1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mua được nam bảo mẫu - Mạc Như Quy

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      MUA ĐƯỢC NAM BẢO MẪU

      Tác giả: Mạc Như Quy
      Thể loại: đại, 3S, ngọt ngào, ấm áp, đáng (๑¯ω¯๑)
      Editor: PNam Tiểu Thư
      Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
      Tình trạng đăng, lịch đăng: cập nhật 2 - 3 chương/tuần
      Độ dài: 36 chính văn + 6PN
      Nguồn cv: Tàng Thư Viện
      Giới thiệu:

      Bảo mẫu nam năm nay mười tám tuổi, tên gọi là Đông Sinh.

      học lớp mười ban thứ nhất, cách ban của Đinh Thuần tận bốn ban.

      Hắc thẩm đứa này rất khổ, bé con chiếu cố chút.

      giờ Đinh Thuần túng quẫn đến mức chỉ còn có tiền: “ là kỳ cục, tôi đưa tiền, chiếu cố tôi .”

      Nội dung tổng thể: Nữ chủ kiêu ngạo lẫm liệt biết khống chế cùng với nam chủ ngây thơ hiền lành yếu đuối.

      Lời editor: Đây là xem như là truyện đảo lộn của hai vai nam với nữ nữ chính hào môn, nửa dụ nửa ép nam chính là tiểu tử nghèo thôn quê về nhà và lên giường ٩(๑˃̵ᴗ˂̵๑)۶ đại loại kiểu là xử nam bị "ác bá" nữ chủ bao nuôi, thuơng, chiều chuộng blabla... (๑˃́ꇴ˂̀๑)

      Ai có hứng với thể loại này đừng bứt tóc giận dữ với editor nha Bởi vì có rắc rối thời gian, cho nên ít nhất tuần là 2 đến 3 chương, cũng mong rằng nếu có vấn đề gì trong quá trình edit ném lên .

      Vậy nhé, chuẩn bị tư thế lọt cái hố ngọt lịm đáng dễ thương hài hước này
      Last edited: 31/7/17
      linhdiep17 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Trời tháng chín, trấn Tân Hải.

      Gió khô nóng, hoàng hôn ở biển cả có đầy chim hải âu.

      Nơi xa truyền đến tiếng sáo trúc của thuyền chày đánh cá trở về, những đứa vui đùa chạy nhảy ầm ĩ ở bờ cát.

      Trong tay Đinh Thuần cầm cái túi ni lông, bất chợt nghe thấy có người dùng tiếng phổ thông khàn đặc gọi : “Cháu , cháu !”

      quay đầu dùng tay che lại cái trán, tuy rằng bây giờ là hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn rất là chói mắt.

      Người nọ gọi lúc ngay tức đứng trước mặt Đinh Thuần. Đó là bà thím trung niên da ngăm đen, bà : “Cháu , thím tìm được bảo mẫu cho cháu rồi.”

      “A.” Đinh Thuần giật mình hỏi lại: “Tìm được rồi sao?”

      “Ừ đúng vậy.” Bà thím chỉ tay về ngôi nhà cao tầng ở phía xa, với Đinh Thuần: “Con về nhà trước , lát nữa thím gọi bảo mẫu qua nhà con sau.”

      “Được.” Đinh Thuần gật đầu cười.

      Tòa nhà này phải hoàn toàn đều là của , lầu ở mặt tiền ngoài là nơi người khác thuê để mở siêu thị , giá cả rất ổn định. Tầng hai mới là địa bàn của Đinh Thuần, mở cửa, bên trong đồ đạc đống này đống nọ vứt loạn thất bát tao.

      (Loạn thất bát tao: lộn xộn)

      Nơi có cái vali lớn mở ra tan hoang, nơi quần áo bị ném loạn dưới ghế sofa, nơi còn có mấy cái bát mì ăn liền để đó.

      Trước cửa còn có đôi dép lê, Đinh Thuần mang vào, còn chưa được bước suýt chút nữa là bị trượt ngã, giống như là có chuyện gì xảy ra cả, hừ tiếng đá cước sau đó tiếp tục vào trong.

      Căn phòng này phải là nơi đầu tiên mà Đinh Thuần đến Tân Hải thuê. Thời điểm cuối tháng tám có thuê căn ở trung tâm thành phố, nhưng mà ở thời gian phát ra, có trường trung học nào mà có thể chuyển vào học.

      ra cũng quá kì quái đâu, bởi vì ngoại trừ cái danh là học sinh trung học ra, các trường sơ trung kia thể nào đột ngột mà nhận Đinh Thuần, người ngoài tiền ra cũng chỉ là học sinh năm ba bình thường.

      Đinh Thuần đặt túi ni lông bàn ở phòng khách, mang dép lê quanh quanh hai vòng rồi nhặt mấy cái bra và quần lót linh tinh của mình rơi đầy đất dọn.

      Ở đây có phòng ngủ, chỉ có góc nhưng ở đó lại được sạch , cho nên hai ngày nay Đinh Thuần đều ngủ ở ghế sofa.

      sofa cũng chẳng mấy sạch cho lắm, nhưng mà căn phòng này hết chỗ để nằm rồi, nhấc điện thoại gọi cho chủ nhà, muốn đổi hết đồ dùng gia dụng của nơi này.

      “Để tôi gọi người đến chuyển đồ cũ .” Chủ nhà

      “Được.” Đinh Thuần qua loa cúp điện thoại.

      Sỡ dĩ chủ nhà sảng khoái đổi đồ như vậy, cũng là vì Đinh Thuần , về sau khi mua đồ dùng mới cũng để lại hết cho chủ nhà.

      “Cháu !” Đúng lúc này, bà thím da ngâm ở bên ngoài gõ cửa.

      Đinh Thuần mặc áo ngắn và quần đùi, trong miệng còn ngậm điếu thuốc cháy dở, nghe có tiếng gọi, nhanh chóng dập điếu thuốc rồi chạy ra ngoài mở cửa.

      Cái cửa này có hai lớp, cửa trong là cái cửa gỗ, cửa ngoài là kiểu cửa sắt cũ kĩ.

      Qua song cửa sắt của cửa ngoài, Đinh Thuần nhìn lên thấy bà thím da ngâm, theo sau bà còn có cậu thanh niên.

      Làn da của cậu thanh niên này giống với làn da ngâm đen phổ biến ở đây, cậu ta rất trắng.

      “Bà thím.” Đinh Thuần kéo cửa sắt phát lên tiếng kêu khó nghe, mắt trợn lớn nhìn bà: “Chẳng phải bà tìm cho tôi người bảo mẫu sao?” Trong lòng còn nghĩ là dì trung niên tầm ba hay bốn mươi tuổi thà, nhưng mà bây giờ người được gọi là bảo mẫu sau lưng bà thím là khác biệt so với suy tưởng của đó.

      “Đúng vậy.” Bà thím kéo cậu thanh niên đó qua, : “Đây là Đông Sinh, rất là chịu khó, cháu con đừng có ghét bỏ nó, gia đình nó sống cũng dễ dàng gì…”

      “Đợi chút…” Đinh Thuần giơ tay lên cắt ngang lời bà: “Người tôi muốn tìm là bảo mẫu!”

      “Đây là bảo mẫu mà!” Bà thím : “Đông Sinh rất là chịu khó, nấu cơm ăn cũng rất ngon, cháu con cho nó thử việc vài ngày , nếu con cảm thấy vừa lòng ta tìm người khác đổi cho cháu.”

      “Hừ…” Đinh Thuần gì, chỉ lách người qua để cho hai người bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, : “Tôi trước lượng công việc ở đây ít, bà xác định là ta có thể làm được , nếu được thử vào dọn cho tôi xem chút ?”

      “Cái này thành vấn đề.” Bà thím vỗ vỗ cánh tay của cậu thanh niên: “Đông Sinh, cái này cháu làm nhanh !”

      Cậu thanh niên tên Đông Sinh nghe gật đầu, bây giờ mới phát ánh mắt ta mực nhìn xuống dưới, đầu đến cuối chưa từng nhìn qua cái.

      Thời điểm ta qua , Đinh Thuần lại phát ta rất cao, nhìn qua có thể đoán ra được người này là thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi.

      Thân hình gầy gò, bộ dáng thanh tú.

      ta mấy tuổi?” Đinh Thuần dựa người vào cánh cửa tán gẫu với bà thím da ngâm: “Họ tên là gì?”

      “Mười tám tuổi.” Bà thím đáp: “Tên đầy đủ là Tương Đông Sinh.”

      Bắt đầu mở máy hát ra, bà thím thể nào im miệng lại được: “Đứa trẻ này mệnh khổ, theo người mẹ tái giá, giờ cha dượng lại thất nghiệp, cả nhà nó đều là do mình mẹ nó làm cho mà ăn, dưới nó còn có ba đứa khác nữa!”

      “Ồ.” Đinh Thuần gật gù.

      “Đứa trẻ ta giúp nó tìm công việc từ rất lâu rồi.” Bà thím thở dài hơi: “Nhưng mà người ta nhìn đến nó đều cảm thấy chướng mắt.”

      “Ừ, đúng rồi.” Đinh Thuần nghĩ rằng, cả cũng còn cảm thấy chướng mắt nữa là.

      “Này con nhìn xem .” Bà thím bỗng nhiên vỗ vào cánh tay của Đinh Thuần, rồi chỉ và trong phòng mà : “Đông Sinh nó dọn dẹp xong xuôi rồi, tốt lắm đó.”

      Đinh Thuần quay đầu lại nhìn, mắt liếc đến lập tức kinh sợ đến mức cằm cũng muốn rơi xuống xuống đất.

      Thanh niên cao cao gầy gầy thoạt nhìn rất yếu ớt, kiểu người nho sinh nhu nhược như thế, mà lại có thể dọn dẹp sạch đống đồ lộn xộn của bày ra, “sạch ” cũng chưa thể hình dung được.

      Đinh Thuần nhìn phòng dơ bẩn trong mấy phút lập tức biến thành chỉnh tề sạch , tâm tình hết sức phức tạp, trong lòng than tiếng đâm lao phải theo lao thôi.

      “Thím à…” .

      “Hôm nay để Đông Sinh giúp cháu dọn dẹp toàn bộ sạch .” Bà thím cắt ngang gật đầu: “Còn đủ thời gian Đông Sinh cũng có thể làm cho cháu bữa cơm."

      “Phù…” Đinh Thuần thổi thổi những sợi tóc rơi bừa xuống trán, đổi tư thế đứng thẳng người: “Vậy được rồi, tôi tạm thời nhận vậy, nếu như thời gian tới thích hợp tôi đổi.”

      “Được được.” Bà thím đa ngâm liên tục gật đầu đồng ý.

      Bà thím rồi, Đinh Thuần đóng cửa sắt lại, còn cửa gỗ bên trong mở ra cho thoáng khí.

      “Chủ nhà.” Tương Đông Sinh nghe thấy kia ra ngoài ban công chuyện điện thoại: “Khi nào người chuyển đồ mới tới? Tôi dọn dẹp lại phòng, nếu như người chuyển đồ còn chưa tới tôi thể nào dọn dẹp được nữa.”

      “Nhanh lên chút, tốt nhất là ngay lập tức luôn .”

      Ngắt điện thoại với chủ nhà, tâm tình Đinh Thuần rất phiền chán, thẳng đến khi chủ nhà tận mình đến phòng , sắc mặt Đinh Thuần mới hòa hoãn chút.

      “Đông Sinh.” nhìn Tương Đông Sinh biết nên làm gì : “ đem hành lý của tôi đến góc phòng , để chỗ cho bọn họ chuyển đồ mới vào rồi lại dọn dẹp lại chút.”

      “Được.” Tương Đông Sinh gật đầu.

      Mà hành lý đồ đạc của Đinh Thuần rất ít, chỉ có cái vali cỡ vừa mà thôi.

      Người chuyển đồ gia dụng lục đục cũng quá nửa giờ sau, nhìn thấy bên ngoài trời cũng tối rồi, Đinh Thuần lấy ví tiền, chìa khóa và di động ra rồi : “Trước tiên chúng ta ra ngoài ăn , đừng làm cơm ở nhà làm gì, sẵn tiện mua thêm chút vật dụng vệ sinh nhà cửa về luôn.” cố gắng nhẫn nhịn, nhất định lấy hộp thuốc lá và cái đồ bật lửa.

      “Tôi có thể về nhà chuyến trước được ?” Tương Đông Sinh đứng ở cửa phòng, cuối cùng Đinh Thuần cũng có thể nhìn thấy toàn diện thanh niên này, mắt ta rất lớn.

      “Được chứ.” Đinh Thuần hỏi: “Vậy nhà ở đâu?”

      “Ở phụ cận.” Tương Đông Sinh đáp lời, nhưng mà có Đinh Thuần cũng biết, cũng lười phải hỏi nhiều.

      "."

      Khóa cửa xong xuống lầu, phía trước Đông Sinh dẫn đường quẹo trái rồi rẽ phải bảy tám lần, mất hết thảy năm phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại : “Đến rồi.” Sau đó quay đầu nhìn Đinh Thuần, “ ở đây đợi chút.”

      “Ừ.” Đinh Thuần gật đầu, nhàm chán đánh giá nhà của Tương Đông Sinh, nhìn qua còn hơn so với căn phòng mình thuê, vị trí căn nhà của tốt chút nào, vừa sâu vừa hẹp.

      Đông Sinh vào lúc truyền ra tiếng ầm ĩ mơ hồ, Đinh Thuần có hứng thú nghe lén chuyện nhà người ta, cho nên nhìn ra bên ngoài chậm rãi bước mấy bước.

      Sau đó rất nhanh Tương Đông Sinh ra, bởi vì sắc trời rất tối cho nên thể nhìn thấy biểu tình gì mặt , chỉ thấy đôi mắt của người thanh niên có chút ảm đạm.

      “Ở chỗ này có cái gì ăn ngon ?” Đinh Thuần mới đến đây có hai ngày, cho nên mấy đối với nơi này.

      “Đồ hải sản tương đối nhiều.” Tương Đông Sinh hơi chần chừ lúc mới : “Để tôi đưa .”

      Đinh Thuần tiếp tục cùng bảy quẹo tám rẽ, lúc mới đến nơi tương đối là đông đúc, sau đó dắt quẹo vào con phố ăn vặt khác.

      Vừa bước vào con phố, khắp nơi đều tràn đến mùi hương hải sản xông thẳng vào mũi.

      là người phương Bắc, rất ít khi cảm thụ loại hương vị “mới” này.

      “Chú Trần.” Tương Đông Sinh vào quán ăn mặt tiền , hô lên tiếng: “Có khách!”

      Rất nhanh sau đó có ông chú trung niên chạy ra từ sau quán, ông nhìn thấy Tương Đông Sinh nở nụ cười tươi rói, nhưng mắt vừa nhìn qua Đinh Thuần bên cạnh lập tức lặng thinh.

      Thấy thế Đinh Thuần có chút phiền chán, loại này ánh mắt này hai ngày nay luôn phải hứng lấy rất nhiều lần rồi. Chẳng lẽ quần áo ngắn chút, để lộ ra cái chân dài này có chút thôi, như vậy cũng rất đáng kinh ngạc sao!

      “Đông Sinh.” Chú Trần nhìn chút rồi hỏi: “Đây là bạn học con hả, là bạn sao?”

      phải.” Tương Đông Sinh cầm khăn giấy lau sơ ghế dựa, đưa menu cho Đinh Thuần : “ xem thử…” Xong rồi mới quay đầu giải thích cho chú Trần: “Thím Hắc giới thiệu người để cháu làm việc thử.”

      "..." Mắt nhìn cái menu, khóe miệng Đinh Thuần co rút mãnh liệt, nhưng cũng có phản ứng gì, chỉ chăm chú xem kĩ những món ăn trong tờ giấy menu tay.

      Qua hai phút thấy còn chưa có quyết định ăn món nào, Tương Đông Sinh có chút do dự duỗi ngón tay chỉ món trong đó : “Cái này ăn ngon.”

      Đinh Thuần nghe vậy lập tức buông tờ giấy ra, “Vậy lấy món đó.”

      “Chú Trần!” Tương Đông Sinh lấy lại tờ giấy A4 mỏng nhánh kia, : “Cho cháu phần mì tôm, thêm chén hương cua cay.”

      (Editor: Chỗ này Hỉ hiểu đây là cái món gì (ㅎ_ㅎ).)

      ăn cái gì?” Đợi Tương Đông Sinh gọi đồ xong, Đinh Thuần hỏi.

      “Chú Trần biết.” Tương Đông Sinh lựa cây đũa, lấy nước trà rửa sạch rồi đưa cho : “Tôi ăn mì thịt cóc.”

      phải mì tôm ăn ngon sao?” Vừa nãy Đinh Thuần nghe chọn mì tôm.

      “… Hai cái đều ngon.” Tương Đông lại rửa thêm cây đũa nữa đưa cho , “Mì tôm so với mì thịt cóc quý hơn.”

      Đinh Thuần nhận chiếc đũa từ tay : "Cám ơn..."

      người ngoại trừ có tiền ra, là túng quẫn đến mức chỉ còn có tiền, Đinh Thuần biết cái gì gọi là quý, chỉ biết chọn cái gì mà mình thích thôi.

      Nhưng mà lại rất ít khi thích cái gì đó, khẩu vị món ăn còn cực kì kén.

      mười tám tuổi phải ?” Đinh Thuần đột nhiên hỏi: “Còn học à?”

      “Còn học.” Tương Đông Sinh nhìn cái đáp: “Học lớp mười .”

      “Trường nào?” Đinh Thuần nâng cằm lên tỏ vẻ trầm tư: “Tôi cũng học lớp mười .”

      Tương Đông Sinh lại nhìn mặt chút rồi : “Bát Trung.”

      “Ấy chà…” Đinh Thuần lấy điện thoại ra, bắt đầu cập nhật thông tin tuyển sinh để vào nhập học: “Trường trung học Bát Trung Tân Hải lớp mười , ban thứ năm.”

      “Chúng ta cùng ban.” Tương Đông Sinh quay đầu : “Tôi ở ban .”

      “Sao cơ?” Đinh Thuần kinh ngạc nhìn : “Vậy mà cũng muốn làm bảo mẫu của tôi à?”

      “Muốn.” Đúng lúc đồ ăn được mang lên, Tương Đông Sinh cúi đầu bắt đầu ăn mì: “Chỉ cần ghét bỏ chẳng có việc gì cả…”

      như vậy còn muốn làm bảo mẫu của , ánh mắt Đinh Thuần nhìn có chút phức tạp: “Thím Hắc có với tiền lương hằng tháng ở chỗ tôi ?”

      .” Tương Đông Sinh ngẩng đầu, tạm dừng việc ăn mì lại: “Tùy ý của thôi.”

      “Tôi bao nhiêu chính là bấy nhiêu?” Đinh Thuần nghe thế lập tức vui vẻ.

      “Ừ.” Tương Đông Sinh gập đầu: “ xem phù hợp bao nhiêu là vậy.”

      “Ở chỗ này lương tháng phổ biến là bao nhiêu?” Đinh Thuần nghĩ chút rồi hỏi.

      “Ba ngàn…” Giọng Tương Đông Sinh có chút chần chừ: “Nhưng cũng cần phải cấp nhiều như vậy.”

      “Tôi đưa năm ngàn.” Gần như là suy nghĩ, Đinh Thuần lập tức xòe năm ngón tay nhắn trắng nõn ra: “Nhưng năm ngàn này chỉ là mức lương đầu tiên, có được nhiều hơn nếu như làm việc tốt.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2
      Editor: PNam Tiểu Thư

      Tân Hải chỉ là trong những cái thị trấn cách xa thành phố, lương hướng bình quân của người bao giờ vượt quá ba ngàn đồng tiền. Tuy rằng biết trước mặt là người thành thị, khi mở miệng hô lên năm ngàn, Tương Đông Sinh cũng có tin tưởng, nhưng phải là hoàn toàn tin hết.

      Đinh Thuần là người khôn khéo, cũng có thể là do người thiếu niên đối diện quá đơn thuần, những suy nghĩ của đều viết hết lên mặt, cho nên rất dễ dàng mà thấu hết tâm tư của .

      “Trước tiên tôi giao hai ngàn tiền thế chấp.” lấy ví tiền đếm đủ hai ngàn tiền mặt, đặt lên bàn rồi tiếp: “Còn nữa, phải đưa cho tôi thứ gì đó, tôi mới có thể tin tưởng cho tự do ra vào chỗ ở của tôi.”

      ở nơi xa lạ này, phải tin tưởng người cũng phải dễ dàng gì.

      “Được.” Tương Đông Sinh cũng lấy ví tiền ra, rút tấm thể căn cước để lên mặt bàn.

      Đinh Thuần nhận lấy tấm thể căn cước, lúc này Tương Đông Sinh cũng lấy tiền bàn. đếm lại, trực tiếp bỏ vào trong ví.

      “Chà, căn cước cũng đẹp mắt nhỉ…” Đinh Thuần nhìn ngày tháng năm sinh của Tương Đông Sinh, đúng là mười tám tuổi, sinh vào tháng tám, “ hơn tôi hai tháng.” Nhưng tháng tám sao có thể đặt tên là Đông Sinh?

      Tương Đông Sinh cất ví tiền : “Ăn .” Hai tô mì được mang lên, hương cua cay cũng có.

      “Ăn ngon sao?” Đinh Thuần chần chừ chút rồi ăn, quả là rất ngon.

      Món mỳ tôm hương vị mới lạ, hương vị cũng cay quá, rất hợp khẩu vị.

      Hai tô mì và chén hương cua đều ăn xong hết, Đinh Thuần lấy ví tiền ra, gọi chú Trần đến tính tiền: “Để tôi trả, tôi mời .” rồi còn rất hào phóng vung tay: “Bảo mẫu của tôi, tôi bao ăn bao ở, ngày ba bữa tôi đều có thể chi trả, sinh bệnh cũng có thể được nghỉ.”

      “Vậy còn thi cử?” Tương Đông Sinh hỏi.

      “Có thể nghỉ phép.” Đinh Thuần đáp.

      Thiếu niên đối diện cười ngây ngô, nhưng chỉ là chút thôi.

      Đinh Thuần nhìn mới biết được có cái lúm đồng tiền đáng , rang nanh trắng tinh, thời điểm cười lên lông mày cong cong xinh đẹp… như thế nào đây, Tương Đông Sinh này là loại thiếu niên thuần khiết thoải mái, hoàn toàn giống với những chàng đẹp trai thời thượng mà từng nhìn thấy.

      Bọn họ ăn xong lập tức siêu thị mua đồ vệ sinh nhà cửa, cây lau nhà, chổi quét nhà, thùng nước và số món đồ linh tinh khác nữa.

      vậy nhưng chỉ cần nhìn thuận mắt thứ gì Đinh Thuần liền hạ tay mua ngay. Tất cả gom chỗ rất là nhiều, Tương Đông Sinh mình cũng xách đủ hết được, cho nên cũng giúp tay.

      Về đến nhà, thấy Tương Đông Sinh vùi đầu bận rộn dọn dẹp, Đinh Thuần cũng ngượng ngùng muốn phụ.

      cần…” Tương Đông Sinh : “Để tôi làm là được rồi.” nhận lấy cây chổi trong tay Đinh Thuần, chỉ chỉ ra ngoài ban công: “Hay là ra ngoài đợi lát?”

      “Ầy, vậy được rồi.” Đinh Thuần lấy điện thoại ra, bước ra ngoài lên mạng.

      Hừm, tìm ít đồ dùng thiết yếu, mua vài món dụng cụ gia dùng. Thuận tiện tra tìm nơi chuyển đồ, gọi điện thoại đặt hàng chuyển đến.

      bộ sofa, các loại đồ dùng điện, giường và tủ đồ…

      Ở đây thiếu thứ gì, Đinh Thuần đều di chuyển ngón tay ấn ấn nháy nháy, mua hết.

      Bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, đợi cho Đinh Thuần làm xong chuyện của , Tương Đông Sinh dọn dẹp chỗ ở sạch .

      Sàn nhà vừa lau có chút ẩm ướt.

      “Để tôi dọn ban công chút.” Tương Đông Sinh : “ vào trong .”

      “Ồ, được rồi…” Đinh Thuần vào, nhìn vòng căn phòng, trong lòng chỉ có câu cảm thán: Này con mẹ nó là sạch quá !

      “Vậy đêm nay ngủ ở đâu?” Tương Đông Sinh hỏi.

      “Hả?” Nhất thời Đinh Thuần lộ ra vẻ mặt ngô nghê.

      Đúng rồi, trong phòng có chỗ ngủ.

      Mình ngủ ở đâu nhỉ?

      “Tôi tìm khách sạn ngủ.” là phiền, hoàn cảnh khách sạn chỗ này rất tốt, đành chịu. hỏi: “Ngày mai phải học à?”

      “Ừ.” Tương Đông Sinh gật đầu.

      Ngày mai là ngày đầu tuần của tháng chín, là ngày lên lớp chính thức.

      “Tôi còn chưa có đến trường…” Đinh Thuần mở vali ra, lấy bộ đồ chuẩn bị để ngày mai mặc học, “Trường của chúng ta ở đâu vậy?”

      “Có bản đồ tìm đường.” Tương Đông Sinh .

      “Ngày mai có đến chỗ tôi đấy?” Đinh Thuần dùng điện thoại tìm khách sạn ở phụ cận, “Cái khách sạn này có tốt ?” Nhấp vào cái tên khách sạn, đưa cho Tương Đông Sinh hỏi, sẵn tiện cho biết chỗ ngủ để ngày mai đến đón .

      “Nghe chẳng có gì tốt cả.” Tương Đông Sinh liếc mắt cái rồi lập tức cúi đầu lâu góc bẩn ngoan cố : “Hay là đến khách sạn Đế Cẩm .”

      “Tên nghe khí phách quá nhỉ.” Đinh Thuần thuận tay nhấn vào đặt phòng rồi tiếp: “Sáng mai nhớ đến đón tôi đó.”

      “Ừ.” Tương Đông Sinh đáp nhanh.

      Dọn dẹp vệ sinh chỗ này xong xuôi hết rồi, Đinh Thuần mới cùng Tương Đông Sinh xuống lầu.

      “Để tôi đưa đến khách sạn.” nhanh chậm .

      “Vậy cảm ơn.” Đinh Thuần từ chối, có người địa phương dẫn đường cũng tốt hơn.

      Đến khách sạn Đế Cẩm, đợi cho khi Đinh Thuần hoàn thành thủ tục nhập phòng, Tương Đông Sinh mới trở về nhà.

      Trở về nhà cũng là mười phút sau, Tương Đông Sinh có chút mệt.

      Căn nhà này hẹp chật chội, em trai em cãi nhau ầm ĩ trong phòng khác, tên đàn ông nằm ghế sofa mơ mơ màng màng, mẹ trực đêm còn chưa trở về nhà.

      Tương Đông Sinh nhìn đến thởi dài, cúi người nhặt đồ bị ném loạn lên trong phòng, “ ngủ ! Ngày mai còn phải học.”

      “Mày là ai hả?” thằng nhóc ăn mặt rách nát ném đồ tay lên lưng Tương Đông Sinh hét: “Ai cần mày lo!”

      “Xen vào việc người khác hả!” Con bé dơ bẩn khác dùng cây kiếm chỉ vào người cùng mẹ khác cha với mình rống: “Chết chết .”

      Đến mức này Tương Đông Sinh cũng thèm quan tâm đến hai đứa em khốn đốn này nữa, chỉ đau lòng cho người mẹ cực khổ của mình, “Mặc kệ các người.” lạnh lung , lập tức nhấc chân rời khỏi gian phòng sa đọa còn tệ hơn nhà giam này.

      Bọn họ muốn như thế nào như thế đấy , dù gì bọn người này cũng chẳng có quan hệ gì với .

      “Đông Sinh...” Tên cha dượng say rượu nằm sofa loạng choạng muốn đứng dậy, gọi : “Trở về rồi à? Có mang tiền về ? Đưa cho tao mua thuốc.”

      có tiền.” Tương Đông Sinh lạnh mặt : “Tôi là đứa lấy tiền đâu ra?”

      lên cái thang hẹp, mặc kệ những câu chửi tục vang lên sau lưng.

      “Thằng ranh!” Cha dượng Hà Minh của Tương Đông Sinh hùng hùng hổ hổ mắng: “ phải thân sinh cũng biết đau lòng, tạp chủng chính là tạp chủng!”

      Tương Đông Sinh sớm tạo thành thói quen rồi, ở trong phòng cởi đồ bắt đầu tắm rửa.

      Hôm nay tâm tình đặc biệt bình tĩnh, bị mắng chửi hay bị hận cũng cảm thấy khó chịu.

      Nhưng mà tâm tình tốt đẹp của chỉ duy trì được mấy phút.

      Tương Đông Sinh tắm rửa xong ra ngoài, lại phát có người vào phòng mình, hơn nữa còn lục đồ của mình.

      "Hà Minh!" chạy đến nơi để ví tiền, vừa mở ví ra sững người hoảng sợ.

      Ví tiền ban đầy dạy cộm hai ngàn đồng tiền mặt, bây giờ bên trong phân cũng chẳng còn.

      "Hà Minh!" Tương Đông Sinh giận đến phát run, nhanh chân chạy xuống dưới lầu.

      Tên khốn Hà Minh còn trong phòng khách, nghĩ cũng biết ta ra ngoài uống rượu rồi!

      “Chúc ông say rượu mà bị xe đâm chết!” hét lên: “Về sau còn trộm tiền của tôi tôi báo cảnh sát!”

      quét mắt lại thấy hai đứa em dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình lom lom, tức giận trừng mắt mắng: “Nhìn cái gì? Các người cho rằng mình là cái gì hả? lũ ngu!”

      “Mày mới ngu!”

      “Tương Đông Sinh là thằng ngu!”

      Tương Đông Sinh nghĩ rằng, tôi chính là thằng ngu, nếu ngu, tôi cùng đám lớn các người tranh cãi.

      Hà Minh uống rượu sống dơ sống bẩn cũng phải ngày ngày hai, trộm tiền người khác cũng phải ngày ngày hai.

      Cái nhà có ánh sáng có tương lai này, Tương Đông Sinh từ lâu vừa mệt mỏi vừa ghê tởm.

      Đều người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Mẹ chính là loại người vừa đáng thương vừa đáng hận này!

      người đàn ông khốn kiếp như Hà Minh, vậy mà bà cũng theo được, lại còn sinh cho hai đứa .

      Tương Đông Sinh thở phì phì chạy lên phòng, mệt mỏi nằm lên giường, trong lòng thầm thề bao giờ mang tiền về nhà nữa.

      tình nguyện để tiền vào tay người ngòai, cũng muốn mang tiền đem về cái nơi gọi là gia đình này.

      “Tức chết rồi…”

      Hai ngàn đồng tiền mặt kia, còn nghĩ lấy tiền đó sinh hoạt ở trường, giờ chẳng còn nữa.

      Nhưng chợt nhớ tới Đinh Thuần có bao ăn bao ở, cơn giận của Tương Đông Sinh mới hạ xuống chút. Cuối cùng quá mệt mỏi, Tương Đông Sinh thở dài chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm đầu tuần, đồng hồ vừa điểm phút thứ hai mươi, Tương Đông Sinh đạp xe ra ngoài. Kị đến khách sạn Đế Cẩm, mới phát ra mình có phương thức liên hệ với Đinh Thuần.

      Tối hôm qua quên mất phải hỏi số điện thoại của Đinh Thuần rồi, Tương Đông Sinh đợi có chút sốt ruột.

      Nhưng mà còn chưa đợi bao lâu, từ cửa chính của phòng xuất tuổi lảo đảo ra.

      Chân mang giày xăng đan màu bạc, quần đùi chỉ dài đến đầu gối, kết hợp với bộ áo ngắn tay, lưng còn mang cái ba lô , nhìn qua giống như học chút nào, hệt như chuẩn bị … dạo phố vậy.

      "Đông Sinh." Đinh Thuần ngẩng đầu nhìn thấy : " đến sớm vậy?"

      "Sáu giờ năm mươi phút vào lớp." Tương Đông Sinh chỉ chỉ tay vào yên sau xe đạp : “Ngồi lên .”

      Đinh Thuần nhìn chiếc xe chút, chậm chạp vòng qua, ngồi xuống chiếc xe mới lạ này, híp mắt đưa tay ôm lấy eo của Tương Đông Sinh.

      “Tôi còn chưa có ăn sáng.” Đinh Thuần : “ ăn chưa?”

      “… Tôi chưa ăn.” Tương Đông Sinh cúi đầu nhìn đôi tay vòng lên eo mình, cuối cùng yên lặng đạp xe chạy về phía trước: “Ăn bánh bao có được ?”

      “Bánh bao?” Đinh Thuần nhíu mày: “Chẳng lẽ là bánh bao hải sản hả?”

      “Cũng có…” Tương Đông Sinh quẹo đầu xe: “Hải sản gói bánh.”

      "Ha ha ha." Đinh Thuần lắc chân điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái: “Tôi muốn nếm thử.”

      Trấn Tân Hải khi sáng sớm, đường cái có người và xe thưa thớt qua lại. Đinh Thuần ngắm nhìn mọi nơi, ngã tư đường hầu như là học sinh mặc đồng phục của trường cao trung, lát đát còn có vài người quét dọn đường lớn nữa.

      Người chở cũng mặc đồng phục trường Bát Trung ở Tân Hải, đồng phục có màu xanh nhạt, vài chi tiết là màu trắng, nhìn qua trông rất bình thường.

      Chiếc xe ghé qua ven đường, dừng lại tại cửa hàng bán bánh bao. Tương Đông Sinh chống chân, hét vào tiếng: “Dì Trương, bán cho con mấy cái hải sản!”

      “Đến ngay đây.” Chưa đến phút đồng hồ sau, từ trong cửa hàng có đứa cầm gói bánh chạy ra: “ Đông Sinh!”

      “Bao nhiêu tiền?” Đinh Thuần xách ba lô về phía trước, thò tay vào lấy ví tiền ra hỏi.

      Đứa kinh ngạc ngẩn người, cậu nhóc đưa mắt nhìn về phía Tương Đông Sinh, thấy gật đầu mới lắp bắp đáp: “Mười... Mười sáu đồng.” Hiển nhiên đứa bị dọa cho sợ rồi.

      Đinh Thuần hừ tiếng rồi lấy tiền ra, cầm bọc bánh ngồi xe bắt đầu ăn. Đến khi xe đến trường Bát Trung rồi, Đinh Thuần mới giải quyết được ba cái bánh.

      Xe chạy đến trước cổng nhà giữ xe của trường, Đinh Thuần vẫn thản nhiên ngồi yên tiếp tục ăn bánh.

      “Còn mười phút nữa.” Tương Đông Sinh đứng cạnh , nhìn đồng hồ cũng nắm chặt được thời gian ăn bữa sáng.

      Gói bánh có tất cả mười hai cái, Đinh Thuần ăn hết bảy cái vào bụng, vỗ cái bụng no tròn của mình, sau đó đưa bọc bánh còn năm cái cho Tương Đông Sinh: “ ăn .” Năm cái cũng được xem là tiền, thể vứt bỏ được.

      Tương Đông Sinh gì, nhận lấy gói bánh nhanh chóng giải quyết hết thảy chỉ trong sáu phút.

      thôi.” nuốt nhanh rồi ném rác , được vài bước mới nhắc Đinh Thuần: “ đến văn phòng giáo viên tìm thầy trước .”

      “Được rồi.” Đinh Thuần lục cặp lấy thỏi son và gương ra, bên vừa tô son vừa : “ đừng để tôi đợi lâu đó.”
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      Văn phòng ở tầng hai, sau khi Đinh Thuần vào, có vài giáo viên chăm chú nhìn , nữ sinh từ thành phố lớn chuyển đến thị trấn : vóc dáng nhắn xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, mặt trái xoan, mắt to long lanh nước, khuôn mặt trang điểm và trang phục thời thượng có xuất trong cuốn tạp chí nổi tiếng, thân vô cùng chói mắt.

      Nếu như mặc như thế này ra ngoài đường, các giáo viên ở đây nhìn thấy thích mà quay đầu nhìn mấy lần.

      Nhưng mà bây giờ là ở trường học, nhìn đến như vậy quả là quên , mọi người liếc mắt cái cũng thầm đúng là học sinh đứng đắn!

      “Thầy giáo Uông.” giáo trung niên đeo kính vỗ vỗ bả vai thầy giáo trẻ đứng gần đó: “Vất vả.”

      “Ha ha.” Thầy giáo Uông chỉ cười cười, đưa tay tiếp đón nữ sinh mới: “Em là Đinh Thuần đúng , sao hôm qua lại đến báo danh?”

      “Em tìm được trường.” Đinh Thuần mở to mắt vô cùng vô tội : “Em còn tưởng trường ở trung tâm thành phố.”

      “À à.” Thầy giáo Uông liên tục gật đầu, sau đó lấy từ ngăn tủ ra đồng phục và bộ sách đưa cho : “Đây là đồng phục và sách học của em... Em cầm lấy, giờ về lớp với thầy.”

      “Có nên thay đồng phục trước ?” giáo ban nãy đẩy gọng mắt kính, hảo tâm nhắc nhở.

      Đinh Thuần ôm đồ trong tay, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía thầy giáo Uông, thoạt nhìn rất là nhu thuận.
      cần đâu.” Thầy giáo Uông : “Buổi chiều thay là được rồi, ngày mai nhớ đến trường đúng giờ nhé.”

      “Dạ, thầy.” Đinh Thuần cười.

      theo phía sau thầy giáo Uông, được dẫn đến phòng học lớp mười ban năm.

      Lúc này sớm là thời gian đọc bài của học sinh, nhưng chỉ là trong các phòng học chỉ lát đát vài học sinh đọc sách thôi, thanh nghe qua là chẳng có tích cực gì cả.

      “Này, ai vậy?” Hai người Đinh Thuần qua các dãy hàng lang, nhất thời nghe được vài tiếng gọi truyền ra từ cửa sổ. Đa số là giọng của các nam sinh tràn đầy tinh thần hăng hái.

      Đinh Thuần hai mắt nhìn thẳng, bọn họ đều chỉ là những người trẻ tuổi chưa đủ lông đủ cánh, so ra nơi ở trước kia còn bằng tên đầy tớ, chẳng có mấy hứng thú nhìn đến bọn họ.

      “Làm gì đấy!” Thầy giáo Uông giơ tay quát bọn học sinh: “Đều trở về chỗ ngồi ngay ngắn, lo mà học bài của các người !”

      đẹp, đẹp.” Trong phòng học thậm chí còn truyền ra mấy câu hò hét.

      Emma, Đinh Thuần nhún vai cái, sau đó ngượng ngùng cười vài tiếng.

      Trường học cái kiểu quái gì vậy, thầy giáo như vậy rồi, đúng là... Có ý tứ quá .

      Ban năm lớp mười , thầy giáo Uông dẫn Đinh Thuần vào phòng học, bên trong vô cùng yên tĩnh.

      “Các em.” Thầy giáo Uông đứng bục giảng, khuôn mặt mỉm cười ôn tồn : “Hôm nay ban chúng ta có bạn học mới, về sau là thành viên của lớp chúng ta, mọi người cùng nhau vượt qua lớp mười và thời gian ba năm cấp ba nhé. Nào, hoan nghênh bạn mới.”

      Sau khi tiếng vỗ tay thưa thớt qua, thầy : “Bạn học Đinh Thuần, em tự giới thiệu bản thân chút .”

      “Chào mọi người.” Đinh Thuần đưa tay lên làm động tác chào : “Tên tôi là Đinh Thuần.”

      giới thiệu thêm là từ đâu đến, có sở thích gì sao?” Thầy giáo Uông nháy mắt .

      “À.” Đinh Thuần nhìn thẳng về phía trước nghĩ chút rồi : “Đến từ thành phố B, sở thích là du lịch, trượt tuyết, đấu kiếm, cưỡi ngựa.”

      “Được... được rồi.” Khóe miệng thầy giáo Uông hơi giật, “Xong rồi, em về chỗ ngồi bàn ở dãy kia , bạn cùng bàn của em là Trần Mỹ Lệ, hi vọng sau này các em là cặp đôi bạn học tiến bộ.”

      “Cảm ơn thầy.” Đinh Thuần gật đầu, sau đó về phía chỗ ngồi của mình.

      Thoạt nhìn ngoài chỗ ngồi này ra lớp còn chỗ nào trống cả, đúng là, nộp tiền nhiều thứ này thứ nọ, vẫn thể nào tự chọn chỗ cho mình được.

      “Chào...” Trần Mỹ Lệ len lén nhìn : “Cậu đẹp.”

      Giọng lí nhí khiến Đinh Thuần thể nào nghe được, chỉ mơ hồ : “Chào.” nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Cảm ơn.”

      Yên vị ở chỗ ngồi rồi, Đinh Thuần lấy sách vở ra, mỗi quyển sách cuốn vở đều tỉ mỉ ghi tên của mình lên.

      “Sao cậu lại đến trường này?” Trần Mỹ Lệ nhìn thầy Uông kia, thấy thầy mấy chú ý đến chỗ này, mới lôi kéo bạn học mới tán gẫu: “Ôi tớ này, ngày hôm qua thầy Uông cố ý tìm tớ, tớ làm bạn cùng cậu đó.”

      “Sao á?” Đinh Thuần nghe thế hiếu kỳ hỏi.

      “Bởi vì lá gan tớ rất lớn.” Trần Mỹ Lệ hạ giọng : “Toàn ban chúng ta đều biết sắp có bạn mới là vị đại tiểu thư, cho nên thầy Uông mới chúng tớ cẩn thận, để tớ ngồi chỗ này.”

      “Cái gì!” Đinh Thuần trừng mắt: “Thầy của các cậu còn cái gì ?”

      “Là thầy của chúng ta,” Trần Mỹ Lệ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “ có, thầy chỉ mọi người được khi dễ cậu.”

      “Ồ.” Đinh Thuần thầm nghĩ, thầy lo nhầm đối tượng rồi.

      “Vừa rồi cậu sở thích của cậu...” Trần Mỹ Lệ tần ngần : “Những cái đó, rất là nguy hiểm, cậu có sở thích như vậy sao?”

      Đinh Thuần gật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào sách vở: “Chúng ta chuyện như vậy có sao ?” giờ thời gian đọc sách cũng qua lâu rồi đó.

      “Ngày đầu tiên đến trường mà, ai quản đâu.” Trần Mỹ Lệ lấy gói bánh bích quy trong ngăn kéo ra : “Ăn ? Tớ mới mua mạng đó, là đồ ngoại quốc đó nha.”

      “Ha ha.” Đinh Thuần lấy cái bánh cười: “Cảm ơn nha.”

      “Thành tích học của cậu rất đặc biệt sao?” Miệng Trần Mỹ Lệ vang lên tiếng nhai bánh rộp rộp, ấy cầm quyển sách lên che lấy miệng mình : “Ban năm của chúng ta được công nhận là ban giỏi.”

      “Vậy ban sao?” Đinh Thuần hỏi.

      “Là ban đứng đầu!” Trần Mỹ Lệ nhìn : “Bát Trung chúng ta có ban là ban đứng đầu, học sinh ban đó là những người học đại học dự bị đó.”

      “Biết Tương Đông Sinh ?” Hay tay Đinh Thuần đặt bàn, thoải mái tán gẫu với bạn này.

      “Ai?” Trần Mỹ Lệ trợn tròn mắt: “Cậu cũng biết ấy?” Biểu tình nhóc vô cùng phong phú, Trần Mỹ Lệ vỗ đùi phấn khích : “Là học bá của trường Bát Trung chúng ta, đứng thứ hai trường này!”

      “Đứng thứ nhất là ai?” Đinh Thuần nhún vai, chỉ đứng thứ hai thôi sao, ha ha.

      “Là Phùng Thần!” Trần Mỹ Lệ : “Trong điện thoại tớ có hình của ấy, để tớ cho cậu xem.” rồi ấy lấy điện thoại từ trong túi dán hình màu hồng trong suốt ra, đặt điện thoại ở giữa hai người, rồi mở album ảnh tìm hình.

      Đinh Thuần liếc mắt nhìn, đó là tấm hình tự chụp, ở giữa tấm hình còn có dòng chữ id của tài khoản QQ.

      “Rất đẹp đúng ?”

      Đây là thanh niên mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, mũi cao da trắng, đúng loại hình soái ca lạnh lùng.

      Trái với Tương Đông Sinh là loại tươi mái nhàng, nhìn xem người này, hàng mi kia, cặp mắt kia, chậc chậc, đúng là cảnh đẹp .

      ấy là nam thần của tớ.” Trần Mỹ Lệ hôn vào màn hình mấy cái, sau đó còn lấy tay miết miết khuôn mặt của người trong hình: “Đáng tiếc là có bạn rồi.” ấy : “ bạn kia cũng rất được, ai cũng bọn họ rất đẹp đôi.”

      “Ừ.” Đinh Thuần gật đầu, ngẩng đầu nhìn chung quanh, rất nhiều học sinh xung quanh cũng tán gẫu, nếu rình coi bạn học mới là đây mà chuyện với người bên cạnh.

      ra Đinh Thuần học qua năm trung học rồi. Ở trường cũ rất có khí học tập, khác hẳn với khí ở trường Bát Trung Tân Hải này, đó chính là loại cảm giác bức bối khó thở.

      giờ ngồi trong cái phòng học tràn ngập “nhân tính hóa” này, vậy mà lại cảm thấy có chút hoảng hốt thành lời. Bởi vì đột nhiên cả người trở nên thoải mái, cho nên Đinh Thuần lại nảy sinh cảm giác mờ mịt và thất lễ. nghĩ mà thất thần, tâm hồn tức khắc bay xa.

      Đứa trẻ có gia đình có thể là như vậy, Đinh Thuần chống cằm, trong đầu vang lên câu kia của ba mẹ: Con trưởng thành, ba mẹ cũng an tâm.

      Cái gọi là ly hôn trong hòa bình, là chính là hôn nhân chính trị thất bại, dẫn đến hai người mỗi người tự mình tìm cái hạnh phúc .

      Mẹ bên này có cha dượng vui vẻ, về sau hẳn là kết hôn lần nữa và sinh ra kết tinh tình mới. Ba bên kia cũng có mối tình đầu trước kia, gương vỡ lại lành, xem ra ngày cưới cũng xa nữa, chừng trong bụng người kia có em trai hay em gì rồi.

      Bỗng nhiên Đinh Thuần cảm thấy sốt ruột, các người đều có tổ hợp gia đình mới, tôi đây có phải nên tìm người nào đó xui xẻo cùng nhau sống qua ngày hay đây.

      Trước đến nay Đinh Thuần chưa từng có những suy nghĩ như thế này. Ngày trước mỗi khi rảnh rỗi chạy chơi đâu đó, quậy phá lung tung, giờ đùi có cái hình xăm lớn, chính là lúc du lịch ở XX, chắc là khoảng tuần vẽ xăm, bây giờ tính tình có lẽ cũng từ hình xăm này mà tuột dốc xuống.

      Khi đó ông nội Đinh Thuần : Cái đứa này ổn, phải hồi rất là ngoan ngoãn nghe lời hay sao?

      Lúc ấy Đinh Thuần nghĩ: Nếu như mực ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ lại hiểu chuyện.

      là, làm người cũng quá khó khăn.

      lơ lửng mây, bất chợt Đinh Thuần nghe thấy giọng hỏi: “Tan học rồi toilet ?” Trần Mỹ Lệ vỗ vỗ bả vai Đinh Thuần, đôi mắt tỏ ra mỵ nháy nháy mấy cái, đường toilet rất có khả năng gặp trai đẹp đó nha.

      .” Đinh Thuần như bức tượng than nằm sấp bàn nhúc nhích, lười biếng : “Hôm nay tôi dậy rất sớm, để cho tôi ngủ chút .”

      "Vậy được rồi." Trần Mỹ Lệ than tiếng, cũng làm phiền mà rời .

      Ở cửa sổ ngoài, Tương Đông Sinh đứng nhìn xung quanh, loạn hết vòng mới thấy được nhắn mà mình tìm nằm sấp xuống ngủ. nhíu mày, có chút do dự nhìn hai bên cửa.

      nam sinh có biết nhìn thấy tiến lên cười hì hì hỏi: “Tương học bá, nhìn gì thế, tìm mỹ nữ ban bọn em à?”

      Tương Đông Sinh trả lời, lại nhìn thấy nữ sinh ban năm, mới đến hỏi: “Chào bạn học, có thể giúp tôi gọi học sinh mới của ban các bạn được ?”

      “Được được.” Nữ sinh kia gật đầu liên tục, nhưng mà bỗng nhiên nữ sinh đó giật mình cái, cơn bát quái dâng lên hỏi: “ biết học sinh mới này sao? Tìm ấy có việc gì á?”

      “Cảm ơn.” Tương Đông Sinh lạnh nhạt bỏ qua câu hỏi của nữ sinh đó, chỉ mực nhìn vào trong.

      Thấy Tương Đông Sinh lơ mình, nữ sinh bĩu môi cái, chậm chạp xoay người vào phòng học, “Được rồi.”

      “Bạn học.” đến chỗ ngồi của học sinh mới, nữ sinh đó vươn ngón tay chọc chọc vào bả vai mảnh khảnh của .

      Bị đánh thức giữ chừng, Đinh Thuần vui mở mắt, “Có chuyện gì?” tự nhận là giọng điệu của mình vô cùng ôn hòa lễ phép, nhưng hiểu tại sao nữ học sinh kia lại bày ra vẻ mặt hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, chẳng lẽ là bị dọa à...?

      “Ôi, bên ngoài có người tìm bạn.” Nữ sinh .

      Đinh Thuần nhìn theo ngón tay mà nữ sinh đó chỉ, lập tức thấy được người thanh niên tươi trẻ xinh đẹp đứng ngoài cửa. gật đầu cái cảm ơn, sau đó đứng dậy duỗi thắt lưng rồi ra ngoài.

      Tương Đông Sinh đến đây chỉ muốn mấy câu rồi thôi, nào biết được việc đứng trước cửa lớp này lại bị người xung quanh ba tầng lầu vây nhìn.

      Cái này đúng là quá dọa người mà.

      lấy điện thoại ra, cúi đầu nhanh: “Chúng ta trao đổi số điện thoại , tan học ban có thể ra trễ chút, chờ tôi lát, tôi đưa ăn gì đó... Buổi trưa chúng ta về, cũng có thời gian nấu cơm, ở đây có chuyện gì có thể nhắn tin tìm tôi.”

      “À, vậy được.” Đinh Thuần lấy điện thoại ra, “Tôi nhớ số của tôi, đọc số .”

      “Ừ.” Tương Đông Sinh đọc số cho , sau đó chỉ vài nơi trong trường: “Toilet ở bên kia, quầy bán quà vặt ở cạnh, ban của tôi thẳng qua dãy...” nhìn , xác nhận lần nữa: “Có nhớ kĩ ?”

      “Nhớ rồi.” ra Đinh Thuần có chút mơ hồ, nhiều chỗ như vậy làm sao mà nhớ cho nổi chứ.

      Nhưng mà mặc kệ nhiều như thế nào, trước tiên Đinh Thuần đưa số điện thoại của Tương Đông Sinh vào danh bạ, thuận tay thêm cái biệt danh: bảo mẫu trẻ.

      “Vậy tôi đây.” Tương Đông Sinh nhìn xung quanh, thấy mọi người chú tâm để ý đến hai người, hơi mất tự nhiên gật đầu, sau đó lập tức rời .

      Bóng Tương Đông Sinh vừa mất, Trần Mỹ Lệ tức chạy đến, ấy dùng ánh mắt bát quái nhìn Đinh Thuần : “Trời ạ, cậu có quan hệ gì với Tương học bá vậy?”

      Trước mắt bao người mà cùng nhau trao đổi số điện thoại! những thế còn hẹn nhau tan học cùng ăn cơm!

      “Bạn học.” Đinh Thuần bật cười: “Nhà tôi và nhà ta gần nhau.”

      ra là vậy.” Trần Mỹ Lệ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của trước mặt, đôi mắt lộ vẻ nghiên cứu tò mò, nhưng nhìn lúc lại cảm thán đúng là chẳng tìm được dấu vết ái muội nào cả. Bởi vì ánh mắt của Đinh Thuần rất là thẳng thắn vô tư, hơn nữa Đinh Thuần còn xinh đẹp như vậy.

      Các trẻ tuổi có tiền ở thành phố lớn, cùng với những người ở thị trấn cách xa năm đến tám tuyến thành, loại tình tiết này tiểu thuyết cũng chưa từng xuất .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Khi chuông tan học vừa vang lên, học sinh như ong vỡ tổ chạy như bay ra khỏi phòng học, các giáo viên bị chen chúc đến mức nhích thân cũng thể ra ngoài được, hình ảnh kia nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng khôi hài.

      Nghĩ như thế nào Đinh Thuần cũng muốn cùng bọn người này chen chúc như vậy. ngồi yên tại chỗ, tay chậm rãi thu dọn sách vỡ đồ đạc, dù sao Tương Đông Sinh cũng , ban có khả năng dạy quá giờ... Bất chợt nghĩ đến chuyện, lông mày Đinh Thuần nhướng cao, chẳng lẽ còn muốn đại tiểu thư đây qua đó chờ chàng trẻ tuổi non nớt đó à?

      Đinh Thuần cúi đầu nhìn lại quần áo người mình, hừm, xem thử cũng sao.

      lưng mang theo cái ba lô , Đinh Thuần chậm rì rì theo sau nhóm học sinh, sau khi ra khỏi cửa phòng học lại phân biệt vô cùng ràng, toàn bộ bọn họ đều qua phía bên trái, chỉ có mình Đinh Thuần là hướng ngược lại.

      Con đường này là chẳng có lấy bóng người, quả nhiên là ban học quá giờ.

      Đinh Thuần ngượng ngùng thẳng về phía trước, đứng trước lớp ban nhìn nhìn, vị trí tuyệt đối để cho thầy giáo bên trong bắt gặp, đôi mắt ngừng đảo qua đảo lại tìm Tương Đông Sinh.

      May mắn chỉ trong chốc lát, Đinh Thuần nhìn thấy . toét miệng nở nụ cười, ra đối với dáng người của trai Tương này rất là dễ tìm, ngồi xa lắm, vị trí đó là hướng về phía cửa sổ.

      “Hi.” Đinh Thuần vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình miệng chào hỏi : “Chờ, .”

      Học sinh ban nhất thời khỏi sinh ra cảm giác kì quái, nhịn được tò mò quay sang hỏi bạn cùng bàn, ấy tìm ai vậy?

      “Hình như là chờ, ấy với ai vậy?”

      “Chẳng lẽ là với cậu?”

      “Tôi biết ấy...”

      Các loại bàn tán xì xào vang lên rất lâu.

      Tương Đông Sinh cũng bị bạn cùng bàn hỏi, nhưng mặt vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt biểu cảm yên lặng, tiếp tục chăm chú nhìn lên thầy giáo bục giảng.

      lúc sau cuối cùng nghe thầy giáo : “Được rồi, tiết sau chúng ta lại tiếp.”

      Thầy giáo cầm sách vở ra, còn cố ý liếc nhìn Đinh Thuần đứng ở cửa sổ bên kia, trong ánh mắt là đủ dạng biểu cảm kì quái.

      Đinh Thuần cười cười, nỗ lực làm cho tồn tại của mình giảm xuống.

      Chờ thầy giáo rồi, Đinh Thuần lập tức giơ ba lô của mình lên, ra hiệu cho Tương Đông Sinh biết mình ở chỗ này.

      Chú ý thấy rất nhiều người phóng tầm mắt đến bên này, Tương Đông Sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước chân so với bình thường còn nhanh hơn gấp mấy lần, đôi chân thon dài giống như lướt bay khiến cho phía sau đuổi theo kịp.

      nhanh như vậy để làm gì?” Đinh Thuần thở mệt : “Sợ người khác ăn à?”

      “Người trong trường bát quái rất nhiều.” Tương Đông Sinh quay đầu lại nhìn , sợ đuổi theo kịp, đến ngã rẽ lập tức thả chậm tốc độ, “ rất dễ bị chú ý.”

      Đinh Thuần sau lưng , gật gù: “Trách tôi.” ngẩng đầu lên nhìn chút, ây chà, chàng trai trẻ cao quá nha~.

      Cao như vậy mà được ngồi phía trước, phải chứ, chẳng lẽ độc quyền của học bá sao?

      “Mau thôi.” Ánh mắt Tương Đông Sinh lướt qua bả vai Đinh Thuần, nhìn thấy đoàn học sinh bát quái sắp đến gần.

      Lúc này cũng có biện pháp nào khác, Đinh Thuần đành phải sải dài bước chân theo đến chỗ ăn cơm. Khi đến nơi rồi mắt lại trợn to lên, “Ăn fastfood?” Trước cửa hàng có đề bảng là tiệm Fastfood Vương Ký.

      “Đồ trong căn tin còn khó ăn hơn.” Tương Đông Sinh phen kéo qua, bên kia có học sinh mập mạp chen lấn qua.

      vất vả lắm mới tìm được vị trí khá ổn ngồi xuống, nhưng mà chỉ trong nháy mắt thôi, cái cửa tiệm Fastfood này lập tức đông nghẹt người.

      Trong cái thời tiết này, ngồi ở đây khiến cho Đinh Thuần có cảm giác chính mình muốn bay lên trời...

      “Ở đây có cơm, để tôi lấy cho .” Nhìn biểu tình của , trong lòng Tương Đông Sinh đại khái có thể giải thích được tại sao lại như thế. muốn ra nhưng nửa chừng lại thôi, nhanh chóng đứng dậy, sau đó chen lấn ra ngoài.

      Đinh Thuần còn chưa hoàn hồn, thấy Tương Đông Sinh trở lại. Trong tay cầm hai phần cơm, vô cùng may mắn là nó còn có nắp đậy. Ngoài ra tay khác còn cầm thêm chai nước khoáng có chữ X lớn.

      Nơi này thể uống trà thoải mái được, chỉ có thể tự mình thả tiền mua những thứ bình thường nhất mà thôi.

      Tương Đông Sinh mở hai cái nắp lên, giọng điệu cứng nhắc : “Sườn, đồ nướng, tự chọn.”

      Còn có thể tự chọn, cái này là tốt quá rồi còn gì. Đinh Thuần chỉ tay vào sườn, cười cười: “Tôi muốn ăn sườn.”

      Phần cơm sườn lập tức được đặt trước mặt , Tương Đông Sinh ngồi xuống đối diện, mở bọc đũa rồi cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.

      "..." Ở đây cũng có nước, có giấy để làm sạch đũa ăn, người đối diện nhanh nhẹn mà tỉnh lược hết tất cả các bước.

      Nhập gia tùy tục*, trong lòng Đinh Thuần cảm thán phen, làm giống mở bọc đũa, sau đó cũng chậm chạp bắt đầu ăn.

      (*Nhập gia tùy tục: Đại ý là đến đâu cũng phải làm theo tập tục ở nơi đó.)

      ra hương vị rất tốt, đồ ăn nhìn đến cũng rất sạch ... Theo Tương Đông Sinh , người đầu bếp là người rất có lương tâm, cho nên mới có hảo tâm trong món ăn như thế này.

      Chỉ có điều người đến cửa hàng quá nhiều, chen lấn nhau cùng ở nơi là nóng đến phát điên!

      cầm tiền thanh toán .” Thừa lúc mọi người quá chú ý đến nơi này, Đinh Thuần lén lún đưa xấp tiền cho Tương Đông Sinh: “Tiền đồ ăn đó.”

      Nhẩm tính còn thừa hai ngàn đồng, Tương Đông Sinh thoải mái bỏ tiền vào túi, sau đó ăn hết thức ăn còn dư rồi mới ra ngoài tính tiền.

      đâu nữa?” Đinh Thuần đóng nắp chai nước, tùy tiện thả mặt bàn hỏi .

      “Trở về trường.” Tương Đông Sinh : “Lớp học, thư viện, xã đoàn, tự chọn.”

      Đinh Thuần là học sinh mới đến, xã đoàn nào cũng tham gia cái nào, đối với lớp học, thư viện là những nơi đáng “thứ tám lạng thứ nửa cân” kia, hứng thú : “Ở trường tham gia xã đoàn nào?”

      “Bóng rổ.” Tương Đông Sinh : “Nghe cũng có xã đoàn vũ đạo nữa.” Đây là tự đề cử cho lựa chọn.

      “Vậy xem thử xã đoàn bóng rổ của các .” Đinh Thuần đứng lên, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ nóng bức này.

      “Được.” Tương Đông Sinh chần chừ đồng ý, đứng dậy thuận tay lấy cả chai nước khoảng mà bỏ xuống ban nãy.

      Còn hơn phân nửa bình, ném rất tiếc.

      Trở lại trường học, học sinh xung quanh tụm năm tụm bảy rất nhiều, rôm rả tán lạn khắp nơi.

      Tương Đông Sinh rất đúng, giờ trong trường chỉ toàn là đồng phục học sinh bình thường, nay khơi khơi lại xuất thân trang phục hàng ngày nghênh ngang giữa đường như thế này, rất là dễ bị chú ý.

      “Đông Sinh.” Đinh Thuần nhìn các đám học sinh xung quanh, : “Tôi với là truyện xấu truyền khắp mọi nơi rồi, đừng có giãy dụa vô nghĩa nữa.”

      Nhiều người thích bát quái như vậy, ai cũng dùng ánh mắt nóng rực như hỏa tiễn nhìn chằm chằm hai người. Theo tình trạng này khẳng định ngày mai toàn trường biết ngay thôi.

      học bá ngoan ngoãn, tân học muội đứng đắn, chủ nhiệm ban và ban năm hẳn là có thêm việc để làm.

      rất là dễ bị chú ý mà.” Tương Đông Sinh quay đầu nhìn lại những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thình lình bị trừng cái, lập tức hoảng loạn bỏ chạy.

      đồ tôi...” Đinh Thuần sờ sờ quần áo, sau đó lại sờ sờ mặt, “Hay là khuôn mặt tôi dễ bị chú ý?”

      Ánh mắt Tương Đông Sinh nhanh chóng nhìn đến , nhất thời thể đáp được lời, cuối cùng là cái gì dễ bị chú ý đây.

      Hoặc là , cuối cùng là quần áo cũng bắt mắt bằng khuôn mặt ?

      “Tất cả đều dễ bị chú ý.” rồi đưa chai nước khoáng cho : “Cầm lấy.”

      “Gì vậy?” Đinh Thuần nhìn lập tức nghi hoặc cái chai này rất giống cái chai ban nãy vứt y như đúc, ở miệng chai còn có dấu son môi của , “Sao ... nhặt lại cho tôi?”

      “Còn uống được.” Tương Đông Sinh đáp lời xong mới phát , hóa ra trong mắt Đinh Thuần, cái chai này trở thành rắc rưởi rồi. Khóe miệng giật giật, vui : “ lại ném ?”

      Đinh Thuần vội vàng xua tay, “ , chỉ là ban nãy tôi lười cầm quá thôi, quên ấy mà.” Người ta giúp mình nhặt lại, vậy nên biết điều mà nhận lấy. mở chai nước ra uống ngụm, dù sao cũng nên đánh bay cái mùi sườn mặn khi nãy cũng được.

      Tương Đông Sinh thấy thế nhiều lời nữa, dắt chậm rì rì tới cửa, đột nhiên dừng chân. Mắt phóng vào trong, chết , bên trong rất đông người, mà khổ sở đều là người quen.

      Đứng rất xa nhưng vẫn có thể nghe được giọng vịt đực của Lô Nhất Phàm, đúng là ngưu bức!

      ta là người Lưu Ngạn ghét nhất, mỗi lần gặp mặt đều trào phúng mà : “Cậu biến có được , ở cái Bát Trung này hạng mục đánh bóng rổ của cậu còn thua kém mọi người. đến thành tích ha ha, còn bằng Lão Thập Tam rất là khinh bỉ cậu!”

      “Lưu Ngạn cậu có ý gì?” Lô Nhất Phàm mực chịu thua: “Lão Thập Tam có ý riêng tư, cậu biết cái gì, cậu thành tích với tôi biết ngượng miệng sao?”

      “Được rồi, các cậu thôi tranh cãi .” Mắt thấy được hai bóng người đứng trước cửa, Phùng Thần nhanh chóng chắn ngang, giọng khuyên nhủ: “Tương Đông Sinh đến rồi, đừng làm cho kẻ cặn bã bóng rổ chê cười các cậu.”

      “Đông Sinh? Ở đâu ở đâu?” Quan hệ của Lô Nhất Phàm và Tương Đông Sinh tệ, vừa nghe như thế lập tức bỏ qua Lưu Ngạn, mắt hết nhìn đông rồi tới nhìn tây tìm kiếm.

      “Đầu óc cậu có vấn đề sao? Nhìn ở cửa chút mù hả?” Lưu Ngạn liếc mắt nhìn ra cửa, vừa nhìn đến lập tức đứng hình, cả buổi cũng chẳng thể nào được lời.

      Quả Tương Đông Sinh là kẻ cặn bã của bóng rổ. Bình thường chẳng bao giờ bước chân đến xã đoàn bóng rổ, có vẻ bên ngoài là người vô cùng thích học tập chữ nghĩa.

      Hôm nay đột nhiên xuất nổi, sau lưng lại còn xuất thêm dáng người xinh đẹp của... ?

      “Ông trời! Đông Sinh!” Lô Nhất Phàm hét lên: “Cả kỳ nghỉ hè đều thấy cậu, cậu biến thành người của xã hội rồi hả?” Đừng trách ta như vậy, trong xã đoàn bóng rổ có rất nhiều học sinh bắt đầu lăn ra ngoài xã hội mà sống. Mà giờ, tất cả ảnh mắt trong xã đoàn đều phóng đến người nữ sinh sau lưng Tương Đông Sinh.

      Trong truyền thuyết Bát Trung nghe ban có mối quan hệ gắn kết vô cùng tốt, Đinh Thuần hứng thú chớp động đôi mắt, khóe miệng nhếch lên đường cong.

      “Học sinh mới ban năm.” Tương Đông Sinh tránh kịp, đành phải giới thiệu cho mọi người cùng làm quen: “Hôm nay vừa báo danh, phải là người trong xã hội gì đâu.” xong ánh mắt còn đặc biệt liếc qua hai chân Đinh Thuần, may mà hôn nay mặc quần dài qua gối, giống ngày hôm qua còn mặc cả quần đùi ngắn ngủn.

      “Xin chào.” Đinh Thuần nhô đầu ra khỏi lưng Tương Đông Sinh, nhoẻn miệng cười: “Tôi tên Đinh Thuần, hôm nay lần đầu tiên cùng Đông Sinh đến đây tham quan, rất hân hạnh.”

      “A, học sinh mới?” Lô Nhất Phàm tùy ý ném bóng xuống đất, cười bước đến, “Khách khí vậy để làm gì, xã đoàn là nơi dành cho mọi người tham quan học hỏi mà. Đúng rồi, tôi tên Lô Nhất Phàm, là bạn tốt của Đông Sinh.

      Phàm.” Đinh Thuần theo thói quen duỗi tay về phía ta, nở nụ cười khách khí bắt tay.

      Bạn học mà lần đầu tiên gặp mặt trông vô cùng công thức hóa, Lưu Ngạn đứng bên nhìn màn này bĩu môi.

      Người này tự nguyện mở miệng đón tiếp mình, Đinh Thuần thầm cho rằng ta nhìn thấy mình. Vậy thôi, dù sao cũng phải thân thiện đến mức tự động chào hỏi người khác. dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Tương Đông Sinh, “Có chỗ nào nghỉ ngơi được ? Tôi cần ngủ chút.”

      “Có.” Tương Đông Sinh chào hỏi bạn bè xung quanh xong, mân môi chút rồi chỉ về cái võng bên kia: “Hình như... cái màu tím là của tôi, nghỉ .” Hừm, lâu râu đến đây, cũng lắm.

      “Ô.” Màu tím, Đinh Thuần híp mắt gật gật đầu, là đáng đúng chuẩn thiếu nữ. “Tôi nghỉ chút, cảm ơn mọi người.” vẫy vẫy tay, tự đến bên võng, động tác lưu loát nhanh chóng làm sạch chỗ nằm, sau đó tháo ba lô ôm lên ngực ngủ.

      Vô cùng tự nhiên, câu nệ nào. Chính tự mình đến ngôi trường này, ngay cả hiệu trưởng cũng phải tặng cho lời lẽ khuôn mặt ôn hòa, phân cũng dám đắc tội.

      Muốn làm bảo mẫu cho người như , quả phải là vô cùng dễ dàng. Vừa làm chậm trễ giờ giấc học tập làm việc, lại càng gây phiền náo loạn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thú vị.

      “Học sinh mới ban năm là cái gì với cậu vậy?” Lô Nhất Phàm khoác tay qua vai Tương Đông Sinh, hỏi thăm tình huống này.

      Nhữung người khác đều có nhiều chuyện như ta, nhưng mà lỗ tai cả đám đều vểnh hết lên, bát quái có sẵn, ngại gì mà nghe.

      “Hàng xóm tôi.” Tương Đông Sinh : “Về sau tôi là người chiếu cố ấy, giống như... là em vậy.”

      trực tiếp xem câu Đinh Thuần : còn hơn tôi hai tháng.

      Tương Đông Sinh hạ giọng, trợn tròn mắt dối: “ ấy rất là lợi hại, các cậu đừng thiếu suy nghĩ mà làm chuyện thực tế!”

      Nếu Đinh Thuần biết, ấn tượng của mình đối với bảo mẫu trẻ này lại bị làm cho bại hoại, thanh danh hỏng mất nhất định nổi cáu mà tỉnh lại.
      Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :