1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi cuối con đường - Tình Không Lam Hề (44c + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]


      - Tác giả: Tình Lam Hề
      - Dịch giả: Đào
      - Đơn vị phát hành: Bách Việt
      - NXB: Hồng Bàng
      - Số trang: 532
      - Số chương: 44c
      - Giá bìa: 110.000 VNĐ
      - Ngày xuất bản: 2/2012


      ***********************

      Giới thiệu:

      Thời đại học Lâm Nặc từng có được tình với Từ Chỉ An - chàng trai xuất chúng, ưu tú đa tài trong trường nhưng do hoàn cảnh gia đình mà luôn cảm thấy tự ti. Ở bên Từ Chỉ An, Lâm Nặc tìm thấy cảm giác thương chiều chuộng mà ngược lại chính là người chủ động kiếm tìm cảm giác đó. Tình cảm giữa hai người bắt đầu xuất những vết rạn do lý tưởng và suy nghĩ của hai người nhau. Vết rạn đó ngày càng sâu thêm kể từ khi có xuất của Giang Doãn Chính.

      Chính dáng vẻ bao giờ tỏ ra yếu đuối của Lâm Nặc thành công trong việc khơi dậy niềm ham muốn bảo vệ của Giang Doãn Chính. khiến tìm thấy được niềm khao khát được thương che chở mà bấy lâu có được khi ở bên Từ Chỉ An nhưng vẫn kiên quyết để mình rơi vào lưới tình của . Giang Doãn Chính rất tự tin rằng trong cuộc chơi này chính là người thắng cuộc dù biết giữa và Lâm Nặc vẫn còn tồn tại Từ Chỉ An.

      Rất lâu sau, Lâm Nặc vẫn cho rằng thế gian này thể có hai chữ "nếu như". Cho dù Từ Chỉ An quen trước, nhưng đến phút cuối cùng, vẫn tiến đến cạnh Giang Doãn Chính. Âu đó cũng là số phận.

      Giang Doãn Chính là người bạn trai tuyệt vời hoàn hảo, mang đến cho tất cả mọi thứ nhưng duy chỉ thứ Lâm Nặc cũng như bao khác hằng khát khao nhất lại chẳng thể đáp ứng. Bởi vì cơn gió tự do muốn bị hai chữ "hôn nhân" giam cầm.

      "Tất cả mọi thứ em cần, đều dành cho em cả, chỉ cần em ở bên thế này, em còn điều gì hài lòng?"

      "Cảm ơn , cho em tất cả tình cảm khiến người khác phải ngưỡng mộ, nhưng giờ em phải rời xa !"

      Hai năm sau, Từ Chỉ An quay về, ba người gặp lại nhau và câu chuyện dang dở lại được viết tiếp......
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Mở đầu - ngày sau thời gian dài
      Lâm Nặc vừa bước vào cửa tiếng khóc nức nở của nữ nhân vật chính ập vào màng nhĩ, vẫn đầu ngẩng lên, vừa cúi xuống cởi giầy vừa hỏi: "Khăn giấy có đủ dùng ?", giọng điệu ràng là mỉa mai.
      Quả nhiên, trẻ ngồi sofa lau khóe mắt bằng khăn giấy mấy hài lòng, miệng lầm bầm: "Biết con tim cậu cứng rắn rồi nhưng cũng đừng vì vậy mà vừa về phá tan cảm xúc của người khác như vậy!".
      Lâm Nặc bật cười, công việc cả ngày làm mệt nhoài, ngã người xuống chiếc sofa mềm mại nheo mắt liếc nhìn cặp diễn viên màn hình, trông rất quen.

      Cũng chẳng trách, Đài Loan lớn, đổi tới đổi lui, cũng chỉ là những diễn viên đó, bọn họ đóng toàn những bộ phim lúc tám giờ, chẳng biết có khi nào họ cảm thấy mất kiên nhẫn ?

      Vài phút sau, quảng cáo phát xen vào, Lâm Nặc duỗi chân đá vào mông Hứa Diệu Thanh, giọng thương lượng: "Đổi kênh , nghe thời lát".

      "Giờ này làm gì có thời chứ?"

      "Thời buổi tối."

      " được", Hứa Diệu Thanh chịu, vứt khăn giấy vào thùng rác, tay nắm chặt điều khiển ti vi, đôi mắt đẹp hơi đỏ liếc sang: "Phim này rất hot, giống những bộ phim truyền hình tình cảm bình thường thô thiển khác", giọng đầy sức thuyết phục mê hoặc.

      Lâm Nặc phẩy tay, "Đừng tốn công nữa, tớ hứng thú", rồi đứng phắt dậy, "Bảo tớ xem cái này chi bằng tớ ngủ còn sướng hơn". rồi, lê bước về phía phòng ngủ.

      Hứa Diệu Thanh giọng căm phẫn sau lưng: "Tớ thấy cậu vốn dĩ hề tin tưởng vào tình ".

      quay lại, cười tít mắt: "No, tớ chỉ cho rằng, hầu hết những cuộc tình thế gian này đều giống phim".

      Vượt qua muôn trùng trắc trở, cao trào, dù trải qua biết bao gian lao cuối cùng vẫn tu thành chính quả, kết thúc có hậu, đại đoàn viên. Đây là những tác phẩm phi thực tế, bởi nó hoàn hảo quá mức lại vô vị nhàm chán.

      "Thế nên cậu cho rằng?", Hứa Diệu Thanh kéo dài giọng, " như thế tình chân phải thế nào?".

      Lâm Nặc ngây người, ngẫm nghĩ.

      Thoáng chốc, làn sóng vỗ , khuấy động con tim thường ngày vốn tĩnh lặng của , cuối cùng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khẽ lắc đầu.

      Hứa Diệu Thanh là người tinh tế, thảng thốt trong giây lát của Lâm Nặc lọt ngay vào mắt , cảm nhận được điều gì uẩn khúc bên trong, gặng hỏi: "A Nặc, cậu bao giờ chưa?".

      ra, về đáp án, chẳng dám ôm hy vọng gì lớn lao. Hai người quen biết nhau hơn hai năm, cùng thuê chung căn hộ, bên cạnh Lâm Nặc chưa bao giờ xuất người bạn trai nào. Trong xã hội tất bật nay, có lẽ chẳng có thời gian để người ta tận hưởng trọn vẹn cuộc tình hoặc cũng có thể Lâm Nặc từng có người chỉ có điều trong mắt Hứa Diệu Thanh là người giỏi che giấu đời tư.

      Vậy , nếu khắc cốt ghi tâm sao có thể dễ dàng bộc bạch với người khác được chứ?

      Nào ngờ, Lâm Nặc khẽ nhướn mày, cười như cười, : "Đương nhiên là có".

      Lẽ dĩ nhiên, từng nên mới thẳng thắn như vậy, vả lại cũng chính vì sâu đậm nên chẳng muốn giấu giếm bởi hành vi đó tựa như xúc phạm.

      Ánh mắt Hứa Diệu Thanh bỗng sáng lên: "Là ai thế? giờ ta ở đâu?".

      Lâm Nặc cười dịu dàng, xoay người về phòng.

      ban công, ánh trăng sáng trong đầy huyền bí.

      Lâm Nặc nhoài người ra lan can, làn hơi thở nóng ấm đầu mùa hạ lướt gương mặt .

      ra, người ấy, mấy năm nay vẫn đứng cùng dưới bầu trời, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh trăng sáng, ngẩng lên cũng có thể trông thấy nhưng sống ở thành phố lớn chẳng lớn, cũng chẳng này, hàng vạn người lướt qua nhau vẫn chẳng cách gì gặp lại .

      Lúc đầu khi chia tay, nếu em quyết định như vậy sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.

      Những hồi ức qua đều bị thời gian bào mòn dần trở nên mơ hồ. Nhiều lúc, vì bận rộn, cứ ngỡ rằng bản thân quên , thế nhưng khi đột ngột được người khác nhắc đến, phát ra bất luận cách xa bao lâu bóng hình trong ánh sáng phản chiếu vẫn rất như ngày hôm qua
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1 - Hồi ức ban đầu
      Lâm Nặc hai mươi mốt tuổi, sau khi trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ thi nghiên cứu sinh, kiên quyết gia nhập vào công cuộc tìm kiếm việc làm.
      Với hành động này của , gia đình ai nấy đều cảm thấy khó hiểu và mấy tán đồng nhưng chẳng còn cách nào khác, con duy nhất của nhà họ Lâm, tuy rằng trước giờ luôn ngoan ngoãn vâng lời nhưng trước sau vẫn có chủ kiến của mình, quyết định việc gì chẳng thể lay chuyển được.
      May thay, các bậc phụ huynh nhà họ Lâm xưa nay tư tưởng luôn tiến bộ, khuyên bảo hồi có kết quả, ông Lâm đành : " thôi vậy, tương lai của mình, bản thân con phải tự nắm bắt lấy, bố hy vọng sau này con hối hận".

      Làm sao Lâm Nặc hiểu tầm quan trọng của học vấn chứ nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Con biết mà!".

      Khi kỳ nghỉ hè kết thúc trở lại trường đại học, tìm Từ Chỉ An, đăng ký tên dưới ký túc xá rồi chạy lên lầu năm, gõ cửa phòng 512.

      Thở hổn hển, tựa người vào cửa, trán lấm tấm mồ hôi, mắt sáng long lanh. Từ Chỉ An ngồi trước bàn đọc sách, quay đầu lại nhìn tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nhướn đôi mắt đẹp, hỏi: "Em về bao giờ vậy?".

      "Vừa về đến."

      "Sao báo để đón em?".

      "Hành lý cũng chẳng nhiều!" để tâm phẩy tay bước qua, khẽ mỉm cười: "Em thi nghiên cứu sinh nữa!".

      Từ Chỉ An kéo tay theo thói quen: "Hả? Bố mẹ em đồng ý rồi sao?".

      "Vâng, tuy vậy nhưng thuyết phục họ cũng tốn khá nhiều công sức".

      "Vẫn là cực cho em quá!", cười với .

      bĩu môi, thầm nghĩ: Em làm thế là vì cái gì chứ, đến giờ vẫn chưa hiểu ư? Tuy thế ngoài miệng gì thêm nữa, khẽ chau mày, xoa bụng xuýt xoa : "Đói bụng quá, mời em ăn nhé!".

      " thành vấn đề", Từ Chỉ An tắt màn hình vi tính kéo ra khỏi ký túc xá.

      thoải mái khoác vai , hai người cao ráo mảnh khảnh, diện mạo xuất chúng, tay trong tay sánh bước bên nhau, phong cảnh trong khuôn viên trường khiến người ta ngắm nhìn vui sướng đến thỏa lòng.

      Từ Chỉ An đứng xếp hàng mua cơm, Lâm Nặc chiếm chiếc bàn, đưa mắt nhìn . Trong hàng người, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần bò hơi bạc màu nhưng là như thế. Dáng cao dong dỏng, đôi môi mím lại thấp thoáng nét cao ngạo, đứng trong hàng người dù chỉ lộ ra nửa gương mặt cũng đủ nhận ra vượt trội hơn hẳn.

      Thảo nào bao nhiêu người ngưỡng mộ , nhiều người cho rằng là cặp tình nhân xứng đôi nhất trong trường.

      "Ngây người ra làm gì vậy? Chẳng phải em bảo đói sao?", Từ Chỉ An bưng phần cơm trở ra trông thấy Lâm Nặc thẫn thờ.

      "Món thịt kho tiêu này, sao ít vậy?", Lâm Nặc cầm đũa lên, lầm bầm , "Kỳ nghỉ hè vừa trôi qua, chẳng thấy có chút tiến bộ gì cả, lại còn món sườn non này nữa, chỉ có hai miếng, là keo kiệt quá mức rồi!".

      ví dụ điển hình của tư tưởng " thịt chẳng thấy vui". Tuy đói bụng nhưng lúc này cũng khỏi cụt hứng. Từ Chỉ An vốn cầm bát đũa lên, bắt gặp vẻ mặt ảm đạm của bất giác lôi phiếu ăn ra, : "Hay là, lấy thêm hai phần nữa nhé?", đoạn đứng dậy.

      Lâm Nặc vội ngăn lại: "Thôi, đừng lãng phí". lắc đầu mỉm cười, : "Ở nhà em ăn uống ngon quá, nhất thời quen ấy mà!".

      cúi đầu ăn cơm, Từ Chỉ An mân mê phiếu ăn hồi lâu rồi cất vào túi áo.

      Tối đến, bạn bè chung phòng hỏi: "Lâm Nặc, cậu thực định thi nghiên cứu sinh à?".

      "Ừ."

      "Thế nhưng thành tích học tập của cậu khá vậy, học tiếp thấy tiếc sao?".

      chải đầu, mỉm cười, "Chẳng sao cả, dù gì tớ cũng thuộc loại người có chí lớn, định là nữ tiến sĩ gì đó đâu".

      bạn nữ khác chêm vào: "Đúng rồi, đúng rồi, lý tưởng cuối cùng của cậu là được cùng chồng dạy dỗ con cái mà!".

      Mọi người đều tỏ vẻ nuối tiếc, Lâm Nặc quen chẳng còn lấy làm lạ nữa cũng màng để tâm đến họ.

      Ai có thể hạ thấp lý tưởng cùng ước mơ chứ? Cho dù trong thời đại nay, thời kỳ mà phụ nữ vùng lên này vẫn có quyền lựa chọn trở thành người phụ nữ truyền thống an phận thủ thường sống bên người mình , ít ra hoàn cảnh tại chẳng phải là việc khiến người khác cảm thấy rất mãn nguyện đó sao.

      Cả kỳ nghỉ gặp nhau, sáu tụ tập lại trò chuyện đủ mọi chủ đề. Lâm Nặc nằm giường chốc chốc lại thêm vào dăm ba câu, chiếc quạt phả ra gió mang hơi nóng, vi vu thổi những lọn tóc tơ.

      Năm nay thành phố có xu hướng biến thành lò lửa, buổi đêm tháng Chín mà khí vẫn nóng bức chịu nổi.

      Sau cùng chẳng thế nào mà chủ đề trò chuyện xoay vòng lại trở về bên .

      Lý Mộng ngồi dưới giường đột nhiên hỏi: "Từ Chỉ An kiếm việc làm thế nào rồi?".

      Lâm Nặc thuận miệng đáp: "Làm gì mà nhanh như thế chứ, mới có mấy tháng thôi mà. Mùa tuyển dụng chẳng phải đến qua tháng Mười mới bắt đầu sao?".

      Hứa Tư Tư ở giường đối diện, : " đâu! Sao tớ nghe ta trúng tuyển vào công ty lại còn thực tập ở đó rồi mà!".

      Lâm Nặc nghe xong, ngẩn người, " ấy chẳng gì với tớ cả!", giọng điệu bình thản nhưng tận đáy lòng lại nảy sinh chút hoài nghi ngờ vực.

      Hứa Tư Tư lại : "Liệu có phải hai cậu tốt nghiệp xong chồng tung vợ hứng ? Nếu ấy tìm được việc làm ở thành phố C, cậu theo ấy phiêu bạt bên ngoài chứ?".

      Lâm Nặc cúi đầu tiếng "Ờ", tâm hồn ràng treo ngược cành cây.
      Ai cũng biết Từ Chỉ An sinh viên khoa Xây dựng, Hội trưởng Hội sinh viên ưu tú đa tài, luôn được ưu ái của các giáo sư. Cũng bởi vì vẻ ngoài xuất chúng hơn người của thu hút ít chú ý và ngưỡng mộ của hầu hết sinh viên nữ, nhưng gia cảnh của được khá cho lắm thậm chí có thể là nghèo khó. Về điểm này, sau khi Lâm Nặc quen thân với mới biết được.

      Ngày thường tuy mặc quần áo hàng hiệu nhưng lúc nào cũng giữ dáng vẻ lịch , sạch . Thậm chí Lâm Nặc chưa bao giờ thấy nam sinh nào giữ gìn vệ sinh như Từ Chỉ An. cơ thể bao giờ cũng tỏa mùi hương thoang thoảng, cho dù vừa đánh cầu lông về cũng tuyệt đối giống những sinh viên khác toàn thân nhễ nhại mồ hôi, hệt như vừa mới lọ mọ từ dưới nước lên.

      Tuy bố mẹ đều về hưu, nhưng trong suốt bốn năm đại học, Từ Chỉ An nhận bất kỳ khoản học bổng tài trợ nào, cạnh những bạn học đồng trang lứa khác vẫn dáng vẻ thanh tú cao quý, khóe miệng ưa nhìn khẽ mím lại lộ ra đường vòng cung cứng rắn cùng đôi chút cao ngạo chẳng dễ gì nhận ra.

      Có lẽ Lâm Nặc bị cuốn hút bởi tính cách sạch , ngăn nắp của Từ Chỉ An.

      Dù rằng, sau này mới phát ra con người của Từ Chỉ An rất nhạy cảm yếu đuối nhưng hai người họ vẫn bên nhau hơn hai năm trời. Lần này, Lâm Nặc bỏ cả thi nghiên cứu sinh cũng chỉ vì mong có thể cùng tiến bước. Trong tư tưởng của dù phải phấn đấu gây dựng nghiệp từ đầu cũng chẳng sao, chịu cực chịu khổ có sá gì, có thể ở cạnh đến cả Hoàng Liên[1] cũng trở nên ngọt ngào.

      Về mặt tình cảm, Lâm Nặc chẳng phải người lăng nhăng đùa giỡn, tuy là đến năm cuối, rất nhiều đôi tình nhân vì vô vàn lý do mà chia ly đôi ngả, nhưng chấp nhận Từ Chỉ An, cảm nhận được có lẽ chính là người mình nương tựa sau này.

      Tuy nhiên giờ chính người ấy, gần như giấu nhẹm về công việc của mình, việc lớn như thế, khoảng thời gian nghỉ hè, hầu như ngày nào cũng điện thoại cho nhau vậy mà chẳng thèm nhắc đến, báo hại bị đám bạn trong ký túc xá vây quanh dò hỏi như kẻ ngốc.

      Đêm dần về khuya.

      Hơi thở đều đều của mọi người trong ký túc xá, bầu khí oi bức mang theo phấp phỏng mơ hồ.

      Ngày hôm sau đối mặt với Lâm Nặc, Từ Chỉ An cúi gằm mặt gật đầu thừa nhận.

      "Cuối tháng Tám tìm được việc, chỉ thực tập đến nửa tháng."

      "Thế sao gì với em?", dù bất mãn nhưng giọng Lâm Nặc vẫn rất dịu dàng, "Là công ty nào thế?".

      "Tập đoàn Dung Giang."

      Lâm Nặc ngạc nhiên, vì cái tên này quá sáng chói.

      "Thực tập xong thế nào? Có được giữ lại ?", hỏi. Có thể vào làm ở công ty này là niềm mơ ước mong đợi của biết bao nhiêu người ấy chứ!

      Vẻ mặt Từ Chỉ An đột nhiên bình thản, nhíu mày đọc sách, rồi : " nữa, thời gian sau mới có tin tức".

      Dáng vẻ tập trung cao độ của khiến ngạc nhiên phấn khích của Lâm Nặc dần nguội lạnh. Kỳ thực, tin hồi hộp, quen nhau lâu vậy rồi quá hiểu cá tính của .
      Quả nhiên, tuần sau, Từ Chỉ An đứng dưới ký túc xá với , được tập đoàn Dung Giang ký hợp đồng. Gương mặt trước nay vẫn luôn lãnh đạm, dè dặt của khỏi lộ chút kiêu ngạo phấn khởi.

      Lâm Nặc chỉ mỉm cười.

      là vậy, trước khi chưa chắc chắn việc nào đó, chẳng bao giờ chịu thể ra ngoài dù chỉ chút.

      Tối đó, bọn họ ra ngoài ăn mừng.

      Từ Chỉ An vốn thích ồn ào náo nhiệt, vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại hẹn năm, sáu người bạn tụ tập ăn uống ở quán ăn trước cổng trường.

      Trong tiệm ăn , đèn đuốc sáng trưng, Lâm Nặc tình cờ ngoái đầu lại, Từ Chỉ An ngồi cạnh , gương mặt trông nghiêng thanh tú. Chẳng có phải do men rượu ngà ngà, lúc này đây trông hớn hở, tinh thần phấn chấn.

      Đây là chuyện vui rất đáng ăn mừng, với danh nghĩa sinh viên năm cuối của trường mà ký kết hợp đồng với tập đoàn Dung Giang nổi tiếng, tin tức này truyền ra ắt hẳn thu hút biết bao con mắt trầm trồ ngưỡng mộ, lại khiến bao nhiêu sinh viên có hoàn cảnh như được mở mày mở mặt.

      Sau cùng, mọi người uống khá nhiều, lúc này mới thanh toán tiền ra về.

      Bước chân Từ Chỉ An có chút liêu xiêu, tuy rằng vẫn giữ tư thế tự tin nhưng gương mặt điển trai sáng sủa đó như bị khuất dưới ánh trăng.

      kéo tay Lâm Nặc, bàn tay to lớn nóng hổi, chậm rãi bước đến trước ký túc xá, Lâm Nặc ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn .

      "Coi như quyết định xong rồi", , giọng trong trẻo, "Lâm Nặc, em cũng tranh thủ xin vào Dung Giang ".

      Lâm Nặc cười khúc khích: "Đâu phải ai cũng xuất sắc như . Dung Giang muốn vào là vào được ư?".

      Từ Chỉ An lắc đầu: "Nhất định phải tranh thủ! Hai chúng ta vào đó cùng cố gắng làm việc vài năm, sau này mua nhà mua xe, chuyện đó chẳng phải là giấc mơ nữa!".

      Thực ra, bố mẹ Lâm Nặc , sau này nếu muốn mua nhà, gia đình cũng có thể trợ giúp tiền bạc. là con , đương nhiên bố mẹ bỏ mặc nhìn chịu khổ mà lo.

      Thế nhưng, Lâm Nặc biết rằng Từ Chỉ An tuyệt đối nhận sắp đặt này dù chỉ là chút thành ý. Hơn nữa, đó cũng chỉ là chuyện tương lai, thế nên, vẫn chưa hề đề cập đến vấn đề này.

      Giờ Từ Chỉ An bỗng nhắc đến, trong đối mắt sáng sâu thẳm ấy ánh lên kỳ vọng về tương lai trái ngược với dáng vẻ nội tâm thường ngày. Có thể nhận thấy đó là suy nghĩ thành về tương lai của cả hai. cảm động, khẽ nhón chân, chủ động đặt lên môi nụ hôn.

      "Được rồi", cười rồi , "Nếu như năm nay Dung Giang vẫn còn tuyển người, em phỏng vấn thử xem". Sau đó, trông thấy nụ cười mãn nguyện của Từ Chỉ An.

      Phía bên đường những cây ngô đồng cao sừng sững, bóng cây u, hai người họ đứng dưới bóng râm, hôn nhau say đắm nồng nàn.

      Nếu như sau này có thể cùng làm việc, cùng xây dựng tương lai cho cả hai may mắn biết nhường nào
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2 - Lần đầu gặp mặt
      Ngày tháng lướt nhanh, những thời khắc cuối cùng ở trường đại học trôi qua dễ dàng hơn so với ba năm trước.

      Qua lễ Quốc khánh, tiết trời trở nên se lạnh, dường như mùa thu giảm nhiệt độ đáng kể, gió hiu hiu quét khí nóng bức oi ả trước đó.

      Chiều thứ Năm, Lâm Nặc chỉ có hai tiết học nên cùng bố mẹ tảo mộ núi ở ngoại ô thành phố.

      Mấy năm trước ông nội mất được chôn cất tại đây, còn mời cả thầy phong thủy đến để xem hướng. Nghe nghĩa trang này mang lại may mắn, ra Lâm Nặc tin vào những điều này, người khuất như ngọn đèn tắt, nếu như lúc sống tận hưởng cuộc sống khi mất dù ở lăng mộ hoàng đế chăng nữa cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?

      Thế nhưng bố mẹ lại nghĩ khác, cả những người lớn tuổi trong nhà cũng đều mê tín, bỏ ra số tiền lớn để mua ngôi mộ này, tro cốt của bà nội cũng được chuyển đến chôn cất cùng.

      Lúc cả nhà Lâm Nặc đến đó , dì, chú, bác đều bày sẵn hoa quả hương đèn.

      Như mọi khi, đến lượt mình thắp hương, Lâm Nặc cùng bố mẹ quỳ dưới nền đá hoa, khói hương nghi ngút, nhắm mắt lại cầu khấn trong lòng, cầu bình an và phước lành.

      Có tiếng nức nở nghẹn ngào của út ở phía sau, Lâm Nặc thầm thở dài, ngoan ngoãn cúi lạy.

      Dù rằng thường ngày là người hồn nhiên vô tư, nhưng trong bầu khí trang nghiêm và bi thương này, cũng khỏi nghẹn ngào xúc động. Huống hồ, Lâm Nặc rất ông bà nội. Vì thế mà lúc đứng dậy, hốc mắt cũng hoe đỏ.

      Đốt xong vàng mã, nán lại hồi lâu mọi người mới thu dọn đồ đạc, làm vệ sinh sạch bệ đá, chuẩn bị xuống núi.

      Lâm Nặc cố ý lùi về sau hai bước, bà Lâm quay đầu lại nhìn chẳng gì, theo sau chồng tiếp tục tiến về phía trước.

      Đây là thói quen của Lâm Nặc, mỗi lần tảo mộ, vẫn thường nán lại đến phút cuối cùng rồi mới ra về.

      Cũng chẳng vì sao, chỉ là trước chốn đông người, lúc thắp hương chưa bao giờ gì, cổ họng như nghẹn lại, thầm cầu khấn trong lòng. Thế nhưng, nghe rằng làm như vậy người khuất chẳng thể nào nghe thấy được.

      Vì thế, đợi lúc mọi người đều xa rồi, lại quỳ xuống.

      "Ông, bà", nhìn hai tấm hình trước bia mộ, khẽ mỉm cười, : "Ông bà phù hộ cho gia đình con được bình an, vui vẻ", dừng lát lại cười, "Nhất là phù hộ cho con, ông bà nhé".

      Lúc này, nhắm mắt lại, như trông thấy cảnh tượng hồi mình vẫn quấn quýt bên cạnh ông bà nội, được cưng chiều, được nhõng nhẽo nũng nịu như vậy trở thành thói quen.

      Chẳng thể nán lại quá lâu, Lâm Nặc đứng dậy phủi bụi quần, chuẩn bị ra về. Tình cờ quay đầu lại, sững sờ.

      Tiết trời ảm đạm u, ánh mặt trời tắt từ lâu, hướng mắt nhìn sang, xa xa sau ngọn núi bao trùm màn đen dày đặc, cảnh sắc tĩnh lặng tựa như trước mặt là cả nghĩa trang dài tăm tắp rộng lớn, lớp tro trắng toát, chẳng có chút sống, cũng chẳng có bầu khí náo nhiệt, đến cả hương khói cũng bay lảng bảng khí, mờ nhạt chẳng trông thấy gì.

      Lâm Nặc giật mình khi thấy người đàn ông.

      ta trông còn rất trẻ, biết tự lúc nào đứng chếch ngay trước mặt xa, đối diện ngôi mộ khác, mái tóc ngắn đen nhánh, dáng hình mảnh khảnh thanh tú.

      ra, bản thân Lâm Nặc cũng thấy có chút ngạc nhiên, liền định thần lại nhưng mắt vẫn rời khỏi người đó.

      quen ta, đến đây rất nhiều lần cũng chưa từng gặp người đàn ông này. Thế nhưng, hôm nay chuyện với ông bà nội xong, ta đột ngột xuất ở đây, trong tay cầm theo thứ gì, chỉ mặc bộ vest đen, lặng lẽ đứng trong gió thu mát lạnh, những sợi tóc tơ phất phơ trước trán.

      Lâm Nặc ngắm nhìn dáng hình trông nghiêng của ta trong bầu khí phảng phất nét xơ xác tiêu điều.

      lúc lâu sau, mới thôi nhìn, vòng sang lối khác, thẳng về phía trước.

      đến đoạn đường bằng phẳng, rất muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng rồi lại thôi.

      Mỗi người đến đây đều muốn bị người khác quấy rầy về những hoài niệm và ký ức qua của mình.

      Lúc xuống núi, ngồi vào chiếc xe du lịch của bác cả, Lâm Nặc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Cây cối rậm rạp um tùm, từng cây nhanh chóng lùi dần về sau, mây ảm đạm choáng ngợp cả bầu trời, ánh sáng yếu ớt.

      Đột nhiên, phía sau có chiếc xe trờ tới, tốc độ nhanh như bay, Lâm Nặc kịp phản ứng, chiếc xe đen tuyền lướt vụt qua.

      Trước mặt là khúc cua, chiếc xe đó chỉ nháy đèn xe sau, rồi mất dạng ở ngã rẽ.

      Về đến trường trời tối mịt, ánh hoàng hôn trĩu nặng.

      Lâm Nặc nhảy xuống xe, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.

      Bến xe buýt trước cổng trường lúc này khá đông đúc, chiếc xe buýt tồi tàn vừa trờ tới, khí thải nặng nề ở đuôi xe lan tỏa vào bầu khí. Nhiều người bước xuống xe, Lâm Nặc thoáng nhìn trông thấy Từ Chỉ An từ trong đám đông.

      vẫn luôn bắt mắt, tình cờ đứng ngay đó nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó có thể bỏ qua.

      Chí ít trong mắt của Lâm Nặc là như vậy.

      chạy tới, lúc này Từ Chỉ An quay lưng về phía cổng trường, tinh nghịch lặng lẽ núp sau lưng rồi bất ngờ vỗ vào bờ vai gầy gò, gọi lớn: "Hây!".

      Quả nhiên Từ Chỉ An giật mình, quay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc. Đến khi trông thấy gương mặt cười rạng rỡ trước mắt mới định thần lại, hơi mất kiên nhẫn: "Sao em lại ở đây?".

      "Câu này em phải hỏi mới đúng đấy!" Lâm Nặc kéo cánh tay , cảm thấy buồn cười, dường như người có thể khiến nam sinh họ Từ vốn nổi danh điềm tĩnh lộ ra biểu cảm thế này, e là chỉ có mình .

      Hai người cùng nhau dưới con đường rợp bóng râm, Lâm Nặc hỏi: "Buổi chiều cũng ra ngoài à?".

      "Ờ."

      "Là vì công việc ư?"

      "... phải", Từ Chỉ An dửng dưng, "Có chút việc riêng".

      Lâm Nặc ngẩn người rồi cụp mắt xuống : "Vâng".

      Với kinh nghiệm hai năm trời, biết, chủ đề chuyện nên dừng lại ở đây, việc riêng mà đồng nghĩa với việc muốn cho người khác biết.

      Người khác ở đây, cũng tức là kể cả .

      Hỏi nhiều chẳng được ích lợi gì, trái lại còn làm tổn thương đến tình cảm.

      Thế nhưng, Lâm Nặc phát dù hai người ở cạnh nhau lâu, dù quá quen với cá tính của nhưng mỗi lần nghe thấy câu này vẫn khỏi có chút buồn bã.

      Đôi lúc khỏi suy nghĩ rằng hai người nhau cùng cuộc sống riêng tư của mỗi người, rốt cuộc phải có vạch ngăn cách như thế mới đạt đến cân bằng sao? Mới có thể làm tổn thương người khác ư?
      Vào giờ ăn tối, đường bắt gặp những bạn học quen và quen, Lâm Nặc vẫn kéo tay Từ Chỉ An, thi thoảng hai người trò chuyện những đề tài quan trọng, tình cờ ngẩng đầu lên ánh mắt như lạc vào gương mặt trẻ trung tuấn tú ấy, kiếm tìm dáng vẻ điềm đạm quen thuộc ấy.

      ràng che giấu rất giỏi, Từ Chỉ An vốn nhận ra khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong lòng sầu muộn biết nhường nào.

      Người lớn phải cũng đều như thế sao? Hôn nhân được duy trì dựa thông cảm cùng nhường nhịn. Nhượng bộ vậy, nghĩ, nếu như quyết định sau này sống cùng nhau, cùng mua nhà rồi mua xe. Vậy , để tiếp tục giữ vững mối quan hệ bình ổn này, ắt phải có người chịu hy sinh đôi chút.

      Lẽ dĩ nhiên, Lâm Nặc phải là người nhượng bộ mù quáng, chỉ cần mọi thứ nằm trong phạm vi giới hạn của nó và Từ Chỉ An vẫn có thể tiếp tục bình yên bên nhau.

      Giờ nghỉ trưa hôm sau, Hứa Tư Tư tìm kiếm việc làm đem đến thông tin về buổi diễn thuyết năm nay của Tập đoàn Dung Giang được tổ chức lúc bốn giờ ngày mai tại giảng đường đại học.

      Lâm Nặc vốn gục đầu bàn ngủ mơ màng bỗng lấy lại tinh thần, nắm lấy tay áo Hứa Tư Tư, mỉm cười : "Ngày mai, bọn mình cùng nhé!".

      "Ờ", Hứa Tư Tư ngay: "Sơ yếu lý lịch Trung, , bằng cấp các kỹ năng, đều chuẩn bị đủ cả rồi! Nhưng mà tớ cũng ôm hy vọng gì đâu, chỉ có hai vị trí phù hợp với chuyên ngành của chúng mình, còn là quản trị viên tập [1]".

      "Bắt đầu từ cơ bản lên, có gì mà được chứ? Vả lại, công ty lớn vậy, cạnh tranh khốc liệt mới là lạ đó", Lâm Nặc vừa vừa rút điện thoại gọi điện cho Từ Chỉ An.

      Thế nhưng, gọi đến ký túc xá bạn có ở trong phòng.

      "... đâu ư?", Lâm Nặc hỏi.

      Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, ngồi trước máy vi tính chơi game, "Ừ" tiếng, thuận miệng , " , nhưng chắc là bệnh viện rồi!".

      Lâm Nặc gác điện thoại, chợt ngây người.

      Hứa Tư Tư huơ huơ tay trước mắt : "Sao thế?".

      Còn sáu, bảy phút nữa là bắt đầu tiết ba và tiết bốn, trong lớp học các bạn túm năm tụm ba cười vui vẻ. Lâm Nặc rút ra mẩu giấy, viết lên đó vài dòng, đặt lên bàn, "Tư Tư, giúp tớ với! Nếu có điểm danh nộp giúp tớ cái này nhé!". đoạn thu dọn sách vở, vẫy tay rồi ra khỏi lớp học từ cửa sau.

      Hứa Tư Tư chẳng lấy gì làm lạ nữa, chậm rãi kẹp tờ đơn xin nghỉ phép vào sách giáo khoa.

      Bên ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng khẽ lay nhè trong ánh chiều vàng vọt, vài chiếc lá nhàng xoay tròn, từ từ rơi xuống.

      Lâm Nặc ngồi vào xe taxi, hạ cửa kính xe xuống, gió thổi vào, ràng là lạnh nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy se lạnh.

      Mẹ Từ Chỉ An nhập viện, còn là bạn chính thức của , đến giờ mới biết chuyện, hơn nữa lại là từ người khác .

      Lúc này đây, lờ mờ hiểu được cái gọi là việc riêng mà tối qua là thế nào rồi. Lẽ nào, ngay cả việc hệ trọng này, cũng muốn cho biết ư?

      Ngồi trong xe, vừa tức giận vừa do dự nghĩ, cuối cùng cắn răng : "Bác tài, cảm phiền lái xe đến Bệnh viện Trung ương số ".

      [1] Quản trị viên tập : (Management Trainee – MT): Các tập đoàn đa quốc gia muốn tìm kiếm những bạn trẻ có năng lực, bản lĩnh để trở thành nhà lãnh đạo trong tương lai. Đối tượng dự tuyển làm MT chủ yếu là những sinh viên năm cuối hoặc ra trường có kinh nghiệm quá hai năm, phải trải qua quá trình học tập rèn dũa, sàng lọc khắc nghiệt tùy vào khả năng của mỗi người mới có thể trở thành sếp.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3
      Qua những thông tin được ràng từ Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, Lâm Nặc phải tìm mãi trong khu khám bệnh cũ tại Bệnh viện Trung ương số mới trông thấy dáng hình quen thuộc trước cửa phòng bệnh ở lầu hai.

      Gian phòng rất , nội thất giản đơn, có ba chiếc giường, mà còn dùng chung chiếc kệ đầu giường cũ kỹ, phủ lớp sơn nhạt màu xanh lục, có chỗ tróc cả sơn, loang lổ.

      đầu giường, Từ Chỉ An ngồi ở đó, quay lưng ra cửa, khuôn mặt người phụ nữ bị che khuất, Lâm Nặc nhìn thấy , mang theo giỏ trái cây mới mua. đứng ở cửa chần chừ hồi, ý chí cùng nỗi xúc động lúc nãy tan biến đâu mất.

      mời mà đến thế này, cũng lường trước hậu quả rồi.

      Tiếng động vang lên từ phía sau, Lâm Nặc quay đầu lại, người đàn ông ăn vận giản dị xách phích nước mỉm cười gượng gạo với , lúc này mới phát ra mình đứng choán lối .

      "Ồ. Xin lỗi", thốt lên, dường như cùng lúc đó người trong phòng kinh ngạc xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.

      Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nặc xác định được trong đôi mắt lạnh lùng dửng dưng đó có phải có cả hoảng hốt cùng nỗi tức giận . Bởi lẽ, sau đó thấy Từ Chỉ An giơ tay đỡ lấy phích nước nóng từ người đàn ông trung niên.

      "Bố, để con."

      Lâm Nặc thở hắt ra, tiến vào trong, gọi tiếng dứt khoát: "Cháu chào chú ạ!".

      Hai người hơi ngẩn người, nhìn nhau hồi rồi lại nhìn sang Từ Chỉ An.

      nhìn lúc, rồi : "Đây là Lâm Nặc", giọng điệu nhạt như nước.

      Lâm Nặc khẽ trầm mặc, gượng cười.

      Quả nhiên, ông bà Từ nghe xong, hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên dò xét, bà Từ với khuôn mặt vàng vọt ngồi tựa vào đầu giường, còn định ngồi thẳng dậy chuyện với .

      Từ Chỉ An thấy thế vội vàng ngăn lại, "Mẹ, mẹ đừng cử động, cẩn thận kim bị bẹp đấy", rồi quay mặt sang, tỏ vẻ mất kiên nhẫn và cáu giận, đứng lên, nhìn Lâm Nặc hỏi, "Em đến đây làm gì?".

      Có lẽ vì giọng điệu cứng nhắc đến mức người bên cạnh cũng có thể nhận ra, ông Từ kéo chiếc ghế lại, khỏi lườm cậu con trai, rồi với Lâm Nặc: "Mau ngồi cháu!".

      Lâm Nặc mỉm cười đáp lại, gương mặt điển trai trầm buồn đối diện lọt vào mắt , bất giác cảm thấy bối rối.

      Quả nhiên, trong suy nghĩ của , nên đến đây ư?

      Thế nhưng việc đến mức này, cũng chẳng cách gì thoái lui được, thế là dưới ánh nhìn của Từ Chỉ An, tự nhiên đặt trái cây lên mặt tủ rồi : " ngại quá, vốn dĩ cháu phải đến thăm sớm hơn nhưng vì gần đây bài vở hơi nhiều, nên mãi đến hôm nay mới đến được".

      " sao, sao đâu", bà Từ vội lắc đầu, khuôn mặt già nua nhoẻn nụ cười, "Sinh viên bài vở nhiều lắm, đến cả Chỉ An mà cũng chẳng tán thành chuyện hàng ngày chạy vào đây đâu, cũng phải bệnh gì nặng, mai là được xuất viện về nhà rồi!".

      Lâm Nặc khẽ cúi đầu, xem ra bà Từ nhập viện phải là chuyện ngày ngày hai nhưng Từ Chỉ An lại giấu như vậy.

      Có lẽ vì hoàn cảnh, bố mẹ Từ Chỉ An ràng vẫn chưa đến năm mươi nhưng trông già hơn tuổi rất nhiều. sực nhớ đến bố mẹ mình, gần như chẳng thể tin được rằng bố mẹ hai bên tuổi tác lại cách biệt nhau lớn đến vậy.
      Nội thất trong phòng bệnh cũ kỹ quá giản đơn, đừng đến phòng tắm riêng mà đến cả cửa sổ thông gió cũng là loại khung cửa gỗ xanh lục cũ nát, e là gió thổi lớn chút có thể nghe thấy cả tiếng đập cửa rầm rầm, chẳng có vẻ gì là kiên cố.

      Chỉ đơn thuần trò chuyện phiếm dăm ba câu, biết được lần này bà Từ bị bệnh viêm phổi, khó bắt chuyện lắm nhưng dù gì cũng quen thân nên chẳng còn gì để nữa. Dù thái độ ông bà Từ hoàn toàn nhiệt tình, Lâm Nặc vẫn cảm thấy khí bị đè nén ngột ngạt, vì lúc này, người đáng ra phải là cầu nối giữa hai bên, từ đầu đến cuối lại chẳng lời nào.

      Từ Chỉ An trầm mặc tĩnh lặng, Lâm Nặc phải nhận thấy điều đó nhưng sắc mặt u ám trầm buồn của Từ Chỉ An quả là hiếm thấy.

      Ngồi thêm lát, cố ý lấy điện thoại ra xem giờ giấc, sau đó kinh ngạc vỗ vỗ vào trán: "Suýt nữa cháu quên, trưa nay còn có buổi diễn thuyết tuyển dụng việc làm". rồi đứng dậy, khẽ nghiêng người chào: "Thưa chú, có lẽ cháu phải về rồi!".

      Ông Từ vội : " sao, cháu có việc cứ về trước, cảm ơn cháu nhiều, đường sá xa xôi còn lặn lội đến đây...", rồi ông với con trai, "Ở đây cần con lo nữa, đưa Lâm Nặc về trường ".

      câu này mới có chút uy nghiêm của người chủ gia đình, Từ Chỉ An như quen kháng cự, đứng phắt dậy, giọng hơi cứng nhắc, " thôi", đầu ngoảnh lại cất bước ra ngoài trước tiên.

      Lâm Nặc trong lòng khẽ lạnh, vẫy tay chào hai vị phụ huynh rồi bước theo sau.

      Ra đến cửa bệnh viện, Từ Chỉ An chợt dừng lại: "Em tự về trường , còn có chút việc". Hai tay đút vào túi quần bò, mắt nhìn .

      Trong lòng Lâm Nặc , cũng chẳng muốn vòng vo, chỉ hỏi: "Giận rồi chứ gì?".

      Im lặng hồi, Từ Chỉ An hỏi vặn lại: "Tại sao em trước tiếng với ?".

      Lâm Nặc nhướn mày: "Vậy vì sao nhiều ngày như vậy chẳng hề gì với em?".

      "Mẹ ốm, lẽ nào em đến thăm là sai ư?", Lâm Nặc bước nền đá, châm biếm : "Hay là, thấy có gì gặp được?".

      Thât ra, ám chỉ chính mình nhưng ngờ sắc mặt Từ Chỉ An trắng bệch như thể bị đâm trúng nỗi đau, ánh mắt long lên lướt sang hai bên trái phải giữa khu phòng bệnh cũ và mới với cách biệt khá lớn, hồi sau trầm giọng, : " muốn cãi nhau với em, em về !".

      đè nén cảm xúc, làm sao nhận ra chứ? Nhưng vì ở chốn đông người, lịch thiệp cho lắm.

      thêm gì nữa, vẫy tay bắt chiếc taxi, Lâm Nặc đạp cái bóng của mình, quay người thẳng.

      trận mưa đầu thu chợt ập đến, tiếng đùng đùng đoàng đoàng rơi xuống.

      ràng vừa nãy vẫn còn chút ánh nắng le lói, phần đông những người bộ đường vội lấy tay che mưa chạy toán loạn. Lâm Nặc lặng lẽ ngồi ở ghế sau, bên ngoài cửa kính xe nhanh chóng trở nên mờ mờ ảo ảo.

      Đột nhiên, xe thắng mạnh, phải vịn vào hàng ghế dựa phía trước, chỉ nghe tiếng tài xế thấp giọng chửi rủa bằng tiếng địa phương, còi xe nhấn inh ỏi, kinh thiên động địa.

      Người đường bị va quệt trúng cũng chẳng dựng xe đạp lên, chỉ nhảy đến cửa kính xe, gương mặt phẫn uất.

      Người dân thành phố C tính khí vốn nóng nảy, dáng vẻ tài xế ràng đứng ngồi yên, mở cửa xe ra, hai người đàn ông cao giọng chửi bới giữa đường giữa sá, chẳng qua là đùn đẩy trách nhiệm.

      Lâm Nặc đợi trong giây lát, trông thấy hai người họ ai chịu nhượng bộ, việc dường như chẳng hề có dấu hiệu hóa giải, đột nhiên mất cả kiên nhẫn, nhanh chóng rút mười đồng trong túi ra, xuống xe đặt vào tay tài xế.

      "Tiền xe", , vốn dĩ tâm trạng tốt nay càng u ám hơn.

      Trời mưa, taxi làm ăn khấm khá hẳn lên, Lâm Nặc bộ đoạn dọc theo vỉa hè, vẫn chưa đón được chiếc taxi nào.

      Cũng may, cách trường học xa, nghiến răng, dứt khoát từ bỏ việc trú mưa, chạy nhanh mạch về phía trước. Trước mặt là ngã rẽ, băng qua bùng binh rồi thêm đoạn nữa là có thể về đến trường. Lâm Nặc chân đôi xăng đan gót chân mảnh mai bắn ra những bong bóng nước li ti.

      Mưa càng lúc càng lớn, lau mặt, mắt hơi nhòe , vừa chạy sang mé đường, bất chợt bóng đen phóng vút ra, giật mình như thể bị luồng sức mạnh mãnh liệt kéo ngược trở lại.

      Chiếc xe màu đen tuyền kèm theo thanh gay gắt, xe phanh lại rồi trượt đường làm nước bắn tung tóe, Lâm Nặc đứng mũi chịu sào, từ phần ngực trở xuống lãnh đủ cả!

      loạng choạng vài bước, cuối cùng vẫn liêu xiêu ngã khuỵu xuống, rồi sững sờ ngay tại chỗ, dường như tin nổi giương mắt nhìn quần áo của mình.

      Suốt đoạn đường , loại cảm xúc nào đó tích tụ trong đầu đến giờ phút này vừa đạt đến điểm giới hạn của nó, bỗng chốc vỡ tung. thở dốc, ngước mắt hướng về phía người đàn ông từ trong xe bước ra.

      Người đàn ông đó chẳng là chủ nhân của chiếc xe hay tài xế, căng dù chạy lại, trước tiên là xem xét hồi thấy người có thương tích, lúc này mới thở phào nhõm, khom lưng hỏi: " à, sao chứ?".

      Sao lại sao cơ chứ! Lâm Nặc chẳng lời nào hận đến nỗi muốn khoét người ta mấy cái lỗ.

      Người đàn ông trông vẻ mặt kỳ quái lại ngồi lỳ dưới đất chẳng chịu đứng lên, trong lòng có chút hiểu ra, khỏi tỏ vẻ xem thường, : "Tôi thấy cũng chẳng bị thương gì cả, mau đứng lên ! Lần sau đường nhớ chú ý đấy!".

      ràng đối phương ngỡ rằng muốn ăn vạ, vì vậy mà ra tay ngăn chặn trước. Lâm Nặc thấy thế càng giận hơn, lạnh lùng , lượng vẫn như cũ: "Phải cẩn thận thế nào đây? Trời mưa đường trơn, lái xe phải cẩn thận chứ. Hồi đó thi lấy bằng lái thầy giáo dạy sao?". xong chống tay xuống đất đứng dậy, đầu gối đau nhói.

      Nước mưa làm ướt sũng, mái tóc xõa ra bết cả vào mặt, trong đầu óc lúc này chỉ có nỗi nhục lớn, gần như là xấu hổ đến tột cùng, bất luận thế nào trong lòng vẫn chỉ nhớ đến cuộc chuyện lúc nãy với Từ Chỉ An, cả lời lẽ lạnh lùng của nữa.

      Dường như, tất cả mọi việc hôm nay, đều do tự chuốc lấy!

      Dựa vào cái gì, mà đem gương mặt nóng bỏng của mình dán vào chiếc mông lạnh ngắt của người ta chứ!

      Giờ suýt bị đụng xe, lại còn bị người ta nghĩ là ăn vạ nữa.

      Xấu hổ, tức tối, thất vọng, bất bình, từng cung bậc cảm xúc cứ liên tiếp dâng trào.

      Giữa bầu trời và mặt đất vùng mù mịt, sống mũi Lâm Nặc cay cay, chẳng hiểu sao mình lại xui đến thế.

      Dù sao mặt cũng ướt cả rồi, có khóc cũng chẳng ai trông thấy. nghĩ rồi nước mắt thực tuôn ra hòa cùng nước mưa.

      Người đàn ông đối diện bị vặn lại đến mức nghẹn lời nhưng nhìn khỏe mạnh đứng dậy, ta cũng muốn dây dưa, chẳng nhiều lời nữa quay người bỏ .

      Lâm Nặc giơ tay lau nước mắt theo phản xạ, lau hai gò má, đầu gối vẫn còn đau, tự dưng thấy cam lòng, với theo: "Lái BMW có gì hay chứ? tưởng tôi muốn ăn vạ hả? cho mà biết nhé, vài trăm đồng bạc ấy, tôi đây cóc thèm nhá!".

      Đối phương sững người, ngại ngùng ngoái đầu lại, lúc này Lâm Nặc nhìn ta nữa, khập khiễng xoay người bỏ .

      Cơn mưa xối xả ngừng quất chiếc xe đen tuyền, lái xe Tiểu Trương ngồi vào ghế, hướng mắt nhìn về hàng ghế phía sau, trông thấy gương mặt lạnh lùng khác thường của Giang Doãn Chính dửng dưng thu lại ánh nhìn từ phía cửa sổ, liếc nhìn ta, giọng lạnh lùng: "Lái xe ".
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :