1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mua thê tử - akiaki ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      MUA THÊ TỬ

      Tác giả: akiaki
      Tình trạng: hoàn thành
      Thể loại: Ngôn Tình cổ đại, nhàng


      Giới thiệu:

      Nữ chính: Lý Thanh – Nam chính: Thiệu Khiết Phùng

      Nàng vì từ làm kẻ khất cái nên rất mê tiền nha, lần tình cờ nàng vì chướng mắt kẻ có tiền mà giáo huấn chút. Thế nhưng gì, nếu tiền quan trọng vậy muốn dùng tiền mua nàng làm thê tử sao? Chà vừa có tiền vừa có phu quân nha có cái gì mà tốt hơn thế chứ. Thế nhưng coi việc lấy nàng chỉ là đùa sao, kẹt nỗi tiền nàng tiêu hết cả rồi. Dù từng làm khất cái thế nhưng lại ghét nhất nợ tiền kẻ khác, con số lại quá lớn như vậy. Ai..a..a. Nàng đành bám mình lần nữa trả tiền cho vậy.

      tuy phải lần đầu gặp kẻ coi trọng đồng tiền tỷ như mẫu thân suốt ngày ca ngợi vĩ đại của đồng tiền thế nhưng rất ghét những kẻ thấy tiền liền sáng mắt. Vốn chỉ muốn cho nàng bài học xem tiền có quan trọng đến mức nàng phải gả cho hay . Thế nhưng tiểu nương này gì chứ nàng vì tiền mà bán mình làm thê tử người ta. Hừ nàng cũng là quá đáng bán mình làm thê tử còn dám bán mình lần nữa cái gì là rả lại tiền cho . Tiền cần thế nhưng nương tử này hẳn là thể để nàng muốn làm làm làm rời như thế được

      -------------------------

      Mở đầu:

      Dưới ánh chiều tà khất nhi có bộ dạng lem luốc nhưng cũng che được đôi mắt tròn xoe hữu thần của nàng. Thò tay nhắn cất hai đồng tiền vừa được người ta bố thí cái nhếch mép nhanh lướt qua khuôn mặt nhắn kia rồi biến mất Nàng lại bộ dáng rưng rưng tội nghiệp nhìn những người vội vã đường. Bộ dáng này của nàng luôn khiến những người có tấm lòng lương thiện thương cảm nên rất nhanh lại có vài đồng tiền cái bát của bé tám tuổi xíu gấy gò ngồi ở góc đường.


      Khi mặt trời đứng bóng Lý Thanh nhanh khỏi góc đường bước vào góc khuất nàng lôi ra bộ quần áo sạch khác thay vào, thấm chiếc khăn vào miểng bát đọng nước mưa đường nàng lau mặt sạch rồi chạy nhanh đến cổng sau của sân viện . Ở đây nàng nhận hài tử chừng vài tháng tuổi, cõng tiểu hài tử lưng ru cho nó ngủ bằng giọng hát ngọt ngào của mình. Chỉ lát sau tiểu hài tử khóc kia từ từ say ngủ lưng nàng.


      Sau khi xong việc dỗ trẻ nàng lại chạy đến ngõ Hoàng Hoa chạy đến cửa sau của kỹ viện nàng được đưa cho bộ y phục của nha hoàn. Thay xong y phục Lý Thanh đến phía sau tấm bình phong nghe theo tiết tấu nhạc bắt đầu ngân cao giọng hát. Nàng là hát thay cho hoa khôi của Ngân Chức Phường, Linh Ngọc tỷ tỷ tuy xinh đẹp, múa hay nhưng giọng nàng ta như tiếng vịt kêu thế nên khi biết nàng có giọng hát hay Linh Ngọc tỷ nảy ra ý muốn nàng hát thế nàng ta mỗi khi nàng ta biểu diễn. Khi trời rất khuya, nàng mới ra khỏi Ngân Chức Phường về mái nhà liêu xiêu, nhàng đẩy cửa vào bên trong Lý Thanh thắp ngọn đèn dầu trong căn nhà tưởng chừng sắp đổ kia sáng lên ngọn lửa ấm áp của mái nhà.


      nơi khác trong trang viện lộng lẫy xinh đẹp tiểu hài tử mười hai tuổi ở bên khẽ thở dài khi thấy mẫu thân cầm dao rượt chém phụ thân:


      - Chàng đứng lại cho ta chàng dám mang Ngọc như ý trị giá liên thành của ta tặng cho tỷ tỷ, chàng thường ngày hay qua Dược cốc chòng ghẹo tỷ tỷ ta thôi còn dám đem ngọc , chàng có biết ngọc ấy mắc thế nào hả ta chém chết chàng.


      - Ta nhất định lấy người ham tiền như mẫu thân. Tay chống cằm Khiết Phùng mười tuổi bên chán ngán cảnh thường ngày diễn ra như cơm bữa .


      - Tiểu tử thối, con gì hả , ham tiền có gì xấu chứ, tiền là tiên là phật là sức bật của tuổi trẻ là sứ khỏe của tuổi già là cái đà của thế giới. Ở quê ta luôn coi câu đó là chân lý. có tiền sao nuôi nổi tiểu tử nhà ngươi. Thiếu phụ quay sang chỉa mũi nhọn về phía tiểu hài tử mười tuổi nhưng có bộ dáng ông cụ non.

      --------------------

      Chương 1: Tửu lầu.

      Trong tử lâu lờn của kinh thành đông đúc dù là tửu lâu kia đông khách thế nhưng mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về đó phía chiếc bàn gần cửa sổ. Ngồi nơi đó có nam nhân thân bạch y với khí chất cao ngạo, khuôn mặt đẹp đến nữ nhân cũng phải ghen tỵ. Nhưng như vậy phải trong ủy mị thư sinh mà ở sức hút nam tính khiến nhiều kẻ phải nghiến răng nghiến lợi vì mỗi khi xuất hầu như thu hút mọi tầm mắt của các nữ tử quanh đó. Dù luôn bị kẻ khác nhìn thế nhưng có nữ tử từ khi nàng bước vào cứ nhìn chằn chằm đến bất nhã khiến có chút khó chịu nha.


      - Vị nương này, có gì muốn với tại hạ sao. Nhìn người ta như thế quả chút lịch có thu hút mấy cũng nên như thế.


      - Ngươi nếu ăn những thứ đó có thể cho ta hay ? Lý Thanh ở bên với giọng mong chờ. Những thừ kia nếu ăn cũng nên bỏ phí như vậy, với nhiêu đó thức ăn có lẽ đủ ăn trong hai ngày. Lý Thanh ở bên tính toán. Nàng là rất nhẫn nhịn nha nhưng thấy kêu nhiều thức ăn như thế, nhìn thư sinh nho nhã thế kia hẳn là ăn hết . Nàng định bụng kêu ly trà ngồi đợi ăn xong xin thức ăn thừa nhưng mãi thấy động đũa nên phát bực. Nếu là chủ động hỏi nàng cũng cần ngại nữa .


      - Những thứ này sao? Ngươi cứ lấy . Dù gì khẩu vị của cũng tốt, cũng muốn ăn. Cứ nghĩ vị nương kia vui vẻ biết ơn thế nhưng sắc mặt nàng lập tức tốt.

      - Ngươi nếu muốn ăn lần sau nên gọi nhiều thức ăn như vậy phải rất lãng phí sao. Nếu phải nàng tình cơ ngang qua có phải hay lãng phí cả bàn thức ăn này. Chỉ cần nghĩ có kẻ lãng phí thức ăn và bạc nàng liền cảm thấy khó chịu. Khi thấy thái độ bất ngờ của nàng Khóe miệng Khiết Phùng Khẽ nhếch, có chút thú vị nha.

      - Ngươi, chủ nhân ta làm gì đến phiên ngươi quản sao. Tiểu Mạc ở bên khó chịu khi thấy chủ nhân bị tiểu nương vô lý này mắng. Tiểu nương này cũng là quá vô lễ .

      - Tiểu Mạc… Ta thực nên lãng phí thức ăn thế, là ta sai. nở nụ cười câu hồn đoạt phách thế nhưng nữ nhân kia hề bị ảnh hưởng vì nụ cười đó mà chỉ quan tâm đến những món ăn bàn. Thú vị nha, nàng có lẽ là người thứ hai bị chói mắt vì dáng vẻ của nha.

      bên những tiểu nương cho dù thẹn thùn cũng cố lâu lâu ghé mắt nhìn trộm Khiết Phùng có vài kẻ như mất hồn, số khác đại não như ngừng hoạt động. Tiểu Mạc ở bên há hốc miệng kinh ngạc, nàng ta là lần đầu thấy thiếu chủ nhận sai trước người khác. Thiếu chủ của nàng trước nay luôn kiêu ngạo thế, ngay cả trước lão gia và phu nhân ngài ấy cũng chưa từng nhận mình sai.

      bên tiểu Thanh thấy thái độ chút thành ý của tuy rằng khó chịu thế nhưng cũng nên chọc giận kẻo đổi ý cho nàng số thức ăn này có lỗi với bản thân. Thu dọn hết chỗ thức ăn bàn cách nhanh nhất có thể nàng sợ đổi ý. Cũng tại bản thân quá nhiều chuyện tự nhiên lại mắng người ta, tiền của xài liên quan gì đến nàng kia chứ.

      Chỉ thoắt cái tiểu nương trước mắt này dọn hết bàn thức ăn đầy ắp của khiến Khiết Phùng có chút kinh ngạc. mình nàng có thể ăn hết những thứ này sao, vốn tưởng nàng chỉ xin vài món, thế nhưng nàng nhiệt tình dọn hết cả bàn thức ăn của khiến cũng dở khóc dở cười, cũng là chưa có ăn cái gì.

      Vốn có khẩu vị thế nhưng khi thấy nàng nhiệt tình với thức ăn kia bỗng đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng. Mắt nhìn thấy đĩa bánh quế hoa mà thích nhất sắp vào túi nàng giơ tay giữ lại trong vô thức. với tay tới đĩa bánh bỗng bị kéo lại nàng tròn mắt nghi hoặc nhìn , phải đổi ý chứ. Tay khác của nàng giữ chặt những thức ăn lấy được còn bàn tay kia cũng bỏ qua đĩa bánh, vốn là loại bánh nàng thích ăn nhất nhưng vì quá đắt tiền nên chẳng mấy khi được ăn.


      - Ngươi là đổi ý sao? Nếu vì giận việc ta mắng ngươi cho ta xin lỗi nhưng ngươi cho ta thức ăn này cũng nên đổi ý chứ. Thấy bộ dáng tham lam của nàng bỗng dưng cảm thấy rất tò mò nàng thế nào nếu nhất định nhường nàng đĩa bánh này.


      - Ta là cho ngươi cũng là cho hết tất cả các món. Có vẻ nàng rất thích bánh quế hoa cứ nhìn đôi mắt nàng thể rời đĩa bánh có thể thấy. Thấy nàng nhăn mặt bỗng nhiên muốn biết liệu bánh quế hoa và những thức ăn kia nàng chọn cái nào.


      - Nếu lấy đĩa bánh này ngươi phải bỏ lại hết thảy những thức ăn ngươi vừa lấy. Hăn hứng thú nhìn xem quyết định của nàng. Tiểu Mạc ở bên cảm thấy nghi hoặc chủ nhân nhà nàng từ khi nào trở nên mọn như thế giành thức ăn với người ta. Nghe thế bàn tay cầm chặt đĩa bánh bỗng run lên rồi như đưa ra quyết định khó khăn nàng buông tay. Thấy biểu tình thất vọng của nàng cũng cảm thấy vui vẻ gì cho lắm nên khi thấy nàng định rời khỏi chợt lên tiếng


      - ra ta cũng thể ăn hết chỗ bánh này. Nếu ngươi ngồi lại cùng ta ăn trưa số còn lại là của ngươi. Tiểu Mạc đến lúc này mắt chữ A, Miệng chữ O, chủ nhân nhà nàng chẳng phải thích ăn cùng kẻ khác sao, thế nhưng, thế nhưng. Nàng chợt cảm thấy mình chẳng hề hiểu được chủ nhân nhà mình nữa.

      Khi nghe đến có thể cùng ăn bánh hai mắt tiểu Thanh sáng lấp lánh, bộ dạng nước miếng nuốt ừng ực của nàng khiến Khiết Phùng cảm thấy thú vị. là gặp nhiều loại nương thế nhưng mọi biểu đều bày hết ra mặt như nàng là lần đầu tiên gặp được. Khiết Phùng hê nhận ra nỗi buồn vì thất tình của là biến mất từ khi nào, tâm tư của tại là đặt lên nàng người con trước mắt này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 : Thanh lâu


      Tiểu Thanh đôi mắt sáng long lanh nhìn đĩa bánh, nàng nâng tay bốc lấy chiếc bánh bỏ vào miệng nhắm mắt lại và cảm nhận vị bánh tan ra từ đầu lưỡi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn bánh Quế Hoa kia của nàng khiến Khiết Phùng chợt cảm thấy bánh hôm nay ngon hơn ngày thường. Bản thân hề nhận thấy nàng là ảnh hưởng đến tâm tư của mình. Nhìn người nào đó dù no thế nhưng vẫn ngừng nhét bánh Quế hoa vào miệng cứ như nếu ăn thêm nàng có cơ hội ăn nữa khiến có chút buồn cười. Khi thể ăn được nữa nàng nhìn hai chiếc bánh còn dư lại


      - Ta có thể gói mang về ?


      - Nàng có thể ăn nữa sao, còn cả những thứ kia nữa ?. hứng thú nhìn nàng bộ dáng tiếc rẻ hai cái bánh của nàng khiến buồn cười.


      - Là cho lũ trẻ ăn xin ở cuối đường, với chỗ thức ăn này bọn chúng hẳn ăn được hai ngày. Nàng cũng vậy, với bữa ăn hôm nay hẳn là có nhịn hai ngày sau đó cũng vấn đề gì. Khi nghe nàng vậy bỗng dưng cảm thấy nàng hẳn là tiểu nương lương thiện và đáng .(akiaki : mới lương thiện, đáng ấy)

      Chỉ là nay bận tìm phụ thân nếu cũng muốn theo giúp nàng đem cơm cho những khất nhi kia. Vừa rời khỏi dược cốc là xác định phụ thân ở đó vì thế chỉ còn nơi cần đến. Mẫu thân và phụ thân lại cãi nhau ông lại bỏ nhà nhưng lần này ông mất tích lâu hơn mọi khi. Mỗi lần như thế ông nếu đến Dược Cốc làm phiền di nương đến thanh lâu chơi vài ngày,thường cũng chỉ vài ngày nhưng lần này ông biến mất hơn mười ngày.

      Bước đến Phố Hoàng Hoa tuy phải là lần đầu đến các kỹ viện thế nhưng lần nào cũng vẫn cảm thấy chán ghét nơi hỗn tạp này, nếu phải theo lệnh mẫu thân bắt phụ thân về bước vào đây. Mang dáng vẻ chán ghét thế nhưng khi vừa bước vào thể rời mắt mình khỏi vị nương, là nàng, nàng là kỹ nữ sao ? Dù tại nàng giống với lúc trưa bộ dáng mộc mạc của thôn nữ mà mang dáng vẻ kiều mị mê người. Nhưng vừa liếc mắt nhận ra ngay đó là nàng.

      Khi thấy Khiết Phùng xuất Lý Thanh có chút giật mình nàng nghĩ hẳn giống với loại người phong lưu đa tình nhưng có lẽ nàng nhầm mất rồi. Từ ra vào chốn này khiến nàng khá tự tin về con mắt đánh giá nam tử của mình ra nàng cũng có khi sai mất rồi. chú tâm suy nghĩ bỗng bàn tay của kẻ khách nhân kia chộp lấy vai nàng ôm nàng cứng ngắc làm nàng kịp tránh. Tiểu Thanh lôi góc áo về phía cùng chiều khiến lão đảo đụng cánh tay về phía cạnh bàn kêu đau tiếng rồi buông lỏng bàn tay ôm nàng ra. Khi thấy kẻ kia ôm chặt lấy nàng cũng là vì sao mà cảm thấy giận nghiến răng nghiến lợi. Hỏi xong tin tức cần là muốn nhanh rời khỏi nơi ghê tởm này. Khi vừa ra khỏi cửa dụng phải kẻ như muốn chạy khỏi nơi này


      - Mẹ nó đẹp thế nhưng lại mắc bệnh, ta mà trị khỏi cái bệnh ngứa khắp mình này ta tới đây tháo bảng hiệu nơi này. Kẻ vừa chửi bậy đó ai khác chính là vị khách nhân vừa mới ôm nàng. vừa vừa gãi gãi tới đâu mẩn đỏ nổi lên đến đó và chỗ gãi bắt đầu xưng tấy đau rát khó chịu ,nếu như lầm đó là Diệp Lam Tâm. Mà kẻ có thề bào chế loại độc này chỉ có phụ thân . nhanh Khiết Phùng chạy đến gian phòng vừa trông thấy nàng thế nhưng người còn ở đó. Bắt lấy ma ma của thanh lâu này hỏi.


      - Ta là cũng , vị nương kia làm ở đây, nàng ta là bán thân trong canh giờ và muốn hầu hạ vị khách nhân kia được bạc chia cho ta nên ta đồng ý với nàng ta.


      Tại góc đường đám tiểu hài tử chừng mười, mười tuổi lẽo đẽo theo vị nương ăn mặc mộc mạc :


      - Lão đại, sao tỷ dùng tài năng của tỷ để kiếm tiền, đệ đảm bảo tỷ chỉ cần làm vài vố là chúng ta giàu to phải ăn xin nữa.


      - Phúc tử ngu ngốc, là Thanh tỷ hứa với Mạn ca ca làm lừa đảo nữa nếu phải đệ ngốc, bị lão già kia cướp mất tiền người ta bố thí Thanh tỷ cũng phải lấy lại. Việc hôm nay tốt nhất đừng cho Mạn ca biết nếu đệ chờ ăn gậy . hài tử bộ dáng con hơn tên kia nhưng có vẻ huynh trưởng khiển trách.


      - Tiểu Lăng đúng đó việc hôm nay đứa nào lộ ra tỷ cho ăn gậy đó biết chưa hả. Giọng kia tuy nhưng mang đầy tính uy hiếp khiến lũ có chút sợ đồng thanh hô.


      - Dạ lão đại. Mấy đứa bộ dáng có nghiêm túc đến nghẹt thở vì với chúng lời lão đại là thánh chỉ. Bọn chúng rất tôn sùng nàng vì nhờ có nàng bọn chúng có nơi để nương thân cũng xem như có mái nhà. Lúc trước khi làm khất cái bọn chúng chỉ có ý nghĩ là muốn sinh tồn phài cạnh tranh lẫn nhau, có đôi khi vì tranh giành địa bàn mà xảy ra xô xát. Nhưng lão đại lại dạy bọn đoàn kết, chia phần của mình cho người khác khi mình kiếm được và người khác cũng làm vậy, kể từ khi nương tựa lẫn nhau cuộc sống bỗng trở nên dễ dàng hơn. Đôi khi cũng đói thế nhưng trong lòng bọn chúng là ấm áp của người thân, người nhà.

      Tiểu Thanh thích ngửi mùi phấn son người nàng nên tìm chỗ nào đó gột rửa cho hết mùi vị của chốn thanh lâu người rồi mới trở về. Dặn dò bọn trẻ về trước, nàng chạy nhanh đến sau núi ở đó có dòng ôn tuyền nàng là trong lúc vô tình tìm được.
      Tại trước cửa kỹ viện Khiết Phùng dùng cọng tơ đoán hướng gió rồi bước nhích lên chút hướng đầu gió thả vào trung những bột phấn màu vàng nhạt từ đây xuất ngững ánh sáng lấp lánh nhưng lại có đến hai phương hướng.


      - Tiểu Mạc em hướng đông còn ta theo hướng tây, nếu có tin gì nhớ dùng Vũ báo tin cho ta biết vị trí.


      - Dạ Thiếu gia. Nàng gật đầu rồi nhanh biến mất theo hướng đông đuổi theo những tia sáng . Lần theo Kim Sắc loại Dược dùng để xác định hướng của kẻ vừa chạm qua Diệp Lam Tâm. Vì Gió có đôi khi cũng làm sai lệnh phương hướng nhưng cũng chỉ có thể trông chờ vào may mắn.


      Chương 3 : Khe ôn Tuyền


      Khi xác định quanh ôn tuyền này có người nàng mới thoải mái thoát y phục ngâm mình để gột rửa hết những mùi son phấn đọng lại người. Vừa ngâm mình nàng vừa ngân nga khúc nhạc mà nàng thích nhất. Khiết Phùng ngày càng nghi ngờ mình sai phương hướng. Nơi đến đơn giản là có người sinh sống, khi định quay đầu lại từ bỏ truy tìm dấu vết nghe thấy tiếng hát trong trẻo mà ngọt ngào, về phía tiếng hát kia trong vô thức cố ý bắt gặp cảnh xuân phía trước. Ong đầu óc dường như bị hỏng hóc gì đó khiến như là kẻ ngớ ngẩn thể nghĩ gì, cũng biết làm gì với tình huống này(Akiaki : phi lễ chớ nhìn). Trong khi còn chưa biết phản ứng thế nào nghe thấy tiếng nàng hét lớn khi phát ra . luống cuống mắt vội nhắm tịt lại, lắp bắp giải thích :


      - Ta thấy, à có thấy , nhưng phải cố ý . Nhưng nương yên tâm, tại hạ là Thiệu Khiết Phùng chịu trách nhiệm về việc hôm nay. Có bắt cưới nàng cũng đồng ý vì là kẻ rất có trách nhiệm nha. khuôn mặt nghiêm nghị kia đỏ bừng chạy dài xuống tới cổ. Thân thể chợt trở nên cứng đờ gượng gạo, dù là đứng từ phía xa nhưng là kẻ tập võ từ nên thị lực thực tốt. cố ý nhớ lại việc xấu hổ đó thế thế nhưng những gì vừa thấy vẫn lẫn quẩn trong đầu.

      - Trách nhiệm, vậy hẳn là khoảng tiền lớn ,trong sạch và thanh danh của ta ngươi bồi thường bao nhiêu ? Hai mắt Lý Thanh bỗng sáng lên. Nếu muốn bồi thường nàng đồng ý nha.(akiaki : đầu hàng , trong đầu nàng ta chỉ có mỗi tiền)

      - Trách nhiệm sao có thể quy ra tiền. Lời phát ra từ kẽ răng, hai mắt khẽ híp lại nguy hiểm. dù gặp nhiều kẻ tham tiền thế nhưng tham tiền giống nàng quả là lần đầu.

      - Ngươi là muốn bồi thường ? phải là có tiền chứ, trông như kẻ có tiền thế kia mà keo kiệt.(akiaki : lát nữa làm chị tròn mắt vì quá nhiều tiền ấy chứ.)

      - Cũng phải vậy. Nhưng tiền sao có thể mua nổi danh dự của người khác ? bỗng dưng có cảm giác tức nghẹn họng trân trối mà nhìn nàng cách khinh thường. Thấy ánh mắt của thế nhưng nàng là nhìn thẳng vào mắt ra suy nghĩ của mình.

      - Có gì thể mua bằng tiền ? Những người như ngươi có thể hiểu quan trọng của tiền, nhưng với ta tiền quả quan trọng. Nàng là thấy qua nhiều rồi nha, có nhiều kẻ chỉ vì tiền mà làm cả những chuyện táng tận lương tâm. Tiền cũng có thể mua được tánh mạng của con người có chuyện gì tiền thể mua nổi chứ. Nều có việc gì đó tiền thể mua được bởi vì cái giá cũng chưa hợp lý mà thôi. Vì nó nàng làm mọi việc, cả cuộc sống này thứ nàng cần nhất, thiếu nhất cũng là tiền nha.

      - Vậy Danh Dự của nương biết bao nhiêu. Hai chữ Danh dự đặc biệt nhấn mạnh, lửa giận đột nhiên bao phủ từ tứ phía. Hai mắt nheo lại nguy nhiểm nhìn người nào đó. Nàng chợt ngẫm nghĩ lát, trường hợp này nàng cũng là chưa gặp qua phải lấy bao nhiêu tiền nha.


      - ừm. Năm ngàn lượng . Khi nàng đưa ra số tiền ấy nhíu mày lên tiếng, có phải nàng là đòi quá nhiều tiền ? Cũng phải, nàng dù làm việc chăm chỉ năm cũng chỉ kiếm được chừng ngàn lượng(akiaki : tội nghiệp người nghèo). Nhìn cũng có vẻ có tiền nhưng nàng là để trả xuống nha.(akiaki : làm như mua rau ngoài chợ bằng thiệt chịu thua tỷ này luôn) Năm Ngàn lượng vàng, dù phải số tiền lớn gì nhưng nghi ngờ liệu mình có bị nàng ta lừa đảo .

      - ra năm ngàn lạng bạc cũng chỉ đủ hai lần kỹ viện. Chết chết, nàng cũng lần muốn tham lam chút liều chết giữ nguyên giá, nàng là rất cần tiền nha.

      - Năm ngàn lạng bạc ? có chút kinh ngạc nhưng là tức giận nhiều hơn là tại sao.

      - Ta nếu dùng năm mươi ngàn lạng mua nàng làm thê tử nàng cũng bán thân làm thê tử ta sao ? có chút nghiến răng nghiến lợi đối với người ham tiền hơn danh dự này, thế nhưng nhìn cái giá nàng đưa ra xem quá rẻ mạc đến khiến tức giận.

      - Năm mươi ngàn lạng bạc sao ? ta

      - Là vàng, năm mươi ngàn lạng cái mà ta là vàng ròng.

      - Vàng…vàng sao ? Nàng tròn xeo mắt, miệng há to bộ dáng choáng váng vì nghe đến số tiền lớn như thế cũng là lần đầu nha. nều sai hoặc nàng nếu nghe lầm ta hẳn là kẻ điên.

      - Sao vậy ? đồng ý sao ? biết với nữ nhân lấy chồng hẳn là việc cả đời, dù số tiền có lớn nàng hẳn cũng dễ dàng chấp nhận thế nhưng sao thấy nàng do dự bỗng cảm thấy thoải mái.

      - Cái ngươi là vàng sao ? Đó hẳn là số tiền rất lớn nha. phải quá huyênh khoang .

      - Ta , đó tuy là món tiền lớn nhưng với ta nó cũng quá lớn đến mức thể trả nổi. Nó chẳng qua chỉ bằng giá cây ngọc như ý cha đem tặng cho di nương thôi. Vả lại là tự thân kiếm được tiền nha. Bao năm qua tiền mà kiếm được so với chỗ tiền ấy năm mươi lạng kia kể là gì.(akiaki : đúng là chênh lệch xã hội)

      - Được, ta đồng ý nha. Nàng là gấp gáp đồng ý sợ đổi ý, khi nghe mua nàng làm thê tử với giá năm mươi ngàn lạng nàng tưởng cái là bạc trắng nên nàng định mặc cả với thêm chút nữa nhưng mà nếu là vàng với số tiền đó là dùng được cả đời nha. Vừa có phu quân , vừa có tiền , có gì lợi hơn như thế chứ. tuy phải lần đầu gặp kẻ coi trọng đồng tiền tỷ như mẫu thân suốt ngày ca ngợi vĩ đại của đồng tiền thế nhưng rất ghét những kẻ thấy tiền liền sáng mắt.

      Vốn chỉ muốn cho nàng bài học xem tiền có quan trọng đến mức nàng phải gả cho hay . Thế nhưng tiểu nương này gì chứ nàng vì tiền mà bán mình làm thê tử người ta. cũng là vì sao mình lại muốn mua nàng làm thê tử thế nhưng so với ý định ban đầu của chịu trách nhiện nên cưới nàng cũng sai biệt lắm(akiaki : huynh ơi, đâu có giống)

      Khiết Phùng có chút tức giận vì nàng vì tiền mà gả cho thế nhưng cơn giận nàng vì tiền thực gả cho người ta. Chỉ nghĩ đến việc đó bỗng bừng bừng sát khí. Thế nhưng có ai đó biết sống chết vẫn hết sức vô tư.


      - Vậy khi nào huynh đưa tiền cho ta ? Ánh mắt nàng nhìn có chút dè dặt. Nhắc đến tiền nàng sợ vui nhất là xuất ra món tiền lớn như thế. Nàng là muốn nhanh chóng lấy tiền vì rất sợ đổi ý.

      - Đến tiền trang ta đưa cho nàng món tiền lớn như vậy ta đem bên mình. là ghét thái độ nghi ngờ của nàng cứ như quỵt tiền nàng ấy.


      - Vậy từ giờ ta gọi chàng là tướng công, hay phu quân?


      - Gọi thế nào tùy nàng. giọng có chút lạnh, ghét cái cảm giác thê tử này là dùng tiền mua về mà phải do nàng nguyện ý gả cho . Nếu phải mà là kẻ khác muốn mua nàng làm thê tử có phải nàng cũng đồng ý chăng? Chỉ ý nghĩ ấy trong đầu thôi cũng khiến cực kỳ khó chịu.


      Akiaki;mai mà chơi về sớm ta post chương tiếp. Vì từ tuần sau ta thi liên miên nên post nhanh cho may nàng đọc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:Thê tử mua về

      Sau khi đến tiền trang rút ra khoản tiền lớn giao cho Lý Thanh hai mắt nàng lóe sáng nhìn chỗ vàng, vừa hài lòng ôm chúng trong tay nàng vừa quay sang


      - Ta cần sắp xếp số việc riêng, sau đó trở lại tìm chàng. rồi nàng ôm số vàng biến mất Cũng nàng là đâu sắp xếp những việc gì thế nhưng nhờ manh mối từ nàng là tìm ra phụ thân. Ông là bị truy sát trọng thương nên dưỡng thương tại kỹ viện. Bạc người tiêu hết nên đành bán độc dược để duy trì. Tìm được tung tích phụ thân là phải đưa ông trở về, nhưng nàng vẫn chưa quay trở lại đành trước để lại lời nhắn ở quán trọ cho nàng. Khi về gần đến độc Vương cốc chán nản có lẽ thực bị lừa, có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt mà chỉ có cảm giác mất mát kỳ lạ dâng trong lòng. Vừa vào cửa hứng ngay cơn tức giận từ mẫu thân, ấm trà bay thẳng về phía :


      - Con giỏi nhỉ? Mặc dù ta có chủ trương là cho con tự tìm đối tượng cho mình làm thê tử thế nhưng nhìn xem, vòng về hề hỏi qua ta và cha con dám đem về thê tử. Ta và cha con còn chưa chết nha. Mĩ Khiết Ngọc với bộ dáng giận dữ ngút trời quán mắn nghịch tử vừa vào tới cửa kia. Nàng dù chủ trương hôn nhân tự do cho thế nhưng đây cũng là thời đại nào mà dám vượt mặt, coi bà mẹ này ra gì khiến nàng có chút tức giận nha.


      - Ta có ý kiến nha. Ở bên Thiệu Mạc Du có chút nghĩa khí bênh vực thê tử cũng như ủng hộ con trai . là đứng ngoài nha nương tử hay nhi tử đều thể bênh vực. Nếu bênh thê tử chẳng phải con trai mang danh thất tín với người ta còn bênh nhi tử thê tử hẳn trở mặt cùng nha, rất bất lợi.


      Khiết Phùng có chút bất ngờ khi về tới Lý Thanh ở Độc vương cốc chờ . đường trở về ra là cố tình chậm đợi nàng có lẽ cũng là do vậy nên nàng là đến Độc Cốc trước . Khi thấy nàng cảm giác mất mát lúc trước dường như biến mất hoàn toàn, mà thay vào đó là chút cao hứng. Nàng là có lừa , nàng thực là đến Độc Cốc làm thê tử , khuôn mặt kia dù tỏ ra chút tình cảm gì khác lạ thế nhưng trong đáy mắt có ý cười sâu. Khiết Phùng hề nhận ra cái cảm giác tức giận ban đầu dương như biến mất tăm còn tồn tại nữa.

      Lý Thanh là đánh giá vị bà bà (mẹ chồng) trước mắt này, bà chính là Mĩ Khiết Ngọc nổi tiếng gần xa với tài bói toán có thể giúp kẻ khác thấy được quá khứ đoán được tương lai xoay thời đổi vận của mình đó sao. Thế nhưng thời vận của nàng chính là do nàng tự nắm bắt phải sao, nàng là cần thấy trước mọi thứ như người khác nha. Chỉ cần nhìn có thể thấy tương lai nàng hẳn là dễ sống nha nếu vị bà bà này phật ý nàng xem như xong . Là kẻ thông minh chẳng cần thuật bói toán nàng cũng phải biết điều đầu tiên để có thể sống tốt tại đây chính là lấy lòng vị bà bà này. Bị mẹ chồng phản đối cũng khiến Lý Thanh có chút cau mày, nàng bộ đáng như biết trước chuyện phải như vậy tỏ chút lo lắng sợ hãi hay ủy khuất nào chỉ lẳng lặng quan sát vị bà bà này.

      Vị Độc vương phu nhân này thân lam y tươi mát, trang điểm cũng rất đơn giản nhàng nhưng vẫn nổi lên nét quý phái thanh cao. Trang sức nhiều nhưng toàn là hàng thượng đẳng giá trị liên thành, hài tuy mới thế nhưng cũng có dấu hiệu mòn do lại nhiều.


      Khiết Phùng ở bên khẽ liếc thấy Lý Thanh dù đường xa mệt mỏi thế nhưng vẫn bộ dáng nghiêm túc đứng đó nghe nương ca bài ca đạo hiếu khiến trong lòng có chút ấm áp. Đôi khi cũng thể chịu đựng được những bài thuyết giảng của nương thế nhưng nàng có thể kiên nhẫn như thế nghe nương cằn nhằn dù rất mệt mỏi vì đường xa. Sau lúc lâu bà cũng buông tha cho sắp xếp Phòng ở cho nàng trong Tâm viện bà vẫn chấp nhận nàng là dâu nên tạm thời nàng và sống như phu thê.


      - Nàng là thế nào có thể chịu đựng lâu như vậy mẹ ta càm ràm? có chút khâm phục nàng nha, đứng nghe hồi là cảm thấy có chút buồn ngủ cùng mệt mỏi thế nhưng tinh thần nàng thực tỉnh táo , sau khi nương xong nàng còn lẽ phép thưa lại “ nương dạy rất phải” rồi cúi mình theo nữa chứ


      - Ta chỉ là dời dự chú ý của mình vào thứ khác thú vị hơn để giữ cho bản thân tỉnh táo thôi. thể tỏ ra mệt mỏi, nhàm chán hay buồn ngủ được khiến việc lấy lòng bà bà càng thêm khó hơn.


      - Cái thú vị hơn? Là người nương . Vì thấy nàng là bộ dáng chăm chú nhìn nương nha.


      - Chàng thực thông minh. Ta là đếm cánh hoa và đóa hoa được thêu bắng chỉ sợi vàng bộ y phục của nương. Tổng cộng có sáu trăm đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa, à trong đó có ba đóa chỉ có ba cánh hoa vì là thêu nụ. ước chừng bộ y phục đó phải dùng nửa lượng vàng giác mỏng kéo thành sợi để thêu nha. Đúng là người giàu có, nàng là nhận định rồi phải nịnh bà bà này để còn xin chỗ y phục cũ gỡ hết chỉ vàng đó bán cũng được rất nhiều tiền nha.(akiaki: đầu óc gì chỉ nghĩ đến tiền)

      Khiết Phùng như dở khóc dở cười với nữ tử này, dù biết nàng là kẻ ham tiền thế nhưng cái lạc thú đếm tiền kia nàng lại có thể áp dụng ở mọi nơi mọi lúc như thế cũng thực đáng . Đáng ? nay lại thấy nữ nhân đáng sao? Từ ngày biết tình cảm mười năm của dành cho Dược Dược phải từ bỏ còn dám trao trái tim mình cho bất cứ ai nữa. là sợ, sợ lại phải đau đớn như vậy thêm lần nữa thế nên những nữ nhân mà nương tìm về dù tài, dù sắc nhưng cũng lọt nổi vào mắt .


      - Sao vậy? Đừng là đến mấy bộ quần áo chàng cũng cấp nổi cho ta nha. Nàng là chuyện với nha, sao trả lời nàng gì cả.


      - Nàng gì? quay sang nghi ngờ hỏi, là thất thần nên nghe nàng gì.


      - Ta ta đem theo thứ gì ngoại trừ thứ ta mặc người , chàng có thể kêu người chuẩn bị giúp ta . Nàng là nghĩ nhiều tiền như vậy hẳn keo kiệt vài khiện y phục thế nên đem hết y phục của mình bán(akiaki: tính kỹ ghê). nhìn qua thấy Lý Thanh mặc người là bộ y phục cũ kỹ bám đầy bụi đường


      - Tiểu Mạc em sang phòng y phục chọn ra vài kiện y phục tạm cho thiếu phu nhân, sau đó gọi thợ cắt may tới đo y phục mới cho nàng. Tạm thời em qua hầu hạ nàng trước khi chọn được người. Nếu nàng dọn vào Tâm viện hẳn gặp đám nữ nhân kia, có Tiểu Mạc bên cạnh nàng cũng yên tâm hơn đôi chút.


      - may y phục mới cho ta sao? Hai mắt nàng lóe sáng khuôn mặt cười tươi như tiểu hài tử đươc cho kẹo ấy. Trông nàng lúc này đáng y như bộ dạng giàng bánh với ngày đầu gặp nàng.


      - Có cần vui thế ? có chút buồn cười, nàng cứ như chưa bao giờ được mặc áo mới ấy.


      - Đương nhiên, vì đây là kiện y phục mới đầu tiên ta nhận được, y phục lúc trước của ta toàn là sửa lại từ y phục của người ta bỏ thôi. Nàng là thấy tiếc còn mới như thế nên lấy sửa lại, cứ thế nên có bao giờ mua y phục mới đâu. Khi nghe Lý Thanh đây là bộ y phục mới đầu tiên của nàng bỗng cảm thấy có chút đau lòng, những năm qua người con này sống như thế nào trải qua những gì thực muốn biết.


      - Đừng đến phòng y phục nữa, chúng ta mua cho nàng bộ y phục mới . muốn bộ y phục mới đầu tiên nàng nhận được phải là y phục mặc tạm thời mà phải là y phục đẹp nhất, hợp nhất với nàng.


      Chương 5 : Nữ Nhân Tâm Viện


      Tâm Viện là nơi rất rộng, có nhiều dãy phòng và trong các dãy phòng kia chỉ toàn là tiểu thư khuê các của các gia đình có thế lực trong khắp cả nước. Các nàng dọn đến đây ba tháng trước chính là khi Mạn ca và Dược tẩu đoàn tựu. Nương hẳn là muốn các nàng nhân cơ hội đau lòng mà an ủi rồi dần dần thay thế nữ nhân kia trong lòng .


      - Tâm viện này là nơi lão phu nhân lưu lại các tiểu thư nhà quyền quý để làm bạn cùng thiếu gia, bà chọn trong số các tiểu thư ấy trở thành thiếu phu nhân. Tiểu mạc ở bên vừa đưa nàng y phục mới vừa mua vừa với vẻ khinh thường. Nàng cảm thấy thiếu gia chọn đại trong số các nữ nhân kia cũng hơn hẳn nàng ta vì cái gì thiếu gia lại mua về thiếu phu nhân chút khí chất thế kia.


      - Vậy sao ? Thế nhưng lấy nương tử cũng phải Lão phu nhân nhà ngươi. Bà có lẽ chọn thế nhưng huynh ấy chưa chắc đồng ý. Nếu thiếu gia nhà nàng ta có thê tử rồi phải sao. Tiểu Mạc khi bước vào chải tóc cho Lý Thanh có chút giật mình, ngồi trước bàn trang điểm kia giống vị tiểu thư khuê các chốn khuê phòng, từ dáng ngồi, cử chỉ cho đến trạng thái kia. Lý Thanh nghiêng người che miệng cười rồi quay sang chuyện cùng Tiểu Mạc với tư thái ung dung cứ như là bàn luận thời tiết.


      - Tiểu thư khuê các thôi mà có gì khó làm kia chứ. Nàng tuy từ nhò là kẻ lang thang đầu đường xó chợ thế nhưng đừng tưởng vì thế nàng biết thế nào là tiểu thư khuê các nha. Nàng cũng từng giả trang thành tiểu thư khuê các rồi, còn giống hơn cả tiểu thư nữa kìa. Tiểu thư nhà Liễu Viên ngoại do nết na thùy mị nên có thời gian nàng được Liễu Viên Ngoại nhờ đóng giả con ông để lấy chút thể diện với bàng hữu lâu ngày gặp của ông. Lần đó nàng là xúi quẩy bị gã con của người bạn kia bám theo phải khó khăn lắm mới cắt được cái đuôi là . Tiểu Mạc tròn xe đôi mắt nhìn thiếu phu nhân kia cứ như người khác phải là thôn như nàng biết nữa có chút sợ.


      - ra ta cũng có thứ gì cho em để em theo hầu hạ ta. Thế nhưng ta có thể đảm bảo với em nếu em làm đúng phận của mình cùng làm gì tổn hại đến ta ta hứa việc em làm do thám cho Phong Linh Sát ta ra. ra nàng cũng chắc lắm có phải nàng ta nữa thế nhưng khi thấy vết chai tay trái nàng ta trong khi Tiểu Mạc dùng kiếm tay phải nàng mới dám xác định.

      Tiểu Mạc có chút lảo đảo đứng vững khi nghe Lý Thanh vậy, nàng trừng mắt nhìn vị thiếu phu nhân mới đến, nàng làm việc rất kín kẽ đến thiếu gia cũng phát thế nhưng nàng ta vừa liếc qua liền biết. Sau khi chải tóc xong cho Lý Thanh xuất trước mắt Tiểu Mạc là vị nương kinh diễm(kinh ngạc vì vẻ kiều diễm). Khi Tiểu Mạc còn choáng váng vì vị thiếu phu nhân mới này ngoài cửa vang lên tiếng lanh lảnh :


      - Ta nghe Thiệu công tử đem về vị nương tưởng rằng là quốc sắc thiên hương gì ra chỉ là loại tầm thường cả lễ nghi căn bản cũng biết. Nàng là mang danh đệ nhất mỹ nữ vậy mà Phùng công tử cũng chẳng hề để tâm đến nghe mang về người làm nương tử nàng chạy ngay đến xem diện mạo thế nào mà khiến có thể muốn lấy làm thê tử.


      - À ra là tiểu thư Thủy Hà nhà Lương Thượng thư. Tiểu nữ quả thực là về diện mạo quả là kém xa tiểu thư đây, về cầm kỳ thi họa cũng thể sánh bằng người nha. Nhưng mà tiểu nữ từ có bệnh lắp mỗi khi tức giận có thể vì thế mà tướng công mới chọn ta chăng ?

      - Ngươi…Ngươi…ngươi….Nhà ..Nhà Ngươi…Lương Thủy Hà trợn mắt giậm chân giận dữ chỉ vào Lý Thanh liên miệng mà ra được điều mình muốn , việc nàng lắp khi tức giận nàng ta làm thế nào biết được.


      - Ồ Tiểu thư đừng quá giận kẻo nửa ngày ta cũng là biết nàng muốn gì nha. Lý thanh bên bộ dáng như liên quan đến mình nhàng cười nhưng lời mang đầy ý trêu tức.


      - Thủy Hà tỷ tỷ, làm sao vậy ? giọng mềm mại như chim yến khẽ cất lên đến là dáng người cao gầy yểu điệu nhu tình như nước. Nếu Thủy Hà có vẻ đẹp rực rỡ kiêu sa nàng ta mang vẻ dịu dàng mềm mại và yếu đuối khiến kẻ khác vừa nhìn là muốn bảo vệ. Lý Thanh nhìn người vừa xuất mà có chút khinh thường, nàng mỉm cười nhưng đày mắt cười :


      - Liễu tiểu thư Lý Thanh nghe danh lâu nay mới có cơ hội gặp mặt. Tiểu mạc sao muội hành lễ với tiểu thư tể tướng. Nếu làm nàng ta tức giận mạng ngươi hẳn là khó giữ , đến đệ nhất sát thủ Phong Linh sát còn suýt mất mạng bởi tay nàng ta đó ngươi biết sao ? Khi nghe Lý Thanh thế ánh mắt nhu hòa kia của Liễu Nhạn bỗng dưng có chút sát khí nhưng rất nhanh thu lại.


      - Vị tỷ tỷ này, có phải Nhạn nhi đắc tội người việc gì sao ? vì sao lại đối xử với ta như thế ? bộ dáng rưng rưng nước mắt cứ như bị người ta khi dễ nàng chạy khỏi cửa phòng của Lý Thanh, hướng về phía bạch y đến từ bên tây viện. Thấy vậy Lý Thanh nhanh chạy nhào đến ôm chầm lấy Khiết Phùng đến phía bên này oa oa khóc lớn trước khi Liễu Nhạn bộ dáng sợ sệt nấp phía sau Khiết Phùng kịp lên tiếng nàng vừa oa oa khóc vừa kể lể :


      - Tướng công, ta chỉ muốn chào hỏi với Liễu tỷ tỷ tỷ thôi, sao tỷ ấy thấy ta liền bỏ chạy , có phải tỷ ấy khinh thường Thanh Thanh xuất thân thấp hèn chơi với ta ? oa…oa..Liễu tỷ tỉ ta xin lỗi ta từ sau đến gần tỷ nữa. …dam.. nữa. nàng bộ dáng nghẹn ngào nước mắt đầy mặt như tiểu oa nhi bị ủy khuất khiến người ta đau lòng. Khiết Phùng nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt kia dùng tay lau có chút đau lòng.

      Liễu Nhạn ở bên trân mắt ngơ ngác nhìn Lý Thanh như thể tin được việc vừa diễn ra. Lý Thanh dù khuôn mặt nức nở thế nhưng trong lòng thầm cao hứng dùng thủ đoạn của kẻ khác dánh lại kẻ đó cũng thú vị. Coi như nàng đòi chút nợ nàng ta nợ Nhật ca của nàng trong quá khứ .


      - Thiệu công tử, sao lại ở đây ? ngài về khi nào thế, đường có mệt lắm ? đám nữ nhân líu ríu như chim oanh tranh nhau con mồi ai nấy cũng muốn nam tử kia dành cho mình chú ý.Lý Thanh ở bên khóc bỗng dưng trợn tròn con mắt nàng vẻ ngạc nhiên cùng làm ra ve hiểu nổi hỏi


      - Tướng công, các tỷ tỷ này đều là nương tử của chàng sao ? ra chàng là kẻ trăng hoa như vậy. Nàng vừa mới dứt khóc dược lúc lại nức nở khiến luống cuống cả chân tay, miệng liên hồi giải thích.


      - phải, các nàng là khách do mẫu thân ta mời tới. cũng hiểu sao nàng hiểu lầm khiến cảm thấy rất khó chịu muốn làm ràng mọi chuyện. Thấy lệ đầy mặt nàng khiến có chút đau lòng nha.


      - Vậy sao các nàng ấy lại trái lôi, phải kéo, còn Liễu tỷ tỷ nữa cứ níu lấy tay chàng cứ như là thê tử chàng ấy, chẳng phải người ta thường có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân sao. Họ đều là tiểu thư con nhà quyền quý, đương nhiên là phải xem lễ giáo đặt hàng đầu, dùng lễ đối đãi. phải ai trong các tỷ tỷ này chàng cũng hứa hẹn cưới họ là thê tử họ sao dám trái lôi, phải kéo thân cận chàng như thế mất hết lễ giáo còn thể thống gì nữa .

      Tiểu Mạc ở bên cảm thấy buồn cười những nữ nhân kia ngày thường luôn kiêu căng làm khó dễ bọn nô tài các nàng nay lại bị tiểu nương mắng có lễ giáo, đáng đời. Những nữ nhân lôi lôi kéo kéo khiết Phùng cũng tự động tránh xa chút, ngay cả Liễu Nhạn cũng níu lấy cánh tay nữa mà đứng cách chỉnh trang của vị tiểu thư khuê các. Khiết Phùng cảm thấy thú vị, nàng quả là đơn giản, chỉ với câu mà khiến đám nữ nhân này ngày thường có thế nào cũng buông tha nay lại ngoan ngãn như thế giữ lễ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6 : Thê tử

      Rất nhanh đám nữ nhân chốn Tâm viện còn là mối bận tâm của Thanh Thanh, thứ nàng để tâm lúc này chính là tâm tư khiết Phùng, liệu có còn Dược tỷ chăng. Nàng phải nghĩ cách lúc này chính là làm thế nào để khiến vị tướng công kia tâm chỉ thuộc về mình nàng thôi. Dược Tỷ dùng thói quen để chiếm lấy trái tim Mạn ca cách từ từ, Linh tỷ bám lấy Phong ca rời. Còn Nhạc tỷ dùng sắc đẹp quyến rũ Tề ca(akiaki : tỷ ấy tưởng vậy thôi chứ phải vậy, nếu ai đọc Hoàng hậu sát thủ biết), Nhược tỷ dùng khiến thức về cầm . dung mạo, nàng tự nhận kém xa các nữ nhân tại Tâm viện kia, đến lấy lòng bằng dược và hương liệu nàng hẳn thể qua mặt tướng công vậy chỉ còn lại cầm phổ, đeo bám là có thể dùng.

      Quyết định rất nhanh Thanh Thanh liền thực , nàng tự tay xuống bếp làm bữa trưa cho , giống việc Dược tỷ hay làm chinh phục khẩu vị của là điều quan trọng. Khiết Phùng khá khinh ngạc với các món ăn lạ lùng ở bàn, Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào nhìn , để nấu được bữa trưa hôm nay nàng là bỏ nhiều công sức.


      - Những món này đều do ta làm, chàng ăn thử . Nàng nhiệt tình mời mọc hai mắt ánh lên mong đợi.

      - Này là thứ gì ? chỉ vào cái đĩa đựng cái gì đó màu nâu đất cảm thấy cái đĩa bay lên hương thơm kỳ lạ.

      - Dế nướng, thơm phải thiếp mất cả buổi trời mới bắt được nhiêu đây đó. Nàng hưng phấn , chỉ nhìn liền muốn ăn nha.

      - Dế, có thể ăn sao ? Ta ăn món này. là quả quyết chỉ nghĩ đến thôi cũng khá rùng mình.

      - Vậy chàng ăn cái đùi gà này . Ta đảm bảo rất ngon nha. Nàng là nhiệt tình gắp đùi gà cho , món dế nướng phải ai cũng biết thường thức.

      - Um cái này cũng rất ngon.

      - Đương nhiên gà nướng cái bang là đệ nhất gà nướng mà. Nàng ngửa mặt lên vui vẻ đây hẳn là món nàng tự hào nhất .

      - Khiết Phùng cố nuốt miếng thịt gà trong miệng là món gà đắp đất nướng trong khi còn ruột gan trong bụng gà mà thà chết cũng đụng đến đó sao ? Miếng thịt gà có phần nghẹn ở cổ khiến thể cố nuốt xuống(akiaki : tội nghiệp mắc nghẹn luôn)


      - Chàng húp miếng canh , canh này ta hầm hai tiếng rồi đó. theo lời nàng húp miếng nước canh vào miệng chưa kịp nuốt xuống nghe nàng tiếp

      - Là chuột đồng ta bẫy được lúc sáng. Khiết phùng vội nhả hết canh trong miệng ra rồi bất tỉnh. Khi tỉnh dây thấy nương cười nhạo khiến có chút mất mặt nha.

      - Ha…Ha… thể tưởng được Phùng nhi kén chọn trong ăn uống lại ăn gà cái bang, canh chuột đồng. Cười chết nương mất nha…ta này con quả là kiếm được thê tử cao tay đó. Mĩ Khiết Ngọc cười ngất, bà cũng thể tưởng thằng con cứng đầu này cũng có lúc như thế này. Thế nhưng dù vì ăn phải những thứ thể ăn cũng tức giận, liệu có phải động tâm với con bé rồi ?

      - Thanh Thanh nàng đâu ? nhìn quanh thấy bóng dáng thê tử có chút mất mát nha. Mọi tâm tư của nhi tử Mĩ Khiết Ngọc đều thu vào trong mắt. Vận mạng của Lý Thanh bà hẳn phải xem qua chút liệu có đủ phúc khí để ở bên Phùng nhi nhà bà ?

      - Con bé chạy ra ngoài thay nước, hai hôm nay con sốt cao, con bé luôn ở bên lau nước mát và chăm sóc con. ra bà cũng vừa ý con bé này, chỉ nhìn nó lo lắng cho Phùng nhi cũng có thể thấy tấm lòng của nó.

      - -Chàng tỉnh rồi sao. Hai mắt Lý Thanh chợt đỏ hoe, nàng chạy đến bên cạnh nắm lấy tay nức nở

      - Ta xin lỗi ta chỉ muốn lấy lòng chàng nên mới nấu mấy món mà ta thấy là ngon biết là chàng thể ăn chúng. Nàng ngẹn ngào, nhìn mê man hai ngày trời khiến trái tim nàng đau đớn. Nhìn đau mà lòng nàng như bị ai đó bóp nghẹt đau đến thở được. Thấy nàng nghẹn ngào, hai mắt đỏ lừ vì khóc khiến đau lòng nha.

      - Ta sao, phải lỗi của nàng, nàng đâu có biết ta bị dị ứng với thức ăn lạ. Khi mới tỉnh lại định giáo huấn thê tử này thế nhưng thấy nàng vì lo lắng vì đau lòng lại cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.

      - Ta có nấu cháo, chàng ăn cho khỏe lại , chàng mê man hai ngày rồi hẳn là đói lắm. Nàng nâng chén cháo trong tay tiến đến

      - Ta, ta thực thể ăn thức ăn lạ. Nàng là muốn đòi mạng sao vừa tỉnh lại, nàng lại đưa thức ăn tới.

      - Cháo này ta học nấu từ phòng bếp, đảm bảo vị lạ đâu, chàng ăn thử . Khi nghe có bệnh sợ thức ăn lạ nàng bỏ công sức ra học nấu cháo mỗi khi xuống bếp dun nước lau mát cho . nghe nàng có chút thả lỏng thế nhưng mùi vị chắc lắm. Khi cảm nhận mùi vị của cháo, nó là cháo bào ngư thường ăn thế nhưng mùi vị là ngon hơn hẳn

      - Ngon đúng ? Gì chứ món cháo là nàng tự tin nhất mà, suốt mười mấy năm nay toàn nấu cháo nên nàng rất tự tin với chén cháo này.

      - Um rất ngon. những thấy ngon mà còn cảm thấy tư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Khiết Phùng khẽ vuốt tóc thê tử tròn xoe mắt ra vì được khen ngợi. Nàng kinh ngạc rồi cười tít mắt, nụ cười trong veo và đáng biết nhường nào. Khiết Phùng nhận ra tâm tư đặt hết ở nàng rồi, muốn nụ cười kia nước mắt kia chỉ thuộc về mình .


      Chương 7 : Lấy lòng bà bà

      Hôm sau Mĩ Khiết Ngọc cho người gọi Thanh Thanh đến, bà dù thấy nàng ta lo lắng cho con trai bà thế nhưng bà cũng phải chắc chắn tình cảm mà nàng ta dành cho Phùng nhi đủ lớn để bà chấp nhận nàng ta trở thành con dâu mình.Thực ra khi biết Khiết Phùng ở bên ngoài tự định hôn tin. Khi con trai bà chứng thực bà lại sợ là vì bị bà ép quá mới dẫn đại ai đó tình cờ gặp đường về nên gọi ngay Tiểu Mạc đến hỏi biết là dùng tiền mua về thê tử kia. Việc dùng tiền mua thê tử càng làm bà khẳng định nghĩ cách đối phó bà . Thế nhưng nhìn cử chỉ dịu dàng kia ánh mắt cưng chìu kia có chút giả dối nào. Đứa trẻ đó bà hiểu hơn ai hết nếu bắt dối còn khó hơn kêu chết chứ đừng đến trình độ lừa dối cao siêu như đóng kịch. Thế nhưng bà cần biết nha đầu kia là người thế nào, tình cảm của nàng với ra sao.

      Nhìn vị bà bà trước mắt này nàng chợt cảm giác bà gống các loại phu nhân trước đây mình từng gặp


      - Phu nhân gọi con có gì sai bảo ? tốt nhất cứ thăm dò trực tiếp từ quân địch còn hơn là ngồi đoán già đoán non.


      - Ta nghe Khiết Phùng dùng tiền mua con về làm thê tử ? Nếu là dùng tiền mua hẳn là phải nàng ta nguyên ý .


      - Dạ phải, là rất, rất nhiều tiền. Chàng đáng gì, nhưng với con nó là gia tai .


      - Rất nhiều tiền ? Hừ hèn gì ta hỏi nó chẳng hé răng nửa lời là tốn hết bao nhiêu.


      - Con đoán là số tiền đó có thể mua được cậy trâm bạch Ngọc tóc người nếu người mua bị đắt chút.


      - Tám mươi Luợng vàng sao ? cũng quá cao , mua người thời buổi này có thể xem là số tiền lớn.


      - Sao ? Vậy là phu nhân mua bị đắt rồi. Nếu là con con chỉ mua cây trâm kia giá 40 lượng thôi. Tám mươi lượng hẳng phải mua được huyết ngọc ấy chứ.


      - Huyết Ngọc, con Huyết Ngọc trong truyền thuyết đó sao ? Nàng là khắp nơi dò hòi cũng tìm thấy huyết Ngọc nha. Thứ đó nàng muốn có lâu rồi nếu cho vào bộ sưu tầm ngọc hẳn là còn gì bằng nữa. Lý Thanh khi thấy bà bà có hứng với đề tài của mình nàng thầm thở ra. Khi bước vào thấy tóc bà bà là Bạch Ngọc giá trị liên thành hôm trước lại là trâm Phủy Thúy nàng đánh liều đoán bà bà là thích sưu tầm các loại ngọc nên gợi đề tài chuyện sang hướng này. Chỉ cần nắm bắt thêm chút nữa biết thêm sở thích vị bà bà này hẳn là khó lấy lòng.


      - Dạ con là từng thấy qua, người bạn con được người ta tặng. Nàng ta là hoàng hậu nước có thứ gì mà có huống hồ huyết Ngọc. Nàng ta còn có cả Hoàng Ngọc nhưng hoàng ngọc có lẽ chỉ mượn đươc xem chứ khó mà mua được. Nó là quà của phu quân nàng ta tặng nên mua thể.


      - Ý con là có thể mua được Huyết Ngọc sao ?


      - Có thể…. Huyết Ngọc là thứ tiến cống của nước khác, dùng tiền là thể mua nhưng nàng có thể làm được nha.


      - Vậy, con xem người bạn đó bán bao nhiêu ? Hai mắt Khiết Ngọc lóe sáng


      - Nàng ấy bán, nhưng đổi. Nếu được, nàng chắc hẳn công đôi việc, vừa lấy lòng mẫu thân của tướng công vừa hoàn thành trọng trách mà Nhạc tỷ giao cho.


      - Đổi, đổi thứ gì ? Bà là sợ mình thiệt thòi nha, với vật đáng giá như thế hẳn lá phải mất thứ tương ứng .


      - bức họa của phu nhân. Chẳng phải phu nhân từng vẽ tranh giúp Dược Dược tỷ sao, Thiên Nhạc tỷ tỷ rất giống với thủ pháp tả thực gì đó ở quê tỷ ấy. Nên muốn mẫu thân vẽ cho tỷ ấy bức chân dung.


      - Con con quen với người có thể là đồng hương của ta sao ?Mĩ khiết Ngọc nắm lấy tay Lý Thanh mừng đến rơi nước mắt, trong cái thế giới này còn có người giống bà. Thế nhưng những điều này cũng làm bà sợ hãi, tương lai kia liệu bà có đủ sức thay đổi hay chăng ? Từ ngày Lý Thanh ở lại Độc cốc trưa nào Khiết Phùng cũng tìm nàng ăn trưa thế nhưng dạo gần đây nương luôn quấn lấy nàng khiến có chút thoải mái. là vì muốn thấy đôi mắt sáng long lanh đến hạnh phúc của nàng khi ăn bánh quế hoa nên vất vả mới mời được chủ tiêm bánh đem bánh đến độc cốc mỗi ngày. Dù món bánh ăn ngán nhưng vì nụ cười ấy, niềm hạnh phúc ấy cũng cố làm ra là rất hứng thú với bánh quế hoa. Thế nhưng hai ngày nay nàng ăn trưa cùng nhìn đĩa bánh quế hoa bỗng nhiên ngẩn ra, khi nào vui buồn vì nữ tử, khi nào vì nụ cười người mà trở nên ngốc nghếch.


      - Thiếu phu nhân đâu ? bắt trong số những kẻ hầu cận của nương lại hỏi. nàng kia vừa thấy hỏi đến Lý Thanh mặt bỗng dưng trở nên xanh xam rồi quỳ xuống bộ dạng sợ hãi


      - Thiếu chủ tha mạng nô tỳ, nô tì là biết, là phu nhân cho nô tì . Nhìn bộ dáng luống cuống của nàng ta chợt có dự cảm tốt chút nào.


      - Xảy ra chuyện gì ? !!!! gằn giọng giận dữ.


      - Phu nhân là lệnh cho thiếu phu nhân hái về huyết sâm hàn nhân cốc. đợi nàng ta dứt lời Khiết Phùng chạy nhanh đến Hàn nhân cốc. Hành động kia của là lọt hết vào mắt của Mĩ Khiết Ngọc. Bà nhìu mày lo lắng, nhìn thái độ kia của đối với Lý Thanh bà là biết động tâm rồi. Phùng nhi liệu có vượt qua được tử kiếp lần này chăng ?


      đỉnh núi của Hàn nhân cốc lo lắng nhìn quanh tìm kiến nàng khắp nơi, thế nhưng khi thấy nàng chào đón là khuôn mặt tươi cười của nàng.


      - Chàng là đến giúp ta đem huyết Sâm về sao ? bộ mặt đằng đằng sát khí nắm lấy đôi tay nàng cố giấu vào tay áo kia.


      - Nàng vì sao có thể cười được hả. là đau lòng, đôi bàn tay nhuộm thắm màu đỏ. Khi chạm vào mới cảm nhận được máu là thấm ướt cả ống tay áo.


      - Vì sao mặc y phục đỏ… hét lên giận dữ, đôi tay kia chảy bao nhiêu máu mà ướt đẫm cả ống tay áo thế kia, màu đỏ của y phục người nàng khiến thể biết được.


      - Ta sao, đó, chàng đừng tức giận được ? Nàng ấm áp nhìn .


      - Đồ ngốc, đau lắm chứ. vươn tay xoa lên những vết cắn của huyết sâm. thực là muốn hủy hết đám huyết sâm kia, dám hành hạ nương tử . Nàng như đọc được ý nghĩ kia


      - Nương là rất ghét thiếp nếu chàng hủy hết chúng, thiếp cũng ghét chàng, vì chỗ này bán rất nhiều tiền nha. Hai mắt nàng lóe sáng bộ dáng ham tiền đến chảy nước miếng kia trông cũng đáng . Khiết Phùng cảm nhận được rằng cõi lòng tan nát của mình dần hồi phục khi ở bên kẻ ham tiền đáng này.


      - Nương là hứa cho ta phân nửa tiền bán huyết sâm nên từ giờ ta làm công việc hái huyết sâm này. Quan trọng hơn cả bà đồng ý cho đám nữ nhân kia trở về nhà họ. Việc này cũng xem như là bà ngầm chấp nhận nàng là con dâu của Độc cốc khiến nàng rất vui nha. hưng phấn bỗng nhiên sắc mặt Thanh Thanh chợt biến nàng bộ đáng run rẩy nhảy lên ôm lấy cổ Khiến Phùng.


      - Là rắn. Kể từ khi ấy mỗi khi thấy rắn cơn ác mộng của tuổi thơ vẫn đeo bám lấy nàng. Cái quá khứ nàng muốn quên đó vẫn đeo theo nàng cho đến nay.


      - À là Bách Linh xà. Nó có nọc độc đâu nàng đừng sợ. Thế nhưng nàng ngàn vạn lần đừng bắt nó đem nướng ăn nhé, vì thịt rắn là kịch độc có cách nào giải được độc của Bách độc xà này đâu. là sợ nàng bắt nó đem nướng giống mấy món quái lạ nàng từng cho ăn. Dù là kẻ giỏi về chế độc cùng giải độc thế nhưng là hoàn toàn chịu thua trước độc của Bách Linh xà. cũng muốn điều chế ra loại độc cũng lợi hại ngang với Bách xà độc này nên mới chế ra Tử Kỳ Độc. Tưởng rằng hai độc chất này tương khắc nhau thế nhưng khi đưa cả hai loại độc này vào con vật dường như nó chết nhanh hơn. Tưởng rằng thê tử còn sợ nữa thế nhưng khi nghe là Bách Linh xà Thanh Thanh càng run lợi hại hơn, ôm càng chặt hơn y hệt như tiểu hài tử. Khiết Phùng phải ôm thê tử trở về trong tình trạng nàng còn hoảng loạn vì sợ hãi. ra nương tử của cũng có khi sợ thứ gì đó đến độ như thế.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8 : Thê tử ham tiền

      Sau lần hái sâm mà bị nhi tử làm ầm lê Mĩ khiết Ngọc đành đầu hàng con dâu này. bà cũng phải là mẹ chồng lý lẽ, cái cách con bé đối xử với nàng, hết lòng cung kính vâng theo lại tiết kiệm, khôn khéo khiến cho việc làm ăn của gia đình có những ngạc nhiên đáng . Tỷ như Lý Thanh luôn luôn đến thỉnh an bà đúng giờ, dù bà có đối xử nàng thế nào cũng hề có nửa lời oán trách mà chỉ cười tươi nhìn thấy món lợi mà nàng nhận được. Thế nhưng lợi mà bà kiếm được lớn, như việc nàng cò kè mặc cả với các thương buôn mà thường cung ứng cho Độc cốc khiến bà để ra khoản . Nàng còn kiếm được mối khà lớn là cung cấp dược liệu cho hoàng cung. Khiết Phùng nhìn qua y phục bị rách của được nàng vá lại khéo léo cùng tỷ mỉ, tay xờ những đường chỉ khéo léo có chút ấm áp.


      - Chàng thích đến thế sao ? ta là thấy Nô tỳ đem bỏ trong khi y phục còn mới nên vá lại. Nếu chàng thích như thế mai ta bảo Tiểu Mạc đem số y phục rách của chàng vá lại hết thẩy …. còn y phục mới của chàng…. có thể cho ta đem bán ? Hai mắt nàng lóe sáng(akiaki : chị tưởng là cái bang hả).


      - được, việc này mà để nương biết là ổn. nhìn mặt tham tiền của nàng mà thấy có chút buồn cười. Đến bữa trưa lại tìm thấy nàng nên hỏi Tiểu Mạc
      - Thiếu Phu nhân đâu ?


      - Dạ thiếu phu nhân là bốc xếp hàng ở ngoài kia. Thiếu phu nhân xin phu nhân thuê bốc vác mà nàng ấy muốn làm công việc đó kiếm tiền. Nghe Tiểu Mạc xong có chút nghiến răng nghiến lợi. Đâu phải cho nàng tiền tiêu vặt, nếu đủ nàng có thể xin thêm , sao lại tranh việc với hạ nhân. Sau khi đùng đùng nổi giận cho nàng dành việc với hạ nhân nữa nàng quả nhiên nghe lời tranh việc với hạ nhân mà chỉ suốt ngày trong phòng ngồi may vá thứ gì đó


      - Nàng làm gì vậy ? tò mò nhìn đóa hoa bằng vải nàng làm có chút đẹp mắt.


      - Ta là dùng các y phục bỏ cùa chàng cắt ra làm những hoa này có thể đem ra chợ bán nha. Vừa có tiền vừa lãng phí, nàng cũng thông minh phải .


      - Nếu nàng thiếu tiền có thể với ta, ta cho nàng. Chứ đường đường là thiếu phu nhân Độc cốc bán những thứ thế kia ra thể thống.


      - Tướng công chàng tốt. Nàng cười híp cả mắt lại bộ dáng hạnh phúc. là cho nàng tiền tiêu vặt cũng rất nhiều vì sao nang luôn có đủ tiền luôn thiếu tiền như thế. Lý Thanh rất nhanh được quản lý việc làm ăn của Độc cốc.


      - Số độc này ta bán cho Ngũ Độc giáo các ngươi. Nàng bộ dáng chắc như đinh đóng cột mà . Lý Thanh xuất hàng ở bên thấy quản bàn thượng vụ mua bán độc dược với Ngũ độc giáo xen vào. Độc dược này tướng công nhà nàng là phải mất cả mười ngày mới tìm ra được thể bán cho họ với giá như thường ngày hay bán được.


      - Ngươi là ai lại dám xen vào việc làm ăn của Ngũ Độc giáo ta và Độc Vương cốc chứ ? Nữ nhân bộ dáng đẹp đến khiến người ta có chút choáng váng trừng mắt nhìn nàng. Lý Thanh thầm mắng trong lòng, tại sao những kẻ liên quan đến tướng công nhà nàng đều xinh đẹp đến thế kia chứ.


      - Thiếu Phu nhân. Lương quản thấy Lý Thanh cúi đầu hành lễ, ông là biết vị thiếu phu nhân này dù chưa vào cửa thế nhưng phu nhân cũng ngầm đồng ý ông là thể đắc tội .


      - Thiếu Phu nhân ? biết là vị công tử nào có hỉ mà ta còn chưa uống rượu mừng nha. Nhã Ngọc Thiềm híp mắt bén nhọn nhìn về phía Lý Thanh.


      - Nhã giáo chủ nàng ấy là Đại thiếu phu nhân. Lương Vịnh ở bên giải thích ở Độc cốc ai cũng biết Nhã giáo chủ này là say mê đại thiếu gia nhà lão, thế nên cứ ba bữa nửa tháng cứ tìm cớ mua độc dược tìm tới.



      - Khiết Phùng lấy thê tử rồi sao, sao ta biết kia chứ. Nhã Ngọc Thiềm bộ dáng dữ tợn trừng Lương Vịnh nhìn ông như kẻ quàng.


      - Hừ tướng công nhà ta lấy thê tử vì sao phải cho ngươi biết chứ. Hừ gọi thẳng tên tướng công nàng như thế nàng ta là sợ nàng biết nàng ta cũng thích tướng công nhà nàng sao.


      - Hừ ngươi chắc chắn chỉ là tiểu thiếp của chàng thôi, nếu sao chàng cùng ngươi tổ chức hôn lễ. Ta chắc rằng chàng chẳng qua chỉ muốn đùa vui cùng ngươi mà thôi. Ngươi nghĩ thử xem Khiết Phùng đường đường là đại thiếu gia của Độc vương cốc thế nhưng cưới thê tử lại tổ chức hôn . Hẳn là muốn cưới ngươi .


      - Lương quản , mối làm ăn này hôm nay bàn nữa. Ta là phải về bồi tướng công nhà ta dùng cơm trưa. Hừ nàng cho dù làm tiểu thiếp cũng đến phiên nàng ta lên tiếng. Lý Thanh Bực tức rời , nhưng khi qua lương đình nàng là nghe hạ nhân chuyện


      - May hỷ phục cho đại thiếu gia sao ?


      - Phải nha, đại thiếu gia là phải sang thôn kế bên rước Trầm tiểu thư nhà Trầm tướng quân nha nên tốt nhất hỉ phục may màu hơi sâm chút, từ đây sang trấn bên khá xa.


      lấy thê tử nhưng nương tử lại phải là nàng. Chẳng lẽ như Nhã Ngọc Thiềm lấy nàng làm nương tử chỉ là việc đùa thôi sao. Lý Thanh quay người rời khỏi Độc cốc mà tâm trạng nàng khổ sở. Tại góc trong Lương đình hai có hai người nhàn nhã ngồi uống trà đến ung dung.


      - Chàng để con bé rời như vậy sao? Mĩ khiết Ngọc trầm ổn nhìn Phu quân.


      - Nàng khi nào biết? Thiệu Mạc Du tròn mắt nhìn thê tử.


      - Chàng quên nghề của thiếp à? Có điều con bé đó đúng là phúc khí rất dày, nếu là con bé đó có lẽ tử khiếp của Phùng nhi giải được cũng chứng. Nhìn phương hướng Lý Thanh biến mất Khiết Ngọc nhè .


      - Nàng yên tâm, mọi thứ đều trong tính toán của ta. Chỉ phải xem tiểu tử kia đuổi đến nhanh thế nào thôi. Thiệu Mạc Du nhếch mép cười gian trá. Khi Khiết Phùng luyện độc dược đỉnh Lãnh Nam trở về nghe báo Lý Thanh rời Độc cốc giận sôi gan. giận dữ đuổi cổ Nhã Ngọc Thiềm ra khỏi Độc cốc và tuyên bố làm ăn với Ngũ Độc giáo nữa rồi đuổi theo Phương hướng mà thê tử bỏ . Trong Thủy Lộ Trấn Lý Thanh bộ dáng mệt mỏi dựa sát vách tường của khách điếm


      - Nghĩa phụ, chàng thực đuổi tới đây sao, bộ dạng gấp gáp như vậy cha xem có phải chàng là thương con rồi ? Nàng là thương từ lâu nha, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa. Từ ngày cho nàng đỉnh bạc cùng cái bánh quế hoa năm nàng mười tuổi nàng luôn thầm dõi theo . Nhưng nghĩ mình và hẳn là có duyên thế nên nàng mời tuyên bố muốn làm thê tử của Mạn ca. Khi nghĩa phụ muốn nàng làm con dâu ông, rồi biết lại biết chính là con trai của nghĩa phụ nàng hề do dự mà đồng ý hôn này. Dù lên kế hoạch tiếp cận thế nhưng khi muốn chịu trách nhiệm với nàng khiến nàng thực thoải mái. Nàng thà để nghĩ là mua nàng về còn hơn là lấy nàng chỉ vì chịu trách nhiệm.


      - Tiểu tử này coi bộ thực là thương Tiểu Thanh Thanh rồi nha. Thanh Thanh con xem con thực phải làm cuộc buôn bán sáng mai sao? hẳn tức giận nha.


      - Bán, diễn phải diễn cho trọn vở nha. Nàng là muốn ép nàng nha, nghe ba câu này nàng từ mọi thủ đoạn.

      Chương 9:


      Ngồi trong căn phòng sang trọng trong khách điếm Khiết Phùng là giận nghiến răng nghiến lợi, nàng thực là muốn bán mình cho kẻ khác lần nữa. Nếu hôm nay dùng quan hệ của mình kẻ ngồi đây bây giờ phải là . Thế nhưng kẻ nào đó làm như thấy vẻ mặt đen như đít nồi kia cứ vô tư như kẻ vô tội.


      Chàng là chạy tời lấy lại tiền sao? Chàng đợi lúc nha, ta chuyện với người ta mua ta lần này xong giao tiền cho chàng. Nàng bộ dáng cười hề hề với . Thiệu Mạc Du trốn trong góc tối quan sát thầm cảm phục Thanh Thanh, nàng đúng là biết sống chết. Ông còn nhớ cái ngày nổi giận của mười năn trước khi ông và Khiết Ngọc sửa tử kiếp cho . như kẻ điên động thủ với ông và cả mẫu thân , mãi cho đến tận bậy giờ ai có can đảm nhắc lại chuyện đó nữa.


      - Nàng có phải chỉ cần có tiền liền bán mình làm thê tử người ta ? bộ dáng nghiến răng nghiến lợi hỏi.


      - , kỳ này ta bán thân làm nha đầu nha. là có nghe phía bên kia , nghe có kẻ bỏ rất nhiều tiền mua nàng làm nương tử nhưng nàng từ chối chỉ bán thân cho tiểu thư nhà viên ngoại này làm nha đầu cận thân.


      - Vì sao? ánh mắt chằm chặp nhìn nàng muốn biết đáp án, khi nghe nàng lần nữa bán thân là tức giận điên người thế nhưng biết nàng vì khoản tiền lớn mà đồng ý bán thân làm nương tử kẻ khác mới có chút hạ hỏa, thế nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng muốn rời khỏi cơn tức giận dường như chẳng thể tiêu tan.


      - Vì đó phải chàng. Nàng là trăm phương nghìn kế muốn làm thê tử nha đâu có dễ dàng là thê tử kẻ khác đến vậy.


      - Vậy vì sao lại muốn rời khỏi ta. trong lòng có chút ngọt ngào dâng lên thế nhưng tức giận vẫn còn đó.


      - Vì chàng cần ta, ta, muốn ta làm thê tử, ta nghĩ là ta nên , thế nhưng tiền ta nợ chàng là số tiền lớn ta lại tiêu hết nên.


      - Ta lúc nào ta cần nàng, nàng, muốn nàng làm thê từ chứ. là gần như rống giận, sao nàng có thể vì nghe kẻ khác mà rời khỏi như thế nếu tới chậm chút nhữa có phải nàng thực rời khỏi .


      - Vậy tại sao chàng…chàng cưới thê tử khác, may hỷ phục để sang bên kia trấn rước Trầm tiểu thư về làm nương tử, còn nữa đem ta về nhà cũng nhắc gì đến hôn , ta…ta tưởng chàng đổi ý. Mà ta đổi ý rồi, chàng là ta ta gả cho chàng nữa… Tiền ta trả…trả lại chàng…ô…ô… Nàng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào.


      - Ta có cưới nương tử khác, là ta đón dâu thay Mạc Phúc, đệ ấy thân thể tốt thể xa, mà đệ ấy bị như thế đều là do ta. Còn việc chưa nhắc đến hôn là do ta định luyện xong Tử kỳ độc tính đến. là sợ lúc bận rộn luyện độc nàng buồn nên chưa vội hôn . Tiền ta lấy thế nhưng từ giờ nàng là được nhắc đến việc gả là thê tử ta nữa nghe chưa. là rít qua từng kẽ răng biểu lộ giận dữ, thế nhưng Thanh Thanh như nhìn thấy vẻ tức giận kia của , nàng vẻ mặt như người bị ủy khuất:


      - Chàng là ta sao? Nàng bộ dáng nghẹn ngào từ bỏ muốn nghe thừa nhận.


      - Chúng ta trở về thôi trước khi ta nổi giận vì việc làm hôm nay của nàng. là cố lơ câu hỏi kia của nàng, hừ chọc cho tức chết giờ lại muốn nghe nàng sao. hẳn chưa vội cho nàng đáp án coi như là trừng phạt nàng khiến mất ăn mất ngủ mấy hôm nay. Dù nghe được câu trả lời từ thế nhưng mọi hành động của hẳn cũng chứng minh nàng tại là dần chiếm được rồi trái tim .


      - Chàng trả lời ta rồi hẵng về được ? Thanh Thanh cố bám theo hỏi buông tha thế nhưng cần nghe câu trả lời từ nàng cũng biết đáp án. Tình cảm của nàng dành cho cũng mười năm, đủ lâu như tình cảm của với Dược tỷ tỷ vậy. Cầm tay Lý Thanh kéo nàng vào trong lòng Khiết Phùng nhè


      - Nàng hẳn nên thu xếp cho nhạc mẫu chuyển về Độc Vương cốc cùng chúng ta luôn chứ, ngày đại hôn của cúng ta hẳn thể thiếu bà phải sao?


      - Chàng biết? nàng kinh ngạc nhìn . Khiết Phùng nhìn nàng cười


      - Ừm, ra việc nàng và cha ta cùng nghĩ cách tiếp cận ta ta cũng biết. là biết việc cha nương luôn vì tử kiếp của mà lo lắng. Khi nghe ông tìm được thê tử phúc khí có chút tò mò nên đến xem.

      Tiểu nương khất cái này thực là người có phúc khí mà phải nhờ vả sao. Nhìn nụ cười ấm áp của nàng khi đem thuốc về cho nương nàng giường bệnh mà bụng đói meo, lúc đó chỉ có chút bánh quế hoa cùng thỏi bạc người liền đưa hết cho nàng. Rồi cái võ công mèo quào kia của nàng sao có thể trốn được mỗi khi nhìn trộm kia chứ. Cũng chẳng biết là khi nào mọi thứ về nàng dần thay thế hình ảnh tươi cười ấm áp cửa Dược nhi trong tâm trí . Khi thấy Dược Dược cùng tướng công nàng đoàn tựu thế nhưng trái tim của cũng đau như tưởng mà việc tò mò về Thanh Thanh kiến cũng cảm thấy kinh ngạc với chính mình.


      - Chàng khi nào biết? Nàng là có chút tò mò hỏi.


      - Ngay từ khi cha nhận nàng làm nghĩa nữ. ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng mấy ngày nay ăn uống đầy đủ nàng có chút gầy . cố sức vỗ béo nàng coi ra là phải bắt đầu lại.


      - Chàng khi nào thích ta? Hai con mắt nàng tròn xoe nhìn đầy mong đợi


      - Ta có qua ta thích nàng sao? là còn chưa ngui giận nha, nếu hôm nay đuổi tới kịp có phải hay nàng bán mình cho kẻ khác.


      - Ta thành thân. Nàng kháng nghị. Chưa nghe thừa nhận nàng hẳn là gả , vì gả rồi cơ hội nghe nàng hẳn là càng khó nghe nha.


      - Về thôi, nàng có quyền phản đối vì nàng là bán cho ta làm thê tử nên có lấy hay lấy ta nàng có quyền quyết định nữa rồi. Muốn hối hận sao ? Nàng hằn là còn cơ hội nữa vì nhất định buông tay với nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :