Mùa gặt - Tess Gerritsen (26c)(Kinh Dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tên : Mùa Gặt
      [​IMG]
      Tác giả: Tess Gerritsen

      Nguyên tác: Harvest
      Thể loại: Kinh dị, Trinh thám, Văn học phương Tây
      Nhà xuất bản: Văn Hóa Thông Tin
      Người dịch: Lan Hương
      Số trang: 432
      Năm xuất bản: 2009
      Hình thức bìa: Mềm
      Kích thước: 15x22cm
      Giá bìa: 73.000
      Chụp hình sách: Dung (minhlinh2008-)
      Tạo prc: Trang Trang, Hoàng Liêm
      Nguồn: e-thuvien.com



      Giới thiệu nội dung:




      quyết định đáng kinh ngạc và có tính sống còn hủy hoại toàn bộ nghề nghiệp cũng như những cơ hội lớn của nữ bác sĩ Abby. và nhóm trưởng quyết định dành quả tim của nạn nhân tử vong vì tai nạn giao thông cho cậu bé mười bảy tuổi thay vì cho phụ nữ rất giàu và có địa vị trong xã hội. Bệnh viện, nơi làm việc sắp xếp người phụ nữ giàu có này là bệnh nhân được cấp phép quả tim giá trị kia. Ai cũng biết rằng làm trái quyết định và sắp xếp của bệnh viện quả là việc làm vô cùng táo bạo. Chính việc làm đó khiến bác sĩ Chao bị mất việc, còn Abby bị giáng cú sốc khá nghiêm trọng.


      Sau đó, đột nhiên bệnh viện có thêm quả tim mới, người phụ nữ giàu có kia được ghép tim và Abby phát ra khủng khiếp - đường dây mua bán nội tạng phi pháp, có được nội tạng bằng cách giết người… Và con thuyền thả neo ở bến cảng Boston, cuối cùng đợi khám phá…

      [​IMG]
      Tác giả Tess Gerritsen​
      Tess Gerritsen (12/6/1953) là bác sĩ điều trị và tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về trì hoãn trong y học dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York. Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như The Mephisto Club, Vanish, Body Double, The Sinner, The Apprentice, The Surgeon, Life Support, Bloodstream và Gravity. Tess Gerritsen sống tại Maine. Có thể ghé thăm website của bà tại địa chỉ www.tessgerrritsen.com


    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dành tặng Jacob, người chồng dấu

      đồng thời cũng là người bạn rất thân của tôi




      1



      Nó thấp bé hơn so với độ tuổi của mình. Nó thấp bé hơn so với những cậu bé khác ăn xin ở đường hầm dưới đường xe lửa ở Arbats - Kaya. Tuy nhiên, dù thấp bé, dù được phổng phao như bạn bè cùng trang lứa nhưng ở tuổi mười , nó làm tất cả mọi nghề để có thể mưu sinh. ai dám tin rằng nó lại có thể làm nhiều việc như vậy, ngay cả số tật xấu của người lớn nó cũng mắc phải. Nó hút thuốc được ba hay bốn năm rồi, ăn cắp đồ của người ta được ba năm rưỡi, và lừa bịp thiên hạ được hai năm. khó có thể tưởng tượng được, đứa trẻ mười tuổi mà có “nhiều chiến tích” đến vậy. Yakov quan tâm đến “nghề” thứ ba của mình nhưng chú Misha lại nằng nặc cầu nó phải theo. Tại sao lại như vậy? Lừa bịp đâu phải việc tốt đẹp gì cơ chứ? Câu trả lời đơn giản: nếu lừa bịp làm sao mà họ có thể mua được thuốc lá và bánh mì? Yakov là đứa trẻ bé nhất nhưng lại dũng cảm nhất của chú Misha, chính nó là kẻ chịu trách nhiệm công việc buôn bán. Khách hàng thường thích những đứa trẻ hơn và trắng hơn. Họ dường như hề quan tâm đến việc Yakov bị cụt tay trái, thậm chí phần lớn những người mua hàng còn chú ý đến bước nặng nề, mệt mỏi của nó. Họ bị thân hình bé, mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh biếc dường như bao giờ chớp của nó thu hút. Ngoài điều đó ra những điều khác hề có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa Yakov chỉ là đứa trẻ đường phố nên cũng chẳng có gì đặc biệt. Cuộc sống là như vậy, con người thường tập trung cao độ vào những gì có liên quan đến mình, họ làm gì có thêm thời gian để quan tâm đến những người xa lạ ở xung quanh.

      Yakov muốn lớn nhanh, nó muốn thoát khỏi chú Misha, muốn thoát khỏi việc phải lừa bịp mọi người, nó muốn tự mình kiếm sống bằng cách móc túi như mấy thằng lớn. Mỗi buổi sáng khi thức dậy và mỗi buổi tối trước khi ngủ, nó vươn cánh tay duy nhất còn lại của mình, cố gắng vươn tới chấn song cao nhất của chiếc giường. Nó cứ kéo và kéo, hy vọng có thể kéo cơ thể dài ra thêm vài centimet. suy nghĩ trẻ con. Bài tập thể dục vô dụng, chú Misha bao lần khuyên nó. Bởi căn bản nó vốn là thằng còi cọc, thằng bé chẳng thể lớn. Người phụ nữ bỏ rơi nó cách đây bảy năm ở Mat-xcơ-va cũng chẳng cao lớn gì. Yakov chẳng thể nhớ bất cứ điều gì về người phụ nữ đó, cũng như hoàn toàn mù tịt về quá khứ cuộc sống của mình trước khi đến thành phố này. Và nó cũng chẳng cần quan tâm đến quá khứ của mình. Nó chỉ biết những gì chú Misha với nó, thế nhưng nó hoàn toàn tin tưởng lời ông, nó chỉ tin nửa trong số đó. Ở tuổi mười , Yakov thể bản chất khôn ngoan của mình, nó là đứa bé thông minh.

      Với tính cách bẩm sinh đó, chẳng có gì lạ khi nó theo dõi người đàn ông và người phụ nữ bàn chuyện kinh doanh với chú Misha bàn ăn với thái độ hoài nghi.

      Cặp đôi này đến căn hộ của Misha trong chiếc xe lớn màu đen cùng các cửa sổ bằng kính mờ. Người đàn ông tên là Gregor, mặc bộ vét, thắt cà vạt và giày da chính hiệu. Biểu của thành đạt, Yakov nghĩ. Còn Nadiya, người phụ nữ, là tóc vàng mặc váy ngắn và khoác mình chiếc áo len đắt tiền, bên cạnh đó tay ta là chiếc va li lớn. Yakov thắc mắc biết trong đó có gì. Nó đoán chắc phải là thứ gì đó quan trọng lắm nên ta mới cẩn thận như vậy. Chỉ cần nhìn vào cũng thấy đích thị chẳng phải người Nga - điều hiển nhiên đối với bốn đứa trẻ trong căn hộ. là người Mỹ, hoặc có lẽ là người . rất thạo và có sắc Nga.

      Trong khi hai người đàn ông vừa bàn chuyện kinh doanh vừa thưởng thứcvốt-ka, ánh nhìn của người phụ nữ lướt khắp căn hộ , quan tâm đến chiếc giường cũ kỹ từ thời chiến của quân đội để dọc theo bức tường, nhìn đống chăn mền cáu bẩn, và bốn cậu bé túm tụm lại với nhau ngồi im lo sợ. Nadiya có đôi mắt xám, đôi mắt đẹp, Yakov nghĩ vậy, và lần lượt đưa mắt nhìn từng thằng bé. Đầu tiên nhìn Pyotr, đó là thằng lớn nhất, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Sau đó, tới lượt Stepan, mười ba tuổi rồi đến Aleksei, thằng nhất, năm nay mới mười tuổi.

      Và cuối cùng, quay sang Yakov.

      Yakov quen với việc bị người lớn nhìn chăm chú, và nó cũng nhìn lại cách bình thản. Nếu là mọi khi, tất cả bọn họ đều rất ngạc nhiên trước cái nhìn ương ngạnh của nó. Nhưng lần này , ta lại nhanh chóng đảo mắt qua hướng khác. Thú Yakov quen với việc người khác chỉ nhìn mình trong chốc lát. Tất nhiên, cậu phải là ngôi sao hay nhân vật nổi tiếng nhưng hình dáng bên ngoài của cậu lại khiến người khác khỏi chú ý. Nhưng lần này khác. Thông thường người lớn chú ý đến những cậu bé khác, còn tập trung chú ý vào nó. Ban đầu, nó cảm thấy hơi khó chịu nhưng dần dần nó quen với việc đó và có phần hơi thích thú. Lần này, thằng Pyotr với khuôn mặt đầy mụn lại thu hút được chú ý của ta. thể hiểu nổi ta nghĩ gì nữa.

      Nadiya với Misha:

      - Ông làm việc đúng đắn, Mikhail Isayevich ạ. Những đứa trẻ này hề có tương lai ở đây. Chúng tôi cho chúng cơ hội mới.

      xong ta mỉm cười với mấy cậu bé.

      Stepan, tên ngốc nghếch, đần độn cười nhăn nhở đáp lại ta giống như tên ngốc . Chẳng lẽ nó lại bị ta thu hút hay sao?

      - Nhưng ông biết đấy, chúng được tiếng - Chú Misha - Thỉnh thoảng chúng mới được vài từ thôi.

      - Trẻ học mọi thứ rất nhanh. Đối với chúng những thứ đó chẳng cần phải nỗ lực lắm đâu.

      - Chúng cần có thời gian để học hỏi. Dù sao chúng có cơ hội để học tập. Chúng cần phải làm quen với ngôn ngữ và thức ăn nữa…

      - Cơ quan của chúng tôi quá quen với các nhu cầu chuyển giao nên ông có thể yên tâm. Đó là công việc của chúng tôi mà. Chúng tôi làm việc với rất nhiều trẻ em Nga nên có gì khó khăn cả. Trẻ mồ côi đều giống nhau cả thôi. Đầu tiên chúng được học tập ở trường học đặc biệt, như vậy chúng có thể làm quen với môi trường mới. Chúng tôi chuẩn bị trước rồi nên có thể đối phó với mọi tình huống.

      - Nhưng nếu chúng thể thích nghi sao? Tôi vẫn thể yên tâm được.

      Nadiya dừng lại lát rồi tiếp:

      - Chuyện đó thường gặp nhưng tôi tin rằng trường hợp của những đứa trẻ này là ngoại lệ. Chúng là những đứa trẻ gặp khó khăn trong việc thể tình cảm - Rồi ta liếc nhìn bốn đứa trẻ - Có đứa nào trong số chúng khiến ông quan tâm cách đặc biệt ? Tôi cảm thấy ông vẫn có vẻ băn khoăn phải.

      Yakov hiểu rất rằng nó chính là đứa trẻ gặp phải những khó khăn như họ vừa . Nó là đứa hiếm khi cười to và bao giờ khóc, là đứa mà chú Misha gọi là “cậu bé đá”. Chính bản thân Yakov cũng hiểu tại sao nó lại bao giờ khóc dù có những lúc nó cảm thấy rất buồn. Những đứa trẻ khác mỗi khi bị đau đều khóc và chảy nước mắt đầm đìa. Chẳng lẽ nó là đứa khác thường? Nó giống như những đứa khác trong nhà. Nhưng khóc đâu phải là việc xấu đúng vậy ? Lúc đó, đầu óc Yakov trống rỗng giống như màn hình ti vi trống trơn vào ban đêm sau khi phòng thu đóng cửa. hình ảnh, dẫn truyền mà chỉ có những sợi tơ trắng muốt. Nó nghĩ được gì mà cũng chẳng muốn suy nghĩ gì cả. Tất cả mọi thứ đều quan trọng. Nó chẳng có gì nên chẳng thể mất gì.

      Chú Misha :

      - Chúng đều là những cậu bé ngoan. Chúng xuất sắc. Tôi chẳng có gì phàn nàn về chúng cả.

      Yakov nhìn ba đứa trẻ khác như thể nó chưa bao giờ nhìn kĩ chúng vậy. Pyotr có vầng trán dô trông rất bướng và hai vai có phần nhô về phía trước giống như vai của con khỉ đột. chung nó chẳng có gì đẹp hay đặc biệt khiến người khác chú ý. Còn thằng Stepan có đôi tai quái dị, vừa vừa nhăn nhúm. Thằng Aleksei mút ngón cái của mình.

      Còn mày, Yakov nghĩ, nhìn xuống phần còn lại của cái cẳng tay cụt, mày chỉ có mỗi tay.

      Tại sao những người này hết lời ngợi khen chúng? Yakov vẫn ngừng thắc mắc. Đó chính xác là những gì chú Misha vẫn khăng khăng về chúng nó. Và người phụ nữ luôn gật đầu. Đây quả là những cậu bé ngoan, những cậu bé khỏe mạnh.

      - Cả răng của tụi nó cũng rất tốt đấy - chú Misha chỉ - Nhìn xem, chẳng có đứa nào bị sâu. Và nhìn xem Pyotr của tôi cao đến thế nào này.

      Gregor chỉ vào Yakov.

      - Thằng bé này có vẻ suy dinh dưỡng. Và cánh tay nó bị gì thế?

      - Nó sinh ra vốn có tay.

      - Hậu quả của phóng xạ à?

      - Nó chẳng có ảnh hưởng gì tới thằng bé cả. Chỉ là cánh tay bị mất thôi mà.

      Nadiya đồng tình.

      - Điều đó cũng chẳng là vấn đề - ta đứng dậy khỏi ghế - Chúng ta thôi. đến giờ rồi.

      Chú Misha hài lòng.

      - Mọi chuyện diễn ra nhanh. Chúng tôi thậm chí còn có thời gian để lời tạm biệt nữa.

      Người phụ nữ kia có vẻ khó chịu và điều đó thể khá trong đôi mắt đẹp của ta.

      - Mọi người có lát để chào tạm biệt. Chúng tôi muốn bị mất mối liên hệ với cơ quan.

      Chú Misha nhìn mấy cậu bé, bốn cậu bé của ông. Dù chúng có quan hệ máu mủ với ông và dù giữa ông và chúng hề có mối liên hệ tình nhưng dù sao hai bên cũng có mối ràng buộc phụ thuộc lẫn nhau. Ông lần lượt ôm từng đứa . hiểu sao lúc phải lời chia tay ông lại cảm thấy hơi buồn, như thể ông vừa bị mất thứ gì đó quý giá. Mà ràng ông mất mấy cậu bé. Đến Yakov, ông ôm nó lâu hơn chút, chặt hơn chút so với những đứa khác. Chú Misha ngửi thấy mùi hành và thuốc lá, những mùi vô cùng quen thuộc chỉ với ông mà với rất nhiều người. Mùi dễ chịu đấy! Nhưng bản năng cản Yakov khiến nó lùi lại như muốn tránh gần gũi. Nó thích bị ôm hay chạm vào dù người đó là ai chăng nữa. Phải chăng nó bình thường? Nhưng nó cảm thấy khó chịu khi có người khác chạm vào nó, nhất là để thể tình cảm.

      - Hãy luôn nhớ về chú Misha này nhé! - Misha thầm - Khi mày trở nên giàu có ở Mỹ, đừng quên tao trông coi mày như thế nào. Dù sao chăng nữa tao cũng giúp mày có được những ngón nghề cần thiết để nuôi sống bản thân.

      - Cháu muốn Mỹ. Cháu đấy - Yakov .

      - Nhưng Mỹ là cơ hội tốt, tốt nhất cho mày. Tốt cho tất cả bọn mày. Tao chắc rằng rồi chúng mày có cuộc sống khá hơn so với ở đây.

      - Nhưng cháu muốn ở với chú cơ, chú Misha ạ. Cháu muốn ở đây. Dù sao đây vẫn là nhà của cháu, cháu quen sống với chú rồi.

      - Nhưng mày phải .

      - Tại sao lại phải cơ chứ? Chẳng lẽ ở đây tốt ư?

      - Bởi vì tao quyết định như vậy - Chú Misha nắm chặt vai nó và lắc mạnh - Tao quyết định rồi nên thể thay đổi được.

      Yakov nhìn những đứa trẻ khác lúc đó cười với nhau. Nó nghĩ: Có vẻ như chúng nó rất hạnh phúc với việc này. Tại sao duy nhất chỉ mình mình là cảm thấy nghi ngờ? Phải chăng mình quá đa nghi hay mình là đứa ngốc biết tận dụng cơ hội hiếm có?

      Chưa kịp tìm ra đáp án cho câu hỏi của mình, Yakov bị người phụ nữ kia cầm tay và kéo . ta :

      - Tôi đưa những đứa trẻ này bằng ô tô con. Gregor hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ cần thiết. Mọi chuyện rồi đâu vào đấy thôi.

      - Chú ơi! - Yakov gọi to.

      Nhưng Misha quay và nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ. hiểu ông ta nghe thấy tiếng Yakov hay cố tình làm ngơ. Thằng bé thất vọng cúi mặt xuống. Vậy là nó chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc theo hai người lạ kia.

      Nadiya đưa bốn đứa trẻ dọc theo hành lang và xuống tầng dưới. Ngôi nhà cách với mặt đường bởi ba bậc cầu thang nhưng hiểu sao Yakov lại cảm thấy nặng nề như thể chân cậu bé phải kéo theo vật gì đó rất nặng. Tiếng gót giày lộp cộp cộng với sức nặng của cả bốn đứa trẻ tạo ra thanh vang vọng. Vậy là từ nay trở chúng được sống trong ngôi nhà này nữa rồi. Ba đứa kia biết nhưng Yakov cảm thấy có đôi chút nuối tiếc.

      Khi đến tầng Aleksei đột nhiên dừng lại.

      - Đợi . Tôi quên mất Shu-Shu rồi! - Thằng bé hét lên và vội vàng chạy lên cầu thang.

      - Quay lại đây nhanh lên - Nadiya gọi với theo - Mày thể lên đó được.

      - Nhưng cháu thể để nó ở lại đây - Aleksei hét lớn.

      - Quay lại ngay, ngay bây giờ. Mày nghe tao gì hay sao?

      Như thể nghe thấy lời của Nadiya, Aleksei tiếp tục chạy lên tầng. Người phụ nữ định đuổi theo Pyotr :

      - Nhưng nó dời nếu có Shu-Shu.

      - Nhưng Shu-Shu là kẻ quái quỉ nào cơ chứ? - Người đàn bà gầm gừ với vẻ tức tối.

      - Đó là con chó nhồi bông mà thằng bé rất quý. Chắc chắn nó muốn giữ thứ đồ chơi ấy mãi mãi.

      ta nhìn lên phía cầu thang theo chân Aleksei đến tận tầng bốn và trong khoảnh khắc ấy Yakov nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt ta, điều mà nó tài nào hiểu nổi. Chắc chắn phải có cái gì đó bình thường nhưng đó là điều gì biết.

      Chà chà, nó biết rồi. Đó chính là e sợ. lo sợ trong đôi mắt của người phụ nữ kia.

      ta đứng như trời trồng ở tư thế thẳng đứng nhìn Aleksei chạy lên tầng . Khi thằng bé chạy xuống phía dưới, tay ôm Shu-Shu, ta mới nhõm đôi chút và tựa người vào tay vịn cầu thang. Tại sao ta lại có thái độ như vậy nhỉ? Aleksei chỉ chạy lên lấy con chó bông của nó rồi quay trở lại thôi mà. hiểu nổi.

      - Lấy được nó rồi - Aleksei hí hửng ôm con chó bông trong tay với vẻ âu yếm.

      Bốn cậu bé leo lên ngồi ở ghế sau của chiếc xe con. Phía dưới chật ních nên Yakov gần như phải ngồi đùi của Pyotr.

      - Mày có thể nhích mông ra chỗ khác được ? - Pyotr gầm gừ.

      - Nhưng tao có thể đặt mông mình ở đâu đây? mặt mày được ? Làm gì còn chỗ nào nữa mà đòi hỏi như vậy.

      Pyotr đẩy Yakov, thằng bé cũng chịu thua và ấn lại Pyotr dù nó to lớn hơn mình.

      - Dừng lại! - Người phụ nữ ngồi ở ghế ra lệnh - Hãy cư xử như những cậu bé ngoan nào. Chúng mày làm vậy phỏng có ích gì cơ chứ?

      - Nhưng hàng ghế sau quá chật cho bốn người bọn cháu. Làm sao bọn cháu có thể ngồi được cơ chứ? - Pyotr phàn nàn.

      - chúng mày phải bảo ban nhau và thu xếp chỗ ngồi chứ. Hãy làm theo lời tao và trật tự - Người phụ nữ liếc nhìn tòa nhà, mắt ta dừng lại chăm chú ở tầng bốn. Đó là căn hộ của chú Misha.

      - Tại sao chúng ta lại phải đợi chứ? - Aleksei hỏi.

      - Chúng ta đợi Gregor. Ông ấy ký giấy tờ cần thiết để bọn mày theo chúng tao.

      - Nhưng phải mất bao lâu ông ấy mới xuống?

      Người phụ nữ tựa lưng vào thành ghế, mắt nhìn thẳng:

      - lâu đâu. Chúng mày kiên nhẫn chút .

      Có tiếng ai đó gọi rất gần đây - Gregor nghĩ khi cậu bé Aleksei rời khỏi căn hộ lát và đóng cửa đánh sầm cái. Nếu như thằng con hoang đó lao vào bên trong chậm chút nữa thôi chắc chắn nó phải trả cái giá quá đắt mà chính bản thân nó cũng thể nào tưởng tượng được. Nadiya ngu xuẩn kia làm cái quái gì mà để cho con chuột kia chạy lên này cơ chứ? ta phản đối dùng Nadyia ngay từ ban đầu nhưng Reuben lại khăng khăng đòi tuyển ta. Ông ta giải thích rằng mọi người thường tin tưởng phụ nữ hơn so với đàn ông. Có thể ông ta đúng nhưng phụ nữ làm sao được việc bằng đàn ông cơ chứ. Suýt nữa Nadiya làm hỏng việc rồi. may là thằng nhóc kia nhìn thấy gì.

      Bước chân của thằng bé dần, dần về phía dưới lầu. Sau đó là tiếng cót két của cánh cửa căn hộ của Misha.

      Gregor quay lại chỗ tên ma Misha.



      Lúc đó Misha đứng ở cạnh cửa sổ nhìn chăm chú ra phía đường phố. Hai mắt ông ta hướng về phía chiếc xe ô tô con nơi bốn thằng bé ngồi. Ông ta ấn mạnh tay vào cửa kính, những ngón tay mũm mĩm đầy mỡ của ông ta vẫy vẫy chào tạm biệt bốn đứa trẻ bị bỏ rơi sống cùng ông trong thời gian khá dài. Khi ông quay lại phía Gregor hai mắt của ông ướt nhèm vì nước mắt. ra con người này cũng có chút tình cảm với bốn đứa trẻ thân thích kia.

      Tuy nhiên, câu đầu tiên ông ta với Gregor là về tiền:

      - Có phải tiền ở trong va li kia ?

      - Đúng vậy - Gregor trả lời.

      - Tất cả ở trong đó à? Đủ chứ?

      - Tất cả là hai mươi nghìn đô la Mỹ đấy. Mỗi đứa giá năm nghìn. Chính ông đồng ý với mức giá đó rồi còn gì.

      - Đúng vậy - Misha thở dài và lấy tay che mặt. Khuôn mặt của ông ta nhăn nhúm khó coi do ảnh hưởng của rượu và thuốc lá. Ông ta uống quá nhiều rượu vốt-ka và hút nhiều thuốc lá nên trông ông ta già hơn so với độ tuổi thực của mình. Nếu người khác nhìn vào thể đoán được năm nay người đàn ông này bao nhiêu tuổi.

      - Chúng được các gia đình khá giả nhận làm con nuôi chứ?

      - Nadiya lo việc này. ấy rất trẻ con. Đó là lý do tại sao ấy lại lựa chọn công việc chúng tôi làm đây. Ông cứ yên tâm .

      Misha nở nụ cười mếu máo:

      - Có thể ấy tìm cho tôi gia đình Mỹ nào đó.

      Gregor phải lôi được ông ta khỏi cửa sổ mới hi vọng hoàn thành được công việc. ta chỉ về phía chiếc va li nằm bàn và :

      - Ông có thể kiểm tra nếu ông muốn. Nào lại đằng này .

      Misha quay lại tiến về phía chiếc va li và mở khóa. Bên trong chiếc va li chứa rất nhiều tập tiền đô la Mỹ được buộc lại với nhau bằng chun. Hai mươi nghìn đô la phải là số tiền quá lớn nhưng đủ để cho người đàn ông mua lượng rượu vốt-ka để có thể phá hủy gan của ông ta. Vào thời gian này, cái giá phải trả để mua chuộc con người rẻ mạt. Bản thân Gregor cũng ngờ mình lại làm được điều này cách dễ dàng đến vậy. đường phố của nước Nga mới này, người có thể đổi được bất cứ thứ gì từ thùng cam Israien, chiếc ti vi Mỹ đến thú vui của cơ thể phụ nữ. Cơ hội có ở khắp mọi nơi đối với những người có tài năng và trí tuệ.

      Misha đứng đó nhìn chăm chú về phía va li tiền, tiền của ông ta nhưng ông ta lại nhìn chúng với đôi mắt của người chiến thắng. Ngược lại đó là cái nhìn của kinh tởm. Ông ta đóng va li tiền lại và đứng cúi đầu, tay đặt bề mặt nhựa cứng. Dường như ông ta cảm thấy có chút hối hận. ra nguyên nhân ông ta khóc khi vẫy tay chào bốn đứa trẻ phải vì ông ta có tình cảm với chúng mà vì ông ta thấy ăn năn vì bán chúng cho hai người xa lạ này. Dù sao ông ta cũng chẳng phải là cha chúng, chúng lại phải là tài sản thuộc quyền sở hữu của ông ta.

      Gregor bước tới phía sau Misha, gí khẩu súng lục giảm thanh vào chiếc đầu hói của ông ta và bóp cò. Vậy là Misha lĩnh trọn hai viên đạn vào đầu. Máu và các chất dịch màu xám bắn tung toé lên tường. Misha ngã khuỵu xuống sàn nhà và tắt thở. Chiếc va li rơi từ bàn xuống người tên ma đường phố. Vậy là ông ta có cơ hội để tiêu số tiền đó. Cái giá phải trả cho vụ buôn bán này đắt.

      Gregor chộp lấy chiếc va li trước khi nó kịp dính máu của Misha. Tuy nhiên ở đầu của chiếc va li có dính chút mô tế bào người. ta vào nhà tắm, dùng giấy vệ sinh lau sạch chiếc va li. Khi quay trở lại phòng khách, nơi xác chết của Misha nằm sõng soài sàn vũng máu chảy lênh láng khắp sàn nhà và làm ướt sũng mấy chiếc thảm.

      Gregor nhìn xung quanh căn phòng để chắc chắn rằng ta hoàn thành nhiệm vụ mà để lại bất cứ dấu vết nào khiến cảnh sát lần mò ra mình. định lấy chai rượu vốt-ka mang nhưng nghĩ thế nào lại quyết định để lại. Chắc chắn khi bọn trẻ nhìn thấy thắc mắc tại sao lại mang theo chai rượu quý của Misha. Về phần mình, ta lại thể kiên nhẫn chuyện với trẻ con, đặc biệt là khi chúng hỏi những câu hỏi khó trả lời. Tất cả những gì liên quan đến bọn trẻ là việc của Nadiya.

      ta rời khỏi căn hộ và bước xuống cầu thang như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

      Nadiya và bọn trẻ đợi ta trong xe. ta nhìn bước tới từ đằng sau với bao nhiêu thắc mắc.

      - Ông kí hết giấy tờ chưa?

      - Rồi, tôi cất chúng trong va li đây.

      Nadiya ngồi tựa vào ghế và thở dài nhõm. Chắc hẳn ta thể chịu đựng được điều này đâu - Gregor vừa nghĩ vừa khởi động xe - dù Reuben có chăng nữa phụ nữ cũng chỉ là cái nợ đời mà thôi.

      Có tiếng cọ sát từ phía sau, Gregor nhìn vào gương chiếu hậu thấy mấy thằng bé ấn nhau tranh chỗ ngồi. Chỉ có mỗi thằng nhất là Yakov tham gia vào cuộc tranh giành đó. Nó ngồi im, mắt mở to nhìn chăm chú về phía trước. Qua gương kính, bốn con mắt của họ gặp nhau và Gregor có cảm giác dường như khuôn mặt của đứa trẻ đó phát ra cái nhìn của người lớn. Thằng bé này có vẻ khác hẳn so với những đứa còn lại. Nó lì hơn và hiếm khi thể cảm xúc.

      Sau đó, thằng bé quay lại và cấu vào vai đứa ngồi bên cạnh.

      - Ngoan nào - Nadiya lên tiếng - Chúng mày thể giữ im lặng được hay sao? Chúng ta phải quãng đường dài nữa mới tới Riga.

      Bọn trẻ im lặng. Ghế sau bỗng trở nên yên ắng. Sau đó, qua gương chiếu hậu, Gregor thấy thằng với đôi mắt người lớn dùng khuỷu tay thúc vào thằng bên cạnh.

      Điều này khiến Gregor mỉm cười. nghĩ rằng chẳng có gì đáng phải lo lắng cả. Dù sao chúng cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Từ nãy đến giờ lo lắng quá thừa rồi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2



      nửa đêm rồi nhưng Karen Terrio vẫn đấu tranh với chính bản thân mình để có thể giữ hai mắt mình nhắm nghiền lại. phải đấu tranh tư tưởng để tiếp tục ở lại đường phố.

      Cho đến thời điểm này lái xe đường hai ngày liền rồi. Ngay sau đám tang của Dorothy, vội vã rời luôn. hề dừng lại trừ vài lần nghỉ chợp mắt hay vào cửa hàng nhâm nhi tách cà phê và ăn vài chiếc bánh hămbơgơ lót dạ. uống rất nhiều cà phê để có thể tỉnh táo. Đám tang của Dorothy trở nên có phần hơi nhạt trong trí nhớ của . Những bông hoa lay ơn trắng muốt. Những người chị em họ mà nhớ tên. Những chiếc bánh sandwich chán ngắt. Trách nhiệm và nghĩa vụ. có quá nhiều nghĩa vụ phải thực . Quỷ tha ma bắt những trách nhiệm vớ vẩn ấy . quá mệt sau chặng đường dài rồi. Bây giờ điều duy nhất muốn là quay trở về nhà. muốn tiếp tục phải đấu tranh với bản thân để ngủ gật đường nữa. nhớ chiếc giường êm ái của mình. Giá như bây giờ được ngả lưng giường ngủ giấc say thích biết mấy.

      Lẽ ra nên cố gắng dừng lại lần nữa, cố gắng chợp mắt lúc để lấy lại năng lượng trước khi tiếp tục lên đường nhưng lại thể. Chỉ còn quãng đường ngắn nữa thôi là tới Boston. Hơn trăm năm mươi cây số nữa chẳng là gì so với quãng đường . Cuối cùng cũng đến cửa hàng bánh của Dunkin, dừng lại uống liền ba tách cà phê. Dù gì cà phê cũng có tác dụng đôi chút, chúng giúp có năng lượng để thoát khỏi cảm giác khó chịu, mệt mỏi quãng đường dài Springfield đến Sturbridge. Bây giờ tác dụng của chất cafein mất hẳn. Mặc dù nghĩ rằng mình tỉnh táo nhưng thỉnh thoảng đầu lại gục xuống va vào vô lăng. biết rằng mình ngủ gật dù chỉ trong giây ngắn ngủi. Trong trường hợp này chỉ cần chợp mắt lát thôi cũng đủ để lấy thêm chút năng lượng. Điều này chứng tỏ Karen vô cùng mệt mỏi.

      Biển báo Burger King ở ngay trước mặt. Dù trời rất tối nhưng qua ánh sáng của đèn pha vẫn nhìn thấy lờ mờ. dừng lại đường cao tốc. cũng nhớ mình dừng lại bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng mỗi lần dừng lại phải uống mấy tách cà phê liền.

      vào trong cửa hàng , gọi cà phê và chiếc bánh xốp rồi ngồi xuống chiếc bàn ngay sát cửa sổ. quá muộn rồi. Vào giờ này trong phòng ăn chỉ còn loáng thoáng vài khách hàng. Tất cả bọn họ đều tỏ ra mệt mỏi, kiệt sức. Karen nghĩ đó là những con ma xa lộ. Những con người này cũng giống : mệt mỏi và muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi lấy lại sức. Bên trong phòng ăn yên ắng, người nào người nấy đều tập trung cao độ, cố gắng giữ mình tỉnh táo để có thể quay trở lại tiếp tục lái xe. Chà chà, vậy là phải là người duy nhất ở trong tình trạng này. cười thầm với mình, suy nghĩ đó khiến cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

      Bàn bên cạnh là người phụ nữ với vẻ mặt tuyệt vọng cùng hai đứa trẻ . Cả hai đứa lặng lẽ nhai bánh quy, đứa nào với đứa nào câu. Những đứa trẻ này ngoan và trắng trẻo với mái tóc vàng khiến Karen nhớ tới con mình. Ngày mai là sinh nhật của chúng rồi. Tối nay chúng ngủ chiếc giường quen thuộc của mình và chỉ sau đêm nữa là chúng mười ba tuổi rồi. Ngày mai là ngày đặc biệt.

      tự nhủ: Các con quý của mẹ. Ngày mai khi các con tỉnh giấc mẹ ở nhà rồi. Mẹ thể để lỡ ngày quan trọng như vậy đâu.

      rót đầy cà phê vào cốc của mình, lấy giấy bóng bịt kín. nóng lòng về nhà với các con.

      Bây giờ cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Chắc chắn có thể tiếp tục lái xe mà bị ngủ gật. Chỉ trăm năm mươi kilômét nữa thôi và khoảng gần hai tiếng nữa là có thể đứng trước cửa nhà mình rồi. khởi động máy và lái xe ra khỏi chỗ đậu xe.

      trăm năm mươi kilômét nữa. Chỉ trăm năm mươi kilômét nữa thôi. nghĩ.



      Cách đó khoảng năm mươi kilômét là cửa hàng 7-11, đằng sau nó Vince Lawry và Chuck Servis ngồi. Họ uống hết cái thùng sáu chai cuối cùng rồi. Họ uống liền bốn tiếng đồng hồ nghỉ. Đó là cuộc thi của những người bạn chỉ với mục đích là xem ai có thể bật được nhiều nắp bia hơn mà nôn mửa xuống đường. Chuck dẫn trước Vince chai. Họ quên mất tổng số, và phải đợi đến sáng hôm sau mới kết quả khi kiểm lại đống nắp chai chất đống ghế xe.

      Nhưng chắc chắn là Chuck dẫn trước, ta cười vào mặt Vince. Chuck rất giỏi những trò vớ vẩn này. Đây phải là cuộc thi công bằng. Vince thể chơi vòng của mình bởi bia cạn còn bây giờ Chuck cười nắc nẻ dù ta biết rằng đó phải là cuộc thi công bằng.

      Vince mở cửa xe và trèo ra ngoài.

      - Mày đâu đấy? - Chuck hỏi.

      - Tao lấy thêm ít bia nữa.

      - Mày thể tiếp tục chơi được đâu. Mày nhìn lại bộ dạng của mày .

      - Quỷ tha ma bắt mày - Vince đập lại và chạy dọc bãi đỗ xe đến cửa trước 7-11.

      Chuck cười.

      - Mày thậm chí thể nổi! - hét lên ra ngoài cửa sổ.

      Thằng khốn, Vince nghĩ. Mẹ kiếp, tao có thể được.Xem này, tao vẫn ào ào đây. chỉ muốn đến chỗ 7-11 và lấy thêm hai thùng sáu chai nữa. Có lẽ là ba. Đúng, có thể lấy ba, dễ mà. Dạ dày của bằng sắt, và ngoại trừ phải ra ngoài tiểu cứ mỗi vài phút, cảm thấy ảnh hưởng gì. Tao nhất định hạ gục mày. Hãy đợi đấy.

      khật khưỡng va vào cái ngưỡng cửa. Đồ chết tiệt, tao có thể kiện cái cửa hàng này, nhưng tự đứng lên. vác ba thùng từ ngăn lạnh và ra quầy tính tiền. bỏ xuống tờ hai mươi đô la.

      Viên thu ngân nhìn tiền và lắc đầu.

      - Cậu thể lấy nó.

      - Này lão già, ý lão có nghĩa gì? thể lấy nó?

      - thể bán bia cho người say.

      - Lão bảo thằng này say?

      - Đúng thế.

      - Nhìn xem, đó là tiền, mày muốn tiền của tao à?

      - Tôi muốn bị kiện. Cậu chỉ cần trả lại bia, được chứ? Tốt hơn tại sao cậu mua tách cà phê hoặc cái gì đó? cái hot-dog chẳng hạn.

      - Tao muốn cái hot-dog chết tiệt.

      - Thế ra ngoài, cậu trai trẻ, ra!

      Vince đặt thùng quầy. Nó trượt khỏi mép và rơi xuống sàn nhà. chuẩn bị đặt thùng khác lên khi nhân viên bán hàng đột nhiên lôi ra khẩu súng.

      Vince đứng nhìn chằm chằm vào nó, tư thế sẵn sàng đánh nhau.

      - Biến mau, mẹ kiếp - Người nhân viên la lên.

      - OK - Vince bước trở lại, cả hai tay giơ lên khuất phục - OK, tao nghe.

      lại vấp cái ngưỡng cửa chết tiệt khi bước ra ngoài.

      Chuck hỏi khi Vince leo trở lại vào xe.

      - Bia đâu rồi?

      - Hết rồi.

      - Ở đó thể hết bia được.

      - Mấy thằng đó bán, được chưa? - Vince khởi động xe và nhấn ga. Chúng phóng ra khỏi bãi.

      - Chúng ta đâu bây giờ? - Chuck hỏi.

      - Tìm cửa hàng khác - nheo mắt trước bóng đêm - Lối ra đường cao tốc đâu rồi? Phải ở quanh đây chứ.

      - Bỏ , mày thể chơi thêm vòng nữa mà nôn hết ra đâu.

      - Kệ tao, lối ra đâu rồi?

      - Tao nghĩ mày chạy qua khỏi rồi.

      - Đây rồi.

      Vince rẽ trái, lốp xe kêu rít vỉa hè.

      - Này - Chuck - Này, tao nghĩ là…

      - Còn hai mươi đô để xài. có thằng lấy nó. thằng nào đó phải cầm lấy nó.

      - Mày chạy sai làn rồi Vince!

      - Cái gì?

      Chuck hét lên:

      - Mày sai làn!

      Vince lắc đầu và cố gắng tập trung đường. Tuy nhiên, đèn quá sáng và nó chói ngay trong mắt . Đèn dường như sáng hơn.

      - Chạy sang phải! - Chuck la lên - Đó là chiếc xe! Chạy sang phải mau!

      Vince chạy sang phải, ngọn đèn cũng thế.

      nghe tiếng thét, quen thuộc, kinh hoàng.

      phải của Chuck, mà là của .



      Bác sĩ Abby DiMatteo mệt mỏi, mệt mỏi hơn những gì từng trải qua. thức trong ba mươi giờ liên tiếp, nếu tính mười phút chợp mắt trong phòng chụp X-quang, và biết mệt mỏi của mình khuôn mặt. Đối với bác sĩ trẻ đây quả là cực hình. Trong khi rửa tay tại bồn rửa của Bộ phận chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật, thoáng nhìn thấy mình trong gương và cảm thấy hết hồn bởi những dấu vết của mệt mỏi dưới đôi mắt , bởi mớ tóc như chiếc bờm sư tử lộn xộn. mười giờ sáng, và vẫn chưa tắm rửa hoặc thậm chí đánh răng. chỉ được ăn sáng quả trứng luộc và uống tách cà phê nhiều đường được giao cho giờ trước đây bởi y tá chu đáo của Bộ phận chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật. Abby có thể may mắn có thời gian để ăn trưa, có thể may mắn được ra khỏi bệnh viện lúc năm giờ và về đến nhà tiếng sau đó. Chỉ cần ngả lưng xuống ghế ngay bây giờ cũng là tốt rồi.

      Nhưng ai được phép ngồi trong vòng tròn các bác sĩ vào buổi sáng thứ hai. Chắc chắn là khi có bác sĩ Colin Wettig tham dự, giám đốc của Chương trình phẫu thuật nội trú của bệnh viện Bayside. Là Đại tướng quân đội nghỉ hưu, bác sĩ Wettig có tiếng là tàn nhẫn và đòi hỏi. Abby sợ ông. Và tất cả các bác sĩ nội trú khác cũng vậy.

      Mười người đứng ở Bộ phận chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật, tạo thành hình bán nguyệt các áo blouse trắng và các áo phẫu thuật xanh lá cây. Cái nhìn của họ đều tập trung vào vị giám đốc. Họ biết rằng bất kỳ ai trong số họ có thể bị phục kích với câu hỏi bất ngờ. Bị hỏi mà có câu trả lời dẫn đến phiên họp kéo dài với sỉ nhục cá nhân.

      Nhóm người đứng quanh bốn bệnh nhân sau phẫu thuật, thảo luận các kế hoạch điều trị và chẩn đoán. Bây giờ họ đứng thành hàng bên giường số 11. Ca tiếp nhận mới của Abby. Đến lượt trình bày.

      Mặc dù cầm hồ sơ trong tay, cần xem qua các ghi chú của mình. trình bày ca này theo những gì nhớ, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt mỉm cười của giám đốc.

      - Bệnh nhân là phụ nữ da trắng, ba mươi tưtuổi, nhập viện lúc giờ sáng nay thông qua dịch vụ chấn thương sau khi xảy ra vụ đụng xe giữa hai xe chạy tốc độ cao đường 90. được đặt nội khí quản và được giữ cố định, sau đó chuyển đến đây bằng máy bay. Khi đến phòng cấp cứu, có dấu hiệu đa chấn thương. Có tượng gãy vỡ và bị ép xương sọ, gãy xương đòn bên trái và xương cánh tay, và các vết rách nghiêm trọng khuôn mặt. Theo kiểm tra sơ bộ của tôi, ấy là nữ da trắng khỏe mạnh, vóc người trung bình. phản ứng với tất cả các kích thích kể đến số tư thế duỗi chân rất đáng nghi vấn.

      - Nghi vấn? - Bác sĩ Wettig hỏi - Điều đó nghĩa là gì? ấy có duỗi chân ra hay ?

      Abby cảm thấy tim đập thình thịch. Chết tiệt, ông ở trong tình thế của mình. nuốt bọt và giải thích.

      - Đôi khi các tay chân của bệnh nhân duỗi ra trước các kích thích làm đau. Đôi khi .

      - giải thích điều đó như thế nào? Dùng thang điểm hôn mê Glasgow cho phản xạ thần kinh vận động?

      - Vâng. có phản ứng nào, hai là tư thế duỗi chân, tôi cho rằng có thể chấm điểm bệnh nhân là … rưỡi.

      vài tiếng cười khó chịu trong các bác sĩ.

      - có số điểm là rưỡi - bác sĩ Wettig .

      - Tôi biết. Nhưng bệnh nhân này phù hợp với…

      - Chỉ cần tiếp tục với kiểm tra của - ông cắt ngang.

      Abby dừng lại và nhìn xung quanh. kiệt sức chưa? chắc. hít hơi và tiếp tục.

      - Dấu hiệu sống là huyết áp chín mươi sáu mươi và nhịp trăm. ấy được đặt nội khí quản. ấy thể tự hô hấp. Ước lượng ấy được hỗ trợ thở bằng cơ học đầy đủ ở mức hai mươi lăm nhịp mỗi phút.

      - Tại sao lựa chọn mức hai mươi lăm?

      - Để giữ cho thở sâu.

      - Tại sao?

      - Để giảm lượng khí carbon dioxide trong máu. Điều này giảm thiểu phù não.

      - Tiếp .

      - Kiểm tra đầu, như tôi đề cập, cho thấy cả hai hộp sọ bị vỡ và gãy xương đỉnh trái và xương thái dương. Những vết sưng nặng và vết rách của khuôn mặt gây khó khăn để đánh giá việc gãy xương mặt. Đồng tử ở giữa và phản ứng. Mũi và cổ họng…

      - Kiểm tra phản xạ của mắt?

      - Tôi kiểm tra.

      - làm?

      - , thưa ngài. Tôi muốn nắn cổ ấy. Tôi lo ngại về việc có thể trật khớp cột sống.

      nhìn thấy cái gật đầu của ông, rằng câu trả lời của được chấp nhận.

      mô tả những phát sức khỏe. Hơi thở bình thường. Tim đáng ngại. Bụng ổn. Bác sĩ Wettig gián đoạn . Bởi khi hoàn tất mô tả những phát về thần kinh, cảm thấy tự tin hơn. Và hầu như tự mãn. Tại sao chứ? biết những gì làm.

      - Vậyấn tượng của là gì? - Bác sĩ Wettig hỏi - Trước khi nhìn thấy bất kỳ kết quả X-quang?

      - Dựa việc đồng tử tại vị trí ở giữa và có phản ứng - Abby cho biết - Tôi cảm thấy có thể xảy ra tình trạng não giữa bị ép. Nhiều khả năng do khối máu tụ cấp tính dưới màng cứng hay bên ngoài màng cứng - dừng lại, và thêm chút tự tin - Kết quả chụp CT xác nhận. Có lệch đường giữa rất lớn ở mặt trái dưới màng cứng. gọi đội phẫu thuật thần kinh. Họ thực bài tiết gấp cục máu đông.

      - Vậy, rằng ấn tượng ban đầu của là hoàn toàn chính xác, bác sĩ DiMatteo?

      Abby gật đầu.

      - Vâng.

      - Chúng ta hãy xem mọi thứ ra sao vào sáng nay.

      Bác sĩ Wettig di chuyển đến bên mép giường. Ông chiếu đèn vào mắt của bệnh nhân.

      - Đồng tử phản ứng - ông .

      Ông ấn khớp tay, cứng, tỳ vào xương ức. Cơ thể ấy vẫn mềm và bất động.

      - hề có phản ứng trước cơn đau. Duỗi chân tay hoặc bằng cách nào khác.

      Tất cả mọi người về phía trước, nhưng Abby vẫn ở bên chân giường, ánh mắt tập trung vào cái đầu băng bó của bệnh nhân. Trong khi Wettig tiếp tục kiểm tra của ông, gõ vào gân với cái búa cao su, uốn cong khuỷu tay và đầu gối, Abby giờ mới cảm thấy mình chìm trong cơn mệt mỏi. nhìn chằm chằm vào đầu của người phụ nữ, vừa mới được cắt tóc. nhớ ấy có mái tóc tóc dày, những lọn tóc từng có màu nâu, đóng cục với máu và thủy tinh. Cũng có cả thủy tinh bám quần áo. Trong phòng cấp cứu, Abby phụ các y tá cắt chiếc áo đầy máu. Đó là áo lụa tơ tằm màu xanh trắng mang nhãn hiệu Donna Karan. Đó là chi tiết cuối cùng Abby nhớ. phải máu, cũng phải xương gãy, phải khuôn mặt bị phá hủy hoàn toàn. Đó là nhãn hiệu đó, Donna Karan. thương hiệu từng lần mua. nghĩ, đôi khi, ở nơi nào đó, người phụ nữ từng lần đứng trong cửa hàng, lật áo cánh, nghe các móc kêu khi chúng trượt giá…

      Bác sĩ Wettig đứng thẳng và nhìn các y tá.

      - Khi nào cục máu đông được lấy ra?

      - ấy ra khỏi phòng hồi sức vào khoảng 4 giờ sáng.

      - Thế có nghĩa là sáu giờ trước đây?

      - Vâng.

      Wettig quay sang Abby.

      - Như vậy, tại sao có gì thay đổi?

      Abby quay lại và thấy rằng tất cả mọi người đều nhìn mình. nhìn xuống bệnh nhân. Nhìn ngực ấy nâng lên hạ xuống, với mỗi tiếng thở khò khè dưới máy trợ thở.

      - Có… có thể có số vết sưng sau khi mổ - và liếc nhìn giám đốc - Áp lực trong sọ hơi cao hơn khoảng hai mươi milimét.

      - có nghĩ rằng nó đủ cao để gây ra những biến đổi đồng tử?

      - Nhưng…

      - có kiểm tra ấy ngay lập tức sau khi mổ?

      - , thưa ngài. Việc chăm sóc ấy được giao cho khoa thần kinh. Tôi chuyện với bác sĩ nội trú của họ sau khi mổ, và ta với tôi…

      - Tôi hỏi các bác sĩ nội trú phẫu thuật thần kinh, tôi hỏi , bác sĩ DiMatteo. chẩn đoán khối máu tụ dưới màng cứng. Nó được bỏ. Vậy tại sao đồng tử của ta vẫn nằm sâu ở giữa và phản ứng sau khi phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ?

      Abby do dự. Wettig nhìn . Tất cả những người khác cũng vậy. im lặng đáng xấu hổ chỉ bị ngắt quãng bởi tiếng máy thở.

      Wettig hống hách nhìn vào vòng tròn các bác sĩ nội trú còn lại.

      - Có bất cứ ai ở đây có thể giúp bác sĩ DiMatteo trả lời câu hỏi?

      Abby đứng thẳng dậy và :

      - Tôi có thể trả lời câu hỏi của mình.

      Bác sĩ Wettig quay sang , lông mày của ông nhướn lên.

      - Sao?

      - … thay đổi đồng tử và việc duỗi chân tay, chúng là dấu hiệu của việc não giữa nhô lên. Đêm qua, tôi cho rằng nó là do những khối máu tụ dưới màng cứng, gây ép não giữa. Nhưng kể từ khi tình hình bệnh nhân được cải thiện, tôi… đoán rằng tôi lầm.

      - đoán?

      thở hắt ra, cuối cùng cũng đành phải thừa nhận.

      - Tôi lầm.

      - Thế bây giờ chẩn đoán của là gì?

      - Đây là cơn xuất huyết não giữa, có thể là do lực cắt. Hay những thương tổn còn lại từ các cục máu tụ dưới màng cứng. Những thay đổi có thể hiển thị màn hình chụp CT.

      Bác sĩ Wettig nhìn lúc, biểu của ông khó đoán. Sau đó, ông quay lại chỗ các bác sĩ nội trú khác.

      - Xuất huyết não giữa là giả thiết hợp lý. Cùng với thang điểm gây mê Glasgow là ba…

      Ông liếc nhìn Abby.

      - … rưỡi - ông sửa - Theo tiên lượng là . Bệnh nhân thể tự hô hấp, có cử động tự phát, và ấy dường như mất tất cả các phản xạ của não. Lúc này, tôi có lời đề nghị khác hơn là hỗ trợ sống. Và xem xét việc lấy mô để hiến tặng.

      Ông cho Abby cái gật đầu cộc lốc. Sau đó ông chuyển sang bệnh nhân tiếp theo.

      bác sĩ nội trú siết chặt tay Abby.

      - Hây, DiMatteo - ta thầm - Bay bổng nhé.

      Abby gật đầu cách mệt mỏi.

      - Cảm ơn.



      Bác sĩ trưởng phẫu thuật nội trú, bác sĩ Vivian Chao là huyền thoại trong các bác sĩ nội trú khác tại bệnh viện Bayside. Có chuyện kể rằng, trong hai ngày luân phiên đầu tiên của đợt thực tập, người đồng của bị mắc chứng thần kinh và phải đầu hàng, ta thổn thức thể kiểm soát và được đưa tới khu dành cho người điên. Vivian buộc phải tự mình làm nốt. Trong suốt hai mươi chín ngày liên tực, là người có trách nhiệm duy nhất trong số các bác sĩ chỉnh hình nội trú, và phải làm việc suốt thời gian. di chuyển đồ đạc của vào phòng trực và sụt mất hai kí rưỡi do chế độ ăn kiêng liên tục các món ăn ở quán tự phục vụ. Hai mươi chín ngày liên tiếp, bước ra khỏi cửa trước bệnh viện. Vào ngày thứ ba mươi, chu kỳ của kết thúc, bước ra ngoài đến chỗ để xe của , và phát ra rằng nó bị lôi tuần trước. Bãi đậu xe cho rằng nó bị bỏ quên.

      Bốn ngày luân phiên tiếp theo, ở đội phẫu thuật mạch máu, người đồng của Vivian bị đâm bởi chiếc xe buýt và nhập viện với xương chậu bị gãy. lần nữa, ai đó phải tiếp tục phần còn lại.

      Vivian Chao được gọi trở lại vào phòng trực bệnh viện.

      Trong con mắt của các bác sĩ nội trú khác, dũng cảm đáng khâm phục, địa vị cao quý mà sau này được thừa nhận ở năm bữa tối trao thưởng khi được tặng chiếc hộp với cặp bi thép.

      Khi Abby lần đầu tiên nghe câu chuyện của Vivian Chao, thời gian khó khăn thừa nhận rằng danh tiếng của các viên bi thép với những gì nhìn thấy: người phụ nữ gốc Hoa gọn gàng mảnh dẻ phải đứng chiếc ghế để phẫu thuật. Mặc dù Vivian hiếm khi chuyện trong số các bác sĩ đứng trong vòng tròn, mọi người luôn nhìn thấy ở người chẳng có gì sợ hãi đứng đầu nhóm, khuôn mặt mang biểu của bình tĩnh.

      Đó là bầu khí thờ ơ thông thường khi Vivian tiếp cận Abby chiều hôm đó. Lúc đó Abby như di chuyển qua những con sóng kiệt quệ, mỗi bước đều phải chiến đấu, mọi quyết định đều là hành động ý chí thuần túy. Thậm chí Abby nhận thấy Vivian đứng bên cạnh cho đến khi người phụ nữ .

      - Tôi nghe thấy vừa nhận ca chấn thương đầu, nhóm máu AB+.

      Abby nhìn lên từ biểu đồ, nơi ghi chép tiến độ của bệnh nhân.

      - Đúng thế. Đêm qua.

      - Vẫn còn sống chứ?

      Abby liếc nhìn về phía giường số 11 trong phòng.

      - Nó tùy thuộc vào việc định nghĩa “còn sống”.

      - Tim và phổi vẫn tốt?

      - Vẫn hoạt động.

      - Bao nhiêu tuổi?

      - ấy ba tư. Sao thế?

      - Tôi theo dõi bệnh nhân trong lớp học. Sung huyết thời kỳ cuối. Nhóm máu AB+. Ông ta chờ đợi quả tim mới.

      Vivian qua giá để biểu đồ.

      - Giường nào?

      - 11.

      Vivian kéo giá để biểu đồ và lật mở bao kim loại. Gương mặt có cảm xúc khi xem các trang.

      - ấy phải bệnh nhân của tôi nữa - Abby cho biết - Tôi chuyển ấy sang khoa thần kinh. Họ lấy ra khối máu tụ dưới màng cứng.

      Vivian chỉ đọc các biểu đồ.

      - ấy chỉ mới mười giờ sau phẫu thuật - Abby - Có vẻ như còn khá sớm để lấy mô hiến tặng.

      - có thay đổi gì về thần kinh cho đến lúc này, theo như tôi thấy.

      - . Nhưng vẫn có cơ hội…

      - Với thang điểm Glasgow là ba? Tôi nghĩ như vậy.

      Vivian để biểu đồ trở lại giá và qua giường số 11. Abby theo ấy.

      Từ cửa phòng, đứng lên và xem Vivian kiểm tra y tế. Nó giống như cách Vivian thực trong phòng mổ, có thời gian lãng phí hay cố gắng. Trong năm đầu tiên của Abby, năm đầu tiên thực tập của , thường thấy Vivian mổ, và ngưỡng mộ đôi bàn tay bé và nhanh nhẹn ấy, kinh ngạc nhìn các ngón tay mảnh khảnh thắt từng nút thắt. Abby cảm thấy mình vụng về khi so sánh. đầu tư hàng giờ thực hành và thắt hàng mét chỉ, học cách thắt nút mổ tay nắm ngăn kéo văn phòng của mình. Mặc dù đủ thành thạo, biết mình bao giờ có bàn tay ma thuật như của Vivian Chao.

      Bây giờ, khi nhìn Vivian kiểm tra Karen Terrio, Abby thấy hiệu quả của những bàn tay sắc lạnh đó.

      - có phản ứng với các kích thích làm đau - Vivian quan sát.

      - Vẫn còn sớm.

      - Có thể. Và cũng có lẽ .

      Vivian lôi ra cái búa thử phản xạ từ túi của mình và bắt đầu thử gân.

      - ấy là máu AB+?

      - Vâng.

      - cơn đột quỵ của may mắn.

      - Tôi thấy làm thế nào có thể gọi nó như thế.

      - Bệnh nhân của tôi ở bộ phận chăm sóc sức khỏe chuyên sâu là máu AB+. Ông chờ đợi năm cho quả tim. Nó là cái phù hợp nhất được đưa đến cho ông ta.

      Abby nhìn Karen Terrio và nhớ, lần nữa, chiếc áo màu xanh trắng. tự hỏi những gì người phụ nữ này suy nghĩ khi ấy cài cúc áo lúc đó. Những suy nghĩ trần tục, có lẽ thế. Chắc chắn ta nghĩ đến cái chết. nghĩ về chiếc giường bệnh hoặc ống IV hoặc máy bơm khí vào phổi của .

      - Tôi muốn xin kết quả báo cáo tế bào lympho phù hợp. Hãy chắc chắn rằng chúng tương thích - Vivian .

      - Và chúng ta cũng có thể bắt đầu đánh các báo cáo kháng nguyên bạch cầu với các cơ quan nội tạng khác. xong điện não đồ chưa đấy?

      - ấy phải dịch vụ của tôi. Dù sao, tôi nghĩ rằng vẫn còn sớm. Thậm chí còn chẳng ai chuyện với người chồng về điều đó.

      - người nào đó.

      - ấy có con. Cần thời gian cho việc này lắng xuống.

      - Các nội tạng có nhiều thời gian.

      - Tôi biết, tôi biết nó sắp được thực . Tuy nhiên, như tôi , ấy chỉ mới mười giờ sau phẫu thuật.

      Vivian đến bồn rửa và rửa tay.

      - thực mong đợi phép lạ chứ?

      y tá xuất ở cửa.

      - Người chồng trở lại cùng với các con. Họ chờ đợi để vào thăm. còn lâu ?

      - Tôi xong rồi - Vivian . ném chiếc khăn giấy nhàu nát vào thùng rác và ra.

      - Tôi có thể đưa họ vào được ? - y tá hỏi Abby.

      Abby nhìn Karen Terrio. Trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy, với đau đớn rất , những gì đứa trẻ nhìn vào giường.

      - Chờ tôi lát.

      đến giường và nhanh chóng vuốt phẳng tấm chăn.

      - Chưa được.

      thấm khăn giấy trong bồn rửa và lau những vệt màu các chất nhầy khô ra khỏi má của người phụ nữ. chuyển túi nước tiểu đến bên giường, nơi mà nó thể được nhìn thấy. Sau đó, bước trở lại, nhìn lần cuối cùng Karen Terrio. Và nhận ra rằng có gì có thể làm, có gì bất cứ ai có thể làm, có thể làm giảm nỗi đau của những gì xảy đến cho những đứa trẻ.

      thở dài và gật đầu với y tá.

      - Họ có thể vào bây giờ.



      Bốn giờ ba mươi chiều hôm đó, Abby chỉ có thể tập trung vào những gì viết, chỉ có thể giữ cho đôi mắt tập trung. làm nhiệm vụ trong ba mươi ba tiếng rưỡi. Vòng luân phiên của vào buổi chiều xong. Cuối cùng đến lúc về nhà.

      Nhưng khi đóng biểu đồ cuối cùng, lần nữa lại nhìn về giường số mười . bước vào căn phòng. vẫn còn nán lại ở chân giường, nhìn Karen Terrio. Cố gắng để nghĩ về cái gì khác, bất cứ điều gì khác, có thể làm để giúp ấy.

      nghe thấy tiếng bước chân lại gần từ phía sau.

      - Xin chào người đẹp.

      Giọng cất lên. Abby quay lại và thấy chàng tóc nâu, mắt xanh mỉm cười với . Đó là bác sĩ Mark Hodell. Nụ cười đó chỉ dành cho Abby, nụ cười được nhìn thấy hôm nay. Hầu như mọi ngày, Abby và Mark cùng nhau chia sẻ bữa trưa nhanh chóng, hay ít ra vẫy tay chào nhau khi ngang qua. Hôm nay, họ hoàn toàn thấy nhau, và việc gặp được khiến hân hoan tột đỉnh.

      cúi xuống hôn . Sau đó, bước trở lại, nhìn mái tóc rối bù và bộ quần áo nhàu nhĩ của . thầm:

      - Phải là đêm tệ lắm nhỉ. Em ngủ được bao lâu rồi?

      - Em chẳng biết. Chắc nửa giờ.

      - nghe đồn rằng em vừa gặp thử thách với Tổng giám đốc sáng nay.

      nhún vai.

      - Hãy rằng lão ta mang em ra lau sàn nhà.

      - Đó cũng xem như là thắng lợi chứ nhỉ.

      mỉm cười. Rồi nhìn trở lại giường số mười và nụ cười của nhạt dần. Karen Terrio đắm chìm trong đám thiết bị đó. Các máy trợ thở, máy truyền dịch. Các ống truyền và màn hình hiển thị điện tâm đồ cùng huyết áp và áp lực hộp sọ. Mỗi món dùng để đo mỗi chức năng cơ thể. Trong thời đại công nghệ mới này, sao còn phải bận tâm cảm nhận mỗi nhịp đập khi đặt tay lên ngực? Các bác sĩ làm gì khi máy móc có thể làm mọi việc?

      Abby :

      - Em tiếp nhận ấy đêm qua. Ba mươi tư tuổi, có chồng và hai con. Hai bé song sinh. Họ ở đây. Em vừa gặp họ chỉ cách đây ít lâu. lạ Mark à, khi họ chạm vào ấy. Họ chỉ đứng nhìn. Chỉ nhìn vào ấy. Nhưng họ chạm vào ấy. Em cứ suy nghĩ: Ông phải làm thế chứ. Ông phải tới chạm vào ấy ngay bây giờ bởi vì có thể nó là cơ hội cuối cùng của . Cơ hội cuối cùng có. Nhưng họ . Và em nghĩ, liệu ngày nào đó, họ ước rằng…

      lắc đầu và nhanh tay dụi mắt.

      - Em nghe thấy thằng nhãi gây tai nạn say rượu. có biết những gì làm phiền em Mark? Và nó làm phiền em. Thằng đó sống sót. Ngay lúc này, nó ở tầng tại khu chỉnh hình, rên rỉ về vài mảnh xương gãy.

      Abby tiếp tục thở dài, bao nỗi tức giận của dường như tiêu tan.

      - Lạy Chúa, em có nhiệm vụ phải cứu sống người. Và giờ đây em muốn thằng đó sao nó gục hẳn đường cao tốc cho rồi.

      đứng lên khỏi giường.

      - Đến lúc về nhà rồi.

      Mark đưa bàn tay của dọc sống lưng , cử chỉ thoải mái và âu yếm.

      - Thôi nào - - đưa em ra ngoài.

      Họ rời khỏi Bộ phận chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật và bước vào thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, cảm thấy mình lung lay và tan chảy trước mặt . Đúng lúc đó ôm trong vòng tay ấm áp thân quen của mình. Đó là nơi cảm thấy an toàn, nơi luôn cảm thấy an toàn.

      năm trước, diện của Mark Hodell dường như mang đến yên tâm. Khi ấy Abby vừa mới vào thực tập. Mark là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật lồng ngực, chỉ là bác sĩ chuyên khoa, mà còn là bác sĩ quan trọng của đội ghép tim của Bayside. Họ gặp nhau trong phòng mổ. Bệnh nhân là cậu bé mười tuổi, được đưa đến vội vã trong xe cứu thương với mũi tên nhô ra khỏi ngực, kết quả của cuộc cãi vã với em ruột của mình và việc chọn quà trong buổi tiệc sinh nhật. Mark vừa rửa tay và mặc áo khi Abby bước vào phòng phẫu thuật. Đây là tuần thực tập đầu tiên của , và lo lắng, bị đe dọa bởi những suy nghĩ về việc hỗ trợ bác sĩ Hodell. bước đến bàn. bẽn lẽn liếc nhìn người đàn ông đứng đối diện . Những gì nhìn thấy, phía khẩu trang của , là vầng trán rộng, thông minh và đôi mắt xanh. Rất trực tiếp. Rất tò mò.

      Họ cùng nhau phẫu thuật. Đứa trẻ được cứu sống.

      tháng sau đó, Mark hỏi Abby cho cái hẹn. khước từ hai lần. phải vì muốn với , mà vì nghĩ rằng mình xứng đáng chơi với .

      tháng trôi qua. hỏi lần nữa. Lúc này cám dỗ chiến thắng. chấp nhận.

      Năm tháng rưỡi trước đây, Abby chuyển vào nhà Mark ở Cambridge. Nó dễ dàng lúc đầu, khi học cách sống với chàng cử nhân bốn mươi mốt tuổi, người mà chưa bao giờ chia sẻ cuộc sống của mình hay nhà của mình với người phụ nữ. Nhưng bây giờ, khi cảm thấy Mark ôm ở đây, ủng hộ , thể tưởng tượng nổi việc sống cùng hay thương bất cứ ai khác.

      thầm, hơi thở ấm áp trong tóc .

      - Bé tội nghiệp. tàn bạo phải ?

      - Em thể thôi nghĩ về nó. Em làm cái chết tiệt gì đây?

      - Em làm những gì em luôn mơ về. Đó là những gì em với .

      - Em thậm chí chẳng nhớ giấc mơ gì nữa. Em còn thấy nó nữa rồi.

      - tin rằng phải có cái gì đó nên làm để cứu người chứ?

      lắc đầu với chán ghét về bản thân.

      - Vâng. Và em muốn thằng nhãi say rượu trong ô tô bị chết.

      - Abby, em trải qua thời khắc tồi tệ nhất. Em có hai ngày sống trong tổn thương. Em chỉ phải tồn tại thêm hai ngày nữa thôi.

      - Thỏa thuận vậy nhé. Khi em bắt đầu mổ lồng ngực…

      - Hãy so sánh nó như cắt mẩu bánh. Những cơn thương tổn luôn là kẻ giết người. Hãy đánh bại nó như những người khác.

      áp sát người vào trong cánh tay ấm áp của :

      - Nếu em chuyển sang khoa tâm thần có coi thường em ?

      - Tất nhiên là bao giờ. luôn ủng hộ em mà.

      - lại nịnh hót rồi.

      cười lớn và hôn vào trán . :

      - Rất nhiều người nghĩ như vậy nhưng em là người duy nhất được điều đó đấy.

      Họ bước xuống tầng và chậm rãi ra khỏi bệnh viện.

      Bây giờ là mùa thu nhưng Boston vẫn chịu ảnh hưởng của đợt nóng sáu ngày vào cuối tháng chín. Họ băng qua đường sang bãi đậu xe. Abby cảm thấy dường như mất hết sức lực. Khi đến gần ô tô, gần như thể lê chân thêm phút nào nữa. phải trải qua nhiều ngày mệt mỏi. Phải chứng kiến nhiều chuyện khủng khiếp khiến thể nào giữ được bình tĩnh. Nhưng dù sao bất cứ ai trong bệnh viện này cũng phải trải qua những chuyện như vậy thôi. Mark vượt qua được tại sao lại thể chứ.

      ôm lần nữa rồi lại hôn lên trán .

      - Em lái xe cẩn thận nhé. Em có chắc mình về tới nhà an toàn ? - hỏi.

      - Em đặt chế độ lái tự động.

      - tiếng nữa về nhà. Em gọi bánh pizza rồi đợi về chứ?

      - Em gọi nhưng phải dành cho em.

      - Em có muốn ăn đêm ?

      khởi động máy rồi :

      - Điều duy nhất em muốn tối nay là ngủ giấc ngon.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3



      Vào ban đêm, trong giấc mơ của bà, bà nghe thấy những tiếng thầm rất khẽ hay cũng có thể là tiếng vỗ cánh của những đôi cánh thiên thần bay qua bay lại trước mặt bà. Giọng đó khẽ vang lên giống như thứ thanh huyền ảo: Tôi sắp chết. Dù điều đó có trở thành thực chăng nữa Nina Voss cũng cảm thấy sợ hãi hay lo sợ. Hàng tuần liền, mặc dù người nhà của bà thuê ba y tá chăm sóc bà liên tục ba buổi trong ngày và mặc dù hàng ngày bác sĩ Morissey vẫn đến khám bệnh và kê cho bà uống thuốc với liều càng ngày càng cao nhưng Nina vẫn cảm thấy thanh thản như có chuyện gì xảy ra. Mà tại sao bà lại cảm thấy thanh thản cơ chứ? Cuộc đời bà, bà sống trong cảnh giàu sang với nhiều điều hạnh phúc. Bà được biết thế nào là tình thực , là niềm vui và nỗi niềm băn khoăn. Trong suốt bốn mươi sáu năm qua, bà có biết bao nhiêu lần được ngắm cảnh mặt trời mọc các khu đền thờ của Kamak, lang thang giữa những đống đổ nát của đền Delphi vào lúc trời nhá nhem tối, trèo lên tận chân đồi Nepal. Và bà biết đến bình yên và thanh thản mà Chúa trời ban tặng cho bà trong vũ trụ bao la này. Trong cuộc đời này bà chỉ cảm thấy nuối tiếc duy nhất hai điều, trong số đó là bà vẫn chưa có đứa con của riêng mình. Điều thứ hai là nếu bà ra , Victor phải ở mình.

      Suốt đêm, chồng bà luôn túc trực bên giường của bà, cầm tay bà rất lâu để động viên bà vượt qua những cơn thở gấp và ho liên hồi. Mỗi khi y tá thay bình ôxy, bà lại cảm thấy khó chịu nên ông muốn mình là nguồn cổ vũ tinh thần cho bà. Thậm chí ngay cả khi ngủ bà vẫn cảm nhận thấy có mặt của Victor. Đôi khi đến gần sáng, trong giấc ngủ mơ màng, bà vẫn nghe thấy tiếng Victor : ấy còn quá trẻ. Quá trẻ để phải chịu đựng toàn bộ chuyện này. Chẳng lẽ thể làm gì khác hay sao? Phải có cách nào đó để chữa trị cho ấy chứ.

      Cách nào đó ư? Bất cứ cách nào có thể? Phương thuốc hữu hiệu nhất đối với bà chính là Victor. Ông ấy tin vào số phận.

      Nhưng Nina lại tin vào sắp đặt của Chúa trời.

      Ai cũng có số phận riêng của mình và dù có cố gắng như thế nào chăng nữa cũng thể thay đổi được những chuyện phải xảy ra.

      Bà mở to mắt, thấy đêm trôi qua và ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng ngủ. Qua những ô cửa sổ mờ mờ là hình ảnh của hòn đảo Rhodes quý. Trước khi bị bệnh, trước khi bệnh tim tàn phá sức khỏe của bà, Nina thường thức dậy vào lúc sáng sớm để ngắm mặt trời mọc. Ngay cả vào những buổi sáng sương giăng kín trời, bà vẫn đứng cạnh cửa sổ để cảm nhận mùi vị của trái đất, để tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi ánh nắng ban ngày chiếu vào cơ thể mảnh mai của bà. Hôm nay, ánh sáng vẫn chiếu vào trong phòng, cơ thể bà vẫn được hấp thụ ánh sáng nhưng trong tư thế nằm giường bệnh. Hai cảm giác đó hoàn toàn khác nhau.

      Con được nhìn ngắm biết bao nhiêu bình minh tuyệt đẹp rồi. Cảm ơn Người, hỡi Thượng đế, cảm ơn Người vì ban cho con tất cả những điều kì diệu của tự nhiên. Với con ngày tươi đẹp cũng là món quà quý. Bà nghĩ.

      - Chào em - Victor thầm.

      Nina cố gắng tập trung nhìn khuôn mặt của người chồng quý ở bên cạnh bà trong suốt bao nhiêu năm qua. Ông mỉm cười nhìn bà với ánh mắt trìu mến. Nếu ai đó quan sát khuôn mặt của Victor Voss chắc chắn người đó thấy biểu của quyền lực. Họ cũng thấy tài năng và tàn nhẫn của ông. Nhưng sáng nay, khi Nina nhìn chăm chú chồng mình, bà chỉ thấy tình . Và cả mệt mỏi nữa. Ông luôn dành cho bà quan tâm tuyệt đối và tình thương chân thành.

      Bà giơ tay về phía ông ra hiệu muốn nắm tay ông. Ông phàng cầm bàn tay xanh xao của vợ và đặt lên đó nụ hôn trìu mến.

      - Victor, phải chợp mắt lát - Bà khẩn khoản.

      - cảm thấy mệt mà.

      - Nhưng em có thể thấy rất mệt mỏi.

      - , mệt đâu.

      rồi ông hôn lên tay bà. Đôi môi của ông ấm áp, đối lập hẳn với làn da lạnh buốt của bà. Họ nhìn nhau âu yếm trong giây lát. Từ những ô cửa sổ mở xuất thanh của những ngọn sóng đập mạnh vào đá. thanh đó vừa sống động lại vừa dữ dội khiến cho bà cảm thấy thèm được đứng bờ biển ngắm nhìn đại dương bao la.

      Bà nhắm mắt lại suy nghĩ.

      - Còn nhớ quãng thời gian…

      Giọng của bà yếu để lấy lại sức.

      - … nhớ lại ngày em bị gãy chân… - Bà mỉm cười.

      Đó chính là khoảng thời gian đầy kỉ niệm đối với cả hai người. Họ gặp nhau ở Gstaad. Sau này ông với bà rằng lúc đầu ông nhìn thấy bà đánh rơi chiếc nhẫn kim cương nên đuổi theo bà xuống núi rồi lên núi rồi lại xuống. Thấm thoắt cũng được hai mươi lăm năm rồi. Thời gian trôi nhanh, mọi chuyện như vừa mới diễn ra hôm qua vậy.

      Từ đó trở trong suốt cuộc đời mình, ngày nào họ cũng ở bên nhau rời. Ai nhìn vào cũng phải ghen tị với tình cảm họ dành cho nhau.

      - Em biết… - Bà thầm - Em biết là… trong thời gian … thời gian em ở bệnh viện… túc trực bên giường của em. Em biết chứ.

      - Biết cái gì hả em ?

      - Em biết là sinh ra chỉ để dành cho em thôi - rồi bà mở mắt và mỉm cười với ông. Sau đó bà nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh chảy dài má ông. Nhưng Victor chưa bao giờ khóc. Hay đúng hơn chưa bao giờ bà nhìn thấy ông khóc, ít nhất là trong suốt hai mươi lăm năm họ chung sống. Trong mắt bà, Victor luôn là người mạnh mẽ, người đàn ông dũng cảm. Bây giờ khi nhìn vào khuôn mặt thân thương của ông, bà nhận ra rằng bà sai, hoàn toàn sai.

      - Victor! - Bà vừa vừa nắm chặt tay ông - được sợ. phải coi đó là chuyện hết sức bình thường.

      Đột nhiên, ông rút tay ra, thoăn thoắt lau nước mắt mặt với vẻ giận dữ.

      - để chuyện này xảy ra đâu. mất em và chịu đựng được điều đó.

      - Tất nhiên là bao giờ mất em.

      - . Chỉ như thế thôi chưa đủ. muốn em ở đây với , muốn sống với em đến đầu bạc răng long. Em phải sống cùng . Sống cùng .

      - Victor à. Nếu như có chuyện… chuyện xảy ra… chuyện mà em biết rất … - Bà thở hơi sâu, sâu để hít khí vào lồng ngực - Đó là thời gian… quãng thời gian chúng ta sống cùng nhau ở đây… ngay trong ngôi nhà này… chỉ là phần, phần rất … của tồn tại… của chúng ta.

      đến đây bà cảm thấy người ông cứng đơ, co lại và dường như mất hết kiên nhẫn, ông đứng dậy nhìn ra phía ngoài cửa sổ và đứng đó lâu ngắm nhìn đại dương bao la.

      Bà cảm thấy hơi ấm mà tay ông để lại da bà mất dần, mất dần. Bà cảm thấy buốt giá và ớn lạnh quay trở lại khiến bà khẽ rùng mình.

      - Nina, lo chuyện này. Em phải lo lắng quá nhiều đâu - Ông khẽ.

      - Có những chuyện… trong cuộc đời này… mà chúng ta… chúng ta thể thay đổi… Em nghĩ rằng biết điều đó.

      - tìm cách thay đổi nó. tin là ta có thể thay đổi được cuộc sống.

      - Nhưng Victor này…

      Ông quay lại nhìn bà.

      - Em , rồi mọi chuyện ổn thôi. Em cần phải lo lắng điều gì, bất cứ điều gì.



      Đó là buổi chiều ấm áp và hoàn hảo. Mặt trời vừa lặn, những cục đá kêu lách cách trong đám cỏ, những quý bà người thơm nức mùi nước hoa tung tăng dạo trong những bộ quần áo may bằng lụa đẹp và vải voan. Trông họ trẻ trung và quyến rũ. Đối với Abby được đứng trong khu vườn có tường bao của bác sĩ Bill Archer là việc vô cùng thú vị. Hoa huệ tây, hoa hồng rực rỡ sắc màu được trồng ở khắp mọi nơi trong khu vườn. Những khóm hoa điệu đà tạo ra những dải màu tuyệt đẹp nổi bật những đám cỏ xanh mơn mởn. Khu vườn này chính là niềm tự hào và niềm vui của Marilee Archer. Người phụ nữ này được biết đến là người làm vườn mát tay. Chính bà là những người dẫn những bà vợ của các bác sĩ khác thăm thú từng luống hoa này đến luống hoa khác.

      Archer đứng trong hành lang, tay cầm cuốc rượu uýt-ky lớn cười lớn và với ra:

      - Marilee biết nhiều chữ Latin hơn so với tôi.

      - Tôi dành ba năm học đại học để tìm hiểu về thứ ngôn ngữ này - Mark đáp lại - Nhưng tất cả những gì tôi nhớ chỉ là số vốn từ ít ỏi tôi học ở trường y.

      Họ tập trung lại cạnh bàn tiệc đứng. Họ bao gồm Archer, Mark, Wettig và hai bác sĩ phẫu thuật nội trú khác, Abby là người phụ nữ duy nhất trong vòng tròn đó. Đó là điều mà bao giờ có thể quen được: mình trong nhóm toàn là đàn ông. Có thể lơ đãng trong vòng đến hai giây nhưng sau đó lấy lại tập trung và liếc nhìn khắp mọi nơi trong căn phòng nơi các bác sĩ phẫu thuật khác tập trung trò chuyện. Lại lần nữa phải chịu đựng cảm giác khó chịu khi xung quanh toàn là nam giới.

      Tất nhiên tối nay các bác sĩ cũng đưa vợ đến dự tiệc tại nhà bác sĩ Archer, nhưng dường như họ chuyển tới gian hoàn toàn khác, song song với gian của các ông chồng. Rất hiếm khi họ xen vào câu chuyện của các ông bởi họ chẳng hiểu bất cứ chuyện gì liên quan đến ngành y mà các ông chồng của họ liên tục nhắc đến. Về phần mình, Abby đứng cùng các bác sĩ phẫu thuật khác và hiếm khi nghe thấy cuộc trò chuyện của các bà vợ nhưng chỉ vài câu ít ỏi lọt đến tai cũng đủ để biết chủ đề chính của các câu chuyện họ là về cái gì. Họ bàn về loài hoa hồng đỏ rực, về những chuyến du lịch ở Paris và về những bữa ăn ngon với nhiều đặc sản. Lúc đó lại có cảm giác hỗn tạp, khó hiểu: đứng giữa dải ngăn cách giữa các đấng nam nhi và các quý bà lịch lãm, thuộc bất cứ gian nào trong tổ hai gian đó. Thú thực cảm thấy mình thể hoà nhập với bất cứ nhóm nào: bên là những bác sĩ nam, bên kia là các bà vợ của họ tuy cùng giới với nhưng những câu chuyện họ lại nằm trong quan tâm của .

      nghĩ miên man Mark đến kéo ra khỏi cảm giác trống trải giữa đám đông. và Bill Archer (cũng là bác sĩ phẫu thuật tim) là đồng nghiệp thân thiết của nhau, Archer là trưởng nhóm cấy ghép tim, là trong những bác sĩ tuyển dụng Mark vào làm việc trong bệnh viện Bayside cách đây bảy năm. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hai người này tỏ ra hợp nhau và nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết. Cả hai đều cứng rắn, khoẻ mạnh và có chí. Trong khoa phẫu thuật, họ cùng được bổ nhiệm là trưởng nhóm nhưng ra khỏi bệnh viện họ lại là những người bạn thân, là đối thủ trong những cuộc thi trượt tuyết từ Vermont tới vịnh Massachusett. Cả hai người đàn ông này đều đậu thuyền buồm ở Marblehead Marina và cho đến mùa giải này, điểm số họ ghi được đứng thứ sáu hoặc năm. Con thuyền Mắt Đỏ của Archer đấu với con Nơi náu của Mark. Mark dự định ghi thêm điểm vào cuối tuần này. Thậm chí còn tuyển dụng Rob Lessing, bác sĩ nội trú năm hai vào trong đội đua của mình.

      Abby tự nhủ hiểu hai người đàn ông này sao lại thích thuyền buồm đến thế. Câu chuyện của họ xoay quanh những cỗ máy thuyền buồm, về công nghệ cao và những chuyện khác nằm ngoài mối quan tâm của . Trong vòng tròn này, tâm điểm chính là những người đàn ông có mái tóc hoa râm, Archer có mái tóc hơi dài màu bạch kim, tóc Colin Wettig lấm tấm mấy màu. Còn Mark, ở tuổi bốn mươi mốt, tóc mới có vài sợi bạc ở thái dương.

      Khi câu chuyện đột ngột chuyển sang chủ đề bảo dưỡng thân tàu, thiết kế boong tàu và giá buồm lớn của thuyền đua chú ý của Abby chuyển sang hướng khác. Đó là khi nhìn thấy hai người đến muộn là bác sĩ Aaron Levi và vợ của ta, Elaine. Aaron là bác sĩ khoa tim mạch, nhóm cấy ghép. Dù làm việc nhiều năm nhưng vẫn là người nhút nhát. Sau khi lấy cốc rượu lui gọn về góc xa của khu vườn và lặng lẽ đứng đó như muốn tránh chú ý của mọi người. Elaine liếc nhìn xung quanh để tìm người chuyện.

      Lúc này là cơ hội tốt của Abby để thoát khỏi câu chuyện về thuyền buồm của các đấng nam nhi. ra hiệu cho Mark tiếp tục ở đó còn mình ra phía bà Levi.

      - Chào chị Levi. Rất vui được gặp lại chị.

      Elaine quay lại với nụ cười tươi tắn:

      - Có phải là Abby ?

      - Đúng rồi, Abby DiMatteo. Tôi nghĩ là chúng ta gặp nhau trong chuyến du ngoạn của các bác sĩ nội trú rồi.

      - Đúng vậy. Có rất nhiều bác sĩ nội trú tham gia. Tôi phải khó khăn lắm mới nhớ được tên vài người. Nhưng tôi nhớ

      Abby cười lớn.

      - Vì chỉ có ba phụ nữ trong nhóm các bác sĩ này mà, chính vì vậy chúng tôi phải nổi bật chứ.

      - Nhưng dù sao vẫn còn khá hơn so với trước đây khi bác sĩ nào là nữ. Bây giờ phải trực ở khoa nào?

      - Ngày mai là tôi bắt đầu ở khoa phẫu thuật ngực.

      - Vậy có nghĩa là làm việc cùng với Aaron.

      - Đúng vậy nhưng với điều kiện là tôi may mắn được tham gia vào ca cấy ghép nào đó.

      - Chắc chắn là được mà. Dạo này nhóm cấy ghép rất bận rộn với quá nhiều ca phẫu thuật. Thậm chí họ còn nhận được lời khen ngợi từ Đại tướng Massachusett và Aaron được tặng thẻ màu hồng đấy - Elaine hơi ngả người về phía Abby với vẻ tự hào - Nhiều năm trước họ đánh hỏng ấy chỉ vì người đồng nghiệp tồi tệ nhưng bây giờ họ lại giao cho ấy chữa trị rất nhiều bệnh nhân rồi.

      - Điều duy nhất Mass Gen hơn những bác sĩ khác ở Bayside là ông ta học được thuật thần bí của truờng Harvard - Abby - Chị có biết Vivian Chao ? Chị ấy là trưởng nhóm bác sĩ nội trú của chúng tôi đấy.

      - Tất nhiên là tôi biết rồi.

      - Chị ấy tốt nghiệp loại ưu, đứng trong danh sách mười người điểm cao nhất ở trường Y Harvard. Nhưng sau khi tốt nghiệp, chị ấy chọn bệnh viện Bayside để nộp hồ sơ xin việc. Chị ấy từng Bayside chính là lựa chọn số của mình.

      Elaine quay sang chỗ chồng và :

      - Aaron ơi, có nghe về điều này vậy?

      Aaron miễn cưỡng ngẩng mặt lên hỏi lại:

      - Nghe đến chuyện gì cơ?

      - chuyện Vivian Chao lựa chọn Bayside chứ phải là Mass Gen. lạ phải . Nhưng điều này đấy Aaron ạ. Điều em quan tâm là luôn đứng đầu danh sách các bác sĩ ở bệnh viện này. Tại sao lại muốn nghỉ việc ở đây?

      - Nghỉ việc ư? - Abby nhìn Aaron với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhưng lúc đó bác sĩ phẫu thuật cấy ghép tim lại nhìn chằm chằm vợ mình vẻ khó chịu.

      im lặng đột ngột khiến Abby cảm thấy bối rối hơn cả. góc vườn đằng kia vang lên những tiếng cười to, giòn và sảng khoái, rồi còn cả thanh vọng lại của cuộc hội thoại nữa. Nhưng ở góc này của khu vườn chẳng ai chuyện với ai cả. đối lập hoàn toàn.

      Aaron khẽ mỉm cười và :

      - Tôi chỉ phân vân điều đó thôi. biết , rời khỏi thành phố ồn ào có thể là thay đổi tốt cho tôi cũng như gia đình mình. Rồi sau đó chuyển tới thị trấn . Ngày nay ai cũng nghĩ về những thị trấn nhưng thực tế chẳng có ai thực muốn chuyển đến đó cả. chung con người khó hiểu.

      - Nhưng em hề nghĩ nhiều đến những nơi tẻ nhạt đó - Elaine xen vào.

      - Còn tôi, tôi lớn lên ở thị trấn yên bình - Abby tiếp lời - Gia đình tôi từng sống ở Belfast, Maine. Thực ngay khi còn tôi muốn thoát ra khỏi buồn tẻ của thị trấn đó.

      - Đúng vậy đấy. Tôi cũng tưởng tượng ra cuộc sống ở đó như vậy - Elaine tán thành - Ai mà chẳng muốn được nền văn minh đầy đủ.

      - Thực ra cuộc sống ở đó cũng tệ đến mức đó đâu.

      - Nhưng có ý định quay trở lại đó chứ?

      Abby ngập ngừng có vẻ suy nghĩ rồi trả lời:

      - Bố mẹ tôi mất thời gian rồi. Các chị em của tôi đều chuyển sống ở nơi khác. Chính vì vậy tôi chẳng có lí do nào để quay trở về quê cả. Nhưng ngoài điều này ra tôi có rất nhiều lí do để ở lại đây.

      - Đó chỉ là tưởng tượng thú vị thôi - Aaron uống ngụm rượu rồi - Thực tôi cũng chưa từng nghĩ về điều này.

      lần nữa bầu khí im lặng lại bao phủ lên góc khu vườn nơi Abby đứng cùng vợ chồng nhà Levi. Đột nhiên nghe thấy nguời nào đó gọi tên mình. quay lại và thấy Mark vẫy tay với .

      - Xin lỗi - lịch xin phép đôi vợ chồng và tiến về phía Mark.

      - Archer dẫn mọi người thăm phòng làm việc của ấy. Em có muốn cùng ? - Mark vui vẻ .

      - Phòng trong hả ?

      - Thôi nào. Lại đây , em thấy nhiều điều thú vị đấy.

      Rồi dẫn dọc khu vườn vào trong nhà. Họ leo lên cầu thang lên tầng hai của ngôi nhà. Từ trước đến giờ, đây mới là lần thứ hai Abby lên tầng hai của nhà Archer. Lần trước lên đây chỉ để xem những bức tranh sơn dầu treo trong phòng triển lãm. Quả Archer có ngôi nhà tuyệt đẹp với nhiều nét kiến trúc độc đáo khiến người khác khỏi ngưỡng mộ.

      Đêm nay là lần đầu tiên được mời vào trong căn phòng ở cuối hành lang.

      Archer đợi ở trong phòng cùng với bác sĩ Frank Zwick và Raj Mohandas, họ ngồi hai chiếc ghế da khá lịch . Tuy nhiên, Abby dường như hề chú ý đến những người này, tâm trí đổ dồn về phía căn phòng với những nét độc đáo mà chưa từng thấy.

      Đây phải là căn phòng bình thường mà giống như phòng triển lãm. có cảm giác mình đứng trong viện bảo tàng gồm nhiều công cụ y học cổ. Bên trong những chiếc tủ kính sáng bóng trưng bày rất nhiều công cụ vừa thú vị nhưng cũng vừa đáng sợ. chú ý đặc biệt tới những con dao mổ và những chậu dính dầy máu, những bình chứa đỉa. Ngoài ra còn có những chiếc kìm sản khoa với nhiều răng cưa có thể nghiền nát sọ của đứa trẻ sơ sinh. Phía lò sưởi có treo bức tranh sơn dầu miêu tả cuộc giằng co cuộc sống của phụ nữ giữa Thần chết và vị bác sĩ nhân đức. Nổi lên thanh của đĩa hát với đĩa nhạc thính phòng cổ điển.

      Archer vặn thanh và đột nhiên căn phòng trở nên im ắng lạ thường. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng thầm của ban nhạc làm nền cho cuộc viếng thăm của các vị khách.

      - Aaron có lên đây ? - Archer hỏi.

      - ấy biết mời mọi người lên đây mà. ấy lên ngay thôi - Mark đáp.

      - Tốt, tốt lắm - Archer mỉm cười với Abby - nghĩ gì về bộ sưu tập của tôi?

      Abby trả lời ngay mà liếc mắt nhìn lại những đồ vật trưng bày trong lồng kính. lát sau mới lên tiếng:

      - tuyệt vời! Thậm chí tôi còn biết vài thứ trong số chúng là gì và được sử dụng với mục đích gì cơ.

      Archer chỉ tay về phía dụng cụ có bánh răng và ròng rọc rồi giải thích:

      - Dụng cụ đằng kia rất thú vị đấy. Nó được phát minh để tạo ra dòng điện yếu, công suất có thể được sử dụng truyền vào trong cơ thể của tất cả mọi người. đúng ra nó rất hữu ích cho cả những vấn đề của nữ giới đến bệnh đái đường. buồn cười phải các vị? Nhưng nó lại là đấy. Môn khoa học vớ vẩn này khiến chúng ta phải tin vào tính hiệu quả của nó.

      Abby dừng lại trước bức tranh sơn dầu và nhìn chăm chăm vào hình ảnh đen bóng của thần Chết. Bác sĩ là hùng, bác sĩ cũng là kẻ chinh phục. Và tất nhiên đối tượng cần được giải cứu là phụ nữ. phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Abby như chìm trong suy nghĩ, những suy nghĩ tưởng chừng như viển vông nhưng chúng lại điển hình cho những phụ nữ trẻ giống như .

      Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở.

      - ấy đây rồi - Mark khẽ reo lên - Chúng tôi thắc mắc liệu có phải quên lời mời của Archer rồi , Aaron ạ.

      Aaron bước vào bên trong căn phòng. hề gì mà chỉ gật đầu chào mọi người rồi tiến tới ngồi xuống chiếc ghế.

      - Abby, tôi rót thêm rượu cho nhé - Archer lịch hỏi Abby.

      - Tôi đủ rồi, cảm ơn .

      - Chỉ chút thôi mà. Đêm nay Mark lái xe đưa về đúng nào?

      Abby mỉm cười đáp:

      - Đúng vậy. Cho tôi xin chút thôi nhé.

      Archer cầm ly của Abby lên rót đầy ly và đưa lại cho .

      Căn phòng đột nhiên bị bao trùm bởi bầu khí im ắng đến khó hiểu như thể mọi người chờ đợi, đợi cho nghi thức xã giao kiểu này trôi qua. Sau đó, bất chợt nghĩ: là bác sĩ nội trú duy nhất trong căn phòng này. Cứ vài tháng Bill Archer lại tổ chức bữa tiệc như thế này để chào đón nhóm tập khác. Và thời điểm này, có sáu bác sĩ nội trú khác tập trung ở trong vườn. Nhưng trong phòng riêng của Archer chỉ có nhóm cấy ghép mà thôi.

      Và còn có thêm Abby nữa.

      ngồi xuống ghế đẩu cạnh Mark và nhấm nháp li rượu của mình. Dù uống nhiều lắm nhưng cảm thấy sức nóng của loại rượu mạnh bác sĩ Archer đem ra mời khách và cái ấm áp của chú ý đặc biệt này. Là nhân viên tập , lặng lẽ quan sát năm người đàn ông với vẻ e sợ và cảm thấy mình được hưởng đặc ân lớn khi được phân cùng nhóm với Archer và Mohandas. Mặc dù mối quan hệ của với Mark đưa bước vào giới bác sĩ giỏi này nhưng bao giờ quên vị trí của những người đàn ông này. cũng bao giờ quên rằng họ chính là những người có sức ảnh hưởng rất lớn đối với và quyết định gần như toàn bộ tương lai nghề nghiệp của trong bệnh viện này.

      Archer ngồi xuống ở vị trí đối diện với Abby.

      - Tôi vừa nghe vài chuyện rất tốt về đấy, Abby ạ. Đại tướng kể hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi. Tối nay, truớc khi ông ấy ra về, chúng tôi chuyện khá lâu. Ông ấy hết lời khen ngợi .

      - Bác sĩ Wettig khen ngợi tôi ư? - Abby bật cuời với vẻ ngạc nhiên đầy thú vị - Thú , tôi chẳng bao giờ biết chắc ông ấy đánh giá như thế nào về phần kiểm tra của tôi cả.

      - Ông ấy là như vậy đấy, chẳng bao giờ trực tiếp khen ngợi ai cả. Ông ấy rất ít khi hay làm điều gì chắc chắn.

      Những người khác trong phòng cũng cười lớn. Abby cũng cuời cách thoải mái.

      - Tôi rất coi trọng đánh giá của Colin - Archer - Và tôi biết chắc rằng ấy đánh giá trong những người giỏi nhất trong nhóm bác sĩ phẫu thuật bậc hai của chương trình này. Tôi cũng từng làm việc với nên tôi biết ấy đúng.

      Abby di chuyển cách khó khăn ghế. Mark tì chặt lấy tay để tạo cảm giác thoải mái cho . Archer bắt gặp hành động đó nên ông mỉm cười thú vị.

      - ràng Mark nghĩ rằng phụ nữ đẹp và đặc biệt. Đó cũng là phần lý do khiến chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi nên cùng nhau thảo luận vài vấn đề ở đây. Tôi biết điều này dường như còn hơi sớm nhưng về lâu dài chúng tôi vẫn là những người lập kế hoạch. Chúng tôi tin rằng chuẩn bị trước danh sách những người tiềm năng là việc nên làm.

      - Tôi e rằng mình thực hiểu những gì ông vừa - Abby .

      Archer tiến lại bàn lấy chai rượu tự rót cho mình cốc đầy:

      - Nhóm cấy ghép của tôi chỉ quan tâm đến những người giỏi nhất cả về kĩ thuật lẫn trình độ. Chúng tôi luôn đánh giá những bác sĩ nội trú để tìm ra người thích hợp. Tất nhiên chúng tôi cũng có động lực riêng của mình và cho cùng ai mà chẳng ích kỉ. Chúng tôi muốn tăng thêm thành viên của nhóm vì vậy tôi muốn đánh tiếng trước với .

      Abby quay sang nhìn Mark với ánh mắt ngạc nhiên. gật đầu ra hiệu những gì vừa nghe thấy hoàn toàn là thực.

      - Thực ra cần phải quyết định điều này sớm đâu - Archer tiếp - Nhưng chúng tôi muốn suy nghĩ về điều đó. Hãy suy nghĩ kĩ, chín chắn nhé. Chúng ta còn có vài năm tới để tìm hiểu và làm việc với nhau mà. Hết thời gian tập , có thể muốn trở thành người trong nhóm chúng tôi. Và cũng có thể nhận ra rằng mình quan tâm đến khoa phẫu thuật cấy ghép. Tất cả còn ở tương lai nhưng lúc nào chúng tôi cũng giữ cho vị trí trong nhóm của mình. hãy luôn ghi nhớ điều này nhé.

      - Nhưng điều này… - tựa người vào thành ghế, mặt ửng đỏ vì vui mừng - Tôi cho rằng… tôi chỉ… chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi nghe ông điều đó thôi. Và tôi còn cảm thấy thích thú như thể mình được tán dương vậy. Thực tế trong chương trình này có rất nhiều bác sĩ nội trú xuất sắc, chẳng hạn như Vivian Chao.

      - Đúng vậy, tôi hề phủ nhận Vivian Chao là bác sĩ xuất sắc.

      - Tôi cho rằng ấy tìm kiếm cơ hội được trở thành bác sĩ chính thức vào năm tới.

      Mohandas tiếp lời:

      - ai dám phủ nhận rằng kĩ thuật phẫu thuật của bác sĩ Chao rất giỏi và nổi bật. Tôi cũng biểt số bác sĩ nội trú khác cũng có kĩ thuật xuất sắc kém. Nhưng trong ngành cũng có câu: người ta có thể dạy con khỉ cách phẫu thuật. Nhưng điều quan trọng là phải dạy được nó khi nào cần tiến hành phẫu thuật. Chúng tôi phải là những người đưa ra quyết định mà cân nhắc kĩ.

      - Tôi nghĩ Raj muốn rằng chúng tôi tìm kiếm bác sĩ với khả năng chẩn đoán lâm sàng tốt - Archer giải thích thêm - Và người đó phải có thái độ hợp tác khi làm việc theo nhóm chứ phải người sẵn sàng làm tất cả dù để phục vụ mục đích của mình. Abby, có điều chúng tôi luôn trăn trở là nhóm làm việc có thể mắc sai lầm, thiết bị cũng có thể sai lầm, trái tim bị mất trong lúc di chuyển. Chúng tôi phải có thể ghép mọi thứ lại với nhau. Thành công hay thất bại phụ thuộc rất lớn vào điều này.

      - Chúng tôi cũng giúp đỡ lẫn nhau trong những trường hợp khó khăn - Frank Zwick bây giờ mới lên tiếng - Chúng tôi là những nguời bạn tốt cả trong phòng mổ lẫn ở bên ngoài.

      - Chắc chắn là như vậy rồi - Archer tiếp và hướng về phía Aaron - có đồng ý như vậy Aaron?

      Aaron hắng giọng rồi :

      - Đúng vậy, chúng tôi luôn giúp đỡ lẫn nhau. Đó là trong những lợi ích khi tham gia vào nhóm của chúng tôi.

      - trong rất nhiều lợi ích - Mohandas thêm vào.

      Trong giây lát, chẳng ai gì thêm. Ban nhạc Bradenburg vẫn vang lên khe khẽ trong căn phòng rộng. lúc sau, Archer :

      - Tôi thích đoạn này.

      rồi ông vặn to đĩa hát. thanh của đàn violon khiến cho mọi người dường như chùng xuống vì chăm chú lắng nghe. Lại lần nữa Abby nhìn chăm chăm vào hình ảnh thần Chết và vị bác sĩ trong bức tranh sơn dầu. Đó là trận chiến đấu vì cuộc sống của bệnh nhân, trận giằng co linh hồn của bệnh nhân đó.

      - Ông rằng có… còn có những lợi ích khác nữa ư? - Abby băn khoăn.

      - Ví dụ… - Mohandas giải đáp - khi tôi hoàn thành phần tập phẫu thuật của mình, tôi phải trả hết số tiền vay mà tôi vay hồi còn là sinh viên. Và khi được tuyển dụng, Bayside giúp tôi thanh toán toàn bộ số tiền nợ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      - Còn bây giờ chúng ta về những chuyện khác Abby ạ - Archer lên tiếng sau lúc im lặng - Hãy về việc làm thế nào có thể hấp dẫn được . Ngày nay, các bác sĩ phẫu thuật trẻ thường kết thúc thời gian tập khi họ ba mươi tuổi. Hầu hết trong số họ kết hôn, hoặc cũng có thể có hoặc hai con. Và họ nợ điều gỉ? Hàng trăm nghìn đô la chứ ít đâu. Thậm chí nhiều người còn có nhà riêng nữa. Phải mất tới mười năm họ mới có thể trả được toàn bộ số nợ của mình. Lúc đó họ cũng bốn mươi tuổi rồi và họ lại phải tiếp tục lo lắng về việc con cái mình học đại học - Tới đây ông lắc đầu với vẻ cảm thông - Tôi biết tại sao mọi người lại đua nhau thi vào ngành y cơ chứ. Chắc chắn họ chọn nghề này phải để kiếm tiền rồi.

      - Nếu như có điều gì khiến mọi người e ngại đó chính là khó khăn và gian khổ - Abby lưỡng lự đáp.

      - Cũng hẳn là như vậy. Nhưng khi ai đó gặp khó khăn Bayside có thể giúp. Mark với chúng tôi rằng cũng gặp khó khăn về tài chính khi còn học trong trường y.

      - Tôi học được trong trường là nhờ vào tiền học bổng và cả tiền vay nữa. Nhưng chủ yếu là nhờ tiền vay.

      - ư? Nghe mới đáng thương làm sao.

      Abby gật đầu khó chịu:

      - Bây giờ tôi mới cảm thấy thực bị tổn thương.

      - cũng phải vay để tiếp tục học cao hơn đúng ?

      - Đúng vậy. Gia đình tôi gặp khó khăn về tài chính - Abby thú nhận.

      - như vậy khiến người khác nghĩ rằng thấy xấu hổ về tình trạng của mình đấy.

      - , nhưng gia đình tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy là do gặp vận đen. Em trai tôi bị nhập viện và phải nằm trong đó nhiều tháng liền và chúng tôi lại có bảo hiểm. Nhưng vào thời đó ở thị trấn nơi tôi sinh ra rất nhiều người có bảo hiểm.

      - Điều đó chứng tỏ phải lao động vất vả để đánh bại những người khác. Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện này khó khăn như thế nào. Raj đây cũng là người nhập cư, ấy hề được tiếng cho đến mười tuổi. Còn tôi, tôi đứa con đầu tiên trong gia đình được vào đại học. Tin tôi , trong căn phòng này chẳng có ai là có được khởi đầu dễ dàng cả. Chẳng ai sinh ra trong gia đình giàu có với những nguồn ngân sách vững chắc để đảm bảo cho tương lai của mình. Chúng tôi biết rất thế nào là mối bất hòa bởi chúng tôi đều trải qua. Đó chính là động lực để chúng tôi cố gắng và thoát khỏi tình cảnh khó khăn.

      Lúc này, nhạc nền lên đến đoạn cao trào. Giai điệu cuối cùng nhạt dần. Archer tắt đĩa nghe nhạc và nhìn Abby với vẻ chăm chú.

      - Dù sao chăng nữa cũng nên suy nghĩ về điều đó - Ông - Tất nhiên là chúng tôi cũng đảm bảo chắc chắn điều gì cả. Còn bây giờ chúng tôi muốn chuyện về… - Đến đây Archer mỉm cười nhìn Mark - Ngày đầu tiên.

      - Tôi hiểu mà. - Abby đáp lại.

      - Có điều nên biết. chính là bác sĩ nội trú duy nhất chúng tôi muốn cân nhắc. Người duy nhất chúng tôi muốn tuyển dụng. Chính vì vậy mà tôi muốn giữ kín điều này với những bác sĩ nội trú khác nhé. Chúng tôi muốn tạo ra ghen tị trong chương trình.

      - Tất nhiên là tôi đâu.

      - Tốt lắm - Archer liếc nhìn xung quanh căn phòng. - Tôi cho rằng chúng ta đều đồng ý về việc này phải nhỉ?

      Tất cả mọi người gì nhưng đều gật đầu vẻ tán dương.

      - Chúng ta thảo luận và đến thống nhất rồi.

      rồi, Archer mỉm cười, tiến đến bàn để rượu:

      - Đó là lí do tại sao tôi gọi chúng ta là nhóm thực .



      Sau bữa tiệc, đường về nhà, Mark hỏi Abby:

      - Em nghĩ thế nào về lời đề nghị của Archer?

      Abby tựa đầu vào ghế và khẽ reo lên vẻ phấn khích:

      - Đầu em bay lơ lửng đây này. buổi tối thú vị!

      - Có nghĩa là em rất vui khi được đề nghị như vậy phải ?

      - đùa à. Em cảm thấy sợ đúng hơn.

      - Em sợ ư? Sợ điều gì thế?

      - Em sợ rằng em phát điên và phá hỏng mọi thứ.

      cười và véo mũi cái:

      - Này, trong suốt thời gian qua, bọn làm việc cùng các bác sĩ nội trú khác. Bọn biết mình tìm được người giỏi nhất.

      - Nhưng em thắc mắc điều. Chuyện này có bao nhiêu phần là do ảnh hưởng của đây thưa bác sĩ Hodell?

      - Chà chà, để xem nào. góp hai xen để họ quyết định như vậy đấy. Những người khác vô tình bị đẩy vào thỏa thuận này thôi.

      - Đúng vậy.

      - đùa thôi. Abby, em hãy tin . Em chính là lựa chọn số của bọn . ai xứng đáng hơn em đâu. Và nghĩ rằng em nhận thấy đó chính là thỏa thuận tuyệt vời.

      ngẩng đầu lên, mỉm cười. Rồi tưởng tượng ra nhiều điều. Trước đêm hôm nay, chỉ có vài khái niệm lờ mờ về nơi làm việc trong vòng ba năm rưỡi.

      - Thực tế em rất thích điều này, thích đến phát điên lên ấy chứ - Abby - Em chỉ mong rằng em làm cho các thất vọng.

      - bao giờ. Nhóm biết chính xác mình muốn gì chứ. Bọn đều đồng ý mà.

      im lặng trong giây lát:

      - Kể cả Aaron Levi ư?

      - Aaron ư? Tại sao ấy lại đồng ý cơ chứ?

      - Em biết nữa. Tối nay em chuyện với vợ ấy, Elaine. Em có cảm giác rằng ấy vui lắm. có biết ấy có ý định rời khỏi đây ?

      - Cái gì vậy? - Mark nhìn đầy vẻ ngạc nhiên.

      - Em thấy vợ ấy bảo ấy có ý định chuyển tới thị trấn .

      cười lớn.

      - Chuyện đó bao giờ xảy ra đâu. Elaine là Boston.

      - Đó phải là Elaine. Chính Aaron nghĩ đến điều đó.

      Trong giây lát Mark im lặng lái xe. Cuối cùng :

      - Có thể em hiểu sai ý của ấy.

      nhún vai:

      - Cũng có thể là như vậy.



      - Làm ơn bật đèn lên - Abby cầu.

      y tá tiến tới và điều chỉnh đèn chùm, tập trung tia sáng vào ngực bệnh nhân. Vùng phẫu thuật được xác định da của bệnh nhân, bệnh nhân này có vùng ngực ta là phụ nữ bé. Mary Allen là bà góa tám mươi tư tuổi, cách đây tuần bà được đưa nhập viện vì bị đau đầu và giảm cân quá nhiều. Khi chụp X-quang ngực, bác sĩ phát ra dấu hiệu nguy cấp: ở hai lá phổi xuất nhiều cục . Mặc dù sử dụng nhiều biện pháp kiểm tra đại nhất nhưng các bác sĩ vẫn chưa phát chính xác tình trạng bệnh tình của bà. Đây quả là truờng hợp kỳ lạ, hiếm gặp.

      Mãi cho đến tận hôm nay, họ mới biết được câu trả lời cuối cùng.

      Bác sĩ Wettig nhấc chiếc dao mổ lên và đặt chính xác vào vùng mổ ngực bệnh nhân. Abby đứng đợi ông tạo vết cắt. Tuy nhiên bác sĩ làm như vậy mà quay sang nhìn Abby với ánh mắt nghiêm nghị.

      - DiMatteo, phụ mổ bao nhiêu ca mổ liên quan đến phổi mở rồi?

      - Tôi nghĩ là năm ca.

      Wettig giơ con dao mổ ra và đưa cho :

      - Bác sĩ, nếu vậy ca này là của đấy.

      Abby ngạc nhiên nhìn con dao mổ sáng loáng trong tay bác sĩ Wettig. Vị Đại tướng già này rất hiếm khi giao dao mổ cho bác sĩ nội trú nào dù đó là học trò xuất sắc của ông.

      cầm dao mổ và cảm thấy sức nặng của con dao mổ bằng thép rỉ như đè nặng lên tay . Thực tế con dao mổ đâu có nặng nhưng tâm lí của Abby khiến cảm thấy có đôi chút bối rối. Mất vài giây lấy lại bình tĩnh và tự tin, xiết dao bắt đầu mổ vết đầu tiên cơ thể người bệnh. Đây là lần đầu tiên được phép tự mình mổ. Bệnh nhân là phụ nữ gầy, mà đúng hơn là bà ta gần như mất hết lượng mỡ trong cơ thể. Chỉ lát sau, rạch thêm vết nữa, có phần hơi sâu vào trong cơ ngực của bệnh nhân. Dù chưa bao giờ được tự mình mổ nhưng Abby khá tự tin và hề bối rối hay run tay.

      Bây giờ mổ tới màng phổi.

      luồn ngón tay qua vết mổ và có thể cảm nhận được bề mặt phổi. mềm và xốp.

      quay sang hỏi bác sĩ gây mê:

      - Tất cả mọi việc vẫn ổn chứ?

      - Vẫn tốt.

      - Được rồi, bây giờ rút ra - Abby nhưng dứt khoát.

      Xương sườn bị tách ra để vết mổ rộng hơn. Máy thông khí bơm luồng khí khác vào trong phổi, màng mô phổi bắn ra khỏi vết mổ. Abby bịt lại để giảm thiểu mất máu.

      lần nữa lại quay sang bác sĩ gây mê hỏi:

      - Vẫn ổn chứ?

      - có vấn đề gì.

      Abby tập trung chú ý vào vùng mô phổi bị hở để tránh bất cứ tình trạng bất thường nào xảy ra. Abby chỉ mất chút thời gian cực kỳ ngắn để có thể xác định được vị trí của cục u . lướt đầu ngón tay dọc theo cục u và .

      - Tôi cảm thấy cục u này hơi cứng. Điều này tốt chút nào.

      - Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả - bác sĩ Wettig - ấy giống như cái xác hồn vậy. Ngay cả khi chụp X-quang thông thường chúng ta cũng có thể nhìn thấy rất những cục u . Chúng ta chỉ khẳng định lại loại tế bào thôi. Tình trạng bệnh nhân này rất nguy cấp.

      - Bà ấy bị đau đầu phải ? Bì ấy bị di căn não à?

      Bác sĩ Wettig gật đầu:

      - Di chứng này khủng khiếp. Cách đây tám tháng, khi chụp X-quang chỉ phát ra khối vậy mà bây giờ nó biến thành trang trại ung thư rồi. Tình trạng bệnh tình phát triển quá nhanh, nhanh hơn những gì chúng ta dự định.

      - Nhưng dù sao bà ấy cũng tám mươi tư tuổi rồi - y tá xen vào - Bà ấy sống khá lâu đấy chứ.

      Nhưng sống lâu là bao nhiêu năm? Thế nào được gọi là sống lâu? - Abby tự hỏi khi quan sát lá phổi chứa đầy những cục của bệnh nhân. Hôm qua, gặp Mary Allen lần đầu tiên. nhận thấy người phụ nữ này ngồi im lặng và nhúc nhích trong phòng bệnh của bệnh viện. Trời gần tối và những ánh sáng cuối cùng sắp sửa tàn. Bà Mary bà bị đau đầu, những cơn đau đầu khủng khiếp khiến cho bà khó chịu. Mặt trời khiến đôi mắt của tôi bị đau. Chỉ có khi nào tôi ngủ đau đớn mới biến mất. Có quá nhiều loại đau đớn mà con người chúng ta phải chịu đựng… Thưa bác sĩ, xin bác sĩ kê cho tôi liều thuốc ngủ mạnh hơn.

      Abby hoàn tất việc cắt bỏ những cục u và khâu vết thương ở phổi. Wettig đưa ra bất cứ nhận xét hay chỉ dẫn nào. Ông chỉ đứng đó quan sát công việc của với ánh mắt lạnh lùng như mọi khi. im lặng lời khen ngợi vô cùng quý giá rồi. Sau thời gian dài làm việc ở đây, hiểu ra điều, bị Đại tướng chỉ trích hay phê bình thắng lợi lớn của bất cứ bác sĩ nội trú nào.

      Cuối cùng, Abby hoàn tất công việc của mình, ống thông tiểu được đặt ngay ngắn ở vị trí của nó. tháo găng tay ra và ném vào sọt rác bên ngoài có ghi chữ “độc hại” với cái thở phào nhõm.

      - Bây giờ mới đến phần khó khăn đây - khi các y tá đẩy xe đưa bệnh nhân ra khỏi phòng phẫu thuật - Phải làm thế nào để thông báo cho bà ấy biết tin xấu đây.

      - Bà ấy biết rồi - Bác sĩ Wettig - Họ vẫn luôn cho bà biết tình trạng bệnh tật của bà ấy.

      Hai bác sĩ theo xe đẩy đến phòng Hồi sức. Trong phòng có bốn bệnh nhân đến từ các bang khác nhau nằm điều trị tiếp, mỗi giường bệnh được ngăn với các giường khác bằng tấm rèm sạch . Mary Allen nằm ở giường cuối cùng và bây giờ bà mới bắt đầu cử động . Bà di chuyển chân. Rồi rên rỉ. Rồi cố gắng co bên tay lại.

      Abby dùng ống nghe cố gắng nghe phổi của bệnh nhân rồi quay sang bảo y tá:

      - Cho bà ấy năm miligram moocphine.

      y tá nhanh nhẹn tiêm moocphine vào ven của bệnh nhân như lời bác sĩ cầu. Đây là lượng thuốc cần thiết để giúp người bệnh giảm bớt đau đớn nhưng vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo. Tiếng rên rỉ của Mary ngưng hẳn. Máy theo dõi nhịp tim vẫn hoạt động đều đều, đều đều tạo ra những thanh nho nhưng nghe đến não lòng.

      - Có cầu gì , bác sĩ Wettig? - y tá hỏi.

      - phút im lặng - Abby nhìn Wettig khi ông - Bệnh nhân cần yên tĩnh trong giây lát.

      - Bác sĩ DiMatteo chịu trách nhiệm chính ở đây, chính vì vậy cầu của bác sĩ cần phải được thực .

      Các y tá nhìn nhau khi ông ta rời khỏi phòng người bệnh. Bác sĩ có tiếng là người nghiêm khắc, chính vì vậy ai dám đùa giỡn với bất cứ chỉ thị nào của ông. Thông thường, Wettig luôn viết các chỉ dẫn rất chi tiết đối với các trường hợp bị sốt trong thời gian hậu phẫu bởi đây là triệu chứng thường gặp ở các bệnh nhân sau khi trải qua ca phẫu thuật. Lần này, Abby lại được thêm lá phiếu tín nhiệm nữa. Mà thực tế mặc dù chỉ là nữ bác sĩ nội trú nhưng ai dám phủ nhận tài năng, năng lực và nhiệt tình trong công việc của . Abby luôn hết lòng với bệnh nhân, với công việc mà nề hà bất cứ điều gì.

      lấy bệnh án từ trong ngăn kéo bàn ra và bắt đầu viết.

      Chuyển tới số 5, trung tâm chẩn trị tim mạch. Chẩn đoán: Sốt hậu phẫu, điều kiện: ổn định.

      viết ràng các cầu về chế độ ăn uống, thuốc và chế độ tập luyện, cử động áp dụng cho người bệnh. Đến dòng tình trạng báo động, Abby viết nhanh: đủ bộ. Điều này là cần thiết bởi người nhà bệnh nhân thuờng biết nên làm thế nào trong thời gian chăm sóc người bệnh. Chỉ dẫn của bác sĩ giúp họ tránh những sai lầm có thể dẫn tới hiệu quả nghiêm trọng đối với người bệnh.

      Rồi nhìn vào chỗ của bà Mary nằm. Tội nghiệp bà cụ. cứ nghĩ về việc ở tuổi tám tư - tuổi gần đất xa trời mà vẫn phải chiến đấu với bệnh ung thư, đếm từng ngày với hi vọng có thể kéo dài thời gian sống sót. Làm sao có thể tưởng tượng được khủng khiếp khi cơ thể yếu ớt kia hàng ngày, hàng giờ phải chống chọi với những cơn đau dai dẳng của căn bệnh quái đản. Cứu chữa cho bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ nhưng đối với những trường hợp có khả năng sống sót nhưng lại bị giày vò về thể xác nên có lựa chọn nhân đạo hơn. Liệu bệnh nhân này có chọn cái chết nhàng hơn nhỉ?

      mơ màng suy nghĩ, bỗng ở bên ngoài có người gọi với vào:

      - Bác sĩ DiMatteo?

      - Tôi đây. Có việc gì ?

      - có cuộc gọi từ Four East mười phút trước, họ muốn qua đó.

      - Khoa thần kinh à? Họ có tại sao ? Sao lại gọi tôi?

      - Hình như có chuyện gì đó với bệnh nhân tên Terrio, họ muốn chuyện với người chồng. nên qua đó ngay hơn.

      - Nhưng Karen Terrio còn là bệnh nhân của tôi. Tại sao lại cần gặp tôi để làm gì nhỉ? Lạ đấy.

      - Tôi biết nữa, tôi chỉ chuyển lời nhắn thôi.

      - Thôi được, cảm ơn. Tôi qua đó xem có chuyện gì vậy.

      Abby thở dài đứng dậy với vẻ mệt mỏi và đến kiểm tra Mary thêm lần nữa trước khi rời . Mạch vẫn đập khá nhanh, bệnh nhân lại tiếp tục rên rỉ, vẫn còn đau. Abby thể kìm được lòng. Dù quen với những cảnh này nhưng hiểu sao vẫn bị xúc động và ảnh huởng trước những người bệnh bị đau đớn và hành hạ bởi bệnh tật.

      Abby quay sang nhìn y tá và cầu:

      - làm ơn tiêm thêm hai mili moocphine cho bệnh nhân nhé. Bà ấy bị đau trông tội nghiệp quá.



      Tiếng bíp ở màn hình EKG chậm và đều hơn.

      - Tim của bà ấy rất khỏe - Joe - Nó muốn bỏ cuộc, bà ấy muốn bỏ cuộc. Con người luôn mong được sống mà.

      ta ngồi bên giường vợ, tay nắm tay vợ và mắt dán vào màn hình. Trông ta phờ phạc, sợ hãi và hoang dại trong căn phòng đầy những ống dẫn, màn hình. ta tập trung vào mọi biến chuyển màn hình, giá mà ta có thể biết được điều kỳ diệu gì trong cái hộp đó nhỉ, ta ngồi bên cạnh người phụ nữ mà ta với trái tim ngừng đập.

      3 giờ chiều, ba mươi sáu tiếng đồng hồ kể từ khi người lái xe say rượu đâm vào xe của Karen khiến bị thương nặng. ấy năm nay ba tư tuổi, nhiễm HIV, ung thư, bệnh tật. Trước vụ tai nạn này, hoàn toàn khoẻ mạnh và tận hưởng quãng thời gian hạnh phúc bên gia đình thân . Thế mà bây giờ ấy bị liệt não và có thể siêu thị cho nội tạng cung cấp tim, phổi, thận, xương, da cho những người bệnh cần nội tạng, hàng tá người có thể được cứu sống. Cuộc sống kỳ lạ: người chết lại có thể cứu sống biết bao người khác chờ chết. Nhưng ai lại muốn chết cơ chứ? Còn người thân của người tử nạn sao? Họ vô cùng đau đớn trước ra của vợ, mẹ mình.

      Abby kéo ghế và ngồi đối diện với ta, là bác sĩ duy nhất dành nhiều thời gian chuyện với Joe, thuyết phục ta ký vào tờ giấy chấp nhận để vợ mình chết. Thực tế Karen có sống cũng chỉ là người thực vật và cuối cùng cũng ra . Nhưng nếu trong thời điểm này người nhà chấp nhận để chết nội tạng của được dùng để hiến tặng cho những người cần. ngồi im lặng nhìn chăm chăm vào thi thể của người chết. Cơ thể của Karen nằm đó, ngực phập phồng đập hai mươi lần phút. Quả là mất mát lớn đối với người nhà .

      - đúng, Joe, tim ấy rất khỏe và nó ngừng đập, nhưng phải mãi mãi, mọi người đều biết.

      Joe nhìn , ánh mắt đỏ ngầu vì khóc và mất ngủ.

      - Hiểu ư ? Tôi nên hiểu gì bây giờ.

      - Não bị liệt nên tim có đập cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      - Làm sao thế được? Tim đập có nghĩa là vợ tôi còn sống chứ.

      - Chúng ta cần não, phải chỉ để nghĩ và cảm nhận mà còn cho cả cơ thể mục tiêu để tồn tại, giờ mục tiêu còn tất cả chỉ là thất bại - nhìn vào màn hình - Giờ máy thở thay ấy… Bộ não chỉ đạo tất cả ạ.

      - Tôi biết, nhưng…

      Joe xoa mặt với lòng bàn tay.

      - Tôi biết, tôi biết… Tội nghiệp vợ tôi…

      Abby gì, Joe lùi lại và dựa vào ghế, tay vò đầu, cổ họng hơi khàn . Khi ta ngẩng đầu lên, mặt ta đẫm nước mắt. Dù hiểu nhưng khó khăn để có thể chấp nhận được đau lòng này. Tự nhiên lại phải chấp nhận việc vợ mình vẫn còn thở nhưng thực tế sống mà như chết.

      ta nhìn lại màn hình, nưóc mắt lưng tròng.

      - Chỉ là, sớm quá, sớm quá thôi.

      - đâu. Chuẩn bị đến lúc nội tạng phân hủy rồi, chúng được dùng nữa, ai được cứu nữa. Tôi hi vọng có thể bình tĩnh hơn chút. Dù sao chăng nữa mọi chuyện cũng xảy ra. nên dũng cảm đối mặt để còn chăm sóc con cái.

      ta nhìn , rồi đảo qua cơ thể gần như bất động của vợ.

      - mang theo giấy tờ ? Tôi ký.

      - Có. Tôi có mang theo đây.

      ta nhìn vào các mẫu đơn. ta ký tên vào cuối và đưa lại tờ giấy. Y tá và Abby nhìn vào chữ ký. bản photo được chuyển tới bệnh án của Karen, tới ngân hàng nội tạng và tới bộ phận điều phối của Bayside.

      - Sau khi Karen được chôn cất, những phần còn lại của ấy vẫn sống. Trái tim vẫn đập trong lồng ngực người khác và vẫn chơi như đứa trẻ năm tuổi, vẫn cười ở tuổi hai mươi, rồi sinh con và đập trong lồng ngực của người khác. ấy sống mãi. hãy nghĩ đến điều đó để vơi nỗi đau buồn.

      Nhưng điều đó chẳng mang lại an ủi cho Joe, tiếp tục im lặng bên vợ.



      Abby thấy Vivian mở cửa, Vivian vừa tiến hành phẫu thuật trường hợp bệnh nhân khá nghiêm trọng.

      - thực vụ lấy nội tạng chứ? Người nhà bệnh nhân đồng ý rồi.

      - Giấy tờ ký chưa?

      - Rồi. Chồng ta đồng ý ký giấy.

      - Tốt lắm. Vậy có thể tiến hành phẫu thuật lấy nội tạng ngay.

      - Tôi cầu ca.

      Vivian với lấy quần áo, ta chỉ mặc đồ lót, ngực ta phẳng lì.

      - ta thế nào?

      - Vẫn ổn. Hay đúng hơn là vẫn ổn cho đến thời điểm này.

      - Phải giữ cho huyết áp cao lên, thận hoạt động tốt. phải ngày nào cũng có đôi thận nhóm máu AB+ đâu.

      Vivian kéo quần lên và mặc áo vào. Mỗi hành động của đều dứt khoát giống như tính cách của vậy.

      - tham gia chứ? Như vậy rất tốt cho đấy.

      - Nếu bệnh nhân của tôi có tim, tôi tham gia. Việc lấy tim khó, kết nối rất thú vị. Cũng có thể coi đây là lần thực tập của tôi.

      Vivian khóa tủ lại rồi đập vào cửa tủ.

      - có thời gian ? Tôi giới thiệu với Josh.

      - Josh nào?

      - Bệnh nhân của tôi, ở phòng điều trị đặc biệt.

      Họ ra khỏi phòng đồ và tới thang máy. Vivian tuy chân ngắn nhưng rất nhanh.

      - có thể biết ca ghép có thành công cho đến khi nhìn thấy cái gì trước và sau nó, nên tôi muốn cho thấy trước, có thể dễ dàng hơn với .

      - Ý chị là gì?

      - có tim mà có đầu óc, cậu bé của tôi có óc mà có tim.

      Thang máy mở cửa, Vivian bước vào.

      - khi trải qua thảm kịch, hiểu được nó.

      Họ trong im lặng.

      Tất nhiên là hiểu rồi, hoàn toàn hiểu. Vivian nhìn thấy điều đó dễ dàng nhưng mình thể quên được hình ảnh hai con ngồi bên giường mẹ nó, sợ chạm vào mẹ…

      Vivian tới phòng chăm sóc đặc biệt.

      - Joshua O’Day ở đây, giường số 4. Thằng bé đáng thương.

      - Nó ngủ nhiều quá - y tá .

      y tá gương mặt trẻ măng với dòng chữ Hannah Love áo.

      - Có biến chuyển gì ?

      - Tôi nghĩ mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tệ hơn.

      Hannah lắc đầu và thở dài:

      - Tôi là y tá chịu trách nhiệm chăm sóc nó mấy tuần nay rồi, từ khi nó nhập viện. Nó thực đứa trẻ đáng , thực đáng . Nhưng gần đây, nó chỉ toàn ngủ thôi, hoặc nếu thức lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào ống dẫn như tự hỏi tại sao mình lại phải gắn cái thứ này vào người. Giá như có thể làm được gì cho thằng bé tốt biết mấy.

      ta chỉ về phía bên tường, nơi có cả đống giải thưởng và ruy băng chằng chịt, cái ruy băng của câu lạc bộ Scout Pinewwood. Abby biết câu lạc bộ này, giống như Torub O’Day, em trai cũng là fan của câu lạc bộ này.

      Abby đến bên giường, cậu bé trông trẻ hơn bảy tuổi, theo như ghi chú của Hannah, trông nó như chỉ mười bốn. đống ống dây lằng nhằng quanh giường nó. màn hình, Abby có thể đọc được các chỉ số huyết áp, nhịp đập. Tất cả đều cao. Tim của cậu bé quá yếu và máu phải được cấp thêm. cần đọc qua màn hình, cũng có thể biết điều đó. Chỉ cần nhìn vào mạch máu ở cổ của nó. Chúng đập rất nhanh.

      - nhìn ngôi sao của trường Redding High School hai năm trước đấy, tôi biết trò này lắm nhưng bố nó rất tự hào - Vivian .

      - Ồ, bố nó rất tự hào. Ông ấy ở đây với trái bóng đấy. Tôi phải bắt ông ấy ra ngoài khi họ bắt đầu trận bóng - Hannah cười - Bố cũng như con vậy.

      - Nó ốm bao lâu rồi?

      - Nó đến trường năm nay.

      - Virus tấn công nó hai năm trước. Trong sáu tháng nó gặp ngay vấn đề về tim và nhập viện tháng rồi, nó chỉ chờ tim thôi.

      Vivian ngừng lại. Và mỉm cười.

      - Phải , Josh?

      Cậu bé mở mắt, nó nhìn họ như thể hiểu gì cả. Nó chớp mắt vài lần và rồi mỉm cười.

      Bác sĩ Vivian với nó.

      - thấy có cả đống ruy băng nè.

      - À, cháu biết mẹ gắn chúng lên khi nào. Bà ấy giữ mọi thứ, biết đấy, bà thậm còn giữ cái túi nhựa có mấy cái răng của cháu. Cháu nghĩ chúng kinh .

      - Josh, dẫn người tới gặp cháu này, đây là bác sĩ DiMatteo, bác sĩ của cháu.

      - Chào Josh!

      Phải mất lát thằng bé mới lại tập trung nhìn.

      - Bác sĩ DiMatteo kiểm tra cháu được chứ?

      - Tại sao ạ?

      - Khi cháu có tim mới, cháu như người chiến thắng ti vi, bọn thể buộc chặt cháu để kiểm tra.

      Josh mỉm cười.

      Abby đến bên giường và Josh kéo áo lên. Ngực nó trắng và có lông, phải ngực của thanh niên mà là của cậu bé. đặt tay lên ngực nó và cảm thấy tim nó đập như cánh chim sẻ trong lồng. đặt ống nghe lên và nghe nhịp đập của tim thằng bé, sợ phải nhìn ánh mắt của nó - lo lắng và tin cẩn. thấy ánh mắt của những đứa trẻ ở trong viện quá lâu, những đứa trẻ học mọi thứ với đôi tay mang đầy vết đau. Khi cuối cùng rút ống nghe ra và đút vào túi, mới thấy tin cậy trong mắt thằng bé.

      - Chỉ thế thôi sao?

      - Ừ. Chỉ đơn giản thế thôi.

      Abby kéo áo nó xuống.

      - Vậy đội cháu thích nhất là đội nào?

      - Còn có thể là ai nữa? Red Sox.

      - Bố cháu ghi lại tất cả các trận đấu cho cháu rồi, cháu thường cùng bố đến công viên và khi cháu về, cháu xem lại tất cả.

      Nó thở dốc và nhìn lên trần nhà.

      - Cháu muốn về nhà, bác sĩ Chao.

      - biết.

      - Cháu muốn về lại phòng mình, cháu nhớ nó lắm - Nó nuốt nước bọt, nhưng thể kìm lòng - Cháu muốn thấy lại phòng cháu, chỉ thế thôi.

      Ngay khi đó, Hannah đến bên nó, nắm tay thằng bé lắc . Nó cố để khóc, nó nắm chặt tay, mặt đặt trong tóc của .

      - Được rồi, em cứ khóc , chị ở đây với em mà. ổn thôi - Hannah bắt gặp cái nhìn của Abby qua vai thằng bé.

      Nước mắt mặt Josh phải của nó mà là của y tá.

      Trong im lặng, Abby và Vivian rời căn phòng.

      Ở phòng y tá, Abby nhìn Vivian ký vào cầu kiểm tra tương thích nhóm máu giữa Josh và Karen.

      - Chúng ta cần sẵn sàng vào ngày mai, càng sớm càng tốt. Tim nó đập như vậy còn nhiều thời gian.

      - cũng muốn nó xem trận đấu của Red Sox chứ, phải ?

      Cách biểu lộ của Vivian điềm tĩnh và thể hiểu được. ta mềm như bún bên trong, nhưng bao giờ thể ra. Abby nghĩ vậy.

      - Bác sĩ Chao?

      - Gì vậy?

      - Tôi vừa gọi cho phòng xét nghiệm. Họ họ có kết quả.

      - Tốt.

      - Nhưng bác sĩ, họ , phải với Josh O’Day, mà là cho bệnh nhân khác.

      - Ai?

      - bệnh nhân riêng tên Nina Voss.

      - Nhưng trường hợp của Josh nghiêm trọng hơn mà.

      - Họ chỉ là tim được chuyển cho người khác thôi.

      Vivian giậm chân, chỉ ba bước sau chị đến chỗ điện thoại, bấm số. lát sau, Abby thấy chị ấy :

      - Bác sĩ Chao đây. Tôi muốn biết ai chuyển tim của Karen cho người khác?

      thấy bác sĩ Chao lắng nghe, sau đó chị ấy nhíu mày.

      - biết tên ? - Abby hỏi.

      - Có.

      - Ai cầu?

      - Mark Hodell.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :