1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nương khó làm - Mèo Lười Sủng Vật Của Nữ Nhân (3) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      XUYÊN NƯƠNG KHÓ LÀM

      Tác giả: Mèo lười sủng vật của nữ nhân
      Converter: Ngocquynh520

      thể loại : Xuyên .

      Ta đào...ta đào..đào thêm cái hố nhưng ta chưa nhảy. Truyện này ta cũng thích thích nên xí phần trước. Gởi cái mở đầu ở đây cho nhớ mai mốt nhảy hố.

      Giới thiệu:

      Xuyên qua là trưởng nữ được thương, sau đó lập gia đình là mẹ kế của hai đứa con.

      câu cảm khái: mẹ kế dễ làm.

      Thể loại truyện: Xuyên , hào môn thế gia, thể loại điền văn trạch đấu.

      Phương Sơ Ngấn kiếp trước kiếp này đều có tên, kiếp trước là 26 tuổi, kiếp này chỉ 16 tuổi. Dù tuổi bị rút bớt lại nhưng được bù về dung mạo. Phương Sơ Ngấn được sống lại trong thời đại phong kiến tuy là trưởng nữ nhưng chẳng được phụ thân thương , mẫu thân buông tay với trần thế. Phương Sơ Ngấn bị vợ bé của phụ thân chèn ép, hôn đầu tiên của Phương Sơ Ngấn lại bị muội muội đoạt mất, hôn này do mẹ ruột của nàng định ước. Nhưng cũng nhờ vậy mà nàng có cuộc hôn nhân mới với người chồng vợ thương con, nhưng cái thương này cũng được phân ra cao thấp. Phương Sơ Ngấn được Chu lão gia, Tri Phủ đại nhân nhận làm con nuôi và gả cho Trình Lam con rể góa vợ của mình. Trình Lam qua đời vợ có hai con, đứa con rất được cưng chìu là con của chính thất, đứa bé trai là con của thị thiếp bị bỏ bê từ . Vì đối xử khác biệt của người nhà Trình Lam mà dẫn đến con vô pháp vô thiên, con trai lại rụt rè sợ hãi. Trình Lam vợ nhưng càng con, nhiều lần oan uổng Phương Sơ Ngấn. Cuối cùng Trình Lam suýt chết vì con , nên Phương Sơ Ngấn xử dụng chiêu chia nhà mà ở mới khiến cho nhà được yên ổn nhưng tình của Phương Sơ Ngấn cho bé trai vẫn tốt hơn bé Trình Yên Điềm.

      Mở đầu( trích đoạn nguyên tác convert):

      Nha hoàn nghe vậy mặt lập tức lên hốt hoảng, cái này phải chuyện a, vội vàng quỳ xuống : "Nô tỳ đối với Hiên thiếu gia tuyệt đối chân thành, kính xin Nhị nãi nãi tra cho ."

      "Hiên nhi, nàng có đúng là lời ? Ngươi ngã bệnh lúc nàng chăm sóc chu đáo sao? Tỷ như đại phu để cho ngươi lạnh kết quả ban đêm ngươi cửa sổ là mở ra đấy, còn có những người này nấu thuốc, đưa thuốc kịp thời sao? Ngươi cũng đối với mẫu thân , mẫu thân vì ngươi làm chủ. Những người này ngươi hoàn toàn cần sợ, nếu là họ chậm trễ ngươi, liền lập tức điều ly ngươi viện, ngươi phải lại làm thấy các nàng rồi."

      Phương Sơ Ngấn những lời này là đặc biệt khiến cái này người nghe , muốn cho họ biết cái gì gọi là sợ! cần cho là mình bảo các nàng tới đây chỉ là hỏi chút lời mà thôi, lại càng muốn tâm tồn may mắn, nàng này chút lời lúc ánh mắt chớp chú ý mọi người thần thái.

      Mấy người vừa nghe bị điều ly viện sắc mặt lập tức thay đổi, hoặc kinh hoảng hoặc tức giận, tóm lại có thể là lộ hãm.

      "Mẫu thân, họ tốt." Trình hiên biết Phương Sơ Ngấn lừa gạt , vì vậy níu chặt nàng ống tay áo nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

      "Hiên thiếu gia." Mấy tên người làm cả kinh hô to.​

      "Câm mồm!" Phương Sơ Ngấn cả giận , "Chủ tử chuyện các ngươi chen miệng gì! Trước mặt ta cũng dám đối với Hiên thiếu gia hô to gọi , ta có ở đây lúc còn biết các ngươi muốn như thế nào bò đến Hiên nhi đầu giương oai !"

      "Ngươi chút, họ bình thường là thế nào khi dễ ngươi ."

      "Hiên nhi có lúc buổi tối đói bụng, họ mệt nhọc cũng cho đưa cơm tới; ăn trộm điểm tâm; chải đầu lúc dùng quá sức Hiên nhi thương; có lúc ném y phục; ngã bệnh Hiên nhi khó chịu lúc họ dập đầu qua tử chuyện phiếm; thuốc có lúc tiên phải so bình thường khó uống. . . . . ." Trình hiên bẻ ngón tay từng cái từng cái .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Trưởng nữ

      Từng tiếng gà gáy cất cao phá vỡ tĩnh lặng của sớm mai, phía chân trời những tia nắng xuyên qua đám sương mờ mông lung, đan xen vào đám sương sớm, trạch viện yên lặng được kêu gọi thức tỉnh.

      Núi giả quanh co nối tiếp được xây ở nơi nổi bật dễ nhìn thấy, người ta vừa tỉnh dậy bất giác tâm tình sảng khoái. Có thể tùy ý nhìn thấy được cây cối xanh tươi, nước trong ao nhàng lay động, từng đợt từng đợt sóng vỗ bờ.

      Bọn nha hoàn, gia đinh bắt đầu buổi sáng vội vàng, lũ lượt khói bếp bay lên lượn lờ quanh phòng bếp, mùi thơm lan xa bốn phía.

      ngày của trạch viện được bận rộn triển khai.

      Phương Sơ Ngấn mơ màng tỉnh dậy, cặp mắt mịt mờ được mở ra, tay vô ý thức sờ mó đầu giường, bắt được đồng hồ báo thức lúc này nàng mới đột nhiên thanh tỉnh, cuộc sống nhìn đồng hồ báo thức trước tiên cách nàng rất xa, tại nàng còn ở nơi có thể thấy máy vi tính, có xe hơi.

      “ai…” Phương Sơ Ngấn ngồi dậy thở dài đầy cảm khái.

      Niệm Ương ở bên ngoài cửa nghe được bên trong có động tĩnh, vội bưng chậu nước rửa mặt vào nhà “Tiểu thư, người rửa mặt thay quần áo nào” Năm nay Niệm Ương 15 tuổi, diện mạo thanh tú, thông minh, vấn búi tóc đơn giản, ghim lại thành hai bím tóc , mặc quần dài màu xanh lá cây có hoa .

      “Ừ” Phương Sơ Ngấn đáp tiếng, bây giờ còn mệt nhọc nữa, cổ đại thể so với đại, có TV và máy tính, buổi tối người ở đây ngủ rất sớm, nên sáng có thức dậy sớm cũng còn buồn ngủ.

      Nàng chính là như vậy, có lẽ buổi tối ngủ sớm hoặc thay đổi thân thể mà từ khi đến cổ đại buổi sáng nàng còn giống như ở đại vừa rời giường là mắt khó chịu nặng như chì.

      Phương Sơ Ngấn được Niệm Ương phục vụ chải đầu rửa mặt, mặc đồ xong khoan khoái tới trước gương, Phương Sơ Ngấn nhìn gương đồng mơ mơ hồ hồ, nhìn qua kính thấy Niệm Ương thay nàng chải tóc mai, Sơ Ngấn nhìn cẩn thận hài lòng nhếch miệng.

      Phương Sơ Ngân tên này khác gì với kiếp trước, khác nhau ở số tuổi và hình dáng, kiếp trước khi nàng chết là hai mươi sáu tuổi, hôm nay vóc người ở tuổi mười sáu mà thôi. Ở lứa tuổi như hoa, dung mạo cũng đẹp hơn kiếp trước, kiếp trước chỉ được xem như thanh tú thuộc hàng trung đẳng, nhưng nương ở trong gương trước mặt có dấu hiệu của tiểu mĩ nhân, tuổi hay người đều như hoa, mặt mày như gấm, có mùi thơm dịu .

      Thân thể bây giờ rất gầy yếu, cũng vì gầy yếu mà tăng thêm phong cách vừa thấy thương, ra cũng bởi vì bộ dáng của khổ chủ này như vậy nên mới khiến cho Tôn thị chút kiêng kị nào mà khi dễ, khi dễ đến nổi chết . Quả nhiên sinh ra trong nhà có tiền mà có chỗ dựa cứng rắn phía sau muốn sống cũng khó khăn.

      Niệm Ương vô cùng khéo tay, trong chốc lát vấn mái tóc dài của Phương Sơ Ngấn thành búi tóc xinh đẹp, tóc chỉ cài cây ngân trâm, vì Phương Sơ Ngấn thích đội đầu quá nhiều thứ, nàng chịu nổi, ăn mặc rất thanh lịch, nàng bị cấm túc cần thiết ăn mặc trang điểm đẹp làm gì.

      chút may mắn là, từ Phương Sơ Ngấn được gia đình xem trọng nhưng thân là trưởng nữ nen những thứ đáng có đều có, đồ trang sức bằng muội muội nũng nịu nhưng cũng đến nổi quá mộc mạc.

      “Tiểu thư, nô tì đưa cơm tới” tiểu nha đầu bưng thức ăn vào, nàng ăn mặc giống Niệm Ương, tên là Phiêu Tuyết, đều là đại nha hoàn bên cạnh Phương Sơ Ngấn.

      “A da, món ăn đơn giản, phòng bếp bên kia lại chèn ép ngươi?” Niệm Ương thấy bàn chỉ là chút cháo và dĩa dưa muối may mắn có ít lá xanh.

      Mới vừa tức giận ở phòng bếp Phiêu Tuyết nghe Niệm Ương cũng còn giấu buồn bực nữa, thở phì phò “Đám hạ lưu, tiểu nhân kia, bình thường đùa bỡn ít cũng thôi , hôm nay càng quá đáng, muội vào phòng bếp mấy mama kia nhìn ta như nhìn tặc còn thầm những thứ gì là “Có kì chủ tất có kì phó”, “ trông kĩ đồ trong phòng bếp tất có người mượn gió bẻ măng”, những lời đó khó nghe, bọn tiểu nhân hèn hạ”

      “Ngươi cái gì đó” Niệm Ương trách Phiêu Tuyết, thầm nháy mắt cho nàng.

      tức giận Phiêu Tuyết hồi phục lại, hốt hoảng quỳ xuống với Phương Sơ Ngấn “Xin lỗi tiểu thư, người đừng để trong lòng, về sau nô tì dám lung tung nữa”

      Phương Sơ Ngấn cũng có cảm giác gì khi Phiêu Tuyết chuyện phòng bếp, lại thấy hành động quỳ xuống của Phiêu Tuyết có chút chói mắt, thở dài “Đứng lên , ta trách ngươi”

      “Cám ơn tiểu thư” Phiêu Tuyết đứng lên nhìn trộm Phương Sơ Ngấn, thấy mặt nàng giống tức giận thở phào nhõm, nàng phải sợ mình bị mắng mà là thấy mấy mama kia dựa hơi bắt nạt tiểu thư mà bực tức.

      “Các ngươi ra ngoài ăn cơm , ta ăn xong gọi các ngươi” Phương Sơ Ngấn nhìn hai nha hoàn quy củ đứng phía sau hầu hạ gắp thức ăn cho nàng, nàng cũng khó chịu, có người nhìn chằm chằm khi mình ăn cơm cũng phải chuyện tốt gì.

      “Vâng” giáo dục hai ngày nay, hai nha hoàn rất nghe lời, giống như lúc đầu sống chết gì nô tỳ phải ở bên hầu hạ, chủ tử ăn xong nô tỳ cũng đừng nghĩ ăn. Hai ngày nay họ thấy chủ tử tính tình biến đổi nhưng cũng thể tò mò, loại chuyện đó xảy ra thay đổi cũng có gì ly kì.

      Rốt cuộc còn lại mình nàng ăn cơm, cháo trắng dưa muối mặc dù đơn giản nhưng buổi sáng thích hợp ăn những thứ nhàng như vậy, thức ăn phong phú nàng cũng thích.

      Sau khi ăn vài miếng cháo hương vị cũng tốt lắm Phương Sơ Ngấn liền ngẩn người, nàng cảm giác loại có điện có xe tùy thời có thể có thể chơi cho xong ngày cách nàng quá xa vời, mặc dù nàng tới đây mới năm ngày nhưng với nàng mà giống như qua thế kỉ.

      Xuyên , chuyện li kì như vậy lại xảy ra người nàng, nàng hoàn toàn nghĩ ra, chỉ biết mình mơ mơ màng màng mở mắt phát mình nằm giường lớn khắc hoa mà Phiêu Tuyết và Niệm Ương khóc thút thít bên cạnh.

      đại cuộc sống cũng tệ, điều kiện là có ba người kia quấy rầy mới được.

      Ba người kia là cha nàng. Mẹ kế nàng và em cùng cha khác mẹ.

      Mỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi chết nàng đều giận dữ, nàng bị mẹ kế đẩy xuống cầu thang mà chết.

      Mẹ kế sao lại đẩy nàng? Bởi vì coi nàng như nữ nhi ruột thịt mà đối xử khi phụ thân làm ăn bị phá sản, cần tiền gấp quay vòng vì vậy đánh chủ ý lên người nàng.

      Nàng có thể nào đồng ý. Cả đời mẹ nàng bị người nào hủy nàng nhớ rất , những thứ trong tay nàng mẹ nàng cực khổ để lại cho nàng, đâu thể nào tiện nghi chon am nhân phụ lòng mỏng tính kia còn có người thứ ba phá hư gia đình của người khác.

      Ngày đó bốn người bọn họ xảy ra tranh chấp, bởi vì nàng lấy tiền ra, nếu ta mà tức giận với cha ruột đánh mắng nàng, người cha cùng máu mủ với nàng như vậy đấy huống chi nữ nhân có nửa điểm quan hệ với nàng.

      Lấy địch ba thắng được mới lạ! vì vậy mà nàng lăn xuống cầu thang té chết sau đó xuyên qua thân nữ nhi này nghe phụ thân cũng là địa chủ lớn, mẫu thân chết , trưởng nữ được sủng ái, rất khéo nhập vào thân thể này cũng tên là Phương Sơ Ngấn.

      Suy nghĩ chút thân thế nguyên chủ, Phương Sơ Ngấn thể cảm thán thế giới tự nhiên thần kì, hai người những tên tuổi giống nhau mà cuộc sống trải qua cũng tương tự.

      Phương Sơ Ngấn mẫu thân là Lưu thị là thê tử Phương Đại Sơn danh môi chính thú, ban đầu nhà Phương Đại Sơn cũng có tiền nên tìm người xinh đẹp nhất mà gia cảnh tệ quanh Phương Viên mười mấy dặm. Bởi vì chính thê có sắc đẹp nên bọn họ thời gian hạnh phúc.

      Chỉ là xưa nay nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân có xinh đẹp bao nhiêu ôm hoài cũng còn mới mẻ, vì vậy mà Phương Đại Sơn thể giữ mình trong sạch mà khua chiêng gióng trống cưới vợ bé thu thông phòng, đột nhiên si mê dáng dấp quyến rũ của Tôn thị, trong mắt còn Lưu thị tồn tại, thuần túy là có mới nới cũ.

      Lưu thị sau khi sinh Phượng Sơ Ngấn, thân thể vốn mảnh mai mà còn bị thiếp thất khác khiêu khích các thế lực khác chèn ép mà càng ngày càng sa sút, cuối cùng sau khi Tôn thị sinh ra nữ nhi liền buông tay với thế gian, để lại nữ nhi gần chín tháng đối mặt với thế giới ăn thịt người.

      Chủ mẫu vừa chết, thân phận Tôn di nương được nước lên thuyền, mặc dù chỉ là thiếp được thăng lên làm thê nhưng chỉ dựa vào sủng ái của Phương Đại Sơn, vì vậy Phương Viên từ xuống dưới đều kính nàng ba phần. Sau khi Lưu thị mất nửa năm, Phương Đại Sơn lại cưới thêm Trương thị, làm vợ kế Tôn thị thể thu liễm xuống hai phần.

      Sau khi vào làm vợ kế Phương gia sau tám tháng, Tôn thị sinh cho Phương Đại Sơn đứa con, mặc dù đứa con này là thứ xuất, nhưng bởi vì Phương Đại Sơn sủng ái mà nhi tử vừa trưởng tử, cho nên đem trưởng tử làm con thừa tự cho Trương thị để làm trưởng tử.

      Nửa năm sau, Trương thị cũng sinh hạ, Tôn thị lại nhìn chằm chằm nam hài tử này, mấy lần muốn diệt trừ san bằng con đường cho con trai mình, bất đắt dĩ Trương thị cũng phải là đèn cạn dầu đến thời khắc mấu chốt nàng đều hóa dữ thành lành, cứ như vậy mà con trai của Trương thị và Tôn thị cứ bình an mà sống.

      Tôn thị có thủ đoạn rất nhiều, vì nàng nắm được lòng của Phương lão gia, cho nên lợi dụng thân phận thiếp thất này mà ở trong Phương viên như cá gặp nước, dĩ nhiên đối mặt với Trương thị nàng vẫn phải cuối đầu, Phương lão gia có cưng chiều nàng nữa cũng thể sủng thiếp diệt thê, mà Trương thị sau khi gả vào nhà vẫn phạm lỗi gì, muốn diệt nàng căn bản là thể.

      Dưới thủ đoạn của hai nữ nhân Trương thị và Tôn thị mà có lẽ tuổi lớn háo sắc nữa Phương lão gia cũng tiếp tục cưới vợ bé thu thông phòng.

      Thiếp thất muốn chết chết, muốn , có thể lúc họ sinh hoặc mang thai vì sao xảy mất, sinh ra bao lâu cũng chết non, tóm lại trong nhà có bốn đứa bé: Trưởng nữ Phương Sơ Ngấn, Trưởng tử Phương Nghiêu, nhị tử Phương Thuấn, thứ nữ Phương Ngữ Nhiêu.

      Từ Phương Sơ Ngấn còn mẫu thân, mà phụ thân sủng ái Tôn thị, trong bốn đứa bé nàng được thương nhất, ba người kia hơn nàng khi sinh ra được nâng niu lòng bàn tay. Chỉ có nàng là bị lơ là, muội muội Phương Ngữ Nhiêu là thứ nữ duy nhất là thứ xuất nên Phương lão gia vì bồi thường nàng mà đem nàng cưng lên tận bầu trời.

      Mà vẫn ở góc Phương Sơ Ngấn vẫn có hưởng thụ qua tình thương của phụ thân đối lập ràng với Phương Ngữ Nhiêu từ được nâng trong lòng bàn tay.

      được sủng ái mà người làm cũng chèn ép nàng, ra nguyên nhân là lúc Lưu thị còn sống định mối hôn cũng bị Phương Ngữ Nhiêu đoạt .

      Năm đó Lưu thị mang thai có quan hệ tệ với Thẩm phu nhân ước định, nếu trong bụng của nàng là nữ nhi đính ước với bé trai năm tuổi của Thẩm phu nhân, nếu là nam nhi cho hai nam hài kết bái.

      Hai vị phu nhân trao đổi tín vật, nếu là nữ nhi khi mười sáu tuổi Thẩm gia đến cưới.

      Ban đầu Thẩm gia Phương gai hai nhà buôn bán như nhau có cùng gia cảnh và địa chủ địa phương khác nhau lắm, ngờ là mười mấy năm qua nhờ vào đầu óc buôn bán và thủ đoạn cao siêu của Thẩm gia nhảy cái thành tiệm buôn vải nổi tiếng nhất nước, trong cung và quan lại đều sử dụng vải vóc của Thẩm gia.

      Bởi vì Thẩm gia là hoàng thương, hôn của Phương Sơ Ngấn bị trì hoãn, phải Thẩm gia nước lên thuyền lên mà thích Phương Sơ Ngấn mà Tôn thị nhìn Thẩm gia như vậy liền đỏ mắt, động tâm tư nàng muốn con Phương Ngữ Nhiêu của mình gả vào Thẩm gia.

      Tôn thị và Thẩm phu nhân thương lượng qua chuyện này, kết quả Thẩm gia là người có đầu óc tránh làm chuyện hủy hôn để người đời khinh bỉ nên đồng ý với thỉnh cầu của Tôn thị.

      Cứ như vậy Tôn thị cũng làm những chuyện nên làm nữa, lúc ba tháng sau chuẩn bị gả Phương Sơ Ngấn chuyển cơ hội.

      tháng trước Phương Sơ Ngấn sinh bệnh nặng, bệnh đến rất nhanh là lúc nàng ngủ buổi tối cửa sổ mở ra, đêm vừa gió vừa mưa, nàng ngủ sâu mà hai đại nha hoàn cũng ngủ sâu, nàng bị lạnh cả đêm rồi lúc nóng lúc lạnh.

      Chẳng ai nghĩ đến cơn gió bình thường lại suýt chút nữa lấy tính mạng của Phương Sơ Ngấn, bệnh hơn tháng, hơn nữa hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu, mời đại phu ít, chỉ thương mà giúp gì được bệnh trị quá muộn, hơn nữa thân thể bệnh nhân yếu đuối nên bọn họ tận lực, hai ngày cuối đại phu cũng khai phương thuốc bảo Phương gia chuẩn bị hậu .

      Chương 2 : Di nương và muội muội

      Niệm Ương và Phiêu Tuyết vì chuyện này mà bị đánh ít, hai người biết tại sao đêm đó ngủ mê như thế, mặc kệ thế nào chủ tử bị bệnh họ thoát khỏi trách nhiệm, vì vậy cam tâm tình nguyện lãnh phạt.

      Thấy Phương Sơ Ngấn chết, rốt cuộc Thẩm gia có động tĩnh, sao Thẩm gia cũng là đại gia tộc sao có thể rước nàng dâu chết vào cửa, cứ như vậy hôn bị hủy.

      Nhắc tới cũng khéo, sau khi từ hôn, lần đầu Thẩm phu nhân dạo chơi công viên gặp Phương Ngữ Nhiêu, đối với Phương Ngữ Nhiêu mĩ lệ, thông tri đạt lễ rất có cảm tình, tuy này là thứ xuất, thân phận thấp kém chút nhưng tính tình tệ, hơn nữa còn là người của Phương gia. Hai nhà Thẩm Phương đính ước là chuyện ai biết, bất chợt từ hôn nàng cũng cảm thấy tốt lắm vì vậy muốn chuyển sang Phương Ngữ Nhiêu. Cứ như vậy Thẩm Phương hai nhà đính hôn qua áp chế của Thẩm gia đại đa số biết Trầm gia đại thiếu nãi nãi đổi người.

      Lúc ấy Phương lão gia có ở nhà, Trương thị viết thư cho người ra roi thúc ngựa đưa tới, dĩ nhiên viết ràng từ đầu đến cuối, Phương lão gia tất nhiên là đồng ý, vốn sủng ái Phương Ngữ Nhiêu nếu bảo bối nữ nhi thích hôn này có gì là đồng ý.

      Cứ như vậy Phương Sơ Ngấn lập tức trở thành chuyện cười của cả Phương Viên mà xét về hoàn cảnh của Phương Ngữ Nhiêu phong cảnh, toàn bộ người Phương viên đều đút lót Phương Ngữ Nhiêu, mà Phương Sơ Ngấn hoàn toàn ngược lại cuối cùng cũng chỉ có hai người nha hoàn chân thành bên nàng.

      Bệnh nặng, Phương Sơ Ngấn lại nghe hôn bị hủy mà vị hôn phu tương lai lại đổi chủ ý sang Phương Ngữ Nhiêu nên tức giận công tâm, nằm giường lấy hơi sức cuối cùng quát mắng Trương thị, Tôn thị và Phương Ngữ Nhiêu, đó là lần nàng chống đối duy nhất với ba người này, mắng xong nàng mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi và còn tỉnh lại.

      Phương Sơ Ngấn lúc đó bệnh nặng chết tuy là tức giận mắng chửi ba người kia nhưng thấy Phương Sơ Ngấn chết nên cũng làm gìcác nàng. Ai ngờ nàng hôn mê ba ngày sau tỉnh lại, hơn nữa quan tài Phương gia chuẩn bị xong cho nàng. Sauk hi tỉnh lại thân thể khôi phục cực kì nhanh, chuyện xưa cứ như vậy cho qua, sai lầm nàng nhục mạ trưởng bối cũng được tha thứ, cứ như vậy trước mặt mọi người nàng bị đánh 20 đại bản và bị cấm túc.

      Những điều này là Phương Sơ Ngấn biết được sau khi tỉnh lại qua miệng hai nha đầu. Nàng mất trí nhớ là chuyện chỉ có hai nha đầu biết, những người khác cho vì sợ rắc rối mà cũng cần thiết.

      Nghe ban đầu nàng bị đánh hèo nửa đêm phát sốt suýt chút nữa bệnh mà mất, nguyên nhân chủ yếu là mời đại phu quá muộn, hai người nha hoàn gấp đến chết nhưng Phương lão gia có ở đây, phu nhân lại xem trọng chuyện này, vì vậy lúc mời đại phu Phương Sơ Ngấn sốt cao chỉ còn nửa cái mạng, hơn nửa bị kích thích vì chuyện từ hôn, vì vậy nửa cái mạng còn lại cũng bay luôn rồi.

      Ai cũng ngờ Phương Sơ Ngấn còn có thể sống lại, nhưng đúng là sống lại, sau khi tỉnh lại thay đổi hoàn toàn như người khác, hai nha đầu vui mừng ra mặt, đâu thể để ý đến thay đổi của Phương Sơ Ngấn.

      Ăn điểm tâm xong, Phương Sơ Ngấn cầm khăn lau miệng, sau đó châm chọc cười tiếng.

      Phương lão gia đúng là xem nàng như nữ nhi mà nhìn, trong mắt chỉ có nữ nhi thứ xuất có nàng, còn nghĩ Thẩm gia có Trưởng tử đó cuối cùng có thể thừa kế gia nghiệp, cái con rể vốn thuộc về Phương Sơ Ngấn cũng cho Phương Ngữ Nhiêu.

      Nàng châm chọc cười vì cha mà nàng chưa gặp mặt sao mà giống như đúc cha kiếp trước của nàng, bọn họ đều sủng ái tiểu nữ nhi đem bạn trai của đại nữ nhi ‘ngoặt’ qua bên cạnh tiểu nữ nhi.

      Kiếp trước bạn trai có tài có mạo lại có tiền lui tới ba năm của nàng cuối cùng bò lên giường muội muội, đương nhiên cái này còn phải kể đến công lao của ba với mẹ kế.

      Ăn xong Phương Sơ Ngấn ở trong phòng cầm giấy vẽ loạn, nàng chưa từng dùng bút lông vẽ qua đồ, cho nên cố thích ứng với những cái này. Giấy, bút, mực là Phiêu Tuyết xin được, mặc dù đại đa số cái gì cũng rất khó cầu xin, nhưng có những thứ vẫn có thể được ví dụ văn chương.

      Ở cổ đại này cuộc sống có gì vui vẻ, hơn nữa là nàng bị cấm túc như vậy càng phải là phiền lòng.

      Mỗi ngày phải làm gì, cánh tay bị thương tốt hơn, nàng có thể ngồi dậy, cũng may nàng có thể vẽ tranh nếu biết cuộc sống như thế này có thể trôi qua như thế nào.

      Những loại sách nàng muốn xem Niệm Ương đều ở thư phòng của đại lão gia, muốn xem phải đợi về xin phép mới được. Vì vậy mà Phương Sơ Ngấn bỏ ý niệm xem sách, người cha chưa được thấy qua có khả năng đưa những quyển sách bảo bối cho nàng xem. thể xem sách thể biết được cái xã hội này đành phải hỏi hai nha đầu.

      Từ trong miệng nha đầu biết được triều đại này là Hưng triều nàng chưa từng nghe qua triều đại này nên cũng hứng thú người nào là hoàng đế hoàng hậu, trong tiểu thuyết những loại như nữ chủ và hoàng đế đến chết sống lại chẳng thể nào rớt trúng nàng vì vậy cũng đoàng hoàng mà sống.

      Kiếp trước nàng học qua vẽ tranh nàng vẽ cũng được xem như tệ, nhưng nguyên chủ tại được thương nên cũng chẳng được học hành tốt chỉ biết vài chữ nhưng cũng chẳng vẽ được tranh, để tránh hiềm nghi hai ngày nay nàng vẽ loạn giấy chút phương pháp cũng sử dụng nàng tính toán chờ thêm vài ngày nữa cần thầy dạy cũng biết” vẽ bức họa cho hai nha đầu vẫn xa rời nàng.

      Buổi chiều, Phương ơ Ngấn vừa ngủ trưa dậy, Niệm Ương mặt tái nhợt chạy vào nhà “ xong rồi, tiểu thư, Tôn di nương và nhị tiểu thư đến hướng này”

      “A, tới tới ngươi sợ cái gì?” Phương Sơ Ngấn biết trước kia Tôn di nương và Phương Ngữ Nhiêu làm cho nàng tức giận ít, nha đầu của nàng liên đới bị chịu ít oan ức, làm cho chủ nhân của thể xác này sinh ra sợ hãi các nàng mà bây giờ nàng sợ, hai người kia có thể làm được gì nàng?

      “Đương nhiên là nô tì sợ, mỗi lần họ đến tiểu thư khóc, căn bản họ xem nàng là trưởng nữ mà để trong mắt” Niệm Ương tức giận xong, bình thường là dòng nữ chính làm cho thứ nữ tức giận, dù là dòng chính có sai tiểu thiếp của phụ thân làm việc cũng ai gì, thế nhưng ở Phương gia hoàn toàn ngược lại. Tôn di nương là thiếp mà đem chủ nhân là Phương Sơ Ngấn để vào mắt, việc có thể như vậy nguyên nhân chủ yếu là ở Phương lão gia. Nếu như phải cưng chìu thứ nữ và tiểu thiếp vô pháp vô thiên, họ cũng lớn gan làm cho Phương Sơ Ngấn tức giận, nghĩ đến đây trong lòng Niệm Ương mắng Phương lão gia biết bao nhiêu lần.

      “Được rồi, giờ cần oán trách, thu thập nhanh chút” Phương Sơ Ngấn thả bút trong tay xuống, nhìn bàn nàng vẽ mấy tờ “Tứ Bất Tượng” nhịn được bật cười, cái này cũng phải là kết quả nàng dấu giếm thành công mà là nàng chưa từng vẽ qua bút lông cho nên lực đạo chuẩn dĩ nhiên là vẽ đẹp, xem ra sau này cần luyện tập nhiều hơn.

      “Nô tì dọn dẹp, tiểu thư đừng cười, thường ngày lão gia ở nhà họ khi dễ người cũng dám quá phận, nhưng bây giờ có lão gia ở đây, lần này làm người ta lo lắng, cái đêm tiểu thư bị bệnh cũng rất kì quái, lúc ấy nếu như lão gia ở nhà tiểu thư bị người tính kế mà ngã bệnh” Niệm Ương vừa dọn dẹp vừa lo lắng.

      Phương Sơ Ngấn nghe vậy đột nhiên động ý niệm, Trương thị và Tôn thị kiên kị Phương lão gia, đây phải là mặc dù Phương lão gia thích nàng nhưng nàng có vấn đề gì cũng quản?

      Nghĩ đến đây Phương Sơ Ngấn dâng lên nụ cười ý vị, nàng ngồi ghế có ý định nghênh đón, theo lý lẽ nàng là chủ di nương tiểu thiếp và muội muội thân phận bằng nàng, nàng cần thiết nghênh đón.

      “Tiểu thư” Niệm Ương thu thập xong nhìn tiểu thư nhà mình vững vàng ngồi ghế nghênh đón gấp đến độ hô to.

      “Họ tự vào, chẳng lẽ muốn chúng ta ôm bọn họ vào?” Phương Sơ Ngấn khó có được hài hước lần.

      Vừa dứt lời ngoài cửa truyền vào giọng nhu hòa quyến rũ “Tỉ tỉ thân thể hôm nay khá hơn chưa? Muội nghe mấy ngày nay tinh thần của tỉ tệ, muội liền năn nỉ di nương tới thăm tỉ”

      Lời dứt, hai nữ nhân vào, bốn tiểu nha đầu phía sau, mặt hai người đều treo nụ cười, chỉ là hơi giả tạo, mà bốn nha đầu sau lưng nhiều hay ít cũng biểu xem thường Phương Sơ Ngấn.

      Niệm Ương thấy mấy người vào vội vàng hành lễ, mà Phương Sơ Ngấn ngồi vững vàng ghế quan sát người đến.

      Phu nhân xinh đẹp kia mặc trường sam màu phấn hồng bó sát người, cái váy màu xanh đều là vải vóc thượng thừa, tay nghề của thợ may tồi ăn mặc thế này nhìn là biết người có tiền địa vị thấp, đồ đầu đeo cái nào là tinh xảo, khó trách Phương lão gia cưng chìu nàng như vậy, chỉ dáng đẹp mà còn vô cùng phong tình, báu vật như vậy nam nhân nào nỡ mắng cái.

      Bên cạnh đó là tiểu nương dáng người tương tự với mỹ phụ kia đến bảy phần, đầu sơ búi tóc đáng , tóc ghim chuỗi trâm hoa màu hồng, bên hông là dùng tơ vàng Yên La cột thành con bướm nàng đứng đó khẽ mỉm cười hai hàng lông mày tràn đầy phong tình còn có vẻ mị.

      Bốn nha đầu phía sau nàng ăn mặc khá hơn Niệm Ương và Phiêu Tuyết chút, đoán chắc là nha đầu thân cận của bọn họ.

      Mỹ phụ và mỹ nhân cũng mở miệng chuyện, cũng yên lặng nhìn Phương Sơ Ngấn đứng lên trong mắt hai người trà đầy kinh ngạc.

      Phương Sơ Ngấn quét mắt nhìn họ liền thu hồi tầm mắt, cầm ly lẳng lặng uống trà, giống như căn bàn có mấy người kia đứng trước mặt.

      “e hèm” Nha hoàn sau lưng Tôn di nương khẽ hừ tiếng, ánh mắt rất thiện cảm nhìn mặt “ có tôn trưởng” Phương Sơ Ngấn.

      “Tiểu thư” Niệm Ương đứng sau lưng Phương Sơ Ngấn nhàng nắm lấy vạt áo của nàng giọng , gấp đến độ toát mồ hôi, tại Phiêu Tuyết ở đây, vì nàng giặt quần áo cho tiểu thư, từ lúc tiểu thư bị bệnh các nha đầu giặt quần áo và quét tước đều bị phu nhân điều , những thứ vụn vặt kia chỉ có hai người làm.

      Phương Sơ Ngấn cặp mắt ngó nha hoàn sau lưng Tôn thị, ánh mắt như dao bắn thẳng tới nha đầu kia.

      Mới đầu còn khí thế ngất trời bị ánh mắt Phương Sơ Ngấn nhìn như vậy, trong lòng rét run cái, tiếng động lùi về sau bước, đầu cuối xuống nàng hiểu thế nào dám nhìn thẳng bị tiểu thư luôn luôn mềm mại này.

      “Ta và di nương nghe thân thể tỉ khỏe lên chút, đặc biệt tới xem, thế nào tỉ lại mời chúng ta ngồi? Như thế nào chỉ lo uống trà, hành động như vậy để mẫu thân và phụ thân biết được hay nha” Phương Ngữ Nhiêu híp mắt cười , đối với hành động bất kính của Phương Sơ Ngấn có nửa điểm vui.

      Phương Sơ Ngấn thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm nha đầu, bắn về phía Phương Ngữ Nhiêu giương môi cười tiếng “Muội vào nhà tỉ tự động tìm ghế ngồi là được rồi, tỉ cũng hai người làm người ngoài mà đối đãi, nếu như các ngươi muốn làm người ngoài ta cũng có biện pháp gì, dù sao tỉ cũng ra lệnh các ngươi đứng đó làm thần giữ cửa”

      Tôn thị và Phương Ngữ Nhiêu nghe vậy nhíu mày, chỉ là lời nào, được nha hoàn hầu hạ ngồi xuống ghế. Con ngươi sắc bén của Tôn thi qua lại nhìn Phương Sơ Ngấn cũng lên tiếng.

      Phương Sơ Ngấn dưới cái nhìn mấy tốt đẹp tự nhiên, căn bản xem như quan trọng, mấy thứ này ở kiếp trước kinh nghiệm phải ít, nàng sợ mới là lạ. Họ nhìn thế nào, nàng chỉ uống trà của nàng, trà này ra uống ngon, nghe trà phân cho viện của nàng cũng bị ác nô đổi , bút trướng này đương nhiên nàng tìm cơ hội tính toán nhưng bây giờ chưa phải lúc.

      “Đại tiểu thư bị cấm túc mấy ngày cũng nuôi được mấy phần tỉnh táo” Tôn thị cười ha ha mặt tràn đầy vẻ hả hê dáng vẻ cao cao tại thượng mười phần người biết còn tưởng nàng là đương gia chủ mẫu mà đại tiểu thư là nô tài đấy.

      “Tôn di nương là quá khen, nếu phải ngài trước mặt cho ta điểm tốt làm sao ta làm nhiều chuyện như vậy, làm gì ta có cơ hội tu thân dưỡng tính đâu, ta còn muốn tìm thời gian đặc biệt cám ơn Tôn di nương đấy. ngờ chưa đợi ta cám ơn, di nương đến chỗ ta trước bước rồi, là nhìn phòng ta mộc mạc như thế này lá trà cũng là hạ đẳng, ta sợ ngài là người luôn luôn biết hưởng thụ, những ngày sau thoải mái ngài cũng thích ứng được đâu” Phương Sơ Ngấn che miệng cười khẽ, giọng dịu dàng, lời cung kính.

      “Lớn mật!, ngươi dám bất kính với di nương của chúng ta” nha hoàn khác sau lưng Tôn di nương phẫn nộ quát.

      “Pằng” tiếng, Phương Sơ Ngấn giơ ly trà trong tay ném vỡ vụn dưới đất, cắp mắt nàng lạnh lẽo nhìn về tên nha đầu phía sau “Chủ tử chuyện có phần cho hạ nhân như ngươi chen mồm vào sao? Niệm Ương, vả miệng cho ta”

      Niệm Ương chần chừ, tiến lên mấy bước rồi dừng lại, phải nàng muốn nghe lời tiểu thư, nàng chỉ sợ lần này qua về sau tiểu thư dễ sống, nàng ngờ sau khi tiểu thư quên chuyện trước kia lá gan lại lớn như vậy, mồ hôi lạnh xuất ra thân.

      “Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Hương nhi là người của ta, ngươi đánh nàng cũng phải hỏi ta có đồng ý chứ?” Mắt Tôn di nương đầy tức giận, người này bình thường thấy nàng cuối đầu dám câu lại dám khiển trách nha hoàn của nàng, biết sống chết.

      “Tôn di nương như vậy là thừa nhận Hương nhi là cái đó của ngươi…khụ..sao?”( ý chị là chó đó mà) Phương Sơ Ngấn liếc sắc mặt Hương nhi xanh mét, sau đó cầm khăn che nhàng cười lấy thanh mọi người nghe được “Khoan hãy , ta xem cũng giống đấy”

      Phốc, hai nha hoàn sau lưng Phương Ngữ Nhiêu nhịn được bật cười, mặc dù lập tức che miệng nhưng vẫn phát ra tiếng, Tôn di nương và Hương nhi mặt mày xanh hồng lần lượt thay đổi.

      “Tỉ tỉ, tỉ gì? Ta và di nương tốt bụng tới thăm tỉ, kết quả ngươi đối đãi với chúng ta như thế nào? chỉ xem như thấy chúng ta đối với người của chúng ta còn muốn đánh muốn mắng còn quăng ly, mặc dù bình thường phụ thân ít đến thăm tỉ, nhưng cũng có mời mama dạy lễ nghi cho tỉ. ta tưởng tượng được, trưởng nữ của Phương gia chúng ta lại biết làm loại chuyện như vậy, chỉ có ta mà nếu lời này truyền ra ngoài cũng khiến mọi người cười rụng răng” Phương Ngữ Nhiêu nhìn chằm chằm Phương Sơ Ngấn từng chữ từng chữ, lời tuy làm chân tướng nhưng để cho mọi người biết Phương Sơ Ngấn là đúng.

      Chương 3: Ác nô lấn chủ

      “Muội muội chụp cái mũ cho tỉ như thế tỉ nhận nổi a, tỉ tỉ ngươi vừa khỏi bệnh còn chút sức lực nào, ngay cả hơi sức đứng lên cũng có, nếu như cứ nhất định ta phải đứng lên như thế ngất thêm vài ngày tốt” Phương Sơ Ngấn bảo Niệm Ương pha cho mình tách trà, nâng nắp trà lên thổi thổi tiếp “Muội muội a, tỉ có vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi”

      ” Phương Ngữ Nhiêu mím môi nhìn chằm chằm Phương Sơ Ngấn.

      “Chủ tử chuyện người làm chen miệng, chỉ có như thế còn lớn tiếng quát mắng chủ tử, ta muốn hỏi như vậy ngươi trách phạt như thế nào? Ừ, Phương gia chúng ta là gia tộc lớn như thế, đối với quy cũ từ trước tới nay rất nặng, lúc này khéo còn có người phá hư quy cũ” Phương Sơ phá hỏng, nếu như Phương Ngữ Nhiêu dám Hương nhi cần phạt đó chính là coi quy cũ của Phương gia ra gì, cho dù các nàng xem nàng như chủ tử để đối đãi nhưng điều này thể ra trước mặt, nếu như vậy quá đem Phương gia để trong mắt, tóm lại đều phải bị phạt.

      “Ai…u.., đúng là mới cách vài ngày mà phải lau mắt mà nhìn, mấy ngày thấy đúng là xem mình là chủ tử, Hương nhi giáo huấn ngươi là sai lầm chổ nào, trong mắt ngươi đúng là có trưởng bối như ta, ta thấy Hương nhi giáo huấn lúc đó ngươi lại bị thiếu dạy dỗ” Tôn di nương cao cao tại thượng , làm như vậy xem có người nào dám nhạo báng nàng, huống chi nhạo báng người của nàng là nha đầu nàng chưa bao giờ để vào trong mắt, dòng nữ chính như thế nào, tại dưới Phương gia còn ai xem Phương Sơ Ngấn như chủ tử, cho nàng cái viện để ở xem như là coi trọng nàng.

      Phương Sơ Ngấn nghe vậy nhíu mày thú vị nhìn Tôn di nương, xem ra là nàng coi trọng Tôn di nương, nếu Tôn di nương ngoài mặt mấy phần tôn trọng nàng như trưởng nữ mà vụng trộm làm việc cái dạng này còn có chút khó đối phó.

      phải vậy, Tôn di nương nhịn được kích thích việc này với nàng mà là lợi nhiều hơn hại.

      “Dạ, di nương dạy phải” Tâm tình tốt chút, Phương Sơ Ngấn đại lượng cần so đo với Tôn di nương, ngay cả việc nha đầu quát mắng nàng cũng quăng sau ót. tại đúng là nên đối cứng với Tôn di nương, Phương lão gia có ở đây, nếu nàng làm gì cuối cùng thua thiệt vẫn là nàng, nhịn loạn mưu lớn, đạo lí này nàng còn hiểu được.

      “Ngươi” Tôn di nương với Phương Ngữ Nhiêu liếc mắt nhìn nhau, Phương Sơ Ngấn đột nhiên yếu thế nhất thời nhìn được chân tướng, nàng vừa mới gây xong mà. Lập tức trong lòng hai người có ý tưởng giống nhau đó chính là người luôn đàng hoàng làm sao có thể đột nhiên lợi hại, Phương Sơ Ngấn vừa rồi dám khiêu khích họ cũng bởi vì chuyện Thẩm gia từ hôn mà kích động quá độ mà thôi, chỉ cần họ lợi hại Phương Sơ Ngấn còn phải ngoan ngoãn nghe lời.

      “Tốt lắm, ngươi biết đúng mực là tốt rồi, lần này chúng ta đến là cố ý cho ngươi biết, Thẩm gia đến Phương gia cầu hôn, đầu tháng sau Ngữ Nhiêu muội muội của ngươi gả cho đại thiếu gia Thẩm gia làm chính thê, ta nghĩ ngươi là thân tỉ tỉ của nàng, mặc dù bị cấm túc nhưng lúc đó cũng cần xuất ” Tôn thị vừa vừa nhìn phản ứng của Phương Sơ Ngấn, chờ cho nàng nghe tin tức “Bất hạnh” mà gào khóc.

      Phương Sơ Ngấn đương nhiên làm cho Tôn thị hả hê, nàng chẳng có phản ứng gì chỉ nhàng “Nha” tiếng.

      Phương Ngữ Nhiêu nghe Tôn thị nhắc tới hôn của nàng, mắc cỡ lấy tay che kín mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng nhưng mặt mày rạng rỡ hài lòng cách nào che giấu được.

      Tôn thị thấy phản ứng của Phương Sơ Ngấn rất thất vọng, muốn vài câu gai góc nhưng thấy Phương Sơ Ngấn nhìn sang giống như xuyên thủng tâm tư của nàng làm nàng vạn lần thoải mái, vì vậy lời sắp ra cứ thế nuốt trở về.

      Lần này Tôn thị giận , hung hăng trợn mắt nhìn Phương Sơ Ngấn cái sau đó đứng lên “Nhị tiểu thư, thân thể đại tiểu thư tốt chúng ta nên quấy rầy nàng nữa, về thôi”

      “Di nương đúng, tỉ tỉ vẫn chưa khôi phục, đáng thương đến nổi đứng còn nổi, tỉ tỉ nghỉ ngơi nhiều chút, muội trước” Phương Ngữ Nhiêu làm ra vẻ mà cười với Phương Sơ Ngấn tiếng xoay người , nét mặt kia là thắng lợi vui sướng, ánh mắt nhìn Phương Sơ Ngấn như nhìn bại tướng dưới tay, vẻ mặt ưu việt tản mát ra tự trong lòng nàng.

      , tiễn” Phương Sơ Ngấn nhìn nét mặt Phương Ngữ Nhiêu xem trong mắt, trừ cảm giác tôm tép nhãi nhép buồn cười ngoài ra chẳng có cái gì, hôm nay hia người Tôn thị tính toán đến xem chuyện cười của nàng sợ là rơi vào cái , nghĩ đến đây tâm tình của nàng tốt.

      Trước khi ra cửa hai nha đầu của Tôn thị cũng trợn mắt nhìn Phương Sơ Ngấn cái, Phiêu Tuyết nhìn mà giận đến phát run, liền nha hoàn cũng dám trừng chủ tử, đúng là Phương gia từ xuống dưới chẳng còn ai tôn trọng Phương Sơ Ngấn.

      “Sinh tức với mấy con trâu ngu ngốc làm gì? Chuyện vừa rồi xem như các nàng vào cửa biểu diễn cho chúng ta xem “Sắc mặt của tiểu nhân” để vui cười là được, thả lỏng chút” Phương Sơ Ngấn giọng giểu cợt Phiêu Tuyết.

      “Phốc, tiểu thư hay, bọn họ như vậy cũng chân chính là hình dạng như thế..haha..” dù sao cũng là đứa , Niệm Ương thấy tiểu thư nhà mình ví Tôn thị và nhị tiểu thư như con hát liền nhĩn được bật cười, làm gì còn thấy tức giận.

      “Cười là tốt rồi, về sau cũng cười như vậy, đám cẩu nô tài bên ngoài nhất định là làm các ngươi giận ít, ngươi với Phiêu Tuyết nhịn thêm vài ngày nữa, đến lúc đó ta để cho chúng ta vào thế cục bị động, chúng ta chịu đựng nhiều năm như vậy cũng đến lúc xoay người” ngón tay Phương Sơ Ngấn gõ mặt bàn, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy kiên định và chịu thua, ngày Phương Lão gia trở về là ngày Phương Sơ Ngấn quyết định lật người.

      Sau ngày tự hỏi phải làm sao, làm như thế nào? Càng về sau nàng càng nghĩ ra mấy biện pháp hay, cuối cùng muốn chọn người còn cần nghiên cứu thêm, vì vậy liền kêu Phiêu Tuyết Niệm Ương.

      “Hai người cho ta biết bình thường Phương lão gai đối đãi với ta như thế nào, cần phải chi tiết ràng”

      Niệm Ương, Phiêu Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người có vài phần kinh ngạc, nhìn nhau xong liền ngươi câu ta câu xong, người này sót chút người kia bổ sung.

      Đại khái là qua nén hương công phu, Phương Sơ Ngấn như có điều suy nghĩ “Xem ra đối với ta còn mấy phần tình phụ tử, cũng phải hoàn toàn xem ta ra gì”

      “Dạ, mặc dù lão gia sủng ái tiểu thư như nhị tiểu thư, nhưng tiểu thư xảy ra chuyện gì lão gia cũng rất để ý, cũng vì điều này mà lúc lão gia ở nhà Tôn di nương và nhị tiểu thư cũng kiêng kị nhiều lắm”

      “Ta rồi” Phương Sơ Ngấn gật đầu, nàng thấy đời cha này của nàng so với kiếp trước trước tốt hơn nhiều, phụ thân kiếp trước có nửa phần cha con với nàng. May mắn khi nàng còn sống mua bảo hiểm người được thừa hưởng là bà ngoại vì phòng ngừa mẹ kế lòng muôn dạ thú, nàng lập di chúc từ sớm, sau khi nàng chết tất cả tài sản đều thuộc về bà ngoại, nửa xu cũng để cho loài lang sói.

      “Tiểu thư, nô tì có điều biết có nên hay ” Niệm Ương đầy lo lắng nhìn Phương Sơ Ngấn.

      “Có gì cứ , đừng ngại, ở đây có người ngoài”

      có người ngoài” bốn chữ này lọt vào tai nha hoàn cực kì hưởng thụ, cuối đầu che mắt vì cảm động mà ươn ướt.

      “Tiểu thư, vài ngày trước Tiểu Hồng làm việc trong phòng bếp làm xong bát súp bưng lên cho Tôn di nương đường cẩn thận bị bể bát, toàn bộ bát súp đều đổ đầy ra đất Tôn di nương biết được phạt Tiểu Hồng 50 đại bản. Đánh xong 50 đại bản tính mãng Tiểu Hồng chỉ còn phân nửa, đáng buồn hơn là Tôn di nương sai người canh chừng cho Tiểu Hồng chửa trị vết thương. Nửa đêm Tiểu Hồng nóng sốt Tôn di nương cũng cho kêu đại phu, nàng bệnh ba ngày ba đêm mà bị thương vẫn được xử lí nên ngày thứ tư là mất mạng”

      “Năm trước có lần Tôn di nương sai nha hoàn từ bên ngoài về mấy quả pháo khiến lão gia mười ngày liên tục đều ngủ ở phòng phu nhân, kết quả Tôn di nương nóng giận đương trường sai người đánh chết nha hoàn đó, còn có…”

      “Được rồi, ngươi những việc này là phải muốn ta biết Tôn di nương ở Phương gia thế lực rất lớn, để ta nên đối cứng với nàng?” Phương Sơ Ngấn sáng tỏ nhìn Niệm Ương lo lắng nhịn được thở dài. Tôn di nương là nhân vật có lòng dạ độc ác nhưng nếu nàng chịu nổi kích thích cũng chịu nổi bất kính của người khác đối với nàng vậy chuyện tiếp theo nàng nên làm…

      “Tiểu thư, nô tì toàn là có nửa phần khoa trương, nô tì khuyên tiểu thư sau này làm việc nên chống đối với Tôn di nương như hôm nay. Giờ lão gia ở nhà, ngộ nhỡ Tôn di nương giận dữ lên làm những chuyện như vậy với tiểu thư, đây chính là …” Niệm Ương chư xong khóc, biết là bị hù dọa hay lo lắng quá mức.

      “Đừng khóc, đừng khóc, tâm ý của ngươi ta hiểu” Phương Sơ Ngấn kéo Niệm Ương qua vỗ tay nhè , trong lòng cảm động, ở thế giới này lòng đối tốt với nàng chỉ có Niệm Ương và Phiêu Tuyết, trong lúc nàng khổ sở cũng khỏi dâng lên mấy phần ấm áp.

      “Tiểu thư nghĩ thông suốt?” Niệm Ương nghẹn ngào mắt đỏ bừng nhìn Phương Sơ Ngấn.

      Chương 3: tiếp theo

      Phương Sơ Ngấn cũng thừa nhận mà thẳng tắp nhìn Niệm Ương từng chữ, từng chữ “Niệm Ương ngươi trả lời ta, ngươi muốn cả đời bị chèn ép, cả đời bị khinh bỉ sao?”

      Niệm Ương sửng sờ nhìn Phương Sơ Ngấn lẩm bẩm “Nô tì, nô tì tất nhiên là muốn”

      Phiêu Tuyết cũng nhìn Phương Sơ Ngấn gật đầu, cái loại cuộc sống chịu đựng chê cười như thế nàng muốn, nhưng bọn họ thân là nha đầu của tiểu thư, thể vứt bỏ nàng, vì tiểu thư chịu những tiếng giễu cợt là họ cam tâm tình nguyện, nhưng nếu có cơ hội ngày nào đó lật người dĩ nhiên họ cầu cũng được.

      “Nếu muốn vậy phải cùng ta cố gắng thay đổi cục diện này, ta có lòng tin, các ngươi có hay ?” Giọng Phương Sơ Ngấn vô cùng kiên quyết, khuôn mặt thanh lệ nhắn tự tin mười phần.

      Hai nha đầu thấy biểu tình đột nhiên kiên quyết của tiểu thư làm kinh sợ, trong lúc nhất thời cũng ai liên tiếng đều ngây ngốc.

      chuyện”

      Hai người giật mình vội vàng lớn tiếng “Chúng ta có lòng tin”

      “Tốt, vậy chúng ta vì ngày có thể sống tốt mà chuẩn bị , ta lại hỏi các ngươi câu, nếu các ngươi vì vậy mà bị uất ức lớn thậm chí bị đánh các ngươi chịu được ?”

      Phiêu Tuyết và Niệm Ương liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng nhìn Phương Sơ Ngấn kiên định trả lời “Chúng ta chịu được”

      “Vậy tốt, khi nào lão gia về?”

      “Nghe sau buổi trưa ngày mai”

      “Chắc chắn?”

      “Chắc chắn”

      “Tốt, các ngươi lại đây ta cho các ngươi biết phải làm sao”

      Vì vậy ba cái đầu dính cùng chỗ, ba người bắt đầu rả rích thương lượng, ba người chuyện lâu đến canh giờ.

      Buổi tối hôm đó Phiêu Tuyết tìm Trương thị, cũng hên là nàng khéo miệng, tóm lại cuối cùng thuyết phục được Trương thị cho nàng dẫn theo mama và nha hoàn trở lại sân viện.

      Trương thị dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của Phiêu Tuyết cũng có nguyên nhân. Trừ phiêu Tuyết và Niệm Ương là nha hoàn trung thành với Phương Sơ Ngấn mấy loại nhị đẳng nha hoàn, tam đẳng nha hoàn, các mama đều là người của nàng và Tôn thị.

      Lúc ấy bởi vì nàng và Tôn thi vui vẻ với nhau cho nên dưới cơn nóng giận lấy các nha hoàn lúc Phương Sơ Ngấn bị cấm túc, nếu như đưa người của Tôn thị phái các viện khác biết Tôn thị nháo thành cái dạng gì nữa, vì vậy người của mình cũng chuyển .

      tại Phiêu Tuyết cầu, vậy thuận nước đưa thuyền đẩy những người này trở về, nàng nghe đại tiểu thư sau khi thương thế tốt lên biến hóa rất lớn. Thân là chủ mẫu cũng thể mỗi ngày quan sát nàng, lần này đúng dịp Phiêu Tuyết cầu xin để các mama nha hoàn trở lại làm việc trong viện của Phương Sơ Ngấn quan sát nàng tốt hơn.

      Đêm đó mấy mama nha hoàn kia đều trở lại viện của Phương Sơ Ngấn, lần này làm cho viện an tĩnh lâu đột nhiên náo động lên, dù sao cũng quá muộn cũng còn chuyện gì xảy ra nên nàng cũng ngủ.

      Rạng sáng ngày thứ hai, Phương Sơ Ngấn dùng xong điểm tâm trang điểm Niệm Ương kéo nha đầu vào.

      “Tiểu thư, nô tì dẫn tên trong mắt có chủ nhân Tiểu Thanh tới”

      “Có chuyện gì nhanh , ít lôi lôi kéo kéo, ta rất bận, còn có nhiều chuyện chờ ta làm đấy” Tiểu Thanh chán ghét hất tay Niệm Ương ra còn lấy khăn tay lau tay mình chút, giống như bị dính đồ gì sạch vậy. Mắt liếc sang Phương Sơ Ngấn ngồi, chỉ hành lễ mà trong mắt chẳng có chút nào có ý kính trọng.

      tại trước mặt tiểu thư, chúng ta đem chuyện tiền nhân hậu quả lần. Tiểu Thanh ngươi , tại sao cho ngươi lấy lá trà kết quả ngươi cho bọn ta uống là lá trà hạ nhân hạ đẳng uống? Mấy thứ trà tốt kia có phải hay để cho bọn ác nô các ngươi lấy rồi?” Niệm Ương ép hỏi.

      Mặt mày Tiểu Thanh liếc xéo, sắc mặt lạnh lùng chịu nhận theo Niệm Ương, hết sức khinh thường “Ai..u.. ta Ương tử, ngươi đúng là coi tiểu thư nhà ngươi là chủ tử a, trà ngon? Trà ngon là dễ dàng mua được sao? Đây là đồ dành cho người sang quý uống, làm sao cho các ngươi loại này…”

      Phương Sơ Ngấn nhíu mắt lại, đứng lên nâng tay tát mặt Tiểu Thanh, quát lên “Ngươi là loại nô tì muốn chửi ai?”

      Tiểu Thanh thình lình bị đánh cái tát, nàng bụm mặt ngơ ngác nhìn Phương Sơ Ngấn, chỉ là sửng sốt trong chốc lát sau đó la to lên “Đánh người rồi! Đánh chết người rồi! Ta muốn sống nữa! Ta còn mặt mũi sống nữa!”

      Niệm Ương e ngại nàng rống quá khó nghe nhàng kéo nàng chút “Ngươi kêu loạn cái gì đấy? chút quy cũ cũng hiểu”

      biết thế nào, Niệm Ương nhàng đụng chạm, tiểu Thanh rất khéo liền ngã đất bắt đầu gào khóc “Ông trời ơi! Thiên địa ơi! CÒn để cho người ta sống! CHủ tử vô duyên vô cớ tát ta cái, ngay cả nô tì cũng dám đánh ta, ta muốn sống, muốn sống nữa”

      Thanh lớn đến nổi ngay cả khu vườn dặm cũng nghe ràng, thanh bén nhọn đến nỗi Phương Sơ Ngấn và Niệm Ương đều cau mày.

      ra Phương Sơ Ngấn vừa khỏi bệnh lại gầy yếu đâu thể nào dùng nhiều hơi sức, cái tát kia là lực độ có hạn. Tiểu Thanh la lối om sòm ngồi dưới đất đùa bỡn hai chân giãy dụa cánh tay vung lên cất giọng la to, trong những nguyên nhân chính là đem Phương Sơ Ngấn để trong mắt.

      Nguyên nhân thứ hai, vừa nghĩ tới nguyên nhân thứ hai khóe miệng tiểu Thanh giơ lên nụ cười hả hê, khi nhìn về phía Phương Sơ Ngấn trong mắt giễu cợt tức giận nàng đều giấu.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :