1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NÓI RỒI, KHÔNG KẾT HÔN ĐÂU!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      RỒI, KẾT HÔN ĐÂU !
      Tác giả : Tạ Thượng Huân

      Editor : Meo WiWi

      Độ dài : 16 chương

      Thể loại : đại, tổng giám đốc, HE, nhàng, ngọt ngào​


      Giới thiệu :


      Muốn làm bạn giường, ok, có thể. Muốn làm tình nhân, miễn bàn!

      Người phụ nữ khi trở thành nhân tình của người đàn ông, cầm tiền của đàn ông, thậm chí bị đàn ông bao nuôi.

      Vậy hoàn toàn mất tự do rồi! mới muốn trở thành loại phụ nữ đáng thương như vậy.

      có khả năng làm việc, có thể tự nuôi sống bản thân, tuyệt vì đàn ông từ bỏ tự do cực kỳ quý giá và danh dự.

      Ngay cả khi người đàn ông này là tổng giám đốc trẻ tuổi được biết bao thiên kim quý tộc theo đuổi cũng vậy.

      Muốn ở cùng với , phải chơi theo quy tắc của .

      Bằng thẳng chân đá bay ta cho khuất mắt.

      tìm hết lý do để lại tiền cho xài, nhưng ngó cũng chẳng thèm ngó, trực tiếp trả hàng về.

      mượn cớ muốn qua đêm ở chỗ , liền chút ngần ngại trực tiếp SAY NO.

      Bởi vì quen ngủ mình, nếu có thêm khiến ngủ ngon!

      Chỉ cần muốn tiến lên bước xâm phạm lãnh địa riêng tư của , cũng dốc toàn lực chống đối.

      Dù sao, sớm với kết hôn, cứ duy trì quan hệ như tại là được rồi!

      cho rằng mình luôn có thể giữ vững nguyên tắc, nhưng khi tình có biến, lại dám chắc chắn...
      Chris, M è o Q u ê n T h ởHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Lời đầu

      Tác giả : Tạ Thượng Huân


      Ký nghỉ đông lại tới, người bạn hân hoan vui mừng, người lớn bận rộn suy tính phải bố trí sinh hoạt ngày nghỉ như thế nào cho đứa .

      Điền Bảo Bảo nhà tôi học lớp ba, bài tập hằng ngày rất nặng. Trước kỳ nghỉ hè, cậu nhóc từ chối lớp phụ đạo, chỉ học bơi lội và tiếng , nên kết quả học kỳ này bị tụt, điểm thi chỉ quanh quẩn ở mức 8.0. Tôi vừa nhìn liền chậc lưỡi, công đốc thúc hai tháng, cuối cùng cũng nâng được điểm trung bình lên 9.0. Mắt thấy nghỉ đông cận kề, vì để tránh cho cậu chàng từ rồng biến thành sâu, tôi sắp xếp cho cậu tham gia khóa cắm trại mùa đông, vừa học vừa chơi, bài học vận động, để tránh đầu óc mụ mị sau kỳ nghỉ dài.

      Tôi cũng phải là người mẹ học vấn, thiếu kiên nhẫn quan sát con cái làm bài tập, đều dạy Điền Bảo Bảo phải tự mình chịu trách nhiệm, tôi mỗi ngày chỉ làm công tác kiểm tra cuối cùng. Sở dĩ tôi mong muốn thằng bé đạt được điểm trung bình 9.0 là vì tôi cho rằng giáo dục là nền tảng của đất nước. Điểm tốt phải là vì thể diện của cha mẹ (chúng tôi bao giờ chuyện về điểm số của đứa trước mặt bạn bè), mà là nó biểu đạt cho việc đứa trẻ tiếp thu được bao nhiêu những điều giáo viên dạy. Tôi lo lắng là nếu nền móng chắc chắn, khi lên cao phải xoay xở như thế nào?

      Nghĩ lại, đứa ba năm học nhà trẻ, ngược lại là ba năm cha mẹ vui vẻ, thoải mái nhất. Chỉ là con cái rồi lớn lên, nó bắt đầu cảm thấy áp lực, các bậc phụ huynh tại sao lại ?

      Chúc năm mới thành đạt hơn năm cũ, người lớn và trẻ đều có thể hạnh phúc hơn và hài lòng hơn với cuộc sống của mình.
      ChrisM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu
      Editor : Meo WiWi


      Người đàn ông : "Em em bằng lòng làm nhân tình của ?"

      Người phụ nữ : " phải nhân tình, là bạn giường, cộng , tùy gọi, nhưng phải tình nhân."

      Người đàn ông nhìn người phụ nữ hoàn toàn có vẻ mặt ngượng nghịu, người biết còn cho rằng rất lão luyện nha. Nhưng biết phải, biết được rất rất triệt để.

      "Có gì khác nhau?"

      "Tình nhân là có tính phí phục vụ, thể tùy thích từ chối kim chủ*, còn phải tận tâm tận lực tâng bốc kim chủ." Vẻ mặt nghiêm túc : " cũng biết em nịnh bợ ai hết, nên nhất định diễn tốt vai tình nhân. Em thích tự kiếm tiền xài, vui lên giường với , mất hứng đá đít xuống giường."

      * Kim chủ : là ông chủ bao nuôi cho mấy em tình nhân.

      "Cái gì?" Người đàn ông tưởng mình nghe lầm.

      Quá đại nghịch bất đạo rồi nha!

      * Đại nghịch bất đạo : tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại thống trị và lễ giáo phong kiến.

      Đôi mắt sáng long lanh cực kỳ nhấn mạnh: "Để có tự do ‘thích đá đít xuống giường’ nên em làm tình nhân."

      "Em ham tiền?" Người đàn ông tin.

      "Em tiền, nhưng em tự do hơn, tự do tâm hồn."

      Người đàn ông hoàn toàn hiểu được logic của người phụ nữ, nhưng điều này phải trọng điểm.

      " cưới em."

      "Em biết."

      " và em đều phải tránh thai, tiến hành đồng bộ, để ngừa vạn nhất."

      "Có thể."

      " lễ liếc gì hết." Cái gì mà lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, sinh nhật, NO! NO! NO!

      "Em cũng muốn trải qua cùng , nghĩ thôi cũng thấy thú vị."

      " nên ."

      " cho là có thể ‘’ sao?"

      "Quý à, em muốn cãi nhau với phải ?"

      "Quý ông à, ở đây, chỉ là bạn giường của em thôi, nhớ lấy!"


      ***


      đêm khuya nào đó.

      " phải về?" Giọng lười biếng của người phụ nữ truyền ra từ trong chăn.

      "Ừ, em ở nhà."

      Vì vậy, dù có mệt mỏi cũng phải lết về nhà? Đúng là người trai có trách nhiệm.

      "Lần sau đừng tặng quà cho em nữa."

      " thích. thích em có thể cho người khác!"

      "Người đàn ông tội nghiệp, có nhiêu đó mà sợ em muốn ăn nằm với rồi sao? Em có thể viết hẳn tờ Bản Tuyên Thệ cho , đấy."

      "Ít nhiều lời!"

      Người đàn ông luôn luôn bình tĩnh, hiếm khi tức giận bỏ .


      ***


      Lại đêm khuya ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó.

      "Hôm nay cần về nhà sao?"

      "Ừ, em kết hôn rồi."

      "Cho nên?"

      "Cho nên cái gì? Em biết em kết hôn rồi?"

      "Em đương nhiên biết, cái đó và việc nằm giường em có liên quan. Em quen ngủ mình!"

      " cũng quen ngủ mình, cho nên chúng ta hãy cùng thích ứng !"

      Người đàn ông ôm người phụ nữ ngủ thiếp .

      Người phụ nữ nhìn chằm chằm lát, sau tất cả cũng thể đá xuống giường.
      .
      ChrisMinami~ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1
      Mèo WĩWĩ

      Ngày xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời xuyên qua màn ren, đánh thức đôi nam nữ ôm nhau ngủ giường.

      Người đàn ông mở mắt đầu tiên, lâu mới nhận ra rằng đây phải là phòng ngủ của mình, khó hiểu sao bản thân lại có thể ngủ say đến vậy. Nhưng thực tế cho phép suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng xuống giường mặc lại quần áo cởi vất lăn lóc tối hôm qua.

      Người phụ nữ trở mình lại ngủ tiếp. Ra giường hồng tím trượt xuống, để lộ những sợi tóc trơn mềm rối tung tấm lưng trắng nõn tỳ vết, khiến bất cứ người đàn ông nào trông thấy cũng nhịn được muốn vươn bàn tay to vuốt ve đường cong cơ thể trắng mịn thân thể của .

      Phản ứng đầu tiên của người đàn ông là kéo rèm cửa sổ, sau đó mới sực nhớ đây là lầu 16, ai lại có thể rình trộm nghía vô ý lộ cảnh xuân?

      "Mình rốt cuộc làm gì chứ?" Người đàn ông tự chửi thầm tiếng, nên bận tâm tới phụ nữ.

      rút tờ chi phiếu trong túi áo ra, ghi vào dãy số, rồi đặt bàn trang điểm. Biết người phụ nữ này lấy tiền, đính kèm tờ ghi chú: "Lấy tiền này giúp tôi mua dao cạo râu và vật dụng hàng ngày".

      Người đàn ông ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa chính rồi rời . Trước khi làm, phải về nhà chuyến thay quần áo, thực bất tiện nha, lần sau nhớ mang theo vài ba bộ đồ mới được.

      Lúc vừa , liền mở mắt.

      Đôi mắt to tròn như mắt mèo của Nhạc Xuân Phàm có chút vẻ mệt mỏi, đêm thiếu ngủ. quen ngủ mình rồi, giường có nhiều hơn người báo hại mất ngủ.

      có lần sau! Tuyệt đối có lần sau!

      Bạn giường cũng được, mà tình nhân cũng được, cũng đừng hòng muốn chung sống như người với .

      sống đến 25 tuổi đầu, chưa từng trải qua kinh nghiệm chung sống với đàn ông, và sau này cũng muốn sống chung với đàn ông. Điều tiếc nuối lớn nhất chính là mình phải người đồng tính, vì vậy chỉ có thể tìm tên đàn ông tuyệt đối thích , đồng thời cũng thuộc khẩu vị của , để sưởi ấm nhau lúc đơn tịch mịch.

      " muốn trốn việc ngày để ngủ bù quá à!" ôm chăn mỏng quyến luyến rời.

      may, cấp của là quỷ khát máu nước mắt, quản lý cấp dưới hoàn toàn nghiêm khắc, các nhân viên nữ cùng phòng dù tới ngày "đèn đỏ" cũng ai dám xin nghỉ.

      Ông chủ lớn của bọn họ hoàn toàn hiểu phụ nữ có loại vấn đề bối rối này.

      "A ~~ Mình thực nghĩ nhiều rồi, mau nhanh rời giường thôi!" Nhưng toàn thân sao đau nhức thế? Đều do tên đàn ông xấu xa, báo hại đêm thiếu ngủ, rốt cuộc khiến eo đau lưng mỏi.

      Nhạc Xuân Phàm nức nở vài tiếng. ai biết ra rất mít ướt, đánh chết cũng để lộ yếu điểm này đâu. Ra khỏi cửa, là hình tượng thư ký hoàn hảo, bình tĩnh, lý trí, và cẩn thận tỉ mỉ.

      Chuông di động reo lên, duỗi thẳng tay bắt máy.

      Yếu ớt "A lô."

      "Hố hố hố, có người bị vắt kiệt sức rồi?" Thanh vừa ỏng vừa ẹo cực kỳ quyến rũ: "Uống cà phê nè?"

      "Uống."

      "Chờ cậu đó!" Giọng ám muội nũng nịu thua nàng 0204*.

      * nàng 0204 : truyện ngắn ngôn tình TQ thuộc thể loại H. Mình edit sau khi bộ này hoàn khoảng vài tuần.

      Nhạc Xuân Phàm cuối cùng cũng có động lực xuống giường, nhanh chóng chải chuốt thay quần áo chỉnh tề. Khi đến bàn trang điểm dặm chút phấn, rồi cũng thấy được tờ chi phiếu và mảnh ghi chép, trợn trắng mắt: "Bảo tôi dùng trăm ngàn tê giúp mua đồ dùng hàng ngày? Đùa nhau à! Đây hoàn toàn là gian sống của riêng tôi, cho ai xâm chiếm hết, đặc biệt là đàn ông."

      xé nát tờ chi phiếu và mảnh ghi chép thành từng mảnh, xem như chưa hề tồn tại.

      Nếu tên đàn ông có ý đồ xâm lược lãnh thổ của , phản kháng chiến đấu lại, thậm chí có phải chia tay chăng nữa.

      Kiên định tín niệm, nàng cầm bao da xuất môn, hạ tầng lầu khứ án Phạm Ti Ti chuông cửa.
      Niềm tin vững chắc, cầm ví da ra ngoài, xuống tầng lầu nhấn chuông cửa phòng của Phạm Ti Ti.

      "Xuân Phàm ~~" cửa chính rộng mở, làn gió thơm đập vào mũi, tiểu mỹ nhân thân hình bốc lửa nhào tới. Xuân Phàm động tác nhanh nhẹn né sang bên, cũng quản nàng nào đó xíu nữa là chụp ếch sàn, lướt qua thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế trong căn bếp nối liền phòng khách.

      "Cà phê đâu? Bữa sáng đâu?" Xuân Phàm vỗ bàn đói bụng mè nheo.

      Phạm Ti Ti xinh đẹp đến quyến rũ kiều mị, là mẫu "người tình" tiêu chuẩn, giọng có thể khiến đàn ông mềm nhũn bủn rủn chân tay. Đáng tiếc lại vô hiệu đối với Nhạc Xuân Phàm.

      "Hôm nay cậu làm nữ thổ phỉ à?" Gắt gỏng đóng cửa lại oán trách.

      "Nếu cho mình ăn uống, mình phi thẳng dao vào cậu!" Xuân Phàm đánh cái ngáp to. cần hai ly cà phê đen, nếu có đủ sức chống chọi với áp lực làm việc trong ngày.

      "Hình tượng! Hình tượng! Làm ơn chú ý chút được ? Có muốn ngáp cũng phải che lại cái miệng nhắn, ra vẻ lười cũng phải có phong cách..." Phạm Ti Ti vừa liên mồm vừa làm mẫu.

      "Dao đâu? Cậu giấu dao đâu?"

      "Rồi, rồi, rồi, cà phê tới đây." Người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ, tất nhiên rất biết hưởng thụ cuộc sống, quý tánh mạng. bình cà phê nóng hổi đặt bàn, quên đính kèm tách cà phê xinh xinh, rồi lấy ra bánh mì caramel từ lò nướng: "Phục vụ đủ tốt chưa!"

      "Cũng tệ lắm. Ưu điểm lớn nhất của cậu là pha cà phê ngon."

      "Này, ăn đồ của người ta, được tiết kiệm cái miệng nghen." Phạm Ti Ti dùng ngón trỏ thon thả nâng cằm mình, ánh mắt mị hoặc, giọng ngọt như mật: "Nhìn mình nè, đẹp đến hại nước hại dân, toàn thân từ xuống dưới đều là tuyệt vời cả tuyệt vời. Pha cà phê chỉ là chút tài mọn thôi, OK?"
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      1.2
      Xuân Phàm há mồm cắn miếng bánh mì caramel to, quan tâm bạn huyên thuyên cái gì.

      “Cậu…! Cậu xem, bây giờ cậu duyên dáng chưa kìa! Nhìn tướng ăn kìa, cứ như bánh mì nướng là kẻ thù của cậu ấy, nhai nghiến răng nghiến lợi. Xấu quá! Chẳng hiểu nổi đàn ông trong công ty cậu bị gì mà bầu cậu là “Thư kí duyên dáng nhất”! Cậu đúng là đồ lừa đảo!”

      Cuối cùng Xuân Phạm cũng chịu liếc nhìn bạn, “Mình cùng ta đúng là có thù oán.”

      Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt đẹp, “Cậu có thù oán với bánh mì hả?”

      . Mình coi bánh mì là ta, chỉ hận thể cắn tan xương nát thịt ta thôi! ta là kẻ khiến mình ngủ đủ giấc. thể tha thứ được!”

      “Oa! Hai người tối qua kịch liệt vậy sao?”

      “Thu lại ánh mắt háo sắc của cậu . ta chạy về nhà ngủ mà lại ngủ giường mình, hại mình trằn trọc cả đêm.”

      Phạm Ti Ti cười trộm. Xuân Phàm xem trọng giấc ngủ nhất, nếu ấy được ngủ đủ thái độ như ăn phải thuốc nổ. cũng muốn nhìn xem bộ dạng đó của Xuân Phàm như thế nào, có còn là thư kí hoàn hảo .

      “Phàm à ~… Tiểu Phàm Nhi à ~…” rất thích đổ thêm dầu vào lửa.

      Xuân Phàm hung hăng trừng mắt với , “Mình muốn lãng phí đồ ăn, đừng để mình nôn hết ra!”

      “Hả, cậu đúng là chẳng thú vị gì cả. Thế mà vẫn có loại đàn ông muốn cậu. khéo ta phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cậu đấy!”

      ta cần gì phải nghiến răng nghiến lợi? Thích chia tay!

      “Nhạc Xuân Phàm, cậu có phải là phụ nữ thế?”

      “Hàng giá .”

      Vừa uống tách cà phê thơm ngon nên tâm trạng của cũng tốt hơn. Xuân Phàm vừa tự rót thêm tách cà phê, vừa trở về với vẻ thường ngày, đánh giá cách ăn mặc ngày hôm nay của Phạm Ti Ti. Hôm nay ấy rất ăn diện, ừ, vẫn lộ vẻ cợt nhả như mọi khi. khen: “Anata của cậu có vẻ rất thích tặng cậu những bộ đồ khêu gợi. ngại cậu ra ngoài đường mặc thế này bị người ta trêu ghẹo, chắc hẳn ấy rất tự tin đấy nhỉ?”

      Quả nhiên Phạm Ti Ti cười rạng rỡ như được tô thêm lớp trang điểm, “Anata hiểu mình là người đẹp cả trong lẫn ngoài, hiền lành, chung thủy. ấy biết mình khêu gợi chỉ là vẻ bề ngoài thôi, ra mình là người rất e dè, sống khép kín.”

      Xuân Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Khó lắm mới tìm được người hiểu cậu như thế, phải biết giữ lấy. Nhìn cậu như bao cỏ thế mà cũng thông minh phết.”

      “Mình có gì giống bao cỏ? Cậu mới là bao cỏ! Chẳng hiểu mình gì cả. Mình thông minh, tinh thông chuyện đời thế này cơ mà!” Phạm Ti Ti vốn đẹp, trang điểm lên nhìn càng đẹp hơn, cho dù trừng mắt lên với ai trông vẫn rất quyến rũ. “Tiểu Phàm Phàm, cậu gặp được người đàn ông độc thân kim cương như vậy mà biết dùng thủ đoạn lợi dụng ta. Cho dù kết hôn cũng phải đòi ta mua cho căn nhà cao cấp chứ!”

      Xuân Phàm lườm Ti Ti, “ ta là loại đàn ông thích dùng tiền để mua chuộc phụ nữ, sau đó bắt người ta phải làm theo ý mình để đền đáp lại. Đến lúc chán ta bỏ tìm người khác chút do dự, bởi vì ta có tiền, muốn làm gì làm mà! Vứt tiền ra cũng chắc khác gì giao dịch làm ăn, cảm giác thích gì cũng bị biến chất hết.”

      Phạm Ti Ti cười nhăn nhở, “Hửm? Cậu à?”

      Xuân Phàm trả lời với giọng giễu cợt, “, ta phải kiểu của mình.”

      “Thế mà cậu còn để ý đến việc tình cảm biến chất? Moi được bao nhiêu phải moi chứ! Tuổi thanh xuân của con là quý giá nhất mà.”

      “Đồ ngốc này! Tôn nghiêm, tự do của mới là thứ quý giá nhất. Mình muốn bị giống mẹ mình, phải chịu cuộc sống khổ sở như bà.”

      Phạm Ti Ti im lặng, rất hiểu tâm của Xuân Phàm nên gì thêm. Chỉ là cảm thấy tiếc cho bạn thân. ràng ấy có thể trở thành con phượng hoàng, được hưởng cuộc sống sung sướng, vậy mà lại chọn cách sống theo lối sống của con chim sẻ bình thường.

      “Xuân Phàm, hôm nay xe mình . Ngày mai đến lượt cậu làm tài xế.”

      “Ok!”

      Hai mỹ nữ cùng vào thang máy, xuống bãi đỗ xe chuẩn bị làm. người ăn mặc sành điệu, khêu gợi, lúc nào cũng có thể “phóng điện” tới người qua đường; người lại vừa xinh xắn đáng , vừa dịu dàng, tao nhã. Hai người nhìn tràn đầy sức sống khiến ai cũng mê mẩn, nhưng họ đều biết rằng bề ngoài của mình chỉ là vỏ bọc, đám đàn ông đừng hòng thấy họ yểu điệu mà đụng vào.

      Khu nhà của hai người khá an toàn, hơn nữa còn gần công ty nên lại cũng rất tiện. Nếu buổi sáng họ dậy sớm chút, chỉ cần bộ hơn 10 phút là tới công ty đúng giờ. Nhưng Xuân Phàm là thư kí của tổng giám đốc nên phải tới sớm hơn những người khác, Phạm Ti Ti cũng làm Quản lý phòng ngoại giao nên hai người đều cần xe để lại cho thuận tiện.

      Như nhiều người phụ nữ khác, họ cũng mê mẩn giày, tiếc tiền mua những đôi giày cao gót vừa đẹp vừa chắc chắn, lại cả ngày cũng bị đau chân, cho dù đắt chút nhưng cũng đáng. Họ đều nghĩ sống đời là được phép ngược đãi bản thân, thế nên chi tiêu rất phóng khoáng. Đó là nguyên tắc sống cơ bản nhất.

      “Xuân Phàm, cuối tuần này ma đầu công tác ở Nhật Bản, cậu nhất định phải cùng sao?”

      “Ma đầu” mà Ti Ti là giám đốc Dương Lập Hân của tập đoàn Đức Hân. ta năm nay ba mươi tuổi, còn độc thân, trông rất tuấn tú. Ưu điểm lớn nhất của ta là suy nghĩ rất chu đáo, phong thái trầm tĩnh, có đúng khuyết điểm là tính tình quá lạnh lùng. Mọi người trong công ty đồn rằng chỉ trong hai năm đầu tiếp quản công ty, ta bị gọi là kẻ “Khoát tay vô tình”, ai theo kịp cầu của , hay chỉ là ta thích ai thẳng tay đuổi , những người làm việc trong công ty từ lâu rồi cũng là ngoại lệ.

      Sau khi Dương Lập Hân tiếp nhận chức vụ giám đốc, Nhạc Xuân Phàm mới tới công ty. Làm thư kí cho ta hai năm, hiểu công việc của ta vất vả, nặng nề đến thế nào. ta thừa tâm lực để thông cảm cho những người cao tuổi trong công ty còn theo kịp thời đại được. Thà trực tiếp cung cấp khoản hậu đãi rồi cho họ về nghỉ hưu còn hơn.

      Nhưng vẫn bí mật gọi giám đốc là “ma đầu” với mọi người trong công ty.

      “Mình thấy ta dặn dò gì, chắc lần này với trợ lý Sa và chủ nhiệm Cao rồi.”, Xuân Phàm suy đoán. Trợ lý Sa cùng chủ nhiệm Cao là hai cánh tay đắc lực của Dương Lập Hân, luôn xuất ngoại lo chuyện làm ăn cùng ta.

      “Chậc, ma đầu phải sửa thói quen này thôi. về về suốt nhưng lúc nào cũng kè kè đống đàn ông bên cạnh, chẳng trách bắt đầu có những lời đồn tốt về ta.” Phạm Ti Ti cười nhạo.

      “Người ta đồn gì cơ?”

      đó, có người nghi tổng giám đốc của chúng ta là gay đấy. Khéo ghê.”

      Xuân Phàm gì, mỉm cười.

      “Này, cậu để ý hả?”

      “Mình làm thư ký, chỉ cần cấp mỗi tháng trả tiền lương cho mình, làm khó mình mình chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi. Để ý ta là nam, nữ hay gay làm gì.”

      “Cậu vô tâm .”

      Phạm Ti Ti trêu được bạn, mà bạn còn thể ra là thư ký trung thành bảo vệ sếp, đúng là vô vị.

      Chỉ phí Dương Lập Hân được coi là “Giám đốc đẹp trai nhất” mà lại quyến rũ được nữ thư ký xinh đẹp lại trung thành như vậy. Rốt cuộc là khả năng phóng điện của ta kém hay do Nhạc Xuân Phàm quá lí trí? Nhàm chán!

      Phạm Ti Ti rất thích khoắng ầm hồ nước mùa xuân, nhưng chẳng may lại gặp phải hai hồ nước lặng.

      lát sau họ tới công ty. Trước tiền sảnh công ty có đám nhân viên quây lại. Lạ , trước công ty sao lại có nhiều người vây lại như thế? Chẳng lẽ có chuyện hay?

      “Xuân Phàm, xuống nhanh! Nghe ngóng giúp mình xem có chuyện gì. Mình đỗ xe xong tới ngay.”

      sợ đến muộn à?” phải ai cũng đều hứng thứ với chuyện bát quái.

      “Còn 15 phút, nhanh!”

      Xuân Phàm gần như bị đuổi khỏi xe. Dù sao cũng hay vào công ty bằng cửa chính, cũng tiện thể xem hộ Ti Ti có chuyện xảy ra.

      Ô ô, thế nào đây? Có người đàn ông quỳ trước lối , nhìn bộ dạng như muốn chết cho xong. ta muốn diễn kịch cho mọi người xem ư?

      Trai già trẻ xung quanh thầm vơi nhau.

      ta là ai?”

      biết. Tôi vừa tới thấy ta quỳ ở đây. Được khoảng nửa tiếng bảo vệ tới mời nhưng ta sống chết rời nửa bước. ta bảo muốn chờ bạn , xin ấy tha thứ.

      ta làm gì sai mà phải quỳ ở đây?”

      biết.”

      “Bạn ta là ai nhỉ?

      “Hình như là thư kí giám đốc…”

      Có người phát ra Xuân Phàm đến, ánh mắt quét về phía .

      “Tôi quen ta!” cao giọng như mắc phải “nỗi oan Đậu Nga” (1).

      (1) Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, trẻ. Lúc Đậu Nga còn , mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy rồi vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng cách độc ác, Đậu Nga trước sau chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, cuối cùng nàng bị xử tội tử hình.

      vừa xong, giám đốc đại nhân giá lâm. Dáng cao cao, ánh mắt lạnh lùng như gió mùa thu cuốn hêt lá vàng rơi, mọi người vừa thấy sợ hãi chạy ùa vào cửa chính của công ty. Khoảng sân trước cửa chính lát trống trơn.

      Như cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng Xuân Phàm bỗng lạnh run. rùng mình, thầm thán phục đại ma đầu tài giỏi, chỉ cái liếc mắt có thể làm cho mọi người chạy trối chết, rất giống chạy trốn khỏi khủng long, kịp bị bắt sống ăn thịt. là biết ơn bố mẹ ta, biết làm thế nào để nuôi dạy nổi người thế này?

      Tất cả những điều chỉ dám nghĩ trong lòng. Dựa vào quan hệ làm việc – trả lương, nữ thư kí như phải tuyệt đối lí trí, tao nhã. thân thiết chào hỏi sếp: “Chúc giám đốc buổi sáng tốt lành! Hôm nay trời đẹp , nóng cũng lạnh, thoải mái.”

      có phản ứng.

      Rất tốt, phản ứng tức ý kiến. Xuân Phàm quay người vào công ty, bất thình lình phía sau có tiếng hừ lạnh. Ôi… Quên mất quên mất, giám đốc đại nhân là lớn nhất, phải để ta trước tiên.

      Xuân Phàm lập tức nghiêng người đứng sang bên, đợi ta qua.

      Nhưng Dương Lập Hân động đậy, mắt lạnh lùng quét qua người quỳ trước cửa công ty, “ ta là ai? biết ngại là gì. Sao xử lý?

      Xuân Phàm vội minh oan, “Báo cáo giám đốc, ta phải người quen của tôi.”

      Mặt Dương Lập Hân chút biểu cảm, nhìn chòng chọc.

      Từ cửa liên tiếp truyền tới tiếng cười duyên, “Nếu như phải phòng thư kí chịu trách nhiệm trách nhiệm hẳn là thuộc về phòng quan hệ xã hội của tôi hay bộ phận bảo vệ rồi.” Phạm Ti Ti sau khi đỗ xe đuổi tới, thấy trước cửa vắng vẻ, tưởng lỡ việc vui. Ai ngờ còn theo kịp màn kịch hai người diễn này, là may!

      “Ban ngày ban mặt mà có người đàn ông phong nhã quỳ trước cửa công ty chúng ta, việc này liên quan tới hình ảnh của công ty, tôi nhất định giải quyết êm thấm, xin giám đốc yên tâm.”

      Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt kiều, có vẻ như muốn phóng điện tới Dương Lập Hân.

      Muốn câu dẫn giám đốc mình đầy gai lên giường, toàn công ty cũng chỉ có Phạm Ti Ti đủ dã tâm.

      “Mời ta ngay lập tức.” Dương Lập Hân xoay người vào công ty, Xuân Phàm và đám nhân viên xung quanh cũng theo ta.

      Phạm Ti Ti cười như con mèo hoang ăn vụng, đánh giá người đàn ông quỳ trước công ty từ xuống dưới. Chuyện này có vẻ thú vị, làm sao có thể bỏ qua?

      Bởi vì chàng kia ngừng liếc trộm đôi chân trắng nõn, trơn bóng của với dáng vẻ thèm muốn.

      ***

      Xuân Phàm luôn cho rằng cấp của kẻ khó ưa tới mức ai có thể làm hài lòng ta.

      Đối với tập đoàn Đức Hân mà , Dương Lập Hân là người lãnh đạo hợp tình hợp lí. Ông ngoại ta giao lại toàn bộ sản nghiệp khổng lồ cho cháu trai, từ khi mẹ bị ung thư dạ dày nên qua đời, ông ngoại bỏ qua cha ta là Dương Ngạn Phủ, đưa toàn bộ gánh nặng lên vai Dương Lập Hân.

      Dương Lập Hân cũng đáng thương, có cơ hội hưởng thụ cuộc sống ăn chơi ngày đêm, uống rượu hẹn hò với người đẹp như các công tử nhà giàu khác. Vừa học ở nước ngoài về, ta trực tiếp quản lí công ty, phải gánh vác trọng trách, vùi đầu vào công việc. Bởi vì giúp đỡ từ bố mẹ, em Dương Đa An của ta lại hơn ta tới bảy tuổi nên Dương Lập Hân chỉ có thể gánh vác mọi áp lực mình.

      Nếu biết về hoàn cảnh gia đình nhà họ Dương, ai cũng hiểu tại sao Dương Lập Hân lại đối xử lãnh đạm với người nhà. ta bao giờ thừa nhận Dương Đa Lệ do mẹ kế Lâm Á Trúc sinh ra là em .

      Nhìn bề ngoài, ta là kẻ vô tình, lạnh lùng, nhưng cái khiến người ta khó chịu là ta cảm thấy đời có gì thú vị gì sao? Nhạc Xuân Phàm trong lòng lén chửi thầm ta.

      À , chúi đầu vào làm việc như điên chính là niềm vui duy nhất của ta! Nhạc Xuân Phàm thể suy nghĩ nông cạn như vậy được. có sếp cuồng công việc như vậy ai trả lương cho đây? Chim nhạn sao có thể hiểu chí lớn của thiên nga!

      cũng chỉ là thư kí bé mà thôi.

      Đôi môi mềm mại của Xuân Phàm lên tia cười yếu ớt. Đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều người,

      luôn tự an ủi để cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp.

      Dương Lập Hân bỗng rùng mình, trong mắt lên chút gì đó khó tả, nên lời. Nghe thư kí của được các đồng nghiệp trong công ty bầu là “Nữ thư kí có khí chất nhất”, sao? Trong lòng hoài nghi.

      Thời nay, con chỉ cần dùng tí mỹ phẩm, trang điểm lên là mang diện mạo “lừa tình”. Ngay cả người xấu tới mức ma chê quỷ hờn cũng có thể biến thành thiên thần. Nhưng sau khi tẩy lớp son phấn, đại mĩ nhân rồi cũng trở về thành người bình thường. Chẳng phải lớp trang điểm làm cho đàn ông bị đánh lừa sao? Nhưng, liệu khí chất có thể lừa người?

      Dương Lập Hân đứng sau tấm kính, con ngươi sắc bén nhanh chóng liếc cái. nhìn rất thanh nhã, dung mạo phải nhờ lớp trang điểm quyết định, Nhạc Xuân Phàm còn giống em ở điểm lười đeo lông mi giả. Hôm nay vẫn trang điểm thành bộ dáng nữ thư kí thành thục, chỉ là mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ bằng gấm, làm lên nét trẻ trung, xuân sắc của .

      Cái chuyện khí chất này chỉ là trò vặt với . luôn phải giao tiếp, đàm phán với khách hàng nên muốn xem có khí chất hay chỉ cần chú ý chút lúc làm việc là biết.

      Chàng trai quỳ trước cửa công ty là bạn trai của sao?

      nhíu mày, hơi cảm thấy khó chịu trong lòng.

      Quái lạ, sao mình phải để ý? Cảm giác thoải mái trong lòng là gì?

      bộ về phía thang máy, Dương Lập Hân quyết định ném hết mấy việc vớ vẩn kia. qua phòng bí thư, tiến vào phòng làm việc của mình. Sa Chấn vào trước báo cáo về những việc cần giải quyết, hai mươi phút sau, Nhạc Xuân Phàm tiến vào, báo cáo hành trình ngày hôm nay của .

      Dương Lập Hân im lặng nghe xong, thêm gì nên Nhạc Xuân Phàm thừa cơ lui ra khỏi phòng.

      lấy lại bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :