1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]

      - Tác giả: Karen Robards
      - Dịch giả: Khánh Vân
      - Đơn vị phát hành: Thái Uyên
      - NXB: Văn học
      - Số trang: 470
      - Số chương: 47
      - Giá bìa: 98.000 VNĐ
      - Ngày XB: 3/2013


      *********************
      Giới thiệu
      Xinh đẹp và hấp dẫn, nàng Caroline thường được cha dùng làm mồi nhử với mục đích lừa bịp những gã trai háo sắc khắp các sòng bạc nước .

      Sau cái chết của cha, dường như Caroline trở thành người con độc và bất hạnh nhất thế gian. Để chạy trốn khỏi kẻ bạo dâm tàn ác, nàng phải vượt qua cả đại dương mênh mông, đến miền đất mới hoàn toàn xa lạ và chứa đầy nguy hiểm, nơi người thân duy nhất của nàng - người chị cùng cha khác mẹ - sống.

      Nhưng khi đến nơi, nàng bàng hoàng nhận tin chị qua đời. Kể từ đây, Caroline xinh đẹp, quyến rũ bỗng thấy mình biến thành bà nội trợ, chăm sóc cho cả gia đình rể Ephraim Mathieson. Nàng phải đối mặt với hai chú bé ngang ngạnh cùng bốn em trai có chung đặc điểm là hoài nghi phụ nữ.

      Liệu nàng có thể dừng chân nơi đây, có thể biến ngôi nhà trở thành tổ ấm bình yên mà nàng vẫn hằng khao khát?

      Liệu người con sắc sảo, mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh này có thể vượt qua được những bóng ma ám ảnh trong quá khứ, để dũng cảm đón nhận tình từ người đàn ông vốn là chồng của chị mình?

      Và liệu nàng có thể chữa lành căn bệnh hoài nghi phụ nữ của những "đứa trẻ lớn tuổi" trong căn nhà mới, để cho họ sẵn sàng thương nửa thế giới còn lại?
      Last edited: 13/10/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1

      Mũi chiếc xuồng lớn thuộc con tàu Dovechẳng may đụng phải cây cọc neo đầu tiên. Những thùng đường và mật chất kín hai đầu xuồng lập tức chao đảo, va vào nhau lạch cạch.



      “Kìa, coi chừng!” Thuyền trưởng Rowse gắt lên với mấy tay chèo khi hàng hóa xê dịch bất ngờ làm cho con xuồng bị nghiêng về bên. Ông ta ngồi ở đuôi xuồng, còn Caroline ngồi trước mặt ông ta, gần như ở giữa, và nàng phải bám lấy mép tấm ván ngồi của mình để giữ thăng bằng. Đôi chân giày vải bị trượt khỏi phần nắp bọc da của trong những chiếc va li lớn, nơi nàng gác lên vì chẳng còn chỗ nào khác để đặt chân. Chiếc giỏ lớn có nắp nằm yên trong lòng nàng cũng nhất thời bị xô nghiêng. Nàng liền vồ lấy nó, dựng thẳng lại, xém chút nữa vật quý giá đựng bên trong bị rơi tòm xuống vịnh. Nàng để chân lại vị trí cũ. tay đặt lên nắp giỏ; tay kia nàng nắm lấy chiếc quai giỏ dày dặn, siết nó chặt cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch ra. Đó là biểu duy nhất của nỗi lo lắng khiến bụng dạ nàng cồn lên, chỉ chực giải phóng hết bữa sáng mà nàng vừa mới nhét vào bụng. Nếu biết căng thẳng của mình bộc lộ ràng đến mức nào qua hành động ấy, hẳn là nàng thận trọng mà nới lỏng tay rồi.



      là bẽ mặt nếu những gã đàn ông lặng lẽ xung quanh nhận ra nàng sợ hãi trước cuộc đón tiếp sắp tới. Caroline cẩn thận lảng tránh ánh mắt họ, dáng điệu nàng vừa đơn vừa kiêu hãnh khi lướt mắt qua những tay thủy thủ gồng tay chèo để nhìn về phía mảnh đất xa lạ sắp trở thành quê hương mới của mình.



      Đôi mắt nàng vẫn chẳng tỏ lộ điều gì. Nàng học được điều rằng giữ chúng như vậy là tốt nhất. Chúng ánh lên chút hoang mang nào khi bao quát dải đất ven bờ xám xịt cứ dốc lên mãi cho đến khi bị chặn lại bởi những công bằng đất và cái bến tàu làm bằng gỗ mộc xấu xí. Xa hơn nữa là đồng cỏ rộng có lẽ tới cả trăm mẫu được phát quang từ khu rừng xanh bạt ngàn. đồng cỏ lô nhô từng dãy lều gỗ xíu hình hộp. Chúng có thể là gì được nhỉ? Lều của ngư dân chăng? Chúng quá bé, quá tồi tàn, quá ít ỏi để làm thành cái thị trấn mà nàng đoán rằng chỉ nằm ngay bên kia vịnh.



      khí sớm mai lành lạnh thổi vào từ ngoài khơi đặc quánh mùi muối và cá biển. con sóng tinh nghịch bắn tung bọt nước lạnh buốt lên má và chiếc áo choàng tay của Caroline. Nàng liền đưa bàn tay xanh xao với những ngón tay dài lên lau những giọt nước đọng mặt. Giờ là đầu xuân năm 1684, quê hương quốc của nàng lúc này cực kỳ mát mẻ và đầy sương mù. Nhưng ở đây, tiết trời tháng Ba vẫn còn lạnh căm căm, mặc dù vầng dương tỏa sáng rực rỡ với cường độ gần như gay gắt. Caroline nghiêm khắc nhắc nhở mình rằng đây phải là nước . Và có lẽ, nàng chẳng bao giờ được nhìn thấy nước lần nữa.



      Saybrook chẳng hề giống với những gì nàng hình dung. Những bức thư mà người chị cùng cha khác mẹ tên Elizabeth gửi cho nàng luôn miêu tả rất sinh động về nơi chị ấy ở, trong khu kiều dân Connecticut. Trước giây phút này, khi mỗi nhát chèo mang nàng lại gần hơn thứ mà nàng sợ rằng trận mắng nhiếc nhục nhã, Caroline nuốt lấy từng lời của chị và tô vẽ thêm lên để tạo ra bức tranh về thiên đường xanh tươi mà nàng chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ghé thăm.



      Nhưng thực tế kém xa so với tưởng tượng. Hẳn là niềm hy vọng mà nàng ấp ủ về chào đón nồng nhiệt từ người chị cũng bị đặt nhầm chỗ. Mặc dù công bằng mà , trong hoàn cảnh này, cũng chẳng trách được Elizabeth nếu tỏ ra mấy hân hoan khi gặp lại em mình chỉ còn nhớ lờ mờ.



      “Ớ này! Daniel Mathieson!”



      Tiếng réo gọi của thuyền trưởng Rowse vang lên gần như sát bên tai khiến Caroline giật nảy mình. Nàng siết chặt cả hai bàn tay vào quai giỏ, môi mím lại để ngăn chặn những lời lẽ chanh chua chực thoát ra khỏi đầu lưỡi. Nhưng lớp vỏ lãnh đạm mà nàng trốn bên trong vẫn nguyên vẹn, và nàng chỉ bối rối ngoảnh nhìn thuyền trưởng. Ông ta vẫy vẫy ai đó bến tàu. Từ họ của người đó, nàng biết ta là người thân của chị mình. Tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt nàng vẫn hề biến đổi. vẻ ngoài nghiêm trang, kiêu hãnh có hiệu quả hơn nhiều so với những lời xin lỗi khúm núm - nàng học được điều đó.



      Con xuồng lại quệt vào cọc neo, xa hơn cuộc va chạm mong muốn đầu tiên chút, và lần này thủy thủ nhảy lên bờ bắt lấy chiếc dây cáp để buộc nó lại. Caroline nghiến răng, sắp đến lúc nàng phải giải quyết những vấn đề của mình rồi.



      “Để tôi đỡ lên bờ.” Thuyền trưởng Rowse đặt bàn tay bên dưới khuỷu tay Caroline và gần như kéo nàng dậy. “Kìa, Homer, giúp Wetherby tay . Ê này, Daniel Mathieson!”



      Nhăn mặt trước tiếng gọi oang oang của ông ta, Caroline thèm nhờ đến bàn tay chìa ra của gã thủy thủ mà tự leo lên bờ. Những tấm ván gỗ bỗng như chao nghiêng bên dưới chân khiến nàng lảo đảo. bàn tay đàn ông túm lấy cánh tay nàng, giúp nàng đứng vững.



      “Cẩn thận chứ, chân quen với mặt đất đâu,” giọng cộc cằn nhắc nhở. Caroline vùng ra. Gã thủy thủ bèn nhún vai và bỏ làm việc khác. Đúng lúc ấy, người đàn ông đội chiếc mũ rộng vành màu đen bước ra từ trong đám đông lao xao tụ tập quanh bến để xem tàu dỡ hàng. Thuyền trưởng Rowse nhảy lên bờ, đứng bên cạnh Caroline, chào người mới tới bằng cái vỗ vai nồng nhiệt, trong khi đó, ở những chỗ khác dọc theo bến tàu, thêm nhiều con xuồng thuộc chiếc Dove tới nơi và bắt đầu dỡ hàng cũng như đưa khách lên bờ.



      “Gọi tôi gì hả, Tobias?” Daniel Mathieson chào thuyền trưởng tàu Dove cách thân mật. Bất chấp bộ quần áo giản dị và mái tóc cắt ngắn đặc trưng của những người theo phe Cộng hòa, Daniel vẫn cuốn hút với vóc dáng cao ráo, mái tóc nâu vàng và nước da sạm nắng gió. Đôi mắt xanh của ta tò mò hướng về phía Caroline. Nàng đón nhận ánh mắt hiếu kỳ ấy với vẻ bình thản lạnh lùng. đời nào nàng để cho ta nhìn thấu nỗi lo lắng của nàng, lúc này nó trở nên quá dữ dội đến nỗi nàng phải nghiến chặt răng để nôn ọe.



      “Matt có ở quanh đây ?”



      , Matt ở nhà. ấy chẳng phải đón đợi ai hay cái gì cả, lại còn khối việc để làm nên muốn phí thời gian với việc vô nghĩa như xem tàu cập cảng, ấy bảo vậy đấy.”



      Thuyền trưởng Rowse cười khùng khục. “Đúng là giọng điệu của Matt.” Rồi ông ta ngừng cười, liếc nhìn Caroline. “ ra, tôi có thứ cho ấy. Chính là... quý này đây.”



      “Cái gì?” Daniel lại hướng đôi mắt ngờ vực sang Caroline. Nàng đón nhận ánh mắt ta chút nao núng.



      đấy. ta nhận mình là em vợ của Matt. Tới đây để sống cùng với gia đình ấy.”



      “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như này đấy!”



      Trước khi Daniel có thể tiếp tục bộc lộ ngạc nhiên với đôi mắt trợn tròn và đôi môi mím chặt, Caroline liền lên tiếng với vẻ cao ngạo lạnh lùng. Nàng phải là đứa trẻ, cũng phải là con ngốc mà để mặc cho người ta bàn tán như thể mình có mặt ở đây! “Tôi là Caroline Wetherby. Ephraim Mathieson là chồng của chị tôi, Elizabeth. Từ họ của , tôi đoán cũng là người nhà của chị ấy. vui lòng dẫn tôi tới chỗ chị tôi chứ?”



      “Chúa phù hộ chúng con!” Giọng điệu của Daniel cũng kinh ngạc như vẻ mặt ta vậy. ta trả lời cầu của nàng ngay mà chỉ đưa mắt nhìn khắp người nàng. Đôi mắt Caroline nheo lại khi thấy mình bị quan sát quá lộ liễu và lại còn có vẻ được đánh giá cao lắm, mặc dù ta cũng chẳng thấy được gì mấy ở nàng. Ngoại trừ khuôn mặt với những đường nét thanh tú, cân đối, đôi mắt to tròn màu nâu vàng gần ngả sang màu hổ phách, và vài lọn tóc đen bóng mượt được cột lại đằng sau - những đặc điểm mà trước giờ quý ông nào thấy khó ưa, chiếc áo choàng tay có mũ trùm đầu rộng thùng thình mà nàng mặc che giấu nốt những gì còn lại. Nhưng có lẽ bản thân cái áo choàng bằng nhung đỏ thẫm được mua hồi cha nàng vẫn còn dư dả và được nàng gìn giữ cẩn thận trong những năm tháng khốn khó sau đó quá đủ để kích thích kinh ngạc của ta. Cứ nhìn vào những gam màu ảm đạm như nâu, xám và đen chiếm ưu thế trong trang phục của toàn bộ dân chúng có mặt ở đây là đủ để thấy rằng chỉ riêng thứ màu sắc rực rỡ này thôi cũng khiến người ta chướng mắt. Thực tế , rất nhiều người trong đám đông hỗn độn ném ánh mắt chê trách về phía nàng. Đặc biệt là những hành khách con tàu Dove, chẳng hiểu làm thế nào mà họ biết hết về cảnh ngộ khốn khổ của nàng. Trong những cộng đồng , tin tức luôn lan truyền cách bí như vậy. Caroline nhận ra rằng chẳng mấy chốc câu chuyện lan khắp Saybrook khi nàng nhìn những người mới đến chào hỏi bạn bè và người quen của họ trong đám dân khai hoang. vài người còn chụm đầu bàn tán với nhau và lén lút liếc trộm về phía nàng. Caroline đứng thẳng người lên trước soi mói khó chịu ấy, chẳng đời nào tỏ ra là nàng biết chủ đề của những câu chuyện ngồi lê đôi mách ấy chính là mình.



      “Chưa phải tin xấu nhất đâu.” Thuyền trưởng Rowse nhõm vui vẻ thấy khi sắp trút bỏ được gánh nặng mong muốn này. “ Wetherby còn nợ tôi tiền vé. Suốt chuyến ta cứ cam đoan với tôi rằng rể mình trả thay.”



      “Sao lại thế được?” Daniel thất kinh.



      “Quý này lên tàu muộn và nài nỉ thuyền phó của tôi chấp nhận cho ta mua vé bằng món trang sức thay vì tiền mặt. Nhưng hóa ra mấy viên đá quý của ta chỉ là đồ giả. Xui cho ta là chúng tôi có thợ kim hoàn tàu, nếu chắc lúc nào bán chúng tôi mới biết mình bị lừa mất. Trăm phần trăm ta lên kế hoạch từ trước.”



      “Tôi lại với ông biết bao lần rồi: tôi hề biết gì cả! Chiếc trâm đó là của mẹ tôi. Tôi cứ tưởng nó là đồ .” Cơn giận dữ trào ra trước khi Caroline có thể ngăn nó lại. Đôi mắt nàng lóe lên phẫn nộ với thuyền trưởng Rowse; rồi nàng gắng kìm nén cảm xúc và lần nữa lại giấu mình trong vẻ ngoài băng giá. Ngẩng cao đầu, nàng đối mặt với hồ nghi của Daniel Mathieson và ngờ vực rành rành của thuyền trưởng Rowse.



      “Bao nhiêu?” Daniel hỏi để cho có. Sau khi nghe câu trả lời của thuyền trưởng, đôi mắt ta mở to, và ta khẽ huýt sáo. “Matt thích thú gì đâu.’



      “Tôi cũng đoán vậy. Nhưng biết làm thế nào đây? Tôi có thể đưa ta ra tòa...”



      . .” Daniel lắc đầu. “Nếu ấy quả thực là họ hàng của Matt...”



      “Làm ơn đừng chuyện về tôi như thể tôi có mặt ở đây nữa được , và hãy dẫn tôi tới chỗ chị tôi chứ? Tôi chắc chắn ít ra chị ấy cũng vui mừng khi gặp tôi.” Caroline tự tin như nàng thể , nhưng ngoài nàng ra chẳng ai biết được bụng nàng nhộn nhạo, còn lòng bàn tay ướt đẫm vì căng thẳng.



      Mặt Daniel lên vẻ bất lực. ta và Rowse đưa mắt nhìn nhau, và thuyền trưởng nhún vai.



      “Nếu tôi mà là , tôi để Matt giải quyết chuyện này.”



      “Được rồi.” ràng quyết định xong, ta gật đầu và đưa tay định cầm lấy cái giỏ của Caroline. “Hãy với tôi, thưa . Tôi là em trai của Matt - tức là Ephraim đó.”



      “Tôi tự xách cái giỏ, cảm ơn,” nàng lạnh nhạt . “Nếu muốn giúp tôi, khiêng giùm tôi mấy cái va li.”



      “Va li của ấy đâu?” Daniel hỏi khi Caroline bước , đầu ngẩng cao.



      “Có ba cái cả thảy,” thuyền trưởng Rowse trả lời với nụ cười nửa miệng, chỉ vào chỗ hành lý mà người của ông xếp đống gần đó. “ ta cao ngạo nhỉ? biết Matt nghĩ gì về ta?”



      Daniel lắc đầu, rồi cúi xuống để vác cái va li lên vai. “ ấy vui vẻ gì đâu, tôi đảm bảo đấy.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Caroline theo sau Daniel và thuyền trưởng Rowse con đường đất bụi bặm băng qua khóm nhà mà nàng nhìn thấy lúc còn ở xuồng. Khi nhìn gần hơn, nàng thấy rằng chúng thực ra là những túp nhà được làm bằng ván ghép chưa bị đổi màu vì sương gió. Các ô cửa sổ được che bằng giấy nhuộm màu vàng hay là da sống chẳng . Hầu như nhà nào cũng có khói tỏa lên nghi ngút. chị có vẻ lo lắng trông nom đàn em , chúng cứ nghịch ngợm chạy hết từ nhà này sang nhà khác, cười rinh rích khi nhìn thấy ba người ngang qua và trang phục kỳ lạ của Caroline. người phụ nữ ăn mặc đơn giản bồng đứa bé bên hông, mái tóc được che giấu kín đáo bên dưới chiếc mũ vải lanh màu trắng, lom khom đứng vẫy tay với bọn họ, vẻ mặt tò mò thấy .



      “Chào buổi sáng, Mary!” Daniel gọi to, giơ tay chào người phụ nữ.



      “Chào Mathieson!” thuyền trưởng Rowse cũng gọi to, chạm tay vào vành mũ. Dựa vào họ của ta, Caroline đoán rằng người thiếu phụ này cũng có mối quan hệ họ hàng với chị nàng. em dâu chăng? Nàng lấy làm mừng khi Daniel dừng lại mà tiếp tục rảo bước về phía rìa làng.



      đường , nàng nhận thấy những túp nhà nằm theo kiểu ngẫu hứng quanh khu đất ngập cỏ mà nàng cho là quảng trường của thị trấn. Ở chính giữa mọc lên tòa nhà lớn hình chữ nhật với những ô cửa sổ bằng kính . Nhìn cái tháp chuông bốn mặt nằm đỉnh và nghĩa địa nằm bên trái nó, Caroline đoán rằng đây hẳn là nhà thờ. vị linh mục mặc áo chùng đen và đội tóc giả màu trắng bước ra đứng bậc thềm, xác nhận phán đoán của nàng.



      Ông ta quan sát họ với vẻ nghiêm nghị, mặc dù bàn tay vẫn giơ lên đáp lại lời chào của Daniel.



      “Trông Đức cha Miller như vừa uống nhầm giấm chua ấy nhỉ,” thuyền trưởng Rowse nhận xét khi họ ra khỏi tầm nghe.



      Daniel càu nhàu. “Ông ta và Matt vốn bất hòa với nhau, thế nên ông ta chẳng ưa gì chúng tôi. Ông ta coi Matt là kẻ vô đạo.”



      Thuyền trưởng Rowse cười nhăn nhở. “Tôi nghĩ ông ta dám thế trước mặt Matt đâu.”



      Daniel lắc đầu. “Ông ta chưa đến mức hoàn toàn mất trí như thế. Nhưng hai ngày nữa kiểu gì ông ta cũng dò la về ta.”



      ta hất đầu về phía Caroline. Vai nàng căng cứng trước kiểu ám chỉ đầy coi thường ấy, nhưng nàng gì cả. ra, cứ mỗi phút họ gần đến nơi, nàng lại càng thêm sợ hãi. Vì quá đỗi lo lắng nên nàng chẳng còn tâm trí đâu mà tranh cãi với những người hộ tống mình. Liệu Elizabeth có chào đón mình ? Nếu chị ấy hoan nghênh mình biết làm sao? Caroline vội hếch cao cằm, cho phép mình suy đoán tiếp.



      Khi quảng trường lùi lại phía sau, nàng chẳng còn biết nhìn ngắm gì ngoài những cánh đồng rộng mênh mông vẫn còn trơ nhiều gốc cây mới đốn, được phát quang từ khu rừng nguyên sinh u và lạnh lẽo nằm cách hai bên đường chừng dặm. Ở nước văn minh, vùng đồng quê luôn gọn gàng và ngăn nắp, đâu đâu cũng thấy đồng cỏ xanh rờn và các trang trại trù phú, được bao quanh bởi những bức tường đá thấp hoặc những hàng giậu được xén tỉa cẩn thận. Còn nơi này... nơi này đúng là nơi hoang dã và lộn xộn. ngạc nhiên khi phát ra rằng dân chúng ở đây sống trong những túp lều gỗ kia cũng chẳng là gì nếu so với là cái cộng đồng xíu bao gồm nhà thờ và những túp lều hình hộp ấy lại chính là Saybrook. Toàn bộSaybrook. Ngoại trừ những nông trại nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, thị trấn chẳng còn gì nữa cả.



      Họ gặp người đàn ông mặc áo chẽn bằng da dẫn con ngựa què về phía ngôi làng. Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi ông ta nhưng dừng lại để trò chuyện, mặc dù qua ánh mắt tò mò của người lạ về phía Caroline, ràng ông ta rất hiếu kỳ về thân phận của nàng. lần nữa Caroline lại thấy biết ơn kín miệng của những người hộ tống. Với bộ cánh màu đỏ thắm vốn chẳng thu hút được ánh mắt người khác đến lần thứ hai nếu ở quốc, ở đây nàng cảm thấy mình nổi bật như con chim giáo chủ giữa bầy sẻ vậy. Nàng gần như kìm chế nổi thôi thúc kéo cái mũ trùm đầu che sát mặt hơn. Nhưng kiêu hãnh cho phép nàng trốn tránh.



      “Lối này.” Daniel, người đầu, mỗi bên vai vác chiếc va li, rẽ từ đường cái sang con đường mòn dẫn vào rừng. Thuyền trưởng Rowse, vác cái va li thứ ba, theo ta. Sau khi liếc nhìn và kinh hãi nhận ra con đường mòn này dẫn đâu, Caroline đành ngậm ngùi chấp nhận rằng mình có lựa chọn nào khác. Nàng lê bước theo họ, vừa ôm chặt cái giỏ bên mình vừa rón rén bước con đường mòn hẹp.



      Những bóng râm u lập tức vây phủ lấy Caroline ngay khi nàng ướm những bước đầu tiên vào trong rừng; những thân cây khổng lồ với cành lá xoắn xít bện chặt như những ngón tay đan vào nhau phía đầu để chặn lại ánh sáng mặt trời. Những nhành dây leo mát lạnh vươn ra quệt vào da nàng; gian râm ran tiếng chim hót và tiếng thú gọi bầy inh ỏi. Nhưng cánh đàn ông sải bước rất mau lẹ phía trước. Họ gần như khuất tầm mắt. mạo hiểm cất công tới tận đây rồi thể chùn bước trước khu rừng được, cho dù nó có đáng sợ thế nào chăng nữa. Dồn hết can đảm, nàng vội vã đuổi theo họ. Chẳng ai bận tâm tới chuyện gạt hộ nàng những nhành cây chìa ra chắn lối, vì vậy Caroline phải cố né tránh chúng bằng cách cúi đầu hoặc nghiêng người trong khi vẫn ôm chắc cái giỏ trong tay. Bỗng cây con mềm vừa bị thuyền trưởng Rowse gạt ra bật lại quật trúng vào mặt nàng; Caroline khẽ kêu lên đưa tay ôm bên má bị đau và trừng trừng nhìn theo kẻ tội đồ, nhưng ông ta vẫn thản nhiên tiếp. Rồi ông ta biến mất ở khúc quành đường, và nàng chỉ còn lại mình. Caroline dựng tóc gáy khi nghĩ đến những loại thú dữ có thể hau háu quan sát mình trong những lùm cây thấp. Ở Connecticut có gấu hay chó sói nhỉ? Nàng nhìn quanh và rùng mình. Vắt vội đuôi váy lên cánh tay cho khỏi vướng, nàng gần như chạy để đuổi theo cánh đàn ông.



      Nàng từng theo cha rong ruổi hết thành phố này sang thành phố khác khắp nước , và phải lúc nào cũng được sống trong cảnh xa hoa. Nhưng cha nàng kiếm ăn bằng trò lật quân bài và gieo xúc xắc, và vì bản chất của nó mà ông chủ yếu hành nghề ở những nơi văn minh. Nàng biết đủ thứ về cuộc sống thị thành, nhưng chẳng có mấy kiến thức thực tế về các nông trại hay vùng đồng quê. Caroline cảm thấy sởn gai ốc khi liếc nhìn khung cảnh rừng rú u xung quanh. Hàng tuần lễ nay nàng luôn tự dằn vặt rằng mình đúng là con ngốc khi tới miền đất này. Và vào lúc này cảm giác đó lại càng dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng nàng làm gì còn lựa chọn nào khác chứ? Nàng quá túng quẫn, biết bấu víu vào ai và cũng chẳng biết đâu cả. Lựa chọn duy nhất khác của nàng là trở thành điếm, nhưng nàng đời nào làm việc đó.



      Daniel dừng lại ở rìa khoảng đất trống. Thuyền trưởng Rowse vừa bắt kịp ta Caroline cũng bước ra từ những hàng cây, sau khi thả váy xuống vì nhớ ra đoan trang của mình.



      “Tới nơi rồi. Chúng ta để những thứ này lại đây,” Daniel hạ mấy cái va li xuống đất với nhõm thấy , “cho đến khi Matt quyết định nên làm gì.”



      “Có lý đấy.” Thuyền trưởng Rowse tán thành và đặt cái va li vai ông xuống bên cạnh hai cái còn lại. Từ việc họ muốn khiêng những món đồ nặng nề này xa hơn, Caroline hiểu rằng họ sợ chẳng mấy chốc phải khiêng chúng trở về nơi xuất phát. Bụng dạ nàng lại nhộn nhạo; họ nghĩ nàng được chào đón, và có thể họ đoán đúng. Nhưng Elizabeth, chị của nàng, nhất định phải tiếp nàng chứ? Mặc dù họ xa nhau từ hồi Caroline lên bảy. Trời đất, lẽ nào mười lăm năm trôi qua rồi sao?



      Caroline dừng lại sau hai người đàn ông chừng hai bước chân, lén chỉnh lại chiếc mũ rồi phủi phủi đám lá và cành con bám váy. Nàng liếc nhìn toàn bộ ngôi nhà, những căn nhà phụ và khu đất xung quanh và cảm thấy yên tâm đôi chút. Những ngôi nhà trong thị trấn hơn những túp lều là mấy. Còn cơ ngơi này trông vừa tiện nghi vừa khang trang.



      Căn nhà cao hai tầng, với những ô cửa sổ dài và hẹp bằng kính viền chì và cửa chính đồ sộ. Tầng nhô ra như để che chắn cho những căn phòng bên dưới mỗi khi gặp thời tiết xấu. Nó cũng có vẻ được dùng làm trạm gác và hiển nhiên vị trí chiến lược để bắn lại kẻ địch nếu cần thiết, mà ở vùng đất chưa ổn định như thế này có lẽ chuyện ấy xảy ra quá thường xuyên. Toàn bộ ngôi nhà được làm bằng những khúc gỗ mộc đẽo gọt qua loa, với những ống khói khổng lồ bằng đá tự nhiên nhô lên ở cả hai bên mái. Sau nhà là chuồng gia súc có hàng rào bao quanh nuôi bò và ngựa. đứa bé thó mặc độc chiếc áo sơ mi cho gà ăn trong sân nuôi gà vịt, và xa hơn nữa là hai người đàn ông làm việc cánh đồng gần nhất trong số vài cánh đồng rộng lớn được phát quang từ khu rừng. Ở chái nhà, thằng bé lớn hơn khuấy cái nồi bốc hơi nghi ngút đống lửa. con chó lai to lớn lông khoang nằm ngay dưới chân thằng bé; nó bật dậy, sủa inh ỏi khi nhìn thấy Daniel, thuyền trưởng Rowse và Caroline.



      “Matt ở cánh đồng đằng kia.” Daniel giơ tay chào thằng bé rồi lại bước tiếp với Caroline và thuyền trưởng Rowse theo sau. Thằng bé vẫy tay chào đáp lại trong khi con chó nhảy vọt về phía họ.



      “Lịch chút nào, Raleigh,” Daniel mắng con chó khi nó lao tới, nhắm vào chân thuyền trưởng Rowse mà nhe răng gầm gừ. Thuyền trưởng vung bàn chân giày ống để đẩy nó ra, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể ông quá quen với việc bị con chó to bằng con ngựa con tấn công. Bị đẩy lui, con vật chạy lồng lên quanh ba người họ, sủa ầm ĩ. Và rồi, thấy vẻ kinh hãi của Caroline, nó liền chuyển chú ý sang nàng.



      Caroline chưa từng phải đối mặt với con chó nào trong đời, và giống chó đặc biệt này những to lớn mà còn có hàm răng trắng ởn cực kỳ sắc nhọn. Nó nhe răng gầm gừ và chuẩn bị xông tới tấn công nàng.



      “Ối!” Mặc dù cố gắng hết sức để bình tĩnh, nhưng nàng thể kìm được tiếng kêu thét lên.



      sợ chó như vậy là phí,” Daniel nhận xét, giọng điệu ra chiều thích thú khi nàng ôm sát cái giỏ vào người hơn và xoay mình, quay lưng về phía con vật đáng sợ.



      “Vậy sao?” Bình thường giọng Caroline vốn êm dịu, uyển chuyển, du dương, nhưng lúc này nàng gắng sức tỏ ra điềm tĩnh khi con vật ngoạm vào và nhay nhay mép áo choàng của mình, vì thế, nghe nó chẳng khác nào tiếng rít the thé.



      Cả hai người đàn ông đều chẳng tỏ vẻ gì là tới cứu nàng. Trái lại, họ còn cười toe toét khi quan sát cuộc giằng co cân sức ấy. Liệu đến lúc con quái vật cắm răng vào bắp thịt nàng họ có còn vui vẻ như thế nữa hay nhỉ, nàng tự hỏi, rồi tự kết luận rằng họ vẫn thế mà thôi. Nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế cả nỗi tức giận lẫn sợ hãi trào dâng mạnh mẽ. Caroline thận trọng giật cái áo choàng lại. Con chó vẫn ngoạm chặt. Gấu váy rách toạc, con chó càng kéo mạnh hơn... và rồi điều thể tưởng tượng nổi xảy ra. Chiếc móc gài mỏng manh của cái giỏ bị tuột, nắp giỏ bung lên, và cái đầu lông lá đen sì ngóc dậy. Đoán biết trước chuyện gì xảy ra, Caroline liền vội vàng ấn con mèo xuống, nhưng quá muộn. Millicent chỉ mất giây đánh giá được tình hình. “Ngao” tiếng, nó nhảy vọt ra ngoài thành giỏ.



      “Cái quái gì...?” Caroline nghe hết câu cảm thán của Daniel. Chỉ sau thoáng sững lại vì kinh ngạc, Raleigh nhả cái áo choàng của nàng ra để đâm bổ theo con mèo lao như bay. Tiếng sủa điên cuồng hòa lẫn với tiếng hét của Caroline khi con thú cưng của nàng tránh được hàm răng con chó trong gang tấc. Chẳng còn nghĩ ngợi gì đến phẩm giá lẫn an toàn của bản thân, Caroline thả phịch cái giỏ xuống, vén váy lên và lao theo cứu con mèo. Nhưng Millicent ràng có ý định đợi cứu viện. Nó chui qua hàng rào của sân nuôi gà vịt trong khi Raleigh nhảy vọt qua đó, đuổi theo sát nút.



      “Millicent! Dừng lại!”



      Nó chẳng thèm đoái hoài đến tiếng gọi của nàng. Hai con vật điên cuồng đuổi nhau giữa lãnh địa của lũ gà làm chúng kêu quang quác và chạy tán loạn. Thằng bé cho gà ăn đánh rơi cái chảo khi Millicent lao qua giữa hai chân nó; Raleigh đổi hướng kịp lúc để làm thằng bé xoay như chong chóng bị ngã, rồi tiếp tục đuổi theo con mồi với tiếng sủa inh tai nhức óc. Thằng bé cũng hét lên để nhập cuộc.



      “Millicent! Ôi trời ơi, ai đó làm ơn gọi con chó đáng nguyền rủa kia lại được ?”



      Caroline bám vào đỉnh hàng rào rồi đu mình nhảy qua nó xuống giữa khung cảnh hỗn loạn gây ra bởi đàn gà, đứa trẻ, con chó và con mèo. Đằng sau nàng, Daniel vừa cười sặc sụa vừa hét gọi Raleigh quay lại. Hai người đàn ông lao động ngoài cánh đồng cũng ngừng tay và nheo mắt nhìn về phía cảnh tượng huyên náo. người hét lên gì đó mà Caroline hiểu nổi.



      Millicent chui qua hàng rào bên kia của khoảng sân khi Raleigh và thằng bé rượt theo nó. Caroline chạy theo sau, chiếc váy bị kéo lên cao để lộ lớp váy lót màu trắng và bắp chân thon . Đứa trẻ dừng lại, có vẻ đành lòng chấp nhận đứng chờ bên cánh cổng và nhìn theo lũ chó mèo băng ngang qua đồng cỏ. Nó hét lên gì đó với Caroline khi nàng leo qua hàng rào. Nhưng nàng quá chú tâm vào cuộc rượt đuổi nên nghe ra những lời ấy cho đến khi băng qua gần nửa cánh đồng. Tới lúc đó những lời thằng bé mới trở nên ràng. Nó hét: “Coi chừng bò tót!”



      Bò tót?



      Caroline chùn bước. Nàng rời mắt khỏi lũ chó mèo để quét mắt theo vòng cung lớn. Rồi nàng nhìn thấy thứ khiến nàng chết lặng và buông rơi vạt váy. Miệng nàng há hốc, còn mắt trợn tròn kinh hoàng.



      Đúng là có con bò tót.



      Nó đen trùi trũi như quỷ Satan và to tướng như gã khổng lồ, nhìn thẳng vào nàng từ cách đó hơn chục mét!



      Trong khoảnh khắc thời gian như ngưng lại, Caroline và con vật nhìn nhau chằm chằm. Và rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng nhấc váy lên, quay ngoắt lại, và chạy vụt về chốn an toàn là cái sân nuôi gà vịt, chiếc áo choàng đỏ bay phần phật như lá cờ.



      Đằng sau nàng, con vật khổng lồ rống lên tiếng đáng sợ, rồi bắt đầu đuổi theo.



      “Chạy !”



      Thằng bé đứng bên hàng rào hét lên động viên, nhưng Caroline hầu như nghe thấy. Nàng trở nên đui mù và điếc đặc vì sợ hãi. Đôi mắt nàng chỉ tập trung nhìn vào hàng rào, còn đôi tai nàng chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề lẫn tiếng thở phì phò của con vật đuổi huỳnh huỵch sau lưng.



      “Cố lên! Cố lên!”



      Đứa trẻ cổ vũ nàng, nhưng điều đó chẳng cần thiết. Ngay cả người chạy nhanh nhất thành London cũng chẳng thể nào sánh kịp với tốc độ của Caroline trong buổi sáng hôm nay. Nàng chạy hết tốc lực về phía hàng rào như con chó săn thỏ. Đằng sau nàng, tiếng rống đầy giận dữ của con quái vật và tiếng nện thình thịch từ móng guốc của nó dội bên tai rất .



      Caroline hét lên. Thằng bé đứng bên cổng la inh ỏi. Những người đàn ông và lũ trẻ đổ xô tới sân nuôi gà vịt từ mọi hướng.



      Nàng cảm tưởng như hơi thở ấm nóng của con vật phả vào lưng mình.



      “Áo choàng! Cởi áo choàng ra!”



      Khi nàng còn cách hàng rào vài bước chân, Daniel hét lên và chạy đến giúp nàng.



      Caroline tay túm váy - bị vấp ngã vào lúc này nàng chết chắc - còn tay kia đưa lên cởi dây buộc của chiếc áo choàng. Nó tuột ra ngay tức khắc.



      “Tốt lắm!”



      Nỗi khiếp sợ như chắp thêm cánh cho đôi chân của nàng để chúng nhảy vọt về phía hàng rào cách đó gần mét. Daniel cũng leo lên đó, túm lấy tay Caroline và kéo nàng qua. Vì váy nàng bị mắc lại nên ta phải kéo mạnh. Có tiếng vải bị xé toạc, và nàng thấy mình bay qua trung rồi tiếp đất đánh rầm, mặt cắm xuống sân.



      Khi nàng nằm sõng xoài, ê ẩm mình mẩy và thở hồng hộc, Millicent từ đâu xuất và cọ cọ đầu vào người chủ. Từ khu rừng phía bên kia đồng cỏ nơi có con bò tót, Raleigh vẫn sủa váng lên tìm kiếm con mèo. Caroline thậm chí còn sức để rên rỉ khi con mèo của nàng bắt đầu kêu grừ grừ.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3

      Thời gian dường như kéo dài vô tận khi Caroline nằm yên bất động, những tiếng kêu an ủi của Millicent vang vang bên tai nàng. Cú ngã làm nàng đau đến tức thở; mặt đất cằn cỗi chà xước khiến khuôn mặt và hai tay nàng đau nhói. Khắp người nhức nhối vì cú ngã, tim nàng vẫn còn đập thình thịch. Tệ hơn nữa, chắc chắn rằng khi nàng mở mắt ra, cái mõm to tướng đầy răng nhọn hoắt chực sẵn để xơi tái nàng dưới chứng kiến của những người chủ chỉ biết cười nhe nhởn, ai trong số họ sẵn sàng nhấc dù chỉ ngón tay để bảo vệ nàng.



      Nhưng Caroline chẳng thể trì hoãn điều bất khả kháng ấy lâu hơn nữa. Nàng đưa tay nhấc Millicent lên, ôm con mèo vào lồng ngực bầm tím rồi miễn cưỡng mở mắt, từ từ lăn người lại và nhìn quanh. thấy con chó đâu cả. Nàng trút tiếng thở phào nhõm. Chỉ có thằng bé cho gà ăn lúc nãy nhíu mày chăm chú nhìn nàng. Nàng rón rén ngồi dậy.



      ấy còn sống, cha ơi.”



      Thằng bé ngoảnh ra sau để , rồi lại hướng đôi mắt xanh tròn xoe về phía Caroline. Mái tóc đen mềm như lụa của nó lòa xòa rủ xuống mắt; và ở chỗ đầu gối quần nó có vết rách cần được vá lại. Nó vẻ được chăm sóc chu đáo, và cách cư xử vẫn cần phải uốn nắn. Nhưng đó phải việc của nàng, và nàng lấy làm biết ơn về điều đó.



      Nheo mắt trước ánh mặt trời chói chang, Caroline nhìn qua đứa trẻ về phía năm người đàn ông trưởng thành và thằng bé khuấy cái nồi lúc nãy. Họ đưa người vào hàng rào mà nàng vừa trèo qua. Xa xa là con bò tót thở phì phì và giậm giậm chân, dùng sừng hất những gì còn lại của cái áo choàng lên trời. Cả năm người đàn ông đều chăm chú quan sát con vật hung dữ với lo lắng ắt hẳn làm nàng ấm lòng nếu được đón nhận. Nhưng mối quan tâm ấy lại được dồn vào con bò. Điều đó khiến nàng tức điên lên.



      Trước lời thông báo của đứa trẻ, tất thảy bọn họ đều quay đầu lại. Sáu cặp mắt dồn cả vào Caroline với những mức độ trách móc khác nhau. Nàng tập trung chú ý vào người lớn tuổi nhất trong số ba người đàn ông lạ mặt. Nếu nàng nhầm, ta chính là người mà Daniel gọi là Matt. Đôi mắt nàng gườm gườm nhìn Ephraim Mathieson. ta cũng tiến lại phía nàng.



      ta thậm chí còn cao hơn cả Daniel với đôi bờ vai rộng lớn, bộ ngực nở nang, phần hông hẹp và đôi chân dài khỏe khoắn. Giống như hai thằng bé, ta mặc áo khoác hay gi-lê. người ta lúc này là chiếc áo dài tay màu trắng cổ và cái quần màu đen rộng thùng thình dài quá đầu gối chút. Chân ta đôi tất len màu xám cùng với đôi giày da mũi vuông đơn giản. Người đàn ông này đội mũ, và tóc ta đen tới mức ánh lên xanh thẫm trong ánh mặt trời chói chang, gam màu đen hiếm hoi và tuyệt đẹp hệt như màu tóc nàng vậy. Giống như Daniel, nó cũng được cắt ngắn kiểu những người theo phe Cộng Hòa, nhưng những lọn tóc quăn dợn sóng của ta lại có vẻ quyết tâm thách thức kiểu đầu đơn giản ấy.



      Ngay cả khi chưa nhìn khuôn mặt ta, Caroline quả quyết rằng chồng của chị nàng là người đàn ông rất hấp dẫn.



      Chỉ đến khi ta tiến lại gần hơn, nàng mới nhận ra rể mình có tật khập khiễng. Đầu gối bên trái của ta dường như thể co gập lại, nó cứ cà nhắc vụng về khi ta di chuyển. Vẻ thù địch trong mắt nàng nhạt đôi chút. người đàn ông có vẻ cường tráng như thế chắc là cay đắng lắm khi phải gánh chịu tai ương này.



      Còn cách nàng vài bước chân, Matt liền dừng lại, hai tay chống nạnh, chăm chú quan sát nàng và cau mày. Caroline ngập ngừng nhìn theo ánh mắt ta. Khi nhận ra những khiếm khuyết của mình, nàng phải hết sức để nhăn nhó. Tuy cao ráo và mảnh dẻ, nhưng ngày xưa nàng vẫn nở nang ở những chỗ cần nở nang. Nhưng chuyến vất vả cùng với những tháng ngày chán chường, mệt mỏi trước đó cướp mất đầy đặn nữ tính, khiến giờ đây nàng trở nên gầy gò thảm hại. may, chiếc váy bằng lụa màu ngọc lục bảo có diềm xếp nếp vô cùng đáng mà nàng mặc lại được may hồi thân hình nàng vẫn còn đầy nữ tính. Giờ nó như được treo lòng thòng người nàng, cổ áo bị trễ hơn nhiều so với trước kia, phần tay áo dài đến khuỷu và phần eo lưng thõng xuống, chân váy cũng bị xệ xuống mất vài phân. Nó còn bị rách toạc và bẩn lem nhem sau cú ngã của nàng mới rồi nữa chứ. Với mái tóc bị xổ tung và lớp váy lót tốc lên đến tận đầu gối phô ra gần hết đôi chân, Caroline xấu hổ nhận ra rằng trông mình kinh khủng.



      ta nhìn đôi chân trần của nàng với vẻ chê trách. Toàn bộ vẻ thù địch lúc nãy trong mắt nàng lập tức quay trở lại.



      “Ephraim Mathieson?”



      Giọng nàng lạnh băng. ta gật đầu xác nhận. Nàng lồm cồm bò dậy cho dù các bắp cơ đau nhức muốn nhúc nhích, cố gắng vừa ôm Millicent chặt vừa phải phủi bụi bám chiếc váy. Con mèo trừng trừng nhìn ta; Caroline kiềm chế để bắt chước nó khi cố gắng chỉnh trang lại ngoại hình của mình.



      Cái cổ áo vuông vắn của nàng bị tuột xuống bên vai, để lộ phần của áo lót và phần làn da trắng mịn. Nàng giận dữ xốc lại vạt thân xộc xệch đầy khiếm nhã ấy cho đến khi nó chỉnh tề đôi chút. Nhưng nàng chẳng thể làm được gì với vết rách nơi chân váy để lộ lớp váy lót màu trắng có diềm đăng ten ở bên trong. Còn về mái tóc, vì phải ôm Millicent tay nên nàng buộc phải để mặc nó. Cố gắng nghĩ đến chuyện khuôn mặt mình chắc chắn cũng bẩn như cái váy, Caroline hếch cao cằm và nhìn thẳng vào mắt ông rể. Nàng chưa bao giờ rơi vào tình thế bất lợi như vậy trong đời, nhưng nàng chẳng đời nào để cho ai biết được điều này!



      “May cho đấy,” ta bằng giọng trầm, lỗ mãng, “vì chưa làm con bò của tôi bị thương.”



      Sau tất cả những gì vừa mới trải qua, câu đó quả thực khiến nàng chịu hết nổi. Caroline hít vào hơi dài khó nhọc, cố gắng trong vô vọng níu lại tự chủ tuột mất.



      “Tôi làm cho con bò của bị thương ư!” nàng thốt lên, đôi mắt long sòng sọc vì phẫn nộ. “Con quái vật của suýt tí nữa giết chết tôi có! Quỷ tha ma bắt con bò khát máu chết tiệt ấy !”



      “Ngậm ngay cái miệng thô tục của lại!” tiếng gầm vang lên từ đằng sau khiến Caroline giật nảy mình và suýt nữa buông rơi Millicent. Tóm gọn con mèo giãy giụa chực nhảy vọt , Caroline quay ngoắt lại và phát ra vị linh mục đứng cách mình quá chục bước chân, ông ta đứng đó tự lúc nào và chỉ lên tiếng khi nghe thấy những lời thiếu suy nghĩ của nàng. bất bình hiển mồn gương mặt góc cạnh của ông ta. Bên dưới những lọn tóc xoăn giả màu trắng, khuôn mặt ông ta đỏ gay gắt.



      “Trời đất ơi,” Caroline lẩm bẩm, lúng túng trước xuất bất thình lình của viên linh mục. Nàng cũng cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa mới thốt ra như ông ta cảm thấy kinh hãi với chúng vậy. Nàng cứ tưởng những khó khăn mà nàng từng chịu đựng chấm dứt vĩnh viễn tính nóng nảy và thói quen bạ đâu đấy của nàng. Thế mà tại sao cả viên linh mục trời đánh này và những người sắp sửa là gia đình mới của nàng lại được chứng kiến thói xấu đó hồi sinh chứ?



      “Vậy ra vừa là kẻ ăn báng bổ, vừa là tên trộm, vừa làm điếm, lại vừa dối trá!” Viên linh mục nhìn bao quát Caroline và với giọng điệu đầy công kích trước khi hướng ánh mắt sang người đàn ông đằng sau nàng. “Ephraim Mathieson, nếu chưa phủ nhận mối quan hệ với người phụ nữ trơ tráo này, tôi khuyên nên làm thế ngay lập tức, và hãy làm cách công khai! Khi con chiên của tôi kể lại những tội lỗi của ta lúc còn ở tàu, tôi rùng mình và vội vàng tới đây ngay để báo cho biết! Nhưng có vẻ như cần phải cảnh báo điều gì nữa: chính những lời vừa thốt ra từ miệng ta đủ chứng minh cho những tội lỗi ấy rồi!”



      Lời tố cáo của viên linh mục cất lên vang rền trong trung. Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng mở miệng định bào chữa cho mình bằng những lý lẽ đanh thép. Nhưng nàng chưa kịp thốt lên lời bàn tay khỏe khoắn, ấm áp đặt lên vai nàng và siết để ngăn nàng lại.



      “Tôi cũng chúc ông ngày tốt lành, ông Miller.” Lời chào của Matt mỉa mai và lạnh lùng, nhưng Caroline chẳng hề để ý vì nàng còn rùng mình trước đụng chạm của ta. Biết đến bao giờ mình mới thôi ghê tởm cảm giác bàn tay đàn ông đặt người mình đây, nàng tự hỏi khi hất nó ra. Sau khi loại bỏ được tiếp xúc đáng ghét ấy, đầu óc nàng lại trở nên ràng, và nàng lại có thể chú tâm vào cuộc chuyện giữa hai người đàn ông.



      Ánh mắt nàng di chuyển từ viên linh mục phẫn nộ sang Matt, và nàng thấy rằng vẻ mặt rể mình thậm chí còn khó chịu hơn cả giọng . Đây là lần đầu tiên nàng nhìn sát khuôn mặt ta, và đôi mắt nàng bất giác mở to kinh ngạc khi nhận ra điều đặc biệt. ta gườm gườm nhìn viên linh mục với căm ghét lạnh lùng, nhưng điều ấy hề làm mất vẻ đẹp trai. Những đường nét khuôn mặt ta còn đẹp hơn cả bức tượng Hy Lạp; quai hàm và gò má hẳn được tạc nên từ bàn tay của người nghệ sỹ bậc thầy. Mũi dọc dừa, khuôn miệng hoàn hảo với bờ môi dưới hơi đầy đặn hơn môi chút. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày thẳng và đen rậm. Chúng mang màu thiên thanh sáng rực, nổi bật hẳn lên là da ngăm ngăm dãi dầu nắng gió. Khiếm khuyết duy nhất của ta là vết sẹo sần sùi màu trắng má trái, chạy dài từ khóe mắt đến bên miệng. Nếu có vết sẹo đó, Caroline kết luận ngay Matt là người đàn ông điển trai nhất mà nàng từng thấy đời này.



      May mắn là ta nhận thấy phản ứng của nàng mà dồn cả chú ý vào viên linh mục.



      “Tôi cầu chấn chỉnh gia đình mình, Ephraim Mathieson, và vạch mặt người đàn bà tội lỗi này!” viên mục sư gầm lên chói tai.



      Matt mím chặt môi, và mắt ta nheo lại. “Ông cần phải chỉ bảo tôi cách xử lý chuyện gia đình tôi, Joachim Miller. Ông cũng có quyền kết án người lạ khi có bằng chứng.”



      “Bằng chứng ư?” Ông ta cười gằn. “Bằng chứng về ăn báng bổ của ta chính tai tôi vừa mới nghe thấy rất . Còn bằng chứng về việc ăn cắp và dối, tôi nghe những hành khách cùng ta tàu Dove kể lại! Cứ thử hỏi Tobias biết; tôi chắc chắn ông ấy xác nhận chuyện này! Còn bằng chứng về việc làm điếm, hãy nhìn vào cách ta khoe thân lộ liễu trong cái váy chướng mắt kia! Nó là lăng mạ với lễ nghi phép tắc! Phải đem ta ra giữa quảng trường cho mọi người phỉ nhổ, rồi sau đó gửi trả về cái chốn trụy lạc mà ta sinh ra!”



      “Tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình mà cần ông can thiệp vào.”



      dám chống lại lời của Chúa ư?”



      “Lời của Chúa tôi sẵn lòng lắng nghe, nhưng những lời bậy bạ của ông ! Hãy biến cho khuất mắt tôi, ông Miller, trong lúc ông còn có thể!”



      “Giờ còn quá quắt tới mức dám đe dọa giáo sĩ ư! phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình đấy, Ephraim Mathieson!” Cằm viên linh mục run lên giận dữ, rồi ông ta lập tức quay gót. “ phải hối hận vì ngày hôm nay!” Ông ta hất áo choàng và băng ngang sân nuôi gà vịt, đùng đùng thẳng về phía con đường mòn đâm xuyên qua rừng.



      khôn ngoan gì khi gây thù chuốc oán với linh mục đâu, Matt.” Cả Matt và Caroline đều quay lại nhìn Daniel khi nghe thấy câu đầy bực bội này của . Giờ nàng mới để ý rằng tất cả bọn họ, bao gồm Daniel, người đàn ông trẻ hơn chắc cũng là em vì trông ta rất giống Daniel, người đàn ông nữa có mái tóc hung và nụ cười nửa miệng, và hai thằng bé, đứng thành hình bán nguyệt đằng sau Matt. Tobias Rowse đứng hơi chếch về bên, lắc đầu và cau mày.



      “Daniel đúng đấy, Matt,” người đàn ông tóc hung .



      Matt nhún vai, ràng chẳng bận tâm tới lời cảnh báo. ta hướng chú ý sang Caroline. Đôi mắt xanh của ta bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của nàng và chúng cứ thế nhìn nhau lúc lâu.



      “Lúc nào cũng gây phiền phức thế này à?” lát sau ta hỏi. Caroline hất cằm lên. Ephraim Mathieson ràng cũng kém văn minh như vùng đất ta sống vậy!



      “Tôi hiếm khi gây phiền phức cho ai, nếu như tôi bị quấy rầy bởi những con chó khổng lồ, những con bò hung hãn và những gã đàn ông thô lỗ,” Caroline chua ngoa đáp. Sau khi đánh mất vẻ lãnh đạm mà nàng cứ ngỡ sắp sửa trở thành bản chất của mình, dường như nàng thể lấy lại nó được nữa.



      Matt làu bàu. Đằng sau ta, Daniel định lên tiếng, vẻ mặt hết sức lo lắng. Nhưng Matt phẩy tay ra hiệu cho em trai im lặng. “Qua những gì mà em trai tôi và Tobias với tôi, tôi đoán rằng mới từ đến đây sáng nay, và tuyên bố là có họ hàng gần gũi với gia đình tôi. Bây giờ, sau khi làm tất cả chúng tôi mất công mất việc với vụ náo loạn có hai, có lẽ cũng nên giải thích chuyện là thế nào chứ nhỉ?”



      Đôi mắt Caroline lóe lên, và nàng những muốn rủa xả ta trận. Nhưng thay vào đó, nàng chỉ hít hơi sâu, vì nàng chợt nhận ra dại dột nếu gây xích mích với người đàn ông mà mình cần nhờ cậy nhất. Nàng biết làm gì đây nếu ta, với tư cách là chồng của chị , xua đuổi nàng? Ý nghĩ đó thực khó lòng chịu đựng nổi.



      “Tôi là em của chị Elizabeth,” giọng nàng điềm tĩnh. “Tôi là Caroline Wetherby.”



      chàng trông giống Daniel thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, còn hai thằng bé trợn tròn mắt. Đôi mắt Matt lấp lánh, rồi nó từ từ lướt khắp người nàng trước khi quay trở lại khuôn mặt. “Tôi chẳng thấy giống mấy.”



      “Tin tôi , tôi là em của chị ấy mà. Tôi có giấy tờ để chứng minh cho thân phận của mình, và chị Elizabeth chắc chắn nhận ra tôi.”



      “À, mới gặp ấy à?”



      hẳn phải biết rằng tôi gặp chị ấy mười lăm năm rồi chứ!” Giọng nàng nhuốm vẻ bực tức. “Chính xác là từ ngày chị ấy bỏ trốn với .”



      Miệng Matt khẽ giật giật, rồi ta kìm chế lại. Vẻ mặt ta lạnh băng. “ ấy từng kể về .”



      Việc ta công nhận nàng thực là em của Elizabeth khiến Caroline cảm thấy vô cùng nhõm. Cho đến khi nàng chợt nhớ lại chính xác những gì ta vừa .



      “Chị ấy từng kể về tôi?” nàng hỏi lại cho , cảm thấy sống lưng lạnh buốt vì mối linh cảm chẳng lành. “Chị ấy còn nhắc đến tôi nữa sao?”



      “Chắc là chưa nhận được thư của tôi.”



      “C...chưa. Tôi chẳng nhận được lá thư nào của cả.”



      “Tôi viết năm ngoái. Cho và cha . Ông ấy ở cùng à?”



      “Cha tôi mất hơn hai tháng trước.”



      “À. Thành chia buồn với .”



      “Cảm ơn.”



      Đôi mắt xanh của Matt chứa đầy vẻ thận trọng và ta có vẻ do dự như thể cân nhắc những lời tiếp theo. Cùng với im lặng nặng nề của những người xung quanh, ngập ngừng ấy khẳng định điều xấu nhất mà Caroline nghi ngờ.



      “Elizabeth mất rồi, đúng ?” Mặc dù nàng có cảm giác như bàn tay khổng lồ bóp nghẹt tâm can, những lời nàng ra vẫn khá điềm tĩnh.



      Matt mím chặt môi, và rồi gật đầu. “Đúng vậy.”



      “Ôi, .” Caroline nhắm nghiền mắt, hít liền mấy hơi sâu để kìm nén cơn nôn nao lại bất chợt dâng lên. “Ôi, !” Mấy người đàn ông chỉ biết im lặng đứng nhìn. Sau thoáng, đôi mắt nàng lại mở ra. Lần này chúng đầy kinh hoảng. “Sao... sao chị ấy lại mất.”



      ấy bị chết đuối,” Matt đáp nhanh. “Vào tháng Năm năm kia.”



      “Ôi, !” Dường như nàng chỉ thốt lên được hai từ đó. Khuôn mặt của lũ trẻ và mấy người đàn ông bỗng chốc nhòa . Nàng như mê sảng khi nghĩ đến việc mình phải lặn lội bao xa và chịu mạo hiểm thế nào để thực được chuyến này. Tất cả thành công cốc, thành công cốc... những lời ấy cứ lặp lặp lại trong đầu nàng. Bụng nàng quặn lên; nàng nghiến răng, quyết nhượng bộ cơn nôn nao trong dạ. Nhưng lần này nàng thể kiềm chế được nữa. Nàng giúi bừa Millicent vào tay Ephraim Mathieson, rồi bụm bàn tay lên miệng, nàng vội quay gót, loạng choạng chạy tới chỗ khuất gần nhất.



      Vừa mới vòng được ra đằng sau chuồng gia súc gần đó nàng quỵ gối và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Khi nôn hết, nàng lết sang bên, co mình ngồi trong bóng râm của cái chuồng, đầu ngả vào vách gỗ xù xì. Nàng chưa bao giờ có cảm giác khủng khiếp thế này, cả về thể xác lẫn tâm hồn.



      Elizabeth chết. Caroline thậm chí chẳng còn đủ sức để khóc thương chị . Vào lúc này nàng chỉ còn nghĩ được cho bản thân mình: nàng trở nên túng quẫn, trôi giạt đến vùng đất xa lạ người thân quen. Nàng chẳng còn đường nào để quay lại nước , mà cho dù có chăng nữa, nàng cũng có đủ tiền để trở về. Nàng biết làm gì đây, ngoại trừ việc trông mong vào lòng thương hại của ông rể chẳng mấy thân thiện?



      Caroline co rúm người lại trước ý nghĩ nhục nhã đó.



      Nhân vật chính trong những suy nghĩ của nàng vòng ra sau chuồng gia súc. Caroline nhìn ta tiến lại gần, mơ hồ nhận ra dáng điệu khập khiễng mà hẳn là ta rất căm ghét. Matt vẫn tiếp tục bước tới cho đến khi đứng ngay bên cạnh nàng. Nàng lúc, chỉ ngẩng lên nhìn ta với đôi mắt thất thần. Phải cố gắng lắm nàng mới quay lại được với tại.



      làm gì con mèo của tôi?” Millicent là tất cả những gì thân thương nhất của Caroline còn lại cõi đời này, và tình trạng của nó là điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí nàng.



      “Daniel giữ nó. Nó an toàn rồi.”



      ta thoáng nhìn nàng, rồi rút từ trong tay áo ra chiếc khăn lanh vuông vắn.



      “Lau mặt .”



      Sau thoáng do dự, Caroline nhận lấy chiếc khăn và làm theo lời ta. Lau xong, nàng máy móc đưa trả chiếc khăn bị vo viên nhàu nhĩ. ta chỉ nhăn mặt rất khẽ khi nhận lại nó và nhét vào thắt lưng.



      “Như thế tốt hơn rồi đấy.” Đôi mắt ta nheo lại lướt khắp người nàng. “Tôi vẫn còn nhớ rất ông bố màu mè theo phe Bảo hoàng của . rất giống bố. Tôi có đôi chút hy vọng rằng giống nhau ấy chỉ nằm ở vẻ bề ngoài thôi, nhưng dường như tôi lầm. Tobias với tôi rằng đến đây để sống cùng chúng tôi. Ông ấy còn bảo tôi nợ ông ấy tiền vé tàu của , và kể cho tôi nghe câu chuyện khó tin. Tôi có lòng kiên nhẫn với những tên trộm, nhưng để cho công bằng, tôi kết tội khi chưa cho cơ hội giải thích. Vậy nên, Caroline Wetherby, đây là cơ hội của : hãy kể với tôi những gì mà muốn, và tôi lắng nghe. Ngoài ra, tôi thể hứa trước điều gì cả.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4

      được xúc phạm cha tôi!”



      Đôi mắt Caroline lóe lên khi nàng bảo vệ danh dự cho người cha lang bạt có vô vàn thói hư tật xấu, nhưng vẫn là người nàng hết lòng kính.



      “Tôi được phép ư? Tôi chỉ thôi, mặc dù những khuyết điểm của Marcellus Wetherby chắc chắn phải là vấn đề cần bàn tới ở đây.”



      Caroline loạng choạng đứng dậy, siết chặt nắm đấm và quắc mắt nhìn ta. “Tôi nghe bôi nhọ ký ức về cha tôi đâu. Ông ấy là người tử tế và tốt bụng!”



      “Ông ta là kẻ phóng đãng, vô trách nhiệm, tôn sùng mù quáng tên hôn quân trụy lạc, chưa kể những đức tính chẳng mấy dễ chịu khác nữa.” Giọng Matt lạnh lùng.



      “Còn đúng là con dòng cháu giống của những kẻ giết vua [1]! Nếu vua Charles quyết định tịch thu đất đai của tất cả những kẻ phản bội chắc là đổi giọng rồi nhỉ!”



      [[1]] Những người về phe quốc hội trong cuộc nội chiến (1642-1649), giữa Charles I và quốc hội (người chỉ huy quân là Oliver Cromwell). Sau khi bắt được nhà vua, những người đứng đầu phe quốc hội kết tội Charles là bạo chúa và ký vào bản án xử tử ông. Sau khi Cromwell chết, tình hình nước lại rơi vào hỗn loạn, Charles II lại được mời về nước làm vua , tái lập chế độ quân chủ.



      Nàng biết điều đó từ những gì cha kể cho nàng nghe về gia đình ta. Họ mất hết đất đai và tài sản khi chế độ quân chủ được lập lại sau cái chết của Cromwell. Trong vài năm tiếp theo, gia đình Mathieson thời quyền lực phải sống lần hồi qua ngày mảnh đất từng là trong những nông trại cho thuê của họ. Sau đó Mathieson cha, vẫn là người trung thành với Thanh giáo, qua đời, và Ephraim, hay thường được gọi là Matt, với tư cách người chủ mới của gia đình, quyết định di cư. biết có bao nhiêu người trong gia đình rời đất nước với ta - như Elizabeth Wetherby làm khi mới hai mươi tuổi. Quả là thiếu khôn ngoan khi lôi chuyện cũ ra mà mỉa mai người đàn ông nàng cần nhờ cậy, Caroline nhận ra điều đó ngay từ lúc nàng mở miệng, nhưng cơn giận choán hết miệng lưỡi của nàng và những lời lẽ ấy bật ra trước khi nàng kịp ngăn chúng lại.



      May mắn thay, ta nóng nảy như nàng.



      “Những người quyết định xử tử vua làm rất đúng. Charles đệ nhất gây ra quá nhiều tội lỗi, và con trai y cũng cùng giuộc với y. Nhưng tôi bàn chuyện chính trị với con bé lúc ấy còn chưa ra đời như . Thay vào đó, nên cho tôi biết thứ gì xúi tới Connecticut? Chẳng lẽ sau khi bố mất còn ai ở để tìm đến sao?”



      Caroline bực tức nhìn ta, nhưng thận trọng ngăn nàng tiếp tục cuộc tranh cãi. “.”



      hấp dẫn như ít ra phải có người theo đuổi chứ. Sao lấy chồng?”



      “Tôi muốn lấy chồng.”



      “Thay vào đó lại muốn rời bỏ gia đình và đất nước của mình để làm cuộc hành trình đầy nguy hiểm tới nơi hoang dã rồi ở lại với những người lạ hoắc sao?” Lông mày ta nhướng lên thắc mắc.



      “Elizabeth là... từng là người thân duy nhất mà tôi còn đời này. Tôi muốn gặp chị ấy, muốn sống cùng với chị ấy. Vậy nên tôi mới tới đây. Nếu tôi biết... nếu tôi biết chị ấy qua đời, tôi thu xếp theo cách khác.”



      “Tôi hiểu. Giờ chúng ta vào vấn đề chính. Sau khi quyết định đến đây, liều lĩnh mua vé tàu bằng món trang sức vô giá trị. Điều tôi muốn là liệu có biết những viên đá quý đó là giả hay ?”



      Caroline chớp mắt. “.”



      . Tôi thích những kẻ dối.”



      “Tôi dối!”



      Matt nhìn nàng với vẻ nghi ngờ. “Tobias cho tôi xem cái trâm. Đó là món đồ rất xinh đẹp, rất đặc biệt. Nó đặc biệt đến nỗi khiến tôi nhớ tới chuyện: nhiều năm trước, Elizabeth từng kể cho tôi nghe về cái trâm có hình con công rất đẹp, giống như cái trâm của vậy, đó là vật mà bố thường đem ra đánh cược khi chơi cờ bạc mỗi lần ông ta túng thiếu. May là ông ta thường thắng, bởi vì những viên ngọc chiếc trâm đó đều là giả, và nếu người ta phát ra ông ta bị treo cổ ngay lập tức. định là hai cái trâm ấy chỉ tình cờ có hình dáng giống hệt nhau thôi đấy chứ?”



      Đôi mắt ta nhìn xoáy vào nàng. Caroline phải gắng hết sức mới nhắm mắt lại trước tia nhìn dữ dội như thiêu đốt ấy. Nàng nghiến răng và hếch cằm lên.



      “Thôi được. Tôi biết nó là giả đấy,” nàng xấc xược .



      “À.”



      “Thế định làm gì nào?” Nàng hỏi vẻ dữ tợn.



      nên kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện khi còn có thể. Tôi định phủi bỏ mọi trách nhiệm với . Tôi rồi đấy, tôi thích những kẻ dối trá, và với những tên trộm lại càng căm ghét hơn.”



      Miệng nàng mím chặt vì giận dữ. “ muốn biết toàn bộ câu chuyện ư? Thôi được, tôi kể cho nghe. Trong hai năm cuối đời, cha tôi bị ốm nặng, ông ấy thể lo liệu cho hai chúng tôi được nữa. Tôi nhận khâu vá để kiếm chút tiền ít ỏi, nhưng nó còn chẳng đủ để trả tiền nhà, chưa gì đến mua thức ăn. Chúng tôi phải bán hết những đồ giá trị, nhưng vẫn đủ. Lão chủ nhà của chúng tôi lúc ấy lại mê mẩn tôi, và trong mấy tháng cuối lão đòi tiền nhà nữa. Khi cha tôi mất, lão mới đòi tôi trả. Bằng... bằng thân xác của tôi.”



      Caroline ngừng lại, thể tiếp tục được nữa khi những dòng ký ức đáng sợ ùa về tâm trí nàng. Bàn tay của Simon Denker rờ rẫm khắp cơ thể, cái mồm hôi thối và ướt nhẹp của lão ngấu nghiến miệng nàng. Nàng siết chặt nắm tay, cố gắng kìm lại những giọt lệ dâng lên trong đáy mắt. Tự hạ thấp phẩm giá của mình như thế là đủ lắm rồi; nàng được khóc.



      Môi Matt mím lại, đôi mắt tư lự nhìn nàng.



      cần phải nhìn tôi như thế!” nàng hét lên. “Nếu ở vào tình cảnh của tôi làm thế nào? Khi cùng đường, dùng cái trâm may mắn của cha mình cũng đâu đến nỗi quá khủng khiếp chứ?”



      ta có vẻ suy nghĩ rất lung, rồi gật đầu. “Phải đối mặt với hai điều tồi tệ, chọn thứ ít tồi tệ hơn. Mặc dù tốt hơn nếu khi người ta hỏi chịu .”



      Caroline run rẩy hít vào hơi sâu. Như mọi lần, khi những ký ức về ngày hôm đó đột ngột tấn công tâm trí, nàng lại cảm thấy nôn nao và yếu ớt lạ lùng. Nàng lảo đảo, rồi cố trấn tĩnh lại, bám tay vào vách chuồng gia súc cho khỏi ngã. căm phẫn bùng lên trong mắt khi nàng nhìn gã rể đứng chỉ trích mình. Khi người ta rơi vào cảnh cùng quẫn lên mặt đạo đức có khó gì đâu!



      “Ngoan đạo vốn là bản chất của hả Mathieson? Hay phải nỗ lực lắm mới ra vẻ như thế được?”



      “Nếu tôi là , tôi kiềm chế cái miệng lưỡi phù thủy của mình lại.” vẻ thích thú bất chợt lên mặt ta. “Và cứ làm bộ ngất xỉu , nếu đấy là mánh khóe tiếp theo để khiến tôi động lòng thương cảm. Tôi quyết định trả tiền cho Tobias giùm rồi đó.”



      tử tế quá.” Giọng điệu mỉa mai biến những lời lịch của Caroline thành lạnh lùng. Nàng bỏ tay khỏi vách tường và đứng thẳng người dậy. Nàng quỵ ngã dẫu có phải chết vì đứng thế này. “Nhưng rốt cuộc cũng chẳng cần thiết. Tôi cần giúp nữa đâu.”



      Nàng làm ra vẻ cao ngạo để át nỗi tủi hổ trong lòng. kiêu hãnh và nóng giận khi kết hợp với nhau chẳng còn chỗ nào cho óc suy xét sáng suốt, nhưng lúc đó Caroline thực suông.



      “Nếu tôi trả tiền cho Tobias, ông ta đưa ra tòa và bán làm nô lệ.”



      Caroline giàu lòng kiêu hãnh, nhưng nàng ngu ngốc, và lời tuyên bố thản nhiên của Matt khiến nàng sửng sốt tột độ.



      việc như thế mà luật pháp cũng cho phép sao?”



      “Tôi cam đoan với là có.”



      “Ừ nhỉ, ở đất nước mọi rợ thế này dĩ nhiên nó phải được coi là hợp pháp rồi! Những gã Cộng hoà các còn trò ghê tởm nào khác ngoài việc chiếm hữu nô lệ ?” giận dữ len vào từng lời của nàng.



      ta nheo mắt. “Tôi có lời khuyên cho , . Đừng có ói ra những lời mách qué của cánh Bảo hoàng các ở bên này bờ đại dương. Chúng tôi trừng phạt những kẻ ăn bừa bãi như thế nghiêm khắc lắm đấy.”



      “Vậy tôi phải suốt đời dè chừng những kẻ như gã linh mục mặt nhăn mày nhúm của à?”



      “Đủ rồi! Tôi cảnh cáo , tôi nín nhịn xấc láo của hơn nữa đâu. Nếu muốn trở thành thành viên trong nhà tôi, phải cư xử sao cho đúng mực. Nghĩa là, ít nhất cũng được trộm cắp, dối, ăn báng bổ hay diễn thuyết cho phe Bảo hoàng.” Nếu Caroline đủ tỉnh táo, nàng thấy trong đáy mắt ta lóe lên tia hóm hỉnh. Nhưng may, nàng lại chẳng hề để ý.



      “Có lẽ ngạc nhiên, nhưng tôi còn muốn ở trong nhà chút nào nữa!” Caroline nghiến răng , vứt bỏ khôn ngoan của mình và cảm thấy phấn chấn lạ lùng.



      thích bị bán làm nô lệ hơn à?” ta nhướng mày hỏi.



      “Tôi tìm việc. Tôi lạ gì với những công việc chân tay vất vả. Tôi có thể nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và may vá. Nếu trả tiền cho thuyền trưởng Rowse giúp tôi, tôi trả lại ngay khi nhận được những đồng lương đầu tiên. Coi như là cho tôi vay tiền vậy.”



      Matt cười khẩy. “ nghĩ quanh đây có ai buồn thuê người phụ nữ theo phe Bảo hoàng, năng xấc xược và ăn mặc lố lăng như chứ? chết đói trước khi kiếm được mẩu bánh mì mất.”



      Bị chặn họng, Caroline quắc mắt nhìn ta. “ bất lịch quá mức đấy, rể!”



      “Vậy chúng ta hợp nhau quá còn gì. Vì là em người vợ quá cố của tôi và là dì của các con tôi, nên tôi sẵn sàng cho ở nhờ. Nhưng làm việc để được ở lại, và để trả nợ tôi khoản tiền tàu. Chúng tôi cần người nấu nướng kiêm dọn dẹp nhà cửa, và đảm nhiệm việc đó. Tôi chỉ cầu điều thôi, là đừng có gây thêm rắc rối gì nữa. Tôi muốn ngày nào cũng phải chịu đựng những hành động ngu ngốc của như sáng nay.”



      “Hành động ngu ngốc ư!” Caroline mới kịp đến đấy tiếng động lớn bỗng vang lên từ sân nuôi gà vịt, khiến nàng đớ người ra. Nàng còn chưa định thần lại Millicent từ đâu xuất với con chó quái quỷ vừa sủa ầm ĩ vừa đuổi theo sát nút. Nhìn thấy chủ, Millicent liền lao thẳng tới, cào rách váy của Caroline để nhảy lên vai nàng, rồi xù lông và rít lên với con vật miệng đầy rớt dãi rượt theo sau.



      ! Xùy!” Caroline hét lên, tay giữ con mèo trong khi tay kia cuống quýt xua xua con chó lao đến.



      “Raleigh, !” Matt hét lên, nhưng quá muộn rồi. Raleigh lao tới, hai chân chồm về phía trước. Nó đâm sầm vào Caroline như con ngựa lồng, đẩy nàng ngã sõng soài xuống đất. Nàng hét lớn; Millicent bèn rít lên, và bất ngờ giơ móng vuốt sắc như dao tấn công con chó; Raleigh kêu ăng ẳng; Matt la hoảng. Cách đó vài thước, những người còn lại trong nhà Mathieson huỳnh huỵch chạy tới.



      Và rồi, khi Caroline lần nữa còn nằm choáng váng mặt đất, Millicent nhảy vọt lên nóc chuồng gia súc, làm Raleigh sủa điên loạn. Đám đông chứng kiến kẻ cười, người hét, người túm lấy con chó nhảy lên chồm chồm.



      Lần thứ hai trong ngày, căn nhà lại chìm trong hỗn loạn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :