1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm Ấy Gặp Được Anh - Juliacy (24c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1: Buổi ban đầu
      Năm ấy tôi gặp khi vừa vào trung học cơ sở.

      Lúc đó tôi còn chưa dậy , vóc người thó ngồi ở phía , thành tích bình bình cũng chẳng có gì đáng chú ý.

      lại ngồi ở hàng cuối, phần vì cao hơn các bạn cùng lớp nhưng nhiều hơn là vì chân trái, do di chứng của bệnh bại liệt, nó cong cong mà cứng ngắc, phải chống nạng mỗi khi đến lớp. Để có thể ra vào dễ dàng hơn và tránh cặp mắt tò mò của mọi người, giáo mới xếp ngồi sau. Tuy tính cách rất lạnh lùng, chẳng chơi thân với ai, nhưng mọi người ai cũng biết. Ngoài điểm nhận dạng đặc biệt, còn vì luôn là học sinh đứng đầu lớp- Kỷ Thế Phàm. Chỉ có điều mỗi khi phụ huynh học sinh hay giáo viên đứng lớp nhắc đến đều mang vẻ mặt xót xa.

      Tan học ra khỏi lớp, tôi về phía bên phải, về phía bên trái. Ba năm trung học cơ sở chúng tôi giống như hai đường thẳng song song bao giờ giao nhau. Trong ấn tượng của tôi, hình như chúng tôi chưa từng chuyện.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2: Bạn học nam và bạn học nữ
      Lên trung học phổ thông chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp. ở lại trường này vì nhà gần, còn tôi là vì thi đỗ trường trọng điểm của tỉnh. Sau khi bước vào thời kỳ trưởng thành, cuộc sống của tôi lẳng lặng xuất biến hóa. Bắt đầu có nam sinh kín đáo gửi thư cho tôi, tìm cớ chạm mặt đường tan học, mọi người bắt đầu tranh luận giữa tôi và hoa khôi khác của trường ai đẹp hơn. Thậm chí hôm, đột nhiên tôi phát mình ngồi ở hàng trước mặt , tự tôi cũng buồn bực hiểu mình thành ra dáng vẻ này từ khi nào?

      Chúng tôi bắt đầu chuyện trong phạm vi bài vở. Tôi dốt đặc Vật lý, lại cực kỳ có thiên bẩm, chỉ ba câu giải thích ràng. Trong khi những đề bài tương tự mà nhờ các nam sinh khác, họ ba hoa nửa ngày cũng ra vấn đề, cuối cùng tôi vẫn phải trực tiếp hỏi . Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, cùng thầy dạy mà học sinh chênh lệch nhiều như thế, tôi có thể lí giải vẻ mặt nuối tiếc xót xa của phụ huynh và thầy dành cho .

      Học kỳ hai lớp mười , nhà tôi chuyển nơi khác. Tôi bắt đầu đạp xe đến trường. Lúc học hay ra về, tôi rất thường hay nhìn thấy bóng dáng . rất cao, chân bên phải khỏe khoắn càng làm nổi chân trái dị dạng, chống nạng rất chậm nhưng vẫn đứng thẳng vững vàng. Có khi tôi cất tiếng chào khi qua , có khi giả vờ như nhìn thấy. Nhưng tôi chưa từng xuống xe cùng . Cho tới ngày.

      Như thường lệ tôi chuẩn bị về nhà, chợt thấy bánh xe xẹp lép. Chuyện như vậy cũng thường xảy ra, quanh trường cũng có mấy hàng sửa xe. Ra khỏi cổng mới phát ra vấn đề lớn: hôm nay cổng trường vắng ngắt, quang quẻ bất ngờ. Mấy quầy sửa xe đó vậy mà biến mất sạch, vào đúng thời điểm tôi cần đến họ. Tôi bất lực đứng giữa đường, làm gì bây giờ... Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy . Chẳng có gì vui, bây giờ cái tôi cần là hoàng tử cưỡi xe đạp cơ. Tôi nghĩ theo vỉa hè ngang qua hoặc giả vờ thấy, ngờ chủ động dừng lại: "Xe thủng lốp à?" Tôi lên tiếng, chỉ chán nản nhìn .

      "Nhà tôi cách đây xa, nếu cậu ngại phiền dắt xe , tôi có thể sửa giúp cậu."

      "Cậu biết sửa xe?" Tôi giật mình nhìn chằm chằm.

      "Miễn phí. Nhưng nếu cậu ngại thôi." Nếu như đây là đùa mặt cũng quá nghiêm túc rồi.

      "Sao có thể... Cảm ơn cậu nhé." Tôi vội vàng nở nụ cười lấy lòng.

      Tôi dắt xe bên cạnh , điều chỉnh bước chân theo tiết tấu của . Dọc đường lời nào cũng chẳng có biểu cảm gì, tôi nghĩ mãi xem nên gì, cuối cùng chỉ nhảm: "Nhà mình dọn , bằng nhất định gặp được cậu, trước đây mình ra cổng trường đều rẽ phải." tiếp lời, tiếp tục đường của , tôi trợn mắt đằng sau rồi bước vội hai bước bám theo...

      Nhà đúng là hang sâu ngõ hẻm, rẽ trái rẽ phải rẽ đến choáng váng đầu óc.

      "Nhà cậu ở đâu vậy?"

      "Nhiều ngõ thế."

      "Trời ơi mình bị choáng rồi."

      "Còn phải rẽ mấy lần nữa?"

      "Thôi rồi, mình về được."

      "Lát nữa cậu phải đưa mình ra nhé, mình lạc đường."

      Tôi liến thoắng liên mồm, đột nhiên dừng lại, làm tôi giật cả mình.

      "Đến rồi."

      "A", thể nào, chính là căn nhà mái bằng cũ nát có đến bảy tám bậc thang này?

      Khiến tôi giật mình phải là nó cũ hay nó nát, mà là những bậc thang bên ngoài.

      "Cậu đứng đây đợi nhé, tôi mang dụng cụ xuống sửa cho."

      chứng minh là tôi lo hão, cách lên cầu thang tuy nhanh nhẹn gì nhưng chính xác là thành thạo. Nghĩ lại, nhiều năm sống ở đây rồi, nhắm mắt cũng được.

      lúc tôi nghĩ giời dưới biển, trở lại, còn mang theo chiếc ghế đẩu nho .

      ngẩng đầu lên, vừa lau tay vừa : "Xong rồi, bây giờ tôi đưa cậu ra ngoài."

      Sau khi rẽ n lần, chúng tôi rốt cục cũng trở ra đường cái, tôi thở ra dài.

      "Bây giờ cậu biết đường về nhà rồi chứ."

      "Ừ." Tôi có chút mất mát nhìn con đường rộng lớn.

      "Mai gặp lại." xoay người trở vào trong ngõ . Con người này, đúng là dài dòng lan man.

      Tôi nhìn tấm lưng , đầu tiên có chút sững sờ, sau lại tức giận. Sao lại mời tôi vào nhà ngồi lúc chứ, dù sao chúng tôi cũng là bạn học năm năm rồi cơ đấy.

      Từ đó về sau, số lần tôi quay đầu lại trong lớp tăng đột biến, tôi tích cực hỏi chuyện , chỉ hỏi gì đáp nấy, hỏi câm tịt, cuối cùng biến thành bạn cùng bàn tám chuyện cùng tôi. hứng thú với hầu hết đề tài của chúng tôi, chúng tôi tám chuyện ca sỹ diễn viên những ca khúc thịnh hành- cứ như nghe thấy, tú lơ khơ cờ tướng cờ vây- có biểu cảm, bóng đá bóng chuyền bóng bàn- thỉnh thoảng nhăn mày. Tôi hỏi có biết Lưu Đức Hoa- ngôi sao tôi thích nhất , lắc đầu, tôi rất muốn chết.

      "Đồng chí à, thành tích học tập có tốt đến đâu cũng chả có ích gì, phải phát triển mọi mặt đức trí thể!" Tôi thành khẩn khuyên. còn chẳng buồn ngẩng đầu. Tôi nhận thua.

      Thời trung học lẫn lộn giữa màu hồng và xám. Màu xám, là vì áp lực khổng lồ, màu hồng, là vì mọi người bắt đầu biết rung động, tràn đầy tò mò với người khác phái. Trong lớp lác đác có người sớm, các bạn học sôi nổi truyền tai, giáo viên bắt đầu lặng lẽ tìm mấy học sinh trao đổi, dĩ nhiên đều chỉ là mưa rơi thoáng qua còn dấu vết dưới những bài kiểm tra, thi thử, khảo sát chất lượng... Thời giờ trôi như lật sách, nghỉ hè và nghỉ đông như cách gọi khác của thời điểm học thêm. Chỉ có ngoại lệ: Kỷ Thế Phàm từ trước tới nay chưa tham gia bất cứ lớp học thêm nào, điều kỳ lạ là thầy hình như cũng cầu phải tham gia. Lại lần nữa tôi ngửa mặt lên trời, bao giờ tôi mới được đối xử như vậy? Tôi mà học chắc bị xử chết bởi ánh mắt của bố mẹ. Có lúc tôi cũng tự hỏi biết thời gian nghỉ làm gì?

      Lại là đường tan học, tôi gọi từ đằng sau "Kỷ Thế Phàm". hơi ngạc nhiên nhìn tôi: "Cậu đạp xe? Xe lại hỏng rồi à?" thế mà chủ động đặt câu hỏi kia đấy, hơn nữa còn tận hai câu, đáng giận hơn tôi thấy rất vui sướng. Tôi có chút bi ai phát , tiếp xúc với thời gian dài, tôi có khuynh hướng chịu ngược.

      "Mất rồi, mình bắt đầu xe buýt." Tôi bật dối mà mặt đỏ tim nhảy. ra em xe của tôi ngoan ngoãn nằm ở nhà, chỉ là sáng nay tôi dậy muộn nên bố lái xe đưa đến trường.

      khôi phục lại vẻ mặt xin mọi người cách xa ngàn dặm, tiếp tục bước . Tôi từ từ theo sau. Đột nhiên dừng lại: "Tôi chậm, cậu phải đuổi theo xe buýt, cậu trước ."

      "Mình..." Nghẹn chết mất, may đầu óc tôi phản ứng nhanh da mặt cũng dày: “Có mấy bài mình hiểu lắm, cậu giúp mình được ? Về nhà cậu , nhà mình xa quá."

      cũng hề nghĩ ngợi: " còn sớm nữa, sáng mai cậu hỏi vẫn kịp mà."

      "Mình làm được trằn trọc suy nghĩ cả đêm mất." Tôi giãy giụa.

      liếc nhìn tôi: "Cậu kém vật lý như thế sao chọn học ban xã hội mà lại chọn ban tự nhiên?"

      Hỏi đúng trọng điểm.

      "Đấy là bố mẹ mình chọn, bảo học vật lý tương lai có thể làm nhiều công việc. Hơn nữa họ phải mình học được mà là thiếu nghiêm túc, có tâm lý sợ khó. Mình học được đấy chứ."

      "Mình biết, cậu cũng nghĩ mình rất kém cỏi." Tôi ủ rũ cúi đầu, giả vờ cũng làm được vẻ mặt này, đến vật lý tôi hăng hái đến đâu cũng lập tức biến thành ủ rũ.

      lên tiếng.

      "Còn cậu, thành tích của cậu tốt thế, tương lai cậu muốn làm gì?"

      "Chưa nghĩ đến. Tôi chỉ muốn cố gắng sống mà thôi." Tôi khỏi ngẩng đầu nhìn . Dĩ nhiên tôi hiểu thế nào là cố gắng sống, tôi chỉ biết cố gắng học, phiền não lớn nhất trong đời tôi chính là phân số, những thứ khác? có. Rất nhiều năm về sau, mỗi lần nhớ lại những lời này tôi đều thấy đau lòng, bởi cuối cùng tôi cũng hiểu cuộc sống của khó khăn đến thế nào. Cố gắng sống- ba chữ này thấm đầy những cay đắng ngọt bùi.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3: Nhà Thế Phàm
      Dĩ nhiên, lần đầu tôi đến nhà có chút khái niệm về ba chữ này. Ngoài đơn sơ, tôi nghĩ ra bất cứ từ gì khác để hình dung nhà của . Hai gian phòng, phòng ngoài là của bà nội , chiếc giường, chiếc bàn vuông bốn ghế đẩu, mặt đất bề bộn những bao bì, keo dính, món đồ điện duy nhất là chiếc tivi đen trắng. Trong phòng rất thiếu ánh sáng, u ẩm ướt, cũng rất , đại khái chỉ bằng nửa phòng tôi, chiếc giường, tủ sách, chiếc ghế dài, nhưng giường và trong chiếc hòm dưới giường toàn là sách. Bố mẹ khuất núi sớm, để lại và bà nội nương tựa lẫn nhau, điều đó chúng tôi đều biết. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết rằng bà bị đục thủy tinh thể mấy năm nay, mắt còn tốt tai cũng tinh, tất cả mọi việc lớn trong nhà đều do lo liệu.

      Dĩ nhiên tôi biết tại sao hôm nay đột nhiên nổi lòng từ bi, chủ động cho tôi đến nhà, giúp tôi ôn tập bài vở. Mỗi lần phát bài kiểm tra Vật lý là tôi chộp lấy như ăn cướp, cho bất kỳ ai xem (bao gồm cả bạn cùng bàn). Hôm nay “may mắn” thế nào lại chộp trúng, bài thi rơi xuống đất, láng giềng xung quanh mắt tinh hẳn là đều thấy được điểm 50 to tướng. Lúc ấy muốn chết quách cho xong, quá mất mặt. Ông Trời hẳn là tốt với tôi lắm nên tan học lập tức bồi thường cho tôi, lại vinh hạnh được mời đến nhà .

      Chắc do lần đầu đưa bạn học về nhà, bà nội rất nhiệt tình, cứ đến gần tôi là vừa nhìn vừa sờ, còn khen: " bé con nhà ai đây, chỉ nhìn thấy thương."

      Tôi rất đắc ý: "Bà ơi, cháu tên là Phương Khả Nghi."

      "Tiểu Phàm kể cho bà nghe chuyện trường lớp, nhưng thằng bé này từ đến giờ vẫn thích chuyện."

      "Kỷ Thế Phàm nổi tiếng lắm bà ạ, giáo viên trong trường rồi còn nhiều phụ huynh đều biết bạn ấy, bạn ấy là học sinh giỏi mà."

      "Ai, nó lúc nào cũng hiểu chuyện, cho bà bận tâm bất cứ việc gì. Mấy năm nay thân thể bà cũng kém rồi, chẳng giúp được việc gì còn thêm gánh nặng cho nó."

      "Bà nuôi bạn ấy lớn, bạn ấy chăm sóc cho bà phải là đương nhiên sao ạ, nếu chẳng phải vong ơn phụ nghĩa, hí hí."

      trừng tôi cái: "Còn nhanh làm lại bài thi của cậu, lề mề quá."

      Tôi gục xuống bàn, vừa gặm bút vừa nhìn lén tất bật. Quả bề bộn nhiều việc, vừa về nhà phải thu dọn đồ đạc, có lẽ sợ tôi thấy bừa bộn quá, sau đó ngồi xuống giảng bài cho tôi, trong khi tôi khổ não suy tư lại vội vàng tận dụng thời gian đun nước, vo gạo nấu cơm, giặt giũ rửa rau, ra ra vào vào giống như chiếc máy được lập trình tự động. Tôi nhìn , nhìn căn phòng này, đột nhiên thấy chua xót trong lòng.

      gõ xuống bàn: "Cậu nghĩ bài tập hay ngẩn người?"

      "Mình... cả hai."

      "Cậu biết vấn đề của cậu là ở đâu ? Cứ cầm đề vật lý lên là cậu lại có vẻ mặt như thế. Cậu đừng nghĩ là khó, tôi biết làm, tôi thể học môn này, cái này gọi là ám thị tâm lý, cậu có biết . Nếu cậu cứ nghĩ như thế vĩnh viễn cũng học được môn này đâu."

      Giọng điệu này là giống bố tôi, tôi cười: "Có cậu dạy, bây giờ mình rất có lòng tin, đấy. Nhưng cậu đừng mặc kệ mình nhé, nếu mình đỗ đại học, bố mẹ giết mình. Cậu cố gắng chút, có khi mình lại đỗ vào cùng trường đại học với cậu sao, ờ, thế bọn mình lại là bạn học, kỳ diệu chưa, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học " tôi xòe ngón tay đếm: “kỳ diệu chưa."

      hơi đâu trả lời, cũng để ý nước bọt của tôi bắn tung tóe, ngồi xuống bắt đầu giảng bài.

      Tối đó tôi ăn cơm ở nhà . Bà nội vừa mời là tôi nhận lời ngay. Dĩ nhiên phải lần đầu tôi đến nhà bạn ăn cơm, nhưng thường tôi cũng phải khách sáo từ chối đôi câu. Nhưng trước mặt tôi dám thế, tôi sợ khách sáo tí, lại coi là tiễn khách luôn, tôi định mạo hiểm, mặt dày mặt dày vậy.

      làm ba món, rau xào, cần tây và bát trứng gà chưng. Từ bé tôi thích ăn trứng, nhưng cũng có thể hiểu lầm là tôi ngại nên chủ động lấy thìa xúc cho tôi, tôi ngoan ngoãn nhận lấy dám ăn. Cuối cùng phần lớn trứng gà đều cho tôi và bà nội, chỉ ăn chút xíu. Xem ra bát trứng này là cố ý thêm món ăn, giữa cái thời mọi người đều ăn thịt đến phát ngấy, và bà nội lại tiết kiệm khổ sở như thế, trong khoảng thời gian ngắn lòng tôi là ngũ vị tạp trần, bội phục, cảm động, xót xa, đồng cảm, đau lòng?

      Cơm nước xong tôi khăng khăng đòi rửa bát, đồng ý, sợ tôi đập vỡ hết bát nhà , đuổi tôi khỏi bếp. Trước mặt tôi luôn cảm thấy mình rất thất bại, thấy mình ngu xuẩn, chẳng biết làm gì, việc gì cũng giúp được, chỉ biết há mồm ăn cơm, đúng là sâu gạo. Buổi tối khi chúng tôi ra khỏi con ngõ , tôi nghiêm túc ngẩng đầu nhìn "Kỷ Thế Phàm, có chuyện nhất định mình phải cho cậu biết."

      "Hả?"

      "Cậu nấu ăn ngon lắm, ngon hơn cả mẹ mình nấu, đấy."

      cười, rất dịu dàng, đứng ở đầu ngõ, làn gió đêm ấm áp lay động tà váy của tôi, tôi chợt cảm thấy giờ khắc này tốt đẹp biết bao, dù chỉ cứ vậy mà đứng ở đây, cảm giác thoải mái nên lời.

      Đêm đó tôi nằm giường, khoảng thời gian tốt đẹp ấy cứ trở trở lại trong đầu

      Từ đó về sau, chúng tôi thường "tình cờ gặp" đường, tôi lại tán nhảm về mấy người và chuyện thú vị trong lớp, chỉ lặng lẽ nghe phản ứng gì nhiều. Dẫu vậy tôi thấy rất thỏa mãn, tôi rất sợ dừng lại với tôi: "Cậu trước ", đó mới là thảm nhất. Đương nhiên cũng có lúc chạm mặt mấy bạn học nam nhiệt tình: "Phương Khả Nghi, thuận đường cậu có muốn mình chở cậu về ?" " cần, trạm xe buýt trước mặt kia rồi, đèo nhau nguy hiểm lắm." Tôi rất lo bảo tôi , cũng may gì. Các bạn học cũng thấy lạ bởi trước nay phải là người dễ gần, nhưng tôi càng ngày càng thích chuyện với , tan học cũng thấy chúng tôi cùng nhau. Nhưng có bất kỳ lời đồn đại nào về chúng tôi, có lẽ mọi người đều cho rằng tôi tìm vì bài vở, thái độ của đối với tôi cũng có gì thay đổi, gặp nhau đường cũng là chuyện bình thường, mấu chốt là ai biết- việc tôi đến nhà học.

      Chỉ có tôi tự biết càng lúc mình càng muốn thân thiết với , cũng hiểu tại sao, chẳng lẽ chỉ bởi khác biệt như thế? Tôi khẩn khoản xin đến nhà học hai buổi, chỉ đồng ý , mỗi thứ sáu, vì hôm đó tan học tương đối sớm. Tôi hết cách với , những người khác đều chiều ý tôi, chỉ có là ngược lại. Thôi buổi buổi vậy.

      Những lần sau đến nhà , từ câu chuyện cà kê của bà nội, tôi cũng hiểu được đại khái cuộc sống của . Thu nhập chủ yếu của và bà nội là: tiền cho thuê phòng + tiền trợ cấp cha mẹ mất + làm công lặt vặt. Căn phòng cách vách cho hai em lên thành phố làm công: A Cường và A Lan. Vào sáng sớm A Lan mở hàng bán đồ ăn sáng với Thế Phàm, ban ngày bán nước hoa quả ở chợ, về nhà có thể mua hộ đồ ăn cho Thế Phàm, buổi tối lại cùng Thế Phàm chuẩn bị cho ngày hôm sau, Thế Phàm giúp ghi chép sổ sách. A Cường làm ca ba ở xưởng , cũng nhận công việc đóng gói về cho Thế Phàm và bà nội. Thế Phàm đặc biệt hứng thú với điện tử, còn hay giúp người ta sửa đài tivi gì đó. Nếu mắt bà nội còn tốt thấy tôi thường giật mình đến mức rơi cằm, ngày ngủ bao nhiêu tiếng chứ? phải nên học bài ư? Thời gian của quý giá như vậy, vẫn dành buổi ôn tập cho tôi?

      Tôi đứng ngồi yên, vì thế lượn vòng qua núi lượn quanh qua ruộng lúc mới lắp bắp hỏi có phải tôi nên trả chút học phí và tiền cơm. từ chối phắt, mặt lạnh như băng. dám tiếp tục nhiều lời, nhưng tôi lại muốn làm chút gì đỡ cho , nhặt rau nấu cơm chẳng hạn, nhưng đến phòng bếp còn cho tôi vào ( vào tôi cũng biết mình có thể làm gì). Nhiều nhất tôi chỉ có thể giúp bà nội tìm vài món đồ và trò chuyện với bà mà thôi.

      Trong ngôi nhà này, trừ bà nội, Thế Phàm lớn tuổi nhất, vì lí do thân thể và gia đình nên học muộn, lại nghỉ hai năm, nên mặc dù học cùng lớp nhưng hơn tôi đến bốn tuổi. A Cường 21, hơn Thế Phàm tuổi, A Lan 19, hơn tôi tuổi. Hai người đều thích , trong nhà tôi lắm mồm nhất. Tôi trêu A Lan: "Lan Tử, chị thích chuyện sao bán hàng được. Chị nhiều lên tí có khi lại đắt hàng hơn." Thế Phàm liền đỡ lời cho :

      “Đều là bà con xóm giềng, nhiều hay ít cũng vậy. Nhưng cậu ít chút chừng thành tích lại khá lên, học chuyện suốt, bây giờ ôn tập cũng ngồi yên. xong bài chưa?" Tôi bĩu môi buồn bực trở lại bàn học, nhìn bọn họ làm việc ăn ý mà cảm thấy mình rất thừa thãi.

      thể thừa nhận học thêm ở nhà có hiệu quả và hiệu suất rất cao. Tôi là người rất hay lơ đãng, thường phải để Thế Phàm kéo hồn trở về.

      Lúc giảng bài đều cực kỳ tập trung nghiêm túc, tôi thường bị lòng nhiệt tình của lôi cuốn cũng dồn hết chú ý vào bài.

      Đến cái thứ sáu thứ tư, tôi chậm tay chậm chân, vừa ra khỏi phòng lại bị bí thư Đoàn trường giữ lại chuyện hoạt động Đoàn lúc lâu, đến khi tôi ra khỏi cổng trường thấy bóng dáng đâu cả. Nhất định ngờ tôi là kẻ mù đường nên cũng đứng đầu ngõ chờ tôi. Tôi lượn quanh trong ngõ mà như lạc vào mê cung. Trước đây tôi đều ra vào cùng , chưa từng để ý đường . Bây giờ tốt rồi, đây chính là kết quả của phụ thuộc quá đáng. Trời dần dần tối, tôi bắt đầu có chút lo lắng. Càng lo càng lạc sâu hơn, tôi bỗng nhiên muốn khóc. Bất chợt nghe thấy ai lớn tiếng gọi tên mình: "Phương Khả Nghi!" Giống như chết đuối vớ được bè gỗ, tôi vừa vui mừng kêu lên vừa chạy theo hướng có tiếng gọi: "Kỷ Thế Phàm, mình ở đây."

      nghe thấy tiếng tôi cũng nhanh chóng chạy đến. Đúng vậy, chạy, cây nạng nặng nề gõ xuống mặt đất, mồ hôi chảy mặt , lo âu, gấp gáp, phiền muộn, ân hận, đau lòng, tôi chưa từng thấy nét mặt phong phú như vậy của . Nước mặt lập tức rơi xuống, tôi ôm lấy cánh tay mà nức nở: "Kỷ Thế Phàm, sao cậu đợi mình, sao cậu đợi mình lát..."

      "Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ nghĩ cậu biết đường. Bây giờ tôi tìm được cậu rồi mà, tốt rồi, đừng khóc nữa, sao đâu."

      "Đừng khóc, là lỗi của mình có được " có lẽ do lần đầu nhìn thấy tôi khóc, luống cuống tay chân, biết phải an ủi thế nào.

      "Đừng khóc, tôi đưa cậu về. Có người đến cho là tôi bắt nạt cậu đấy, xin cậu." Hiếm khi lại dịu giọng như vậy, tôi tiếp tục.

      "Buổi tối tôi nấu mỳ lạnh cho cậu, món này cậu rất thích mà, có được ." cúi đầu dịu dàng , tôi cảm nhận trán truyền đến hơi thở.

      " chứ?" Tôi lấy tay áo lau nước mắt, ngước đầu lên.

      rất cam chịu, ý bảo tôi buông tay ra: “, bây giờ được rồi chứ?" Tôi bất đắc dĩ gật đầu, quyết định có chuyển biến tốt rồi nhường chút vậy.

      Lúc lên bậc thang, chân bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, tôi vội đỡ lấy .

      "Cậu sao chứ" tôi sợ hết hồn.

      " sao, có thể vừa rồi chạy hơi vội."

      Tôi lại muốn khóc.

      " sao mà." bị nét mặt của tôi dọa.

      "Vậy mình đỡ cậu." từ chối, có lẽ sợ tôi khóc .

      Vào nhà, tôi dìu ngồi ở giường, nhàng xoa bóp chân cho . bản năng định rụt lại, nhưng tôi buông tha cho : "Thả lỏng người tốt hơn đấy."

      cúi đầu nhìn chân mình, lên tiếng cũng từ chối nữa.

      Bà nội lò dò bước đến: "Khả Nghi à, cháu sao chứ, sao đến muộn thế."

      Tôi vội đỡ bà nội ngồi xuống: "Bà ơi cháu sao, ở trường có vài việc nên đến chậm."

      " sao là tốt rồi. Thế Phàm đợi cháu mãi, nóng ruột muốn chết. Cứ nghĩ là cháu xảy ra chuyện gì rồi. Hôm nay Thế Phàm mua tương, định làm mỳ lạnh cháu thích đấy." Tôi nghe mà trong lòng ấm áp, cảm giác hưởng thụ nên lời.

      Lẳng lặng ngồi trở lại bên cạnh , để tay lên chân : “ tốt hơn chưa?" Tôi chưa từng nghe thấy giọng mình mềm dịu đến thế.

      "Tốt hơn nhiều rồi." cúi đầu trả lời, dường như bị lây từ tôi, giọng còn lạnh nhạt như trước kia.

      Hôm ấy, tôi may mắn lạc đường, có thể biết Kỷ Thế Phàm lo lắng cho tôi, đừng là lạc mấy bước chân trong hẻm, cho dù bãi tha ma tôi cũng dám xông vào lần. Hơn nữa tôi vui sướng phát Kỷ Thế Phàm phải có nhược điểm, sợ nước mắt của tôi.

      Dĩ nhiên nước mắt của tôi phải đến là đến. Nên đại đa số thời gian tôi căn bản có cách nào với , cò kè mặc cả với căn bản có tác dụng. Tuy nhiên rất nhanh tôi phát tôi còn có vũ khí khác, đó chính là "bà nội". Ví dụ hôm đó ăn cơm, lại là trứng gà cách thủy, tôi câu nào xúc cho mấy thìa lớn, đương nhiên muốn nhận, tôi uy hiếp "Mình với bà cậu chỉ ăn cơm trắng gắp thức ăn." tức giận trừng mắt với tôi, thể làm gì hơn là đưa bát ra. Tôi đắc ý cười, nhìn ăn xong thức ăn trong bát tôi còn vui sướng hơn được phần thưởng.

      Dưới kèm cặp của , thành tích môn Lý của tôi ngày càng cải thiện. Đầu tiên tiêu diệt hết tượng đạt chuẩn, sau đó 70 thường như cơm bữa, rồi lại nhiều điểm 80 hơn, tiếp sau đó, vật lý còn là môn làm giảm thành tích của tôi nữa. Giống như đột nhiên tôi khai quật được khả năng học môn này vậy, tôi còn thấy Vật lý khó nhằn nữa. Kỷ Thế Phàm rất đúng, thành tích của tôi càng ngày càng tốt lên, tôi cũng càng lúc càng tự tin hơn.

      Trừ thành tích, bố mẹ phát ra tôi cũng thay đổi rất nhiều. Tôi chủ động xin rửa bát, giúp tay quét dọn vệ sinh, dọn phòng mình. Trước kia phòng tôi do mẹ dọn dẹp, khi bà rảnh đóng cửa phòng tôi lại, là đừng có để khách nhìn thấy ổ chó của con, nếu người ta lại cười nhà biết dạy con .

      Lúc ăn cơm, thậm chí tôi còn chủ động gắp đồ ăn ngon vào bát họ, họ đúng là "được mà sợ", vô cùng phấn khởi: "Lớn rồi, hiểu chuyện rồi. Ôi trời, sinh con vẫn là tốt nhất, bát canh cần* của bố mẹ."

      *nguyên văn: áo bông

      Mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến Thế Phàm, thấy tim mình nhói đau, từ chỉ có bà nội để sống nương tựa lẫn nhau, vĩnh viễn có tình thương của bố mẹ. Quả từ khi ở cùng , tôi hiểu biết hơn nhiều.

      tiêu tiền bậy bạ nữa, bởi biết kiếm tiền dễ, mù quáng hâm mộ thần tượng, lúc rảnh rỗi đọc sách, biết quan tâm đến người khác, thấy trời mưa tôi lo cho quán đồ ăn sáng của họ. ra tôi rất muốn giúp tay nhưng Thế Phàm kiên quyết đồng ý, tôi cũng sợ dậy sớm quá bố mẹ nghi ngờ, thể làm gì khác hơn đành cầu nguyện ngày nào trời cũng ráo đẹp.

      Qua thời gian, tôi hầu như cảm giác thấy đứng bất tiện nữa. Trong mắt tôi, khác gì người con trai lành lặn, nếu có – chỉ tốt hơn. Thông minh hiểu biết mà chịu thương chịu khó, lương thiện tốt bụng mà tự trọng tự lập, kiên cường bền bỉ, hiếu thuận với bề quan tâm đến người khác, trước giờ oán trách ông Trời bất công với .

      Ngoài ra, tôi chưa từng thấy nam sinh nào biết nấu cơm, làm việc nhà, sửa chữa đồ đạc, chuyện gì cũng chỉ cần nhìn lần là biết làm. Cây nạng của trong mắt tôi hoàn toàn vô hình, cùng với , tôi chỉ cảm thấy rất tự hào rất kiêu ngạo, bởi vì tôi thấy thực vô cùng ưu tú. Những nam sinh mà trước kia tôi cho là rất đẹp trai rất oách, bây giờ tôi chỉ cảm thấy vô cùng thiển cận.

      Cuối kỳ lớp mười hai, tôi thành công chen vào top mười của lớp. Lúc thầy chủ nhiệm đọc tên tôi, tôi lập tức quay lại nhìn , cũng mỉm cười khen ngợi tôi. Mặt tôi đỏ phừng, tim nhảy nhót, biết là vì phấn khởi hay vì điều gì... Bố mẹ tôi còn vui mừng hơn, để khen ngợi biểu tốt trong khoảng thời gian này của tôi, kỳ nghỉ đông đưa tôi Hải Nam chơi, còn định thưởng cho tôi chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Tôi muốn máy ảnh mà muốn tiền, sau đó bỏ vào tài khoản tiết kiệm. Con số tài khoản của tôi , tiền mừng tuổi tôi tiết kiệm từ bé đến lớn đều cho vào đó, bố mẹ tôi đụng đến, có đụng cũng là gửi thêm vào. Nhưng nhìn mấy chữ số này, tôi chỉ nghĩ có để làm gì đâu. Kỷ Thế Phàm chắc muốn tôi giúp, con người này coi lòng tự trọng hơn mạng, ngay cả cơ hội mời ăn que kem tôi cũng có.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 4: Ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp
      Tôi mang theo tâm trạng háo hức mong chờ bước vào kỳ hai năm lớp mười hai. Nhưng tôi thể nào ngờ ngày đầu tiên đường về sau khi tan học, hắt cho tôi chậu nước lạnh buốt từ đầu đến chân.

      "Thành tích của cậu bây giờ rất tốt rồi, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ."

      Tôi sửng sốt biết có ý gì.

      do dự chút, tiếp: "Tôi cảm thấy cậu cần người dạy kèm nữa, cậu thông minh như thế, chỉ cần cố gắng thi đại học vấn đề gì.

      Mà dạo này tôi cũng bận nhiều việc, quả rảnh."

      Tôi khóc ra nước mắt. Đúng thế, người ta cũng lớp mười hai, cũng muốn thi đại học, làm sao tôi muốn người ta hi sinh thời gian của mình giúp tôi?

      Dọc đường tôi nửa lời. Có lẽ cũng quen thấy tôi im lặng, muốn điều gì nhưng lại cất thành lời.

      Nửa học kỳ cuối cùng là giai đoạn tăng tốc, ai cũng vội vã như được lên dây cót, thời gian dường như cũng trôi nhanh hơn với những đề thi thử. Trong khi giúp thầy chủ nhiệm tổng hợp phiếu ghi nguyện vọng của lớp, tôi kinh ngạc phát -- có Kỷ Thế Phàm.

      "Kỷ Thế Phàm nộp, trò ấy định thi đại học."

      "Tại sao ạ?" Miệng tôi há thành hình chữ O.

      "Thầy gặp cậu ta, quả rất khó khăn. Có học bổng chăng nữa, học đại học vẫn là gánh nặng lớn. Ai chiếu cố cho bà cậu ta? Ai, chân cậu ta còn bị tật, rất nhiều chuyên ngành đồng ý nhận đâu, cho dù tốt nghiệp đại học xin việc cũng là vấn đề lớn." Thầy chủ nhiệm lắc đầu thở dài.

      Tôi sao hiểu được, người có thành tích xuất sắc như thế sao có thể vào được đại học. Người như vào người như thế nào mới đáng vào kia chứ? định thi đại học sao lời nào? vào đại học chuẩn bị làm gì? Tôi hiểu, thể hiểu nổi. Sau giây phút thể hiểu nổi ấy, tôi bắt đầu tức giận, nhưng biết nên giận ai? Mình, Kỷ Thế Phàm, thầy chủ nhiệm hay là... ông trời? Ngày nào tôi cũng giận dữ, tan học hết sức tránh chạm mặt , trong lớp nhất định quay đầu lại, hỏi bất cứ câu nào, với câu. Tôi cũng biết mình giận dỗi ai, vào đại học có lỗi gì với tôi chứ?

      Cuối cùng có hôm tôi thấy đứng đầu ngõ đợi tôi, biết bao lâu. Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy ra đường, quay đầu lại bắt đầu chạy. Chạy hơi rất xa, tôi mới dừng lại, quay đầu thấy vẫn đứng ở đó. Sau khi dừng mấy giây, tôi tự chủ được chạy về, đứng trước mặt .

      "Tại sao, tại sao?" Tôi lớn tiếng chất vấn , nước mắt tràn mặt, có trời mới biết tôi mong đợi có thể sánh vai cùng trong sân trường đại học như thế nào.

      " ra tôi chưa bao giờ định vào đại học. Tôi cần chăm sóc bà, tôi cần làm ra tiền chữa mắt cho bà. Bà nuôi tôi khôn lớn, chẳng lẽ tôi chỉ biết đến mình?

      Mỗi người có con đường khác nhau, đại học phải con đường duy nhất. Đối với cậu mà , đây là con đường tốt nhất, nhưng với tôi phải như vậy. Tôi suy nghĩ rất lâu, có lẽ về sau tôi học đại học từ xa*, nhưng trước mắt tôi nhất định phải làm việc kiếm tiền.

      *đại học truyền hình: sinh viên học qua truyền hình

      Phương Khả Nghi, quỹ tích cuộc sống của chúng ta giống nhau, có vài điều cậu hiểu được."

      "Đúng, mình hiểu, cũng muốn hiểu!" Tôi lớn tiếng như bị tâm thần, sau đó bỏ chạy quay đầu lại.

      Rất nhanh, thành tích của tôi lại rơi xuống ngàn trượng, tục ngữ đúng: "Học cái tốt khó học cái xấu mới dễ." Thầy lo lắng, bố mẹ lo lắng, Kỷ Thế Phàm cũng lo lắng, chỉ có tôi lo. Tôi hề giấu diếm bài thi của tôi nữa để ai đó thể đành lòng nhìn điểm số phía . Thấy chân mày của

      Kỷ Thế Phàm càng nhíu chặt, tôi càng đắc ý. Bây giờ tôi phát mình từ chỗ có khuynh hướng chịu ngược biến thành thích ngược người khác. Cuối cùng, nhịn được nữa, hôm trong lớp có ai, gào lên với tôi: "Phương Khả Nghi, có phải cậu muốn vào đại học nữa phải ."

      " cần cậu lo." Tôi trả lời lạnh như băng.

      "Phương, Khả, Nghi," từng chữ: “Cậu quá đồng bóng, cậu có biết hay ! Sướng mà biết sướng, từ bé cậu bị chiều hư rồi. Tôi vào đại học là kết quả phân tích lí trí, cậu vào được đại học là hậu quả của bốc đồng. Tôi cần để ý đến cậu, ai cũng phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, ai có thể làm thay cậu cả. Cho nên hôm nay tôi chỉ lần, cũng là lần cuối cùng, tôi muốn thấy cậu hủy hoại tương lai của mình."

      Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn chằm chằm, đây là lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm nghị như thế để dạy dỗ tôi, tôi có chút lúng túng biết trả lời thế nào.

      cho là quá nóng nảy dọa tôi sợ, thở dài, im lặng lúc mới tha thiết nhìn tôi: "Tôi có kế hoạch và tính toán cho tương lai của mình, tôi cũng cố gắng thực mục tiêu của mình và tiếp tục sống. Trong xã hội ngày nay, chỉ có kiến thức trung học phổ thông sao phát triển được, tôi nhất định bổ túc, nhưng... phải bây giờ, có lẽ cũng phải ở môi trường đại học. Cậu giống tôi, cậu thông minh xinh đẹp, có tiền đồ rộng mở, hãy tin tôi, lên đại học là con đường tắt tốt nhất của cậu, đừng bốc đồng nữa có được ?"

      cúi đầu, lại nhàng : " thể tiếp tục làm bạn học của cậu, tôi cũng rất tiếc. Xin lỗi làm cậu thất vọng."

      Những oán hận chất chứa trong lòng lâu tan tác còn mảy may. Tôi với tinh thần biết sợ mấy câu khiến rơi cằm: "Xin lỗi là xong sao? Cậu định bồi thường như thế nào?"

      vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu muốn bồi thường thế nào?"

      "Mình lựa chọn trường mình muốn vào, cậu ôn tập cho mình thi đỗ mới thôi!"

      "Cậu muốn chọn đại học Bắc Kinh Thanh Hoa, mình có bản lĩnh ấy."

      "Yên tâm, mình cũng biết khả năng của mình chứ. Thế nào cũng là trường trong thành phố này, khó đến mấy cũng có mức độ thôi chứ."

      sầu lo nhìn tôi, biết thế nào lại bị tôi dựa dẫm rồi. Tôi hả hê trong lòng, nếu tôi học đại học ở đây, hừ, đừng tưởng là đến lúc đó tôi quấn lấy cậu được.

      Hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Kỷ Thế Phàm làm trâu làm ngựa giống như đời trước mắc nợ tôi vậy. tuần ba bận ôn tập, trước đó lập kế hoạch tiến độ, tôi làm bài, chữa bài và giảng cho tôi lỗi sai, lại củng cố kiến thức. Trời càng ngày càng nóng, còn phải lấy khăn mặt lau mồ hôi, quạt cho tôi, lúc tôi phiền não còn phải an ủi. Còn chưa kể những hôm học muộn tôi còn muốn ăn cơm ở nhà , lại bận rộn nấu cơm, làm các món tôi thích. Đến ngày nào đó, sau khi tôi hài lòng chén xong tô mỳ lạnh bèn cười xấu xa với : "Kỷ Thế Phàm, cậu tốt với mình như thế, phải mình nên báo đáp ư?"

      " cần."

      "Cậu yên tâm, mình tiền gạo, thể cho cậu cái gì."

      "Vậy cậu còn hỏi?"

      "Người xưa uống giọt nước trả dòng suối. Nếu có gì báo đáp mình lấy thân báo đáp, cậu thấy có được ?"

      Chát! Cây quạt gõ xuống đầu tôi, tôi thấy đỏ mặt.

      Hừ, cứ chờ mà xem. Dù sao tôi cũng quyết định lấy thân báo đáp rồi, tôi yên lòng hưởng thụ lòng tốt của , ngày nào cũng cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :