1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông Gia Tiểu Địa Chủ - Úc Vũ Trúc (Chương 4/593)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      [​IMG]
      Tác giả: Úc Vũ Trúc

      Thể loại: chủngđiền văn, làm giàu, thanh mai trúc mã, ngọt, sủng, HE

      Độ dài: 593 chương ( bao gồm phiên ngoại)

      Converter: tamquay (TTV)

      Editor + Beta + Bìa: Tử Dương

      (*) truyện được đăng tải đồng thời tại ngontinhgroup.wordpress.com
      ------------------------------
      Vốn là tỷ muội song sinh, người được ở lại bổn gia hưởng hết vinh hoa phú quý, người lại bị đưa đến nông gia, dưỡng phụ dưỡng mẫu (cha,mẹ nuôi) thương , huynh đệ tỷ muội ở chung hòa thuận nào ngờ lại gặp thiên tai nhân họa, thể xa xứ, làm lại từ đầu.

      Mộc Lan muốn đệ đệ vượt trội hơn người, Lý Thạch cũng muốn đệ đệ của mình đọc sách, hai đứa cứ như vậy mà nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên với hai đệ đệ và muội muội, lúc phú quý Mộc Lan chỉ muốn ở nông thôn làm địa chủ, cùng trượng phu sống đời an lạc, thanh bình.
      Last edited: 20/6/16

    2. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 1 - Tiết Tử
      Editor + Beta: Tử Dương

      Tiền Đường, hậu viện Tô gia.

      Bà đỡ sốt ruột nhìn Chu đại nãi nãi*, : “ thấy đầu , đại nãi dùng sức thêm chút.”

      (*) Nguyên văn là Chu ngực to đấy chúng cậu ạ :)))

      Chu thị cắn răng thầm vận hơi, nhất thời cảm thấy hạ thể bị trận xé toạt, có cái gì đó từ trong cơ thể trượt ra, có hai lần kinh nghiệm sinh sản nên Chu thị biết, đứa được sinh ra . Nàng nhất thời thở dài nhõm hơi, mang thai đứa này so với đứa đầu còn giày vò hơn.

      Chu thị ngẩng đầu hỏi: “Là nam hay nữ?”

      Bà đỡ cười : “Chúc mừng mợ chủ, là tiểu thư.”


      mặt Chu thị nét tươi cười “Ôm đến đây cho ta xem.” Nàng có hai nhi tử, đứa thứ ba là nữ nhi càng tốt, nữ nhi là áo bông bên người mẫu thân.

      Chỉ là lời vừa mới ra khỏi miệng, Chu thị lại cảm thấy trong bụng tiếp tục quặn đau, khỏi kêu tiếng, bà đỡ nhanh chóng tiến lên xem xét, nhất thời kinh hỉ : “Mợ chủ, trong bụng còn đứa nữa.”

      Chu thị và Chu bà bà sắc mặt đại biến, hẹn mà cùng hỏi: “Là nam hay vẫn là nữ hài tử?”

      Hai cái bà đỡ cảm thấy kỳ quái trong lòng, vừa rồi phản ứng của mợ chủ giống như để bụng chuyện là nam hay là nữ mà?

      Trong tuy lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại rất nhanh đáp: “Đứa chưa sinh ra nên ta biết, mợ chủ, hay là người nên nghỉ ngơi chút, nhanh, nhanh lấy chén nước đường đỏ đến.”

      mặt Chu thị tái nhợt, Chu bà bà cười an ủi: ” Mợ chủ đừng lo lắng, chừng là tiểu thiếu gia.”

      Chu thị biết, khả năng này tính ra chỉ có nửa. Nàng hít sâu hơi, ổn định cảm xúc, nàng biết, coi như chỉ có nữa khả năng, nàng cũng muốn để con bình an sinh ra trước rồi tính sau, bởi vì nàng biết, chỉ có còn sống mới có cơ hội bàn chuyện tiếp theo.

      Chu bà bà cẩn thận đem canh gà cho Chu thị, khuyên nhủ: “Mợ chủ uống hớp , người còn phải chăm sóc cho đại tiểu thư.”

      Chu thị quay đầu, gương mặt rơi xuống giọt lệ, hỏi: “Ngươi xem kĩ chưa?”

      “Là…là nữ hài, nhị tiểu thư, con bé và đại tiểu thư dáng dấp giống nhau như đúc, chỉ là hơi người, bà đỡ đánh cái vào mông con bé, con bé cũng chỉ hừ hai tiếng, sau đó ngủ mê man…”

      Trong mắt Chu thị có chút lo lắng, hỏi: “Đại phu, xem qua chưa?”

      Chu bà bà liền thở dài hơi, dám việc đại phu còn chưa vào cửa bị đại gia (cách gọi con cả) mang , chỉ : “Nhìn rồi, đại phu chăm sóc thời gian ngắn là được.”

      Chu thị liền hỏi: “Có biết là đưa đến nơi nào ?”

      “Thời gian quá nhanh, nhất thời cũng biết đưa đâu nên giao cho Tô quản gia, tìm nhà tá điền nào đó cũng vừa mới sinh hài tử, liền đưa qua đó.”

      Chu thị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới : “Ngươi hỏi thăm, khi chắc chắn rồi cho gia đình kia nhiều bạc chút, chỉ hi vọng bọn họ có thể đối xử tốt với nó chút.”

      Chu ma ma vội vàng đáp ứng.

      Chu thị nhìn đại nữ nhi, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy xuống, “Đều là nương tốt, về sau nương thương con gấp bội.” Lại hề nhắc tới đứa con bị đưa .

      (TD: *cười nhếch mép* thiệt tình là ức chế với con mẹ này ._. ràng người chịu thiệt thòi là chị nữ chính, chẳng những thương mà còn dành tình cảm kia cho con chị là cái vẹo gì *lật bàn*(╯‵□′)╯ ┴─┴ ┴─┴ con chị kia có chịu thiệt gì đâu, kì cục vậy(╬ ̄皿 ̄))

      Vài ngày sau, đại tiểu thư Chu gia tắm lễ ba ngày, hai bà đỡ trong lòng cũng có chút kinh ngạc, ràng bọn họ đỡ đẻ hai đứa , tại sao bây giờ chỉ còn lại đứa? Bất quá nghĩ đến nhị nương thân thể yếu đuối muốn khóc cũng khóc được, có khả năng sống nổi. Cho nên nhìn thấy thần sắc Chu thị có chút mệt mỏi nên cũng tự hiểu ra, sau khi trở về liền cùng nhau tình cho sư phụ biết “… Hai đứa bé bộ dạng giống nhau như đúc, là đáng tiếc, nếu nuôi lớn trở nên khuynh quốc khuynh thành cũng chừng.”

      Lão bà đỡ liền cau mày : “Chuyện này về sau các ngươi nên nữa, cẩn thận Tô gia ghét các ngươi, đứa bé kia nhất định là chết, hơn phân nửa là mang cho người ta.”

      “Đưa ?” Hai cái bà đỡ liếc nhau “Tô gia đâu phải tiểu môn hộ (nhà nghèo), tại sao lại mang con ?”

      “Các ngươi biết cái gì?” Lão bà đỡ thấp giọng : “Trước kia Tô gia có quy củ, sau này các người vẫn còn tiếp tục làm ở đây, cho nên biết phải biết việc này. Chuyện này ra cũng phải bí mật gì, mấy nhà có quen biết Tô gia đều biết quy củ này của Tô gia. Ở Tô gia, ngoại trừ long phượng thai, còn lại thai song sinh hay thai tam sinh chỉ có thể giữ lại , đứa khác đưa ra ngoài, nhưng thể đưa cho dòng tộc, là giao cho người ngoài, hai là giao cho tá điền, nô bộc. Sau khi lớn lên cũng được về thân thế của chúng, lúc lớn lên nếu muốn thành thân đưa ít bạc cho đối phương đón dâu hoặc làm đồ cưới.

      Vì nhiều bào thai quá khó nuôi, nếu hài tử kia chết ở nhà, mới để hài tử kế tiếp trở lại. Nhưng ra dù hài tử trong nhà có chuyện cũng rất khi đem hài tử lưu lạc ở ngoài đón về, sợ đứa bé kia sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trở thành chuyện bất lợi với gia tộc.

      Ta đỡ đẻ cặp song sinh đó của Tô gia nhưng sư phụ của cũng từng đỡ đẻ trường hợp như vậy, cái thai đó là nam hài, mới sinh cũng bị đưa , chỉ tiếc rằng khi lưu lạc bên ngoài sống qua ba tuổi chết, biết nữ hài này có thể sống bao lâu.”

      Hai bà đỡ lần đầu tiên nghe quy củ như vậy, bình thường trong nhà bào thai song sinh phải là chuyện nên vui mừng sao?

      Lão bà đỡ liền : “Đây cũng là truyền thống của Tô gia, ai biết truyền thống này có từ khi nào. Vừa rồi ta chuyện cũ cho các ngươi biết, sau này các ngươi còn muốn được ở Tô gia làm việc nên biết những quy củ như vậy, ở Tô gia ít nghe ít hỏi là tốt nhất.”

      Hai bà đỡ vội vàng đáp ứng.

    3. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 2
      Editor và Beta: Tử Dương
      Lúc Tô Mộc Lan mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là vách tường mơ ảo, xà nhà mờ ảo, chăn mờ ảo, cái gì cũng mờ ảo .

      Tô Mộc Lan chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người vô lực, ra bản thân vừa sống lại, nàng còn tưởng rằng lần này nhất định phải chết. Xem ra vẫn phải tiếp tục liên luỵ đến chú thím rồi.

      Tô Mộc Lan thở dài hơi, ngờ bệnh tình lại chuyển biến xấu đến vậy, thậm chí ngay cả thị lực cũng bị mờ .

      Lý thị vừa vào cửa thấy đứa bé sơ sinh trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt ửng đỏ sáng lên, vội vàng tiến lên ôm lấy đứa , dỗ dành: "Có phải Mộc Lan đói bụng ? Nương cho con ăn gì đó." xong vén vạt áo lên để Mộc Lan bú.

      Tô Mộc Lan nhất thời dại ra, căn bản là hiểu chuyện gì xảy ra.

      Lý thị nhìn đứa nhìn nàng, động tác tay cũng nhanh hơn, nhanh tay nhanh chân đem núm vú nhét vào miệng Mộc Lan.

      Tô Mộc Lan: “......”

      Tô Mộc Lan quay đầu cẩn thận nhìn Lý thị và Tô Đại Tráng, biết bọn họ chính là cha mẹ mình kiếp này, ra trong lúc vô tình nàng thực chết rồi sao?

      Lý thị cho đứa bú xong, nhìn Tô Đại Tráng thấp giọng : "Con bé bây giờ còn , chúng ta cần mua gì cả, số bạc kia nên giữ lại, chờ sau này con bé có thể ăn và chuyện được, chúng ta hãy mua nhiều đồ ăn ngon cho nó."

      Tô Đại Tráng gật đầu, "Có thể giữ lại để sau này làm sinh lễ gả cưới cho đứa ."

      Tô Mộc Lan ngáp cái, nhắm mắt lại ngủ, nghĩ thầm xem ra là lần đầu tiên làm cha mẹ, nếu đem tất cả những gì tốt nhất cho đứa con đầu, đáng lẽ nên giữ lại ít cho đứa sau mới đúng.

      Nhưng Tô Mộc Lan hề biết, Tô Đại Tráng và Lý thị đem tất cả thứ tốt cho nàng trước sau đó mới đến hai đệ đệ muội muội sau này.

      Phần thương này khiến Tô Mộc Lan biết phải làm sao.

      Dù sao nàng cũng phải là tiểu hài tử, tranh giành thương với hai đứa con của họ làm nàng cảm thấy rất băn khoăn.

      Mà điều làm nàng thể tưởng tượng được là, chỉ có phu thê Tô Đại Tráng đối với nàng sủng ái có thừa mà ngay cả gia gia và bà nội cũng thương nàng hơn cháu trai ruột thịt chút. đến cổ đại, ngay cả khi ở đại, đa số người già vẫn thích con trai nhiều hơn con , cho nên được bọn họ thương làm Mộc Lan có chút bất an nhưng lại có chút cảm giác thân thuộc tên.

      *

      Tô gia gia trở về còn mang theo hai con cá, nhìn thấy cháu lớn ngồi xổm trong ruộng rau nhổ cỏ, liền tiến lên vài bước ôm nàng dậy, cười : "Trong nhà của chúng ta, Tiểu Mộc Lan làm việc giỏi nhất, giúp nương và nãi nãi của cháu nhổ cỏ, tốt lắm, buổi tối gia gia làm cá cho cháu ăn được ?"

      Mộc Lan nhìn Tô gia gia giương cá lên, cười gật đầu, bi bô : "Được ạ, cháu muốn ăn cá luộc, đệ đệ cũng ăn, muội muội cũng ăn."

      Tô gia gia trong lòng càng thích, ông biết Mộc Lan xuất thân thế gia, bản thân đến việc được giáo dục mà tuổi còn biết thương đệ muội, còn có thứ gì có thể quan trọng hơn so với nhà hoà thuận đây?

      Tô gia gia bế Mộc Lan trở về.

      Muội muội Tô Đào mới biết , nhìn thấy tỷ tỷ, liền hồng hộc chạy tới muốn tỷ tỷ ôm, bé biết theo tỷ tỷ có đồ ăn ngon, cho nên người thân cận mà bé quý nhất là tỷ tỷ. Đệ đệ Tô Văn cũng có tâm tư như vậy, cũng chạy tới quấn lấy tỷ tỷ.

      Mộc Lan miễn cưỡng ôm con bé vài cái rồi mới buông, dùng tay vuốt tóc của đệ đệ, : "Buổi tối chúng ta ăn cá."

      Đệ đệ "Woa" lên tiếng, muội muội thấy vậy cũng cười, ở bên vỗ tay kêu "Ô ô".

      Mộc Lan dắt bọn vào phòng của mình, cầm lấy bao dưới sàng, bên trong móc ra viên đường bỏ vào miệng Tô Văn, thấy Tô Đào cũng trưng miệng ra chờ, nàng lấy thêm miếng trong bao bỏ vào miệng bé.

      Nhìn mặt hai đứa thỏa mãn nhai đường, Mộc Lan cũng thỏa mãn cười .

      Nếu ở kiếp trước, Mộc Lan cho chúng ăn đường khi còn như vậy, chung quy làm hư răng. Nhưng ở thời đại này vật chất thiếu thốn, cho dù cuộc sống ở Tô gia khá tốt, nhưng phải khá lâu Tô cha mới mua được cục đường cho Mộc Lan ăn.

      Mộc Lan lại phải tiểu hài tử , chút hấp dẫn này nàng để trong mắt nhưng hai đứa lại ham ăn đến hư luôn rồi, cũng biết vì sao Tô cha đối xử với đệ muội vô cùng nghiêm khắc, cho bọn chúng ăn đường của nàng, lúc tết đến mới mua hai miếng về cho chúng ăn.

      Nếu phải nàng chứng kiến cảnh hai cái đứa được sinh ra, nàng gần như muốn tin hai đứa bé là con của Tô gia.

      Mộc Lan luôn để dành mấy viên đường kia, sau đó lặng lẽ cho bọn ăn.

      Mộc Lan mang theo đệ đệ và muội muội chơi lúc, Tiền thị ở phía trước hô lên: "Mộc Lan, mau dẫn đệ đệ và muội muội ăn cơm."

      Mộc Lan giúp hai đứa lau sạch nước miếng rồi nắm tay bọn ăn cơm.

      bàn cơm, Tô nãi nãi bên gắp cá cho Mộc Lan, bên nghe trượng phu và nhi tử chuyện. Thấy cháu trai trơ mắt nhìn mình, tay Tô nãi nãi dừng lại, nhanh chóng gắp cho Tô Văn và Tô Đào đũa, cuối cùng gắp thêm đũa cho Mộc Lan rồi mới ngừng.

      Tô gia gia thấy vậy cũng

      Tô Đại Tráng trầm ngâm : "Con vẫn muốn mua miếng đất."

      Tô gia gia liền cau mày, "Nếu ta được sao, hàng năm chúng ta trồng trọt dất nhà Đông gia tới hơn mười mẫu, nếu mua đất con có thể trồng được bao nhiêu? phải con muốn đưa A Văn học sao? Phải giữ chút bạc bên người mới đúng."

      Tô Đại Tráng liền cố chấp : " Văn nhi năm nay mới bốn tuổi, hơn năm hai năm nữa mới đến trường, chỉ cần có đất, cho con thời gian hai năm, trong nhà nhất định giàu có hơn so với tại, hơn nữa tiền mua đất cũng đâu bị lỗ vốn."

      Vàng còn có lúc lên xuống giá nhưng với ruộng đất chỉ cần có ở trong tay, chúng là thứ hái ra tiền .

      Tô gia gia trầm mặc.

      Cõi lòng Tô Đại Tráng đầy hy vọng nhìn phụ thân, khăng khăng cố chấp chuyện này với phụ thân, Tô Đại Tráng là người có nguyên tắc, cũng thà chịu làm việc nhưng đồng thời tâm tư cũng rất linh hoạt, dám làm ăn xa như những người khác, nguyện vọng lớn nhất là kiếm nhiều tiền mua đất để trồng trọt, sau đó cho nhi tử đến trường, còn nữ nhi chuẩn bị bộ đồ cưới tốt.

      80% những người có điền trang được ăn no mặc ấm, cả nhà phải rầu lo chuyện gì, Tô Đại Tráng càng có lý tưởng, hơn nữa chuyện này rất phù hợp với thực tế (chuyện có thể thực được, phải hy vọng xa vời)

      Tiền thị nghe vậy chỉ lẳng lặng chia thức ăn cho ba đứa , thỉnh thoảng chiếu cố chút cho Tô nãi nãi, đôi lúc còn nhìn về phía trượng phu để cổ vũ. Rất khác so với những nông phụ khác, Tiền thị từ theo ca ca học được vài chữ, cho nên trong việc giáo dục con cái hoàn toàn khác so với những nông phụ hay đánh chửi con mình, nàng dịu dàng nhưng càng nghiêm khắc hơn.

      Nàng biết, làm nữ tử thể can ngăn vào chuyện này quá nhiều nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nàng ủng hộ cho trượng phu.

      Tô gia gia và Tô nãi nãi liếc nhìn nhau, thở dài hơi.

      Cơm nước xong, Tô gia gia liền kêu hai vợ chồng trẻ tới phòng mình, lấy gói thuốc ra, gõ gõ giường, hỏi: "Các người định dùng bạc của Mộc Lan?"

      Tiền thị cúi đầu, Tô Đại Tráng liền : "Nhi tử cố gắng kiếm tiền, đến lúc Mộc Lan xuất giá nhất định chuẩn bị sính lễ cưới tốt nhất cho con bé."

      Tiền thị liên tục gật đầu " uỷ khuất Mộc Lan ."

      Tô gia gia hung hăng hít hơi, nhìn Tiền thị : "Ta biết con là người hiền lành , nếu con bạc đãi con bé nhất định làm được, mấy năm nay chúng ta cũng biết, con coi con bé như con của mình, cha phải tin các con chỉ là nếu dùng bạc của con bé, trong lòng lão già này vui, cảm thấy làm vậy là thua thiệt cho nó."

      Tô nãi nãi liền kéo tay trượng phu chút.

      Tô gia gia đành phải thở dài hơi, "Các con cũng đúng, mua đất chỉ có lời chứ lỗ, bây giờ con viết tờ giấy nợ , rồi mua đất."

      Tô Đại Tráng mừng rỡ trong lòng, chút nghĩ ngợi viết giấy nợ cho Mộc Lan, giao cho Tô gia gia cất giữ thích đáng, xong việc mới trở về đào hai cục gạch dưới sàng ra, cầm cái hộp ở bên trong mở ra, bên trong có hơn mười mấy thỏi, con số khoảng hơn trăm lượng bạc.

      Năm đó, lúc quản gia Tô gia đem Mộc Lan đến, liền cho gia đình 200 lượng bạc làm tư phí nuôi dưỡng, chiếu theo quy củ, số tiền này dùng để báo đáp nhà Tô Đại Tráng vì nuôi nuôi nấng Mộc Lan, chỉ là phu thê Tô Đại Tráng vừa mất ái nữ vừa lúc lại có hài tử y như vậy, trong lòng tự nhiên thấy thích, hơn nữa Tô gia gia là người thà, cảm thấy người khác chỉ cần tặng cho ông cháu là được cần đến tiền bạc, ai ngờ họ lại đưa bạc , cho nên những bạc này chính là đồ cưới của Mộc Lan về sau và chỉ dùng cho Mộc Lan.

      Vì cả nhà Tô gia nghèo khó, bốn người sợ Mộc Lan ủy khuất, nên mới sử dụng những bạc này mua ít món ngon cho nàng ăn, thỉnh thoảng sau này còn mua cho nàng chút thị tẩm bổ, sáu năm nay tổng cộng dùng hơn hai mươi lượng bạc, bây giờ còn lại hơn trăm bảy mươi.

      Tô Đại Tráng đếm đếm, rốt cuộc dám lấy toàn bộ ra mua đất, chỉ lấy trăm lượng bạc, nằm bên tai Tiền thị : " tại đất tốt là bảy lượng bạc mẫu, kém hơn chút là năm lượng bạc mẫu, ta định đợi qua vụ thu hoạch sau thu mới mua, khi đó có lợi hơn chút, lúc đó vừa mua xong đất qua mùa đông, năm sau có thể trồng trọt, như vậy đại khái chúng ta có thể mua hơn mười lăm mười sáu mẫu , hơn nữa nhà chúng ta vốn có mười hai mẫu đất, chỉ cần hai năm là kiếm được tiền rồi." đến đây cõi lòng Tô Đại Tráng đầy tin tưởng, tay sờ lên bụng Tiền thị, thấp giọng : "Đến lúc đó nàng lại sinh con trai cho ta, để bọn đọc sách, về sau bọn trở thành người phụng dưỡng chúng ta."

      Tiền thị đụng chút, liếc xéo , "Chàng mơ mộng hão huyền!"

      Tô Đại Tráng liền dùng lực nhào qua thê tử, thấp giọng : "Thế chuyện nàng muốn là gì? Là nhi tử thể mang vinh hiển cho nàng, hay là... ta thể để cho nàng đứa con trai?"

      xong, chờ Tiền thị phản ứng, chặn miệng nàng lại.

      Tiền thị nện cho phát, ý bảo tiểu nữ nhi vẫn còn bên cạnh.

      Đào Tử hai tuổi ngủ đến thiên hôn địa ám (trời đất tối tăm), nằm chỏng vó lên trời, hoàn toàn biết cha mẹ bên cạnh làm gì.

      Tô Đại Tráng cẩn thận liếc mắt nhìn nữ nhi, nhìn đến rất tự nhiên.

      Tới ngày hôm sau, Tô Đại Tráng tinh thần thoải mái lén xem xét những người có ý định bán đất.

      Mộc Lan hoàn toàn biết gì cả, chỉ là cảm thấy gia gia, nãi nãi, phụ thân và mẫu thân đối xử với nàng tốt hơn.

      Cho dù Mộc Lan thông minh, trong lòng có chút suy đoán mơ hồ nữa cũng đoán được là chuyện gì.

    4. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 3
      Editor và Beta: Tử Dương

      Ở thôn trang, mua đất là chuyện đại , huống chi trong mười hộ có tám hộ là nhà tá điền(1), nhà Tô Đại Tráng vốn khá hơn những nhà khác, bây giờ còn mua thêm mười mấy mẫu đất chẳng phải là đại gia của mấy con phố sao?

      (1) người làm công cho địa chủ

      Trong thôn có người hâm mộ, nhưng người ghen tị càng nhiều hơn. Hàng xóm hay lời cay nghiệt vào dạo này là chuyện hiển nhiên. Mấy ngày kế tiếp, Tô nãi nãi thể có chút câu oán hận, “Nhà chúng ta mua được là do nhà của chúng ta có bản lĩnh, mắc mớ gì đến bọn họ? Cả ngày đến cửa nhà này chuyện thuyết tam đạo tứ, mẹ Mộc Lan, con ra với mấy người đó, nếu còn đứng ở trước cửa nhà chúng ta nữa, ta lấy nước bẩn hắt bọn họ ra ngoài.”

      Mộc Lan bên chơi với đệ muội, vừa nghe vậy liền kinh ngạc nhìn nãi nãi, dù sao Tô nãi nãi rất ít khi giận dữ như vậy, hơn nữa Tô nãi nãi và người trong thôn lúc nào cũng hòa thuận, chẳng mấy khi có chuyện vui.


      Tô gia gia nghe xong liền trừng mắt nhìn thê tử rồi với Tiền thị: “Được rồi, mẹ con đùa với con thôi, nên làm gì làm .” xong bản thân lại tiếp tục bận việc tay, ông định đan thêm mấy cái rổ và làm thêm mấy cái gò hốt rác, lúc trấn có họp chợ thử đem lên đó xem có ai mua .

      Tiền thị thở phào nhõm, so với Tô nãi nãi, nàng càng muốn cãi nhau.

      Mộc Lan ở cạnh bên cảm thán, đời này lại được đầu thai vào gia đình tốt như vậy, vừa hoài niệm về người thím mạnh mẽ kiếp trước.

      Kiếp trước, nếu ai dám ức hiếp đến nhà bọn họ hoặc leo lên đầu ba em bọn họ, thím có thể chặn cửa người ta suốt buổi sáng, đánh đến độ cả tiểu khu ai đánh lại nên chẳng ai dám khi dễ nàng cha mẹ, ngay cả tên Hùng Béo nổi danh nhất ở đây thấy nàng cũng phải dắt theo hai đứa em đường vòng.

      Mộc Lan thấy bên ngoài vẫn ngừng truyền đến tiếng chuyện với người ngoài, tròng mắt hơi chuyển, liền nắm tay đệ muội mở cửa ra ngoài.

      Những người lớn chú ý, cũng ngăn cản, nếu là trước đây, bên ngoài có người dèm pha, Tô nãi nãi và Tiền thị cũng muốn bọn tới đây, sợ bọn chúng học được chuyện lắm điều, sau này bản thân trở nên hư đốn, còn người ở Tô gia thích nhiều chuyện, tuy rằng trước cửa có mảnh đất trống lớn, cách hai mươi mét còn có thêm cây đa nhưng chẳng ai thích dừng lại trước cửa nhà họ cả.

      Nhưng mấy ngày gần đây, chuyện nhà nàng mua đất được truyền ra, mỗi ngày đều có người tới nơi này, tới đây còn tính, xong có người bảo tiếng: “Ngũ đại thúc, ngũ đại thẩm ở nhà các người có làm gì ? Chắc cũng có tay nghề kiếm tiền chứ nhỉ?”

      “Nhất định là có, bằng Đại Tráng huynh sao có thể mua được hơn mười mẫu đất?”

      “Ngũ thúc ngũ thẩm cũng thể giấu làm của riêng mãi, giờ thành đại giá phát tài rồi.”

      Đến nước này, Tô gia gia cũng phải bất đắt dĩ ra cửa đáp tiếng, đóng cửa hợp lễ, mở cửa lại sợ bọn học chuyện tốt, nhất thời rối rắm thôi.

      Tô đại nương ở kế bên muốn kêu lên, vừa lúc cửa mở, bọn họ tới đây mấy ngày, mỗi lần mở cửa Tô ngũ thúc đều ở trong nhà bện rổ gì đó, mà ngũ thẩm bên cho gà ăn, Tiền thị cầm cầm kim làm việc. Bọn họ nghĩ ra rốt cuộc Tô gia làm nghề gì để hái ra tiền.

      Muốn là do bện rổ, nhà bà ta cũng bện mà, cho heo gà ăn nhà bà ta cũng có, tay nghề của Tiền thị kia lại bằng bà ta, chính vì vậy mà mỗi lần bán thành phẩm lúc nào cũng ít hơn bà ta ba văn tiền. Chớ chi là Tô Đại Tráng , chồng bà ta thường xuyên theo , ngoại trừ chuyện chăm chỉ ra cũng chẳng thấy làm được thêm chuyện gì .

      Vậy nhà đào đâu ra tiền mua đất?

      Chỉ là hôm nay còn chưa kịp hỏi gì, thấy cửa mở ra, những người ngồi dưới gốc cây đa đều im lặng, cùng nhau nhìn qua thấy ánh mắt sáng ngời trong suốt của ba đứa nhìn họ.

      Dù da mặt họ có dày chăng nữa, cũng khỏi có chút xấu hổ.

      Mộc Lan tươi cười sáng lạn lôi kéo đệ muội ngồi xổm xuống trước mặt họ.

      Mấy phụ nhân cũng hơi ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn là Trương đại nương mở miệng trước: “Mộc Lan, sao con lại ra đây?”

      Mộc Lan cười : “Con tới đây nghe mọi người chuyện.”

      Có người liền tò mò hỏi: “Gia gia và nãi nãi con chẳng phải cho tụi con ra đây nghe chúng ta chuyện sao?” Tuy rằng Tô gia chưa bao giờ ở trước mặt họ với mấy đứa như vậy nhưng chuyện diễn xuất(2) của Tô gia bọn họ vẫn biết.

      (2) Hàm ý nhà Tô gia giả tạo, nhìn vậy mà phải vậy

      Mộc Lan nghe vậy, nụ cười mặt càng nhiều hơn, gật đầu mạnh : “Đúng đó, gia gia và nãi nãi gọi tụi con đến, nhưng con cảm thấy mọi người chuyện quá thú vị .”

      Mấy người họ hai mặt nhìn nhau, nhất thời hiểu ý của Mộc Lan, Mộc Lan liền chỉ vào Trương đại nương : “Lần trước Trương đại nương ở cửa nhà con với gia gia là nhà Tam bá mẫu chiếm đất trồng rau của Trương đại nương tận hai hai sào, nhưng vì là hàng xóm nên Trương đại nương , đợi đến lúc đầu xuân trồng rau lại sẵn lấy đất về luôn, nhưng ngờ Tam bá mẫu lại ở mảnh đất đó làm nhiều hơn, nếu tiếp tục như vậy, đất trồng rau nhà Trương đại nương bị nhà Tam bá mẫu chiếm mất.”

      Tam bá mẫu nghe vậy, nhất thời nhảy dựng lên, chỉ vào Trương đại nương mắng: “Ngươi bậy bạ gì đó? Ta chiếm đất trồng rau của ngươi hồi nào? ràng là nhà ngươi chiếm mới đúng .”

      Mộc Lan liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, nhớ lần trước Tam bá mẫu ở trước cửa nhà con với những người thôn như vậy, còn Trương đại nương dám đào cải thảo do Tam bá mẫu trồng, nếu phải Tam nãi nãi chạy ra cản, Tam bá mẫu sớm tính sổ với Trương đại nương.” xong, Mộc Lan rất hoang mang : “Nhưng tại sao chỉ có chuyện mà lại có tới hai cách khác nhau? Còn có nhiều chuyện cần phải , ràng mỗi người đều chung chuyện, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, cho nên con cảm thấy rất có hứng thú.”

      Nghe đến đó, cho dù Trương đại nương và Tam bá mẫu lòng dạ thảnh thơi ít khi cãi nhau nữa hai người họ hẹn mà cùng nghĩ tới khoảng thời gian chuyện phiếm lúc ở trước cửa nhà Tô gia

      Chớ chi là những người khác, tất cả ánh mắt của mọi người đều lung lay.

      Chuyện phiếm của bọn họ cũng bao gồm luôn cả chuyện gia tài của nhà địa chủ ở thôn kế bên, có cả chuyện của lão quả phụ ở thôn nữa, có thể trừ Tô gia và những người ngồi ở trước cửa nhà họ, ai bọn họ cũng từng qua.

      Dù sao cũng ở trước cửa nhà Tô gia nên chỉ dám xấu sau lưng họ, dù họ có giáp mặt chuyện, bọn họ còn chối được, mình chuyện về nhà người khác.

      Hôm nay chuyện nhà này, ngày mai chuyện nhà kia, ai đến đây về nhà đó, ai rời liền tán dóc về người mới rời , đây phải gọi là nhảm sao?

      (TD: trình độ nhiều chuyện, đố kị của hai con mụ và mấy người trong thôn này level max ._.)

      Những người ở đây có ai chưa từng qua vài câu? Ai mà ghen ghét?

      Vì thế mọi người đều cảm thấy xấu hổ, tiểu tức phụ đứng dậy cáo từ trước, : ” Heo nhà ta chưa cho ăn, nếu về bà bà la ta , ta phải trước.”

      “Ta cũng muốn về cho con ta ăn cơm .”

      “Ta muốn về quét chuồng gà…”

      Mộc Lan cùng đệ đệ và muội muội ngây thơ biết chuyện gì xảy ra nhìn bọn lần lượt kiếm cớ về.

      Mộc Lan thấy mấy người đó xa, lúc này mới cười to, chỉ vào cục đá dưới gốc cây đa với Tô Văn và Tô Đào: “Chúng ta qua đó chơi.”

      Hai đứa liền hoan hô chạy tới.

      Mộc Lan chống cằm ngồi bên chơi với chúng.

      Chuyện này hoàn toàn giống với kiếp trước, tuy rằng kiếp trước trong tiểu khu cũng có nhiều người hay mách lẻo bên tai, có bí mật cũng khó giấu giếm, nhưng có số chuyện chỉ cần bọn họ , người ngoài biết.

      Có điều ở nơi này lại khác hẳn, dù người của Tô gia thích nhiều chuyện nhưng làm chuyện gì cũng chẳng giấu được ai, lần này Tô gia mua đất, đến cả chuyện hôm nay nhà bọn họ muốn ăn gì chỉ cần bọn họ muốn biết, cũng chẳng thể gạt họ được .

      Mộc Lan liền nghĩ đến lão địa chủ ở thôn kế, tuy rằng người ta hay ở sau lưng nhà ông ấy huyên thuyên, nhưng trước nay ai dám tới nhà ông ấy làm càn, lúc gặp mặt lại càng hèn mọn thỉnh an. Đừng là nhà ông ta chỉ mua hơn mười mẫu đất, dù có mua cả trăm mẫu trong thôn những người đó cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

      Xét cho cùng, nhà ông ta cũng là địa chủ, nhà nàng chỉ là tá điền mà thôi.

      Mộc Lan thầm nắm tay, về sau nàng cũng phải trở thành địa chủ.

      Sau đó, trước cửa Tô gia đột nhiên trở nên thanh tịnh , là lực sát thương của Mộc Lan quá lớn, nếu bọn xấu người ta, Mộc Lan ở sau lưng lại cho người đó nghe, tới lúc ấy những ngày tháng sau này của bọn họ còn được yên ổn nữa. Nhưng nếu sau lưng người khác nữa, bọn họ lại cảm thấy lạ lẫm (TD: ý là xấu quen rồi, k nữa ngứa miệng ấy mừ :v)

      Vì thế, bọn họ đành phải thay đổi chiến lược.

      Tất nhiên, chuyện này để về sau hẳng .

      Tô gia gia kiểm tra rổ chợt chẳng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, hơi sửng sờ, liếc mắt nhìn Tô nãi nãi, Tô nãi nãi nhanh chóng xoa xoa tay, bước lên mở cửa ra nhưng chỉ mở khe , thấy ngoài cửa có người, chỉ còn ba đứa ngồi chơi dưới gốc cây đa, vội vàng mở toàn bộ cửa ra, vẫy tay với Mộc Lan.

      Mộc Lan hùng hục chạy tới trước mặt bà nội.

      Tô nãi nãi sờ đầu cháu , hỏi: “Trương đại nương và tam bá mẫu, bọn họ đâu rồi?”

      Mộc Lan lắc đầu, “Bọn họ thấy con bước ra, còn con có ý tứ, sau này tới nữa.”

      mặt Tô nãi nãi liền nở nụ cười, nhưng nghĩ tới chuyện cháu còn ở trước mặt nên vội vàng thu tiếng cười lại, nghiêm mặt răn dạy Mộc Lan : “Về sau được mang đệ đệ và muội muội tới những nơi đông người nữa biết ? Thấy Trương đại nương và Tam bá mẫu phải chào hỏi.”

      Mộc Lan gật đầu.

      ***

      Buổi tối Tô Đại Tráng vừa trở về liền thở dài nhõm hơi, ruộng đất sắp xếp xong, mà vụ thu hoạch xong trước đó khoảng thời gian có điều trong nhà vẫn chưa thể ra ngoài chơi được nhưng Tô gia gia lại gõ tấm cửa, bảo ngày mai phải dậy sớm, tất cả đều phải ra ngoài dạo chợ.

      Mắt Mộc Lan liền loé sáng, nàng cũng muốn ra ngoài chơi.

      Vụ thu hoạch vào thu cũng qua, cuộc sống của những người trong thôn cũng tương đối thanh nhàn, mà thời điểm này hầu bao của những người chủ gia đình cũng nhiều nhất, dù giàu có hay đều mang theo mấy đứa chợ chuyến, cũng chẳng sợ chuyện mua đồ chơi làm bằng đường(3) cho chúng.

      (3) Món này dùng đường loãng thổi thành hình nhân như chim, thú,… có thể ăn hoặc để chơi

      Sáng sớm, Mộc Lan và đệ muội còn ngủ mê, phụ thân cẩn thận đem đứa đặt vào trong gùi(4), ông cõng Mộc Lan và Tô Văn, Tiền thị cõng Tô Đào, tay còn mang theo ít đồ để bán, Tô gia gia chọn vài cái rổ tốt, Tô nãi nãi cầm rổ trứng gà, người nhà cùng nhau xuất phát trong đêm.

      (4) Cái gùi: cái giỏ khá to đan bằng tre, trúc,… thường mang lưng để đựng đồ hoặc cõng em bé ấy, người miền núi hay sử dụng cái này nhiều

      Mới ra cửa thôn, thấy nơi này có ít người, biết là họp chợ nên ai cũng theo nhóm.

      Sau vụ thu hoạch vừa lúc có hội chùa gần phiên chợ, mười dặm bát hương(5) đều tụ vào thị trấn, Mộc Lan ở trong thôn nên cách thị trấn chặng đường khá xa, theo lời Tô gia gia ở những nơi xa như vậy phải trước ngày, trước lúc mặt trời lặn cũng tới kịp thị trấn, nếu còn tiền tìm phòng ở khách điếm để trọ, có tiền ở nhà của họ hàng, nếu có tiền cũng họ hàng chỉ cần tuỳ tiện tìm góc nào đó ở qua đêm. Đêm nay, côn đồ ở đầu đường khá là khoan dung, đuổi những người đó , cũng thu phí bảo kê.

      (5) Đại ý là mùi thơm của nhan khói vào những ngày lễ ở chùa nhiều đến độ bay khắp mười dặm tám phương

      Nhưng đến buổi sáng hẳn vậy, cho nên trời còn chưa sáng những người ở đó nhanh chóng rời khỏi.

      Nếu phải Tô gia gia có bộ dạng cảm khái, Mộc Lan nhất định cho rằng câu chuyện của ông là bịa đặt(*)

      (*) Mộc Lan tin mấy tên côn đồ lại “hiền” như vậy :v cho nên tin lời ông nội , dù sao ở đại ít khi xảy ra mấy chuyện này nên nghi ngờ cũng là chuyện thường tình thôi :))

    5. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 4
      Editor và Beta: Tử Dương

      Tô Đại Tráng mang bọn ra khỏi gùi rồi đặt xuống đất, lúc này Mộc Lan mới lờ đờ mở mắt ra, ánh nắng ban mai đột nhiên chiếu vào khiến Mộc Lan kịp phản ứng, Tiền thị dịu dàng vuốt đầu Mộc Lan : “Chúng ta đến thị trấn rồi, Mộc Lan theo nãi nãi và nương, để gia gia và phụ thân bán đồ có được hay ?”

      Mộc Lan gật gật đầu.

      Tô Đại Tráng dùng tay sờ đầu nhi tử còn ngủ say, với thê tử: “Ta cõng A Văn , đợi lát nữa nàng và mẹ hãy tới tìm ta.”

      Tiền thị gật đầu. Thấy cha chồng và trượng phu xa, mới cùng mẹ chồng nắm tay Mộc Lan đến khu chợ cách đó xa để bán trứng gà.


      Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng người lui tới cũng ít, Tiền thị thấy Mộc Lan trành to mắt nhìn, liền cười : “Bây giờ là lúc người ta ra chợ thị trấn để mua đồ, nhà chúng ta có nhiều thứ đắt tiền để bán nên người mua chỉ là những người có gia cảnh bình thường, đem về cho mấy đứa con hoặc người già trong nhà tẩm bổ.”

      Mộc Lan thụ giáo gật đầu.

      Người bán trứng gà rất nhiều, sạp bán của Tô nãi nãi tốt cũng xấu, bà thấy trời sáng choang mà chỉ còn nửa rổ, liền với Tiền thị: “Con dắt Mộc Lan và Đào Tử qua tiệm vải trước , mua cho ba đứa xấp vải, quần áo của Đại Tráng cũng lâu rồi đổi, các con mỗi người tự mua bộ, đợi chút nữa ta bán xong rồi tìm các con.”

      Mộc Lan cùng mẫu thân tới tiệm vải, Tô Đào cũng ngủ đủ giấc, còn ngồi trong gùi vuốt mắt, nhìn thấy tỷ tỷ lại la hét đòi ôm.

      Tiền thị thấy vậy nâng gùi : “Tỷ tỷ còn để nương cõng con, chờ đến phía trước xuống.” Lúc xong cũng đến cửa tiệm, Tiền thị vội vàng để nữ nhi xuống, Tô Đào liền bổ nhào vào người tỷ tỷ.

      Mộc Lan nắm tay muội muội chạy vào tiệm trước.

      Bà chủ bên trong thấy hai đứa chạy vào, khẽ nhíu mày, rồi lại nhìn ra phía ngoài thấy Tiền thị, lúc này mới yên tâm, cười với Mộc Lan và Tô Đào: “Mấy đứa muốn mua gì?”

      Tô Đào liền trốn phía sau tỷ tỷ, ánh mắt chợt loé nhìn bà chủ.

      Mộc Lan ngượng ngùng : “Mẫu thân của con còn ở bên ngoài nên…” Mới xong Tiền thị đẩy cửa bước vào.

      Tiền thị ngượng ngùng cười : “Lương tỷ, ngại quá, tôi ở ngoài hơi lâu, tỷ xem, đây là đây là ít sản phẩm của tôi gần đây.”

      “Đồ do thêu tôi rất hài lòng ” tuy ngoài mặt vậy nhưng vẫn cẩn thận nhìn qua, thấy đường may tinh tế, phối màu cũng tốt, đúng là rất dụng tâm, bà ta liên tục gật đầu, nụ cười mặt cũng sâu hơn hai phần, : “Tôi thấy tốt rồi, vẫn theo lệ cũ nhé.”

      Tiền thị gật đầu.

      Bà chủ nhanh chóng cúi đầu tính tiền, lâu sau : “Cũng là 320 văn tiền, giờ tôi đưa tiền luôn được ?”

      cần đâu, lần này tới đây tôi cũng muốn mua vài món, đợi chút rồi tính tiền sau.”

      Nụ cười mặt bà ta càng tăng lên, vội dẫn Tiền thị xem vải dệt.

      Mộc Lan sửng sốt, đây chính là tiền công hai tháng của Tiền thị đó, chỉ vì làm gấp những thứ này mà toàn bộ việc cho gà và heo trong nhà ăn đều giao hết cho Tô nãi nãi. Sao giờ mới có lời mà …?

      Bên kia, Tiền thị chọn vải dệt, mấy đứa phải mua vải tốt chút còn vải của Tô Đại Tráng và nàng rất bình thường, thích hợp cho việc làm ruộng. Năm đó, lúc Tô Đại Tráng cưới nàng may lượt ba bộ đồ mới, đều là vải dệt tốt, mà Tô nãi nãi cũng thông minh, ba bộ xiêm y lúc đó đều cùng chất liệu và màu sắc, tuy rằng tại Tô Đại Tráng cao lớn hơn rất nhiều, nhưng ba bộ quần áo giờ thêm hai bộ nữa vẫn dư sức mặc.

      Tiền thị cầm xấp vải mềm do dự chút, cha mẹ chồng có lẽ lâu rồi may quần áo, Tiền thị lấy xấp vải dệt này hỏi bà chủ, “Xấp vải dệt này tính thế nào?”

      Bà chủ cười : “Loại vải dệt này so với loại vải mới xem tốt hơn nhiều, nên giá tiền phải cao hơn chút, hai mươi văn tiền thước.”

      Tiền thị trầm mặc lát, : “Lấy cho tôi mười hai thước .”

      Bà chủ vội vàng cười đáp ứng.

      Cứ tính toán như vậy, tiền mua vải khoảng 600 văn tiền bằng tiền công tháng này gộp luôn với tháng trước, Mộc Lan le lưỡi, ngay cả tháng tiền lương cũng mất hết.

      Lúc Tô nãi nãi tới đây biết Tiền thị mua mấy thứ này, tuy rằng ngoài miệng trách móc nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười. Đối với bậc phụ mẫu mà , đời này có gì làm cho họ vui vẻ bằng việc con cái hiếu thuận với mình.

      Tô nãi nãi cầm đồ từ tay con dâu rồi bỏ vào trong rổ, Tiền thị bỏ Tô Đào vào trong gùi lại, dắt tay Mộc Lan : “, chúng ta tìm gia gia, phụ thân và đệ đệ.”

      Tô gia gia bán gầu hốt rác, qua hội chùa bên kia bán tốt hơn, vả lại người trong nhà cũng muốn lát nữa qua hội chùa dạo, dâng hương chút, như thế tiện hơn.

      Mộc Lan nắm tay Tiền thị, cầu đầu tò mò nhìn trái nhìn phải, lúc còn nàng từng hội chùa với chú thím, rất náo nhiệt, hội chùa ở thời cổ đại lại càng đặc sắc hơn.

      Mộc Lan nhìn say sưa ngon lành, Tiền thị khẽ nhíu mày, chỉ vào đám người bu đông nghẹt với Tô nãi nãi: “Nương, đó phải là sạp của thôn chúng ta sao?”

      Tô nãi nãi nhìn quanh chút, “Đúng rồi, sao lại có nhiều người vây quanh như vậy?”

      Tuy rằng lúc có hội chùa mọi người có thể tự do bày quán, nhưng mọi người thường thích tụ lại chỗ, dần dà hình thành trật tự nhất định, ở chổ này là thôn này, ở chỗ kia là thôn kia, sớm hai ngày ra chiếm chỗ, đến lúc đó người trong thôn chỉ cần tới chỗ định sẵn để ngồi bán.

      Tô nãi nãi thấy bên kia bu đầy người, nhất thời hơi nóng nảy, chen vào đám người trước mặt, có điều khí lực của bà lớn, lại là người có tuổi mà còn chen lại đám nam nhân đó. Chớ chi là Tiền thị

      Cuối cùng vẫn là Mộc Lan ỷ vào tuổi còn , người cũng , trực tiếp chen vào nhường ai

      Mộc Lan dùng sức đẩy đám người đó ra thấy tam bá Tô Đại Phúc cùng mấy người trong thôn cầm đòn gánh, khí thế hung hăng chặn mấy người phía trước, Mộc Lan hơi sửng sờ, thấy gia gia và phụ thân trong đám người, ánh mắt nàng liền rơi vào phía sau Tô Đại Phúc, thân mình nhất thời cứng đờ, dùng lực chen ra khỏi đám người trước mặt rồi chạy qua.

      Ở chổ trung tâm chính là nới giương cung bạt kiếm mà lại có đứa xông vào làm mọi người sửng sốt ngay tức khắc.

      Mộc Lan chạy về phía Tô gia gia và Tô Đại Tráng.

      Tô gia gia bất tỉnh nhân nằm mặt đất, tuy Mộc Lan biết tình hình của ông nhưng thấy Tô Đại Tráng mặt mũi bầm dập, mắt đầy lo lắng, đệ đệ bốn tuổi quỳ kế bên mặt cũng đầy nước mắt nước mũi, thằng bé há hốc mồm, tiếng khóc cũng nghe nữa, có thể thấy là khóc rất lâu rồi.

      “Gia gia, phụ thân, mọi người làm sao vậy?” Mộc Lan chạy tới trước mặt Tô Đại Tráng ngồi xổm xuống, thấy Tô gia gia nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt trắng bệch, mặt cũng trắng bệch, lúc này nàng hơi nào để ý nhiều đến chuyện đó, chỉ gọi : “Nhanh đưa gia gia y quán, tam bá bá, nhanh cho người đem ván gỗ tới đây rồi đưa gia gia con y quán .”

      Tô Đại Phúc sửng sốt, khẩn trương buông đòn gánh xuống, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng của Tô Đại Tráng, biết lúc này thể trông cậy vào nữa nên vội vàng ngoắc tay gọi thôn dân tới, lập tức mang Tô gia gia y quán.

      Vài người bị cản ở phía trước bước tới ngăn thôn dân lại, lối được dàn ra cho người có thân hình gầy yếu, người đó mặc đồ tơ lụa, hơi ngửa cằm lên, giống như coi nhà Tô gia là bụi bặm dưới chân, ung dung thong thả mở miệng : “Va vào người khác rồi còn muốn ? Chúng mày tưởng ông nội đây dễ dãi lắm sao? Muốn nhưng trước tiên phải trả tiền phí hại người ta hoảng sợ ra đây!” (TD: vụ này mới nghe à ?_?)

      Người cầm đầu là Tô Đại Phúc nhất thời trợn mắt nhìn ta, trong mắt những người vây xem cũng tràn đầy phẫn nộ.

      Tô Đại Tráng đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức đứng dậy, đoạt đòn gánh trong tay Tô Đại Phúc rồi đổ ập xuống đầu người đánh , bên đánh bên hô: “Tam ca, đưa cha ta y quán, lão tử ta hôm nay liều chết ở chỗ này, đừng ai hòng ngăn cản việc đưa cha ta .”

      mặt Tô Đại Phúc biến đổi lớn, khẽ cắn môi, gọi mấy người mang Tô gia gia , rồi bảo vệ mấy đứa nhanh chóng rời , bản thân chộp lấy cây gậy, mấy tiểu thanh niên trong thôn thấy thế, cũng đồng loạt giơ nắm đấm lên.

      Mộc Lan trốn phía sau người lớn nhìn đến ngây ngẩn.

      Tô Đại Tráng hoàn toàn tránh né, cây gậy trong tay hướng về phía tên cầm đầu gầy teo kia, Mộc Lan đứng ở bên nhìn mà mắt đỏ bừng, nhìn hai bên chút, chạy đến sạp cách vách chộp lấy con dao xông tới, nàng cậy mình thấp bé, nhanh chóng chạy tới chỗ Tô Đại Tráng, tay nắm chặt dao, khẽ cắn môi, dùng sức xông về trước cùng Tô Đại Tráng cho mấy người đó dao chân, xong xuôi Mộc Lan liền chạy đến chỗ khác cho thêm mấy dao nữa…

      Tô Đại Phúc thoáng nhìn qua, nhất thời bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      Động tĩnh bên này quá lớn, rốt cuộc nha môn cũng tới, Tô Đại Phúc thấy Tô Đại Tráng đánh đến biết mệt, nhanh chóng bước lên lợi dụng việc nha môn chưa tới gần đoạt dao của Mộc Lan rồi đẩy vào trong đám người, xong xuôi mới bước lên ngăn Tô Đại Tráng lại.

      Ở bên ngoài, Tô nãi nãi và Tiền thị nghe tiếng kêu sợ hãi của Mộc Lan bên trong đó liền biết xảy ra chuyện, nàng chưa kịp nghĩ biện pháp chen vào thấy thấy Tô gia gia được mang ra.

      Gót chân Tô nãi nãi đứng vững nữa, bên trong đánh nhau, người vây xem bốn cũng tránh ra bớt, những thôn dân kia thấy vậy vội vàng lôi hai người .

      Mộc Lan đứng ở xa nhìn những người trong thôn trang bị nha môn dắt , Tô nãi nãi và Tiền thị biết đâu.

      Nàng thất thần nhìn hướng bọn họ biến mất chút rồi kéo người gần đó lại, hỏi ta gần đây có y quán nào .

      Người đó thấy con dao tay Mộc Lan dính máu lại nghĩ tới hỗn chiến vừa rồi, ngơ ngác chỉ hướng tới y quán.

      Mộc Lan nói cảm tạ tiếng, rồi theo hướng đó chạy .

      Ánh mắt nàng ngừng nhìn bảng hiệu, cuối cùng cũng thấy bảng hiệu quen thuộc của y quán, Mộc Lan vội vàng vọt vào, trong phòng có rất nhiều người vây quanh, trừ hai thanh niên khuân người ra, còn lại đều là nông phụ trong thôn trang, thấy Mộc Lan bước vào, vội vàng giữ chặt Mộc Lan, chỉ vào bên trong : “Gia gia của ngươi ở bên trong, mau xem .”

      Mộc Lan chạy vào trong, chợt nghe được tiếng khóc của Tô nãi nãi và Tiền thị, nàng đột nhiên sững người, ngơ ngác nhìn người nằm giường.

      Tô Văn và Tô Đào đều bị dọa sợ , ánh mắt đỏ bừng, tay nắm chặt đứng ở bên. Nhìn thấy tỷ tỷ bước vào cũng dám náo động, chỉ chạy đến dựa sát vào người tỷ tỷ.

      Mộc Lan ngốc ngốc nhìn khung cửa.

      Lão đại phu thở dài tiếng, thu hồi châm tay, : “Chuẩn bị lo hậu hơn.” Xương ngực bị vỡ, xương đùi cũng dập nát, nếu nhà có tiền có thể sống thêm năm rưỡi nữa, nhưng thấy y phục người bọn họ cũng biết nhà này giàu có, nếu vậy chỉ có thể chờ chết mà thôi.

      Tô nãi nãi ngơ ngác nhìn Tô gia gia, đột nhiên quay đầu quỳ trước mặt lão đại phu, dập đầu : “Đại phu, ta van cầu ngài, mau cứu lão đầu tử nhà ta , buổi sáng hôm nay ông ấy còn khoẻ lắm mà, còn muốn đóng cho cháu ta cái giường, cho cháu trai lớn của ta cái gùi, sao bây giờ phải chết? Sao lại như vậy? Xin ngài suy nghĩ thêm biện pháp, nhà chúng ta có tiền, nhà chúng ta có tiền.” xong, Tô nãi nãi quay đầu nhìn Tiền thị, mắt đầy khẩn cầu, hi vọng có thể được nàng ủng hộ.

      Tiền thị liên tục gật đầu, lập tức móc ra toàn bộ tiền người.

      Lão đại phu nhìn bạc vụn tay Tiền thị, trong lòng thở dài tiếng, muốn giải thích, chợt nghe Tiền thị : “Trong nhà chúng ta còn có bạc, đó, đại phu, ông nghĩ cách cứu cha chồng của ta , chờ tướng công ta tới đây chạy về nhà lấy thêm tiền.”

      Lão đại phu trầm ngâm chút, : “Ta chỉ có thể tận lực, người có thể sống hay là do ông ấy.”

      Tô nãi nãi và Tiền thị đều thở phào nhõm.

      Lão đại phu liền đuổi hai người ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :