi nổi lên thổi bay cánh tay áo màu trắng của , lúc này như nhiễm phải khói lửa, tung bay theo gió.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu khẽ động, lắc người cái, mắt thấy người áo đen cầm kiếm trong tay muốn đâm vào chỗ hiểm của nàng!

      “Cẩn thận!”

      Nam tử áo trắng từ xa tiến lại, dùng thân thể mình chắn trước mặt nàng.

      Áo trắng chớp nhoáng, tia kiếm sáng chói trong khí xẹt qua vòng cung màu bạc. Chiếc quạt trong tay của nam tử chặn phần lớn thế công, lưỡi dao sắc bén cắt đường cánh tay , tạo nên vết máu dài.

      “Ngươi sao chứ?”

      Diệp Mộ Liễu vừa vội vừa mắc cỡ, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác xa lạ, có cảm giác khó có thể .

      Nơi mềm mại nhất đáy lòng lên chút đau lòng, xen lẫn chút tức giận khó hiểu, nhanh chóng tràn khắp cơ thể.

      Kiếm trong tay rung , như cuồng phong tạo nên vòng xoáy, sức mạnh vô địch.

      có việc gì!”
      Last edited: 10/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2: Cùng mỹ nam rơi xuống núi

      Nam tử áo trắng lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười quyến rũ. Con ngươi đen như mặc ngọc, bởi vì đôi mắt nàng ngấn nước mắt, lập tức lóe lên chút ánh sáng. Thu hồi nụ cười, giữ vững tinh thần, cùng Diệp Mộ Liễu kề vai chiến đấu, dùng hết sức lực nghênh đón đám người áo đen.

      Nhìn thấy hai người càng đánh càng hăng, đám người áo đen cũng dám khinh thường.

      Người cầm đầu cùng mấy người khác liếc mắt, trong mắt bọn chúng lên tia quỷ dị. người trong đó lùi ra đằng sau, ép sát hai người đến gần vách núi đen.

      Kiếm lần lượt vung lên, vạt áo bay toán loạn, máu tươi bắn tung tóe. mùi hương thơm kỳ lạ theo gió bay đến.

      Diệp Mộ Liễu nhướng mày, cảm giác được khác thường, lại thấy nam tử bên cạnh thích hợp.

      Chỉ thấy sắc mặt thay đổi, thân hình thẳng tắp đột nhiên yếu ớt còn sức lực, loạng choạng cái, liền chạm vào mũi kiếm của người áo đen.

      Máu đỏ mang theo nhiệt độ cơ thể phun ra, dính lên vạt áo trắng của , giống như hoa Bỉ Ngạn diễm lệ, dưới ánh sáng càng trở nên nở rộ.

      Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, đưa tay ra đỡ ôm vào trong người. Nhìn thấy kiếm của đám người áo đen áp sát lại gần, nếu cứ như vậy chỉ sợ bọn họ đều chết dưới lưỡi kiếm.

      Diệp Mộ Liễu cắn răng, tung ra chiêu hấp dẫn tầm mắt của người áo đen, thân thể lại hướng về vách núi đen, nhanh chóng nhảy xuống…

      Gió gào thét bên tai, trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy được thoáng qua đỉnh núi truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt cùng với tiếng kêu:

      “Công tử… công tử…”

      Nhìn phía dưới là vực sâu đáy, nam tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, lâm vào hôn mê. Diệp Mộ Liễu nhắm mắt, thầm nghĩ:

      “Xong rồi, xong rồi, phải chết như vậy sao! Lần này cái mạng này xong rồi! nghĩ tới làm hùng cứu mỹ nam lại phải chết ở vùng hoang vu này! Aiz, phải gọi là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”

      Gió nổi lên, cuốn theo những cánh hoa màu hồng phấn, chạm vào gương mặt Diệp Mộ Liễu làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.

      Mở to mắt, gương mặt tuấn mỹ như ngọc phóng đại trước mắt.

      “Ngươi tỉnh rồi!”

      Gương mặt tái nhợt lên chút ửng hồng, nam tử áo trắng nhíu mày, hô hấp có chút dồn dập. Hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay lộ ra đường trắng xanh ràng.

      Nhìn bộ dáng của có chút khó chịu, giống như chịu đựng thống khổ lớn!

      “Đây là đâu? Chúng ta chết sao?”

      Nhiệt độ thân thể nam tử nhắc nhở nàng, bọn họ sống rất tốt.

      Diệp Mộ Liễu nghi hoặc nhíu mày, đánh giá bốn phía. Buổi chiều mặt trời xuống núi, bao quanh Thanh Sơn là cây cối xanh biếc, con suối uốn lượn. Nơi nơi đều là hoa nở rực rỡ.

      Lá cây rất nhiều, xen kẽ cả những đóa hoa, thảm cỏ phủ dày tầng mềm mại như thảm lông.

      Diệp Mộ Liễu nhất thời hiểu , bọn họ từ vách núi cao ngã xuống chết, chắc cũng vì nguyên nhân này.

      “Có lẽ chúng ta rơi đến đáy của sơn cốc rồi!”

      Nam tử áo trắng nhếch môi khó khăn cười, tiếng hít thở khó có thể phát bật ra theo cái miệng của .

      “Ngươi sao vậy? Đau sao?”

      Nhớ tới trước khi rơi xuống núi trúng phải kiếm, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy đau xót.

      biết vì sao nam tử xa lạ trước mắt có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.

      loại cảm giác xa lạ chập chờn trong lòng, Diệp Mộ Liễu lại hiểu được cảm giác đương nên rất khó ra loại cảm giác này từ đâu mà đến.

      có gì đáng ngại.”

      Nam tử cười ôn hòa, như gió xuân phả vào mặt, mang theo ấm áp. Trái tim Diệp Mộ Liễu giống như nở hoa.

      “Ngươi là ai? Vì sao đám người đó lại muốn đuổi giết ngươi?”

      Diệp Mộ Liễu bên cẩn thận giúp nam tử băng bó vết thương, bên ra lời nghi hoặc trong lòng.

      “Ta là Lý Ngọc, là người Thượng Kinh tham gia khoa cử. Lúc ngang qua huyện Thanh giang, nghe rừng đào hết sức xinh đẹp, nổi tiếng nhất vùng này. Ai biết vì mải mê ngắm cảnh đẹp, lại lạc mất người hầu.”

      Trầm ngâm lúc, nam tử áo trắng thành kể.

      nghĩ tới gặp thổ phỉ cướp của, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng!”

      Thổ phỉ sao? Trong đầu Diệp Mộ Liễu lóe lên thứ gì đó nhưng quá nhanh làm cho nàng nắm bắt được.








      Last edited: 10/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: Có ai với ngươi là ngươi rất đẹp hay !

      “Nhưng mà ta cảm thấy đám người áo đen như được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, hề giống thổ phỉ. biết vì sao bọn họ lại tìm đến Lý công tử?”

      “Chắc là vận khí của ta tốt!”

      Ánh mắt Lý Ngọc lóe lên, giống như muốn nhiều về vấn đề này.

      “Đúng rồi, ta còn chưa cảm ơn cứu mạng của nương. biết đại danh của nương là gì?”

      “Ngươi, ngươi… làm sao ngươi biết ta là…”

      Mặc dù Diệp Mộ Liễu cũng coi như nửa nữ tử giang hồ, có bộ dáng ưỡn ẹo làm vẻ của tiểu thư khuê các. Nhưng may bị nam tử xa lạ nhận ra thân phận của mình là con , hơn nữa nam tử này lại tuấn mỹ hào phóng, làm cho lòng nàng cảm thấy hết sức chán nản! Cái này là nàng biết xấu hổ, còn biết quy củ sao?

      “Ta chỉ đoán mà thôi!”

      Lý Ngọc mỉm cười, ánh mắt sáng như đuốc.

      “Ta họ Diệp, tên gọi Mộ Liễu!”

      Diệp Mộ Liễu bối rối khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy nàng thản nhiên cười, rất tự nhiên chuyện với Lý Ngọc.

      người Ngọc công tử có vết thương, phải nhanh chóng xử lý, việc gấp rút, mong công tử tha thứ cho Mộ Liễu mạo phạm!”

      Nhìn thấy Lý Ngọc mỉm cười gật đầu, Diệp Mộ Liễu nhàng xé vạt áo dính đầy máu nơi ngực của , lại xé quần áo mình miếng vải sạch , đến bên dòng suối gần đó vắt nước, nhàng lau vết máu. Sau đó đắp kim sang dược mang theo bên người, băng bó xong xuôi. Lúc này mới cười :

      “May mắn vết thương quá sâu, nghỉ ngơi hai ngày là có việc gì!”

      “Cảm ơn…”

      Con ngươi đen nháy như sóng nước mênh mông, khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo chút đỏ ửng làm say lòng người. Cổ họng Lý Ngọc bỗng nhiên căng ra, thanh khàn khàn mấy phần.

      cần thiết!”

      Cặp mắt đen như mặc ngọc của sâu như có hai ngọn lửa , lấp lóe nhảy lên, lại giống như từng chấm phát ra ánh sáng trong đêm hè hết sức chói mắt, làm cho người ta thể nào dời mắt.

      Diệp Mộ Liễu cúi đầu, trái tim nhảy bùm bùm ngừng.

      “Mộ Liễu, có ai với ngươi, ngươi rất xinh đẹp hay ?”

      Năm ấy mười lăm tuổi, được an bài khai nam. Nhiều năm như vậy, nữ tử bên cạnh có vô số người. Nhưng chưa có ai làm cho động tâm như vậy.
      Last edited: 10/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :