1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Minh Nhiếp - Hoang Mạc Sao Thủy (C1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      MINH NHIẾP

      Tác giả: Hoang Mạc Sao Thủy
      Thể loại: đại, hắc bang, ngược thân nữ chính, ngược tâm nam chính, nam chính chiếm giữ siêu cường, HE
      Độ dài: khoảng 40 chuơng nhưng mỗi chuơng dài lắm
      Converter: Wattpad
      Editer: ngocbichnbn

      Giới thiệu nội dung
      bảo vệ , trái tim mỗi khắc vì mà đập
      Nhưng lại tưởng tượng thành môt người khác
      Nếu bắt buộc phải rời khỏi,.. bẻ gãy đôi cánh của ,khiến vĩnh viễn thể bay
      , mặc bị tổn thuơng vẫn quyết trói buộc .
      bóng dáng ngừoi đàn ông kia, còn với luôn giữ khoảng cách, đến cuồng làm sao buông bỏ?
      Nếu thể vậy phải hủy diệt sau đó mới có thể tiếp tục tình của mình
      Hào môn ân ái, hắc bạch đấu tranh khốc liệt.



      sabera.tran, ChrisLa Thi Phương Loan thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:Tỉnh mộng

      đời có người đần ông nào mặc áo sơ mi trắng lại hấp dẫn hơn , ánh mắt khi cười rộ lên đẹp hệt như trăng rằm. thích bế bổng lên hết lần này đến lần khác mà luôn tươi cười rạng rỡ, 2 tay ôm chặt cổ , nhàng in dấu môi lên má . chính là ánh sáng của đời , là tất cả những gì
      ...Phía dưới là dòng nước chảy xiết, người phụ nữ kia nắm lấy cổ áo sau đó từ từ buông tay. Giây phút đó nghe được tiếng kêu lên sợ hãi của . Nước sông càng lúc càng mạnh nhưng bất lực. Xa xa thấp thoáng bóng áo sơ mi trắng cố gắng bơi về phía . Mặc cho ý thức dần mất nhưng vẫn cố gắng vươn tay ra, muốn thể , cho đến khi được ôm gọn trong lồng ngực quen thuộc ấy mới dần còn cảm giác sợ hãi nữa. cố gắng đem dây thừng buộc chặt lấy eo . thấy nở nụ cười, vẫn ấm áp như vậy nhưng lại cách mình ngày càng xa
      " trai... trai..."...

      "Em sao vậy Mẫn Minh? Lại mơ thấy ác mộng sao?"
      Lôi Nhiếp ôm vào lòng, dấy áo ngủ tuột xuống để lộ làn da mịn màng trắng bọc vì khẩn chương mà xuất vài mảng hồng, người là mùi hương thơm mát khiến cơ thể Lôi Nhiếp lại lần nữa có phản ứng, vừa cúi xuống người trong lòng tỉnh lại.
      Nhận ra bản thân đag nằm trong lòng Lôi Nhiếp, ta sao lại vào được đây? vội giãy ra sau đó chui vào trng chăn.
      " rể, vào đây bằng cách nào?"
      "Mẫn Minh! cho biết em vừa mơ thấy cái gì?" Lôi Nhiếp nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trán , đưa đến bên môi nhàng hôn hít.
      Mẫn Minh có chút hoảng hốt lui người về phía sau
      "Tôi phải rời giường rồi. rể ra ngoài trước được ?"
      "Mẫn Minh! Em lại nghe lời rồi? đừng gọi rể nữa, cứ gọi là Nhiếp giống như trước đây"
      Lôi Nhiếp có chút hài lòng vì sao lại lạnh nhạt như vậy? Ngoài Viêm Viêm ra ai có thể đến gần .
      " vốn chính là rể tôi, chẳng lẽ nên xưng hô như vậy? Còn nữa có thể đem chìa khóa phòng tôi trả cho mẹ Trần hoặc đưa cho toi luôn cũng được"
      Mẫn Minh chìa tay ra, liếc nhìn sắc mặt Lôi Nhiếp dần dần biến đổi trong long có chút sợ hãi. Từ lúc nào ta ngày càng trở nên đáng sợ như vậy?
      "Mẫn Minh! Ví sao em thể giống như trước đây? Khi đó em rất ngoan. Lúc nào cũng ở trong lòng gọi là " trai" Lôi Nhiếp để ý đến giãy dụa của , lần nữa kéo vào lòng.
      Kháng cự có kết quả, Mẫn Minh có điểm phát run hàn toàn vì sợ hãi mà vì bản thân thực sai lần rồi " trai" phải là gọi ta, ai có thể thay thế trai trong lòng . Mẫn Kha là người xuất sắc, là ánh dương trong lòng , ngày rời bỏ thế gian cũng là ngày cuộc đời hoàn toàn tăm tối. nhìn Lôi Nhiếp lặng lẽ
      "Xin lôi đáng lẽ tôi nên xem là người thay thế"
      Nhìn người con thôi còn giãy dụa trong lòng mình nữa Lôi Nhiếp cúi đầu hôn lên trán
      "Mẫn Minh em còn , có rất nhiều chuyện còn hiểu nhưng có điều em phải nhớ rằng tất cả mọi chuyện làm vì em"
      Dường như hiểu được ý trong lời của , Mẫn Minh hơi nhíu mày, từ lâu còn quen với nụ ôn của nh mà tại bản thân cũng mười bảy tuổi còn là đứa bé con nữa. ta nên giành thời gian cho Viêm Viêm hơntaj sao suốt ngày cứ nhìn chằm chằm cơ chứ?
      Cảm nhân được cơ thể hơi cứng ngắc mơi buông lỏng tay, mở tủ quần áo chọn chiếc váy viền tơ lụa đặt bên gối
      "Hôm nay mặc cái váy này ! Đây là món quà Paris chọn cho em đấy"
      Mẫn Minh trả lời . Cho dù muốn mặc cjieecs váy đó cũng phải ra ngoài trước chứ bằng thay làm sao?
      " rể! xuống tầng trước , lát nữa tôi xuống"
      Mẫn Minh thất thẻ nhịn thê được nữa mà ta có ý định ra ngoài, còn tiếp tục như vây chắc nghẹn chết mất, liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh trong lòng ngày càng bất mãn.
      "Kem đánh răng chuẩn bị cho em rồi, nước cũng có, được dùng nước lạnh rửa mặt biết chưa"
      Lôi Nhiếp rốt cuộc cũng đứng dậy, đúng lúc này cái đầu thò vào trong phòng, chân dép lê chuột micky chân để .
      "Dì con đói bụng rồi nhưng có dì ăn cơm ngon"
      Tiểu tử kia chút khách khí vứt nốt chiếc dép lê còn lại nhảy lên giuơgf còn quên hôn chụt cái lên môi Mẫn Minh, nhìn sắc mặt ngày càng tối sầm của người dưới giường cậu bé tự giác nhích lại gần Mẫn Minh hơn. Cậu sợ người ba này. Mặc dù năm nay 4 tuổi nhưng số lần được ba bế chỉ đếm đầu ngón tay. Tuy ỏe trước mặt Mẫn Minh và Mẫn Chinh Huy ta bộc lộ nhưng cậu bé biết ngừi cậu gọi là ba này thích mình lại càng thích mẹ mình mặc dù cậu cũng thích mẹ mình chút nào
      "Viêm Viêm! ra ngoài, dì còn phải rời giường"
      Lôi Nhiếp tiến lên muốn đem tiểu tử trong ổ chăn kia bắt lấy nhưng tiểu gia hỏa kia lại chút sợ hãi quấn chặt lấy người Mẫn Minh như bach tuộc
      Lôi Nhiếp cảm thấy bản thân sắp phát hỏa, tuy rằng đay là đứa trẻ hơn nữa tiểu tử kia còn gọi là ba . Vì muốn bản thân luống cuống Lôi Nhiếp đành phải ra ngoài, ít nhất thể để Mẫn Minh nghi ngờ.

      "Hôm nay đến ngày cho tôi thuốc rồi đúng ? Tôi chỉ sợ quên mất"
      Mẫn Kì đứng ở góc rẽ, mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt, trê mặt chút sức sống, chiếc áo ngủ rộng thùng thình càng lộ thân hình gầy trơ xương do sử dụng thuốc phiện thời gian dài
      " biết ? tại trông khác gì con quỷ. Đúng là thể ngờ Mẫn Kì ai bì nổi trước kia lại có ngày hút thuốc phiên giữa ban ngày ban mặt như vậy"
      Lôi Nhiếp xong dứt khoát dời
      "Lôi Nhiếp tôi xn , xin hãy cho tôi thuốc được ?"
      Mẫn Kì từ phía sau vội vàng ôm láy Lôi Nhiếp chuẩn bị rời . Người đàn ông này thể dây vào. Năm đó chỉ vì muốn giữ lại đứa bé trong bụng bất đắc dĩ phải gả cho ta nghĩ tới người đàn ông này lại đấng sợ như vậy. Người ngoài cho rằng ta là người chồng tốt, người cha tốt nhưng chỉ có mới nhất ta đáng sợ đến như thế nào, đặc biệt lần trước ta biết phát ta lẻn vào phòng Mẫn Minh ta vì thế mà bóp cổ ánh mắt đằng đằng sát khí nếu phải biết điều mà chừng sớm mất mạng. Cha cũng có cảm giác chủ nhân ngôi nhà này sớm bị ta thay thế.
      "Mẫn Kì! Nếu phải vì Mẫn Minh, chỉ bằng chuyện năm đó làm, sớm chết trăm ngàn lần rồi. Về sau tránh xa tôi ra thấy tôi lại ghê tởm"
      Lôi Nhiếp gạt tay Mẫn Kì ra, bị ta chạm vào người lại muốn tắm rửa
      "Thuốc! tôi chỉ muốn thuốc... Lôi Nhiếp xin "
      Mẫn Kì biết tức giận trừ Mẫn Minh ra chán ghét bất luận kẻ nào đụng chạm vào ngừơi mình. Kết hôn 4 năm nhưng chưa từng đụng vào người
      "Trong ngăn kéo thư phòng, liều dùng cho tuần. Vài ngày nữa cũng đừng ra ngoài gây chuyện, cuối tuần này tôi còn bữa tiệc, biết phải làm gì rồi đấy"
      Chẳng quan tâm trả lời , Mẫn Kì nhanh chóng chạy đến thư phòng. phải chỉ cần diễn thêm vở kịch? Mẫn Kì là ai! điều giỏi nhất phải là diễn kịch đó sao? Đối địch với ta phải chuyện gì hay ho huống hồ ta cho tự do tuyệt đối, chưa bao giờ can thiệp vào chuyên riêng tư cá nhân. Nếu chẳng may bắt gian tại gường ta cũng bình tĩnh "Tiếp tục ! tôi quấy rầy". Ngày đầu tiên lấy biết ta căn bản mà lúc ấy chỉ muốn cho đứa con trong bụng ngườì cha thôi nhưng ngờ chính điều đó làm gia đình và cả chính những hậu quả khó lường
      ThiênMinh, Chris, vilinh2 others thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      CHƯƠNG 2
      Edit: Aries92

      NGHĨA TRANG
      Trong phòng ăn Mẫn Chính Huy ngồi ăn sáng. Vì tuổi cao khiến ông luôn cảm thấy thiếu ngủ giờ lại phải ăn cơm mình cho nên chút cảm giác ngon miệng cũng có. Ông cứ như vậy ngồi chờ. Đến cái tuổi này rồi ông mới ngộ ra điều gì có thể so sánh được với tình cảm gia đình, chỉ khi nhìn thấy bọn trẻ ông mới yên tâm.

      Mẫn Minh vẫn chưa thể tha thứ cho ông, ngoại trừ Viêm Viêm, con bé rất ít khi cười. Mẫn Minh hồn nhiên vô tư trước kia sớm bị cuốn trôi theo dòng nước lũ năm nào mà nguyên nhân xuất phát từ ông.

      Mẫn Kỳ là đứa con khiến ông lo lắng nhất. Năm đó chưa kết hôn mà có con thiếu chút nữa khiến Mẫn gia mất hết thể diện, may có Lôi Nhiếp chấp nhận kết hôn với nó.

      Mẫn Kỳ từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, số lượng tình nhân nhiều đến nỗi ngay chính bản thân cũng thể nhớ . Chấp nhận cưới Mẫn Kỳ khiến Lôi Nhiếp chịu ít thiệt thòi nhưng ông cũng còn cách nào khác. Để bảo toàn thể diện cho Mẫn gia đó là biện pháp duy nhất.

      Lôi Nhiếp quả thực là người có năng lực, chưa đầy hai năm lãnh đạo công ty đến nơi đến chốn hơn nữa giữa bọn họ có giao kèo chỉ sợ Lôi Trạm đột ngột trở mặt đến lúc đó hậu quả thể tưởng tượng nổi. Ông sợ bản thân chịu khổ chỉ e ông ta làm khó dễ bọn trẻ đặc biệt là Mẫn Minh đứa con ông thương nhất.

      “Ba! Sao vậy!” Lôi Nhiếp tay cầm lọ mứt hoa quả đến.

      “Ba chờ các con rồi mới ăn, Mẫn Kỳ đâu!” Mẫn Chính Huy nhìn quanh bọn trẻ biết đâu hết ngay đến cả Viêm Viêm cũng thấy bóng dáng.

      “Ông ngoại! Viêm Viêm muốn uống sữa tươi đâu.” Vừa định hỏi tiểu gia hỏa kia đâu mà bây giờ xuất rồi.

      Viêm Viêm nắm tay Mẫn Minh nhìn chằm chằm đồ ăn sáng bàn.

      “Viêm Viêm ngoan! Mau uống hết sữa nếu được ăn bánh ngọt đâu.” Mẫn Chính Huy ôm lấy Viêm Viêm bế cậu bé ngồi lên đùi mình. Viêm Viêm bĩu môi vẻ mặt tội nghiệp nhìn về đĩa bánh ngọt cách đó xa. Mẫn Chính Huy thấy vậy khỏi xót xa. Cũng may năm đó bắt Mẫn Kỳ phá thai. Cái nhà này từ khi có Viêm Viêm mới bắt đầu xuất tiếng cười trở lại.

      “Viêm Viêm ngoan nào! uống sữa tăng chiều cao, dì thích người cao lớn. Nếu con cao dì thích con nữa.” Mẫn Minh cười cười đem sữa đặt trước mặt cậu bé.

      Tiểu tử kia ban đầu còn hơi chần chờ sau đó liền đem cốc sữa hơi hết sạch rồi từ đùi Mẫn Chính Huy nhảy xuống chạy đến trước mặt Mẫn Minh quên kiễng chân hôn chụt lên má :

      “Dì thích Viêm Viêm nhất, Viêm Viêm cũng thích dì nhất mai này lớn lên Viêm Viêm lấy dì làm vợ.”

      Lôi Nhiếp thiếu chút nữa đem sữa trong miệng phun ra hết.

      Tiểu tử kia vừa cái gì!

      Mẫn Chính Huy mới đầu kinh ngạc sau đó cười to ngớt

      “Viêm Viêm! như vậy muốn lấy vợ rồi sao?”

      “Tiểu Diêu cậu ta thích Đình Đình chờ khi trưởng thành kết hôn với Đình Đình. Con chỉ thích dì mai này cũng kết hôn với dì .”

      Mẫn Minh nhéo nhéo cái mũi của cậu bé.

      “ Viêm Viêm! Nếu vậy con phải ăn nhiều cơm cho mau lớn đến lúc đó dì giúp con tìm bà xã.”

      Mẫn Chính Huy cười cười. Đây chính là cuộc sống mà ông vẫn mong muốn. tại ông cảm thấy thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Nhiếp ông bỗng giật mình bởi ánh mắt ta nhìn Mẫn Minh có chút được bình thường hoặc có thể từ trước đến nay ta đều dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn con bé.

      Mọi người ăn sắp xong lúc này Mẫn Kỳ mới xuống. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế đủ để che giấu bộ dạng mệt mỏi thiếu sức sống, thiếu lớp son phấn dày cộp này khiến người ta sợ hãi.

      “Mới sáng ra muốn đâu!” Mẫn Chính Huy đặt tách trà xuống .

      “Con có việc phải ra ngoài bữa sáng con ăn.”

      Ba!!!!

      Mẫn Chính Huy đặt mạnh tách trà trong tay xuống khiến nước trong chén sóng sánh ra ngoài, Viêm Viêm thấy vậy sợ hãi núp vào lòng Mẫn Minh.

      làm mẹ rồi mà sao chút gương mẫu cũng có! Thể diện của Mẫn gia đúng là bị hủy hoại hết trong tay rồi!” Mẫn Chính Huy tức giận đến phát run. Thiên hạ có ai biết cả nhà Mẫn gia khác gì làng chơi.

      “Dù sao trong mắt ba cũng chỉ có đứa con ngoan Mẫn Minh mà thôi. Nếu sợ con làm mất mặt Mẫn gia vậy cứ coi như con chết rồi .”

      Mẫn Kỳ xong để ý đến ai liền ra ngoài.

      Mẫn Chính Huy giận đến run người liếc mắt nhìn Viêm Viêm sợ hãi trốn trong lòng Mẫn Minh ông lại thấy đau lòng. Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, ông dọa nó sợ rồi.

      “Ba! Bữa tiệc cuối tuần này con gửi hết thiếp mời rồi. Trang phục của Mẫn Minh và Viêm Viêm lát có người mang đến, con ăn xong rồi xin phép trước.” Lôi Nhiếp đứng dậy nhìn thoáng qua Mẫn Minh. mặc chiếc váy chọn mà chọn bộ màu trắng.

      Lẽ nào lại muốn ra nghĩa trang sao!

      Vì sao làm bao nhiêu như vậy cũng thể bằng người chết!

      Còn cả mối quan hệ chết tiệt này nữa. biết rất lý do ở lại Mẫn gia là gì, hôn nhân giữa và Mẫn Kỳ ngay đến kế ước còn tính quan hệ của bọn họ chỉ để bày ra cho thiên hạ xem mà thôi. Vậy tại sao vẫn xa cách như thế! Lạnh nhạt gọi rể. Hai chữ kia tựa như dao nhọn lặng lẽ lăng trì lòng .

      nhanh chóng ra ngoài, trong lòng cảm thấy áp lực. sắp bước sang tuổi mười bảy còn là đứa bé nữa. Vẻ đẹp của ngày càng khiến người ta điên cuồng. Hôm nay lại muốn ra nghĩa trang mình! Đây cũng là thói quen của .

      cầm điện thoại ấn vài số

      “Theo sát Mẫn Minh, nếu có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết. Còn nữa giúp tôi xử lý tên nhóc kia cho tốt.”

      Ra khỏi nội thành ồn ào Mẫn Minh lúc này mới thở phào nhõm. Mỗi lần đến thăm trai đều dùng xe nhà. Ngôi nhà kia lấy hết tất cả tuổi thơ của , ánh sáng của . muốn bỏ từ lâu, trai cũng đồng ý dẫn rời khỏi vậy mà tại chỉ còn lại mình đến đâu cũng đều cảm thấy đơn lạc lõng.

      Nghĩa trang này rất ít người đến thăm viếng. Sau khi nhổ hết cỏ dại mọc bên rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nụ cười quen thuộc. lấy khăn tay chuẩn bị từ trước nhàng lau

      ! Em biết vẫn luôn thích sạch .”

      ngồi xuống áp mặt lên bia mộ nhìn nụ cười ấm áp quen thuộc dịu dàng cười .

      “Mẫn Kha! Em sắp mười bảy tuổi rồi, năm nay định tặng em cái gì nào! Có muốn gặp em ! biết tám năm rồi cùng em tổ chức sinh nhật. Mỗi ngày đều ở bên mẹ có phải ! Dẫn em theo với, em chỉ muốn sống bên hai người thôi.”

      Trời đột nhiên nổi gió.

      Mẫn Minh hai tay ôm chặt lấy người dính sát vào bia mộ. Sau khi mẹ tự sát trai gắt gao ôm chặt vào lòng ôn nhu :

      ”Mẫn Minh! Đừng sợ có ở đây vĩnh viễn ở bên em.”

      là hơi ấm duy nhất của , thiếu niên mặc áo trắng như tuyết với từng là tất cả.

      “Mẫn Kha! Em rất nhớ . Mỗi đêm đều muốn mơ gặp mà sao đến tìm em! Mẫn Minh rất ngoan cũng rất nghe lời tại sao vẫn xuất !”

      Xa xa bóng đen đứng chờ sẵn.

      Lôi thiếu sai theo nhị tiểu thư mà hai nhà họ Mẫn này hành vi lại rất quái gở. Xe nhà lại thích chen chúc lên tàu điện ngầm hại cũng phải lên theo mà nơi đến luôn luôn là nghĩa địa này hơn nữa mỗi tuần đều đến đây bất chấp mưa gió.

      Lôi thiếu kể cũng kỳ lạ. Đường đường là thiếu gia của Lôi thị lại muốn tự nhiên chạy đến Mẫn gia làm con rể. Lôi lão gia cũng vì chuyện này mà nổi trận lôi đình. Con trai độc nhất làm sao dễ dàng để nó bỏ như vậy.

      Mà Mẫn gia chính là nguồn cơn việc. Mẫn lão gia dung túng con thành tính đến nỗi ai biết chuyện xấu của con lớn Mẫn Kỳ. Uổng phí lúc còn trẻ ông cũng là nhân vật thủ đoạn nổi tiếng thương trường nhưng ngờ ngay đến con mình cũng có biện pháp.

      Mười năm trước chịu tang vợ, tám năm sau chịu tang con trai.

      Người nhà Mẫn gia ai cũng đều được bình thường khó trách Lôi lão gia lại lo lắng đến vậy sợ rằng Lôi thiếu sống lâu trong cái nhà này cũng bị vận xui của Mẫn gia ảnh hưởng.

      CHƯƠNG 3
      Edit: Aries92

      SINH BỆNH
      Trời bắt đầu nhập nhoạng tối Mẫn Minh mới quyết định trở về. ngờ mình ở lại nghĩa trang nguyên cả ngày. Lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng có lẽ bị cảm lạnh rồi nhìn trạm bus phía trước định đến.

      “Mẫn Minh! Sao cậu lại ở đây!” nam sinh cao gầy gọi với từ phía sau. nhìn lại ra là cậu bạn cùng lớp Cổ Tứ Dương.

      “Tôi có việc.” Mẫn Minh cười cười, cậu bạn này cũng ghét. Tuy gia đình cậu ta thuộc loại có điều kiện nhưng tính tình rất khiêm tốn, trong xã hội bây giờ người như vậy quả còn nhiều.

      “Nhìn sắc mặt cậu tốt lắm hay để tôi đưa cậu về nhé xe nhà tôi đỗ bên kia.” Cổ Tứ Dương có thiện ý mời .

      Nụ cười này rất quen thuộc rất ấm áp. đột nhiên có chút hoảng hốt hơi cau mày chẳng lẽ là sao! Tay tự chủ được đưa đến chạm vào mặt cậu ta.

      Cổ Tứ Dương đầu tiên hơi kinh ngạc sau đó lập tức nở nụ cười tươi. tự nhiên lại vuốt ve khuôn mặt mình nhưng vì sao ánh mắt lại có vẻ trống rỗng, xa xăm! Cậu ta cũng quan tâm nhiều đến thế đưa tay ra nắm lấy tay .

      Cảm nhận được hơi ấm Mẫn Minh mới kịp phản ứng. làm gì vậy! Tự nhiên lại chạm vào mặt người ta! xấu hổ vội rút tay về lại bị cầm chặt lấy.

      “Mẫn Minh! Thực ra tôi. . . thực ra tôi rất thích cậu!” Cổ Tứ Dương mặt bỗng chốc ửng đỏ.

      rứt khoát rút tay về :

      “Xin lỗi cậu!”

      suy nghĩ nhiều vội vã chạy ra ngoài.

      Tại sao lại là cậu ta!

      là mệnh sao chổi. Còn nhớ ngày mẹ tự tử cả bồn tắm tràn đầy màu máu đỏ nhiều đến nỗi nhiễm đỏ đôi mắt . Từ ngày đó trở chán ghét màu đỏ. Nhìn trai mặt tái nhợt từ từ bị dòng nước cuốn lòng dường như chết. Tuổi thơ của bắt đầu từ năm tám tuổi còn tiếng cười mà tại vẫn còn muốn liên lụy người vô tội hay sao!

      Trong đầu rối rắm cứ như thế chạy thẳng về phía trước cho đến khi va phải lồng ngực cứng rắn mới ngẩng đầu lên.

      Còn có thể là ai ngoài ta.

      “Có chuyện gì vậy! Mẫn Minh sao em đổ nhiều mồ hôi thế này!” Lôi Nhiếp để ý đến giãy giụa của ôm chặt vào lòng. nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ vội sờ tay lên trán.

      bị sốt sao!

      Lẳng lặng nhìn người nằm giường bệnh trong lòng khỏi đau đớn. chắc chắn là vừa mới khóc. La Thái đứng đợi cả ngày thế nhưng lại để mất dấu! Có lẽ sớm đoán được có người theo cho nên mới cố ý cắt đuôi.

      Còn nữa, nam sinh lúc này là ai!

      Dưới ánh đèn lông mi của dài, làn da trắng nõn, cánh tay là kim truyền dịch được truyền vào người . luôn gầy yếu như vậy mỗi lần đều dùng loại yếu ớt này giày vò . biết mọi người đều biết phải lẩn tránh mà chính là sống trong thế giới của mình nhìn thấy ai khác bao gồm cả .

      Lôi Nhiếp nắm tay nhàng hôn.

      dặn bác sĩ cho uống thêm thuốc an thần nên giờ mới có thể an tĩnh ngủ. Điện thoại đột nhiên rung Lôi Nhiếp nhíu mày ra ban công nghe máy.

      “La Thái! Lần sau tốt nhất hãy cẩn trọng cho tôi…còn nữa cậu lập tức đem tư liệu điều tra về tên nhóc chiều nay đến cho tôi.”

      Nhìn bầu trời đêm đầy sao Lôi Nhiếp lặng lẽ châm 1 điều thuốc.

      Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nắm lấy góc áo của bọn họ xác định dây dưa cả đời. hận Mẫn Kha nhưng cũng muốn cảm ơn ta. Cái chết của Mẫn Kha tạo cơ hội cho có thể lại gần nhưng cũng chính vì ta hại mất sinh lực khiến cho khó có thể tiến vào lòng .

      vẫn nhớ giống như thiên sứ chạy nhào vào lòng gọi trai chỉ bởi vì hôm đó mặc chiếc sơ mi trắng. Đây cũng là nguyên nhân tìm đến Mẫn gia. Mối quan hệ giữa và Mẫn gia chỉ là 1 vỏ bọc thực chất là liều thuốc duy nhất của Mẫn Minh vào lúc đó.

      Đây là giao kèo giữa Lôi gia và Mẫn gia.

      “Thế nào rồi! Mẫn Minh, con bé đáng thương này…” Mẫn Chính Huy đến nhìn người nằm giường bệnh đau lòng thôi.

      Nghiệt đều do ông tạo tại sao lại đổ hết lên người Mẫn Minh!

      Có trời biết mấy năm nay ông tự trách bản thân như thế nào.

      sao đâu ba! Chỉ hơi sốt thôi truyền nước xong là có việc gì.” Lôi Nhiếp an ủi thay ông rót cốc nước đưa đến.

      “Tại sao lại sốt! Thời gian này phải sức khỏe của nó rất tốt sao!” Mẫn Chính Huy nhàng vuốt ve gương mặt .

      Đứa trẻ ngốc! định dùng cách này để tra tấn mình nhưng biết cũng chính là tra tấn ông hay sao!

      Mẫn Minh vẫn chưa quên được việc mẹ mình tự sát nghĩ tới sau này lại xảy ra chuyện như vậy. ngờ người đàn bà điên kia lại dùng tính mạng Mẫn Minh uy hiếp ông. Mẫn Chính Huy ông chưa bao giờ bị người ta uy hiếp. Năm xưa mẹ của Mẫn Minh cũng từng lấy cái chết ra uy hiếp nhưng có hiệu quả vậy mà vì Mẫn Minh ông chịu thỏa hiệp thậm chí còn đáp ứng lấy người đàn bà kia.

      Thế nhưng ta lại buông tay.

      Nhìn bộ dạng nổi điên của Mẫn Kha lúc đó ông biết bản thân mình cũng phát điên rồi chút do dự bóp cò. Người đàn bà đó có chết trăm lần cũng đổi được tính mạng của Mẫn Kha. Giây phút đó ông chỉ mất mình Mẫn Kha mà còn cả Mẫn Minh nữa.

      Sau khi Mẫn Kha chết Mẫn Minh người nào cũng nhận ra chỉ điên cuồng đòi tìm trai. Nhìn con bé ôm chặt Lôi Nhiếp buông ông biết rằng Mẫn Minh của ông được cứu rồi.

      Mấy năm trở lại đây mặc kệ Mẫn Kỳ bên ngoài gây chuyện ra sao ông vẫn chịu đựng. Bao nhiêu năm thua thiệt bọn trẻ chỉ cần chúng muốn cái gì ông cũng đều đáp ứng nhưng Mẫn Minh từ trước đến nay chưa từng cầu điều gì.

      Đúng vậy! Con bé chỉ cần mẹ và Mẫn Kha liệu ông có cho được !

      Cũng may còn có Viêm Viêm.

      ra đời của Viêm Viêm làm cho Mẫn Minh như được sống lại.

      “Lôi Nhiếp! Tôi biết cậu muốn cái gì nhưng e là tôi thể cho cậu được. Tôi chỉ muốn con bé được hạnh phúc muốn nó có thể tự do lựa chọn. Tài sản của Mẫn thị tôi chia ra làm ba phần. Di chúc cũng lập rồi. khi tôi chết phần của tôi là của cậu.” Mẫn Chính Huy thở dài chỉnh lại chăn cho Mẫn Minh.

      “Ba! Tài sản của ba con cần. Mấy năm nay ba cũng biết cái con muốn là gì!” Lôi Nhiếp xoay người đưa lưng về phía ông trong mắt là mảng rét lạnh.

      Mẫn Chính Huy cho là lập tức cần nữa sao!

      có khả năng đó!

      Mẫn Chính Huy suy nghĩ quá đơn giản rồi.

      Lôi gia từ trước đến nay luôn thờ phụng câu

      “Muốn! Nhất định phải có được. Cho dù có phải hủy diệt cũng phải biến nó trở thành của mình.”

      Điều này ngay từ ngày xác lập giao kèo Mẫn Chính Huy biết .

      “Tôi biết! Với tài lực của Lôi thị các người mà những thứ này căn bản để trong mắt nhưng đây là tâm ý của tôi cũng là muốn bồi thường mấy năm nay cậu chịu thiệt thòi. Theo như giao kèo đến cuối năm nay cậu với Mẫn Kỳ có thể hủy bỏ hôn ước được rồi.” Mẫn Chính Huy biết muốn cậu ta buông tay phải chuyện đơn giản.

      “Ba! Ba về nhà trước . Con sợ Viêm Viêm ở mình quen sợ hãi. Ở đây có con là được rồi. Lời ba con suy nghĩ.” Lôi Nhiếp quay đầu nở nụ cười thản nhiên.

      Mẫn Chính Huy thấy vậy mới nhàng thở ra.

      Dù sao cũng còn trẻ tuổi như vậy chờ sau sinh nhật Mẫn Minh ông đưa du học. Thời gian còn dài biết chừng Lôi Nhiếp buông tha cho con bé. Ông tin tưởng vững chắc Mẫn Minh của ông tìm được hạnh phúc đích thực.

      Y tá đến rút bình truyền dịch.

      tay vì kim chuyền mà hơi rỉ máu. Lôi Nhiếp thè lưỡi liếm hết. Ngoài vị máu còn hơi có mùi cồn. bao lâu miệng muốn từ tay chuyển đến bên môi tinh tế ngậm lấy. nhàng liếm quanh cánh môi khiến cho đôi môi khô khốc của dễ chịu hơn sau đó từ từ chuyển đến cần cổ trắng nõn còn có xương quai xanh mê người… luôn thơm ngọt như vậy.

      Năm 8 tuổi lần đầu tiên để lại dấu môi biết muốn .

      Người giường khẽ chau mày.

      Mấy năm nay rất ít khi vui vẻ. nhàng hôn lên hàng lông mày chau lại của cầm lấy bàn tay trắng nõn nhàng hôn lên từng ngón tay.

      muốn đưa về Lôi gia, ai có thể ngăn cản được.

      Mẫn Chính Huy! Lão già này muốn đẩy ra e rằng quá muộn.

      Mẫn Minh nhất định phải là người của .

      Đột nhiên có tiếng gõ cửa Lôi Nhiếp cau mày tức giận.

      Cửa mở là mẹ Trần quản gia lâu năm của Mẫn gia. Mẫn Chính Huy hóa ra vẫn yên tâm, lão hồ ly bắt đầu đề phòng .

      “Lôi thiếu! Cậu trở về nghỉ ngơi ở đây có tôi là được rồi!” Mẹ Trần rất ít . Ở Mẫn gia lâu như vậy bà biết cái gì nên cái gì nên nhưng bà lòng lo lắng cho Mẫn Minh.

      Năm đó phu nhân hiền lành như vậy cũng thoát khỏi cái chết Mẫn Minh đứa chịu nổi đả kích liên tiếp liền đổ bệnh. Sau trận ốm nặng tỉnh dậy tính tình dường như thay đổi hẳn. Mẫn phu nhân còn, bà cũng định xin thôi việc nhưng lại thể bỏ mặc Mẫn Minh.

      Biết Mẫn Chính Huy có chuẩn bị Lôi Nhiếp cũng phản bác đem tay Mẫn Minh để lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

      vẫn chờ lớn lên hơn nữa vẫn tiếp tục chờ.
      Chrisvilinh thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      CHƯƠNG 4
      Edit: Aries92

      TIỆC RƯỢU
      Sau khi khỏi bệnh bao lâu đến ngày Mẫn gia tổ chức tiệc rượu. Mẫn Minh thích những bữa tiệc xã giao như vậy. Mọi người đều khoác lên mình màu áo dối trá những lời trái với lòng mình. Thực chất là tiệc xã giao nhưng chẳng qua cũng chỉ là tìm kiếm lợi ích từ người khác. Có người vì muốn đạt được mục đích mà phải hy sinh hôn nhân của con cái. Những bữa tiệc kiểu này thường chuyện tình cảm chỉ đến lợi ích. Mỗi người đều có giá trị khác nhau thế nên người ta mới có câu “Đầu năm nay sợ bị lợi dụng chỉ sợ mình vô dụng”.Chuyên gia sau khi hoàn tất trang điểm cho Mẫn Minh khỏi thốt lên câu tán thưởng

      “Nhị tiểu thư xinh đẹp! Phải là khuynh quốc khuynh thành mới đúng.”

      Mẫn Minh nghe vậy chỉ lễ phép mỉm cười. biết mình được thừa hưởng nét đẹp của mẹ nhưng chẳng phải có câu hồng nhan bạc phận hay sao! Mẹ là ví dụ điển hình đó thôi. Bản thân bà thể phản kháng phải chết trong tay người mình . Mà sớm mất tất cả hạnh phúc. Thế giới của còn ánh sáng nữa. muốn rời , khỏi cái nhà này.

      mặc người chiếc váy công chúa viền tơ lụa, mái tóc được kẹp gọn gàng bằng chiếc trâm cài tóc màu bạc để lộ ra cần cổ trắng ngần kết hợp với vòng cổ cùng đôi giày thủy tinh, trông khác gì nàng công chúa.

      xuất của thu hút ít ánh mắt của mọi người.

      Lôi Nhiếp bên này cùng vài người chuyện chỉ liếc mắt cái liền thất thần.

      Mẫn Chính Huy rốt cuộc muốn làm gì!

      định tiến đến đem giữ bên cạnh mình nhưng lại bị Mẫn Chính Huy gọi lại chào hỏi khách khứa nên đành bất lực trơ mắt nhìn bị mọi người vây quanh. Mà vẫn như trước chỉ bình thản mỉm cười sau đó tự đến góc của phòng tiệc.

      còn chưa kịp yên tâm bên cạnh xuất người đàn ông.

      ! Phải gọi là thiếu niên mới đúng.

      Dĩ nhiên đó chính là nam sinh hôm trước đứng chuyện với .

      Mẫn Kỳ cũng xuất . Khuôn mặt được trang điểm tinh tế che bớt vẻ trắng bệch thường ngày. Đóng kịch xưa nay đều là sở trường của ta giờ có cơ hội tốt như vậy để thể sao có thể bỏ lỡ!

      Quay đầu nhìn Lôi Nhiếp bắt gặp ánh mắt ta chỉ mãi dõi theo bóng hình.

      Mẫn Minh là đứa con mà ba quý nhất. trai cũng dùng tính mạng mình bảo vệ ngay đến cả người chồng danh nghĩa cũng vì Mẫn Minh mà trân quý.

      Đối với Mẫn Kỳ, ba luôn trách cứ, trai cũng thèm để ý đến còn Lôi Nhiếp ánh mắt ta chưa từng đặt người . Nếu phải vì quan hệ giữa và Mẫn Minh biết chừng bị ta bóp chết từ lâu rồi.

      đến khoác tay Lôi Nhiếp nở nụ cười giả tạo cùng chào hỏi mọi người trong khi đó Lôi Nhiếp vẫn chăm chú nhìn người đứng ở góc phòng kia thân thể càng ngày càng cứng nhắc.

      Mẫn Minh cùng nam sinh kia chơi đùa với Viêm Viêm rất vui vẻ lâu rồi có cười thoải mái như vậy.

      màn kia chỉ hấp dẫn ánh mắt Lôi Nhiếp mà còn cả Mẫn Chính Huy. Ông cảm thấy rất vui sướng. Mẫn Minh hôm nay giống mọi khi.

      “Chủ tịch Mẫn! Con ông quả rất xinh đẹp! lâu thấy con trai tôi vui vẻ như vậy.” Cục trưởng Cổ .

      “Ra là con trai của cục trưởng Cổ! đúng là hổ phụ sinh hổ tử.” Mẫn Chính Huy cười ý.

      “Bọn trẻ bây giờ cần phải trao đổi nhiều hơn nữa. Con trai tôi bình thường có khi cả ngày câu nào. Mong rằng về sau Mẫn chủ tịch giúp tôi dạy dỗ nó.” Ý tứ của cục trưởng Cổ ai cũng hiểu . Mẫn Chính Huy đương nhiên cũng hiểu được ông liếc nhìn Lôi Nhiếp phía xa xa tiếp lời.

      “Tôi cũng hy vọng có ngày chúng ta trở thành người nhà.”

      Mẫn Chính Huy biết để Lôi Nhiếp bên cạnh giống như cất giữ quả bom hẹn giờ. Ông muốn Mẫn Minh phải chịu tổn thương mà tại chỉ có cục trưởng Cổ mới có thể khiến ta dè chừng.

      “Mẫn Minh! Dù có phải liều cái mạng này ba cũng muốn con bị tổn thương.”

      Cổ Tứ Dương cười híp mắt tay giơ cao chiếc điều khiển từ xa lên quá đỉnh đầu. Viêm Viêm thấy vậy cũng chịu thua kéo kéo vạt áo cầu xin ánh mắt to tròn ngừng chớp chớp. Thấy cầu xin có hiệu quả cậu bé đành quay lại năn nỉ Mẫn Minh.

      “Dì ! Viêm Viêm muốn chơi đua xe ô tô.”

      “Nhóc! Chỉ cần gọi tiếng chú chiếc điều khiển này là của nhóc.” Cổ Tứ Dương cười cười nhéo mũi cậu bé.

      “Tại sao phải gọi là chú! cũng đâu có già như vậy!” Viêm Viêm giành lại điều khiển từ xa khịt khịt mũi.

      Dù sao nước mắt cũng mất tiền mua tùy tiện lưu lại vài giọt tuyệt đối có thể khiến người khác vào khuôn khổ. Chiêu này cậu dùng để đối phó với người nhà rất hiệu quả.

      Thấy vậy Cổ Tứ Dương bèn cúi xuống bế Viêm Viêm hôn lên trán cậu bé rồi

      với dì của em bằng tuổi nhau. Em gọi ấy là dì phải cũng nên gọi là chú hay sao! Nếu rất buồn đấy.”

      Viêm Viêm đăm chiêu suy nghĩ chút rồi đột nhiên :

      phải thích dì đấy chứ! Nhưng mà dì là của tôi sau này tôi cao hơn chút thành bạn trai của dì.”

      Mẫn Minh chiều véo tai cậu bé.

      “Còn như vậy muốn tìm bạn . Xem ra sau này nhất định phải nhanh chóng tìm cho con người rồi.”

      Viêm Viêm nhìn thấy Mẫn Minh liền nhào đến từ người Cổ Tứ Dương giãy giụa muốn Mẫn Minh ôm nhưng trang phục của hôm nay thích hợp để ôm Viêm Viêm nên mục đích của cậu bé đạt được.

      Nhìn thấy Lôi Nhiếp đến Viêm Viêm làm loạn đột nhiên ngoan ngoãn hẳn bị ta bế ôm lấy cậu bé cũng dám phản kháng chỉ quay sang nhìn Mẫn Minh bằng ánh mắt tội nghiệp.

      “Cổ thiếu! Mẫn Minh và Viêm Viêm làm phiền cậu rồi. Nếu có chuyện gì xin Cổ thiếu cứ tự nhiên.” Ánh mắt Lôi Nhiếp chút độ ấm.

      Mẫn Minh cùng Viêm Viêm cũng dám lên tiếng. Bọn họ đều hiểu ta có ý đuổi khách.

      Cổ Tứ Dương bắt gặp ánh mắt của hơi hoảng hốt. Ánh mắt người đàn ông này quả quá sắc bén, trời sinh máu lạnh. Cậu ta nhìn sang Mẫn Minh rồi .

      “Lôi tổng quá lo lắng rồi! Tôi sao, được cùng Viêm Viêm và Mẫn Minh chuyện là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa tôi và Mẫn Minh là bạn học vừa vặn cũng có rất nhiều chuyện cần trao đổi với nhau.”

      Nghe vậy, ánh mắt Lôi Nhiếp càng ngày càng nguy hiểm.

      Mẫn Minh biết đây là biểu lúc ta tức giận.

      muốn Cổ Tứ Dương chịu thương tổn.

      thể!

      “Tứ Dương! Nếu cậu có việc cứ trước cần ở lại đây với bọn tôi đâu.”

      sao! Tôi làm gì có chuyện gì chứ! Mẫn Minh sao sắc mặt cậu kém vậy! Cậu bị bệnh hả!” Cổ Tứ Dương quan tâm đặt tay lên trán .

      Trời ạ! ấy đổ mồ hôi lạnh.

      Lôi Nhiếp siết chặt cánh tay khiến Viêm Viêm ở trong lòng ta khẽ nhíu mày. Cậu bé cũng dám lên tiếng chỉ thấy đôi mắt tự nhiên hồng hồng đành phải mặc ta ôm. Mẫn Kỳ đứng bên cạnh thấy vậy muốn đến ôm lấy Viêm Viêm nhưng nhìn bộ dạng người đàn ông cũng dám lỗ mãng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên.

      Ai dám động đến ta lúc này chắc chắn muốn sống nữa.

      ra các con ở đây! Lôi Nhiếp giới thiệu với con đây là cục trưởng Cổ. Về sau con nên học hỏi nhiều từ ông ấy.” Mẫn Chính Huy cùng Cổ Vọt cười cười nhìn mấy người trẻ tuổi trước mắt để ý đến bầu khí có phần là lạ.

      “Ông ngoại! Ôm!” Viêm Viêm nhìn thấy Mẫn Chính Huy như tìm được cứu tinh nhanh chóng muốn nhào vào lòng ông.

      “Tiểu bảo bối của ta nặng như vậy rồi! Mấy năm nữa chừng ta có muốn bế con chắc cũng đành bất lực thôi.” Mẫn Chính Huy ôm lấy Viêm Viêm hôn lên khuôn mặt cậu bé.

      “Chủ tịch Mẫn! Đứa bé này quả kháu khỉnh xem ra tương lai ông có người kế nghiệp rồi.” Cổ Vọt cười cười vuốt ve khuôn mặt của cậu bé.

      “Cục trưởng Cổ quá khen! Viêm Viêm con mau gọi ông !” Mẫn Chính huy cười véo mũi cậu bé.

      “Con gọi là ông mà gọi là chú có được ! Chú Cổ vẫn trẻ lại còn rất đẹp trai nữa!” Công phu nịnh nọt quả ai sánh bằng, quả nhiên Cổ Vọt nghe thấy vậy liền cười to. Đối với Viêm Viêm khen ngợi ngớt.

      Mẫn Minh thở dài! Thằng này đúng là tiểu hồ ly hiểu nó giống ai! giống Mẫn Kỳ lắm có vẻ như là giống ba hơn. Nhưng ai biết cha đứa bé là ai. Ngay đến cả Mẫn Chính Huy đánh đến nỗi gãy cả roi mà Mẫn Kỳ vẫn chịu mở miệng.

      “Mẫn Minh! ngờ cháu với Tứ Dương là bạn học. Hôm nào rảnh qua nhà bác chơi nhé!” Cổ Vọt nhìn Mẫn Minh cười cười.

      Gia sản Mẫn gia khiến ai ai cũng đều thèm dãi. Mẫn gia lại có con trai mọi người tuy ra nhưng trong lòng ai cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.

      Mẫn gia cũng cần có che chở của Cổ gia.

      Mấy năm nay Mẫn gia có quan hệ khá thân thiết với giới hắc đạo tại muốn buông tay cũng phải chuyện dễ dàng. Nếu giúp đỡ của Cổ gia tuyệt đối có khả năng đó.

      “Cám ơn chú Cổ! Có thời gian nhất định cháu đến.” Mẫn Minh lễ phép lời cám ơn.

      ngờ gia thế Cổ Tứ Dương lại hiển hách đến vậy làm lo lắng thừa rồi. Với xuất thân của cậu ta Lôi Nhiếp dù có muốn cũng có khả năng động thủ. Mệnh sao chổi như đây xem ra cũng chỉ có thể kết bạn với những người như Cổ Tứ Dương mà thôi.

      “Cục trưởng Cổ! Sang năm tôi muốn đưa Mẫn Minh du học. Nếu Cổ thiếu cũng có ý này chi bằng hai đứa cùng nhau . để Mẫn Minh mình ở bên ngoài tôi cũng yên tâm cho lắm”.

      “Đúng đấy. . . đúng đấy. Quả cháu cũng muốn du học từ lâu rồi!” đợi Cổ Vọt lên tiếng Cổ Tứ Dương chen vào.

      Ông trời cho cơ hội tốt như vậy sao có thể lãng phí chứ! Tình tuổi trẻ tuy rằng ngây ngô nhưng nồng nhiệt. Cậu thực thích trước mắt thích đến nỗi mỗi ngày đều bị tác động thích đến rối tinh rối mù.

      “Đúng là! Con trai tôi tại đều là vì con dâu nuôi rồi. Ông xem đứa con bất hiếu này chưa chi muốn ra khỏi nhà rồi.” Cổ Vọt cười cười vỗ vỗ vai Cổ Tứ Dương.

      Nếu con trai ông thích.

      Rất tốt! Ông đỡ phải mất công khuyên bảo.

      Hơn nữa Mẫn Minh cũng khiến ông rất hài lòng. Xinh đẹp hào phóng rất xứng làm con dâu Cổ gia chưa kể đến gia thế cũng rất vững mạnh.

      Mẫn Chính Huy vừa lòng cười. Cổ gia như ngọn núi lớn mà ông có thể dựa vào. Nhìn ra được tên nhóc Cổ Tứ Dương này thực thích Mẫn Minh.

      ! Phải là Mẫn Minh nhà ông có ai là thích chứ!

      Mẫn Minh cũng ghét cậu ta. hợp ý ông.

      Mẫn Chính Huy cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của Viêm Viêm

      “Tuy rằng chú Cổ còn trẻ nhưng con vẫn phải gọi chú Cổ là ông biết chưa! chừng ngày nào đó chú Cổ với chúng ta trở thành người nhà đó.”

      Cổ Tứ Dương cũng khiến người ta chán ghét. Có lẽ cậu ta là cơ hội duy nhất khiến có thể thuận lợi rời khỏi Mẫn gia. Người nào ở bên cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm thời điểm này cũng chỉ có Cổ Tứ Dương mới có thể tự bảo vệ mình. Tương lai thể ràng nhưng tại cũng tốt. cũng muốn thuận theo tự nhiên.

      “Chú Cổ, Ba! Con và Tứ Dương ra ngoài dạo lát. Hai người cứ tiếp tục trò chuyện.” Mẫn Minh khoác tay Cổ Tứ Dương ra ngoài.

      Lúc ngang qua người Lôi Nhiếp khỏi rùng mình. Ánh mắt ta nhìn ngày càng sắc lạnh khiến sợ hãi thể thở nổi.

      còn như vậy nữa! rất nhanh thôi rời khỏi đây.

      Rất nhanh thôi được tự do.

      Trong góc sâu nhất của căn phòng Lôi Nhiếp hung hăng rót đầy ly rượu. Lão già thế nhưng lại cùng Cổ cục trưởng cứ thế đem đá ra ngoài. Làm sao có thể! Còn có Mẫn Minh nữa cứ như vậy tiếp nhận an bài sao!

      ràng là cố ý! thể như vậy được.

      Lôi Nhiếp cho tới bây giờ chưa từng cũng biết cái gì gọi là buông tay.

      CHƯƠNG 5
      Edit: Aries92

      KHU VUI CHƠI
      Cuối tuần Cổ Vọt gọi điện đến ông ta muốn mời Mẫn Minh đến nhà làm khách. vừa ra khỏi cửa vừa vặn gặp phải Lôi Nhiếp:

      rể”

      “Ừ! Ra ngoài nên cẩn thận chút.” Dứt lời ta cũng thêm lời nào nữa lập tức vào thư phòng của Mẫn Chính Huy.

      Mẫn Minh nhàng thở ra. Cuối cùng ta cũng chịu buông tay rồi. phải có câu “Đàn bà so với tiền đồ vĩnh viễn chịu nổi đả kích” hay sao! Từ nay trở cũng cần phải sợ hãi nữa. đưa tay sờ sờ chiếc vòng thủy tinh cổ

      ! Mẫn Minh cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây. Mẫn Minh dẫn cùng ”.

      Vào thư phòng vừa hay thấy Mẫn Chính Huy ngồi xem lại tập album ảnh. Mỗi ngày ông ta đều phải ôm tập album ảnh đó ngồi nhìn hàng giờ.

      Nhớ lại có lợi ích gì chứ! Bọn họ đều vì lỗi lầm của ông mà phải trả giá. Bây giờ có hối hận cũng quá muộn.

      “Ba! Chuyện bên kia vô cùng hỗn loạn. Trong số những người chúng ta phái người bị bắt.” Lôi Nhiếp xong đem tư liệu đến trước mặt Mẫn Chính Huy.

      “Bị bắt!” Mẫn Chính Huy liếc nhìn tập tài liệu.

      “Là người mới nên chưa có kinh nghiệm. Sau vụ này con nghĩ chúng ta cũng nên có chuẩn bị.” Lôi Nhiếp nhíu mày cất kỹ những tài liệu bàn.

      “Họ có muốn cũng dám động đến chúng ta. Cậu cần làm gì cả. Tôi gọi điện cho cục trưởng Cổ để ông ấy giúp ta giải quyết. Cậu chỉ cần xử lý tốt chuyện ở Hải Cảng là được rồi. Cha cậu muốn tôi bồi dưỡng cậu thành nhân tài xuất chúng. Cho nên cậu nhất định phải cố gắng. Tôi cũng muốn phụ kỳ vọng của ông ấy.”

      Mẫn Chính Huy lấy điếu thuốc chậm rãi hút. Thông minh như cậu ta ắt hẳn biết bây giờ nên làm gì!

      “Vâng! Con xử lý ngay.” Lôi Nhiếp xoay người chuẩn bị ra ngoài lại bị Mẫn Chính Huy gọi lại.

      “Lôi Nhiếp! Bớt chút thời gian giúp tôi tìm vài trường đại học uy tín ở nước ngoài. Tôi muốn thay Mẫn Minh chọn lựa cẩn thận”.

      “Vâng.” Đưa lưng về phía Mẫn Chính Huy Lôi Nhiếp nắm chặt tập văn kiện trong tay.

      Mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu!

      Người nhà Cổ gia tiếp đón Mẫn Minh rất nhiệt tình. Cổ phu nhân có ý muốn mời Mẫn Minh ở lại ăn cơm nhưng lại bị Cổ Vọt ngăn cản. Ông nghĩ thời gian này nên để bọn trẻ có thời gian ra ngoài bồi dưỡng thêm tình cảm hơn. Ông cũng dặn Cổ Tứ Dương nhất định phải tiếp đón Mẫn Minh cách chu đáo.

      Cổ Tứ Dương muốn dẫn Mẫn Minh xem phim nhưng lại muốn đến khu vui chơi. Khó khăn lắm mới thấy cầu gì nên Cổ Tứ Dương rất vui vẻ chạy mua đống đồ ăn vặt rồi kéo .

      Khu vui chơi cuối tuần phần đông là trẻ . Thấy vậy có chút hối hận biết thế mang theo Viêm Viêm cùng . Cổ Tứ Dương nhanh chóng chạy mua vé.

      Sau khi trai qua đời sức khỏe của được tốt lắm cho nên người nhà nhất định cho ra ngoài quá lâu. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể trở lại đây. bất giác đưa tay sờ chiếc vòng cổ

      “Mẫn Kha! Rốt cuộc chúng ta cũng có thể quay lại đây rồi. Hôm nay nhất định phải chơi vui vẻ nhé!”

      “A!!! hai…” Cảm giác mất trọng lực làm cho Mẫn Minh sảng khoái gọi to nhưng chả mấy chốc tiếng của nhanh chóng bị tiếng hét của bọn trẻ lấn át. Cổ Tứ Dương sắc mặt trắng bệch quay sang thấy mở to mắt.

      “Mẫn Minh! Nhắm mắt lại , mở mắt càng sợ hơn đấy.” Cổ Tứ Dương dường như phải dùng hết sức để hét lên đúng lúc này tàu lượn của bọn họ đến đoạn lộn nhào. Cổ Tứ Dương mặt tái mét nhanh chóng nhắm tịt mắt.

      “Khá hơn chút nào chưa!” Mẫn Minh vỗ vỗ sau lưng Cổ Tứ Dương. Từ lúc ra khỏi tàu lượn đến giờ cậu ta cứ nôn suốt khiến cũng cảm thấy áy náy nhưng bù lại hôm nay rất vui.

      sao! Mẫn Minh à! Nhìn ra gan của cậu lại lớn như vậy.” Dùng khăn tay lau miệng, cúi đầu nhìn bộ dạng này của cậu ta biết có làm mất hứng nữa.

      “Có gì đâu! Sợ độ cao cũng là chuyện bình thường mà. Năm đó trai tôi cũng vậy vì muốn chiều lòng tôi mặc dù sợ độ cao nhưng vẫn kiên trì cùng tôi chơi trò này. Kết quả nôn thốc nôn tháo nhưng lần sau nếu tôi có rủ ấy vẫn cứ .” Mẫn Minh cười nhưng ánh mắt như nhìn về nơi xa xăm nào đó.

      Chính tại nơi này người thanh niên áo trắng dịu dàng ôm lấy .

      “Tứ Dương! Cậu chơi trò quăng vòng bao giờ chưa!” đợi trả lời liền kéo cậu ta đến mua tám mươi cái vòng sau đó nhanh chóng đứng vững nhắm chuẩn mục tiêu bắt đầu ném.

      Kết quả quăng trượt.

      “Tứ Dương! Thử xem”.

      Nhìn vui vẻ như vậy Cổ Tứ Dương cũng cảm thấy vui lây. Cậu ta cũng cầm lấy cái xác định vị trí rồi ném nhưng so với Mẫn Minh kỹ thuật của cậu ta còn kém xa. những ném trượt mà còn vượt quá cả vạch giới hạn.

      “Tứ Dương! Xem ra cậu còn kém cả tôi.” Mẫn Minh cười cầm vòng tay đập vào người cậu ta. Cổ Tứ Dương cũng muốn bị yếu thế nhanh chóng đuổi theo muốn đáp trả. màn đùa vui của bọn họ biết rằng lọt vào ống kính máy ảnh phía xa xa.

      “Tứ Dương! Cảm ơn cậu đưa tôi về. Hôm nay tôi rất vui.” Mẫn Minh nhận quà mua cho Viêm Viêm từ tay Tứ Dương cười .

      “Cậu vui tôi cũng cảm thấy vui. Mẫn Minh! Tôi hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu cười như vậy. Kỳ cậu cười lên rất đẹp.”

      trai cũng từng như vậy! im lặng hướng cậu ta vẫy vẫy tay rồi vào nhà.

      “Mẫn Minh! Ra ngoài chơi vui con!” Mẫn Chính Huy ngồi ghế sofa chơi cùng Viêm Viêm.

      “Vâng! Viêm Viêm, dì mua cho con rất nhiều đồ chơi về này.” Mẫn Minh để túi đồ trong tay xuống lôi đồ chơi ra.

      Quả nhiên cậu bé hai mắt sáng quắc vội nhào vào lòng .

      “Dì ! Cho con…cho con. Con muốn chơi.”

      Nhìn Viêm Viêm mở bao đồ chơi màu sắc sặc sỡ ra lúc này mới ngẩng đầu lên thấy Lôi Nhiếp ngồi đó từ bao giờ.

      rể.”

      “Ừ!” chỉ ngẩng lên nhìn cái sau đó lại tiếp tục lật giở tài liệu trong tay.

      “Ba! Bản dự toán kinh phí lần này bị vượt mức. Con tính toán lại rồi. Xem ra dự án này chúng ta tiết kiệm được khoản tiền khá lớn.” Lôi Nhiếp đứng dậy đến ngồi bên cạnh Mẫn Chính Huy đưa tài liệu cho ông ta xem.

      “Tốt lắm! Lôi Nhiếp cậu quả là 1 nhân tài. Vậy cứ làm theo ý cậu . Tuần sau lấy danh nghĩa của tôi mở cuộc họp ban giám đốc.”

      Cảm thấy bản thân ở lại phòng khách cũng vô dụng. Bọn họ chuyện công việc cũng có hứng thú. giơ tay ôm lấy Viêm Viêm lên lầu. Thằng bé có đồ chơi mới trong tay mặc kệ muốn làm gì làm.

      Hôm nay vui chơi cả ngày quả thực rất mệt. Trong khi Viêm Viêm vẫn còn ngồi chơi thảm hai mắt díp cả lại. Trong lúc mơ màng cảm giác được có người vào trong phòng. Có lẽ là mẹ Trần vào mang Viêm Viêm nhưng tại sao càng ngày càng buồn ngủ thế này…cuối cùng thể mở mắt ra được.

      Lôi Nhiếp nhìn cốc sữa bàn giờ tay vuốt ve khuôn mặt trong mắt tràn ngập ôn nhu.

      “Mẫn Minh! Là em muốn như vậy phải sao! Được! tôn trọng lựa chọn của em.”

      Cúi đầu hôn hít khuôn mặt ngậm lấy cánh môi đỏ sẫm hôn lên mí mắt mỏng manh còn có bờ vai mà nhất.

      mới mười bảy tuổi mà biết đoạt lấy tâm phách người khác làm cho bị hãm sâu trong đó thể tự kiềm chế.

      Vì sao nhất định phải rời khỏi !

      “Muốn sao! Được! Vậy bẻ gãy đôi cánh của em. rồi nếu thể chiếm được em dù có phải hủy hoại cũng buông tay.”
      Chrisvilinh thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      CHƯƠNG 6
      Edit: Aries92

      BỊ BẮT LÀM NÔ LỆ
      Trong thư phòng Lôi Nhiếp đưa tay cầm lấy sấp ảnh chụp bàn. Trong ảnh là thiên thần của cười rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cười thoải mái như vậy. lại còn đặt tay lên lưng tên nam sinh kia. cuộn chặt bàn tay đến nỗi mấy bức ảnh cũng trở nên nhăn nhúm nhưng sau đó lại buông lỏng tay lặng lẽ vuốt phẳng chúng tay kia cầm bật lửa chậm rãi đốt.

      chỉ cho phép lần này chỉ lần này thôi!

      Rắc rối được giải quyết xong để tỏ lòng cảm ơn, Mẫn Chính Huy muốn mời Cổ Vọt ra ngoài dùng cơm nhưng ngờ vừa xế chiều nhận được điện thoại báo Mẫn Kỳ xảy ra chuyện.

      Vào đến bệnh viện nơi nơi đều là màu trắng toát khiến Mẫn Minh khẽ run. Cổ Tứ Dương đứng bên cạnh thấy vậy liền cầm chặt lấy tay dùng hơi ấm làm bình tĩnh hơn rất nhiều.

      sao đâu! Bác sĩ cấp cứu rồi!” Cổ Tứ Dương đỡ ngồi xuống dịu dàng an ủi.

      “Tôi chỉ sợ chị ấy cũng giống như mẹ tôi bao giờ tỉnh lại nữa.”

      “Con tôi thế nào rồi!” Mẫn Chính Huy hoàn toàn mất hết bình tĩnh vừa nhìn thấy y tá bước ra liền túm chặt lấy cậu ta liên tục hỏi. Lôi Nhiếp thấy vậy vội bước đến gỡ tay ông ta ra, cảm giác được toàn thân ông ta run rẩy.

      “Ông hỏi tôi cũng vô ích thôi. Bác sĩ vẫn còn cấp cứu bên trong. Các người như thế này chỉ cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ.” Y tá sợ hãi trả lời hiển nhiên là bị màn vừa rồi làm cho kinh sợ.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Mẫn Chính Huy quay lại nhìn Lôi Nhiếp.

      Mẫn Chính Huy tuy rằng oai phong lẫm liệt thời nhưng lúc này đây cũng chỉ như người cha đáng thương muốn bù đắp cho con mình nhưng hoàn toàn bất lực.

      “Ba! Ba đừng kích động. Mẫn Kỳ nghiện ma túy được thời gian rồi. Khi nhân viên khách sạn phát ra ấy trong tình trạng bất tỉnh. cùng ấy còn có tên nhóc mới mười chín tuổi. Có người thấy họ thường xuyên cùng nhau ra vào các quán Bar. Con sai người đưa cậu ta đến “Nóng nảy đường” bao lâu nữa khai hết thôi. Bước đầu có thể xác định là do dùng thuốc quá liều.” Lôi Nhiếp xong bắt đầu gọi điện thoại đầu dây bên kia phát ra tiếng kêu la thảm thiết đưa người đến nơi đó đừng mong có thể lành lặn ra ngoài.

      “Nó nghiện hút lúc nào! Vệ sĩ đâu!” Mẫn Chính Huy hai mắt đỏ bừng quay đầu nhìn thấy Mẫn Minh sắc mặt trắng bệch ngồi góc ông lại cảm thấy đau lòng.

      Oan nghiệt của ông quá nặng nay đổ hết lên người bọn trẻ.

      Mẫn Kỳ điêu ngoa tùy hứng phải do ông dung túng hay sao nên mới để cho vô pháp vô thiên như vậy! đến chồng mà có con hồi học còn đem axit hất vào người bạn học nếu phải có Lôi gia ra mặt chắc chắn thoát khỏi cảnh lao tù. Vất vả lắm mới sinh ra Viêm Viêm nhưng tính tình vẫn như trước thay đổi. Đáng thương nhất vẫn là Mẫn Minh tận mắt chứng kiến mẹ mình tự tử ,bàn tay giữ chặt khăn trắng cho bác sĩ đắp lên. Nhìn thấy cảnh ấy ông lần đầu tiên cảm thấy áy náy. bao lâu sau lại đến Mẫn Kha xảy ra chuyện con bé coi như chỉ còn là cái xác hồn. Ôm vào lòng đứa con ngơ ngơ ngẩn ngẩn ông hận thể tự cho mình dao. tại Mẫn Minh đối với ông xa cách càng khiến ông thêm đau lòng. Ông biết bọn trẻ đều hận ông. Ông cũng sợ các con hận mình chỉ cần chúng được bình an ông nguyện sống ít vài năm cũng chẳng sao.

      Mẫn Minh căng thẳng nắm chặt lấy góc áo đây cũng là thói quen mỗi khi khẩn trương của . Viêm Viêm ở nhà có mẹ Trần chăm sóc còn Mẫn Kỳ sao! Bao giờ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm đây! .

      Cuối cùng Mẫn Kỳ cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu Mẫn Minh thấy vậy đứng bật dậy chạy vội đến nhìn sắc mặt tái nhợt môi tím tái của Mẫn Kỳ trong lòng khỏi đau đớn.

      Tại sao lần nào nằm ở vị trí này cũng đều là người thân của !

      “Bác sĩ chị tôi sao rồi!” Mẫn Minh đưa tay lau nước mắt nhìn thẳng vào mắt bác sĩ. muốn nhìn thấy bất kỳ ánh mắt bất đắc dĩ nào nữa.

      “Tạm thời qua cơn nguy kịch. Nhưng do thời gian bệnh nhân sử dụng ma túy quá dài nên cơ thể dần bị ăn mòn ít. Tạm thời chưa thể thanh lọc hết độc tố ra khỏi cơ thể. Hơn nữa loại ma túy ấy sử dụng là loại hiếm gặp giờ chúng tôi vẫn chưa thể xác định được thành phần trong nó cho nên nếu muốn khống chế được tôi nghĩ mọi người tốt nhất nên đưa ấy cai nghiện.” Bác sĩ khép lại bệnh án ra hiệu cho y ta đẩy Mẫn Kỳ vào phòng bệnh.

      “Được! Tôi nhất định bắt nó cai nghiện.” Mẫn Chính Huy nhàng thở ra sau đó trong mắt lóe lên tia sắc bén ông ta quay người nhìn Lôi Nhiếp

      “Điều tra ai là người dụ dỗ nó. Đừng để chừa ai”.

      Mẫn Minh nghe vậy khỏi rùng mình. Ba muốn làm như vậy sao!

      phải ba vẫn ngày đêm ăn chay niệm phật! Ba có biết điều kiêng kị nhất trong phật môn là sát sinh hay ! Lẽ nào nhà mình báo ứng như vậy vẫn chưa đủ! Nếu ba muốn ngay cả con cũng gặp chuyện may ba cứ tiếp tục làm vậy .”

      Mẫn Minh chưa bao giờ chủ động chuyện với ông những lời này của khiến ông ta sững người. cũng biết tất cả là lỗi của ông sao!

      Đúng vậy! Ông căn bản phải người tốt hại chết vợ liên lụy con trai ngay cả đến con vẫn còn nằm trong phòng bệnh sống chết thế nào.

      chính ông là nguyên nhân!

      “Lôi Nhiếp! cần điều tra nữa. Tên nhóc kia cũng thả ra . Giúp tôi tìm bác sĩ cai nghiện tốt nhất tôi muốn Mẫn Kỳ cai nghiện càng sớm càng tốt.” Mẫn Chính Huy thở dài giờ khắc này ông thậm chí còn dám nhìn mặt con mình nhưng ông nghĩ bản thân vẫn nên tích đức hơn, cho dù ông sợ phải xuống địa ngục nhưng ông sợ báo ứng về sau.

      Nhìn thoáng qua Mẫn Minh, Lôi Nhiếp gì nữa ra ngoài. Mọi chuyện hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay .

      “Mẫn Chính Huy! Ông già rồi muốn đấu với tôi ông còn kém xa.” Khóe miệng Lôi Nhiếp hơi nhếch lên thẳng bước ra ngoài.

      Căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của Mẫn gia trước giờ vẫn dùng để nghỉ ngơi nay là nơi Mẫn Kỳ cai nghiện. Mẫn Chính Huy đích thân giám sát. Mấy ngày nay ông cũng chưa được chợp mắt, nhìn Mẫn Kỳ thống khổ cào cấu đến nỗi móng tay tứa máu ông cũng rất đau lòng nhưng ông biết nếu bản thân mềm lòng chính là hại cho nên ông cố gắng làm như nhìn thấy nhắm mắt làm ngơ.

      Mẫn Minh muốn đến thăm nhưng ông đồng ý, ông muốn khắc thêm vào lòng vết sẹo khác. Chuyện của công ty đều giao cho Lôi Nhiếp quản lý. tại ngoài sức khỏe của Mẫn Kỳ ông còn tâm tư nào hết.

      Ở nhà Mẫn Minh khỏi đứng ngồi yên. Thời gian này ba hầu như dành hết thời gian ở lại biệt thự giúp Mẫn Kỳ cai nghiện trong khi bản thân lại giúp ích được gì đành phải ở nhà chăm sóc Viêm Viêm. Mấy ngày nay đều tự mình đưa Viêm Viêm đến nhà trẻ. Cứ đến buổi chiều tan học cậu bé lại lẳng lặng ôm cặp sách đứng đợi ở cổng trường. Có hôm do có việc bận thể đến đón được phải nhờ lái xe nhưng ta dỗ thế nào cậu bé cũng nhất định chịu về, còn cách nào khác phải gọi điện cầu cứu . nghe vậy liền bỏ hết mọi việc chạy đến. Vừa nhìn thấy cậu bé khóc rống lên

      “Huhu…Con còn tưởng mọi người đều cần Viêm Viêm nữa. Ông ngoại cần con…dì cũng là người xấu.”

      Ôm lấy cậu bé khỏi đau lòng nhàng lau nước mắt rồi “Dì như vậy, ông ngoại cũng như vậy. Viêm Viêm con là đàn ông nhất định phải kiên cường lên biết chưa!”

      Cậu bé khụt khịt mũi nghiêm trang :

      “Viêm Viêm rất kiên cường tương lai con còn phải cưới dì , con khóc nhè nữa!”

      Mẫn Minh nghe vậy cùng bất lực với cậu bé.

      Từ đó trở dù có việc bận đến đâu vẫn cố sắp xếp thời gian đến đón Viêm Viêm. Cổ Tứ Dương thấy vậy ngỏ ý muốn giúp nhưng bị từ chối. Gần đây Lôi Nhiếp cũng bận giải quyết chuyện công ty mấy ngày nay họ có chạm mặt điều này làm cảm thấy thoải mái ít. Trong nhà chỉ có bọn họ khiến có cảm giác hết sức căng thẳng.

      Sau khi tan học Mẫn Minh thu dọn đồ xong xuôi ra xe kêu tài xế đưa đến nhà trẻ. Hôm nay Viêm Viêm có lớp học vẽ. Bọn trẻ về gần hết mà vẫn chưa nhìn thấy Viêm Viêm. nghĩ chắc thằng nhóc lại muốn chơi trốn tìm đây mà. cẩn thận tìm lượt vẫn biết thằng bé chạy đâu. bắt đầu lo lắng chạy hỏi giáo viên nhận được câu trả lời cậu bé có người đến đón rồi.

      “Mẹ Trần! Viêm Viêm về nhà chưa!”

      “Vẫn chưa sao! Mẹ kêu người làm tìm quanh nhà xem có thấy nhé”

      rể! Có phải cho người đón Viêm Viêm rồi !”

      “Viêm Viêm thấy… thấy đâu mất rồi! ”

      Đầu dây bên kia còn an ủi nhưng giờ phút này lại nghĩ được gì, nghe thấy gì.

      chạy khắp nơi tìm.

      “Viêm Viêm! Ra đừng trốn nữa dì biết Viêm Viêm thông minh nhất!” Nước mắt như những hạt trân châu ngừng tuôn rơi. Bên đường tài xế cũng tích cực tìm. dặn ta được cho ba và Mẫn Kỳ biết chuyện. Giờ là thời điểm quan trọng đối với Mẫn Kỳ tốt nhất vẫn nên giấu kín hơn.

      “Viêm Viêm!”

      gọi đến nỗi cổ họng đau rát bất lực ôm lấy đầu chân nổi nữa khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ.

      Rốt cuộc Viêm Viêm ở đâu!

      “Chú! Chú có nhìn thấy bé trai khoảng 4 tuổi !”

      ! có nhìn thấy bé trai đeo cặp sách màu vàng !”

      Cổ họng đau rát muốn gọi điện hỏi tình hình mọi người ở nhà thế nào nhưng điện thoại biết rơi mất từ lúc nào. biết mình ở đâu người qua lại càng ngày càng ít

      “Viêm Viêm!”

      Cảm nhận có người đến còn chưa kịp quay lại bị bịt chặt mũi chỉ trong thoáng chốc nhanh chóng chìm trong mảng tối đen còn biết gì nữa.

      CHƯƠNG 7
      Edit: Aries92

      CHIẾM ĐOẠT
      nhàng vuốt ve tóc vẫn là mùi hương quen thuộc ấy. Lôi Nhiếp đem mặt vùi sâu vào hõm vai . Nếu phải cứ nhất quyết bỏ mọi chuyện như thế này! nhàng ôm lấy vào căn phòng được chuẩn bị từ trước.


      Căn phòng có cửa sổ bên trong rất tối nhưng cũng có ý định bật đèn. Cứ như vậy ! sợ nhìn thấy bộ dạng của lúc này khiến mềm lòng hơn nữa cũng thể để cho nhìn thấy mặt mình.

      vốn thích bóng tối chỉ cần có là được rồi. chính là ánh sáng của là người duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn .

      mùi gay mũi khiến Mẫn Minh hít thở thông mở mắt ra hoàn toàn là màu đen tối chút ánh sáng. cố gắng gượng dậy đưa tay sờ soạng xung quanh lại đụng trúng cái gì đó ấm áp mềm mềm, là tay người.

      là ai! Thả tôi ra. Tôi phải tìm Viêm Viêm!”

      có tiếng trả lời đột nhiên bị vòng tay to lớn ôm gọn vào lòng mặc cho hết sức phản kháng nhưng đối phương vẫn suy chuyển.

      “Buông ra! là ai! Đừng động vào tôi!”

      liều mạng kháng cự nhưng có kết quả chỉ càng thêm khiêu khích dục vọng của đối phương. Bỗng nhiên cảm thấy lực rất lớn đè ngã xuống giường người bên đem toàn bộ sức nặng đặt người .

      được. . . được…Mẫn Kha cứu em!”

      Người bên đột nhiên dừng lại động tác, ta dùng bàn tay nắm chặt cằm hung hăng hôn xuống. Động tác của ta quá mức kịch liệt khiến còn cách nào khác chỉ có thể cố gắng mím chặt môi cho tiến vào nhưng ta dường như có chút kiên nhẫn bàn tay nắm cằm đột ngột dùng sức.

      “A!”

      ta nhân cơ hội đó thừa cơ tiến vào. Nụ hôn của ta vừa sâu vừa mãnh liệt. Trong miệng Mẫn Minh đều là mùi vị của ta khiến cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Lòng dường như chết lặng trong tâm trí lúc này tất cả đều là hình bóng của trai, ai đến cứu đây!

      “A!” cắn . Lôi Nhiếp rời khỏi miệng đưa lưỡi liếm vệt máu môi nơi đó còn có hương vị của , cảm nhận được vẫn còn kháng cự.

      Đây chẳng qua mới chỉ bắt đầu mà thôi!

      hơi nhổm dậy, bàn tay đưa xuống dưới váy cảm nhận được người bên dưới run rẩy miệng ngừng gọi Mẫn Kha. Người chết kia thể cứu được , bẻ gãy đôi cánh của .

      Tiếng vải bị xé toạc vang lên trong bóng tối, bàn tay to của đặt lên vị trí trái tim , muốn đem bản thân đặt ở nơi đây cho dù có phải trả bất kỳ giá nào cũng hối hận. Nhìn người dưới thân khóc đến kiệt sức chỉ còn lại gào thét.

      cúi người dán chặt lên da thịt , cơ thể tươi mới khơi gợi lửa nóng trong .

      Tất cả đều do ép .

      đem gắt gao ôm vào trong ngực môi bắt đầu lần tìm cơ thể cảm giác được bởi vì đau đớn mà run rẩy. khủng hoảng, bất lực đều biết nhưng là muốn cảm thấy đau đớn, đau đớn quên, đau đớn nhớ mãi, đau đớn mới khiến biết được cái gì nên cái gì nên làm.

      Cho đến khi chỉ còn cách tầng trói buộc vẫn như cũ dán chặt người , lửa nóng dưới thân đủ cho biết đối với có bao nhiêu khát khao nhưng lại run rẩy sợ hãi. Thân thể người đàn ông quá mức cường tráng ngừng xâm chiếm cơ thể giống như độc xà quấn lấy buông.

      “Mẫn Kha! Cứu em…Cứu em!”

      Giờ khắc này vẫn gọi tên người đàn ông kia, tại sao! Nếu như chỉ lần gọi tên có lẽ mềm lòng nhưng có hoặc có thể từ trước đến nay vốn hoàn toàn nhớ đến .

      ghì chặt tay cúi xuống cắn nơi mềm mại của cho đến khi miệng có vị máu tươi nhưng vẫn cảm thấy đủ như vậy vẫn đủ.

      muốn hoàn toàn có được .

      nhanh chóng tách hai chân mạnh mẽ vào. Nơi đó chật hẹp vô cùng dung nạp được cũng giống như lòng của vậy. Nghĩ đến đây càng ôm chặt hơn làm cho dán chặt vào người mình tay sớm bị dây thừng cố định đầu giường mạnh mẽ hôn , thân dưới dùng sức.

      “A!”

      Đau đớn ! Chắc chắn có.

      Vào giây phút này cũng rơi lệ nhưng tuyệt nhiên hối hận.

      là của !

      cúi đầu hôn lên khuôn mặt có vị mặn chát là nước mắt của cũng có thể là của . Nơi đó của khít khao làm cho như bay bổng mây nhưng quan trọng hơn người đem lại khoái cảm cho chính là . thẳng lưng hung hăng tiến vào người bên dưới sớm còn sức lực, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng thở dốc của .

      Giờ khắc này hãy cứ coi như chết !

      Ý thức càng ngày càng mơ hồ, ai đến cứu , ai!

      Cơ thể như bị xé nứt thành nhiều mảnh giống như lòng của vậy. Ngay tại lúc dần mất ý thức đột nhiên cảm thấy đau nhói, ta cắn lưỡi hút vào máu , tinh thần nhanh chóng thanh tỉnh. ta muốn dùng phương thức này khiến thanh tỉnh. quay đầu tránh nụ hôn của ta dùng hết sức lực cuối cùng cắn mạnh lên môi người đàn ông đó.

      khẽ rên đau nhưng vẫn dừng động tác dưới thân, thời khắc bùng nổ cắn mạnh vào vai cho đến khi cảm nhận được vị máu tươi nồng nặc.

      Trong bóng tối chỉ còn lại mùi máu tươi càng làm cho thêm tuyệt vọng mà ta dường như lại càng hưng phấn thêm, khoái cảm giống như pháo hoa bùng nổ.

      Đêm còn rất dài, đêm này đối với bọn họ chắc chắn đời khó quên.

      Mẫn gia lúc này như náo loạn cả lên. Sau khi Mẫn Chính Huy trở về biệt thự biết tin ông ta liền nổi trận lôi đình lập tức phái tất cả mọi người tìm kiếm. Khoảng nửa ngày sau có người đem cặp sách của Viêm Viêm đặt ở cửa còn để lại phong thư rằng ngoài tiền chuộc còn muốn ông ta buông tha cho Hải Cảng thành. Trong thư nhắc đến Mẫn Minh khiến ông ta càng thêm lo lắng. Ông ta phái Lôi Nhiếp dẫn người tìm kiếm khắp nơi.

      Hai chân ông ta như muốn nhũn ra. Báo ứng đến rồi sao! Đầu tiên là Mẫn Kỳ sau đó là Mẫn Minh cùng Viêm Viêm. Những người đó phải chỉ muốn công trình đó hay sao! Ông ta cho.

      Vì sao ông ta nhất quyết phải có được công trình đó cơ chứ!

      có bọn ông ta cần số tiền đó làm gì!

      Mẫn Chính Huy lặng lẽ vào phật đường quỳ xuống chắp tay thành khẩn cầu xin “Phật tổ! Con biết gì qua được con mắt của người. Con xin sám hối chỉ cầu xin người đừng đem tội lỗi của con trả người bọn trẻ. Người trừng phạt con thế nào cũng được chỉ cần đem Mẫn Minh và Viêm Viêm trở về.”

      Những người ông ta phái tìm vẫn chưa có tin tức gì, tiền chuộc cũng chuẩn bị đâu vào đấy đặt ở nơi được cầu. Những gì bọn họ muốn ông đều có thể đáp ứng chỉ cần Viêm Viêm và Mẫn Minh quay về.

      Theo thỏa thuận để đề phòng ông ta báo cảnh sát bọn bắt cóc sau khi nhận được tiền nhanh chóng giao người. Ông ta làm sao có thể báo cảnh sát chứ! Trong tay bọn chúng đều là máu mủ của ông nếu họ muốn cái mạng già này ông cũng do dự mà cho bọn họ. Cả đêm ông đều ngủ được. Bọn trẻ nhất định rất sợ hãi nhất là Viêm Viêm biết thằng bé khóc nhiều đến mức nào.

      đêm nay Mẫn Chính Huy đều ở trong phòng đọc kinh niệm phật, tóc như bạc phân nửa. Lôi Nhiếp dẫn người ra ngoài vẫn chưa quay lại. Trời tờ mờ sáng mong rằng bọn đừng xảy ra chuyện gì. Ông muốn trở lại làm ma quỷ, chỉ cần bọn trẻ bình an quay lại, ông nguyện ý ăn chay niệm phật cả đời.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng xe Mẫn Chính Huy nhanh chóng mở mắt, kịp giày chạy vội ra ngoài nhưng tình cảnh trước mặt khiến ông hít thở thông. Viêm Viêm miệng rên rỉ nằm mặt đất bên cạnh là Mẫn Minh được bọc bởi 1 tấm thảm màu nâu, da thịt lộ ra bên ngoài đầy rẫy những dấu hôn cùng vết răng cắn, môi bị cắn sưng đỏ còn hơi rỉ máu.

      khắc này ông muốn giết người.

      Tên súc sinh dám ra tay với Mẫn Minh.

      Ông dám chạm vào chỉ sợ bọn họ còn thở. Mẹ Trần ở phía sau khóc thành tiếng nhanh chóng chạy đến ôm lấy Viêm Viêm. May mắn cậu bé chỉ bị đánh thuốc mê ngất thôi còn Mẫn Minh đáng thương biết đêm qua gặp phải những chuyện gì!

      Trong phòng bệnh bác sĩ thay Mẫn Minh lau sạch miệng vết thương trong khi vẫn chưa tỉnh lại.

      “Bác sĩ! Con bé sao chứ!” Mẫn Chính Huy hai mắt ửng đỏ, từ lúc nhìn thấy Mẫn Minh ông cách nào kiềm chế được nước mắt.

      “Bệnh nhân bị xâm phạm nghiêm trọng, vết thương người cơ bản được xử lý nhưng mọi người vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tốt tinh thần của ấy có khả năng gặp phải vấn đề!” Bác sĩ thở dài yếu đuối như vậy là ai nỡ ra tay!

      “Bác sĩ! Số tiền này ông hãy cầm lấy, chắc ông cũng biết nên thế nào với người bên ngoài phải !” Lôi Nhiếp đem tiền nhét vào tay bác sĩ.

      đừng làm vậy! Vì bé tôi tình nguyện ngậm chặt miệng chỉ mong các người đừng để tên bại hoại đó nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.” Bác sĩ xong liền ra ngoài.

      “Đây là bọn chúng bức tôi. Lôi Nhiếp chuyện này giao cho người của “Nóng nảy đường” giải quyết hãy nhớ đừng bỏ sót ai, tôi muốn bắt sống bọn chúng!” Chiếc vòng ngọc niệm phật trong tay Mẫn Chính Huy bị ông ta giật đứt rơi vũng vãi khắp mặt đất.
      Chrisvilinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :