1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Muốn nói yêu em - Chiết Hỏa Nhất Hạ (43/43) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      MUỐN EM

      [​IMG]
      Tên gốc: Quan quan thư cưu (Đôi chim gáy hót vang)

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, thanh mai trúc mã, 3S

      Độ dài: 43 chương [hơn 400 trang word]

      Converter: ngocquynh520 aka Quỳnh Súc Vật

      Editor: Mạn Nhi | Duckken

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      Quan quan thư cưu,

      Tại hà chi châu.

      Yểu điệu thục nữ,

      Quân tử hảo cầu.*

      đời này luôn có người khiến bạn nhớ nhung quyến luyến, thể nào quên, người đó giống như đóa hoa túc hấp dẫn, dù bạn có đau đớn khổ sở như thế nào cũng biết nên làm thế nào.

      Ban đầu, thói quen chỉ như tơ nhện, nhưng theo thời gian, thói quen biến thành dây thừng. Hai con người hoàn toàn trái ngược nhau mà lại ở bên nhau, âu cũng là ý trời.

      Câu chuyện này chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng ấm áp ngập tràn máu chó mà thôi.
      *Đây là bốn câu thơ trong bài thơ: Quan thư 1.

      Quan quan thư cưu
      Tại hà chi châu
      Yểu điệu thục nữ
      Quân tử hảo cầu.


      Dịch nghĩa

      Đôi chim thư cưu hót họa nghe quan quan,
      cồn bên sông.
      Người thục nữ u nhàn,
      Phải là lứa tốt của bực quân tử (vua).


      Các file đính kèm:

      Last edited: 11/1/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 lên sàn
      ____________
      Chương 1:


      Trước khi Tống Tiểu Tây gọi điện thoại cho Giang Thừa Mạc, đặc biệt nhìn qua thời gian màn hình bảo vệ của điện thoại di động. Hơn mười giờ ngày mười bốn tháng hai.

      Tổ hợp thời gian là kì dị.

      Ở đầu bên kia điện thoại có giọng trầm thấp nhận điện thoại, hơi xen giọng mũi, trong giọng của có chút khàn khàn, bên phía Tống Tiểu Tây, trong tiếng gió vù vù, mặc dù giọng nghe có vẻ vẫn giữ được phong độ, nhưng Tống Tiểu Tây vẫn có thể khẳng định giờ phút này xoa mi tâm nghe điện thoại.

      Tống Tiểu Tây với năm phần chột dạ, bốn phần thử dò xét, phần áy náy: " ngủ à?"

      Hai giây sau, rốt cuộc Giang đại nhân, người chỉ kính chứ thể "ừm" tiếng, thanh bởi vì còn lưu lại chút mỏi mệt, cho nên có vẻ chút để ý, hỏi đằng, lại trả lời nẻo: "Lại cãi nhau với ba hả?"

      Người này chuyện chưa bao giờ chừa cho chút đường sống. Tống Tiểu Tây hơi nhắc lại, lại cam tâm tình nguyện chậm rãi nuốt xuống, bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng lỗ mũi, ở đóa im lặng duy nhất chữ với người trong điện thoại. Nhưng mà cũng có dũng khí để nghe thấy, người này kiểm soát mình còn ác hơn cả ông trời.

      lời nào, Giang Thừa Mạc liền trực tiếp coi là ngầm thừa nhận. Dừng chút rồi lại : "Em ở bên ngoài?"{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}

      Tống Tiểu Tây tiếp tục lời nào, Giang Thừa Mạc lại tiếp tục coi là ngầm thừa nhận. Tiếp tục dừng lại chút, rồi lại tiếp: "Trễ như thế này bác Tống vẫn cho em ra ngoài chạy loạn?"

      Từ trong lỗ mũi của Tống Tiểu Tây phát ra tiếng "Hừ", thanh lập tức lạnh trông thấy: " ràng là ông ấy rời nhà trước."

      "Vậy bây giờ em ở đâu?"

      ". . . . . ." Ngay lập tức, khí thế của Tống Tiểu Tây bị diệt sạch, thanh truyền ra giống như con muỗi vo ve, "Đường Song tuyền."

      "Giọng quá , lặp lại lần nữa."

      ". . . . . . đường Song Tuyền."

      giờ, Tống Tiểu Tây cũng có thể đoán được động tác của vào lúc này. Nhất định là nhắm mắt lại trước, sau đó là mặt chút thay đổi, sau đó là chậm rãi mở miệng, mặt tràn đầy áp suất thấp, thậm chí ngay cả cau tiếp theo cũng chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, nhất định là câu này ở phía sau: "Tống Tây tiểu thư, muộn như thế này người còn có thể chạy hết năm con phố dài, em rất có tinh lực đó."

      "Tống Tây tiểu thư, muộn như thế này người còn có thể chạy hết năm con phố dài, em rất có tinh lực đó."

      Tống Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui ở phía đỉnh đầu. Nhìn xem, cũng biết là như vậy mà.

      Chỉ cần Giang Thừa Mạc bỏ bớt chữ “Tiểu” trong tên của có chuyện tốt xảy ra. Rốt cuộc Tống Tiểu Tây cũng tỉnh ngộ, tối nay tìm Giang Thừa Mạc là việc cực kỳ sáng suốt. Đối với lúc nào cũng càu nhàu nhiều hơn những người khác. Nếu như phải do trường hợp của ngày hôm nay quá đặc thù, hôm nay đám bạn tốt của ngâm mình trong giấc mộng đầy say mê, còn ví tiền của bởi vì mới vừa rồi rời quá vội mà rơi ở trong nhà họ Tống, mới nhàn rỗi đến nhàm chán mà tìm .

      Giang Thừa Mạc thở ra hơi, mở miệng: "Nếu như nhớ lầm, ở đầu con đường đó có nhà hàng KFC. Em đến đó đợi lát, đón em."

      "Cái gì cơ?" Tống Tiểu Tây có thành ý , "Đêm nay em có làm phiền mỹ cảnh của ? Nếu như có mỹ nhân ở bên cạnh, cũng cần để ý đến em đâu, đấy!"

      Giang Thừa Mạc "Xùy" tiếng, cho thấy ràng đối với mấy câu giải thích này của quen lắm rồi, chọn trực tiếp bỏ qua: "Mười lăm phút sau đến, đói bụng ở đó ăn cái gì ."


      " phải vẫn thích chỗ đó sao?"

      "Bây giờ vẫn thích đến đó." Tính nhẫn nại của Giang Thừa Mạc vốn rất tốt, có lẽ lúc này bị mài mòn hết, lời càng ngày càng giản lược, ngay cả chủ ngữ cũng tiết kiệm, "Lập tức tới ngay. Đến đó chờ, nên chạy loạn." cuối còn chưa kết thúc, điện thoại bị cúp.

      Buổi tối mùa đông ở miền Bắc cực kì lạnh, Tống Tiểu Tây vừa mới rời nhà quá vội vàng, ngay cả khăn quàng cổ, thậm chí cả găng tay cũng quên mang theo, nhưng bởi vì tràn đầy oán giận, nên cũng thấy lạnh lắm. Giờ phút này cúp điện thoại xong, đột nhiên mới nhận ra tay của mình cũng sắp đông cứng rồi, mà gió Bấc lạnh thấu xương vẫn liên tục thổi vào trong cổ áo của .

      Tống Tiểu Tây vuốt đuôi như sám hối, dưới tình huống lôi Giang Thừa Mạc từ trong chăn ra ngoài, đúng là hề phúc hậu.

      Nhưng mà cũng biết là chưa tỉnh ngủ hay đầu óc bị hư, dám mười lăm phút sau chạy tới. Tống Tiểu Tây vừa ngồi trong cửa hàng KFC ấm áp như mùa xuân, vừa uống trà sữa vừa mới mua bằng mấy đồng tiền lẻ lấy ra từ trong túi áo, vừa tính toán khỏang cách từ khu nhà trọ của Giang Thừa Mạc ở Thành Nam đến Thành Tây, cùng với số lượng đèn xanh đèn đỏ ở đường, đồng thời cầu mong người kia mau ổn định lại tính tình, dù thế nào vẫn cảm thấy trong vòng mười lăm phút có thể chạy kịp tới đây.

      Tống Tiểu Tây nghiêng người ngồi cách cửa ra vào xa, dùng di động lên mạng xem tin tức, thời gian trôi cũng nhanh, sau khi che miệng ngáp cái, vừa mở mắt ra thấy bóng người che khuất.

      Quả nhiên là Giang Thừa Mạc ngồi xuống trước mặt . Khóe miệng mím lại, hai tay ôm lấy nhau, người khoác chiếc áo gió màu đen, Tống Tiểu Tây bị ánh mắt đẹp đẽ nhưng tràn ngập tức giận của nhìn chằm chằm, trong thoáng chốc cảm thấy nếu như lúc này sống mũi của đeo cặp kính, với dáng vẻ ngạo mạn này, còn cả khí thế lạnh lùng này, chính là The Matrix (1) thế.

      (1) Ý Tống Tiểu Tây là Giang Thừa Mạc giống nhân vật chính trong phim The Matrix (Ma trận)

      Giang Thừa Mạc ghét người khác quấy rầy lúc ngủ nhất, Tống Tiểu Tây bất hạnh đụng vào họng súng, lúc này thể làm gì khác hơn là mặt mày cong cong cười với , lắc đầu vẫy đuôi giả bộ vô tội đáng thương, ý đồ lừa dối vượt qua kiểm tra. quơ quơ đồ uống trong tay trước mặt , cố gắng khẽ động khóe miệng cùng khóe mắt, làm ra bộ dáng tươi cười rạng rỡ: "Bên ngoài lạnh lắm à? uống ?"

      Tống Tiểu Tây lần nữa được nghiệm chứng câu đưa tay đánh người mặt cười là cực kì chính xác, quả nhiên gương mặt có biểu tình gì của Giang Thừa Mạc thoáng hòa hoãn nửa. Nhưng mà còn chưa kịp thở ra hơi, bờ môi mỏng của liền giật giật, phun ra mấy chữ: "Em chạm qua rồi nên uống."

      Ngay lập tức Tống Tiểu Tây quắc mắt nhìn trừng trừng giương nanh múa vuốt, đặt ly trà sữa lên bàn, nhưng vẫn chưa kịp thấy cái liếc mắt lành lạnh của Giang Thừa Mạc nhàng quét tới, vì vậy nhanh chóng yên tĩnh lại, cứng đờ cắn ống hút.

      Giang Thừa Mạc đứng lên, vẻ mặt nét sinh động, đút tay vào trong túi áo, dưới ánh đèn sáng rực chiếc áo khoác ngoài tối màu làm nổi bật lên dáng người cáo lớn, tuần tú của , hơi dựa vào bàn mở miệng: " thôi, phải ngày mai em còn phải làm hay sao."

      Tống Tiểu Tây lắc lắc đầu giằng co với : "Em vẫn chưa uống hết!"

      Giang Thừa Mạc: "Vậy em cứ tiếp tục uống."

      ". . . . . ."

      Hôm nay Giang Thừa Mạc nhàng bâng quơ câu, Tống Tiểu Tây cũng muốn xù lông. Nhớ ngày đó khi còn bé, Giang Thừa Mạc bị hành hạ lâu, còn có thể " thể nhịn được nữa cần nhịn nữa", sau đó chau mày nổi đóa, Tống Tiểu Tây liền lập tức cái gì cũng có. Nhưng bây giờ Giang Thừa Mạc luyện thành rồi." Mặc kệ ngươi thổi gió Đông Tây Nam Bắc, ta vẫn lù lù bất động" giống như lão tăng ngồi thiền, Tống Tiểu Tây càng có bản lãnh giày vò , lại càng có bản lãnh vân đạm phong khinh, sau đó Tống Tiểu Tây càng giày vò hơn, sau đó Giang Thừa Mạc lại càng vân đạm phong kinh hơn.

      Bây giờ Tống Tiểu Tây quả bị dáng vẻ hờ hững của Giang Thừa Mạc làm cho tức giận, tức tối nhìn , hạ thấp giọng liến thoắng: "Em đến công ty của thực tập! Em muốn từ chức!"

      Giang Thừa Mạc gật đầu cái, mặt mày bất động, thanh thong thả ung dung, rất là êm tai dễ nghe: "Vậy cũng được. Lúc nào về nhớ viết đơn từ chức đưa cho Ngải Mộc."

      ". . . . . ."

      Tống Tiểu Tây vốn bận tâm đây là nơi công cộng, mặc dù trong tiệm chỉ có lẻ tẻ vài khách hàng và hai nhân viên bán hàng. tại muốn vứt bỏ hết mặt mũi, lông mày nhếch lên, chợt đánh về phía , kết quả bị Giang Thừa Mạc tay mắt lanh lẹ đưa tay ra bắt được, túm lấy cổ áo kéo ra ngoài: "Dáng vẻ của em khó coi quá rồi đấy, muốn ở đây với em rồi mất hết thể diện."

      ". . . . . ." Tống Tiểu Tây như con mèo bị nắm ở cổ, chút kỹ xảo phản kháng cũng làm được, chỉ có thể mặc cho đối phương lôi ra ngoài.

      Bọn họ dọc theo đường cũ trở về, đích đến cuối cùng lại là khách sạn. Khí thế bên ngoài hào hùng tráng lệ, nhìn cái cũng biết đây là nơi đốt tiền, Giang Thừa Mạc trực tiếp dẫn đến tầng cao nhất.

      "Sao về nhà trọ của ?"

      "Bên kia sửa chữa, vẫn chưa xong."

      "Vậy cũng tội gì mà phải ở đây, phải thỏ khôn ba hang sao, em thừa biết có ấy chỗ liền." Ánh mắt của Tống Tiểu Tây xoay vòng vòng, lập tức chuyển trọng điểm, ngửa mặt quay về phía nháy mắt mấy cái, "Chẳng lẽ tặng đưa cho vị minh tinh kia, sau đó có chỗ để ? Lần trước vị Bạch tiểu thư kia. . . . . ."

      Giang Thừa Mạc khẽ ngước mắt, đợi xong cái nặng lên trán : "Nghĩ lung tung cái gì vậy. Những chỗ kia cách công ty quá xa, ngại phiền toái."

      "Còn nữa, " ôn hoà nhìn , mặt trầm như nước, "Em từ đâu nghe được mấy câu nhảm này vậy. Còn chuyện với như vậy, cẩn thận bảo Ngải Mộc đổi tổ trưởng cho em."

      Tống Tiểu Tây le lưỡi cái, tối nay Giang Thừa Mạc rất nóng nảy, trêu chọc nổi.

      Mà Ngải Mộc là trợ lý của Giang Thừa Mạc, dáng người xinh đẹp làm việc cũng gọn gàng. Tống Tiểu Tây từng đến phòng làm việc của Giang Thừa Mạc lần, đúng là khiến mở mang kiến thức. Nghĩ tới gương mặt lạnh như núi băng của Ngải mỹ nhân, Tống Tiểu Tây bỗng cảm thấy lạnh cả người.

      Công ty Giang Thừa Mạc, dùng lời của bạn thân Nguyễn Đan Thanh, đó chính là nơi nhiễm khói lửa nhân gian.

      "Sao hôm nay lại ngủ sớm như vậy..., lúc em gọi điện thoại cho mới hơn mười giờ." Tống Tiểu Tây theo vào trong phòng, sau khi toàn bộ ánh đèn sáng lên, nhìn sót cái gì trong phòng phòng khách rộng rãi, lục soát khắp nơi, nhưng hề thấy mảnh bóng dáng nào của bảo bối chó cưng, hỏi , "Hadow đâu rồi?"

      "Muốn tìm con chó kia tìm chị họ em ấy, gần đây công việc của tốt, cướp chó để tự an ủi rồi."

      Giang Thừa Mạc vừa vào cửa liền cởi áo khoác ngoài, ném chìa khóa xe lên khay trà, tiện tay cởi luôn mấy cái nút áo sơ mi, dựa lưng vào ghế sa lon bày ra vẻ tư thái, với vẻ ngoài này, nếu thoáng nhìn qua, thấy mấy phần tài năng, thêm chút lười biếng. Sau đó chỉ về về phía bên phải: "Em ngủ ở phòng đó , cần gì gọi phục vụ phòng."

      Tống Tiểu Tây vào phòng ngủ lắc lư vòng, lại ló đầu ra: " ngủ à?"

      tay Giang Thừa Mạc khoác lên đầu gối, trầm thấp đáp tiếng, nhắm hai mắt lại, ngón trỏ khẽ nhấn lên trán của mình: " chưa buồn ngủ."

      Tống Tiểu Tây vòng qua phía sau , kề sát vào hít hà, trong khoang mũi trừ mùi thơm ngát cái gì cũng có. Nhưng lại khiến Giang Thừa Mạc mở mắt: "Em hít cái gì đấy?"

      " uống rượu à?"

      "Buổi tối uống chút . Em đoán được rồi hả ?"

      Trái lại hông hề đoán được. Tật xấu này của Giang Thừa Mạc Tống Tiểu Tây hiểu rất ... sạch đến nghiện, vả lại trình độ còn khiến người ta giận sôi, hơn nữa càng đến tối cái tật xấu này lại càng nghiêm trọng. Chỉ cần ở bên ngoài uống tí xíu rượu hoặc là ngửi thấy chút xíu mùi thuốc lá, sau khi về nhà việc làm đầu tiên chắc chắn chính là tắm. Hơn nữa dám đánh cuộc, coi như mấy giờ trước vừa mới tắm lần, khẳng định lát nữa tắm lần nữa, cũng chỉ bởi vì vừa mới ra ngoài nửa tiếng đồng hồ.

      Ngón tay cái của Tống Tiểu Tây khẽ ấn lên huyệt Thái Dương của , nặng xoa bóp cho . Thấy khẽ giãy giụa, hai đầu ngón tay tăng thêm thêm chút lực rồi , trầm uy hiếp: "Đừng động. Dám thành ta liền nhát móc mất bộ óc quý giá của ngươi."

      Giang Thừa Mạc vốn khẽ chau mày lại, nghe thấy thế khóe miệng khẽ mân thành nụ cười thản nhiên, ngồi thấp xuống chút để phối hợp với : "Này, Tống sư phụ. Tay nghề này của ngài là vừa mới xuống núi à, hề có chút kĩ thuật nào cả."

      " ràng là được tiện nghi mà còn ra vẻ." Tống Tiểu Tây dùng đầu ngón tay đâm đâm vào khuôn mặt của , ngoài ý muốn là cảm giác rất tốt, râu ria sạch , da mặt bóng loáng co dãn, hơn nữa dưới ánh đèn nhu hòa cũng cực kì sáng bóng, rất có cảm giác tự như mộng ảo giống như hình ảnh người mẫu của mấy phần quảng cáo sau khi được xử lý. Tống Tiểu Tây nhìn xong trong lòng ngừng than thở, cố gắng kim nén bàn tay rất muốn đưa ra sờ soạng , lại tập trung, tiếp, "Giào viên dạy yoga của bọn em vốn xuất thân là học xoa bóp, thuận tiện dạy bọn em hai chiêu. Công phu của em chỉ là mèo cào, dĩ nhiên là kém hơn so với mấy người đẹp có chuyên môn, tay nghề của Giang tiên sinh ngài rồi."

      Giang Thừa Mạc thèm đếm xỉa tới lời của : "Cuối tuần này rảnh , Hải Nam chuyến, em với ?"

      Trong nháy mắt, hai mắt Tống Tiểu Tây tỏa sáng: " à? Đương nhiên là rảnh rồi! Thừa Mạc từ khi nào trở nên tốt như vậy, đúng, Thừa Mạc từ khi nào trở nên xấu như vậy, cũng đúng. . . . . . Aiz, muốn làm gì, mới vừa rồi em nên năng lộn xộn."

      Giang Thừa Mạc mặt thay đổi thở hắt ra hơi: " tắm."

      ". . . . . ."
      Hết chương 1
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      duyenktn1, Snow, thư hồ5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: [1]
      Editor: ۣۜMạnۣۜNhi 。◕‿◕。

      Giang Thừa Mạc là người luôn biết cách hưởng thụ, Tống Tiểu Tây nằm giường lớn mềm mại mang theo hương thơm thoang thoảng của khách sạn lăn qua lăn lại, lần nữa xác nhận điểm này.

      Trong ấn tượng to lớn của , Giang Thừa Mạc chỉ thích nhất có hai việc, là kiếm tiền, việc còn lại chính là đốt tiền. Tống Tiểu Tây túm vạt áo của theo phía sau hai mươi mấy năm vẫn chưa gặp việc nào có thể khiến đau đầu hơn ngày. Nhưng mà theo lời của Nguyễn Đan Thanh bao nhiêu năm qua, Giang Thừa Mạc vẫn thể thoát được mớ rắc rối, hơn nữa cũng chỉ có người, đó chính là Tống Tiểu Tây .

      Nguyễn Đan Thanh , Giang Thừa Mạc - người trai có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Tống Tiểu Tây, vẻ ngoài hạng nhất, chiều cao hạng nhất, dáng người hạng nhất, mánh khoé hạng nhất, chỉ số thông minh hạng nhất, tài năng hạng nhất, tóm lại tất cả đều là hạng nhất. Nguyễn Đan Thanh còn , trong mắt của nhân viên ở công ty, Giang Thừa Mạc hoàn toàn là vị thần sống, bất khả xâm phạm. Thưởng phạt phân minh, tiếc chữ như vàng, bình thường đối đãi với mọi người khoan dung độ lượng, chút để ý thậm chí còn có phần thờ ơ, nhưng chứng minh khi đối mặt với Tống Tiểu Tây, coi như Giang Thừa Mặc tiếp tục áo xống bồng bềnh, thông minh tuyệt đỉnh, tuấn tiêu sái, gặp phải Tống Tiểu Tây cũng thể bị vặn thành Đường Tăng nhiều chuyện ngại lặp lặp lại mấy bài thuyết giảng.

      Giang Thừa phải là người giám hộ của Tống Tiểu Tây, nhưng có trách nhiệm với Tống Tiểu Tây hơn bất cứ ai. Giang Thừa Mạc dạy bảo Tống Tiểu Tây cách nghiêm khắc và cẩn thận như tín đồ Thanh giáo bảo thủ. Từ cách ăn mặc đến phẩm cách đạo đức rồi đến 300 bài Đường Thi Tống Từ, câu mà nhiều nhất với Tống Tiểu Tây chính là: Em như vậy là muốn làm cái gì.

      Hình thức giáo dục như vậy dẫn đến hai loại hậu quả, loại thứ nhất chính là Tống Tiểu Tây nối gót mẹ , thực trở thành thục nữ đầy bụng thi thư, giơ tay nhấc chân cũng có thể quý khí bức người như Mona Lisa; loại thứ hai chính là kiểu binh đến nước chặn, Giang Thừa Mạc có chính sách, sử dụng trăm phần tinh lực quản thúc , Tống Tiểu Tây ở dưới cũng có đối sách, nặn ra 1% linh cảm và 99% mồ hôi đối phó với .

      may, hai mười mấy năm qua, Tống Tiểu Tây quyết chí thay đổi vẫn thuộc loại thứ hai.

      Tống Tiểu Tây hơi quen giường, nằm lỳ ở giường ngừng nghịch điện thoại di động, cho đến sau nửa đêm mới thấy mệt mỏi. Nhưng đồng hồ sinh học của lại cực kì chuẩn xác, ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa vang lên rời giường. thiếu sức sống lắc lư ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt liền thấy Giang Thừa Mạc cúi đầu cài cúc tay áo, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra cũng ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía đối diện: "Ăn chút gì đó . lát nữa đưa em đến công ty."

      Tống Tiểu Tây đáp lại tiếng, chậm rãi uống sữa tươi, thấy ở phía đối diện, Giang Thừa Mạc cầm ly Cafe đen trong tay, ý xấu nổi lên, đầu óc lại bắt đầu vận động cách bình thường. Nhưng mà còn chưa kịp hành động, người ngồi ở phía đối diện nhàng ném ra câu : "Cuối tuần này về khu đông ăn cơm với ."

      Tống Tiểu Tây sững sờ, ngay sau đó nghiến răng kèn kẹt, lông mày nhăn lại: " ràng tối hôm qua cuối tuần này Hải Nam!"

      "Đó là sợ em lại kiếm cớ về, dùng tạm bảng quảng cáo hỏi trước xem rốt cuộc ngày mai em có rảnh rỗi hay ." Giang Thừa Mạc nhìn Tống Tiểu Tây xù lông, nộ khí xung thiên, vẫn bày ra vẻ thong thả ung dung, dáng vẻ thản nhiên khiến Tống Tiểu Tây rất muốn đánh , "Chẳng qua nếu đồng ý cho em Hải Nam với , nhất định có dịp. Nhưng mà ngày mai là sinh nhật dì Hân, nên phải trở về khu đông."

      "Em về." mặt Tống Tiểu Tây là mảnh lạnh lẽo, "Sinh nhật của em bà ấy cũng đâu có nhớ, vì sao em phải mừng sinh nhật bà ấy."

      "Mấy năm nay, năm nào sinh nhật em dì ấy cũng gọi điện thoại cho em, nhưng lần nào em cũng tắt máy." Giang Thừa Mạc tiếp tục rót cho ly sữa bò, rồi đưa khăn tay cho , ý bảo hãy lau sạch vết sữa khóe miệng, "Năm nay thân thể dì ấy được tốt, rất muốn gặp em."

      Tống Tiểu Tây hề nghĩ ngợi: "Nhưng em muốn gặp bà ấy."

      Vẻ mặt của vẫn nhanh chậm như trước: "Em làm loạn, giận dỗi, trả thù dì, em cũng vui vẻ. Dù sao dì Hân cũng là mẹ em."

      "Chỉ cần phải gặp bà ấy, em rất vui vẻ."

      Giang Thừa Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn : "Em lại muốn tùy hứng đúng ?"

      Tống Tiểu Tây cực kì buồn bực nhìn chằm chằm, thấy vẫn duy trì tư thế đưa khăn giấy, cố ý nhận, chỉ đưa tay rút tờ khăn giấy khác lau hai cái, giọng cũng trở nên kém hơn: "Em no rồi, uống nữa. Em làm."

      "Vậy em chờ lát." Lông mày Giang Thừa Mạc cũng động cái, chỉ thu tay lại, nhấp ngụm cà phê rồi tiếp, " còn chưa ăn xong."

      tức giận của Tống Tiểu Tây từ từ bành trướng rốt cuộc bởi vì thái độ vân đạm phong kinh này của mà nhảy vọt đến giá trị cực đại, "xoạt" tiếng đứng lên, trừng hai mắt vừa tròn vừa đỏ, giống như ánh mặt trời đâng chậm rãi mọc lên từ phía đông.

      " cần quan tâm! Tự em bắt xe !" Tống Tiểu Tây giống như con khỉ nhảy loạn ở trong phòng, thấy vẫn chẳng ừ hử gì cả, quẳng ra câu đó rồi vọt thẳng ra cửa, trong nháy mắt lại xoay người lại, cầm áo khoác ngoài treo giá, giương cằm lên khiêu khích , vẻ mặt căm hận: "Giang Thừa Mạc, cấu kết với người xấu làm điều ác, là tên Hán gian tội ác tày trời, em nguyền rủa cả tháng này ăn mì ăn liền có gói gia vị, , phải là vĩnh viễn đều có!"

      hơi hề váp váp, rốt cuộc Giang Thừa Mạc nhanh chóng đồ ở trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng, buồn cười nhìn : " chưa bao giờ ăn mì ăn liền."

      Giọng của vừa dứt, ngay sau đó cửa bị đóng cái rầm tiếng.

      Giang Thừa Mạc cũng quan tâm, vẫn ngồi đó uống cà phê, nhìn kim giây đồng hồ đeo tay khẽ đếm đến mười, sau đó liền nghe thấy chuông cửa vang lên dồn dập. Vốn là tiếng chuông leng keng leng keng dễ nghe như tiếng nước chảy, bây giờ nghe chẳng những có tính nghệ thuật, lại còn cực kì quấy nhiễu yên tĩnh của người khác. Giang Thừa Mạc lại nhìn kim giây đồng hồ đeo tay khẽ đếm đến mười, cuối cùng thong thả ung dung ra mở cửa.

      vừa mới mở cửa ra khe , Tống Tiểu Tây lạnh đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt chen vào. Hai mắt giận dữ đến tỏa sáng, dùng vẻ mặt tràn đầy phẫn hận nhìn , cũng lên tiếng.

      ... Coi như xui xẻo. Vừa mang theo ví tiền, lại biết đường từ khách sạn đến công ty, vừa mới ra khỏi khách sạn liền ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, vì vậy giống như con mèo đứng trước cửa khách sạn đuổi theo cái đuôi của mình vòng lại vòng, sau khi bồi hồi nửa ngày trời rốt cuộc vẫn phải quyết định cúi đầu trước thé lực độc ác, bất đắc dĩ phải rề rà quay lại.

      Giang Thừa Mạc tay chống nạnh, vuất nếp nhăn áo sơ mi, cúi đầu nhìn từ xuống dưới, thản nhiên mở miệng: " còn nhớ khi còn bé em rời nhà trốn còn biết tìm rạp chiếu phim có điều hòa, ngược lại bây giờ lớn rồi lại chỉ biết chỗ nào lạnh chui vào đó. Em vòng quanh bên ngoài khách sạn ba vòng cũng biến ra được bông hoa, ngờ trong mắt em, điều hòa trong đại sảnh khách sạn chỉ là vật trang trí."

      Bản lĩnh ăn vòng vèo tổn hại người khác của Giang Thừa Mạc ngày càng cao siêu, hai người mắt to trừng mắt giây đồng hồ, Tống Tiểu Tây vừa chun mũi lại, khóe miệng hạ xuống, giống như là chỉ phút sau là có thể gào khóc ngay lập tức.

      Giang Thừa Mạc lập tức sửa miệng: "Tối nay mời em ăn cơm, địa điểm do em chọn."

      " rảnh." Tống Tiểu Tây cúi đầu lau lau nước mắt cá sấu, "Bản tiểu thư tối nay có hẹn rồi, ăn cá trần cước sôi với chàng cực kì đẹp trai."

      Giang Thừa Mạc "ừm" tiếng: "Cũng được. Hóa ra lực hút của vở kịch Trịnh Yên Yên còn kém hơn so với trai đẹp. Vốn cho rằng có hứng thú, định sau khi ăn cơm tối xong dẫn em xem. vậy thôi vậy, chờ làn sau có cơ hội đưa em ."

      ". . . . . ." Chiêu trò này với việc lừa trở về khu đông đúng là bình cũ rượu mới. Giang Thừa Mạc làm như vậy, quả là khinh người quá đáng. Tống Tiểu Tây nghiến răng, nhìn chằm chằm vào động mạch chủ cổ , kết quả còn chưa kịp hành động bị Giang Thừa Mạc đưa tay ra túm lấy giống như tối hôm qua, bị ném lên ghế sa lon: "Buổi tối sau khi tan làm đón em. Bây giờ để ăn xong bữa sáng , nếu em có làm muộn cũng chịu trách nhiệm đâu."

      ". . . . . ."

      Chỗ Tống Tiểu Tây thực tập là công ty con của Giang Thừa Mạc, cách tổng công ty vài con phố. Lúc Tống Tiểu Tây xuống xe rời Giang Thừa Mạc gọi lại, rồi đưa ví tiền cho . Tống Tiểu Tây rút ra hai tờ màu hồng, đứng thẳng người liếc mắt nhìn cười tiếng, xiêu xiêu vẹo vẹo kính cẩn chào: "Cám ơn Thừa Mạc nha."
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.2
      Edit: Mạn Nhi

      Trong nhà, Tống Tiểu Tây đứng thứ bảy, là đứa bé nhất. Phía có ba bốn trai, hơn nữa đều là con trai của các chú bác thế giao với ba Giang Thừa Mạc, có thể để gọi là trai sợ là hai cái tay cũng đếm hết. Nhưng cũng rất hiếm khi mang theo lời kính trọng gọi bọn họ, bình thường khi bị chọc cho xù lông gọi cả họ cả tên cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Mà giờ phút này, Tống Tiểu Tây đứng dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, tóc bị mặt trời rực rỡ chiếu đến sáng rực, trong vẻ tươi cười còn mang theo chút khôn vặt vốn có, bình thường trừ phi phạm sai lầm hoặc là có chuyện năn nỉ , rất hiếm khi nhu thuận như bây giờ. Giang Thừa Mạc liếc cái, khẽ mỉm cười, thuần thục đánh tay lái, xe liền trở về đường cũ mất.

      Kì nghỉ đông vừa mới bắt đầu, Tống Tiểu Tây thực tập ở đây hơn tháng. Thư ký củaGiang Thừa Mạc _ Ngải Mộc mặc dù thoạt nhìn có vẻ là người khó gần, nhưng sắp xếp cho theo tổ trưởng Triệu cũng tệ lắm, hai người tiếp xúc lâu ngày, lá gan của Tống Tiểu Tây cũng từ từ lớn hơn, muốn ở đây đục nước béo cò thêm thời gian nữa.

      Tổ trưởng Triệu, tên đầy đủ là Triệu Viện Viện, giới tính nữ, lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, chòm sao Song Ngư, thích nhất là thưởng thức mỹ nhân. Trong mắt Tổ trưởng Triệu người hay bắt bẻ thành thói quen, trai Giang Thừa Mạc của Tống Tiểu Tây thể nghi ngờ được xưng tụng là mỹ nhân trong mỹ nhân. Theo lời Triệu Viện Viện , khuôn mặt của Giám đốc Giang - Giang Thừa Mạc rất có bản lĩnh có thể khiến người ta nhìn mãi chán, là khuôn mặt tuấn thuộc phong cách thưởng thích kinh điển của phái nữ nay. Làn da trắng nhưng yếu ớt, đôi mắt hẹp dài giấu được bén nhọn, sườn mặt thoạt nhìn có vẻ nước chảy mây trôi, làm tăng thêm khí chất sang quý từ tận trong xương tủy, cả người liếc nhìn qua tựa như trăng rằm, cực kì hoàn mỹ.

      ra Tống Tiểu Tây cũng phải thừa nhận trong số các trai của mình, Giang Thừa Mạc chính là người xuất sắc nhất. Cho dù là ngồi, nằm hay đứng, mặc áo ngủ hay tây trang vẫn toát ra phong độ thể nào thay đổi được. Nhưng mà vẻ phong độ này chỉ giới hạn trong trường hợp Giang Thừa Mạc chuyện với Tống Tiểu Tây, chỉ cần chuyện với , những câu ác độc chuẩn mực lại tuôn ra, là khói lửa đạn lạc, muốn ngăn cản cũng đỡ nổi.

      ví dụ, Giang Thừa Mạc từng chút khách khí, trúng tim đen của Tống Tiểu Tây ngay trước mặt , nếu theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của , vóc dáng bé do dậy tốt của Tống Tiểu Tây chắc chắn thuộc loại thích; còn nếu theo tiêu chuẩn về thông minh của , từ lúc học tiểu học bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ Tống Tiểu Tây phải mất tháng mới có thể học thuộc; còn nếu theo tiêu chuẩn của thương nhân như , ngay từ , Tống Tiểu Tây ghét gấp chăn, lớn lên hơn nửa đêm rồi còn gọi người ta ăn khuya, còn cười với vẻ mặt tim phổi chỉ có thể được xưng tụng là nàng mơ hồ, chắc chắn thuộc loại người thông minh tháo vát, biến nhìn sắc mặt của người khác.

      Tóm lại, Giang Thừa Mạc tổng kết lại là: “Tống Tiểu Tây, bản thân là vừa xinh đẹp lại thông minh còn có tình người, ấy còn có thể có cái gì? Chờ sau này giúp ấy lừa gạt người ta, , giúp ấy tìm người đáng tin cậy để gả , sau này là bà chủ , gieo họa cho người là đủ rồi, nếu lại gieo họa cho toàn xã hội, có thiên lý.”

      Tuy sớm biết trình độ độc mồm độc miệng của Giang Thừa Mạc, nhưng mấy câu này vẫn khiến Tống Tiểu Tây tức gần chết, ít nhất ba tháng cũng thèm để ý đến .

      Buổi tối Tống Tiểu Tây la hét muốn giảm cân, chỉ ăn vài miếng rồi để dao nĩa xuống, đối với bộ dáng muốn ăn ít để giảm cân của , Giang Thừa Mạc rất đồng ý, lạnh nhạt liếc cái, hiếm khi được câu có nhân tính: “Em rất gầy rồi, giảm nữa là uốn cong thành thẳng đó.”

      “Hôm qua em kiểm tra tiêu chuẩn cân nặng của mỹ nhân, em còn kém kg mới được.” Tống Tiểu Tây liếc , giọng kháng nghị việc đối xử bất công, “hơn nữa, thời gian trước bạn của để có vóc người đẹp, cái cằm nhọn từ buổi chiều bắt đầu nhịn ăn, thậm chí cơm trưa cũng chỉ ăn trái cây, cũng gì.”

      Ngay cả Tống Tiểu Tây cũng biết, mấy người bạn có tiếng mà có miếng của Giang Thừa Mạc bàn tay cũng có thể đếm hết, nhưng mà scandal về bạn của biết sao lại cực kì nhiều. Trong số đó người này để lại cho Tống Tiểu Tây ấn tượng sâu sắc nhất. Bởi vì đó là nữ minh tinh, hơn nữa hình tượng công chúng cũng cực kì tốt, giọng nũng nịu, cười lên cũng cực kì ngọt ngào, dáng người hay gương mặt đều là hạng nhất, nhất là cặp mắt kia, linh động như biết : tại Tống Tiểu Tây đặc biệt chọn ấy để chứng minh cho luận điểm, hơn nữa vì muốn Giang Thừa có thể nhớ lại, còn đặc biệt thêm hai chữ đằng trước tên ấy. đồng thời cố ý thêm từ “Bạn ” trước hai chữ “Scandal”.

      Giang Thừa Mạc ngẩng đầu lên khỏi quyển thực đơn, mặt chút biểu cảm liếc mắt nhìn : “Tống Tiểu Tây, em ngứa da đúng ?”

      Tống Tiểu Tây nhìn sắc mặt , lạnh lẽo như băng vậy, khiến tự chủ được mà rụt cổ lại, đành đổi lời: “Em kể chuyện cười cho nghe nhé?”

      “Bây giờ là thời gian ăn cơm.”

      Tống Tiểu Tây để ý tới , tiếp: “ con cá mập nuốt phải hạt đậu, xin hỏi nó biến thành cái gì?”

      Giang Thừa Mạc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn , bưng cái khay của qua, từng nhát từng nhát thong thả ung dung cắt thịt bò bít tết.

      Tống Tiểu Tây nheo mắt cười: “ đoán được chứ gì? Là chè đậu xanh!”

      xong còn ngu ngốc tự cười “Ha ha”, kết quả vẫn được Giang Thừa Mạc đáp lại, cuối cùng tiếng cười liền tự động mai danh tích trong khí. Tống Tiểu Tây suy sụp cúi đầu, rất cam lòng nhìn : “Được rồi, tính hài hước của em kém.”

      Vì vậy Tống Tiểu Tây thể làm gì khác hơn là im lặng lên tiếng tiếp tục ăn đồ ăn, vừa ăn vừa dùng nĩa ra sức đâm đâm chọc chọc. lát sau nghe thấy từ phía sau có người gì đó: “Ai ôi, nhìn xem là ai ngồi đây vậy. Hai người tới đây từ bao giờ vậy?”

      Kiểu cố ý kéo dài giọng này, thanh quyến rũ như dây leo, chỉ nghe lần khắc sâu ấn tượng. Tống Tiểu Tây vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn tú.

      Mặc dù Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc cùng nhau lớn lên, nhưng cá tính lại hoàn toán trái ngược nhau. Nhị công tử Thẩm gia từ đến lớn đều dọa người ta chết chịu thôi, tối nay cũng giống như vậy. Bộ tay trang trí màu tím đậm cực kì bắt mắt, cổ áo lộ ra vết son môi nhàn nhạt, áo khóa ngoài vắt khuỷu tay, cánh tay còn lại ôm với khuôn mặt xinh đẹp, giờ phút này Thẩm Dịch dùng vẻ mặt tươi cười nhìn hai người bọn họ, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, trong nháy mắt liền toát ra vẻ phong tình vô hạn.

      Thẩm Dịch đợi hai người bọn họ ý tiếp lời, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Tống Tiểu Tây, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hơi hất cằm, cười : “Tiểu Thất, lâu gặp nhé. Có nhớ nhung , gọi tiếng trai cho nghe nào?”

      mặt Tống Tiểu Tây bỗng ra vẻ u ám: “Nhìn như vậy em còn chưa biết là giống gì, gọi chị cũng được nhỉ.”

      Thẩm Dịch sờ sờ cằm, vẫn nở nụ cười: “Gọi chị cũng được nha, cũng ngại.”

      “…” Thoáng nhìn những người ngồi xung quanh, lúc sau Tống Tiểu Tây mới nặn ra mấy chữ: “Em ngại.”

      “Em để ý cái gì? Để đây giải quyết hộ em?” Thẩm Dịch nháy mắt mấy cái, lại khẽ nghiêng mặt sang bên, rồi lại nháy mắt mấy cái nữa: “Chẳng lẽ đẹp sao?”

      “Cậu đẹp lão rồi.” Giang Thừa Mạc vẫn luôn ngồi bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ cuối cùng cũng chen vào: “Cuối tuần này hai chúng ta trở về khu đông, cậu có về ?”

      “Vậy cũng đúng dịp quá nhỉ.” Thẩm Dịch hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, thấy Tống Tiểu Tây vẫn dùng ánh mắt giống như thấy kẻ thù nhìn , đưa tay vuốt đầu của , lại bị tránh khỏi, cười cười thu tay lại, “Ngoan nào, đừng nổi giận. Hôm nào em Kim Độ mua đồ cứ tính hết vào tài khoản của ?”

      Giang Thừa Mạc lạnh lùng ngồi bên: “Cậu đừng để ý tới ấy. Tối ngày hôm nay chạy từ Tống trạch đến đây, đến bây giờ đều cho mình gọi điện thoại cho bác Tống. Ngay cả cũng cho phép , tính khí quá lớn.”

      Lời của Giang Thừa Mạc có thể đông lạnh mảnh thủy tinh, Tống Tiểu Tây co rụt đầu lại lần nữa, cố gắng giảm thiểu tồn tại của bản thân xuống mức nhất. Thẩm Dịch liếc cái, vừa cười: “ ra Tiểu Thất làm việc rất cố gắng, đúng ?”

      Giang Thừa Mạc xùy tiếng, Thẩm Dịch lại quay đầu với : “Chẳng phải mình với cậu, ở đây vừa có sói xám lớn, cậu quản người ta giống như quản tiểu Bạch Thỏ cũng tốt. Con chính là để theo đuổi, biết chưa?”

      Giang Thừa Mạc như có thâm ý nhìn về phía , cười cười: “Vậy sao.”

      “…” Thẩm Dịch chợt ho tiếng, “Coi như mình chưa gì cả. Hai người tiếp tục ăn, mình còn có chuyện phải trước.”
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Co sach ko nang?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :