1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần
      • Tác giả: Dư Lạc Thuần
      • Thể loại: Hắc bang, đại.
      • Số chương 31 chương + 4 ngoại truyện.
      • Tình trạng: on going...
      • Mọi người nếu thích hãy nhấn nút bình chọn nhân vật nhé, vì mình định viết hệ liệt cho nhân vật được thích nhất truyện. (Cũng có thể cmt đề nghị.)
      • Note: Đảm bảo drop hoặc xóa nữa. :>
      ______________________________________


      Tuổi trẻ, họ có những bồng bột, háo thắng, và phạm sai lầm. Ba người bọn họ: lạnh lùng, điềm tĩnh, hào hoa, bọn họ phong lưu, trăng hoa, tâm người phụ nữ là chuyện nực cười nhất thiên hạ.

      Vậy mà ông trời lại se duyên cho họ, tưởng chừng hạnh phúc là mãi mãi nhưng rốt cuộc lại khiến ba người phụ nữ ấy tổn thương sâu nặng.

      "Ba người đàn ông chúng ta, đều theo đuổi người phụ nữ của riêng mình... cuối cùng lại làm họ tổn thương."


      Giới thiệu---- ----

      Trong lần truy sát, vô tình gây tai nạn làm gia đình chết thảm. Trước khi chết, người cha van nài cứu con mình. Kể từ đó nhận nuôi .

      ông trùm nguy hiểm nhất thế giới lại cưng chiều như bảo vật. muốn, bao giờ biết được về cái chết của bố mẹ mình.

      Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, làm sao có thể giấu được bí mật cả đời. căm hận mà bỏ , điên cuồng tìm kiếm nhưng đều thất bại.

      5 năm sau, trở thành cảnh sát tài giỏi, là mục tiêu của ! Trong đầu chỉ có hai lý do sống: 1, tống vào tù. 2, khiến phải đau khổ cả đời.

      vòng lẩn quẩn hận suốt mười bốn năm, sủng có ngược có. Đối với là bảo vật, còn đối với , là kẻ thù giết cha mẹ đội trời chung.

      *Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa(20-21/3) mùa xuân.
      139 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1.

      Đứa trẻ này chỉ mới tám tuổi, phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. báo có đăng, đêm qua xảy ra vụ tai nạn thảm khốc, xác định mẫu ADN mới biết là gia đình họ Diệp. Người ta cũng biết bé đó được đưa đâu vì cảnh sát chỉ nhặt được hai thi thể bị thiêu cháy.

      Biệt thự "Nguyệt" của An Thực nằm ngay trong rừng trúc, nơi này, ai dám bước chân đến. Nơi đây bị bao trùm bởi khí u, nghiêm nghị, yên tĩnh. tiểu tinh linh chạy từ tầng , gấp gáp đến bên An Thực "Chú, chú."

      An Thực đọc báo, nghe tiếng gọi, đưa mắt nhìn lên, giọng trầm trầm vang lên "Sao?"

      bé ngồi xuống bên cạnh , tay ôm cái gối mềm mềm "Chú, ăn cơm. Con đói."

      "Được." ra lệnh cho quản gia dọn cơm. đến "Nguyệt" tuần, bây giờ mới có thể bình tâm lại. Hôm qua bắt đầu chuyện. Ảnh hưởng từ cú sốc lớn, có những chuyện trong quá khứ dường như biến mất trong đầu .

      thay họ bằng họ của mình, đổi thành An Dao, chấp nhận để bên cạnh, cũng dặn dò "Muốn ở bên cạnh tôi, việc đầu tiên phải mạnh mẽ, biết lo cho bản thân. Đừng gây phiền phức cho người khác. Muốn sinh tồn, phải diệt những kẻ ngáng đường mình."

      An Dao ngồi bên cạnh, ngồi ghế chủ vị. Tay thong thả gắp thức ăn, mặt ngoài biểu cảm lạnh lùng như khối băng ra còn gì khác. An Dao ngoan ngoãn ăn cơm, chuyện, vì quản gia , An Thực là người ít , đặc biệt rất quy tắc.

      Người trong Hắc đạo, ai mà biết hai chữ: An Thực. Kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, những cuộc truy sát, chỉ cần ra tay chưa đến ngày đều giải quyết xong xuôi. Muốn sống yên ổn ở đất Trung Quốc này, tốt nhất đừng đắc tội với , nếu , tốt nhất là nên đào sẵn mồ chôn.

      An Dao ăn xong ra vườn đọc sách,vẽ tranh dưới cây hoa đào lâu năm. An Thực ngồi ghế bố ngoài sân, mắt đeo kính râm, hưởng thụ làn gió man mát.

      "Cậu nhận nuôi có bé đó?" Lăng Nghị từ đâu xuất ngồi bên cạnh, đáy mắt đầy nghi hoặc. Người như An Thực lại nhận nuôi bé, hơn nữa còn là người hại chết gia đình , lỡ như sau này bại lộ, chắc chắn mọi việc trở nên phức tạp.

      An Thực châm điếu thuốc, khi quyết định hối hận. đưa mắt nhìn chăm chú ghi cái gì đó, cất giọng ảm đạm "Ừ."

      Cha của , ngay khi bị xe đè lên thân dùng sức kéo ống quần , van nài cứu đứa trẻ. làm việc đối với chuyện này tuyệt hứng thú, khi mắt liếc qua khuôn mặt thấm đầy máu của An Dao, đột nhiên lại muốn cứu . Cũng là nhàn rỗi nhận nuôi. An Dao còn gọi là ân nhân của mình.

      chợt cất tiếng gọi "Dao Nhi, lại đây."

      An Dao nghe gọi, ngước mắt lên, nhặt bút màu dưới chân, chạy lại, vô tình vấp chân ngã đập mặt xuống thảm cỏ xanh. Lăng Nghị và An Thực mở mắt nhìn, nghĩ rằng đối với đứa trẻ chỉ mới tám tuổi nhất định gào lên mà khóc, ngờ, An Dao bò dậy, phủi phủi vài cái rồi đứng trước mặt "Chú." Tay đưa quyển sổ cho .

      Lăng Nghị ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn thử, nhóc này vẽ An Thực?! Nét vẽ tuy đẹp, nhưng tệ. Bất chợt, trợn tròn mắt kinh ngạc, "Chảy máu rồi kìa."

      An Thực nhíu mày, rời mắt khỏi bức tranh, cái mũi của An Dao chảy máu ròng ròng. ngớ người, định vươn tay chùi, liền bị An Thực chặn lại, lấy khăn tay lau sạch "Ngước mặt lên."

      An Dao ngước lên, để quản gia đưa vào trong nhà. An Thực cất tiếng "Tôi quyết định giữ bé đó bên cạnh, mọi việc để sau này tính."

      Lăng Nghị nhếch miệng cười "Tùy cậu."

      "Duật Nam đâu?"

      " gặp Tô Nghi."

      Phong Duật Nam là em tốt của hai người, hơn bọn họ tuổi. Ở Đông Nam Á, ai mà biết đến tên của ba ông trùm đứng đầu giới Hắc đạo: An Thực, Lăng Nghị và Phong Duật Nam, bọn họ là em chí cốt, hoạn nạn có nhau. Bất kỳ kẻ nào động vào, đừng toàn thây ngay cả đào mồ chôn thân cũng kịp.

      Trong ba người bọn họ, tính tình của An Thực là lạnh lùng nhất, khuôn mặt bao giờ cười, người có thể làm cười, chỉ có hai loại, là kẻ thù, hai là người , nhưng xem ra loại người thứ hai bao giờ xuất . Đối với bọn họ, con đường này thể , nếu hại chết người đó.

      ....

      Buổi tối, An Dao nằm giường đọc sách, hôm nay đột nhiên ngủ được. Bên ngoài nghe có tiếng lạch cạch mở cửa, An Dao giật mình, lẽ về. chạy ra mở cửa, đôi chân trần chạy nhanh xuống sảnh. Ánh mắt lên tia hốt hoảng khi nhìn thấy bên hông phải của An Thực loang lỗ đầy màu tươi. "Chú, chú sao vậy?"

      An Thực nhíu mày, ngước mắt nhìn "Sao còn thức?"

      "Chú bị thương rồi."

      " sao, ngủ ." An Thực hất mặt về phía phòng ngủ, sau đó lướt qua về phòng. An Dao theo phía sau, tay sẵn tiện cầm hộp cứu thương.

      "Chú, để con băng vết thương."

      " cần, con về phòng ." còn quá để thấy cảnh tượng này.

      An Dao cố chấp nghe, vẫn ngồi im dưới sàn, tay cầm bông băng. thích nhiều nên mặc kệ . An Dao nhìn vết thương, mặt tái nhợt, tay run run cầm lấy bông cầm máu. An Thực xoa đầu "Con về phòng , chú tự lo được."

      An Dao lắc đầu, chậm trãi lau sạch máu, ba lúc trước làm bác sĩ, An Dao thường hay thấy ba băng bó cho người khác nên rất thành thạo, chỉ là sao chảy nhiều máu nhiều vậy?? "Chú đau sao?"

      Trán An Thực chảy vài giọt mồ hôi, đau? lăn lộn trong xã hội đen mười mấy năm, người đầy vết thương, bao nhiêu đây nhằm nhò gì. An Dao cẩn thận quấn băng lại, bàn tay ướt đẫm màu đỏ. rất sợ, sợ rằng qua khỏi. An Thực cất tiếng "Được rồi, cứ để đấy."

      "Chú, chú dạy con võ nhé."

      ngạc nhiên "Để làm gì?"

      "Sau này, nếu ai bắt nạt chú, con đánh giúp chú."

      Khóe môi An Thực bất chợt giương lên, nhưng cũng rất nhanh biến mất. bé tám tuổi, lại có thể phát ngôn như vậy. "Vậy ai bảo vệ Dao nhi?"

      "???" À, chuyện này chưa nghĩ đến. Nhưng chẳng phải biết võ, có thể tự bảo vệ mình.

      An Thực vươn tay xoa đầu, chắc chắn "Nếu có ai ức hiếp Dao nhi, chú nhất định đánh chết ."

      An Dao híp mắt cười, đối với bây giờ, là người thân duy nhất...
      ... ...

      "Lão đại, hôm nay thắng lớn, có cần em đặt chỗ ở hộp đêm ?" tên áo đen ngồi ở ghế sofa đề nghị.

      "Hôm nay tôi bận, em cứ chơi ." An Thực điềm nhiên trả lời. Sau đó cầm áo khoác rời .

      Đám em đều ngỡ ngàng, riêng chỉ có Lăng Nghị và Phong Duật Nam là bình thường. Hôm nay là sinh nhật của Dao nhi nhà ta. Thời gian trôi qua rất nhanh, bé đó bây giờ mười lăm tuổi. Hai người cũng đứng lên ra xe.

      Bọn họ cứ tưởng người lạnh lùng thô lỗ như An Thực biết cách chăm sóc người khác. ngờ, những chăm sóc tốt mà còn huấn luyện bé đó trở nên vô cùng mạnh mẽ, vừa giỏi võ vừa đáng , nữ tính.

      An Thực ngồi ghế phụ, mắt nhìn phía trước, cất tiếng lạnh nhạt "Hai cậu theo làm gì?"

      Lăng Nghị cười tươi "Tất nhiên là mua quà cho bảo bối nhà cậu." đột nhiên, đổi giọng cười, tò mò hỏi "Tôi có chút thắc mắc, cậu sao lại giữ An Dao bên mình lâu như vậy?... chắc phải?"

      An Thực lập tức trừng mắt với , Lăng Nghị càng lúc càng phấn khích "Haha.... bé đó còn chưa trưởng thành, cậu đừng nổi thú tính đấy."

      "Cậu có tin tôi ném cậu vào Quỷ Môn Quan ?"

      "Ấy ấy, tôi chỉ đùa thôi."

      "Thực ca, em khuyên , dù có nổi thú tính cũng nên tìm phụ nữ, chứ đừng tìm trẻ con. biến thái." Phong Duật Nam ngồi ghế sau, tay lướt ipad, cất giọng châm chọc.

      An Thực mặt mũi đen sầm, giọng giống như quỷ dữ "Các cậu muốn ngửi nhang sao? Tốt nhất ở trước mặt Dao nhi ăn cho hoàng."

      Hai người đàn ông bật cười. An Dao được bảo bọc rất kỹ, được học trường giỏi nhất, dù dạy võ cho nhưng chưa lần để người khác bắt nạt, chỉ cần có kẻ khiến An Dao tổn thương, chắc chắn ngay cả quan tài cũng kịp chuẩn bị.

      "Phải rồi, ... định cho Tiểu Dao?" thể giấu mãi, lúc An Dao biết được tất cả, chỉ sợ lúc đó thống hận An Thực.

      An Thực trầm mặc, điều này cũng từng nghĩ qua, đợi lúc thích hợp với , nhưng, trong lòng muốn mãi như bây giờ, chỉ cần bên cạnh là đủ.

      Từ khi có , An Thực qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoài việc quản lý các hộp đêm, địa bàn, rãnh rỗi, lại đưa du lịch. Người trong xã hội đen ai mà biết, lão đại của Đông Nam Á có người con nuôi nhưng lại biết mặt ra sao vì An Thực cho phép có quá nhiều người biết về An Dao.

      Cứ như thế bảy năm trôi qua, An Dao trở thành người duy nhất mà An Thực quan tâm.

      An Dao ở trong bếp, mắt nhìn đầu bếp tay luân phiên xào nấu, nhìn rất hấp dẫn. Hôm nay, chú hứa về sớm, cùng chúc mừng sinh nhật nên chọn bộ váy đẹp nhất, chải tóc gọn gàng chờ .

      Đầu bếp Thẩm thấy chăm chú nhìn mình, liền cất tiếng "Tiểu thư, có muốn ăn thử ?"

      An Dao mỉm cười gật đầu, đầu bếp Thẩm múc cho chén canh, An Dao nhận lấy "Chú Thẩm, sau này dạy con nấu ăn nhé. Con nhận chú làm thầy."

      " được đâu tiểu thư, ông chủ cho phép." Từ khi bước vào nhà này, An Dao cần phải động tay vào bất kỳ việc gì, dặn, mọi việc người làm trong nhà được để động vào, sao ông dám tự tiện? Ông còn thương cái mạng này lắm.

      An Dao bĩu môi "Nếu chú Thực cho phép chú dạy cháu chứ?"

      "Tất nhiên rồi."

      An Dao gật gật, ngồi ghế ăn canh, chỉ cần xin phép là được rồi. Vừa nhắc, An Thực về, người làm lần lượt cúi đầu chào. An Dao nhảy xuống ghế, chạy ra sảnh, lảnh lót gọi "Chú." Mắt nhìn thấy Lăng Nghị và Phong Duật Nam, An Dao cũng chào hỏi lễ phép "Chào hai chú."

      "Chào bé, quà cho con." Hai người đưa ra hộp quà màu đỏ, An Dao nhận lấy cảm ơn, vẻ mặt lên tia trông chờ An Thực, đáng tiếc, lạnh lùng "Chú quên rồi."

      Bọn họ nghĩ, An Dao thất vọng nhưng ngược lại, cười tươi đáp "Chỉ cần chú nhớ sinh nhật của con là đủ."

      An Dao cần quà của , chỉ cần mỗi năm có An Thực bên cạnh, cùng đón sinh nhật. Bảy năm ở đây, dần nhận ra, mình đối với chỉ đơn giản là ân nhân, mà còn nhiều hơn như thế.

      Lăng Nghị thầm "Cậu ràng có mua quà."

      "Tôi muốn Dao nhi bất ngờ."

      " ấu trĩ." Lăng Nghị lạnh lùng buông ra câu, sao phải màu mè như thế? Tặng quà xong rồi, cũng nên làm phiền gia đình người ta, nên lôi Phong Duật Nam về, dù hai người muốn ở lại An Thực cũng đuổi.

      An Dao từ trong bếp ra chỉ còn mỗi An Thực cởi áo khoác, nhíu mày "Chú Lăng và Chú Phong đâu rồi? Bọn họ ở lại dùng cơm sao?"

      An Thực "ừ" tiếng, sau đó kéo vào bếp.

      "Chú, con muốn học nấu ăn."

      " cần, nếu muốn, con cứ gọi đầu bếp Thẩm."

      "Nhưng con muốn sau này nấu cơm cho chú."

      An Thực ngạc nhiên, khóe môi cong lên, ôn nhu "Được." Chỉ cần việc muốn làm cho , tuyệt từ chối. Lúc trước, muốn học võ để bảo vệ , bây giờ lại muốn nấu ăn. uổng công cưng chiều như thế. An Thực đẩy hộp nhung màu đen ra trước mặt An Dao, cất giọng "Tặng con, sinh nhật vui vẻ."

      "Hửm? phải chú..."

      "Mở ra ."

      An Dao vô cùng khó hiểu, ràng vừa nãy mua mà. Trong hộp là sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình trăng khuyết lấp lánh bằng đá thạch . An Thực mỉm cười, ôn nhu hỏi "Có thích ?"

      "Ừm, rất thích, cảm ơn chú."

      "Sau này, bất kể là lúc nào, đâu, con nhất định phải đeo chiếc vòng này. Biết chưa?"

      "Vâng." An Dao cười tươi, nụ cười tỏa nắng, như ánh ban mai rọi vào lòng người. Ngay cả trái tim vốn bị đóng băng rất lâu của An Thực cũng tan chảy...

      ....

      Buổi tối, An Dao ngồi xem tivi dưới sảnh, lâu lâu lại xoa xoa mặt dây chuyền. An Thực đột nhiên ngồi bên cạnh, giật mình, An Thực vốn là người thích xem truyền hình, thường bây giờ ra ngoài cùng Hàn Gia Mặc và Hạ Minh Thụy.

      "Dao nhi, con có muốn ở lại đây mãi mãi ? Ở cạnh chú?" Giọng trầm trầm đầy mê hoặc của An Thực vang lên.

      An Dao khó hiểu, nhưng cũng thành trả lời "Có, con muốn ở cạnh chú, mãi mãi."

      trầm ngâm, vươn tay xoa đầu , ánh mặt lên tia nhu tình, bí mật lâu nay An Thực che giấu chính vì muốn ở bên cạnh mình, nhưng cũng phải lường trước sau này. An Dao có tự do của mình, có quyền giam cầm ở nơi đây "Sau khi con biết thế nào là và hận, con được tự do."

      "?"

      Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của , khẽ cười, hôn lên vầng trán mịn "Con cần phải hiểu, ngủ sớm ." sau đó rời .


      An Dao chạm tay vào trán, hai bên gò má ửng đỏ, lần đầu tiên trong đời, An Dao biết thế nào là rung động...

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2

      Hôm đó, trời mưa rất lớn, An Dao học mãi đến tận chiều tối cũng thấy về. An Thực trong lòng vô cùng lo lắng, định đứng lên tìm liền thấy trở về trong bộ dạng ướt sũng, đôi mắt hằn tia lửa đỏ nhìn . An Thực còn chưa lên tiếng, tức giận hét lên "Chú lừa tôi. Tại sao lại lừa tôi?"

      An Thực nhíu mày, lần đầu thấy tức giận khiến khỏi nghi hoặc, lẽ nào.... "Dao nhi, xảy ra chuyện gì?"

      "Chú , có phải chú, là người hại chết ba mẹ tôi? ... là .... với tôi là do người khác bịa đặt.... phải ?" An Dao nức nở, nắm lấy cánh tay , đau đớn hét lên.

      "Dao nhi, chú....xin lỗi." trầm ngâm lúc mới cất tiếng, nhìn , giống như còn chút hi vọng. Nhưng cuối cùng câu đó khiến như rơi từ cao xuống vực thẳm. An Dao từ từ lùi lại. Tại sao phủ nhận? Dù chỉ là dối để an lòng ngay lúc này được sao? Sao .... có thể tàn nhẫn như vậy?

      An Dao vươn tay giựt chiếc dây chuyền cổ, ném vào người . Người tin tưởng và nhất là An Thực, suốt 10 năm nay mực tin , này vĩnh viễn ngờ tới. Vừa đau lòng vừa uất hận "An Thực, kể từ bây giờ tôi và chú còn liên quan gì nữa. Tôi... nhất định khiến chú chuộc lỗi với ba mẹ tôi."

      An Thực nắm lấy bả vai , cố ý làm vậy, nếu để An Dao biết được , chính là muốn tuyệt vọng như bây giờ "Dao nhi, chú gạt con. Chú tâm muốn chăm sóc cho con."

      An Dao giương đôi mắt đỏ ngầu chất đầy tuyệt vọng và bi thống nhìn , ngay khắc này, thế giới vốn dĩ hoàn hảo đến hạnh phúc của đều sụp đổ. "An Thực, sao chú có thể đối xử với tôi như vậy. Ngần ấy năm, chú vẫn luôn giấu tôi? Chỉ cần... chú , sớm hơn, tôi.... có thể tha thứ. Nhưng bây giờ...." An Dao mím môi lùi lại, run lên vì lạnh, cũng vì tức giận. An Dao quay lưng chạy vào phòng.

      đứng dưới sảnh, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa. Phải, nếu ngay từ đầu, cho biết, để tự quyết định hay ở bây giờ mọi chuyện thế này. Tất cả chuyện đều do tay gây nên.

      An Dao khụy xuống sàn. Người đó đưa bằng chứng cho về vụ tai nạn năm đó, nếu hôm nay biết có lẽ mãi mãi giấu .

      An Dao đáng thương bật khóc, nỗi đau chồng chất lên nhau. phải làm sao đây? An Thực, là người cho cuộc sống mới, dạy tất cả, thương và chăm sóc rất tốt ngờ người làm tổn thương nhất lại là . An Dao thể sống ở đây cùng kẻ thù của mình thêm phút giây nào nữa....

      An Thực đứng ngoài cửa, bất lực thể làm gì. Chuyện năm đó, ngoài ba người bọn họ ra còn ai có thể biết được? Lăng Nghị và Phong Duật Nam tuyệt đối phải. Bàn tay siết chặt thành quyền, đợi ngày mai ràng với An Dao. Kẻ gây ra chuyện này, đòi lại gấp đôi...

      ... ....

      Sáng sớm, An Thực đứng trước cửa gọi "Dao nhi, con dậy chưa? Chú có chuyện muốn với con."

      .....

      "Dao nhi, là chú sai. Con nghe chú được ?"

      gì đáp lại cũng chỉ là im lặng. Mày đẹp nhíu lại, cửa phòng vốn dĩ khóa. đẩy cửa vào, căn phòng bóng người. Trực giác nghĩ rằng bỏ . Tức khắc, An Thực mở tủ quần áo, quả thực, An Dao bỏ . tìm xung quanh phòng, nhưng thấy .

      Nếu tức giận là dối, nhưng , có quyền gì tức giận với ? Là sai...

      An Thực ngồi xuống giường, trong lòng bấy lâu vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt. An Thực nở nụ cười lạnh, tay ôm mặt.

      Lăng Nghị và Phong Duật Nam sau đó liền có mặt tại biệt thự "Nguyệt". Vừa nãy đột nhiên điều tra việc An Dao gặp ai và làm gì chiều hôm qua. ra, biết hết mọi chuyện.

      Nhìn An Thực mặt mũi đen như than, bộ dạng hung tợn dọa người sợ hãi. Lăng Nghị cất tiếng trước "Tôi cho người điều tra, ngày hôm qua Lâm Triết gặp Tiểu Dao. Bọn họ gì đó khá lâu."

      cổ An Thực thoáng chốc nổi gân xanh, vẻ mặt u ám khó hiểu. Người ngoài nhìn vào cũng thấy hắc ám vây xung quanh . ra là người của bang Lâm Sát, Lâm Triết, lâu nay ta ỷ mình là con của Lâm lão đại mà hành xử kiêng nể bất kỳ ai, xem ra lần này, thực chết toàn thây, giọng lạnh lẽo vang lên "San bằng Lâm Sát, lôi Lâm Triết về đây."

      Phong Duật Nam nhìn An Thực, "Là cho Tiểu Dao biết?" Chuyện năm đó rất ít người biết đến. đúng hơn chỉ có kẻ bị An Thực truy sát lúc đó mới biết, lẽ Lâm Triết tìm đến kẻ đó để tìm hiểu mọi việc nhằm đối phó với An Thực?

      An Thực gật đầu, thở ra hơi "Dao nhi biết hết rồi. ấy bỏ ."

      "Bỏ ? tìm ấy sao?"

      An Thực trầm ngâm, đứng dậy ra ngoài sân, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh lượt "Nếu ấy muốn , có giữ cũng được. Nếu muốn trốn, có tìm cũng thấy."

      Lăng Nghị lắc đầu, lần đầu người ngờ lại có kết cục. An Dao bỏ , đủ biết chuyện này ảnh hưởng đến như thế nào. Nhưng, chỉ là bé mười tám tuổi, biết sống ra sao??

      An Thực nhắm nghiền mắt, ngước mặt lên cao. cho lựa chọn, từ rất lâu.

      Dao nhi, khi em biết được như thế nào là và hận, chính là lúc em được tự do..

      Dao nhi... Trái Đất này vốn dĩ rất tròn nên có ngày chúng ta gặp lại. Đến lúc đó, dù thế nào tôi cũng giữ chặt lấy em, bé của tôi....

      Người của bang Lâm Sát trong đêm đều bị diệt sạch, người trong giới Hắc đạo đều biết là do An Thực làm. Bang Lâm Sát, lớn gì cũng đứng vững lâu, vậy mà nể tình tay thao túng truy sát tất cả. Nhưng nghe Lâm Triết chạy thoát, họ cũng biết là hay giả vì chưa cuộc truy sát nào của An Thực mà sơ sót.

      Chuyện lớn theo năm tháng cũng lắng xuống, mọi người lại xem như chưa có gì xảy ra...
      ......

      5 năm sau....

      An Thực cùng Lăng Nghị đường dùng cơm trưa, lúc dừng đèn đỏ. đột nhiên mở cửa xe chạy xuống. Lăng Nghị sững người còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy đứng ở ngã ba thần sắc giống như vừa gặp người nào đó. An Thực vội nhìn xung quanh lượt, lúc nãy, nhìn thấy bóng dáng của , rất giống An Dao...

      Lăng Nghị cất tiếng "Có chuyện gì sao?"

      An Thực lắc đầu, quay lại xe. năm năm gặp , nỗi nhớ trong lòng chất cao như núi nhưng thể làm gì khác. An Thực thở dài, nhớ đến phát điên.

      Quán ăn hằng ngày hai người đến vẫn đông như ngày thường, vào phòng đặt trước, Phong Duật Nam và Tố Nghi ngồi đó. An Thực cùng Lăng Nghị kéo ghế ngồi xuống, Tố Nghi mỉm cười "Gọi món ."

      Tố Nghi là bạn thanh mai trúc mã với Phong Duật Nam, từ đến lớn bên cạnh luôn có , thanh tú, xinh đẹp, lại dịu dàng. Đối với Phong Duật Nam là báu vật trong lòng, còn đối với An Thực và Lăng Nghị như người em .

      Lăng Nghị cầm ly rượu tay, cất tiếng "Hình như hôm nay Chu lão đại mừng thọ. Bọn họ có mời chúng ta."

      Phong Duật Nam đáp "Ừ. Sáu giờ tối nay."

      Đàn em của An Thực tên A Đông vừa nhận được điện thoại, lập tức ghé sát tai thông báo. Nghe xong, thay đổi sắc mặt, nhưng giọng lại giống như quỷ dữ “Là ai?”

      A Đông đáp “Em nghe cảnh sát vừa mới điều đến đây. Còn nữa, hình như là người mới vào nghề.”

      “Điều tra , để sót bất cứ thông tin gì.”

      “Vâng.” A Đông nhận lệnh, dẫn theo vài người rời .

      Lăng Nghị đoán chừng phải chuyện , liền cất giọng “Sao vậy?”

      “Có kẻ phá lô hàng của chúng ta ở Tĩnh An . Cũng may là đám của Trác Sâm nhanh tay xử lý trước khi cảnh sát đến.” An Thực châm điếu thuốc, điềm nhiên trả lời. Có gan phá công việc của xem ra phải kẻ tầm thường.

      Lăng Nghị trầm ngâm "Vậy tối nay..."

      "Cứ như bình thường, chỉ cần bí mật thay đổi địa điểm. Giăng bẫy cảnh sát là được."

      Tố Nghi khẽ thở dài, ba người đàn ông bọn họ đến cả lúc ăn cơm cũng bàn công việc "Các dùng bữa , đừng bàn chuyện lúc ăn cơm thế chứ."

      Phong Duật Nam mỉm cười, vỗ khuôn mặt nhắn "Được, em cũng ăn ."

      Tố Nghi gật đầu, bắt đầu thưởng thức bữa ăn. an Thực và Lăng Nghị cũng bàn thêm.

      .....

      An Thực đứng trước tủ đồ, từ trước đến nay, khoác người chỉ duy nhất màu đen. Ánh mắt lướt qua chiếc áo sơmi trắng duy nhất. Bàn tay khẽ chạm vào, đây là món quà của An Dao vào dịp sinh nhật của . còn cười tươi trêu chọc “Chú nên thay đổi phong cách , nhìn cứ như thần chết vậy.”

      An Thực khẽ cười, luôn xem chiếc áo như báu vật, bảo quản rất kỹ, đợi đến sinh nhật của An Dao mặc nó, đáng tiếc, thể. Trầm ngâm rất lâu, tầm mắt cứ như thế nhìn chiếc áo rời.

      Mọi việc ở buổi mừng thọ của Chu lão đại xong xuôi, An Thực cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam đến địa điểm giao dịch hẹn. Bọn họ thực muốn biết lai lịch kẻ năm lần bảy lượt phá các phi vụ làm ăn của các bang phái lớn, ngoài trời gió thổi rất mạnh, trong bóng đêm tĩnh mịch chỉ có khói thuốc là nhìn nhất. Lăng Nghị đứng yên, càm ràm vài câu “Mẹ nó, sao lại lạnh vậy? Này, An Thực, cho tôi mượn áo khoác, tôi để quên rồi.”

      An Thực phun ra làn khói trắng, liếc bộ dạng của Lăng Nghị, lạnh giọng trả lời “Tôi có thói quen cho người khác mặc chung đồ.”

      Lăng Nghi nhìn khinh bỉ “Này, trước kia là cậu và tôi chiếc áo chia đôi, cái quần mặc chung đấy. Còn ở đấy làm trò. Mau đưa áo đây.” Lúc trước, cuộc sống của và An Thực chưa như bây giờ, phải lăn lộn ngoài đường kiếm ăn, quần áo chia nhau mặc, bát cơm cùng ăn chung. Bây giờ dám như thế. cần An Thực lên tiếng, Lăng Nghị trực tiếp cướp áo. trừng mắt “Cậu làm trò gì vậy?”

      Đám đàn em xung quanh đều nín cười, Phong Duật Nam lắc đầu thở dài “Hai có biết mình làm gì vậy?”

      An Thực liếc cái, đám người kia đều im bặt, dám cười tiếp. Trực giác cho biết, kẻ cần tới tới. hất mặt ra hiệu, Phong Duật Nam hiểu ý, đưa mắt nhìn đám người nấp sẵn phía bên kia. Khi hai bên bắt đầu giao dịch, liền có giọng lớn phát ra “Đứng yên, tất cả giơ tay lên.”

      Giọng rất cao, trong trẻo, chắc chắn là phụ nữ. An Thực nhếch miệng, phụ nữ mà cả gan đến đây làm loạn, dù là cảnh sát cũng chẳng ra gì. phẩy tay, đàn em theo lệnh nhảy vào đám cảnh sát kia, đánh đấm nhân nhượng.

      lên kế hoạch, thông báo ra ngoài tin giả, người của bang “Nguyệt” giao dịch ở cảng Thượng Hải trong đêm nay để dụ cảnh sát ra mặt, bắt kẻ phá rối. Đúng là như kế hoạch, bọn người ngu dốt đó liền sập bẫy.

      Lăng Nghị, Phong Duật Nam và An Thực chỉ đứng bên quan sát, em của bọn họ chọn lựa đều là người có thể dùng, đa phần xuất thân từ nghề đấu hắc quyền, việc gì phải lo. Đột nhiên, từ xa, vang lên tiếng súng, An Thực lập tức né sang bên, viên đạn bạc cắm sâu vào kính chắn gió xe hơi, vỡ thành từng mảnh vụn. bóng người lao đến, dùng chân đá vào ngực An Thực, rất nhanh, đều né được. Lăng Nghị cùng Phong Duật Nam có chút bất ngờ. Là ai, có thân thủ nhanh như vậy? Mọi chiêu thức và quyền của người đó, đều có lực rất mạnh, đánh ra dứt khoát, có thu có phóng, nếu phải An Thực nhanh nhạy, sớm bị hạ.

      An Thực nhíu mày, kẻ có thể đánh liên tục, sức bền bĩ này hiếm gặp. vươn tay, đỡ nắm đấm trước mặt, xoay người dùng cánh tay ép vào cổ người kia, giữ chặt kẻ đó dưới thân mình. Khi ánh đèn từ ngọn hải đăng vô tình lướt qua, khuôn mặt người kia phút chốc lộ từng đường nét. An Thực giật mình kinh ngạc, người kia vẫn là vẻ bình thản như , khuôn mặt xinh đẹp lạnh như khối băng, mắt nhìn giống như rất tự mãn. An Thực buông tay, đứng thẳng lên, chút ngạc nhiên, nhìn thẳng vào cặp mắt người đối diện.

      Phong Duật Nam cùng Lăng Nghị khỏi kinh ngạc khi nhận ra người phụ nữ đó, là An Dao? Dù trưởng thành, nhưng khuôn mặt và đôi mắt màu nâu trong veo đó tuyệt thể sai.

      An Thực tin vào mắt mình, vươn tay ra lệnh tất cả dừng lại, bước đến gần . Nhìn thẻ cảnh sát áo ghi thẳng hàng hai chữ “Diệp Dao”, biết nên đối diện với thế nào, nên vui mừng hay hổ thẹn? “Dao….”

      “Là cảnh sát Diệp.” – Lời vừa phát ra, như nhấn mạnh thân phận của cắt ngang lời An Thực. bây giờ còn là An Dao, bé cần bảo vệ, che chở, mà trở thành nữ cảnh sát tài giỏi, thân thủ nhanh nhẹn, cũng lấy lại tên của mình..

      An Thực điềm nhiên cất tiếng “Dao nhi….con trở thành cảnh sát?”

      “Phải, vì chú, nên tôi hạ quyết tâm trở thành cảnh sát, để có thể…bắt những kẻ như chú. An Thực, kể từ bây giờ, chú nên sống cho tốt, có lúc tôi tống chú vào tù.” Ánh mắt trở nên sắc lạnh. Diệp Dao quay lưng bỏ , cánh tay liền bị nắm lại, nhíu mày.

      An Thực cất tiếng “Năm năm qua, con ở đâu?” muốn biết, sau khi rời khỏi “Nguyệt”, đâu, sống thế nào?

      Diệp Dao nở nụ cười khinh miệt, hất tay ra “Chú có quyền biết điều đó.” Sau đó gọi đám người kia rời , trước khi cũng quên nhắc nhở “Sau này, nếu chúng ta có gặp lại, chính là cuộc gặp gỡ của cảnh sát và tội phạm.” Năm năm qua, rời khỏi nơi đây, chuyên tâm thi vào học viện cảnh sát, ở nơi xa xôi như Đài Loan, người thân, bạn bè, Diệp Dao phải cực khổ vừa làm vừa học, chỉ mong chờ ngày, tự tay bắt An Thực đền tội… thăm dò tin tức rất lâu mới có thể trực tiếp ra tay, ngờ An Thực lại giăng bẫy..

      …..

      An Thực đứng nhìn rời , dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng tâm tư vô vàn cảm xúc hỗn loạn. gây ra cho vết thương quá lớn, mãi mãi cũng thể bù đắp. hận là điều dĩ nhiên, chỉ là.. nỡ rời xa lần nữa…

      Lăng Nghị thở dài, ra lệnh cho đám em về trước, vỗ vai “Được rồi, về thôi.”


      An Thực gì, quay vào trong xe. Phong Duật Nam nhún vai, nhấn ga rời . Bọn họ thực rất kinh ngạc, Diệp Dao mất tích năm năm, khi quay về lại trở thành cảnh sát, mực muốn đối đầu với An Thực, rốt cuộc hận đến mức nào?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3.


      Từ khi trở về nhà, An Thực luôn trầm ngâm, cứ im lặng hút hết gói thuốc lá, Lăng Nghị nhịn được liền cất tiếng "Nếu như vậy cướp ấy về đây."

      An Thực khẽ lắc đầu "Tôi cho ấy tự do, nên ép buộc ấy làm bất cứ điều gì. Tôi có cách khiến Dao nhi toàn tâm toàn ý quay về."

      Phong Duật Nam cũng lên tiếng "Xem ra Tiểu Dao thay đổi rồi. bé ấy võ rất giỏi, hơn nữa... còn lạnh lùng hơn cả . An ca, nghĩ Tiểu Dao quay về." ngờ, thân thủ Diệp Dao rất nhanh nhạy, ngày trước An Thực có dạy võ cho , bé đó văn võ song toàn, còn dám chĩa mũi súng vào An Thực.

      An Thực cười nhạt, biết rất . Lúc nãy, cố ý bắn , viên đạn đó nếu nhanh né sang bên, e rằng, nó gim sâu vào tim . Diệp Dao hận đến nỗi muốn giết sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tim lại nhói đau.

      ......

      Diệp Dao trở về căn hộ ở Hoàng Phố, ngồi xuống giường, đôi mắt ngắm kỹ cây súng lục, khẽ thở dài, quăng qua bên, nằm dài xuống giường. Cuối cùng, cũng gặp lại An Thực... Năm năm nay, mục đích sống của bây giờ chỉ có trả thù, nhưng khi đối diện với , tim bất giác đau nhức.

      Diệp Dao úp mặt xuống giường, phải luôn nhắc nhở bản thân, An Thực là kẻ thù, hận , cả đời này vĩnh viễn hận ...

      .....

      Sáng sớm, An Thực như thường ngày tập quyền cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam. nghĩ kỹ, muốn Diệp Dao quay về chỉ có cách là làm nguội giận. Càng hận càng càng thể quên.

      Thay vì ngồi đây chờ đợi, chi bằng trực tiếp tìm gặp . Người phái điều tra có kết quả, nơi ở và hoạt động của Diệp Dao, An Thực nắm chắc trong tay.

      Diệp Dao mới sáng sớm chạy bộ, khi trở về trước nhà xuất người đàn ông hơi gầy, hình như chờ khá lâu. Diệp Dao bước đến, cất giọng " đến đây làm gì?"

      Người kia quay lại, môi nở nụ cười dịu dàng, đưa cho hộp thức ăn "Bữa sáng của em. Ăn rồi làm."

      " vào nhà . Chúng ta cùng ăn." Diệp Dao nhận lấy, mở cửa vào nhà. Người đàn ông này tên Dương Cảnh Kiệt , đàn cấp của . Mấy năm qua đều do chiếu cố, chỉ bảo. Bọn họ thân nhau như em ruột.

      Dương Cảnh Kiệt ngồi xuống ghế "Nghe hôm qua thất bại?"

      Diệp Dao từ trong bếp vọng ra "Ừ, bị mắc bẫy."

      "An Thực phải người dễ dàng sa lưới." Dù là người ngoài hay cảnh sát đều biết , An Thực là kẻ có thế lực lớn, thích tự do, làm việc rất cẩn thận. Nhiều lần gây án nhưng cảnh sát lại đủ bằng chứng để bắt giữ. Từ khi cái tên An Thực xuất trong giang hồ, khiến bao nhiêu bang phái cùng cảnh sát nhốn nhào lên. Hồ sơ của bọn họ dày gấp mấy lần.

      "Em biết nhưng, có lúc phải ngồi sau song sắt."

      Dương Cảnh Kiệt trầm tư, chỉ biết, này từ khi gặp chỉ có mục đích duy nhất là muốn trở thành cảnh sát giỏi, lý do căm thù An Thực là do hại chết bố mẹ . Ngoài ra, biết gì thêm. An Dao , cũng hỏi.

      Chuẩn bị xong, Diệp Dao ngồi ăn bữa sáng, thuận miệng hỏi "Mua ở đâu vậy? cũng rãnh đem đến đây."

      Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Tiện đường nên ghé qua. tự làm."

      "Vậy à, ngon lắm, cảm ơn ."

      mỉm cười, thích là được. Dùng bữa xong, bọn họ cùng làm.

      Bên kia đường, chiếc xe audi màu trắng thấp thoáng bóng người bên trong, An Thực quay mặt về phía trước. Vốn định đưa bữa sáng cho Diệp Dao, nhưng ngờ lại thấy cảnh cùng người đàn ông khác bước ra từ căn hộ đó. Người đó chẳng lẽ là người của ? Còn sống chung nhà?

      An Thực tức giận đập tay vào vô lăng, nhưng tại, lấy quyền gì mà ghen với tên đàn ông kia??? Đánh xe vòng lại, bữa sáng chuẩn bị sẵn, chút thương tiếc ném . Tâm tình sớm bị phá hủy.

      ... .....

      Trác Sâm ngồi chơi game điện thoại, thấy An Thực xuất liền cúi đầu chào. Cậu là cánh tay đắc lực của An Thực trong "Nguyệt",rất được cùng Lăng Nghị và Phong Duật Nam trọng dụng. Phong Duật Nam nhìn bộ mặt của , có chút thắc mắc "Sáng sớm mặt mũi cau có? Chắc phải kiềm nén quá lâu sinh bức bối ấy chứ?"

      An Thực trả lời, duỗi chân dài lên bàn, quay sang nhìn A Đông "Cậu, điều tra những người thân thiết với cảnh sát Diệp."

      A Đông thắc mắc, cảnh sát Diệp?! Là người lần trước đến phá lô hàng của bọn họ. Cậu vẫn còn đầy nghi hoặc nhưng dám hỏi. Lúc và An thực đánh nhau, cậu thấy , có gì đó lo lắng lại giống như vui mừng. Dù sao cũng phải chuyện của cậu, cậu nên tò mò. Nhận được lệnh rồi bỏ .

      Phong Duật Nam như hiểu ra vấn đề, cười tươi "Sáng sớm vui ra là do phụ nữ."

      An Thực mặt chút biểu cảm, cố ý đánh lạc đề "Lăng Nghị vẫn chưa đến à?"

      " tìm thú vui rồi."

      "TMD, mặt trời vừa lên liền kiếm phụ nữ. Gọi cậu ta về đây." An thực gằn giọng, buông ra vài câu tục.

      Phong Duật Nam cùng Trác Sâm nén cười , An Thực câu đó thực thấy ngượng miệng? Kẻ 'mặt trời vừa lên liền kiếm phụ nữ' hình như cũng là , hơn nữa khi trở về lại bực bội xem ra là bị cự tuyệt.

      Trác Sâm vừa nhận điện thoại, cậu cất tiếng "An ca, có người đến gây ở hộp đêm, em giải quyết."

      An Thực gật đầu, Phong Duật Nam lại hỏi "Ở đâu?"

      "Gần trung tâm thương mại."

      "Tôi cùng cậu, Tố Nghi mua đồ ở đó." Phong Duật Nam vội lấy chìa khóa xe rời , dù Trung tâm thương mại ở quá gần hộp đêm nhưng biết đâu bọn chúng kéo sang đó, gặp nguy hiểm. An Thực cũng theo, mọi chuyện của bang "Nguyệt" chắc chắn, Diệp Dao xuất . Thứ muốn là phá hủy những thứ có liên quan đến An Thực.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, vừa đến nơi, cảnh sát ập đến nhưng chỉ có vài người. Đám người du côn kia dường như sợ còn thêm hung hăng đánh cả cảnh sát. An Thực ngồi trong xe, quan sát kỹ. Còn Phong Duật chạy vào trung tâm thương mại. Khi nhìn thấy Diệp Dao từ trong đám đông hỗn loạn chạy ra phía trung tâm, đuổi bắt mấy tên kia. mới bước ra.

      Tố Nghi vừa mua xong, vừa ra đến cửa bị hai người đàn ông lạ mặt từ xa chạy lại, hét lớn "Tránh ra" đồng thời giơ cây dao sắc nhọn cố ý nhắm vào Tố Nghi, Diệp Dao rất nhanh kéo về phía mình. Vai phải vì thế bị thương, An Thực nghĩ ngợi rút súng bắn vào hai tên kia. Tiếng súng vừa dứt, bọn chúng liền ngã xuống.

      "Vết thương có nặng ?" vươn tay kéo Diệp Dao, quan sát vết thương.

      Diệp Dao nhíu mày, cần giả nhân giả nghĩa "Chú điên rồi sao? Tự tiện bắn người khác."

      An Thực mím môi, quay sang nhìn Tố Nghi thẫn thờ "Em nên quay vào trong gọi cho Duật Nam, cậu ta tìm em." Sau đó nhấc bổng Diệp Dao .

      sững người, vươn tay đánh vào lưng "Khốn khiếp, chú muốn làm gì?Thả tôi xuống. Thả xuống mau."

      An Thực mặc kệ, ném vào xe rồi rời . Diệp Dao bị chọc đến phát điên, chĩa súng vào thái dương "Dừng xe."

      An Thực quan tâm, vẫn lái xe hơn nữa còn tăng tốc độ. Diệp Dao vai vừa đau nhức vừa khó chịu, rốt cuộc muốn làm gì "Nếu chú dừng tôi bắn đấy."

      Đột nhiên An Thực dừng lại trước cửa căn hộ Diệp Dao, còn chưa lên tiếng bị theo cách cũ bế lên nhà. điềm nhiên "Mở cửa hay để tôi phá?

      "Tôi mở, nếu chú dám làm vậy, tôi bắt chú vì tội..."

      *Rầm... Lời chưa hết, chân An Thực phá tung cánh cửa bằng sắt, Diệp Dao mặt nổi ba vạch đen, vừa mới tu sửa nó cách đây vài tuần. "TMD, chú điên à?"

      Lỗ tai bất giác trở nên lùng bùng, ai dạy mấy câu tục như vậy, để biết là ai nhất định cho kẻ đó mãi mãi thể mở miệng lần nữa. Đặt ngồi ghế, thuận tay xé áo thành hai mảnh, Diệp Dao hoảng sợ hét lên "Chú..."

      An Thực nhăn nhó, gằn giọng nhìn "Hét cái gì? Tôi là muốn xem vết thương. Hộp cứu thương ở đâu?"

      " cần chú lo."

      ", hay để tôi bới tung lên?"

      còn cách nào khác, Diệp Dao cắn răng trả lời "Trong tủ phòng khách." An Thực là kẻ làm, phá hư cửa nhà, muốn phải mất công dọn dẹp bên trong.

      An Thực nhìn vết thương chảy đầy máu, cẩn thận lau , Diệp Dao rùng mình cái. Vết thương tuy sâu nhưng đối với cơ thể mỏng manh của , bao nhiêu đây cũng đủ đau đến xương tủy. An Thực nhàng hỏi "Có đau lắm ?"

      Diệp Dao cắn chặt môi dưới, dù đau cũng nhận "." chỉ mới vào nghề hai năm, lần đầu tiên bị thương. Mồ hôi lấm tấm trán, nhưng vẫn là muốn để An Thực mình yếu đuối.

      An Thực khẽ thở dài, thực cứng đầu. Băng bó vết thương cẩn thận, vươn tay bế lên, Diệp Dao còn sức lực để cự tuyệt, mặc kệ muốn làm gì làm.

      An Thực đưa vào phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn mới ra ngoài. nhìn cửa nhà nằm dưới đất, ngẫm nghĩ lúc liền lấy điện thoại gọi người đến sửa. mất sức, cũng nên làm chút đồ ăn.

      Dương Cảnh Kiệt nghe người trong sở cảnh sát , Diệp Dao sau khi giải quyết việc ở hộp đêm liền thấy trở về mới lo lắng đến nhà , ngờ, vừa đến thấy An Thực ở đó, còn thêm mấy người thanh niên sửa chữa cửa nhà. lập tức đến "An Thực, làm gì ở nhà Diệp Dao?"

      An Thực xem như khí trả lời. Dương Cảnh Kiệt rút súng ra "Tôi ra lệnh cho rời khỏi đây." biết Diệp Dao luôn xem An Thực như kẻ thù. Biết đầu chừng, đến gây làm thương tổn .

      An Thực nhìn mũi súng trước mặt, khóe miệng hờ hững nhếch lên "Cảnh sát các người ỷ mình có súng nên có quyền ra lệnh cho người khác? Tôi đây cũng thiếu súng, vì vậy hãy dẹp trò trẻ con này ."

      "Hừ, súng của nhiều đến đâu?"

      "Dùng súng để chôn cất cậu vẫn còn dư."

      Dương Cảnh Kiệt nín thinh, dường như quên mất. An Thực chỉ là ông trùm xã hội đen mà còn là kẻ buôn bán vũ khí số Đông Nam Á, mỗi phi vụ làm ăn đều rất cẩn thận. Dù cảnh sát biết được cũng đủ chứng cứ để kết tội.

      "Lão đại, cửa sửa xong rồi, rất chắc, dễ bị hư." Đàn em của làm xong nhiệm vụ, tiến đến thông báo. An Thực phẩy tay cho bọn họ về trước. cũng rãnh đứng đây chuyện phiếm với Dương Cảnh Kiệt, sau khi xong xuôi cũng rời .

      Dương Cảnh Kiệt vào nhà, hình như nằm ngủ nhưng lại thể tự tiện mở cửa, nên đành ngồi chờ ngoài phòng khách.

      Khi Diệp Dao tỉnh dậy là chạng vạng, nhìn xung quanh vô tình thấy mảnh giấy bàn, là của An Thực để lại "Đồ của em là do tôi thay ( hề phi lễ), cơm nấu, cửa cũng sửa. Mì gói trong nhà tôi đều vứt hết, chúng tốt cho sức khỏe."


      Diệp Dao hơi thẫn thờ, vết thương vai đỡ đau. bước xuống giường, nhìn chiếc áo người có chút xấu hổ. Bị nhìn thấy mất mặt. Trong tâm thể để rung động, định vào bếp đổ hết đống thức ăn đó , nhưng khi nhìn thấy lại nỡ.

      Đây là lần đầu An Thực vì nấu ăn, lại còn là những món thích. Diệp Dao thở dài, làm người nên phí phạm thức ăn, miễn cưỡng ăn vậy.

      Đúng lúc, Dương Cảnh Kiệt chạy vào, trợn mắt ngạc nhiên nhìn , điệu bộ có chút bối rối "À, là, là nghe em trở về sở khi làm xong nhiệm vụ, em, em có bị thương ?"

      Diệp Dao lắc đầu, chỉ là vết thương nên để bận tâm. Dương Cảnh Kiệt mỉm cười "Được rồi, em nghỉ ngơi , , về đây."

      " ở lại cùng ăn ."

      " cần, về viết báo cáo. Tạm biệt."

      Diệp Dao cũng gượng ép, để về. Dương Cảnh Kiệt ra bãi đỗ xe, trong lúc đợi, ra ngoài hóng gió sẵn tiện mua đồ ăn cho , ngờ khi quay về mắt thấy Diệp Dao ăn cơm nên đành giấu sau lưng....

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4.


      Tố Nghi sau khi được Phong Duật Nam đưa về nhà, liền đề cập đến Diệp Dao. Lúc đó cứu , thoạt nhìn rất quen "Duật Nam, cảnh sát đó có phải là Tiểu Dao ?"

      Phong Duật Nam mỉm cười "Ừ, là ấy."

      " trở về rồi? Vậy An Thực, ấy?"

      " sao, chuyện của bọn họ, chúng ta thể xen vào. Em ở nhà nhé, ra ngoài."

      "Ừ."

      Phong Duật Nam xoa đầu , cầm áo khoác quay .

      .....

      Việc người đến quấy rối ở hộp đêm là do đàn em của Tiêu Mạnh, tại An Thực và ta chuyện. Tiêu Mạnh lên tiếng xin lỗi trước. Dù sao, ta vẫn rất yên ổn, muốn gây xích mích với bang Nguyệt, đặc biệt là An Thực. "An ca, là tôi dạy bảo người của mình tốt, xin lỗi . Có thể niệm tình bỏ qua ?"

      An Thực điềm nhiên cất tiếng "Các người đến địa phận của tôi gây rồi là thứ nhất, làm người của tôi bị thương là thứ hai, cậu bảo nên bỏ qua thế nào?" Dám khiến Diệp Dao bị thương là việc thể tha thứ. Hơn nữa, còn muốn đánh cả Tố Nghi. Nếu dễ dàng bỏ qua, những kẻ khác coi An Thực này ra gì?

      Tiêu Mạnh chột dạ, ta chỉ mới gia nhập xã hội đen năm năm, còn An Thực lăn lộn mười sáu năm, trong hắc bang, dù là ai cũng phải nể mặt An Thực tám, chín mười phần. Bây giờ, bảo phải làm thế nào? "Vậy... muốn thế nào?"

      "Gọi hai tên bị tôi bắn vào chân ra đây."

      Tiêu Mạnh khó hiểu, nhưng cũng làm theo, hai tên kia dáng người khá cân đối, khi nhìn về phía người của An Thực giấu được lo lắng, An Thực vươn tay về phía sau, A Đông hiểu ý, rút thanh dao sắc nhọn đặt lên. An Thực đứng lên, chậm trãi tiến đến gần hai tên đó, ánh mắt sắc lạnh, cả người tản ra hắc khí, chút nhân nhượng, dao chém vào tay phải của bọn họ.

      Hai cánh tay nhanh chóng rơi xuống đất, tiếng hét đầy chói tai, dọa người của Tiêu Mạnh sợ xanh mặt, An Thực vứt dao xuống đất, lạnh nhạt "Phàm là những kẻ muốn chống đối tôi đều có kết cục tốt. Nợ tôi , tôi đòi lại mười."

      Dứt lời, cùng người của mình rời . Tiêu Mạnh nhìn theo bóng dáng cao lớn, trong tâm vừa sợ vừa hận....

      ....

      Diệp Dao nghỉ ngơi đủ rồi, lại đến sở làm việc. em nhìn thấy , có chút ngạc nhiên "Tiểu Diệp, đột nhiên mất tích, hại Tiểu Kiệt đây phép thất kinh hồn vía."

      Dương Cảnh Kiệt nghe vậy, đỏ mặt lớn "Các bậy gì vậy hả? Nhiều chuyện."

      Diệp Dao mỉm cười "Tôi có chút việc ấy mà."

      "Haha....." Cả sở cười rầm rộ, bọn họ rất thích chọc Dương Cảnh Kiệt, nhìn điệu bộ xấu hổ rất tức cười.

      Diệp Dao vừa ngồi xuống bàn làm việc, điện thoại liền báo có tin nhắn, là số lạ, sau khi đọc xong mới phát là An Thực. lẽ lúc ngủ lén lấy số điện thoại của ?

      Diệp Dao thèm trả lời, điện thoại lại tiếp tục báo tin, cũng hứng thú đọc, cuối cùng là gọi điện. Diệp Dao rất bực mình, hét lớn "Chú có để tôi yên hả?"

      Bên kia vang lên tiếng cười "Chịu nghe máy rồi sao? Là em trả lời tôi trước."

      "Tôi rãnh rỗi như chú."

      "Tôi mời em ăn cơm tối."

      " cần."

      "Em muốn tự nguyện hay để tôi bắt cóc?"

      Diệp Dao chịu nổi cúp máy ngang, sẵn tiện tháo sim ra. Mọi người trong sở kinh ngạc, Diệp Dao ngày thường rất điềm tĩnh, lạnh lùng ngờ lại có lúc mất bình tĩnh thế kia. Dương Cảnh Kiệt nghiêng người hỏi "Có chuyện gì à?"

      Diệp Dao lắc đầu " có gì."

      thể để biết việc này, dù sao nữa, chuyện liên quan đến An Thực muốn nhắc lại.

      An Thực đứng trước gương ngắm qua ngắm lại, Lăng Nghị thấy vậy, cảm thán câu "Tôi tưởng cậu bị cự tuyệt."

      điềm nhiên "Cậu nghĩ tôi là ai?"

      "Là tên biến thái háo sắc." Phong Duật Nam xen ngang. Lăng Nghị rất hưởng ứng cười tươi "Cậu hơn người ta 14 tuổi đấy."

      An Thực nhàm chán thèm trả lời, cầm chìa khóa xe bỏ . chuyện với hai tên đó, chỉ tốn thời gian.

      Đứng trước cửa sở cảnh sát chờ Diệp Dao, dáng người cao to, vạm vỡ dựa vào thành xe, khuôn mặt góc cạnh ngoài biểu cảm lạnh như băng ra biểu gì khác, đôi mắt hẹp dài vạn nhất hướng về cánh cửa, người qua đường cùng cảnh sát khỏi ngạc nhiên khi thấy lão đại giới hắc bang đứng đó?? Khi ra liền bị chặn đường, bó hoa hồng xanh đủ màu giơ ra trước mặt. Diệp Dao ngước nhìn , An Thực phải dạng người lãng mạn, có thể mua hoa tặng chắc chắn do người khác chỉ. An Thực cất tiếng " ăn tôi nhé."

      Diệp Dao trả lời, lướt qua . An Thực lập tức níu tay "Này, em nể tình tôi đứng chờ rất lâu sao?"

      Diệp Dao hừ , cất giọng mỉa mai "Tại sao tôi phải nể mặt? Buông ra."

      "Đừng giận nữa, nhiều năm như vậy em vẫn còn giận sao?" An Thực ôn nhu , quyết định, cả thể diện cũng cần. Chỉ muốn toàn tâm toàn ý quay về, bù đắp cho . Mọi việc đều nghe .

      Câu của khiến tâm tư Diệp Dao rung động mãnh liệt, hít hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh "Cả đời này, tôi bao giờ tha thứ cho chú. Năm đó, tôi chỉ là bé tám tuổi, vốn dĩ rất vui vẻ cùng gia đình nhưng đều bị chú hủy hoại. Nếu như quay lại thời gian lúc đó, tôi, nhất định cùng ba mẹ. An Thực, tôi và chú bây giờ là hai người đối lập nhau, hai con đường khác nhau, mãi mãi cũng thể như trước kia."

      Diệp Dao thoát tay, nhanh chóng rời . thể tha thứ cho An Thực, mỗi lần nghĩ đến tai nạn năm đó, Diệp Dao lại hận , những hại chết ba mẹ , còn lừa gạt suốt mười năm. Để bên cạnh đều có ý đồ.

      An Thực như chết sững, bó hoa tay rơi xuống đất. còn tưởng, chỉ cần cố gắng, toàn tâm toàn ý có thể làm động lòng. Bàn tay nắm chặt thành quyền, quay lưng rời . Rất nhanh, người đầu tiên tìm là Lăng Nghị.

      "Lăng Nghị, cậu ra đây."

      Lăng Nghị cùng mỹ nhân uống rượu, chỉ cần nghe tiếng hét của An Thực đủ biết những gì chỉ dạy đều thất bại. Vẫy tay cho người lui xuống, thong thả ra ngoài, cất giọng mỉa mai "Thất bại phải ?"

      An Thực nhíu mày, ngồi xuống ghế. trả lời tức là đúng, Lăng Nghị cười tươi "Muốn cua , phải mặt dày. Chỉ mới lần thất bại nản lòng là được. Da mặt càng dày càng tốt."

      Đúng lúc Phong Duật Nam đến, tình cờ nghe được, nhịn được cười phá lên."Nghị ca, dạy ấy cái gì vậy?"

      "Nhóc con như cậu biết gì? Im lặng mà nghe."

      An Thực cau có "Kẻ trăng hoa như cậu, tại sao tôi phải nghe."

      Nghe vậy, Lăng Nghị đầy bất mãn, trăng hoa?? câu này biết ngượng "Tôi trăng hoa, chẳng lẽ trước kia cậu có. Hừ... lão tử đây, kinh nghiệm đầy người."

      "Tôi chưa thấy cậu theo đuổi ai bao giờ."

      "Ai có."

      Hai người bọn họ đều kinh ngạc, người như Lăng Nghị lại chịu theo đuổi phụ nữ. Phong Duật Nam hỏi "Là ai? Khi nào?"

      Lăng Nghị ậm ừ trả lời "Là bé gần nhà tôi lúc năm tuổi."

      " ra, cậu háo sắc từ trong bụng mẹ." An Thực buông ra câu, năm tuổi gạ gẫm con nhà người ta. Thực thể xem thường tài trêu hoa ghẹo bướm của Lăng Nghị.

      Lăng Nghị như nổi cung thiên, gầm lên "Mẹ nó, cậu cần thôi, tôi rãnh mà giúp. Hừ."

      "Thực ca, để em giúp ." Phong Duật Nam cất tiếng.

      là có lòng tốt muốn giúp, nhưng ngờ lại bị từ chối, những thế còn bị mỉa mai "Cậu? Nhìn cậu và Tố Nghi là biết rất nhàm chán."

      "Còn đỡ hơn hai người." tím tái mặt mày, tức giận . và Tố Nhi thế nào? Còn hơn những kẻ suốt ngày "bắn hoa đào".

      Lăng Nghị cười khẩy, ngã lưng về phía sau "Thế nào? Nếu xin lỗi đàng hoàng, lão tử nể mặt dạy cho cậu."

      An Thực rằng bỏ về, Lăng Nghị ngớ người, vội chạy theo "Này này, tên khốn, xin lỗi câu khó thế à? Tôi đây làm phước dạy cho cậu." Để đau khổ vì Diệp Dao, bạn bè lâu năm như Lăng Nghị cũng thấy khó chịu.

      An Thực lần đầu tiên trong đời lòng người là chuyện hiếm có, Lăng Nghị theo đuổi phụ nữ càng khiến người khác khó tin.

      ... ...

      Sở cảnh sát vừa thông báo có vụ giết người xảy ra ở gần sông Hoàng Phố, Diệp Dao cùng người trong tổ lập tức đến trường. Nạn nhân là hai người đàn ông trạc tuổi 24, 25. Diệp Dao nhìn kỹ khuôn mặt của họ, trong lòng ngừng kinh ngạc, là hai người làm bị thương ở trung tâm thương mại, hơn nữa còn bị An Thực bắn vào chân, nhưng, tay phải bị chặt đứt.

      Sau khi có xét nghiệm tử thi, Diệp Dao đọc sơ qua lần, nguyên nhân tử vong do vết chém chí mạng ở cổ, trước đó có xảy ra ẩu đả. Dương Cảnh Kiệt cất tiếng "Vụ án này , điều tra lai lịch, bọn họ là người của Tiêu Mạnh, ngày hôm qua cũng có mặt ở hộp đêm gây rối. trong hai người còn có người mẹ. Người thông báo phát hai xác chết còn chưa tìm được."

      Diệp Dao trầm tư, lại là An Thực?! Vẫn là kẻ giết người gớm tay. Được, nếu vậy, tống vào tù. Thấy Diệp Dao bỏ , vội hỏi "Em đâu vậy?"

      "Em lấy lệnh bắt giam."

      Dương Cảnh Kiệt sững sỡ, lẽ biết hung thủ là ai?? đứng dậy theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :