1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè xa xôi - Nhân Gian Tiểu Khả (25c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Mùa hè xa xôi
      [​IMG]

      Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

      ~*~

      Nguồn: Vficland.com


      ~*~

      Biên tập: Mushr00m

      ~*~

      Làm ebook: Thiên Nhai

      ~*~

      Thể loại: đại, gương vỡ lại lành

      ~*~

      Độ dài: 25 chương

      ~*~

      Giới thiệu tác giả:

      Nhân Gian Tiểu Khả là có tính cách mơ hồ, có chút đa sầu đa cảm của nữ sinh, mong muốn có tình trong sáng như cỏ cây, hạnh phúc bình dị và cuộc sống đơn giản. từng nghĩ rằng hạnh phúc lớn nhất của đời người giống như mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, siêu nhân đánh quái thú. Thích tác phẩm “Ở nhân gian” của Cao Nhĩ Cơ, trong đó có viết, chúng ta chỉ là nhân vật bé giữa chúng sinh, gặp nhau, biết nhau là điều hạnh phúc.

      Tiếu thuyết “Vứt bỏ là điều dũng cảm nhất” của được đánh giá là cuốn tiểu thuyết tình tạo nên cơn bão mạng và đượcđón đọc, trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của dòng văn học trẻ. Cũng như phần lớn tiểu thuyết văn học mạng khác tại Trung Quốc, Vứt bỏ là điều dũng cảm nhất là chuyện tình lãng mạn; vừa buồn thương, xót xa, vừa nhàng, hóm hỉnh.

      Tác phẩm xuất bản: Vứt bỏ là điều dũng cảm nhất, Nếu tình nhiều hơn chút, Cảm ơn khiến em thấy Bắc Kinh mùa đông này…

      Giới thiệu tác phẩm:

      Nhiều năm sau khi nhớ lại những năm tháng trẻ trung nông nổi ấy, tôi mới phát có rất nhiều thứ bản thân từng cố gắng kiên trì giữ lấy đến giờ cũng còn quan trọng nữa…

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 1

      Mùa hè năm đó trời rất nóng, ve kêu râm ran. Nhiệt độ khí có thể khiến người ta choáng váng.

      Tôi ngồi trong đại sảnh của sân bay, chờ đợi. Nhưng kì tích hề xảy ra, khoảnh khắc sau cùng khi đứng ở cửa kiểm tra an ninh, tôi dứt khoát xoay người, lưu luyến rời . Thời khắc đó, tôi hề biết bản thân mang thai

      biết em vẫn còn ở đây mà!” Văn Bác đứng ngoài cửa phòng làm việc của tôi cười .

      có việc gì, chỉ ngồi ở đây ngẩn ngơ lúc thôi. bây giờ đây!” Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn đồng hồ, hôm nay thực còn sớm, tôi chỉ có ngồi nhìn bóng đêm trải xuống Thâm Quyến mà ngẩn ngơ mất cả nửa ngày trời, mãi đến khi Văn Bác tới mới lấy lại được tinh thần.

      “Đám cưới của Tiểu Uyên và Phương Dịch được tổ chức vào ngày mồng tháng năm, em nhất định phải về Bắc Kinh để tham dự hôn lễ của chúng nó!” Văn Bác đưa thiệp mời cho tôi.

      biết đấy, em có thời gian.” Tôi giơ cao đám văn kiện trong tay, “Dự án của Quang Hoa phải hoàn thành vào cuối tháng chín.”

      “Tiểu Uyên là bạn thân nhất của em mà.” Văn Bác nhàng , nhưng dường như nhìn chăm chú vào mắt tôi.

      “Em nhớ gửi quà cho họ.” Tôi thêm gì nữa, chờ Văn Bác rời khỏi đây.

      Tôi dường như còn nghe thấy cả tiếng thở dài nho của , từ bao giờ Văn Bác lại trở nên bất lực như thế? Văn Bác luôn luôn dịu dàng, Văn Bác luôn luôn mang vẻ “ngọc thụ lâm phong”, Văn Bác luôn luôn cởi mở cơ mà!

      Khi về đến nhà trời khuya, chị Cầm dỗ Mặc Mặc ngủ. Mặc Mặc năm nay ba tuổi, là con của tôi, nhưng đứa con tôi mang thai chín tháng mười ngày dứt ruột đẻ ra này lớn lên lại hề giống tôi, ngược lại nó giống hệt với người cha mà ngay cả tồn tại của ta nó cũng hề biết đến kia. Tôi hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của con, kéo chăn lại cho nó, rón rén tắt đèn rồi quay lại phòng khách. Chị Cầm xem TV, tôi cũng muốn làm phiền chị, chị Cầm tuy là người gúp việc nhưng rất giống với thành viên trong nhà chúng tôi.

      Tâm tư của tôi có chút rối loạn, nằm giường lật qua lật lại, thuận tay cầm tờ tạp chí tài chính kinh tế lên giở giở vài trang với hy vọng là nó có thể mang đến con buồn ngủ cho mình. Lúc nhìn thấy dòng tin tức Quang Hoa của Thâm Quyến sắp sát nhập với Đạt Văn của Bắc Kinh, tôi quả thực rất ngạc nhiên. nay chúng tôi làm dự án quảng cáo cho Quang Hoa, chuyện lớn như vậy tại sao lại chưa từng nghe Văn Bác đến?

      biết thiếp từ lúc nào, ác mộng dường như cũng có ý định buông tha tôi, cơn ác mộng đó quấy rầy tôi từ rất lâu rồi. Trong mơ, người mặc bộ đồ màu đen kì cục kia vẫn luôn đuổi theo tôi, mãi đến khi tôi kiệt sức mà ngã xuống lề đường. cầm dao, bắt đầu sải bước tới gần tôi, tôi nhìn được mặt , con dao trong tay khiến tôi sợ hãi, nhưng mũi dao lại găm vào người tôi, người mặc đồ đen chỉ đứng trước mặt tôi từng nhát từng nhát cứa lên người mình, nhìn thấy từng giọt từng giọt máu của rơi xuống người mình, tôi muốn hét lên nhưng yết hầu lại phát ra bất cứ thanh nào. Mãi đến giây phút người mặc đồ đen ngã xuống tôi mới nhìn được dáng dấp của . “, đừng mà!” Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó mà tỉnh lại, phát bản thân ngồi giường. Mồ hôi lạnh trán chảy ra ngừng, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi đứng dậy, khoác thêm áo rồi ra ngoài ban công, ba rưỡi sáng, đường phố vắng lặng đến yên tĩnh.. Tôi biết đêm nay tôi cách nào ngủ tiếp được nữa, có thể đứng im như vậy cho đến lúc trời sáng cũng là loại giải thoát.

      Ngày mồng tháng năm tới rất gần, tôi biết nên mua món quà gì cho Tiểu Uyên mới được coi là món quà lớn. Tiểu Uyên là bạn của tôi từ khi còn xíu, hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng học tiểu học, cùng học trung học, rồi lại cùng học đại học, từng cùng thích chàng trai, tình cảm của chúng tôi còn thân thiết hơn cả chị em. Tiểu Uyên chứng kiến cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tôi, giúp tôi chạy trốn khỏi Bắc Kinh, giúp tôi giấu giếm người nhà, giúp tôi tìm được công việc, giúp tôi… Tiểu Uyên giúp tôi rất rất nhiều, tôi nên báo đáp ấy thế nào đây?

      Cuối tháng tư, việc sát nhập của Quang Hoa được công khai từ lâu, Văn Bác cũng trở tay kịp. Bởi vậy, dự án quảng cáo của chúng tôi phải dừng lại khoảng tháng, Văn Bác vì muốn khen thưởng cho vất vả, cần cù của tôi trong công việc nên quyết định cho tôi phóng túng cả tháng trời. Ở nhà nhàn rỗi, Mặc Mặc luôn ồn ào mè nheo muốn tôi dẫn nó ra ngoài chơi, đưa cả chị Cầm nữa, chúng tôi chơi từ Thượng Hải đến Hàng Châu, tên nhóc kia thích thú khủng khiếp, còn tôi lúc nào cũng nghĩ tới hôn lễ của Tiểu Uyên. Cuối cùng chịu nổi nữa, cầm điện thoại, bấm số rồi gọi cho nàng, Tiểu Uyên dễ thương, Tiểu Uyên lương thiện thông minh trong giây phút nghe được giọng của tôi, nghẹn ngào đúng câu: “Lục Tịch, cậu nhất định phải trở về, đừng để có nuối tiếc nào tồn tại trong tình cảm của chúng ta.” Câu ấy khiến tôi thể kìm nén nỗi nhớ thương trong lòng nữa. Đúng vậy, có những chuyện thể nào trốn tránh, cũng đến lúc phải đối diện rồi.

      Mặc Mặc hỏi vì sao đột nhiên lại Bắc Kinh, tôi bảo với nó Bắc Kinh gặp người thân. máy bay, Mặc Mặc vẫn rất im lặng, biết nó nghĩ những người thân chưa từng gặp mặt là như thế nào nhỉ. Chị Cầm Tô Châu thăm người nhà cho nên cùng với chúng tôi được. Máy bay càng lúc càng đến gần Bắc Kinh, lòng tôi cũng càng lúc càng sợ hãi, lúc máy bay hạ cánh, mặt tôi tái nhợt, Mặc Mặc mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, đứa trẻ ba tuổi sao lại có sức lực lớn như thế?

      Trong sân bay vẫn ồn ào như xưa, lần này trở về tôi báo cho ai cả, chỉ hy vọng lặng lẽ tham dự hôn lễ của Tiểu Uyên nhìn thấy cha mẹ vẫn mạnh khỏe, sau đó lại lặng lẽ quay về Thâm Quyến. Cha mẹ chẳng hề biết đến tồn tại của Mặc Mặc, lần này tôi cũng có dũng khí gặp họ và thẳng thắn thừa nhận chuyện này.

      Bắc Kinh cuối tháng tư, thời tiết rất tốt, từ lúc xuống máy bay Mặc Mặc có vẻ vui hơn, kéo tay tôi hỏi cái này cái nọ. Rất nhiều ánh mắt tò mò xung quanh đều đổ về phía mẹ con chúng tôi, người phụ nữ xinh đẹp trầm tĩnh, cậu con trai hoạt bát dễ thương. Tôi biết, chúng tôi đến đâu cũng có thể thu hút chú ý của người khác.

      Hôm nay rất khó gọi taxi, chúng tôi đứng đợi ở lề đường, giống hệt như nhiều năm trước khi tôi chờ đợi trong đại sảnh sân bay, rất nhiều hình ảnh cùng tập trung ở nơi. “Mẹ, Lục Tịch.” Mặc Mặc bất mãn nhìn tôi, khuôn mặt nhắn phảng phất vài nét oan ức, có lẽ do hôm nay tôi thất thần quá nhiều mà chú ý đến thằng nhóc này. Lúc Mặc Mặc giận dỗi nó gọi tôi là Lục Tịch.

      chiếc Mercedes màu bạc đỗ xịch lại gần chỗ chúng tôi, người lái xe nhìn qua có vẻ còn trẻ tuổi, ta xuống xe, tiến lại gần phía tôi và Mặc Mặc, nhìn chằm chằm chúng tôi hơn mười giây, sau đó lịch : “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?” Người đàn ông bắt đầu , lời dẫn dắt của ta thực được khéo léo cho lắm.

      “Chắc chắn phải, con tôi mới tới Bắc Kinh lần đầu tiên.” Tôi kéo Mặc Mặc ra phía trước làm lá chắn, bóng đèn này thực rất hữu dụng, đập ruồi đập muỗi phần lớn đều cần tôi nhúng tay vào.

      “Chú ơi, cha cháu mua nước uống rồi, lát nữa là trở về ngay, nếu cha cháu mà nhìn thấy cháu chuyện với người lạ tét vào mông cháu đó!” Mặc Mặc xong còn tiện tay minh họa bằng cách sờ sờ cái PP (cái mông) dễ thương của nó.

      Người nọ rất thức thời liền rời còn tôi nhận được lời trách móc khẽ khàng của Mặc Mặc: “Sao lúc nào mẹ cũng giở trò này?”

      “Phần thưởng là KFC, thế nào?” Tôi trước giờ luôn lợi dụng được tính ham ăn của tên nhóc này. Quả nhiên Mặc Mặc lại trở nên vui vẻ: “Hai lần nhé?” Tôi khẽ cắn môi, hai lần hai lần, tên quỷ này càng lúc càng tinh ranh, bản lĩnh “thừa nước đục thả câu” càng lúc càng được phát huy.

      Lúc Tiểu Uyên nhìn thấy tôi và Mặc Mặc, nàng nửa ngày trời có phản ứng gì, sờ sờ mặt tôi, cắn lên cánh tay tôi, dương nanh múa vuốt ôm Mặc Mặc lên xoay vài vòng. Đến giờ tôi mới biết con người khi quá vui mừng cũng có thể trở nên điên cuồng. Cha mẹ của Tiểu Uyên chính là chú Hạ và dì Trình, hai người họ khi nhìn thấy tôi cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng dưới cái ra hiệu của Tiểu Uyên, họ cũng hỏi quá nhiều về tôi, chỉ “Về là tốt rồi! về là tốt rồi!”

      ****

      Căn phòng ở Bắc Kinh của cha mẹ tôi nằm đối diện với nhà Tiểu Uyên, nay cho đôi vợ chồng trẻ từ nơi khác đến thuê, mấy năm nay đều nhờ chú Hạ trông coi giùm. Tôi đặt phòng ở khách sạn Hữu Nghị, Mặc Mặc ngủ say từ lâu. Nhưng tôi mãi vẫn thể ngủ nổi cho nên quyết định ra ngoài tản bộ.

      Đêm rất đẹp, tôi ra khỏi cửa liền về phía bên trái, chủ yếu là muốn xem đường vành đai ba còn đông xe cộ như trước đây . qua cầu Tứ Thông chính là trường Đại Học Nhân Dân Trung Quốc, tôi và Tiểu Uyên học bốn năm đại học ở đây, nơi này từng chứng kiến chúng tôi vui cười, chúng tôi cãi lộn và cả tuổi thanh xuân của chúng tôi. Cuối cùng tôi lại qua cầu, được nửa đường rồi quay lại.

      “Lục Tịch!” Văn Bác đột nhiên đứng ở cửa khách sạn. vẫn cứ giữ nguyên tư thế, dựa người vào xe, dường như đứng ở đó rất lâu rồi.

      “Sao lại trở về đột ngột thế?”Mỗi lần thấy Văn Bác tôi đều cảm thấy rất gần gũi, rất thoải mái.

      “Hôn lễ của em mình có thể về tham dự sao?” mỉm cười, dáng vẻ tươi cười của vô cùng mê hoặc. Nếu như phải tôi quen biết từ lâu chắc chắn bị lạc trong nụ cười ấm áp của rồi.

      “Nghe em về, muốn đến xem, ngờ lại gặp ở đây.” chỉ chỉ vào cửa khách sạn.

      tản bộ thôi.” Tôi muốn với là tôi ngủ được.

      Văn Bác dừng lại trước mặt tôi, cơ thể cao lớn vừa vặn che khuất tôi, ánh mắt lạnh lẽo khác thường, dùng hai tay ôm lấy vai tôi, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tịch, chỉ mong lần trở về này có thể khiến em hạ quyết tâm, nhất định chờ đợi đáp án của em.”

      “Hả?” Tôi hiểu lời của Văn Bác có ý gì, cảm giác như ăn hồ dán

      Văn Bác thấy vẻ mặt ngờ nghệch của tôi nhịn nổi mà phụt cười: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, ngày mai tham dự hôn lễ của Tiểu Uyên nhất định phải đóng vai bạn tốt đấy nhé. Haiz, em kết hôn rồi, mang tiếng là trai mà ngay cả bạn cũng có, mất mặt quá !” Nụ cười ấm áp của Văn Bác lại lên lần nữa.

      Lúc ở Thâm Quyến bất cứ buổi tiệc xã giao nào của công ty cũng là tôi đóng vai làm bạn . Chúng tôi thân thiết giống như em vậy. Tôi nghĩ tình cảm của Văn bác giành cho tôi cũng giống như tình cảm giành cho Tiểu Uyên.

      xong vài câu chuyện với Văn Bác trời cũng khuya, Văn Bác đưa tôi lên lầu, chúc tôi ngủ ngon.

      Hôn lễ của Tiểu Uyên rất náo nhiệt. Phương Dịch hôm nay vô cùng vui vẻ, dù sao ấy cũng theo đuổi Tiểu Uyên tận tám năm trời, hôm nay cuối cùng chiến tranh chống Nhật cũng giành được thắng lợi rồi. Tôi và Mặc Mặc chọn góc ngồi xuống, Mặc Mặc kêu khát nước, tôi tìm cho con chút đồ uống.

      “Lục Tịch, là em sao?” Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang màu xám

      là?” Người này chút ấn tượng tôi cũng có. Nhưng người đó chỉ cần liếc mắt nhận ra tôi, có lẽ nào trước đây chúng tôi từng gặp nhau?

      “Chắc em nhớ nổi đâu, là Hàn Dũng Xuyên, trước đây ở cùng phòng với Dương Kiệt.” ta tự giới thiệu

      “Dương Kiệt! Dương Kiệt! Dương Kiệt” Tôi lẩm bẩm dường như đó là chuyện của thế kỷ trước. Tôi gì chỉ biết đứng nhìn Hàn Dũng Xuyên, cười : “ thay đổi nhiều đấy, em cũng nhận ra nổi.”

      “Đúng thế, rất nhiều người đều vậy” ta thà mỉm cười, tôi sực nhớ đến chuyện phải tìm đồ uống cho Mặc Mặc, tỏ ý muốn chuyện. Cũng may Văn Bác đến kịp thời “Chạy đâu thế? Tìm em cả nửa ngày rồi mà thấy!” vừa vừa vòng tay qua eo tôi, tôi bắt chước nụ cười ấm áp của , nũng nịu : “Em cũng tìm đó!” Trong mắt người ngoài có lẽ tôi và Văn Bác chính là đôi tình nhân rất thân mật. “ dâu mới tìm em.” Văn Bác cố ý thầm với tôi.

      “Xin lỗi, em phải trước.” Tôi với Hàn Dũng Xuyên

      “Dương Kiệt hôm nay cũng tới tham gia hôn lễ của Hạ Văn Uyên và Phương Dịch đấy!” Giọng của Hàn Dũng Xuyên càng lúc càng xa xôi, nhưng trong đầu tôi thanh đó càng lúc càng ràng

      Văn Bác và Mặc Mặc đứng bên cạnh tôi, lớn chơi đùa với nhau

      “Hôn lễ của dì Uyên rất náo nhiệt, chơi rất vui, mẹ à, vì sao lúc mẹ kết hôn lại đưa con cùng?” Mặc Mặc ngây thơ hỏi tôi,

      “Hả?” Tôi dở khóc dở cười

      “Mẹ cháu lần sau đưa cháu ” Văn Bác che giấu mà cười rộ lên, ôm Mặc Mặc vào lòng rồi hôn lên mặt nó,

      Tôi bất lực nhìn họ. Cái gì với cái gì cơ chứ? Lúc chúng tôi cười rất vui vẻ, đột nhiênVăn Bác ngẩn ra, tôi nhìn theo tầm mắt , người kia đứng ở cửa từ lúc nào thế?

      Văn Bác cố ý ôm tôi vào lòng, : “Đừng quay đầu lại!”

      Nhưng muộn mất rồi, về phía chúng tôi.

      “Lục Tịch! Đúng là em rồi!” Giọng trầm trầm của khiến tôi khỏi nghĩ tới người. Hai gương mặtquen thuộc trùng khít vào nhau, tách ra, rồi chập lại

      Tôi đẩy Văn Bác ra, chậm rãi xoay người “Đúng vậy, là em! Lâu rồi gặp, Dương Kiệt!”

      “Đúng vậy, cũng bốn năm rồi” Ánh mắt Dương Kiệt còn thâm thúy hơn cả trước kia

      “Em vẫn khỏe chứ?”

      “Vâng!” Tôi gật đầu

      “Dương Tuấn cứ tìm em mãi” Dương Kiệt đứng trước mắt tôi lúc này mang chút đơn man mác. Khẩu khí cẩn thận dè dặt.

      Văn Bác đứng bên cạnh tôi có vẻ kiên nhẫn, dùng ánh mắt nghiêm khắc đánh giá Dương Kiệt sau đó thầm với tôi “Đến chỗ Tiểu Uyên !” Hôm nay Văn Bác có vẻ rất thích thầm chuyện riêng với tôi.

      Dương Kiệt nhìn thấy vẻ mờ ám này của chúng tôi nhất định là hiểu lầm rồi. “Làm phiền hai người rồi!” xong lập tức xoay người khoác vai Hàn Dũng Xuyên uống rượu, nhìn bóng lưng , tôi đột nhiên cảm thấy Dương Kiệt rất đơn, rất hiu quạnh.

      Cùng lúc đó, Văn Bác vòng tay ôm eo tôi, kéo Mặc Mặc ra khỏi bữa tiệc

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 2

      Mặc Mặc có vẻ rất thích Bắc Kinh, rất sớm thức dậy mặc quần áo chỉnh tề, bảo muốn “dạo chơi”. Tôi hỏi con muốn đâu, “Di Hòa Viên, Hương Sơn, vườn bách thảo, vườn bách thú, Tử Trúc Viện…” Kể đến mỗi nơi nó đều giơ ngón tay lên đếm, tôi rất ngạc nhiên, hiểu tại sao nó lại biết đến những nơi này? Nó sinh ra ở Thâm Quyến mà lớn lên cũng ở Thâm Quyến cơ mà!

      “Bác Cầm cho con biết đấy, bác ấy còn tới nơi nhưng con quên mất rồi, hình như là có thể xem hoa đào ở đấy.” Mặc Mặc lẩm bẩm, xem ra bình thường chị Cầm trông nom nó cũng tốn ít công sức.

      “Vì sao con lại thích Bắc Kinh như thế?” Tôi hỏi con

      “Đây là nhà mẹ mà!” Mặc Mặc nhìn tôi khó hiểu “Còn nữa, mẹ chưa từng với con là nhà mẹ lại nhiều nơi vui chơi đến thế.” Vẻ mặt nó như trách móc tôi,

      “Đây cũng là nhà của con.” Tôi ôm Mặc Mặc vào lòng, giọng .

      Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cha mẹ, họ du lịch Châu Âu. Họ biết là tôi trở về cho nên ngày về của họ định trước là cuối tháng. Đôi vợ chồng già dễ dàng gì mới ra nước ngoài du lịch lần, tôi nỡ làm gián đoạn hào hứng của họ, cho nên tôi mình chỉ về vài ngày để họ cần phải về gấp, cũng mong họ có thể có chuyến chơi vui vẻ. xong vẫn ngồi tự trách bản thân đúng phải là đứa con hiếu thuận, ngay cả việc cha mẹ ra nước ngoài du lịch cũng biết. Mấy năm gần đây tôi liên lạc với cha mẹ nhiều, mặt là muốn họ lo lắng cho cuộc sống và công việc của tôi, mặt là muốn để họ biết đến tồn tại của Mặc Mặc, bởi vì năm đó cha mẹ đều đồng ý cho tôi kết hôn cùng Dương Tuấn, đương nhiên họ càng thích đứa con tôi sinh ra sau ly hôn này.

      cần về gấp, để thỏa mãn lòng hăng hái của Mặc Mặc, tôi quyết định ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày, dẫn con chơi vài nơi.

      Công viên Ngọc Uyên Đàm là nơi tôi thích đến nhất khi còn , tôi rất thích những cây đào bên trong công viên. Đầu tháng năm là mùa hoa đào rụng, chỉ có thể thưởng hoa vào thời gian đó. Tất nhiên Mặc Mặc thể chứng kiến cảnh hoa rụng đẹp đẽ đó, nó kêu lên là muốn chụp ảnh. Tôi cười bảo nó là đồ nhà quê, chưa từng được ngắm nét đẹp của hoa đào khi bừng nở mà lại muốn chụp lại cảnh hoa tàn. Tên nhóc hề cãi lại, mình chui vào trong những gốc cây rậm rạp

      “Đông lắm, đừng chạy linh tinh.” Tôi gọi nó nhưng được, chỉ trong vài giây còn thấy bóng nó ở đâu nữa. Tôi gấp đến mức sắp khóc.

      “Mặc Mặc” Tôi quan tâm đến hình tượng, vừa chạy vừa hô to.

      Đầu óc nhất thời rối loạn cả lên, đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại lúc trước của chúng tôi,

      “Nếu có lúc tìm được mẹ, con làm gì?”

      “Đứng im đó, chờ mẹ tới tìm con.”

      “Nhỡ người lạ đem con sao?”

      “Con gọi to tên mẹ.”

      Có nhiều lúc Mặc Mặc đúng là đứa trẻ thông minh, tôi nghĩ nó sao đâu cho nên cũng thoải mái hơn chút, xung quanh tìm kiếm, có lẽ là chưa chạy xa được. qua khu đất, bất chợt thấy nó ngồi cùng người lạ chiếc ghế đá dài.

      Thấy tôi tới nó mới mở miệng: “mẹ chậm thế, con ngồi đây chờ mẹ lâu lắm rồi.” Tôi nỡ trách con, chỉ mỉm cười.

      Nó nắm tay tôi, tiếp tục dọc quanh hồ, vẫn chưa chịu buông tay

      Chạng vạng Văn Bác gọi điện tới: “Ở đâu thế? đến đón mẹ con em?”

      “Ngọc Uyên Đàm, để em gọi xe về, đường về cũng xa lắm mà” Tôi khẽ ngắt điện thoại

      lát sau, Tiểu Uyên lại gọi điện thoại tới “Hạn cho cậu trong vòng nửa giờ nữa phải tới ăn cơm”, đợi tôi kịp trả lời, nàng ngắt luôn điện thoại. Nhiều năm như vậy mà tính nóng nảy của Tiểu Uyên vẫn chẳng hề thay đổi.

      Lúc tôi và Mặc Mặc đến, bàn cơm của nhà họ Hạ bày rất nhiều món ăn ngon, tay nghề của dì Trình càng lúc càng điêu luyện. Trưa ăn cơm tử tế, Mặc Mặc có vẻ đói lắm rồi, lại nhìn thấy nhiều món ăn ngon như thế cứ nuốt nước bọt ừng ực, Văn Bác nhìn nó cười thích thú. Con tôi và Văn Bác lạ lẫm gì, hai người trêu nhau cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhìn thấy những người lớn tuổi xa lạ, mặc Mặc có vẻ hơi ngại ngần.

      Ăn bữa tối xong, Văn bác đưa chúng tôi về khách sạn, Mặc mặc dĩ nhiên là mệt mỏi, ngủ luôn ở xe. Phòng của chúng tôi ở tầng ba, Văn Bác bế Mặc Mặc lên , sau đó chúc tôi ngủ ngon. Tôi tiễn ra cửa, vừa định xoay người.

      “Lục Tịch” gọi tôi lại, lúc tôi vẫn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Văn Bác kéo tôi vào lòng đồng thời nhanh chóng hôn lên môi tôi. Cái ôm của luôn rất ấm áp, nụ hôn của luôn rất dịu dàng, tôi đem tất cả tâm tư giấu xuống đáy lòng, mỉm cười chúc ngủ ngon.

      Vẻ mặt Văn Bác vô cùng bất đắc dĩ: “Lục Tịch, ngủ ngon”

      Trong hoàn cảnh như vậy, dưới tâm trạng thế này, làm sao có thể ngủ ngon được đây? Tôi cười khổ.

      Tấm lòng của Văn Bác tôi rất hiểu, khi chúng tôi vẫn còn ở tuổi thanh xuân, bắt đầu thích tôi, nếu phải sau này lại quen biết với Dương Kiệt và Dương Tuấn, có lẽ tôi kết hôn với Văn Bác, yên lòng đón nhận tình che chở giống như người trai của . Nhưng trong cuộc đời vốn tồn tại rất nhiều cái nếu như và mỗi cái đều thể xảy ra.

      Có lẽ thương Dương Tuấn là sai lầm lớn nhất trong đời tôi. Lúc Dương Kiệt cầm tay tôi, lần đầu tiên đứng trước mặt Dương Tuấn : “Đây là trai – Dương Tuấn, còn đây là bạn em – Lục Tịch”, nhìn thấy ánh mắt như xuyên thấu tất cả của Dương Tuấn, tôi biết bản thân mình đắm chìm trong đó rồi. Sau này tôi trai của người mình hoặc giả nên mục đích của trai của người tôi chính là làm tôi mắc câu để khiến em trai mình đau lòng khổ sở. Dương Tuấn, cái tên mang đến cho tôi bao nhiêu nhục nhã và đau đớn vẫn luôn là bóng ma đuổi tồn tại trong lòng tôi. Bóng đêm mênh mông che giấu bao nhiêu bi thương? Đêm nay định trước là đêm mất ngủ.

      Sáng hôm sau, lúc bàn bạc với Mặc Mặc rằng hôm nay dẫn nó đến Di Hòa Viên chơi lại có người gõ cửa, Mặc Mặc nhìn tôi với vẻ khó hiểu, phảng phất như muốn hỏi “Ai thế nhỉ?”

      Tôi mở cửa, khuôn mặt của người bên ngoài đủ khiến tôi chết lặng. Dương Tuấn đứng ngoài cửa, mái tóc rối bời, hốc mắt hõm sâu, cả người toàn mùi rượu. Tôi nghi ngờ, có lẽ ta say rượu, cả đêm ngủ cho nên ta mới có thể bình tĩnh đối diện với tôi như vậy, tay đút trong túi áo nhàu nhĩ.

      “Xin lỗi, tôi nhầm” Giọng khàn đặc,có vẻ chật vật

      Tôi khẽ gật đầu nghĩ xem có nên chào hỏi . Đứng cùng chỗ với người bạn từng , từng hận mà bây giờ lại còn quan hệ gì thực cần đến chút dũng khí. Nhưng tôi lại hoàn toàn là con người có dũng khí, nếu phải vậy vì sao chân tôi cứ mềm nhũn, yết hầu chẳng thể phát ra thanh nào?

      May mắn còn chút lý trí sót lại trong đầu tôi, nhờ nó tôi mới có thể đóng cửa lại, hơn nữa đóng rất chặt

      “Ai thế?” Mặc mặc như người lớn hỏi tôi? Có vẻ như nó mới là chủ nhà

      nhầm thôi!” Tôi muốn Mặc Mặc nhìn thấy con người từng vứt bỏ nó cũng chính là người cha mà nó hề biết đến tồn tại của ta.

      Tôi biết tại sao Dương Tuấn lại tìm đến đây bây giờ cũng chả có tâm tư nào tìm hiểu, tôi chỉ muốn mau chóng đưa Mặc Mặc rời khỏi nơi đây.

      Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, Mặc mặc dường như hiểu gì cả, hỏi “Mẹ muốn mang theo cả hành lý đến DI Hòa Viên ư?”

      “Hôm nay đâu cả, chúng ta về Thâm Quyến luôn” Tôi vừa thu dọn vừa

      Mặc Mặc đương nhiên rất vui, khóc ầm lên. “ về Thâm Quyến đâu, con muốn đến Di Hòa Viên.”

      Từ lúc sinh ra đến giờ nó ít khi khóc lóc. Lúc sinh ra nó hề khóc mà lại cười khanh khách, tôi còn nghi ngờ có chuyện gì xảy ra với đứa con này. Nhưng hôm nay tiếng khóc của con lại khiến tôi phiền lòng.

      “Đừng khóc nữa, sau này mẹ giải thích cho con hiểu.” Tôi ngồi xuống ôm lấy nó, đưa tay lau nước mắt cho nó,

      “Ngày mai hẵng về Thâm Quyến mẹ nhé?” Tên nhóc này bắt đầu cò kè mặc cả với tôi. Từ bao giờ nó học được cái dáng vẻ này? Dùng ánh mắt chờ mong và mịt mờ nhìn bạn khiến bạn nỡ từ chối. Tôi càng hoảng sợ hơn. Tướng mạo và nét mặt Mặc Mặc cho tới bây giờ hề giống tôi, người thông minh chỉ cần liếc mắt cũng có thể biết được cha nó là ai. Tôi cảm thấy thất bại.

      “Để mẹ nghĩ .” Tôi ôm đầu.

      E rằng chuyện cần phải đối mặt thể trốn thoát, chuyện cần giải quyết cuối cùng cũng phải kết thúc. Cho dù Dương Tuấn đúng là cha nó làm sao? Con là tôi sinh, tôi nuôi dưỡng, ta chưa bao giờ làm người cha đúng nghĩa. Kể cả có mang lên tòa án, Mặc Mặc vĩnh viễn là con tôi, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi,

      Hai mẹ con đều im lặng chờ đối phương mở lời.

      Cuối cùng vẫn là tôi đành lòng “Được rồi, mẹ đồng ý với con ở lại thêm ngày hôm nay nữa nhưng ngày mai nhất định phải trở vè Thâm Quyến. Mẹ còn rất nhiều việc phải làm.” Tôi cố gắng để giọng mềm mại, kiên trì .

      “Vâng!” Mặc Mặc cố gắng hôn lên má tôi hai cái kêu. “Cảm ơn mẹ!”

      Lúc tôi và Mặc Mặc ra khỏi cửa, Dương Tuấn cũng ra từ căn phòng sát vách, thoạt nhìn có vẻ ta vừa mới tắm rửa, thay bộ quần áo mặc nhà đơn giản, tóc vẫn chưa khô hẳn, có vài sợi còn dính lên trán. thể phủ nhận, Dương Tuấn bây giờ còn tuấn hơn cả thời trẻ, hơn nữa càng ngày càng có hương vị của người đàn ông trưởng thành, có lẽ đây chính là nguyên nhân năm đó tôi ta. Tôi cười nhạo bản thân quá nông cạn, nhưng tình tuổi trẻ có mấy ai là mù quáng.

      “Chờ chút, Lục Tịch” ta gọi tôi lại “ ở sát vách nhà em, lúc nào rảnh rỗi có thể cùng chuyện ?” Trời ạ, tôi kinh sợ khi phát ra khuôn mặt của Mặc Mặc giống ta như tạc

      “Xin lỗi, có lẽ tôi rảnh đâu.” Tôi kéo Mặc Mặc nhanh chóng xuống lầu.

      Di Hòa Viên là vườn cây rất lớn, có thác nước xinh đẹp chảy từ núi xuống, phong cảnh rất hợp lòng người. Lúc chơi thuyền ở hồ Côn Minh, Mặc Mặc vô cùng hứng khởi, cười vui vẻ thỏa thích. Nhìn thấy má lúm đồng tiền của con, tôi nghĩ tất cả những phiền muộn kia còn quan trọng nữa.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 3

      Bác Hạ lại gọi điện dặn dò lần nữa, bảo tôi và Mặc Mặc từ Di Hòa Viên về thẳng nhà bác ăn cơm chiều luôn, nhưng Mặc Mặc cứ nhớ mãi vụ tôi hẹn nó hai lần ăn KFC, để thỏa mãn bản tính tham ăn của con trai, tôi đành từ chối ý tốt của bác Hạ, cho con ăn loại thực phẩm rác rưởi đó.

      Lúc vè tới khách sạn, Mặc mặc kêu khát nước, muốn tôi mua nước cho nó. Hôm nay nó vui chơi quá nhiệt tình, lúc ăn tối lại uống nước, khát nước là đúng rồi. Tôi thấy con có vẻ cũng mệt rồi cho nên bảo nó vào trong nhà, mình tôi ra ngoài mua nước

      Lúc tôi cầm theo mấy bình nước về nhà rất bất ngờ, Mặc Mặc có trong phòng

      “Mặc mặc” Tôi đứng ngoài hành lang gọi to, tôi cũng gọi điện cho lễ tân, hỏi họ có nhìn thấy con trai tôi . Lễ tân bảo nhìn thấy con tôi ra ngoài, lúc đó tôi mới hơi yên tâm chút, có lẽ Mặc Mặc đùa với tôi, biết nó đứng đâu cười trộm tôi rồi.

      Dương Tuấn hình như nghe thấy tiếng gọi của tôi, bước ra ngoài: “Lục Tịch, sao thế?” ta hỏi.

      thấy con trai tôi đâu cả.” Giọng của tôi nghe có vẻ hoảng sợ, nhưng thực ra tôi cố trấn tĩnh bản thân lắm rồi.

      “Con trai em? Đứa bé sáng nay em đưa cùng chính là con trai em?” Sắc mặt ta lúc này rất xấu

      “ĐÚng vậy” Lúc này tôi có nhiều thời gian đứng đây giải thích, hơn nữa cũng chẳng cần thiết phải cho ta biết Mặc Mặc chính là con trai ta

      “mặc mặc” Tôi tiếp tục đứng ở hành lang gọi con, mấy lễ tân cũng tìm giúp tôi.

      “Lục Tịch, mẹ gọi con à?” Mặc Mặc ra từ cửa cầu thang, “Con đứng dưới lầu cũng nghe thấy.” Nó cười hì hì đến kéo tay tôi.

      Tôi tức giận thực , tên nhóc này rất hay chạy lung tung, hôm qua ở công viên Ngọc Uyên Đàm suýt nữa bị lạc, tôi nhíu mày, cố ý để tâm đến nó.

      “Mẹ ơi!” Nó lắc lắc cái đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội

      “Con lúc nào cũng chạy lung tung, nhỡ bị lạc sao?”Giọng của tôi đầy nghiêm nghị

      “Con chỉ xuống lầu xem mẹ về chưa, sau đó cửa bị đóng mở được” Nó khẽ khàng

      “Con có thể gọi các đến mở giúp cơ mà!” Tôi chỉ vào hai lễ tân đứng hai bên. Họ thấy tôi tìm được con trai cũng thở phào nhõm.

      Sau cùng nhìn thấy rất nhiều người đứng ở cửa phòng chúng tôi, tôi rất cảm động. Dương Tuấn vẫn đứng ở cửa phòng ta nhìn tôi, tôi nghĩ nếu lúc này ta hỏi tôi về Mặc Mặc tôi thực cho ta biết.

      “Dương Tuấn quý!” ĐÚng lúc này thanh trong trẻo truyền ra từ phòng ta, ôm lấy ăn mặc rất đẹp từ trong phòng ra, ta kéo cánh tay Dương Tuấn quay vào phòng. Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, hà tất phải phô diễn màn hẹn hò với người trước mặt vợ cũ chứ? Lại còn cố ý chọn căn phòng ngay sát cạnh phòng vợ cũ.

      “Thôi, chúng ta vào phòng thôi, cảm ơn mọi người!” Sau cùng tôi cảm ơn hai lễ tân

      Lại mơ thấy cơn ác mộng đó, trong mộng người mặc bộ đồ đen quỷ quái kia vẫn đuổi theo tôi, tôi ngã xuống lề đường, cầm dao xông về phía tôi, tôi khuôn mặt , con dao trong tay khiến tôi hoảng sợ. Nhưng con dao lại rơi xuống người tôi, người mặc đồ đen đứng trước mặt tôi dùng dao tự đâm mình, thấy từng giọt máu rơi xuống người, tôi muốn hét lên to nhưng yết hầu lại phát ra được bất cứ thanh nào. Mãi đến giây phút người đồ đen ngã xuống, tôi mới thấy dáng dấp của . “, đừng mà!” Tôi lại tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.

      Sờ lên trán mình, tất cả chỉ có mồ hôi lạnh.

      Mặc Mặc ngủ say, dường như nó cũng nằm mơ, tôi nghĩ có lẽ nó giấc mơ đẹp. Bởi vì khuôn mặt nhắn của nó tất cả đều là ý cười. Lại còn lẩm bẩm thế này: “Mẹ, bác Cầm, haha…” tuy tiếng tính là ràng nhưng tôi cũng hiểu được có lẽ nó mơ đến những lúc vui vẻ với chị Cầm

      Mỗi lần giật mình tỉnh lại trong cơn mơ đều rất khó có thể vào giấc ngủ lần nữa. Đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài bóng đêm rất mênh mông. Dười lầu hình như có người hút thuốc, tôi nhìn thấy ngọn lửa nho chợt lóe lên. Người ngủ kia, có phải cũng đồng bệnh tương liên (cùng chung cảnh ngộ) với tôi ?

      đặt được vé may bay trở về Thâm Quyến, gọi điện cho Tiểu Uyên và Văn Bác nó cho họ biết quyết định của tôi. Trong điện thoại dường như Tiểu Uyên muốn gì đó với tôi nhưng muốn lại thôi. Văn Bác hỏi tôi bay lúc mấy giờ, lái xe đưa chúng tôi ra sân bay.

      Đầu hạ, Bắc Kinh khô ráo mát mẻ, chính thời tiết thế này khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái.

      Văn Bác lái xe đường cao tốc tới sân bay, tôi cảm thấy hơi nhức đầu mở cửa xe đón gió, chiếc Mercedes màu bạc song song với chúng tôi, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của người lái xe, vô cùng quen thuộc. có tâm tư suy nghĩ nhiều cũng có thể là muốn suy nghĩ nhiều, tôi quay đầu sang hướng khác, nhìn ra những cây dương liễu bên đường vụt chạy qua cửa sổ.

      Văn bác thấy tôi có vẻ buồn chán liền giơ tay mở radio, là bài hát “Nữ Nhân Hoa” của Mai Diễm Phương, giọng hát của mang vẻ bi thương nhàng và thê lương bất tận. Im lặng lắng nghe, đắm chìm trong dòng cảm xúc của bản thân.

      Giọng mềm mại của người dẫn chương trình nhạc khiến tôi thấy buồn ngủ, chậm rãi khép đôi mắt lại, Mặc Mặc thực rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn ra cảnh bên ngoài cửa kính xe.

      Trong sân bay vẫn rất ồn ào, Văn Bác quay về sau khi tiễn chúng tôi, tôi và Mặc mặc ngồi ở phòng chờ. Tôi khỏi nhớ tới tình cảnh của bốn năm trước, mình tôi ngồi ở đại sảnh của sân bay, ôm tia hy vọng xa vời, đến giờ tôi mới nhận ra bản thân năm đó ngốc nghếch và buồn cười biết bao!

      Đó là rất nhiều năm về trước, giữa trưa ngày mùa hè, trời oi bức tôi và Tiểu Uyên hẹn trước là cùng nhau bơi, lúc tôi tới nơi vẫn chưa thấy Tiểu Uyên đâu. Tôi mình chán nản đứng ở cửa bể bơi đá đá hòn sỏi dưới chân. nam sinh vóc dáng khá cao tiến đến hỏi tôi “Bạn là Lục TỊch à?”

      “Hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, hình như từng gặp ở đâu đó.

      “Tôi là Dương Kiệt – sinh viên năm 2 khoa tin tức” Cậu ta tự giới thiệu, thảo nào tôi lại thấy cậu ta quen quen

      “Là thế này, tôi và bạn cùng phòng xe đạp đụng phải bạn học Hạ Văn Uyên, bạn ấy bị trẹo chân, bạn tôi là Phương Dịch đưa bạn ấy đến phòng ý tế của trường rồi, bạn ấy bảo tôi đến đây tìm bạn” Dương Kiệt có loại khí chất rất chín chắn.

      Tôi theo cậu ta đến phòng y tế của trường học, nhìn thấy Tiểu Uyên và Phương Dịch đứng xếp hàng trước phòng khám bệnh. Tiểu Uyên đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn hung hăng mắng mỏ Phương Dịch “Cậu đạp xe quên mang mắt hả, sao lại ở chỗ đông người, đồ đần độn!”

      Phương Dịch đứng khúm núm trước mặt Tiểu Uyên “Đúng, đúng, nương giáo huấn rất đúng, tại hạ sai rồi. Có cần tôi xoa bóp chân cho cậu trước ?”

      “Xoa cái đầu cậu, cậu cảm thấy tôi bị thương lắm hả?” Tiểu Uyên trước giờ đều dễ dànng buông tha cho ai, tôi cũng cảm thấy đáng thương thay cho Phương Dịch.

      Thấy tôi đến, Tiểu Uyên lúc đó mới chuyển mũi nhọn sang tôi “Lục Tịch, họ đâm vào tớ!” Bạn học Tiểu Uyên nhìn thấy người thân của mình, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt.

      “Thấy cậu mắng người ta hung dữ như thế, mình cũng yên tâm” Tôi xem vết thương của bạn, đầu gối chỉ trầy da chút, bên phải cũng hơi sưng, cũng may nghiêm trọng lăm.

      Sau đó bác sĩ cũng nghiêm trọng, nắn nắn vài cái, tiêm mũi rồi luôn.

      Buổi chiều hôm đó Phương Dịch và Dương Kiệt trở thành Hộ Hoa Sứ Giả của tôi và Tiểu Uyên, mời chúng tôi ăn kem Haagen-Dazs, còn xem cả bộ phim nghệ thuật siêu cấp nhàm chán. Ha ha, cách mạng hữu nghị cứ như vậy mà hình thành.

      Sau đó bốn người chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, thỉnh thoảng còn cùng nhau chơi. Trước đây cũng biết Phương Dịch và Dương Kiệt lại nổi tiếng ở trường như thế, người là chủ tịch hội sinh viên, người là trưởng ban tuyên truyền, hơn nữa còn là hai đại soái ca nổi danh trong trường.

      Còn tôi và Tiểu Uyên lại là hai con người bé ai biết đến, cho nên mỗi khi bốn đứa chúng tôi cùng trong trường, bình thường cũng có thể nghe thấy những lời bàntán đại loại như “Tại sao Dương Kiệt lại có thể thích ta chứ?” hoặc là “ Phương Dịch xuất sắc như thế nhưng con mắt chọn bạn tốt lắm phải.” “Thôi mà, hảo hán thể có hảo thê” Nghe , đều là những lời gì thế biết?

      Năm thứ ba, trường bắt đầu tổ chức thực tập cho sinh viên. Tiểu Uyên tìm được công ty IT ở Trung Quan Thôn có người là do Dương Kiệt giúp đỡ, tôi lúc đó chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, ngày nào cũng tới thư viện. Dương Kiệt thấy tôi nỗ lực mệt mỏi, mỗi ngày đều cùng tôi lên thư viện tự học

      Khi đó ở trường thịnh hành bộ phim “Học Phần Tình ” (bộ phim này có tên tiếng là “Starter for 10”), Tiểu Uyên cũng ấy muốn có được học phần tình này, tôi cười nàng phi lý.

      Tiểu Uyên sau khi thực tập về thường hay kể chuyện ở công ty, hơn nữa cũng hay nhắc tới cái tên: Dương Tuấn, ta đẹp trai thế nào, quyết đoán thế nào, lạnh lùng thế nào, vân vân và mây mây…Tôi từ chối cho ý kiến. Có đôi lúc Tiểu Uyên cũng ăn cơm tối sau khi tan ca với Dương Tuấn, tôi hỏi ấy có phải định chuyện tình cùng ngài tổng giám đốc hay ?

      Khi đó tôi hề biết Dương Tuấn là trai cùng cha khác mẹ với Dương Kiệt.

      Dương Kiệt chăm sóc tôi càng chu đáo hơn, mỗi buổi sáng đều tới thư viện rất sớm giúp tôi giữ chỗ, khi tôi khó chịu bởi kì sinh lý mỗi tháng mua đống đồ ăn vặt đến khiến tôi vui vẻ, thậm chí còn mua cho tôi cả táo tàu và đường đỏ. săn sóc của với tôi vượt quá giới hạn giữa những người bạn.

      Mỗi ngày đến thư viện tự học tôi đều có thể cảm nhận được ánh mắt thân thiện của những bạn học nữ xung quanh, haha ra được người khác phái mến là thế này, thể phủ nhận lúc đó Dương Kiệt thực làm ít lòng hư vinh của thiếu nữ trong tôi.

      hôm Dương Kiệt đột nhiên : “Lục Tịch, làm bạn của tớ nhé?”

      Tôi cười ngây ngô: “Được thôi.”

      Cứ như vậy tôi trở thành bạn của Dương Kiệt

      Trở thành bạn của Dương Kiệt, cuộc sống của tôi cũng chẳng thay đổi gì nhiều, tôi mỗi ngày cũng đến thư viện tự học, cái khác chính là đến lúc này tôi lại trở thành người giữ chỗ cho Dương Kiệt.

      Dương Kiệt thực cậu chàng ưu tú, gia cảnh tốt, mặt mũi dễ nhìn, học tập tốt, phẩm chất tốt, dường như Dương Kiệt chẳng có điểm gì là tốt cả. Vì vậy cậu chàng ưu tú như thế đương nhiên trở thành đối tượng mà nào cũng muốn có được.

      Cho dù tôi là bạn của Dương Kiệt nhưng Dương Kiệt cũng chẳng phải là của riêng mình tôi.

      Thỉnh thoảng cũng có nghe thấy mấy câu đại loại như: “Chủ tịch hội sinh viên DƯơng Kiệt ăn cơm cùng đại mỹ nữ khoa Ngoại ngữ nào đó”, “Dương kiệt chơi tennis cùng hoa hậu khoa tiếng Trung” hoặc là “Tối nay Dương Kiệt xem phim với mỹ nhân nào đó.”

      Gặp phải những chuyện thế này tôi từ chối bình luận hay suy nghĩ gì nhiều.

      Nghỉ hè, Tiểu Uyên vẫn thực tập, Phương Dịch phải về sống với ông bà. Tôi và Dương Kiệt đều cảm thấy mấy ngày này buồn chán, Dương Kiệt đề nghị du ngoạn núi TRường Bạch chuyến, nghĩ lại nếu chỉ có hai người chúng tôi chẳng có gì thú vị vì thế tôi từ chối.

      Sau đó Tiểu Uyên công ty của nàng thực tập có buổi dạ tiệc bảo chúng tôi cùng đến giúp vui, tôi cũng chẳng cảm thấy hứng thú, sau rồi Dương Kiệt tôi đâu, mỗi ngày rúc trong nhà đọc sách sớm muộn cũng mốc meo cả người, thêm nữa cha mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi ra ngoài va chạm xã hội. Sau khi đồng ý với Tiểu Uyên, tôi và Dương Kiệt quyết định cùng đến tham gia dạ tiệc của công ty nàng.

      Trong tủ quần áo của Lục Thần có rất nhiều bộ lễ phục xinh đẹp, chị du học, tạm thời tôi trở thành chủ nhân nơi này. Chọn chiếc váy liền màu đen tơ tằm, phối thêm chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, soi gương cảm thấy bản thận rất giống tinh. Haha, xem ra kể cả có xấu đến mấy mặc quần áo đẹp đều có thể biến thành thiên nga.

      Dương Kiệt đứng dưới lầu chờ tôi, hôm nay cũng mặc chiếc áo sơmi bằng tơ tằm, màu trắng, làm tôn lên vẻ nhã nhặn của , khiến càng thêm trắng sáng hơn. chàng hôm nay lại lái xe đến, tôi trước nay hề biết có bằng lái xe. Nhưng vì là hôm nay, cho nên tôi nghiến răng mà ngồi lên

      “Hôm nay em đẹp lắm!” Dương Kiệt lòng khen

      “Ồ? Em có hôm nào đẹp hả?” Tôi cố ý gây khó dễ

      “Tiểu thư, hôm nay em đẹp cách khác lạ. ĐƯợc rồi chứ?” bất lực cười to, nụ cười ấy của trông trẻ con.

      “Cảm ơn lời khen!” Tôi thêm nữa, để tập trung lái xe, đường đến Trung Quan Thôn cũng dễ

      Lúc tôi và Dương Kiệt đến nơi Tiểu Uyên đứng ở cửa chờ chúng tôi. Quy mô của công ty này , người tới tham gia dạ tiệc chừng cũng phải đến con số vài trăm. Cũng may công ty này còn có phòng tiếp khách cực lớn. Những nhân viên trong phòng chuẩn bị thức ăn cho bữa tiệc buffet xem chừng rất bận rộn.

      “Chút nữa là nhìn thấy Dương Tuấn.” Tiểu Uyên thông báo cho tôi

      Tôi bụm miệng cười. Thấy Dương Tuấn có liên quan gì đến tớ?

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Chương 4

      Tôi kéo tay Dương Kiệt tìm góc ngồi xuống, Tiểu Uyên bận rộn với công việc của mình.

      Dương Kiệt lấy đồ uống giúp tôi, tôi vừa uống vừa quan sát mấy vị cán bộ cao cấp xung quanh. “ giống với người bình thường nha!”Tôi lẩm bẩm. “Bị sốt rồi à, sao tự dưng lại những lời vô nghĩa như thế?” Dương Kiệt sờ sờ trán tôi.

      mới bị sốt ấy!” Tôi lườm cái.

      , gặp trai nào!” Dương Kiệt kéo tay tôi tiến vào căn phòng ở đại sảnh. Tôi vẫn còn chưa hiểu ý của là gì bị kéo đến trước mặt người đàn ông cao lớn.

      “Đây là trai Dương Tuấn, còn đây là bạn em Lục Tịch.” Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tuấn đó tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, đôi mắt quá thâm thúy, hơn nữa còn sâu thấy đáy, dường như có thể khiến người ta lạc trong đó.

      Cả buổi tối tôi chỉ chú ý đến Dương Tuấn, Tiểu Uyên sai, Dương Tuấn người rất hấp dẫn.

      Sau rồi, nếu như Dương Tuấn cố ý, có lẽ tôi và vĩnh viễn bao giờ có cơ hội gặp lại.

      Có lẽ do Dương Kiệt quá chú ý đến tôi khiến Dương Tuấn ảo giác, có lẽ cho rằng tôi là người mà Dương Kiệt rất rất , cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp tôi từ trong tay Dương Kiệt . Nhưng quên mất điều: tôi là con người, người có suy nghĩ, có tình cảm, là cá thể có khả năng sinh tồn độc lập, và phải là vật sở hữu của bất kỳ ai.

      Sau đó tôi mới biết, Dương Tuấn và Dương Kiệt là em cùng cha khác mẹ. Năm đó, mẹ của Dương Tuấn phát được ông chồng mình ngoại tình, cho nên quyết tâm ra nước ngoài, chết ở nơi đất khách. Còn mẹ Dương Kiệt chính là người thứ ba kia. Dương Tuấn từ khi còn rất phải chịu tang mẹ, nỗi bất hạnh đó quy kết tất cả cho mẹ Dương Kiệt, nỗi hận của với mẹ Dương Kiệt trở thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm rồi hận luôn sang cả Dương Kiệt.

      Sau khi lớn lên, nỗi hận mà Dương Kiệt luôn đè nén trong lòng dần lớn lên và cũng từ đó biết thành người rất tăm tối. Lúc thấy Dương Kiệt vui vẻ, thống khổ và áp lực của lại tăng lên gấp bội.

      Cho nên mới trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ tôi và Dương Kiệt. Mặc dù tôi biết, kể cả nguyên nhân phải là Dương Tuấn sau cùng tôi và Dương Kiệt cũng chia tay.

      Bắt đầu từ mùa hè năm đó, tôi gặp lại Dương Tuấn rất nhiều lần, có đôi khi còn gọi điện cho tôi tán gẫu, tuy rằng tôi cũng nghĩ gặp của bạn trai được hay ho cho lắm nhưng tôi lại chẳng thể nào cự tuyệt Dương Tuấn. Bì vì từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy , tôi thích mất rồi.

      biết Dương Tuấn làm cách nào để nắm bắt được thời gian. Lúc Dương Kiệt cùng xinh đẹp nào đó uống coffee, cùng hoa hậu của khoa nào đó xem phim, Dương Tuấn đều có thể gặp được tôi. Lúc mới đầu, chỉ cùng tôi chuyện tán gẫu, sau đó đưa tôi đến công viên gần đó dạo lúc, kể cho tôi vài tin tức thú vị thương trường, tình hình quan trường, còn kể cho tôi vài câu chuyện cũ của . Kể cho tôi biết mẹ dịu dàng xinh đẹp nhường nào, kể cho tôi lớn lên trong vòng tay của ông bà ngoại mình thế nào, kể làm cách nào tiếp quản được công ty của cha mình, khi đó tôi nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nghĩ chính là vị hùng trong lòng tôi.

      Lúc Dương Tuấn hôn tôi, tôi nhắm mắt lại. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều rất tự nhiên, êm dịu. Tôi vẫn nghĩ nụ hôn đó thực quá tuyệt vời. Dương Kiệt cũng từng hôn tôi, môi nóng rực, kiến tôi sợ hãi. Còn nụ hôn của Dương Tuấn lại ấm áp, ngọt ngào, mang lại dư vị cho tôi.

      Tôi muốn thẳng với Dương Kiệt, rằng tôi trai của mất rồi. Nhưng Dương kiệt vẫn cho tôi cơ hội, mỗi lần tôi định vào trọng tâm của câu chuyện lại thô bạo ngắt lời tôi, khiến tôi thể ra/

      Tôi phát gần đây Dương Kiệt trở nên rất trầm lặng.

      Tiểu Uyên gần đây cũng thay đổi nhiều. Thỉnh thoảng viền mắt đỏ hồng lên, tôi chỉ nghĩ ngủ ngon, nhưng sau đó lại với tôi Dương Tuấn người khác, Dương Tuấn còn hẹn ăn nữa, Dương Tuấn càng ngày càng lạnh lùng với , vân vân…

      Tôi lại càng sợ hãi. Trước đây Tiểu Uyên từng qua lại với Dương Tuấn sao?

      Tôi phát bản thân mắc sai lầm rất lớn. Sau đómõi lần Dương Tuấn tới tìm tôi đều cố tránh mặt.

      Ngày tốt nghiệp càng lúc càng tiến gần, ai cũng bận rộn làm thiết kế luận văn. Kết quả thi khảo nghiên của tôi có, có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh ở trường Đại Học Nhân Dân, cuối cùng cũng có thể yên tâm. Kỳ thi này kết quả của Dương Kiệt vô cùng tốt, thi cùng chuyên ngành với tôi, hơn nữa còn cùng thầy giáo hướng dẫn.

      Tiểu Uyên tiếp tục làm việc tại công ty đó nhưng trở thành nhân viên chính thức. Phương Dịch tốt nghiệp rồi được nhận vào cơ quan nhà nước. Nhìn bề ngoài, bốn người chúng tôi đều có kểt quả rất tốt.

      Chức danh bạn của Dương Kiệt tôi vẫn làm rất tốt nhưng chúng tôi đều biết mối quan hệ này chạy tới điểm cuối rồi,

      Tối hôm đó, dưới ngọn gió mát dịu, tôi và Dương Kiệt đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn leo lét kéo cái bóng của dài ra. Tôi : “Dương Kiệt, chúng ta chia tay !”

      Khuôn mặt Dương kiệt bị ánh đèn nhuộm thành màu da cam. “Để suy nghĩ !” Giọng trong trẻo trước đây giờ khàn khàn chút.

      “Em thực tìm được người em rồi à?” hỏi tôi.

      “Ừm” Tôi biết nên trả lời thế nào, biết làm gì hơn là giả vờ mơ hồ.

      “Lục Tịch, chúc em hạnh phúc!” Giọng của lại trở nên nghẹn ngào.

      Tôi biết nên giải thích với thế nào, càng biết nên đối diện thế nào với mối quan hệ cùng Dương Tuấn. CHỉ cảm thấy tất thảy mọi chuyện đều hỏng bét.

      Sau khi chia tay với Dương Kiệt, tôi cố gắng đến thư viện tránh cảnh hai người gặp mặt ngại ngùng. Cho nên ngày nào tôi cũng trốn trong kí túc xá, lên mạng chán rồi ngủ.

      Tiểu Uyên bắt đầu làm rồi, trở thành thành phầntri thức cao cấp trong truyền thuyết, mỗi tháng được lĩnh bậc lương thứ năm. Nhưng tôi biết hề vui vẻ.

      Hôm đó tôi mơ màng trong giấc ngủ trưa ở kí túc xá, trở về đột ngột. uống rượu, ngồi ở đầu giường tôi, có lẽ vì có cồn trong người cho nên năng rất lộn xộn

      Tiểu Uyên vừa mới được làm nhân viên chính thức, phải tham gia rất nhiều tiệc xã giao, chuyện uống rượu cũng là bình thường, nhưng vừa uống vừa kêu mình có tâm bệnh. Haiz, bó tay, tôi cũng lười khuyên nhủ, bắt vạ ấy lại tôi hiểu quy tắc giang hồ. Tôi tiếp tục nằm giường giả vờ ngủ.

      Tôi cảm giác ánh mắt của Tiểu Uyên cứ lòng vòng người tôi, kèm thêm tiếng thở dài: “Lục Tịch, vì sao lại là cậu? Lần nào cũng là cậu, tớ phải làm gì bây giờ?”

      nàng chắc chắn loạn ngôn ngữ rồi, tôi nghĩ. Cho nên mặc kệ luôn.

      “Lục Tịch, ngờ người Dương Tuấn lại là cậu.Haha, ấy tinh mắt.” Tôi nghe thấy mấy lời này, ngực đau đớn vô cùng.

      “Lục Tịch, cậu cũng ấy phải ? Hai người ở bên nhau thực rất xứng đôi.” Tiểu Uyên ngắt quãng, vừa khóc vừa cười.

      “Có thời gian gặp Dương Tuấn nhé, cậu gặp ấy, ấy càng trầm lặng hơn, cả ngày chẳng năng gì.” Tiểu Uyên giúp tôi chỉnh lại chăn, lặng lẽ ra ngoài.

      Tôi biết hôm đó Tiểu Uyên là tỉnh táo hay hồ đồ, rốt cuộc ấy có say rượu hay ? Nhưng những lời đó khiến tôi rất khổ tâm.

      Dương Tuấn bình thường cũng tới trường tìm tôi, thỉnh thoảng còn đứng cả đêm dưới kí túc xá của tôi. Rất nhiều bạn học nghi ngờ biết tôi có điểm gì hấp dẫn mà người đàn ông như vậy lại tôi. Lần nào tôi cũng chỉ biết im lặng.

      Trái tim trẻ tuổi luôn dễ loạn nhịp. Tình đối với tôi là loại mê hoặc ngọt ngào,

      Tiểu Uyên nhận được tháng lương đầu tiên, mời tôi đến Pizza Hut đập phá bữa, tôi vui vẻ đồng ý, thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng thấy bóng dáng nàng, ngờ người tới lại là Dương Tuấn. lâu gặp, cũng gầy nhiều.

      “Là nhờ Tiểu Uyên mời em tới.” ,

      Tôi nhìn vào mắt , có cảm giác muốn khóc.

      “Đừng khóc, Lục Tịch, chỉ muốn nhìn thấy em chút thôi.” lau nước mắt cho tôi.

      ngờ tình của lại tạo thành áp lực lớn như thế cho em.” giọng , “ chỉ muốn em thôi.”

      Tôi nén nổi nước mắt nữa, nhào vào lòng ,

      Dương Tuấn cứ như thế bắt tôi làm tù binh tình .

      Tối mùa hè hôm đó, từ Pizza Hut ra, tôi quyết định ở bên Dương Tuấn.

      Dương Tuấn có thuê căn nhà ở Trung Quan Thôn, cách trường học tôi rất gần, tôi thi thoảng cũng qua đó dọn nhà giúp , có đôi khi còn ở lại đó qua đêm. Tiểu Uyên và Dương Kiệt biết tôi ở bên Dương Tuấn cũng ngạc nhiên lắm.

      Dương Kiệt quan tâm tôi giống như người bạn, dù sao khoảng cahcs giữa chúng tôi cũng phải quá xa, thể nào cắt đứt hoàn toàn.

      buổi tối, tôi và Dương Kiệt ra ngoài làm việc cùng thầy giáo hướng dẫn, về muộn quá nên kí túc xá đóng cửa. Tôi và Dương Kiệt đều thể vào, thầy giáo giữ chúng tôi lại khách sạn, dùng phí làm luận văn tốt nghiệp để trả.

      Đêm hôm đó di động tôi hết pin, ở khách sạn, trong lòng yên.

      Dương Kiệt ở ngay phòng bên cạnh.

      Nửa đêm lại đến gõ cửa phòng tôi, Dương Tuấn gọi điện tìm tôi.

      “Sao thế? Khuya vậy còn gọi điện thoại?” Tuy ngoài miệng tôi như thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      “Sao em lại ở bên cạnh Dương Kiệt? tìm em khắp nơi.” trong điện thoại.

      Tôi giải thích cho nghe về tình huống hôm nay. “Thầy giáo hướng dẫn sao lại kéo cả em và Dương Kiệt đến đó?” Khẩu khí Dương Tuấn có vẻ nghiêm khắc.

      “Chúng em đều là học sinh của thầy ấy mà, như vậy có gì đúng đâu?” Tôi cảm thấy lời của DƯơng Tuấn hôm nay có vẻ thô bạo.

      “Lục Tịch, tối nay em tới chỗ ngủ .” , ngữ khí cho người ta thương lượng.

      Tôi hơi giận, “Muộn lắm rồi, mai em mới tới tìm được ?” Tôi cố gắng để giọng dễ nghe

      , ngay bây giờ.” Dương Tuấn dường như cố ý muốn làm tôi giận.

      , em bây giờ rất buồn ngủ.” Tôi ngắt điện thoại, trả lại di động cho Dương Kiệt.

      “Muốn đến chỗ Dương Tuấn ? đưa em tới!” Dương Kiệt dịu dàng .

      , về ngủ , xin lỗi, làm phiền rồi.” Sau cùng tôi chúc Dương kiệt ngủ ngon.

      Giấc ngủ tối hhôm đó hề an ổn, nửa đêm còn nghe được tiếng sấm ầm ầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :