1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mong chờ hạnh phúc - Hắt Trà Hương (1.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      MONG CHỜ HẠNH PHÚC



      Tên gốc: Tham hoan
      Tác giả: Hắt Trà Hương
      Nguồn convert: Mây Mỹ Miều - Ổ Cầm Thú
      Thể loại: Quân hôn, tình đô thị, 3S
      Nhân vật chính: Lâm Tiểu Kiều, Thẩm Gia Mộc.


      Giới thiệu:

      Tình như cúp ngực, nghiệp như dây an toàn, hôn nhân là thép đỡ

      Đai an toàn là nghiệp của Lâm Tiểu Kiều sớm bị kéo đứt

      Thẩm Gia Mộc lại , có tôi che chở, hoàn toàn cần lo lắng bất cứ chuyện gì.

      Hơn hai mươi năm bất cần của Lâm Tiểu Kiều, chỉ vì câu trịnh trọng của mà ghi sâu vào tận đáy lòng.

      Kết quả, Thẩm Gia Mộc thực cho cuộc sống có đai an toàn nhưng vẫn vô cùng mãn nguyện.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1: Mới gặp gỡ

      Có đôi khi, Lâm Tiểu Kiều cũng hoài nghi có phải cha mẹ vốn hề mong đợi mình đến với thế giới này hay . Bọn họ đối với mình rất tốt, tốt đến mức chút khuyết điểm nhặt nào, phàm là những thứ chị có, cũng có thể có phần. Nhưng mà, so với Lâm Tịnh Hảo, lại cảm thấy từ đến lớn, những thứ cha mẹ cho hết thảy giống như cũng chỉ là thuận tiện cho mà thôi.

      Ngày hôm qua, Lâm Tịnh Hảo ồn ào muốn mua váy mới, vì vậy, Lâm Tiểu Kiều vốn bên nhu thuận chơi đất sét cũng phần. Hôm nay, Lâm Tịnh Hảo náo loạn muốn có bộ xích đu xinh xắn, bởi vậy, Lâm Tiểu Kiều người yên tĩnh ở bên xem truyện tranh cũng có cái. Trong trí nhớ của Lâm Tiểu Kiều, những món đồ chơi mới lạ này, giống như tất cả đều là nhưng thứ mà Lâm Tịnh Hảo muốn, cho nên mình cũng có phần, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ chủ động hướng cha mẹ ngửa tay xin bất cứ món quá gì, cho nên, thể nào biết được, có thể bởi vì Lâm Tịnh Hảo mà mình cũng thuận tiện có được phần kèm theo hay .

      Dưới hình thức cố định thay đổi đó qua hai mươi bốn năm, Lâm Tiểu Kiều gần như cũng hiểu chút, ở Lâm gia, đối với chuyện "thuận tiện" là chuyện đương nhiên. Lâm Tịnh Hảo, xinh đẹp ưu nhã, cử chỉ hào phóng, Piano vũ đạo giỏi, trong cả nội khu, chị ấy chính là viên minh châu, sở hữu tất cả mọi chú ý từ người lớn đến bọn trẻ . nhìn lại chính mình, diện mạo bình thường, nếu ưu ái làm cũng chỉ được xem như là thanh tú mà thôi, biết Piano cũng biết vũ đạo, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.

      Sở dĩ ánh trăng làm cho người ta cảm thấy dịu mát, đó là bởi vì được đặt trong so sánh đối lập với ánh mặt trời gây gắt. Khi Lâm Tiểu Kiều nghe thấy câu này từ hai trong viện, chỉ biết tự cười giễu, mình và Lâm Tịnh Hảo phải chính là ánh trăng so với ánh mặt trời sao? Bất quá, chuyện Lâm Tịnh Hảo rất thích làm người được vạn người chú ý cũng có cái tốt, điều đó khiến cho bản thân mình được thanh tĩnh, muốn làm gì làm, tấm lòng cùng suy nghĩ của cha mẹ đặt người mình, chuyện quản thúc cũng tương đối buông thả rất nhiều. Bởi vậy, hôm nay trong nhà có khách, nên Lâm Tịnh Hảo phải có mặt, mà Lâm Tiểu Kiều vẫn là có cũng được mà có cũng sao.

      Ở cửa hàng dạo đến lúc trời ngã bóng mới về nhà, nhưng vẫn là hai tay trống trơn, phải có tiền, mà là có cái gì hợp ý, mua cũng là lãng phí. Trong nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười sảng khoái của cha, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy lúc này vào trong cũng xấu hổ, cắn môi ngẫm lại, dù sao đêm nay quán ăn ven đường cũng nhiều, coi như dạo sau bữa ăn cũng được.

      Khi dạo đến vòng thứ ba, cửa Lâm gia mở ra, ra là nam nữ. Lâm Tiểu Kiều mượn đèn đường mờ nhạt thấy người nữ kia là Lâm Tịnh Hảo, người nam kia thân quân trang, vành nón hạ xuống có chút thấp, thấy mặt. lúc do dự nên dạo thêm vòng thứ tư hay là quay qua chào hỏi, Lâm Tịnh Hảo liền vẫy tay với , hô tiếng: "Tiểu Kiều."

      Lâm Tiểu Kiều sờ sờ mũi, tràn đầy mồ hôi, chạy chậm tới, thở phì phò cười ha hả hô tiếng "Chị", Lâm Tịnh Hảo ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là nhân vật dịu dàng, vừa cười, vừa thân mật kéo tay Lâm Tiểu Kiều, giới thiệu với Thẩm Gia Mộc đứng bên cạnh: "Đây là em của em, Lâm Tiểu Kiều... Đây là con trai dì Tần Tĩnh, Thẩm Gia Mộc."

      mặt Thẩm Gia Mộc vẫn hề có biểu cảm gì, đối với Lâm Tiểu Kiều gật đầu, mặn nhạt chào hỏi tiếng: "Xin chào."

      Lâm Tiểu Kiều vươn tay ra có chút lúng túng ngừng ở giữa khí, có chút sửng sốt, nhanh chóng thu hồi tay, bỏ vào túi áo khoác, cười : "Xin chào."

      Ba người cứ như vậy lặng im trong chốc lát, khí tĩnh lặng đến mức có vài phần quỷ dị, Lâm Tiểu Kiều thoải mái nhăn nhăn lỗ mũi. Động tác này lại bị Thẩm Gia Mộc đứng đối diện với trông thấy, trong nội tâm mặc dù có chút kinh ngạc vì cái gì trong bữa tối vừa rồi, vị tiểu thư này của Lâm gia lại xuất , nhưng vì lễ phép nên hỏi ra miệng. Khi cái mũi của nhăn lại, mép tóc của cũng đồng thời gọn sóng trong gió vướn vào khuôn mặt , khiến cho nội tâm Thẩm Gia Mộc có chút ngứa ngáy, muốn thò tay đem cọng tóc kia xuống. Ngón trỏ thoáng động, rồi sau đó lại thở phào nhõm, Lâm Tiểu Kiều thò tay vô tình giật xuống cọng tóc kia, buông tay, sợi tóc đen sẫm kia liền lướt khuôn mặt tuyết trắng. Thẩm Gia Mộc hài lòng hạ mắt xuống, cọng tóc rất khiến trắng đen đối lập kia cũng làm lộ ra chút chướng mắt.

      "Em đâu vậy? Sao lại phải thở gấp như vậy, còn có đầu đầy là mồ hôi nữa?" Lâm Tịnh Hảo có chút bất mãn nhìn sang, trong giọng có dấu vết của cố gắng nhẫn nại.

      "Buổi tối ăn hơi nhiều, dạo ấy mà." Lâm Tiểu Kiều sớm có thói quen mình bị ghét bỏ, vỗ vỗ bộ quần áo trắng, tính tình tốt trả lời.

      "Mũ đâu rồi?" Lâm Tịnh Hảo thấy đếm xỉa tới như vậy liền cảm thấy thoải mái, trong nội tâm cũng xuất chút cảm giác phiền phức khó chịu.

      "Hả?" Lâm Tiểu Kiều hai tay ôm lấy đầu, nhớ lại trong chốc lát, "Chết rồi, quên ở quán ven đường."

      "Đến khi nào em mới có thể vứt đồ bừa bãi như vậy nữa hả? ra ngoài chuyến, cái gì cũng chưa mua, còn mang thứ đó ném mất."

      " có việc gì, ngày mai em tìm, ông chủ kia rất tốt, giữ lại cho em." Lâm Tiểu Kiều vẫn là cười ha hả, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc bên cạnh, gặp đối phương nhìn mình, lại cười cười chuyện gì liền thu hồi ánh mắt, "Chị, các người muốn ra ngoài sao? Lúc này bên ngoài khá lạnh, chị mặt nhiều mọt chút, đừng để cảm mạo."

      Lâm Tịnh Hảo nhìn Lâm Tiểu Kiều toàn được bọc bằng đồ chống rét, bên trong còn mặc áo lông dày, cổ còn quàng mộ cái khăn quàng cổ lớn, vui hừ tiếng. Thẩm Gia Mộc thính lực cũng kém, tất nhiên cũng nghe thấy, nhăn nhíu mi, lên tiếng: "Bên ngoài chuyển lạnh, vậy trở về , cảm mạo cũng tốt."

      Ánh mắt Lâm Tịnh Hảo nheo lại, liếc nhìn Thẩm Gia Mộc, xoay người liền mở cửa. Lâm Tiểu Kiều tiến lên, lúc qua Thẩm Gia Mộc, tiếng "Cảm ơn", nhanh chóng chui vào trong nhà. Thẩm Gia Mộc gật đầu, cuối cùng tiến vào cửa lớn, thuận tay đóng của lại, lúc xoay người, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều, giống như con mèo nhàng lặng lẽ tiến vào căn phòng đối diện nhà ăn.

      Trong phòng khách mọi người vẫn còn ngập trong khí hoà thuận vui vẻ chuyện quên trời đất, Lâm Tịnh Hảo trở lại ngồi ghế sofa, hai tay quy củ đặt đầu gối, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài chụm lại hướng về phía khẽ nghiêng, tác phong của thục nữ tiêu chuẩn. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy Lâm Tịnh Hảo như vậy, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, vô ý thức liền quay đầu nhìn lại gian phòng Lâm Tiểu Kiều vào, ánh mắt còn chưa kịp thu hồi, chỉ nghe thấy giọng của mẹ mình.

      "Gia Mộc, nếu con mang theo Tịnh Hảo đến trong bộ đội dạo chơi vòng , người trẻ tuổi trao đổi nhiều chút cũng phải là chuyện xấu."

      Thẩm Gia Mộc rất ràng, hôm nay hai nhà tụ cùng chỗ, là vì chuyện tốt của mình với Lâm Tịnh Hảo. Giống như gia đình của bọn họ vậy.

      Quan hệ thông gia, thân càng thêm thân là rất bình thường. Quanh năm đều ở trong quân đội, cơ bản chưa hề tiếp xúc qua nào, tuổi càng ngày càng lớn, trong nhà làm chủ tìm cho , làm chút chuyện tượng trưng, nếu có gì trở ngại liền kết hôn. Đây là chuyện sớm chấp nhận, mà mẹ mình thích Lâm Tịnh Hảo, cũng biết, cho nên, lấy tinh thần sao cũng được mà bắt đầu gặp mặt Lâm Tịnh Hảo.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :