1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông phụ - Kim Sai Thập Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NÔNG PHỤ

      Tác giả: Kim Sai Thập Nhị

      Nguồn: tangthuvien.com

      Converter: nothing_nhh

      Editor: Junne

      Thể loại: xuyên qua, điền văn, sủng

      Nhân vật: Hứa Thảo & Dương Phú Quý + đám phối hợp diễn

      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Xuyên qua gia đình nhà nông nghèo, gả cho người đàn ông cổ đại thành còn tặng kèm thêm tiểu bánh bao.
      Hãy xem nàng dùng tri thức của chính mình để làm giàu, kiếm tiền dưỡng bánh bao.

      CHƯƠNG 1

      Hứa Thảo cầm cây trúc dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo cao, chọc chọc trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi , nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗng thấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, tại trái táo còn quá lại chát, hái xuống cũng ăn ngon.

      Khẽ xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy tiếng khóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốt hoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó quẩn quanh bên chân :

      "Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe ?"

      Con chó lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng của tiểu nương, rất hưng phấn, dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng ý.

      Tiểu nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuống quýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mới lười biếng nằm tựa vào gốc cây.

      Hứa Thảo vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa bé kêu lên: "Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn ? Chúng ta rất đói, tứ đệ cũng đói."

      kháng tiểu nam hài hai ba tuổi ngồi khóc oa oa, vừa nhìn thấy Hứa Thảo, nó dùng tay lau nước mắt, cố gắng nín khóc, thút thít : "Đại tỷ, Tiểu Sơn đói bụng." Mới hai ba tuổi nên tiểu nam hài chuyện còn ràng lắm, bên lau nước mắt, bên đáng thương nhìn Hứa Thảo.

      Hứa Thảo nhìn đệ đệ, muội muội trước mặt nghĩ nghĩ, sau đó đến cầm lưới đánh cá bên cạnh, hướng hai muội muội : "Ta bờ sông bắt cá, nhìn xem có thể hay bắt được, các ngươi hai cái ở nhà trông Tiểu Sơn."

      Hai đứa trẻ nghe vậy liền gật gật đầu.

      Bây giờ mới tháng Tám, đúng lúc là thời điểm rất nóng, đỉnh đầu mặt trời chói chang như muốn nướng chín tất cả mọi thứ, mà lúc này lại đúng là buổi trưa, bên ngoài bóng người cũng có, chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim hót thoang thoảng đâu đây. Hứa Thảo lau mồ hôi trán, nhận mệnh hướng tới bờ sông mà . Nàng năm nay mới mười ba tuổi, sinh ở Chương Hà thôn, là Hứa gia cái lớn nhất đứa , phía dưới còn có hai cái muội muội, cái đệ đệ, nhị muội gọi là Nhị nha chín tuổi, tam muội gọi là Tam nha bảy tuổi. Còn đệ đệ Tiểu Sơn mới chỉ hơn hai tuổi.

      Xuyên qua đến nơi này cũng là cái ngoài ý muốn, nàng ràng lắm việc này rốt cuộc là như thế nào. Nàng vốn tên là Hứa Thảo, sinh ra tại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, có gia đình hạnh phúc, trong lần tan học cẩn thận ngã cầu thang, khi tỉnh lại thấy bản thân ở nơi này, nàng cũng trở thành đứa bé tuổi tên là Hứa Thảo.

      Đúng vậy, lúc nàng mới đến, khối thân thể này mới được tuổi. Chớp mắt mà nàng ở tại cái địa phương chim thèm đẻ trứng này ngây ngô mười hai năm. Nàng là tiến sĩ tốt nghiệp ngành nông nghiệp, vốn định xuyên qua xuyên qua, nàng cũng dựa vào chính mình thân bản làm cho này gia đình nghèo nát mồng tơi này trở nên dần dần giàu có. Ai ngờ, đời như mơ nàng khi đó mới chỉ có tuổi, vất vả đợi đến lúc năm tuổi tính cho nương của mình làm ruộng thế nào để tăng năng suất lương thực, kết quả nương nàng nghĩ nàng bị quỷ ám thân, mê sảng đem nàng đánh trận.

      Ngày sau, mỗi lần nàng , nương liền đánh nàng lần, nàng cũng tưởng thay đổi chính mình tình huống nhưng kết quả mỗi lần chỉ cần bị nương phát , liền bị đánh chạy nổi.

      Kỳ nàng cũng hiểu ý nghĩ của nương, nơi này vài năm ở biên cương chiến loạn, thuế vụ nặng nề, lương thực của dân cơ hồ muốn nộp lên hơn nửa, còn thừa chẳng bao nhiêu, lại còn phải nuôi sống nhà già trẻ, lớn bé, muốn cho nàng làm theo ý mình người nhà có mà chết đói. Loại tình huống này, nương nàng làm sao có thể cho phép. Sau lại, nàng cũng chán nản, buông bỏ cái tâm tư này, mỗi ngày cứ bữa đói bữa no, thấm thoát mà mười ba tuổi.

      Xem qua nhiều tiểu thuyết xuyên , nào là nữ chính xuyên qua liền bộc lộ tài năng làm giàu các kiểu, đến lượt nàng ... haiz... Hứa Thảo oán hận nghĩ tất cả chỉ là tiểu thuyết, lâm vào thực tế a, hề dễ dàng.

      Xuyên qua nơi này mười hai năm, nàng đều cảm thấy chính mình biến chuyển trở thành cái người cổ đại thực . Cũng may, kiến thức đại học được nàng đều nhớ kỹ, hơn nữa nàng cũng tin tưởng rằng ngày nào đó bản thân cần dùng đến.

      Hứa thảo vừa vừa nghĩ, rất nhanh đến bờ sông, trong thôn, sông này được gọi là sông Mệnh Danh. Đây là cái sông rất dài, Hứa Thảo chưa bao giờ xa quá khúc sông trong thôn này. Đem lưới đánh cá quăng vào giữa sông và cố định lại, Hứa Thảo liền có việc gì làm, nàng tìm chỗ sạch dưới tàng cây nằm xuống. cái nằm này, Hứa Thảo ngủ thẳng đến giờ Mùi, mặt trời muốn ngã về phía Tây. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh chân hướng bờ sông chạy lại, nàng vóc dáng bé, lại gầy yếu, mất lực rất lớn mới kéo được lưới đánh cá từ dưới sông lên, phát hôm nay vận may sai, con cá trắm cỏ to giữa võng lưới, xung quanh còn có mấy con cá trích nho .

      Hứa Thảo nhếch miệng cười, khẽ nuốt nước miếng, tháng qua đây là lần đầu tiên nàng bắt được con cá to thế này, ngày thường đều chỉ được mấy con cá nho , xem ra hôm nay vận khí sai nha. Buổi sáng thời điểm ngủ dậy còn nghe thấy chim Hỉ Thước kêu, có nghĩa là hôm nay có chuyện vui xảy ra mà.

      Con cá trắm cỏ này ước chừng cũng đến bốn, năm cân, mấy con cá ít nhất cũng phải tầm cân.

      Hứa Thảo kéo lưới và cá trở về, thấy nương cùng phụ thân cũng chưa có trở lại, nàng kêu Nhị nha nấu nước trong nồi cho sôi, còn Tam nha ra bãi đất trồng rau sau nhà đào vài cây củ cải mang về. Tiểu Sơn nhìn thấy có cá, vội vàng từ kháng trèo xuống vui vẻ, lắc lư theo sau Hứa Thảo.

      "Đại tỷ... Cá cá... Ăn cá cá... " Tiểu Sơn mới hơn hai tuổi chuyện còn chưa được ràng nên thấy cá cho dù có thích thú cũng chỉ bập bẹ được vài từ đơn giản.



      Hứa Thảo quay sang Tiểu Sơn cười, "Được, ăn cá, Tiểu Sơn ngoan ngoãn sang bên kia chơi nhé, đợi lát nữa là có thể ăn cá rồi."

      Nàng xong, nhanh nhẹn đánh vảy cá, phá vỡ bong bóng, lấy ruột và bong bóng từ bên trong bụng cá để vào cái chén, cắt đầu cá, rửa sạch, sau đó bôi lên mình cá lớp muối mỏng rồi treo lên mái hiên để phơi nắng. Tối hôm nay có đầu cá nấu canh cùng với củ cải ăn là đủ tuyệt rồi.

      Có tốt như vậy đồ ăn, Hứa Thảo cắn răng đem ít đậu nành và gạo tấm thô nấu nồi cơm đậu nành thơm ngon. Ngày thường toàn là nấu cháo để ăn, lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, đều có chút thèm.

      Cơm đậu nành nấu chín, canh đầu cá cũng nấu sai biệt lắm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng của vợ chồng Lí thị và Hứa Tự Thành.

      "Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!"

      "Sợ là đại nha đầu lại bắt cá, ta nghe là mùi canh đầu cá nấu củ cải a." Tiếng của phụ thân Hứa Tự Thành vang lên xen kẽ hơi thở dài.

      Tiểu Sơn nghe thấy tiếng của cha mẹ liền lắc lắc người chạy ra ngoài, "A a, phụ thân, nương."

      Lí thị nhìn thấy bảo bối tiểu nhi tử liền cười tủm tỉm lại ôm lấy , "Tiểu Sơn thực ngoan, còn biết đường chạy ra đón cha mẹ, cấp nương cái hôn nào, nương nhớ tiểu bảo bối của nương muốn chết nga."

      Lí thị và Hứa Tự Thành muốn vào phòng, Lí thị liếc mắt nhìn đến nồi cơm đậu sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đem Tiểu Sơn thả xuống dưới liền hướng tới Hứa Thảo vội vàng qua, nhéo Hứa Thảo lỗ tai, quát:

      "Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, phải với ngươi tháng này được nấu cơm hay sao, nhà chúng ta lương thực dư bao nhiêu, theo kiểu ăn của ngươi thế này còn chưa tới cuối tháng cả nhà đều phải đói bụng. Ngươi cái nha đầu chết tiệt này có phải hay đem lời của ta thành gió thoảng bên tai a!"

      Hứa Thảo bị đau kêu ai nha lên mấy tiếng, tay che chở lỗ tai vội vàng , "Nương, nương, ta sai rồi, Tiểu Sơn, Nhị nha, Tam nha đều than đói bụng, ta thương bọn chúng nhiều ngày nay được ăn bữa no liền dùng đậu nấu thành cơm a."

      Hứa Thảo là khóc ra nước mắt, tuy bản thân nàng sống ở nơi này cũng mười hai năm quen việc nương mình trọng nam khinh nữ nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn được muốn khóc a. Nàng kiếp trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệp chướng, kiếp này ông trời đem nàng quăng đến cái địa phương quỷ quái này, gặp được cái cực phẩm lão nương a!

      "Được rồi! Đại nha đầu nó cũng làm gì sai, ngươi cũng đừng đánh nàng." Hứa Tự Thành xong liền đem tiểu bảo bối nhi tử của ông ngồi dưới đất ôm lên cười dỗ, "Tiểu Sơn, chúng ta ăn cơm thôi."

      Lí thị vẫn lải nhải bên tai Hứa Thảo mất nửa ngày, rồi mới mắng: "Còn chạy nhanh ăn cơm, còn muốn lão nương ta bưng lại đây cho ngươi ăn nữa à!"

      Nghe vậy, Hứa Thảo bưng lỗ tai vội vàng chạy qua ăn cơm.

      bát canh củ cải nấu đấu cá, bát cá kho, dĩa dưa muối, Hứa gia lâu chưa được ăn bữa đồ ăn phong phú thế này, đều thả sức ăn. Bên ngoài Tiểu Bạch nghe thấy mùi đồ ăn, ô ô nức nở kêu lên, con chó này theo Hứa Thảo cũng đáng thương, thường xuyên bị bỏ đói, cũng may chính bản thân nó đôi khi tự tìm chút đồ ăn lấp bụng, cứ như vậy trưởng thành.

      Hứa Thảo vội vàng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, liền đem xương của đầu cá ăn thừa toàn bộ bỏ vào trong chén, chạy vội ra ngoài. Mơ hồ, Hứa Thảo còn nghe thấy Lí thị chửi bậy thanh, "Nha đầu chết tiệt kia, chúng ta đều ăn đủ no, nàng còn có tâm tư nuôi chó, sớm muộn lão nương đem con chó kia giết làm đồ ăn ngon cho Tiểu Sơn."

      "Ngươi cũng là, cái con chó kia cũng chưa ăn của chúng ta chút lương thực nào, đều là tự nó ra ngoài kiếm thức ăn hoặc đại nha đầu cấp nó chút xương xẩu gặm, vậy mà ngươi cũng . Được rồi! đại nha đầu nhà chúng ta cũng còn ở nhà được bao lâu..." Mặt sau giọng ngày càng dần, Hứa Thảo đột nhiên sửng sốt, cái gì gọi là nàng còn ở nhà được bao lâu?

      Cầm xương trong chén vứt xuống cho chó, Hứa Thảo liền bưng bát chạy vội vào trong nhà, nhìn cha mẹ hỏi:

      "Phụ thân, nương, vì sao kêu ta còn ở nhà được bao lâu? Chớ phải là... chớ phải là..." Nàng ấp úng , mặt ra vẻ hoảng sợ. Chớ phải là cha mẹ tính đem nàng bán cho hộ nhà giàu làm nô tài?

      Nàng chính là biết nương của mình hơi độc miệng chút, hay lải nhải, tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng cũng có ý xấu gì. Nhưng là, trong nhà thiếu tiền, thời gian trước Tiểu Sơn bị bệnh hỏi mượn nhà Đại bá gia mấy trăm văn tiền, chẳng lẽ nhà đại bá gia đến thúc giục đòi? Cho nên cha mẹ tưởng đem nàng bán lấy ít tiền xoay sở? Hứa Thảo càng nghĩ càng sợ hãi, thời đại này, chuyện bán con cũng xảy ra ít.

      Lí thị liếc nàng trắng mắt , "Ngươi này cái nha đầu chết tiệt kia đoán mò cái gì! Lão nương tuy rằng chán ghét ngươi, cái nha đầu lừa đảo, lại cũng phải loại người nhẫn tâm, đem ngươi bán cho người ta làm nô tài. Ta với phụ thân ngươi đến việc hôn nhân của ngươi, cảm thấy nhà trai cũng tệ lắm"
      Last edited: 2/10/16
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 2



      Cái gì? Việc hôn nhân? Đó phải là kêu nàng lập gia đình? Hứa thảo mở to hai mắt thể tin được nhìn cha mẹ của mình. Nàng bất quá mới mười bốn tuổi cho dù tính cả tuổi mụ, còn chưa đủ tuổi cập kê, cái này bảo nàng làm sao lập gia đình, bảo sao mà buổi sáng giờ ngọ đột nhiên chim Hỉ Thước lại kêu a.

      Hứa Thảo khóc ra nước mắt, bưng bát trông mong đáng thương nhìn về phía nương, bên tai nghe phụ thân thở dài , "Đại nha đầu, người cũng đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, nhà chúng ta nghèo, trước đó vài ngày Tiểu Sơn bị bệnh, hỏi Đại bá ngươi mượn mấy trăm văn tiền, nay Đại bá ngươi thúc giục chúng ta trả tiền, ta cùng nương ngươi cũng có cái biện pháp nào. Tình hình thu hoạch mấy năm nay cũng được tốt, nộp lên mất nửa lương thực, còn thừa lại nuôi mấy miệng ăn nhà chúng ta cũng đều có chút khó khăn. Ta với nương ngươi tuy bình thường có làm công cho người ta chút việc này nọ, nhưng tiền công cũng nhiều, toàn bộ đều dùng cho các loại chi phí trong nhà. Nhưng là, đại nha đầu, ngươi cứ yên tâm, cha mẹ cho ngươi tìm cái nam nhân cũng tệ lắm, rất trung hậu và thành ."

      Cả phòng chợt im lặng, Nhị nha và Tam nha tuy tuổi , nhưng cũng là hiểu đại khái vấn đề gì, cụ thể lập gia đình là sao nhưng cũng biết sau đó đại tỷ còn ở nhà các nàng nữa, muốn đến nhà người khác sống. Nghĩ đến đó, hai cái tiểu nha đầu hốc mắt đều có chút đỏ. Tiểu Sơn còn quá , cái gì cũng đều biết, ngồi ở trong lòng Lí thị vui vẻ uống canh cá.

      Lí thị nhìn thấy Nhị nha, Tam nha mắt đều đỏ hồng, trừng mắt liếc các nàng cái, nổi giận mắng: "Hai cái tiểu nha đầu đáng chết này, khóc cái gì mà khóc! Các ngươi đại tỷ phải lập gia đình, đây là việc vui, là chuyện tốt, được khóc."

      Nhị nha, Tam nha nghe thấy vậy liền sợ hãi khẽ rụt lui thân mình, chứng tỏ bình thường Lí thị đánh chửi các nàng ít.

      Hứa Thảo nhìn xem lượt, nàng hiểu rất đối xử của nương với ba cái đệ đệ muội muội của mình, liền quay sang với Lí thị: "Nương, hai người giúp con tìm xong nhà để gả, con cũng còn có thể thêm gì, chính là khi con gả rồi, người sau này hãy đối xử với Nhị nha và Tam nha tốt hơn chút, đừng đánh chửi các nàng, có đồ ăn ngon cũng đừng cất giấu cho mình Tiểu Sơn ăn nữa."

      Lí thị bị nàng xấu hổ mặt đỏ, tai hồng, đem Tiểu Sơn thả xuống dưới, muốn đứng lên nhéo Hứa Thảo lỗ tai. Hứa Thảo thông minh, ba bước biến thành hai chạy ra ngoài cửa, trong phòng liền vang lên tiếng Lí thị chửi bậy, "Ngươi nha đầu lừa đảo chết tiệt kia còn dám trốn, gan to rồi có phải hay ? Lão nương ta làm như thế nào còn cần nha đầu chết tiệt như ngươi dạy dỗ hay sao?"

      "Được rồi, ngươi mau ngồi xuống đút cho Tiểu Sơn ăn , đừng đụng chút lại trút giận lên đại nha đầu. Đại nha đầu ngươi cũng vào , hôm nay chúng ta đem việc hôn nhân cho ràng luôn, quá mấy ngày Phương gia kia qua cầu hôn. Cái kia nam nhân cũng là chúng ta Chương Hà thôn, gọi là Dương Thần An, người cũng tệ lắm, là tay săn thú hảo bản ."

      Dương Thần An? Hứa Thảo ngồi ở cửa đột ngột ngửa mặt lên hồi tưởng người gọi Dương Thần An là nam nhân nào a, tên này ở Chương Hà thôn cũng được xem như là cái tên tiêu chuẩn, nghe cũng rất êm tai. Nhưng mà nàng cố vắt nát óc cũng chưa nghĩ ra trong thôn từ khi nào bỗng lòi ra người nam nhân gọi là Dương Thần An. Nàng chớp chớp mắt nhìn Hứa Tự Thành hỏi:

      "Cha, biết là từ khi nào thôn chúng ta có thêm nam nhân gọi là Dương Thần An?"

      Tốt xấu gì nàng cũng được coi là dân Chương Hà thôn. Trong thôn từ xuống dưới, từ già đến trẻ, đúng là ai nàng biết tên.

      Hứa Tự Thành sắc mặt thoáng chút trở nên mất tự nhiên, khẽ ho tiếng, lại liếc mắt nhìn Hứa Thảo cái nhanh, :
      "Là... chính là... Dương Lăng Tử..."

      Cái gì? Hứa Thảo há to miệng ngây ngốc trừng mắt nhìn cha nàng. Dương Thần An chính là Dương Lăng Tử? Nàng như thế nào cũng biết Dương Lăng Tử thế nhưng còn có cái tục danh dễ nghe như thế, quả nhiên là nhìn người thể nhìn tướng mạo a.

      Dương Lăng Tử là người Chương Hà thôn, năm nay hai mươi tuổi, trưởng thành bộ dáng cao to, dáng người khôi ngô. Hứa Thảo mỗi lần nhìn thấy , tên ngốc cao to này đều bộ người ngây ngô. Hứa Thảo cũng có chuyện với vài lần, nhưng tài nào phân biệt người này là khờ hay giả khờ.

      Này gia đình Dương gia tình huống cũng rất phức tạp, mẹ ruột của Dương Lăng Tử thời điểm sinh vì khó sinh mà mất, khi lên tuổi, Dương lão cha liền cưới Trần thị. Trần Thị này mới bắt đầu đối với Dương Lăng Tử cũng coi như tốt, cho đổi tên lại thành Dương Phú Quý. Nhưng từ khi Trần thị sinh đứa của chính mình liền đối xử với Dương Lăng Tử tự nhiên còn tốt như trước nữa.

      Dương Lăng Tử này cũng từng cưới nàng dâu, kết quả khi nàng dâu sinh xong nữ nhi liền chịu nổi bà bà mọi cách khó dễ liền chạy trốn.

      Miệng nàng cứ mở ra lại đóng lại, muốn hỏi nhiều thêm chút gì lại phát cần thiết lắm, đối với Dương Lăng Tử mặc dù nàng thực hiểu , nhưng là nên biết toàn bộ đều biết. Nàng phải để ý việc cha mẹ hỏi bản thân ý tứ, chỉ là nàng rất ràng trong nhà tình huống. Như thế cái gia đình nghèo khó, bình thường diện mạo, chờ mong giống như trong tiểu thuyết gặp danh môn quý tộc hay thiếu gia công tử nhà giàu, sau đối với nàng nhất kiến chung tình các thể loại là thể nào. Nàng cũng phải kẻ ngốc, ảo tưởng những thứ quá xa vời thực tế.

      Nàng cũng hiểu cái gọi là môn đăng hộ đối. Kiếp trước nàng ba mươi tuổi, kiếp này cũng sống hơn mười năm, có chút đạo lý nàng quá ràng, giống những tiểu nương bình thường mơ mộng những điều phi thực tế. Hơn nữa suy nghĩ của người đại vợ chồng ăn sâu vào tiềm thức của nàng nên mấy cái việc thà làm thiếp nhà giàu làm thê nhà nghèo bao giờ tồn tại trong đầu của nàng được.

      Hơn nữa, Hứa Thảo nghĩ nam nhân này dường như cũng tệ lắm, tuy có chút thành , ngốc ngếch nhưng như vậy chẳng phải nàng dễ nắm trong tay hơn a, hai người ở chung thoải mái rất nhiều. Tuy có tặng kèm thêm tiểu bánh bao, nhưng ba cái đệ đệ muội muội nàng còn chăm sóc được chẳng lẽ chăm sóc nổi đứa bé. Lại tiếp, loại hình nam nhân này xem như vừa lòng Hứa Thảo, nếu mà giúp nàng tìm kẻ suốt ngày đọc sách, thư sinh đến hoa màu, lương thực cũng phân biệt được, lúc đó, nàng khóc chết a.

      Nghĩ như vậy, Hứa Thảo liền nhàng thở ra, mỉm cười ngọt ngào hỏi: " Được rồi, cha nương, kia nhà trai lúc nào đến cầu hôn?"

      Hứa Tự Thành cùng Lí thị liền sững sờ trong chốc lát, bọn họ nghĩ tới đại nha đầu nhanh như vậy liền đồng ý, dù sao Dương Tử Lang kia cũng trưởng thành cao lớn, thô kệch, tuổi cũng mà còn mang theo đứa con riêng, có vài nương nguyện ý nhảy vào đống lửa này. Bọn họ cũng là bất đắc dĩ mới phải làm đại nha đầu gả cho .

      Lúc này, mọi người đều thích dạng nam tử thanh tú, thư sinh nhưng Hứa Thảo lại ham hố loại hình tiểu bạch kiểm mà thích kiểm cao to, khoẻ mạnh chút mới có hương vị nam nhân. Hắc Hắc!

      Lí thị nhìn đứa con lớn trước mặt, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nàng vẫn chỉ thích Tiểu Sơn, đối với ba đứa con đánh mắng. Kỳ nàng cũng nguyện ý vậy a, nàng cả đời nghèo khổ, sống ở cái thời đại này, nếu sinh được đứa con trai, những người xung quanh mỗi người chỉ cần ngụm nước miếng cũng khiến ngươi chết đuối vì tủi nhục.

      Lí thị hốc mắt có chút hồng hồng, nàng nhìn Hứa Thảo chằm chằm, thở dài : "Đại nha đầu, nương cũng muốn đánh chửi các ngươi, ... là..."

      Hứa Thảo đợi nàng xong, vội : "Nương, người cũng đừng thương tâm, ta cảm thấy Phú Quý rất tốt, săn thú hảo, ta ở nhà cũng chịu khó chút, ngày qua ngày cuộc sống cũng kém so với ai."

      Tốt xấu gì cũng là nam nhân sau này của nàng, thế cứ gọi là Dương Lăng Tử mãi được.(Xí chút, Jun hiểu lắm lý do vì sao gọi bằng tên này, ai rành vụ này chỉ Jun nha)

      Lí thị cảm khái, đứa con này của nàng từ khác với những đứa khác, lúc nào cũng suy nghĩ khác người, lắm lúc còn hay lung tung, mê sảng này nọ. Hy vọng sau này khi gả rồi đừng có ba cái thứ cổ quái linh tinh nữa, còn cái gì mà đem lúa trồng khô thành lúa nước, như vậy ngày sau sản lượng có thể tăng gấp đôi. Ôi, lúc trước mới năm tuổi, nha đầu chết tiệt này liền cùng nàng , xém chút là hù chết nàng. được. Nàng nhất định phải nhân dịp trước khi xuất giá liền hảo hảo cùng đại nha đầu chuyện, miễn cho sau này gả còn ăn lung tung.

      Hứa Tự Thành và Lí thị biết được đại nha đầu phản đối cửa hôn này, đều nhàng thở ra. Người nhà nhanh chóng ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi.

      tháng thời gian rất nhanh liền trôi qua. Này đúng tháng tam thư lục lễ nào là nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đều xong, giờ chỉ chờ hai tháng sau nhà trai đến đón dâu thôi. (Jun: tha thứ ta mấy cái lễ này ta hiểu a huhu)

      Mà hôm nay nhà trai vừa đem sính lễ đưa lại đây. Sính lễ cũng tệ lắm, Hứa Thảo nghĩ là Trần thị đồng ý cho Dương Phú Quý đưa nhiều sính lễ như thế đến, chắc là có tiền riêng .

      Lí thị cười thấy mắt, "Ai nha, nghĩ đến này Dương gia cũng tệ thế lắm, cho nhiều sính lễ như vậy, nhìn xem, còn có trả lễ cả sáu lượng bạc a."

      Cái khác sính lễ tuy nhiều nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, toàn bộ gộp lại cũng bằng sáu lượng bạc kia.

      Hứa Tự Thành cũng mang vẻ mặt đầy ý cười, ngồi xổm bên vách nhà cỏ tranh mang giày rơm đắp bùn, cười : "Này Dương gia còn sai. Ta xem mấy ngày nay cũng cần vội chuyện gì lắm liền chuẩn bị lên núi chặt mấy cây to làm cho nàng chút gia cụ của hồi môn."

      Lí thị sắc mặt biến hoá vài lần, sau ngẫm lại cái bà bà ở Dương gia kia liền cười xuy tiếng : "Cái gì mà Dương gia này cũng tệ, ta nghĩ sính lễ này đều là bạc riêng của Phú Quý bỏ ra , tiểu tử này săn thú lợi hại, ngày thường cũng thường xuyên trấn bán các món ăn thôn quê kiếm chút tiền. Nếu mẹ kế của biết cho nhà ta nhiều sính lễ như vậy, sợ là bị tức chết a."

      đến khúc này, Lí thị dừng chút rồi lại tiếp: "Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng là cũng thể khắt khe đại nha đầu. Ngày mai ta cùng ngươi lên núi chặt mấy cây gỗ được chút, về làm cho nàng ít gia cụ tốt để sau này dùng." Thuỷ chung là nữ nhi của mình, nàng cũng muốn đến lúc nữ nhi nhà mình xuất giá lại bị người khác khinh thường vì có của hồi môn.

      Hai tháng thời gian tuy dài nhưng làm chút gia cụ vẫn là kịp. quá vài ngày Hứa Tự Thành cùng Lí thị tìm người giúp đỡ kéo mấy gốc cây gỗ to về nhà.

      Ngày qua ngày cứ thế nhanh chậm trôi , Lí thị tranh thủ thời gian cùng Hứa Thảo những chuyện nương xuất giá nên chú ý, phụng dưỡng tốt cha mẹ chồng như thế nào, còn dặn Hứa Thảo đừng có mấy lời linh tinh như trước. Hứa Thảo nghe đều vội vàng gật đầu ưng thuận.

      Lại qua tháng, cây táo bên cạnh nhà cũng chín toàn bộ. Hứa Thảo sợ quả táo bị nhóm tiểu tử trong thôn hái trộm vẫn làm cho Tiểu Bạch trông nom dưới gốc cây. Tiểu Bạch cũng coi như tận trung, nghiêm túc với công việc mình được giao phó. Đừng nhìn nó gầy yếu, cái đầu nho nhưng lá gan cũng hề bé, trong thôn đa phần mấy cái đứa đều dám chọc đến nó. Sáng sớm, Hứa Thảo liền kêu Nhị nha cùng Tam nha hái táo. Trong thôn bọn cũng biết táo chín, mấy ngày nay thường xuyên chơi lởn vởn xung quanh.
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 3


      Tiểu Bạch ghé vào bên cạnh gốc cây nằm xuống, mắt láo liên nhìn xung quanh còn bày ra khí thế khẽ gầm gừ khiến bọn chơi đùa xung quanh đó đều dám mon men lại gần. Hứa Thảo cùng Nhị nha, Tam nha nắm gậy trúc đập quả táo. cây, quả táo to bị đập rớt phịch xuống đất, mùi táo chín thơm thoang thoảng khiến nhóm tiểu tử xung quanh nuốt nước miếng ừng ực.

      Hứa Thảo thể xem được nữa bộ dáng của tụi nó, liền hướng vài cái đứa vẫy vẫy tay, “Lại đây phụ nhặt táo. lát tỷ cho các ngươi ăn táo.”

      Thế này bọn mới như ong vỡ tổ chạy nhanh lên liến thoáng , “Hứa Thảo tỷ tỷ nhưng là ? Hỗ trợ nhặt táo liền cho táo ăn? Ngươi nhưng đừng lại cho đại thẩm đánh chúng ta như năm ngoái nga.”

      Năm ngoái tụi hỗ trợ kiếm quả táo xong, Hứa Thảo cho bọn mỗi đứa trái liền bị nương phát , nương nàng liền đánh tụi nó chút còn đem tụi nó đuổi .

      Hứa Thảo nhìn vài đứa , cười : “Ta làm gì có chuyện giữ lời? Năm trước sau khi nương ta đem nhóm người các ngươi đuổi rồi, phải ta lại mang táo đến tận nhà các ngươi cho đó sao.”

      Vài cái đứa nghe vậy cảm thấy cũng đúng liền nhanh chóng hỗ trợ nhặt táo.
      Cây táo này là do phụ thân nàng trồng ngày bé, hàng năm đều có sản lượng rất kinh người. Hứa Thảo xuyên qua nơi này có đồ ăn vặt gì cả nên hàng năm liền trông cậy vào mấy trái táo này cho đỡ thèm, ngày ngày trông nom cây táo như bảo bối. Dĩ vãng có Tiểu Bạch đều là nàng tự canh giữ dưới tán cây, khi có Tiểu Bạch đây chính là nhiệm vụ mà nàng giao cho nó.

      Lu bu suốt buổi, đám đứa rốt cuộc đem táo nhặt sạch . Hứa Thảo làm cho chúng nó cởi áo, mỗi người bốc cho vốc táo to, vài cái đứa thấy vậy đều cười vui hớn hở về. Buổi tối Lí thị trở về biết được Hứa Thảo cho tụi táo liền đau lòng mắng, “Nha đầu chết tiệt kia ngươi cho biết bao nhiêu là táo, gom lại cũng đổi được mấy văn tiền, đau lòng chết lão nương rồi.”

      Hứa Thảo mới mặc kệ nương lắm miệng lải nhải, nàng rửa sạch táo rồi ăn. Nhị nha, Tam nha đều vội vàng, mồm miệng nhét đầy táo, nhai phồng mang trợn mắt. Bình thường nhà có cái gì ăn ngon cũng bị Lí thị để dành cho Tiểu Sơn, hai cái tiểu nha đầu mỗi lần nhìn thấy Tiểu Sơn ăn chỉ dám đứng ở bên ngoài nhà tranh giọng khóc. Hứa Thảo đau lòng các nàng, nghĩ nếu sau này sống cùng Phú Quý, cuộc sống có tốt hơn, nàng nhất định hảo hảo thương hai cái muội muội. Tất nhiên nàng cũng đau lòng đệ đệ tuổi của mình.

      Lí thị nhìn thấy tướng ăn của hai đứa liền bực mình quát, “Hai cái nha đầu kia, bình thường ta nào có bỏ đói các ngươi hả? Nhìn xem, nhìn xem giống quỷ chết đói đầu thai hay a, cũng sợ dọa người.”

      Lí thị lắm lời, chuyện khó nghe, Hứa Thảo mặc dù cũng vui khi nàng như vậy nhưng cũng chẳng dám khuyên cái gì. Bởi vì nàng mà khuyên lần Lí thị đánh nàng lần.

      “Ngươi cái người này là, đại nha đầu sắp phải xuất giá, ngươi thiếu mắng chửi các nàng chút, đừng làm cho người ta nghe được lại chê cười.” Lí thị mắng Nhị nha, Tam nha thanh làm cho Hứa Tự Thành đứng ở bên ngoài nghe được, bước vào, trừng mắt liếc Lí thị cái bảo, “Táo này ngươi cũng cần đau lòng, chúng ta lưu lại nửa để bán, còn lại nửa cho đại nha đầu mang theo lúc thành thân.”

      Thời này ai cũng nghèo khổ như nhau, sính lễ cùng của hồi môn cần phân chia riêng, chỉ cần phải đồ tốt, dùng được đều có thể dùng làm sính lễ cùng của hồi môn.

      Người đứng đầu gia đình cũng lên tiếng, Lí thị dù đau lòng nửa táo lại cũng dám thêm cái gì.

      Ngày lại ngày đảo mắt liền trôi qua, Hứa Thảo đồ cưới đều chuẩn bị sai biệt lắm, lời cần dặn dò Lí thị cũng đều vài lần.

      Đến ngày thành hôn, mới sáng sớm Hứa Thảo bị Lí thị gọi dậy, rửa mặt, trang điểm, trải đầu, mặc giá y, từ biệt người nhà,… Này từng bước đều hoàn thành, đợi cho đến lúc Hứa Thảo bị đưa vào động phòng thời điểm nàng mệt đến mức rã rời, so với ngày thường làm việc nhà nông còn muốn hành xác người hơn.

      Hứa thảo ở trong phòng ngồi bao lâu liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn bước vào. Tiếp theo khăn voan bị nâng lên, gương mặt thành cười toe toét đập vào mắt nàng. Đây đúng là nam nhân nàng phải gả, Dương Phú Quý, hay phải gọi là Dương Thần An.

      Nhìn kia gương mặt thành cười cười, Hứa thảo khẽ ho, có chút được tự nhiên. Tính cả kiếp trước kiếp này, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên nàng lập gia đình a, khẩn trương là điều tự nhiên tránh khỏi thôi.

      “Đói bụng ?” Nam nhân mở miệng, thanh thoáng có chút trầm thấp khàn khàn, cùng thành tướng mạo có chút phù hợp.

      Hứa thảo ngẩng đầu nhìn cái, phát này nam nhân cười thời điểm vẫn là rất tốt nhìn, vầng trán cao, khuôn mặt cương nghị, hai mắt đen sâu, môi có chút bạc, nhìn toàn thể đây là người nam nhân đủ tiêu chuẩn mà ở đại gọi là chuẩn men. Đương nhiên điều này chỉ giới hạn khi nào cười thôi, còn cười, kia khuôn mặt cương nghị này bỗng chốc trở nên có chút ngốc ngốc…

      Nghĩ đến buổi sáng ăn có chén cháo , Hứa Thảo liền gật đầu thành đáp: “Đói.”

      Nam nhân nghe vậy lại nở nụ cười, “Vậy nàng chờ chút, ta lấy cho nàng chút đồ ăn mang lại đây.” Giọng nghe ra rất là vui vẻ. xong liền xoay người ra khỏi tân phòng. lâu sau, Hứa Thảo liền nhìn thấy bưng dĩa đồ ăn quay lại.

      “Điểm tâm rất ngọt, nàng đói bụng ngày, ta sợ nàng ăn vào đồ ngọt liền bưng chút đồ ăn nấu chín lại đây, thừa dịp còn nóng nàng mau ăn .” cái dĩa này gồm có cơm, chút đồ ăn. Cơm là cơm gạo lức thô. Đồ ăn gồm có ít thịt ba chỉ, tô canh cải thìa còn có chút trứng.

      Nhìn đống đồ ăn này Hứa Thảo tự chủ được khẽ nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt. Nam nhân liền hướng nàng cười cười, “Nàng mau ăn , đều đói bụng cả ngày rồi.”

      Hứa Thảo gật đầu, tiếp nhận chén đũa từ trong tay nam nhân, chậm rãi cuối đầu ăn. Chờ Hứa Thảo đem toàn bộ ăn xong, hai người mới uống rượu hợp cẩn, sau đó, Phú Quý bị lôi ra ngoài tiếp khách, còn lại mình Hứa Thảo trong phòng, nàng ngơ ngác nhìn ánh nến cháy kia chằm chằm, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc là lạ.

      Mờ mịt suy nghĩ hồi lâu, Hứa Thảo mới bắt đầu đánh giá xung quanh. Này phòng ở là phòng đất so với nhà nàng ở nhà cỏ tranh xem như rắn chắc hơn rất nhiều, mặt tường giống như mới trát lại còn mới tinh. Phòng lớn , gồm cái kháng lớn nàng ngồi, đầu giường đặt gần bếp lò sưởi, bên cạn có bộ bàn gỗ và mấy cái ghế. Phía bên phải là cái tủ cũ, bên cạnh còn có mấy cái thùng. Góc bên kia là đồ cưới của nàng, gia cụ còn chưa được bày biện tốt.

      Nhìn này chút hư ảo cảnh tượng, Hứa Thảo luôn có loại cảm giác đúng lắm. Đến tận bây giờ nàng đều có chút phân ràng rốt cuộc đây mới là cuộc sống hay đời trước ba mươi năm kia mới phải. Nàng luôn có cảm giác rất mơ hồ, mông lung, giải thích được.

      Nàng ngồi suy nghĩ rất lâu, lúc sau, chợt nghe trước cửa phòng truyền đến các giọng vui vẻ hòa khách khí. Nàng liền ngồi thẳng thân mình lên, biết được đây là những người vào nháo động phòng. Quả nhiên, chỉ lát liền vào liên tục liên tục nhóm người ít.

      CHƯƠNG 4

      Hứa Thảo ngồi thẳng lưng vô cùng nghiêm túc, mắt mở to chớp, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo cưới, bên ngoài vào giúp vui đa phần người nàng đều nhận thức, cơ bản là người trong thôn cùng hàng xóm cách vách hoặc chính là thân thích của Dương gia.

      Nháo động phòng thời cổ đại Hứa Thảo xem như lần đầu tiên được mở mang tầm mắt. đám người ầm ĩ, cầu chú rể hôn tân nương, rồi nào là song túc song phi, chú rể phải ôm tân nương vòng quanh đến khi nào mọi người vừa lòng mới thôi. Còn bạch đầu giai lão, che mắt hai người lại cùng nhau thổi ngọn nến, ai ngờ người nào đó lại đem nến đổi thành bột mì. Khi hai người thổi làm cho cả hai mặt và cổ đều dính trắng xóa bột mì.

      Sau đó, lại đem miếng điểm tâm đặt ở đầu giường muốn chú rể dùng phương thức hít đất để ăn. Còn có rất nhiều trò này nọ, thời cổ đại này vốn lạc hậu có trò gì chơi đùa, nay mới có người thành thân, bọn họ tự nhiên muốn chơi đủ a. Cũng may Dương Phú Quý thể lực sai, này vừa đùa giỡn xong, tim đập vẫn bình thường, mặt lúc nào cũng duy trì nụ cười ngây ngô.

      lúc lâu sau, nhóm người này nháo đủ liền lần lượt ra ngoài. Hứa Thảo thấy vậy, nhàng thở ra, nàng đều nhanh khẩn trương muốn chết, vừa khẩn trương vừa sợliên lụy Phú Quý, cũng may cuối cùng xem như xong.

      "Có mệt mỏi hay ?" đỉnh đầu truyền đến thanh nam nhân có chút khẩn trương.

      Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn cái, cười : " có gì. Ngươi có mệt hay ? Đợi lát nữa còn muốn ra ngoài tiếp khách đó."

      Hứa Thảo vừa xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng mấy nam nhân lớn tiếng : "Lăng Tử, ngươi còn mau ra! Chúng ta còn chờ người đến cùng nhau uống rượu đây."

      "Cũng còn phải sao, đại ca, ngươi mau ra, này nàng dâu đều cưới vào cửa, ngươi uống với chúng ta hồi. Ngày sau có chị dâu quản ngươi, nghĩ muốn uống cũng khó khăn a. Chị dâu, ta như thế có đúng ?" Người chuyện này là em cùng cha khác mẹ với Dương Phú Quý tên là Dương Đại Bằng, năm nay mười tám tuổi, vợ là Thẩm thị, đứa hơn tuổi, là cái nam hài nên rất được Trần thị thích.

      Hứa Thảo bị câu hỏi của Dương Đại Bằng liền đỏ mặt, cuối đầu ngậm chặt miệng hé răng. bên Dương Phú Quý đành lòng nhìn nàng dâu mình chịu thiệt, liền lôi kéo Dương Đại Bằng ra ngoài, vừa vừa : "Được, được, ta cùng các ngươi uống rượu, nhưng đợi lát nữa say xuống cũng đừng có mà mượn rượu làm càn."

      "Hắc, đại ca, lời này tốt nhất là ngươi đừng trước chắc chắn như thế, đợi lát nữa còn biết ai uống đổ ai đâu."

      Nam nhân ra ngoài thời điểm còn quên đóng cửa lại. Bọn họ tiếng dần dần xa. Hứa Thảo lúc này mới thoáng thả lỏng người ra, có chút lười nhác tựa vào chăn gối đỏ thẫm, gấp gọn gàng đầu kháng.

      Bọn họ uống rượu cũng biết là đến tận lúc nào, Hứa Thảo nghĩ các quá trình đều làm xong hết rồi, chỉ chờ chú rể về là xong. Nghĩ như vậy, nàng liền thoải mái ít, khẽ nằm xuống đệm mơ màng ngủ.

      biết qua bao lâu đột nhiên nàng nghe thấy tiếng mở cửa thanh liền cuống quýt ngồi dậy, hướng phía cửa nhìn qua. Dựa vào ánh đèn mờ ảo, Hứa Thảo nhìn thấy thân hình nho , rất , hình như là đứa bé. Nàng đứng dậy về phía cửa, đến gần mới nhận ra đúng là đứa a.

      Đứa trẻ nhìn cũng tầm , hai tuổi, còn chưa vững thân mình cứ lắc lắc, lung lay trông rất đáng . Đó là , da trắng, mắt to, rất xinh đẹp, chính là thân mình có chút gầy yếu, mê mang nhìn chằm chằm Hứa Thảo.

      Hứa Thảo vui vẻ. Đứa này lớn lên đúng là đáng . Hứa Thảo dùng tay ôm đứa bé lên quay lại kháng. Lại đem đứa bé đặt ở đối diện nàng xong, chớp ánh mắt cùng đứa trẻ chơi trò mắt to trừng mắt .

      Qua nửa ngày Hứa Thảo nhịn được cười ra tiếng: "Bé cưng, con gọi là Dương Miêu Miêu đúng ?"

      Kỳ , nàng muốn đoán ra được đứa bé này là ai, Dương gia cũng chỉ có duy nhất mình Dương Phú Quý có đứa con , nàng tuy rằng chưa thấy qua nhưng cũng biết đứa bé này năm nay hai tuổi, đại danh gọi là Dương Miêu Miêu.

      Dương Miêu Miêu nghe thấy nàng gọi tên bé, ánh mắt sáng rực mở to, hai bàn tay bé giơ lên, hướng về phía nàng kêu a a hai tiếng.

      Ơ, Hứa Thảo ngẩn người. Miêu Miêu cũng được hai tuổi rồi thế nào còn chưa biết ? Nàng lại đem Miêu Miêu ôm vào trong lòng, cuối đầu sờ sờ khuôn mặt phấn nộn, nhắn, cười : "Nào, Miêu Miêu, ta là... nương a, nương... Đến, Miêu Miêu mở miệng gọi tiếng nương xem nào."

      "A... A..." Tiểu Miêu Miêu giơ hai tay bé lên, hướng nàng a a kêu lên.

      Đứa này tuy cũng được lòng bà bà. Hơn nữa, Hứa Thảo xem ra nguyên nhân là do có ai dạy nàng, cho nên hai tuổi rồi vẫn còn biết . Haiz, đứa có nương đáng thương.

      Hứa Thảo có việc làm liền đem giày của cả hai thoát. Sau đó ngồi gần lò sưởi cho ấm mới bắt đầu chỉ dạy Miêu Miêu chuyện.

      "Miêu Miêu, về sau ta chính là nương của con, chúng ta là người nhà. Nương tại dạy con chuyện được ?" Hứa Thảo có kinh nghiệm chăm sóc mấy muội muội, đệ đệ nên rất nhanh ôm đứa bắt đầu chậm rãi dạy, "Nào, chúng ta trước tiên học cách gọi nương nha, N...Ư...Ơ...N...G. nương, đến, Miêu Miêu thử xem."

      Dương Miêu Miêu chớp đôi mắt to nhìn Hứa Thảo, bàn tay bé túm giá y đỏ thẫm của nàng, chậm rãi mở miệng kêu, "A... A..."

      Hứa Thảo nghe vậy cũng hề nổi giận, từ từ dạy dỗ. Rất nhanh qua nửa canh giờ nhưng lại ai tìm đứa này. Hứa Thảo khỏi từ đáy lòng khẽ thở dài tiếng, quả nhiên có nương đứa chính là đáng thương. Bà bà Trần thị cũng thích gì đứa này, cho nên đến hai tuổi đứa này còn chưa biết .

      "Miêu Miêu ngoan, phải a a, mà là nương..." Hứa Thảo cố ý đem giọng kéo dài ra, chậm cho Miêu Miêu nghe ràng chút.

      Miêu Miêu mở đôi mắt to nhìn Hứa Thảo, lăng lăng mở miệng: "...Ương..."

      "A!" Hứa Thảo vui vẻ, "Miêu Miêu thực ngoan nha, thông minh, nhanh như vậy liền học xong. Đến đến, kêu liền hai tiếng nương nghe chút, nương... nương..."

      Miêu Miêu: "..."

      Hứa Thảo: "Là nương! Nương..."

      Miêu Miêu: "Ương... ương..."

      "Ha ha." Hứa Thảo càng thêm vui vẻ. "Miêu Miêu nhà chúng ta là đứa trẻ thông minh." Mới hơn canh giờ học xong cách gọi nương, tuy rằng phát ràng lắm Bất quá, đứa nào mới học mà chẳng phát ràng. Miêu Miêu như vậy tệ rồi.

      Khi Dương Phú Quý trở về phòng liếc mắt cái liền nhìn thấy ở đầu kháng lớn, ôm nhau ngủ, trong lòng khẽ ấm áp. lặng lẽ ra ngoài, múc chậu nước ấm mang vào. Đầu tiên giúp tiểu nàng dâu lau mặt trước, ai ngờ vừa cầm khăn bố lau chút Hứa Thảo liền tỉnh.

      Nàng mở to hai mắt liền nhìn thấy trước mắt mình là gương mặt thành của trượng phu, sắc mặt đỏ lên, Hứa Thảo vội vàng ngồi thẳng thân mình lên và : "Ta cùng Miêu Miêu chuyện chút hiểu sao lại ngủ. Ngươi... uống xong rồi?" Vừa xong lại nhìn thấy khăn bố trong tay Dương Phú Quý liền cuống quýt trèo xuống kháng, nhận lấy khăn khẽ , "Vẫn là chính ta tự làm ..."

      Nhìn thấy ở đầu giường Miêu Miêu ngủ say, Hứa Thảo liền giặt khăn giúp nàng lau sơ mặt mũi, xong mới đem chính mình đầu gì đó lấy xuống, đầu tóc đen dài, mượt mà xõa tung vai, mãi cho đến khi đem phần son mặt rửa sạch , nàng mới thoải mái thở ra hơi.

      Hứa Thảo vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Dương Phú Quý chăm chú nhìn chằm chằm chính mình, mặt mang theo nụ cười ngốc ngốc, nàng hoảng hốt, vội vàng bưng lên chậu , : “Ta ra ngoài lấy nước cho ngươi rửa mặt.” Lúc này nàng có chút yên lòng, nương muốn dạy nàng hết thảy phải luôn đặt đứng đầu gia đình nam nhân lên vị trí số , vậy mà, vừa nãy nàng lại tự mình rửa mặt, trải đầu trước.

      Dương Phú Quý nhếch miệng cười, vươn tay cầm lấy chậu , đối với Hứa Thảo : “Vẫn là để ta đổ , ngươi trước cùng Miêu Miêu ngủ, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”

      đợi Hứa Thảo thêm gì, xoay người mang theo chậu ra ngoài.

      Hứa Thảo nhìn chằm chằm bóng lưng của có chút bất đắc dĩ, đứng ở đầu giường bên cạnh lò sưởi thất thần hồi lâu mới vội vàng trải nhanh chăn đệm, cởi áo khoác ngoài ra, nằm xuống, nghĩ nghĩ chút nàng liền vươn tay đem Miêu Miêu ôm vào trong lòng.

      Nàng thực khẩn trương a, tuy nàng đều sống hơn bốn mươi năm nhưng tại thân thể này mới mười ba, còn kém vài tháng nữa mới mười bốn như thế nào động phòng nha? Hơn nữa dáng người lớn như vậy, nàng có chút… sợ a! Cho nên Hứa Thảo ôm chặt Miêu Miêu thêm chút ép bản thân nhanh ngủ, cũng biết có phải do vừa này mới ngủ rồi hay mà tinh thần nàng rất tỉnh táo, ép thế nào cũng ngủ được. lâu sau, Dương Phú Quý muốn tắm rửa sạch bước vào, nhìn thấy ở đầu giường đặt gần lò Hứa Thảo nằm mới nhàng thổi nến, cởi áo ngoài chui vào trong ổ chăn.

      Hứa Thảo chỉ cảm thân toàn thân cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

      “Miêu Miêu lại sợ ngươi? Ngày thường nàng đều theo nương ngủ, nay lại phiền toái ngươi, nếu làm cho Miêu Miêu đến ta nơi này ngủ.”

      Trong bóng đêm, bỗng nhiên thanh nam nhân khàn khàn vang lên, Hứa Thảo hơi kinh hoảng, lát trấn tỉnh lại liền : “ có gì phiền, Miêu Miêu thực ngoan, ta rất thích bé.”

      “Vậy ngươi cũng cẩn thận chút đề phòng nửa đêm nàng đái dầm.”

      sao mà. À, đúng rồi, Miêu Miêu như thế nào hai tuổi còn biết ?”

      Trong bóng đêm chợt trở nên im ắng, mãi lúc sau mới truyền đến Dương Phú Quý thanh :

      “Nương Miêu Miêu chuyện tình hẳn người cũng nghe , từ là đứa nương, ta ngày thường lên núi săn thú mới phải mang nàng giao cho nương, nhưng nương còn phải trông Quân ca nhi nhà nhị đệ nên mới chăm sóc qua loa, sơ sài nàng.”

      bỗng nhiên nằm trong lòng Hứa Thảo ngủ say, Miêu Miêu đột nhiên oa oa khóc rống lên. Phú Quý vội vàng đứng dậy thắp đèn. Hứa Thảo cũng ôm Miêu Miêu ngồi dậy.

      “Miêu Miêu đây là làm sao vậy?”

      Dương Phú Quý là nam nhân, đây lại là đứa đầu tiên của cho nên cũng hoàn toàn biết tiểu nương nhà mình vì sao đột nhiên khóc thét lên.
      Hứa Thảo sờ sờ phát có nước tiểu, lại sờ sờ bụng Miêu Miêu phát bụng đứa lép xẹp, thế này mới : “Sợ là đói bụng , Miêu Miêu buổi tối có thể ăn cái gì?”

      Phú Quý gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng : “Buổi tối tiếp khách cả đêm cũng biết nương có hay cho Miêu Miêu ăn. Ngươi chờ, ta ra ngoài lấy chút điểm tâm lại đây.” Dứt lời liền khoác xiêm y, vội vàng chạy ra ngoài.

      Hứa Thảo thầm nghĩ, khẳng định là cho ăn chút gì rồi. Bất quá, cũng trách được nam nhân trước mắt này, nào có nam nhân hội chăm sóc tốt đứa a.
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 5

      Rất nhanh, Dương Phú Quý liền bưng lại ít điểm tâm nho đưa cho Hứa Thảo và : “Tại phòng bếp liền còn lại mấy thứ này, biết có đủ cho Miêu Miêu ăn ?”

      Năm miếng cao đậu tương, mỗi miếng đều rất , Dương Miêu Miêu liếc mắt thấy điểm tâm liền ngừng khóc, vươn bàn tay , cầm lấy khối cao đậu tương bỏ vào miệng nhai vội vàng, xem ra là rất đói. Dương Phú Quý sắc mặt có chút đỏ, dường như hơi ngượng ngùng : “Tại phòng bếp có chút đồ ăn thừa nhưng đều bị nương khóa ở trong tủ bát, là sợ có chuột ăn vụng.”

      Hứa Thảo cười xuy tiếng, còn sợ chuột ăn vụng ư? Nàng xem ra bà ta sợ có người ăn vụng có.

      rót chút nước ấm lại đây. Đợi lát nữa Miêu Miêu ăn điểm tâm xong muốn uống.”

      Dương Phú Quý nghe vậy liền vội vội vàng vàng chạy ra rót bát nước ấm bưng vào.

      Năm khối điểm tâm rất nhanh Miêu Miêu ăn hết, lại uống xong phân nửa bát nước ấm mới thở ra hơi, nhìn về phía Hứa Thảo cười cười gọi: “Ương… Ương…”

      Hứa Thảo vui vẻ cầm trong tay bát nước ấm bỏ lên bàn rồi ôm Miêu Miêu ngồi lại kháng, hướng về phía nam nhân còn đứng ngây ngốc ở phía dưới : “Nhanh nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải dậy sớm cấp cha mẹ kính trà.” Lúc đầu còn hơi cúi, có chút xấu hổ, trong giọng lộ chút khẩn trương.

      “Được.” Dương Phú quý nhếch miệng cười, cũng nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.

      Hứa Thảo nguyên bản còn có chút lo lắng, hôm nay thành thân, nàng chính là nàng dâu của nam nhân này, nên có chút sợ chạm vào nàng. Cũng may, đến lát bên tai liền truyền đến tiếng hít thở trầm ổn của Dương Phú Quý, nàng thế này mới thoáng chút an , thả lỏng cơ thể, suy nghĩ miên man lúc rồi cũng ngủ say.

      Ngày thứ hai, giờ mẹo khắc, Hứa Thảo liền tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng động tác mặc quần áo nhè , quay đầu lại thấy Dương Phú Quý dậy từ lúc nào đứng mặc quần áo. thấy Hứa Thảo nhìn nhếch miệng cười :
      “Nàng dâu, tỉnh?”

      Hứa Thảo gật gật đầu, chào đáp lại bằng nụ cười sáng lạn. Dương Phú Quý mặc quần áo rất nhanh xong, nhìn sang Hứa Thảo, vui vẻ : “Nàng dâu, ta trước ra ngoài chẻ củi, nàng chậm chút hãy dậy, cần vội vàng.”

      “Ừ.” Hứa Thảo gật đầu đáp, nhìn ra ngoài còn cẩn thận giúp nàng đóng cửa lại. Lúc này, nàng mới đứng dậy, mặc lại quần áo, lại nhìn nhìn Miêu Miêu ngủ say, vươn tay sờ sờ dưới nệm giường, may mắn có nước tiểu. Vừa thu hồi tay Miêu Miêu mơ màng tỉnh, khẽ nức nở.

      Hứa Thảo chăm sóc ba đứa trẻ từ đến lớn là đệ đệ, muội muội của mình nên tự nhiên hiểu tiếng nức nở này là tỏ vẻ muốn tiểu. Hứa Thảo cuống quýt ôm Miêu Miêu ra ngoài phòng, thẳng đến nhà xí. Sau khi Miêu Miêu tiểu xong quay lại phòng giúp bé mặc quần áo.

      Miêu Miêu khẽ khoát tay áo, hướng Hứa Thảo cười ngọt ngào, chính mình tự mặc đồ lót, tìm đúng tay áo ngoài, chậm chạp mặc lên. Hứa Thảo nhìn thấy, trong lòng có chút ê ẩm. Đứa này mới sinh ra được bao lâu nương bỏ , về sau vẫn do Trần thị chăm nom. Trần thị người này nàng vẫn có chút hiểu biết, khẳng định là thiên vị. bên là cháu của chồng, bên là cháu của mình, cho nên làm gì có việc bà bà này có thể chiếu cố tốt Miêu Miêu.

      Chờ Miêu Miêu tự mặc quần áo xong, Hứa Thảo liền ôm nàng ra ngoài. Nhìn khắp nơi dùng mắt khẽ đánh giá. Dương gia rất lớn, tổng cộng có bảy gian phòng, tất cả đều xây bằng tường đất trát bùn, làm thành cái tứ hợp viện, có cái sân nho . Nàng cùng Dương Phú Quý ở là gian phòng phía Đông. Dương lão cha cùng Trần thị gian, Phú Quý trước kia ở gian, Dương gia lão nhị, lão Tam và muội muội Phú Quý mỗi người gian, còn thừa là dùng làm phòng bếp và phòng khách.

      Trong sân viện, Dương Phú Quý cường tráng cánh tay cầm chắc cái búa bổ củi. Hứa Thảo nhìn thấy vội vàng : “Phú Quý, chúng ta nên kính trà cho cha mẹ.”

      Dương Phú Quý quay đầu nhìn nàng cái, nhếch miệng cười, buông búa trong tay xuống : “Được.”

      nhà ba người vào phòng Dương lão cha cùng Trần thị, Dương gia nhà toàn bộ đều ở trong phòng, gồm có ba người con của Dương lão cha và Trần thị, trừ Phú Quý, Dương gia lão nhị tên Dương Đại Bằng, mười tám tuổi cưới vợ gọi là Thẩm thị sinh ra đứa con trai là Dương Tiểu Quân. Mới tuổi Dương Tiểu Quân ở trong lòng Thẩm thị gật gù ngủ. Hứa Thảo nhìn Thẩm thị cười cười, Thẩm thị thấy vậy cũng hướng về phía nàng cười .

      Đứng ở bên cạnh Dương Đại Bằng là Dương gia lão tam tên là Dương Đại Đồng, năm nay mười sáu tuổi, mới cưới vợ, thê tử là người ở thôn kế bên gọi Ngưu thị. Hứa Thảo đều nhìn về phía hai người cười, Dương Đại Đồng ngại ngùng cười gọi tiếng đại tẩu. Ngưu thị lại chỉ liếc mắt nhìn nàng cái rồi xoay mặt . Hứa Thảo cũng thèm để ý, tiếp tục đánh giá vị muội muội duy nhất của Phú Quý, tục danh gọi là Dương Tiểu An, năm nay mới có mười ba, lớn lên bộ dáng khá thanh tú. Dương Tiểu An nhìn về phía Hứa Thảo cười ngọt ngào cũng gọi tiếng đại tẩu. Hứa Thảo cười lại cũng kêu tiếng muội muội.

      Kế tiếp là kính trà, bà bà Trần thị phải là người dễ ở chung, điều này Hứa Thảo biết, cho nên lúc nàng bưng ly trà quỳ ở dưới đất lâu, Trần thị vẫn tiếp, đều được nàng đoán trước. Dương lão cha thấy vậy, lặng lẽ đẩy Trần thị cái. Trần thị liếc mắt nhìn lại ông nhưng vẫn tiếp ly trà trong tay Hứa Thảo. bên Dương Phú Quý nhìn thấy, khô cằn mở miệng : “Nương, ngài phát con dâu ta bưng trà mời người sao?”

      Hứa Thảo khóe miệng khẽ nhếch, kế tiếp trong lòng tràn đầy vui vẻ, ít nhất trước mắt lòng nam này này hướng về phía nàng, như vậy là tốt rồi.

      Nghe thấy Dương Phú Quý , Trần thị sắc mặt biến hóa vài phần, rốt cuộc ở Phú Quý ánh mắt nhìn chằm chằm mới tiếp nhận Hứa Thảo bưng hồi lâu ly nước trà. Trần thị huých môi chạm vào ly trà liền đem ly trà trong tay trả về tại chỗ.

      Hứa Thảo cũng thèm để ý, đem ly trà ngụm cũng hề được người đụng đến đặt lên bàn, chờ Trần thị cho hồng bao.

      Trần thị giả ngu ngồi im, Phú Quý cũng ngốc nghếch, lại nhìn chằm chằm và : “Nương, hồng bao.”

      Trần thị: “…” Sau đó ngoan ngoãn từ dưới tay áo lấy ra hồng bao mỏng tang.

      “Cám ơn nương.” Hứa Thảo đem hồng bao thu vào, từ trong lòng lấy ra hai cái khóa trường mệnh đeo vào tay Miêu Miêu và Dương Tiểu Quân. Trường mệnh khóa này bằng bạc tuy nhưng tốt xấu gì cũng do vị nương nhiều lời của nàng chuẩn bị.

      “Tạ đại tẩu, lại phiền ngươi tiêu pha.” Thẩm thị nhìn về phía Hứa Thảo cười ngại ngùng.

      Trần thị nhìn Hứa Thảo cùng Phú Quý liếc mắt cái, mở miệng :

      “Tốt lắm, đều giải tán. Hôm nay nhà lão Nhị nấu cơm, nhà lão đại đem chậu quần áo ngoài kia giặt sạch .”

      Hứa Thảo quay đầu nhìn Trần thị liếc mắt cái, thầm cảm thấy có chút buồn cười, này bà bà cũng biết suy nghĩ, con dâu gả lại đây ngày đầu tiên bắt đầu dạy quy củ.

      Nghe Trần thị lời này, Ngưu thị quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thảo cái, trong mắt đều là biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa.

      Hứa Thảo còn chưa gì, Phú Quý lại mở miệng : “Nương, nàng dâu ta chưa vào lúc trước đều phải là nhà nào tự giặt quần áo nhà đó sao? Nhà chúng ta chính là chỉ luân phiên nấu cơm ?”

      Trần thị chán nản : “Nhà này ta làm chủ hay ngươi làm chủ a?”

      “Nương, trước kia như thế nào bây giờ cứ vậy phải tốt? Vì sao phải sửa đến sửa , nhiều phiền toán, Nhị đệ, Tam đệ, Tiểu muội, các ngươi có đúng hay ?”

      Hứa Thảo lúc này mới phát ra nam nhân của chính mình chỉ có chút khờ, lại còn là người thẳng tính.

      bên Dương Đại Bằng, Dương Đại Đồng, Dương Tiểu An đều phụ họa gật đầu. Bọn họ sao lại hiểu đây chính là do nương muốn làm khó đại tẩu a. Bất quá, bọn họ cảm thấy chính mình đại tẩu vẫn rất tốt, nương cũng là, người nhà hòa thuận vui vẻ sống tốt sao?


      CHƯƠNG 6

      Nhìn mấy đứa con, có đứa nào thuận theo theo ý của mình, Trần thị sinh khí được, đành chỉ vào mấy đứa con cả giận mắng: “Đồ ăn cây táo, rào cây sung. Các ngươi khiến lão nương ta tức chết mà.”

      Dương gia tuổi nhất tiểu nương Dương Tiểu An nhìn thấy nương mình tức giận liền cười hi ha chạy tới, ôm lấy cánh tay Trần thị, cười hì hì : “Nương, người tào lao cái gì đâu, vì sao gọi là ăn cây táo, rào cây sung a, đại tẩu cùng đại ca là người nhà của chúng ta mà. Được rồi, được rồi, người cũng đừng buồn bực nữa.”

      Trần thị nghe con út dỗ dành cũng nguôi nguôi bớt phần nào, bất quá vẫn hung hăng trừng mắt liếc Hứa Thảo cái. Hứa Thảo nhìn thấy vậy, bước lên phía trước từng bước, ôm cánh tay Trần thị, cười :

      “Nương, về sau chúng ta chính là người nhà, người đừng nóng giận, ta đem bên ngoài chậu quần áo kia đều giặt sạch hết là được mà.”

      Giả vờ làm bộ làm tịch nàng vẫn có thể diễn. Tốt xấu gì nàng cũng sống hơn bốn mươi năm, có chút đạo lý nàng vẫn hiểu được. nay, mọi người đều là người nhà, tuy rằng Trần thị hơi cực phẩm chút, nhưng nàng thân là con dâu, vẫn nên đem công việc được phân kia làm tốt, mặc kệ là làm tốt hay vẫn là làm bộ làm tịch. Nếu Trần thị vẫn còn thuận theo buông tha, mà còn tìm nàng gây chuyện. Kia là xin lỗi, gặp được cực phẩm thời điểm bản thân nàng cũng càng phải cực phẩm hơn mới được.

      Phú Quý nghe vậy, nhíu chặt mày :

      “Nàng dâu, lớn như vậy chậu quần áo, nàng thế nào giặt hết? Ta xem vẫn là của nhà nào nhà nấy giặt tốt hơn, nếu nàng chỉ cần đem quần áo của cha nương giặt là được. Bắt đầu từ sau này, cứ quyết định quần áo của cha nương mỗi nhà chúng ta đều thay phiên nhau giặt.”

      Dương gia người nhiều, lại vẫn ở cùng chỗ, vì để tránh sinh ra phiền toái, mọi việc đều nên phân chia công bằng, nấu cơm đều là mấy nàng dâu thay phiên nhau. Quần áo có đồ lót cũng tiện giặt dùm, nên tốt nhất là của nhà ai nhà nấy giặt.

      cơ bản công việc nhà đều do nữ nhân làm, việc lớn bên ngoài hay việc nhà nông đều do các nam nhân ở làm. Đợi cho đến lúc mùa màng, liền chỉ lưu lại người nấu cơm còn lại toàn bộ đều ra đồng. Khi còn ở Hứa gia, tất cả việc nhà đều do mình Hứa Thảo làm, có đôi khi nhị nha cùng tam nha giúp nàng ít.

      Nàng dâu của lão nhị và lão tam cũng nghĩ để cho người khác giặt đồ lót của mình, đều vội : “Đúng vậy, nương, chúng ta tự giặt của chúng ta tốt rồi, phiền toán đại tẩu. thôi đại tẩu, chúng ta ra ngoài làm việc .”
      Lão nhị gia Thẩm thị xong liền đem Hứa Thảo lôi kéo ra ngoài. Sau đó, còn đem quần áo của Trần thị cùng quần áo của nàng bỏ chung, hướng Hứa Thảo giọng cười :

      “Nương chính là cái dạng này, ta vào cửa cũng hơn hai năm, nàng còn đối ta như thế, đại tẩu, ngươi cũng đừng để ý.”

      Hứa Thảo cười : “Ta có chuyện gì. Dù sao cũng cám ơn ngươi, đệ muội.”

      “Cám ơn cái gì, chúng ta đều là người nhà cả. Ta trước nấu cơm, chờ chúng ta ăn cơm xong cùng bờ sông giặt quần áo.”

      “Được.”

      lát sau Phú Quý cũng ra theo, đem Hứa Thảo kéo vào trong phòng, cười ngây ngô :

      “Nàng dâu, nàng liền đem quần áo của chúng ta giặt là ổn rồi, lời của nương nàng cũng đừng để ý, nương chính là như thế, nàng cũng đừng để bụng, để ý đến nương là được.”

      Hứa Thảo nghe vậy, cười tủm tỉm đáp: “Ta biết, hơn nữa, giúp cha mẹ giặt quần áo cũng có gì to tát.”

      Phú Quý cười ngây ngô, phá nát gương mặt nghiêm nghị, lãnh khốc, ánh mắt lăng lăng nhìn chăm chú Hứa Thảo : “Nàng dâu, nàng tốt.”

      Hứa Thảo đỏ mặt, liếc xéo cái, rồi : “Ta đây ra ngoài trước, phòng bếp giúp Nhị đệ muội.”

      Hứa Thảo vào nhà bếp giúp đỡ. Đồ ăn sáng rất đơn giản, đem thức ăn thừa ngày hôm qua còn dư hâm nóng, lại nấu nồi cháo gạo lức. Đầu năm nay, tại nơi thâm sơn cùng cốc này, mọi người ăn gạo trắng cũng nhiều. Hôm qua làm tiệc rượu dùng liền là gạo lức mặt thô, còn thừa ít đồ ăn, hâm nóng qua người nhà liền tụ tập ăn sáng.

      Sau khi ăn xong, Phú Quý liền theo dưới mái hiên lấy xuống cái cung sừng trâu lớn. Nghe chính là cái chuôi cung này từng bắn chết con lợn rừng to. Hứa Thảo nhìn hình ảnh kích thích thị giác cung sừng trâu lớn cùng lãnh khốc nam tử cười yếu ớt. Phú Quý quay đầu nhìn về phía Hứa Thảo cười khờ khạo:
      “Nàng dâu, ta săn thú buổi tối mang về cho nàng ít trứng gà rừng.”

      Nàng dâu gầy yếu như vậy cần phải bồi bổ, bằng biết đến bao giờ mới có thể được ăn nàng dâu thơm ngào ngạt a. Đêm hôm qua nhưng là nhịn rất lâu mới mơ mơ màng màng ngủ, chính là lo lắng tiểu thân thể của nàng dâu chịu nổi mình. Nghĩ đến đây lại nhìn từ xuống dưới đánh giá nàng dâu của vài lần, là… vừa gầy lại vừa a…

      Hứa Thảo bị nhìn xem đến mức đỏ mặt, vội vàng trở lại phòng bếp cầm năm cái bánh bao chưa bị Trần thị khóa vào tủ chén mang ra dùng vải gói lại, nhét vào trong lòng Phú Quý, dịu dàng :

      “Cầm , miễn cho giữa trưa đói bụng.”

      Nàng biết bình thường săn thú vừa cả ngày, buổi trưa có gì ăn chắc chắn đói. Nhìn trong lòng mấy cái bánh bao, Phú Quý hắc hắc cười hai tiếng, nhìn về phía Hứa Thảo ánh mắt mang theo tia cảm kích.

      bên Trần thị vội vàng đến thầm oán : “Chính là săn làm gì cần mang năm cái bánh bao, cũng quá lãng phí.”

      có ai để ý tới nàng.

      Phú Quý cũng chỉ làm như có nghe thấy lời của Trần thị, nhìn Hứa Thảo cười : “Nàng dâu, ta đây.”

      “Mau .” Hứa Thảo cười , nghĩ nghĩ chút, lại vội vàng hỏi: “Có muốn mang chút nước ? núi chắc là có nước để uống ?”

      cần, núi có rất nhiều trái cây dại. Buổi tối ta mang về cho nàng ít.” Phú Quý dứt lời liền xoay người ra ngoài cổng. Hứa Thảo thấy đứng ngoài cửa, đeo lên vai cây cung lớn kia, thét to tiếng: “Hắc Tử, mau thôi!”

      Này thanh đối với Hứa Thảo mà cũng hề xa lạ. Ngày trước khi còn chưa xuất giá, buổi sáng nàng làm cơm ở phòng bếp thời điểm có thể nghe thấy thanh này. Đây là tiếng Phú Quý gọi con chó to lông đen bóng của , tiếng gọi vừa dài lại vừa xa. Toàn bộ thôn dân đều có thể nghe thấy.

      Con chó này gọi là Hắc Tử có lông đen thui cũng là cái truyền kỳ, nghe nó là con lai giống do sói và chó sinh ra. Từ bị Phú Quý ôm trở về. Sau này khi lớn lên liền theo Phú Quý ở núi chạy nhảy. Ở năm trước Phú Quý bắt được con lợn rừng to kia cũng ít nhiều nhờ giúp đỡ của con chó này.

      Hứa Thảo gặp qua Hắc Tử hai lần. Ngay cả Tiểu Bạch theo bên nàng mỗi lần thấy cũng đều ngoan ngoãn vẫy cái đuôi qua, lấy lòng hướng về phía Hắc Tử mềm nhũn kêu hai tiếng. Hắc Tử ở bờ sông bên kia, liếc mắt cũng thèm liếc lấy cái. Tóm lại, con chó đen này có chút giống loài sói ở bản tính ngoan lệ, trừ bỏ Phú Quý, bất luận kẻ nào nó cũng thèm để ý.

      Hứa Thảo từ hồi tưởng tỉnh lại, thấy Hắc Tử hướng bên này chạy vội tới. Rồi sau đó, người chó song song tới ngọn núi phía bên kia. Mãi cho đến khi còn nghe thanh của bọn họ nữa, Hứa Thảo mới chuyển thân mình, vào nhà bếp thu thập bát đũa.

      Giúp đỡ Thẩm thị rửa sạch chén bát, Dương gia ba người con dâu liền bưng quần áo đến bên hồ nước thường hay giặt.

      Nay là mùa thu, ngô đều già, Dương lão cha, Trần thị, Dương Đại Bằng, Dương Đại Đồng vội vàng ra ruộng bẻ ngô. Dương Tiểu An đem quần áo của Dương lão cha và Trần thị mang giặt sạch.

      Hứa Thảo là nàng dâu mới gả, trừ bỏ ban đêm hôm qua có chút được tự nhiên, tại đều có chút quen hoàn cảnh và mọi người ở Dương gia. Nhị đệ muội Thẩm thị người này thành , tâm địa sai. Tam đệ muội Ngưu thị lại được lắm, đại khái là vì nhà mẹ đẻ gia cảnh có chút khá, nên hơi khinh thường nàng cùng Thẩm thị. Ít nhất là từ lúc sáng đến giờ, nàng ta cũng chưa câu với nàng và Thẩm thị.

      Bốn người đến bờ sông, lúc này, bờ sông muốn tụ tập rất nhiều nhóm khuê nữ và phụ nhân trong thôn, đều là thường đến giặt quần áo.

      Thẩm thị tìm vị trí ngồi xuống dưới, lại hướng tới Hứa Thảo vẫy tay: “Đại tẩu, lại bên này giặt .”

      Hứa Thảo ngồi xuống dưới, Ngưu thị liếc mắt xem hai người các nàng cái mới tìm nhóm khuê nữ phụ nhân ngày thường cùng giặt quần áo với nàng ta. Dương Tiểu An cũng cùng các nàng tiếng rồi sang vị trí khác ngồi xuống.

      “Hứa Thảo, Hứa Thảo.”

      bao lâu lại có mấy nhóm khuê nữ, đại nương bưng quần áo hướng bên này tới, trong đó có nha đầu thanh tú nhìn thấy Hứa Thảo rất là vui vẻ, hướng về phía nàng dùng sức vẫy vẫy tay.

      Hứa Thảo quay đầu nhìn thấy người chơi cùng mình từ đến lớn tên Xảo Nhi.
      Xảo Nhi họ Vương, cùng ở tại Chương Hà thôn, cách nhà Hứa Thảo rất gần, so với nàng hơn tuổi, hai ngươi là bạn từ đến lớn. Hứa Thảo cũng hướng nàng vẫy vẫy tay gọi:

      “Xảo Nhi, bên này nè, mau qua đây.”

      Gọi xong, nàng nghĩ nghĩ chút liền quay đầu sang Thẩm thị cười : “Nhị đệ muội, đây là bạn từ của ta, gọi là Xảo Nhi.”

      Thẩm thị hướng Xảo Nhi câu chào đón, Hứa Thảo lại đem Thẩm thị giới thiệu cho Xảo Nhi. nương thanh tú Xảo Nhi hướng về phía Thẩm thị cười ngọt ngào: “Chào Thẩm tỷ tỷ.”

      Thẩm thị cười : “Còn gọi cái gì tỷ tỷ, ta đều lập gia đình hai năm rồi, bảo ta Dương nhị tẩu mới đúng.”

      Mấy người cười cười , tán gẫu đứng lên, Xảo Nhi nhìn xung quanh chút, mới thấp giọng ở bên tai Hứa Thảo : “Hứa Thảo, sao ngươi lại gả cho Dương Lăng Tử a? lớn lên dọa người. Còn có, ta với ngươi , con chó Hắc Tử kia của cũng thực hung dữ a. Dù sao nếu là ta, ta khẳng định gả. Nhưng mà, đều lỡ gã rồi, cũng còn biện pháp gì, có bắt nạt ngươi ?

      Phú Quý lớn lên đúng là hợp với thẩm mỹ của mọi người ở đây, Hứa Thảo lại cho là đúng, nàng hướng Xảo Nhi cười : “ đối với ta rất tốt, có bắt nạt ta.”

      Xảo Nhi bẹt miệng : “Vậy là tốt rồi, tuy rằng lớn lên khó coi nhưng đối với ngươi tốt kia cũng là rất tệ.”

      Hứa Thảo cười cười đáp, tiếp tục dùng chùy trong tay đập quần áo.

      Dương gia vài người con dâu giặt quần áo về, sau đó lại cùng ra bãi ngô.

      “Tam tẩu, chúng ta muốn ra bãi ngô, ngươi nhanh chút ra a.” Dương Tiểu An hướng về phía người ở trong nhà kêu to.

      tới lát, trong phòng truyền ra tiếng Ngưu thị: “Tiểu An à, người ta có chút thoải mái nên , các ngươi nhanh chút thôi.”

      Dương Tiểu An nhàng đáp lại tiếng, rồi xoay người sang Hứa Thảo cùng Thẩm thị : “Đại tẩu, nhị tẩu chúng ta thôi, ngoài bãi cũng còn bao nhiêu cây ngô, bẻ tầm vài ngày liền xong.”

      Mọi người comment ủng hộ ta . Ngày nào vào cũng chẳng thấy ai gì cả mặc dù lượng người xem vẫn tăng. Cảm thấy k có động lực a...
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7

      “Kia Miêu Miêu cùng Quân Ca làm sao bây giờ?” Hứa Thảo nhìn thấy hai đứa chơi ở trong sân nhịn được hỏi. Ngưu thị kia nàng cũng dám trông cậy vào, nhưng mà để cho hai đứa ở nhà mình lại yên tâm.

      “Nếu đại tẩu liền lưu lại trông hai đứa , kia tam tẩu ta cũng dám trông cậy vào.” Dương Tiểu An nhắc tới Ngưu thị nhịn được nhíu mày. Nàng thích tam tẩu nhưng Tam ca lại thích, cứng rắn muốn lấy về, nàng có muốn ngăn cản cũng được.

      Hứa Thảo nghĩ nghĩ lát rồi : “Nhị đệ muội buổi tối còn muốn nấu cơm nên Nhị đệ muội lưu lại trông hai cái đứa luôn cho tiện.”

      Như vậy rất nhanh liền an bài xong, Hứa Thảo cùng Dương Tiểu An vội vàng ra ruộng ngô, Thẩm thị lưu ở nhà chiếu cố hai đứa và nấu cơm tối. Người trong thôn đều là dân chúng nghèo, ngày chỉ ăn hai bữa cơm là sáng và tối mà thôi. Ngưu thị kia, Hứa Thảo và Dương Tiểu An cũng phải là người nhiều chuyện nên cũng lười nàng ta.

      Trong thôn ruộng đồng đều ở dưới chân núi, lúc này tới đây cũng đều là người tới bẻ ngô, hai người nhanh chân đến lát liền tới, cùng Dương lão cha chào tiếng, Hứa Thảo liền lu bu làm. Đến nơi này gần mười ba năm, nàng đối với những việc nhà nông này sớm làm quen thuộc.

      Rất nhanh, nàng liền bẻ đầy sọt ngô mang qua đổ vào xe đẩy. Dương lão cha đứng ở bên cạnh xe đẩy, nhìn Hứa Thảo liền : “Con dâu nhà lão đại, để đó ta làm cho.” xong, Dương lão cha liền tiếp nhận cái sọt ngô trong tay Hứa Thảo, đem bên trong ngô đổ xuống xe, khe khẽ thở dài : “Năm nay ngô hư đặc biệt nhiều, làm hại nhà chúng ta năm nay thu hoạch chẳng được bao nhiêu, cũng biết nhiêu đây ngô nghiền thành bột có đủ cho nhà chúng ta dùng qua mùa đông hay ? Ngày thường, ít nhiều còn có Phú Quý lên núi săn thú, phụ giúp chút tiền tiêu hàng ngày, aiz.”

      Hứa Thảo nhìn cha chồng gương mặt nhăn nheo, làn da vàng đen sạm vì nắng, nhịn được : “Cha, con dâu có lời biết có nên hay ?”

      Dương lão cha sửng sốt, nhìn về phía Hứa Thảo : “Có chuyện gì? Chúng ta đều là người nhà. Con có chuyện gì cứ thẳng ra là được.”

      Hứa Thảo cười cười, nhìn về phía cây ngô gầy tong teo, : “Cha, kỳ ta có cái phòng biện pháp sâu ngô. Những cây ngô đều phải đốt sạch ở trước tháng năm sang năm, mặt khác còn thuận tiện có thể trồng xen canh ít đậu xanh các loại.”

      Dương lão cha ngẩn người: “Đây là cái biện pháp gì? Sao chưa bao giờ ta nghe qua?”

      “Cha, đây là ngày trước khi ta còn bé nghe lão nhân . Lão nhân kia đến chúng ta thôn làm hành khất, cho ta quyển sách , mặt đều là nội dung về cách trồng trọt.”

      Tuy rằng nàng muốn gạt người, nhưng là cũng thể .

      “Con còn có thể biết chữ?” Dương lão cha có chút choáng váng, người trong thôn có mấy người biết chữ a.

      Hứa Thảo cười cười : “Cha, đây là ta khi còn bé theo lão tú tài trong thôn học, chính là có thể biết chút chữ mà thôi.” Ngày bé vì có thể giấu diếm việc bản thân biết chữ, nàng còn cố ý chạy tới lão tú tài trong thôn học nhận thức mặt chữ, vốn những chữ này nàng đều biết nên học rất nhanh, lão tú tài kia còn cảm khái mãi thôi, nếu Hứa Thảo là cái nam nhi tốt rồi, có thể thi công danh, làm rạng danh tổ tông, làm nàng rất ngượng ngùng.

      “Con dâu lão đại, ngươi cái biện pháp này cũng hữu dụng, ngươi là biết a, hằng năm sâu ngô đều rất nhiều chúng ta trừ khử thế nào cũng xong. Sản lượng ngô tốt, sau khi nộp thuế cũng chỉ còn chút đỉnh đủ sống qua năm mới là tốt lắm rồi.”

      Hứa Thảo gãi đầu cười : “Cha, kỳ biện pháp này ta cũng chưa thử qua, bất quá nghe lão nhân kia là trong cây ngô hư này có trứng sâu ủ mầm, nếu đốt đến mùa trồng ngô nó thành trùng bám vào cây ngô mới nảy mầm. Lão nhân kia đây là diệt sâu trùng trước khi gieo trồng. Mặt khắc ở trong ruộng ngô trồng ít đậu xanh, như vậy có thể đưa đến ong mắt đỏ, sâu ngô sợ cái này.”

      Kiếp trước nàng là tiến sĩ ngành nông nghiệp, ba mươi năm mất hơn nữa thời gian đều dùng ở việc nghiên cứu nông học, tuy xuyên qua nơi này hơn mười năm, nhưng những kiến thức này chưa bao giờ quên. Thời cổ đại này có thuốc trừ sâu chỉ có thể dùng những biện pháp này mà thôi.

      Dương lão cha bán tín bán nghi gật đầu, cũng chắc biện pháp này rốt cuộc có được , bất quá sang năm cứ thử thử, dù sao cũng chẳng tổn thất gì.
      Hứa Thảo nghĩ nghĩ, lại : “Cha, việc xử lý thân ngô này cũng phải chỉ làm nhà chúng ta mà toàn bộ thôn đều phải làm, bằng sâu ngô này là diệt được.”

      Dĩ vãng những thân ngô này đều lưu trữ làm củi đốt, hoặc lưu lại làm phân, làm cho ngô hằng năm gieo trồng đều bị sâu mọt làm hại, sản lượng thấp. Biện pháp này nàng cũng từng cùng nương qua nhưng nương của nàng làm cho nàng xong liền đánh nàng đến mức trốn tới trốn lui.

      Dương lão cha gật gật đầu : “Được rồi, thu hoạch xong ta liền cùng lão lý chính , nếu là sang năm sản lượng tăng cũng coi như là việc tốt.”

      Hai người chuyện, Trần thị liền trừng mắt nhìn Hứa Thảo cái, cả giận : “Con dâu lão đại, ngươi đứng ở đó cái gì a, có hay tưởng nhàn hạ, còn chạy nhanh qua đây bẻ ngô.”

      Dương lão cha nghe thấy vậy xấu hổ hướng Hứa Thảo cười cười: “Ngươi cũng đừng để ý, nàng là cái loại tính tình này, ngươi cứ mặc kệ nàng.”

      “Cha, có việc gì, thôi ta bẻ ngô đây.” Nàng đúng là cảm thấy có gì, từ đến lớn nàng còn nghe nương nàng nhiều câu khó nghe hơn. , nàng nghĩ chắc mẹ ruột của Miêu Miêu chính là nghe nổi những lời này của Trần thị mới bỏ trốn. Bất quá, khi đó những lời Trần thị chắc chắn còn khó nghe hơn là với nàng.

      Làm việc nhà nông, thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời liền nhanh xuống núi, xem xét ruộng ngô, Hứa Thảo đánh giá tầm khoảng hai ngày có thể bẻ xong.
      Trở về nhà, Thầm thị nấu xong cơm tối, bột gạo thô và bột ngô trộn chung làm thành bánh bao, thêm chút đồ ăn thừa từ tiệc cưới ngày hôm qua, mặt khác thêm bát to gà rừng kho cải trắng. Hứa Thảo vừa trở về phòng tắm rửa Phú Quý về. vai trừ bỏ cung lớn còn có hai con thỏ và con gà rừng lớn.

      chỉ có như thế, trong lòng còn ôm đống lớn gì đó, dùng quần áo bao lại. Hứa Thảo lên đón, khuôn mặt khẽ ửng đỏ : “ về rồi, để ta tới cầm cho, chàng nhanh tắm .” Vừa vừa liếc mắt nhìn phía sau còn nhảy hăng say Hắc Tử.

      Phú Quý đem con mồi ném tới trong viện, lại đem cái cung lớn người kia treo lên mái hiên, liền lôi kéo Hứa Thảo vào phòng.

      Hứa thảo mặt đỏ hồng, giọng : “Phú Quý, chàng làm cái gì vậy?”
      Phú Quý lời nào, kéo Hứa Thảo ngồi xuống ở đầu giường đặt gần lò sưởi, sau đó đem trong lòng ôm này nọ mở ra đặt lên kháng, Hứa Thảo lúc này mới nhìn thấy bên trong gì đó, là hai mươi cái trứng gà, còn có vài chùm nho dại. (Jun: nguyên văn là trái Bồ Đào a) Trái nho kia chín màu tím đen thẫm, quả tuy nhưng nhìn rất tươi ngon và mọng nước. Nàng đoán nho này chỉ vừa chín tới.

      Hứa Thảo kinh hỉ nhìn Phú Quý kêu lên: “Như thế nào còn có nho dại?” Lúc này mới có tháng mười a, nhưng mà nghĩ lại, bình thường ở sâu trong rừng tháng 10 hẳn là cũng có ít nho dại chín.

      Phú Quý thấy Hứa Thảo vui vẻ cũng mở miệng cười hàm hậu : “Trong núi mấy loại quả này đều chín đến mức rụng xuống đất, ta nghĩ nàng thích ăn nên liền hái chút mang về.”

      Hứa Thảo vui vẻ gật đầu, hướng về phía cười : “Thích.” xong liền hái quả bỏ vào trong miệng, ngọt, còn thoáng xen lẫn chút chua chua. Mùi vị thơm ngon, nàng lại lấy trái khác nhét vào miệng Phú Quý. Nàng sớm quên nho của kiếp trước có mùi vị như thế nào rồi, nhưng cũng biết nho ở đại tuyệt đối có ngon bằng nho dại ở đây.

      Đến nơi này nhiều năm như vậy, nàng cũng phải là chưa ăn qua nho dại, núi có rất nhiều nhưng bọn quanh thôn cũng ít, hàng năm nho dại này vừa chín tới bị bọn hái . Ở sâu trong núi cũng có nhiều nhưng lại ai dám vào trừ những thợ săn lợi hại.

      Nhìn đống nho dại này, Hứa Thảo trong lòng vừa có ý tưởng, ngẩng đầu cười : “Phú Quý, núi còn nhiều nho dại này hay ?”

      “Nho dại?” Phú Quý nhếch miệng cười: “Nàng là kêu mấy quả này , núi còn rất nhiều, nếu nàng thích ăn, ngày mai ta lại hái về cho nàng.”

      ?” Hứa Thảo nhãn tình sáng lên: “ chậm trễ chàng săn thú chứ?”

      Phú Quý ngây ngô cười lắc đầu, thầm nghĩ: nàng dâu cười rộ lên là đẹp mắt, ánh mắt loan loan, lượng lượng.

      “Vậy ngày mai chàng hái nhiều chút mang về được ? Ta tính làm tương hoa quả trấn bán.”

      Thế giới này có tương hoa quả, Hứa Thảo nghĩ nếu là nho dại có nhiều, nàng làm ít mang bán, tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền mua này mua kia.

      Phú Quý cười : “Được, ngày mai ta mang về cho nàng nhiều chút.” xong liền đem nho dại bỏ lên bàn, ôm lấy mấy cái trứng gà rừng, lôi kéo Hứa Thảo hướng phòng bếp , “Hôm nay ta tìm được nhiều trứng gà, đợi lát nữa kêu nhị đệ muội nấu chút, nàng cần phải ăn nhiều hai cái bồi bổ cơ thể.”

      Năm nay, toàn bộ Chương Hà thôn cùng với mấy thôn lân cận nuôi gà đều bị bệnh chết hết, cho nên trứng gà nhưng là trở thành vật quý hiếm, ngày thường Phú Quý nếu nhặt được đều trực tiếp mang lên trấn bán nhưng giờ có nàng dâu nên mang về cho nàng dâu bồi bổ.

      Vào phòng bếp nhìn thấy thẩm thị liền nhếch miệng cười : “Nhị đệ muội, hôm nay ta kiếm được chút trứng gà, ngươi luộc vài cái cho nàng dâu ta cùng với Miêu Miêu và Quân ca nhi ăn, còn lại để lát nữa chiên lên làm đồ ăn.”

      Thẩm thị cười, liếc mắt xem Hứa Thảo cái : “Được, ta đây vụng trộm nấu vái cái lưu lại cho đại tẩu ăn. Còn lại đều đem chiên làm đồ ăn a.”

      Phú Quý cười đáp: “Được.”
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :