1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nỗi nhớ của tôi - Sói Xám Mọc Cánh(Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nỗi nhớ của tôi


      Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

      Editor:Editor: Titatitoe

      Convert:

      Giới thiệu:

      "Nỗi nhớ của "

      trở thành loại người mà từng ghét nhất.

      Bởi vì em.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 1/9/14
      hin1412Chó Điên thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Phùng Nhất Nhất là rất bình thường , duy chỉ có hai điểm khác người.


      Thứ nhất, đó là tên của . Khi sinh ra, ba Phùng nghe là con sớm muộn gì cũng bỏ . Mẹ Phùng nghe vậy đầu óc choáng váng, chọn đại cái tên, gọi là Phùng Nhất cho đứa đầu tiên mang thai. Đúng lúc đó hộ sĩ : “Phùng Nhất giống tên con ”. Vì vậy, mẹ Phùng mới thêm chữ “Nhất”.


      Cho nên tên là: Phùng Nhất Nhất. Qua vài năm, trong nhà lại mang thai. Lúc này, ba Phùng, mẹ Phùng cố ý nhờ người tìm hiểu giới tính của thai nhi, biết được chắc chắn là con trai. Ba Phùng tốn tám trăm tám mời người đến coi tên cho con. Cuối cùng, sau khi đắn đo tới lui, quyết định chọn tên Phùng Nhất Phàm. Nét chữ coi là ổn, mặt chữ cũng tốt, tượng trưng cho con trai bảo bối cả đời thuận buồm xuôi gió. Ngược lại tên Phùng Nhất Nhất có vẻ bình thường.


      Thứ hai, là nhóm máu của : thuộc nhóm máu RH tính, thường gọi là máu gấu trúc.


      Đúng như cái biệt danh máu gấu trúc, nhóm máu này rất hiếm. Bởi vậy, phí truyền máu cũng cao hơn các nhóm máu khác nhiều. Lúc bốn tuổi, Phùng Nhất Nhất cẩn thận đụng bể đầu. Mẹ Phùng ôm vào bệnh viện , khâu mấy mũi, còn phải truyền bịch máu. Lúc ấy là Tết. Bởi vì việc xảy ra sau khi qua năm mới nên mẹ Phùng chỉ mua cho ba Phùng và Phùng Nhất Nhất bộ quần áo mới còn mẹ Phùng thôi.


      Khi Phùng Nhất Nhất học tiểu học, lúc này trong nhà có em trai, tay bị cửa sổ thủy tinh của trường học cắt miếng. Lần đó là giáo viên đưa cấp cứu. Mẹ Phùng sau khi tan làm vội tới nộp tiền viện phí. đường về nhà mẹ Phùng với : mỗi lần vào bệnh viện, tâm can của bà đều cạn kiệt. Trong nhà, em trai ở tuổi ăn mặc, mỗi ngày bình sữa vào buổi sáng là đủ, tính cho nó thêm bình vào buổi tối.


      “Bình sữa kia con uống nữa, để cho em trai uống vào buổi tối vậy.” Phùng Nhất Nhất, lúc này mới bảy tuổi lớn với người mẹ đạp xe ngược gió của mình.


      “Được”, mẹ Phùng dứt khoát đồng ý. “con cũng cần cao quá ... sữa lại là thứ bổ xung canxi. Sau này ăn tôm con đừng bỏ vỏ nữa, cứ ăn , cũng bổ ngang nhau.”


      “ Con biết rồi, mẹ”


      Trẻ con, vốn hiểu chuyện, sợ hãi gì. Vết thương tay còn chưa lành, ngồi sau xe đạp lắc tới lắc lui, mẹ Phùng thể lo, “ mẹ cho mày biết, nhóm máu của mày rất hiếm, rất ít người có. Người khác bị thương tới bệnh viện, mười người người có thể truyền máu cho họ, mày nếu bị thương, có tìm trong vạn người cũng có người truyền máu cho. Mày có biết, người có máu chết?”


      biết ạ” Phùng Nhất Nhất ngốc nghếch, vừa nghịch miếng gạc băng bó vừa trả lời.


      “ Bây giờ phải mẹ cho mày biết rồi sao? có người cho mày máy mày chết”. Mẹ Phùng cảm thấy đứa bé này vô tâm, lớn giọng “ mày nghĩ thử xem, mày mà bị thương, có tìm nổi vạn người cho mày ?’


      ... được ạ”


      “ Dĩ nhiên là thể” mẹ Phùng tức giận hồng hộc giẩm lên chiếc xe đạp. “ mày có nhớ dì mày ? Năm ngoái nó chết, bố mày mang mày với em trai lạy người ta đấy”


      “ Bố cho con vào, bố bảo con ở ngoài coi xe “


      “ Đúng, chính là dì đó đấy, nó té cái, tìm nổi vạn người! Sau đó nó chết”


      đoạn đường về dài, chuyện về người thân bởi vì kịp truyền máu mà chết đủ để viết cuốn truyện ba mươi sáu chương, những người này đều là người mà Phùng Nhất Nhất từng nghe hoạc gặp qua, rất chân , rất nhập tâm, bé nghe vậy, tay túm lấy vạt áo mẹ càng lúc càng chặt ....... biết rằng thế giới này lại đáng sợ như vậy. đầu, trời dần tối rồi nặng nề trút xuống.


      Cuối cùng cũng về tới nhà, trước đây, xe còn chưa dừng hẳn, Phùng Nhất Nhất hớn hở nhảy xuống khỏi xe đạp. Hôm nay, mãi tới khi mẹ Phùng dừng xe hẳn, Phùng Nhất Nhất mới khom người trượt xuống rồi thở hơi.


      Vài ngày sau, trong nhà mua tôm. Phùng Nhất Nhất được chia nửa bát, Phùng Nhất Nhất cẩn thận ăn hết sạch! Bình sữa của đưa cho em trai. Mấy ngày nay, nhìn em trai sáng tối đều được uống bình sữa. Phùng Nhất Nhất bề ngoài gì nhưng ra trong lòng rất ngưỡng mộ em trai. Bây giờ tốt rồi, trong lòng Phùng Nhất Nhất có thể chịu đựng được: trước đây trong nhà mua tôm toàn là cho em trai ăn, em trai ăn còn thừa mới tới phiên Phùng Nhất Nhất ăn. Còn phải để phần cho cha Phùng nhắm rượu. Nhưng hôm nay, mẹ Phùng vui vẻ cho Phùng Nhất Nhất trước gần nửa chén!


      Phùng Nhất Nhất cầm chưa tới nửa chén tôm thiếu đầu thiếu đuôi rất thỏa mãn.


      Phùng Nhất Nhất từ đó về sau rất cẩn thận bảo vệ mình, còn những vết thương chảy máu như trước đây. trưởng thành rất thận trọng, học xong đại học làm, được mấy năm. Chớp mắt hai mươi tám tuổi rồi.


      Hai mươi tám tuổi, Phùng Nhất Nhất có bạn trai, là có chút bình thường.


      Vừa qua tuổi hai tám, ngày đầu năm, các thân thích trong nhà đến, Phùng Nhất Nhất bị cả tra hỏi nguyên nhân tới giờ còn chưa có bạn trai. Ngay sau đó, thu xếp cho xem mắt. Những ngày đầu năm nay, Phùng Nhất Nhất trôi qua rất thảm hại,........gặp người khác liền cúi gầm mặt trốn .


      Hai ngày đầu năm, trong nhà bày ba cái bàn đánh bài. Phòng khách bị bọn trẻ con đóng chiếm, Phùng Nhất Nhất trốn trong phòng, trùm chăn xem phim Hàn. Còn chưa kịp duỗi thẳng chân, điện thoại di động kêu ầm ỹ, vừa cầm lên đọc, là tin nhắn chúc Tết của Thẩm Hiên, chúc năm bình an vô .


      Phùng Nhất Nhất thuận tay trả lời vui vẻ.


      Thẩm Hiên trả lời rất nhanh: vui quá nhỉ!


      Phùng Nhất Nhất: sao? có tiền mừng tuổi nữa à?


      Thẩm Hiên: những có, còn phải cho rất nhiều. Sau khi giải tán còn bị ép kết hôn, còn vui vẻ được sao!


      Phùng Nhất Nhất thầm nghĩ có quỷ mới tin , thiếu gia nhà giàu, y thuật tài giỏi, mới ba mươi lăm tuổi trở thành viện trưởng bệnh viên G đắt nhất thành phố, diện mạo ư...........chỉ có đứng bên Tạ Gia Thụ mới làm lu mờ được phần nào . Người đàn ông hoàng kim như vậy tìm ra, suốt ngày than vãn bị ép cưới, thử hỏi ế như làm sao mà chịu nổi!


      Nếu là vài năm trước, Phùng Nhất Nhất lúc này chắc chắn trả lời: cậu chỉ cần chạy ra đường cái hét lớn, nương núi lớn núi đâu mau nhào vô? Còn bày đặt học đòi làm thơ.


      Nhưng Phùng Nhất Nhất hai tám tuổi lại trả lời: vỗ vai


      Lúc này, Thẩm Hiên vẫn chưa hồi phục. Phùng Nhất Nhất cũng mặc kệ, chui vào chăn tiếp tục hoa si nước miếng cho chân dài to của .

      Qua lúc lâu, điện thoại để trong chăn sáng lên, có tin nhắn đến, vẫn là từ Thẩm Hiên: Tết Nguyên Tiêu qua nhà ăn cơm được ?


      Phùng Nhất Nhất bất ngờ! Nhưng đúng lúc này chân dài to nâng chân dài to của lên đá người chân dài to khác rớt vào bể bơi .......... ngạc nhiên của Phùng Nhất Nhất lại chuyển sang thứ khác. Mấy người chân dài to này là kém thông minh, so với Tạ Gia Thụ còn ngay thơ hơn nữa. Có điều, hình tượng này là đẹp mắt quá mất.


      Liên tiếp bị kinh ngạc, Phùng Nhất Nhất bước ra khỏi phòng rót nước uống, mẹ Phùng bận rộn trong nhà bếp, thấy con tóc tai bù xù ra rót nước, chặt cái chân gà đưa cho .


      Kể từ lúc đưa cho nhà bốn nghìn đồng tháng, địa vị của Phùng Nhất Nhất trong nhà ràng tăng lên. Nếu , trước giờ em trai thích ăn cánh gà, nhưng mẹ Phùng cảm thấy đùi gà ngon hơn nên vẫn thường cho con trai, làm sao có thể cho chân gà.


      “Vừa rồi, ba bảo con rể người bạn vẫn còn độc thân. Nghĩ lại, tìm cơ hội kiếm miếng ăn cho cả nhà......ở nhà mấy ngày này cũng đừng có lôi thôi như vậy, ngộ nhỡ người ta tới”. Mẹ Phùng vừa băm gà vừa dặn dò con .


      Phùng Nhất Nhất hề vui vẻ: “con rể ba cũng hơn bốn mươi rồi, vậy bạn học của ta......”


      tưởng mới hai mươi sao?” Mẹ Phùng trợn trắng mắt. “Cứ cho là mới hai mươi, cũng tự nhìn lại mình, nhà chúng ta điều kiện cũng phải quá tốt, dưới còn có em trai......người ta cũng phải coi điều kiện nhà chứ?”


      “Vâng”, Phùng Nhất Nhất im lặng ra ngoài, bước được hai bước lại quay trở lại giọng “trước tiên mẹ hỏi thử coi người ta tướng mạo ra sao, làm việc ở đâu......”


      “Hỏi!” mẹ Phùng dùng sức quơ mạnh con dao phay “Ở ngân hàng. tháng ít nhất cũng kiếm được bảy, tám ngàn, đãi ngộ ở ngân hàng rất tốt. Còn dáng dấp....... ba gặp, bảo là rất hợp với


      Phùng Nhất Nhất nghe lời này trong lòng run lên, cảm thấy việc này đáng tin cậy, đứng bên cánh cửa mè nheo cả ngày, do dự “ Mẹ, ra, con cũng có thể mang người về ăn cơm”


      “Gì”, mẹ Phùng chặt nhát mạnh thớt, cao giọng hỏi, bà nghe .


      Nhưng Phùng Nhất Nhất bị nhát dao hù sợ, lui về phía sau, ngẫm lại, ngộ nhỡ Thẩm Hiên chỉ đùa sao? Cho dù phải đùa, chỉ là mời tới nhà ta ăn bữa cơm bình thường sao? Hoàn toàn phải có ý kia sao?


      giống như con thỏ dán vào mép tường, lùi về phòng.


      Vừa rồi trả lời Thẩm Hiên, cũng thấy ta có tin nhắn mới, Phùng Nhất Nhất vuốt điện thoại lúc lâu. Đắn đo mãi, vẫn vượt qua được cửa ải này, cuối cùng nhắn lại Thẩm Hiên: Tết nguyên tiêu này em có hẹn rồi.


      Thẩm Hiên nhanh chóng trả lời: được


      Thẩm Hiên tắt điện thoại, siết chặt trong tay, đưa tay lên xoa mi tâm, vừa cười tự giễu vừa lắc đầu. Người họ làm viện trưởng bệnh viện A của thành phố thấy vậy liền cất tò mò: “ nhắn tin với ai vậy? Nhìn mắt chú cũng quá tập trung, xem ra là ?”


      Thẩm Hiên cười cười, cất điện thoại. Bác sĩ ngoại khoa có đôi bàn tay rất đẹp, hơn nữa, bác sĩ Thẩm ngón tay thon dài sạch , đặt chiếc điện thoại màu vàng nhạt, cùng với khuôn mặt kia giống nhau, đều rất cuốn hút.


      “Ừ, là


      “Là đồng nghiệp à?” họ có vẻ hứng thú “ phải là dược sĩ chứ?”


      Thẩm Hiên cười, nhìn họ , có thể coi đó là bệnh nhân của tôi”


      Còn là bệnh nhân quen thuộc. Vài năm trước, đúng tuần hai lần tới bệnh viện làm kiểm tra. Ho cái cũng tới bệnh viện. Hai năm qua, bận rộn công việc, cũng trưởng thành, tính cách trầm ít, còn dễ bị hoảng sợ như trước. Nhưng vẫn kiên trì làm kiểm tra sức khỏe năm bốn lần. Mỗi lần thắc mắc bệnh tình đều hỏi .


      Thẩm Hiên nhớ tới Phùng Nhất Nhất liền tự nhiên cười, họ nhìn vẻ mặt khinh bỉ: “Bệnh nhân......cơ thể tốt cũng dễ hiểu”


      Thẩm Hiên nghe được cười càng sảng khoái hơn “Cơ thể ấy rất tốt, ăn được, ngủ được, so với tôi còn tốt chán”


      “Nhóc con.....” người họ cảm thấy chuyện với đứa em này tốn sức, nhưng thấy Thẩm gia có người mắt có vấn đề như vậy, thể quan tâm: “Nhìn chú cười như vậy, xem ra là rất thích người ta. thích vậy sao bắt mang về đây”


      Ngón tay thon dài của bác sĩ Thẩm sờ lên cằm, cười càng thêm quyến rũ “ừ, tôi cũng cảm thấy cứ bỏ qua như thế cũng hơi tiếc.”
      thomap thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      Chuyện như thế này thể với người nhà. Nên ngày hôm sau, Phùng Nhất Nhất rủ bạn tốt buổi chiều ra ngoài tán gẫu.


      Tử tác giả truyện châm biếm khá nổi tiếng. Trước đây, Phùng Nhất Nhất từng làm biên tập cho web truyện. Tử là người xuất sắc nhất dưới trướng của . Sau này, Tử gả cho tổng giám đốc Thịnh thị - Thịnh Thừa Quang. Thẩm Hiên là cổ đông của tập đoàn, cũng là bác sĩ gia đình. Tử liền giới thiệu Thẩm Hiên làm bác sĩ chữa bệnh cho Phùng Nhất Nhất.


      Đầu tiên là “Bác sĩ Thẩm”, sau này, vì quan hệ riêng của Tử và Thịnh Thừa Quang, từ “Bác sĩ Thẩm” biến thành “Thẩm Hiên”, thanh niên ở cùng nhau rất dễ hợp. Thỉnh thoảng hẹn nhau ăn bữa cơm hoặc xem phim. Có điều, Phùng Nhất Nhất chưa bao giờ nghĩ là Thẩm Hiên lại có ý gì với .


      “Tại sao lại được? Cậu có chỗ nào tốt?” Tử ủng hộ bạn tốt, tiếp “ ra, tớ thấy hai người đẹp đôi đó chứ.”


      Phùng Nhất Nhất tỏ vẻ cảm động, nhưng mà “ngoại trừ giới tính và tuổi tác còn chỗ nào hợp nữa chứ?”


      Tử hoàn toàn đồng ý, trịnh trọng liệt kê các ưu điểm của Phùng Nhất Nhất, Phùng Nhất Nhất nghe thấy nổi da gà đầy mình, nhìn bạn tốt “Hay là để cho Thịnh Thừa Quang với Thẩm Hiên kết thành đôi, tác hợp cho đôi uyên ương chúng ta?”


      Tử vốn tốt tính, nghe Phùng Nhất Nhất vậy cũng tức giận mà cười rất vui vẻ, nhưng cũng thở dài, : “Cậu cũng nên nghĩ đến đến chuyện kết hôn . Ít nhất cũng tìm người đương, kiếm cuộc tình chứ.” đến đây, lời chưa cất lên lại thôi.


      Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, ghế đệm ngồi rất thoải mái. Phùng Nhất Nhất uống hớp trà sữa, nghiêm túc : “Thẩm Hiên chúng ta đừng có mơ mộng. Lát nữa, tớ chuyện với ta chút, xem rốt cuộc ta có ý gì.”


      Tử quan tâm Phùng Nhất Nhất, cất giọng oán trách: “ dưng mời cậu qua nhà ta, vậy mà cũng ràng.”


      Ngược lai, Phùng Nhất Nhất cảm thấy rất bình thường: “ Bây giờ người ta toàn như vậy, chúng ta cũng phải là lũ nhóc mới qua tuổi dậy .”


      “Nhất Nhất” Tử cất lời thiên vị thh: “Bây giờ chúng ta đến thh nữa. Cậu thấy ta thế nào?”


      “Là người bạn tốt.” Phùng Nhất Nhất do dự, chậm rãi “Tớ cũng muốn nghĩ theo kiểu tình nam nữ .....nhưng lại thấy có gì đó đúng.”


      đúng? Tử ngẫm lại, chợt kinh hoảng “ ta phải là......chứ hả?”


      Phùng Nhất Nhất ngậm miếng bánh ngọt suýt nữa nghẹn cả họng “ phải, phải, ấy phải gay, ấy thích phụ nữ.”


      à?” Tử vẫn thấy yên tâm. Mấy năm nay thh hề có người bạn nào......động não chút là thấy ngay có cái gì đó ổn.”


      Phùng Nhất Nhất thể ra bí mật nên chỉ còn cách khẳng định: “Tớ dám chắc mà, Thẩm Hiên thích phụ nữ!”


      “Vậy rốt cuộc cậu do dự vì cái gì? Cảm thấy đúng ở đâu?” Tử hỏi lại.


      Suy nghĩ lúc, Phùng Nhất Nhất buồn bã : “Cũng phải do dự.”


      Thích chưa đủ mới do dự. Tử cũng hiểu điều này nên trầm mặc.


      Sau khi chuyện, tâm trạng Phùng Nhất Nhất cũng tốt lên, cất giọng bình thường: “ Tớ đoán thh chỉ là nhất thời vội vàng thôi, cũng có thể việc như chúng ta nghĩ. Dù sao ấy cũng chưa thổ lộ nên tạm thời tớ vẫn bình thường. Khi nào ấy manh động hãy .”


      Tử gật gù, cảm thấy Phùng Nhất Nhất rất đúng. thể thh mới hơi tỏ chút thái độ mà các chọn áo cưới rồi.


      Phùng Nhất Nhất nâng ly trà sữ nóng hổi lên, chuyển sang vấn đề khác: “Tiểu Hùng hôm nay đâu vậy?” Tiểu Hùng là con của Tử và Thịnh Thừa Quang, năm nay lên tiểu học.


      “Nó với Thịnh Thừa Quang chúc Tết rồi.” Tử cũng muốn nhưng lại nhận được điện thoại của Phùng Nhất Nhất nên lại ra đây, “Đúng rồi, cậu có biết...........Tạ Gia Thụ trở về rồi ?” Tử cất giọng do dự.


      Quả nhiên Phùng Nhất Nhất ngẩn người ra lúc, lúc sau cất giọng nhàng: “Ừ”


      biết, bọn mình liên lạc lâu rồi”. chậm rãi buông ly trà sữa ra. “Tạ Gia Thụ bây giờ sao rồi? Mấy năm rồi gặp, vẫn như trước chứ.”


      hề. ta bây giờ thay đổi rồi....... ta còn tặng quà cho Tiểu Hùng nữa, tớ xém nữa nhận ra ta.” Tử dè dặt đề nghị “Nhất Nhất, hay là tớ đứng ra tổ chức cho chúng ta buổi gặp mặt được ?”


      Phùng Nhất Nhất cười cười


      “Chắc ta cũng muốn gặp tớ nhỉ?”. Nếu Tạ Gia Thụ muốn gặp hay có nhắc tới sắp xếp rồi. “Hoặc có lẽ ta quên mất có người như tớ đời này rồi.”


      Nhà họ Tạ, cùng với nhà họ Thịnh chính là hai đại gia tộc ở thành phố G. Tạ Gia Thụ là con trai độc tôn của nhà họ Tạ. Chị ruột của ta điều hành thành phố G, càng làm tăng thêm vẻ tuấn lỗi lạc, phong lưu bất tận của Tạ thiếu gia. Cái danh đệ nhất công tử thành phố G cũng là của ta, người như vậy vốn là nên có quan hệ gì với .


      Huống hồ, ta mấy năm nay làm việc ở Mĩ. Những nghệ sĩ dưới tay ta đều rất hot. ta bây giờ hoàn toàn có quan hệ gì với người “Bình thường” như rồi.


      “Sắp sang năm mới, ấy chắc cũng rất bận,......trước mắt cậu đừng gì cả........ , tớ và ấy trước đây chung đường, bây giờ lại càng .” Phùng Nhất Nhất cười bất đắc dĩ, thẳng thắn: “Tớ chỉ muốn sống bình thường, nếu Thẩm Hiên thích hợp, tớ tìm người khác, người tớ mà tớ cũng , sinh đứa con, sau này nó và Tiểu Hùng cùng chơi với nhau.”


      Họ ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào, Phùng Nhất Nhất nhìn bàn tay cầm ly thủy tinh, buổi sáng, vội vã nên quên bôi kem dưỡng da, bây giờ, nhìn dưới ánh mặt trời, mu bàn tay tinh tế nhìn hốc hác, nó bao giờ trở lại như trước đây.”


      Tử nhìn vẻ mặt buồn bã của , giọng hỏi: “Vậy tớ bảo Thịnh Thừa Quang quan tâm tới cậu chút có được ?”


      Trước đây cũng đề nghị qua, nhưng Phùng Nhất Nhất vốn chịu nhận lời, lúc này lại đồng ý: “Cao hơn tớ tí , dễ nhìn, thu nhập bằng tớ là được rồi.” xong lại thêm câu: “Đừng chọn người giàu quá! Tớ nuốt trôi đâu.”


      Tử nghiêm túc đồng ý. Chơi với nhau từ lâu, rất hiểu tính Phùng Nhất Nhất. Vừa rồi còn do dự vì Thẩm Hiên, bây giờ lại đồng ý xem mắt chỉ vì nghe cái tên Tạ Gia Thụ. “Cũng biết Tạ Gia Thụ lần này về bao lâu, nếu ta tìm cậu cũng đừng cực đoan quá......áo mới là áo tốt, con người luôn thay đổi.”


      Phùng Nhất Nhất nghe, vẫn bàng quang như trước, chỉ nhún vai.


      đường về nhà, lúc qua bến xe điện ngầm, ở vòng xuyến, trông thấy bóng người, Phùng Nhất Nhất sợ mất hồn, sợ đó là Tạ Gia Thụ, nhưng khi định thần nhìn lại lại có ai, thấy lòng mình trống rỗng.


      Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất sớm biết ta thay đổi, công ty của ta hợp tác với Hollywood, báo chí trong nước vẫn thường nhắc tới. Nếu là trước kia, trang phục của Tạ Gia Thụ còn nổi bật hơn ngôi sao hạng A , phong cách của ta luôn nằm đầu tạp chí, nhưng ta bây giờ rất ít khi chịu phỏng vấn, thỉnh thoảng tham gia các buổi tiệc lớn, nếu bị chụp trúng, cũng chỉ là hình ta dưới mớ xô bồ.


      Nhưng cho dù là trang phục sành điệu hay chỉ đơn giản quần tây đen và áo sơ mi trắng, Tạ Gia Thụ vẫn luôn nổi bật, hấp dẫn ánh mắt người khác.


      Trước đây, ta luôn bắt Phùng Nhất Nhất khen mình đẹp trai, nhưng Phùng Nhất Nhất lúc đó thích mẫu đàn ông chín chắn, luôn ghét vẻ ngoài như chim công của ta. Bây giờ ta trở thành mẫu người luôn hướng đến lại chỉ có thể nhìn ta mặt báo.


      Tạ Gia Thụ, cho dù chúng ta chưa thực nhau, nhưng dù gì, cũng thổ lộ với em, chẳng lẽ quên em rồi sao?! Phùng Nhất Nhất càng nghĩ càng đau lòng, tức giận đá lon nước đường, ai ngờ lon nước chẳng hề gì, ngược lại, gót giày lại “vèo” cái bay ra ngoài. Phùng Nhất Nhất vội bước qua gót giày, kéo cao cổ áo len che mặt chạy mất hút.


      Phùng Nhất Nhất mang theo tâm trạng buồn bực về nhà ăn cơm, hai bàn cơm cũng ăn xong, mẹ Phùng thấy về, xới nốt chén cơm rồi bước ra : “ về rồi à? Tôi còn tưởng ăn ở ngoài rồi chứ.”


      “Con ăn với Tử rồi.” ra, con và Tử ăn điểm tâm từ buổi trưa, nhưng tình hình trước mắt như vậy, chỉ đành ăn rồi, nếu chắc chắn mẹ bắt ăn hết hai bàn đồ ăn thừa.


      Mẹ Phùng biết Tử trong những người bạn thân hiếm có của con, lại biết Tử được gả vào nhà giàu, tha thiết : “Mai mốt bảo Tử tới nhà mình ăn cơm, chồng nó quen biết rông, để tôi nó nhờ chồng tìm cho người đàn ông tốt.” mẹ Phùng trước nay chỉ lo cho con trai, mấy ngày nay bị họ hàng mỉa mai chuyện con mới đâm lo cho .

      Phùng Nhất Nhất níu tay mẹ, đổi giày, : “Hôm nay con gặp cậu ấy chuyện này rồi, cậu ấy đồng ý rồi.”


      “Làm tốt lắm”, mẹ Phùng rất hài lòng, vỗ vỗ con , “Công việc của em sao?”


      “À..........”


      Mẹ Phùng trừng mắt, nhéo tai : “Chuyện này mẹ với từ lâu rồi, sao tới bây giờ còn như thế này?”


      “Haizzzz, là ngại quá..........”


      “Chuyện bồ bịch của ngại mà lại ngại chuyện này sao?”


      “Chuyện của con dễ hơn. Nhất Phàm thành tích kém, tính tình lại tốt, Thịnh thị là công ty lớn, vào rồi làm được khiến Tử khó xử.”


      Mẹ Phùng hít hơi, trợn mắt, chuyện liên quan đến con trai bảo bối, con tháng đưa bốn nghìn cũng thể là ngoại lệ.


      Phùng Nhất Nhất nhìn tình hình căng thẳng, vội ra nốt phần suy nghĩ còn lại: “Có điều chi nhánh của Thịnh thị có thể xem xét, nếu ở kì thực tập đầu tiên, Nhất Phàm biểu tốt, có chồng Tử ở đây, đảm bảo nó bị người ta dìm.”


      ra Phùng Nhất Nhất trước đây làm việc dưới quyền Thịnh Thừa Quang mấy tháng, hiểu Thịnh Thừa Quang hơn cả Tử . Về phần công việc của Nhất Phàm, Phùng Nhất Nhất từng đề cập tới, lần này lấy lùi làm tiến, cuối cùng vẫn là Thịnh lão gia góp ý cho .


      Thịnh tổng giám đốc quả rất khó tính, việc liên quan đến coi trai bảo bối, mẹ Phùng vỗ ngực đảm bảo: “Nhất Phàm rất biết đối nhân xử thế, lông bông như lúc ở nhà, cứ chờ đấy.”


      Sau đó lại bổ sung: “Nếu Nhất Phàm ở công ty kia bị dìm xuống phải do tính cách hời hợt cứ đợi đấy.”


      cứ chờ đấy” và “ cứ đợi đấy” chỉ khác có chữ, nhưng giọng ghê gớm của mẹ Phùng làm cho hai câu hoàn toàn khác nhau. Phùng Nhất Nhất bị chấn động, suy nghĩ mãi cũng ra: tính cách hời hợt = vượt qua kì thực tập, đây là công thức mẹ nghĩ ra sao?


      Ngữ pháp Trung Quốc đúng là uyên bác.


      Lời uy hiếp của Mẹ Phùng đáng sợ, Phùng Nhất Nhất run sợ trong lòng, nghĩ tới lát nữa nhất định phải dặn dò em trai nên ngồi ngoài phòng khách đợi Phùng Nhất Phàm.


      Bốn bàn bài lớn ra lần lượt có người ngồi vào, những người có chân chơi tụ lại phòng khách cắn hạt dưa trò chuyện, vừa lúc bắt Phùng Nhất Nhất kể chuyện.


      Công việc của Phùng Nhất Nhất rất phức tạp nên cuối cùng chỉ có thể tới chuyện tại sao chừng này tuổi còn chưa có ai hỏi cưới. Lúc Phùng Nhất Phàm chơi với bạn về cũng là lúc đề tài này lên đến đỉnh điểm.


      Phùng Nhất Phàm ở ngoài cửa nghe được tiếng ba cười sảng khoái: “Phụ nữ qua ba mươi rất khó sinh, con sinh ra có tỉ lệ bị đần rất cao! Hơn nữa, phụ nữ già nhanh hơn đàn ông. Như cháu bây giờ cũng nên tìm người bốn mươi rồi, vậy nên phải nhanh lên, nếu qua hai năm nữa, dù là bốn mươi cũng tìm ra!”


      Phùng Nhất Phàm nổi trận lôi đình, cơ mà chị ngốc của cậu ta còn cười ngây ngô “Hì hì......”


      Phùng Nhất Phàm tức giận vô cùng, đá đôi giày bata ra xa, loẹt quẹt đôi dép lê, nhắm thẳng tới chỗ người chị ngốc nghếch: “Chị, cho em ít tiền, em hết tiền tiêu rồi.”


      Phùng Nhất Nhất lấy trong túi ra hai tờ trăm đưa cho cậu ta.


      ba quả nhiên thay đổi họng súng ngay tức : “Nhất Phàm là........cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà còn tay xin tiền chị?”


      “Chứ làm sao? Chị cháu có tiền!” đôi mắt đào hoa của Phùng Nhất Phàm vẫn là đôi mắt thích gây đánh nhau ngày xưa: “Tiền chị ấy xài hết, chi bằng cho cháu, chúng cháu là chị em, vậy cũng được lòng nhau.”


      ba nổi tiếng là cay nghiệt, ba Phùng đánh bài, sợ con trai bị thiệt thòi, lập tức : “Tiền thưởng cuối năm của Nhất Nhất tới năm, sáu ngàn cơ mà, nó có tiền mà!”


      Vậy là lại đổi đề tài lần nữa: “Chu choa, kiếm đâu ra chỗ làm tốt như vậy?” Phùng Nhất Nhất nhân cơ hội kéo em trai về phòng.


      Phùng Nhất Phàm ngã vật ra giữa giường, hai chân bắt chéo, đắc ý, cầm hai trăm chị mới cho, quạt quạt, đúng kiểu con nhà giàu: “Làm ơn ,chị đừng em, chị mau tìm đàn ông được ? Bạn em bây giờ cũng chuẩn bị kết hôn rồi.........hay là, em giúp chị tìm trong đám bạn của em nhé, cũng chỉ ít hơn có bốn tuổi thôi, tại lưu hành mốt này mà, hơn nữa, chị ngốc như vậy, so với mấy đứa con bằng tuổi em cũng chẳng khác là bao.


      Nếu phải do mẹ Phùng có thể vào bưng nước, mang trái cây hỏi thăm con trai bảo bối bất kì lúc nào, Phùng Nhất Nhất muốn đổ ập xuống cho thằng nhóc này trận.


      phiền mày quan tâm” Phùng Nhất Nhất thẹn quá hóa giận, cầm điện thoại mở tin nhắn của Thẩm Hiên cho Phùng Nhất Phàm coi: “Thấy ? Đây là bác sĩ, còn là viện trưởng, cao ráo, đẹp trai, giàu có, chị đây chẳng qua là xấu hổ nên mãi vẫn chưa đồng ý thôi.”


      Phùng Nhất Phàm bật dậy, giựt điện thoại, mở hình Thẩm Hiên, nhìn kĩ đôi mắt, sau đó quay ra nhìn Phùng Nhất Nhất, ý vị sâu xa, cậu ta tỏ vẻ đồng ý, gật đầu cái.


      Phùng Nhất Nhất rất vô sỉ lợi dụng Thẩm Hiên, trong lòng bối rối, nhưng ra mặt, đứng trước giường nhìn xuống em trai, dặn dò cách hành xử khi làm , sau đó ưỡn ngực ra.


      Trong lòng rất xấu hổ về hành động vừa rồi, tới phòng liền trốn trong phòng tắm.



      Cửa phòng tắm vừa đóng, Phùng Nhất Phàm im lặng lại cầm lấy cái điện thoại.


      “Xin chào, tôi là em trai Phùng Nhất Nhất, tên là Phùng Nhất Phàm...........đúng, chị ấy rất thương tôi, ông già và bạn chị ấy có nhắc đến tôi.” Cậu thiếu niên tuấn tú nhướng cao đôi lông mày: “Mới rồi chị tôi với tôi về , chị ấy rất tốt, chị ấy là vì xấu hổ nên mới nhận lời .”
      thomap thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Đêm nay, cùng với tiếng lào rào của bàn đánh mạt chược, Phùng Nhất Nhất mơ về quãng thời gian trước kia.


      Khi đó, mới hai mươi, còn chưa tốt nghiệp đại học, làm biên tập truyện tranh. ngày, thiếu gia tập đoàn truyện tranh Trương Nhạc xuất , bị điều làm trợ lý, sau này, dù thiếu gia đọc chán truyện tranh, nhưng do làm quen nên họ vẫn làm việc chung.


      Cho dù bọn họ đến chuyện đương, nhưng khoảng thời gian đó lại là những ngày hạnh phúc nhất với Phùng Nhất Nhất.


      Lúc tỉnh táo, Phùng Nhất Nhất nghĩ mình bây giờ thành công, nhưng trong mơ, khi trở lại là mình trước kia, mới biết bản thân mình nhớ những ngày đó nhường nào.


      Hạnh phúc cả đời liệu có phải để hết nơi đó? Nếu , tại sao kể từ khi chia tay , còn thấy vui nữa?


      Sáng hôm sau tỉnh dậy, gối ướt đẫm mảng.


      Phùng Nhất Nhất nhắm mắt lại muốn mở ra, rờ tay lên chỗ ẩm ướt đó, vỗ . Cảm giác của rất khó . Bên ngoài, tiếng họ hàng chuyện rộn ràng, cho dù cách cánh cửa vẫn nghe loáng thoáng. lật chăn bật dậy, ngồi ngẩn người lúc, lắc đầu muốn quên bóng dáng người hôm qua xuất trong mơ, đứng dậy mặc đồ, vệ sinh cá nhân.


      Năm mới, có rất nhiều người ở nhà, mẹ Phùng quan tâm đến chuyện ăn uống của , nên tự tìm cái ăn. Nhưng hôm nay, vừa ra khỏi cửa định về phía nhà bếp có người gọi lai: “Ai ui, Nhất Nhất của chúng ta dậy rồi!”


      thanh dịu dàng khác hẳn ngày thường của mẹ Phùng làm Phùng Nhất Nhất nổi hết da gà, quay lại nhìn con người kì quái kia, tới lúc nhìn ràng người đứng giữa các gì, các vẫy vẫy tay, hết hồn: “Thẩm Hiên?!”


      Sao ấy lại ở đây?


      Ngồi chen lấn ghế sofa, xung quanh mọi người đều nhìn mình nhưng bác sĩ Thẩm vẫn cười rất dịu dàng, tinh khiết: “Em tỉnh rồi à.”


      Phùng Nhất Nhất giật mình, biết phải gì.


      Cái giọng này của ta, có gì đó đúng?


      quan tâm tới việc ăn sáng, Phùng Nhất Nhất từ giữa các , các dì cười chọc ghẹo, kéo Thẩm Hiên chạy ra ngoài.


      Ngoài cửa, tuyết xuân rơi, Phùng Nhất Nhất chỉ mặc bộ đồ ngủ chạy ra, khí lạnh làm rụt người lại.


      Thẩm Hiên rất phong độ cởi áo khoác len của ra: “Có lạnh ? Hay là chui vào đây nhé”


      Phùng Nhất Nhất liếc cái: “Bộ dạng của chẳng khác gì người điên trong manga Nhật.”


      Thẩm Hiên suy nghĩ chút, cảm thấy cũng giống , thở dài, cởi áo của ta khoác lên cho .


      Phùng Nhất Nhất đưa tay đẩy ra, nhưng Thẩm Hiên lại cười rất lưu manh, dùng đôi tay mạnh mẽ kéo áo vào cho , xong việc, ta cũng buông tay ra.


      “Vào xe , chúng mình chuyện.”


      Phùng Nhất Nhất gật đầu.


      Bên trong xe của Thẩm Hiên rất sạch , có mùi nước hoa nhàn nhạt rất dễ ngửi, Phùng Nhất Nhất ngồi xuống, cởi trả áo khoác nhưng bị Thẩm Hiên đè lại.


      “Ấm hơn chút rồi hãy cởi áo.” Thẩm Hiên điều chỉnh hệ thống sưởi ấm bên ghế , “Nếu cảm lại tới tìm mè nheo.”


      chỉ giỡn để giải tỏa khí, nhưng lại suy nghĩ rất nghiêm túc: ban đầu họ quen biết cũng là do mới hắt hơi cái tìm đòi thuốc, chỉ hắt xì là đòi thuốc, lúc đó, Phùng Nhất Nhất dù chỉ bị đứt tay cũng tiêm phòng uốn ván, chân đau chút là chụp X quang, người bỗng dưng nổi mẩn đỏ cũng đòi xét nghiệm máu, luôn có cảm giác mình có bệnh tiềm , biết khi nào bộc phát mà chết lúc nào.......Tử chịu nổi nên giới thiệu bác sĩ Thẩm y thuật tài giỏi cho .


      Nhát gan, sợ chết là nhược điểm từ của Phùng Nhất Nhất, tuy biết rằng trước đây, Thẩm Hiên vì mà tới bệnh viện thường xuyên, nhưng nghe như vậy, có cảm giác như mình cố ý giả bệnh để tiếp cận vậy.


      “Việc này.....” Phùng Nhất Nhất bây giờ rất khó chịu, chỉ muốn ràng chuyện hôm nay: “Hôm nay tìm em có việc gì à?”


      Ánh mắt mập mờ của Thẩm Hiên nhìn , đôi mắt đó ràng là đè nén cảm giác buồn cười, Phùng Nhất Nhất bị nhìn có chút luống cuống, quay đầu ra nhìn ngoài cửa xe.


      Thẩm Hiên từ tốn “Ừ”, “ tới chúc Tết, nhân tiện chuyện với em.”


      Người này dáng người tốt, phong cách cũng được, chỉ đơn giản dựa vào ghế cũng rất bắt mắt, đôi tay của bác sĩ ngoại khoa được giữ gìn rất tốt, đưa ngón tay thon dài lên tay lái, gõ , làm cho tim Phùng Nhất Nhất loạn nhịp.


      rất nghi ngờ mình liệu có phải động lòng rồi.


      “Tết Nguyên Tiêu này về nhà ăn cơm . Người nhà đều tề tụ đông đủ.” Thẩm Hiên ôn tồn , còn quay sang Phùng Nhất Nhất cười cái.


      Phùng Nhất Nhất thầm nghĩ: tới rồi


      “Hôm đó nhắn tin rồi mà, Tết Nguyên Tiêu em bận.”


      “Vậy chuyển ngày, sớm ngày hoặc muộn ngày hoặc là ngày nào mà em rảnh.”


      Phùng Nhất Nhất vẫn cững nhắc: “Em muốn , Thẩm Hiên, chúng ta chỉ là bạn thôi.”


      xong cũng thấy lòng nhõm, như trút được gánh nặng, vẫn nhìn Thẩm Hiên, cười tít mắt, vẻ mặt hề thay đổi, chỉ có giọng là luống cuống, lắp bắp: “ rất tốt, mấy năm nay chúng ta cũng rất tốt.........làm bạn tốt sao? Nếu như chúng ta có loại quan hệ kia, sau này dù làm bạn cũng được..........em có chỗ khám bệnh.”


      Thẩm Hiên nghe lời giải thích vô nghĩa của , thấy càng mặt càng đỏ, phía đuôi mắt lại sâu hơn chút, cười, hướng mắt ra ngoài xe, chậm rãi : “Em sợ chúng ta làm người được sau này cũng làm bạn được?”


      Nghe chữ “Người ”, Phùng Nhất Nhất cảm thấy càng kì quái, gật đầu.


      phải bởi vì lí do khác........ví dụ như xấu hổ.” Thẩm Hiên đưa mắt nhìn phía ngoài cửa xe, hất cằm, ý bảo cũng nhìn.


      Phùng Nhất Nhất quay đầu, thấy em trai tuấn lãng của mình đạp tuyết đến, cúi đầu nhìn xuống.


      Thẩm Hiên ấn nút hạ cửa xe xuống, Phùng Nhất Phàm bỏ qua chị ruột, nhìn người ở vị trí tài xế chào hỏi: “ Thẩm Hiên, tới rồi à.”


      Phùng Nhất Nhất nheo mắt, cảm thấy việc ổn.


      “Sao hai người lại biết nhau?” nhìn kĩ hai người đàn ông.


      “Tối hôm qua em gọi điện cho Thẩm” bạn học của Phùng Nhất Phàm dõng dạc : “ phải chị thích ấy sao..........chỉ là do xấu hổ, em giúp chị rồi đó.”


      “............”


      Phùng Nhất Nhất muốn đấm cho thằng em này bất tỉnh, sau đó đấm cái cho bất tỉnh luôn.


      “Em trước, hai người từ từ chuyện!” Phùng Nhất Phàm nhìn Phùng Nhất Nhất nháy mắt tỏ ý cổ vũ: “Tối nay cần về sớm đâu, em với bố mẹ.”


      Phùng Nhất Nhất bây giờ nên lời, cũng chẳng có sức đá Phùng Nhất Phàm cái, tay túm chặt lấy tay áo, mặt chui vào cổ áo len, lại quên mất đây là áo của Thẩm Hiên, nhất thời, trong mũi ngập tràn hơi thở của .


      Đau đầu quá......... nhắm mắt lại.


      Phùng Nhất Phàm xong liền xoay người bỏ , Thẩm Hiên đóng ửa sổ xe lại, liền hứng thú nhìn người cố gắng giả chết.


      nhóc này. Từ lúc biết đến giờ, khác nhiều, nhưng vẫn rất thú vị.


      “Được rồi, đừng ngượng nữa.” Thẩm Hiên cũng muốn trở nên kì cục, ôn tồn : “Là tốt, với em từ trước. ra, luôn cảm thấy em là tốt, em làm bạn nhiều năm như vậy vẫn chán ghét . Mới rồi em cũng tốt vô cùng, mấy năm nay chũng ta cũng tốt vô cùng, hay chúng ta cân nhắc chút? Dù sao cũng tới bước này rồi, cho dù chuyện thể cũng có thể xảy ra.”


      thẳng thắn như vậy làm cũng bớt ngượng, trong lòng trước nay chưa từng do dự, giống như đứng nơi ngã ba đường, biết làm thế nào cho ổn, quay đầu lén nhìn sắc mặt .


      Mặc dù bề ngoài Phùng Nhất Nhất nhìn rất bình thường, nhưng mà, ngũ quan đoan trang, sạch , vì xấu hổ nên hai gò má ửng đỏ, đôi mắt sáng mọng nước, tuyết rơi nhưng trong xe ấm áp, thoạt nhìn đúng là viên đạn ngọt..........Thẩm Hiên đè xuống cảm giác cảm giác đúng kia: chẳng lẽ mới vừa thổ lộ hôn à?


      Nhưng bác sĩ Thẩm trước nay chưa bao giờ nhận mình là người tốt, muôn hôn liền hôn, chỉ chút thôi!


      Phùng Nhất Nhất đầu loạn như mớ bòng bong, đột nhiên bị cưỡng hôn, nhất thời trở nên hồ đồ, đến lúc phản ững kịp liền đưa tay đẩy , nhưng tay Thẩm Hiên giữ vai dùng sức rất lớn, ghì chặt chẽ ghế ngồi thể động đậy, đành chấp nhận nụ hôn.


      hôn rất dịu dàng, dịu dàng chứa tâm tình, chỉ chạm môi, cho dù hôn sâu cũng chỉ nhàn nhạt mút vào.


      Phùng Nhất Nhất chống tay trước ngực để hôn, vì hôn quá lâu nên bị ngộp thở, nóng, đẩy , lần này nhanh chóng buông ra.


      Hai người tách ra, Thẩm Hiên cầm tay , cách mặt khoảng nhìn gương mặt và đôi môi hồng cười .


      Phùng Nhất Nhất thở hổn hển, quay mặt nhìn ra cửa sổ.


      Thẩm Hiên nhịn được lại dựa vào ghế, hôn đôi tai ửng hồng của , hơi thở dán vào bên tai , : “Tết Nguyên Tiêu này về nhà ăn cơm? Được ?”

      Chữ “Được ” vừa nóng vừa nhọt chui vào tai Phùng Nhất Nhất, vào lòng rồi. Cả người run lên, cắn môi, quay đầu lại gượng gạo với : “ để em suy nghĩ .”


      Thẩm Hiên thất bại hít hơi: “ già rồi sao? mới bị hôn lại từ chối !”


      Phùng Nhất Nhất xấu hổ che hai gò má: “May mà em gặp lúc trẻ.”


      Thẩm Hiên cười ý vị: “Có gặp mà, chỉ là khi đó còn quá trẻ.”

      Chỉ là khi đó quá trẻ,..............hoặc là người hoặc là chó.

      Bằng lời phúc hắc của bác sĩ Thẩm, xem ra ta là người rồi.


      thế mà dám Tạ Gia Thụ là chó.


      Quá đáng!


      Phùng Nhất Nhất bước vào cửa với gương mặt tức tối, chào đón là gương mặt tươi cười của mẹ Phùng: “Sao rồi? Sao rồi? Sao con về sớm vậy?”


      “..............” Phùng Nhất Nhất híp mắt, xắn tay áo: “Phùng Nhất Phàm đâu? Con muốn đánh chết nó!”


      Mẹ Phùng hung hăng dí đầu , quặm mặt lại mắng con : “Sắp sang năm mới đừng có hươu vượn!” Bà còn định bồi thêm hai cái nhưng nhìn Phùng Nhất Nhất mặc áo khoác của đàn ông, chất liệu lông cừu chính hãng, bà sờ thấy êm tay cũng muốn đánh nữa.


      Thân thích trong nhà ra vẻ quan tâm, thực ra đều dựng đứng lỗ tai, mẹ Phùng liếc vòng, kéo tay con về phòng.


      “Con qua đây.”


      Túm con đẩy mạnh vào phòng, mẹ Phùng bắt đầu đặt câu hỏi: “Thẩm Hiên là bạn trai con à? Là bác sĩ sao? Khoa nào vậy?”


      Mẹ Phùng rất ít khi hứng thú với chuyện của , Phùng Nhất Nhất cảm thấy quá vinh dự, thực lòng kể hết chuyện liên quan đến Thẩm Hiên.


      “......Mẹ, con cảm thấy ấy thích con tới mức đó đâu.”


      Mẹ Phùng nghe “Nhà ấy mấy đời đều làm bác sĩ”, “ ấy là viện trưởng” rất hài lòng, nghe lời liền phản bác: “Nó thử lần, phải thích là gì, hay là, con cùng với cái người điều kiện tốt trời đó thử quen nhau .” Mẹ Phùng rất có chí vung tay: “Thử ! Cố gắng thử! Mẹ cho mày biết, mày đừng có mà kén cá chọn canh, nếu bỏ qua người tốt như vậy, coi mẹ xử mày thế nào.”


      “Nhưng.......trước đây ấy thích người bạn của con.” Phùng Nhất Nhất nhắm mắt ra, hi vọng mẹ ủng hộ mình.


      “Vậy sao mày giống bạn mày được?” mẹ Phùng khinh miệt , bà cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì.


      Phùng Nhất Nhất vẻ mặt rối rắm nhìn mẹ.


      Mẹ Phùng bị biểu đáng thương của đánh động, vỗ vỗ mặt , lòng : “Con à, vợ chồng sống với nhau cần nhiều tình như vậy đâu, cùng con thức dậy mỗi sáng, ăn uống, vệ sinh, ngày nào cũng ăn ngon, mặc ấm, vui vẻ, còn gì tốt hơn nữa. thương người đâu nhất thiết là người mình thích, nhưng con chừng này tuổi rồi. Con cần lấy người chăm lo cuộc sống sau này chứ phải đương.”


      Phùng Nhất Nhất im lặng.


      Mẹ Phùng sợ lại dài dòng với Thẩm Hiên, vội vã quyết định chuyện này: “Tối mười lăm con gọi nó đến đây, bây giờ trong nhà đông người, tiện chiêu đãi nó.”


      Phùng Nhất Nhất thao bản năng cự tuyệt : “Mười lăm ấy bảo con qua nhà ăn cơm, người nhà ấy đều ở đó.”


      Mẹ Phùng giãn chân mày, nhìn con , vỗ vỗ cái áo đắt tiền người con, hài lòng thở dài hơi, ra ngoài đánh bài.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4


      ra, Phùng Nhất Nhất rất muốn cứ như vậy theo Thẩm Hiên, kết hôn thực chất chỉ là sống qua ngày, và Thẩm Hiên làm bạn nhiều năm như vậy, ở chung rất hợp nhau, nếu cùng nhau sống qua ngày cũng tốt, có thể tương kính như tân.


      hai mươi tám rồi, đúng như mẹ Phùng , nếu để lỡ Thẩm Hiên, sợ rằng sau này tìm được người tốt như vậy.

      Nếu phải là Thẩm Hiên có lẽ tốt hơn, nếu là người đàn ông biết từ trước, nguyện ý cùng người đó sống cuộc sống yên bình qua ngày. Nhưng Thẩm Hiên.......giữa họ, phải hai người mà tới bốn người, rất kì cục!


      Chuyện này làm Phùng Nhất Nhất do dự mãi.


      Cũng may, còn mấy ngày nữa là hết kì nghỉ xuân, phải làm.


      Phùng Nhất Nhất làm việc ở công ty quảng cáo, đối tác lớn nhất của họ là Thịnh thị, do và Thịnh Thừa Quang có mối quan hệ khá tốt nên công ty rất coi trọng , hơn nữa, làm việc cẩn thận, có trách nhiệm, cũng rất an phận, mấy năm nay, cố gắng từng chút lên, bây giờ quản lý nhóm , cũng được xếp vào hàng ngũ quản lý.


      Ngày đầu tiên làm sau kì nghỉ, buổi sáng, mở cuộc họp thường kì giữa các thành viên. Buổi chiều, Phùng Nhất Nhất tới Thịnh thị thanh toán nốt số tiền nợ từ năm trước. Vừa ra khỏi cửa, mi mắt trái của giật liên tục, vừa lái xe vừa tự an ủi mình: “Giật mắt trái phát tài” cẩn thận lái xe tới Thịnh thị.


      Còn chưa kịp tắt máy xe, bảo vệ chạy tới gõ cửa xe : “ à, chỗ này được đỗ xe.”


      Phùng Nhất Nhất cười xòa: “Làm phiền quá, tôi dừng xe lát rồi ngay, tôi chỉ chạy lên đưa giấy tờ rồi xuống ngay.”


      Bảo vệ nhìn thấy này cười lên đuôi mắt cong cong, ôn tồn với : “Xin lỗi, hôm nay được, có khách quan trọng tới đây, đội trưởng của chúng tôi nhấn mạnh, thể hời hợt, mong giúp cho công việc của chúng tôi.”


      Phùng Nhất Nhất nghe vậy, cảm thấy nên làm khó người khác đành vòng xe vào bãi đỗ xe.


      Trong lúc ngồi chờ lấy giấy tờ ở Thịnh thị, nghĩ tới chuyện vừa nãy, thuận mồm hỏi: “Chị Lý, hôm nay ai tới vậy? Ở dưới lầu cho đậu xe.”


      “À, tổng giám đốc F.D tới đó! Mới rồi còn ở gần đây mà, tướng mạo rất được.” kế toán Lý cười hì hì, cúi người với Phùng Nhất Nhất: “Dùng ngôn ngữ của người trẻ tuổi bọn em gọi là: đại soái ca.”


      Phùng Nhất Nhất giật mình, kế toán Lý bất chợt đứng lên, vòng ra sau , nghiêm nghị kêu: “Thịnh tổng.”


      Thịnh Thừa Quang tới rồi, Phùng Nhất Nhất vội vã xoay người, còn chưa kịp nở nụ cười, mắt thấy người bên cạnh Thịnh Thừa Quang, đành miễn cưỡng duy trì nửa nụ cười gượng kia.


      Những năm này, thông qua TV, báo chí, nhìn thấy mặc áo trắng quần đen, đứng giữa các ngôi sao có vẻ khiêm tốn. Nhưng bây giờ, lúc nhìn gần, phát cho dù là quần đen, áo trắng cũng ngăn được vẻ tuấn của . Phùng Nhất Nhất cảm thấy ghen tị, tại sao ta già chút nào vậy? Gương mặt đó giống hệt ba năm trước, chỉ có đôi mắt là trầm ít.


      Trước đây, ánh mắt ta sáng ngời, trong suốt. Qua đôi mắt đó có thể nhìn cảm xúc của . Nhưng bây giờ, cho dù vẫn sáng trong như trước nhưng còn biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nữa rồi.


      Mái tóc của cũng trở nên đơn giản, tóc ngắn gọn gàng, màu tóc nhạt tự nhiên, Phùng Nhất Nhất biết đây là màu tóc của . Trước đây, tóc luôn thay đổi phù hợp với phong cách nên ai biết tóc vốn phải màu đen.


      Năm đó, ta như con chim khổng tước của thành phố G, lúc nào cũng sành điệu, có lẽ ai có thể ngờ Tạ Gia Thụ của nhiều năm sau lại giản dị như vậy.


      Phùng Nhất Nhất biết, lúc này nên cười, : “Hi”, hoặc là “ về rồi à” nhưng thể cất nên lời. kinh ngạc nhìn Tạ Gia Thụ, khóe miệng còn treo nụ cười cứng ngắc, rất xấu xí.


      Ngược lại, ánh mắt Tạ Gia Thụ rất bình tĩnh, ta chỉ hơi mỉm cười với , giống như người quen lâu năm gặp lại, có gì để , chỉ cần mỉm cười khách khí như vậy là được.


      Cuối cùng là Thịnh Thừa Quang phá vỡ cục diện, hướng Phùng Nhất Nhất : “Em tới rồi à? Tối qua Tiểu Hùng vừa nhắc tới em đấy.”


      Phùng Nhất Nhất như vừa trải qua cơn ác mộng, khó khăn tìm lại giọng của mình: “Vậy à? Hai ngày nữa em thăm con bé.”


      Khi trở lại bình thường, cảm thấy mình rất mất mặt, dám nhìn Tạ Gia Thụ nữa, nhưng Tạ Gia Thụ vẫn nhìn , ánh mắt bình tĩnh đó vẫn dán mặt , Phùng Nhất Nhất cố gắng ra vẻ có chuyện gì, quay mặt giả vờ nhìn tài liệu bàn của chị Lý.


      Tạ Gia Thụ cũng đứng yên gì, bầu khí trở nên tẻ nhạt. Hôm nay, ta là tổng giám đốc tập đoàn F.D, đến Thịnh Thừa Quang cũng phải nể mặt ta nên Thịnh tổng cũng im lặng, chỉ đứng cạnh ta.


      Giữa cục diện rối rắm đó, Tạ Gia Thụ lại rất thoải mái, lát sau ta quay đầu hỏi Thịnh Thừa Quang: “Tiểu Hùng nhắc tới tôi à? Sao con nhóc đó lại vô tâm quá vậy?”


      Thịnh tổng cười cười gì, Tạ Gia Thụ cũng để ý, cứ đứng giữa đường phòng tài vụ chuyện nhà. Mỗi câu Phùng Nhất Nhất đều nghe rất , hiểu sao lại cảm giác như có kim châm trong lòng. biết mình nên rời ngay.


      “Chị Lý, công ty em có việc, em trước, ngày mai em mang chi phiếu tới.” xong liền bước ra cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia: “Xin nhường đường.”


      Thịnh Thừa Quang nhìn vẻ mặt cứng đơ của Tạ Gia Thụ, trong lòng cười nghiêng ngả, lui ra để Phùng Nhất Nhất qua.


      **


      Cuối cùng Thịnh Thừa Quang cũng hiểu tại sao Tạ Gia Thụ chọn ngày hôm nay tới công ty, lại còn tới lui ở phòng tài vụ. Bây giờ gặp được người cần gặp rồi, cũng chẳng cần thăm thú nữa, hai người trở về văn phòng tổng giám đốc, sau khi ngồi xuống, Thịnh Thừa Quang liền đùa: “Thế nào, Tạ tổng.”


      Lần này, Tạ Gia Thụ trở về mang theo mấy trăm triệu để đầu tư, nhưng Tạ gia đối với ngành giải trí lại ít quan tâm, ngược lại, trong tay Thịnh Thừa Quang lại có rất nhiều nhân tài, rất có khả năng hợp tác với Tạ Gia Thụ.


      Lúc này chỉ có hai người nên Tạ Gia Thụ cũng thẳng với Thịnh Thừa Quang: “ Thừa Quang, cũng biết tình hình nhà em............em cố gắng giải quyết.”


      Thịnh Thừa Quang và chị của Tạ Gia Thụ, Tạ Gia Vân, từng có hôn ước suốt hai mươi năm, nhưng Thịnh Thừa Quang lại vì Tử mà giải trừ hôn ước, năm đó, dư luận xôn xao ít, Tạ gia và Thịnh gia trở thành tử địch.


      Lần này, Tạ Gia Thụ chủ động ném cành ô liu (cành ô liu tượng trưng cho hòa bình) cũng là có ý tốt, dù sao cũng cùng sống ở thành phố G, làm bạn bè vẫn tốt hơn là kẻ thù. Từ trước tới nay, Thịnh thị và Tạ thị hợp tác biết bao nhiêu hạng mục, nếu có thể nhân cơ hội này nối lại mối quan hệ ngày trước vị trí của chị em Tạ Gia Thụ ở Tạ gia càng thêm vững chắc.


      Thịnh Thừa Quang cũng có ý này.


      Chỉ vài ba lời xong chuyện, Tạ Gia Thụ dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc thẳng xuống nhà để xe, vừa ngồi vào xe, trợ lí vội báo cáo: “Phòng an ninh gửi báo cáo tới, Phùng vẫn chưa , ở dưới lầu.”


      Tạ Gia Thụ nhận lấy máy tính bảng.


      Đối diện với nơi đậu xe là camera theo dõi của Thịnh thị, Tạ Gia Thụ phóng lớn hình ảnh, hình trắng đen ràng lắm, có thể nhìn thấy ngồi trong buồng lái, vẻ mặt ngây ngốc.


      Tạ Gia Thụ biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình. Qua lúc lâu, người trong màn hình vùi đầu, giấu mặt vào bàn tay, gục lên bánh lái. Qua màn hình thể nhìn mặt , chỉ thấy đôi tay siết lấy bả vai.


      Tạ Gia Thụ vuốt màn hình, cuối cùng cũng biểu lộ chút cảm xúc.


      **


      Phùng Nhất Nhất xuống lầu, vội vã chạy vào trong xe, lúc lâu sau đầu óc vẫn trống rỗng.


      Suy nghĩ chút, cảm thấy rất mất thể diện! Tại sao mình vẫn ngây ngô như vậy chứ?! Thậm chí, chuyện cũng lưu loát.


      Phùng Nhất Nhất buồn bực, chỉ muốn vả miệng mình: mấy năm nay diễn tới diễn lui biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn mất mặt như vậy!


      gục tay lái, suy nghĩ ngẩn ngơ: Phùng Nhất Nhất, ràng là mày mong chờ gặp lại ta.


      thấy mắt mình khô rát.


      Cuộc đời thê thảm, ngay cả nội tâm cũng phải che giấu, ngay cả cảm xúc của mình cũng hiểu được, ngay cả lời hứa với bản thân lúc trước cũng làm được.


      Tệ hại nhất chính là che giấu nội tâm, cố gắng giấu cảm xúc , thất hứa với chính mình chỉ để duy trì mong ước nhoi được gặp lại .


      Như vậy rất quá đáng sao?


      Nếu , tại sao ngay cả câu “ lâu gặp” cũng keo kiệt.


      Bất giác, ngồi trong xe rất lâu, nhìn hồ thấy cũng sắp tới giờ tan sở, Phùng Nhất Nhất xoa xoa mặt, làm cho mình phấn khởi lên.


      Nổ máy từ bãi đậu xe ra, con dốc mới đó thấy bóng người đột nhiên xuất môt chiếc xe, Phùng Nhất Nhất sợ mất hồn mất vía, vội đạp thắng, nhưng vẫn tông vào.


      Chiếc xe bị đụng vào liền dừng lại. giây sau, người từ trong ghế tài xế và ghế lái phụ bước ra, vội vã chạy lại băng ghế sau mở cửa hỏi người trong đó có bị gì hay . Đầu óc Phùng Nhất Nhất lúc này rối tung lên, bên tai vẫn còn kêu ong ong, đôi tay tê dại, cố gắng nghĩ xem chiếc xe này từ đâu tới, tại sao mình lại đụng phải........từ của sau xe có người bước ra, về phía .


      Cửa xe bị người ta dùng sức kéo mạnh ra, Phùng Nhất Nhất cảm thấy xung quanh chợt lạnh lẽo, cứng nhắc xoay mặt qua, ở bãi đỗ xe, nơi ánh sáng mờ ảo, đôi mắt Tạ Gia Thụ trông xa xôi nhưng lại sáng như sao.


      Nhanh chóng thu hút ánh mắt Phùng Nhất Nhất.


      “Phùng Nhất Nhất” giọng của giống như ánh sao kia, lạnh lẽo nhưng hoa lệ: “Cách thu hút chú ý của đàn ông vẫn thay đổi nhỉ?”


      Phùng Nhất Nhất ngơ ngác nhìn .


      Tạ Gia Thụ, nên lời, trong lòng liên tiếp lặp lại câu hỏi: là ư? Có phải ? Hay là vẫn chưa trở về?


      Chuyện vừa xảy ra có người báo cáo cho Thịnh Thừa Quang, vội chạy tới, nhìn tình huống như vậy, hiểu ra tức , trước tiên chạy lại xe Phùng Nhất Nhất hỏi: “Em có sao ?”


      Phùng Nhất Nhất quả nhiên ngây người như phỗng.


      Thịnh Thừa Quang ngẩng đầu lên, đối với Tạ Gia Thụ vẻ mặt đóng băng than thở: “Cậu phải biết ấy nhát gan, cũng cuối năm rồi, hơn nữa gặp lâu như vậy.”


      Tạ Gia Thụ mặt biểu thị cảm xúc đứng thẳng người, giơ tay ôm chặt gáy, trợ lý vội vã chạy tới đỡ , phối hợp diễn kịch hét lớn: “Mau đưa Tạ tổng đến bệnh viện.”


      Thịnh Thừa Quang giựt giựt khóe miệng, thầm nghĩ phải gọi điện cho Tử ngay, tạm thời ngưng lại chuyện đưa Phùng Nhất Nhất xem mắt, chuyện của hai người này có vẻ hấp dẫn đây.
      kimtuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :