1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân
      Tác Giả: Thanh Tử
      Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh dị
      Nguồn : Tàng Thư Viện, truyennhanh2018, iRead, Tầm Hoan, Truyện VKL, truyện full, metruyenchu
      Editor: Rjnpenho, Thanhmai3883, Thành Đạt, Hoàng Mạnh, truyennhanh2018
      Số chương: 3613

      Diệp Thiếu Dương vốn là Mao Sơn tróc quỷ nhân, dũng cảm tiến vào đô thị, gặp người đấu người, gặp quỷ đấu quỷ, gặp đấu , gặp hồ đấu hồ...
      Tương tây Thi vương, Tà Thần bất tử, điệp tiên hung linh, tứ phương quỷ khấu.​

      Nữ minh tinh nuôi tiểu quỷ, công chúa hoàng thất hút máu, nữ giám đốc là hồ ,...​


      Thi triển Mao Sơn thần thuật, đánh lui tất cả!​

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 1: mẫu tử sát thi
      Tại huyện Dự Châu, có sơn thôn hẻo lánh tên là "Diệp gia thôn". Dựa theo tập tục của thôn này, ban đêm, mỗi nhà đều phải ở trước cửa đốt hai xấp tiền giấy, xấp đồ cúng, ... xấp khác là cho hồn dã quỷ qua đường. Tiền giấy là dành cho người nhà để họ thuận lợi ra , gặp khó khăn gì đường xuống dưới.

      Đốt xong tiền giấy, mỗi nhà đều đóng chặt cửa, cài chặt then sớm nghỉ ngơi, những người tin phật tín đạo còn cầu khẩn trong nhà, cầu cho đêm nay vượt qua bình an.

      Đêm khuya, mưa dông nổi lên, đập vào lá cây rào rào xào xạc giống như tiếng hồn dã quỷ bộ hành, tiếng gió thổi nức nở như than như khóc, làm cho bầu khí nơi đây vốn bất thường lại càng quỷ dị hơn.

      con đường vào thôn, thân ảnh mơ hồ trong mưa gió như như ra khỏi làng, trực tiếp leo lên phía sau núi, tiến thẳng vào phần mộ.

      Phần mộ này là của tổ tiên Diệp gia thôn, chôn người chết của Diệp gia mấy trăm năm qua. Bóng đen tới trước phần mộ có bia đá, cắm cây cờ chiêu hồn vào phía đầu, đứng trong gió bắt tay gọi quỷ.
      mặt đất mới của phần mộ chưa hề có cắm cây cờ chiêu hồn nào, chứng tỏ đây là phần mộ còn mới.

      "Nhị tẩu, hôm nay là bảy ngày của tẩu, vừa qua quỷ tiết, ta tới thăm tẩu đây.". Tiếng khàn khàn, nghe quá bốn mươi tuổi.

      Người đàn ông đứng trước mộ lặng im trong chốc lát rồi cởi cây dù đỏ từ lưng xuống, mở ra đặt trước phần mộ để che gió che mưa, tiếp đó y thận trọng lấy ra ba nén nhang cắm ngập xuống đất bùn. Y quan tâm đến lầy lội, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy lấy ra cái xẻng cong cong, bắt đầu khai quật phần mộ.
      Phần mộ vốn là đất mới, lại vừa bị thấm nước mưa, đất vô cùng xốp, quá hai mươi phút bị đào lỗ hổng. Lau tầng bùn đất, quan tài màu đỏ tươi như máu ra, đẹp đẽ ướt át.

      Toàn bộ quan tài đều sơn màu đỏ đậm, nước sơn màu đỏ tươi biểu thị là người đột tử chết, oán khí quá nặng, màu đỏ dày đặc, ảnh hưởng lớn đến trấn tà.

      chỉ như vậy, ở quan tài còn quấn ba mươi sợi chỉ đỏ, giăng kín khắp nơi giống như cái lưới, vững vàng bao lấy cả quan tài, tựa hồ sợ người trong quan tài bò ra ngoài.

      Người đàn ông quay qua quan tài cúi đầu, lầm bầm trong miệng: "Nhị tẩu, ta tới giúp tẩu.". Y lấy ra con dao găm, cắt từng sợi từng sợi chỉ đỏ, sau đó dùng côn nạy bảy cây đinh cao bảy tấc quan tài, hít sâu hơi, xốc quan tài lên.

      tử thi mặc áo liệm màu trắng xóa nằm trong quan tài.

      Dưới ánh sáng nhang đèn yếu ớt, chỉ thấy nữ tử thi sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đục đục ngầu ngầu trợn tròn hệt như cá chết, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, toàn thân tản ra luồng khí lãnh cực độ, tử khí.

      "Hít..." Người đàn ông hít vào hơi lãnh khí, may mà y có chuẩn bị, khi thấy nét mặt này, bắp chân như nhũn ra, vội vàng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước tử thi, run giọng rằng:

      "Nhị tẩu, tẩu chết lúc sinh ở giường, người hai mệnh, đám người kia lại luôn mồm quy củ tổ tông, để ý nhân luân, tách tẩu và hài tử ra, chia hai nấm mồ. Hôm nay hồn của tẩu quay về, Diệp Đại Bảo ta mạo hiểm đào tẩu và hài nhi lên, trả lại hài nhi cho tẩu..."
      xong, y lấy từ trong lòng ra cái bao bố, mở bao, bên trong là thi thể của đứa trẻ con! Diệp Đại Bảo đem thi thể của đứa trẻ đặt thi thể của nữ tử kia, sau đó khom người lui về phía sau, quỳ mặt đất, thấp thỏm chờ đợi. Trong phút chốc, bất chợt có tiếng gào khóc thất thanh của vang vọng mãnh liệt trong mưa gió.

      Nữ tử thi "Vút" cái từ trong quan tài nhảy ra, ngồi xuống, hai tay nắm chặt, mười ngón tay khô héo như nhánh cây, buộc chặt đứa trẻ sau lưng, nhìn Diệp Đại Bảo, mặt rộ lên tràng cười vô cùng quỷ dị.

      Diệp Đại Bảo hai đầu gối run rẩy quỳ xuống đất, vừa lạy vừa : "Nhị tẩu, ta hoàn thành tâm nguyện của tẩu, sau đó ta giúp tẩu lấp lại phần mộ, kẻ khác nhìn thấy đâu. Cầu xin Nhị tẩu vì khổ cực của ta, thỏa mãn tâm nguyện cho ta!".

      xong, y rút từ dưới chân lên ba nén nhang, tiến đến trước mặt nữ tử thi, hơ khói hương dưới cằm của nữ tử. Tay kia của y cầm chiếc chậu đồng, đặt dưới mặt của nữ tử thi.

      Người nữ kia dĩ nhiên đưa cổ về phía trước, vẫn nhúc nhích, phối hợp với Diệp Đại Bảo.

      Nữ tử thi giọt chất lỏng vào chậu đồng, mười phút sau, đáy chậu tràn đầy lớp gì đó. Nữ tử thi nhăn đôi hàng mày, mặt lộ ra thái độ đáng sợ.

      Diệp Đại Bảo vội vàng rút nhang đèn và chậu đồng lại, dùng lớp cao su dày bao bọc kín chậu đồng, cất vào trong lòng, mắt thấy nữ tử thi chậm rãi nằm vào xuống quan tài, tay ôm đứa trẻ, nét mặt hài lòng, trái tim y cũng thả lỏng, thở dài hơi.

      "Nhị tẩu, tẩu có hài tử, cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày tất thành mẫu tử cương thi sát, có thù báo thù. Đại Bảo đóng nắp quan cho tẩu, tẩu hãy tĩnh dưỡng tu luyện cho tốt ..."

      Mười phút sau, Diệp Đại Bảo quan sát nấm mồ được mình lấp lại, từ bên ngoài nhìn vào thấy kẽ hở lúc này mới xá cái, xoay người vội vã chạy về thôn.

      ...

      tháng sau, tại nhà trưởng thôn Diệp gia thôn, Diệp Đại Công.

      Tháng tám phát hỏa, vào cái năm nóng nhất, nhà người khác đều mở rộng cửa thông gió, dùng quạt máy, chỉ có nhà của Diệp Đại Công lại đóng kín cửa, bên trong đốt ba cái bếp lò.

      giường, hài tử khoảng năm, sáu tuổi, người quấn chăn bông dày, bị đông cứng đến nỗi môi tím tái, cả người lạnh run, miệng nhịn được rên hừ hừ.

      Diệp Đại Công đứng trong phòng lúc lâu, mồ hôi đầy người, thở dài bước ra cửa, cố sức lau mồ hôi và nước mắt mặt.

      "Cha, Thiếu Dương nó..." thiếu phụ hai mươi mấy tuổi tiến lên phía trước, mở to đôi mắt sưng húp nhìn Diệp Đại Công, là con dâu của Diệp Đại Công, cũng chính là mẹ của hài tử trong phòng.

      "Chờ Tiểu Binh trở lại rồi hẵng ."

      Diệp Đại Công bất đắc dĩ lắc đầu, ông làm thầy lang vài chục năm, thế mà đối với bệnh tình của cháu trai cũng có cách nào chữa được, nửa tháng qua, ông cõng tôn tử chạy khắp thị trấn và bệnh viện lớn trong tỉnh, trong thành phố, các nơi đều qua hết, kết quả là tìm ra được bệnh gì. Diệp Đại Công hoài nghi tôn tử căn bản có bệnh, mà là nhỡ trêu chọc tà uế nào đó, cho nên có mời bà cốt ở quê nhà đến làm pháp , thấy có vẻ hiệu quả chút. Vì vậy sáng sớm hôm nay ông kêu con trai vào thành phố mời cao nhân trở về thôn.

      , con trai Diệp Binh của ông trở về, dẫn theo lão giả ăn mặc như đạo sĩ.

      "Vị này chính là..."
      "Là đạo trưởng trong thành phố con mời tới, ông nghe qua bệnh tình của Thiếu Dương liền tới đây xem chút.".

      "Làm phiền đạo trưởng.". Diệp Đại Công chắp tay hành lễ, sau đó dùng đôi mắt nhìn từ xuống dưới đánh giá người mới tới.

      Lão đạo này nhìn qua khoảng hơn sáu mươi tuổi, người gầy gò, xấu xí, mày bát tự, mắt tam giác, đạo bào người cũ thể cũ hơn, lưng đeo túi vải dày, vừa vào nhà con ngươi xoay tròn nhìn loạn đủ thứ, chút tiên phong đạo cốt.

      Diệp Đại Công nhăn mày, đầu năm nay bọn bịp bợm giang hồ nhiều lắm, đạo sĩ hòa thượng giả mạo gì cũng có, ông thấy dù sao lão đạo sĩ này cũng có khả năng, chẳng qua là sắp tuyệt vọng rồi cho nên cái gì cũng muốn thử, lỡ mời tới cứ thử lần xem sao, lập tức ông rất khách khí mời lão đạo sĩ ra phía sau phòng tôn tử…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 2: KHAI QUAN
      Lão đạo sĩ liền khoát tay chặn lại, sau đó lôi băng ghế dài ngồi xuống giữa sân, rằng: "Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo còn có cơm tối ăn, hay là cho bần đạo ăn chút gì !"

      Diệp Đại Công ngẩn ra, sai con dâu mau mau làm cơm, mình cũng mượn cớ phụ việc, kêu con trai vào sau bếp hỏi lai lịch của lão đạo sĩ.

      "Con làm theo ý cha, ban đầu có đến thị trấn tìm đại tiên, trong lúc ăn bánh bao có ngồi cùng bàn với lão đạo sĩ ấy, lão liếc mắt liền nhìn ra người con có thi khí. Nghe lão muốn nguyện ý giúp đỡ chúng ta cho nên con mới dẫn lão ta về.". đến đây Diệp Binh chợt hạ giọng: "Cha, lão đạo sĩ này... có phải là lừa đảo ?"

      Diệp Đại Công trả lời, chỉ hỏi: "Lão có muốn tiền ?"

      "Muốn chứ, lão bảo sau khi chuyện thành công đưa cho lão năm nghìn. Con nghĩ cứu mạng người quan trọng hơn thế nên đồng ý.".
      Năm nghìn... Vào thời điểm này đối với gia đình nông thôn mà , phải là số tiền . Bất quá chỉ cần có thể cứu tôn tử, đừng là năm nghìn, kể cả muốn mạng của Diệp Đại Công ông ông cũng đưa cho luôn. Diệp Đại Công khỏi nhíu mày, có điều, nếu lão lừa gạt, mất tiền , lại làm trễ nãi thời gian, bệnh tình của tôn tử ông càng nghiêm trọng hơn.

      Ôm tâm tình phức tạp, Diệp Đại Công trở vào trong sân, pha hai chén trà rồi ngồi xuống đối diện với lão đạo sĩ, cùng uống trà chuyện phiếm, muốn tìm hiểu lão đạo này chút. Kết quả là lão đạo căn bản trả lời ông, chỉ mình đạo hiệu là Thanh Vân Tử, đến từ Mao Sơn, còn lại muốn nhiều lời.

      Diệp Đại Công tâm càng hoài nghi, thế nhưng chuyện đến nước này, cũng chỉ cầu ngựa chết chữa thành ngựa sống.
      Cơm nước làm xong, Thanh Vân Tử cũng khách khí, kêu Diệp Binh chạy đến cửa hàng rượu trong thôn mua bình rượu ngon nhất, thân mình thong thả ung dung ăn uống tiếng đồng hồ, xong mới lau miệng, duỗi người, say say xỉn xỉn, bước chân lảo đảo về phía sau phòng.

      Nhìn lão loạng choạng bước , Diệp Đại Công ngầm thở dài.

      Vào trong phòng, Thanh Vân Tử liếc mắt quan sát hài tử nằm giường, thấy sắc mặt đen thùi và đôi mắt đỏ rực của nó, kết hợp với lời kể trước của Diệp Binh, trong lòng liền quả quyết chắc chắn.

      Lão bước về phía trước, giơ bàn tay lên sờ đỉnh đầu của đứa bé, dùng khí lực kiểm tra lục phủ ngũ tạng của nó, bất giác toàn thân phát run, hài tử này… có tiên thiên linh thể hiếm thấy!

      Lão quan sát kỹ hài tử, ngũ quan đầy đủ, mệnh cách kiên định, tướng tá cao gầy, đúng là tuyệt đại kỳ tài tu đạo! Trong lòng mừng như điên, tâm huyết dâng trào, lão nghĩ thầm mình hạ sơn du lịch, đúng lúc gặp gỡ phụ thân của hài tử tại huyện , ra cứ mơ mơ hồ hồ được là vì tìm kiếm đứa bé này!

      "Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ Tam Thanh ban phúc, Mao Sơn có hậu nhân rồi, hắc hắc, hắc hắc.".

      Thanh Vân Tử cười ngây ngốc hồi lâu, sau đó đè nén vui mừng như điên, tiếp tục kiểm tra toàn thân hài tử, phát tứ chi nó lạnh lẽo thấu xương trong khi những bộ phận khác lại nóng hổi, quỷ dị. Lão mở hai tay hài tử ra, quả nhiên lòng bàn tay đen sì, da bị sừng hóa, sờ lên rất thô ráp, hơn nữa màu đen lan tràn đến cổ tay đứa trẻ.

      " là độc thi lợi hại!"

      Thanh Vân Tử thầm than tiếng, lấy từ trong túi ra nắm gạo nếp đặt lên tay của nó, chỉ nghe "Vèo" tiếng, khói xanh bốc lên, nắm gạo nếp liền biến thành màu đen đặc.

      "Đạo trưởng, đây là...". Cha con Diệp Đại Công kinh ngạc đến ngây người, nơm nớp lo sợ hỏi. Bọn họ vừa thấy màn biểu diễn của lão đạo sĩ xong liền vứt bỏ hoài nghi, nghĩ lão đạo sĩ có pháp lực cao cường, trong lòng tự dưng tràn trề hi vọng.

      Thanh Vân Tử đáp, chỉ bảo Diệp Binh lấy cái bát to, sau đó lão cũng lấy ra lá bùa, dùng chu sa vẽ lên bùa vài nét, nhàng phất khởi, lá bùa tự cháy, sau đó đặt tro vào cái bát to, biến tro thành nước, cho hài tử uống.

      Hài tử hôn mê chợt rên rỉ tiếng, tỉnh lại, khóc lóc than lạnh, Thanh Vân Tử bảo Diệp Binh dùng chăn lông đắp kín người hài tử, dỗ nó ngủ, sau đó lấy từ túi ra cái la bàn, niệm lầm rầm thần chú trong miệng, kim đồng hồ la bàn xoay như chong chóng, chỉ vào hướng đầu giường.

      Thanh Vân Tử bước nhanh tới đầu giường, hai tay sờ soạng tấm nệm phía dưới, tìm thấy gì, liền để ý bụi bặm chui xuống gầm giường. Sau khi lục lọi lúc lâu chui ra, thần sắc hết sức ngưng trọng. Lão huơ huơ như biến phép tạo ra viên thuốc màu đỏ giao cho Diệp Binh rồi bảo: "Lấy hai cân hoàng tửu hợp với ba lạng hùng hoàng, đôi chu sa trộn lẫn với xích luyện đơn, hòa tan vào hai cân nước ấm, cứ nửa canh giờ cho hài tử uống lần, trừ được độc thi."

      Diệp Binh bái tạ, vội vàng làm.

      Thanh Vân Tử trở lại trong sân, ngồi xuống băng ghế dài như cũ, sau đó từ từ bưng bầu rượu đế lên, chậm rãi uống, cau mày, tựa hồ có tâm nặng nề.

      Diệp Đại Công tới cúi đầu bái lạy Thanh Vân Tử. Mới vừa rồi thấy Thanh Vân Tử ở trong phòng bố trí đến hoa cả mắt, ông hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ, xác định Thanh Vân Tử chính là cao nhân đắc đạo.

      "Đạo trưởng, tôn nhi của tôi... Còn cứu được ?"

      Thanh Vân Tử để chén rượu xuống, ngẩng đầu, mắt híp lại thành đường quan sát ông: “Nhà ngươi có... kẻ thù nào ?"

      "Kẻ thù?". Diệp Đại Công cả kinh, lắc đầu: "Tôi làm trưởng thôn ba mươi năm nay, đắc tội với ít người, nhưng kẻ thù ... có."

      "Suy nghĩ kỹ chút, kẻ thù mà muốn dồn cả nhà ngươi vào chỗ chết ấy!"

      Diệp Đại Công lạnh người hít vào hơi sâu, trong đầu nhanh chóng lên chuỗi tên dài, sau đó loại trừ từng người , lắc đầu : " có, xin đạo trưởng minh xét, nhà tôi toàn là tú tài, dám nhận có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng tuyệt đối chưa bao giờ làm mấy chuyện xấu, lại biết kết thâm thù đại hận với kẻ nào. Chuyện đến nước này, xin đạo trưởng hãy ."

      Thanh Vân Tử khẽ gật đầu: "Nhìn ấn đường nhà ngươi sáng sủa, coi như là có chút chính trực.". Lão lập tức mở tay trái, Diệp Đại Công liếc nhìn lòng bàn tay của lão, bên trong có quả bóng hình cầu, tròn tròn đỏ đỏ khá ướt át, phảng phất giống như tiểu cầu đầy máu.

      "Đây là vật ta lấy được từ dưới đáy giường của tôn tử, chính nó hại tôn tử của ngươi thành như vậy!"

      Thanh Vân Tử lắc đầu: "Đây là Thi Du Cao được người dùng bí thuật nguyền rủa, cách người khoảng năm thước ngừng thải ra độc thi. Khi người bị nguyền hấp thụ tới tháng biến thành hành thi, mất lý trí, chủ động tấn công người ngoài. Người nào bị nó cắn và cào trúng biến thành hành thi. Tôn tử nhà ngươi trúng độc thi công tâm, bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, ngươi cũng thấy hai bàn tay của cháu trai nhà ngươi rồi đó, màu đen như vậy chính là đặc trưng của người bị cương thi hóa.".

      Diệp Đại Công đứng vững nữa, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, nước mắt tuôn trào, ngã vào dưới chân Thanh Vân Tử: "Đạo trưởng, cầu xin người mau cứu lấy tôn tử của tôi, nhà tôi ba đời chỉ có đứa con, đời này chỉ có duy nhất mình nó là cháu..."
      "Ngươi đứng lên trước . Việc này tuy rằng vướng tay vuớng chân nhưng nếu bần đạo gặp mặc kệ."

      Chờ Diệp Đại Công đứng lên, Thanh Vân Tử tiếp: "Độc thi công tâm vốn dĩ là thể sống, thế nhưng tôn tử nhà ngươi là...". Lão đột nhiên nghĩ đến chuyện này phải giữ bí mật, tránh để truyền ra ngoài.

      "Tôn tử nhà ngươi có cơ thể đặc thù, độc thi cực vào cơ thể kích phát dương khí trong cơ thể nó, cho nên nóng lạnh hòa lẫn với nhau, nếu chỉ là độc thi thông thường ngược lại cũng làm gì được nó..."

      Thanh Vân Tử nhíu mày nhìn viên Thi Du Cao trong lòng bàn tay: "Thi Du phải loại nào cũng giống nhau, người sở hữu Thi Du phải đột tử chết, oán khí sâu đậm, sau đó tôn tử nhà ngươi phải chịu tác động của Thi Du Cao và bị độc thi xâm lấn nhân thể mới dẫn đến cái chết…"

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 3: HỎA THIÊU SÁT THI
      đến đây, lão đột nhiên thay đổi thái độ nghiêm túc, nhìn Diệp Đại Công cười hắc hắc: "Lão già, ta đây cho ngươi biết, thế gian này người có thể cứu sống tôn tử nhà ngươi quá năm người, may mà ngươi gặp được bần đạo, đây cũng là duyên phận của ta và tôn tử của ngươi, hắc hắc, duyên phận a."

      Diệp Đại Công hiểu lắm, còn phỏng đoán Thanh Vân Tử chuyển đề tài: "Ta tạm thời khắc chế độc thi trong người tôn tử của ngươi, giờ quan trọng nhất là tìm ra chủ nhân của Thi Du Cao, oán khí nặng như vậy, chủ nhân ắt phải là lệ quỷ, thể giữ nó lại. Ngươi suy nghĩ kỹ , nửa năm gần đây, vùng này có người nào đột tử ?"

      Diệp gia thôn chỉ có hơn mười hộ gia đình, mọi chuyện lớn trong thôn trưởng thôn thể biết, Diệp Đại Công bèn rằng: "Có, tháng trước trong thôn chúng tôi có người đàn bà có bầu sinh khó mà chết, người hai mạng, có được coi là đột tử hay ?"

      " lời vô ích, ta chết vào ngày mấy?".

      Diệp Đại Công suy nghĩ chút: " nhớ nữa, hình như... À phải rồi, tôi nhớ ta chết vào tháng bảy, đúng hơn là vào quỷ tiết, vừa qua mười bốn tháng bảy!".
      Thanh Vân Tử trong lòng đánh oang tiếng, vội vàng : "Mau đưa ta tới mộ của ta!"

      Diệp Đại Công dám chậm trễ, dẫn Thanh Vân Tử dọc theo con đường lên núi, tiếng đồng hồ sau cả hai tới trước phần mộ của Trương quả phụ. Thanh Vân Tử vận khí quan trắc chút, thầm : "Phần mộ này quả nhiên bất bình thường, làm thế nào bên trong lại có hai mùi quỷ khí, trong đó còn là trẻ con! Hây dà, tốt, tốt! Mau lên, mau quật mộ khai quan, ta muốn xem rốt cuộc là làm sao!"

      Diệp Đại Công khó xử: "Cái này... Phu quân của Trương quả phụ mất nửa năm trước, ta sanh thời mồ côi từ trong bụng mẹ, trong nhà lại thân nhân, vốn có ai dám đến quấy rầy. Thế nhưng nếu tự tiện khai quật mộ... Chuyện này nếu để cho người trong thôn biết khó ăn ."
      Thanh Vân Tử giận dữ quát: " khai quan, chờ sát thi thành hình, cả thôn các ngươi đều phải chết!".

      Diệp Đại Công ngẩn ra, bấy giờ mới ý thức được tình hệ trọng, mời Thanh Vân Tử chờ chút, sau đó chạy như bay xuống núi, kêu mấy người thanh niên mỗi người khiêng cái xẻng cùng nhau đến mồ. đường mấy người thanh niên nghe Diệp Đại Công lý giải tình đại khái, hơn nữa Diệp Đại Công hứa xử lý việc này tốt và cam đoan mình gánh chịu trách nhiệm, cho nên họ nhanh chóng bắt tay vào đào mộ.

      Trong khoảng thời gian đó, Thanh Vân Tử lấy ra năm lá cờ , theo thứ tự là vàng, xanh, xám, trắng, đỏ ứng với ngũ hành, cắm vòng xung quanh phần mộ của Trương quả phụ, tại càn vị và khôn vị đốt trụ nhiếp hồn hương. Lúc này phần mộ cũng đào xong, mấy người thanh niên nhìn thấy quan tài màu đỏ tươi như máu bất giác liền lùi lại đằng sau.

      "Các ngươi mau tránh ra, lùi ra khỏi ngũ hành, nhớ kỹ, được tiến đến gần.". Thanh Vân Tử tới trước phần mộ, cảm giác được có từng luồng khí đập mạnh vào mặt, trong lòng cũng khỏi giật mình: Cách bản quan tài dày mà sát khí lại còn mạnh như vậy, trong quan tài chắc chắn là có tà môn.

      Thanh Vân Tử liếc mắt phát ra nắp quan tài có đinh, lập tức tinh thần phấn chấn, cầm bút chấm chu sa viết chữ "Sắc" chính giữa, niệm chú, sau đó tay phải vỗ vào nắp quan tài, quát to tiếng: "Khởi!"

      Nắp quan tài nặng mấy chục cân cư nhiên bị tay lão nhấc lên, vứt sang bên.

      Diệp Đại Công và mấy người thanh niên tò mò đưa đầu qua nhìn ngóng, vừa thấy thoáng qua liền hóa đá, sửng sốt mười mấy giây, có cậu còn sợ hãi kêu lên: "Trời ơi, ta mọc răng dài ra kìa!"
      Trong miệng nữ thi lên hàng răng nanh dài — mà phải chỉ có , đúng hơn là hai hàng! Dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Ánh mắt Thanh Vân Tử như điện đảo qua người nữ thi kia, rơi vào bụng của ta, sắc mặt đại biến, quay đầu trừng mắt nhìn Diệp đại công, lớn tiếng trách mắng: "Đó là phụ nữ có thai?"

      " phải, là khó sinh mà chết!". Diệp Đại Công giật mình : "Bởi vì ta chết hung, chúng tôi có hỏi Hoa đại tiên, đại tiên rằng hai mẹ con ấy phải chôn cất xa nhau, nếu phát sinh chuyện ma quái, cho nên chúng tôi đem con của ấy chôn ở bãi tha ma tại Sơn Tây.".

      Thanh Vân Tử gật đầu, than thở : "Người đó ra sai, khó sinh mà chết, mẹ con được ở chung với nhau để tránh cho cả hai muốn xa rời, quỷ hồn bất tán, phong bế trong thi thể, lâu ngày, hấp thu khí trở thành mẹ con sát thi. Hơn nữa hai mẹ con này đều vượt qua quỷ tiết tháng bảy, sát khí quá nặng."

      Diệp Đại Công nhìn hai hàng răng nanh đáng sợ của nữ thi, run rẩy : "Thi thể này..."

      " qua cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày, mẹ con sát thi thành hình, giống như quỷ vật thông thường.". Ngón tay Thanh Vân Tử chỉ vào bụng người nữ: " (1) sát, ngay trong bụng ta!"

      (1) : Hài nhi, trẻ sơ sinh là nữ. Có người con gọi là (嬰), con trai gọi là hài (孩)

      "Á!". Diệp Đại Công và đám người đồng loạt sợ hãi kêu lên: "Sao, sao có thể như vậy được?".

      Thanh Vân Tử thở dài: "Dĩ nhiên là có người mang đứa trẻ sơ sinh này tới, mẹ con hợp táng, cũng chỉ có như vậy mới có thể thuận lợi gỡ Thi Du xuống, đây vốn là cổ thuật tà pháp Miêu Cương, ngờ có người dám sử dụng. Lão già, nhà ngươi đắc tội với người này rồi, đơn giản đâu!". xong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, quang cảnh vào sáu giờ tối, mặt trời sắp lặn, ngày gần hết.

      "Hôm nay khai quan kinh động sát thi, phải xử lý trước lúc trời tối, nếu để lại hậu hoạn, các ngươi nhanh nhanh chuẩn bị cho ta xăng và củi gỗ, còn có chu sa nữa. Mau lên, càng nhanh càng tốt!"

      Diệp Đại Công chỉ đạo cấp dưới, mấy người tiểu tử vội vàng chạy xuống núi tìm vật dụng. Diệp Đại Công run lẩy bẩy hỏi Thanh Vân Tử: "Đạo trưởng, người mẹ con này thành... cái gì mà sát thi, thế vì sao vẫn nhúc nhích?"

      "Sát thi dù mạnh đến đâu cũng có phần e ngại ánh mặt trời, thế nhưng đến tối khi thịnh dương suy vô cùng khó lường, ta cũng khó mà thu phục được."

      Thanh Vân Tử đẩy Diệp Đại Công qua bên, cởi túi vải xuống, lấy ra đống dụng cụ hàng tróc quỷ, bắt đầu bố trí linh đàn.

      Vừa bố trí xong, mấy người thanh niên trở về, mang theo mấy cái giỏ đựng củi gỗ và vài thùng đựng xăng, phía sau là những người thôn dân chạy theo đến đây xem náo nhiệt. Vợ chồng Diệp Binh cũng ở trong đó, vừa thấy mặt cha Diệp Binh liền thông báo: "Cha, Thiếu Dương nó uống thuốc nước của đạo trưởng xong tốt hơn nhiều, mẹ cũng trở về chăm sóc nó, chúng con mới tới đây xem… có giúp được gì giúp cha tay.".

      Diệp Đại Công nghe Thiếu Dương đỡ nhiều trong lòng an tâm chút, quay sang khiển trách mấy người thanh niên: "Ai cho các cậu tuyên truyền ầm ĩ vậy hả? Kéo đống người tới đây…"

      " sao, càng nhiều người càng tốt.". Ánh mắt Thanh Vân Tử lộ ra tia giảo hoạt, nhìn lướt qua đám người.

      Việc này nên chậm trễ, lão ra lệnh cho mấy người can đảm tiến lên chất que củi ở bốn phía quan tài, sau đó rót xăng lên , tiếp đó lão trải lớp chu sa, châm lá bùa, niệm chú, rồi ném lá bùa về phía trước.
      Lửa thoáng chốc bốc lên cao.

      Thanh Vân Tử ngồi khoanh chân phía trước linh đàn, cao giọng niệm đạo: "Truyền nhân Mao Sơn đời thứ ba mươi tám Thanh Vân Tử phụng sắc lệnh tổ sư, thượng khấn Tam Thanh, hạ cáo Minh, bích lạc hoàng tuyền, chứng đạo tâm ta, dẹp yên tà, thanh lọc thiên địa, lục đinh lục giáp, trước trận nghe lệnh, huyền đàn hắc hổ, thiên sư cho mời, hôm nay khai đàn, tận sức trừ !".

      Vừa làm phép, lão vừa dùng lửa gia tăng thuần dương cương khí của đạo gia, hỗ trợ luyện hóa sát thi.

      Mười phút trôi qua, quan tài cháy thành đống than củi, thế nhưng dung nhan của nữ thi bên trong vẫn thay đổi, y phục cũng bị đốt cháy. luồng khí hàn màu trắng từ người ta ngừng tràn ra, dập tắt ngọn lửa…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 4: MIÊU CƯƠNG CỔ SƯ
      Mấy người dân vây quanh xem khỏi há mồm trợn mắt, nếu phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng tin ban ngày ban mặt lại có chuyện kỳ quái như thế.

      "Nghiệp chướng!". Thanh Vân Tử bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận quát nữ thi: "Ta hảo tâm siêu độ cho mẹ con các ngươi, vậy mà chẳng biết hối cải, kiến càng hám cây, còn dám chống lại thần uy tiên gia, ta cho các ngươi nguyên thần câu diệt!"

      Lập tức lão kẹp chặt ngón tay, cấp tốc vẽ vài nét bút lên tờ linh phù, vung tay, lá bùa bay vào ngọn lửa nhưng bị thiêu đốt, trực tiếp dán lên trán nữ thi, hai tay Thanh Vân Tử kết ấn, bắt đầu làm phép.

      Nữ thi thải ra khí màu trắng nữa, ngọn lửa bắt đầu đốt được người, đầu tiên là y phục bị cháy, sau đó tới làn da bị đốt chảy cả mỡ, phát ra tiếng lách tách. Làn da nhanh chóng cháy hết, từ trắng chuyển thành đen, gân xanh biến đổi, bị ngọn lửa hút vào như những con giun quằn quại giữa đống lửa bừng bừng, trông rất kinh dị.

      Toàn thân nữ thi run lên, dường như cố gắng giãy dụa, sắc mặt cũng biến hóa, nghiến răng nghiến lợi, hai mí mắt bị thiêu hủy để lộ hai con mắt lòi ra ngoài, nhìn cực kỳ đáng sợ và dữ tợn, còn hơn cả nữ quỷ trong phim kinh dị.
      "Má ơi...". Có người nhát gan sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, thiếu chút nữa tè ra quần. Đoàn người hẹn mà cùng lui về phía sau, rất nhiều người cùng chen vào chỗ, lạnh run như cầy sấy.

      Mắt thấy nữ thi sắp bị hoả táng, đúng lúc này, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…

      đám mây đen từ đằng xa bay tới, che ánh mặt trời, toàn bộ bầu trời đột ngột tối lại, gió núi gào thét, biểu sắp có trận mưa lớn.
      Thanh Vân Tử thầm nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giữa hè tháng chín, đột nhiên mưa lớn như vậy cũng là chuyện bình thường, đương nhiên thể do nữ thi tác quái, nó còn lực lớn như vậy. Bất quá bây giờ phải là lúc mưa, có ánh mặt trời chấn nhiếp, chỉ dựa vào ngọn lửa đè được sát thi.

      Quả nhiên, nữ thi kia bỗng ré lên tiếng thảm thiết, dựng thẳng người lên định nhảy ra hố lửa, ngay lúc này, cờ ngũ hành được Thanh Vân Tử cắm ở bốn phía mộ đột nhiên lay động, bắn ra từng đạo kim quang đan vào nhau, nhanh chóng tạo thành cái lưới trùm lên mộ.

      Nữ thi chạm vào tấm lưới rơi xuống nhưng rất nhanh lại nhảy lên, tiếp tục xông tới, miệng gầm gừ gào thét như dã thú, mỗi tiếng kêu đều kích thích dây thần kinh của mọi người.

      Lúc này ai lui về phía sau, tất cả mọi người đều sợ choáng váng, đứng sững sờ ngay tại chỗ, nhìn nữ thi điên cuồng biểu diễn.

      Thanh Vân Tử cũng hề nhúc nhích, hai tay kết ấn, ngừng niệm chú gia tăng thần lực cho cờ ngũ hành. Lão nhìn thấy nữ thi tuy điên cuồng nhưng cũng chỉ còn thế suy sức yếu, cố được lát nữa thôi rồi cũng bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, chỉ là, sát trong bụng ta sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh...

      "Grào…" tiếng kêu ma quái vang lên, người nữ thi còn xông tới tấm lưới kim sắc mà dùng hai tay nắm chặt lấy khe lưới, cố sức xé rách nó ra. Sát thi lực lớn vô cùng, rất nhanh xé toạc thành lỗ hổng, vươn đầu ra bên noài.

      " nghiệt dám làm càn!". Thanh Vân Tử hét lớn tiếng, rút ra Tảo Mộc Kiếm, đây chính là kiếm gỗ đào tróc quỷ, hàng , đối phó với sát thi cũng dùng loại này. Thanh Vân Tử tôi luyện Tảo Mộc Kiếm từ gỗ đào được sét đánh qua trăm năm, linh lực vô cùng.

      Thanh Vân Tử chém vào ngón giữa, lấy máu bôi lên Tảo Mộc Kiếm rồi nhanh chóng vẽ đạo chú văn, phi thân lên, dùng kiếm đâm vào con mắt trái của nữ thi, tròng mắt nứt toác, chất lỏng màu xanh chảy ra ngoài, rơi lên cỏ cây, hệt như axit làm cỏ cây đen lại khô héo.
      Tảo Mộc Kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua ót nữ thi, chỉ nghe thấy tiếng rống như tiếng tỳ bà bạo phát, ngừng có chất lỏng màu đen, bọt nước từ vị trí thanh kiếm chảy ra nhờn nhợt. Cả người nữ thi run lên, ngừng kêu gào thảm thiết, hai tay nắm chặt lấy thân kiếm, khiến cho Thanh Vân Tử thể rút kiếm ra được.

      Lúc này chợt có biến, chiếc bụng tròn của nữ thi đột ngột có tiếng "Xoẹt", bàn tay bé tái nhợt từ bên trong chìa ra, sau đó là bàn tay khác, nắm da thịt, xé toạc ra hai bên, đôi mắt đỏ bừng cùng đôi răng nanh dài từ từ lên bên trong. Tức khắc, cái đầu trẻ con từ cơ thể mẹ ló dạng, nhanh chóng bò theo lỗ hổng của lưới kim sắc ra bên ngoài.

      sát cuối cùng xuất ! Khi hỏa hoạn, bởi vì được cơ thể người mẹ che chở nên nó mảy may bị tổn thương nào, bất quá nó vẫn e ngại Thanh Vân Tử, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn lão, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò vô cùng tốc độ trốn thoát.

      nhổ được Tảo Mộc Kiếm ra, Thanh Vân Tử cũng dám buông tay để tránh nữ thi chết, thế nhưng vẫn có cách nào giải quyết. Thôn dân ở đây bị nguy hiểm, lão bèn rút tay phải về, từ trong tay áo lấy ra hạt đậu bằng đồng, cố hết sức ném vào sát, hạt đậu phần lớn đánh trúng sát, “Bộp” tiếng toát ra hắc khí, sát hú lên quái dị, chân vẫn bò liên tục chui vào trong đám cỏ.

      Tay phải Thanh Vân Tử nặn pháp quyết, chưởng vỗ vào người nữ thi, đánh bay ả, rút được Tảo Mộc Kiếm, sau đó mạnh mẽ đâm vào yết hầu, miệng ngừng niệm chú.

      Nữ thi nức nở thê thảm, mười giây sau, thân thể liền cứng đờ, Tảo Mộc Kiếm cắm thẳng trong họng, thi thể ngã về phía sau, rơi vào đống lửa.

      Thanh Vân Tử vội vàng đuổi theo sát đào tẩu, lão gạt cỏ dại ra, đối diện là sườn núi, mắt thấy sát xuống đến chân núi, còn đuổi kịp, lão cắt ngón cái tay trái, đặt lên thân kiếm, miệng cao giọng thầm: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!"

      Sau đó dùng sức ném Tảo Mộc Kiếm xuống.

      Tảo Mộc Kiếm giống như mũi tên nhắm chuẩn xác vào lưng sát, sát run run chút, nhanh chóng lật tay rút kiếm rồi tiếp tục bỏ chạy, chui vào rừng cây dưới chân núi.

      Thanh Vân Tử ngừng đuổi theo xuống núi, dựa vào sát khí của sát để lại cỏ cây mà lần theo, thế nhưng lúc này trời bắt đầu đổ mưa, phút chốc gột rửa sạch dấu vết của sát.

      "Trời giúp ta!". Thanh Vân Tử giậm chân thở dài, dừng bước, mắt thấy sắc trời tối đen, sát thi tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể hấp thu khí phụ cận, có đầy đủ sức lực để chống chọi đào tẩu, có đuổi tiếp cũng còn ý nghĩa.

      Thanh Vân Tử thất vọng trở lại núi, tới trước phần mộ, nhìn nữ thi bị đốt thành đống tro, trong lòng an ủi chút, chỉ huy người vùi lấp thi thể lại, tránh cho độc thi khuếch tán, hình thành ôn dịch trong làng.

      "Đạo trưởng, còn quỷ hài tử kia...". Diệp Đại Công sợ hãi hỏi.

      Thanh Vân Tử thở dài, than thở: "Tại ta sơ suất, nữ thi từ lúc bắt đầu xác định mình phải chết, cho nên ta đem phần lớn sát khí truyền cho sát. Vì vậy Tảo Mộc Kiếm của ta cũng thể giết chết nó, để cho nó chạy thoát.".

      "Aaa!". Đoàn người hoảng sợ nhìn nhau.

      "... Nó có trở về hại người hay ?". Diệp Đại Công run giọng.

      "Nó trúng kiếm của ta, chắc là trọng thương, vì vậy có thể tìm chỗ trốn tĩnh dưỡng tu luyện, trong vòng ba năm rưỡi đến hại người."

      "Dưỡng vết thương mà lại tới ba năm rưỡi?".

      Thanh Vân Tử đảo mí mắt: "Nó phải người, thể lấy cái của người để áp lên nó. Sát thi có thọ mệnh, ba năm rưỡi đối với nó chẳng qua chỉ là cái chớp mắt."
      "Sau ba năm rưỡi sao?"

      "Đến lúc đó nếu nó xuất , các ngươi cứ liên lạc với ta.". Thanh Vân Tử thở dài, cũng còn cách nào tốt hơn, lập tức bước đến trước mặt các thôn dân.

      Tuy rằng mưa xối xả như trút nước nhưng những người này cũng dám xuống núi, mỗi người đều chờ mệnh lệnh của Thanh Vân Tử.

      Thanh Vân Tử qua đám người, cuối cùng dừng lại trước nam tử hơn ba mươi tuổi, ánh mắt như điện, quan sát dưới y, đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của y, mở bàn tay ra, chỉ thấy ngón cái và ngón giữa của y đặt lên bụng, có vết màu đỏ nhàn nhạt …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :